Quả nhiên đúng như cô dự đoán, thân phận thực sự của Tương Vệ đã được báo giới phanh phui, kèm theo đó là thân phận của Lệ Tâm Vũ, việc hai người đi cùng với nhau bỗng chốc trở thành một sự kiện gây chú ý. Hết giờ học, có rất nhiều học sinh đến lớp của cả hai chủ yếu vì tò mò muốn nhìn mặt hai người.
Giờ cơm trưa, sau khi nghỉ chơi bóng rổ, Tương Vệ cả người ướt đẫm, mái tóc hỗn độn bước chân đến chỗ Lệ Tâm Vũ đang vẫy tay gọi anh để cùng ăn cơm.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô nở nụ cười đang định gọi tên cô thì đột ngột có một bóng người chặn anh lại.
“Anh Tương Vệ…” Cô gái bé nhỏ hai má ửng hồng, thẹn thùng nhìn anh.
Anh cau mày, nụ cười trên môi biến mất, thái độ lạnh lùng.
Đứng cạnh cô bé là một cô bạn đang ra sức hích cùi chỏ của cô bé.
Cô bé cắn môi, thẹn thùng lấy từ trong túi ra một bức thư, “Anh… Anh có thể nhận bức thư này không?”
Sau khi thân phận bị phanh phui, Tương Vệ không cố tình giấu giếm bản thân nữa, để lộ khuôn mặt đẹp trai của mình nhưng lạnh lùng khiến không ít các học sinh nữ thầm mến mộ.
Anh cúi xuống nhìn cô bé đang run bắn, xung quanh lại có nhiều người đang nhìn về phía anh nên anh đưa tay ra nhận bức thư.
Cô gái bé nhỏ ngẩng đầu lên, cười ngượng nghịu, nói tạm biệt rồi cùng cô bạn chạy mất.
“Này, cậu sao vậy?” Thấy Tương Vệ đứng ở đó, không chạy tới chỗ mình, Lệ Tâm Vũ liền chạy đến cạnh anh giơ ra hai hộp cơm.
Anh nghoảnh đầu lạnh lùng nhìn cô bé đang bỏ chạy.
Cô mở to mắt nhìn bức thư trên tay anh, rồi nhìn hai cô bé khóa dưới nói cười ở xa.
“Thư tình hả?”
Lệ Tâm Vũ cau mày.
Lại nữa rồi… Hơn tháng nay, Tương Vệ nhận được gần hai chục bức thư tình.
Cô cười không tươi, trong lòng nổi cơn ghen, cảm thấy khó chịu.
“Cậu… Sao cậu lại nhận thư của cô bé đó? Cả trường đều biết cậu và tớ là một cặp mà?” Cô tức giận nói.
Tương Vệ nheo mắt, tâm trạng trở nên vui vẻ, cười phì, “Cậu không vui khi thấy tớ nhận thư tình hả? Cậu từng không thích việc cả trường hiểu nhầm mối quan hệ giữa chúng ta mà?”
Lệ Tâm Vũ thở không ra hơi, “Vì… Đúng là như thế… Hiểu lầm, mọi người hiểu lầm tớ và cậu là một cặp. Nhưng nếu cậu nhận thư tình của các nữ sinh khác… thì…khác nào người ta sẽ thấy tội tớ?” Mọi người sẽ nghĩ rằng cô bị bạn trai bắt cá hai tay.
“Đã bị người ta hiểu lầm thì còn tội gì nữa? Nếu tớ nhận thư của các cô gái thì đồng nghĩa với việc tớ và cậu không phải là một cặp, cậu sẽ được trả lại sự trong sạch.”
Nhìn tâm trạng cô không được thoải mái, ánh mắt anh sáng lấp lánh.
“Nói vậy cũng đúng… Nhưng mà tớ…”
“Cậu làm sao?”
“Nhưng mà tớ…” Thực sự cô thấy rất khó chịu.
“Nhưng mà cậu làm sao?” Nhìn sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng, Tương Vệ cười phì, rất vui với vẻ mặt hiện giờ của cô.
“Hây dà! Cậu nhận thư tình của các cô gái… có nghĩa là cậu thích họ đấy phải vậy không?” Cô nhíu mày, không rõ cảm xúc trong lòng mình hiện giờ là gì nữa.
Nhìn cô lúc này, anh cong môi cười, đưa tay ra vuốt tóc cô, sau đó cốc nhẹ đầu cô một cái, đánh trống lảng.
“Tụi mình đi ăn cơm thôi!”.
Bỏ cô lại, anh đi thẳng về phía trước.
“Này, cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ.” Lệ Tâm Vũ cong môi nói.
“Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, nhanh đi ăn cơm thôi nếu không trễ giờ mất.” Tương Vệ nhất quyết không trả lời câu hỏi của cô.
“Tương Vệ…” Ngực cô càng lúc càng nóng bức, cô không thể nào lý giải được, cảm xúc ghen tuông nào từ đâu mà đến?
Anh khoát tay, không quan tâm đến vẻ phẫn nộ của cô, “Bé lùn, đi nhanh lên.”
Cắn môi, Lệ Tâm Vũ không thể biết được cảm giác của mình lúc này là gì, đầu óc lùng bùng, không thể hiểu nổi.
Thấy cô gái luôn liến thoắng suốt ngày bây giờ lại im lặng khiến Tương Vệ đi đằng trước cười toe toét. Cuối cùng, anh thở dài, dừng bước chân mà không báo trước.
“Được rồi!”
Lệ Tâm Vũ đang cúi gằm mặt xuống cảm nhận mùi thơm nhè nhẹ vây quanh mình liền ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Giao hết cho cậu xử lý.” Anh cười tỏa nắng.
“Giao… cho tớ xử lý hả?” Cô bối rối hỏi.
“Lúc nãy sở dĩ tớ nhận thư của cô bé đó vì có rất nhiều bạn học của cô bé nhìn về phía tụi tớ, nếu tớ từ chối thì chẳng phải cô bé sẽ trở thành trò cười của bạn bè sao.” Anh từng bị người ta cười nhạo nên rất hiểu cảm giác đó.
“Vì thế những lần trước cậu nhận thư tình cũng vì lý do đó hả?” Hóa ra không phải anh muốn kết bạn với họ. Do không chắc chắn lắm với suy đoán của mình, cô nhỏ giọng hỏi anh.
“Còn sao nữa?” Anh lại cốc đầu cô một cái.
“Vậy không phải bởi vì… cậu thấy các cô bé ấy dễ thương cho nên mới…” Nhận thư của họ.
“Nếu thấy các cô bé dễ thương thì tớ giao hết cho cậu làm cái gì?” Cô bé này, nói đến như vậy rồi mà vẫn không hiểu.
“Thì ai mà biết được cậu giao các bức thư cho tớ là có ý gì chứ?” Lệ Tâm Vũ trừng mắt, trong giọng nói vẫn còn đanh đá nhưng không bất mãn nữa.
“Chứ cậu nói tớ phải làm sao, trong mắt mọi người hai đứa mình yêu nhau không làm thế sao được?”
“Ừm… Tớ thấy…” Cắn môi, cô định lên tiếng giải thích.
“Cậu vẫn còn thấy khó chịu hả? Hay cậu muốn… biến giả thành thật?” Tương Vệ chọc cô, cười đểu.
“Ai muốn biến giả thành thật hả? Cậu tự sướng quá rồi đó… Tớ mới là người không muốn cậu và tớ yêu nhau nhất. Cậu hay bắt nạt tớ, nếu tớ và cậu yêu nhau thì chẳng phải là… thiệt cho tớ sao?” Mặt Lệ Tâm Vũ đỏ bừng, lên tiếng phản bác.
Không biết vì sao, cô nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
“Thật chứ? Tiếc thật.” Anh lại rất hy vọng có thể biến giả thành thật, hơn nữa anh lại còn rất quyết tâm.
Mày hơi cau lại, anh nở nụ cười, thấy khóe mắt cô không được tự nhiên.
“Cậu tiếc cái gì?”
“Tiếc thật… Khi ở cạnh cậu tớ cũng muốn, hay là…” Anh rút tay lại. “Cô bé lúc nãy cũng dễ thương, có lẽ tớ nên cùng với bé đó…”
“Cậu đừng làm như vậy!” Lệ Tâm Vũ giật bức thư nhét vào ví tiền.
“Đừng làm gì nào?”
“Cậu… Cậu đừng có giở trò với cô bé ngây thơ đó”.
“A…” Tương Vệ vỗ đầu cô, nhéo nhéo cái mũi đang chun lại của cô.
Cô không biết rằng bản thân mình đang thể hiện trạng thái muốn chiếm hữu người khác, lấy tư cách bạn gái chính thức ghen với tất cả những cô gái vây quanh bạn trai mình, anh bắt đầu có những ý nghĩ khác lạ.
Nhưng, mặc kệ có phải cô đúng như anh nghĩ hay không, ít ra cảm giác của cô đang thay đổi… Và không phải cô thì bất kỳ ai anh cũng không cần.
Cầm hộp cơm trên tay cô, anh đẩy cô đi, nở nụ cười, “Đi thôi nào, tụi mình chỉ còn khoảng 20 phút để ăn cơm.”
“Tương Vệ, cậu phải nghe tớ, cậu không được giở trò với các cô gái.” Không cam tâm, Lệ Tâm Vũ lên tiếng nhắc nhở.
Anh cười đắc ý, rất muốn cô lúc nào cũng ở bên cạnh anh như bây giờ.
“Tương Vệ, cậu có nghe tớ nói không hả?”. Cô ra sức lắc lắc cánh tay anh.
Anh cố tình không trả lời.
“ Này… Không trả lời, tớ sẽ đánh cậu đó biết không!” Cô vừa đi vừa nói to, làm như là anh đang dành tình cảm cho ai đó.
***
Nhìn cô đi lên cầu thang, Tương Vệ lắc đầu, đầu óc để ở đâu rồi không biết.
“Tớ nhớ là tớ có mua bánh bao mà sao giờ không thấy nữa nhỉ?” Lệ Tâm Vũ thì thầm.
Sau khi cô đi rồi, anh vẫn nhếch môi cười.
Nơi này đang bao bọc anh, khiến anh thấy yên bình, tất cả mọi đồ vật đều sạch sẽ, rõ ràng đây là một gia đình giàu có và dư sức sắm sửa những vật dụng đắt tiền nhưng ở đây không có bất kỳ sự sa hoa nào, sống ở đây vô cùng ấm áp, sảng khoái và cảm giác đầy năng lượng… Giống như cảm giác với Tâm Vũ.
Anh rất hy vọng một ngày nào đó mình có thể trở thành một thành viên trong gia đình này… [Bơ: Đâu dễ được làm phò mã như dzậy anh bạn]
“Hừ hừ!” Nhưng trong nhà vẫn có một người không chào đón anh.
“Chú Lệ.” Tương Vệ đứng dậy, quay người nhìn trụ cột của gia đình vừa mới bước ra từ thư phòng, đây cũng là người không thích anh nhất, vì cô con gái rượu cầu xin dữ quá nên chú ấy mới cho anh ở tạm.
Lệ Minh Kiệt mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế sofa lạnh lùng nhìn Tương Vệ.
Tương Vệ biết, Lệ Minh Kiệt không thích anh, và anh cũng biết được sở dĩ chú ghét anh như vậy là bởi vì cô con gái rượu của chú quá quan tâm đến anh.
“Cháu nghĩ mình nên cám ơn chú, vì chú đã gây áp lực với giới truyền thông để chuyện của cháu không trở nên nghiêm trọng.”
“Tránh xa con gái của tôi ra, đó là cách cậu có thể cám ơn tôi.” Lệ Mình Kiệt nói với anh như đang ra lệnh với cấp dưới của mình.
“Xin lỗi chú, nhưng cháu không có cách nào khác.” Tương Vệ đã sớm biết trước được sẽ có một ngày chú Lệ nói với anh những lời này, cho nên anh chỉ cười và thể hiện sự kiên quyết của mình.
Nếu như trước đây Lệ Minh Kiệt cảnh cáo anh thì thực sự lúc đó anh vẫn chưa nảy sinh tình cảm với Tâm Vũ, anh có thể cười nói thản nhiên rằng mình sẽ suy nghĩ những lời chú nói nhưng bây giờ…
“Cậu cho rằng cậu có tư cách để thích con gái tôi? Một thằng con riêng ư?” Lệ Minh Kiệt lên tiếng chất vấn anh.
“Thân phận của cháu, cháu không có quyền lựa chọn, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Cháu tin rằng năng lực hiện giờ của cháu không có cách nào để chú chấp nhận cháu nhưng trong tương lai, cháu sẽ cố gắng hết sức có thể…”
“Dựa vào đâu?”
“Dạ?” Tương Vệ không thể hiểu được ý của Lệ Minh Kiệt.
“Cậu cho rằng tương lai của cậu sẽ tươi sáng, cậu kiếm được nhiều tiền, cậu nổi tiếng, có địa vị thì tôi sẽ chấp nhận cậu có phải không?” Giọng nói của Lệ Minh Kiệt lạnh lẽo.
Tương Vệ nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn chú Lệ, từ từ ngồi xuống ghế.
“Tiền? Tôi có thể cho con bé. Thanh danh và địa vị? Mấy thứ đó quan trọng đến vậy sao? Hừ! Còn công việc? Tôi chỉ có hai đứa con gái, cậu thử nói xem tương lai Tập đoàn tài chính Trà Ân sẽ còn vào tay ai được nữa? Nhóc con, chỉ cần mấy câu đó thôi đã đủ để cậu cho rằng mình có tư cách để tôi chấp nhận cậu ư?” Thực tế, bất cứ ai có ý đồ cướp con gái của mình, Lệ Minh Kiệt sẽ không bao giờ chấp nhận.
Lệ Minh Kiệt biết những lời mình nói đều có lực sát thương rất lớn nhưng với người có ý đồ cướp con gái cưng của mình, ông càng phải nói.
Hừ, thằng nhóc này muốn trở thành người một nhà với ông? Không có cửa.
Hít sâu một hơi, Tương Vệ kiên quyết nhìn vào ánh mắt đáng sợ của chú Lệ.
“Chú Lệ, cháu biết tương lai của Tâm Vũ không cần phải lo nghĩ bất kỳ điều gì. Cháu cũng không cần chú phải cảnh cáo. Tương lai cháu có thể làm được thưa chú, nhưng không phải những điều mà chú vừa kể mà ở đâu.” Tương Vệ nắm chặt tay lại dùng sức đập vào ngực mình.
Lệ Minh Kiệt từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu con trai ngồi đối diện. Lần đầu tiên kể từ sau khi vào Lệ gia, Tương Vệ thấy chú Lệ nhìn thẳng vào mình.
“Cháu tin rằng, cháu sẽ làm cho Tâm Vũ hạnh phúc, cháu sẽ làm cho cô ấy luôn cảm thấy vui vẻ. Chỉ cần chú giao con gái chú cho cháu, cháu sẽ che chở, bảo vệ cô ấy giống như chú vậy.” Ánh mắt Tương Vệ thể hiện rõ quyết tâm.
“Này nhóc, đừng có mạnh miệng phát ngôn.” Lệ Minh Kiệt thấy Tương Vệ rất giống mình năm đó.
“Bởi vì khao khát cho nên cháu càng quý trọng, chú Lệ, cháu nghĩ rằng chú cũng có cùng ý nghĩ đó phải không?” Có lẽ vì chú Lệ cũng nghĩ như anh cho nên mới không muốn chia sẻ con gái rượu với người khác.
Sau khi biết được thân phận thực sự của Tâm Vũ, Tương Vệ đã điều tra một chút về gia thế nhà họ Lệ.
Trong thương trường, Lệ Minh Kiệt là một người nắm trong tay nhiều quyền lực và tiền tài, thế nhưng khi ở nhà, chú là một người cha hiền lành và một người chồng chung thủy, chú yêu vợ và cưng chiều hai cô con gái, dường như gia đình là tất cả với chú.
“Cho dù cậu có nói như vậy cũng vô ích thôi, tôi sẽ không chấp nhận cậu.” Lệ Minh Kiệt cười nhạt, rồi sực nhớ ra một điều, ông đột nhiên nói: “Nhưng… nếu cậu có thể thắng được tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.”
“Cháu biết chú không muốn bất kỳ ai cướp đi con gái của chú, nhưng cháu thực sự hy vọng sẽ được chú chấp nhận dù cho chú không chấp nhận cháu đi chăng nữa, cháu vẫn không lùi bước.” Anh nói trước như vậy để chú Lệ chuẩn bị tâm lý rằng anh sẽ không bỏ cuộc.
Lệ Minh Kiệt lạnh lùng trừng mắt. Không khí trở nên căng thẳng.
“Tương Vệ, tớ không thấy bánh bao của tớ ở đâu, cậu có chắc là cậu không ăn bánh bao của tớ không hả?”
Lên lầu tìm suốt mười phút mà vẫn không thấy bánh bao, Lệ Tâm Vũ thở phì đi xuống cầu thang.
“Tớ nói rồi tớ không có ăn, có lẽ cậu ham ăn quá ăn rồi lại quên, tớ nghĩ như vậy”.
Cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông đên đây là chấm dứt.
Và cuộc đối thoại lần này, Tương Vệ nghĩ rằng khó mà gỡ được khúc mắc của vấn đề.
“Tớ nhớ là tối qua tớ để ở phòng của cậu… A, ba ra khi nào vậy? Sao ba không đọc tài liệu trong thư phòng nữa?” Đến lúc này Lệ Tâm Vũ mới nhận ra sự hiện diện của ba mình, tò mò hỏi.
“Con vừa mới nói cái gì?” Lệ Minh Kiệt mặt vẫn dịu dàng nhưng giọng nói lại trở nên sắc bén.
“Con nói cái gì ạ?” Trong phút chốc cô nghe chẳng hiểu gì cả, bình thường theo thói quen cô sẽ rúc vào người ba mình nhưng lúc này lại ngồi xuống bên cạnh Tương Vệ.
Ánh mắt Lệ Minh ẩn chứa sự giận dữ.
“Con vừa nói… tối qua con ở trong phòng của cậu ta?” Được lắm, không chỉ ông sắp có nguy cơ mất con gái mà còn đang nuôi kẻ xấu trong nhà.
“Dạ! Tối qua con đến phòng Tương Vệ làm bài tập có cầm theo mấy túi đồ ăn vặt, có gì sai ạ?” Nhìn vẻ mặt của ba, Lệ Tâm Vũ nheo mắt, “Hì, ba à, ba đang nghĩ gì vậy? Ba hiểu lầm tụi con rồi phải không?”
Dù Lệ Minh Kiệt đang vừa tức giận vừa khó chịu nhưng nhìn gương mặt đáng yêu giống hệt vợ mình, ông cố gắng thấp giọng, “Ba muốn nhắc nhở con đêm hôm đừng vào phòng thằng con trai xa lạ, dù ở nhà mình cũng không được.” Ông đã quyết, dù có bằng cách nào đi nữa cũng phải sớm đuổi thằng nhóc này đi khỏi đây.
“Ba, Tương Vệ không phải người lạ… Cậu ấy là… là… bạn của con.” Cô có cảm giác không được tự nhiên và hơi chột dạ vì xếp anh ngang hàng với những người bạn của cô, có thể hơi quá đang… Hay nói đúng ra là không phải như vậy.
“Bạn?” Lệ Minh Kiệt nhấn mạnh.
“Dạ… Là bạn của con…” Nói thực là nếu anh chỉ là bạn của cô thì cô chẳng việc gì phải bảo vệ anh, để mình bị liên lụy vào đời tư rối rắm của anh, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đánh mất tự do, phải thế không?
“Bạn sao?” Lệ Minh Kiệt lại nhấn mạnh.
A A A! Lệ Tâm Vũ nghĩ rằng mình đã giải thích rõ ràng nhưng rồi sực nhớ ra một chuyện, cô mở to mắt rồi cúi thấp đầu không dám ngẩng lên nhìn ba.
Đúng là với ba của cô, bạn bè, bạn hữu đều là những từ tối kỵ.
Ông dặn dò con gái, “Con trai và con gái không có cái gọi là tình bạn… Hai người khác phái không thể nào trở thành bạn bè được… Giữa con trai và con gái chỉ có thể nảy sinh tình cảm, cho nên con tránh xa mấy thằng con trai ra…”
Chớp mắt, Lệ Tâm Vũ nhận ra người ba hiền lành của mình đã biến thành ác ma.
Mẹ nói đúng có một ác ma đội lốt thiên sứ ở trong nhà, đó chính là… ba của cô.
“Tương Vệ, tớ muốn mua một quyển sách, tụi mình đi thôi.” Cô quyết định bỏ chạy là thượng sách, phải mang người mà cô vừa gọi là bạn đi chỗ khác.
Cô thực sự sắp tiêu rồi.
“Cậu chạy nhanh như vậy làm gì?” Tương Vệ cay mày hỏi sau khi bị cô kéo ra khỏi cửa, không hiểu vì sao cô lại tỏ thái độ như vậy?
“Ai cần cậu lo!” Vừa rồi cô đã nói gì nhỉ? Cô thực sự điên rồi. Lệ Tâm Vũ đi đằng trước mặt đỏ bừng.
Trời ơi! Đúng như ba của cô nói, con trai với con gái chẳng thể nào có thể là bạn được, mà đó là tình yêu, phải thế không? Cô đã tự nhủ rằng đừng cố tỏ ra làm bạn này kia nọ nữa rồi mà.
Sao lại còn cố tình… Cố tình nghĩ như vậy về Tương Vệ?
Cũng không thể trách được, khi thấy anh nhận thư tình của các cô gái, cô cảm thấy rất khó chịu; Lúc anh ở trường, tâm trạng của cô trở nên rất phức tạp. Chuyện này rối như mớ bòng bong vậy.
Điên thật rồi! Ai muốn làm bạn bè với con trai đâu chứ?
Cô là đồ ngốc, thế nhưng cảm giác của cô lúc này thật sự…
Bởi vì thế cho nên cô mới không chùn bước, lúc chuyện đó xảy ra, cô đã không muốn anh bị thương, nghĩ ngay rằng cô sẽ bảo vệ anh, cùng chia sẻ nỗi đau với anh.
Lệ Tâm Vũ, mày đúng là đứa ngu ngốc nhất trên đời.
“Nếu cậu không mua sách thì cậu đứng đây đợi tớ nhé, tớ vào trong mua vài quyển sách.” Lệ Tâm Vũ nói với Tương Vệ khi cả hai đến trước cửa hiệu sách, nhưng từ đầu đến cuối cô không ngẩng đầu lên, nói xong nhanh chóng bỏ đi.
Cô ấy bị làm sao vậy nhỉ?
Tương Vệ ngồi xuống băng ghế trước hiệu sách, nhìn vào các giá sách bên trong cốt để nhìn Lệ Tâm Vũ.
Tại sao?
Chẳng lẽ là vì cô nghe được cuộc đối thoại của anh và ba mình cho nên cô mới chạy trốn?
Không thể nào! Khi đi từ trên lầu xuống rõ ràng tâm trạng của cô vẫn còn rất vui vẻ mà?
Vậy thì rốt cục là tại sao?
Sau khi cô nói chuyện với ba, vẻ mặt trở nên kinh ngạc rồi sau đó như bị dọa cho sợ hãi, cô kéo tay anh ra khỏi nhà đi thẳng đến hiệu sách.
Trên đường đi, nhìn cô rất khác lạ, không những không nói gì với anh mà coi anh như rắn rết, cứ cắm đầu mà bước không nhìn vào mặt anh.
Tương Vệ nheo mắt nhìn vào hiệu sách thấy Lệ Tâm Vũ đang chăm chú đọc sách. Dù biết rằng cô vào trong đó để lựa sách nhưng anh thấy hơi buồn cười, cô mà cũng thích đọc sách sao.
Sách! Nói thực là anh không nghĩ rằng cô thích đọc sách, mà có cảm giác rằng cô đang muốn tránh mặt anh, chỉ có điều anh không biết nguyên do tại sao cô lại cố tạo khoảng cách giữa cả hai như vậy, điều này khiến anh thấy không thoải mái.
Rốt cục là sao vậy nhỉ? Hay cô phát hiện ra điều gì đó, điều mà khi đối diện với anh sẽ trở nên hoảng hốt? Hay anh đã làm gì khiến cô thấy không yên tâm về anh?
Trong lòng dâng đầy phiền muộn, nhoi nhói và nóng bức, tâm trạng của anh thực sự không vui vẻ gì.
Có lẽ tối nay khi về nhà, anh nên hỏi cô về thái độ kỳ quặc của cô, anh không muốn giữa cả hai có bất kỳ khoảng cách nào.
Sau khi hạ quyết tâm nhất định phải hỏi cô cho rõ ràng, Tương Vệ cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn hẳn, anh ngẩng đầu lên nhìn trời. Ánh nắng chiếu xuống tóc anh và gương mặt anh khiến anh càng đẹp trai và trở nên sáng chói.
Nếu không vì Lệ Tâm Vũ, có lẽ anh đã không thể vui sướng được như lúc này.
Nghĩ đến cô gái quan trọng với mình, anh lại quay đầu nhìn vào trong hiệu sách và bắt gặp ánh mắt cô cũng nhìn về phía anh, bốn mắt nhìn nhau qua tấm kính trong suốt.
Lệ Tâm Vũ như bị phát giác làm chuyện xấu, vội cúi đầu xuống làm bộ như đang đọc sách.
Đúng là lạ thật! Tương Vệ cau mày.
Không biết anh có nhìn nhầm hay không nhưng lúc cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình hình như hai má cô ửng hồng và ánh mắt sáng lấp lánh.
Thôi, quên đi. Khẽ thở dài, anh đứng dậy đi vào trong hiệu sách hỏi cô rốt cục đã có chuyện gì.
“Cho hỏi…”
Anh đang định quay người đi đến cửa hiệu sách thì nghe giọng một người phụ nữ vang lên sau lưng. Khẽ nhíu mày, anh quay người lại.
Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ đó, anh bỗng dưng thấy khó thở.
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cả người toát ra vẻ cao sang quý phái, đôi mắt có màu xanh biếc và đôi môi rất gợi cảm.
Nhìn mặt người phụ nữ này, anh có cảm giác quen thuộc giống như là đã từng gặp nhau, đã từng quen biết… Đúng rồi, người này và anh… giống nhau.
“Con là… Tương Vệ phải không?” Người phụ nữ xinh đẹp xúc động, bước chân run rẩy tiến lại gần anh, không chắc chắn lắm nhưng vẫn chủ động đưa tay ra.
Tương Vệ không thể lên tiếng, cả người anh cứng đờ như tượng, có cảm giác thấy mình không thở được… Đầu óc anh bỗng dưng trở nên trống rỗng.
“Đúng rồi, con là Tương Vệ, bởi vì con có đôi mắt màu xanh biếc giống mẹ… Và nhìn con rất giống người đó… Con à… Mẹ là mẹ của con… Mẹ là mẹ của con…”
***
Anh… không muốn giấu cô.
Đừng ngoài cửa phòng, ngập ngừng một lúc lâu, Tương Vệ hít vào thật sâu.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, tất cả mọi người đều đã đi ngủ, riêng anh không hề thấy buồn ngủ.
Anh đi đến phòng của Lệ Tâm Vũ và đứng trước cửa nhìn qua khe cửa mở hé thấy phòng cô bật điện, biết cô vẫn chưa ngủ.
Anh không muốn giấu cô bất kỳ điều gì, có chuyện gì anh cũng muốn nói với cô đầu tiên.
Tương Vệ khẽ gõ cửa, sau đó không đợi người trong phòng đáp lại mà mở cửa đi thẳng vào trong.
“Tâm Vũ, tớ có chuyện muốn nói…”
Nói tới đó, anh liền im bặt.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh quên mất việc mình xông vào phòng để làm gì, cả người đờ như tượng.
“Đóng cửa lại.” Lệ Tâm Vũ không ngờ anh đột ngột xộc thẳng vào trong, mặt đỏ bừng ngồi xổm xuống đất để anh không nhìn được gì.
Một câu lệnh, một động tác, Tương Vệ mở to mắt, đứng ngay đơ.
“Quay… quay mặt đi.” Cô cắn môi, xấu hổ không biết là nên quay đi đâu đành dán mắt nhìn xuống đất, hai tay che ngực mình lại.
“Tâm… Tâm Vũ, rất xin lỗi, tớ… Vừa rồi tớ…”
“Còn nhìn nữa hả? Tớ đã nói cậu quay mặt đi! Đồ dê xồm.” Cô thấp giọng nói, không dám hét lên sợ đánh thức cả nhà dậy khi đó tình cảnh của cô và anh càng khốn đốn hơn.
“Ừ… Được…” Tương Vệ lúc này đây mới bừng tỉnh, hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội quay người, tim đập dồn dập.
Lệ Tâm Vũ cẩn thận ngẩng đầu lên thấy anh đã quay lưng đi mới thẹn thùng đứng dậy nhanh chân bước lại giường cầm đồ ngủ tròng vào người. Nhưng vì vội vàng cho nên cô để chân mắc kẹt trong ống quần, cả người đứng không vững ngã chúi dúi xuống nền nhà đồng thời hét lên tiếng kêu thất thanh.
Tương Vệ lập tức quay người lại, vừa lúc nhìn thấy cô bị té liền vọt ngay tới.
Nhưng không kịp.
Anh dang tay ra định ôm cô. Cô nhanh chóng nắm lấy một bên mép giường.
Hơi thở ngượng nghịu, ánh mắt bối rối…
Lệ Tâm Vũ hồi hộp nhìn xuống thấy Tương Vệ quỳ gối trước mắt mình, hai tay giơ lên cao và chỉ cách đùi cô khoảng hai cm, bỗng chốc cô thấy xấu hổ chết đi được.
“Tương… Tương Vệ, tớ… tớ có gọi cậu đâu?” Không chỉ gương mặt cô đỏ bừng mà cả hai tai cũng đỏ lên.
“Tớ… Tớ nhìn thấy cậu sắp ngã nên nóng lòng chạy đến để đỡ cậu.” Ai biết rằng cô không sao, khiến anh thấy hơi xấu hổ.
“Cậu… Cậu quay mặt đi cho tớ? Nhìn cái gì mà nhìn?” Cô rốt cục sắp nổi điên.
“Ừm, tớ xin lỗi.” Anh lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, thả tay xuống, từ từ đứng dậy bước về phía cửa.
Ôi trời… Cảm giác này là sao ta.
Cúi đầu xuống nhìn chân mình mắc vào ống quần và nhìn bộ đồ lót in hình heo… Lệ Tâm Vũ khóc không ra nước mắt.
“Cậu… vào phòng tớ tại sao lại không gõ cửa? Thật bất lịch sự.” Cô vừa mặc đồ ngủ vừa càm ràm, bị nhìn thấy hết rồi.
“Tớ có gõ cửa mà.”
“Nhưng tớ không nghe thấy, hơn nữa cậu phải chờ tớ trả lời rồi hãy vào chứ.” Cô thấp giọng trách mắng.
“Hì, từ khi tớ đến đây, trừ ngày đầu tiên cậu gõ cửa, sau đó không bao giờ cậu lịch sự được một lần phải vậy không?” Hôm qua, lúc anh đang ngủ, cô cũng không lên tiếng hỏi mà xộc thẳng vào phòng lấy bánh quy, lúc đó anh cũng chỉ mặc độc cái quần lót, nếu không có lớp chăn thì chẳng phải cô cũng nhìn thấy hết rồi sao.
Mặt cô đỏ lên, “Không giống nhau mà!”
“Tại sao lại không giống?”
“Cậu… Cậu là con trai, còn tớ… tớ là con gái!”
“Cho nên cơ thể con trai không đáng giá chứ gì, chỗ nào cũng được nhìn hả?” Cô nàng đúng là lý sự cùn.
“Tớ… Tớ chưa nhìn thấy gì cả.” Nhưng thực ra cô đã nhìn thấy cả.
“Để tớ cho cậu xem!”.
“Ai muốn xem đâu chứ?” Lệ Tâm Vũ vội vàng từ chối, mặt lại đỏ bừng như gấc.
“Tớ sợ sẽ có chuyện nữa kìa!” Tương Vệ thì thầm.
“Tương Vệ, đừng tưởng cậu nói nhỏ tớ không nghe gì, tớ nghe hết rồi nha.” Chuyện gì xảy ra với con trai được chứ? Đứng đó mà khoe mẽ.
“Yên tâm đi, mặc dù tớ nhìn thấy… cơ thể cậu, nhưng nói thật nhé với cơ thể lép kẹp của cậu, không đủ để tớ nổi thú tính.” Anh nhếch môi cười.
“Cậu…” Dám nói cô lép kẹp ư? Lệ Tâm Vũ cúi đầu xuống nhìn cơ thể mình. Cô có ngực, có eo, có mông, chỗ nào nhỏ đâu chứ?
“Ừm hừm.” Tương Vệ bật cười với ý đồ để không khí không trở nên ngượng ngùng.
“Tớ… Mặc đồ xong rồi. Cậu quay lại được rồi đó.” Cô nghiêm túc hỏi: “Nói đi! Cậu tìm tớ có chuyện gì?”
Anh quay người lại nhìn cô.
“Cậu nhìn…nhìn cái gì vậy?” Sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đó? Rõ ràng cô đã mặc đồ vào rồi mà? Cô lúng túng cúi đầu xuống tránh ánh mắt của anh.
Tương Vệ dĩ nhiên nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của cô, “Không… Không có chuyện gì đâu, có vài vấn đề ở trường tớ muốn hỏi cậu nhưng đột nhiên tớ nghĩ ra rồi. Chúc cậu ngủ ngon.”
Quên đi, đáng lẽ anh không nên tìm cô để nói chuyện đó. Nếu như anh nói cho cô biết, anh sợ rằng cô sẽ thấy khó chịu, hoặc là… Sợ cô sẽ buồn, hơn nữa dù thực sự rất muốn nói anh cũng không thể nói được trong tình huống lúng túng như lúc này.
Nhìn anh vội vàng giải thích sau đó nhanh chóng quay người đi, cửa phòng đóng chặt lại sau đó, Lệ Tâm Vũ không khỏi kinh ngạc.
“Cái gì… Có vậy thôi hả?”
Nhìn cánh cửa đóng chặt, cô buông người xuống giường, tim đập thình thịch, có cảm giác hơi thở của mình trở nên nóng bức.
“Trời ơi!”
Mặt nóng quá, đến tận bây giờ mà vẫn chưa bình tĩnh được.
Một lúc lâu sau, cô kéo chăn đắp kín người.
Trời ơi… Tức quá đi mà! Nếu như biết trước việc anh đột ngột xộc vào phòng cô sẽ không mặc đồ lót in hình heo, nhất định cô sẽ mặc một bộ đồ lót gợi cảm một chút… Thật là mất mặt.
***
Trong phòng ăn, không khí ấm áp, mọi người nói cười vui vẻ.
Lệ Tâm Vũ và em gái cùng ăn những con tôm to bự, Phương Đồng Ân gắp thức ăn cho chồng, nhắc đi nhắc lại việc ông mải mê làm việc và gầy đi nhiều.
“A, anh Tương, sao anh không ăn?” Em gái Lệ Tâm Vũ lúc này mới phát hiện ra.
“Cậu bị làm sao vậy hả? Hay cậu không được khỏe? Sao cậu không ăn?” Lệ Tâm Vũ đã bóc vỏ tôm bỏ vào chén của anh nhưng anh không ăn, cứ ngồi nhìn chén cơm ngẩn người, không giống với anh chút nào.
“Tiểu Vệ, có chuyện gì vậy con? Nhìn sắc mặt con không được tốt.” Phương Đồng Ân đưa mắt nhìn anh.
Mặc dù Tương Vệ vốn không tranh cãi ầm ĩ giống như hai cô con gái của mình nhưng từ khi đến nhà, ngoài ngày đầu tiên ra, mẹ Lệ chưa bao giờ thấy anh để lộ vẻ mặt như vậy.
Lệ Minh Kiệt bất mãn nhướn mày nhìn Tương Vệ.
“Dạ, không có chuyện gì… Con…” Tương Vệ vốn định thành thật giải thích thái độ của bản thân nhưng khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lệ Tâm Vũ anh lại không biết phải nói như thế nào.
“Con cảm thấy được ăn bữa tối vui vẻ với cả nhà, được sống trong căn nhà này, quả thực con rất may mắn.” Không khí gia đình ấm êm, ba mẹ hạnh phúc, chị em vui vẻ, được trải nghiệm cuộc sống như vậy khiến anh đã nghĩ rằng mình sẽ luôn sống ở đây.
“Ha ha, con đang nói cái gì vậy hả? Cô chào mừng con đến sống ở đây, bởi vì cô chỉ có hai con gái cho nên có lẽ con không biết, cô rất thích con trai.” Phương ĐồngẦn rất thích Tương Vệ, coi anh như con đẻ của mình.
Lệ Minh Kiệt đăm chiêu nhìn sắc mặt cứng đờ của Tương Vệ.
Lệ Tâm Vũ nhíu mày. “Tương Vệ, cậu nói cái gì vậy? Sao giống như cậu sắp chia tay cả nhà vậy? Cậu định về nhà của cậu hả?”
“Sóng gió cũng đã qua rồi, con nghĩ con không thể tiếp tục ở lại đây làm phiền cả nhà phải vậy không?” Tương Vệ cầm chén cơm bắt đầu ăn.
“Đúng là sóng gió đã qua rồi. Nhưng làm sao có thể xác định được chắc chắn rằng các phóng viên không túc trực quanh khu nhà cậu sống? Tớ nghĩ đợi một thời gian nữa đi… Dù sao lúc này cũng chưa an toàn đâu.” Lệ Tâm Vũ vồn vã nói.
Sóng gió làm sao mà qua được, tự nhiên anh lại muốn về nhà là sao?
Nghĩ đến việc anh sẽ dọn ra khỏi nhà, cô thực sự không đành lòng, bởi vì cô đã quen với việc anh sống ở đây, quen với việc hết giờ học cùng anh về nhà, trong nhà luôn có hơi thở của anh, có anh làm bạn, đó đã là một thói quen… Cô nhận ra bản thân mình rất thích anh, cho nên mới có thể thản nhiên đối mặt với cảm giác dành cho anh, sao anh có thể cứ thế mà dọn đi?
“Tớ chưa nói là tớ phải đi.” Tương Vệ không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn cơm.
“Nhưng rõ ràng cậu…”
“Tâm Vũ, ý tứ chút đi con, sóng gió cũng qua rồi, đó không phải là vấn đề con phải lo lắng nữa.” Lệ Minh Kiệt nghiêm nghị nhắc nhở con gái.
“Tớ xin lỗi.” Mặt Lệ Tâm Vũ cứng đờ, giọng nói thiếu kiên nhẫn. Đúng thật! Cô đang làm cái gì vậy? Tại sao lại hưng phấn như vậy chứ?
Khẽ thở dài, Tương Vệ đặt chén cơm xuống, nở nụ cười không nhìn ba mẹ Lệ Tâm Vũ, anh vỗ nhẹ đầu cô, “Nếu lời xin lỗi hữu dụng, thì sao còn cần cảnh sát? Cậu bóc tôm cho tớ đi, giống như đang bồi thường, tớ sẽ tha thứ cho cậu.”
Thái độ của anh khiến áy náy trong cô tiêu tan, cô trừng mắt nhìn anh không cam lòng bóc tôm bỏ vào chén của anh.
“Cậu ăn nhiều như thế còn bắt tớ làm, đồ ham ăn.”
Tương Vệ nở nụ cười, không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của cô, đắc ý cho con tôm vào miệng sao đó cười thỏa mãn.
Mặc dù không thừa nhận nhưng Lệ Tâm Vũ biết anh đã cố tình trêu đàu mình.
Đúng vậy! Cô quên mất rằng Tương Vệ cơ bản không thể ở mãi trong nhà của mình, cô và anh không quen không biết, lúc trước rõ ràng cô cũng không hỏi qua ý của anh mà bắt anh đến sống ở nhà mình.
“Được rồi, ăn đi các con! Ăn xong rồi về phòng làm bài tập.” Phương Đồng Ân lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng, cười thoải mái.
Không khí lại trở nên ồn áo náo nhiệt, nhìn cả gia đình hạnh phúc và nhìn cô gái ngồi cạnh mình, Tương Vệ mỉm cười.
Anh sẽ nhớ mãi, không bao giờ quên cảm giác hạnh phúc này, không bao giờ quên rằng mình từng là thành viên của gia đình này và không khí đầm ấp mà anh đang tận hưởng… Sẽ có một ngày, anh cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc như thế này.
Nhất định.
***
Làm xong bài tập, sau đó nói chuyện với Lệ Tâm Vũ một lát, chờ cô đi rồi, Tương Vệ không đi ngủ mà ra khỏi phòng đi thẳng đến thư phòng dưới lầu một.
Nhìn ánh sáng hắt ra qua khe cửa, anh hít sâu, đưa tay lên gõ cửa.
“Vào đi.” Dường như đã biết việc anh sẽ đến, Lệ Minh Kiệt thấp giọng đáp lại.
Đẩy cửa ra, Tương Vệ bước vào phòng nhìn thằng vào người đàn ông đang ngồi sau bàn, “Chú Lệ.”
Để tập tài liệu xuống bàn, Lệ Minh Kiệt dựa lưng vào ghế, mặt không cảm xúc nhìn Tương Vệ, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu phải đi.” Không phải là câu hỏi mà đó là câu khẳng định. “Mẹ của cậu về nước để đưa cậu đi cùng.”
Với năng lực của Lệ Minh Kiệt, Tương Vệ không lấy làm bất ngờ khi ông bằng tốc độc nhanh nhất biết được thân phận của anh mà chính anh cũng không biết được.
“Tốt, mẹ cậu về để đưa cậu đi, nhưng trước đó chẳng phải bà ấy đã vứt bỏ cậu sao.”
Sắc mặt Tương Vệ tối sầm, cứng ngắt gật đầu. Thực ra anh không hề muốn đi, nếu không vì khát vọng của bản thân, anh đã ước gì mẹ đừng xuất hiện, thà cứ để anh cô độc như vậy, chỉ cần có Tâm Vũ ở bên cạnh anh là được rồi.
“Cậu muốn nói chuyện gì với tôi? Có lẽ không phải cậu muốn nói tạm biệt với tôi vào lúc nửa đêm chứ.”
“Chú Lệ.”
Lệ Minh Kiệt ung dung chờ anh nói tiếp.
Tương Vệ nhìn người cản trở hạnh phúc cả đời của mình, chậm rãi nói: “Cháu muốn chơi với chú một ván cờ.”
Nhướn mày, Lệ Minh Kiệt không ngờ thằng nhóc này lại đưa ra yêu cầu này với mình.
Cùng ông chơi cờ? Chà… Cũng có can đảm.
“Một ván quyết định thắng thua.” Ý của ông rất rõ ràng.
Thắng, ông không có lời nào để nói; Thua… Bản thân nên biết phải làm gì.
Tương Vệ không do dự gật đầu.
Hai người đàn ông đối đầu với nhau, bởi vì trong lòng cả hai đều có chung một quyết tâm. Ván cờ này, cả hai đều không thể thua, bởi vì nếu thua, sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời…
***
Tốt nghiệp trung học.
Lệ Tâm Vũ sau khi đến trường lấy hồ sơ, vừa về nhà liền ồn ào, “Nóng quá! Vừa ra ngoài là hơi nóng đã phả vào mặt, nóng ghê.”
Cô quăng hồ sơ lên bàn, vọt nhanh vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy bình bình nước ướp lạnh uống ừng ực.
“Khà… Cuối cùng cũng đã cơn khát.” Một hơi uống hết bình nước, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Quay trở ra phòng khách, cô cầm hồ sơ đi thẳng lên lầu.
“Tương Vệ, cậu xem tớ đem gì về nè. Cậu lười thật, sao cậu không đi lấy mà bắt tớ phải đi lấy cho cậu hả, cậu có biết là các thầy nhìn tớ bằng ánh mắt bí hiểm thế nào đâu.”
Không ngờ được rằng cả trường đều nghĩ rằng cả hai có tình ý với nhau, ngay cả các thầy cũng biết mối quan hệ của cả hai.
Lúc nãy có thầy còn hỏi chừng nào cô kết hôn… Thật là! Cô chỉ mới mười tám tuổi? Và… Ai… ai muốn lấy Tương Vệ chứ? Các thầy nghĩ xa xôi quá.
Hừ, thích là một chuyện, đối mặt thực tế lại là chuyện khác, đâu phải cứ thấy cô thích anh là cô sẽ lấy anh?
Trên thực tế, quan hệ giữa anh và cô sao có thể gọi là tình yêu được?
Nếu lúc trước anh không bắt cô làm nô lệ của mình thì cả hai đã chẳng bị cả trường gán ghép như vậy, phải thế không?
Thế nên, quan hệ bây giờ giữa cả hai mà nói chỉ là thời kỳ “tình trong như đã mặt ngoài còn e” thôi.
“Tương Vệ, cậu chết rồi hả? Trời nóng ghê, tớ khổ sở đi lấy hồ sơ cho cậu sao cậu không ra đón tớ hả, cứ núp trong phòng ngủ mà được sao. Coi chừng tớ đập cậu đó!”
Đúng là như thế, cô và anh lúc này chỉ là “tình trong như đã” thôi, hàng ngày được gặp anh cô đã coi việc đó như một thói quen. Tương Vệ, người này đã xuất hiện trong cuộc đời cô và trở nên quan trọng với cô.
“Này!” Cô gõ mạnh cửa và gọi to.
Một lúc lâu sau, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Lệ Tâm Vũ tự động mở cửa, mặc kệ người con trai trong phòng đang ngủ trong tư thế gì, quần áo có chỉnh tề hay không.
“Cậu ngủ say như chết vậy hả… Tương Vệ… Ủa, đâu rồi?”
Cô phát hiện ra trong phòng không có hơi, liền sững sờ.
“Đi rồi sao? Sao không nói gì với mình… Mà đi đâu được chứ?” Cô lẩm bẩm quay người đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đóng cửa lại.
Đột ngột, không biết là đã phát hiện ra cái gì, cô mở to mắt, ngoảnh đầu lại, mở bật cửa phòng.
“Tương Vệ?”
Trên giường, chăn nệm được xếp gọn gàng, bàn học trống trơn không còn bất kỳ thứ gì, nháy mắt hốc mắt cô cay xè.
Cô vọt tới tủ quần áo mở bung ra không còn bộ đồ nào của Tương Vệ, ngay cả chiếc túi da anh mang theo khi rời khỏi nhà mình cũng không có.
“Tương Vệ!”Hồ sơ trên tay rơi xuống thảm, Lệ Tâm Vũ mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Anh đi rồi… Đi thật rồi.
“Tương Vệ……” Tại sao? Tại sao anh đi mà không nói với cô.
Tối qua anh vẫn còn cười nói với cô mà, anh còn đồng ý nếu mua được xe sẽ lái xe chở cô vào nam ra bắc, anh còn nói… Nếu anh mua được xe, sẽ chở cô đi phượt mà.
“A…. Mẹ ơi… Tương Vệ đi rồi.” Cô vừa lao ra khỏi phòng vừa la to sau đó chạy xuống cầu thang.
Anh đi rồi sao? Tại sao? Đi đâu? Về nhà sao? Tại sao không nói tiếng nào? Tại sao không nói với cô? Tại sao… cứ lặng lẽ mà đi? Tại sao?