Chap 23:
Lại là một buổi sáng bình yên. Nó nằm ngủ nướng ngon lành. Thảo nào mà dạo nào béo hẳn ra. Anh Hùng còn bảo Quân cho nó ăn “bột nở”. Cả đêm bật điều hòa nên lạnh. Nó rướn rướn chân tìm cái chăn mỏng. Bỗng nó chạm phải cái gì mềm mềm ấm ấm ở cạnh giường. Nó mơ màng... đạp cái thứ ấy. Sau đó tiếp tục công cuộc tìm chăn bằng chân. Nó với được chăn, dùng hai ngón chân quắp lấy rồi đắp lên người, trùm qua mặt rồi ngủ ngon lành. Trong giấc ngủ nó mơ thấy có tiếng nói chuyện loáng thoáng:
“Nó chưa chịu dậy à?”
“Em để cho bạn ấy ngủ thêm tý nữa. Còn sớm mà.”
“Cậu mà để nó ngủ thì động đất nó không dậy được đâu. Để anh gọi nó dậy, mọi người đang chờ.”
- DẬY NHANH LÊN. LẦN NÀO MÀY CŨNG ĐỂ TAO GỌI THẾ!
Lần thứ n nó bị ngã từ giường xuống đất bởi cái đạp mạnh vào thành giường của anh Hùng. Ông anh bạo lực của nó không còn cách nào đánh thức nhẹ nhàng hơn à? Nó dụi dụi mắt. Cơn buồn ngủ vẫn chưa qua. Có người ngồi trước mặt nó. Mờ mờ ảo ảo rồi dần dần rõ hơn. Nó giật mình. Quân đang ở trong phòng nó. Nãy giờ chứng kiến từ đầu đến cuối màn đánh thức có một không hai của anh em nhà nó. Tâm trạng của nó giờ chỉ có thể gói gọn trong hai chữ: “xấu hổ”. Nó ôm mặt, cúi gục xuống để cho tóc che cái sự xấu hổ kia đi. Ối giời ơi!
- Cậu chuẩn bị rồi đi. – Quân nhắc.
- Đi... đâu... thế? – Nó lí nhí hỏi lại.
- Đà Lạt. Cả nhà đang chờ cậu ở dưới nhà đấy.
Nó lập tức ngẩng đầu lên ngay. Mọi người đang chờ mà nó còn ngủ ngon lành. Quá tệ! Sau đó thì khỏi phải nói. Vệ sinh cá nhân kết hợp với chuẩn bị đồ trong 10 phút.
Lúc nó lập cập xuống nhà thì cũng là lúc có tiếng cười vang của người lớn. Chắc anh Hùng lại làm trò cười gì rồi. Nó cũng hơi yên tâm về trình độ tiếp khách của anh trai mình. Vừa thấy nó lấp ló ở cầu thang, ông nội Quân là người lên tiếng đầu tiên:
- Ngủ ngon không con?
Mọi người đồng loạt quay lại. Bà Mai, ông Lập, bà Minh và Huyền. Cả nhà Quân đông đủ cả. Nó lễ phép chào từng người một rồi xin phép anh Hùng. Tất nhiên là anh Hùng đồng ý, trước lúc đi còn nói một câu khiến nó ngượng chín mặt:
- Đi lâu lâu một tý. Mấy ngày nay ăn cơm em nấu dạ dày anh nó không ổn.
Chuyến đi Đà Lạt kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đi bằng máy bay riêng của gia đình Quân. Nó vẫn luôn tự hỏi rằng dòng họ này giàu có đến mức nào. Bống nhiên thấy sợ! Nó lo rằng với sức chịu đựng kém cỏi của bản thân mình liệu có gắng gượng được trước cái nhìn của người đời hay không. Ai bảo có người yêu giàu có là sướng? Điều đó chỉ đúng với những người yêu “lợi dụng” thôi.
Căn biệt thự của gia đình Quân nằm trên đường Trần Hưng Đạo. Đây là một khối kiến trúc lớn mang phong cách cổ điển Pháp, gồm 50 phòng, sảnh chính rộng lớn tráng lệ với bộ sưu tập đèn cổ điển khổng lồ cùng với dãy cầu thang bằng gỗ quý uốn lượn hai bên, nhẹ nhàng và thanh thoát như hai dải lụa mềm mại. Khoảng sân ở ngoài trải rộng mênh mông. Lối đi dẫn đến căn biệt thự lát gạch giả những viên sỏi nhỏ, chính giữa là vòng tròn hoa rộng lớn, bên cạnh đó còn có cả một con đường hoa dẫn đến khu vườn rộng lớn. Khu vườn rợp ngát hoa, thảm cỏ xanh mơn mởn còn đọng sương sớm đậm chất Đà Lạt. Màu sắc rực rỡ của những bông hoa cùng với màu xanh tươi mát của lá cây tạo nên một không gian thanh bình đến lạ thường. Những bộ bàn ghế trắng ngà cùng với những chiếc ô lớn màu xanh là nơi lí tưởng để hưởng thị sự yên bình đó. Căn biệt thự chính là sự pha lẫn hòa hòa giữa phong cách cổ điển quý tộc đặc trưng của Pháp cùng với thiên nhiên tuyệt vời của Đà Lạt.
Quân giúp nó khênh hành lí lên phòng. Căn phòng của nó rộng, lát đá hoa cương, đầy đủ tiện nghi với màu trắng chủ đạo. Xung quanh phòng có rất nhiều bình hoa lớn như đã chuẩn bị từ trước. Cả căn phòng thoang thoảng mùi hoa hồng. Đối diện với chiếc giường đôi là cửa kính lớn, to bằng bức tường và trong suốt, khung cảnh ở ngoài vườn hoa Đà Lạt kia không bị che mờ bởi bất cứ thứ gì. Nó ngồi đung đưa chân trên chiếc giường lớn, miệng tí tách hỏi:
- Đây là nhà cậu à?
- Ừ. Nơi an dưỡng tuổi già. – Quân vừa xếp đồ vừa nói.
- Ah... Dễ chịu quá! – Nó đổ kềnh xuống đệm, êm ái vô cùng.
- Bây giờ thì ngủ được rồi đấy, không ai làm phiền cậu đâu.
Không nói đến thì thôi, nói rồi lại làm nó xấu hổ chuyện lúc sáng. Thật là mất mặt! Ai đời con gái con đứa ngủ say như chết trước mặt bạn trai, để cho mọi người dưới nhà ngồi chờ, lại còn được cả ông anh trai quá đáng, không biết giữ thể diện cho em gái mình gì cả! Nó vơ lấy cái gối che mặt mình đi, nằm quay lưng ra phía cửa kính lớn:
- Đừng có mà trêu tớ! – Nó nói qua lớp gối, nghe giọng rất chi là hờn dỗi.
- Lúc cậu ngã xuống dáng đẹp lắm.
Nó đang nằm quay lưng về phía Quân nên không nhìn thấy khuôn mặt của Quân. Nhưng nó chắc chắn một điều rằng Quân đang cực kì nhăn nhở, nghe cái giọng đầy châm biến thế kia mà!
- Tứ chi còn chổng lên trời. – Có tiếng cười, giọng Quân ngâm nga như đọc thơ.
Nó vùng dậy, đáp thẳng cái gối lông vũ về phía Quân. Quân nhanh tay đỡ được. Nó tức tối vơ lấy cái gối còn lại và ... “bay” về phía Quân, miệng la hét ỏm tỏi:
- Đã nói không được trêu nữa cơ mà! Chết này!
Cứ mỗi lần “Chết này!” là lại một lần giáng cái gối xuống người Quân. Quân cũng không hiền lành gì mà đưa mình đã đỡ đạn. cậu cầm lấy cái gối mà nó vừa đáp xuống giơ lên đỡ đòn, gặp được cơ hội là phản công. Tất nhiên là đánh theo kiểu “hái hoa” thôi nhưng cũng đủ để lông vũ bay tán loạn. Nó cười không ngớt. Cười trong cơn mưa lông vũ. Như một thiên thần đùa nghịch với nền tuyết trắng thuần khiết. Nó không biết rằng hình ảnh của nó trong mắt cái người đối diện kia đẹp đến mức nào. Làm cho ai đó thẫn thờ mất mấy giây để rồi lãnh nguyên một phát gối vào người!
Cuộc chiến chỉ kết thúc khi ông nội Quân bước vào. Cảnh tượng trước mắt đủ “kinh hoàng” làm cho bước chân ông lệch một nhịp. Lông vũ bay tả tơi. Tóc nó xù lên như con quạ. Hai cái miệng đang toe toét nụ cười không thể lớn hơn. Ông Duy Bội khẽ đằng hắng một tiếng làm cho “đôi trẻ” kia giật mình. Nó vội vàng thu dọn “đống đổ nát”. Cái gối trên tay sớm đã xẹp lép, lông vũ bị rút hết. Quân ung dung đứng lên kéo ghế cho ông nội ngồi, tiện thể còn đá đá chân trêu nó.
- Các con đang phá hoại tài nguyên quốc gia đấy. – Ông Duy Bội chậm rãi nói, tay cầm lấy li nước từ Quân.
Nó xấu hổ, cái đầu càng cúi xuống tưởng như khuôn mặt tròn xoe kia chuẩn bị dính lấy sàn nhà sáng bóng. Cái bàn tay vơ đi vơ lại vẫn không hết lông vũ trên sàn.
- Cẩn thận kẻo xương sống của con bị dãn đấy!
Ông nội Quân... phải nói là “troll” không kém gì Quân. Ý ông là nó cúi đầu căng quá nên dễ bị dãn xương? Nó lúng túng, cái tay hành động không theo sự chỉ bảo của bộ não, đưa lên vuốt vuốt tóc, đẹp hơn nữa là những sợi lông vũ theo đó mà bám lên mái tóc vốn đã chẳng còn đẹp đẽ của mình.
Quân nãy giờ nhịn cười đến đỏ cả mặt thì giờ cũng không chịu được nữa, cười ha hả, ôm bụng mà cười. Cậu tiến đến ngồi xổm trước mặt nó, nhẹ nhàng gỡ lông vũ xuống, tiện thể chiêm ngưỡng luôn cái mặt như quả cà chua chín kia nữa.
Ông Duy Bội cũng cười. Ông chỉ tay về chiếc ghế đối diện:
- Cứ để đấy. Lát sẽ có người đến dọn. Hai con ngồi xuống đây.
Nó ngoan ngoãn ngồi vào ghế. Cứ tưởng trò chơi này chấm dứt rồi ai ngờ...
- Nên nhờ một người tim khỏe đến dọn. Ông không chắc là họ sẽ không bị suy tim trước căn phòng này.
- Dạ... – Nó lí nhí, tay cầm chặt cốc nước.
- Coi như để đền bù thiệt hại đi, trưa nay con với thằng nhóc này nấu ăn vậy. – Ông chỉ vào Quân.
Ông nội Quân có biệt tài làm mặt nó ngố đi thì phải. Sao lại có phương thức đền bù “vui” đến vậy?
- Mà nên cẩn thận một chút. – Ông Duy Bội gật gù, tay mân mê cằm. – Nghe anh trai con nói con nấu ăn chưa được “hoàn thiện” lắm.
Lúc này có một mong muốn mãnh liệt đè xuống cái sự xấu hổ của nó, đó là được đánh đấm thỏa mãn vào người của ông anh trai ác quỷ kia. Dám xúc phạm đến lòng tự tôn của một đầu bếp tài ba như nó. Dù gì nó cũng thu nhận được cái “bí kíp gia truyền” về “nấu ăn thuật” của người mẹ tuyệt vời kia mà. Không thể để mọi người suy nghĩ sai lệch bởi người anh tà ác kia, nó bật thẳng dậy, kiên định nhìn về phia ông nội Quân:
- Cháu NHẤT ĐỊNH sẽ làm tốt!
Can đảm trong hai giây để nói ra câu đấy thì quả thật là một kì tích đối với nó. Lẽ đương nhiên là đến giây thứ ba, nó nhận ra sự thất thố của mình thì vội cúi xuống:
- Dạ... vâng. Cháu...
Ông Duy Bội chẳng những không khó chịu bởi cái sự “bướng” nhất thời của nó mà ông còn cười rất hài lòng:
- Tốt lắm, ông mong đợi bữa cơm trưa nay.
- Dạ vâng... Xin hãy tin tưởng cháu. – Nó gật đầu.
- Con rất ngoan. Ông rất quý con. Thật tốt khi lúc sắp nhắm mắt ông lại có thể thanh thản được bởi một thiên thần. – Ông Duy Bội xoa đầu nó rồi bước ra ngoài phòng.
Nó ngồi ngây như tượng, căn bản vẫn không hiểu điều mà ông Duy Bội vừa nói. “Sắp nhắm mắt” là như nào? Ý ông là ám chỉ “tuổi già”? Đôi lúc ông hay nói những điều đậm chất huyền bí khiến nó khó hiểu. Giống như ông đã giấu một điều gì kinh khủng lắm ấy!
Nhưng mà khó hiểu thế nào đi nữa thì hai cái gò má của nó vẫn ửng hồng vì... sung sướng. Nó là thiên thần? Khó trách được vì sao con bé mười lăm tuổi lại thích đến thế. Thiên thần cơ mà!
- Cười xong chưa? Gân má cậu nổi hết lên rồi đấy. – Ngón tay Quân chọc chọc vào má nó theo từng chữ.
- Cậu nghe thấy gì chưa? Tớ là thiên thần nhé! – Nó đưa hai tay lên áp vào má, vẻ mặt phải nó là thích vô cùng.
- Ừ. Thiên thần của đời anh. – Quân bẹo má nó. – Đi nấu cơm thôi.
- Ừ ừ... Thiên thần bay đi nấu đây. – Nó khoái chí gật đầu. Ôi cái danh hiệu “thiên thần” dễ thương kia làm mụ mị đầu óc nó, làm cho nó quên đi “trách nhiệm” đánh Quân quen thuộc mỗi lần cậu bẹo má nó. Cái đồ ưa nịnh này!
***
- Bữa cơm thú vị! – Ông Duy Bội lắc lắc li rượu vang màu đỏ trên tay.
- Ý bố là sao?
- À. Lát nữa con bé sẽ nấu ăn.
- Là Phương ạ?
- Đúng rồi đấy con trai. – Ông Duy Bội gật gù. – Con bé rất đáng yêu.
- Bố vẫn chưa quên được chuyện cũ?
- Bố cũng không biết. – Ông Duy Bội lắc đầu cười chua chát. – Bố chỉ biết cho đến lúc chết, bố nhất định phải bù đắp cho con bé. Bố sợ rằng khi bố nhắm mắt xuôi tay, những gì bố để lại sẽ làm cho con bé buồn. Bố có quá đáng khi ảo tưởng về hai con người tuy không có máu mủ nhưng lại giống nhau như hai giọt nước không?
- Bố không quá đáng. Con bé nhất định sẽ hiểu cho bố. Bố đừng nên bi quan như thế, mệnh của bố còn kéo dài nữa mà.
- Bố biết tình trạng của bản thân mà. – Ông Duy Bội ho lớn, một lúc lâu sau mới nói tiếp được. – Căn bệnh tim này có thể cướp đi mạng sống của bố lúc nào cũng không hay.
- Bố... bố biết rồi?
- Mấy đứa ngốc lắm. Làm sao mà giấu được ông già này. Bệnh của bố thế nào bố phải hiểu rõ nhất chứ.
- Bác sĩ nói nếu tinh thần tốt kết hợp với điều trị thì sau một thời gian sẽ lành bệnh. Bố đừng suy nghĩ nhiều.
- Ừm. Con yên tâm. Bố hạnh phúc và mãn nguyện thế này mà. – Ông Duy Bội cười vang. Đâu ai biết rằng trong giọng cười kia là cả một sự phiền muội. Ông biết rằng những gì để lại sẽ làm cho con bé đau nhưng đâu có thể khác được.
Phía bên ngoài cửa, bà Mai đứng lặng lẽ, sự lo âu bao phủ lên đôi mắt đen. Những thứ ông nội Quân để lại là gì? Nó có liên quan đế Phương? Và còn bệnh tình của ông nữa, ông biết tình trạng bệnh? Căn bệnh nhồi máu cơ tim mà lâu nay gia đình luôn giấu ông. Một dự cảm chẳng lành ập đến, bao vây não bộ của bà.
“Lạy chúa! Xin hãy phù hộ!”
***
- Này, có thật là cậu biết làm cá không đấy? – Nó cong cái môi anh đào hướng về phía Quân.
- Ơ ngon lành cành đào thế này. – Quân giơ con cá vược lớn lên. - Sạch sẽ!
- Sạch cái gì mà sạch. Chỗ này còn đầy vảy đây này. – Nó lật con cá lại. Đúng thật! Phần đuôi còn nguyên vảy. - Cạo vảy sạch đi.
- Ừ ừ biết rồi. – Quân vung vẩy con dao.
Nó ngán ngẩm lắc đầu rồi lại quay sang chảo sườn xào chua ngọt. Món ăn thì cũng đơn giản thôi. Cá vược hấp, sườn xào chua ngọt và canh nấm thịt. Nãy giờ loay hoay trong bếp cũng làm gần xong món sườn, nồi canh nấm thì cũng gần sôi. Một mình nó xoay xở gần xong hai món đấy, Quân chỉ có nhiệm vụ làm cá mà nãy giờ không xong. Đúng là đồ công tử bột!
- Như thế này được chưa? – Quân chìa con cá ra.
Nó nhìn lên nhìn xuống con cá, lật qua lật lại, cẩn thận mở cả mang cá ra xem. Cuối cùng miễn cưỡng gật đầu:
- Tạm được. Cậu mổ bụng đi.
- Bụng tớ?
- Bụng cá. Cẩn thận không vỡ mật. – Nó lườm Quân cháy mặt.
Đến đau đầu. Từ bé đến giờ Quân có làm việc này bao giờ đâu. Không làm cũng chết, mà làm cũng chết. Làm liều chắc chỉ “hấp hối” chứ không chết. Thế là Quân cầm con dao phay lên, giơ cao lên và... chặt đôi con cá ra. Lục phủ ngũ tạng con cá lòi hết ra.
Nghe tiếng động lớn nên nó giật mình quay sang. Trông thấy cảnh tượng “thê lương” kia, nó giật mình quay lại và... thét lên:
- CẬU LÀM CÁI GÌ KIA? CẬU CÓ BIẾT CON CÁ BAO NHIÊU TIỀN KHÔNG?
- Thì... mổ bụng.
- Mổ cái gì? Cậu... – Nó nghẹn lời không nói được nữa. Nó hít thở lên hít thở xuống mới nén được cơn giận. – Thôi được rồi, cậu ra kia nhặt rau đi.
Quân lủi thủi cầm rổ rau ra một góc tự kỉ. Nó xem xét kĩ lưỡng con cá. May mà chưa vỡ mật, còn có phần trăm “cứu chữa”.
Huyền vừa đi xuống cầu thang vừa ngáp:
- Ồn quá! Trẫm không ngủ được.
Cô hít hà hương thơm từ bếp:
- Áh... Sườn xào chua ngọt hả? Tớ xin miếng nào.
Chẳng để cho nó đồng ý, Huyền chạy ngay vào bếp và bốc một miếng sườn với lớp nước sốt chua ngọt dẻo quánh đưa lên miệng, xuýt xoa:
- Ngon quá. Lâu lắm mới được ăn.
- Ây da... Nhà giàu thế mà không được ăn sườn chua ngọt. – Nó trêu.
- Khổ lắm. Đời tớ toàn những bi ai đẫm nước mắt thôi cậu ạ. - Huyền phẩy tay. – À mà cho cậu xem cái này, anh Quân đứng xa ra. – Cô đá chân về phía Quân.
- Chuyện con gái tao không quan tâm. – Quân cắm cúi nhặt rau, nói mà không nhìn Huyền. Nhìn cái cách nhặt thế kia chắc rổ rau sống mất đi một nửa mất.
Huyền rút điện thoại trong túi áo ra, ngón tay linh hoạt trên màn hình. Cô giơ màn hình điện thoại ra trước mặt nó:
- Đẹp chưa?
- Đẹp thế! Ở đâu ra đấy? – Nó thốt lên.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh thảm hoa Violet xếp thành hình trái tim, bên cạnh là hồ nước, trông cực kì lung linh và mơ mộng. Khỏi nói nó cũng biết tác phẩm này của ai. Chỉ là nó không ngờ lại tiến triển nhanh đến thế.
- Anh Long làm. - Huyền xoa xoa cằm vẻ ngẫm nghĩ. – Anh ấy nói... thích tớ.
- Ahhh... Thật á? Cậu nói thế nào?
- Tớ bảo là: “Thật sự cảm ơn anh nhưng em cần thời gian để suy nghĩ, chuyện này... đột ngột quá!”. – Nói đến đoạn này Huyền lại nở một nụ cười mãn nguyện, hai gò má ửng hồng.
- Thế cậu tính sao?
- Tớ không biết. Tớ sẽ làm theo những gì con tim mách bảo. - Huyền chống hai tay lên cằm, đôi mắt mơ màng nhìn ra khoảng không.
- Chúc thành công nhé. – Nó nháy mắt. Kiểu này là biết được kết quả rồi.
- Ừ ừ ừ. - Huyền gật đầu không ngừng.
***
Sau hơn hai tiếng “vất vả” trong bếp thì cuối cùng cũng xong bữa cơm trưa, tuy ít món nhưng cực kì hấp dẫn. Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn còn nghi ngút khói.
- Chúng ta cần phải có một buổi họp để đánh giá lại tính xác thực của lời nói anh cháu. – Ông Duy Bội lên tiếng đầu tiên sau khi ngồi vào bàn ăn. – Cháu thực sự là một đầu bếp chuyên nghiệp đấy.
- Thằng nhóc Quân không làm phiền con chứ? – Bà Mai nhìn nó dịu dàng.
- Không biết có làm sao không mà tôi nghe có tiếng quát là: “Cậu biết con cá này bao nhiêu tiền không?” – Ông Lập cười.
- Phải như thế mới trị được Quân anh ạ. – Bà Minh âu yếm cười với chồng mình. – Em nhớ là Quân rất bướng mà. Hôm nay chịu vào bếp quả là một kì tích. Cô bé này có một sức ảnh hưởng rất lớn.
- Đúng đấy mẹ. - Huyền bật ngón tay cái về phía bà Minh, như sợ chưa đủ thuyết phục cô còn gật gật đầu nữa. – Bạn ấy quá ghê gớm. Quát phát là anh Quân sợ điên luôn!
..........
Bao nhiêu lời khen làm cho nó xấu hổ đỏ cả mặt. Thật sự là chưa bao giờ nó được khen nhiều đến thế. Mọi người chấp nhận nó, tin tưởng nó. Huyền còn trêu nó là: “Cậu mất tư cách làm khách rồi. Bây giờ cậu chỉ đủ tư cách làm chị dâu tớ thôi!”.
***
Hai ngày quả thực là không đủ để chiêm ngưỡng được hết vẻ đẹp của Đà Lạt. Nó tiếc nuối khi phải ra về. Nó mới chỉ được đi đến rừng hoa hồng bát ngát, đến thác Cam Ly, hồ Xuân Hương,... Nó thật sự rất lưu luyến phong cảnh và con người nơi đây. Còn chưa kể đến khí hậu mát mẻ tuyệt vời quyến rũ nó nữa. Trước khi lên máy bay nó còn ngoái lại nhìn một lần nữa, miệng lẩm nhẩm không phát ra tiếng: “Tạm biệt nhé! Nhất định sẽ quay lại!”
Những ngày học lại dần trôi qua như một chu kì không thể thay đổi. Thầy Long dạo này học luôn nhẹ tay với nó, giờ giải lao còn mua kem cho nó ăn. Nó đoán được ý đồ, cười nham hiểm với thầy. Long biết mình không giấu được nó nên gãi đầu nói thật, rằng: giúp Long với Huyền.... Nó rất nhiệt tình. Có khi còn hơn cả Huyền giúp nó và Quân. Nó giúp Long “hẹn hò” với Huyền. “Đả thông tư tưởng” cho Huyền. Lừa Huyền và Long đi xem phim,... Nó còn động viên Long rằng “trường kì kháng chiến nhất định thành công”.
Nó và Quân đôi lúc còn có những giận dỗi trẻ con. Nhưng cuối cùng đều có thể tìm được tiếng nói chung và giải quyết ổn thỏa. Quân có lúc như một người đàn ông chín chắn, chăm sóc và bảo vệ nó từng ly từng tý một, nhưng lại có lúc như trẻ con tranh cãi với nó đến cùng, trêu tức nó khiến nó giận đỏ mặt và làm cho bạo lực lên ngôi, đến lúc đấy lại quay ra làm lành. Nhà Quân giàu nhưng nó lại cực kì cấm Quân tặng những món đồ đắt tiền cho nó. Đổi lại, Quân phải làm đồ “handmade” – theo nó thì như thế mới đáng yêu. Những món quà tuy không hoàn hảo nhưng lại được nó cất giữ tại nơi bí mật nhất, nâng niu và giữ gìn cẩn thận như một báu vật.
Nhưng cuộc sống không phải đơn giản như thế.
“Tôi đã nghĩ rằng... Chỉ cần thế này lặng lẽ trôi qua là đã hạnh phúc lắm rồi...
Nhưng tôi đâu biết rằng... tình yêu không phải là một kho báu dễ dàng tìm được...
Để có nó... tôi phải đánh đổi bằng nước mắt và đau khổ...
Tình yêu giữa chúng tôi phải trải qua bao nhiêu thử thách... mới có thể có được nhau...
Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng... sao lại dễ dàng đến thế...
Thật sự... không dễ dàng một chút nào...
Những gì trước mắt... chỉ là màn mở đầu..."
Bạn đang đọc truyện tại wapsite 15giay.xtgem.com . Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.
Chap 24:
Cuộc sống không phải lúc nào cũng là một đường thẳng...
Nó và Quân đang ngồi đọc sách trong thư viện. Thư viện nằm ở tầng ba nên rất yên tĩnh. Gió thổi qua cửa sổ và vây lấy hai con người kia. Những ngày cuối tháng tư mát mẻ và gợn nắng. Một năm học chuẩn bị kết thúc.
Gương mặt Quân chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt. Dáng ngồi thoải mái dựa vào ghế. Nó nhận ra rằng Quân rất có hứng thú với sách viết về kinh tế. Cũng phải, sau này cậu sẽ trở thành một tổng giám đốc quyền lực của một tập đoàn khổng lồ mà.
Nó chống cằm nhìn Quân. Gương mặt đẹp và tĩnh lặng như một pho tượng hoàn mĩ. Đuôi lông mày hơi nhướn lên. Mái tóc dựng lên thỉnh thoảng lại phất phơ theo gió. Dù là mặc đồng phục thôi nhưng vẫn cực kì cuốn hút.
Nó mơ màng. Tự nhiên trong đầu lại dấy lên một suy nghĩ: “Có khi nào trong một ngày không xa, mình và Quân sẽ bị tách biệt.” Nó cũng là một đứa con gái bình thường. Hơn nữa Quân lại hoàn mĩ thế kia, hỏi sao không sợ “mất” được.
Nó vả nhẹ vào mặt mình. Lại lung tung! Phải biết tin tưởng nhau chứ!
Tiếng chuông điện thoại của Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Màn hình điện thoại báo cuộc gọi đến, bức ảnh của nó và Quân chụp ở công viên nhấp nháy theo điệu nhạc.
Quân cầm lấy điện thoại, đôi mày hơi nhíu khi nhìn vào màn hình rồi cậu bước nhanh ra ngoài cửa phòng.
Cuộc điện thoại chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi.
Quân bước nhanh vào phòng với gương mặt hoảng hốt - lần đầu tiên nó nhìn thấy.
- Có chuyện gì vậy? – Nó lo lắng hỏi. Nó có một dự cảm không lành.
- Ông tớ lên cơn đau tim. – Quân cầm lấy tay nó kéo nhanh ra khỏi thư viện, mặc kệ cặp sách trên ghế.
Xe đã chạy với vận tốc nhanh nhất có thể nhưng sao nó lại thấy chậm quá vậy? Nó nắm lấy tay Quân bằng cả hai bàn tay của mình. Đây là hành động duy nhất mà nó biết làm. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Quân im lặng không nói gì. Trên trán rịn mồ hôi, ngực phập phồng cùng với hơi thở gấp gáp. Rõ ràng là rất lo lắng nhưng tại sao gương mặt lại không biểu lộ cảm xúc cụ thể?
Nó đã từng nghe rất nhiều biến chứng đáng sợ của căn bệnh tim quái ác. Lòng bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi. Những ngày qua quả thật ông nội Quân đối xử với nó rất tốt, thậm chí còn yêu thương hơn cả Quân và Huyền. Nó cắn chặt môi dưới. “Ông là người tốt. Ông trời sẽ không làm hại người tốt.”
- Sẽ không sao đâu. – Nó trấn an Quân và cũng là để tự trấn an mình.
Trước cửa phòng cấp cứu.
Nó và Quân chạy nhanh đến. Mọi người đều có mặt ở đây. Phu nhân Mai với đôi mắt đẫm lệ. Ông Lập ngồi ở hàng ghế chờ, gập người xuống, mười ngón tay luồn vào trong tóc. Bên cạnh là bà Minh và Huyền, đôi mặt đỏ hoe và trên má vẫn còn những vệt nước chưa khô.
- Mẹ... Ông sao rồi? – Quân vừa thở vừa hỏi.
- Chưa có kết quả. Ông con cấp cứu hơn mười phút rồi. – Bà Mai lau nước mắt. – Ông lên cơn đau tim ở trong phòng sách. Trước đó ông tự khóa cửa vào và bảo không muốn bị làm phiền. Cho đến khi có tiếng thủy tinh vỡ ở trong phòng...
Bà Mai nấc lên. Rõ ràng thuật lại câu chuyện là chuyện quá sức với bà. Tuy chỉ là con dâu nhưng lòng kính trọng dành cho ông Duy Bội của bà rất lớn.
- Mẹ bình tĩnh. Ông sẽ ổn thôi. – Quân đỡ bà Mai ngồi xuống ghế chờ.
Hai tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua. Cửa phòng cấp cứu được mở ra. Vị bác sĩ bước ra ngoài. Tất cả mọi người đều chạy nhanh đến.
- Bác sĩ. Bố tôi sao rồi?
- Mạch vành bị tắc, bệnh nhân bị hoại tử vùng cơ tim. Thật xin lỗi... - Vị bác sĩ thở dài, giọng nói rất khó khăn. – Chúng tôi đã làm hết sức có thể nhưng bệnh nhân được cấp cứu quá muộn...
Tai nó ù đi khi nghe bác sĩ nói. Mọi thứ xung quanh chao đảo.
Mạng sống của ông đã kết thúc? Tại sao lại bất ngờ như vậy?
Ông ra đi không một sự báo trước. Mới hôm qua thôi ông còn cười xoa đầu nó mà.
Cả cơ thể nó cứng đờ. Nước mắt cứ trào ra như suối. Ngực nó quặn thắt, cổ họng ứ nghẹn.
Nó cắn chặt răng để không bật ra tiếng khóc nhưng nơi cổ họng vẫn phát ra tiếng ho kìm nén.
Mọi thứ nhòe đi. Nó chỉ cảm nhận thấy tiếng nấc đau đớn bị kìm nén của bà Mai, tiếng khóc nức nở, tiếng Huyền gào tên ông nội đầy tuyệt vọng, tiếng bà Minh vừa khóc vừa ôm lấy đứa con gái đang hoảng loạn....
Trước kia chỉ biết rằng cảm giác mất đi người thân rất đau, nay mới biết nếu có thêm hai chữ “đột ngột” thì nỗi sẽ nhân lên gấp vạn lần...
Quân không khóc, không phát ra một tiếng động nào. Cả cơ thể im lìm như tượng... Nhưng bàn tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch... Những đường gân màu xanh trên cổ nổi lên...
Một lúc lâu sau Quân mới nặng nhọc bước về phía cánh cửa phòng cấp cứu.
- Tôi muốn thấy ông nội.
Vị bác sĩ cùng những người y tá đều né hết sang một bên nhường đường cho Quân. Bọn họ đã từng chứng kiến không ít cảnh tượng thê lương khi một bệnh nhân rời khỏi trần gian, thật sự là rất não lòng.
Nó bước vào phòng cấp cứu cùng Quân. Nó biết Quân cần nó ở bên cạnh lúc này.
Ông nằm trên chiếc giường trắng muốt. Trên người ông vẫn còn nhiều những dây dẫn. Bên cạnh giường là máy đo nhịp tim đang chạy một đường thẳng màu xanh cùng âm thanh “tít.. tít...” ai oán.
Ông ra đi đột ngột nhưng sao gương mặt ông lại yên bình nhẹ nhõm thế kia? Ông như đang ngủ thôi. Ngủ một giấc ngàn thu...
Quân nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt còn hồng hào của ông. Ông mới mất được mấy phút thôi. Ông đã cố gắng chống chọi với căn bệnh nhưng cuối cùng tử thần vẫn mang ông đi... Ông không yếu đuối... Chỉ là may mắn không mỉm cười với ông...
Cảm xúc trên gương mặt Quân như hóa đá. Cậu không khóc... không nói gì cả. Cậu chỉ lặng yên đứng nhìn gương mặt của người ông thân yêu, người thầy đáng kính.
Nó đưa tay che miệng, cắn chặt môi đến bật máu để không phát ra tiếng khóc. Nó thương ông nội, thương Quân, thương tất cả mọi người... Nỗi đau này thật sự quá lớn...
Mọi người ở ngoài cũng đã bước vào trong. Không khí nặng nề khó tả...
Huyền chạy đến giường ông, cô kích động lay người ông gào khóc:
- Ông... ông tỉnh lại đi. Ông lừa cháu... Ông hứa sẽ dẫn cháu đến trụ sở tập đoàn để học việc... Ông hứa lễ cưới của cháu ông nhất định sẽ tham dự... Ông hứa khi ông về hưu ông cháu mình sẽ đi du lịch...Ông tỉnh lại đi... Ông không thể chết được...
Bà Minh vội đến ôm Huyền ra khỏi giường ông. Huyền khóc ngất trong vòng tay bà.
Ông Lập đến cạnh Quân. Ông không nói gì cả, vòng tay qua vai Quân vỗ vỗ an ủi. Nét khắc khổ in hằn trên khuôn mặt ông.
Hơn ai hết ông là người hiểu rõ được nỗi khổ ẩn sâu trong con người ông Duy Bội. Ông mất khi chưa được nhìn thấy sự hòa hợp của ba đứa con, ông mất khi mối bất hòa giữa ông và con trai cả chưa được giải quyết. Cả đời ông làm tất cả cho con cho cháu. Vậy mà đến lúc chết lại không được nhìn thấy sự viên mãn của gia đình...
***
Quân tự lái xe. Cậu không đi thẳng về nhà mà chở nó ra một ngôi nhà ở phía tây thành phố.
Ngôi nhà màu vàng, điểm nhấn là dàn cây tóc tiên rủ xuống từ ban công tần hai. Ngôi nhà này rất cũ, những vệt nứt và hoen ố loang lổ trên tường vàng.
Quân dẫn nó vào trong. Tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, hẳn là được dọn dẹp cẩn thận. Phía bên trái có một cửa sổ lớn.
Quân tiến đến ngồi lên cửa sổ, lưng và đầu đều tựa vào tường như đang cảm nhận.
Im lặng một lúc lâu rồi Quân mới lên tiếng:
- Cậu không tò mò gì à?
Nó lắc đầu. Nó không muốn làm phiền Quân trong tình huống này. Sự im lặng lúc này là cần thiết.
Quân vẫy tay ý bảo nó lại gần. Cậu chờ cho đến khi nó đến cạnh mình mới lên tiếng, đôi mắt hướng ra ngoài, nơi con đường tĩnh lặng ít người qua.
- Đây là ngôi nhà mà ông tớ mua đầu tiên. – Quân chậm rãi nói. – Hồi bé, mỗi lần ông đưa anh em tớ về nước là ông lại dẫn đến đây. Ông thích sống ở ngoại thành vì nó yên tĩnh. Ông hay đẫn anh em tớ đi dạo quanh nơi này. Tớ hồi bé rất ghét nơi này nên toàn trốn ông về thành phố. Có phải tớ vô tâm lắm không?
Nó nhắm mắt lắc đầu, hai hàng nước mắt đầm đìa trên má rồi chảy xuống cằm, hòa làm một.
Quân hơi nhích người quay về phía nó. Cậu đưa tay gạt đi nước mắt của nó, cười chua chát:
- Lúc tớ học cấp hai cũng là lúc tập đoàn của ông gặp khó khăn. Tớ chỉ biết ở Việt Nam phá phách, học hành cá biệt. Có phải tớ là đứa ngu ngốc nhất không?
Quân thế này làm nó đau lắm. Nó kiễng chân ôm lấy Quân. Cả khuôn mặt Quân vùi vào vai nó:
- Ở đây... chỉ có tớ thôi. Cậu có thể khóc được rồi... Không phải giấu nữa.
Duy nhất có một giọt nước từ khóe mắt Quân rơi xuống, thấm vào vai áo nó. Vệt nước mắt mang nặng nỗi đau lớn còn đọng lại trên má Quân.
Quân khép đôi mắt mệt mỏi lại... Cảm nhận sự ấm áp của nó...
“Chỉ hôm nay... Làm ơn cho phép tôi mềm yếu... rơi nước mắt.”
“Cảm ơn em vì đã hiểu được tôi... Nỗi đau này chỉ có thể chia sẻ cùng với em...”
Bạn đang đọc truyện tại wapsite 15giay.xtgem.com . Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.
Chap 25:
Tang lễ diễn ra trong một ngày mưa. Mưa ào ạt, mưa dữ dội như gào khóc.
Bố của Quân trở về ngay trong ngày. Ông và Quân rất giống nhau nhưng khuôn mặt ông hằn lên những nét tiền tụy phong sương.
Mọi người đến dự tang lễ rất đông. Có cả người ngoại quốc – là nhân viên của tập đoàn Luxury.
Ông ra đi để lại niềm thương tiếc của tất cả nhân viên về một vị chủ tịch tập đoàn tài giỏi mà thuận lòng người.
Màu đen nhuộm kín cả một vùng rộng lớn tại nghĩa trang.
Nước mắt tang thương hòa với nước mưa lạnh lẽo.
Nước mưa hắt vào mặt Quân, ướt đẫm. Nó không biết dòng nước lăn dài trên má cậu là nước mưa hay nước mắt. Chỉ biết rằng gương mặt nặng nề và mệt mỏi kia làm trái tim nó đau thắt.
Quan tài của ông dần chôn sâu trong lớp đất bùn.
Quân nắm chặt tay khiến cái khớp xương trắng bệch. Quai hàm bạnh ra. Đôi mắt dù đã cố che dấu nhưng vẫn biểu lộ sự đau đớn.
Nó biết Quân đang gồng mình lên chịu đựng. Nó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Quân. Đôi mắt nó đỏ hoe từ lúc nào không hay.
Đôi lúc ông nói những điều khó hiểu về vận mệnh mình... Thì ra ông đã đoán trước được sẽ có một ngày như này.
Huyền ôm chặt Long khóc nức nở. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa tin được ông nội đã mất.
Cơ thể một người con gái vốn đã mỏng manh, nay lại còn khóc như trút hết sức lực cùng với dầm mưa thế này, ngất xỉu là điều không đáng ngạc nhiên.
“Xin hãy yên nghỉ...”
***
- KHÔNG!... ÔNG ĐỪNG ĐI. - Huyền hoảng loạn đập mạnh chân tay xuống giường. Nước mắt giàn giụa trên gương mặt tái nhợt.
- Huyền! Tỉnh lại đi. Là ác mộng thôi. – Long giữ tay chân Huyền lại, vỗ nhẹ vào má cô gọi. Anh phải lặp lại ba lần mới có kết quả.
Huyền bừng tỉnh. Cô ngồi bật dậy. Đôi mắt hốt hoảng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hơi thở hỗn loạn. Sau vài giây hoàn hồn, cô mới ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng lớn màu trắng đầy đủ vật dụng, mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ. Tay cô đang được truyền nước. Cô day bóp trán cho tỉnh táo hơn, bật dậy quá nhanh khiến đầu óc cô choáng váng.
Long đỡ lưng Huyền nằm xuống.
- Nghỉ một chút đi. Sức khỏe em chưa tốt đâu.
Huyền im lặng. Cô mệt mỏi khép mi mắt lại, một dòng nước nóng bỏng lăn dài trên má.
Long nhẹ nhàng lau nước mắt cho Huyền:
- Có những việc chỉ có thời gian mới hàn gắn được. – Anh nắm lấy bàn tay lạnh của Huyền – Em đừng quá đau khổ, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Cổ họng Huyền đắng nghét.
Long giúp cô quá nhiều!
***
Tập đoàn Luxury tiếp tục hoạt động với sự điều hành của ông Đào Duy Lãm. Tập đoàn mất đi vị chủ tịch tài ba không vì thế mà đi xuống. Tuy rằng tập đoàn đối thủ - Golden Gate - cạnh tranh khá mạnh nhưng tập đoàn Luxury vẫn không nhường bước. Mẫu sản phẩm mới - bộ trang sức Venus Luxury đang làm mưa làm gió tại Châu Âu và lan rộng ra toàn thế giới, đánh bại bộ trang sức Rose Golden của tập đoàn Golden Gate. Đó là còn chưa kể cổ phiếu của tập đoàn Luxury đang tăng lên theo từng giờ, thu hút tất cả cổ đông nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Đoàn Vĩnh Hòa - Tổng giám đốc tập đoàn Golden Gate là một kẻ mưu mô cáo già. Để có được tập đoàn Golden Gate lớn mạnh ngang với Luxury, ông ta đã phải sử dụng đủ cái mưu kế, lao tâm khổ tứ đi khai thông cách mối quan hệ. Mới đầu, ông Duy Bội chỉ đơn giản nghĩ rằng hai tập đoàn lớn mạnh này cạnh tranh nhau công bằng trên thương trường nhưng kể từ khi bộ trang sức có trong bản thiết kế bị mất cắp của tập đoàn Luxury nằm chễm chệ trên các phương tiện truyền thông quảng bá sản phẩm mới của tập đoàn Golden Gate, ông mới nhận ra tập đoàn Golden Gate không thể đối xử công bằng được. Không ngờ rằng tổng giám đốc của Golden Gate chỉ đáng tuổi con ông Duy Bội mà lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ này. Chính vì thế nên ông Duy Bội đã xử lí thật mạnh tay, không hề nhún nhường. Tập đoàn Golden Gate dù có lớn mạnh đến đâu nhưng vẫn luôn luôn đứng sau tập đoàn Luxury. Vố đau nhất gần đây là tập đoàn Luxury có được khu đất thích hợp nhất để mở rộng quy mô mà trước đó, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng đến chín phần khu đất đó nằm trong tay Golden Gate.
Một điều đáng hổ thẹn là người con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn Luxury lại cấu kết với Đoàn Vĩnh Hòa với tham vọng lật đổ tập đoàn Luxury, sau đó sẽ mua lại tập đoàn và trở thành “chủ tịch”. May mắn là chuyện này chưa bị phanh phui ra trong giới kinh doanh, nếu không cái vết nhơ “cõng rắn cắn gà nhà” này sẽ theo đuổi Đào Duy Lâm cho đến hết đời không thôi.
***
Tại nhà Quân.
Ông Đào Duy Lãm chậm rãi đưa li trà lên miệng, uống một ngụm rồi mới nhìn Quân, không nhanh không chậm nói:
- Con chuẩn bị đi. Ngày mai theo bố sang Anh.
- Tại sao chưa mãn tang ông mà bố đã bắt con đi? – Quân bất mãn trả lời.
- Trước lúc ông về Việt Nam, ông đã dặn đi dặn lại rằng khi ông mất, con phải ngay lập tức sang bên Anh để nhận di chúc của ông.
Đôi mắt Quân trở nên mông lung. Ông nội đã tính trước cả chuyện này.
- Từ giờ đến lúc xuất phát không còn nhiều thời gian. Muốn làm gì thì làm đi. – Ông Lãm nói một câu mơ hồ rồi nâng li trà lên uống với ý kết thúc cuộc hội thoại.
Quân đứng lên trở về phòng. Cậu hiểu ý bố mình. Đây có lẽ là chuyến đi khá dài. Sẽ là cần thiết khi nói lời tạm biệt với Phương.
Trong nhà, Quân và ông Lãm là hai người khắc khẩu nhất. Ông Lãm với bản tính nghiêm khắc có phần cực đoan. Ông luôn mong muốn Quân phải hoàn hảo nhất. Ông bắt Quân phải theo một khuôn khổ mà ông đề ra. Quân rất bướng. Càng cấm càng vi phạm. Bản tính cao ngạo ngang bướng không cho phép cậu yên phận trong cái khuôn khổ ấy. Tính cách, công việc,... là lí do mà hai bố con họ hiếm khí nào ngồi nói chuyện hòa thuận với nhau.
Chờ cho Quân đi ra khỏi nhà bà Mai mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Như thế có quá đột ngột với thằng bé không?
- Nó lớn rồi.
- Con mới chỉ học lớp mười mà anh. – Bà Mai gắt nhẹ.
- Không còn sớm nữa. Em cũng biết nhiệm vụ của Quân là gì rồi mà.
Bà Mai lặng lẽ gật đầu. Con trai của giám đốc một tập đoàn lớp thật không đơn giản gì cho cam.
***
Nó và Quân lặng lẽ đi trên con đường vắng. Nó không tíu tít như mọi khi. Có lẽ là do tinh thần Quân chưa ổn định sau cái chết của ông Duy Bội. Cái thân hình to cao, khoảng lưng dài và rộng toát lên vẻ cô đơn. Bóng Quân trải dài trên mặt đất càng thêm trống trải.
Nó biết Quân vẫn buồn. Nhưng cái sự im lặng này lại dấy lên trong lòng nó một cái gì đó không ổn. Quân khác lắm, không giống bình thường!
Như có một trọng lực nén lòng nó xuống, nó do dự hết nhìn Quân rồi lại nhìn xuống mũi chân mình. Cái vạt áo bị nó vo viên trở nên nhàu nhĩ. Nó không biết có nên hỏi Quân là đã có chuyện gì xảy ra không.
Đến lúc nó hít thật sâu để dũng cảm lên tiếng thì giọng nói của Quân cất lên, khiến trái tim đang yên vị của nó giật thót:
- Cậu sẽ chờ tớ chứ?
- Hở... – Nó hơi ngạc nhiên. - Chờ là sao?
- Tớ sắp đi Anh. Không rõ thời gian khi nào về nước.
- Đi Anh? – Nó hỏi lại.
Quân nhìn thẳng vào mắt nó thay cho một lời xác nhận.
Khoảng cách giữa nước Anh và Việt Nam là không nhỏ.
Nhưng nếu chỉ vậy mà có thể chia cắt đôi nó thì quả thật rất tầm thường.
Nó vòng tay ôm Quân, cái đầu dụi dụi trong lồng ngực Quân:
- Chắc chắn sẽ chờ. Cậu nhất định phải trở về và... – Nó ngẩng lên cười nghịch ngợm - Nhớ mua quà cho tớ nhé.
Quân cũng cười. Nụ cười tự nhiên. Không hiểu sao khi có nó bên cạnh, cậu luôn cảm thấy bình yên và phẳng lặng nhất.
- Hẳn rồi!
- Quân này. – Nó nói trong vòng tay rộng lớn của Quân.
- Ừ?
- Đừng buồn nhé. Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
- Ừm. Cậu cũng đừng buồn nhé. – Quân gật đầu và cúi xuống in lên đôi môi mềm mại màu hồng kia một nụ hôn ngọt ngào.
Nó thật ngốc. Nó nghĩ rằng chỉ cần cười ra vẻ vô tư thế là sẽ giấu Quân được hết sao?
Ai bảo nó sẽ không buồn? Xa Quân chỉ mấy giờ mà nó đã thấy nhớ da diết nữa là đi Anh không rõ ngày trở về.
Quân biết rõ cảm xúc của nó. Nhưng đây cũng là mệnh lệnh cuối cùng của ông nội để lại cho cậu.
Một người cháu hiếu thảo chắc chắn sẽ không làm trái lại.
Giá mà có thể đem nó sang Anh cùng cậu thì tốt...