XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi - Phần 21


Chap 52:

Bảy giờ ba mươi phút, Phương bị đẩy lên một chiếc xe oto màu đen, nó bị khoá chặt bởi hai gã áo đen lực lưỡng. Tay nó vẫn giữ chặt mảnh đá vỡ. 

Trời đã tối nên nó không thể định hình được con đường đang đi, chỉ biết là bên đường có rất nhiều cây. Nếu không nhầm thì phía Tây là một cánh rừng. Bỏ chạy vào trong rừng, cơ hội trốn thoát có vẻ cao hơn một chút. 

Trong lúc nhập nhằng giữa mê và tỉnh, nó đã lờ mờ nghe thấy địa điểm mà Long chọn, là nhà kho X. Mà nơi bọn áo đen này đưa nó đến lại cách nhà kho ấy một khoảng khá xa. Làm việc cũng thận trọng thật. Nếu suôn sẻ thì không sao, nếu có trục trặc thì vẫn có nó làm con tin để bỏ trốn. 

Lần này nó lại bị chuyển đến một căn phòng khác, nếu so sánh về độ bụi bặm bẩn thỉu thì phòng này số hai không một cái nào xứng đáng làm số một, bẩn không thể tả được. May mắn Phương không phải dạng con gái quá sạch sẽ nên nó vẫn có thể chịu được. Ngoại trừ cơn ho dữ dội khi mới bước vào phòng thì nó thấy ở đây thoải mái hơn là ở trên xe. Mấy tên "chó săn" không thắt chặt cảnh giác như lúc trên xe. 

Nó lấm lét nhìn mấy tên áo đen đang ngồi hờ hững trên ghế sắt ở trước mặt. Nếu cẩn thận một chút có lẽ sẽ không bị phát hiện là đang "tạo phản". Nghĩ là làm, nó từ từ mở bàn tay, mảnh vỡ theo đó lăn xuống, các ngón tay nhanh chóng giữ lấy. Tiếp đó, nó cố gắng cứa sợi dây thừng. Tay phải cứa, tay trái giữ sợi dây thừng. 

Mảnh vỡ sắc hơn nó tưởng. Đúng là sợi dây chuyền sẽ bảo vệ nó - theo lời Quân nói. 

***

Tám giờ, tại nhà kho X. Quân và ông Lãm đã chờ ở ngoài từ rất lâu. 

Chiếc xe đen thong thả đỗ trước cửa nhà kho. Đào Duy Lãm, Long và Hương cùng bước xuống, theo đó là một người đàn ông dáng người thấp bé, quần áo bạc phếch cũ kĩ. Ông ta nhanh nhẹn lấy chìa khoá mở cửa nhà kho. 

Quân liếc qua những "vị khách" mới đến. Người bác bí hiểm; kẻ được gọi là thầy dạy võ tốt bụng và cô ả người làm chăm chỉ, hai kẻ với nghìn khuôn mặt. Quân đã nghe Huyền nói về những kẻ phản bội này nên không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng bàn tay cậu vẫn siết chặt, đáy mắt là một sự căm hận không hề che giấu khi nhìn thấy gương mặt bình thản của Long. Chính hắn đã động đến người con gái mà cậu yêu thương nhất. 

Quân thề, nếu không bắt hắn chịu lại gấp mười lần, Quân sẽ không phải là người nhà họ Đào. 

- Phương đâu? - Quân nhìn xung quanh, bọn chúng không đưa Phương đến. 

- Cháu không phải lo lắng, bác đảm bảo về sự an toàn của cô bé. - Đào Duy Lâm trầm giọng trả lời, trong đó mang sáu phần mỉa mai, bốn phần lại có chút... dịu dàng. Nhắc đến Phương, kí ức về đứa con gái ngây thơ hiện về trong ông. 

Người họ Đào không có thói quen làm việc rề rà, họ thích nhanh gọn hơn. Chính vì thế nên Đào Duy Lâm đi thẳng vào vấn đề, ông ta cầm lấy tập hồ sơ giấy tờ giày cộm mà Long vừa đưa, thảy xuống bàn:

- Kí đi, việc còn lại người của bác sẽ lo nốt. 

- Dã tâm của anh cả "to lớn" đến vậy hả? - Đào Duy Lãm khinh khỉnh liếc xuống tập giấy trên bàn. Anh trai ông - Đào Duy Lâm - đã quá u mê rồi. Tại sao phải lao tâm khổ tứ khi mà chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, những gì ông muốn sẽ đều là của ông. 

- Đừng nhiều lời. - Đào Duy Lâm hừ lạnh. - Làm đi. 

***

Gần nửa giờ đấu chọi với cái dây thừng, cuối cùng nó cũng thắng. Nó thận trọng chỉ cứa gần đứt, cần thêm một lực nhỏ thôi là sợi dây thừng sẽ buông tha cho cổ tay đau nhức của nó. Bù lại, đầu ngón tay trỏ của nó cũng phải chịu một vài vết cứa, là do không cẩn thận. Phương len lén nhặt mảnh vỡ lên, tiếp tục giấu trong lòng bàn tay. 

Cố gắng lên. Mày sẽ làm được!

Phương không thể mãi là con bé suốt ngày dựa dẫm vào người khác được. Đúng là nó đã rất sợ, nhưng bây giờ tinh thần trách nhiệm còn lấn át mạnh mẽ hơn. Nhất định không được để mọi người lo lắng. 

***

Nhận lấy tập giấy tờ với chữ kí đầy đủ của Quân, gương mặt Đào Duy Lãm không khỏi ánh lên vẻ thoả mãn. Lần trả thù này đã đi được một nửa rồi. 

- Thả Phương ra. - Quân vất cây bút bi xuống bàn. 

Đào Duy Lâm vẫn tập trung kiểm tra giấy tờ, Long bên cạnh liền lấy điện thoại, bấm một dãy số gọi. 

- Mang người đến đây. 

Đào Duy Lâm kín đáo nhếch môi cười. Sự thật là Long chẳng gọi cho ai cả. Đấy chỉ là một kế hoạch "nho nhỏ" để trấn an hai kẻ đối diện. Người của Đào Duy Lâm và của tập đoàn Golden Gate đã sớm bao vây tại đây. Xem ra lần này ông ta đã câu được một mẻ cá lớn. Vừa lấy được một khối tài sản khổng lồ lại vừa có thể rửa được mối hận suốt gần hai mươi năm qua. 

Một mối hận vô lí nhưng lại ăn mòn trong tâm trí của Đào Duy Lâm. 

***

"Tít!"

Một trong những gã côn đồ đã canh giữ nó lấy điện thoại ra xem. Là tin nhắn được gửi đến. Hắn hơi nhíu mày đọc, sau đó quay ngược màn hình cho những kẻ khác xem, gương mặt có chút nghi ngờ. Những kẻ khác cũng có phần ngờ vực, nhưng rồi một gã nhún vai, hất đầu về phía Phương đang bị trói. Tất cả đồng loạt đứng dậy đi về phía con bé. 

- Đi. Đến nhà kho X. - Một gã cầm lấy cánh tay nó, xốc dậy. 

Cơn đau nhức từ bả vai truyền xuống tới từng đầu ngón tay. Phương cắn răng để không phát ra tiếng kêu. Nó khó khăn nhấc chân đi. 

Để tránh bị người đi đường phát hiện, bọn chúng còn cẩn thận dùng khăn che đi hai tay đang trói sau lưng của nó. 

Ra đến ngoài, nó lén liếc xung quanh. Phía bên trái vẫn là cánh rừng ấy. Rất tốt!

Có tổng cộng ba tên. Một kẻ lái xe và hai kẻ giữ nó trên xe. Kẻ lái xe đã đi về phía bãi đỗ để lấy xe, hai kẻ còn lại có vẻ hơi chủ quan. Cũng đúng, một đứa lúc bình thường đã trói gà không chặt, nay lại bị trói nữa. Gương mặt lấm lem cùng với miếng cao trắng bên má, thêm nữa là trang phục nhếch nhác, thỉnh thoảng cơ thể còn run rẩy trước cái lạnh của đêm Đà Lạt. Có khi bọn chúng còn nghi nó không đứng nổi chứ đừng nói là bỏ trốn. 

Kẻ áo đen bên trái nó bỗng xoay người bỏ đi. Kẻ còn lại hoài nghi hỏi:

- Đi đâu đấy?

- Mua thuốc. - Hắn trả lời và đi về quán tạp hoá đang khép hờ cửa gần đấy.

Kẻ đang đứng canh chừng nó khẽ văng một tiếng ch-ửi thề. 

Chiếc xe oto màu đen tấp vào lề, ngay trước mặt nó. Gã áo đen bên cạnh nhanh chóng tiến đến định mở cửa xe.

Trong khoảnh khắc ấy, không một ai kèm chặt nó. Nó biết đây chính là cơ hội có một không hai mà nó luôn chờ. 

Hai tay lập tức dùng hết lực, giật đứt sợi dây thừng. 

Nó xoay người. Chân lập tức chạy thật nhanh, bao nhiêu sức nó đều dồn xuống chân. 

- Mẹ kiếp!

Tiếng ch-ửi vang lên sau lưng nó. Tiếp đó là tiếng động cơ oto đuổi theo nó. 

Nó vội chuyển hướng chạy sang bên đường. Hoảng hốt đến nỗi không để ý đến xe cộ. 

Có vẻ như tử thần đã ưu ái nó khi mà chiếc xe tải đang lao đi chỉ cách lưng nó có vài centimet. 

Sau một giây hoảng hồn, nó vội chạy vào trong rừng. Đêm tối, rừng không phải là nơi an toàn. Nhưng đấy là đối với người khác, còn đối với nó, rừng tuyệt đối vô hại trong lúc này. Cành cây khô dưới đất kêu lên răng rắc bởi những bước chạy của nó. Bàn chân sớm đã tê dại, cổ chân sỏi đá cứa xước, cành cây đâm phải. Nếu biết trước thế này, nó đã sớm chọn đôi giày thể thao tốt hơn. 

Tiếng bước chân dồn dập sau lưng nó. Vì địa hình khá trắc trở nên oto không thể đi vào được. Nó lại nợ cánh rừng này thêm một lời cảm ơn rồi. 

Nhưng trước hết phải chạy. Chạy thật nhanh để thoát khỏi nanh vuốt kẻ thù. 

- Đứng lại! Con ranh con! - Tiếng gầm đầy tức giận vang vọng cánh rừng già. 

***

Mười lăm phút ngồi đấu trí trong im lặng, ngoài cửa nhà kho bỗng có tiếng động lạ. Tuy là rất nhỏ nhưng Quân đã kịp nghe thấy. Mà không, phải là bố con ông Đào Duy Lãm đã tinh ý nhận ra. Đào Duy Lãm khẽ nhếch môi:

- Hạ màn đi, lừa nhau thế là đủ rồi. 

Đôi mắt Đào Duy Lâm thoáng hoảng hốt nhưng rồi lại sớm che đậy bằng sự ngạo mạn. Ông ta không nhanh không chậm nở nụ cười đắc thắng. Không biết bằng cách nào, ông đã liên lạc với bên ngoài, cửa nhà kho bật tung. 

Nhưng nụ cười đắc thắng kia lại bị hoá đá khi thấy đoàn người bước vào. Nụ cười ấy lại chuyển sang hai người phía đối diện. Ông Duy Lãm và Quân chậm rãi đứng lên, nụ cười càng thêm đậm:

- Anh nghĩ tôi sơ suất đến nỗi chỉ đi người không đến đây?

Đoàn người ập đến, người dẫn đầu không ai khác chính là người của Đại tá Minh Hải Hoàng - bố của Dương cùng với Giám đốc Công an Thành phố Đà Lạt và Trưởng phòng C46 Cảnh sát kinh tế thành phố - Nguyễn Khắc Long, bên cạnh Long là Trần Mạnh Hùng, người đã tốn không ít công sức giúp anh tìm được chứng cứ phạm tội của Đào Duy Lâm và Đoàn Vĩnh Hoà. Nhiều nhân vật lớn xuất hiện như vậy, xem ra vụ án lần này không phải là nhỏ nữa rồi. 

- Các người... - Đào Duy Lâm sửng sốt đứng bật dậy. 

- Đào Duy Lâm, ngài bị nghi ngờ có hành vi bắt cóc tống tiền và có dấu hiệu trốn thuế, sử dụng trái phép hoá đơn giá trị gia tăng. Mời ngài theo chúng tôi về đồn. - Sau hành động chào cơ bản của công an, Đại tá Minh Hải Hoàng nói. 

Huyền, Trang, Dương đứng núp ở một góc nhỏ nhìn. Cả ba đã lén theo đi mà không ai biết. Nhìn thấy Đại tá Minh Hải Hoàng, Dương vẫn hờ hững, giống như trước mắt nó không phải là người bố công an lừng lẫy, nhưng đâu đó trong đôi mắt con bé lại kín đáo ánh lên tia tự hào. Trang khẽ dùng vai hích Huyền - cô gái đờ đẫn bên cạnh - thì thầm: "Thấy chưa, tớ đã bảo là anh yêu Long của tớ sẽ giúp mà!" Huyền chẳng thèm để ý đến lời của Trang, đơn giản vì cô đang rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh Hùng - anh trai Phương. 

Hai người công an trẻ lập tức áp sát khống chế Đào Duy Lâm. Long và Hương cũng không thoát khỏi chiếc còng số tám lạnh lẽo. 

Gương mặt Đào Duy Lâm sau nửa phút ngạc nhiên đã trở lại vẻ bình tĩnh vốn có. 

Khi chiếc còng số tám gần đến cổ tay Đào Duy Lâm, ông tay bất ngờ hất mạnh, dùng cùi chỏ tấn công vị cảnh sát trẻ, tiếp đó là cú đá không thể chuẩn xác hơn vào vị cảnh sát còn lại. 

Biết chắc vòng vây đã bị phá vỡ , lợi dụng lúc hỗn loạn, Đào Duy Lâm lập tức vùng chạy ra ngoài nhà kho. 

- Đuổi theo mau!

Đoàn người đông đến hơn tám mươi người chạy đuổi theo. 

Và con đường Đào Duy Lâm chọn chính là khu rừng già cằn cỗi phía Tây.


Bạn đang đọc truyện tại wapsite 15giay.xtgem.com . Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.


Phương núp sau hàng cây xà cừ thở dốc. Thân cây xà cừ to lớn và những bụi cỏ rậm rạp che gọn cơ thể nó. Tiếng bước chân rầm rập băng qua. Những kẻ côn đồ không tìm thấy nó. 

Khi đã chắc chắn là bọn "chó săn" kia đã đi khá xa, Phương chống tay vào thân cây nhẹ nhàng đứng dậy. Trời đêm tối đen khiến nó không thể tìm thấy đường ra. Con bé không còn cách nào khác là men theo hàng cây bước mò. Để tránh phát ra tiếng động, nó quyết định cởi đôi giày thể thao, đi chân trần. Mặc dù lòng bàn chân rất đau nhưng nó vẫn cố chấp, chỉ có cách này mới không thu hút được sự chú ý của kẻ thù. 

Khu rừng già thỉnh thoảng lại có tiếng sột soạt do côn trùng di chuyển trên bụi cỏ, tiếng động vật chạy, tiếng ve râm ran. Khi nãy mải chạy thục mạng nên nó không hề để ý xung quanh, bây giờ mới nhận ra, bóng tối đáng sợ là thế này. Giọt mồ hôi lạnh trên trán trượt qua mắt nó, cay xè. Nó vội dụi mắt. Thị lực phút chốc mờ đi. 

Một cơn gió phật qua, hơi lạnh giống nhưng một sự tấn công dữ dội vào sự "dũng cảm" mỏng manh của nó. Hai tay bất giác ôm chặt. Trong đầu con bé là đủ thứ ma quỷ thường thấy trong rừng. Tiếng xào xạc trên từng cành cây là do ma làm, rồi tiếng cành lá khô dưới chân thỉnh thoảng gợn lên, có phải là do bọn ma quỷ đang đuổi nhau. Bao nhiêu câu chuyện bị ma trêu dẫn lạc đường trong rừng, chuyện bị nhập hồn,... rồi cả các cảnh tượng trong mấy bộ phim ma nó đã từng xem, thậm chí là hình ảnh rùng rợn nó bị "lừa" xem bởi các page trên mạng xã hội, tất cả đều nhảy loạn trong đầu nó. Mồ hôi sau lưng túa ra như tắm. Nó sợ đến nỗi ngay cả hơi thở cũng bất ổn. 

"Không sao! Không sao! Chỉ là do mày tưởng tượng thôi!"

Nó tự vuốt ngực trấn an bản thân. Bước đi hoảng loạn, đôi chân nó run rẩy chỉ thiếu nước ngã khuỵu xuống. 

Bỗng nó nhìn thấy ở đằng xa có thứ gì đó loé sáng. Một ánh sáng trắng lập loè. Nó đưa tay dụi mắt lần nữa. Đúng là có thứ gì sáng trắng phía trước. 

Đừng nói là ma trơi nhé!

Lồng ngực nó giật thót. Làm gì có chuyện ma là thật. Thế nhưng con bé vẫn vô thức ngồi thụp xuống, cả cơ thể run rẩy nép sau thân cây khô ráp. 

Bỗng có tiếng nói chuyện vọng lại từ xa. 

"Bên đó thế nào rồi?". Tiếng hỏi vọng từ bên trái. 

"Chúng tôi vẫn đang tìm. Chưa xác định được dấu hiệu của đối tượng Đào Duy Lâm." "Ánh sáng trắng" trả lời.

Phương trợn tròn mắt. Đào Duy Lâm? Nói vậy họ là người của "phe" nó. Con bé lập tức đứng dậy, tay đập vào đôi chân còn run rồi chạy nhanh đến nơi "ánh sáng trắng".

Tiếng động phát ra không nhỏ khiến cho những người ở xa giật mình.

- Ai?

Chiếc đèn pin chiếu về phía nó, đôi mắt không quen với ánh sáng ngay lập tức nheo lại, bàn tay che trước mắt, bước chạy cũng vì thế mà dừng lại. 

- Phương? - Là giọng ngờ vực lẫn mừng rỡ của Quân. 

- Quân! 

Con bé reo lên, đôi mắt chớp liên tục để quen với ánh sáng của đèn pin từ đằng xa. Bàn chân lại thoăn thoắt trên nền đất lạnh. Thì ra là Quân dẫn người đi tìm nó. 

Nhưng sao gương mặt Quân lại tự nhiên biến sắc thế kia? Đột nhiên, Quân vụt chạy đến chỗ nó, miệng quát lên: "Không được!"

Phương vẫn ngơ ngác chưa kịp hiểu gì thì đã có một cánh tay lực lưỡng kẹp ở cổ, tiếp đó bên thái dương có một thứ kim loại lạnh lẽo chạm vào. 

- Đứng im, nếu không tao bắn nát đầu con bé. 

Âm thanh khản đặc khó nghe của Đào Duy Lâm vang lên bên mang tai. Phương như gặp phải thần chết, cơ thể như bị rơi xuống vực. 

- Ông... đừng làm liều. - Bước chân Quân chậm lại, gương mặt anh tuấn biến sắc nhìn thấy khẩu súng trên thái dương của Phương. Chết tiệt, ông ta cướp được khẩu súng từ lúc nào vậy?

- Đừng nhiều lời, tất cả chúng mày đều đứng im. - Đào Duy Lâm lớn tiếng đe doạ, khẩu súng dí sát vào thái dương con bé hơn, ngón tay cũng chuẩn bị bóp cò. 

Quân miễn cưỡng đứng lại. Đoàn người đang truy tìm Đào Duy Lâm chẳng mất nhiều thời gian đã bao vây khu vực này. 

- Đào Duy Lâm, chống cự là vô ích. Yêu cầu ông thả con tin, theo chúng tôi về đồn để được hưởng khoan hồng. - Tiếng của Đại tá Minh Hải Hoàng vang vọng, vừa có uy lực nhưng cũng lại là thuyết phục. 

- Câm mồm! - Đào Duy Lâm quát lên. 

Đào Duy Lâm kéo theo nó dần lùi về phía sau, khẩu súng vẫn giữ chặt trên đầu nó. 

- Không cần phải nhiều lời, hôm nay tao nhất định phải trả được món nợ mười bảy năm trước. - Đào Duy Lâm nói tiếp. 

Tiếng nước chảy róc rách tuy rất nhỏ nhưng Đào Duy Lâm có thể nghe ra. Đúng như ông ta nghĩ, cả hai đều đang đứng gần mép vực. Bên dưới là một con sông nhỏ. 

- Muốn trả nợ? - Quân nhướn mày. - Vậy thì tôi ở đây, thả người ra rồi tôi sẽ giúp ông thanh toán nợ nần. 

- Mày yên tâm, nhất định tao sẽ lấy mạng mày. 

Đào Duy Lâm kéo nó lùi thêm một bước nữa. Cánh tay siết ở cổ khiến nó cảm thấy khó thở. Không biết có phải đứng ở ranh giới giữa sống và chết mà nó liều mạng hay không, nó khó khăn nói ngắt quãng với Đào Duy Lâm:

- Không còn nợ... Ông nội đã... bị dằn vặt... mười bảy năm... Không ai có lỗi...

- Cháu không hiểu. - Đào Duy Lâm lắc đầu. - Ông ấy không muốn cứu Ngọc Anh, là vì Ngọc Anh không có quan hệ máu mủ gì với ông ấy. TẤT LÀ CHỈ VÌ BÁC LÀ CON NUÔI. 

Câu cuối, Đào Duy Lâm gầm lên, đó cũng là bí mật cuối cùng mà ông ta cất giữ. 

Từng hơi thở đông cứng, sự bàng hoàng hiện lên trên mỗi khuôn mặt. Sự thật mà Đào Duy Lâm vừa nói ra như một quả bom phát nổ vậy. Như chưa thoả mãn với biểu hiện ngạc nhiên tột độ này, Đào Duy Lâm còn nói tiếp:

- Ngày ông ấy đuổi bác ra khỏi tập đoàn, tất cả đã được tính toán. "Phản bội"? "Bán đứng tập đoàn"? Chỉ là cái cớ để ông ấy sút văng bác ra rồi nhường lại quyền lợi cho hai người em kia. Ông ấy đã tính toán hết tất cả...

- Câm mồm! - Tiếng nói đồng loạt phát ra từ đoàn người phía trước, là của anh em Đào Duy Lãm và Đào Duy Lập. 

Ông Lãm nói tiếp:

- Đừng bao giờ phun những lời hồ đồ như thế khi anh chưa hiểu hết về bố. 

- Hiểu? - Lần này Đào Duy Lập bị kích động thật sự. - Mày nói đi, phải là như thế nào mới là hiểu? Ông ấy nhận tao từ trại trẻ mồ côi, từ ngày chúng mày sinh ra ông ấy đã không còn nhìn tao dù chỉ bằng nửa con mắt. Tập đoàn cũng là dành cho chúng mày, đến đứa con gái tao cũng là do ông ấy thấy chết không cứu. 

Đôi mắt Đào Duy Lâm đỏ ngầu, giọng nói ngày càng khản đặc. 

- Hừ, bác luôn đòi hỏi quyền lợi của mình mà không bao giờ nghĩ đến địa vị của ông nội. - Quân siết chặt bàn tay, quả thật cậu đang rất tức giận thay cho ông Duy Bội. Cả đời vì con vì cháu vậy mà cuối cùng lại bị chính con mình vu oan như vậy. 

- Mày im đi. Còn cả mày, mày cũng chỉ là đứa may mắn được hưởng thụ thành quả của lớp trước. Tất cả đều không công bằng. Mày hiểu không? Là KHÔNG CÔNG BẰNG. 

Khẩu súng trong giây lát rời khỏi thái dương nó, vụt một khắc, tiếng nổ ngay bên tai. 

"Đoàng!"

Viên đại găm vào ngực trái của Quân. Cả cơ thể cậu bật ra sau. 

Tai nó ù đi. Mùi thuốc súng đậm đặc trước mắt. 

Tất cả đều nhoè đi. 

Mọi việc xảy ra chưa đầy nửa giây. 

Cả Đào Duy Lâm cũng chưa hoàn hồn vì hành động bộc phát do kích động của mình. 

Trước khi cảnh sát kịp hành động, một tiếng quát vang lên kéo nó về hiện tại:

- Đá khẩu súng ấy đi!

Chân trái làm trụ, chân phải giơ lên, đá mạnh vào tay cầm súng của Đào Duy Lâm. Khẩu súng lập tức văng khỏi tay ông ta. 

Cú đá này, thầy dạy võ đã giúp nó luyện nhuần nhuyễn. 

Cơ thể của cả nó và Đào Duy Lâm đều chao đảo. 

Phía sau là vực sâu. Nó biết. 

Như một bản năng, nó dùng hết sức còn lại đẩy Đào Duy Lâm về phía trước còn mình thì ngã ra sau - nơi mà vực sâu đang cận kề. 

Và tất nhiên, chân nó trượt xuống vực, cả người dần biến mất sau vách đá. 

Tiếng thét, tiếng người gọi tên nó, tiếng gào vang vọng khu rừng già cằn cỗi. 

Nó chỉ kịp nhận ra có một bóng trắng lao về phía nó, nhảy xuống cùng nó, ôm chặt nó. 

Có phải sắp chết rồi không?

- QUÂN! PHƯƠNG!!!

P.s:- ZF lag điên đảo, mấy ngày qua mình không post được truyện bằng điện thoại nên phải nhờ người post giúp :).

- Hè đến nên mình sẽ cố gắng chăm chỉ hơn. Cảm ơn những ai đã chờ đợi và theo dõi truyện của mình. Cơ mà có vẻ vắng nhỉ :(. Mọi người động viên mình đi mình cho ra chap mới nhanh nào =)). À không chơi comt giục nhé, comt giục mình bo xì đấy =)). 

- Đùa chút thôi, fic vắng là do chủ nhà. Lỗi do mình ngâm tôm quá lâu. Nhưng các bạn yên tâm, từ giờ tiến trình thực hiện fic sẽ nhanh hơn nhiều lần so với lúc mình còn đi học. Fic sẽ nhanh kết thúc thôi. Để mọi người chờ lâu rồi. 

- Thôi nói gì thì nói, các readers thân yêu động viên mình đê =)).


Bạn đang đọc truyện tại wapsite 15giay.xtgem.com . Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.


Chap 53:

Hai cơ thể rơi xuống vực sâu, chìm vào trong bóng tối. Quân bị trúng đạn nhưng chưa bất tỉnh, trước khi đôi mắt mờ đi, cậu vẫn nhìn thấy cơ thể của Phương, giống như một làn gió mà rơi xuống vực. Quân chỉ biết cậu phải bảo vệ Phương bằng mọi giá. Tay chân hoạt động trước khi kịp suy nghĩ, Quân lao lên, ôm lấy Phương, vòng tay rộng lớn bảo vệ con bé trước mọi nguy hiểm. 

Những người thân thiết nhất đều chạy đến mép vực mà gọi tên hai người một cách vô vọng. Sự thất thần trên gương mặt ông Lãm và chú Lập. Huyền gào tên Quân và Phương điên dại, giống như ngày ông nội mất, cô tuyệt vọng đến tột cùng. Trang và Dương ngày thường đều không thể nhìn ra một chút bi quan mà bây giờ cả hai đều thấy sợ, nỗi sợ rất lớn. Bởi ai cũng biết, vực thẳm kia nguy hiểm như thế nào, khả năng sống sót khi bị rơi xuống là cực thấp. 

Nhờ Phương đẩy ngã vào trong nên Đào Duy Lâm đã thoát chết. Chứng kiến cảnh con bé ngã xuống, đôi mắt hoảng hốt, bàn tay hẫng giữa không trung không một ai giữ lấy, gương mặt trắng bệch dần bị bóng tối nuốt chửng, ông ta không khỏi nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng năm ấy, đứa con gái tám tuổi trước khi chết cũng là gương mặt ấy. Mười ngón tay ôm lấy đầu, vò tung mái tóc hoa tiêu, đôi mắt ông ấy dại hẳn đi, miệng run rẩy gọi: "Không... Ngọc Anh... Ngọc Anh..."

- Lập tức tìm đường xuống đáy vực cứu người. - Đại tá Minh Hải Hoàng là người đầu tiên trở lại sự bình tĩnh mà điều khiển đoàn người. 

Tiếng đó, ông xoay người nhìn về một nhóm cảnh sát đang khống chế ba tên côn đồ đuổi theo nó vào rừng mà họ bắt giữ được khi nãy:

- Đưa các đối tượng bắt cóc lên xe. - Ông chỉ về phía Đào Duy Lâm không còn khả năng kháng cự ở phía trước. 

- Rõ. 

Những người đang ở mép vực vội vã xoay người đi theo đoàn cảnh sát đang tìm đường xuống đáy vực. Không được mất niềm tin khi mà vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng. Đại tá Minh Hải Hoàng chạy song song với họ, giọng ông cứng rắn và cực kì chắc chắn, rất đáng tin cậy:

- Tôi khẳng định tính mạng hai đứa trẻ không gặp nguy hiểm. Mọi người đừng nên lo lắng. 

Đường vòng xuống vực cách đó không xa, chỉ mất mười lăm phút là có thể đến nơi. Phía trước đang có rất đông người. Tiếng người nhốn nháo và cả tiếng khóc của con gái rộn lên một vùng. 

Khi đến nơi thì họ thấy nhân viên y tế đang khiêng cáng đi ra, người nằm trên đó không ai khác chính là Quân. Chiếc áo trắng đã sớm bị bẩn bởi bùn đất và nhuộm màu máu, nơi đậm màu nhất vẫn là trước ngực trái. Gương mặt Quân trắng bệch vì mất máu, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề. Cậu dường như đã ngất, vậy mà đôi mày vẫn nhíu chặt. Là vì vết thương ở ngực hay là do vẫn còn lo lắng cho Phương?

Phương khập khiễng chạy bên cạnh, khóc không thành tiếng. Quân bị thế này là do bảo vệ nó. Khi ngã xuống cậu đã che chở cho nó. Cả khi ngã xuống thì người bị đau nhất vẫn là Quân, cậu vừa phải chịu sức nặng từ nó lại phải chịu va đập mạnh từ sau lưng. Nếu không phải ở giữa vực có lưới bảo vệ thì cả hai đã không thể toàn mạng như thế này được. 

Quân lúc nào cũng vậy, luôn ngốc nghếch không ngại nguy hiểm mà bảo vệ nó. Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì nó làm sao mà sống nổi chứ. Nước mắt rơi như những hạt mưa nặng trĩu. Đầu nó đau buốt kinh khủng. Trí não xoay vòng trong những câu hỏi liên quan đến Quân. Nó sợ lắm. Sợ Quân sẽ rời xa nó mãi mãi. Một năm yêu nhau không thể nói là nhiều, nhưng tình cảm lại rất sâu đậm. Nó đã quen với hình ảnh của Quân luôn tươi cười trước mặt, nay lại thấy cậu không còn chút sức sống vì cứu nó, trái tim như bị siết chặt. Đau thắt và không thể thở nổi. 

"Làm ơn. Làm ơn đừng chết. Em yêu anh!"

Suy nghĩ cuối cùng của con bé trước khi ngất xỉu. Một mảng đen che kín mắt nó, cả cơ thể nhẹ bẫng mà ngã xuống trước sự hốt hoảng của mọi người. 

***

Tiếng súng nổ. 

Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi. 

Tiếng cơ thể đang bao bọc mình va chạm mạnh với lưới bảo vệ. 

Máu thấm đẫm áo, bắn cả lên mặt. 

Gương mặt kiệt sức. Hơi thở yếu ớt. 

Chết?

Phương choàng tỉnh. Nó ngồi bật dậy, thở dốc, ngực phập phồng không ngừng, trán ướt đẫm mồ hôi. Đầu đau như muốn nổ tung. 

- Con tỉnh rồi à? Con hôn mê gần một ngày rồi đó. 

Phương quay sang nhìn, nó khẽ mấp máy đôi môi nhợt nhạt:

- Mẹ Hương? - Mẹ Hương và bố Quyền đều đang đi công tác ở tỉnh khác mà, rõ ràng mấy hôm trước còn gọi điện hứa là sẽ về trong hè để đưa nó đi chơi, bây giờ mới đầu hè... Nhưng không còn thời gian để thắc mắc nữa, nó vội nắm tay mẹ Hương, hoảng hốt hỏi. - Quân đâu hả mẹ?

- Thằng bé đang ở bệnh viện. - Mẹ Hương trả lời ngắn gọn. 

- Con... mẹ đưa con đến đó đi. - Nó vội vàng định đi xuống giường. 

- Uống thuốc đã. - Giọng nghiêm nghị của bố Quyền vang lên, cắt dứt ý định của nó. 

Không để cho nó kịp phản kháng, bố Quyền đưa cốc nước ấm cho nó, bàn tay lớn mở rộng, ở giữa là những viên thuốc nhỏ màu trắng. 

Nó lập tức uống hết những viên đắng nghét ấy, không dám cãi bố nửa lời. 

Bố Quyền có vẻ hài lòng trước sự nghe lời của nó. Ông nhận lấy cốc nước rỗng, bàn tay đặt lên trán nó kiểm tra nhiệt độ. 

- Bố... - Đôi mắt ướt ngước lên. - Quân... sao rồi ạ? Bố đưa con đến viện đi. 

Đôi mắt bố Quyền chợt loé lên một tia đùa cợt, nhưng rồi lại rất nhanh trở về vẻ nghiêm túc, mà nó thì mắt còn ầng ậng nước, không thể nhìn ra sự thay đổi trong chốc lát ấy. 

- Bố không đưa. - Bố Quyền lắc đầu.

Nó mở to mắt nhìn bố. Bố đang đùa sao? Không phải bố vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với Quân chứ.

- Con vốn đang ở bệnh viện mà. Quân ở phòng bên cạnh. - Bố Quyền chỉ về vách tường bên cạnh.

Mặt nó nghệt ra trong chốc lát. Ngốc thật, sao nó không chịu để ý đến căn phòng độc một màu trắng với mùi thuốc sát trùng phảng phất chứ. Nó vội nhảy xuống giường, xỏ dép rồi mở cửa chạy ra ngoài. Bây giờ mới thấy hai bàn chân đều băng bó, nhưng nó không thấy đau. Nó muốn gặp Quân ngay bây giờ. 

Hàng ghế chờ ở đối diện cửa phòng chật kín người. Toàn là những gương mặt quen thuộc. Bố mẹ Quân, bố mẹ Huyền; Huyền, Trang, Dương, ai cũng mang trên mình vẻ lo lắng. Một dự cảm không lành ập đến. Con bé hốt hoảng đến gần. 

Chưa để nó kịp mở miệng, bà Mai nặng nề chỉ tay về phía cửa phòng đối diện, giọng nói khó khăn:

- Thằng bé ở trong đấy. Con vào đi. 

Lồng ngực như bị siết chặt, nó cảm thấy khó thở trong giây lát. Giọng nói của bác Mai, gương mặt phiền muội của mọi người, còn cả vẻ giấu giếm của bố mẹ nữa, có phải Quân đã xảy ra chuyện rồi không?

Phẫu thuật không thành công?

Vết thương quá nặng?

Viên đạn... Không phải là viên đạn găm vào nơi nguy hiểm chứ?

Nỗi sợ chèn ép nó đến nghẹt thở, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa. Bàn tay trắng bệch run rẩy mở cửa phòng bệnh trước mặt. Thề có Chúa, nếu chỉ một trong những điều nó vừa nghĩ xảy ra, nó nhất định sẽ khuỵu ngay lập tức. 

...

- A vợ yêu, vợ tỉnh rồi à?

Nó trợn mắt, cầu mắt thiếu nước lộn hẳn ra ngoài. Cái người mặt mũi tươi rói ngồi xếp bằng trên giường kia có đúng là Quân không vậy? 

Mặt hớn hơn bao giờ hết, tay trái băng bó lủng lẳng ở cổ, mặt dán một miếng cao trắng, quần áo dành cho bệnh nhân cũng không mặc nghiêm chỉnh, cúc áo mở ra tận ba nút, để lộ những dải băng gạc trắng ở ngực. Có thật là cậu ấy đang ở vị trí bệnh nhân không vậy? Hơn nữa bị thương nặng như vậy mà còn tỉnh trước nó. Thật sự là không thể ngờ được. 

Nó nghe thấy tiếng cười nhỏ ở sau lưng, quay lại thì nhìn thấy những gương mặt ở hàng ghế chờ kia đang cố nén cười. 

Nó bị lừa dễ dàng thế à?

Trò đùa này chẳng vui gì cả. Nó khép cửa lại và đi đến gần Quân. Gương mặt con bé có giấu giếm chút nhẹ nhõm nhưng lại rất nhiều phần đau lòng. Khẽ nở nụ cười nhợt nhạt, xem ra nó đã lo lắng quá nhiều rồi. 

Quân vẫn là Quân, trẻ con không khác trước một tý nào. Thấy nó đến gần, cậu vội cúi người xuống, kéo chiếc ghế sắt lại gần giường hơn. 

Nó hốt hoảng ngăn Quân lại, cậu ấy có nghĩ trước khi làm không vậy, vết thương ở ngực còn chưa khá hơn mà đã liều mạng động đến. 

Thấy nó yên vị trên ghế, Quân hài lòng ngồi thẳng dậy, tay phải không bị thương gạt tóc mái nó sang một bên, nghiêng người áp trán mình lên trán nó. 

- À, đỡ sốt rồi. Vậy mà tớ tưởng cậu bị ốm nặng. Nãy giờ đòi chạy sang thăm mà không được. - Quân cười, nụ cười đẹp nhất mà nó từng thấy. 

Nước mắt chợt lăn dài trên gò má, nhanh và vội vã như những hạt mưa. Quân bị thương nặng như vậy, thoát chết đã là một kì tích, vậy mà cậu ấy vẫn ngốc nghếch không thèm để ý đến bản thân mà chỉ bận tâm đến cái đứa ngất đi vì kiệt sức. Tình cảm sâu nặng như vậy, sự quan tâm yêu thương chân thành đến thế, bảo sao nó không cảm động. 

Thấy nó khóc, Quân có phần bối rối, cậu vụng về dùng tay áo lau đi nước mắt trên má, giọng nói hơi vội mà an ủi:

- Đừng khóc. Cậu đau ở đâu vậy? Có phải có vết thương nào bị bỏ sót không? Đừng làm tớ sợ nhé, đau là phải nói đấy. 

Điệu bộ của Quân khiến nó dù đang đau lòng muốn chết mà cũng phải bật cười. Vừa cười vừa khóc. Nó nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Quân. Dù ở trong phòng bệnh nhưng trên người Quân vẫn là mùi bạc hà đặc trưng. 

- Ừ, đau. Đau ở tim. Nhưng giờ thì đỡ rồi. 

Quân ngốc nghếch chẳng hiểu lời nó, nhưng cậu cũng không nỡ hỏi lại, nhỡ đâu con bé lại không ôm nữa thì tiếc lắm. Có phải Phương thường xuyên ôm cậu thân thiết tình cảm như thế này đâu. 

Sực nhớ ra điều gì, nó ngước lên nhìn Quân, hỏi:

- Vết thương ở ngực ấy, viên đạn đi lệch phải không?

- Lệch làm sao được, bác cả nhắm thẳng vào tim. - Quân lắc đầu. 

- Vậy sao cậu... vẫn sống? - Nó lắp bắp hỏi lại, biểu cảm giống như vừa được chứng kiến một chuyện ngược đời nhất. 

Quân cười tự đắc, lấy trong túi áo trước ngực một thứ rồi cầm bàn tay nhỏ của nó, đặt lên. 

- Cậu cứu tớ! Viên đạn chỉ khiến tớ bị thương ở phần mềm. 

Trên tay nó là một vật bằng đồng nhỏ, méo mó, ở giữa còn găm một vật hình trụ giống... đầu đạn. Nhìn kĩ lại thì đây chính là đồng xu trong bùa cầu may của nó đưa cho Quân. 

Nhớ lại lúc ấy, Quân khoe với nó túi bùa cầu may khi ở trên xe rồi lại cẩn thận cất vào túi áo ngực bên trái. Lúc ấy cậu còn hỏi nó rằng vật này liệu có bảo vệ được cậu không. 

Nó bật cười. Cười thành tiếng. Linh đến vậy cơ à? Thật đúng là câu chuyện trùng hợp thú vị nhất.

- Cậu biết không? - Nó giữ đồng xu đã bị méo mó đến mất dạng ở trong tay, cười ngọt ngào mà cầm tay Quân áp lên má mình, cảm nhận hơi ấm của cậu. - Tớ thoát ra rừng được là nhờ sợi dây chuyền mặt hoa hồng ấy. Tiếc là mặt đá xanh ngọc bích ấy đã bị vỡ mất rồi. Mặt đá ấy rất sắc, tớ chỉ mất ba mươi phút là có thể cứa đứt được dây thừng. 

Gương mặt Quân chuyển biến theo lời nó nói. Rõ ràng là rất ngạc nhiên mà, đôi mắt đen láy kia còn kín đáo mở to dần. 

- Tuyệt vời. Chúng ta đều cứu lẫn nhau. - Quân vòng tay không bị thương sang ôm lấy vai nó. - Để bảo toàn tính mạng cho nhau về lâu về dài, tớ nghĩ cậu nên dọn về ở với tớ làm dâu nhà họ Đào. Tớ gặp nguy hiểm, cậu cứu và ngược lại. Tốt chưa?

Câu nói rất tự nhiên và nụ cười sáng lạn của Quân mà bất giác đỏ mặt. Đây gọi là thoả thuận hay là... Con bé bối rối cúi đầu, ngượng ngùng giấu đi hai vệt đỏ ở gò má nóng bừng. 

Quân định nói thêm điều gì đó nhưng một giọng nói vang lên nơi cửa phòng khiến cậu không thể tiếp tục:

- Gãy ba cái xương sườn, tay trái phải bó bột, chưa kể đến những vết thương ngoài da, vậy mà thiếu gia Đào Duy Quân vẫn còn có sức tươi cười trêu chọc học trò của tôi. Tôi phải nghi ngờ xem thiếu gia thật sự là người hay là trâu đây. 

P.s:

- Chap mới cho cả nhà đây. Xin lỗi các tình yêu to lớn vì mình post muộn, để mọi người phải chờ lâu rồi. 

- Đọc comt của các bạn thích lắm. Tình hình hiện tại hơi bất tiện nên tớ không rep từng comt một :(, mọi người đừng nghĩ sai về tớ nhé ="=. Cám ơn các bạn đã động viên và chờ đợi tớ. Và tuyệt vời hơn, các bạn động viên nhiều nữa đi chap mới sẽ đến nhanh nữa *tung hoa*. Nói chung là cho mình cái động lực đi :D. 

- À, vấn đề quan trọng này, không giục chap mới với tớ nhé, không vui chút nào đâu :(. Tớ biết mọi người sốt ruột nhưng đừng làm tớ thêm hoảng, nhé ;). 

- Tớ đang rất cố gắng ấy. Ai khen tớ đi tớ tặng chap mới cho này :* [Nghe điêu quá =))].


Đọc tiếp: Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi - Phần 22

Truyen teen Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com