Chap 39:
Những bằng chứng rõ ràng và đầy đủ mà nó đưa ra đã đủ điều kiện để nhà trường kết luận thủ phạm của việc cố ý phá hoại kia. Nhưng nó đã xin cho đội bóng rổ không bị đình chỉ học. Hơn ai hết, nó hiểu năm cuối cấp quan trọng như thế nào. Và làm như thế, tâm hồn nó cũng được thanh thản vài phần.
Đội bóng rổ bị đình chỉ thi đấu, bồi thường thiệt hại, lao động công ích ba tháng.
Quá nhẹ nhàng khiến cho Huyền bức xúc. Cô nóng nảy và hấp tấp, hình như đây là gen di chuyền của dòng họ Đào.
Các vết thương trên người nó cũng dần khép miệng. Huyền là người sốt sắng nhất trong việc điều trị cho nó. Cô đã thề là sẽ không để lại bất kỳ một vết sẹo nào trên người nó. Loại thuốc mà Huyền dùng để trị vết thương tốt thật, chỉ mấy ngày mà đã gần khỏi rồi.
Thầy Long không bỏ được cái tính hay mắng nó. Anh bảo nếu nó lao đến ôm Huyền, lăn khoảng ba vòng thôi là bình an vô sự cả hai. Nhưng anh lại quên mất một điều, con bé này đâu phải võ sư chuyên nghiệp như anh. Vì mắng nó nhiều nên Long bị Huyền... mắng lại. Đối đáp được vài câu thì Long thảm bại, gì chứ cãi nhau thì Huyền là nhất rồi.
Lúc đấy nó chỉ ngồi cười xem đôi tình nhân kì cục kia tấu hài, một bộ phim hài độc nhất vô nhị. Hai con người luôn vô tư đến với nhau một cách tình cờ, xem ra cũng khá đặc biệt.
Nó lại nhớ đến Quân. Liệu những lời nói vô tình của nó có đủ để làm cậu quên không? Nó không khi nào không nhớ đến cái thân hình cao to mà lặng lẽ bị nó bỏ lại trên hành lang tĩnh lặng ấy. Cô độc và đầy đau đớn. Nhưng cũng rất kiên cường. Không như nó, chỉ biết chạy trốn.
Quên đi mối tình đầu thật khó. Rất nhiều lần nỗi nhớ Quân da diết hành hạ nó. Nó nhớ mùi hương bạc hà ấy, nhớ những chiếc ôm ấm áp, những nụ hôn ngọt ngào. Nhưng nó cũng đã hứa với Quân phải thật mạnh mẽ. Nó đã không để lộ sự nhớ nhung này ra ngoài.
Hơn nữa bên cạnh nó, các bạn đã giúp đỡ rất nhiều. Mọi người đều giúp nó lấy lại tinh thần.
Nó sẽ là một kẻ ích kỷ khi mà bỏ qua sự giúp đỡ đầy chân thành ấy. Nhiều hơn thế, nó là một kẻ thất hứa khi đã không thực hiện lời hứa với Quân.
Những điều đó đã tạo nên nó của ngày hôm nay: hiền lành nhưng không hề yếu đuối, kiên cường và rất dũng cảm.
Nó đã thay đổi rất nhiều, nhưng thứ duy nhất mà nó không thể thay đổi được, "yêu Quân"...
- Này, cậu nghĩ gì mà thẫn thờ thế? - Huyền huơ huơ bàn tay trước mặt nó.
Nó lập tức quay trở về hiện tại, nãy giờ lại nghĩ vẩn vơ rồi.
- Hồi hộp trước kì thi à? Yên tâm đi. Tớ đã bảo cậu là No.1 mà. - Huyền búng tay, mặt mũi rất chi là quyết đoán. Ở cô, sự tươi vui hoà đồng đã thay thế vẻ lạnh nhạt của những ngày trước kia.
- Ha ha ha. Cảm ơn cậu. - Nó bật cười. Huyền lại giống trẻ con rồi. Suy nghĩ đơn giản thật. Nó đưa ngón tay cái ra. - Không xoắn.
Còn hai ngày nữa là thi học sinh giỏi. Địa điểm tổ chức là trung tâm hội nghị thành phố. Tập tài liệu mà thầy cô dạy ở đội tuyển đưa cho nó cũng làm xong hết rồi. Các thầy cô cũng khuyên là trong hai ngày tới nên nghỉ ngơi để đầu óc minh mẫn. Lúc nào cũng căng như dây đàn thì không tốt chút nào.
- Mà này, sau kì thi có party đấy. - Huyền cười nhan hiểm, chiếc răng khểnh tinh nghịch lộ ra.
- Rồi sao?
- Là xoã chứ sao. Ngay sau khi cậu thi xong, tớ sẽ đưa cậu đi "lên đời". Tớ sẽ khơi dậy vẻ đẹp tiềm ẩn của cậu. Đảm bảo cậu sẽ là người nổi bật nhất. Giống như năm ngoái ấy, không phải cậu là tâm điểm của mọi ánh mắt à? Mọi người sẽ tôn vinh vẻ đẹp và tài năng của cậu. Hơ hơ hơ... - Huyền ôm mặt mơ mộng, điệu cười cũng trở nên quái dị.
Nơ cười khổ. Năm ngoái và năm nay khác nhau lắm chứ. Năm nay nó còn đang dính vào vụ "Lọ Lem giả tạo" hoàn toàn bịa đặt kia. Nhắc đến nó mọi người trong trường đều như nhắc đến rác phẩm.
Chậc chậc. Miệng lưỡi người đời mà, làm sao mà theo kịp được. Nó chả bận tâm đến những kẻ nói xấu sau lưng đâu, tốn thời gian lắm. Nó chỉ không để yên cho những kẻ dám xúc phạm người thân trước mặt nó thôi.
- Hờ hờ hờ... Cậu thấy tớ có nên dẫn anh Long đến party này không?
Huyền chống cằm ngẩn ngơ. Nhưng rồi cô lại giật mình. Nó và Quân đã chia tay, nó còn chưa hết buồn vì chuyện đấy, cô và Long xuất hiện chẳng phải khiến nó thêm sầu hơn sao. Huyền vội vã xua tay.
- Tớ xin lỗi... Tớ...
- Không, đi cùng thầy Long là đúng rồi. Trường cho phép mà. Tớ cũng muốn xem hai cơn ác mộng của đời tớ tiến triển như thế nào rồi. - Nó phẩy tay, cười khanh khách.
- Như thế... được không? - Huyền ngập ngừng.
- Quá được ấy chứ. - Nó vỗ vai Huyền - Tớ biết cậu nghĩ gì. Đừng lo, tớ ổn. Làm liên luỵ đến người khác, chắc tớ ghét bản thân đến suốt đời mất.
Huyền nhìn chằm chằm vào mặt nó. Gương mặt cô hình sự đến nỗi nó phải lấy tay xoa xoa má, có phải mặt nó dính nhọ không?
- Cậu thay đổi rồi. - Huyền cười. - Cậu không khóc khi nhắc đến chuyện đó nữa.
- Khóc như vậy là đủ rồi. - Nó lắc đầu. - Bây giờ phải sống làm sao để bản thân không phải là gánh nặng của mọi người nữa.
- Cậu trưởng thành hơn nhiều đấy.
- Quá khen.
Huyền sấn vào bẹo má nó, ai bảo nó làm cái mặt vênh váo khi được khen cơ.
- Quân vẫn ổn chứ?
- Anh ấy... - Huyền chẹp miệng. - Ổn.
Nó nhận ra sự miễn cưỡng của Huyền. Chắc cô ngại khi nhắc đến chuyện của Quân và Minh Hà.
- Ừ. Hy vọng rằng cậu ấy khác tớ, không chìm trong đau khổ để rồi làm mọi người lo lắng.
- Thôi đừng nhắc đến chuyện đấy nữa. Cho cậu xem cái này. - Huyền rút trong cặp ra tập giấy A4. - Chọn kiểu cậu thích nhất đi.
- Đẹp quá. Cậu vẽ đấy à? - Nó thốt lên.
- Thiết kế thời trang. Nghề tay trái của tớ thôi.
Thật sự là Huyền thiết kế quần áo rất đẹp. Trong các tờ giấy A4 đều là váy áo dạ hội, đẹp lung linh. Huyền lắm tài thật. Chuyên môn là kinh tế, không ngờ giờ còn lấn sân sang thiết kế thời trang.
Nó chăm chú xem. Kiểu váy dạ hội nào cũng đẹp. Chọn kiểu này thì tiếc kiểu kia, khó nghĩ thật.
- Tớ thích... tất cả. - Nó bật cười, cười rất nham nhở. Nó nhận ra một điều, chơi với nhau trong một thời gian dài, nó đã bị nhiễm không biết bao nhiêu điệu cười quái dị từ Huyền.
- Khôn lỏi này. - Huyền lại chồm lên bẹo má nó lần hai.
- Á á á!!! - Là tiếng hét của cả hai. Nó cũng không vừa, xắn tay áo lên mà cấu vào má Huyền trả thù. Đã bảo nó hiền nhưng không có nghĩa là cam chịu mà.
***
Nó xoa cái má còn hơi đỏ. Bị Huyền bẹo má thật là ghê gớm. Đau từ sáng cho đến chiều. Mà nó cũng đâu có vừa, hai má của Huyền đỏ không kém, thầy Long mà biết được chắc thầy ném nó từ ban công tầng hai xuống mất.
Nó phụng phịu lắc cái túi đồ trên tay, rõ ràng nó bị thiệt mà. Má nó đau hơn má Huyền nhiều!
Chuông điện thoại của nó vang lên. Anh Hùng gọi. Nó chẳng cần nhìn kỹ, liếc qua cái mặt quỷ trên màn hình là đủ biết.
- MANG ĐỒ VỀ NHANH LÊN. TAO ĐÓI LẮM RỒI.
Nó nhắm chặt mắt và để điện thoại cái xa tai. Như thế mà vẫn thấy chói. Giọng anh Hùng dã man thật. Cứ như anh ấy luyện giọng chỉ để quát nó thôi.
- Vâng vâng vâng vâng vâng.
- Cái đồ con gái con đứa, mày vừa đi vừa hít đất... - Nó nghe đến đoạn đấy thì chẹp miệng lắc đầu, rồi nó để cho anh Hùng nói và... đút điện thoại vào túi, đi tiếp. Khi nào nói xong anh Hùng sẽ tự cúp máy mà.
Chậc. Chả thương đứa em gái bé bỏng này tý gì. Mấy vết thương trên người nó đã khỏi hẳn đâu mà anh Hùng nỡ bắt nó đi mua đồ cho anh. Người đâu mà lười không tưởng được. Đi làm thì chuyên môn về muộn. Như hôm nay này, 11 giờ trưa được về, vậy mà 2 rưỡi chiều mới về, đã vậy vừa mới về là hạch sách, bắt nó đi mua đồ ăn ngay. Cứ như anh là người vừa bước ra từ nạn đói năm 45 vậy.
Nói vậy thôi, chắc công ty anh đang có trục trặc.
Nó chép miệng nhớ lại cái hôm vác cái xác đầy băng bó về, anh Hùng như bốc hoả. Nó mà không cản lại chắc anh đã cầm bom đến nhà những kẻ gây thương tích cho nó mà đánh sập mất.
Tại sao người thân xung quanh nó ai cũng nóng tính thế. Chả giống nó, hiền thế này cơ mà.
Nhưng mà dù có thế nào cũng không được quát nó như thế. Nó tung chân đá viên sỏi trên đường. Thật là bất công.
- Nhóc con, có điều gì bất mãn thế? - Một giọng nữ vang lên đầy châm chọc.
Nó lập tức quay người lại. Là người quen.
- Chị... Chị gì nhỉ?... À chị Hương. - Nó gõ gõ cái đầu đãng trí. Mãi mới nhớ ra. Là chị Hương - người làm ở nhà Quân mà nó gặp trong bữa tiệc.
- Nhớ ra chị rồi à? Mừng quá! - Chị Hương ôm chầm lấy nó, trông cô không khác trẻ con là mấy.
- Ha ha ha...
- Này nhóc. Đi đâu đây? Có phải vừa ở siêu thị về không? - Chị Hương nhìn túi đồ trên tay nó, túi có in hẳn logo của siêu thị mà, quá dễ để đoán. - Chị cũng vừa ở trong đấy ra mà, sao không nhìn thấy nhóc nhỉ?
- Chắc tại siêu thị đông quá. - Nó gãi đầu cười trừ. - Chị mua gì vậy?
- Ít cốc thuỷ tinh về dùng tạm. Cốc chén ở nhà bị cậu chủ đập hết rồi còn đâu. Chả biết chỗ cốc chén này "thọ" được mấy ngày nữa? - Chị Hương chép miệng.
- Vậy... vậy ạ? - Nó tròn mắt hỏi lại. Gia đình có chuyện gì mà Quân lại đập phá hết tất cả đồ dùng vậy. - Mọi chuyện giờ... thế nào... rồi chị? Cậu... cậu ấy... làm sao...
Chị Hương còn phải giật mình trước sự hoảng hốt của nó. Nó nắm chặt cánh tay của chị Hương, lắp bắp hỏi không thành câu.
- Bình tĩnh đi em. Chuyện này... - Chị Hương nhìn quanh, ngập ngừng. - Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi, ở đây không tiện. Chị biết một quán cafe khá kín đáo và yên tĩnh, chị em mình ra đấy nhé.
- Vâng. - Nó gật đầu, vẫn biết tính Quân bướng bỉnh và nóng nảy nhưng nó không ngờ cậu lại hành động thiếu kiểm soát như vậy.
Nó vội vàng đi theo chị Hương.
Nhưng từ đâu một chiếc xe oto phóng đến, dừng lại ngay trước mặt nó.
Dương bước xuống xe. Con bé đảo mắt qua người chị Hương rồi quay sang nó.
- Lên xe đi. - Dương hất đầu về chiếc xe oto.
- Tôi không rảnh. - Nó cảnh giác. Nó biết chuyện "Lọ Lem giả tạo" kia là do năm đứa em của Minh Hà làm, nhưng dám lắm khi Dương đứng sau giật dây. Minh Hà còn thân thiện chứ đàn em của chị ấy thì hung hãn hết với nhau.
Dương nhìn nó đúng một giây, giây tiếp theo con bé gõ vào ô cửa kính của oto, ngay lập tức một người đàn ông mặc áo đen bước xuống... đẩy nó vào xe.
Dương mỉm cười hài lòng rồi bước lên xe. Trước đó không quên đưa ánh nhìn thách thức về phía chị Hương, giống như con bé đang nói rằng: "Tôi cướp nhé!".
- Cậu điên à? Tôi đang vội đấy. Cho tôi xuống ngay. - Nó tức giận nói với Dương. Đây là lần thứ hai nó bị con bé lôi lên xe dù không muốn.
- Chuẩn bị ổn chứ? Thi học sinh giỏi ấy. - Dương chẳng bận tâm đến sự cau có của nó, con bé thoải mái ngả đầu lên ghế, những lọn tóc xoăn vàng rủ xuống hai bên vai.
- Có liên quan gì đến cậu? - Nó nhíu mày.
- Khảo sát đối thủ tý thôi. Tao cũng thi mà. - Dương nở nụ cười nhạt.
- Vậy tức là muốn dằn mặt đối thủ? - Nó cũng cười, nụ cười còn nhạt hơn cả Dương.
- Tao cũng chưa tiểu nhân đến mức đấy đâu. - Dương vỗ vai nó. - Chỉ là muốn cho mày một vài lời khuyên nho nhỏ thôi.
Nó lại nhíu mày. Dương có âm mưu gì nữa đây?
- Cẩn thận một chút. Sẽ có chơi bẩn đấy.
- Tại sao cậu lại nói cho tôi biết?
- Cạnh tranh công bằng. Tao chỉ có thể nói với mày như thế thôi. Mà mày có vẻ tin người nhỉ?
- Bởi vì tôi thấy họ đáng tin cậy.
- Chưa chắc. Đôi khi đó lại là kẻ muốn *** hại mày đấy.
- Ngoài cậu và đám đàn em của cậu thì chẳng ai muốn *** hại tôi cả.
- Cũng phải. - Dương gật gù. - Đến nhà mày rồi đấy.
Cửa xe bên cạnh nó được mở ra bởi chính người đàn ông đã đẩy nó lên xe.
- Cảm ơn.
Nó bước xuống, không quên nói lời cảm ơn, không biết là cho Dương hay cho người đàn ông mở cửa giúp.
Nó vẫn thấy khó chịu. Lúc nó đang hoảng hốt vì chuyện của Quân nhất thì Dương lại kéo đến phá đám. Nó còn chưa biết chuyện gì xảy ra nữa. Thật là bực mình. Dương là con kì đà luôn ngáng đường nó.
Mang túi đồ ăn về với tâm trạng rất âm u, nó chẳng bận tâm với ông anh trai hay cằn nhằn kia nữa. Nó đi lên phòng, vừa ôm con gấu bông vừa nhìn vào điện thoại. Gương mặt của Quân chiếm gần hết màn hình.
- Cậu là đồ cứng đầu. Không phải tớ đã bảo phải kiểm soát hành động à? Sao lại đập phá như thế? Cậu có ý thức được cậu đang làm gì không? Nếu có chuyện gì phải nói với tớ... à không... chị Minh Hà chứ.
Gương mặt kia vẫn bất động. Đơn giản vì đó chỉ là một bức ảnh vô tri vô giác.
Nó buồn bã buông tay xuống. Chẳng lẽ không có chút cơ hội nào để biết.
Một bóng đèn phát sáng trong đầu nó. Đúng rồi! Còn Huyền nữa mà. Nó vội vàng gọi cho Huyền. Bỏ qua những lễ nghi chào hỏi ban đầu, nó vào đề ngay.
- Có phải nhà Quân xảy ra chuyện gì phải không cậu?
- Đừng giấu tớ. Làm ơn cho tớ biết đi. Quân giờ đang ở đâu?
- Cái gì? Cậu ấy đi Anh rồi?
- Ừm... Ừm... Cảm ơn cậu.
Nó đặt điện thoại xuống giường. Quân đi Anh. Chuyến bay trong ngày hôm nay. Có phải mối quan hệ giữa cậu ấy và gia đình đang rất căng thẳng?
Huyền không cho nó biết bất kì một thông tin nào khác, điều này khiến nó càng thêm lo lắng.
Điện thoại nó lại đổ chuông. Là Huyền gọi đến.
- Nghe tớ này. Tớ biết cậu đang rất lo lắng. Nhưng coi như lần này là vì tớ đi. Tuyệt đối không đến nhà anh Quân. Tớ không thể cho cậu biết lí do được. Nhưng mà tin tớ đi, đều là vì muốn tốt cho cậu. Anh Quân sang Anh là giải quyết một số hợp đồng thôi, vài ngày nữa anh ấy về. Nếu anh ấy biết tâm trạng cậu không tốt trước lúc thi học sinh giỏi chắc anh ấy giết tớ mất. Mọi chuyện đều rất ổn, luôn ở trong tầm kiểm soát. Cậu không được lo lắng. Việc của cậu lúc này là tu dưỡng, sắp thi rồi. Thế nhé. Bố tớ lên rồi. Tớ học tiếp đây.
Huyền vội vàng cúp máy khiến nó chẳng biết phải phản ứng thế nào. Nó thẫn thờ nhìn điện thoại. Huyền giải thích một cách dồn dập như vậy, mọi chuyện rõ ràng không ổn chút nào.
Nó muốn tận mắt chứng kiến sự thật. Nó muốn biết được cái gọi là "trong tầm kiểm soát" kia thật sự là như thế nào.
Như nhận ra ý định của nó, tin nhắn của Huyền được gửi đến ngay sau đó. Nội dung là thế này:
"Thôi được rồi. Nếu cậu chưa tin thì tớ sẽ đưa cậu đến nhà anh Quân. Nhưng với một điều kiện, cậu phải toàn tâm toàn ý cho kì thi học sinh giỏi kia đã. Thế nhé. Cấm suy nghĩ linh tinh nữa. Nếu không được giải nhất thì tớ bo xì cậu đấy. "
Đọc xong tin nhắn thì nó đổ ập người xuống giường. Huyền thật sự đang giấu nó. Nhưng cô đã nói đến như vậy thì nó đành phải chờ. Huyền sẽ giận nó mất nếu nó cố tình đến đó. Dám lắm chứ. Và Huyền cũng đã hứa rồi.
Nó thở dài. Ừ thì thi học sinh giỏi.
(Còn tiếp).
Buổi tối tại trung tâm hội nghị thành phố.
- Này, tao để ở đây nhé.
- Đừng. Dễ bị lộ lắm. Mày để sâu trong ngăn bàn hơn đi.
- Rồi ok. Hẹn giờ hết rồi đấy, đảm bảo ngày mai lúc nó đang làm bài điện thoại sẽ kêu.
- Được. Chị Minh Hà cũng chịu chơi thật, bỏ cả một đống tiền để mua điện thoại giống nó. 100% con này bị đình chỉ thi rồi.
- Bỏ thêm đống phao này vào. Cho nó thêm phần kịch tính. Kiểu gì chả có thông báo: thí sinh Trần Thanh Phương sử dụng điện thoại và tài liệu trong phòng thi.
- Thôi về đi. Ở lại lâu bảo vệ vào đấy.
- Mà này. Có sợ lộ không? Tao sợ ngày mai giám thị coi thi vào trước phát hiện ra.
- Không lo. Bàn thiết kế hộp kín có ngăn kéo dạng này, chả ai rảnh mà kiểm tra đâu.
- Rút thôi.
Năm đứa con gái lục đục lén lút đi về. Mặt đứa nào đứa nấy đều hí hửng đắc chí. Cũng phải. Việc chơi xấu Phương đã được chuẩn bị kĩ càng như thế, Minh Hà rồi cũng sẽ hài lòng. Và những chuyến đi bar do Minh Hà chủ trì sẽ đến với chúng nó.
Nhưng ở đời luôn có những điều bất ngờ. Cánh cửa phòng thi vừa mới được đóng thì lại bật ra. Một cô gái bước vào. Cô nhếch mép, nở một nụ cười khẩy. "Kém quá!". Cô tiến đến cái bàn nơi Phương sẽ làm bài thi. Chẳng ngại ngần, cô rút mạnh ngăn kéo bàn, lôi hết điện thoại và đống phao thi kia. Cô nhếch mép lần nữa, cười như chào tạm biệt.
Ra đến ngoài cửa, cô mới nhìn vào đống đồ trên tay. "Làm gì bây giờ?". Cô nhìn xuống ban công. "Tầng sáu nhỉ?". Cô gật gù đắc ý. Rất thoải mái, cô gái vung tay... đáp hết đống đồ trên tay ra ngoài ban công. "Done!". Cô gái nở nụ cười tinh nghịch rồi quay lưng bỏ đi, cả thân hình dần chìm vào bóng đêm trên dãy hành lang sâu hun hút.
Bạn đang đọc truyện tại wapsite 15giay.xtgem.com . Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.
Chap 40:
Nó ngẩng đầu cao hết cỡ. Trung tâm hội nghị gì mà cao gấp mười lần nhà nó. Tức là 20 tầng. Còn to nữa. Chỉ nhìn thôi mà cũng đau cả cổ.
Xung quanh cũng có một số học sinh mặc đồng phục các trường khác nhau. Bọn họ cũng đi thi giống nó. Nó nhớ đến lời cảnh báo của Dương, nhưng nó lại nhìn những gương mặt hiền lành tri thức kia. Đúng, ngoài Dương và lũ đàn em của con bé, sẽ chẳng có ai muốn *** hại nó cả. Có lẽ Dương nói với nó những điều như vậy là để cho tâm lý nó hỗn loạn.
Vậy thì thất bại rồi. Một đứa lấy việc thi cử làm thói quen hằng ngày như nó, sẽ chẳng có điều gì làm nó lơ đãng trước phòng thi cả. Hơn nữa, nó còn phải cố gắng hoàn thành bài thi thật nhanh để bắt Huyền thực hiện lời hứa nữa.
Phòng thi nằm trên tầng sáu. Nó quyết định đi cầu thang bộ. Dù gì nó cũng đến sớm và đang có nhu cầu tập thể dục.
Cầu thang bộ vắng tanh không một bóng người. Mọi người ngày càng lệ thuộc vào máy móc. Nó chẹp miệng. Còn một lí do nữa mà nó không đi thang máy, đó là vì nó không chịu được cảm giác lắc lư trên thang máy, rất chóng mặt. Anh Hùng gọi nó là bà già, không thích ứng được với đồ dùng hiện đại, ngay cả đi học cũng thế, có xe đạp điện nhưng chả bao giờ đi, toàn đi bộ. Thế cũng được, làm "bà già" mà tiết kiệm được điện cho Tổ quốc cũng đáng.
Nhưng nó không phải là người duy nhất chọn thang bộ thay vì thang máy. Một cô bạn khác trường cũng có cùng chí hướng với nó. Nó cũng sẽ chẳng phát hiện ra nếu cô bạn ấy không mở lời trước.
- Xin chào. Cậu đi thi học sinh giỏi phải không?
Nó quay lại nhìn. Mái tóc buộc cao nhưng không phải màu đen mà là màu rêu, gương mặt khả ái, tay cầm cặp sách hình Bọt biển. Cô bạn khá thân thiện và dễ gần. Nó mỉm cười đáp lễ.
- Chào cậu. Cậu cũng thi phải không?
- Ừ. Số báo danh 147.
- Tớ là 137.
- A. Cậu là Trần Thanh Phương phải không? Tớ biết cậu. Cậu học cực đỉnh. - Cô bạn mới phấn khích chỉ tay về phía nó.
- Haha. Tớ vẫn còn yếu kém lắm. - Khuôn mặt nó đang dần đỏ, được khen lúc nào chẳng thích.
- Khiêm tốn quá. - Cô bạn mới khoác tay nó, rất thân mật. - Cậu cũng ghét đi thang máy giống tớ phải không? Tớ ghét lắm, trong đấy toàn mùi người, khó chịu lắm.
- Còn tớ thì ghét cảm giác chao đảo trong cái hộp đấy. - Nó mỉm cười.
- Haha. Vậy thì đi chung với tớ. Tớ thích cậu rồi đấy.
Nó cảm thấy vui. Gặp một người thân thiện với mình trước giờ thi, lại còn là đối thủ nữa, xem ra cảm giác cũng có phần nhẹ nhõm. Nó cũng bớt cảm thấy sốt ruột mong cuộc thi trôi nhanh để biết được sự thật do Huyền tiết lộ theo lời cô hứa.
Cô bạn mới tên là Hân. Điều duy nhất khiến nó ngạc nhiên ở cô bạn này là mái tóc màu rêu. Nếu đã lọt vào kì thi này, hẳn là cô bạn học rất giỏi. Nhưng chẳng lẽ cô bạn này cũng thuộc vào hàng quậy phá khi nhuộm màu tóc đặc biệt thế này? Mà cũng không nên để ý nhiều, chẳng phải con bé Dương học cũng giỏi nhưng lại có mái tóc xoăn vàng nổi loạn à?
Trên đường lên phòng thi, Hân nói không biết mệt. Cô bạn nói từ chuyện này sang chuyện khác, đủ các thứ giời ơi đất hỡi, trên trời dưới biển. Người ngoài nhìn vào ai dám bảo nó và Hân vừa mới quen nhau từ mấy phút trước.
Khi có một người bạn đồng hành, con đường mình đang đi như được rút ngắn. Tíu ta tíu tít mãi rồi cũng lên tầng sáu từ lúc nào cũng chẳng hay. Hân bỗng kéo tay nó năn nỉ:
- Đi... vệ sinh với tớ. Hì hì. Tớ sợ đi một mình lắm.
Nó phải phì cười trước sự ngộ nghĩnh của Hân. Còn 20 phút nữa mới đến giờ, nó cũng không vội nên gật đầu đồng ý.
- Yeah! Yêu cậu nhất. - Hân nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Đúng là trung tâm hội nghị thành phố, cái gì cũng to với hiện đại. Đến cả cái nơi "giải quyết nỗi buồn" này cũng to và rộng dã man, đặc biệt là hàng gương trên tường lớn vô cùng, phía dưới là bệ rửa tay, chắc là dành cho những cô nàng muốn ngắm lại dung nhan trong lúc rửa tay. Đèn điện sáng trưng. Đây hẳn là nơi thích hợp cho "hội thích chụp ảnh tự sướng" của lớp nó.
Trong lúc chờ Hân "đi hái hoa", nó ôm cặp đứng trước gương ngắm nghía nhan sắc. Gương mặt cũng bớt hốc hác đi một chút, nhưng cái quầng thâm dưới mắt thì vẫn chễm chệ, không hề mờ đi. Chắc phải đi mua mặt nạ về dưỡng da mất. Xuống sắc lắm rồi.
Hân bước ra rửa tay, xong xuôi cô bạn lục cặp mình tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng Hân thốt lên:
- Thôi chết. Quên mất rồi. - Hân vội quay sang nó. - Cậu có thể đứng đây trông cặp hộ tớ được không? Tớ ra chỗ bạn tớ lấy tóc giả. Không có tóc giả giám thị coi thi không cho vào phòng thi. Nhé!
Nó hơi bất ngờ nhưng rồi cũng gật đầu:
- Nhanh nhé, sắp đến giờ thi rồi.
- Ừ ừ. Tớ đi đây. - Hân chạy biến ra khỏi nhà vệ sinh.
Nó đứng trong nhà vệ sinh ngẫm nghĩ. Nếu tóc nhuộm mà không được vào phòng thi thì cái Dương tính sao, mái tóc của con bé còn nổi loạn hơn cả Hân. Mà cái đứa kiêu ngạo như Dương, đừng hòng con bé chịu che dấu mái tóc kia.
Nó nhún vai. Dù gì đấy cũng là chuyện của Dương. Hẳn là con bé đã chuẩn bị trước cho chuyện này.
Mười phút trôi qua...
Hân vẫn chưa trở lại. Nó lo lắng nhìn đồng hồ trên tường, sắp đến giờ thi rồi. Hân làm gì mà lâu vậy?
Nó lưỡng lự xem có nên chờ tiếp không, nhưng mà sắp đến giờ rồi. Hay là cầm cặp của cả hai ra ngoài phòng thi, kiểu gì chẳng gặp Hân.
Quyết định vậy đi. Nó cầm hai cái cặp đi ra ngoài.
"Cạch... cạch..."
Cánh cửa nhà vệ sinh bị... khoá. Nó giật mình. Ai đã khoá? Nó vội vàng lục cặp sách mình tìm điện thoại. Mất rồi!
Hân đã khoá cửa? Ngoài cô bạn ra thì còn có ai đâu.
Nó thử mở cặp Hân ra.
Bên trong trống không...
Bị lừa rồi! Lời cảnh báo của cái Dương... Chẳng lẽ là thật?
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Sắp đến giờ thi rồi, nó phải tìm cách thoát khỏi đây. Điện thoại chắc bị Hân móc trộm lúc đi cùng rồi. Nó thật bất cẩn.
Nó nhìn quanh, trong này chắc phải có cửa thông gió chứ. Kia! Cửa thông gió ở ngay trên bệ rửa tay, cũng khá cao.
Nó thả cặp xuống, lấy trong cặp cái bút bi, chỉ thế là đủ cho bài thi. Những thứ còn lại để hết trong nhà vệ sinh cũng được.
Nó nhảy lên bệ rửa tay. May mắn là cửa thông gió khá lớn, đủ cho nó lọt qua. Trầy trật mãi cũng phá được lớp cửa, nó bật lên, cho hai chân luồn qua cửa trước. Tiếp đó là mình, đầu. Cảm giác ma sát vào tường đau rát, nhưng nó không quan tâm, điều quan trọng là phải vào phòng thi đúng giờ.
Màn tiếp đất không mấy nhẹ nhàng. Cổ chân nó đau đến nỗi khóc không thành tiếng.
Nó loạng choạng đứng dậy, khập khiễng bước. Sực nhớ ra thời gian không còn nhiều, nó mím môi nén đau, chạy một mạch đến phòng thi.
Vừa chạy nó mới vừa nhớ ra, thí sinh dự thi bắt đầu từ số báo danh 120 đến 140, làm gì có số báo danh 147, Hân là đồ giả mạo. Tại sao nó lại tin người dễ dàng đến vậy?
Giám thị đang điểm danh. Thầy giám thị nhìn thấy nó thở hồng hộc, mặt tái xanh tái mét chạy đến thì giật mình, nghiêm giọng:
- Em đến dự thi? Tại sao giờ này mới đến?
- Em... Em xin lỗi... Em đến... muộn... - Nó vừa thở vừa nói, cơn đau ở cổ chân đang gào thét.
- Đọc số báo danh. - Thầy đẩy cao gọng kính, nghiêm giọng hỏi.
- Trần Thanh Phương số báo danh 137 ạ.
Thầy giám thị liếc qua tờ danh sách, điểm dự thi đầu vào của nó cao đến đáng nể. Thầy thở hắt ra, chỉ tay vào trong phòng thi:
- Em vào đi, ngồi bàn năm dãy hai.
- Vâng ạ. Em cảm ơn thầy. - Nó vội vã cảm ơn rồi khập khiễng đi vào chỗ ngồi.
Dương đã ngồi đấy từ bao giờ. Lúc nó đi vào chỗ, con bé chỉ nhìn lướt qua nó, giống như nhìn một kẻ vừa làm nên kì tích, thoát khỏi cạm bẫy của quân địch. Con bé vẫn giữ nguyên mái tóc xoăn vàng kiêu kì, đúng là con nhà quyền thế, chẳng sợ ai.
Huyền đứng trước cửa phòng thi. Hai tiếng trôi qua, không biết Phương có làm bài được không? Nhìn cái điện thoại trắng trên tay, cô khẳng định đây là điện thoại của Phương. Hoạ tiết đính đá bên ngoài đã giống, khi mở lên thấy hình nền thì cô càng chắc chắn hơn, bởi đó là hình của Phương và Quân. Không biết có chuyện gì xảy ra với nó trên đường đi thi nhỉ? Cô liếc nhìn Phương đang ngồi cặm cụi làm bài trong phòng thi, khuôn mặt, thái độ của Phương nghiêm túc tuyệt đối. Phương toàn tâm toàn ý làm bài là tốt rồi.
Huyền nhớ đến chuyện ở hành lang lúc nãy. Con bé tóc màu xanh rêu lén lén lút lút đi ngược phía, nhìn trước nhìn sau thế nào va phải cô. Cái điện thoại màu trắng văng ra. Dù con bé đó đã vội vàng nhặt lại nhưng Huyền đã kịp nhìn thấy. Con bé này đúng là gan lỳ, lỳ đòn đến nỗi Huyền phải giữ chặt tay nó, gọi vệ sĩ đến lấy cái điện thoại trong tay nó. Tiếc một điều là con bé đó đã vùng chạy. Huyền đoán con bé này là dân thể thao, chạy nhanh kinh khủng. Thế là để tuột mất. Nhưng thôi, lấy được cái điện thoại là tốt rồi.
Huyền thở dài. Cô đang đau đầu xem phải thực hiện lời hứa của mình như thế nào sau khi Phương thi xong.
Haizzzzzzzzzz...
Đến méo mặt.
"Này, tại sao giờ này điện thoại vẫn chưa kêu?"
Huyền ngẩng đầu lên. Có tiếng gì vo ve bên tai cô thế nhỉ?
"Tao cũng không biết. Có trục trặc gì sao? Lẽ ra điện thoại phải kêu, thầy giám thị sẽ xuống kiểm tra hộc tủ, rồi phát hiện ra điện thoại và phao thi, rồi nó sẽ bị lập biên bản đình chỉ, rồi..."
"Ngu này, mày nói hết ra làm gì?"
...
Huyền chép miệng bỏ đi. Cô chả quan tâm tới cái lũ hậu cần chuyên chơi bẩn này. Chắc chúng nó lại bày trò chơi xấu thí sinh nào đó nhưng không thành.
Tung chân đá vào không khí, Huyền lầm bầm trong miệng, thi cử gì mà lâu thế, hết làm bài viết rồi lại thi phỏng vấn. Ba tiếng chứ có ít đâu.
A! Chuông hết giờ làm bài viết rồi.
Còn thi phỏng vấn nữa thôi. Nhưng mà cũng phải chờ lâu lắm đấy. Huyền mếu.
***
Cánh cửa phòng mở bật ra.
Quân khó chịu nhăn mặt. Cậu đã dặn là không được ai vào phòng trong lúc cậu đang làm việc, vậy mà còn có người làm trái lời.
- Đi ra ngoài. - Chẳng cần biết là ai, Quân vừa chăm chú nhìn vào bản hợp đồng vừa ra lệnh. Cậu ghét nhất là ai làm phiền trong lúc cậu đang làm việc.
- Con nói chuyện với bố mình như thế à?
Giọng nói nghiêm nghị sắt đá vang lên. Quân nhận ra đó là ai nhưng cậu cũng chẳng buồn ngẩng lên.
Nhưng rồi nhận ra như thế cũng chẳng hay ho gì, Quân đặt tập hợp đồng xuống bàn, buông một tiếng thở nặng nề.
- Vâng. Mời bố ngồi.
- Công việc đến đâu rồi? Con trốn vào trong này hai ngày chắc cũng phải làm được nhiều việc rồi phải không?
- Bố có thể kiểm tra. - Quân quay quay cái bút bi trên tay, ngẫm nghĩ thêm vài giây rồi kí vào bản hợp đồng.
Ông Lãm khẽ lắc đầu nhìn Quân. Rồi ông lấy điện thoại gọi, nói đúng một câu rồi cúp máy.
- Gọi thư kí Bảo lên phòng giám đốc.
Hai phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest bước vào. Là người đàn ông làm MC trong bữa tiệc lần trước. Thư kí Bảo.
Quân chẳng quan tâm đến nhân vật mới bước vào. Cả người bố đáng kính đang ngồi ở ghế kia. Bản hợp đồng cuối cùng cũng đã được kí. Về cơ bản là chẳng còn việc gì cho Quân làm, hay nói cách khác là Quân đã xong việc. Nhưng cậu không muốn nghỉ, đối với cậu bây giờ càng trong giờ làm việc nhiều càng tốt. Cậu vùi đầu trong công việc để quên đi cái thực tại đang diễn ra ở trong nhà - cậu đã có hôn ước và vị hôn thê của cậu đang Ở TRONG NHÀ CẬU. Minh Hà dọn về nhà cậu mới được hai ngày thôi. Và hai ngày đấy đừng hòng cậu ở nhà một giây nào.
Quân đang rất phiền và... nhớ Phương. Nhưng Phương nói đúng. Giữa hai người đã chẳng còn gì, cậu không có lí do gì mà tìm đến Phương cả.
Nhưng Quân biết, cậu đang dần đi đến giới hạn của sự chịu đựng. Cậu không biết cậu còn có thể sống chung với nỗi nhớ đến bao giờ nữa.
- Kiểm tra công việc đến đâu rồi.
- Vâng thưa tổng giám đốc. - Thư kí Bảo gật đầu rồi tiến đến bàn làm việc của Quân.
Phải nói là thư kí Bảo khá xui xẻo. Anh có khá nhiều kinh nghiệm trong công việc hiện tại, nhưng anh lại luôn bị xem là cái gai trong mắt Quân. Quân lúc nào cũng tỏ ra thiếu thiện cảm với anh. Đôi lúc anh tự hỏi, ngoài việc hơi quá khích khi giới thiệu cặp đôi Quân và Minh Hà trong bữa tiệc lần trước và là người đề xuất ý kiến mời Minh Hà về sống chung với gia đình Quân để cho hai "bạn trẻ" tìm hiểu nhau, anh có làm gì sai đâu mà Quân ghét anh đến thế.
Tuy rằng thư kí Bảo khá e dè trước cái nhìn gần như là giết người của Quân, nhưng mệnh lệnh của Tổng giám đốc uy quyền Đào Duy Lãm còn đáng sợ gấp bội. Thư kí Bảo đành nhắm mắt làm liều, sửa soạn đống tài liệu trên bàn làm việc, kiểm tra lại các bản hợp đồng. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy ướt đẫm lưng áo thư kí Bảo. Giờ mới biết làm việc trong môi trường đầy áp lực và dày đặc sát khí như thế này chẳng vui vẻ gì cho cam.
- Thưa Tổng giám đốc. Cậu chủ đã hoàn thành tất cả công việc.
- Tôi chưa làm xong. - Quân chiếu thẳng cái nhìn sắc như dao lam về phía thư kí Bảo, nhưng rõ ràng mục đích là để chống đối người đang ngồi thư thái uống nước trên ghế kia. Cậu cầm lấy áo trên ghế, nói với thư kí Bảo - Chuẩn bị xe đi, tôi sẽ đến trụ sở các chi nhánh phía Bắc.
- Con ngồi yên đấy. - Ông Lãm đặt ly nước lên bàn. - Trụ sở phía Bắc do chú Lập đảm nhiệm, con không phải lo.
Quân nhíu mày nhìn ông Lãm. Biết là chẳng bao giờ thắng được ông bố uy quyền, cậu bất lực thả người xuống ghế. Cậu không hiểu bố mình nghĩ gì nữa. Nếu là bắt cậu về nhà để gặp cái con người giả tạo kia, đừng hòng. Tuy rằng chưa bao giờ thắng, nhưng Quân thề, cậu sẽ không thua trong việc này.
- Nghỉ ngơi đi. Đừng có tự hành hạ mình nữa. - Ông Lãm đứng dậy bước đến cửa, trước đó không quên dặn thư kí Bảo. - Cậu trông chừng nó cho tôi.
Quân khá bất ngờ. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý chống đối nếu ông Lãm bắt cậu về nhà. Nhưng chẳng có mệnh lệnh nào được đưa ra cả. Đơn giản chỉ là "nghỉ ngơi".
- Bố muốn gì? Không phải bố chờ con ngủ rồi bắt con về nhà chứ? Con thề, không bao giờ con về nếu cô ta ở đấy. Con sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta.
- Nếu muốn bắt con về nhà, bố đã không để cho con trốn ở đây hai ngày nay. Làm cho cái đầu minh mẫn hơn đi, Minh Hà là cô gái tốt, đừng để đến khi mất tất cả rồi mới hối tiếc.
- Bố... Cuối cùng thì bố cũng không hiểu gì.
Quân thở dài. Còn một người con gái tốt hơn, một người con gái không thể xoá nhoà.
Ông Lãm đã đi khỏi căn phòng. Quân bất lực ngồi xuống. Thật bực mình.
Ừ thì nghỉ ngơi. Lý trí còn vững vàng lắm nhưng sức lực đã cạn kiệt từ lúc nào không hay.
Quân đổ gục xuống bàn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ mà cậu chưa hề có trong hai ngày qua.
Thư kí Bảo thở dài. "Ngủ thì cũng ra ghế kia ngủ, có phải êm ái dễ chịu hơn không. " Anh lắc đầu ngao ngán trước vị Giám đốc tương lai ngang bướng. Nếu đã muốn ngủ ở bàn thì ít ra cái bàn kia cũng phải gọn gàng thông thoáng chứ. Anh bước đến dọn dẹp đống giấy tờ tài liệu cao ngất kia. May mắn là Quân có thói xấu là khi ngủ thì không biết trời đâu đất đâu, chứ nếu không tiếng động do thư kí Bảo gây ra khiến cậu thức giấc, và hậu quả mà thư kí Bảo phải gánh chịu... Thật không dám tưởng tượng.
Đang quay lưng dọn dẹp thì có tiếng mở cửa, thư kí Bảo vội vã quay lại. Chẳng phải đã Quân đã có lệnh không ai được bén mảng đến phòng giám đốc sao?
- Chào tiểu thư. - Người vừa bước vào cánh cửa giải đáp mọi thắc mắc của thư kí Bảo. Cô em họ coi trời bằng vung này thì anh còn lạ gì, anh em họ thân thiết đến nỗi chẳng trao cho nhau tý lịch sự nào cả.
Huyền không đi một mình, bên cạnh cô là một cô bé lạ mặt, thư kí Bảo chưa gặp bao giờ. Cô bé với gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng, rất thánh thiện. Cô bé đang buồn. Nỗi buồn bao trùm lấy gương mặt bầu bĩnh kia. Cô bé khá ngoan, còn cúi chào rất lễ phép với thư kí Bảo nữa. Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã có thiện cảm với cô bé rồi.
Ngoài chào anh ra, cô bé không nói một câu nào. Cô bé chỉ hướng đôi mắt buồn kia đến nơi mà vị Giám đốc tương lai đang gục xuống kia.
Cô bé tiến đến bàn làm việc, đôi bàn tay thon thả khẽ chạm lên gương mặt Quân. Thư kí Bảo định chạy đến ngăn lại. Nếu Quân mà tỉnh dậy sẽ rất phiền. Cậu sẽ giận dữ mà đuổi hết những người ở trong phòng này ra ngoài mất. Nhưng Huyền đã ngăn thư kí Bảo lại. Anh đưa ánh nhìn khó hiểu với Huyền nhưng cô chỉ ra hiệu cho anh đứng yên.
Anh đành phải nhìn theo cô bé kì lạ kia, trong lòng thầm cầu nguyện cho vị Giám đốc tương lai kia không tỉnh giấc.
Cô bé chỉ đứng lặng lẽ nhìn Quân. Điều khiến anh ngạc nhiên là đôi mắt buồn kia làm cho anh có cảm giác, cô bé sẽ khóc, khóc rất nhiều, nhưng cô bé lại không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cô bé không giỏi che dấu cảm xúc, có bao nhiêu đều hiện rõ trên mặt. Nhưng anh lại thấy cô bé đang gồng mình mà kìm nén chúng lại.
Đây không phải là cảnh gặp lại người yêu sau một thời gian dài xa cách đấy chứ? Thư kí Bảo vuốt mặt. Đúng là thiếu gia của anh đã từng có người yêu trước khi biết có hôn ước, nhưng chẳng phải tiểu thư Minh Hà đã nói với anh là họ đã chia tay vì cô gái kia đã lợi dụng tình cảm của Quân để "đào mỏ", sau khi tìm được "mỏ vàng" lớn hơn, cô gái đó lập tức bỏ Quân. Chính vì thế anh mới hăng hái trong việc tác thành Quân với tiểu thư Minh Hà, vì xét thấy tiểu thư Minh Hà hội tụ đủ các yếu tố để làm vợ Quân.
Chắc đây chỉ là một cô bé thầm thương trộm nhớ Quân thôi. Một con người cáo già chuyên đi đào mỏ các quý tử nhà giàu không thể thánh thiện như thế kia, hơn nữa cũng không thể có những cảm xúc như vậy. Ít ra cô ta cũng phải gào khóc thảm thiết. Chắc chắn không phải.
Thư kí Bảo giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn bởi hành động của cô gái nhỏ. Cô bé nhẹ nhàng cúi người xuống, đặt nụ hôn nhẹ lên môi Quân.
Lần này không thể đứng yên được. Thư kí Bảo vội đi đến. Thiếu gia của anh là người đã có vợ, các cô gái khác không thể tuỳ tiện động vào. Vả lại Minh Hà đã nhờ anh trông chừng Quân.
Lại bị giữ chặt. Thư kí Bảo quay lại. Huyền đang bấu chặt tay anh. Khá đau. Huyền lắc đầu không cho anh đến đó ngăn cản. Anh cảm thấy khó hiểu. Rốt cục là họ có phải anh em không vậy? Mà đợi đã, tại sao mắt Huyền lại đỏ hoe thế kia?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai có thể giải thích cho anh được không?
***
- Cậu ổn chứ? - Huyền vừa lau nước mắt vừa hỏi. Cô và Phương đang bước ra khỏi trụ sở phía Nam của tập đoàn Luxury.
- Tớ phải hỏi cậu câu đấy chứ, mắt cậu đỏ hoe kìa.
Nó mỉm cười. Nếu là nó của ngày trước thì không ổn chút nào, nhưng là nó của ngày hôm nay thì đã biết bình tâm trở lại. Nó vẫn không ổn, nhưng nó sẽ không làm cho người khác biết điều đó.
Đứng sau cánh cửa kia, nó đã nghe thấy hết. Ông Lãm và thư kí Bảo không nhìn thấy nó bởi Huyền đã nhanh trí kéo nó trốn vào trong căn phòng đối diện.
Nó thấy đau. Nhưng nó có thể làm gì hơn khi giữa nó và Quân đã không còn gì.
Quân gầy, cậu ấy không ăn không ngủ suốt hai ngày. Thật điên rồ. Tại sao phải hành hạ bản thân như vậy? Quân đã thay đổi nhiều. Cậu không cười như những lúc ở bên cạnh nó, cậu cộc cằn khó gần, đôi mắt không thân thiện hiền hoà, ở đó luôn là một sự lạnh lẽo u uất. Điều gì đã khiến cậu thay đổi đến như vậy?
Nó khẽ chạm lên môi. Nụ hôn vừa nãy vẫn còn đây. Ngọt mà cũng đắng vô cùng.
Tại sao quên một người lại khó đến thế? Tại sao khi thấy người ấy đau, bản thân mình cũng như đang chịu cùng một nỗi đau với người ấy?