CHƯƠNG 36: ĐỘNG TỪ…. GHEN.
Mấy ngày sau đó, phiên tòa bắt đầu xử án. Bảo Ngọc thực sự mời luật sư.
Qua một hồi tranh luận giữa hai bên viện kiểm sát và bị cáo, bồi thẩm tòa phán quyết cô tội danh bắt cóc và cố ý gây thương tích mức độ nhẹ, phạt chín năm tám tháng tù giam.
Còn động phạm Long Tợn, tội gây thương tích không thành lập, nhận bảy năm bốn tháng tù.
Không tham dự phiên xét xử, không làm nhân chứng, toàn bộ thủ tục cần thiết Như Tuyết đều ủy thác cho cảnh sát, dù vậy cô cũng nắm rõ kết quả.
Chị Huệ và mấy người tò mò cứ gạ gẫm hỏi cô đã nói chuyện gì với Bảo Ngọc?
Đa số mọi người đều nghĩ cô sẽ rút đơn kiện hoặc xin giảm án cho cô ta. Cô chỉ cười không trả lời. Đối với chuyện này, cô muốn cắt đứt tại đây, kết thúc như vậy là thỏa đáng nhất.
Còn chuyện sau tai nạn cô trở lại làm việc và thay đổi chức vụ vượt cấp, nhiều người bàn ra tán vào. Đa số là những người ghen tỵ và lắm chuyện…. Số còn lại không ý kiến bởi họ đã quá quen với việc gần một năm nay sếp mình luôn đặc biệt ưu đãi cô nhân viên này.
****
Trên ghế sôpha rộng rãi, Minh Vương nằm úp mặt xuống, áo phông kéo cao đến vai, phơi bày vùng lưng săn cứng và cơ bắp khỏe khoắn.
Như Tuyết ngồi bên cạnh cầm lọ thuốc màu nâu đậm, thỉnh thoảng lại dùng miếng bông thấm vào thứ nước đó rồi bôi lên chỗ vết thương trên lưng anh.
Mỗi khi miếng bông chạm vào, anh lại kêu lên, lắc lư người muốn tránh né.
Cô thấy vậy càng dí mạnh hơn, trầm giọng đe dọa:
- Còn động đậy nữa là tự làm đó.
- Đau mà. – Minh Vương quay mặt lại, phụng phịu nhìn cô phản đối.
Bộ dạng của anh làm Như Tuyết rùng mình, toát mồ hôi hột. Chẳng hiểu gần đây anh ăn nhầm cái gì bỗng trở nên mềm yếu, thậm chí còn biết làm nũng?
Cô nhớ rõ ràng hôm đó Bảo Ngọc chỉ tấn công phía trên của anh. Chẳng lẽ cơ quan nào đó ở phần trên của đàn ông liên quan đến phần dưới mà cô không biết? Liệu có cần đưa anh đến bệnh viện phụ khoa kiểm tra không nhỉ?
Đắn đo suy nghĩ, miếng bông trên tay cô vẫn cứ quệt qua quệt lại như cây cọ nhỏ.
Thấy cô đột nhiên ngẩn người, không để ý đến mình, Minh Vương nghĩ hay là chưa đủ cường độ? Vì vậy tăng thêm tần số âm thanh, vẻ mặt càng đau đớn.
- AI DA…. Đau quá.
Tiếng kêu của anh làm cô giật mình bừng tỉnh.
Đóng nắp lọ, ném miếng bông vào thùng rác rồi kéo áo anh xuống che kín như cũ, cô nghiêm mặt nói:
- Đàn ông đàn ang…. Vết thương bé xíu này nhằm nhò gì? Không đến nỗi vào phòng cấp cứu thì đừng kêu như lợn bị chọc tiết vậy. Anh mà kêu nữa em thực sự phải đem anh đến bệnh viện xác định giới tính đó.
Kèm theo một cái trừng mắt, Như Tuyết đi đến bàn làm việc ngồi. Trong đầu đoán xem anh đang tính toán cái gì? Nói là đau vậy mà suốt ngày đòi cô bôi thuốc cho mình, thậm chí vượt quá chỉ định của bác sĩ.
Lời dọa nạt của cô làm Minh Vương ngớ người, không dám kêu nữa.
Thực ra anh chẳng thích trò này. Mấy ngày giả vờ đau yếu, giọng nói nũng nịu, anh gần như phải sử dụng hết khả năng để nhập vai.
Nhất là khi cô giúp anh bôi thuốc. Bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô di chuyển trên lưng. Niếng bông ngấm thuốc mát lạnh cọ tới cọ lui nhột nhột, ngứa ngứa. Nước thuốc lại nhoi nhói và tê tê khiến Minh Vương gần như đổi điên, trong đầu toàn ý nghĩ 18+: Đầu tiên là một cú xoay người đơn giản tráo đổi vị trí….sau đó cắn vào bàn tay trắng nõn và mềm mại như nhung ấy….sau đó là đôi môi chín mọng….sau đó là hai má hồng hồng…..sau đó là cái cổ trắng nõn….sau đó đến xương quai xanh gợi cảm….sau đó….sau đó….. và sau đó…..
Nằm trơ chọi một mình trên ghế với những ý tưởng sống động, mãi sau anh mới trở về được thực tế.
Liếc nhìn cô chăm chú xem tài liệu, anh hậm hực nghĩ, hai hàng lông mày rậm có xu hướng hút nhau mãnh liệt theo vướng mắc trong lòng: Không phải cậu ta nói con gái rất mềm lòng sao? Anh đã làm đúng theo kế hoạch, tỏ ra yếu đuối và nhỏ nhẹ. Vậy tại sao cô chẳng có vẻ gì là mềm lòng hay thích thú, thậm chí còn bài xích? Vấn đề nằm ở đâu nhỉ?
Không chịu nổi bị bỏ rơi, Minh Vương đứng dậy đi về phía Như Tuyết.
Anh cố tình đi chậm rãi và duyên dáng giống những người mẫu nam chính hiệu, ánh mắt hụ hoặc, đưa tình đánh về phía cô. Thân người chuẩn, khuôn mặt đẹp, hiệu quả âm thanh ánh sáng tốt. Tất cả đều hoàn hảo…. Chỉ tiếc một điều……
……. Nữ chính vẫn cắm mặt vào các con số, không hề phát hiện tín hiệu bắn ra gần đó.
Sốt ruột đứng cạnh, Minh Vương chỉ muốn giật phắt báo cáo trong tay cô đi thay vào đó là khuôn mặt đẹp đẽ của mình.
Bất chợt nhìn thấy một quyển tạp chí trên giá sách bên phải, ánh mắt anh lóe sáng, nở nụ cười bí hiểm…….
TIẾN HÀNH PHƯƠNG ÁN HAI.
Ung dung cầm cuốn tạp chí lên, anh làm bộ say mê nghiên cứu.
Không để ý….
Cố tình lật giở trang sách thật mạnh.
Không phản ứng….
Nhích dần quyển sách đến phía trước, chắc chắn rằng cô nhìn thấy.
Vẫn không có ý kiến…..
Giờ phút này anh đã bức xúc gần như cháy tóc.
Đằng hắng hai tiếng đánh động, Minh Vương chỉ vào một cô người mẫu trong ảnh, ra vẻ vô cùng mê mẩn, hào hứng nói:
- Cô này đẹp chưa kìa?
Như Tuyết tiếp tục so sánh số liệu, không buồn trả lời.
- Em xem…. Cô này có thân hình quyến rũ khủng khiếp – Anh chỉ đại một người, chẳng biết mặt mũi ra sao, chỉ mải quan sát biểu hiện của cô.
- Ừ hử. – Mắt vẫn tập trung vào kết quả thống kê, cô gật đầu qua quýt.
- Cô này chân dài cân đối.
- Ừ hử.
- Còn cô này có đôi môi quyến rũ như Angelina jolie!
- Cô này có bộ ngực khủng của Kim Kardashian.
- Vậy à?
Minh Vương lật trang tới tấp, miệng không ngừng thuyết minh còn Như Tuyết trước sau chỉ “ừ hử” coi như có nghe mặc dù hoàn toàn không biết anh đang nói gì.
Sau một hồi như vậy, anh đã dùng hết kiên nhẫn, cuối cùng giật đến trang cuối, la lên hưng phấn, tặc lưỡi nhìn cô người mẫu, tấm tắc khen:
- Chậc chậc….Cô này thì thôi rồi… nóng bỏng, gợi cảm từ đầu đến chân. Chắc chắn người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải ngất ngây.
Gập lại cuốn tài liệu giày cộp trên bàn, Như Tuyết ngước nhìn nụ cười thích thú và vẻ mặt mong chờ của Minh Vương rồi liếc nhìn bức ảnh trong tay anh ba giây, sau đó lại nhìn anh, lạnh nhạt thốt ra:
- Người như vậy ngay cả em nhìn thấy còn thèm huống chi là đàn ông?
Bỏ lại một câu đơn giản nhưng chấn động trời đất, cầm lấy giấy tờ quan trọng, cô đi ra khỏi phòng không nhìn lại khuôn mặt cứng đờ của anh một lần nào.
Quả thực cô đang rất bận rộn.
Sau vài hôm được anh chỉ dạy và quan sát, cộng với sự thông minh và ham học hỏi vốn có của mình, Như Tuyết bắt đầu theo kịp tiến độ. Cô quản lý hầu hết mọi việc, dành thời gian này cho Minh Vương nghỉ ngơi và cải thiện sức khỏe. Cô không rảnh rỗi bình luận cùng anh về mấy thứ nhạt nhẽo này.
***
Còn lại một mình trong phòng, Minh Vương suýt rơi nước mắt vì câu nói của Như Tuyết.
Tình huống này là thế quái nào vậy? Anh đang yêu thích và say mê thân hình của cô gái khác ngay trước mặt cô. Vậy mà cô còn thản nhiên nói đó là điều tất lẽ dĩ ngẫu, ngay cả cô còn “thèm” nữa là.
- Shitttttt…….
- Buồn bực mắng một tiếng, Minh Vương rút điện thoại ra gọi.
Người bên kia vừa nhấc máy anh đã gào thét một trận, tiện thể xả nỗi uất ức trong lòng:
- Khốn kiếp…. Cậu bày trò kiểu gì cho tôi vậy? Cô ấy hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào như cậu nói. Đúng là tôi ngu mới tin lời cậu.
- Bình tĩnh…. Chuyện thế nào kể tôi nghe! – Bên kia nhàn nhạt đề nghị.
Nghe vậy, anh hít sâu một hơi, kể lại chi tiết cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.
Im lặng trong giây lát, sau đó là âm thanh của tiếng cười như nước lũ tràn về, rọi vào trong tai khiến Minh Vương điên tiết. Nếu người đó đang đứng trước mặt, anh xác định đã xóa sổ sạch sẽ rồi.
Bực mình đang định tắt điện thoại thì bên kia lại chuyển sang thở dài thườn thượt, chậm chạp đáp:
- Cô gái của cậu khó nhằn quá! Haiz…. Được rồi, tôi sẽ bày cho cậu cách khác ác liệt hơn. Ai bảo tôi là bạn tốt của cậu cơ chứ?
- Nói. – Anh lạnh lùng ra lệnh, không muốn mất thời giờ với tên dở hơi này.
Lầu bầu mấy câu kháng nghị, người kia mới cam tâm trả lời:
- Cậu cần phải kiên trì tiếp. Đấy chỉ là bước đầu, chưa có thu hoạch là đương nhiên. Ừ….ờ….à… Kết hợp với nhiều cử chỉ thân mật và âu yếm hơn nữa chắc sẽ có hiệu quả.
Minh Vương chuyên tâm lắng nghe rồi trầm lặng suy nghĩ.
Mãi sau anh mới vô cảm nói:
- Nghe cậu lần cuối.
Ngắt máy trong khi vẫn còn tiếng la hét và kêu gào ai oán, Minh Vương ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái trong bức ảnh nhỏ trên bàn, khóe miệng cũng nhấc lên theo.
*******
Trong phòng giám sát, Như Tuyết mặc quần áo công sở đứng đắn: áo sơ mi trắng, quần tây sơ vin nghiêm chỉnh. Bên cạnh cô là một anh chàng đeo kính, dáng người hơi thấp đang yên lặng lắng nghe.
Di tay qua các số liệu trong bản báo cáo, cô nhẹ nhàng chỉ bảo anh ta:
- Chỗ này anh cần ghi chép rõ ràng, thống kê theo cột và số lượng sẽ dễ dàng hơn…. Còn ở đây….ở đây nữa….. Riêng ở sòng bạc và vũ trường nhất định phải theo dõi chặt chẽ. Vị khách nào có yêu cầu quá đáng hoặc phạm pháp tuyệt đối không được đáp ứng, phải báo cho tôi ngay lập tức…. Bảo vệ an toàn cho khách là điều tiên quyết.
Như Tuyết nhấn mạnh vấn đề. Là người từng trải cô hiểu rõ điều đó.
- Tôi sẽ sửa lại…. Cảm ơn cô chỉ dẫn nhiệt tình. – Anh chàng cười cảm kích.
- Không có gì…. Chúng ta đều là người mới. Anh đừng ca ngợi tôi như vậy…. Nghiêm túc làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
Cô lịch sự cười nhẹ đáp, sau đó gật đầu chào anh ta rồi đi về phía cửa.
Người đàn ông nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ và tiếc nuối.
Lát sau anh ta lắc đầu xua tan mọi ý nghĩ không đúng đắn, quay về với trách nhiệm của mình.
***
Một người đàn ông đứng tuổi nhưng vẫn rất phong độ, mặc comple đen, lịch lãm đi vào khách sạn. Bên cạnh là anh thư ký trẻ vừa gấp gáp theo sau vừa báo cáo việc quan trọng.
Bất chợt người đàn ông khác với dáng người nhỏ nhắn, gầy yếu từ cánh cửa đối diện chạy ra va phải bọn họ.
Người đàn ông phong độ lập tức nhíu mày, phẩy phẩy tay áo.
Anh chàng thư ký thấy vậy, mặt biến sắc, vội vàng bước lên ngăn người kia lại.
Đúng lúc này, hai người bảo vệ phía sau đuổi tới, tóm lấy anh chàng nhỏ bé, gầy gò kia.
- Bắt được rồi…. Xem mày còn chạy đi đâu?
- Bon mày làm gì? Tao muốn đi về. Bỏ tay ra… Đây là khách sạn chó má gì hả? Bỏ tao ra….nếu không tao đập chết bọn mày. – Người bị bắt không ngừng giãy dụa, luôn miệng văng tục và đe dọa.
Bỗng chốc một đám người kéo lại xem, sảnh đường khách sạn loạn cả lên.
Hai người kia vội bịt mồm, định lôi người đi thì anh thư ký giữ tay lại, tức giận mắng:
- Các anh làm ăn đây sao? Lộn xộn như không có quản lý vậy?
Dứt lời anh đưa mắt nhìn xung quanh.
Vừa hay gặp một người khác ăn mặc lịch sự chạy tới.
Liếc mắt nhìn một lượt, người đó đã nắm rõ tình hình, nở nụ cười chuyên nghiệp với hai khách hàng vẻ mặt âm trầm đứng bên cạnh, anh ta cúi người chào rồi mềm mỏng nói:
- Xin lỗi quý khách. Khách sạn chúng tôi có chút việc ngoài ý muốn khiến quý khách khó chịu. Chúng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa ngay. Mong quý khách thông cảm.
Người đàn ông lịch lãm không để ý từ đầu tới cuối, chỉ lạnh lùng đi tiếp.
Anh chàng thư kí thấy vậy gấp gáp đuổi theo, trước khi đi còn không quên hừ lạnh một cái với anh ta.
Bọn họ vừa đi, anh quản lý liền đưa tay lên ngực thở phào. Khí chất của người này quá đáng sợ, không khác gì sếp.
Bất chợt một tiếng gọi thanh thúy và dịu dàng lại vang lên trong sảnh đường:
- Xin quý khách đợi một chút.
Sau đó hiện ra dáng người mảnh khảnh và nghiêm chỉnh của cô gái trẻ trung, xinh đẹp đang nhanh nhẹn bước về phía người đàn ông chuẩn bị đi vào thang máy Vip gần đó.
Cúi người chào lễ phép với một nụ cười đúng mực, cô đưa chiếc ví da màu đen sang trọng đến trước mặt người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, lịch sự nói:
- Cái này chắc là của quý khách làm rơi. Mời quý khách kiểm tra lại.
Người đàn ông liếc nhìn khuôn mặt thân thiện và đáng tin của cô rồi nhìn chiếc ví trong tay cô, lát sau mới chậm chạp cầm lấy.
- Một lần nữa xin lỗi quý khách vì chuyện vừa rồi. Chúng tôi cam đoan sẽ không có lần sau…. Chúc quý khách một ngày tốt lành. – Cô mỉm cười chào khách hàng.
Đứng im lặng quan sát, người đàn ông nhìn cô gái bước về phía mấy người kia phân phó gì đó, trong mắt hiện ra một tia sáng kì dỵ.
Khuôn mặt cau có ngồi trên chiếc ghế xoay, mắt gườm gườm nhìn phía trước như có một kẻ thù đáng ghét nào đó, Minh Vương đau đầu nhức óc vì tiến độ tình yêu ngang rùa bò của mình.
Bỗng có tiếng gõ cửa, anh bực bội quát:
- Vào đi.
Cánh cửa được mở ra, người đàn ông trẻ cung kính cúi người, né sang một bên cho người đứng sau vào, sau đó khép cửa lại, nghiêm chỉnh đứng ngoài chờ đợi.
Vừa ngước mắt nhìn lên, đã bắt gặp khuôn mặt tương tự đang nhìn mình. Minh Vương ngạc nhiên giây lát, vẻ mặt lại trở về bình lặng như trước, lạnh nhạt hỏi:
- Bố đến có việc gì không?
Người đàn ông không vội trả lời, đánh giá sự thay đổi của con trai một lúc lâu rồi mới dửng dưng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
- Mẹ anh đã nói với tôi chuyện của gia đình ông Cường.
Người được gọi là “bố” lên tiếng, giọng điệu thờ ơ không kém.
Nhìn biểu hện của họ không ai nghĩ đây là hai bố con…. Nhưng khuôn mặt tương đồng, dáng vẻ và khí chất lãnh liệt, xuất chúng như nhau lại khẳng định điều đó.
Có lúc chính Minh Vương cũng không tin nổi đây là bố anh. Cuộc gặp mặt của hai người chỉ tính trên đầu ngón tay. Lúc nào cũng rất ngắn ngủi và quan trọng.
Sự xuất hiện của ông làm anh biết chắc chắn ông có yêu cầu gì. Anh không hỏi, chỉ lẳng lặng chờ ông đưa ra.
Thái độ của anh làm ông nhíu mày, lát sau lạnh lùng nói, chữ ít ý nhiều:
- Anh làm gì tôi không quan tâm….. Miễn là không động đến danh dự của gia đình.
Lại là mấy lời sáo rỗng và nhanh gọn, Minh Vương than thở trong lòng. Danh dự? Danh dự là thứ chiết tiệt gì? Có lợi ích cho anh sao? Nực cười…. Ngay đến cả quyền tự do tối thiểu của một con người ông còn không cho con cái được thì nói đến danh dự làm gì?
Quá quen thuộc với quy tắc của bố, anh chẳng buồn phản bác, chỉ dửng dưng ngồi nghe.
Bố anh lúc nào cũng chỉ biết đến “danh dự”, vì nó mà ông đã cướp đoạt nhiều thứ của con mình.
Nhớ hồi chị Nguyệt sống chết đòi ly dị, ông nhất quyết không cho.
Nhờ anh cứng rắn ủng hộ và giúp đỡ, cộng thêm Dương Văn Sơn đồng ý.
Mãi sau hai nhà đi đến thỏa thuận thống nhất, giải quyết trong hòa bình, chị anh mới thoát khỏi cuộc hôn nhân thảm khốc đó. Vì chuyện này mà chị ấy gần như bị rút hết sức sống…. Nhưng bố đâu động lòng hay quan tâm?
Có lúc anh nghĩ bố được tạc ra từ đá vì vậy anh cũng bị ảnh hưởng nặng nề bởi tính hàn chăng?
Mãi không thấy con trả lời, người đàn ông không nhắc lại, những gì cần nói đã nói hết, người nghe phải có trách nhiệm tự hiểu và làm theo.
Bình thản đứng dậy, nhìn thẳng mặt con, ông lạnh lẽo nói lời cuối:
- Tôi đi đây…. Mọi chuyện cứ theo quy định mà làm.
Dứt lời ông bỏ đi luôn.
Tia nắng ngoài cửa kính chiếu vào trong phòng, chạm tới bóng lưng cao lớn và lạnh lùng của ông cũng phải rụt lại vì hơi lạnh.
Minh Vương ngồi im không nhúc nhích một hồi lâu, nét mặt thâm trầm, nắm chặt cây bút trong tay.
************************
Trong bữa cơm tối, bà Hoa vừa gắp miếng thịt gà vào bát Như Tuyết, vừa ân cần hỏi:
- Công việc mới thuận lợi chứ? Có gặp gì khó khăn không?
- Cũng tàm tạm mẹ ạ. – Như Tuyết cười đáp, đồng thời gắp miếng khác vào bát mẹ.
Ngồi bên cạnh đang gặm đùi gà cùng Ánh Dương, mồm miệng nhành nhánh mỡ, Hân cười tươi nói:
- Tuyết nhà ta thông minh như vậy, có việc gì làm khó đước nó chứ?
Thấy vậy, Đức Minh vội vàng lấy khăn lau miệng cho cô.
Mọi người cùng cúi xuống cười tủm tỉm, không dám nhìn họ. Hai người này càng ngày càng sến.
Ánh Dương nghiêng đầu hóng chuyện, mặt mũi cũng lem nhem vết dầu, dẩu môi vẻ bất mãn:
- Mẹ với bố ở bên nhau, bỏ mặc Ánh Dương một mình…. Xấu.
Cả nhà nghe xong cười ồ lên. Như Tuyết xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng cầm khăn ngăn chặn miệng con, chỉ sợ nó lại nói ra những câu choáng váng hơn.
- Nó nói đúng đấy…. Hai người thật xấu xa, chỉ biết vui vẻ hưởng thụ thế giới riêng. – Hân cười đắc ý lên án cô em chồng, nhân cơ hội trả thù quãng thời gian qua cô bị cô em này cười nhạo.
Nhìn vẻ mặt sung sướng và chế giễu của chị dâu, Như Tuyết chẳng buồn chấp, chỉ nhạt nhẽo liếc anh trai bên cạnh, thản nhiên đáp:
- Em có thế nào cũng không nổi ra gà bằng hai người…. Không khéo cả nhà bị viêm da vì anh chị đấy.
Đảo qua khuôn mặt mọi người đang bặm môi nín cười, Đức Minh ngượng ngùng nhìn vợ. Chỉ có Hân là nghiến răng ken két nhìn cô. Như Tuyết tiếp tục hạ đao – Còn nữa…. Cứ với chế độ ăn uống như hiện nay của chị. Chắc chắn sẽ được ghi danh vào số ít phụ nữ có thai cần vận động và giảm eo.
Câu nói của Như Tuyết làm ông Tần đang uống canh để bớt buồn cười liền phun sạch ra. Sau đó là tràng cười kéo dài vang vọng khắp sân.
Hân mặt đen thùi lùi, hậm hực cắn xé miếng thịt gà trong miệng, tưởng tượng đó là khuôn mặt đáng ghét của Như Tuyết, hai hàng răng lại da diết “hôn” nhau. Bị chạm đúng nỗi đau của các bà bầu, cô tức điên lên được. Đúng là cân nặng của cô đang ở ngưỡng mất kiểm soát, đã thế ông chồng cứ suốt ngày ép ăn làm cô chỉ muốn đấm vào khuôn mặt dỗ dành, nịnh nọt trẻ con đó của anh.
Bữa cơm của gia đình họ kết thúc trong tiếng cười không dứt.
Bâu trời trên cao sâu thẳm, sáng trưng với ánh trăng vằng vặc và to tròn như cái đĩa của ngày rằm.
Lại là căn phòng lúc trước, lần này cảnh tượng có thay đổi đôi chút.
Người đàn ông mặc áo phông xanh quần jean tiện lợi, chốc chốc lại với tay ra sau lưng, vẻ mặt nhăn nhó không ngừng kêu than:
- Ngứa quá…. Chết mất thôi.
- Không được gãi…. Vết thương đang ra da non tất nhiên là ngứa rồi, anh gãi nó sẽ loét ra, rất dễ bị nhiễm trùng. – Cô gái mặc áo cộc tay màu hạt dẻ, đập vào tay anh ta ngăn lại, miệng nhẹ nhàng giải thích.
- Vậy em xoa cho anh đi…. Anh mà không chịu được…sẽ làm nó tóac ra.
Nhìn anh bứt rứt khó chịu, cô gái lắc đầu thở dài, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa cho anh.
Vết thương trên tay anh đã khỏi hẳn, chỉ còn chỗ trên lưng là đang kết vẩy và tạo da mới.
Người đàn ông thích thú cười cười, chăm chú quan sát cô gái trước mặt đang dịu dàng xoa lưng cho mình. Ánh mắt trong sáng, có hồn và đôi môi tươi tắn hơi hé mở của cô khiến anh động lòng.
Không kiềm chế được, hai tay anh đã đặt lên vòng eo thon gọn của cô từ khi nào.
Kéo cô đặt lên đùi mình, môi anh chẫm rãi tiến gần đến môi cô, đặt lên đó một nụ hôn nồng thắm.
Cuối cùng cô gái cũng nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn say mê của anh sau giây phút ngỡ ngàng và thẹn thùng….
Hình ảnh của hai người vô cùng mờ ám. Tay cô gái vẫn bất động để sau lưng người đàn ông trong khi nụ hôn càng ngày càng kịch liệt.
Không biết từ lúc nào hai người đã gần nhau đến thế? Tay anh bắt đầu ngọ nguậy, muốn khám phá cơ thể người trong lòng mình.
Lần nào hành động cũng nhanh hơn suy nghĩ, tay anh ta nhẹ nhàng bò lên ngực cô.
Vừa chạm vào bộ ngực mềm mại, nhỏ nhắn đó, chưa kịp làm gì thì cô gái đã giật mình mở bừng mắt.
Bằng một cú đẩy bất ngờ, cô gái phút chốc lùi ra xa, ánh mắt cảnh giác nhìn anh.
Bắt gặp ánh mắt sợ hãi và đề phòng của cô, người đàn ông thở hổn hển kìm lại dục vọng trong người. Anh biết cô đang nhớ đến điều gì và sợ hãi cái gì. Trong lòng đau đớn vô cùng, gấp gáp nhìn cô áy náy nói:
- Anh xin lỗi…. Anh sẽ không làm vậy nữa.
Cô gái nhìn chằm chằm mặt anh hồi lâu.
Mãi sau mới hít sâu vài lần lấy lại lý trí, tia đề phòng trong mắt rút dần đi, cô nói bằng giọng mũi:
- Không hoàn toàn là lỗi của anh…. Tại em phản ứng có phần…thái quá.
Nói xong cô gái cố nở nụ cười cứng ngắc với anh, sau đó quay đi, từ từ nhắm mắt lại.
Cô không muốn làm anh buồn nhưng phản ứng chân thật và nhanh nhẹn của cô đã nói lên tất cả. Những hành động thuộc bản năng như vậy không ai điều khiển được. Con người cũng giống con thú, luôn có bản năng tự vệ mãnh liệt. Khi gặp phải nỗi ám ảnh hay những gì sợ hãi luôn rất nhạy cảm và có sự đề phòng cao độ.
Người đàn ông buồn bã nhìn cô gái quay lưng về phía mình, trong lòng trăm ngàn cảm xúc không thể diễn tả.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy trong thời gian ngắn.
***
Trước cánh cửa đang khép chặt của phòng tổng giám đốc, một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ và mái tóc búi cao chau chuốt, lộ ra cần cổ trắng tinh. Cô ta mặc váy ngắn bó sát màu vàng, cổ áo khoét rộng, lộ rõ khe biển maria gợi cảm, chân đi giày cao gót cũng màu vàng bóng.
Anh nhân viên mặc đồng phục quy định, đứng chặn trước cửa, gấp gáp nói trong tiếng thở:
- Xin lỗi cô…. Nhưng tổng giám đốc có chỉ định không ai được làm phiền anh ấy trong lúc này…. Mong cô thông cảm. – Vừa nói anh ta vừa cúi người, tay đưa về phía trước mời cô gái quay lại.
Nào ngờ cô gái làm như không thấy cử chỉ tiễn khách đó, khuôn mặt xinh đẹp hất lên, cao giọng nói:
- Hừ….anh có biết tôi là ai không mà dám ngăn cản? Nói cho anh biết, anh ấy chắc chắn sẽ gặp tôi.
Cô ta hừ lạnh định đi qua, nhưng anh kia vẫn giơ tay chặn ngang người, cười nho nhã gợi ý:
- Vậy xin cô đợi chúng tôi hỏi thư ký riêng của ngài ấy đã…. Nếu ngài ấy đồng ý, cô thể vào.
- Hừ… thời gian của tôi không nhiều mà phí phạm…. với lại tôi chúa ghét chờ đợi.
Cô ta tức giận quát, sau đó liền hất cánh tay đang chắn trước mặt ra, ngang nhiên đẩy cửa xông vào trong.
Bị tập kích bất ngờ, anh chàng không kịp ngăn lại, vội vàng đuổi theo sau cô gái.
Vừa vào đến nơi, tất cả cùng sững sờ nhìn nhau trong giây lát.
Hai người giật mình bắt gặp sếp và một cô gái đang ngồi sau bàn làm việc cười đùa vui vẻ. Bọn họ ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt phong phú như vậy của người này.
Còn hai người đang nói chuyện vui vẻ kia thì kinh ngạc vì có người dám xông vào phòng mà không xin phép trước.
Phát hiện sếp đang nhíu mày, sắc mặt dần trầm xuống, anh nhân viên hết hồn, vội vàng cúi chào rồi chỉ tay vào người cô gái, lắp bắp giải thích:
- Thưa ngài…. Tôi đã nói rõ cho cô gái này là ngài… không muốn gặp ai….nhưng cô ấy cứ xông vào…tôi…tôi…không….
Anh ta nói với vẻ sốt ruột sắp ngất đến nơi, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt khiến người nghe cũng thiếu kiên nhẫn.
Người đàn ông nhàn nhạt phất nhẹ tay, ý bảo anh ta lui ra.
Anh chàng mừng quýnh suýt nhảy lên hoan hô, vội vàng cúi chào lần nữa rồi phi nhanh ra cửa, không quên đóng cửa lại. Lần này thì có chết anh ta cũng phải làm tốt công việc của mình.
Trong phòng chỉ còn ba người: hai gái một trai.
Cô gái mới vào sau khi khó chịu nhìn hai người kia một lát rồi bỗng thay đổi thành dáng vẻ nhu mỳ và hiền dịu.
Nở nụ ười quyến rũ, cô lắc hông uyển chuyển đi về phía người đàn ông, cố phô bày hết nhan sắc và tư thái mị hoặc của mình.
Không khí riêng tư đang vui vẻ và thoải mái bỗng bị phá vỡ, Minh Vương buồn bực nhíu chặt mày, chán ghét nhìn ánh mắt say đắm và bộ dạng gợi tình của người mới đến, hoàn toàn không biết mình có quen một kẻ ghê tởm như vậy?
Ngồi cạnh anh, cũng nhìn rõ hình dạng người đó, Như Tuyết chỉ lạnh nhạt như không có chuyện gì. Thực ra trong lòng cô đang nghĩ cô gái này có bị mắc bệnh loãng xương của hội cao tuổi không?
Bước đến trước mặt anh, cô gái chống hai tay lên bàn, rướn người về phía trước, mê muội nhìn khuôn mặt điển trai của Minh Vương, đồng thời khoe rõ bộ ngực đồ sộ của mình, giọng nói lả lơi nũng nịu:
- Anh này đáng ghét thật…. thấy người ta đến còn không còn nói gì, cứ như không quen biết vậy.
Thì đúng vậy mà, Minh Vương âm thầm trả lời, đồng thời nhìn cô ta thắc mắc: không quen biết nói gì đây?
Thấy anh ngờ nghệch nhìn mình, cô gái lại tưởng anh đóng kịch, xị mặt tiếp tục trách:
- Anh xấu quá…. Lại còn giả vờ như thật.
Quan sát vẻ mặt tưởng bở của cô ta, Minh Vương tự hỏi liệu đôi mắt đen xì vì mascara kia có bị lộn tròng hay mù màu không mà nhìn ra anh đang giả vờ giả vịt?
Riêng Như Tuyết đã rùng mình lần thứ N vì dị ứng âm thanh điệu chảy nước của cô ta, chỉ lo thần kinh không chịu nổi cường độ mạnh này.
- Anh thật vô tâm…. Bị thương mà chẳng bảo gì người ta? Đã hai năm cũng không thèm liên lạc với người ta lần nào? Nếu lần này anh Tiệp không bảo, chắc người ta cũng chẳng có cơ hội tìm anh trước.
Cô gái tiếp tục giọng điệu nũng nịu trách móc của người yêu bé nhỏ. Hai mắt đo đỏ, khoa trương thút thít.
Lúc này Minh Vương đã nghe ra điểm mấu chốt: Cô ta biết Tiệp? Vậy chắc cũng biết mình thật rồi…. Nhưng tại sao anh không có chút ấn tượng nào nhỉ? Mặc kệ, chỉ cần rõ một điều là cậu ta bảo cô ta đến đây…. Chẳng lẽ là….
Mắt anh lóe lên, liếc nhanh người im lặng ngồi bên cạnh….. Có vẻ hiểu được ý ngầm của cậu bạn, Minh Vương mới kiên nhẫn chịu đựng cô gái kinh khủng này.
Tiếp tục bày ra điệu bộ mê hoặc, cô gái ra vẻ ngại ngùng, e thẹn nhìn Như Tuyết rồi mập mờ nói với anh:
- Chúng ta nói chuyện riêng nhé, để em kiểm tra xem vết thương của anh thế nào? Sau đó…. Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện dang dở….lần trước? – Cô ta nháy mắt ra hiệu cho Minh Vương.
Rùng mình lần thứ N + 2, Như Tuyết lạnh lùng đứng dậy. Cô không muốn nhìn thấy cô gái này thêm một giây nào nữa vì cô không chắc mình có nổi điên mà bẻ gãy dáng vẻ õng ẹo của cô ta không.
- Em ra ngoài một lát. - Cúi người xuống gần mặt Minh Vương, cô nhìn anh đầy ẩn ý, sau đó gằn từng tiếng rõ ràng – Anh -tự. mình. giải. quyết. dứt. điểm. đi.
Nói xong, Như Tuyết đang định đứng thẳng dậy, nào ngờ đã có người nhanh hơn.
Cô gái bên cạnh trước đó còn như cây tầm gửi ẻo lả, đứng không nổi vậy mà đùng một phát hóa thành mụ đàn bà chanh chua, đanh đá, ru mạnh Như Tuyết ra ngoài, chỉ thẳng vào mặt cô quát:
- Con đàn bà vô liêm sỉ này…. Thì ra mày ở đây câu dẫn người ta. Không tự soi gương xem, nhan sắc không có lại thấp hèn như vậy còn đòi mê hoặc, dựa dẫm đàn ông để leo cao? Đúng là mặt dày táo tợn.
- Không phải việc của chị….tốt nhất đừng lắm điều….. Chị cũng không có quyền nhục mạ người khác.
Sau mấy lần hít thở khó khăn, Như Tuyết mới kìm lòng được, hai tay nắm chặt lại, cắn răng thốt ra những lời vô hại nhất có thể.
Chưa từng bị ai nói nặng lời trước mặt mình, vậy mà hôm nay bị một nhân viên bé xíu trắng trợn cãi lại, cô gái trợn trừng mắt vì nỗi tức giận bất ngờ xông thẳng lên ót.
Bước đến, cô ta xấn sổ đẩy vai Như Tuyết, miệng không ngừng lăng mạ:
- Con ả chết giẫm, ******** trơ trẽn! Mày nghĩ mày là ai mà dám cãi lời bà? Hôm nay bà nhất định phải cho mày một bài học, cho mày chừa cái thói mơ tưởng cấp trên đi.
Vừa nói cô ta vừa giơ tay lên định tát vào mặt Như Tuyết. Nhưng cô đâu phải cục đất hay đứa ngốc không biết phản kháng?
Dễ dàng túm lấy bàn tay gầy yếu có phần mềm nhũn với những móng tay dài sơn nhũ trắng xóa của cô ta, Như Tuyết nhanh nhẹn tát vào khuôn mặt đáng ghét mà trong đầu vẫn hình dung điều này từ vừa nãy.
Tiếng “chát” thanh thúy vang lên , không gian bỗng tĩnh lặng như tờ.
Cô gái vẻ mặt hùng hổ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Như Tuyết không tin được.
Vị đau rát, nóng bỏng ở mặt khiến cô ta dần nhận thức lại, vội la lên oai oái như con khùng, chỉ vào mặt Như Tuyết, gào lên:
- Mày dám đánh tao? Mày thực sự dám đánh tao à?
Vừa hét cô ta vừa vội vàng chạy đến túm lấy cánh tay Minh Vương lắc mạnh, ủy khuất chỉ vào người cô lên án:
- Anh xem, nó dám đánh em kìa… Anh nhất định phải giết chết nó… À không, anh phải cho người hành hạ nó sống dở chết dở, phải bắt cả nhà nó chịu tội em mới hả dạ……
Cô gái ra sức lắc tay anh, miệng không ngừng nói những lời tàn độc nhất. Không còn một chút dáng vẻ thùy mị và yếu đuối nào.
Con gái là vậy, thay đổi còn nhanh hơn gió độc, nhất là những loại kém cỏi, ngu dốt và điêu ngoa như này.
Kinh tởm và chán ghét hất mạnh cánh tay bám trên người ra, Minh Vương lạnh lùng thốt lên đúng một chữ:
- CÚT.
- Anh….anh….anh…. – Cô gái lắp bắp như gà mắc tóc, khiếp sợ nhìn anh, thậm chí vẻ mặt còn kinh khủng hơn khi bị Như Tuyết đánh.
- Trong vòng năm giây nếu không biến khỏi đây, những lời vừa rồi sẽ ứng nghiêm ngay trên người cô. – Minh Vương lạnh lẽo nhìn cô ta, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Thực ra khi người đàn bà này vừa lên tiếng mắng **** Như Tuyết anh đã muốn xé xác ả… Nhưng vì nghĩ đến lời dạy của Quang Tiệp, anh cố kìm xuống.
Với lại bây giờ anh đang rất vui vì vẻ mặt tức giận đến mất lý trí của cô cho nên chỉ muốn nói chuyện với cô ngay, còn mụ điên kia anh cho vào sọt rác từ lâu rồi.
Giờ phút này cô gái không còn ngu ngốc như lúc đầu, hiểu rõ ánh mắt anh biểu hiện điều gì.
Cô ta căm hận nhìn hai người nhưng lại sợ ánh mắt băng lạnh đến âm độ kia, đành hậm hực bỏ đi.
****
Căn phòng một lần nữa chỉ còn hai người.
Không khí yên tĩnh đến nghe rõ tiếng hít thở khe khẽ của Minh Vương và tiếng nắm tay răng rắc của Như Tuyết.
Anh đứng im nhìn chăm chú vào cô, còn cô vẫn giữ tư thế vừa đánh người, quay lưng về phía anh.
Một lúc sau, vẫn không thấy cô có ý định động đậy. Minh Vương nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía cô, đặt tay lên vai cô, cười vui vẻ nói:
- Em tức giận?
Nhún vai tránh khỏi bàn tay anh, Như Tuyết quay lại nhìn chằm chằm Minh Vương, mím môi hỏi:
- Tôi tức giận anh vui lắm sao?
- Tất Nhiên. – Anh hồn nhiên đáp – Như vậy nghĩa là em đang ghen, đúng không?
Vẻ mặt vênh váo, dào dạt niềm vui của anh làm cô bùng phát. Nở một nụ cười trước giông tố, cô nhẹ nhàng đáp:
- Được…. Vậy tôi sẽ tức giận cho anh xem.
Không suy nghĩ nhiều, Như Tuyết giơ tay lên giáng thẳng vào mặt anh.
Cú tát này cô dùng toàn bộ sức lực trong người. Trên mặt anh rõ ràng năm dấu tay đỏ lửng.
Những ngón tay đau đến run rẩy.
Vậy là chưa đầy mười phút, Như Tuyết đã ra tay đánh người đến hai lần. Đây là lần đầu tiên trong đời cô mất bình tĩnh như vậy.
Mặt bị lệch sang một bên, cái đau nóng rẫy chẳng khác nào vết bỏng ở mặt không bằng một hạt bụi trong lòng. Anh ngơ ngác nhìn cô, đau đớn hỏi:
- Sao lại đánh anh?
Cô không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh. Con ngươi đỏ thẫm đầy sát khí, răng cắn chặt môi tím bầm. Tay để thẳng hai bên sườn nắm chặt lại đến thân thể run lên như bị phát sốt.
Bộ dạng của cô khiến anh sợ hãi vô cùng.
Vội vã bước lên nắm lấy vai cô, Minh Vương hốt hoảng đảo mắt khắp người cô hỏi:
- Em sao vậy? Nói anh biết, rốt cục là sao?
Rối rắm đến phát điên, anh chẳng còn nhớ chuyện cô vừa tát mình.
Bất chợt Như Tuyết vùng lên, gạt mạnh tay anh ra, hai mắt long sòng sọc nhìn anh như nhìn kẻ thù.
Cô bột phát tất cả lên người anh, nắm lấy bất cứ thứ gì gần đó ném về phía anh cùng với tiếng gào thét:
- Trần Minh Vương, anh là tên ******** nhất trên đời này. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. Tôi hận không thể xẻ thịt uống máu anh ngay lập tức…. TÔI HẬN ANH…. Tôi HẬN ANH…… TÔI HẬN ANHHHHHH…..
Bỗng vơ phải cái gạt tàn thuốc trên bàn, Như Tuyết liền mạnh mẽ ném đến.
Nuốt ngược nước mắt vào trong, cô giật mạnh cánh cửa rời khỏi đó, chỉ vứt lại một câu tuyệt tình và lạnh lùng nhất:
- Anh chết đi.
Tiếng “ầm ầm” bật đi bật lại của cánh cửa cùng tiếng gạt tàn đập vào vật gì đó rồi rơi mạnh xuống đất. Minh Vương không quan tâm, trong đầu chỉ vang vọng toàn câu nói của cô “ TÔI HẬN ANH….TÔI HẬN ANHHHHH…..”.
Một thứ nước ướt đẫm chảy qua mắt rồi rơi xuống nền nhà, vẻ mặt anh chết lặng nhìn theo, trong lòng trăm ngàn câu hỏi không lời giải đáp.
Sau đó anh chầm chậm gục xuống sàn gỗ, bên tai vẫn là những lời mắng nghiệt ngã nhất của cô.
Ánh nắng rọi vào căn phòng bừa bộn như vừa bị giặc càn quét.
Hình ảnh người đàn ông nằm bất động trên sàn phản chiếu trong cửa sổ kính sát đất trước mặt.
Chuông điện thoại bất chợt vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Chẳng cần điều gì hơn đâu. Chỉ cần được ở bên nhau
Sẽ chia quan tâm mỗi ngày. Cảm ơn tình yêu, em đã cho anh
Bên em anh thấy bình yên. Không lo toan muộn phiền
Hạnh phúc thật nhiều. Từ khi anh gặp được em…..
Âm thanh vang rền, kéo dài….
….Kéo dài…..
Kéo dài…….
…..Rồi lịm đi…..