Dứt lời ông Tần và bà Hoa đều cười ha ha. Bọn họ mong ngày này đã lâu. Cuối cùng con trai cũng chín chắn hoàn toàn, thành gia lập thất. Nghĩ lại những ngày khổ sở và buồn bã vì con trai đi lầm lỗi mà ông càng xúc động, trong mắt lấp lánh nước mắt. Có câu, phải nếm vị đắng mới biết vị ngọt là thế nào. Phải có nước mắt mới biết niềm vui đáng giá ra sao. Lúc này đây, ông thấm thía cảm giác đó. Nhờ những ngày đau buồn đó mà bây giờ bọn họ mới quý trọng những giây phút hạnh phúc này. Lúc đó, là một người bố, một người chồng, là trụ cột của gia đình, ông Tần vẫn luôn canh cánh trong lòng, giấu diếm tâm tư của riêng mình trong sâu thẳm tâm hồn vì không biết cách dạy dỗ con trai, nhìn thấy nó đi sai đường mà không có cách nào kéo nó về đúng chỗ. Nhìn vợ mình đau buồn vì con trai, ông cảm thấy mình là một người bố, một người chồng thất bại. Cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào và rất khó quên. Cũng may ông trời thương xót, đau đớn qua đi hạnh phúc lại đến với gia đình ông.
Ông Tần đưa mắt nhìn vợ, trong mắt bà Hoa cũng là sự xúc động khó nén. Dường như bà cũng hiểu suy nghĩ của ông bởi chính bà cũng đang hồi tưởng lại mọi chuyện. Hai người nắm chặt tay nhau, lặng lẽ an ủi, động viên nhau, nở nụ cười xua đi tất cả những gì không vui. Sau đó họ ăn ý nhìn về phía ghế rồi lặng lẽ lui ra, nhường lại không gian cho người trẻ tâm tình.
Đợi “bố mẹ chồng” đi rồi, Hân mới ló đầu ra khỏi ngực ĐM, sau đó trừng mắt nhìn người anh run lên vì nhịn cười, tức giận véo thật mạnh vào đùi anh.
ĐM kêu lên thảm thiết, xoa xoa chỗ bị véo đau, ấm ức hỏi:
- Sao lại véo anh?
- Anh còn hỏi? Dám trêu trọc em trước mặt bố mẹ anh, làm em ngượng chết. – Hân hừ nhẹ, khoanh tay trước ngực, quay đi không thèm nhìn anh. Thấy vậy ĐM xun xoe đến gần, ôm eo cô cười nói:
- Sao lại là bố mẹ anh, phải là bố mẹ chúng mình chứ?
- Hứ, em vẫn chưa chính thức làm vợ anh đâu. Vẫn còn thời gian thay đổi mà. Chẳng may anh bỗng dưng làm chuyện gì có lỗi với em thì sao? Ai biết trước được tương lai. – Hân lạnh lùng nói.
Nghe xong ĐM giận tái mặt, quay người cô lại bắt nhìn thẳng vào mắt mình, giọng hằm hè:
- Em dàm nói vậy? Để bố mẹ nghe thấy lại buồn. Đây là chuyện nghiêm túc, không được lôi ra đùa.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ĐM, Hân phụng phịu, mắt ươn ướt đầy ủy khuất. Mặc dù không nói gì nhưng lại tỏ ý phản kháng rõ rệt trong im lặng. Cái miệng nhỏ nhắn chu ra đầy ngang ngạnh. ĐM kiềm lòng không được liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của người yêu. Hân tức giận, đưa tay đẩy anh, nghiêng người tránh, nhìn anh hừ lạnh:
- Anh đừng coi em là trẻ con mà vừa dọa vừa dỗ. Em vẫn đang bực bội đó.
Hân hậm hực, chống tay trên ngực ĐM, không cho anh chiếm tiện nghi. Thấy vậy ĐM phì cười, nắm lấy bàn tay đang ở trên ngực anh rồi nhéo nhẹ lên mũi người yêu đáp:
- Còn không phải trẻ con sao? Nhìn bộ dáng của em hiện tại xem, có khác gì AD không? Vừa hờn rỗi còn nũng nịu nữa.
Không thể phản kháng được, Hân đỏ mặt cúi xuống tiếp tục công việc viết thiệp mời, tỏ vẻ không để ý đến ĐM. Cõ lẽ đây là tâm lý của mỗi cô gái khi yêu chăng? Hân không thể ngờ được mình từng rất ghét kiểu nũng nịu của mấy cô gái, nhìn họ ẻo lả, nhõng nhẹo với người yêu mà nổi cả ra gà. Vậy mà bây giờ chính bản thân mình lại như vậy. Đúng là xấu hổ đến chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống. Nhưng bên cạnh đó cũng là cảm giác hạnh phúc, khoái trí vì được yêu thương và che chở như trẻ con.
Trong lúc Hân còn suy nghĩ vẩn vơ thì một bàn tay sói ở trên eo cô đang từ từ di chuyển, muốn thác loạn. Không chút lưu tình đánh mạnh vào móng vuốt của ĐM, cô vẫn thản nhiên lia bút trên tay không bị gián đoạn chút nào. Còn kẻ tấn công “đồn địch” không thành xấu hổ cười khan hai tiếng, đưa tay xoa mũi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn vợ yêu làm việc.
Dáng vẻ hăng say, chuyên chú của cô gái trước mặt làm ĐM bị cuốn theo. Vài sợi tóc buông xuống trước mặt cô do lực hút của trái đất, vẻ mặt đăm chiêu, cẩn thận viết từng nét chữ trên tấm thiệp màu đỏ cho thấy Hân trân trọng công việc này như thế nào. Cuộc hôn nhân này có ý nghĩa với cô ra sao. ĐM biết Hân không phải là một cô gái quyến rũ, hay xinh đẹp, có thể hút hồn đàn ông trong cái nhìn đầu tiên. Thậm chí nếu chỉ xét dáng người thì chắc chắn cô không thể lưu lại dấu ấn trong lòng người khác phái, nhất là những người đàn ông yêu bằng mắt. Hân là một cô gái với vẻ ngoài bình thường, thậm chí là hơi béo theo tiêu chuẩn của các cô gái hiện nay. Nhưng ai biết tính cách và tâm hồn cô lại phong phú và độc đáo đến vậy. Chính điều đó làm ĐM bị lún sâu vào cạm bẫy của cô và không bao giờ thoát ra được. Anh không phải là người trong mắt mình người yêu là Tây Thi, nhưng giờ phút này quả thực anh thấy Hân rất đẹp và cuốn hút. Anh thấy mình thật vinh hạnh và kiêu ngạo khi có được cô, chỉ muốn được ôm cô và bao bọc cô suốt đời.
Nhờ cảm tình dẫn dắt, ĐM liền cúi xuống hôn lên môi Hân một nụ hôn say đắm. Hai người ngây ngất trong nụ hôn tình yêu thật lâu.
Mãi sau ĐM mới buông Hân ra, thâm tình ôm lấy cô từ phía sau, nói nhỏ vào tai cô:
- Vợ ơi.
Nghe tiếng anh gọi, Hân đỏ mặt không trả lời nhưng tay lại nắm chặt đôi tay đang đặt trước bụng mình, nở nụ cười mãn nguyện, trong mắt cũng lấp lánh niềm vui.
Những tia nắng đầu hè bắt đầu xuất hiện, không khí nóng lên theo từng ngày. NT vừa được tháo bột ở tay, đang sung sướng ngồi trên xe lăn vung vẩy. Mặc dù mới tháo bột vẫn chưa được cử động nhiều nhưng cô rất vui. Xem ra ngày thoát khỏi ngục tù không còn xa nữa.
Trong phòng bệnh có hai bệnh nhân mới, thế chỗ của bé Hùng và cô Xuân. Bọn họ đã xuất viện ngày hôm qua.
Những ngày ở bệnh viện, nhìn cảnh người tới người đi, NT bỗng suy nghĩ và ngộ ra nhiều điều. Cuộc sống của con người rất mong manh, trong bệnh viện nó lại càng dễ vỡ hơn bao giờ hết. Chứng kiến biết bao cảnh đau đớn của người nhà bệnh nhân, cảnh chia ly của vợ chồng bởi cái chết mà NT thấy sợ hãi và trân quý mạng sống của mình hơn. Qua đó cũng thấy rõ được thời gian quý báu như thế nào. Có lẽ không nên dày vò người ta nữa bởi đó cũng là dày vò chính bản thân mình.
Nhắc đến người đó, NT dần nhận ra anh đã hiện diện khắp nơi trong cuộc sống của cô. Anh chăm sóc cô từng ngày, kề cận bên người cô trong những lúc cô cần. Bây giờ dường như có chuyện gì, người đầu tiên NT nghĩ đến lại là MV, xem ra anh đã tạo cho cô thói quen dựa dẫm. Điều đó khiến NT không biết nên vui hay buồn? Thói quen có thể hại chết người, bởi nó sẽ theo mình như hình với bóng.
Dần dần, NT cảm thấy hình như mình cũng bắt đầu biết nhớ đến kẻ đó rồi.
Từ lúc được tháo tay, NT đã yêu cầu MV quay lại làm việc, chỉ buổi tối được đến thăm cô, vì vậy mặc dù MV rất không tình nguyện nhưng vẫn phải ấm ức chấp nhận. Nghĩ lại vẻ mặt ủy khuất của anh lúc đó, NT cười thầm, không phát hiện ra mình ngày càng cười nhiều, mang dáng vẻ ngây thơ của thiếu nữ mới yêu.
Những tia nắng chói chang vờn quanh người nhưng NT không cảm thấy khó chịu. Ở lâu trong lồng khiến cô yêu cái nắng mùa hè và cảm thấy nó dễ chịu một cách lạ thường, bỗng thấy yêu đời và được trẻ lại vài tuổi.
Nhớ đến mọi người đang ở nhà chuẩn bị lễ cưới cho anh trai mà quên luôn cả mình khiến NT nở nụ cười, pha chút bực bội, chỉ hận không thể được tham gia cùng. Đây là lễ cưới quan trọng nhất của anh mình vậy mà NT lại không thể đích thân thực hiện. Nhìn mọi người nhộn nhịp chuẩn bị mọi thứ, mình chỉ có thể đứng ngoài xem xét thực sự hơi buồn. Anh trai của cô lấy vợ, cô lại không thể làm gì cho anh khiến NT khó chịu. Anh thương yêu cô như vậy, cô cũng vô cùng yêu quý anh.
Đang trôi theo suy nghĩ trong đầu, bỗng trước mặt tối sầm, ánh nắng đã bị che kín bởi hai bóng đen, NT kinh ngạc ngước mắt nhìn lên. Trước mắt cô là một người phụ nữ khoảng tầm 50, có khuôn mặt xinh đẹp nhưng rất lạnh lùng. Theo cách ăn mặc và khí chất cao ngạo, quý phái của bà cũng biết bà không phải người bình thường mà thuộc hàng quý tộc. NT bị choáng váng bởi vẻ đẹp của người phụ nữ trước mặt, nhất là đôi mắt màu tro thâm sâu và lạnh lẽo của bà vì vậy cứ ngơ ngác nhìn bà, không nghĩ đến việc chào hỏi.
Hai người đấu mắt một lúc, người phụ nữ mới nhếch mép lên cười khẩy, giọng nói cao ngạo từ trên đầu NT truyền xuống:
- Cô chính là Nguyễn NT?
Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ điệu đã mang sự khẳng định chắc chắn.
Nghe thấy giọng điệu có chút chế nhạo và hàn ý của người đối diện, NT nhíu mày không vui nhìn nụ cười nửa miệng và ánh mắt săm soi, đánh giá của bà ta. Thu lại sự thất thố của mình, cô bình tĩnh, ánh mắt trầm xuống, đáp với giọng điệu không xu nịnh, không sợ hãi cũng không vô lễ, rất đúng mực:
- Dạ phải.
Thái độ dửng dưng, không thắc mắc hay hỏi nhiều của NT khiến người phụ nữ hơi bực, nhưng cô lại không hề vô lễ với mình cho nên bà ta không thể nổi giận, bèn cười nhẹ tiếp:
- Nghe nói cô là cô giáo mầm non. Vậy mà gặp người lớn tuổi không biết chào hỏi sao? Chẳng lẽ cô cũng dạy học sinh của mình như vậy?
Nhận ra sự công kích rõ ràng trong lời nói của quý bà, NT không nổi giận hay vội phản bác mà chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn lại bà ta một lần, đánh giá kĩ càng. Người phụ này đang mặc chiếc váy dài màu đen tôn lên làn da trắng ngời của bà. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, che đi những khuyết điểm của thời gian, mái tóc được búi cao, gọn gàng sau đầu, không có một sợi rơi ra ngoài. Trên tay là chiếc túi xách cũng màu đen hàng hiệu. NT chắc chắn đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy người này, càng khẳng định bà ta không thể nào là bạn bè hay họ hàng của bố mẹ mình. Người này rõ ràng cô không quen, nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên và giọng nói đã chứa đầy sự không thích đối với mình. Chẳng lẽ mình đã đắc tội với nhân vật lớn nào? NT biết vừa nãy mình có hơi thất thố khi nhìn chằm chằm vào bà nhưng đó cũng là do bất ngờ, rồi bà ta hỏi luôn, cho nên cô đâu có cơ hội chào hỏi. Thôi được, dù sao cũng là bề trên, dù đến đòi nợ hay biếu quà thì cứ nên biết rõ rồi tùy cơ ứng phó theo. Nghĩ vậy, NT nở nụ cười thân thiện nhưng không quá xuồng xã nói:
- Cháu chào cô.
- Cô không thắc mắc tại sao tôi biết cô và gặp cô có chuyện gì sao? – Người phụ nữ nhướn mày nhìn NT vẻ hứng thú. Bà ta không ngờ được cô lại trái hẳn với những gì hình dung trước đó. Bà cứ nghĩ cô chỉ là một con hồ ly tinh cậy vào sắc đẹp của mình để mê hoặc đàn ông, còn không chỉ là một kẻ ngu ngốc, đanh đá và thấp hèn. Nào ngờ cô lại bình tĩnh, không nhảy xổ lên khi bị bà châm chọc, cũng không e sợ khí chất cao quý và kiêu ngạo của bà, ánh mắt lại sáng trong, trên người toát ra khí chất thanh cao và có gia giáo. Xem ra bà đã đánh giá cô ta hơi thấp.
Nghe người phụ nữ hỏi, NT cũng cười nhẹ, nhắc lại lời bà ta như một cái máy:
- Vâng, tại sao cô lại biết cháu và cô đến gặp cháu có việc gì ạ?
- Cô… - Người phụ nữ trừng mắt nhìn nụ cười khuôn phép trên môi NT. Vẻ phục tùng và thái độ lễ phép nhưng không hạ thấp bản thân mình của cô làm bà ta tức giận. Dường như chỉ có một mình bà ta bắt chuyện, còn cô chỉ là miễn cưỡng đáp lại. Hít sâu một hơi lấy lại dáng vẻ đĩnh đạc, quý phái của mình, người phụ nữ mỉm cười nhìn NT hỏi:
- Cô không biết tôi là ai sao?
Lúc này NT mới đưa mắt sang nhìn cái bóng vẫn đứng im lìm bên cạnh bà ta và bị mình phớt lờ từ đầu. Cô không ngạc nhiên khi nhận ra người đó là Bảo Ngọc. Quả đúng như cô đoán, người phụ nữ này là mẹ của MV. Nhưng NT cũng không lấy làm bàng hoàng bởi chỉ có người phụ nữ có vẻ đẹp và khí chất lạnh lẽo như vậy mới có thể tạo ra người như anh.
- Chào NT, hôm nay tôi mới có thời gian đến đây. Cô không giận chứ? – BN mỉm cười ra vẻ thân thiện chào NT khi cô đưa mắt nhìn cô ta, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên tia sung sướng và đắc ý.
NT không thèm để ý, cũng mỉm cười gật đầu ý chào cô ta rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt bà Ella Phan đáp:
-Dạ biết.
Không ngờ ánh mắt của cô gái này cũng tinh tế, phân tích nhanh nhạy, bà Ella thầm gật đầu tán thưởng bởi cô ta biết bà là ai nhưng lại không hề tỏ ra sửng sốt hay sợ hãi, thậm chí là lấy lòng, vẫn bình thản như bà thực sự chỉ là một bà cô bình thường đến thăm cô ta. Bà Ella đảo mắt quanh người NT, sau đó lạnh lùng hỏi:
- Cô đã biết tôi là ai thì chắc cô cũng hiểu được mục đích tôi đến tìm cô chứ?
Quả nhiên là người giàu có khác, nói chuyện rất tế nhị và ẩn ý. Câu này cũng đủ dọa nạt hay đàm phán điều kiện và bày tỏ hết ý muốn của bà ta rồi. NT thầm thán phục. Không nghĩ cô cũng mắc phải tình tiết thường kì trong phim tình yêu lãng mạn của HQ: mẹ chồng đến thị uy. Nghĩ đến đó NT lại thở dài chán chường, nhẩm tính nên diễn xuất theo kiểu nào? Cô gái nhu nhược khóc sướt mướt rồi từ bỏ hay là cô gái hám tiền như trong phim?
- Dạ, cháu nông cạn hiểu được một chút, chỉ sợ hiểu không hết ý cô. Chi bằng cô tự nói rõ để tránh cháu làm cô giận… có được không ạ?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, NT vẫn quyết định nhập vai là chính mình, thong thả đáp.
Cô còn chưa làm tôi giận sao? Bà Ella âm thầm nghiến răng nhưng lại không thể bộc phát trước vẻ mặt ngây thơ chân thành của NT. Thôi được rồi, nếu cô đã muốn tôi nói thẳng thì chiều ý cô. Bà hít sâu một hơi, giọng đều đều nói:
- Tôi đến đây vì chuyện của cô và con trai tôi. Tôi biết hai người đang qua lại với nhau…. Nhưng tôi không đồng ý. Cô cũng biết BN là con dâu tương lai của tôi và đặc biệt tôi chỉ chấp nhận duy nhất nó– Nói đến đó bà nhìn NT đầy ẩn ý sau đó tiếp tục – Có thể con trai tôi có một chút hứng thú với cô, nhưng đó chỉ là nhất thời. Hai người chắc chắn không có kết quả.... Tôi biết bây giờ là xã hội bình đẳng, tự do, không phân biệt giai cấp. Nhưng đó chỉ là mặt lý tưởng, còn thực tế thì hoàn toàn khác. Rồng thì vẫn mãi là rồng, tôm cũng chỉ có thể là tôm. Không thể xếp chung một bộ được….Cô nên hiểu điều đó.
Câu cuối cùng bà Ella đặc biệt nhấn mạnh, tỏ rõ lập trường và quan niệm của mình, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào mặt NT. May mà cô không phải là kẻ yếu bóng vía nếu không cũng đã co ro trước khí thế của bà. Là một bà hoàng quý tộc, cho nên từng lời nói đều chau chuốt và gãy gọn, điều đó NT thán phục văn phong của bà ta.
Đứng một bên quan sát, BN đắc ý cười thầm nhìn NT, sau đó ra vẻ thông cảm và bao dung khoác tay bà Ella nói:
- NT, tôi biết anh Vương là người cởi mở, lại phóng khoáng cho nên không để ý những chuyện nhỏ nhặt, rất hay khiến phụ nữ hiểu sự ga- lăng và tốt bụng của anh là lòng mến mộ. Tôi cũng biết anh trai cô nợ anh ấy rất nhiều tiền. Chúng ta dù sao cũng quen biết nhau, vì vậy cô cứ nói đi, nếu cô khó khăn, cần giúp đỡ thì tôi chắc chắn giúp cô. Cô cần bao nhiêu cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp được.
Nói xong, BN tha thiết nhìn NT nhưng đổi lại vẻ mặt nhiệt tình của cô ta chỉ là nụ cười lạnh của NT. Xưa nay, cô ghét nhất cái kiểu diễn kịch mèo khóc chuột này. Cô ta muốn diễn kịch, muốn tỏ ra khoan dung, rộng lượng không có nghĩa là cô phải chiêm ngưỡng hay tát nước theo mưa cùng cô ta. Tiểu thư nhà giàu mà như cô ta thì NT khinh, không thèm để vào mắt.
Bà Ella nhìn vẻ mặt coi thường của NT liền nổi giận, hừ lạnh kéo tay BN nói:
- Con không việc gì phải đưa tiền cho cô ta. Trên đời này bác ghét nhất là loại hồ ly tinh quyến rũ đàn ông để moi tiền, càng cho tiền càng bám dai không chịu nhả, lòng tham không đáy. Bác nhất quyết không cho cô ta dù chỉ một đồng.
- Nhưng hoàn cảnh nhà NT rất đáng thương. – BN hai mắt rưng rung đầy thương cảm nhìn NT.
- Hừ, con đừng có đặt lòng thương nhầm chỗ. Có người đáng cho, cũng có kẻ không đáng cho. – Bà Ella lạnh lùng phất tay phản đối.
- BN, gia đình tôi đáng thương hay không tự tôi biết rõ. Như cô đây nói: Có người đáng để ta nhận, cũng có những kẻ không có cả tư cách cho đâu.
Sau một hồi im lặng, NT lạnh lùng nhìn BN nói. Cô ta giả vờ thánh thiện nhưng cô không muốn giả vờ cảm động và biết ơn trước tấm lòng “vĩ đại” của cô ta. Sau đó NT quay sang nói với bà Ella :
- Thưa cô, cháu nghĩ hai người nên hiểu rõ một điểm trọng yếu…. Đó là cháu và MV không phải đang qua lại mà là…. Anh ấy đang theo đuổi và mong cháu chấp nhận. Cho đến thời điểm hiện tại, cháu vẫn chưa đồng ý hay hứa hẹn với anh ấy bất kỳ điều gì.
Giọng nói của NT cứng rắn và chắc nịch khiến hai người kia không dám xem thường, đưa mắt nhìn nhau. Mãi sau bà Ella mới lên tiếng:
- Được, cứ cho là vậy đi…. Ý cô là từ bây giờ cô sẽ tránh xa con trai tôi, không tìm cách tiếp cận nó nữa?
- Thưa cô, cháu chưa từng níu kéo hay đeo bám anh ấy. Trước đây cháu thật sự không muốn gặp mặt anh…nhưng sau những gì anh ấy làm cho cháu thực sự đã làm cháu cảm động ít nhiều bởi cháu không phải là sắt đá. Vì vậy cháu sẽ không trốn tránh hay bài trừ anh ấy nữa…. Mặc dù vậy, cháu hứa với cô, cháu sẽ không chủ động tìm anh ấy. Đó là tất cả những gì cháu có thể làm. – NT bình thản nói. Đúng vậy cô sẽ làm theo những gì mình nghĩ. Đó là cách cư xử đúng đắn nhất và cô không cảm thấy mình có lỗi hay áy náy khi làm như vậy.
Bà Ella nghe vậy cũng biết NT nói đúng. Nếu con trai bà chủ động theo đuổi thì cô ta chẳng có lý do gì cự tuyệt cũng chẳng ai ép buộc được cô ta phải cự tuyệt. Mặc dù vậy bà vẫn hơi bực, bởi bà biết bà không thể ngăn cấm con mình được, cho nên chỉ có thể tác động từ phía cô gái này, ngặt một nỗi những điều cô ta nói đều đúng lý, không thể chối cãi.
Bà Ella nhìn NT hồi lâu, suy tính xem nên nói thế nào? Nhưng BN thấy bà im lặng lại tưởng bà bị thuyết phục cho nên nóng vội, cười khẩy nói:
- Cô cậy anh ấy có hứng thú với cô cho nên mới mạnh miệng như vậy. Nếu cô không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa thì anh ấy làm sao thích cô? Rõ ràng cô nói một đằng làm một nẻo, muốn lạt mềm buộc chặt.
Nghe những lời nông cạn và ngu xuẩn của cô ta bà Ella cũng phải nhíu mày. NT không vội tranh cãi mà bật cười thoải mái. Đợi đến khi BN tức giận đến đỏ mặt muốn lên tiếng thì NT mới ung dung nói:
- Cô muốn nói anh ấy có hứng thú với tôi đều là do lỗi của tôi? Cô muốn nói nếu mỗi lần tôi nhìn thấy anh ấy đều phải tránh như tránh tà thì mới đúng? – NT nhướn mày cười hỏi BN – Vậy cô lấy tư cách gì yêu cầu tôi làm vậy? Cô có quyền gì mà bắt tôi phải chạy trốn và chuyển nhà, đổi việc, thay đổi mọi thứ chỉ vì có người thích mình?
- Lấy tư cách tôi là vợ tương lai của anh ấy. – BN dõng dạc tuyên bố, chỉ hận không thể xé nát nụ cười chói mắt của NT ngay lập tức.
- Nếu có bản lĩnh thì cô nên nắm bắt được anh ấy chứ không phải đến đây đổ lỗi cho người khác. Cô không thể bắt tất cả những cô gái anh ấy nhìn hay để ý đến phải biến khỏi mắt anh ấy. Cô không thể phòng ngừa kiểu đó được. Như vậy… tôi chỉ là một trường hợp ngẫu nhiên trong hàng nghìn trường hợp khác. – NT liếc mắt nhìn cô ta đáp.
Bị trọc đúng chỗ đau khiến BN như phát điên, mất kiềm chế định xông lên nhưng bà Ella đã kịp nắm chặt tay cô ta vỗ vỗ an ủi, nhìn cô ta ra hiệu chớ kích động, sau đó quay sang NT cười nói:
- Không ngờ cô rất có tài ăn nói – Rồi bà lạnh lùng tuyên bố - Hôm nay chúng tôi đến đây không phải để cãi nhau hay nói lý với cô. Tôi chỉ biết rằng cô nhất định phải tránh xa con trai tôi ngay lập tức. Tôi không cần biết cô làm điều đó bằng cách nào…. Nếu không làm theo tôi chắc cô cũng biết được hậu quả?
Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo trắng trợn nhưng NT không thể nổi giận bởi người đó là mẹ anh, là bề trên. Vì vậy NT chỉ có thể kiềm ném nỗi uất ức và phẫn nộ vào trong, hít sâu một hơi bình tĩnh nói:
- Thưa cô, cháu nghĩ rằng cô là trưởng bối cho nên cô sẽ hiểu biết nhiều đạo lý hơn cháu. Cháu mong cô đừng lợi dụng quyền thế của mình chèn ép người khác. Nếu cô làm vậy chỉ càng làm anh ấy xa lánh cô hơn. Và cháu mong cô đừng kéo gia đình cháu vào bởi họ chẳng liên quan gì trong chuyện này.
- Hừ, tôi không quan tâm bất cứ chuyện gì ngoài việc liên quan đến danh dự của gia đình tôi…. Còn về việc đứa bé, nếu cô đồng ý chúng tôi sẽ nhận nuôi và bồi thường thỏa đáng cho cô…. Nhưng nếu cô định dùng nói để dây dưa và níu kéo thì cô nên từ bỏ ý nghĩ đó đi. Dù sao chúng tôi cũng không quá tha thiết với việc nhận nó. Cô nên suy nghĩ rõ ràng, tôi không kiên nhẫn chờ đợi đâu. Chào cô.
Nói xong bà Ella Phan lạnh lùng quay người đi, không thèm cho NT bất cứ cơ hội nào. BN thấy vậy cũng đáp lại cô ánh nhìn khinh bỉ và nụ cười chiến thắng, sau đó vội vàng đuổi theo bà.
Còn lại một mình NT thẫn thở ngồi trên xe lăn dõi theo bóng dáng hai người. Trong ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ, đau khổ và sợ hãi. Cô chưa bao giờ gặp một người ngang ngược như vậy, càng không nghĩ rằng mẹ anh lại phản đối ác liệt và bức bách người khác quá đáng đến vậy. Thì ra những người quyền quý ngoài đời còn kinh khủng hơn trong phim. Liệu bà có thực sự làm như bà nói? NT có thể chịu đựng tất cả, chỉ là ngoại trừ liên quan đến gia đình và người thân của cô. Nên làm gì đây? Cô còn chưa tiếp nhận tình cảm của anh mà đã có quá nhiều áp lực và ngăn cách. Xem ra con đường anh đến với cô và cô đến với anh nhiều chông gai lắm. Liệu cô có đủ khả năng và kiên cường để vượt qua? Và liệu anh có đủ kiên nhẫn và bản lĩnh để tiếp bước? Tương lai ai biết trước? Đây không phải phim ảnh hay tiểu thuyết, rất có thể sẽ là một kết thúc bất hạnh. NT buồn bã nghĩ.
Buổi tối muộn, sau khi ăn uống và học bài cùng AD, Hoàng được cậu đưa về nhà.
Kết thúc một ngày vui chơi và học tập vui vẻ, vừa bước vào cửa cậu bé đã nhìn thấy bà và mẹ ngồi trên ghế sôpha ở phòng khách. Điều này khiến bé ngạc nhiên vô cùng, hiếm khi họ cùng ở nhà vào lúc này. Nhưng Hoàng cũng không quan tâm nhiều, lẳng lặng theo bà bảo mẫu về phòng đi ngủ.
Hai người đang đi lên bậc cầu thang thì giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng của bà Ella vang lên:
- Hoàng, con đi đâu bây giờ mới về?
Hoàng nhìn bà ngơ ngác, mất một lúc cậu bé mới hiểu được bà đang nói gì, lạnh nhạt trả lời như thường lệ:
- Dạ, cậu Vương đưa con đến bệnh viện thăm cô giáo và em AD ạ.
- Sao con không nói với bà? Cậu thường xuyên đưa con đến đó? – Bà Ella nghiêm giọng hỏi, cả người tản mát ra khí lạnh.
Điều đó chẳng làm Hoàng thay đổi nét mặt bởi cậu đã quá quen thuộc với nó. Hoàng quay lại nhìn thẳng vào bà, giọng nói tự nhiên như đó là thói quen:
- Ngày nào con cũng đến đó ạ.
Lời nói vừa kết thúc, Bà Ella đã tức giận đứng phắt dậy, nheo mắt nhìn về phía cháu đầy nguy hiểm:
- Ngày nào cũng đến? Vậy tại sao bà không biết? – Rồi bà quay sang nhìn con gái bên cạnh hỏi – Con biết không?
Đang ngồi ung dung duỗi móng tay, Minh Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ chậm chạp lắc đầu. Thấy vậy bà Ella lại nhìn về phía cháu chờ đợi.
Lúc này Hoàng nhìn hai người rồi ứng họng, tự nhiên đáp:
- Bà với mẹ ngày nào cũng ra ngoài từ lúc con chưa dậy, đến khi con ngủ rồi mới về thì làm sao biết con có đi ra ngoài hay không ạ?
Giọng nói cao trong của Hoàng làm cho hai người lớn giật mình. Sự hờ hững, vẻ mặt không quan tâm nhưng giọng nói và ánh mắt buồn bã, trách cứ của cậu bé làm họ trột dạ, bỗng nhận ra một điều quan trọng. Đó là họ đã lãng quên bé.
Không khí im lặng bất ngờ, lát sau Hoàng quay người đi, ánh mắt tối sầm lại, không muốn nhìn thấy biểu hiện ngơ ngác của bà và mẹ. Cậu bé nặng nề bước từng bước lên lầu, trở về phòng.
Sau giây phút bàng hoàng và xấu hổ, không thể nói được gì, bà Ella chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu trai bỏ lên lầu. Cảm giác vừa tức vừa hổ thẹn xâm lấn trong lòng. Vì câu nói của cháu mà bà bắt đầu phải suy nghĩ về những điều bà luôn cho là tự nhiên. Lớn lên trong một gia đình có nguồn gốc quý tộc lâu đời, bà được hưởng sự giáo dục cao cấp và nghiêm khắc. Bà được dạy dỗ một cách hòan toàn khác với những đứa trẻ bình thường, bà hiểu rằng mình không cùng đẳng cấp với chúng. Những gì bà được dạy là sự lạnh lùng, nghiêm nghị và quyền lực, là những quý tắc và luật lệ chỉ có thể nghe theo và thực hiện, không được thắc mắc. Vì vậy bây giờ bà cũng dạy dỗ con trai và cháu trai của mình như vậy. Nhưng tại sao chúng lại không như bà? Dường như chúng không được vui và trách cứ bà? Chẳng lẽ chúng muốn được giống như những đứa trẻ bình thường ngoài kia? Nhưng…. Làm sao có thể như vậy? Chúng là con cháu của bà, là con cháu của quý tộc Mỹ, không thể có sự nhố nhăng, không phân biệt trên dưới như kẻ tầm thường được. Bà Ella ra sức phủ định mọi sự kháng cự của cháu mình. Xem ra bà cần phải nghiêm khắc và chỉnh đốn lại mọi thứ. Con trai bà đã đi lầm đường vì bà không thể khống chế được nó nữa, bà nhất định không thể để cháu trai đầy kì vọng của mình cũng đi theo vết xe đổ của con trai. Nghĩ vậy, bà Ella trở nên kiên quyết hơn, ánh mắt cũng sắc bén hơn. Bà quay sang nhìn con gái đang chăm chút móng tay, cất giọng đầy quyền lực:
- Từ ngày mai, con phải nhận trách nhiệm dạy dỗ con trai mình. Mẹ không muốn thấy nó vô phép như vừa rồi nữa.
Chầm chậm để chiếc dũa trong tay xuống, Minh Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn mẹ, lạnh nhạt nói:
- Sao lại là con? Đó chẳng phải luôn luôn là trách nhiệm và quyền lực của mẹ sao? Chúng con chỉ biết nghe và làm thôi mà.
- Con nói vậy là sao? Con là mẹ của nó thì con phải dạy dỗ nó chứ? – Bà Ella trừng mắt nhìn con gái - Mà con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc da dáng một quý bà để kế nhiệm bổn phận của mẹ là vừa. – Nói xong bà phất tay, ý đã quyết không thể thay đổi.
Trân trối nhìn mẹ một lúc lâu, Minh Nguyệt bỗng bật cười. Tiếng cười của cô vang khắp không gian rộng lớn, như tiếng chuông trong veo nhưng có gì đó chua chát và chói tai.
- Mẹ lúc nào cũng chỉ biết ra lệnh và ra lệnh. Mẹ có từng hỏi xem con có muốn hay không chưa? Trong mắt mẹ bọn con có khác nào cái máy, chỉ biết nhận lệnh và thực hiện. Thậm chí con còn có cảm giác mình chỉ là một món hàng có lợi của mẹ, được mẹ chăm sóc và đến kỳ thì bán đi. Là quý bà thì sao? Có tiền, có quyền lực thì sao chứ? Trong khi ngay cả một hơi thở tự do con còn không có. Cả cuộc đời của con từ khi chào đời đã được mẹ sắp đặt hết rồi. Cũng như nghề nghiệp của con, tình yêu của con và hôn nhân của con vậy. Con đã cho mẹ tất cả, mẹ còn muốn gì nữa?
Vừa nói cô vừa nhìn chằm chằm mẹ mình, ánh mắt tràn đầy sự đau đớn, phẫn nộ và thậm chí là hận. Còn bà Ella chỉ có thể mở to mắt nhìn con gái không thể tin nổi.
Hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, Mình Nguyệt cự tuyệt một cách vô cảm:
- Mẹ cứ làm bà hoàng của mẹ đi. Con sẽ không kế thừa điều đó của mẹ đâu. Cuộc đời con đã trả cho mẹ, bây giờ con không còn gì đáng giá nữa. Con chỉ muốn tận hưởng một chút những gì mình bỏ lỡ thôi. Còn con trai con…. – Cô do dự trong giây lát – Con không biết phải làm gì với nó nữa? Thậm chí nó còn không thể gần gũi con. – Minh Nguyệt đau buồn nói – Đó là quyền của mẹ…Mẹ muốn làm gì tùy mẹ. Con không quan tâm, vì vậy mẹ hãy để cho con yên.
Dứt lời cô xoay người, bỏ đi ra ngoài. Lúc này cô cần thứ gì đó dập tắt mọi sự phản kháng và muốn bùng nổ trong lòng. Minh Nguyệt rất hối hận bởi nó không lớn lên và mạnh mẽ từ trước thì khi đó cô đã đấu tranh được cho hạnh phúc của mình. Còn bây giờ…. Dù có nổi điên lên thì có ích gì? Dù sao mọi chuyện đã quá muộn, người đã ra đi, tất cả đã lụi tàn từ lâu. MN đau khổ nhắm mắt lại, một giọt nước mặn chát rơi trên khóe miệng, cô nở nụ cười tê tái, xoay tay lái lao vút ra ngoài cổng.
****
Nhìn con gái bỏ đi, Bà Ella tức giận đến suýt lên cơn đau tim. Cơn giận làm bà tím tái mặt mày, hất mạnh mọi thứ trên bàn xuống đất, bà Ella quát:
- Thật không có quy tắc gì. Cái nhà này sắp loạn hết rồi…. Các người cứ đi đi, có giỏi thì đừng bao giờ về nữa.
Nói xong bà phất tay áo bỏ đi. Căn biệt thự rộng lớn lại chìm vào im lặng, bị nhấn chìm bởi màn đêm đen tối. Mặc dù đèn điện sáng trưng nhưng nó vẫn lạnh lẽo như được tạc ra từ băng. Trong đó, có một đứa bé đang ngồi trong căn phòng tối om, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ. Vô cảm nghe cuộc hội thoại to tiếng giữa mẹ và bà vang vọng khắp căn nhà. Đây cũng là một điều hiếm hoi xảy ra bởi từ xưa đến nay, mọi người trong nhà đâu có khi nào nói chuyện với nhau quá ba câu. Mẹ bé không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài những hứng thú của bản thân. Mẹ phục tùng, im lặng với tất cả những gì bà nói nhưng thực ra lại dửng dưng và cự tuyệt bằng cách khác. Đây là lần đầu tiên mẹ không nghe lời bà và to tiếng với bà. Mẹ nói đúng, bà là bà hoàng trên cao, lạnh lùng và uy nghiêm, không ai dám đến gần và chống cự, ngay cả con cháu của bà. Mẹ cũng đúng về tình cảm giữa hai mẹ con bé. Nhưng có một điều mà bé chưa bao giờ dám nói với mẹ hay với ai khác. Đó là bé im lặng và lạnh lùng như vậy bởi bé biết mẹ không hề yêu bố và bố cũng vậy. Điều đó làm bé luôn nghĩ rằng mẹ cũng không yêu mình và sự tồn tại của bé là một sự gượng ép. Cậu bé đau khổ nắm chặt con rô bốt trong tay. Đây là nơi bé sinh ra và lớn lên. Mọi chuyện luôn như vậy, bé tưởng mình đã chai sạm với sự lạnh lẽo và âm trầm còn đáng sợ hơn cả bóng tối của ngôi nhà. Nhưng càng tiếp xúc với cô và AD, bé càng khao khát và mong muốn thoát khỏi nơi vô cảm này. Ánh mắt cậu bé chăm chăm nhìn một điểm trên bầu trời, mong tìm kiếm được một ngôi sao sáng, rất tiếc hôm nay bầu trời đen kịt, chỉ có màu đen ánh lên trong mắt bé.
CHƯƠNG 31: NỖI LÒNG CỦA MINH VƯƠNG.
Những ngày cuối tuần trôi qua êm đềm trong sự thấp thỏm và lo lắng của NT.
Màn đêm yên tĩnh buông xuống thế gian, mọi vật chìm vào giấc ngủ, duy chỉ hai cô gái trong căn phòng nhỏ bé của NT đang cười đùa khúc khích. Hai người đều mặc quần áo cộc ở nhà giống nhau nằm trên giường đùa nghịch.
Đè trên người NT, Hân vừa cù nách cô vừa nói:
- Đầu hàng chưa? Cho cậu biết sự lợi hại của mình nè.
Lăn bên này lại sang bên kia, NT cố gắng tránh đòn tấn công của Hân, hai tay giữ chặt tay cô bạn, thở hổn hển đáp:
- Mình thua rồi…. haha….Tha cho mình đi, cậu biết đây là nhược điểm của mình mà....Nhanh….nhanh…mình sắp nghẹt thở rồi…haha…
- Biết sự lợi hại của mình chưa?
Hân lật người lại nằm bên cạnh NT cười nhìn cô ra sức hít hà.
- Cậu ác thật đấy… Chiêu này chỉ nên dùng với…anh Minh thôi, chứ mình sao đỡ nổi trọng lượng của cậu? – NT nhăn nhó nói, sau đó hai người nhìn nhau rồi cùng phá lên cười.
Khi tiếng cười dứt, họ bỗng trầm mặc không nói gì, nhìn trân trân lên đỉnh màn.
- Lâu rồi không được vui như vậy. – Hân lên tiếng trước.
- Ừ, ước gì ngày nào cũng như thế này. – NT cười buồn. Bỗng dưng thấy thời gian trôi nhanh quá. Tuổi thơ của con người chỉ như một cái chớp mắt, mở mắt ra đã đến lúc trưởng thành. Nghĩ đến bản thân mình đã là mẹ, NT vừa thấy hạnh phúc nhưng cũng có gì đó tiếc nuối. Thời gian tàn phá mọi thứ, chỉ để lại cho con người chút kí ức và cảm giác sâu sắc nhất.
Nhìn thấy niềm vui dần tụt xuống trong ánh mắt NT, Hân biết cô đang hồi tưởng lại quá khứ, liền đập lên trán cô mắng:
- Ngớ ngẩn vừa thôi. Nếu ước như cậu mà được thì mọi người trên đời này đã làm từ lâu rồi, tới lượt cậu sao? Cầu trời chi bằng cầu mình…. Tự làm cho mỗi ngày của mình vui vẻ, không có gì hối tiếc là được, suy nghĩ nhiều chỉ tổ già sớm, thời gian càng trôi nhanh hơn…. Uổng công cho cậu là học sinh xuất sắc của trường mình một thời, ngay cả “Vội vàng” của Xuân Diệu cũng không hiểu. Đúng là nỗi xấu hổ của giáo dục.
Vẻ mặt chế giễu của Hân không làm NT bực mình, chỉ giơ tay sờ má bạn nhẹ nhàng hỏi:
- Hồi nhỏ bọn mình thân nhau như thế nào nhỉ?
- Sao nhớ nổi? Xa tít tắp ngày xửa ngày xưa rồi – Hân cười đáp - …. Hình như hồi đó mình với mấy đứa trong làng cùng đi thả diều trên bờ đê. Mấy đứa bé tẹo, thả kiểu gì cũng không lên được, đang bực bội vô cùng thì trên trời có con diều bay cao vút. Nhìn lại mới thấy anh Minh đang cầm dây giật còn cậu thì chạy tíu tít bên cạnh. Thế là bọn mình chạy theo và…chỉ vài phút sau cả bọn đã chơi cùng nhau vui vẻ… Tình bạn của chúng ta như vậy đấy, thật đơn giản, thật nhanh chóng. – Hân nhún vai vui đùa nhưng trong mắt là sự xúc động thật sự khi nhớ lại những giây phút vô tư nhất của tuổi thơ.
- Đúng vậy, hồi đó bọn mình chắc chỉ như AD. Tình bạn đến thật tự nhiên, giản dị vì nó xuất phát từ trái tim thuần khiết nhất… Thậm chí mình còn cảm thấy nó như duyên phận vậy, đến lúc nào mình cũng không biết. – NT mỉm cười nhìn Hân chân thành, sau đó siết chặt tay hơn – Cảm ơn cậu… thực sự….Cảm ơn cậu đã luôn ở bên mình những lúc quan trọng nhất…. Cảm ơn ông trời đã mang cậu đến bên mình.
Những câu nói xuất phát từ đáy lòng của NT làm Hân cảm động vô cùng, khóe mắt đã long lanh nhưng cô lại cười, ra vẻ không có chuyện gì đập vào trán bạn nói:
- Con dở, bỗng dưng lại tình cảm như là sắp chia ly từ biệt không bằng.
Nghe câu nói đùa của Hân, NT phì cười, lấy tay dụi mắt rồi ôm chặt bạn, nói giọng ủy khuất:
- Thì hôm nay chẳng phải ngày chia tay của đôi uyên ương chúng ta sao? Ngày mai là cậu thuộc về anh Minh rồi, làm sao mình dám gần gũi cậu như vậy? Anh ấy không bẽ gãy tay mình mới lạ.
- Haha, anh ấy dám? Trong tim mình, anh ấy không bằng gót chân của cậu. – Hân tươi cười ôm chặt bạn.
- Haiz, anh mình mà nghe thấy chắc đau lòng đến vỡ tim mất? Sao cậu có thể dễ dàng vứt bỏ tình yêu như vậy? – NT trách cứ, giả vờ đau lòng thay anh trai.
Thấy vậy Hân vội đẩy NT ra véo tai cô nhăn mày – Sến quá đấy bà – Rồi bất chợt cô trở nên nghiêm túc, nhìn sâu vào mắt bạn, trịnh trọng khẳng định – Đối với mình, tình bạn và tình thân mãi mãi xếp trên tình yêu.
Âm thanh cuối cùng kết thúc, không khí lại trôi vào tĩnh lặng, trang nghiêm như đang tôn vinh điều đó. NT không nói gì, chỉ nhìn bạn chăm chú, sau đó lại ôm chặt bạn, đặt cằm lên vai bạn nói nhỏ:
- Mình cũng vậy.
Sự kiên định và có gì đó chua xót ánh lên trong mắt cô rồi nhanh chóng biến mất. Vì NT không đối mặt với mình cho nên Hân không nhìn thấy được, vẫn ôm chặt bạn.
***
Lát sau, Hân đẩy NT ra cười nói:
- Sướt mướt bằng đấy đủ rồi, nếu không mình không nhận ra chính bản thân mình mất….Quay lại chuyện chính, mai đi thử áo cưới với mình. Cậu thử áo dài luôn, cậu cũng là một trong những người bê tráp cho mình mà.
- Cậu đừng đùa, mình là em chồng tương lại của cậu đó. – NT cười trợn mắt với bạn.
- Mình không cần biết, mình chỉ biết cậu là bạn thân nhất của mình, vì vậy nhất định không thể thiếu được. – Hân nganh ngạnh nắm chặt tay bạn không nghe.
Thấy vậy NT chỉ có thể thở dài than thở, lấy lý do then chốt nhất:
- Mình muốn cũng không được….bởi mình đã là một bà mẹ rồi, làm sao đội lễ cho cậu đây? Cậu muốn các cụ cầm dao chém mình sao? – NT trừng mắt dọa nạt.
- Mọi người chỉ nói là kết hôn rồi không thể đội lễ chứ có nói là có con đâu? Vì vậy cậu vẫn đủ tiêu chuẩn trăm phần trăm. – Hân nói một cách nhẹ nhàng, liếc mắt coi nhẹ sự cảnh cáo của bạn.
Đến lúc này NT chỉ có thể giơ hai tay lên hàng, quả thật không còn lý lẽ nào với cô bạn. Cô dâu là lớn nhất, không thể để họ mất hứng được, nếu không có khi cô còn chết thảm hơn. Nghĩ vậy NT đành xị mặt thỏa hiệp nói:
- Thôi được rồi, vì cậu mình đành hy sinh tấm thân này – Sau đó cô giơ tay lên ra điều kiện trong tiếng cười khoái trí của Hân – Nhưng ngày mai mình cần đến trường gặp hiệu trưởng để báo cáo tình hình hiện tại, dù sao mình cũng bình phục rồi. Vì vậy cậu cứ đến tiệm áo cưới trước, khi nào mình xong việc sẽ đến sau, được không?
Nghe vậy, Hân vui mừng muốn nhảy cẫng lên, đập mạnh vào tay NT giao kèo:
- Nhất trí. Hehe.
- Ok, ngủ thôi. – NT xoa tay bị vỗ đau rồi xoay người nhắm mặt lại. Hân cũng ngoan ngoãn đặt hai tay lên bụng ngủ bên cạnh cô.
Một lát sau NT lặng lẽ mở mắt ra, khẽ khàng quay sang nhìn Hân bên cạnh. Cô đang nhắm mắt ngủ ngon lành, hơi thở đều đều. Thấy vậy NT khẽ nhếch môi cười… nhưng trong lòng lại có cảm giác không yên, lo lắng và hơi nóng ruột. Chẳng lẽ là do hạnh phúc đến với mọi người quá dễ dàng khiến cô sợ hãi nó sẽ nhanh chóng bay mất hay đây chỉ là ảo giác? NT nhíu mày với những cảm xúc quái dị này. Sau đó cô khép chặt mắt lại, điều hòa hơi thở và cố gắng ru mình vào giấc ngủ.
Trong phòng làm việc quen thuộc, MV đang nhìn chăm chăm vào những tấm ảnh được rải rác trên bàn. Đó là hình ảnh về hai người đàn ông mà MV hận nhất và cô gái rất quen thuộc với anh, bởi cô ta gần như lớn lên bên cạnh anh.
QT ung dung ngồi trên mặt bàn, cầm lên một tấm ảnh phóng to nhìn rõ mặt của người trong ảnh, liếc nhìn MV bên cạnh im lặng như tượng hỏi:
- Cậu tính thế nào?
-….
- Nếu cậu không tiện ra tay thì tôi có thể giả quyết được. – Thấy bạn không phản ứng, QT cầm thêm bức ảnh là gương mặt người con gái xinh đẹp đang cười, chỉ tiếc là nụ cười của cô ta quá chói mắt và gai rợn với ánh mắt sắc lẹm. Ngón trỏ di trên mặt cô gái bất chợt nắm chặt lại, nụ cười và cả khuôn mặt của cô thoáng chốc trở nên nhăn nhó, vẹo vọ, QT cả người tản ra sát khí, ánh mắt lóe sáng – Tôi nhất định sẽ làm cho cô ta nhận ra mình đã làm một điều cự kỳ ngu xuẩn.
- Trước mắt cứ để yên. – Sau một lúc, MV lạnh nhạt lên tiếng, ngả người dựa vào lưng ghế.
- Tại sao? – QT giật mình quay phắt lại nhìn bạn vừa kinh ngạc vừa tức giận. Nhưng MV chỉ nhàn nhạt đáp:
- Hiện tại đang có chuyện vui, tôi không muốn việc đó ảnh hưởng đến không khí của lễ cưới.
Lời giải thích của anh khiến QT há miệng trợn tròn mắt nhìn bạn như nhìn quái vật. Mãi sau mới ngậm miệng lại rồi đột nhiên phá lên cười như bị ma nhập.
MV không quan tâm đến phản ứng có phần thái quá và điên rồ của anh, từ từ xếp từng tấm ảnh để vào túi như cũ.
- Cậu thay đổi rồi, thực sự thay đổi rồi…. Cô ấy đã làm được điều tưởng chừng như không thể xảy ra – QT cười nhìn bạn, đột nhiên chuyển sang chế giễu - Chỉ tiếc là cô ấy không nhận ra.
Để túi ảnh vào ngăn kéo rồi đóng lại cẩn thận, MV hoàn toàn miễn dịch với sự đả kích, châm trọc của QT, liếc nhìn anh chán ghét, cất giọng đuổi khách:
- Không còn việc gì thì biến đi, con gái tôi sắp đến rồi.
- Vậy thì càng tốt, tôi đang muốn gặp AD đây. Lâu không được véo má nó, thấy ngứa tay quá. – QT xoa hai tay vào nhau, cười nham nhở với MV. Đổi lại chỉ là câu nói vô cảm, đáng sợ của anh:
- Nếu vậy tôi rất sẵn lòng giúp cậu chặt bỏ đi.
- Cậu đúng là đồ không có tính người – QT tức tối hét lên nhưng ngay sau đó vội vàng xua tay khi thấy MV nhướn mày nhìn anh – OK, OK…coi như tôi chưa nói gì.
Dứt lời liền dùng tốc độ nhanh nhất cách xa MV rồi chạy trối chết khỏi đó. Nhìn bước chân thoăn thoát của bạn, lúc này MV mới phì cười, gỡ bỏ gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc chết người xuống. Bỗng dưng hình ảnh của vừa rồi QT khiến anh liên tưởng đến thỏ đế khi bị chó sói đuổi, làm anh cười rung cả ghế.
Đúng lúc này, AD mặc áo trắng váy đen xinh đẹp xuất hiện ở cửa. Mái tóc ngắn để tự nhiên, ôm trọn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của bé, trên vai là chiếc ba lô con gấu màu đỏ nhỏ nhắn. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy bố đang cười sảng khoái, bé liền mở to đôi mắt trong veo như nước hồ baikal nhìn chòng chọc bố đầy tò mò.
- Bố. – Sau một lúc yên lặng quan sát, AD cất tiếng gọi, đánh thức MV khỏi tràng cười kéo dài.
Nghe tiếng con gái gọi, MV giật mình nhìn ra cửa, sau đó cười dịu dàng giang hai tay hứơng con gái nói:
- Bé con, lại đây cho bố yêu nào.
Thấy vậy AD cũng cười híp mắt, khoe hàm răng trắng đều với bố rồi chạy vụt vào, nhảy tót lên đùi bố một cách điệu nghệ. MV hạnh phúc thu tay lại, kéo con gái sâu vào lòng rồi hôn tới tấp lên mặt con.
AD được bố hôn buồn khiến bé cười khanh khách, tiếng cười nghe thật trong trẻo và vui tai.
***
Sau một lúc đùa nghịch, MV dừng lại vì sợ con cười nhiều quá sẽ đau bụng. Anh dịu dàng vuốt tóc con, âu yếm hỏi:
- Hôm nay bé con học có vui không?
- Vui lắm ạ, nhưng không phải vì học mà là vì mẹ đã khỏi bệnh, sẽ mau chóng tiếp tục dạy con…. Bố ơi, hôm nay mẹ đến trường cùng con để gặp cô hiệu trưởng ạ. – AD cười tươi khoe với bố, nhưng sau đó lại cau mày nói tiếp – Nhưng sau khi gặp cô hiệu trưởng mẹ có vẻ là lạ.
- Lạ như thế nào? – MV vội vàng hỏi.
AD nhíu mày sâu hơn, đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu ngây thơ đáp:
- Con không biết, con chỉ cảm nhận thấy điều đó thôi.
Nghe con nói vậy MV cũng không truy hỏi nữa, chỉ trầm tư một lát rồi hỏi tiếp:
- Thế mẹ con đâu rồi?
- Mẹ đi đến chỗ thử áo cưới với mẹ Hân rồi ạ. Mẹ không cho con đi theo. – AD phụng phịu nói.
Nhìn vẻ mất hứng của con gái, MV cười xoa đầu dỗ:
- Không sao, chắc mẹ nghĩ đây là việc quan trọng, sợ con nghịch thôi.
- Con có nghịch đâu. – AD không phục đáp.
- Thôi được rồi, chơi với bố không vui sao? Bé con muốn đi đâu chơi, bố dẫn con đi, được không? – MV dụ dỗ con.
Chầm chậm quay người lại, AD nhìn chăm chú vào mắt bố hỏi:
- Hôm nay bố hơi lạ, tại sao vừa nãy bố cười như vậy ạ?
MV ngẩn ra trước câu hỏi của con. Lát sau nhớ ra mình mới dọa QT và điệu bộ chạy trối chết của cậu ta anh lại cười.
- À, vừa nãy bố đùa với bác Tiệp một chút.
Nheo mắt nhìn bố không tin, AD vạch trần sự thật:
- Hừ, bố đe dọa bác ấy thì có. Bố tưởng con không biết sao? – AD khoanh tay hừ lạnh - Mỗi lần con nói chuyện với bác ấy xong là mặt bác ấy lại xám xịt và tháo chạy như vậy. Bố cũng hư thật, coi chừng con mách mẹ.
Nói xong AD dí mặt vào gần mặt bố, cười khoái trí.
Bị con gái bắt nạt, MV cười khổ véo yêu chiếc mũi nhỏ xinh của con:
- Đây gọi là hổ phụ sinh hổ tử, con hiểu không? Thôi đưa công chúa của chúng ta đi chơi nào.
Dứt lời, MV định bế AD đứng dậy nhưng bé tránh né, nghiêm mặt nói:
- Thứ nhất, con không phải là công chúa, bố không được gọi con như vậy – Bé tức giận trừng mắt với bố - Thứ hai, hôm nay con gặp bố có việc vô cùng quan trọng.
AD đắc ý vênh mặt nhìn bố, tỏ ra thần bí để bố phải hỏi. Vì vậy MV vui lòng chiều theo con gái, mở to mắt vô cùng tò mò hỏi:
- Chuyện quan trọng gì vậy?
Đạt được ý muốn, AD cười thích trí nhưng lát sau lại xị mặt xuống, bất mãn nhìn bố nói:
- Đối với bố và con còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện của mẹ? Hai người bao giờ mới hợp lại đây?– AD nhìn bố hỏi.
MV chỉ có thể im lặng, tránh ánh mắt bé.
– Hừ hừ, bố thật kém cỏi. Con đã tạo cho bố rất nhiều cơ hội vậy mà bố vẫn chưa chinh phục được mẹ.
Khoanh tay đầy tức giận, AD quay mặt đi không thèm nhìn bố nữa thể hiện sự thất vọng của mình. Thấy vậy, MV xẩu hổ sờ sờ mũi, dè dặt hỏi:
- Vậy bố phải làm gì?
Lúc này AD mới quay lại. Nhìn vẻ mặt buồn rầu của bố, bé thở dài nói:
- Haiz, vì hạnh phúc lâu dài của chúng ta, con đành tiếp tục chiến dịch cùng bố vậy.
Nghe vậy, MV vội vàng ngẩng đầu lên chăm chú nhìn con, ánh mắt sáng rực đầy mong chờ, đôi tai dường như cũng vểnh lên.
- Ông ngoại đang thay chỗ ngói cũ trên mái nhà. Bố đến giúp ông đi, như vậy sẽ có cớ ở lại qua đêm.
Nói xong, hai bố con cùng nhìn nhau đầy ẩn ý cười đầy gian tà.
AD nhìn bố ngốc nghếch cười bỗng thấy thật ra cho dù bố thông minh, lạnh lùng và đáng sợ đến đâu nhưng trước mặt mẹ và bé bố luôn rất ngờ nghệch và đáng yêu. Bố thay đổi hoàn toàn, trở nên nói nhiều, cười nhiều và đặc biệt là rất biết nghe lời. AD gật đầu hài lòng vì điều đó bởi bé biết bố rất yêu mẹ và bé.
Sau đó hai bố con MV vui vẻ rời khỏi phòng, hưng phấn đi thực hiện “ý đồ đen tối” của mình…. Cũng không biết liệu tối nay con thỏ nhỏ có bị sói xám xơi tái không?
Đi lang thang trên đường, NT bỗng thấy rợn người. Lúc này cô mới dừng lại, đưa mắt nhìn xe cộ trên đường, nhìn xem đây là đâu. Thì ra trong lúc thất thần, cô vẫn đi quanh tường của trường mầm non. Liếc mắt nhìn qua song sắt trước mặt, NT nhìn thấy những em nhỏ đang tung tăng ngồi đu qay hay cầu trượt, vui đùa thỏa thích trong giờ ra chơi. Dựa người vào thanh sắt lạnh, cô cứ nhìn chằm chằm các em như vậy hồi lâu. Trong đầu hồi tưởng lại những lời chị hiệu trưởng vừa nói.
Hiệu trưởng là một phụ nữ nghiêm khắc, có bản lĩnh, tuổi đã ngoài bốn mươi. Lần đầu tiên gặp chị, NT đã chào là cô khiến chị mặt lạnh xuống 0 độ, mãi sau mọi người nói cô ngốc, NT mới biết mình đã động chạm đến vấn đề nhạy cảm của phái nữ…. Khổ một nỗi chị hơn NT 15 tuổi, đồng thời cũng kém mẹ cô khoảng đấy khiến cho NT không biết nên xưng hô thế nào? Đó cũng là cái dở trong cách xưng hô của tiếng Việt. NT cười nhớ lại kỉ niệm ngờ nghệch đó.
- Hiện tại có đoàn thanh tra đến kiểm tra trình độ và hồ sơ của các giáo viên. Lần này họ làm quyết tuyệt lắm…. Chị rất tiếc nhưng không còn cách nào khác.
Chị hiệu trưởng đã nói đầy quyết liệt và vô tình mặc dù lời nói chứa sự áy náy. NT biết chị là một người công tư phân minh, luôn tỉnh táo vì vậy chị biết vấn đề nào nặng nhẹ hơn, và quyết định của chị luôn dứt khoát, mạnh mẽ như vậy. Chính những thứ đó đã làm cho cô khâm phục chị. Cô không trách chị hiệu trưởng làm vậy bởi cô biết chị chỉ làm theo quy tắc và hoàn cảnh. Đó không phải lỗi của chị, NT càng biết rõ đây cũng không phải chuyện tình cờ, cô biết chắc chắn có người cố tình, đoàn thanh tra chỉ là sự đe dọa của họ…nhưng cô biết làm gì đây? Cho dù biết rõ là ai cô cũng đâu kiện nổi họ? Rõ ràng là cô không có lý. Nhà nước vẫn luôn yêu cầu bằng cấp, họ chỉ làm theo quy định đặt ra, sẽ không có bất cứ trường hợp ngoại lệ nào. NT cười buồn khi biết mình thật bé nhỏ, chỉ như con kiến, dễ dàng bị giẫm bẹp bất cứ lúc nào mà không có lấy một cơ hội phản kháng.
Vì vậy việc duy nhất cô có thể làm là bình thản chấp nhận điều đó. Bước ra khỏi trường trước ánh mắt đầy vui sướng và khinh miệt của những kẻ luôn ghen ghét, đố kị với mình. Nhưng NT chẳng thèm để ý đến, cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Đang lơ đãng với nỗi buồn bỗng tiếng điện thoại làm NT giật mình tỉnh giấc. Cô thẫn thờ ấn nút nghe mà không nhìn màn hình, mệt mỏi nói:
- Alo.
- Nguyễn NT, cậu còn dám thong thả nói như vậy? Cậu có biết đã nói với mình là sắp đến từ 1 tiếng 33 phút trước rồi không?
Tiếng sư tử gầm của Hân truyền ra từ điện thoại khiến NT phải nhăn mày tránh ra xa. Đợi âm thanh nhức óc đó dừng lại, NT mới nhẹ nhàng nói:
- Ờ…ừm…mình bị kẹt xe….nhưng không sao, sắp đến rồi. Cậu chờ lát nữa thôi.
- Cho cậu 10 phút cuối cùng.
Sau đó vọng lại bên tai NT là tiếng giập máy đầy uy lực và tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi kết thúc. NT vội vàng cất máy vào túi rồi hít sâu một hơi, thục mạng chạy về bến xe buýt, không còn hơi nghĩ chuyện vẩn vơ nữa.
Trong tiệm áo cưới “Hạnh Phúc”, xung quanh đều là cửa kính với những manocanh khoác trên mình những bộ váy cưới lộng lẫy, đủ màu sắc. Hân mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết không dây ôm sát lấy bộ ngực đẹp đẽ của cô ngồi trên sôpha, đằng sau là dải lụa màu trắng xuôi xuống lưng đính trên mái tóc đã được búi gọn gàng. Khuôn mặt trang điểm tinh tế, nổi lên những đường nét đẹp đẽ của cô. Lúc này trông cô xinh đẹp và rực rỡ như hoa hướng dương. Chỉ có điều hai hàng lông mày thanh tú đang cau chặt lại thể hiện sự bất mãn.
Đức Minh mặc com lê đen, cổ thắt nơ trắng, áo sơ mi bên trong cũng màu trắng trông rất lịch lãm và bảnh trai như hoàng tử William. Anh đang đứng bên cạnh, đặt tay lên vai Hân dỗ dành:
- Chắc Tuyết bị kẹt xe thật, em đừng giận, nó nói sắp đến rồi mà.
- Hừ, nó bảo câu này đã một lần khoảng hơn tiếng trước rồi. Hôm nay là ngày cưới của em mà, chẳng coi trọng gì hết. – Hân bĩu môi, tức giận nói.
ĐM chẳng biết nói gì nữa, chỉ có thể chống tay nhìn ra cửa.
Đúng lúc này NT mặt đỏ hồng, thở hổn hển xuất hiện, thấy vậy ĐM liền nhăn mặt khổ sở nhìn em rồi hất đầu về phía Hân cầu cứu. NT mỉm cười gật đầu với anh, bước lại gần cô dâu:
- Woa, ban ngày mà có tiên nữ rơi xuống nhân gian sao? Thật là không tin được. – NT phô trương hô to.
- Thôi đi, đừng có mơ dùng chiêu đó đánh lạc mình. – Hân hừ lạnh không thỏa hiệp.
Kế hoạch bị thất bại, NT thở dài buồn bã ngồi xuống bên cạnh Hân, cúi đầu hối lỗi nói:
- Mình xin lỗi đã bắt cậu đợi lâu.
Nghe vậy Hân mới nguôi ngoai một chút, lạnh nhạt đáp:
- Nói thế còn nghe được…. Nếu cậu còn làm mình giận nữa, mình sẽ bỏ về, không thèm chụp ảnh cưới gì hết. – Hân dọa nạt.
Đứng bên cạnh, ĐM hốt hoảng gần như xoắn đuôi lại, định mở miệng thì NT đã lên tiếng trước:
- Đừng thế chứ, cậu giận mình sao lại trừng phạt lên anh mình?
NT cười nhìn anh trai, ĐM liền gật đầu như trống gỏi. Hân cũng nhìn theo, bộ dạng gấp gáp và sợ hãi của anh khiến khóe miệng cô co giật vì nhịn cười. Cuối cùng không kiềm chế được bật cười ngặt nghẽo. Hai người kia vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm, cùng đưa tay quệt mồ hôi lạnh trên trán.
Sau đó NT nắm tay Hân kéo dậy cười nói:
- Mọi chuyện ổn rồi thì tươi cười lên nào cô dâu. Đi chụp ảnh thôi, hôm nay cậu là xinh đẹp nhất đấy, vì vậy không được nhăn nhó, biết chưa? – Cô vỗ về má Hân dỗ.
Nói xong cô đưa tay kéo hai người đi về phía thợ chụp ảnh. ĐM và Hân cười tươi như hoa tạo dáng hết kiểu này đến kiểu khác: lãng mạn, hoang dã, mạnh mẽ…. theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia. Bọn họ cũng kéo NT vào chụp cùng nhưng cô nhất quyết từ chối bởi đây là ảnh cưới của họ, không thể có ai xen vào. Khuyên mãi không được họ mới chịu từ bỏ.
Lát sau, NT theo nhân viên phục vụ đi thay áo dài.
Đứng trước gương, NT ngắm mình trong bộ áo dài màu đỏ truyền thống.
- Chị thật xinh đẹp, da lại trắng mịn. Mặc bộ này đúng là không thể chê vào đâu được. – Cô nhân viên vuốt tà áo cho NT, tấm tắc khen ngợi.
NT không nói gì, chỉ mỉm cười với cô rồi tiếp tục nhìn người trong gương. Quả thật chiếc áo dài này vừa tôn lên dáng người mảnh khảnh vừa làm rạng rỡ làn da trắng hồng của cô….nhưng NT lại thấy có nét bất an trong nụ cười và ánh mắt. Cô không thích dáng vẻ của mình lúc này lắm, đẹp nhưng có vẻ chín chắn và đượm buồn.
Thực ra NT rất ít khi mặc áo dài bởi cô thấy mình lùn mặc không đẹp, mặc vào lại hơi bó buộc và đặc biệt là cô không thích đi giày cao gót, rất đau chân và bất tiện. Nhớ thời cấp ba, bọn cô thường nghịch ngợm vì vậy hầu như đứa nào cũng ghét mặc áo dài, luôn tìm đủ mọi cách để không phải mặc. Và lý do hữu hiệu nhất là “bệnh con gái”. Nghĩ đến đó khóe miệng NT liền nhếch cao lên nhưng sau đó lại từ từ hạ xuống, nỗi buồn dần xâm nhập.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi sách để trên bàn gần đó kêu lên, NT nhờ cô nhân viên lấy hộ mình rồi bật máy nghe:
- Alo. Như Tuyết xin nghe.
- Trở thành người thất nghiệp cảm giác thế nào? – Người bên kia không trả lời mà hỏi luôn, giọng nói chậm chạp, nhẹ nhàng chứa đầy sự vui sướng và chế giễu. NT đã đoán được là ai, mỉm cười bình tĩnh đáp:
- Cũng không phải cảm xúc xa lạ gì. Trước đó tôi vẫn luôn là người thất nghiệp mà, cô không nhớ sao?
- Cô…. – Điện thoại truyền đến tiếng thở mạnh, sau đó tiếng nghiến răng ken két – Giỏi lắm, cô vẫn còn bình thản được. Vậy….– Người bên kia cố kéo dài giọng – Nếu cô dâu xinh đẹp và chú rể lịch lãm đang vui vẻ chụp ảnh ngoài kia cũng giống như cô thì sao nhỉ?
Nói xong kẻ đó khoái chí cười sung sướng như nhìn thấy rõ vẻ mặt tái nhợt và thẫn thờ của NT, ung dung chờ đợi NT nói trước.
Nắm chặt điện thoại trong tay, NT lạnh lùng hỏi:
- Cô định làm gì?
- Cũng chẳng có gì đặc biệt. Bây giờ kinh tế đang khủng hoảng, nhiều công ty thực hiện chế độ giảm biên chế là chuyện bình thường… và cô bạn của cô không may nằm trong số đó thì thế nào? Hơn nữa bỗng dưng nhà máy chỗ anh cô làm bị phá sản cũng hợp lý lẽ, có phải không?
Nói xong người đó nhếch mép cười. NT có thể cảm nhận rõ khoái cảm và sự lạnh lẽo trong đó, cho dù truyền qua điện thoại nhưng cô vẫn thấy rùng mình.
- Cô có thể tưởng tượng được không? Đến lúc đó liệu họ còn giữ được nụ cười như lúc này? Liệu họ vẫn hạnh phúc sống với nhau không lo cơm áo gạo tiền?
Giọng nói đều đều, vui vẻ liên tục truyền vào tai NT khiến nhiệt độ trong người cô dần hạ xuống.
Hai tay nắm chặt cố kìm nén sự phẫn nộ, răng cắn sâu vào môi lấy đau đớn để tỉnh táo hơn, NT lạnh lùng yêu cầu:
- Nói vào trọng điểm đi.
Dứt lời, trong điện thoại liền vang lên tiếng vỗ tay, sau đó là tiếng cười tán thưởng:
- Quả là người lạnh lùng, trong mọi trường hợp vẫn không đổi sắc mặt…. Cô biết điều kiện của tôi rất đơn giản mà…. – Người đó cười uyển chuyển uy hiếp - Không nên chống lại tôi, nếu không hậu quả chỉ sợ cô không tưởng tượng nổi.
- Cô không sợ tôi nói cho anh ấy sao? – NT vén rèm nhìn ra ngoài hỏi.
- Cô sẽ không. – Bên kia bình tĩnh đáp.
- Cô chắc chắn vậy sao? – NT cười lạnh.