Mình gọi mà thằng bạn không bắt máy, mình nghĩ ngay là nó đang ngủ. Mình ngồi chém gió với thằng bạn gốc bắc mà cười đau ruột. Gần hết giờ ra chơi thì thằng bạn mình gọi điện thoại lại.
- ‘alo’, mình trả lời
- ‘gọi lại cho tau’,nó nói rồi cúp máy liền, chắc điện thoại hết tiền
Mình gọi lại cho nó
- ‘mày gọi cho tao có gì ko?’, giọng nó nói, đúng là nó vừa thức dậy, còn nghe tiếng ngáp
- ‘gọi chơi thôi, anh em lâu ngày ko gặp’,mình nói, ý định mình là hỏi nó vụ hôm qua, nhưng nghĩ lại thôi vì thằng bạn có thể nghĩ xấu về em gia sư của mình hay gì đó không hay lắm. Mà biết 1 chuyện đã xảy ra cũng ko để làm gì?
- ‘rảnh vkl ha, tao đang ngủ đó’, thằng bạn mình nói
- ‘vậy ngủ đi’, mình nói, bỏ ý định hỏi han về em gia sư.
- ‘àh, mày với nhỏ bồ mày tốt chưa?’, nó hỏi mình,chắc nó cũng tò mò
- ‘bình thường như cơm sườn’, mình nói,cười, câu này là câu tủ của thằng này, mình nhại theo nó. Hồi đó ai hỏi nó, nó cứ trả lời : bình thường như cơm sườn.
- ‘đệt, vụ hôm qua sao rồi?’, nó hỏi mình.
- ‘tao có biết rõ gì đâu, mà chuyện gì?’, mình hỏi.
- ‘vợ tao nói nhỏ bồ mày là bạn hồi nhỏ của nó, nhưng nhỏ bồ mày tội nghiệp lắm’, thằng bạn nói, mình nghe như nuốt, đây là lời nhận xét đầu tiên về em gia sư dưới phương diện 1 người ko hề ghét em gia sư.
- ‘sao, nói rõ coi’, mình nói.
- ‘nhỏ bồ mày khổ từ nhỏ nhưng nhỏ bồ mày cũng thứ dữ, ko hiền đâu’, thằng bạn nói, có vẻ như nó đang mở nhạc. Ngủ dậy và vớ ngay tới máy tính khi chưa đánh răng là thói quen của nó
- ‘tao ko thích gái hiền, nhạt bỏ mẹ’, mình nói đùa cho không khí bớt căng thẳng
- ‘bồ mày nhiều thằng theo lắm, nhưng nó yêu có 1 thằng àh, mà thằng này mất dạy lắm. thằng hôm qua là thằng theo bồ mày dai nhất trong ngần đó thằng’, mình nghe nó nói, những thứ này mình biết từ nhiều nguồn thông tin và không có gì ngạc nhiên, nhưng sao nghe lại mình vẫn có cảm giác như ai rút bớt không khí
- ‘gì nữa, mà hôm qua có chuyện gì’, mình hỏi nó
- ‘nghe vợ tao nói lại là thằng D và bồ mà có nhiều chuyện lắm nhưng chủ yếu là vì bồ mày không yêu nó và cự tuyệt,àh có chuyện này hôm qua tao quên nói’, thằng bạn nói, mình bắt đầu hồi hộp. Mình nghe trong giọng nói thằng bạn có chút gì e ngại khi nói ra
- ‘chuyện gì?’, mình hỏi liền, lúc này thằng bạn người gốc bắc đang kêu mình vào lớp vì hết giờ giải lao. Mình kêu nó đi trước đi
- ‘hôm qua lúc cãi nhau giữa nhỏ bồ mày và thằng D còn có thằng nữa, nhưng tao ko biết ai , lúc cãi gần xong nó mới tới’, mình giật mình khi nghe thằng bạn mình nói thế, ko biết là ai nữa
- ‘thằng đó thằng nào?’, mình hỏi liền
- ‘tao ko biết, nhìn cao to lắm nhưng mặt nó láo láo’, thằng bạn mình nói. Mình đoán là HA, buổi sinh nhật đó sao HA biết và tới, sao nhiều thứ rối quá vậy.
- ‘bồ tao đẹp ko?’, mình hỏi nó, lái sang chuyện khác cho câu chuyện tự nhiên hơn
- ‘đẹp thua vợ tao’, thằng bạn nói, mình biết là nó đang rất hạnh phúc với nhỏ Ban, quen nhau nhiều năm mà chưa từng thấy nó như thế
- ‘thôi anh vào học đây’, mình nói, thấy hơi bấn loạn vì những thứ nó nói
- ‘anh mả nậu mày’, nó nói rồi mính cúp máy. Mình vào lớp học, mình hiểu rõ mọi chuyện đang mở ra, từ từ,thằng D và thằng HA cùng xuất hiện, mà theo mình biết em gia sư quen HA sau khi D bỏ đi, vậy rất có thể thằng D bỏ đi nhưng luôn theo dõi rất sát mọi hoạt động của em gia sư. Điều đó nghe có vẻ khó hiểu, nhưng xét với 1 thằng mang tiếng có bệnh tâm lí thì có thể em gia sư là tình đầu day dứt mà nó mãi ko bỏ được và lên nhiều kế hoạch. Mình nghĩ thế mà còn thấy mình điên, chắc mình xem nhiều phim đến mức nhiễm loạn.
Thằng D lại nhắn tin nhắn trống cho mình, mình ko quan tâm, cái tin nhắn trống trong số 3 tin nhắn nó gửi liên tục có 1 dấu chấm, 1 dấu chấm duy nhất, mình nghĩ là nó bấm nhầm nên thôi
…
Giờ ra về, em gia sư tới đón mình đúng giờ, mình vẫn tỏ ra bình thường vì mình cũng thấy chuyện chẳng có gì, mình sẽ tranh thủ cơ hội chiều nay đi chơi chung mình sẽ tâm sự nhiều chuyện hơn với em, mình tin em luôn muốn nói gì đó với mình chỉ là em còn e ngại và chưa có dịp. Rồi nắng sẽ lên, mọi thứ sẽ qua
- ‘trong tim anh, có chỗ cho em?’, em hỏi mình, tất nhiên là có, mình hơi ngạc nhiên về câu hỏi đó, có giống với câu con gái hay hỏi người yêu là anh có yêu em không?
- ‘tim anh là chỗ sinh ra dành cho em’, mình nói, tự thấy sến mà kể ra với em mình chưa từng dùng những lời ngọt ngào. Vì mình không dám, vì mình tự thấy sến dù những lời ngọt ngào đó là tình cảm của mình không chút giả dối.
- ‘ohm, đc rồi, chiều đi đóng phim nha’, em gia sư nói, trở lại giọng nói vui vẻ thoải mái, em cho xe chạy nhanh, mình ôm em chặt bằng 1 tay
Chở mình về tới nhà thì em gia sư hẹn mình 1h30 gặp lại, mình và em chắc là hai đứa yêu nhau mà toàn đi chơi buổi chiều, khi mà trời nắng và người ta ngủ trưa thì mình và em gia sư đi chơi. Thực ra đi buổi tốt cũng được nhưng ít thời gian và không thoải mái với cái tay gãy và còn việc mẹ mình nên bọn mình thường đi buổi chiều.
…
Mẹ mình về ăn cơm và biết vụ em gia sư chở mình đi học, nhưng mẹ mình vẫn cho mình tiền đi xe ôm như kiểu ko xác nhận chuyện đó, còn về việc cấm mình thì mẹ mình chắc hiểu rõ là bây giờ không còn tác dụng nhiều. Mọi thứ vẫn ổn.
…
Mình ngủ trưa liền ngay sau ăn cơm và thức dậy chuẩn bị, mình xuống tới nơi thì cũng gần 1h30, ngồi hóng gió chút xíu thì em gia sư tới. Em gia sư mặc nguyên bộ đồ đen, em làm mình nhớ lại cái dạo mình mới gặp em khi em tới nhà mình dạy kèm. Khi ấy em rất hay mặc đồ đen và cột tóc cao, nhìn gương mặt có chút lạnh lùng. Dạo đó đến tận bây giờ, ở em mình luôn thấy cái mong manh dù em ko từng tỏ ra như thế
- ‘đóng phim gì mà mặc đồ đen thui’, mình nói với em, hôm nay mình mặc quần jean áo sơ mi caro, cái áo này lâu lắm chưa mặc.
- ‘kệ em, anh có cái áo đâu đẹp vậy?’, em hỏi mình, em đưa tay chỉnh lại cổ áo cho mình, lúc nãy mình bẻ cổ áo chưa đúng nếp. Em lại chạm vào mình, mình lại thấy ấm áp thân thương, em ân cần quá mức với mình.
- ‘áo cũ rồi lâu lắm anh chưa mặc’, mình nói vui vẻ, trong người là cảm giác sung sướng. vì được khen hay vì em gia sư chạm vào mình.
- ‘đi thôi’, em nói rồi lấy nón bảo hiểm đội cho mình. Dù cố gắng nhưng có nhửng thứ đã dần thành thói quen với mình.
Mình cười và leo lên xe em ngồi, em để cái cặp quàng qua tay lái, cái cặp nhỏ cũng màu đen
- ‘đi đâu heo?’, mình hỏi em, con heo gầy của mình
- ‘em chưa biết nữa’, em gia sư trả lời ngắn gọn, mình tò mò không biết sẽ có tiết mục gì. Tay em gia sư từ sau hôm kỉ niệm, em luôn đeo đồng hồ mình tặng và mình cũng vậy.
- ‘có làm kịch bản chưa?’, mình hỏi em, mình nghĩ cái kịch bản em nói là giỡn thôi nên mình giỡn lại
- ‘rồi, trong cặp’, em trả lời, không nói gì thêm. Đi chơi buổi trưa đúng là có cái hay là đường phố không đông nhưng nóng và tay mình ngứa ngáy, có vẻ như hôm nay em gia sư có chút bối rối nên cả đi đâu em cũng ko định hình, cứ cho xe chạy thật chậm trên phố.
- ‘em muốn ngủ cùng anh’, em gia sư nói, mình như ko tin vào tai mình, mình bắt đầu nghĩ bậy bạ sau câu nói ấy, nhiều thứ mông lung quá. Không biết chẳng lẽ đóng phim là thế.
- ‘hả?’, mình hỏi em liền
- ‘không phải quan hệ đâu, chỉ ngủ thôi’, em trả lời, mình nghe hơi sững sờ vì câu nói, sao em nói đi đóng phim gì mà. Mình không nhìn thấy mắt em nên ko đoán được em đang như thế nào, chỉ thấy có lẽ em mệt mỏi và muốn ngủ
- ‘uhm, đi ngủ, anh cũng buồn ngủ’, mình nói và dặn bản thân sẽ ko nghĩ hay ko làm gì bậy bạ
- ‘nghĩ em dễ dãi đúng ko?’, em hỏi mình e ngại, tất nhiên mình có ngỡ ngàng nhưng mình ko nghĩ em thế, mình hiểu em không như thế , chỉ là em hơi không giống những người con gái khác. Em muốn vượt qua những giới hạn và là chính em
- ‘ko’, mình trả lời, ko giải thích gì thêm, mình nghĩ càng giải thích em càng nghĩ mình cố bao biện
Mình và em sau khi chạy lòng vòng 3 lần xung quanh những con đường gần khu nhà mình thì mình và em gia sư chạy vào cái khách sạn hôm bữa mình và em vào. Cảm giác trong mình cứ nóng rần dù mình không muốn thế. 49 ngày gần tới và giống như em đang cố gắng làm càng nhiều thứ càng tốt. Gửi xe và lên nhận phòng mình và em lại leo lên tầng hai, lần này là căn phòng khác, chỉ có 1 cánh cửa vào và tối om. Mình biết cả 2 đứa đều ngại.
- ‘mở ti vi lên anh’, em nói mình, lúc này là vừa vào tới phòng và em đang mở điện.
Mở ti vi xong mình ngồi xuống giường, em cũng ngồi xuống giường, cả 2 im lặng ngại ngùng như ko biết bắt đầu câu chuyện từ đâu
- ‘ngủ đi heo, anh canh cho’, mình nói, ngoài tiếng hát ca sĩ Tuấn Hưng thì không gian im lặng ngột ngạt. Như đợi mình nói, em gia sư cởi giày và nằm xuống, mình dặn mình đứng nghĩ bậy bạ. Mình cũng nằm xuống
- ‘em nói chuyện nha’, em nói, lúc nãy em ôm mình, lúc này thì hai tay em để 2 bên và mắt thì nhìn lên trần
- ‘uhm, anh biết trò chơi nào mang tên 49 ngày chưa?’, em gia sư hỏi mình, mình không ngờ em nói tới chuyện này, không biết em đã biết mình biết chưa?
- ‘sao?’, mình nói, giọng mình tỏ ra bình thường
- ‘nếu em yêu trong 49 ngày thôi thì sao?’, em gia sư hỏi mình, sao em lại mở bài ngửa, sao hôm nay em nói tới vấn đề này. Mình dù biết trước nhưng ko tránh khỏi sự thất vọng, thì thà rằng đừng nói, để mình còn hi vọng . Có lí do gì em nói ra? Cảm giác như ai đấm thẳng vào tim
- ‘sao lại là 49 ngày?’, mình hỏi em, cố tỏ ra như em đang đùa về cái gì đó đơn thuần mang tên 49 ngày thôi.
- ’em thích con số ấy, nó trái ngước với tình yêu, nó mang danh cái chết’, em gia sư trả lời đơn thuần, ko hề nhìn qua mình. Mắt em dính ở trên trần nhà, nơi có cái quạt đang quay
- ‘nếu trò chơi 49 ngày đó có em, thì anh cũng muốn chơi’, mình nói đúng với suy nghĩ của mình. Mình vẫn có lòng tin là trò chơi đã từng diễn ra, và cái đã từng đó là ở quá khứ, mình là ngoại lệ. Câu nói của mình chắc khiến em ngạc nhiên.
- ‘yêu mù quáng và vẫn yêu?’em hỏi mình, lần này mới quay sang nhìn mình. Đôi mắt em chứa thật nhiều sự trống rỗng, nhìn mênh mang hơn cả biển khơi
- ‘uhm’, mình trả lời
- ‘dù giả dối ngay từ đầu vẫn yêu?’, em gia sư hỏi, như cố dùng những từ ngữ phũ phàng, quả nhiên tim mình cứ nhói lên sau từng câu nói của em, dù mình đã lường trước. Chỉ là mình ko nghĩ em sẽ nói ra, nói thẳng trực tiếp với mình.
- ‘uhm,anh vẫn yêu’, mình nói, giọng mình chắc nịch. Mình biết nhiều thứ hơn em nghĩ và mình chưa từng hối hận yêu em. Vì mình có đủ lí do để cam tâm tình nguyện yêu em, yêu nhiều hơn trăm ngàn lần lời mình có thể diễn tả
- ‘anh nói nha’, em gia sư nói, mình tự hỏi sao em lạnh lùng đến thế, lời em nói có vẻ như đanh thép, như khẳng định đó là trò chơi của em.
- ‘uhm, vì anh ngay từ đầu bắt đầu với em là tình yêu, anh ko biết em có yêu anh ko, nhưng anh luôn tự tin tình yêu của anh đủ để cả anh và em xài, ko có gì phải hối hận’, mình nói rõ ràng, biết là trong tim mình có nhiều thứ đang trở nên lộn xộn nhưng những thứ đó không ảnh hưởng hay không hòa trộn vào tình yêu của mình. Em gia sư chắc chắn nghĩ là mình sẽ ngạc nhiên vì những thứ em nói, nhưng mình không tỏ ra như thế, mình bình tĩnh sẽ làm mọi thứ cứu vãn và giữ lại mọi thứ.
- ‘anh ko thấy em ác độc àh?’, em hỏi mình, em lại nhìn lên trần, giọng em trùng xuống. Nếu em ác thì em chỉ cần 49 ngày thì đá anh, cần gì phải nói ra.
- ‘có, em ác mà, nhưng anh yêu’, mình nói, em có ác hơn nữa thì mình vẫn yêu dù mình có chút thất vọng khi biết mình cũng là 1 món đồ chơi.
- ‘để em nói anh nghe’, em nói, thở ra như trút bỏ nỗi lòng.
- ‘ohm’, mình nói rồi nằm nghe, như mình từng nói, rồi thì mình cũng sẽ biết dần dần mọi thứ theo 1 cách nào đó. Tại sao lại như thế thì mình không rõ nên mình cứ đổ cho số phận vậy
- ‘sau mối tình với C bà HA, em yêu ai không quá 49 ngày, vì em sợ cảm giác không tình yêu, nhưng có tình yêu rồi em lại lo lắng nhiều thứ, cũng có thể em chưa thể yêu lại hay cũng có thể họ đòi hỏi ở em những thứ em chưa sẵn sàng cho. Em cho chính em 1 giới hạn 49 ngày, để yêu, để hiểu chính em’, em nói rõ ràng như muốn trút hết
- ‘và anh cũng ko phải ngoại lệ’, em nói tiếp, lời em nói như cứa vào mình, mình thấy rõ vết xước.
- ‘uhm’, mình trả lời, thất vọng nhiều lắm nhưng ko hối hận.
- ‘em nói rồi anh có quyền quyết định, em chưa từng nói những thứ tương tự với ai’, em nói, trong giọng nói như cố trút vào đó hết những nhẫn tâm. Mình chỉ thắc mắc sao em phải nói ra, hôm nay mới ngày thứ 33. Mình nghĩ là vì yêu và chính em đang sợ tình yêu đó
- ‘cứ tiếp tục đi, anh muốn đi tới cùng, nếu là trò chơi với em thì mình chơi tới cùng’, mình nói với em, câu trả lời này luôn nằm trong đầu mình.
- ‘mà sao em nói với anh những điều này’, mình hỏi vì mình tò mò.
- ‘vì em thích trò chơi vui hơn’, em nói, mình tin vừa có áp lực gì lên em, mình tin chẳng phải là giả dối mà vì em sợ hãi. Mình có thể ngu đần nhưng mình có thể cảm nhận.
‘anh biết khi anh buông tay theo ý em, thì dù miệng em cười , chân em bước nhưng tim em đang tuôn máu, em chỉ đợi anh đi là em sẽ ngã nhoài mệt mỏi. Em ngu ngốc để anh biết được những thứ đó và dù có chết anh cũng ko buông tay em”
- ‘ohm, cứ chơi đi, giờ thì ngủ yên trong lòng anh’, mình nói, em ngạc nhiên lắm. Mình hiểu hết với em thì mình nên thế, vì khi em nói những thứ như vậy là em đã mở lòng và em cần mình giữ em lại. Vì em muốn yêu, em yêu và em sợ. Có quá nhiều thứ uẩn khúc mình ko hiểu và đó là áp lực của em. Hôm qua hẳn có chuyện gì xảy ra và khiến em như thế. EM nằm yên không nhúc nhích, mình quàng tay ôm lấy em. Mình vui vì khoảng cách giữa mình và em đã rút ngắn, dù lời em nó làm mình đau, mình thất vọng.
Em quàng ôm mình chặt, chưa bao giờ em gia sư ôm mình chặt như thế, kiểu như em cố hết sức để bó chặt lấy mình. Rồi em ngủ yên lành trong vòng tay mình, mình cũng tranh thủ chụp 1 tấm hình em đang ngủ. Còn cái vụ em kêu đóng phim bị bỏ ngỏ, chắc em quên hay lấy đó làm lí do cho buổi nói chuyện này. Ngủ tới hơn 4h, em ngủ ngon lành và ít cựa quậy, từ giờ mọi thứ đã mở ra, mình sẽ là người chủ động dẫn em đi, vì mình may mắn nên biết được nhiều thứ hơn và mình sẽ không giống những người khác. Mình cũng sẽ cho mình 1 kết cục khác, tốt hết mức có thể. Chẳng biết sao tâm trạng mình trước đó rối bời nhưng khi ôm em trong tay mình lại thấy thoải mái hẳn, mình thấy như vậy cũng tốt. Ngày 49 sẽ kết thúc và mở màn cho ngày 50, một quãng đường khác
Nếu em cầu cho tim em thôi đau và mình vững tin, thì mình sẽ cầu cho tay mình chắc chắn để giữ lấy tay em lâu thật lâu
…
Khi em gia sư ngủ dậy thì mình và em đi về, cả 1 buổi chiều ôm em trong tay, cả 1 buổi chiều dùng tay chạm vào mặt em, mắt mũi miệng. Mình ko chán. Mình chỉ hơi lo sau ngày hôm nay nhiều thứ sẽ thay đồi hay em sẽ có những bối rối, ngại ngùng. Nhưng dù gì thì mình cũng sẽ cố gắng. Trước giờ em dẫn mình đi theo ý em thì giờ mình sẽ dẫn em đi theo ý mình.
…
Tối hôm ấy mình và em gia sư nhắn tin bình thường. Thằng D thì vẫn nhắn tin nhắn trống cho mình. Mình có cái tò mò là HA, sao xuất hiện trong buổi sinh nhật khi mà em gia sư và thằng D cãi nhau. Chuyện gì đã xảy ra giữa họ?
…
Update ngày 1/9/2012: thứ bảy, ngày thứ 34 yêu nhau
Về cái việc 49 ngày coi như là đã lật bài, chẳng còn là bí ẩn hay hi vọng nó không xảy ra nữa. Chỉ là từ bây giờ cố gắng để có cái kết quả tốt nhất có thể. Có nhiều người nói cũng rất đúng, yêu thôi không đủ và cuộc sống đâu chỉ có tình yêu. Nhưng có những người vì lỡ tay lạc mất người mình yêu mà ân hận cả đời. Mình là con người có trái tim làm bằng thịt và máu ,nó biết đập biết yêu và biết đau. Em ngủ ngoan trong lòng mình suốt hôm qua, mình nghe tiếng em thở nhè nhẹ trong yên bình và mình biết nhiêu đó với mình là đủ
…
Sáng thứ bảy mình vẫn đi học bình thường, em gia sư đã hẹn là hôm nay chở mình đi học. Mình thức dậy thì như mọi ngày có tin nhắn của em gia sư : ‘Dậy đi ngủ như heo’ thêm đó là 1 tin nhắn của nhỏ Nhung xin lỗi mình. Mình không quan tâm tới nhỏ Nhung vì dù gì mình cũng biết con người thật của nhỏ nhưng mình thấy nhỏ dây dưa và mình có chút tò mò sao nhỏ lại phải như thế thay vì chuyện đã vỡ lỡ và đã qua rồi. Mình tin nhỏ là 1 phần trong sự sắp đặt của ai đó. Hơi đa cảm nhưng mình nghi ngờ như thế.
Sáng nay trời nắng trong vắt, dạo này thường xuyên dậy sớm nên riết cũng quen, tâm trạng trong mình ở buổi sáng nay là hơi bàng hoàng vì những chuyện hôm qua. Mọi thứ lằng nhằng và kịch tới mức mình nghĩ đó là giấc mơ. Dù nhiều lần chuẩn bị tinh thần cho việc 49 ngày nhưng mà lời chính miệng em gia sư nói mình vẫn còn bất ngờ, nhiều ng cho đó là bi kịch nhưng riêng đối với mình đó là chuyện tốt chỉ là bất ngờ và mình tin có chuyện gì xảy ra trước đó khiến em gia sư hành động như thế. Mình nhớ rõ cái ánh mắt em nhìn mình dù em cố tỏ ra lạnh lùng hay đóng băng mọi thứ nhưng mình nhìn ra trong đôi mắt em chút thảng thốt vì sự lạnh buốt hay tìm mãi cũng ko ra lí do để bản thân không đau lòng. D,HA, C… từng người từng người đều góp phần vào cuộc đời của em gia sư và tác động, nhiều và ít hay ai hơn ai, con gái dù lạnh lùng tới nhường nào thì cũng luôn cần 1 chỗ dựa . Đời ko là mơ và cái gọi là thế gian cứ thế đẩy ta đi, đi mãi đi mãi muốn quay lại cũng khó. Em gia sư làm cho mình linh cảm như thế và mình mù quáng vẫn muốn dùng tình yêu của mình làm những vết thương trong em khép miệng và thôi rỉ máu.
- ‘tới trễ 10p’, mình cười nói khi thấy em, lần đầu tiên thấy em đi trễ như thế. Không biết là ngủ quên hay có chuyện gì
- ‘bấm h hả T ế vợ?’, em cười tươi hỏi mình. Môi em tô màu cam và cái quần bó cũng màu cam rất hợp với cái áo màu trắng phom rộng. Nhìn em rất bắt mắt và đáng yêu.
- ‘ngủ cho cố vô’, mình nói giọng chọc tức em, vì lâu lắm mình mới có cơ hội như thế này. Mọi lần em quá đúng giờ , quá chỉn chu và em luôn là người chọc ghẹo mình. Đợi em mà mình chỉ thấy vui, cảm giác yêu cũng hình như thể hiện qua điều đó
- ‘ngủ đâu mà ngủ’, em nói nhẹ, đội nón cho mình và bắt đầu cho xe chạy. Chẳng biết sao theo lẽ là khi em gia sư nói ra những lời ấy mọi thứ đã trở nên phần nào ngượng ngập nhưng em gia sư vẫn bình thường, mình và em như mọi ngày như giữa cả hai có định ước ngầm là từ giờ chỉ yêu thôi. Tự dưng trong mình là cảm giác trong trẻo và êm ái. Cảm giác yêu làm mình thấy dễ chịu
- ‘chứ em làm gì đi trễ’, mình hỏi em không biết có chuyện gì, vì mặt em tỉnh bơ không đối đáp hay cãi ngang như nhiều lần, mọi lần là em sẽ nói cố vì em ít khi nào chịu thua lắm mà.
- ‘em đi rồi phải vòng lại đó’, em nói, mình ngồi sau ôm em thật chặt. Từ ngày ngồi sau em và ôm mình đâm ra nghiện, cứ ôm và chẳng hề lo sợ người ta dòm ngó nhiều
- ‘em quên gì àh?’, mình hỏi em gia sư.
- ‘uhm,đi 1 hồi mới biết quên mặc áo, phải về mặc, hahaha’, em nói và cười haha, mình ko thể tưởng em dám nói như thế, mình nghĩ mình chọc em ai dè em chọc lại mình
- ‘thấy gớm ko?’, mình cười nói.
- ‘em đi trễ vì D đứng lằng nhằng’, em nói nhỏ chậm, em nói thật với mình như thế chứng tỏ là sau khi nói thẳng vụ 49 ngày thì hình như mọi thứ đã dễ dàng hơn khi nói ra.
- ‘nó làm gì?’, mình hỏi, nghe tới tên thằng D là mình thấy hơi bực mình. Mình ko ưa nó còn hơn cả HA và C
- ‘thì D nói mấy thứ, ko quan trọng lắm đâu’, em gia sư bình thản trả lời. Mình nghĩ chắc lại là yêu đương gì đấy.
- ‘nó nói yêu đương gì nữa ak’, mình hỏi, vẫn ôm em trong tay
- ‘không, nó hỏi thăm bình thường thôi, kêu là đi tập thể dục ngang qua nhà’, em gia sư nói. Cả mình và em đều biết ko phải là đơn giản như thế
- ‘kệ nó đi’, mình nói dù tò mò nhưng mình biết sáng này cái tò mò của mình chẳng thể đi tới đâu và thời gian ngắn ngủi còn lại mình chẳng muốn để bận tâm tới những thứ loạn xạ ko liên quan.
Mình và em sáng nay mua 2 ổ bánh mì. Một bánh mì thịt cho mình và 1 bánh mì trứng cho em gia sư. Mình và em tắp vào lề đường ngay chỗ trường mình ngồi ăn và nhìn xe qua lại. Nhìn ra phía bên ngoài dòng xe đang chạy qua lại, tấp nập lắm. cuộc sống vẫn luôn tiếp tục dù có như thế nào chăng nữa. Em ngồi cạnh mình nhai liên tục ổ bánh mì, em khi nào cũng ăn rất ngon lành. Bên trên trời đang giăng những tia nắng ấm và âm thanh cuộc sống khiến mình dễ chịu lắm.
…
Mình vào trường học và em gia sư chạy đi về. Sáng thứ bảy em gia sư ko học. Sáng này vui nên thấy dễ chịu, thằng bạn người gốc bắc nói liên thiên về chuyện cua nhỏ cùng trường, nó nói mà mình cười đau cả ruột. Kì thực cái kiểu nhây nhây của nó rất hiếm gặp nhưng càng nhây càng vui. Có lần mình chở nó đi mua mấy thứ đồ, đứng ở đèn xanh đèn đỏ thì kế bên chỗ mình có 2 em đi xe chung. Thằng bạn mình nhìn và phán liền
- ‘nhỏ đó đít bự đã quá mày’, nó nói to làm mình phát ngượng với người ta, thằng bạn mình chắc hơi hố nhưng với bản tính của nó nó tỏ ra bình thường. Khi mà 2 em ấy đưa mắt qua nhìn tỏ vẻ như nhìn 2 thằng mất nết. Mình ngại hết sức
- ‘nó nhìn mày kìa’, mình nói, lúc đó mình quê lắm rồi. Thế mà thằng bạn tỉnh bơ nói
- ‘nó nhìn kệ mẹ nó’, nó phán tỉnh bơ, mình ngại hết sức như muốn độn thổ, 2 em đó thì nhìn mình và thằng bạn bằng ánh mắt khinh bỉ. Từ đó có khi chở nó mà gặp đèn đỏ mình toàn đứng xa xa. Nó vậy đó, hơi thổ bỉ và bựa thôi rồi nhưng là thằng bạn chơi tốt lắm. Cái thằng bựa đó tự dưng sáng nay nói với mình 1 vài thứ nghe mơ hồ lắm. Mình đoán hình như nó đã đọc được chuyện mình viết, và cũng muốn cho mình lời khuyên.
…
Sau cái giờ học ngán ngẩm thì cũng tới giờ ra chơi, mình và mấy thằng bạn đi uống nước. Lúc nãy trong giờ học chị Q có gọi cho mình nhưng mình từ chối cuộc gọi vì ông thầy này hơi khó và ổng đã dặn là khi học tắt máy hay tắt chuông nên giờ giải lao mình gọi lại cho chị. Lâu lắm rồi ko thấy chị, dạo này chị cũng ko dính dáng tới chuyện mình và em gia sư sau cái bữa ăn ở nhà em gai sư cùng với HA. Hơi nghi ngại nhiều lắm nhưng cũng thoáng qua thôi
- ‘chị nghe nè T’, giọng chị nghe lanh lảnh trong điện thoại. Mình đã biết chị là ng khôn ngoan và chị luôn tỏ ra như thế ngay cả trong cách nói chuyện
- ‘dạ, nãy em đang học nên giờ em gọi lại , có chuyện gì không chị?’, mình hỏi chị
- ‘àh, lâu ngày hỏi thăm em thôi’, chị cười nói vui vẻ lắm, mình rõ là chẳng có chị nào đủ rảnh để mà hỏi thăm thằng như mình vì không có lí do gì. Mình chưa kịp nói gì thì chị nói liền theo
- ‘nghe nói em quen Linh mà chị chưa có dịp nói chuyện’, chị cười nói rất linh hoạt
- ‘dạ, chị dạo này sao rồi?’, mình hỏi chị, thấy hơi kịch nhưng mình hỏi thế
- ‘chị khỏe àh, mà hôm nay em rảnh ko. Gặp chị chút’, chị hỏi mình, mình nghe thấy mùi có chuyện nhưng mình ko chắc là gì, cũng ko biết nên đi không. Dù gì chị Q cũng là chị của em gia sư và không giống như những ng khác, mình đang cố gắng giúp mối quan hệ giữa chị Q và em gia sư tốt đẹp hơn. Giữa họ có những hiểu lầm nên dẫn ra như thế. Cùng chung giọt máu thì chẳng lẽ mãi mãi đối đầu nhau
- ‘dạ, khi nào chị?’, mình hỏi chị
- ‘tối em rảnh ko?’, chị hỏi
- ‘dạ rảnh’,mình nói , tối hôm nay mình free. Đi gặp chị xem chị nói gì? Tất nhiên là mình sẽ nói với em gia sư nhưng mình ko biết chuyện sẽ theo hướng nào và chẳng lẽ ngẫu nhiên muốn gặp mình vì mình quen với em gái chị.
- ‘oh, 7h tối nha, chị đi làm về, địa chỉ chị nhắn cho ha’, chị nói sau đó mình và chị nói vài thứ linh tinh rồi cúp máy.
Hơi lăn tăn 1 chút, chị là người khôn ngoan và vì có lí do vì những hiểu lầm mà C gây ra nên chị trở nên nham hiểm và có vẻ hận thù. Trong lòng chị có mối thắt lớn và do đó nên chị đâm ra ghét em gia sư. Mình chẳng thể làm gì nhiều nhưng mình muốn gỡ mối thắt đó, vì mình nghi ngờ những mối thắt trong chuyện này có liên quan tới chị
…
- ‘nãy chị Q gọi anh đó’, mình nói khi giờ ra về và em gia sư tới đón mình, em gia sư không mang áo khoác, môi em vẫn màu cam.
- ‘ủa, vậy hả, gọi chi?’, em hỏi , hơi chau mày lại. Giữa chị em họ có khoảng cách dài
- ‘chị rủ anh tối nay đi uống nước, nói có chuyện nói’, mình nói và để ý thái độ em gia sư thấy em hơi khó chịu thì phải
- ‘mấy h anh đi?’, em hỏi mình. Mình chưa nói mình có đi không thế mà em cũng biết là mình sẽ đi
- ‘thì chị Q hẹn 7h, em đi chung đi’, mình nói với em. Tự dưng thấy mình hơi vớ vẩn khi nhận gặp chị Q, nhưng ko đi cũng ko ổn
- ‘thôi, chị Q muốn nói chuyện với anh thì anh đi đi, tối em ở nhà học bài’, em nói giọng vui vẻ bình thường hay em tỏ ra thế.
- ‘em biết chị Q nói gì hả?’, mình hỏi em, sự bình thản của em khiến mình thấy hơi bất an
- ‘uhm, nhưng anh cứ nghe đi , trước sau gì cũng nghe mà’, em nói. Câu chuyện giữa mình và em gia sư càng trở nên khó hiểu, biết em đã chuẩn bị tinh thần cho mọi thứ. Nhưng mọi thứ cứ xoay vần mãi.
- ‘anh muốn nghe em nói, nói đi’, mình nói vì mình nghĩ chỉ cần lời em nói, mình nhất định tin.
- ‘em biết gì đâu nói’, em trả lời tỉnh queo và cho xe chạy nhanh.
- ‘mới nói biết h nói ko biết’, mình vặn lại liền , mình biết em biết rõ hơn ai hết những thứ chị Q sắp nói như thể chuyện này từng xảy ra trước đây
- ‘thứ em có thể nói bây giờ là 1 thứ duy nhất’, em nói, nghe trong giọng nói tiếng nhỏ nhẹ trầm đục nhiều cảm xúc lắm
- ‘em là con chó, con đĩ nhưng em yêu anh’, mình ko thể ngờ là em sẽ nói những lời như thế. Nghe đau lòng như ai cắt vào, hẳn là em đang bế tắc nhiều lắm. Tới mức tuyệt vọng. Mình từng nghe những lời chua cay nói về em như thế nhưng lần này là từ chính miệng em. Cảm giác như ai đó đang tâm cào xé nát bét mọi thứ, lời em nói phả vào tiếng xe cộ ban trưa, thế mà nghe nó não nề. Mình câm lặng chẳng còn tìm đủ từ để nói, để em hiểu với mình em ko bao giờ là ng như thế dù em có xác nhận hay cả thế giới xác nhận điều đó.
- ‘em thấy nắng ko?’, mình hỏi. Em gật đầu
- ‘với anh em là nắng, là mưa và là mọi thứ, vậy thôi’, mình nói. Thấy kì thực vụng về lắm, lời lẽ trong mình đóng băng vì những lời em nói rồi. Nghe đau lắm. Mình hiểu em quá tổn thương, quá bi kịch và mình chưa từng nói quá lên. Người ta nói em lăng nhăng, điên khùng khi cố gắng làm quá mọi thứ, nhưng ng ta chưa từng nghĩ cho em là sao em lại trở nên như thế. Mình biết em ko hề muốn, chỉ vậy thôi.
…
Chở mình về nhà tới chỗ bậc đá thì cũng hơn 11h30 trưa, mình chẳng thấy được mặt em hết vì em đeo khẩu trang, mình chỉ choàng người tới ôm em thật chặt và em chạy đi mất. Mọi thứ dần dần mở ra
…
Trưa đó mẹ mình nói với mình về ba mình. Mẹ nói ba sắp làm đám cưới. Mình từng nghe phong phanh là ba có người yêu nhưng mình chưa từng nghĩ ba lấy vợ ở tuổi này. Theo mình thì vợ sắp cưới của ba chưa từng lấy chồng, đó là người phụ nữ trẻ độ 30 thôi. Mẹ mình trút vào lời nói những lời nghe lạnh tanh khi nói về việc ba sẽ lấy vợ. Mình tin chắc mẹ mình có đau, có ngỡ ngàng vì dù chẳng còn là gì nhưng nghe tin ấy không khỏi shock. Ai ở trong tình cảnh như mình sẽ hiểu là chẳng biết nên vui hay nên buồn. Ba mình lấy vợ mình ko phản đối nhưng mẹ mình chưa có ai và mình sợ mẹ cô đơn. Mình rõ ràng biết là giữa ba và mẹ ko thể quay lại với nhau và dù bất hiếu nhưng mình chưa từng hi vọng họ quay lại . Chỉ là trong mình ở buổi trưa hôm ấy là cảm giác hỗn tạp, hơi chông chênh. Vậy mới thấy có môn đăng hộ đối, có phù hợp mức nào thì cũng ko thể ngờ sự tan vỡ. Sự tan vỡ là thứ đáng sợ, len lỏi len lỏi từ những thứ nhỏ bé nhất nên đừng quá lo lắng sẽ ra sao về cái ngày mai ấy.
…
Tối đó mình đi gặp chị Q, biết mình gãy tay nên chị hẹn quán ngay phía ngoài chung cư nhà mình. Vì quán gần nên mình đi bộ và cũng tới nơi, ngày hôm nay có nhiều chuyện đến với mình và trong tâm thức của mình có cảm giác chẳng còn ngán thứ gì.
Quán cà phê này không đẹp, nó chật kín bàn ghế và thứ âm thanh xình xịch hỗn tạp nghe đến nhức đầu. Giọng cô ca sĩ hát chua loét làm mình nghe phát nản. Mình vào quán và chẳng thấy chị Q đâu, gọi điện thì chị nói chị đang tới. Không giống em gia sư, chị Q đi trễ tới nửa tiếng đồng hồ. Mình ngồi đợi, chơi game cùng tiếng nhạc dở tệ như cực hình.
- ‘chào cưng, đường kẹt xe quá’, chị nói và ngồi ngay xuống ghế, mình cười khi thấy chị cười
- ‘dạ’, mình đáp. Mình không nghĩ ở khu nhà mình giờ này có kẹt xe. Nhưng chắc chị có việc. Chị Q gọi nước ra bắt đầu ngồi thở,có vẻ chị hơi mệt. Chị Q mặc bộ đồ rất xì tin và ko hợp với mặt chị lắm.
- ‘em quen Linh àh?’, chị hỏi mình, chị biết rõ thế mà cũng hỏi làm chi.
- ‘dạ’, mình cười nói.
- ‘chị gặp em muốn nói 1 chuyện, chị biết là hơi sớm để nói những lời này’, chị nói e dè cân nhắc. Mình hơi ngạc nhiên chút.
- ‘dạ, chị cứ nói’, mình nói tỏ ra vẻ thoải mái và nghiêm túc. Chị Q đưa tay vuốt lại mái tóc uốn xoăn và nhấp ngụm nước trà. Mình nhớ lại những thứ chị từng nói, những hành động chị từng làm. Chúng luôn đối nghịch nhau và khi này khi khác
- ‘chị mong em đối xử tốt với Linh, nó khổ sở đủ rồi’, chị nói, mình biết khi dứt câu đó mắt mình mở to. Mình ko thể đủ thông minh để tưởng tượng chị sẽ nói những lời như thế. Mình lại thấy chị trong con ng khác và ko biết là có nên vui ko. Dù gì thì cũng ko phải chuyện xấu dù mình hoàn toàn ko hiểu động cơ của chị
- ‘dạ, em biết ạ’, mình nói dứt khoát. Mình có quyền hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp? Nhưng 49 ngày rồi chuyện này, chẳng lẽ lời nhỏ H từng nói là chị Q cũng biết về 49 ngày rồi là sai, vì nếu đúng ít gì chị cũng cảnh báo mình hay tìm cách nói gì đó ko hay.
- ‘chị với nó có nhiều thứ đáng tiếc xảy ra, nhưng suy lại thì đó vẫn là em chị. Hôm nay gặp em chị cân nhắc dữ lắm, tại trước đó em thấy chị với nó ở nhà xích mích nên chắc em cũng hiểu. chị nghĩ em biết nhiều thứ rồi nhưng chị chỉ muốn em đối xử tốt với nó’, mình nghe chị nói, nuốt từng lời,mình chính xác là quá ngạc nhiên. Giọng nói của chị nghe rõ nhưng mình ko nắm bắt đc cảm xúc trong diễn ra trong chị và mình hơi hoài nghi.
Tối hôm đó mang lại cho mình quá nhiều ngạc nhiên vì mình chưa từng nghĩ là chị sẽ nói những lời ấy. Cảm xúc đầu tiên trong mình là ngạc nhiên sau đó là hoài nghi vì thái độ thay đổi chóng mặt của chị,mình ko thể tin nhanh là 1 người như chị có thể nhanh chóng thôi hận thù và trở nên dễ chịu như thế. Trong buổi nói chuyện với chị, cảm giác của mình giống như kẻ lữ hành ngu ngốc ko nắm bắt đc cảm xúc.
Chung quy buổi nói chuyện ngắn là chị nói về em gia sư và khuyên mình đối xử tốt với em gia sư. Thực tình là chuyện này quá lạ, giọng nói chị biến đổi lúc trầm lúc cao nhưng những ngôn từ thì hoàn toàn khôn ngoan và có vẻ như được chủ nhân nó cân nhắc kĩ lưỡng lắm. Chỉ có vài thứ chị nói làm mình hơi lăn tăn hoài nghi nhưng mình trách bản thân đa nghi và bỏ qua. Mình biện minh là giữa bọn họ có tình chị em, cái tình ấy mãi mãi ko thể nào chối bỏ dù đã từng trở mặt thành thù. Chuyện gì cũng vậy, cũng sẽ có kết thúc, cũng sẽ có chán chường, sẽ mệt mỏi. Chắc chị Q mệt mỏi khi người cùng nhà mà trở nên đối nghịch nên chị buông dao xuống, trở nên bình thường. Mình nghĩ thế dù ánh mắt chị ko bình thường, mình vẫn đa cảm nên cảm giác nó sắc lẻm và nhọn hoắt. Chẳng biết sao có cảm giác điên khùng như thế
…
Mình và chị Q đi về khi buổi nói chuyện kết thúc, không có biến cố hay những lời nói xấu như mình nghĩ. Mình thả bộ về nhà, giờ này mới hơn 9h tối, xe cộ vẫn qua lại và đông đúc cùng những tiếng còi xe, tiếng âm thanh hỗn tạp. Thành phố về đêm mát mẻ lắm, trên đường đi bộ về nhà mình khoan khoái nghĩ về nhiều thứ. Cuộc sống mình bỗng chốc thay đổi và có nhiều biến cố hơn từ sau buổi gặp cô giáo nhỏ của thằng em, từ đầu nó là chút say nắng dần dần nó nhiều hơn thế, nhiều mãi , nhiều mãi tới mức đong đầy. Có nhỏ em gái chơi thân từng nói với mình như thế này : “ sự thay đổi của ng ta ko đáng sợ bằng sự thay đổi của chính anh vì thế anh nên yêu thôi và đừng lo lắng quá về ngày mai”. Nó nói với mình như thế khi mình nghe những sự thật về em gia sư và không khỏi ngỡ ngàng. Nói về nhỏ em gái này chơi thân này, đó gần như là tri kỉ của mình. Giữa mình và nó là tình anh em, nó có người yêu và đó cũng là bạn mình. Trong những rắc rối với mẹ mình nó cũng đã giúp rất nhiều vì mẹ mình rất thích nhỏ này và coi như con gái . Mình đã đề cập với mẹ thay vì mướn gia sư mới cho thằng em thì mướn nhỏ em gái này làm dùm, nhỏ cũng đang học đại học và mình tin khi nó nói chuyện với mẹ mình mọi thứ sẽ khá khẩm hơn nhiều. Mình chẳng hiểu sao nhưng khi nói chuyện với nó mình càng cảm giác yêu em gia sư, nó phân tích và nói về em gia sư bằng sự cảm thông hết mực. Có vài lúc mình nản và mệt mỏi thì nó lại khuyên mình, có lẽ nó đồng cảm với em gia sư vì mình biết trong nó cũng có rất nhiều khoảng trống .
Mình về nhà và gặp mẹ đang trộn thứ hỗn hợp gì đó để thoa lên mặt, mình thấy cứ cách ngày là mẹ lại thoa gì đấy lên mặt.
- ‘mẹ kiếm được gia sư chưa?’, mình hỏi mẹ và tiện tay lấy li nước uống
- ‘có thì có mà ko ưng lắm’, mẹ mình nói, thứ hỗn hợp đó có màu xanh lá nhìn khá kì dị.
- ‘nhờ pé Xu đó’, mình nói gợi ý. Mẹ mình biết Xu khi mình dẫn nó về nhà chơi cùng đám bạn và nó học chung câp 3 với mình. Mẹ mình thích sự trầm lặng đúng mức của nó nên quý nó lắm
- ‘ừ, cũng đc mà mày hỏi coi nó rảnh ko?’, mẹ mình nói.
- ‘để con hỏi’, mình nói liền. chuyện của mẹ mình cấm đoán chắc mình mình lo ko xuể, chắc chắn phải nhờ sự trợ giúp của nhỏ em mới được.
- ‘lẹ lẹ nha, thằng Tuấn sắp thi chất lượng đầu năm đó’, mẹ mình nói rồi bỏ vào phòng cùng với chén hỗn hợp màu xanh lá dùng để đắp lên mặt. Mình cũng uống cạn li nước và trở về phòng.
…
Ngày mai là lễ, mình và em gia sư tính cùng nhau đi miền tây chơi nhưng rồi do em gia sư nói đi những ngày này đông với đắt hơn ngày thường nên mình và em gia sư chỉ hẹn nhau là lễ đi chơi lung tung. Quan trọng là chỉ cần có nhau, đi tới đâu cũng thấy vui. Mình mở điện thoại ra thì chỉ chẳng thấy tin nhắn của ai cả. Mình gọi cho em gia sư
- ‘a lo, Linh kute nghe’, giọng em trả lời vui vẻ, tối nay em nói ở nhà học bài.
- ‘em học bài àh?’, mình hỏi, trong phòng có tiếng nhạc nho nhỏ nghe ko rõ
- ‘uhm, mà em bùn ngủ quá, anh đi về rồi àh?’, em hỏi mình
- ‘uhm, chị Q nói anh phải đối xử tốt với em đó’, mình nói liền, chẳng muốn giấu em bất cứ thứ gì
- ‘uhm,hihi’, em trả lời, nghe chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Hay tình chị em của em gia sư và chị Q ko tệ như mình nghĩ.
- ‘mai mình đi đâu heo’, mình hỏi em, đổi đề tài.
- ‘thì mai đi chơi lung tung thôi, mà mình đi mấy giờ’, em trả lời, có vẻ vui vẻ trở lại.
- ‘mai đi từ sáng hen, sáng sớm áh’, mình nói với em. Tự dưng thích cảm giác chạy thật xa trên những con đường dài, chạy mãi chạy mãi cùng người mình yêu.
- ‘uhm, 6h sáng nha, em mới mà chưa thấy anh đi áh’, em nói giọng đanh đá ra chiều hăm dọa mình.
- ‘biết rồi , biết rồi. heo ơi heo’, mình nói với em. Bên ngoài ô cửa sổ, trời đang đổ mưa, mưa rơi nhanh xuống và kịp hắt vào mình. Mình đưa tay kéo cửa sổ lại, mưa giờ hắt vào tấm cửa kính rồi chạy nhanh xuống
- ‘nghe, mà mưa rồi anh’, em nói, chắc cũng đang đứng nhìn ra cửa ngắm mưa rơi
- ‘anh yêu em’, mình nói, ko cố ý chỉ là lời yêu mình muốn nói, mình cần phải nói. Mình cảm nhận em đang cười, có vẻ hạnh phúc lắm.
- ‘em học bài đây, muốn nói gì với mưa không?’, em hỏi mình có vẻ em hơi ngại ngùng.
- ‘muốn nói với mưa là mưa ko đơn độc khi có gió’, mình nói. Dạo này mình tự nhận thấy mình ăn nói sến ra nhưng mà mình gửi nhiều tình cảm vào đó lắm, những lời nói tự mình thấy sến nhưng đó là tình cảm hoàn toàn chân thành của mình.
- ‘ohm, hihi’, em nói vui vẻ rồi cúp máy. Mình và em chuyển sang nhắn tin qua lại. Mình học bài và ngắm mưa rơi. Lâu dần thấy yêu cả mưa, cái trời mà ẩm ướt mình từng ghét nhiều giờ chuyển sang yêu vì người mình yêu cũng yêu mưa.
Ngày mưa, anh biết anh yêu em rất nhiều
Update ngày 2/9/2012: Chủ nhật ngày thứ 35 yêu nhau
Mẹ mình là hôm nay qua nhà ông bà nội ngoại cùng với thằng em sau đó đi ăn tiệc chung với những người bạn. Mình nói với mẹ là mình đi chơi với em gia sư và mẹ mình làm thinh. Mình biết dù nói dối thì mẹ mình cũng biết nên vì thế mình nói thật để cho mẹ dần chấp nhận việc mình quen em gia sư. Mình sáng nay lòng đầy tự tin là mọi thứ sẽ tốt đẹp nếu mình cố gắng bước về phía trước. Con người ai cũng cần có mục tiêu, 1 động lực để phấn đấu và mình có mục tiêu là em gia sư để phấn đấu, có động lực để thấy yêu thương và không sợ khó khăn kể cả bất kì thứ gì.
…
Mình thức dậy thật sớm, tối hôm qua mưa rả rích cả đêm nên ngủ rất ngon lành, ở chung cư tầng cao có cái lợi là ít có muỗi và không khí thì thường mát. Tối thường có gió thổi thốc vào nhà. Sáng nay mình thức dậy và nghe rõ cái ẩm ướt trong không khí sau mưa. Dậy sớm khi vừa 5h hơn , tin nhắn của em gia sư đc nhận lúc 4h30 như mọi ngày. Cái việc em gia sư dậy sớm vẫn là bí ẩn nếu nó không phải đơn giản là thức dậy vì thói quem. Mình nhớ cái lần mình vào nhà em vào sáng sớm, khi đó có mùi nhang trong nhà, mùi nhang thơm và ấm. Mẹ em thì tụng kinh phật còn em thì học bài. Đơn giản và bình yên. Làm vệ sinh cá nhân thay bộ đồ và mang vài thứ như áo khoác hay vài thứ lặt vặt. Mình quăng vào hết trong 1 cái ba lo và ngồi nhìn ra cửa sổ đợi giờ xuống dưới, mọi thứ hoàn toàn thoải mái, mình mong mỏi 1 ngày lễ vui vẻ. Đây là 2/9 đầu tiên mình đi chơi cùng người yêu 1 cách riêng tư như thế.
Mình xuống dưới nhà đứng đợi 1 lát thì em gia sư chạy tới. Em mặc quần jeans xanh xắn gấu và áo thun đen ôm sát, tóc em thả nhẹ ngang vai. Nhìn đơn giản nhưng dễ thương lắm. Tất nhiên là môi có son, son màu đỏ lựng tô phía trong.
- ‘đẹp quá ta’, mình nói với em gia sư
- ‘em ko đẹp thì ai đẹp, nói vậy cũng nói’em nheo mắt nói, ko quên cười tươi như hoa
- ‘bom nổ’, mình nói nhìn em đội nón cho mình cẩn thận rồi em cho xe chạy. Nắng bắt đầu nhè nhẹ lên, ấm áp xua tan cái không khí lạnh đêm hôm qua.
- ‘để em kể chuyện nha’, em nói, sáng nay ko biết sao có vẻ tư lự, chẳng biết có phải do chuyện chị Q.
- ‘uhm, có chuyện nghe, vui quá’, mình nói đùa vui vẻ, gió thổi liên tục. Vì trời mới sáng nên đường vắng, có cảm giác như sài gòn lúc đến tết. Cũng vắng tanh khi nhiều người đã về quê.
- ‘em có nhiều thứ lăn tăn lắm anh’, em nói nhỏ bắt đầu câu chuyện. Mình bắt đầu thấy trầm mặc, mình im lặng nghe em nói chuyện.
- ‘nào là gia đình, học hành, tình yêu, quá khứ và hiện tại, sao anh thấy em thik mưa ko?’, em nói. Không rõ sao sáng nay em nói với mình những chuyện ấy, cảm giác nghe mà sợ sợ vui vui. Chuyện ngẫu nhiên được gợi và mở ra.
- ‘rồi, gia đình, nói đi’, mình nói với em, vừ vui vui vừa để cho em cơ hội nói rõ mọi thứ. Từng thứ 1
- ‘gia đình thì có nhiều rắc rối, đôi khi em nghĩ tới việc đi 1 nơi nào đó làm lại mọi thứ. Nhưng em cần chỗ bấu víu, cần cảm giác tình thân gia đình, dù nó ko tốt như em ao ước’, em trả lời. Nghe đáng thương, đó có phải lí do em ở lại nhà dù nơi đó có vẻ không giống nhà lắm
- ‘học hành, tiếp’, mình nói với em gia sư.
- ‘em muốn đăng kí nhiều chỉ để mau ra trường đi làm nhưng mà hơi khó khăn. Em cũng ko biết sau này có dễ xin việc ko?’, em nói, nghe sơ qua như mình đang hỏi cung em gia sư nhưng em chưa từng nói cho mình về việc học hay những lo lắng dự định tương lai. Em thường lảng qua chuyện khác hay ít đề cập tới. Đây có phải là dấu hiệu tốt cho mình và em gia sư?
- ‘tình yêu?’, mình hỏi, mình định để em nói hết 1 lèo xong mình mới bắt đầu nói.
- ‘tình yêu thì khó có thể trọn vẹn vì em thực ra ko hề xứng đáng’, em nói, giọng càng lúc càng nhỏ. Em lộ diện trong hôm nay là cố gái yêu đuối và mỏng manh.
- ‘quá khứ? Hiện tại?, tiếp’, mình hỏi tiếp. Muốn nghe hết mọi thứ, mình đang thấy mình rất mạnh mẽ và cần mạnh mẽ hơn nữa để che chở cho em.
- ‘để em dẫn anh vào câu chuyện, từ từ và từ từ, anh sẽ hiểu rõ mọi thứ’, em nói, mình ngạc nhiên lắm. Em nói em sẽ là người cho mình biết mọi thứ
Mình và em chạy dọc trên những con đường, mơ hồ chẳng biết nên đi đâu vì những con đường cứ nối những con đường, em và mình đi cùng nhau và vui vẻ trò chuyện. Những câu chuyện cười, những lời nói vui vẻ về những thứ vu vơ trên đường, cảm giác bình yên đến lạ kì. Mình và em sau khi ăn sáng thì ghé vào quán cà phê nhỏ trên đường, ngồi ngắm đường phố qua lại, mình nhìn em nhìn chăm chú mọi thứ trên đường, có chút trầm lặng đọng trong đôi mắt, 1 chút nhỏ nhưng đủ làm mắt em buồn. Con người có đôi mắt, để nhìn mọi thứ , để chứa những tổn thương , những đau đớn. Miệng có thể cười nhưng mắt thì ko hoạt náo như thế, mắt là thứ phản ánh phần nào ko dối trá về những thứ chủ nhân nó đang nghĩ. Cứ yêu cứ đau rồi lại yêu và rồi lại đau.
‘Em nói cho tôi cái gọi là tình yêu, tôi mơ hồ bước về phía em
Chông chênh, gập ghềnh
Tôi chẳng thể biết mình là ai, cũng ko cần biết mình là ai, chỉ cần phía trước tôi biết đó là em...
Thế là đủ cho tất cả’
…
Cả ngày hôm đó mình và em đi chơi mọi nơi, ăn đủ thứ món ăn và nói đủ thứ chuyện. Mọi chuyện diễn ra êm ả, khi về nhà em đưa mình bức thư. Mình hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lên nhà xem thư. Cái đoạn em gia sư đưa thư cho mình nó cũng có vài hành động khó hiểu
Em chở mình về tới nhà, cho xe chạy thẳng vào bậc đá, mình bước xuống đứng ngay đó còn em thì ngồi trên xe. Em nhanh chóng cởi nón bảo hiểm cho mình và em rồi em nhìn mình. Ánh mắt em nhìn mình khi đó mình chưa từng thấy trước đây, cái ánh mắt thoáng đẫm buồn, miệng thì ko cười. Sự trầm mặc đáng ngạc nhiên, bộ dạng đó của em mình chưa từng thấy, cả ánh mắt lẫn sắc thái trên gương mặt. Tới lúc này thì mình tin chắc là em yêu mình và em có chuyện xảy ra. Vì 1 cô gái như em, có những quá khứ, có những tổn thương, có những vết cắt đau lòng. Em cười mãi, vui mãi nhưng tim thì đau đến rã rời. Chắc lá thư này là nơi em trút lòng, cho những mệt nhọc của em
-‘nè’, em nói rồi chìa lá thư ra đưa mình. Miệng em hơi nhoẻn cười cớ sao mình nhìn như em muốn khóc, mình chẳng biết cả ngày hôm nay mình làm gì nên tội ko. Chắc ko.
-‘gì thế?’, mình hỏi em, mình cũng cười. Chỉ cần nhìn em thì mình sẽ thấy bình yên
-‘thư, nhìn ko biết àh’, em nói liền, cái kiểu nói chuyện vặn vẹo em ko thể bỏ mà
-‘sao viết thư?’, mình hỏi em
-‘Vì có những thứ ko nói đc bằng miệng, vì miệng bị đóng băng nên nhờ thư’, em nói, hoàn toàn nghiêm túc, cách nói chuyện của em biến chuyển liên tục
-‘uhm, lần đầu có người viết thư cho anh’, mình nói. Kể cũng đúng, suốt 21 năm sống trên đời cho tới lúc nhận được bức thư của em gia sư thì mình chưa từng nhận được bức thư nào, hồi nhỏ thì có mấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật hay giáng sinh, tới lớn thì dù nhìn mình không đến nỗi như chẳng có bạn nữ nào viết thư hay nói lời yêu mình.
-‘mừng hen, vậy bữa nào dẫn em đi nhậu ăn mừng’, em đáp liền rất tinh nghịch, tranh thủ chớp cơ hội. Nhắc tới nhậu em làm mình nhớ tới buổi nhậu đầu tiên, khi em khui liền 1 lúc 5 chai bia và uống. Cái kiểu đó của em mình chưa từng gặp ở cô gái nào và những hình ảnh đó về em mãi luôn trong tâm trí mình. Một chút bất cần, 1 chút đau lòng và 1 chút khao khát yêu thương của cô gái 20 tuổi
-‘uhm, ham ăn ko bỏ, haha’, mình cười đáp lại, thấy em nhăn mặt rồi cười vui vẻ
-‘em về đây, nghe anh nói nhức đầu quá, há há’, em đáp, ko chịu thua bao giờ
-‘về cẩn thận, về nhớ nhắn tin cho anh’, mình dặn em, em gật đầu lia lịa rồi cho xe chạy thẳng. Mình nhìn dáng em đi khuất mà lòng đầy bâng khuâng. Cảm giác mọi thứ ko ổn lắm
Mình trở lên nhà liền tay thì cầm lá thư và ráng đi thật nhanh để về phòng đọc thư. Bước vào nhà thì mình thấy mẹ mình với thằng em đang ăn gì đó trong bếp, thằng em mình và mẹ đang nói gì đó, thằng em hỏi mẹ mình về mấy nhân vật hoạt hình. Mẹ mình vui vẻ trả lời, mình chào mẹ rồi đi nhanh về phòng. Cầm lá thư thôi mà cũng hồi hộp, cảm giác này lạ lẫm lắm khi muốn biết thứ trong đó là gì.
Lá thư được được trong cái phong thư màu hồng có nhiều hình trái tim nhỏ màu đen nổi lên, những trái tim từ chính tay em vẽ và trang trí. Nhìn phong thư rất bắt mắt và đẹp
Mình mở chậm chậm ra cẩn thận hết mức nếu ko chắc xé toạc ra. Những dòng chử xếp ngay ngắn trên 1 tớ giấy a4, nhìn sơ qua thì em gia sư viết cả 2 mặt, toàn chữ là chữ. Lá thư với những chữ của em gia sư có nội dung như thế này:
Love is LOVE
Anh! (T ế vợ ^^!)
Hình như đây là lần đầu em viết thư cho anh hay cho 1 ai khác. Mà thời này viết thư sến thấy cha, với chẳng ai đủ thời gian rảnh để viết thư nữa, cuộc sống vội vã và lời yêu cũng dễ nói vì nó sẵn trên môi. Bên ngoài trời đang mưa anh à, em chẳng biết sao đang học bài lại nảy sinh cái ý định đi viết thư, chắc muốn viết gì đó để anh đọc và hồi hộp (hehe).
Em hỏi anh nha, có phiền lắm ko? Phiền vì những thứ quanh em, phiền vì chính em? Em sợ mình trở nên phiền phức đối với anh, sợ em bị thương hại.
Anh đọc tới đây có lẽ thấy em tự ti, ko giống em hằng ngày ha. Mà hằng ngày em như thế nào em cũng ko rõ, chỉ biết là nên cười và nên vui. Em chưa từng nói cho anh về những thứ quanh em 1 cách rõ ràng. Em biết anh tò mò lắm, anh lăn tăn lắm, em cũng biết là có những thứ xảy ra mà em không thể kiểm soát. Rất nhiều lần em muốn nói với anh nhưng mở miệng ra khó lắm và vì nó là trò chơi 49 ngày nên đâu cần nói làm gì đâu anh.
Nói thế mà lòng em lăn tăn lo sợ…Mâu thuẫn nhỉ
Bắt đầu là trò chơi thì chắc khó có kết thúc tốt đẹp. Tại em đem ra làm trò đùa nên chắc ko xứng đáng nhận được tình yêu…Anh sẽ coi thường, sẽ hận thù hay khinh bỉ khi biết tất cả mọi thứ…Chắc anh đang nghĩ anh sẽ ko đâu vì anh yêu em. Haha, em giỏi đoán quá ha. Nhớ lại ngày đầu anh gặp em, nhìn anh là em biết anh thích em, có vẻ rất tự tin nhưng em cảm nhận thế. Anh lóng nga lóng ngóng, nói những câu nói vụng về đến đáng yêu, có lẽ ông trời nghĩ em đủ từng trải nên cho em 1 chàng ngây thơ đến ngu ngốc. Bị gạt mà cũng chấp nhận gạt, miễn là yêu. Chuyện chúng mình bắt đầu vì sự hứng khởi của em và tình yêu mù quáng của anh. Đằng sau em có những gì anh chưa kịp nhìn rõ nhưng dễ dàng bỏ qua.
Em dặn em là anh cũng như những ng khác, chẳng thể yêu nổi đứa như em khi biết nhiều thứ về em . Em ko nên yêu anh. Em chán ghét cảm giác đau khổ vì yêu, nói lằng nhằng thì nó giống như thế này: Em yêu 1 người, rồi đau khổ tột cùng, em lại yêu thêm 1 người khi vết thương lành, rồi lại đau khổ tột cùng. Sau đó thì là trò chơi 49 ngày