XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Rượt Với Chị Đuổi Bắt Với Em - Phần 25


CHAP 58

Diễm Trúc đi dự tiệc hay sao ấy, ăn mặc rất xinh đẹp lại còn có đóa bông hồng trắng đặt trước rổ xe, người con gái ấy cũng không phát hiện ra tôi… thì thôi vậy âm thầm chẳng ai làm phiền ai là tốt nhất để người ta nói mình thấy con gái đẹp là tơm tướp lên nữa thì chẳng có đường nào cưa được…. Tôi nhìn theo bóng dáng ấy chợt thấy có một tờ giấy trắng rơi, quay đầu xe chạy lại nhặt rồi gọi ú ớ nhưng em đã xuống dốc cầu chạy mất tích luôn rồi, tờ giấy với những nét chữ xinh đẹp của con gái in trên trang giấy trắng tinh khôi của những đứa học trò nhưng những gì viết trên đó thì không hề đơn giản tý nào cả nói chung là hại não…

01001001001001001001001001

A0A1A2B3B4C5C6C7D3END3

00100100100100100100100101

A1B2C3D4FMT14HHT12END4

-Quái ác cái gì thế này – Tôi cầm tờ giấy lên đọc.

Tưởng đâu đó là một bức thư hay cái thiệp mời gì nhưng toàn là những con số và chữ cái được viết dưới dạng mà người ta gọi là một mật mã, chẳng hiểu cái mô tê sất gì cả,tôi ngu ngơ đứng nhìn dãy mật mã ấy mong rằng nhận ra điều gì đó nhưng chẳng hề tìm được gì.

-Tờ giấy này là sao ? Nó viết gì mang ý nghĩa gì ? – Tôi đứng chỗ đó mà đưa mặt ngu ngơ ra suy nghĩ.

Nhưng đang ở trên cầu dựng xe, đứng ở đó người ta la um sùm lên vì việc cản trở giao thông nên đành bỏ bức thư đó trong túi chạy xe về nhà với những suy luận vớ va vớ vẩn về dòng mật mã ấy. Chỉ toàn những con số với chữ cái, chẳng tìm ra được một cái gì đó gọi là khác biệt trên dòng chữ ấy, tôi cũng lấy làm tò mò quyết giải ra cho bằng được nhưng…

-Trả lại cho người ta không nhỉ ? – Tôi đấu tranh với lương tâm

-Dù gì mình nhặt được mà, của rơi mà, thôi kệ giữ làm của riêng vậy – Cái tính tò mò của tôi đã giành chiến thắng.

Về nhà quên luôn cái chuyện lấy tiền đi mua lại miếng gạch đó, ôm tờ giấy ấy cùng với cây viết  quyển tập lần mò giải nó ra, nhưng kết quả vẫn bằng không, suy nghĩ nát óc chẳng thề tìm được một cái gì đó gọi là đặc biệt cho 4 dòng mật mã ấy.

-AAAAAA – Tôi vò đầu bứt tóc.

Bỗng...

-Hây dà..xuống hỏi người con gái xinh đẹp ở dưới nhà chẳng may biết thì sao – Tôi đã nghĩ ra kế sách nhưng…

-Không được,Như và Diễm Trúc là bạn của nhau, mình mà xuống hỏi chẳng khác gì lại ông tôi ở bụi này, không được. Để hỏi Bạch Yến vậy. – Tôi chốt phương án.

Không có việc gì làm thì thời gian nó trôi như giọt cà phê đang chảy vậy,nhưng khi làm gì đó thì nhanh như gì ấy, sáng giờ chưa làm gì cả đã 10h giờ, tôi cũng chợt nhớ ra bài tập anh văn nên làm lấy để khỏi bị ông thầy tra tấn hành hạ, thù nhất là những ngày có môn anh văn, cái tên cúng tên trong 45 phút tiết ấy cứ vang lên mãi không ngớt, chán gì đâu.

11H38’ tại lớp 10A3 trường THPT PCT..

-Bạch Yến vào chưa – Tôi thấy thằng Đức chạy đi lấy sổ đầu bài.

-Đậu phộng nhà mầy, chưa gì đã hỏi gái. – Nó hớn ha hớn hở chớp lấy thời cơ.

-Đậu măng nhà mầy, vào chưa ?

-Chưa. – Nó dứ nắm đấm vào mặt tôi.

-Đi lấy sổ đầu bài đi con, để thằng Tùng thẻo dái mầy, hé hé – Tôi quơ tay nó ra.

-Brừ..

-Hế hế - Tôi đã cao bay xa chạy.

Hôm nay cũng có cái gì đó vui vui trong người không biết có phải lúc nãy đi ngoài trời nắng quá ảnh hưởng đến dây thần kinh không nhỡ ^_^, đang định bước lên cái cầu thang số 1 đi dãy hành lang từ lớp 10A1 đến lớp thì…

-Hi, Tâm – Một tiếng chào ngọt ngào sau lưng tôi.

Khỏi đoán hay suy nghĩ sâu xa đâu đó có mùi nước hoa thuần khiết kèm với giọng nói ngọt ngào ấy là biết ngay ai mà, người con gái không ai khác chính là Bạch Yến xinh đẹp.Công nhận linh thật, mới nhắc đây đã thấy rồi, phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà được như thế thì tốt biết mấy nhỡ.

-Hi, chào cậu– Tôi chuyên gia ăn cắp ^_^

-Bữa nay trời nắng nên đi sớm nhỉ - Em tủm tỉm trêu tôi.

-Hứ, đây luôn đi sớm hơn ấy nhé – Hai đứa cùng bước trên những bậc thang, những bậc thang đầy cảm xúc không thể diễn tả.

Cứ mỗi lần khi bên cạnh em tôi lại run lên, trái tim cứ đập hoãn loạn không biết có phải vì em quá xinh đẹp hơn những người con gái kia không hay tại một lý do nào đó chưa thể giải thích được, tôi vẫn bình thương gặp Như hoặc Bạch Mai, không có cái cảm giác khi bên cạnh em người con gái kiều diễm.

-Xí… ngày nào tớ cũng đi trước cậu chứ bộ - Em phụng phịu.

-Ờ ờ vậy đi^_^ - Tôi phải chấp nhận vì em làm cái kiểu ấy thì còn nước nào cãi được nữa.

-Có gì nói đi, ấp a ấp úng như con gà ấy, hihi – Em tủm tỉm cười

-Hả - Tôi giật bắn cả người với em.

-Hả gì nhìn bộ dạng cậu là biết có điều gì muốn hỏi tớ rồi – Em xoe tròn mắt với thái độ vừa rồi của tớ.

Trời đất quỷ thần ơi, nãy giờ có nói chuyện gì khác đâu mà em biết tôi đang có chuyện muốn hỏi,người hay thánh vậy nè trời, không lẻ tôi không thể nào giấu một cái gì đó gọi là bí mật với người con gái này sau, em như một con sâu ở trong bụng tôi vậy.Luôn làm cho thằng con trai đang đi cùng bất ngờ.

-À, thì có –Tôi cũng không che dấu làm gì

-Nói đại đi,hihi.

-Chuyện là…

-Tâm ơi đợi tao  - Tiếng của thằng Đức xạo.

-Đm thằng cô hồn lúc nào không đến lại đến lúc này – Tôi chửi thầm trong bụng.

Khỏi phải nói nó đẩy tôi ra, tức là đi chính giữa em và tôi, một thằng phá đám chính hiệu. Thằng này chết chắc cũng linh lắm ấy, giờ phút quan trọng nhất lại xuất hiện, thật là vô công rảnh rổi mà. Em cũng tươi cười với nó không còn như lúc trước với khuôn mặt lạnh giá đến lớp nhưng đâu đó vẫn còn nét băng sương tuyết ngọc. Tôi bị kê miệng nên chẳng nói ra câu gì được lẳng lặng bước đi mà nghe thằng bạn mình chém đủ kiểu, chán nản vê lờ.

Vào đến lớp thì Bạch Yến ngồi cùng với Như nên chẳng có nước nào mở miệng ra hỏi một câu gì hay đưa tờ giấy ấy cho em xem nhưng một lần nữa người con gái ấy lại là một con sâu trong bụng thằng con trai ngơ ngơ ngáo ngáo mà sát gái kia…

-Tý ra chơi xuống căn-tin uống nước nhé Tâm – Em quay xuống tủm tỉm nói.

-À…ừ

Có hơi bất ngờ vì đó giờ chẳng thấy em mời ai khác ngoài tôi, chẳng lẽ mình có phước thật vậy sao, hên tiết đó là tiết toán chứ tiết sao mà em quay xuống nói thế tôi cũng chẳng dám trả lời nếu không muốn vào sổ tử thần với ông thầy đã đưa mình vào danh sách đen có thể “ trảm “ bất cứ lúc nào tùy thích.

Cái môn đáng ghét cũng đến…

Nhưng.. 

Hôm nay ông thầy uống trúng thuốc hay sao ấy chẳng ngó ngàng gì đến tôi những câu hỏi từ dễ đến khó cũng nhường tất cả cho những học sinh trong lớp 10A3 trừ tôi ra, không lẽ kêu đến mức mà ngại không còn dám kêu nữa. Tự nhiên cũng thấy buồn buồn, lúc trước cái môn này phải làm việc một cách cực lực cũng là cái môn tôi dành thời gian học bài nhiều nhất khi có tiết, hôm nay có lẽ là một ngày đầy mai mắn.Nhưng ai hiểu được chữ ngờ…

-Nguyễn Minh Tâm, tiết sau trả bài nhé – Tiếng nói không muốn nghe tý nào.

Hiểu được tình hình tại sao nãy giờ không kêu tên rồi chứ gì, đấy đấy con người là thế,luôn cho đi một cái gì thì cũng nhận lại một cái gì đó từ cái người kia, chứ chẳng bao giờ cho không đâu. Thôi kệ đến hôm thứ 5 chẳng sợ đếch gì cả…

-Đi nào – Em dẹp cặp sách vào rồi gọi tôi.

-Let’go – Câu ra quân quen thuộc nhưng từ cái hôm đó nó bị sữa lại..

-Because forever let’go, Hihi – Em tủm tỉm cười khi nhắc đến câu nói đó.

Theo lời người đẹp thì đi theo con đường qua các lớp dãy 10C chứ không đi xuống sân qua các lớp 10B, đành chấp nhận ý kiến của người đẹp chứ tôi là ghét nhất cái bọn 10C5, chẳng may bị dập hội đồng nữa thì bọn chúng vào bệnh viện chứ không băng bó như lúc trước.

Em thì nổi tiếng khắp trường rồi với sắc đẹp trời phú đó, thiên hạ mỗi lần thây em đi đâu hay làm gì đó cũng trầm trồ theo dõi những bước chân mảnh mai nhưng có gì đó mỏng manh lắm, tôi và em bước đi trong tiếng nói chỉ trỏ của bàn dân thiên hạ, có lẽ em thấy bình thường hay sao ấy nên cũng không quan tâm lắm. Đúng là sống trong cuộc đời này phải dẫm đạp lên dư luận mới có nước sinh nhai.

-Cậu uống gì– Tôi lựa một cái bàn ngay chỗ gốc cây lúc bị dập hội đồng.

-Sao cũng được,hihi – Em cho tôi tùy ý lựa chọn

Thường thường nghe mấy đứa bạn nói con gái thích uống nước cam nên tôi đi lấy một lon 7up mát lạnh kèm theo chai nước ép cam cho em nhưng khi đem lại thì em cười tủm tỉm một cách đầy khó hiểu làm cho cái mặt ngáo ngáo mà dân tình gọi là ngu ngu xuất hiện.

-Tiếc nhỡ, có ghế mà ai đó không chịu ngồi - Em nước mặt lên nhìn tôi đang đứng trời trồng.

-À…ừ.

Hai đứa ngồi đối diện với nhau, khoảng không gian im lặng của hai đứa lại bất đầu vang lên,khúc nhạc không lời, đến đây tôi chợt nhớ đến bản nhạc trong đêm hôm khuya ấy,cái ngày mà cả hai người con gái đều tuyên bố với bàn dân thiên hạ là có bạn trai. Nhưng cũng lạ một điều từ ngày có câu nói ấy tôi chẳng thấy em đi với người con trai nào cả.

-Bản nhạc cậu chơi cái đêm hôm bữa mình bị đánh đó tên gì thế ?

-Ủa, sao cậu biết ? – Em tròn xoe mắt nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

-À, ừ hôm đó ngồi trước băng ghế đá ở gốc cây phượng đó – Tôi khai thật.

- Trời, lúc đó khuya rồi, sao không kêu tớ. – Em thoáng giật mình khi nghe tôi nói.

-Đi dạo thôi mà. – Tôi thản nhiên trả lời.

-Ừa, bản All Of Me – Em vén tóc mai sang một bên.

-Ừa, cậu chơi piano giỏi quá

-Hihi, dở lắm cậu à. – Em lắc đầu từ chối sự khen tặng.

-Dấu nghề hoài nha.

-Hihi.

-…

-…

-…

-…

Tại sao chứ, giữa tôi và em luôn có nhiều chuyện để nói mà sao cứ có một cái gì đó im lặng xuất hiện ở giữa nhỉ ? Khó chịu thật đấy, một cảm giác mà tôi không hề muốn diễn tả nó, chỉ nó đè bẹp xuống bước qua mà thôi và lần này tôi thể hiện được cái gọi là phái mạnh…

-Cậu nè, giúp tớ cái này nhé

-Rất sẵn sàng, hihi. – Chắc có nhiều thằng đang chết mê chết mệt với nụ cười xinh đẹp ấy.

Tôi lấy ra tờ giấy đó rồi đưa cho em xem, có vẻ đây cũng là một mật mã cực kì khó…

-Của ai thế -Em nhìn xong rồi ngước mặt lên hỏi tôi.

-Nhặt được ấy mà.

-Thế.. – Em không nói hết

-Tớ tò mò với những kí tự đó muốn giải thôi.

-Tớ bó tay rồi– Em tỏ ra với nét mặt rất tiếc.

-Không sao đâu

-Một tý ghi lại cho tớ nhé. Hihi

Hai đứa ngồi uống nước một tý thì nghe tiếng trống vào tiết nên đành phải tạm gác những chuyện đó bên cạnh để tiếp tục chiến đấu với 2 tiết học còn lại với một tiết chào cờ.Người con gái luôn nhẹ nhàng, ngọt ngào, thể hiện một cái gì đó tinh khiết của tuổi học trò. Rất xinh đẹp người à.

Những dòng mật mã đó có thể nói rất khó, đến một người đầy thông minh, xinh đẹp như em phải bó tay chứ nói gì đến tôi. Viết cái mô tê sất gì chẳng biết nữa, một dòng toàn số 01, một dòng thì chữ với số, thật là khó hiểu.

Buổi học cũng nhanh chóng trôi qua, ngày hôm nay quả thật rất vui vẻ với những đứa bạn trong lớp, cái tuổi học trò nó luôn như thế, đùa giỡn không biết mệt mỏi dù là mới quen với nhau, dù là không sôi nổi lắm nhưng dự chắc chắn rằng sẽ sôi động về lúc sau. Cái lớp 10A3 sẽ chắc chắn rằng gắn bó với tôi suốt 3 năm THPT, 3 năm mà ai cũng có những kỷ niệm đáng để nhớ..

Tự nhiên trong người trỗi dậy một nỗi niềm muốn tìm đến với biển, với những cơn gió nồng nàn từ đại dương bao la. Khỏi phải nói tôi một khi đã muốn thì chuyện gì có thể thực hiện được sẽ làm ngay và luôn cho nó nóng. Chạy trên con đường quen thuộc gắn liền với những ký ức tuổi thơ, chợt đâu đó cũng có những cơn gió lạnh buốt vào chiều tối cuối tháng 8. Chẳng còn mấy tháng nữa là hết một năm, thời gian trôi qua thật nhanh.

CHAP 59

Dù là xe đạp nhưng tôi phóng với tốc độ nhanh nhất có thể để hưởng thụ cái cảm giác những tiếng xé gió bên tai, cứ ù ù, thoải mái gì đâu. Những hàng cây phượng vĩ bên đường đã rụng hết bông hoa “ học trò “ rồi, đâu đó chỉ còn le hoe những bông hoa còn lại.Những con gió thổi qua cứ như muốn làm cho những bông hoa ấy rớt xuống vậy, tàn nhẫn gì đâu. Nhưng cơn gió tàn nhẫn ấy cũng làm mát lòng người, những cơn gió của biển khơi, thổi từ đại dương bao la vào mang những nỗi niềm nhớ nhung, nhớ hương vị ấm nồng của đất. Đâu đó cũng có những cây bàng với tán lá xòe rộng ra che mát con đường thành thị vốn yên tĩnh bởi buổi chiều như thế này với những ánh năng len lỏi cuối ngày kèm theo những nhịp đập hối thúc lòng người cùng buổi cơm gia đình êm ấm.

Những đứa con sau này xa quê sẽ nhớ da diết nỗi niềm ấy đặc biệt là đã trải qua cái thời ấy,một thời đầy bình yên của thành phố biển chứ không nhộn nhịp như bây giờ…

Khỏi phải nói tôi nhanh chóng gửi xe rồi chạy đến cái nơi đã nằm trong lòng từ nhỏ đến giờ. Vẫn bãi cát mịn đầy nước mặn của biển, vẫn là những cơn gió mát cả lòng người ấy, vẫn là hàng cây của một khu rừng ở sau lưng tôi, đâu đó có những … ( cắt bỏ chi tiết này  vì vấn đề thông tin ). Một cảnh tượng mà có nhiều người được mơ ước đến đây, chắc có lẽ sau này tôi sẽ đóng bản doanh ở đây để bán phiếu vào cái khu vực này, tuyệt vời ông mặt trời để ngắm hoàng hôn, để ngắm non nước, sóng biển, phải nói là rất thuận tiện.

Hôm nay tâm trạng cũng gọi là vui đấy, lâu lắm rồi không tắm biển nên quyết định nhảy xuống biển quậy nước, chắc là sảng khoải lắm nhưng có một vấn đề là đang mặc đồ đi học kèm theo không có đem đồ theo thì làm sao bây giờ, không lẽ ở trần truồng như nhộng giống lúc nhỏ đi tắm chắc để người khác nhìn bách nhục xuyên tim chứ chẳng đùa.

-Thôi kệ, mặc đại đồ này tắm luôn. Dân chơi sợ gì – Tôi chốt phương án hữu hiệu nhất.

Nhảy nhanh xuống làn nước biển đang thèm khát ấy, công nhận mát và lạnh thiệt chứ chẳng đùa, nước biển cũng hơi lạnh lạnh kèm theo những cơn gió của biển vào tháng 8, tháng 9 thì còn gì bằng lại buổi chiều tối nữa. Vào những tháng đó bạn nên đi tắm biển vào lúc 14h30 hoặc 15h thì sẽ cảm nhận hết được tất cả những gì của thiên nhiên.

****Chuyện chưa kể bao giờ ****

Thật ra tôi lớn lên ở nơi biển cả bao la, vùng đất mà có thể nói người nào ở đây cũng biết bơi lội giỏi hết nhưng trừ tôi ra. Cái số nó không thuộc về nơi ấy hay sao ấy, lúc nhỏ tập bơi đến tận hai năm mới bập bẹ bơi được và đến cái thời bây giờ vẫn như lúc xưa, bơi không rành cho lắm nên cũng có phần e ngại khi đi tắm biển với đám bạn chẳng may bị gì đó thì không biết nói làm sao. Trong đám bạn hiện giờ của tôi thì có thằng Chung mê gái cùng với thằng Tùng phò là biết cái sở đoản chết người ấy của thằng bạn mình.

Lạ một điều khi gặp gái đi tắm biển chung thì tôi bơi te te như tàu cao tốc ấy, chẳng hiểu lý do tại sao, đi với con trai thì ngược lại à nhe, không dám bơi ra cái phao mà người ta để cho mình biết khu vực đó không an toàn đã cách xa bờ. Không biết có phải cái máu mê gái của tôi cũng ảnh hưởng đến bơi không nữa,.

Thôi đành chấp nhận số phận vậy, tốt nhất khi đi tắm biển dẫn theo một người con gái nào đó hoặc nhìn xem đâu đó có người con gái nào tắm biển không

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hôm đó buổi chiều hình như ít người tắm biển hay sao ấy,chỉ thấy một hai người toàn là đực rựa thì kiếm đâu ra con gái, mà phải công nhận một điều nhé đi tắm biển sướng nhất là thấy con gái, nó có cảm giác sao sao ấy, nói thật mình là con trai thì không nên che giấu gì cả… một cảm giác sướng lòi con mắt ra luôn ấy.

Tôi ngâm thân thể ngọc ngà châu báo dưới làn nước biển mặn mà, công nhận một cảm giác mát và lạnh sướng tê gân cả người, lặn được một đoạn thì đậu phộng cả nhà nó nghẹt mũi nên phải trồi lên không thôi chết đuối chứ chẳng đùa đâu ạ. Đi tắm biển hay sông sợ nhất hai điều, bị thằng đậu phụ nào đó chơi xấu, thứ hai là bị chuột rút, hai điều đó muôn thởu không đỡ được đâu.

Tôi cũng cóng hề chứ bộ, thể hiện đủ kiểu nào là bơi ếch, nhái, thả trôi nhưng nước nó cứ đập vào thì thả bằng răng ^_^, cứ để người thả trôi mà nó cứ mất tích tức ghê ấy nhỡ,công nhận lúc đó mình cũng thông minh thấy sợ luôn ấy chứ chẳng đùa. Tôi vô tư làm mọi chuyện ngoài cái việc xả nước cứu thân nhưng đang mặc đồ đàng hoàng đó cha thằng nào biết anh đang “ hòa “ cùng nước biển ấy ^_^, chỉ tội cho mấy người khác rửa mặt, lặn, chết đuối thôi. Nói chơi vây chứ mình là người có học thức ai làm những chuyện như thế đúng không.

Mặt trời đã xuống nhiều rồi nên cũng đến lúc kết thúc cuộc vui của tôi tại đây, khỏi phải diễn tả thân hình lúc đó nhỉ chỉ duy nhất một chữ đó là đang ướt. Lên trên bờ việc đầu tiên của một người đi tắm biển là lau nước trên mặt, rũ nước trên tóc,người xuống vì đây là nước mặn nếu nhà xa không kịp tắm thì chắc giống người châu phi chứ chẳng đùa đâu. Tôi cũng làm mấy cái công việc như thế, xong xuôi tất cả mới ngước mặt lên thì lúc đó..

-Bơi giỏi quá ta. – Một giống nói quen thuộc đầy ngọt ngào vang lên.

Tôi có chút gì đó nhột nhột ở sống lưng đối với câu nói vừa rồi, không ngước mặt lên nhìn xem người đó là ai vì tự bản thân có thể suy đoán được  quá quen thuộc với giọng nói ấy rồi. Tôi nắm kéo cái lỗ tai của mình xem có nghe nhầm vì rằng ngày nào cũng nghe giọng nói đầy ngọt ngào ấy, sợ ra đường tiếng nói của ai cũng cho rằng của người con gái xinh đẹp kiều diễm kia.

-Đau, thật rồi– Tôi đã bắt đầu lo lắng.

Thật ra không có gì phải lo lắng nhiều vì lúc tắm biển tôi có làm chuyện gì xấu xa đâu, đồ đang mặc trên người vẫn còn đó, lần này bản lĩnh của một thằng con trai đã vượt lên chính mình. Tôi ngước mặt lên nhìn thì thấy em đang ngồi kế bên cái cặp của mình mà đưa nụ cười đầy xinh đẹp, không ai khác chính là Bạch Yến

-Sao cậu lại ở đây – Tôi hơi bất ngờ vì từ nhà em xuống biển cũng chắc bằng  quảng đường của tôi.

-Hihi, ra ngắm hoàng hôn ấy mà – Em lấy trong chiếc cặp của mình một chiếc khăn màu hồng đưa cho tôi.

-Chi vậy ? –Tôi vẫn ngu ngốc như ngày nào.

-Lau mặt với tay đi, để đen hết bây giờ. Hihi

Tôi cầm lấy chiếc khăn ấy, hình như thấy quen quen với những họa tiết bông hoa đầy xinh đẹp,đúng rồi chiếc khăn vào cái hôm năm trước đã giúp em và được đưa về dinh. Mùi hương hoa thơm ngát của người con gái kèm với vẻ mịn màng của vẻ tạo nên một cảm giác dễ chịu, có ai biết rằng chiếc khăn đó như một kỷ niệm đối với người con gái kia, một chiếc khăn không bao giờ làm mất nó, cứ giữ bên người như một kỷ niệm .

Em rủ tôi về nhà chơi, lần này không thể nào từ chối được nữa nên chấp nhận nhưng đang ướt cũng có phần ngại ngại, ” ngân khố quốc gia “ còn được một tôi định phóng xuống cửa hàng bán đồ thun để mua một bộ về nhà em thay thì :

-Về nhà tớ có đồ, khỏi mua mắc công phí – Em đã ngăn chặn “ âm mưu “ vừa rồi.

Cũng đỡ tốn nên tôi không mua nữa để số tiền làm việc khác, em bảo xe hư nên đành phải đèo người đẹp mà xe em hư thật lủng ruột nằm ở chỗ sữa xe đạp cách biển không xa và tôi biết lý do em đang có mặt tại đây.

Trên con đường 30/4 quen thuộc, bao nhiêu ký ức năm xưa vẫn không xóa nhòa, ngày ấy tôi đã tình cờ gặp được người con gái xinh đẹp này và cuộc đời của tôi đã thay đổi từ cái ngày ấy, từ cái ngày gặp và cứu em…

Cánh cổng màu xanh  “ huyền thoại “ hiện ra, em vẫn với những thao tác nhanh nhạy,  dẫn xe vào sân nhà em thì cái đầu tiên như mọi khi tôi nhìn đó cái đường đi vòng quanh căn nhà ấy, trong kì lạ thật, ở Việt Nam có mấy cái nhà được xây dựng theo phong cách ấy. Vẫn hàng cây làm cảnh quen thuộc cùng với chiếc xe ô tô đang đậu chờ chủ nhân nó lái và đâu đó là cái băng ghế đá cùng với chiếc xích đu trong xinh xắn ghê. Nhà em nếu to lớn hơn thì có nói là một căn biệt thự mà nhiều người mơ ước, không biết ở có một mình mà sống căn nhà thế này có sợ ma không nhỉ, gặp tôi thì chắc chắn đã dọn đi từ lâu rồi. Tuy là con trai nhưng nhắc đến cái con đó đó da gà tự nhiên nổi lên ^_^.

Bước vào nhà em vẫn với những đồ dùng quen thuộc ngày nào, đây là lần thứ 3 tôi bước vào đây, một nơi có cảm giác bình yên đầy ấm cúm tuy chỉ có hai người, một nam và một nữ. Em bảo ngồi xuống ghế salong đợi vào phòng lấy đồ cho nhưng tôi cứ đứng đó vì cơ thể còn ướt ngồi xuống sợ làm ướt luôn cái ghế và người lau chùi dọn dẹp lại là em thì khổ thay.

Một lâu sau em lấy ra một chiếc quần tây màu đen với chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khôi được ủi thẳng băng trong rất sang trọng hơn bộ đồ cũng y chan như thế mà tôi đang mặc.

-Đi thay đi nhé – Em đưa cho tôi.

-À…thôi – Tôi có chút ngại vì không biết đồ đó của ai.

-Mặc đi không sao đâu, đồ này không của ai hết, hihi – Em nở nụ cười tủm tỉm.

Em đã nói thế thì làm thế nào từ chối được chứ, tôi nhận lấy và không cần chỉ cái nhà tắm ở đâu cũng biết vì nhờ cái lòng tốt của  thằng Khôi đen nên tôi biết được nhà bếp cùng với nhà tắm và vệ sinh. Bước vào trong nhà tắm tôi cũng thấy ngại vì chắc chắn rằng em sử dụng nó nên  đánh nhanh rút nhanh, bộ đồ này trong nó thế nào ấy, bỏ áo ở ngoài nhìn sao sao nên tôi đóng thùng lại thì trong rất bảnh trai trong giống một người thành đạt lắm. Tôi bước ra với hình dạng ấy thì bắt gặp em đang nấu nước pha trà..

-Hihi – Em nở nụ cười nhìn tôi chứ không có khen.

-Hihi – Tôi cũng gãi đầu khi thấy mình khoác lên người bộ này có vẻ đẹp trai hơn nhiều.

Lần này không ra nhà trước để đợi em giống mỗi lần trước mà ngồi xuống cái bàn ăn xem người con gái kia, trong em cũng đảm đang lắm chứ dù rằng lúc đó chỉ biết em pha trà giỏi chứ không biết điều gì khác. Em lay hoay làm những công việc đó trong người tôi có một cảm giác nóng rực hiện hữu,dáng vẻ mảnh mai với đồng phục quần tay áo trắng của em trong xinh đẹp kiều diễm gì đâu. Tôi chỉ muốn chạy đến ôm lấy nhưng cái ý nghĩ đó nhanh chóng tan biến vì không muốn…. mua lịch sài. ^_^

CHAP 60

Đợi một tý thì em đã làm cho hai đứa một ly nước cam ép chứ không pha trà như mọi khi, lần này tôi thèm thuồng cái hương vị trà nhưng thôi chủ nhà đã làm thế thì đòi hỏi gì được nữa.

-Hihi, uống đỡ nước cam nhé, tuần sau bố tớ mới gửi trà về - Em thú thật.

-Trời, thế tốt rồi.

Hai đứa ra phía nhà trước…

-Nghe nhạc nhé, hihi – Em tủm tỉm.

-Ừa. 

-Đi lên lầu nhé, cây đàn để trên đó – Em chỉ lên lầu.

-Sao cũng được.

Tôi cầm theo hai ly nước, bước đi sau lưng em, cái cầu thang ấy lúc này mới nhìn rõ, xây bằng đá hoa cương rất sang trọng, tay vịn đúng là có khắc những bông hoa đầy sinh động,nhìn là biết dân giàu rồi. Đi lên lầu là một khoảng không gian rộng lớn và chỉ có duy nhất hai căn phòng nối tiếc nhau ( khoảng trước như một cái sân vậy,phía sau lưng là hai căn phòng ). Gọi cái khoảng trống ấy là cái sân đi, xung quanh cái sân đó có vẻ là nơi dành cho những phút muốn thanh bình yên tĩnh hay sao ấy, đầy những lọ hoa tỏa mùa hương đặt theo kiểu mé tường, tôi đã thấy đâu đó có chiếc đàn piano, em chỉ ngay vào cái băng ghế bằng gỗ đang ở một vị trí ngắm nhìn người chơi đàn từ phía sau. Hai đứa ai con đường để đi, em bước lại gần chiếc đàn piano có tấm vải màu hồng đậy che hết, tôi thì tiếng lại gần băng ghế gỗ ấy.

Một không gian đầy yên tĩnh với những mùi hương hoa đang hiện hữu trông cái sân ấy, khu vực đó không khác gì một chốn thần tiên, trên trần nhà với một chùm bóng đèn đầy màu sắc, có vẻ như buổi tối vào đây chơi đàn thì không có chỗ nào thích hợp hơn. Một không gian yên bình….

Người con gái xinh đẹp ấy nhẹ nhàng lấy tấm vải ấy ra, ngồi xuống, lướt một vòng những ngón tay kia trên phím đàn đen trắng, bỗng quay lưng lại tặng một nụ cười xinh đẹp,một ánh mắt long lanh, cho người con trai đang đợi khúc nhạc hôm ấy vang lên,khúc nhạc say đắm lòng người…

Tiếng đàn đã vang lên…

Bản nhạc ấy cất tiếng….

Những ngón tay mảnh mai đang thướt tha…

Từ từ…

Nhẹ nhàng…

Với những nốt nhạc dạo đầu của bài nhạc…

Tôi chăm chú nhìn cái phong cách ấy, dáng người thì không có chỗ nào để chê rồi, nhìn từ phía sau trông em thật mảnh mai, tiếng đàn hình như cũng nói lên điều ấy ở phần dạo đầu đoạn nhạc, cứ nhẹ nhàng, từng chút từng chút một.

Không gian yên tĩnh kèm với những mùi hương hoa dịu nhẹ cùng với nốt nhạc đang nhảy múa tạo nên một khúc ca bất hủ, một khúc nhạc say sưa, tôi chìm vào trong bản nhạc ấy,từ từ nhắm mắt lại và cảm nhận… chỉ có cảm nhận mới biết được hết…

Khúc nhạc cứ theo giai điệu nó mà đi tới, không khác gì đêm hôm ấy, màn dạo đầu rất từ tốn nhẹ nhàng nhưng đến khoảng sau của đoạn nhạc thì rất nhanh như hối thúc lòng người, từ đó có thể thấy tâm trạng rất vui của người chơi đàn. Em thướt tha lướt những ngón tay xinh xắn ấy trên những phím đàn đen trắng kia, tạo nên một khung cảnh hài hòa cả về không lẫn hình, trong cái khuôn viên ấy.

Căn nhà bỗng chìm trong bản nhạc ấy…

Bản nhạc say đắm lòng người, ít nhất với thằng con trai đang ngồi trên băng ghế gỗ kia…

Tiếng đàn dần dần nhỏ lại nhỏ lại…

Những ngón tay xinh xắn ấy cũng từ từ lướt trên phím đàn…

Không….

Đó là phần chuyển giao giữa hai đoạn nhạc, tức là không dừng lại hẳn, một khúc nhạc ấy được vang lên, nó cũng sở hữu cái giai điệu cực nhanh của bài nhạc vừa rồi, có thể nói em lựa chọn hai bài nhạc ấy để biểu diễn liên tiếp thì không còn đường nào để nói…

Tiếng đàn cũng nhanh…

Người đánh đàn chạy đua theo nốt nhạc…

Người nghe có một cảm giác gì đó đang dâng trào khỏi cơ thể…

Một nỗi niềm khó mà diễn tả được…

Tôi chìm hẳn vào hai khúc nhạc ấy, quả thật em chơi đàn piano đặc biệt là hai bài nhạc ấy không có chỗ chê, những tiếng đàn cứ thay phiên nhau vang lên với nhịp phải nói là nhanh qua đó cho thấy em là một người chơi đàn giỏi và am hiểu về nó.

Bản nhạc “anh All Of me “ cũng từ từ dừng lại…

Không dừng lại hẳn…

Cứ nhẹ nhàng…

Từ chút một….

Không hối thúc…

-Bốp..bốp –Tiếng vỗ tay của một người vang lên.

Người đó không ai khác chính là tôi, người đang ngồi ở băng ghế gỗ ấy, phải nói một không gian vào đêm khuya tĩnh lặng trong khuôn sân này với những mùi hương hoa ngọt ngào đang thoang thoảng kèm với khúc nhạc ấy thì còn chỗ nào để nói nữa không, chỉ có cảm nhận và cảm nhận…

-Hihi, tớ chơi đàn dở lắm đừng chê nhé – Em bước từ từ lại ngồi kế bên cạnh tôi.

Trong em xinh đẹp không chỗ nào để chê hết, mảnh mai, kiều diễm, toát lên một nét thuần khiết của  tuổi thanh xuân, bộc lộ vẻ tinh khiết của tuổi học trò trùng với màu áo trắng em đang mặc. Người con gái ấy không có khuyết điểm về ngoại hình, tôi thật khâm phục và cũng có những rung động từ trái tim nhưng không thể nào diễn tả được hình thù nó như thế nào, cứ âm thầm lặng lẽ, vô hình vậy đó.

Tôi để ý rồi mỗi lần gần nhau trong em cười nhiều hơn, nụ cười xinh đẹp say đắm biết bao con tim, người con gái tài sắc vẹn toàn. Mùi hương hoa của em lan tỏa sang tôi khi vén tóc sang một bên vai, mùi nước hoa dịu nhẹ nhưng đầy ngọt ngào và có cái gì đó trong sáng.

-Bài nhạc của nó là gì thế ? – Tôi nhìn sang người con gái xinh đẹp ấy.

-Hihi, ngốc à, hai bài lận đó. – Em tủm tỉm cười, trong lúc cười càng tô đẹp lên nét xinh xắn ấy.

-À, tớ quên^_^ - Tôi không chống cự giống với những con gái khác nữa, chỉ biết vò đầu bức tóc khi bị em kêu bằng ngốc.

-Bản đầu All Of Me, bản thứ hai Beethoven Virus – Em lại vén tóc mai sang một bên.

-Vậy à, cậu chơi đàn hay quá, bạn nhạc cũng hay nữa. Hihi 

-Cậu khen thì tớ nhận, hihi 

Hai giọng cười vang dội cả cái sân ấy làm cho căn nhà rộng lớn kia trở nên ấm áp hơn bao giờ hết,tôi có một gì đó không biết phải thương hại không nữa, khi thấy một người con gái xinh đẹp kiều diễm kia ở nhà có một mình, ước gì tôi được ở chung nhỉ ^_^,không có ý gì đâu nhé, nhà đẹp phải có nhiều người ở mới vui đúng không ^_^.

Hai đứa nói chuyện với nhau rất vui, những ánh sáng huyền ảo từ bóng đèn chùm ấy tạo nên một không gian đầy lãng mạn, ai có bạn gái muốn tỏ tình thì lại đây vừa có hoa, vừa có những ánh sáng kỳ ảo kia, vừa có chiếc đàn, vừa có băng ghế gỗ thì còn gì hơn đúng không. Không biết có phải ông trời thương tôi đến mức đó không nữa,sau này có thể nói định cư tại đó luôn chứ chẳng đùa tý nào.

Hai đứa nói chuyện vui vẻ với nhau, không gian im lặng xuất hiện bất thường trong những cuộc trò giữa em với tôi cũng biến mất dần đi thay vào đó là nụ cười đầy xinh đẹp của em kèm với giọt nói ngọt ngào, từ chuyện này đến chuyện khác không ngưng nghỉ,nụ cười xinh đẹp đầy tỏa những ánh nắng mà tôi gọi là hoàng hôn cũng bật ra…Trái tim có một hình bóng gì đó không có thể diễn tả được.. chỉ riêng bản thân mình biết là đang rối nhịp đập đi mất rồi nhưng cứ ngu ngơ bảo rằng do tại cái máu ngồi gần gái đẹp là run như thế, tôi có ngốc lắm không nhỉ, cái ngốc có khi lại giết người đấy chứ chẳng đùa nhưng có khi cái ngốc lại một là một lợi ích vô cùng to lớn. Ôi cái cuộc đời này khó hiểu thật.

Nói chuyện một tý cũng đến lúc chia tay ra về rồi, em là con gái đang ở trong một căn nhà rộng lớn thế này, tôi lại là một thằng con trai 16 tuổi chứ có ít đâu, nói chung đêm khuya thanh tĩnh một nam một nữ mới lớn ở trong một căn nhà là một điều không thể bất thường hết. Tôi biết điều đó với lại em chưa tắm nữa kìa, ^_^ lúc đó cũng hơn 19 giờ chứ có ít đâu.

-Thôi tớ về nhé – Tôi đứng lên từ băng ghế gỗ đầy lãng mạn ấy.

-Hihi, ừa, để tớ đưa ra cổng..

Đi cùng người con gái xinh đẹp ấy xuống căn nhà lấy cái cặp của mình rồi bước ra cái cổng mà sao này gọi nó là “ cổng huyền thoại “ hoặc “ thiên đường “. Chợt nhớ đến bộ đồ đang mặc trên người là của em :

-Ý chết để tớ thay đồ ra cái đã – Tôi thấy quê quê sau ấy ^_^.

-Hihi, ngốc à, cứ mặc đi, không cần trả lại đâu – Em nhỏn nhẹn nói.

Bộ tôi ngốc lắm sao mà mỗi lần nói chuyện với em đều nghe hai từ “ ngốc à “ hết vậy nè.

-Thế sao coi được ^_^ - Tôi rỏ ra là một thằng đàn ông đích thực.

-Hỏng nghe lời đúng hem – Lần đầu tiên em nũng nịu.

Trời ơi, mỗi lần tôi làm cái gì đó cương quyết với em thì bị cho “ mỹ nhân kế “ hành hạ đến chết không được sống cũng không xong, lần này cũng thế, dễ thương xinh đẹp thế kia thì ông nội tôi còn không cãi lời nữa.

-Thế cảm ơn nhé. 

-Hihi, về đi khuya rồi đấy, cẩn thận bị cảm nhé- Em đưa ánh mắt long lanh như muốn nói.

-Ừa, cậu cũng thế, ngủ ngon.

-Ngủ ngon,hihi.

Em đứng dựa người vào cánh cổng ấy đợi tôi đạp đi, không dám ngước lại nhìn người con gái xinh đẹp ấy, lặng lẽ với niềm vui và một cảm giác khó diễn tả trong căn phòng đó mà đạp xe đi….

“ Bình yên anh nhé… “ ( Nhật ký của Bạch Yến.. Viết cách đó 3 tháng sau đêm hôm ấy nhưng lại nói về đêm hôm ấy @@ ).

Tôi về đến nhà thì Như ra mở cửa, em không nói gì cả, tôi cũng chẳng nói gì hết, thưa bố mẹ và bị một trận mắng vì đi chơi khuya không điện về nhà mà chỉ nhắn với Như “ đi nhà bạn chơi “. Thì ra em đã nói với bố mẹ tôi đi chơi dù rằng thằng con trai mê gái háo sắc ấy không nói với em… lại một cảm xúc khó hiểu đang ngự trị trong người tôi đang xen với những cảm xúc ngọt ngào mà Bạch Yến đem lại…

Một giấc ngủ ngon…một ngày bình yên…với những hương hoa thuần khiết kèm theo bữa sáng xôi gà^_^… hế hế.

CHAP 61

Hai tuần trôi qua rất nhanh chóng không có gì đặc biệt để tôi kể hết á, vẫn bình thường như ngày ở trường mọi khi. Một số điều cần chú ýlà Như trở nên gần gũi với tôi hơn và em không đi vào những đêm hôm khuya nữa, ở nhà giúp tôi học anh văn và soạn giùm ngữ văn và tôi cũng không thấy bóng dáng cái người gọi là bạn trai của em nữa, dù rằng tôi rất muốn hỏi và rất muốn biết nhưng với tính cách của người con gái ấy thì chỉ nhận được một con số 0 to bự chảng bằng cái nhà. Bạch Mai thì bị những thằng con trai trong lớp lẫn ngoài lớp và khối 11, 12 “ xâm lược “ có cả hai thằng ông anh khốn nạn của tôi, về đến nhà là cứ hỏi Bạch Mai sao sao, rồi xin số điện thoại, hẹn đi chơi giùm… không khai thác được từ tôi thì chuyển qua Như, nhưng em là người con gái thế nào thì các bạn biết rồi, chỉ một ánh mắt đầy lạnh lùng là hai ông anh nhát gan ấy chạy mất dép ngay chứ đừng nói đến gì. Nói về Bạch Yến em vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng vào lớp trừ khi gặp tôi thì vẫn mang nét lạnh lùng có một chút kiêu kì…xinh thì xinh chứ không sợ ở giá hay sao ấy… Đến lượt tôi thì võ công ngày càng đi xuống do không tập luyện lại nhưng cũng từ ngày phát hiện ra, tôi thúc đẩy tiến trình ôn lại nên võ công có thể 10 phần phục hồi lại 8 phần rồi.

Ngày thứ 5 của tuần thứ 3 tháng 9… trong giờ học môn Địa Lý…

-Vèo – Một tờ giấy bay vào đầu tôi trong khi úp mặt xuống ngủ.

-Nguyễn Minh Tâm đọc lại phần bạn vừa trả lời cho cô.

Cái đệch gì chứ nãy giờ nằm ngủ có biết cái mô tê sất gì đâu, thôi xong rồi kỳ này vào sổ tử thần thật rồi… 

-Dạ…

- Thưa cô có giáo viên cần gặp – Thằng Tùng đứng lên thưa chuyện.

-Lớp đợi cô tí– Thế là cô đi ra ngoài cầu thang xem giáo viên nào.

Tôi thở phào cầm cuốn sách hỏi mấy đứa bạn, khỏi cần đâu xa hai người con gái trước mặt chỉ ngay nhưng Như thì đưa ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi, Bạch Yến thì cười nhẹ lắc đầu ngao ngán. Cũng may mắn thật đấy nhưng lúc cô giáo vào thì mình mới biết…

-Tùng lên văn phòng đoàn làm việc, tội lừa dối giáo viên.

ÔI CÁI ĐỆCH

Nó bước đi với ánh mắt có vui vẻ khi chết thay thế cho thằng bạn chính là tôi, để lại biết ánh mắt khâm phục, tôi chưa bao giờ thấy nó bị thế bao giờ, dù là có ngu thật đấy nhưng không tới nước sử dụng cách đó để giải cứu nó đâu, ba người con gái kia không hẹn nhau quay mặt xuống nhìn tôi muốn điều tra một cái gì đó về thằng bạn mình đang xuống văn phòng đoàn “ uống nước trà“. Tôi chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết..

Tiết 4 chuyển giao tiết 5..

-Mầy sao thế - Tôi bước lại bàn nó hỏi.

-Mầy khùng hả. – Thằng Khôi đen cũng có cùng suy nghĩ.

-Bị gì thế - Thằng Hùng cũng thế.

-Cứu cũng sử dụng cách khác chứ mầy.

-Ngu vãi lọ - Thằng Chung mê gái.

-IM MẸ BỌN MÀY ĐI – Thằng Tùng nổi tiếng nóng tính.

-Thất tình hả mầy ?

-Chú cứ bình tỉnh..

-Có gì cứ nói

-Đệch mẹ mầy, có gì nói ra xem.

-Mẹ đánh nhau, bọn mầy đánh không.? – Nó bực tức khi bị phá.

-CHƠI – Cả bọn đồng thanh

-Đệch – Nó giật bắn người khi nghe cả bọn đồng thanh như thế.

-Tùng…tùng…tùng – Tiếng trống vang lên.

Vào học tiết 5, một không khí nhẹ nhỏm khi còn 45 phút nữa thì ra về xem chuyện gì xảy ra rồi… cuối cùng giờ phút đó đã đến.. Đám bạn thân ở lại đông đủ hết, không ai ra về, cả nam lẫn nữ trừ 3 người con gái xinh đẹp kia, chắc họ chưa biết trong trái ổi có chuyện gì xảy ra hết trơn…

-Ông sao thế ?

-Ông khùng à ?

Mấy đứa con gái bắt đầu tra tấn hắn, còn bọn con trai chúng tôi thằng thì xắn tay áo, xắn ống quần lên chuẩn bị ra “ chiến trường “giống như lời thằng Tùng nói lúc nãy, mấy đứa con gái cũng chuẩn bị tinh thần với đám bon trai chúng tôi…

-Quất thôi – Thằng Đức đã sung lên

-Chơi nhanh và luôn – Thằng Hùng cũng thế

-Dẫn tao đi gặp thằng đó nào – Thằng Chung tự tin vào võ công bản thân.

-Hế hế ,mấy chú cứ bình tĩnh. Đậu măng đi nhanh coi – Thằng Sang khùng khùng sao ấy.

-Mấy chú cứ từ từ chứ - Thằng Khôi có bình tỉnh nhất khi trong tay nó có cặp côn của thằng Chung mê gái đưa cho. Không biết lần này số nó có đen nữa không ?

-Đệch tao nói đùa…

-Cụ tổ mầy

-Má.

-Mấy ông sung quá

-Hụt cả hứng

-Tuột cả huyết áp

-Ờ… thì hôm trước… bọn xóm trên rủ đám bọn kia đá bóng…tao đứng ra bảo kê.. nhưng bọn nó đá ảo quá – Thằng Tùng cũng khai thật

-Đệch

-Có thế cũng nghiêm túc, ông khùng vừa thôi.

-Rụn con mẹ nó rún – Tôi tưởng chuyện gì lớn lao.

-Mầy đùa tao à

-Đậu măng đậu phộng có thế cũng xoắn cả lên.

-Thật là tình với mấy thằng con trai như đám bọn ông.

-Thế bọn bây có giúp tao không ? – Nó nhìn lần lượt từng thằng…

Đến đây thì..

-Hế hế, anh xin lỗi anh đây không rảnh rỗi – Thằng Chung có biết bóng với banh đâu.

-Tao chịu.

-Thằng Tâm giúp nó đi

-Đệch 1 mình tao thì đá đấm gì, đủ 11 thằng đi.

-Giúp tao đi – Thằng Tùng làm mặt thấy tội.

-Nguyên đám mình có 7 thằng con trai, thằng Chung thì không biết đá – Thằng Sang điểm danh dân số.

-Thế tính sao giờ.

-Đi ra ngoài đó tính.

-Let’go

30 phút sau lớp chúng tôi gồm những gương mặt đầy khả ái và ưu tú đã đến sân bóng đá trên đường 30/4 huyền thoại ngày nào,  gồm 7 thằng con trai đẹp trai và  7 người con gái tươi đẹp trong đó có một bông hoa của mặt trời đó là Bạch Yến, lúc đi trên đường gặp em, hỏi đi đâu nói đi đá bóng là em chạy theo ngay khỏi cần rủ, hế hế chắc mê cái tài trình diễn của tôi rồi chứ chẳng đùa.

Vào  trong sân thấy mấy thằng trung học cơ sở định lập đội đá, thế là rủ thêm được bốn nhân tài nữa,bọn kia rủ thách đấu với thằng Tùng nhìn dân có nghề vì tôi biết bọn đó và bọn đó biết rõ tôi là ai. Hai đội nhìn nhau với ánh mắt đầy ái ngại, thằng nào cũng biết rõ đối phương, chúng tôi có phần sợ hơn, không phải sợ vì bọn chúng đá giỏi vì sợ rách quần, đậu phộng nó lựa ngay cái ngày mặc quần tây mà thách đấu chứ. 

-Má quần tây có con gái đá mang nhục – Thằng Đức xạo cũng khôn đấy chứ.

-Sao giờ - Thằng Chung cầm đáy quần.

-Đệch tao quên – Thằng Khôi cũng lo lắng

-Má quần tao bóp đáy bây ơi – Thằng Sang lên tiếng

-Tao thì bóp con mẹ nó cái ống cống rồi… - Mỗi thằng một câu, không biết của thằng Hùng bá đạo

-Gì cha ống cống gì ở đây – Tôi giật mình với câu nói vừa rồi.,

-hế hế ống quần, lộn chứ mầy.

-Thôi tập trung nào – Thằng Tùng tỏ ra là một đội trưởng thực thụ, tôi huấn luyện đấy, hế hế.

Đám bọn tôi nhìn ra những người con gái kia đang cỗ vũ hết sức nhiệt tình bằng ánh mắt đầy é ngại, có mấy bà ở đây thì ai mà dám đá  đấm gì chứ, tôi ghét tiếng “ bẹt “ đó lắm,làm một phát thì cái mặt để dưới đóng cát dày này luôn chứ chẳng đùa. Thôi đã đến thì chơi luôn sợ gì…

-Let’go – Câu ra quân quen thuộc.

Hôm nay tôi chính thức đá vị trí tiền đạo, vì đội hình lớp 10A3 yếu đến cỡ nào thì các bạn biết rồi đấy, có vẻ hôm nay là ngày việc mệt nhọc cho thằng Hùng cờ hó đây. Mỗi hiệp chỉ có 20 phút thôi do đá giao hữu tranh thắng bại chứ không đá dạng chuẩn, trời cũng đã sụp tối rồi.

Hiệp một đã bắt đầu..

Đội bên kia giao bóng trước, từng đường chuyền ngắn được rải đều sang ba hướng, trái phải và trung tâm, các tiền vệ gồm thằng Đức, Sang,Tùng làm việc rất cực khổ, tôi đã thấy trái bóng được phá bổng lên, chạy nhanh lại nhưng xin nói lời rất tiếc cho bạn, cầu thủ đội bạn đã sử dụng phương pháp“ lấy thịt đè người “ gia truyền ra sử dụng, lấy bóng là một chuyện, còn lừa bóng qua người tôi không cũng là một chuyện, hai thứ nó khác biệt lớn nhé. Thằng cờ hó hôi lông nách quá, đành xắn vào chân nó cướp bóng, đã thành công và lỗ mũi bị hấp diêm một cách đẹp đẽ … mai mốt có đá với đội nào có thằng này chắc đem theo khẩu trang…

Có bóng trong chân, tôi nhìn qua nhìn lại thì phát hiện có các tiền vệ chạy đến án ngữ mình, không nhiều lắm hai tên, tôi tạt bóng xuống cho thằng Tùng phò, nó tung ra một cú sút cháy phá khung thành trong lời cỗ vũ đầy nhiệt tình của đám con gái trong lớp và anh Tùng không được làm anh hùng rồi,đi chệch con mẹ nó khung thành.

Mất đi một pha hãm thành đầy nguy hiểm trong sự nuối tiếc của đám chúng tôi, thôi kệ thua cũng không nhục lắm đâu dữ lắm thì không nhìn mặt mấy đứa bạn trong lớp thôi. Thằng Khôi dũng mãnh chạy lên tuyến giữa cướp quả bóng bổng của đội bạn phá lên, người nhận bóng chính là tôi, lần này không cho đối phương áp sát gần quá để ra những cái gọi là kỹ thuật siêu đẳng của mình.Đã thấy đối tượng đang chạy như ngựa phi về phía tôi, nhanh chóng đảo người qua bên trái loại bỏ được một người trong tiếng vỗ tay của mấy đứa kia. Bóng nằm gọn trong chân phải của tôi, thấy hàng hậu vệ đã dãn ra chạy đến án ngữ, thời cơ đã đến…

-Víu

-….

-Víu

Bóng đi theo quỷ đạo một đường thẳng nằm ở tầm thấp nên chưa đến được khung thành đã bị một hậu vệ xoắn bóng ra ngoài đường biên rồi.Theo luật ở đây thì không có đá phạt góc nên bóng về tới khung thành cứ phá ra ngoài đại đi chuẩn bị cái mô tô sất gì cả, bóng được một hậu vệ đội bạn chuyền lên…

Hai đội quần nhau hình như hết thời gian hiệp một mà chẳng có một quả bóng nào nằm trong khung thành cả, tôi với những pha dẫn bóng đẹp mắt nhưng cú sút dứt điểm cuối cùng lại thiếu mất đi cái gọi là chính xác. Thật là rất tiếc.

Giải lao người đem nước đến cho tôi không ai khác chính là em, Bạch Yến người được xem tôi đá bóng lần này thứ 3 rồi, công nhận từ năm lớp 9 đến giờ đá được 3 lần, cả ba em đều có mặt, có phải là một cái duyên phận hay không nhỉ. Tôi cũng có những câu hỏi mà không có câu trả lời hiện hữu trong đầu, về người con gái ấy đầy những ẩn số. 

Em mua một chai nước suối mát lạnh kèm theo mấy viên kẹo ngọt kêu ăn vào để còn có sức chạy, tôi thì chẳng bao giờ dám cãi lời dù chỉ làmột nên tình hình lúc đó cũng không khác gì cho mấy, em đưa nước tôi uống, em đưa kẹo tôi ăn.

Được người đẹp ngồi tán chuyện cảm thấy những mệt mỏi trong người tan biến mất đi đâu rồi, hình như theo những làn gió kèm hương hoa dịu nhẹ ấy, con người như đang ở cõi bồng lai tiên cảnh. Vào thi đấu hiệp thứ hai, hai đội chớp lấy những thời cơ quý báu, phải nói là rất tiếc khi đến gần cuối hiệp hai bọn tôi thủng lưới sau cú sút còn thần thánh hơn cả tôi, cú sút cực kì hiểm, thủ môn Hùng đành phải bó tay vào lưới nhặt bóng.

-Hộc…Sao giờ - Thằng Chung hỏi phương án.

-Bóng lên rồi tính – Tôi chốt phương án hữu hiệu nhất.

Có thể nói đội bạn rất thành công khi khóa các mũi nhọ bên đội tôi, thằng Tùng cũng được liệt vào danh sách đó nên cả hai thằng đều bực tức khi dẫn bóng qua sân bạn mà chẳng hề làm gì được, tôi thì có vài cú sút nhưng thần may mắn đã mỉm cười với họ. Thời gian thi đấu còn rất ít ỏi, bóng đã được thằng Đức phát mạnh lên giữa sân, thằng Khôi nhảy lên giành bóng và thành công, bóng được chuyền cho tôi. Nhanh chóng có một tiền vệ mà tôi nãy giờ để ý hắn chạy như một con trâu, éo biết mệt là cái gì, tôi thì sức của một con người nên nãy giờ thắm mệt rồi. Tình hình không khả quan cho mấy, tạt bóng về cho thằng Sang..

-Víu

Bóng vừa đến chân thằng Sang thì đã bay lên trên không đi theo một quỹ đạo mà tôi suy đoán là thằng này bị khùng phá bóng mà chẳng có ai kèm nhưng điều đó là một sai lầm rất lớn…

-Véo…

Thằng Tùng đã chạy lên từ bao giờ trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của đội bạn, bóng nằm gọn trong chân nó sau cú chuyền bóng rất chuẩn, có thể nói hiếm thấy của anh Sang nhà mình. Hàng hậu vệ đã bị kéo dãn nên rất nhiều khoảng trống được tạo ra, khoảng cách từ người có bóng trong chân đến khung thành không cách bao xa và trong trường hợp này chuyện gì xảy ra sẽ xảy ra…

-Víu

-Phịch

-BỐP…BỐP

Vâng thưa quý vị và các bạn, khỏi cần nói trái bóng nằm gọn trong khung thành rồi, cú sút rất đẹp mắt, bóng đi từ thấp đến cao do cú sút bằng móng bàn chân, chẳng biết móng của nó có dính trong trái bóng không với lực cực lớn như thế, thôi dù sao cũng đáng đồng tiền cơm áo gạo tiền với cú sút vừa rồi. Khỏi phải nói mấy đứa con gái trong lớn mừng hết lớn và nhìn anh Tùng nhà mình bằng một ánh mắt đầy khâm phục là cho ảnh không còn gì gọi là tý máu nào cả, rất nhọ cho đội bán cọ^_^.

Kết quả 1-1 có thể nói rất hài lòng cho hai bên, không ai buồn gì cả, đặc biệt là đám bọn kia không dám trách thằng Tùng và thằng Tùng cũng có cơ hội lên mặt sử dụng tuyệt chiêu chém gió thần thánh của mình đối với những người đẹp, quả là một trận đấu đầy kịch tính.

Trời cũng vào bóng xế tà rồi, những ánh nắng hoàng hôn cuối ngày dập tắt nhường chỗ cho cái màng đêm buông xuống,  chúng tôi chia tay chia chân với nhau, hẹn một hôm nào đó đi ăn mừng, mấy đứa kia cùng đường với nhau đi về chung, tôi thì đi với em thẳng ra đầu ngõ rồi rẽ vào con đường Hùng Vương chạy về nhà mình cho nó nhanh.

Trên đường đi nghe những tiếng chim hót líu lo mà cứ thích thích làm sao ấy, em nhỏn nhẻn cái miệng cười tủm tỉm dễ thương thấy ghê luôn chứ chẳng đùa, nhìn cái đôi môi  mỏng màu hồng nhạt mềm mại ấy chỉ muốn cắn một phát thôi, con trai mà khi gặp người con gái xinh đẹp dáng chuẩn như thế thì cầm lòng được tôi mới sợ, cầm bằng răng à @@.

Đến trước cảnh cổng màu xanh và căn nhà hai tầng huyềnthoại ấy, em kêu đợi một tý chạy lên lầu lấy cái gì đó, tôi không còn cái cảm giác muốn xa lánh em vì lý do có bạn trai rồi, thấy quan hệ đã trở nên bình thường hơn trước và ngày càng có những nhịp đập lạ lùng khi ở bên cạnh em. Tôi đậu xe ở cái làn đường đó rồi dẫn xe của em vào để một tý khỏi mắc công, em chạy xuống cầm trên tay một cái bọc gì đó.

-Hihi, này – Em đưa cho tôi cái vật ấy.

- Gì thế ? – Tôi tròn xoe mắt ra chưa hiểu vấn đề

-Hihi, bộ đồ hôm trước cậu để trong nhà tắm ấy 

ÔI CÁI ĐỆCH. Đến đấy tôi mới chọt nhớ ra cái hôm ấy đi thay đồ ở nhà em bộ đồ để ở cái móc, thế là mấy hôm sau tìm chẳng thấy bộ đồ đó đâu cả, thì ra là ở nhà em..

-Hihi. Cảm ơn nhé – Tôi gãi đầu cười trừ.

-Có gì đâu, hihi – Nụ cười giữa em và tôi trái ngược

-…

-Đồ tớ giặt rồi đấy, hihi

-À..ừ… cảm ơn nhé ^^ - Tôi như một thằng ngốc được lập trình sẵn cái phần mềm gì đó có sẵn câu nói chỉ cần em nói ra là tự nó bay ra.


Đọc tiếp: Rượt Với Chị Đuổi Bắt Với Em - Phần 26

Truyen teen Rượt Với Chị Đuổi Bắt Với Em
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com