Old school Swatch Watches
Đọc truyện

Phóng sự tôi đi tán gái - Phần 3


chap 12:

Gần 10 giờ, tôi bảo anh phải về rồi. Nàng nấn ná lúc lâu rồi nhờ tôi chở về nhà người quen ở đường Lê Hồng Phong. Trên đường, nàng cười toe toét " Em ôm anh một cái nhá! Được không?". Tôi cười, em cứ như trẻ con. Nàng bảo, ừ em vẫn trẻ con mà, em ôm 2 giây thôi. Tôi bảo tùy. Nàng đùa " Hi hi, công dân được làm mọi việc mà pháp luật không cấm nha". Nhưng chờ mãi chả thấy nàng động tĩnh gì mới đau chứ. Chỉ thấy nàng cọ cọ mũi vào vai tôi hít lấy hít để " Úi chà, lâu rồi mình ko ngửi cái mùi này, anh vẫn....hôi như trước anh nhở, nhở...hi hi.."

...Vòng vèo một lúc, khi sắp tới ngã tư rẽ sang đường Lê Hồng Phong, chợt nàng bảo " Anh này, ở Vinh thì có món gì đặc sản không?".

Tôi cười " Có."

Nàng háo hức " Món gì nào? Em về đây 2 hôm rồi mà toàn ăn cơm thôi, đi đâu mà ko được ăn đặc sản của vùng đó thấy thiếu thiếu anh ạ. Món gì hay nhất mà ko phải bánh cu đơ hả anh?"

Trêu nàng " Món...anh! Ăn hông?". Nàng cười rung rinh, đấm nhẹ vào lưng tôi " Hì, cái tính hài hước của anh vẫn thế nhỉ. Còn nhớ hồi xưa anh toàn làm em muốn vỡ bụng vì pha trò nhỉ."

" Hay anh đưa em đi ăn bánh giò nhá? Ngay gần đây thôi."

Nàng reo lên thích thú" Ừ ừ, bánh giò đê. Em thích bánh giò lắm!". Tôi cho xe quay lại cái ngõ nhỏ trong phố gì quên mất tên rồi, chỗ gần bưu điện TP rẽ trái ra đường Quang Trung..

Nãy đang viết dở thì bận tiếp khách, một cô bạn cũ hồi phổ thông đến rủ đi " họp lớp". Ẹc, đi những vụ như này mình chỉ có lỗ, bọn chúng chả lại dồn vào hỏi thăm bao giờ cưới, cưới ai...bla bla...thì chết nhục.

Mợ bọn mày nhớ cái mẹt ông đấy, hôm nào cua được em xinh xinh, ông dắt đến show hàng cho mà thèm cả lũ.

Mà thui, tập trung chuyên môn nào...

Ghé vào cái hàng bánh giò ấy thì quán nó nghỉ mất. Loay hoay mãi chưa kịp xử lý thế nào thì nàng đã lên tiếng " Thôi mình kiếm chỗ nào hay hay ăn tạm cái gì cũng được anh ạ, em đói". Uhm, vậy cũng được. Cơ mà ở Vinh thì tôi mù tịt quán sá, đành dong xe chầm chậm, vòng vèo khắp để tìm cái nhà hàng nào hợp mắt.

Xuôi mãi theo đường xuống Cửa Lò, gió biển thổi *g lộng, hai bên đường là đồng ruộng xanh um, cảm giác rất dễ chịu. " Giá cứ đi mãi như này thì thích nhỉ! Không cần dừng lại nữa" Tôi thì thầm như sắp sửa tán gái. Nàng dựa người vào sát lưng tôi. Im lặng. Tóc vờn bối rối trong gió. Xe vẫn chạy chầm chậm. Không biết nó đi đâu nữa..

Rồi cũng phải dừng lại thôi. Bên kia đường có quán lẩu hải sản, hỏi nàng em ăn lẩu nhé, nàng bảo ăn gì cũng được. Vậy thì vào tạm chỗ này.

Gọi 2 chai Ken, trong lúc nàng rót bia thì tôi tranh thủ ra chỗ vòi nước rửa chân tay. Lúc vào ống quần vẫn xắn cao, nàng nhìn nhìn rồi tỉnh bơ " Uầy, chộc cúi của anh bị mần dăng dứa?". Ẹc, chết cười mất thôi. Vẫn nhớ cách nhái giọng Hà Tịnh của ta hử? Chả là hồi xưa vẫn hay dạy tiếng quê mềnh cho nàng. Nàng vẫn bảo phát âm giọng Nghệ khổ hơn luyện đọc tiếng Pháp. Hờ, nghe gái Bắc ngô nghê nhại chi mô răng rứa, sân là cươi, hạt mít là óc mít, cân ga nu là con gà nâu...mà bò lăn ra cười. Tôi bảo, còn hơn cái giọng Thái Nguyên bảo thì nói bẩu, toàn thì nói là tuyền, sợ lại nói là hốt...của em nhá!

" Lại đá bóng rồi đúng hông? Đá chi mà bổ tróc cả chộc cúi a dứa khung biết!" Nhìn cái mỏ nàng uốn éo, mắt chớp chớp tỉnh bơ, tôi cười trào cả nước mắt. Ngộ nghĩnh, đáng yêu chết đi được!

Ngồi 888 mãi ko chán. Chuyện cũ từ hồi mới tán nhau vẫn hot nhất. Cả hai cứ đổ thừa rằng hồi đó mình bị tán trước. Tôi bảo " Thật ra là em tán anh, em đong anh trước. Đứa nào cứ giả vờ vào nhà bạn chơi để ghé vào chỗ tớ nào? Đứa nào bóc cam cho ông xơi hôm sinh nhật thằng X? Lại còn sấn sổ ngồi cạnh mình nữa chứ, không biết ngại gì cả. Dơ thật!" Nàng dứ dứ nắm đấm, cười" Đây ko thèm nhé, thế đứa nào lừa chị đi thăm người ốm rồi vờ vịt kêu đau đầu, rồi nhân lúc chị đang sơ hở bóp đầu cho thì sỗ sàng ôm chị? Đứa nào thế nhỉ? hi hi..."

Tôi phản đòn: " Thôi, tóm lại là...em cố tình tạo sơ hở và cơ hội cho anh lừa tình mình. Việc này giời biết, đất biết, bố em ko biết là được...ok chưa?" Nàng cười ngặt nghẽo, bảo thôi thôi, để em ăn ko vỡ bụng đấy!

Nàng kể, hồi mới yêu anh, em ấn tượng mãi với câu chuyện anh kể cái hôm đến phòng anh nấu chè bưởi í. À, chuyện chị thỏ bông đúng không? Anh hỏi em " Em nghe xong chuyện này rồi dự đoán xem cuối cùng thỏ bông sinh con màu gì nhé, em dạ vâng ngoan ngoãn.

"Chị Thỏ Bông, có chồng là anh Thỏ Bông... Một hôm chị mải mê đi hái quả nên lạc trong rừng. Đi mãi, chị thấy có ánh đèn xa xa, thì ra đó là nhà của anh Thỏ Đen... Chị hỏi xem đường về nhà mình thì anh Thỏ Đen đáp lại: "Muốn biết , hãy ở lại đây đêm nay"... tèng teng. "Chị Thỏ Bông đành tặc lưỡi ở lại nhà anh Thỏ Đen vì trời cũng đã khuya lắm rồi.

Hôm sau chị lên đường và tiếp tục bị lạc. Đêm xuống, chị lại đến nhà anh Thỏ Nâu, anh thỏ nâu thủng thẳng " Muốn biết đường về nhà thì hãy ở lại đây đêm nay". Chị lại tặc lưỡi ở lại. Rồi hôm sau nữa, chị lại lạc đến nhà anh Thỏ Xám. Anh Thỏ Xám trả lời sau khi chị hỏi đường về nhà mình: "Muốn biết, hãy ở lại đây đêm nay". Chị thỏ nâu lăn tăn một lúc rồi cũng tặc lưỡi...

Ba lần, chị Thỏ Bông cũng vì bất đắc dĩ mà phải ở lại. Hôm sau, theo đường anh Thỏ Xám chỉ, chị cũng về đến nhà và gặp Thỏ Bông chồng mình đang đánh răng. Mấy ngày sau, chị thấy cơ thể mình khang khác và chị biết mình đã có mang...

Rồi anh quay sang hỏi em " Thế em có muốn biết cuối cùng thỏ bông sinh con màu gì ko?" Em ngồi đoán mãi ko ra, bèn gật gật đầu, anh nói đi. Anh tỉnh bơ " Muốn biết hãy ở lại đây đêm nay!" Ối trời, em bò lăn ra cười ngặt nghẽo. Anh thâm thật, hi hi...

chap 13:

Hẳn mọi người còn nhớ cuộc điện thoại " mời uống nước " của chàng bánh mật ở quán cà phê.

Lúc đó nàng đã cảnh báo rằng có thể có chuyện rắc rối với tôi. Đàn ông khi ghen chắc cũng điên lắm, trên mạng thỉnh thoảng chẳng có vụ đổ máu vì gái là gì?

Nhưng ko hiểu sao tôi chả thèm đề phòng gì. Tôi tin vào khả năng nhìn người của mình hơn là khả năng " đập chắc" của bản thân, hơ hơ...

Mặc đồ xong, chuẩn bị lên xe thì nàng gọi điện " Răng rồi eng? Eng đã đi chưa?"

Tôi bảo " Sắp được ăn tiết canh rồi đấy, anh chuẩn bị đi rồi!". Nàng hỏi " Nghĩa là răng eng? Hấn mời eng uống chơ có mời eng ăn mô mà nói là tiết canh?"

" Thì kiểu chi nỏ có thằng bể mồm. Anh chuẩn bị lạc rang với húng chó đầy đủ rồi!" Nàng cười to " Răng eng khi mô cụng đùa được hè. Hay đừng đến eng ạ, em lo...".

Tôi tắt máy lên xe đi. Tâm trạng trống rỗng...

Vào quán, chưa kịp soi thì đã thấy chàng với quả đầu chải ngược, bóng láng, đang ngồi một mình đốt thuốc mù mịt.

" Eng à...!"

" Ờ, chào em. Ngồi lâu chưa em?" Cứ là phải lên giọng đàn anh tử tế trước với chàng. Lời nói tử tế ( hay vờ tử tế) luôn khiến đối phương có cảm giác được tôn trọng. Nếu muốn hỗn cũng phải rụt lại.

" Mới ngồi eng ạ, eng uống chi hè?"

" Để mình gọi cho...".

Tôi kêu ấm trà và 1 ly cà phê đá. Chàng rút trong túi ao bao Cò mềm mời " Eng hút thuốc!" Ái chà, quen hút Vina thôi thì cũng cầm điếu, không lại bị ghét cái thái độ cửa trên.

"Bựa ni nóng hè, may không mất điện". Tôi đưa chuyện cho không khí tự nhiên hơn.

Chàng thả vội hơi thuốc, gật gật như bổ củi " Nóng khiếp đi được, may có điện..."

Xong phần thời tiết đến phần giao lưu.

Ẹc, chàng hỏi như giọng các cụ hay hỏi mấy thằng đến nhà tán con gái mình " Eng con thứ mấy trong gia đình? Ông bà khỏe nựa khung eng?" bla bla..

Tôi liên tục trả lời khỏe khỏe em ạ, cụ nhà anh sáng nào cũng chạy bộ từ chợ Phố sang dốc Truông, mỳ tôm lùa một lần 2 gói Hảo Hảo...Chàng cười hề hề, khỏe gớm hey`.

" Tình hình là ri eng ạ..." Chàng mân mê cái thìa, có vẻ sắp vào phần thân bài đây.

" Uh, có chi nói đi em".

" Em với X. quen nhau cụng lâu rồi...". Ngập ngừng..." Nói chung bọn em tìm hiểu nhau gần 2 năm..." Giọng chàng tự nhiên lúng búng hẳn.

" Thế à. Cũng lâu rồi chơ hè". Tôi chêm vào.

" Dạ...cụng có thể nói là lâu eng ạ. Bọn em vẫn đang trong quá trình tìm hiểu mà...".

" Rứa thì răng em?". Tôi hỏi lửng lơ.

" Thì...đang chờ thêm thời gian nựa để hiểu nhau..."

" Ờ, việc em thì em cứ làm thôi". Vẫn làm như không hiểu vấn đề của chàng xem sao.

" Chơ mà...mọi người nói lại với em là..eng...eng...đi X. đúng không?"

Suýt nữa thì ko giữ được cái mẹt nghiêm trang khi nghe câu này, may mà phanh lại kịp. Tôi cười nhếch mép rồi bảo " À, đó là chuyện riêng giữa anh và X. Cái này anh không thích nói đến, em hiểu ý anh chưa?"

Chàng rít hơi cò mềm nhả cái phì, rồi lí nhí cười gượng " Thì em biết mà. Nhưng so với eng thì em là người đến trước. Eng đi a rưa làm ảnh hưởng đến chuyện bọn em..."

Ặc, đến chết cười với chàng quá. Nghe giống như mấy bà mua chuối. Tui nói cho bà biết là buồng chuối nhà nớ tui dặn trước rồi đó nha. Bà đến sau thì cấm được sờ vào chuối tui...

" Anh nói này, việc ai nấy làm. Chuyện tình cảm khác chứ có phải mua bán chi mô mà ai đến trước thì được mua trước. Ảnh hưởng hay không anh không cần quan tâm, khi nào chú cho anh xem giấy đăng ký kết hôn với X thì thì anh mới không đến nữa". Tôi hơi bực mình.

Ngồi nghệt mặt ra một lúc, chàng mới nói lại " Biết rứa rồi, ai nỏ biết...chơ mà...bọn em đang tìm hiểu tê. Đặt trường hợp của eng, eng nghĩ răng? Eng mà bị ai xen vô thì eng có tức không?".

Bức xúc rồi đây, giọng chàng run run đầy phẫn nộ.

" Anh thì không muốn gặp chú mô. Vì chuyện này không thuộc nhiệm vụ của anh, có gì khúc mắc sao chú ko gặp X mà giải quyết. Ví dụ giờ anh ko đến nhà X nữa, nhưng X. cứ đến nhà anh thì chú tính sao?"

Cú ra đòn quyết định này quả là có hiệu quả. Chàng cúi mặt, bấm bấm điện thoại, thái độ chán hẳn.

Trông chàng khó xử quá, tôi bèn đổi không khí " Nóng quá hey`, anh em làm chai bia cho mát đi" rồi ko đợi chàng từ chối, tôi gọi bia luôn.

Hơ, rứa là xoay sang chủ đề bia nào ngon nhất, bia nào đắng nhất...rồi anh em cụng ly như lâu rồi mới gặp thằng bạn chăn bò...

chap 14:

...Chia tay chàng bánh mật, đang đà phởn nên tranh thủ tôi vòng xe vô nhà nàng chơi luôn.

Thú thật là vào thời điểm đó, tôi vẫn nghĩ sẽ cưới nàng. Mặc cho gia đình mình nếu bỏ phiếu biểu quyết thì dễ 99% rơi vào phiếu chống. 1% kia là do tôi tự bỏ phiếu thuận cho mình. Và nếu nhìn kỹ lá phiếu của tôi, chắc chữ " đồng ý" sẽ được viết vội vàng bằng nét chữ mờ nhạt, yếu ớt...

Tôi vẫn bảo với nàng là một mình anh chống lại mafia. Nàng chỉ cười cười rồi bảo " Em cũng biết là gia đình anh ko thích em rồi. Mỗi lần em đến chơi, mẹ anh toàn tránh mặt em thôi". Tôi im lặng, ko thanh minh vì sự thật còn hơn những gì nàng được biết về nhà tôi đối với nàng...

Lên cái dốc cao, qua vườn chè thì thấy mẹ nàng đang cuốc cỏ. Ồ, nhìn ban ngày mới biết ở đây vườn nhà nào cũng rộng, hình như mỗi nhà được chia một mảnh đồi thì phải.

Nàng đang bóc vỏ ngô dưới nhà bếp. Hơ, đến đột xuất có khác, nàng bận quần cộc chân dài và trắng dã man, làm thằng bé ngẩn người một lúc lâu. " Ôi eng...!"

" Eng cái chi mà eng, nhà có khách mà ăn mặc khiêu khích thế hử?" Tôi đùa, mặt lạnh tanh. Buông rổ ngô, 2 tay nàng cuống quýt làm động tác che đùi " Ứ...cứ trêu em...ra ngoài để em thay đồ mồ....ai nhủ đến ko báo trước, hic vô duyên vô dáng!". Tôi giả bộ tròn xoe mắt, chỉ chỉ vào chân nàng " Ối, chân em sao kia? Ghẻ à? Chắc là ghẻ rồi, thấy chỗ kia tim tím....". Nàng đỏ bừng mặt, tay càng che kỹ " Có mà anh ghẻ thì có. Mô mồ, chỗ mô?"

Ngó trước ngó sau ko thấy ai, tôi lại gần ghé vào tai nàng bảo nhỏ " Hum nào đưa dâu em cứ chơi nguyên quả quần đùi này cho dân tình chỗ anh nó lác mắt lên, hey`", rồi nhanh tay...véo một phát vào chân nàng. " Eng tề...mẹ chộ tề...!" Hờ, mẹ đang dưới vườn. Cụ cũng qua thời như này roài, nên tâm lý lắm em yên tâm...Thế rùi...đang định lợi dụng không gian chật hẹp và kín đáo...ôm nhau tẹo...thì bất ngờ lũ chó ngoài sân bỗng sủa loạn cả lên. Mk, phim đang hay thì mất điện.

Hóa ra kẻ ...trập cầu dao phá hỏng cảnh phim hấp dẫn của tôi là...bà nội nàng. Bà đội một bó cây ngô trên đầu, lá che hết mặt nên lũ chó ko nhận ra người nhà. Nàng luống cuống đẩy tôi ra rồi lẻn ngay lên gian nhà trên. Tôi vờ vịt cầm bắp ngô bóc dở chạy ra chào bà ạ, bà vẫn khỏe quá, đội được cả bó ngô to thế cơ mà...hì hì...

Trở lại câu chuyện ở nhà nàng chiều hôm ấy nào...

Bà nội nàng bỏ bó ngô xuống sân, rồi ngước lên hỏi tôi " Mới vô à con? Rứa cân X. chui mô rồi?"

Bỏ mẹ chưa. Đúng là tỉnh như bà già. Mà tay mình còn cầm bắp ngô nhá, bằng chứng ngoại phạm rõ ràng mà còn hỏi xoáy ghê.

- Dạ, hình như đang kiếm bật lửa trong buồng bà ạ!

- Rứa à, tưởng bỏ đi mô để eng ngồi phải ngồi chờ. Rứa đến nhởi lâu chưa con?

- Dạ cũng mới vô bà ạ - Hi hi, chả nhẽ lại bẩu mới vô chưa kịp mần ăn chi thì bà về.

Xã giao thêm vài câu rồi bà quay xuống chuồng hươu. Nàng chui ở đâu ra, cười hi hi " Tí nựa thì chết eng nha!"

Rồi 2 đứa lại ngồi xuống vặt ngô. Tôi móc trong ví ra cái giấy, bảo " Em đền cho anh đi!". Nàng xem xong, hỏi " Rứa eng trả tiền à? Trời uống cả bia nựa à...Rứa...rứa hấn nói chi eng không?". " Nói chi, thấy anh, hắn tái mét mặt mũi rồi còn gì. Anh thấy tồi tội nên mời chai bia".

- Hi hi...tự nhiên mần eng mất 7 chục bạc eng hè.

- Rứa mới nói em đền cho anh đi.

- Ai nhủ eng chơ! Hắn mời thì hắn đi mà trả, ai nhủ eng lịch sự...hi hi..

- Đền đi...

- Rứa eng muốn em đền chi mồ?

- Đền như hồi nãy ấy, nha?

- Nỏ mô...eng rành khun...bà đang ở đó tề...

Bực thật, cứ mang bà ra dọa. Thôi, anh về đây. Về đá bóng.

Nàng bảo để em buộc bó chè với trái mít dai cho eng mang về nha. Nỏ mấy khi eng vô buổi ngày. Tôi chối đây đẩy " Eng cụng...nỏ mô! Ra đường ngại chết đi được". Nàng nắm tay tôi, nịnh nọt " Đi mà...chịu khó mang về đi". Đã bảo không là không, đi chơi nhà người yêu lại còn tha mít với cả chè về nữa thì ngại chết đi được. Thôi về đây.

- Em nói nì...mang về rồi túi eng vô...

- Tối anh không vô nựa mô

- Thì cứ vô đi mồ...

- Đền thì mới vô.

- Ầy thì đền hi hi...chỉ được cấy rứa là nhanh hè...vô nha?

Cuối cùng cũng phải thua nàng. Nàng nhanh chóng lôi mít với bó chè ra chằng buộc vào xe. Hình như nàng đã chuẩn bị sẵn để mai mang cho ra cho tôi thì phải.

" Xong, đi cẩn thận kẻo rớt nha eng!".

Tôi chào về. Ngang qua ngõ gặp mẹ nàng, ngại chết đi được. Cứ như thằng buôn chè, buôn mít ở mô đến.

Thui kệ đi, tối vô nói chuyện sau. Nhớ đấy nhá. Tối thì chết với ông...

...Quay trở lại buổi hẹn tối hôm đó.

Mang tiếng yêu nhau, nhưng thực chất thời gian gặp gỡ chủ yếu diễn ra tại trụ sở Liên hợp quốc, trước sự giám sát chặt chẽ và đầy tinh thần cảnh giác của Tổng thư ký - mít tơ Bố nàng. Ngồi uống nước, thi thoảng tranh thủ lúc bố đang chúi mũi vào màn hình tivi, nàng khều khều chân tôi dưới gầm bàn như Ronaldinho thời đỉnh cao phong độ. Hờ, khi yêu nghĩ cũng hay thật, cứ thích cọ cọ vào nhau mới chịu được. Giống như con mèo con ở nhà vẫn thích dụi tai vào người khác mặc dù chắc nó cũng thừa biết làm thế chả béo lên được tí nào cả. Nhưng vẫn thích làm

................

Bạn đang đọc truyện phóng sự tôi đi tán gái tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.

.................


Nhưng tối nay có lẽ khác. Nàng hứa đền cho tôi vụ 70k tiền nước lúc chiều ngồi với ku bánh mật. Ôi, dắt xe ra khỏi nhà mà lòng vui như con chim chiền chiện đang hót vang trong *g ngực. Rút con điện thoại N72 mới tậu ra nhắn phát để nàng chuẩn bị...đánh răng là vừa " Anh đang đến nha. Đừng ăn tỏi, ớt hay bất cứ thứ gì dễ gây dị ứng, keke". 5 phút sau hàng về " Hic, anh đến thì đợi em ngay chỗ đường vào lối nhà em nha, đừng vào nhà, bố em biết thì ko cho em đi mô".

Cái gì mà như ăn trộm đêm thế này. Đường mờ mờ dưới trăng. Càng đi vào sâu càng lạnh lẽo. Đến chỗ hẹn, vừa tắt máy thì nàng ở đâu chui ra, áo sơ mi ướt sũng nước, " Em mới nghịch nước với con H. nó té cho em ướt hết rồi, lạnh quá!". Kệ, ôm cái đã rồi xét sau, . Nàng bảo " Bắt đầu lợi dụng người ta rồi, chỉ được cấy rứa là nhanh", nhưng lại vòng tay ôm tôi từ sau lưng " Có giống phim Hàn Quốc không?". Tôi phì cười, giống. Nhưng....anh ghét phim Hàn Quốc. Răng lại ghét? Tình cảm mà. Uh, nhưng nhân vật toàn cõng nhau chứ không biết...hun, nản. " Eng gợi ý khéo hè, chơ mà bựa ni em ăn tỏi tề". Tôi nghiêm nghị bảo " Thật á? Để anh kiểm tra nào. Cứ phải check thử mới tin được"......................( đoạn này bị thực dân Pháp kiểm duyệt cắt bỏ mấy dòng)

..Check xong trêu nàng " Kết quả giám định pháp y cho thấy trong miệng nạn nhân không có vị tỏi".

Nàng cười rũ rượi rồi nhăn mặt " Còn miệng thủ phạm thì toàn mùi thuốc lá, hi hi".

Ngại quá. Đã lên kế hoạch bỏ thuốc mấy chục lần rồi mà ek bỏ được. Toàn có lý do để trì hoãn. Nhiều đêm vứt cả bao thuốc ra cửa sổ rồi lẩm nhẩm thề từ mai cho tiền cũng ko hút nữa. Thề xong, lên giường nằm một lúc, ko ngủ được lại mò dậy lấy que khều khều gói thuốc, bụng bảo dạ " Thôi thì hút hết điếu này gọi là chia tay lần cuối cho nó trọn vẹn ân tình, mai bỏ nhá!".

Thế rồi sáng mai ăn sáng xong, làm cốc chè xanh, lại thèm. Vẫn nhớ lời thề đêm qua, nhưng rồi tặc lưỡi " Đợi đầu tháng sau bỏ cho nó dễ nhớ, hôm nay cũng đã hâm mấy rồi còn giề". Loanh quanh đủ lý do. Khi chưa có người yêu thì bảo có người yêu sẽ bỏ. Có rồi thì bảo trước ngày cưới 1 ngày sẽ bỏ, tóm lại là bỏ vô mồm hết

" Em vẫn nghe mùi thuốc à? Anh nhai singum rùi mà? Anh thề mai anh bỏ!". Nàng vui sướng bảo thật nha, anh bỏ nha, ko em chết ngạt mất thôi...À mà anh còn cái singum mô không?

Đứng mãi ngoài đường cũng bất tiện vì thi thoảng xe máy đi qua đèn pha dọi chói hết cả mắt, lại ngại hàng xóm soi mói, nên nàng bảo dắt xe vào ngõ nhà nàng luôn.

Được một lát thì mẹ nàng cầm đèn pin đi xuống, 2 đứa buông vội nhau ra, rồi giả vờ rút đt ra bấm bấm linh tinh. Mẹ nàng lại gần bảo " Vô trong nhà uống nước đi, ngoài ni sương độc lắm đó". Nàng ậm ừ " Sương mô mà sương". Tôi buồn cười quá, suýt sặc nhưng may mà phanh lại kịp.

Mẹ nàng đi khuất, tôi trêu " Con gái gì mà cãi lại mẹ nhem nhẻm". Nàng cười " Ôi em xấu hổ quá. Có lẹ mẹ chộ hết cả rồi cũng nên eng hè?". Uhm, may mà chưa làm gì, he he..

Cũng ngại tí thôi, chứ các cụ còn lạ gì chuyện như này nữa. Thế rồi để tránh lối đi, cả 2 dắt tay nhau di chuyển sang chỗ cạnh...chuồng trâu nhà nàng. Nơi này tối om, lại có bụi cây chè tàu án ngữ, nên có thể gọi là an toàn, mặc dù nếu tinh mũi thì phải thừa nhận rằng hình như có mùi phân trâu dịu dàng thoang thoảng theo làn gió

Tôi thề là trong đời chưa bao giờ tưởng tượng nổi cảnh thi vị như này. Ngồi trên mấy bó rơm, muỗi bay lượn như trêu ngươi, bên cạnh thi thoảng mấy con trâu lại gõ sừng lọc cọc vào thành chuồng. Phim Hàn Quốc tôi ít xem nên không rõ là có cảnh lãng mạn giống như thế này hay không. Mà chuyện này phải giấu kín mới được. Để ai biết thì có mà chết cười...

chap 15:

3 năm trước. Đêm cuối cùng trước khi từ biệt Hanoi về quê, tôi bảo với ex " Coi như từ ngày mai anh đã chết".

Nàng ngồi ôm gối khóc thút thít, môi run bần bật, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi.

Mãi sau này tôi vẫn không tài nào quên được ánh mắt đầy ám ảnh hôm ấy. Nó giống như ánh mắt người mẹ nhìn đứa con bé bỏng đang dần trôi theo dòng nước xiết mà không tài nào cứu nổi. Đau đớn và buông xuôi.

Tôi cười như mếu pha trò " Thôi mà, anh về đấy chịu khó làm ăn, mai này có tiền lại quay ra cưới em chứ có gì đâu mà buồn. Nhưng em nhớ là phải đợi anh đấy nhá, em hứa đi!".

Nàng gượng cười ( cho tôi vui ) rồi lại quay mặt khóc tiếp, mặc cho tôi lăng xăng làm trò hề một cách vô duyên, nhạt nhẽo.

Mãi sau nàng mới rủ rỉ như nói cho chính mình nghe " Về quê rồi lấy vợ nhanh nha, anh!"

Tôi gật đầu " Rồi...rồi.. sẽ lấy nhanh...".

Sáng hôm sau hai đứa lóc cóc chở nhau xuống bến xe trong cơn mưa tầm tã. Đến lúc xe chuyển bánh, nàng vẫn thủ thỉ bên tai như sợ tôi quên " Cố mà lấy vợ nhanh anh nha, em lo cho anh lắm...nha anh...!!!"

Tôi đã rời Hanoi như thế. Đó là hình ảnh của một chiến binh bại trận, mỏi mệt và thất thểu trên đường trở lại cố hương. Trên mình trĩu nặng ba lô chứa đầy kỉ niệm: một cuốn album ảnh của 2 đứa, sổ nhật ký nàng viết cho tôi hàng ngày, chiếc khăn len màu lông chuột nàng đan nhân dịp sinh nhật tôi, vài đôi tất, dăm bộ quần áo kèm theo một trái tim rỉ máu, cái đầu lạnh như đá. Nhẫn nhục, cam chịu và bất cần...

Trở về.

Một tháng liền không ló mẹt ra khỏi nhà. Lịch " công tác " gồm mấy việc trọng đại:

- Đêm: Chờ người nhà ngủ say, len lén như mèo hoang xách đt ra ngõ tám chuyện với ex. Tám gì đâu, chủ yếu nghe nàng thút thít khóc là chính.. " Anh ơi nhanh ra với em nha anh...ra anh nha...anh nói gì đi...". Muốn phát rồ lên mất.

Hồi trước mỗi khi bế tắc vẫn trộm nghĩ, tình yêu là cái quái gì đâu, xa xỉ và phù du. Có cũng được không có cũng nỏ vấn đề chi. Với đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp, một danh vị đủ oai với họ hàng, người quen. Một công việc yêu thích và kiếm ra xèng. Sau đó mới đến lượt tình yêu, tình báo. Vậy mà giờ đây, khi không có bất cứ cái gì trong tay thì tình yêu lại là thứ khiến mình đau lòng nhất.

- Lọ mọ 2 - 3 giờ sáng mới ngủ. Rồi làm một giấc đến 9 - 10 giờ, xong dậy loanh quanh trong vườn một lúc, cơm trưa, ngủ tiếp.

Và lại đêm. Nghe ex khóc. Im lặng. Thở dài. Muốn điên, muốn phát rồ, muốn buông tay chìm vào đêm tối, sáng dậy không biết mình là ai nữa...

Hồi đó mọi người trong nhà đối xử với tôi như bệnh nhân bị bỏng, nói câu gì cũng phải cân nhắc vì sợ tôi mặc cảm, sợ tôi buồn. Hờ, một bệnh nhân bỏng độ 3, mong manh dễ vỡ, dễ cáu, dễ nổi khùng và có thừa sự bất cần. Tôi sống khép kín, cứ có khách đến nhà là lỉnh mịe nó xuống bếp, kể cả họ hàng lâu ngày không gặp. Không muốn gặp gỡ, không hứng thú chuyện trò, suốt ngày mặt lạnh như sư đi khất thực.

Mẹ tôi bảo với mấy bà cô " Quả này bắt nó lấy vợ thôi. Lấy vợ cho ổn định mọi bề, chứ như này thì không ổn". Mấy bà cô hùa vào như đúng rồi " Uh, lấy vợ đi. Bảo nó kiếm con mô biết mần ăn, hiền lành thì cưới rấp đi cho khỏe". Ông chú cười cợt " Lấy vợ thì cụng phải yêu đạ chơ, hay là định lấy cho xong mà không có tình cảm chi?". Bà mợ bĩu môi " Yêu nỏ yêu thì cần dek chi, về sống với chắc rồi có tình cảm cả".

Tôi nằm lơ mơ trên giường, nghe xì xầm mà lộn hết cả mề. Định chồm dậy làm mấy câu nhưng chợt nhớ ra mình đang thời kỳ dưỡng thương, lại uể oải nằm xuống coi như đang ngủ. Suy nghĩ chán, thôi thì tặc lưỡi kiếm cô em mà cưới vậy. Tôi chỉ cần vợ, một cô em hiền lành, mưa biết chạy vào nhà là được. Tình yêu ư? Hoang đường giữa cái xứ sở mà con gái chỉ quen nhìn nhận giá trị của một thằng đàn ông qua nhà cửa, xe cộ và ví tiền của nó.

Con gái khi đó sợ tôi, tò mò về tôi hơn là thích. Tự nhiên mọc đâu ra một ông lạ hoắc, mặt lạnh lẽo và lầm lì bí ẩn. Bà mợ bảo " Phải thay cái vẻ lừ lừ nớ đi gái nó mới quý cháu ạ. Chớ tau chộ mi lầm lầm như rứa tê, con mô muốn tìm hiểu cụng khiếp". Tôi nhe răng cười " Mợ cứ bình tĩnh đê mợ, muốn nhanh thì cứ phải...từ từ"...

Rứa là hành trình cưa kéo bắt đầu từ đây...

Mới đó mà cũng đã 3 năm rồi ...

chap 16:

Kể từ sau cái tặc lưỡi " ừ thì lấy vợ cho xong cuộc đời " từ những hôm đầu về quê, tính ra cũng tiếp cận đâu được dăm bảy nàng ( tôi sẽ kể lại những vụ này sau ).

Nhưng tóm lại là vẫn xịt. Đến khi quen nàng, thấy tôi tự nhiên chăm đi đêm hẳn, tóc tai keo kiếc, quần áo đóng thùng như sắp sửa dự họp chi bộ thôn - bà già tò mò hỏi " Thích con mô rồi à? Nhìn ra gì không?". Tôi ghét người nhà tò mò chuyện riêng tư nên chỉ nói cho qua chuyện " Đại khái là rứa... xinh, ngon, bổ, rẻ"

Ngờ đâu câu PR vớ vẩn ấy lại châm thêm dầu vào lửa cho cái tính hóng hớt kinh niên của cụ. Cụ tròn mắt " Là răng? Hắn mần nghề chi? Nhà mô? Coi chừng có khả quan không nà?".

Bực thế không biết. Chưa cơm cháo gì đã ép cung người ta rồi. Lại phải nói thêm là cụ nhà rất hay hãnh diện về con giai. Thi thoảng họ hàng có đám giỗ, hay ma chay cưới hỏi gì là các bà cô, bà mợ cùng một dây các chị em phụ nữ khác xúm vô khen " thằng N nhà bác đẹp trai hầy", có người chêm vô ngay " Đẹp trai mà ế vợ thì làm dek chi cho đời". Bà cụ lại càng tưởng con mình có giá thật, nên càng có thêm lý do chính đáng để làm một giám khảo khó tính như giám khảo cuộc thi Viet Nam Idol

Mỗi khi cụ chê đứa này đứa nọ ( là bạn gái tiềm năng của tôi ), tôi lại phải tự dìm hàng mình " Cứ tưởng con mình ngon lành lắm ko bằng mà cứ đi chê người khác. Mẹ có để ý không? Những người khen con đẹp trai là những người vừa già vừa xấu, vì họ già và xấu nên nhìn ai chả thấy đẹp". Cụ ngồi im, không phải vì tâm phục khẩu phục mà có lẽ vì cái mẹt tôi đang rất gay gắt đỏ. Đấy, khổ thế chứ, nhiều khi cứ phải bôi nhọ nồi vào mình để các cụ thấy cái đứa nó dắt về xem ra cũng không đến nỗi ...bẩn như con mình.

Rào trước đón sau với cả người nhà, mệt

Rồi cũng có dịp dẫn nàng về nhà ra mắt, gọi là cho phải phép. Trước đó mấy hôm toàn phải mớm cung cho nàng. Em nhớ nha, mẹ anh hay thích khen, em cứ hỏi tuổi xong thì ồ à làm như bất ngờ lắm, rồi thật thà bảo ôi quả thật trong đời cháu, cháu chưa gặp ai 68 tuổi mà da đẹp, mặt căng được như bác. Cho phép cháu được hỏi chút là bác có dùng kem dưỡng Va dơ lin hay đi sờ pa chi không ạ? Bla bla...đại khái rứa thì mới hòng ghi điểm vô vòng sau được...

chap 17:

Trước hôm định dẫn độ nàng về ra mắt thì nhà nàng có đám giỗ cụ kỵ chi đó ( tôi cũng được nói qua là giỗ ai, nhưng quên mất rồi, yêu đương vào tí là có nhớ gì nữa đâu).

Anh trai nàng khá quý tôi nên bảo tôi đến sơm sớm, có việc gì thì tham gia cho...vui. Bỏ +++, mình thì làm được cái đek gì, đến sớm chỉ tổ lăng xăng tốn nước với trầu ( tôi khá nghiện nhai trầu, haizzz).

Sáng 7h30 anh nàng đã gọi vô bảo nhanh nhanh có việc. Thằng này thua tuổi mình xa, nhưng tạm thời cứ gọi nó bằng " cậu " xưng " dượng " cho phải phép cái đã. " Việc chi đó cậu?". " Dượng biết mần thịt chó không? Vô giúp tay cho nhanh". Òa, đánh đố nhau hả? Tôi làm thịt con gà có hôm còn phải gọi thằng ku hàng xóm sang lấy giúp bộ diều ra vì ek biết cách lôi kiểu gì cho nó khỏi rách. Giờ bảo làm thịt chó thì làm kiểu gì? Thôi kệ, vô lăng xăng làm chân quạt chả cũng được, mặc dù ngay cả việc ấy tôi cũng mới chỉ thấy người khác làm chứ chưa tác nghiệp bao giờ.

Vào đầu ngõ nhà nàng thì đã thấy khói um lên. Té ra họ đang thui chó. Thở phào. Nãy giờ đi đường chỉ lo bọn nó thử mình bằng cách nhờ cắt tiết.

" À, chú N đây rồi. Vô tham gia luôn hầy". Thằng ku anh họ nàng láo thật, oắt con 19 - 20 tuổi thấy mình tán em họ nó nên mở mồm là chú chú, anh anh, đôi khi còn bỗ bã vỗ vai cá mè một lứa. Éo +++, ông mà lấy xong em họ mày, láo ông oánh vỡ a lô chứ anh iếc cái éo gì ranh con.

Cơ mà bây giờ thì phải nhoẻn nụ cười tươi rói như hoa cứ.t nhợn cái đã, hiệp 2 tính sau.

Dựng xe, xắn tay áo, kéo ống quần bò tận đầu gối ( con người năng nổ kiểu của nó phải thế ) tôi lại ngay chỗ đám đông đang chuẩn bị dao thớt để mổ chó. Anh trai nàng cười cười, bảo " Dượng ra sau vườn bổ củi thử cấy tề, mấy khi hầy", rồi nhay nháy mắt. Ái chà, thâm ý gì đây? Ừ, để tôi. Có tiếng cười rúc rích sau lưng, chừng như cười tôi...

Sau vườn, bố nàng, mấy ông chú, đang đứng xem một anh chàng bổ củi. Tôi chào mọi người rồi cũng khoanh tay đứng xem. Mấy người bàn tán về khúc củi to mà chàng kia đang hì hục bổ, nghe bảo gỗ dung, dai và đỏ lắm thì phải.

Tôi chợt nhận ra chàng chính là đối thủ của mình. Kinh, chàng cởi trần, body mặc dù đen đúa nhưng cơ bắp phết, mồ hôi túa như tắm. Trông chàng đúng với mẫu trai miền rừng, vai u thịt bắp mồ hôi dầu, thảo nào bố nàng mê là đúng. Có được chàng rể như này ( nói như trong Vợ chồng A Phủ ) như có con trâu khỏe trong nhà, yên tâm sản xuất quanh năm...

Nhìn động tác của chàng mà  linh hồn, chỉ lo ai đó buột miệng bảo bổ thay chàng một lúc thì bỏ mợ mình. Bố nàng cười bảo " Mần được rứa không con ?" Tôi nhe răng cầu hòa " Cụng được bác nà...Cây ni là bác chặt trên rú về ạ? Chà chà...chắc là đỏ lắm nhỉ, nhìn thớ thì biết" ( nói lảng rất nhanh, keke). Ông chú bảo " Loại ni công nhận đỏ, tui nấu bánh chưng toàn sợ cháy nồi". Chàng vẫn hì hục bổ, không thèm bắt nhời tôi. Hây za, làm chi mà nhiệt tình yêu nghề rứa chú? Đã hun được người yêu anh cái nào chưa mà cống hiến thế?

Nghĩ thầm cho vui, nhưng cũng chưa biết chừng được. Bố nàng có vẻ khoái thằng này phết. Mai mốt vớ vẩn anh phải đá trận play off tranh suất trụ hạng với chú cũng nên. Hy vọng bố nàng ko được mời làm trọng tài chính...


Đọc tiếp: Phóng sự tôi đi tán gái - Phần 4

Truyen teen Phóng sự tôi đi tán gái
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com