Sự ra đi đột ngột của bố để lại cho gia đình tôi những khoảng trống mênh mông không gì bù đắp được.
Lâu lâu tôi bắt gặp mẹ buồn bã ngồi một mình,lật từng trang giấy kiếng trong những quyển album cũ,trong nhà thì làm gì có mưa,nhưng tại sao nước lại rơi tí tách trên mấy tấm hình?
Với tôi mà nói,đây là lần thứ hai trải qua cái cảm giác khi người thân yêu nhất của mình đi xa mãi mãi.Sự đau buồn của tôi không kéo dài lâu,có lẽ tôi vẫn chưa tin rằng bố đã vĩnh viễn rời xa mình.Tôi luôn có cảm giác bố vẫn còn đây,vẫn còn ngồi trên chiếc ghế quen thuộc chăm chú xem những trận đá bóng,vẫn còn đó sự ấm áp của bàn tay thô ráp mỗi khi xoa lên đầu tôi…
Có lẽ tôi đang tự gạt bản thân,tự lừa dối lòng mình,nhưng sao cũng được.Vì với tôi,bố mà anh mãi mãi vẫn sống,mãi mãi vẫn nhìn theo từng bước chân của tôi từ lúc tôi tập đi cho đến lúc tuổi xế chiều.Vĩnh viễn là như vậy.
Năm cuối cấp,mặc dù đã quyết định đi,thủ tục cũng chuẩn bị gần xong,nhưng tôi vẫn cố sức để thi đậu đại học.Coi như đây là món quà có chút giá trị mà tôi dành tặng cho người mẹ hiền và cho cả những cô giáo mà tôi kính trọng sau những tháng ngày lầm lỗi xưa kia.
Tôi là một đứa ngang ngược,ngày nào tôi còn ở trong cái trường này,đa số thầy cô lẫn học sinh đều chướng mắt lắm,chắc họ mong sao tôi mau sớm đi khỏi đây cho rồi.Yên tâm đi,tôi cũng không thích thú gì cái việc đó nữa đâu,mong sao thời gian trôi qua nhanh chóng……
Cô giám thị lại bổ nhiệm tôi làm sao đỏ,không thể hiểu nỗi,tôi nhớ lúc nghe thông tin đó từ chính miệng của cô,tôi chỉ muốn cười lăn lộn trên mặt bàn.Cô nói làm vậy để tôi đỡ quậy phá,với lại tôi không sợ ai hết,nên có thể làm công việc này một cách công bằng.Nếu là người khác thì tôi không nhận lời đâu.Nhưng tôi biết cô cũng thương tôi nhiều lắm.Sau ngày bố mất,ngày nào cô với “chị”-hai giáo viên luôn quan tâm lo lắng cho tôi,đều đến nhà an ủi động viên chân thành.Thế nên đành phải cắn răng mà gật đầu vậy.
Vậy là mỗi buổi sáng,giấc ngủ ngon lành của tôi bị cắt ngắn,ban đầu chưa quen,lúc nào tôi cũng ngáp ngắn ngáp dài lên trường từ sáng sớm.Rồi đứng trước cổng,tay cầm cuốn sổ và xoay xoay cây bút bi mộ cách tẻ nhạt.Nhiều hôm nắng lên sớm,vào lớp học mà cả người đầy mồ hôi nhễ nhại,ướt đẫm lưng áo.
Ôi sao đỏ……Sao đen thì còn nghe được……
…………………….
Tết sắp đến,hôm nay là ngày tổng kết học kỳ một,khắp sân trường vang lên tiếng nhộn nhịp,háo hức của lũ học trò:Tết này làm gì?Đi đâu chơi?Hẹn hò thế nào…..vân vân và vân vân….Tôi vẫn lủi thủi một mình,muốn tìm chỗ nào đó cho yên tĩnh…..
Chợt có tiếng loa từ cái máy phát thanh cũ kĩ vang lên:
“Mời em…….lên phòng hiệu trưởng có việc.”
Cả đám đông quay về phía tôi xì xào.
Vẫn lẳng lặng cho tay vào túi bước đi chậm rãi,không chú ý gì đến xung quanh,tôi không biết là lúc đó có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú….
…………………………………
Đẩy nhẹ cánh cửa kính,tôi bước vào.
“Chào thầy.”
“Em ngồi đi.”
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sa lông.Không khí trong phòng lạnh thật mát mẻ,yên tĩnh.Khác xa với bên ngoài,ồn ào,nóng bức và ngột ngạt.
“Thầy cho gọi em có việc gì?”
“Đầu năm đến giờ việc học hành thế nào?”
“Cũng bình thường thôi,thầy ạ.”
Vào vấn đề chính đi thầy,những câu nói xả giao này quen thuộc quá rồi.Tôi đưa tay cầm ấm trà,châm nước,chân vắt vẻo lên đùi…
“Này,vào phòng giáo viên mà ngồi kiểu đó sao?” có vẻ không hài lòng.
Tôi cười,bỏ chân xuống,đưa tách trà lên miệng,nhấm nháp,vẫn là cái vị nhạt nhẽo thường gặp….
“Thôi.Năm nay cũng là năm cuối của em rồi.Tôi có đôi lời với em.” Trở về vẻ ôn tồn ban đầu.
“Vâng,em xin nghe.”
“Sắp ra trường rồi.Tôi cũng sắp không còn cơ hội làm phiền em nữa.Hi vọng năm nay em tuân thủ kỷ luật tốt.Đừng gây chuyện nữa,nhớ chưa,đừng làm tôi khó xử.”
“Vâng,thầy yên tâm,em cũng như mọi học sinh khác thôi.”
“Tốt…..”
………………………………………..
Bước ra khỏi phòng,đóng cửa,những tiếng ồn náo nhiệt lại làm tôi khó chịu.
“Đại ca,uống trà ngon không?”
Thằng dê già cười ha hả lên tiếng.
“Ngon với chẳng ngon,vẫn như mọi khi thôi.”
“Sao đi gấp vậy?Không ngồi chơi trong đó lâu hơn chút à.Mà có chuyện gì không anh ?”
“Chẳng có gì cả….Hôm nay mày không đi với con bồ à?Giờ này còn ở đây?”
“Em kêu nó về nhà rồi.Tết này em qua ở nhà anh.”
“Thôi đi ông ngoại,hôm qua nó mới than thở với tao.Kêu tao trả mày lại cho nó.”
“Kệ nó,Tết anh không chịu đi đâu hết,ở nhà chán lắm.Để em qua chơi với anh.Cái tết cuối ở VN rồi….”
Nói đến đó,giọng nó trầm xuống….
Ừ,chẳng lễ cái Tết cuối cùng này lại buồn chán như vậy,không có gì đặc biệt sao?Nhưng mà tôi thật không có tâm trạng để vui chơi hay đi đâu cả….
Tết buồn….
…………………………………………�� �� �………………………………….
“Bé Ni,giờ này còn chưa chịu ngủ hả?Mai đi học sớm,biết mấy giờ rồi không?Làm gì khóc lóc sướt mướt thế…….Trời ơi,coi phim mà cũng khóc.Lên giường ngủ ngay.Con với chả cái,hết nói nổi…….”
……………
Bình minh lên cao,từng tia nắng nhẹ nhàng buông mình vào khung cửa sổ,làm sáng bừng lên căn phòng màu tím thơ mộng.Trong cơn gió nhẹ hiu hiu,những chậu hoa nho nhỏ xinh xinh như chủ nhân của nó khẽ rì rào nghiêng mình đón chào một ngày mới.Một ngày tốt lành.Mà chủ nhân của chúng đâu?Sao không thấy đâu cả….
“Khò…..khò….” À đây rồi,vẫn còn nằm một đống trên giường,cuộn mình trong cái chăn mềm mại…..
“Trời ơi là trời,đã dặn hôm qua đi ngủ sớm rồi mà không chịu nghe….Con ơi,có biết mấy giờ rồi không?”
“Sớm mà mẹ……Cho con ngủ thêm chút nữa…..”
“Sớm hả?Gần tám giờ rồi đó con.Chưa đáng răng thay đồ gì hết.Định mặc pyjama đi học hả?Dậy mau…..” Mẹ túm lấy cái chăn,giật mạnh.
“Hả?Tám giờ rồi hả.Chết con rồi……Đi trễ mất thôi…..Sao mẹ không gọi con?Hu hu……”
Tôi bò xuống giường,chạy lăng xăng đến tủ quần áo tìm đồng phục,để đâu mất rồi…Híc….Bới hết cả lên mà không thấy.Nhìn quần áo tung tóe khắp phòng,mẹ lắc đầu….
“Hôm qua mẹ mang ra ủi,để ngoài phòng kìa….”
“Vậy để con đáng răng trước….”
Dứt lời,tôi bay thẳng vào nhà tắm,vớ đại chiếc bàn chải với tuýp kem,vừa đánh răng vừa hát….
“Con gái con đứa……”
…………………….
“Chào mẹ con đi học.Hì hì….chụt.”
Tôi hôn mạnh lên má của mẹ,cười tinh nghịch.
“Thôi cô nương,đi mau đi,bố chờ ngoài cổng.”
“Bái bai mẹ iu ^^ “
Mẹ tôi là thế,luôn cằn nhằn mọi việc.Mẹ bảo con gái phải dịu dàng nữ tính,phải biết đảm đang việc nhà,còn tôi thì bừa bãi,bề bộn và chỉ biết nấu mỗi mì gói,tính tình lại như con trai.Thực ra tôi ước gì mình là con trai,để được thoải mái làm điều mình thích,được ăn mặc xuề xòa,được đuổi theo trái bóng dưới nắng gắt đến vã mồ hôi,thở không ra hơi mới thôi.Nhưng mẹ bảo con gái mà thế còn ra thể thống gì nữa.Híc.
Tuy rắc rối là vậy,nhưng tôi yêu mẹ lắm,yêu nhất trên đời.Hồi nhỏ tôi sức khỏe yếu,hay bị sốt cao,cả đêm mẹ không ngủ,ngồi cạnh giường,lo lắng từng chút một cho tôi.Mẹ nói trong ánh mắt buồn bã:
“Phải chi mẹ được chịu thay cho con thì tốt biết mấy.”
Rồi năm ngoái,tôi đi chơi với lũ bạn,mới tập tành chạy xe,bị ngã,khắp người trầy xướt,đau đến nỗi khóc nhè,mẹ lẳng lặng thay băng,bôi thuốc,giã nghệ đắp lên vết thương cho tôi.
“Con gái mang thẹo xấu lắm,con mẹ tính tình lại khó chịu,không ai thèm lấy.”
Con không thèm lấy chồng,con chẳng thích ai hết,chỉ muốn ở bên mẹ mãi thôi.Mẹ yêu…..
………………………………….
Trễ mất rồi,chết mất thôi……
Ủa mà tại sao mình phải gấp như vậy,trước giờ cũng hay đi trễ,có thằng con trai nào dám ghi tên mình đâu.Mà kể cũng lạ,mình đi đâu cũng có ánh mắt nhìn theo,rồi mỗi ngày lễ,nào là hoa,là thư,còn có cả chocolate ngày Valentine nữa chứ,tất cả tới tấp đến tìm mình.Mình hỏi lũ bạn,thì bọn nó bảo tại vì mày đẹp….Mình đẹp lắm sao?Không biết nữa.
Thôi kệ,cứ đi từ từ vào trường,chạy làm chi cho mệt,nghĩ vậy,tôi thong thả bước từng bước chậm rãi,vừa đi vừa ngân nga điệu nhạc Titanic hôm qua vừa xem.Phim hay quá,xem bao nhiêu lần không chán.Lần nào xem cũng khóc,báo hại hôm sau hai mắt sưng vù…. Mới đầu tuần,đi trễ kì kì sao ấy…..
“Này,đi đâu đấy.Biết mấy giờ rồi không.”
Một đứa con trai tay cầm cuốn sổ,tay kia xoay cây bút vòng vòng,cất tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.nhìn điệu bộ thật là khó ưa.
“Đi học chứ đi đâu.Hỏi lạ.”
Tôi cao giọng trả lời,mà hôm nay đổi sao đỏ rồi à?Mình nhớ mấy bữa trước còn là thằng Trung lớp Vật Lý,ngày nào cũng sang lớp mình trồng cây si mà.
“Tên gì?Lớp nào?” Hắn vẫn lạng lùng,đầu đội sụp cái mũ,không thèm nhìn mình lấy môt cái.
“Có trên bảng tên nè.Không thấy à?”
Tôi cầm cái bảng tên đính trên ngưc áo,chìa ra trả lời.
Hắn bỏ mũ xuống,từng tia nắng sớm làm sáng bừng khuôn mặt.Không có chút cảm xúc,trơ trơ như tảng đá,người gì mà lạnh lùng quá vậy.
Thở dài trách móc,nhìn thẳng vào tôi,hắn lên tiếng:
“Đã đi trễ,lại còn giở giọng tiểu thư.Để xem.BQ…..lớp Anh…..Rồi,mời cô giờ ra chơi xuống phòng giám thị uống trà nhé.”
Thấy ghét thật.
“Hồi đó tui cũng đi trễ hoài,mấy người kia cũng đâu có ghi đâu.Bạn bỏ qua đi nhé….Ủa mà bạn không biết tui hả?”
Tôi ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt.
Hắn bật cười:
“Cô là ai mà tôi phải biết?Nói chuyện nực cười.Mà câu đó để tôi hỏi lại mới đúng.Bộ cô mới chuyển trường hay sao mà không biết tôi?”
Rõ lạ.Tôi nhìn vào cái bảng tên trước ngực của hắn…..Tên gì lạ hoắc,không quen,chưa hề nghe đến….Lại còn cái bộ mặt khinh khỉnh đó nữa…Mới sáng sớm gặp sao quả tạ rồi.Xui quá đi mất.
“Này,nhìn đủ chưa,nãy giờ cô nhìn được 35 giây rồi?Nhìn cái gì? Con gái con lứa gì mà tóc tai bù xù,mắt thì sưng húp.Chắc đi bay đêm chứ gì.Tưởng mình đẹp lắm hay sao ấy.”
“Nói bậy,tui không có….”
“Thôi đủ rồi.Đi về lớp đi.Hay cô muốn đứng nhìn tôi đến hết ngày?”
Tôi quay người bước thẳng,không dám ngoái đầu nhìn lại.Quê quá,mà sao tự nhiên mình đỏ mặt thế này.Vớ vẩn….
…………………………………………�� �� �………………..
“Tại sao em đi trễ.”
“Dạ…..Hôm qua em thức khuya….học bài.”
Híc.Làm sao dám nói hôm qua mình thức coi phim rồi nằm khóc rũ rượi trên giường được.Quê chết.
“Thôi được rồi.Dù sao em cũng là học sinh giỏi của trường.Lần này cô tạm tin.Em có thể về lớp,không cần viết bản tường trình,nhưng không được tái phạm nữa nhé.” Cô giám thị ôn tồn.
“Dạ,cám ơn cô nhiều.”
Đó,thấy chưa,cũng có bị gì đâu.Ít ra mình cũng là con ngoan trò giỏi chứ bộ.Đâu phải như cái tên đáng ghét kia nói,người gì dzô dziên dễ sợ,dám nói mình đi bay đêm nữa.Phải chi giờ mà hắn có mặt ở đây,mình sẽ cười cho thúi đầu.Ha ha….
“Cô ơi,có người hút thuốc trong nhà vệ sinh.”
Một em học sinh lớp 10 chạy vào thông báo.
“Cô biết rồi.Em ra ngoài đi,lát cô xử lý.”
“Dạ.”
Cô thở dài….
“Cái thằng,đã nói bao nhiêu lần rồi mà…..”
“Ai vậy cô?”
Tôi tò mò.
“Bạn mà sáng nay ghi tên em đó.”
Cái gì?Tôi có nghe lầm không vậy trời.Sao đỏ mà như vậy sao?Loạn rồi,lấy tư cách gì mà phê bình mình?
“Vậy sao làm sao đỏ được hả cô?Vi phạm nội quy trầm trọng rồi.”Tôi bực dọc.
“Nó trước giờ là vậy.Cô có lý do riêng,thầy hiệu trưởng cũng thông qua rồi.Em không cần bận tâm.”
Loạn thật rồiiiiiiiiiiii…….
“Mà chẳng lẽ em không biết nó?” Cô thắc mắc nhìn tôi.
“Không ạ.”
Tôi lắc đầu,làm sao tôi quen với cái hạng người này được chứ.Mơ đi.
“Ừm,chắc trước giờ em lo học,không để ý chuyện trong trường.Thôi em về lớp đi.”
…………………………………………�� �� �……..
“Này…..Này…..”
“Sao?Gì vậy?” Tôi giật mình.
“Đang suy nghĩ gì mà thờ thẩn vậy?Rồi rồi,kết anh nào rồi chứ gì?Giờ ngồi nhớ người ta phải không?” Nhỏ bạn thân cười châm chọc.
“Làm gì có.Bậy bạ.”
Mình mà thích cái tên kì quặc đó hả?Mơ đi.Mình cũng có nhớ tới hắn hồi nào?Nhưng mà quả thực mình đang suy nghĩ đến chuyện hồi sáng,thế hóa ra mình nhớ người ta à?Lung tung hết cả lên……Tôi buột miệng:
“Nè,bà biết ai tên ********* không?”
“Biết.Mà hỏi làm gì?Đừng nói với tui là….” Nó trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
“Bậy bạ,không có.Chỉ là tò mò thôi.”
“Thôi chết rồi.Tiêu rồi,hoa khôi của trường,một học sinh giỏi giang xinh đẹp lại thích cái thằng đó….Nam mô a di đà phật.Tội lỗi….”
“Đã bảo không có mà.Điên à?”
Tôi la to vào mặt nó,tự nhiên sao mình phản ứng dữ vậy,rồi sao tự nhiên thấy mặt nóng bừng?Chỉ là thấy hắn là lạ,có chút tò mò thôi mà…
“Không có thật à?Vậy thì tốt,lâu lâu chơi giật gân thật.”
“Thế có biết không?Lắm chuyện.”
“Tui cũng biết sơ sơ à……..”
“………………………………………�� �� �…….”
………………………………………..
Hóa ra là thế à?Hồi trước giờ mình cũng không để ý chuyện trong trường lắm.Cũng vài lần nghe phong phanh có chuyện này chuyện kia,hóa ra toàn là hắn làm.Coi người lạnh như băng,khó ưa vậy mà ngày xưa cũng có bạn gái sao,rồi tại sao lại chia tay,tự nhiên mình thấy quan tâm tới mấy chuyện vớ vẩn đó vậy kìa.Trước giờ mình đâu phải như vậy…….
Từ đó,mỗi buổi sáng tôi cố gắng không đi học trễ để tránh phải chạm mặt với tên đó lần nữa.Mỗi lần đi ngang qua hắn,tôi đều cố làm cái vẻ mặt kênh kiệu nhưng mà hình như hắn không thèm để ý,tự dưng thấy có chút gì đó thất vọng…..
Vẫn là cái dáng vẻ khó ưa đó,mũ lưỡi trai đội sụp che đi khuôn mặt lạnh lùng,một tay cầm quyển vở,tay kia xoay bút bi vòng vòng.Thật là dễ ghét mà,nhưng sao mình cứ muốn nhìn thấy?
Hình như mình bị cảm nắng mất rồi……
Rồi dần dần,tự nhiên mỗi giờ ra chơi,mình hay đi ngang qua lớp hắn,lén lén nhìn vào,hắn đang nằm ngủ gục trên bàn.Lúc ngủ trông cũng hiền lành,dễ thương đó chứ,mình lại phì cười.Mỗi lần mà không thấy,tự dưng trong lòng thấy thiếu thiếu,thấy buồn buồn.
Con bạn thân cũng hỏi dạo này mình làm sao vậy,lúc trước đến giờ ra chơi,hết rủ rồi nài nỉ,mình cũng không chịu bước khỏi lớp,vậy mà giờ toàn tung tăng đi mãi,mà toàn đi một con đường cũ rích,lúc nào cũng phải vòng sang cái lớp tuốt trong góc đó mấy lần mới chịu….Không biết trả lời nó thế nào nữa,vì chính mình còn không hiểu……
Mình thích người ta rồi thì phải…..Mỗi lần nghĩ tới là lại đỏ mặt…..
…………………………………….
“Này này,không giỡn đâu nhé.Trả lại điện thoại đây.Giám thị đi ngang,tịch thu là chết.”
“Không trả,để xem bà chụp hình gì trong dây…”
“Không được xem,trả đâyyyyy..”
Tôi đứng chống nạnh,bước một chân lên ghế,ra lệnh…
“Con gái gì mà đứng tướng thô lỗ thế.Ê ê,************ đang đi ngang kìa.”
“Đâu đâu…”
Tôi thụt chân xuống,quay quắt nhìn xung quanh.
“Làm gì có…”
“Tui nói xạo thôi.Giờ hết chối nhé.Nghe tên người ta là đổi thái độ ngay.” Nó cười lém lỉnh.
“Thì…..”
Mặt tôi đỏ hơn gấc,miệng lấp bấp.
“Nói thiệt tui nghe.Phải bà thích nó rồi không?”
“Không phải mà….”
“Mặt đỏ hết rồi còn chối.Không nói tui không trả điện thoại.”
“Ừ…..” tôi lí nhí trả lời.
“Biết ngay mà.Đâu có sai.” Nó vỗ đùi cái đét,cười ra vẻ khoái trá lắm,cứ như vừa phát hiện được điều gì ghê gớm lắm vậy.
“Giờ trả điện thoại đây,không được xem.” Tôi bực dọc.
“Thế người ta biết không?”
“Không….tui không dám nói…”
“Sao vậy?”
“Ngại lắm…..”
“Ờ,con gái cũng khó mở miệng.Mà tui thấy nó cũng có để ý gì bà đâu,mà hình như với đứa con gái nào cũng vậy.Chả lẽ bị bê đê?” con bạn xoa cằm.
“Làm gì có.Không phải đâu.”
“Mới tí mà phản ứng ghê vậy.Phen này tiêu thật rồi…..Thôi để tui giúp bà điều tra thong tin giùm cho.”
“Thiệt không?Mà điều tra sao?”
Mắt tôi sáng hẳn lên,hỏi dồn dập.
“Thì tui quen với vài đứa trong lớp nó mà.Cứ yên tâm đi.”
“Thiệt nha.Nhớ giúp giùm nha.”
“Coi vui mừng thấy sợ chưa.”
“Hì hì…..”
……………………………………..
Cầm mảnh giấy có ghi số điện thoại và nick chat yahoo trên tay,tôi lưỡng lự…
Gọi điện thì không được rồi,mình biết nói gì bây giờ.Cứ ấp a ấp úng hỏng hết.Trước giờ mình ngang tang lắm mà,đâu có sợ gì,sao giờ nhát thế này,cảm thấy run run bối rối làm sao ấy….
Nghĩ một hồi thật lâu,tôi bật yahoo lên,click chuột….
Hồi hộp đợi chờ trả lời……
1 tiếng…..
2 tiếng……
3 tiếng…….
…………
Vẫn không thấy gì,mình kiên nhẫn thật,mọi thương ngồi một chỗ mới có mười phút mà đã chịu không nổi,không biết tại sao nữa,bây giờ trong lòng chỉ mong nhìn thấy cái nick ấy sáng lên mà thôi,chỉ một lần cũng được.Đúng là người kì cục,cả tên nick cũng kì cục.Mở điện thoại lên,xem lại mấy tấm hình mình phải tốn công rình mò chụp lén,trong đó có tấm hắn đang nằm ngủ gật.Zoom đi zoom lại xem thật kĩ….Dễ cưng quá chừng,bất chợt tôi mỉm cười thật tươi một mình……
Chết thật,buồn ngủ quá,nãy giờ cứ ngáp ngắn ngáp dài……
Trời đã khuya lắm rồi,tôi gục đầu xuống bàn máy tính lúc nào không biết,trên tay vẫn còn cầm cái điện thoại có tấm hình ban nãy.Cứ như là cả hai đứa đang cùng nhau ngủ gật vậy…………
“Rầm !”
Chán quá,chán chịu hết nổi rồi,chừng nào mới thoát khỏi cái cảnh này đây?Tôi vung chân đạp mạnh cái ghế trong phòng.
“Gì vậy đại ca?”
Thằng dê già buông cái tay cầm điều khiển,quay sang hỏi.
“Không có gì,chơi game tiếp đi.”
“Chán quá rồi chứ gì.Em biết mà.Ha ha.”
“Mày thì biết cái gì.”
“Thôi ra ngoài chơi đi anh.Ở nhà chán chết.Còn cả tuần nữa mới nghỉ tết.Mai con phải học quân sự.Mệt vãi.”
Ờ,học quân sự,tôi ghét nhất cái tiết mục đó,năm nào cũng phải bò lê bò trườn,phơi nắng gắt,,học lắp ráp súng,đội hình đội ngũ,học băng bó vết thương……OMG,nghĩ đến run cả người.
“Thôi,đi uống cà phê.”
“Cũng được đó.Anh muốn đi chỗ nào?”
“Chỗ nào yên tình ấy.Dẹp hết gái gú giùm.Nhức đầu.”
“Uhm”
Từ sau khi chia tay với cái cô bé lớp dưới,người mà tôi lầm tưởng có thể thay thế được Tiểu Lợi.Tôi đâm ra chán ghét con gái.Không biết đằng sau những nụ cười xinh như hoa đó,những lời yêu thương mật ngọt đó,là những điều dối trá gì nữa.
Như vậy có khác gì với lừa gạt,có khác gì với những kẻ lừa đảo,hay tệ hơn là những cô gái buôn hương bán phấn.Họ nói rất rõ,thứ họ cần là tiền.Tôi giao du với đủ mọi tầng lớp,vì tôi vốn xuất thân cũng đâu hơn được ai.Mỗi người mỗi cảnh,đâu có ai sinh ra muốn làm du đãng,lại càng không có ai sinh ra muốn làm gái đứng đường.Có lẽ thân phận của họ thấp kém thật đấy,cuộc sống của họ nhơ nhuốc thật đấy nhưng giữa người với người thì chỉ cần cái tình mà thôi.
Đôi khi ngồi vắt chân lên ghế,nhâm nhi tách cà phê mà thấy những chuyện cười ra nước mắt.Một anh chàng ăn mặt bảnh bao đi cùng với cô bạn gái,luôn mồm mép khoe khoang về sự giàu có,nào là nhà anh to,cửa anh rộng,hay hôm qua anh vừa thua cả chục triệu tiền đá bóng.Ấy vậy mà khi có bà cụ bán vé số,lưng còng,tóc bạc phơ bước đến,van xin nài nĩ mua giùm tờ vé số chiều thì lại xua đuổi,mắng nhiếc người ta như một con vật.Đúng là thói đời.
Tuy bây giờ đã giã từ những ngày tháng tràn ngập thác loạn khi xưa,nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn trò chuyện với họ,những người bạn cũ.Ngồi hút thuốc,nhâm nhi ly cà phê,nghe họ tâm sự mọi chuyện đầu đường xó chợ,những chuyện bất công của đồng tiền.Hoặc nghe họ chửi,chửi những đứa choai choai học nếm mùi đời,những người đàn ông đuề huề vợ con nhưng vẫn ham của lạ…..Nói chung đủ thứ chuyện…..
Gần đây,tôi có cảm giác hình như có ai hay đi theo mình trong trường.Cái cảm giác đó thật khó chiu,nhưng tìm mãi không ra.Bực cả mình.Đứa nào rảnh rang vậy nhỉ….
……………………
Những buồi tập quân sự hành xác đã tạm qua,chỉ còn ngày mai nữa là xong.Chưa kịp vui mừng thì lại đến cực hình khác:tổng vệ sinh lớp học.
Cái lớp dơ bẩn này biết bao lâu rồi chưa dọn?Không biết nữa.Tôi nói rồi mà,toàn thiếu gia,tiểu thư,ở nhà đến đầu ngón tay cũng không buồn đụng thì lấy đâu ra mà dọn với dẹp.
Tiếc quá,bây giờ có là cục vàng hay cục bột thì cũng phải làm thôi các em à.Đứa nào trốn sẽ bị kỷ luật.Nhìn những gương mặt nhăn nhó khổ sở mỗi khi chạm tay vào bụi bẩn hay nhúng tay vào chậu nước giặt giẻ lau chùi đen ngòm,tôi cười khoái trá…
“Có lớp trưởng ở đây không?Cho mình gặp.”
Con béo lăn tăn chạy ra…
“Mình đây,sao vậy bạn?”
“À,cô D mới bị ngất xỉu trong phòng họp,giờ cô đang ở phòng y tế,nên nhờ mình thông báo là cô không lên lớp hôm nay.Các bạn tự quản trong im lặng.”
“Cái gì?”
Tôi hối hả chạy ra cửa,hỏi dồn:
“Chị có sao không?Có bị gì không?”
“Ai là chị?” Cô bé đến báo tin thắc mắc.
“À,là cô đó mà,bạn thông cảm.Nó quen gọi vậy rồi.” lớp trưởng béo ục ịch giải thích.
“Ra là vậy….”
Cô ta lấy tay che miệng,cười khúc khích.
“Không sao đâu,cô sức khỏe yến,chắc thức đêm nhiều nên bị mệt đó mà.Hồi nãy mình thấy cô cũng đỡ nhiều rồi,nhưng thầy hiệu phó bảo cô về nghỉ.Cô đang chờ chồng lên đón.”
“Này bà béo.Tui đi xuống thăm cô.Lát lên.”
“Ông đi rồi ai làm phần của ông?Phân chia hết rồi mà.”con béo lại cằn nhằn.Mệt cả người.
“Được rồi,có người làm giúp.Khỏi tị nạnh.”
Tôi móc điện thoại ra,gọi thằng dê già,cái điện thoại của nó tôi mua hôm sinh nhật làm quà….
“Ê,lên lớp tao ngay.Làm vệ sinh giúp tao một tí.Chị tao bị ngất,tao phải đi thăm.Lên ngay nhé.”
Tôi cúp máy,lên tiếng:
“Vậy được chưa?Cho tui đi.”
“Sao đỏ mà xài điện thoại,vi phạm nội quy rồi nhé.”
Cô bé lém lỉnh nháy mắt.
“Thôi mệt quá.Cô nhìn lại cô đi,học sinh mà nhuộm tóc,thế có vi phạm nội quy không?”
“Ai bảo thế,tóc tui nó màu nâu tự nhiên rồi,di truyền từ mẹ mà.”
“Thế à.Không quan tâm.” Tôi hửng hờ.
“Mà….bạn không nhớ tui hả?” cô ta lấp lửng,khuôn mặt có vẻ gì đó thẹn thùng.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.Hình như gặp ở đâu rồi nhưng không nhớ…. để ý kĩ cũng xinh đó chứ,da trắng,tóc nâu,môi đỏ,đôi mắt long lanh lấp lánh niềm vui ẩn sau cặp kính màu tím nhạt.Chẳng có gì đặc biệt,người càng đẹp thì tính tình càng tệ,tôi nghĩ thầm.
“Sao hả?Nhớ không?”
Cô ta nở nụ cười,hé lộ hàm răng trắng tinh như ngọc.
“Không quen.Thôi tránh ra tui đi.”
“Không nhớ à.Thôi bạn đi đi.”
Đôi mắt vừa khi nãy còn mừng rỡ,nay thoáng buồn,hai hàng mi cong vút khẽ sụp xuống,che đi nỗi thất vọng.
Tôi bước nhanh ra khỏi lớp.
“Này,bạn ông chừng nào mới đến.Đợi bạn ông đến rồi mới được đi.”tiếng con béo lại oang oang.
“Phiền lắm rồi nha.Muốn gì” Tôi gằng giọng.
“Thôi bạn đi đi.Mình làm thay cho,đợi chút nữa có người lên thế,mình về.” cô bé cất tiếng nói dịu dàng làm cơn tức giận trong lòng tôi tan biến.
“Vậy cám ơn.Còn gì nữa không bà béo?”
“Đi cho khuất mắt đi.”
Tôi quay sang cô ấy,nháy mắt rồi chạy nhanh xuống cầu thang.Cái bảng tên trông quen quen,à nhớ ra rồi…….
…………………………………………�� �� �………………………………………�� �.
Nhóc đẩy mạnh tôi một cái,suýt nữa ly rượu rơi xuống đất.
“Anh đang suy nghĩ gì đấy?”
Tôi quay sang,cốc vào đầu nhóc một cái.
“Con nhóc này.Làm gì mạnh tay thế hả?”
Nhóc xoa đầu,lè lưỡi:
“Tâm trí để ở đâu mất.Sinh nhật người ta mà đến cả món quà cũng không thèm tặng.”
“Thân quá rồi,quà cáp gì nữa,mà nói thử xem,em thích gì nào?”
Nhóc cười lém lỉnh.
“Mì xào dòn,rau câu trái cây,bánh cuốn…..Cái gì mà ngon ấy.”
“Lại ăn uống,lúc nào mở miệng cũng ăn uống….”
Thằng dê già đưa ly lên môi,nhấp nháp cái thứ nước cay nồng trong cốc,mở miệng:
“Ừ,ăn nhiều sẽ thành heo.Mà tao thấy mày cũng mập lắm rồi.” dứt lời nó cười ha hả.
“Tao có 42 kí thôi.Mập cái đầu mày.”
“Tao có 51 kí nè,thua tao có mấy kí,còn chối à?”
“Đó là tại mày ốm,đồ ngu….” Nhóc gân cổ lên cãi.
“Thôi thôi,lớn rồi,đừng biện minh nữa….Ha ha….”
“Im.”
Nhóc đưa tay nắm lấy tai nó,kéo mạnh..
“Đau,con này….”
“Sao?” vẻ mặt đắc ý,vênh váo.
Hai đứa nó lao vào đánh nhau túi bụi.Y như chó với mèo,suốt ngày hết cãi lộn rồi đến đánh đấm.
Tôi biết nhóc từ lúc mới vào trường,em là bạn thân của thằng dê già,tính tình nhí nhảnh,cũng nhiều khi cộc lốc đến khó hiểu.Nhóc hay lẽo đẽo theo tôi và nó,y chang như Tiểu Lợi ngày xưa.Nhiều khi nhóc buồn,không nói với ai cả,lẳng lặng đi ra ngoài sân trường,trong lúc trời đổ mưa tầm tã…..
Nhóc đứng đó,một mình,mặc cho tôi và nó kêu thế nào,dụ dỗ thế nào cũng không chịu vào.Thế là tôi bước ra sân trường cùng với em.Nhóc không nói gì,bất chợt ôm lấy tôi thật chặc,khóc rấm rức,người cả hai ướt sũng nước mưa….
Nhóc là điển hình cho câu nói:
“Con gái sớm nắng chiều mưa.”
Mới vừa cười hì hì đó thôi,quay qua quay lại,mặt đã chù ụ một đống,có khi còn khóc vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu vào đâu.
Tôi coi nhóc như đứa em gái nhỏ.Em hay đùa,hay chọc tôi.Nhiều khi hơi quá quắt,hay những lúc tôi đang không vui trong lòng,như nhìn thấy được sự không vừa ý trong ánh mắt của tôi,em lí nhí xin lỗi hoặc ngồi xuống bên cạnh,không nói một lời,chia sẽ nỗi buồn với tôi trong lặng lẽ.
…………..
“Hai đứa bây có thôi không?Bể hết ly chén bây giờ.”
Nhóc và nó buông nhau ra,thằng dê già xuýt xoa sờ lên cánh tay bị bấu chặt,vẫn còn rỉ máu.Em thì ngồi đó,vênh mặt lên nhìn nó hả hê:
“Cho mày chừa.”
“Tao hỏi thật,mày phải con gái không?Làm gì có đứa con gái nào dữ dằn như mày.”
“Tao không phải con gái chứ là gì.”
“Thằng nào ngu lắm mới chịu quen mày.Ế suốt đời nha con.”
“Ai bảo mày không có?” nhóc hất hàm trả lời.
“Ờ,có thằng Ki đó,nó yêu mày lắm.Ha ha…”
“Dẹp đi.”
Tôi cũng thêm vào:
“Để anh gọi thằng Ki ra nhé.”
“Dẹp đi mà.”
“Trời ơi,thằng Ki tốt thế mà còn chê,chiều nào cũng kêu tao chở sang nhà mày,ngồi bên đường uống nước trồng cây si.Chung tình thế mà chê…”
“Không nghe,không nghe….”
Em bịt chặt hai tai lại,la lớn.
Tôi cũng không hiểu sao em tránh thằng Ki như tránh tà,có lẽ nó quá dồn dập,vồn vã.Từ tình bạn mà chuyển sang tình yêu cũng khó lắm,ai bảo dễ dàng,như hai đứa nó,đến giờ cả bạn còn không làm được.
Tuy là có đôi lúc sổ sàng,nhưng nhóc cũng như bao đứa con gái khác,cũng thích lãng mạn,thích những thứ trẻ con.Thằng Ki thì có lẽ đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều quá,nên bị nhiễm nặng,lúc nào cũng sướt mướt.Có lần để tỏ tình với nhóc,nó lên forum trường,làm cả một bài thơ dài hơn trang giấy A4,lời văn thì phải nói là cực kì sến,không thể nào sến hơn được nữa.Nhóc sợ quá,bỏ luôn nick,không bao giờ dám lên forum nữa.Phương châm của thằng Ki là”nhất cự ly,nhì tốc độ” cộng thêm chai mặt lầm lì,nó tự tin là sẽ thành công.Nhưng nó đâu biết nhóc không phải như những đứa con gái khác.Em có cá tính độc lập,tính tình lại kì quặc,đôi khi không ai biết được em đang nghĩ gì và muốn làm gì,nói chung cứ y như một quả boom nổ chậm.
………………………………………..
“Nhìn đại ca có vẻ không vui.”
“Không có gì,lâu rồi không đến đây.Mày cũng biết tao bây giờ không thích mấy chỗ đông người mà.”
Nhạc đến giờ lên,ồn ào,bức bối.
“Sao anh không nói,mình đi đâu cũng được mà.”
Giọng nhóc có vẻ buồn buồn.
“Không sao,hôm nay sinh nhật,chiều em tí cũng được.Lát muốn ăn gì,anh dẫn đi.”
“Cám ơn anh.Hì hì.”
Tôi lấy trong túi ra một cái hộp bằng nhung nho nhỏ,cười với nhóc:
“Này…..”
“Gì vậy?”
“Xem đi rồi biết.Hỏi nhiều quá.” Tôi nháy mắt.
Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền,có mặt hình con gấu Pooh,thứ nhóc thích nhất.Nhìn nhóc như thế nhưng mà phòng thì không khác gì phòng của một cô bé mơ mộng,trẻ con.Thú nhồi bông chật nít khắp nơi,từ trong tủ quần áo,đến kệ sách,rồi cả trên giường,không đâu không có.Tôi nghĩ thầm có lẽ sau này,chỗ ngủ cũng không còn.
Nhóc cầm sợi dây,xoay tới xoay lui ngắm nhìn,mắt long lanh niềm vui sướng.
“Đeo giùm em.”
Tôi mỉm cười cầm lấy,luồn tay qua cái cổ trắng ngần,thon thon của nhóc,nhẹ nhàng cài móc nối.Vuốt tóc em sang một bên,tôi nhìn,cũng hợp quá đấy chứ.Nhớ đến lúc đi đặt làm mặt dây chuyền cho em,tôi với thằng dê già quê hết chỗ nói.Cái ông thợ hoàn kim,cứ nhìn bọn tôi rồi tủm tỉm cười.Có phải làm cho bọn tôi đâu,tôi với nó không trẻ con đến mức như vậy…..
Nhóc cười thật tươi,nụ cười rạng rỡ y như trẻ con.Bất chợt,em vòng tay qua cổ tôi,hôn lên má một cái thật to rôi tiếp tục cười hì hì.Tôi cũng quen với hành động này của em lắm rồi,nó không có ý gì khác ngoài lời cảm ơn.Nhớ lại lần đầu tiên em làm vậy,tôi giật cả mình,riết rồi từ từ thấy cũng bình thường.Nhiều khi đang trong trường,ngồi ăn quà vặt,em cũng hay đu lên cổ tôi mà hôn,trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh.À không,đâu chỉ có ngạc nhiên,dường như ở đâu đó có ánh lửa vừa tóe lên thì phải….
“Này này,tao nữa…” thằng dê già đưa tay chỉ lên má,có vẻ hứng thú lắm.
“Chát ! ”
Nhóc tát một cái vào mặt nó.Tôi bật cười….
“Sao mày thiên vị quá vậy,tao cũng có công đi mua mà.” Nó xoa xoa mặt,trách móc.
“Mơ đi con ạ.Mày có bạn gái rồi.Tao mà hun mày,con Tr giết tao.”
“Có bồ rồi cũng lỗ nhỉ.Phải chi làm người tự do.” Nó chép miệng ra chiều tiếc rẻ.
“Mày dám nói thế à?Tao mách nó cho biết.”
“Ê ê,tao giỡn thôi.Đừng nói nó,chết tao.”
“Không biết,tao nói.”
“Đừng giỡn mà…”
“Đãi tao đi ăn thì tao mới tha.” Nhóc cười tinh nghịch,hất hàm lên nói.
“Rồi rồi,ăn thì ăn.Khổ cho phận con cò.”
Nhìn hai đứa nó tôi không nhịn cười được,có lẽ nói bọn nó là oan gia cũng chẳng sai,nói chuyện ba câu là cãi nhau hết hai câu.Đứa nào cũng như con nít.
…………………
“Đại ca,anh biết thằng H đang cưa con BQ lớp Anh không?”
Tôi hững hờ nâng cốc rược.
“Biết,thì sao?
“Ban đầu ai cũng nghĩ nó không cưa được,ai dè…”
“Sao?”
“Hình như con đó cũng thích nó.”
“Thế à?Sao mày biết.”
“Anh không thấy mấy lần mình đi ra căn tin với thằng H,hay mỗi lần đá cầu,con nhỏ đều nhìn theo à?Có lần mình đang đá banh,em thấy nó cỏn đứng trên hành lang nhìn xuống,chăm chú lắm,mặc cho cả lớp ra về hết rồi.”
“Không quan tâm.Trước giờ tao có thèm để ý ai đâu.Mà biết đâu nó thích tao nên nhìn thì sao?Ha ha.” Tôi cười lớn.
Nhóc chỉ tay vào đầu tôi,nguýt dài:
“Mơ đi.Anh lúc nào mặt mày cũng chằm dằm,em nhiều khi thấy còn sợ.”
Tôi cầm chai rượu,rót vào cốc,cười to:
“Ha ha,đùa thôi.Mà có liên quan gì đến mình.Quan tâm làm gì?”
“Sao không,em để ý nhỏ đó từ lâu rồi.”
“Mày chết,tao méc con Tr..”
“Thì thấy gái đẹp thì nhìn,chứ tao có thích nó đâu.Không phải mày cũng thích nhìn nó à?”
“Ờ ờ,thì học giỏi,dễ thương nên tao khoái,có chuyện gì à?” Nhóc vênh mặt trả lời.
“Con gái mà thích nhau.Làm les à?”
“Đồ điên.Mà nói chung tan vỡ thần tượng rồi.Sao lại đi thích cái thằng phá của đó.Chán thật.” Nhóc chống tay lên cằm,chép miệng tiếc rẻ.
Đúng là nhiều chuyện mà,tôi cười thầm.Con gái bây giờ,đa phần toàn thích những tên nhà giàu,ăn chơi thôi,có gì mà ngạc nhiên,vì tiền cả.Chuyện thường ngày nhạt nhẽo……
………………………
Ai add nick mình thế này.Nhìn cái nick là thấy thần kinh rồi: chiến binh khóc nhè….
Không biết có nên add không đây,thôi kệ,để xem là ai rồi ignore cũng không muộn.Tôi rê chuột đến chữ accept……”Click !”
Cái nick vừa add sáng lên,tôi liếc nhìn đồng hồ,3 giờ sáng.Ai mà còn thức lúc này không biết,hay là mấy thằng bạn của tôi đổi nick,mà chúng nó cũng đâu có bệnh hoạn mà đi đặt cái tên kỳ cục thế này.
“BUZZ. !!! Cho hỏi ai vậy?”
…….
Chờ một lúc vẫn không thấy trả lời,vớ vẩn thật,định bụng delete cho xong thì cửa sổ nhấp nháy.
“Gặp được bạn tui mừng quá ”
“Ai vậy?”
“Tui học chung trường với bạn nè,lớp Anh.”
Tôi nhớ mình đâu có chơi chung với ai ở cái lớp đó…
“Bạn tên gì?”
“Đoán thử xem ^^ “
“Làm sao biết được.”
“Tui gặp bạn mấy lần rồi.”
Vòng vo mệt cả người….
“Không biết.”
“Thế bạn có biết ai trong lớp tui ko?”
“Có,NP…”
“NP nổi tiếng quá rồi,superman mà ai không biết.Thế còn ai kh1c nữa không?”
Ai nhỉ?À…..
“BQ”
“Waaa,bạn cũng biết con nhỏ đó nữa hả?”
Hình như có sự mừng rỡ ở phía bên kia….
“Ừ,tại nó thích bạn tui nên tui biết.”
“Thích ai?”
“Thằng H,bộ không phải à?Tui thấy nó hay đứng trên hành lang nhìn bọn tui chơi đá bóng….”
“À không phải đâu,nó khùng điên nên đứng nhìn vu vơ vậy thôi.”
“Chơi thân với nó à?”
“Không không,tui ghét con nhỏ đó lắm.”
“Ừ,tui cũng vậy,nhìn không ưa.” Trả lời cho có….
“Vậy à…”
“Mà sao biết nick tui?”
“Vậy mới hay.Sao tuần trước không thấy bạn đá bóng?”
“Ờ,tui bi đau chân,với lại đá dở,đá làm gì…”
“Đá đi,có người ủng hộ mà…”
“Ai mà thèm coi tui đá ”
“Có….tui nè :”> “
Gì vậy?Có vẻ không bình thường…..
“Thôi tui buồn ngủ rồi.Có gì bữa sau chat.Bye “
“Ừm,ngủ ngon nha.Bye”
Tắt khung cửa sổ,nhìn vào cái nick vừa add : Solena.Là tên con gái,nick trẻ con,contact detail cũng chọn cái tên ướt át.
Tôi click vào đổi lại : Mít Ướt….
…………………………………………�� �� �…………..
Người gì mà ở ngoài khó ưa,lên mạng cũng vậy.Nói chuyện được vài câu cụt lủn rồi out mất tiêu,làm mình thức chờ cả đêm,còn bị mẹ mắng nữa chứ.
Mà sao hắn bảo mình khó ưa?Mình có làm gì đâu,tự nhiên buồn quá.Đã vậy còn nói mình thích cái thằng kia nữa,nó bám theo mình đuổi hoài không đi,bực gần chết.Mình đứng nhìn hắn mà cứ nghĩ là mình nhìn thằng kia,đúng là ngốc….
À ừ,cũng tại mình không chịu nói,làm sao người ta biết.Mình cũng thấy chán mình nữa nói chi người ta…..
Tính ra hắn cũng có lạnh nhạt với con gái đâu,không phải suốt ngày lúc nào cũng kè kè với con bé lớp dưới à?Nhìn vậy mà lúc cười cũng dễ thương ghê,ích kỷ quá,trước giờ chưa cười với mình lần nào,còn nạt nộ người ta nữa.
Thấy mặt mình cả ngày buồn bã,lại hay gắt gỏng,con bạn cứ hỏi mãi.Nhớ lại lúc thấy con bé đó ôm hun hắn giữa trường,mình tức không chịu được,con gái gì mà sổ sàng hết biết.Phải chi mà mình cũng có được chút can đảm của nó…….
……………………..
Mấy bữa nay vào trường,lúc nào cũng ngáp ngắn ngáp dài,đêm nào cũng thức khuya để chat thành ra sáng nào cũng lật đật chạy tới chạy lui,rối tung cả lên.
Người gì như cú đêm,thức khuya dễ sợ,hèn chi ban ngày vào trường ngủ gục.Hên là sắp đến Tết,toàn tập quân sự,nếu không chắc bị mẹ cắt luôn máy tính.Khổ thế không biết…..
Ngày cuối trước khi được nghỉ,lúc ở nhà cả đêm ngồi tự nhủ,hôm nay phải dũng cảm tìm hắn nói chuyện.Quyết tâm là vậy,sáng ra quên sạch mất tiêu,cứ lén lút đi theo người ta.Nhìn hắn nói chuyện rôm rã với mấy đứa nhóc rồi cười thật tươi,mình cũng muốn được như vậy.
Đang buồn còn gặp chuyện không đâu.Cái thằng kia cứ cà rỡn với mình,cứ rủ đi chơi này nọ.Đã bảo không đi mà cứ lẽo đẽo theo sau mãi.Tức không chịu được.Chỉ muốn quay sang đá cho nó một cái.Sao mình thấy giống như đang chơi trò cúp bắt,mình thì làm cái đuôi của người ta,còn nó thì làm cái đuôi của mình.Bế tắc quá,bao giờ mới chấm dứt được đây….
Hết ngày,mình vẫn không nói được,ôm nguyên cục buồn cùng cái mặt chù ụ đi về nhà ăn Tết….
Mấy ngày Tết mình không đi đâu hết,ngồi buồn ở nhà không biết làm gì,suốt ngày cứ ngồi trước cái máy tính,chờ người ta online.Dù biết là không gặp,có ai giống con khùng như mình,Tết mà ngồi một chỗ.Chắc giờ này hắn đi chơi bét nhè ra rồi….
Vậy mà tự nhiên thấy nick sáng lên,mừng ơi là mừng.Hắn cũng không đi đâu hết,cũng ngồi ở nhà,hóa ra không chỉ có mỗi một mình mình khùng. ^^
Có ngày,mình ôm khư khư cái máy,ăn sáng cũng chat,ăn trưa cũng chat,ăn chiều cũng vậy.Mẹ tức quá mắng cho một trận,mới đầu năm mà bị mắng,xui cả năm rồi.Híc.Năn nĩ ỉ ôi mãi,mẹ mới chịu không rút dây mạng. Nhìn bao người khác hạnh phúc,còn mình thì lúc đói lúc no với tình cảm,mà tên đáng ghét kia còn không biết mình là ai nữa chứ. Chẳng lẽ cứ như vậy hoài sao.Buồn quá.
……………………
“BUZZ !!!”
Vẫn là cái kiểu buzz bất chợt đó,làm giật hết cả mình.Y chang cái hôm đầu tiên chat,mình đợi mãi đến lúc ngủ gục,tự nhiên buzz một cái làm hết hồn bật dậy,đập đầu vào cái kệ,sưng nguyên một cục.
“Tui nè.”
“Hôm nay cũng không đi đâu chơi à?”
“Không,ở nhà cả ngày.”
“Lát nữa tui đi chơi với đám bạn rồi.”
“Vậy à?Đi đâu?” chợt mình thấy buồn buồn,vậy là hôm nay ngồi không một mình….
“Hẹn nhau trên Diamond,đi đâu thì chưa biết.”
“Uhm….”
“Mà quên nữa.”
“Sao?”
“Tui biết bạn là ai rồi “
“Là ai?Làm sao biết.” Giật mình,tim đập mạnh…
“Chờ chút,accept đi,tui share hình cho xem.”
“Ok…”
Tấm hình mờ mờ dần hiện rõ trước mắt.Hình của lớp mình đây mà,chụp cái hôm văn nghệ 20 tháng 11.
“Hình lớp tui mà.Có gì đâu.” Làm tưởng biết rồi,hết hồn,mà chẳng phải mình mong hắn biết sao.
“Tui biết mà.”
“Là ai?”
“Thì bạn thấy ai xinh nhất trong đó?”
“Không….không biết nữa.” Đưa tay lên ngực,tim mình đang đập rộn ràng…
“Cái cô áo tím xinh nhất.Là bạn phải không?”
“Xạo,xinh gì mà xinh.”bất chợt mình mỉm cười,mặt đỏ như gấc,ngượng hết cả người.
“Tui nói không sai chứ ”
“………Ừ……..Vậy bạn thấy sao?”
“Thì thấy xinh chứ sao?”
“Không phải mà…..Bạn nói tui khó ưa mà.”
“Ừ thì hồi đó dễ ghét.”
“Vậy…bây giờ thế sao?”
“Thấy dễ thương,được chưa?”
“Mồm mép……”
“Thôi tui đi nha,gặp lại sau.Mà mai mốt đi học lại thì đừng lén lén đi theo tui nữa.Có gì gặp mặt nói chuyện được mà.”
“Ai thèm đi theo….”
“Thôi tui đi.Bye.”
“Bye…..”
Out mất rồi,đưa tay lên mặt,vẫn còng nóng….Giờ người ta biết rồi thì sẽ ra sao?Vậy là mình không còn phải lén lút nữa,nhưng mà mở miệng bắt chuyện thấy sao khó quá.Không được,phải dũng cảm lên chứ,bố mẹ cũng bảo mình gan lỳ cóc tía mà….
…………..
“Đi đâu vậy bé Ni?”
“Con lên Diamond,hẹn với bạn.”
…………..
Nếu thật lòng thích ai đó,người ta chắc chắn sẽ biết.Còn có đáp lại hay không thì còn tùy vào duyên phận.Thôi thì cứ để mọi thứ tự nhiên vậy,chuyện gì đến sẽ đến……
Tôi mỉm cười,dắt xe ra khỏi nhà.Không khí Tết thật ấm cúng làm sao…