XtGem Forum catalog
Đọc truyện

One way ticket - Phần 3


Hồi 12: Tạm biệt

Ngày 25/9/2006

“Cô…..”

“Đừng khóc,ngoan.Ngày thường lỳ lợm lắm mà,sao giờ mít ướt vậy….”

Những giọt nước mắt tôi cố kìm nén nuốt vào lòng đã tràn ra.Tim tôi đang rất đau.Cô đưa tay lên mặt tôi,gạt đi dòng lệ đang tuôn trào.Cảm giác được cô quan tâm,an ủi hệt như cảm giác mà ngày xưa anh thường xoa đầu tôi.Cô là cô giáo mà tôi kính yêu nhất từ trước đến giờ,có lẽ tuổi còn trẻ,nên cô thân thiết với học sinh như là chị em vậy.Tôi là 1 đứa ngang bướng,bất cần,lại hay quậy phá nhưng cô luôn quan tâm,lo lắng,tha thứ cho tôi và không bao giờ bỏ rơi tôi cả.Tôi có thể lừa được mọi người xung quanh,có thể chôn sâu cảm xúc vào lòng,luôn giữ gương mặt lạnh lùng vô cảm.Nhưng khi đứng trước cô,tôi vẫn chỉ là 1 thằng học trò nhỏ dại,cần được cô lo lắng,cần được cô bảo bọc,cần được cô rầy la mỗi khi lầm lỗi.

Hôm nay là ma chay của bố tôi.Ông mất trong 1 tai nạn giao thông.Khi nghe tin sét đánh,mẹ tôi đã gục ngã,lòng tôi cũng chấn động như muốn vỡ vụn ra từng mảnh.Với tôi,ông không chỉ là một người cha,mà còn gần gũi như một người bạn,truyền dạy cho tôi kinh nghiệm như một người anh.Có lẽ với ai đó,tôi biết,họ không thích hoặc thậm chí ghét bố tôi.Nhưng đằng sau vẻ bề ngoài nghiêm nghị lạnh nhạt đó,là 1 tấm lòng yêu thương vợ con hết mực,ông đã hi sinh rất nhiều cho tôi và mẹ.

Lúc đó,tôi chỉ muốn khóc thật to,gào thật to hoặc đập phá gì đó để giải tỏa nỗi buồn trong lòng.Nhưng tôi không được làm vậy,không được gục ngã,tôi phải thay bố làm điểm tựa cho mẹ.Tôi cố nuốt hết nước mắt vào lòng,đóng chặt nó lại bằng 1 khuôn mặt trơ trơ lạnh lùng.Người ta nói đúng,đàn bà khi khóc,nước mắt chảy ra ngoài,còn đàn ông khi khóc thì nước mắt chảy ngược vào lòng.Để rồi khi mỗi đêm về,tôi đều không ngủ,ngồi suy tư với đôi mắt đẫm lệ.

Khi đưa ông vào lò hỏa táng,tôi không gào lên với tay theo như mẹ,khóc nức nở như các dì,mà lặng lẽ đứng,đưa tay chào ông theo kiểu tiễn đưa 1 người quân nhân lên đường.Con đã đủ lớn để hiểu chuyện,cả đời bố đã cực khổ nhiều,giờ đây hãy để con tự chăm sóc bản thân và thay bố lo cho mẹ.Bố hãy an tâm lên đường.

Bố tôi mất,nhà tôi cũng có 1 số biến cố.Những mối làm ăn lớn bị người khác giành hết,những người mà xưng huynh gọi đệ với bố tôi ngày xưa.Không lâu sau đó,bà nôi tôi vì quá đau lòng nên cũng ra đi.Tất cả tài sản lớn đều đứng tên mẹ tôi,duy chỉ có căn nhà gia đình tôi đang ở là bố đứng tên.Nôi tôi mất trong lúc chưa kịp ký tên vào bản di chúc để lại cho tôi phần của bố dành cho nội.Thế là những người anh chị em ruột của bố,những người cô chú bác ruột của tôi,những người mà khi còn sống bố tôi hết mực giúp đỡ,chăm sóc đã nhảy vào đòi bán nhà chia phần.Họ chỉ đồng ý ký tên vào giấy chứng nhận di chúc của nôi tôi với 1 điều kiện: mẹ tôi phải lo tất cả chi phí ma chay cho bà.

Một đám ma kỳ lạ nhất từ trước đến giờ tôi từng chứng kiến đã diễn ra trước mặt.Mẹ tôi,các dì bên ngoại và bạn bè thân thiết phải chạy ngược chạy xuôi tiếp đãi khách.Đứng bên quan tài quỳ trả lễ là tôi.Còn những người gọi nội tôi là mẹ,những đứa con của họ gọi nội tôi là bà thì ngồi phía sau nhà ăn uống,cờ bạc.Thật là nực cười phải không.Cười thật chua chát cho cái gọi là tình mẫu tử,cái gọi là tình anh em,cái gọi là tình máu mủ.Và mỗi khi khách đến,là những người gần gũi với gia đình,họ không cần tôi lạy trả lễ,những con người máu lạnh kia lại kiếm cớ nói ra nói vào mẹ tôi,làm bà rơi nước mắt.

Phần của họ thì được bao nhiêu?Mẹ cứ bán nhà,mình quẳng tiền vào mặt họ,xem như bố thí.Không con ơi,nhà này của bố,có kỷ niệm của gia đình mình,dù mất gì mẹ cũng phải giữ,con nghe lời mẹ,ráng chịu,nội cũng là mẹ của bố,xem như trả hiếu cho bố vậy……

Xong xuôi ma chay,lúc nghi thức cuối cùng,bọn thú vật đó đều xả tang,không mang tang cho nôi được lấy 1 ngày,chỉ còn tôi và mẹ là giữ tang cho nôi.À vâng thú vật,chứ đâu phải là con người,mà cả thú vật chắc cũng không bằng,con chó con mèo còn biết xót thương khi bạn gặp nạn,còn biết bảo vệ cho con cái,còn chúng nó thì biết làm gì?Tôi tự nhủ,chỉ lần này thôi là xong,từ nay tôi và mẹ không còn lien quan gì đến cái dòng họ cao thượng đầy tình người đó nữa.Đừng bao giờ cầu xin giúp đỡ,cũng đừng bao giờ hi vọng lấy đi bất cứ thứ gì của gia đình tôi nữa,nếu không tôi không bỏ qua như vậy đâu.

Thật là xót xa cho câu nói:”Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã.”

Người dưng đôi khi còn tốt hơn họ hàng là vậy,đúng là:”Bán bà con xa mua láng giềng gần.” để khi tối lửa tắt đèn còn có nhau.

……………………

Tối nay tôi buồn não ruột,lê từng bước đến nhà thằng dê già,định bụng rủ nó đi uống rượu giải sầu.Vừa bước đến gần nhà thì nghe tiếng cãi nhau:

“Con ơi,mày suốt ngày la cà,đánh nhau,chừng nào tao mới yên tâm được…..”

“Có gì đâu bà già.Tôi vẫn sống tốt đó thôi…”

“Mày đi theo thằng đó,suốt ngày ăn chơi,có hay ho gì hả con?”

“Đừng nói nữa,tôi xem ổng là anh,ổng chưa hề đối xử tệ bạc với tôi lần nào…”

“……………….”

“…………………”

……………

Tôi quay mặt bước ra khỏ hẻm nhà nó.Phải mà,tôi đang dạy hư nó.Nhìn nó tôi nhớ đến ngày xưa của mình,cũng lẽo đẽo theo anh như vậy.Nhưng tôi làm gì được cho nó,chẳng phải tôi đang đưa cuộc đời nó vào ngõ cụt đó sao?Nó cũng như tôi,còn lại mỗi mình mẹ là người thân,nhà nó còn khó khăn,nghèo khổ.Nếu cứ vậy tương lai nó sẽ ra sao?

…………………..

“Ngoại ơi,cho con tô cháo.”

“Lâu lắm rồi đó con trai.”

“Dạ…..”

“Bà tưởng con đã chê tô cháo nghèo hèn của bà già này rồi.”

“Dạ không đâu ngoại.Con….”

“Thôi ăn đi cho nóng con.Lát nói chuyện sau.”

Tôi đưa mũi hít thật sâu cái hương thơm quen thuộc,hương thơm của hành,của cháo nấu vừa đủ,hương thơm của ngày xưa ấy.Đưa từng muỗng cháo vào miệng,vị thanh ngọt làm tôi tỉnh hẳn.Phải rồi,những món ăn đắt tiền,những ly rượu am5nh cay xè,những viên thuốc độc hại nhưng đầy cám dỗ làm sao bằng được tô cháo của ngoại.Chúng không hề có chút tình thương,không hề mang lại chút ấm lòng nào,chúng chỉ mang cảm xúc vô bổ,thăng hoa nhất thời mà thôi.

……………

“Ăn xong rồi hả con trai….”

“Dạ.”

“Bà biết ngày nào đó con cũng quay lại mà.”

“Sao ngoại biết?”

“Bà rành con quá mà,con là con trai của bà.”

“Ngoại,con sắp đi xa.”

“Đi đâu nữa hả con?”

“Con đi nước ngoài.”

“Cũng tốt đó con,rang đi học cho giỏi nghen.”

“Con muốn bắt đầu lại,con sẽ đi tìm một người.”

“Ai vậy con?”

“Con gái của ngoại.” tôi trả lời trong ánh mắt kiên định,đầy sự tự tin của mình.

“Ừ phải rồi,con be1 đáng yêu đó…….”

“…………………..”

“………………….”

……………………….



“Dzô đi an hem,không say không cho về nha.” Thằng dê già vẫn oang oang như mọi khi.

“Tao có chuyện muốn nói.” Tôi khẽ ược hết ly rượu rồi điềm tĩnh lên tiếng.

“Chuyện gì vậy anh?” cả đám hỏi.

“Lần này là lần cuối mình gặp lại.Tất cả giải tán,bọn bây rang sống tốt,làm lụng kiếm tiền…”

“Đại ca,sao nữa vậy.Vì ai nữa…” thằng dê già lớn tiếng ngạc nhiên.

“Không vì ai cả,vì bản thân tao.Vì tụi bây.”

“………………….”

Cả đám im lặng,không khí ồn ào sôi nổi đã biến mất.Chợt thấy 2 bàn tay đặt lên vai tôi.Tôi nhìn,thằng Đức và thằng Heo Sữa mỉm cười đồng cảm.Chúng nó hiểu lần này không như lần trước nữa,tôi đã làm đúng.Cám ơn,chỉ có 2 đứa bây là hiểu tao.Tôi nắm chặt lấy tay chúng nó.

…………………….

*Ngày thứ 1100 không có em

Tiểu Lợi,hôm nay trời xanh mây trắng,ánh nắng chan hòa.Anh thấy lòng mình thật thanh thản,không vướng bận.Anh đã làm đúng phải không em?Em hãy chờ anh nhé.Không bao lâu nữa,đôi cánh em gửi lại cho anh sẽ đủ lớn,anh sẽ dung nó bay đến với em.Đợi anh nhé,Lợi Lợi.

…………………

“Đại ca,anh đi giữ gìn sức khỏe……” thằng dê già rơm rớm nước mắt.

“Ngốc.” tôi xoa đầu nó như anh đã từng làm ngày xưa với tôi.

“Tao có phải anh của mày không?”

“Anh luôn là đại ca của em,mãi mãi….”

“Vậy thì nghe lời tao,bỏ hết tất cả đi,học hành cho tốt,lo cho bà già,hiểu không?”

“Dạ hiểu…”

Nó khóc còn to hơn.

…………………………

“Chào 2 chiến hữu…” tôi ôm chặt lấy 2 người anh em này,không biết bao giờ mới gặp lại.

“Lên đường mạnh giỏi,nhớ gửi mail cho bọn tao.Bọn tao nhớ mày nhiều lắm…..”

Chúng nó cũng bồi hồi không kém.

…………………………..

“Em đi nha chị…”

“Đồ quỷ,phải gọi là cô biết chưa?”

“Cô mãi là cô giáo em thương yêu nhất.Mai mốt em bé ra đời,cô nhớ gửi hình cho em xem.”

“Được rồi,ráng học nha.Cô sẽ nhớ em nhiều lắm.”

Cô xoa đầu tôi cười hiền.

…………………..

“Mẹ,con đi…”

Mẹ không nói gì,ôm tôi thật chặt,tôi cảm nhận được vai áo mình ươn ướt.Lòng tôi lúc này ấm hơn bao giờ hết,con yêu mẹ nhiều lắm.

“Giữ gìn sức khỏe nha con,qua đến nơi nhớ báo tin cho mẹ.”

“Dạ.”

………………..

Vẫy tay chào tất cả,bạn bè của tôi,anh em của tôi,gia đình của tôi,người thân của tôi,quê hương của tôi,tôi sẽ nhớ nhiều lắm.Tạm biệt.Tôi sẽ trở về 1 ngày không xa.Tạm biệt !!!

……………………………….

Khi ta ở đất chỉ là đất ở.

Khi ta đi,đất đã hóa tâm hồn.

…………………………………

Hồi 13: Khung trời mới lạ

Hong Kong International Airport,

Từ đây sang Đại Lục chỉ mất một chút thời gian thôi.Chưa bao giờ tôi gần em đến thế.Sân bay này thật là hiện đại,to hơn sân bay nước mình rất nhiều.Nếu như phi trường quê nhà là nơi mang lại nỗi đau,khép lại những chuỗi ngày êm đẹp của tôi,thì cái sân bay này sẽ đưa cuộc đời tôi sang trang,nhưng chưa biết là vui hay buồn.

Trong lúc chờ chuyến bay chuyển tiếp,tôi cảm thấy nhạt miệng.

“Cho tôi 1 ly cà phê”

……….

“Của anh đây.”

……..

“Đắt vãi đái.” Tôi buộc miệng.

Lúc quay đi tôi bất chợt nhìn thấy 1 thằng đứng kế bên tôi đang nhìn mình,há hốc mồm.

“What’s wrong?” tôi hỏi nó

“Người Việt hả?”

“Ừ.”

“@#$%^&*”

“Nói gì vậy?Nói lại đi.” Léo nhéo không nghe được gì.

“Đến đây còn nghe được tiếng Việt,ấm lòng ghê.” Nó lập lại rành rọt.

“À.” Tôi bất chợt mắc cười.

“Tôi nói chuyện khó nghe lắm phải không.” Nó chợt hạ giọng.

“Ừ,nghe không quen.” Tôi cười.

Trò chuyện 1 lúc mới biết,nó là người miền Trung,cũng sang du học như tôi,tôi và nó cùng tuổi nhưng nó sinh cuối ,còn tôi thì đầu năm.Trùng hợp là nó với tôi học cùng trường,lại ở cùng ký túc xá.Quả thực cái giọng của nó rất là khó nghe,đa số mỗi câu nó đều lập lại 2 lần tôi mới hiểu được nó muốn nói gì.Sau này lâu dần rồi tôi cũng quen,cả đám đặt biệt danh cho nó là MC.Nó là 1 thằng lập dị,cả đời niềm vui của nó là 2 thứ: game online và game không online.Ngoài ra nó không quan tâm bất kì thứ gì khác.Hình như với nó game là niềm vui,là cuộc sống,là không khí vậy.Đa số học sinh đi du học đều buồn,nhưng nó bảo nó thì khác,nó mừng như bắt được vàng khi nghe tin bố nó cho đi nước ngoài.Tôi hỏi vì sao,nó bảo tại vì sang đấy không ai quản,nó có thể tự do chơi game thoải mái.Nghe xong tôi cười muốn lộn ruột,nó cũng cười theo.Đây là người bạn đầu tiên của tôi khi xa quê hương.

………………

4 tháng sau,

15 phút…..

“Anh Dũng ơi,anh về đi.Bọn nó đi săn anh kìa.”

“Ừ,đợi tui farm nốt đợt creep này rồi về.”

“Trời ơi,muộn rồi,anh ráng ăn hết đi,đừng bỏ sót con nào,mua hết đồ để nhà đi,chết đỡ mất tiền.” tôi ngao ngán.

“Trời,sao ở đâu mà đông quá vậy?Tui chết rồi…..”

“Chán anh quá,cắm mắt cho rồi vẫn chết.Má,có mỗi ông Dũng cùi mà 4 thằng đi gank là sao?”

Cả đám ngổi bàn dối diện cười sặc sụa.

“Mẹ,3 thằng bây trốn đâu hết,lại toàn mấy con có blink tàng hình,thắng MC kia thì chạy nhanh vãi đái.Có mỗi ông Dũng đang tung tăng ở giữa,không giết thì lấy tiền đâu mà ăn?” thằng OD ôm bụng cười.

……………..

35 phút…….

“OD ơi,tao đánh mấy con creep rừng gần hết máu rồi,mày vào đánh mấy cái là ăn.” Thằng mập lên tiếng.

“Mẹ,đồng đội như chim.Để tao carrier mà chết liên tục,giờ còn giở trò sỉ nhục…..”

“Má,tao nói thật,giờ creep to rồi,mày đánh mỏi tay được 20 mấy gold không khéo bị nó tát chết,vào ăn bãi creep rừng được 60 mấy đồng,không chịu thì thôi.Ha ha.”

“Im đi…..”

“Ê OD,thằng Tùng nhỏ vứt 2 cái bracer trong secret shop kìa,vào lấy đi,bọn tao không mai phục đâu….Ha ha ha.”

“Tổ cha chúng bây….”

“Nhục vãi đái,ha ha….”

……………

48 phút

“Hay quá,chúng nó chết hết rồi,push thôi,thắng rồi…”

“Anh Dũng ơi,anh đi farm nãy giờ đã chưa,đồng bọn chết hết rồi giờ anh mới về làm gì?” tôi chán nản.

“Nether blast…..Double kill…..Tripple kill”

“Trời ơi cái gì vậy,ông Dũng ở đâu ra vậy?”

“Tripple kill……”

“Má,tao bị con book hút mana chết mới nhục.” thằng mập la lớn.

“Hô hô còn mỗi tao sống,ông Dũng hết skill rồi,push thôi,chúng bây yên tâm,thắng rồi.Hô hô ” thằng OD tỏ vẻ khoái trá

“Tripple kill……”

“Cái đéo gì thế này?”

“Dagon chết chứ gì. book 3,Dagon 5.Vãi hàng.” Thằng Bách xoa cằm gật gù.

“Trời ơi anh Dũng ghê quá,thắng rồi,push lại đi anh.Anh Dũng tỏa sáng rồi.Dũng siêu nhân,chúng em yêu anhhhhhhhhhh” cả đám bọn tôi nhao nhao lên.

……………………

Tôi qua đây đã được 4 tháng,đã quen với cuộc sống mới,quen được nhưng người bạn mới.

Thằng OD cùng với thằng MC là 2 người bạn thân nhất của tôi ở nơi xa lạ này.Nó là người Hà Nội,tính tình cũng quái dị không kém thằng kia.Cho nên sau này khi dọn ra ở riêng với 2 đứa chúng nó,mỗi lần bọn tôi cãi nhau là cái nhà loạn lên,đủ thứ tiếng,y như là chiến tranh 3 miền đất nước vậy.

Nếu như thằng kia coi game là sinh mạng,thì với thằng này,anime và những bản nhạc cổ điển là cuộc sống của nó.Chỉ khác ở chỗ là nó biết thích con gái,thằng kia thì thậm chí đưa mắt nhìn cũng không thèm.Khi đã thân nhau rồi,nó kể với tôi hồi học cấp 3,nó cũng thích 1 cô bạn cùng trường,yêu nhau 3 năm trời,tình cảm sâu đậm.Nhưng vì lý do gì đó mà nó không muốn nhắc đến,thế là chia tay.Nó chán nản nên đi qua đây học.Tôi cũng kể nó nghe về chuyện của tôi,về em và về cuộc đời.Lần đầu tiên tôi thấy mắt nó rơm rớm,nó bảo làm nó nhớ lại chuyện ngày xưa,rồi lúc nào cũng ủng hộ tôi tìm lại em.

Ở đây lúc rảnh rỗi,cuối tuần chúng tôi lại tụ tập lại chơi game đến sáng,rồi lăn ra ngủ.Không thì đi lên núi cắm trại,đi nướng đồ ăn.Nói chung cuộc sống cũng khá dễ chịu,thoải mái.Mỗi tội ở đây lớn quá,không có xe đi thì mệt lắm,y như ở Việt Nam mà không có xe máy là cụt giò.Tiếc là thằng nào cũng làm biếng,không có bằng lái,rồi thấy mấy đứa kia lái xe hay bị phạt lung tung nên đâm ra nản.

Văn hóa phương Tây nó rất khác biệt,tuy không phải phân biệt chủng tộc gì,nhưng tất nhiên chúng tôi không được hưởng lợi ích nhiều như người bản xứ,và đôi khi không được đối xử công bằng trong 1 vài trường hợp.Chuyện yêu đương thì nhăng nhít đầy ra đường,mấy đứa kia thằng nào cũng kiếm 1 em về ở chung.Từ lúc dọn ra với 2 anh chàng lập dị kia,cái nhà bọn tôi lúc nào cũng chỉ có 3 thằng đực rựa ngồi chình ình ra 1 đống. Chúng tôi mỗi đứa 1 tính,thường xuyên cãi nhau.Chúng nó chỉ đồng quan điểm khi cùng nhau trấn lột thuốc của tôi thôi.Vãi hàng.

Nhiều khi nhìn cái cảnh đó phát nản.Bước vào nhà,thằng MC ngồi trên bàn,mắt dán vào màn hình, 1 tay rê chuột,tay kia gõ bàn phím lách cách.Thằng OD thì nằm trườn trên sa lông,cầm quyển anime mới xuất bản,gật gù theo tiếng nhạc cổ điển.Tôi thì không biết làm gì,không say mê game,không yêu nhạc cổ điển,đành lủi thủi ngồi hút thuốc.

Ban đầu thì không sao,6 tháng,1 năm,2 năm rồi.Ngày nào cũng nhìn cái cảnh đó.WTF!!??

Thế là đành ra ngoài 1 mình,dạo này tôi lang thang khắp nơi.Hết lượn lờ ở trung tâm mua sắm,lại đi ngắm cảnh 1 mình,lủi thủi lên trường,lủi thủi về nhà,sống như 1 cái máy.

Bấy lâu nay tôi vẫn không có chút tin tức gì về em,tôi luôn nhớ đến em,nhớ khuôn mặt và nụ cười của em.Tôi ngủ không ngon giấc được,có vẻ vì hút thuốc lâu rồi nên người dần yếu đi.Nhiều đêm giật mình tỉnh giấc,đôi khi ước gì trước giờ là giấc mộng,chỉ là mộng thôi để giờ này em vẫn còn ở bên tôi như ngày nào.Tôi lại lẳng lặng châm lửa……

……………………………

Một sáng nào thức dậy,

Ước gì quên được nhau.

Như tình là gió thoảng,

Như tình là chiêm bao.

…………………………………

Thế rồi cho đến 1 hôm,tự dưng tôi thèm cái cảm giác được say sưa,được giải sầu,vô thức đặt chân vào bar rượu đó và gặp được em,cô mèo con ngang bướng của tôi – Tiffany.

………………………….......

Hồi 14: Không là gì cả

Reng….reng…..

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn…..

Holy shit ! Cái gì thế này?Tôi vươn người khỏi cái chăn với tay lấy cái điện thoại.

“Hello….?”

“Giờ này mà còn ngủ à?Lười biếng thế?”

Tôi cố mở mắt ngước nhìn đồng hồ….

“Mới có 12 giờ sáng thôi nữ hoàng….Đêm qua thức làm assignment…..Mới ngủ được chút là bị phá…..” tôi cằn nhằn.

“Hôm nay anh rảnh không?”

Tôi suy nghĩ một lát,ừ hôm nay có lớp buổi chiều,mà cũng cuối tuần rồi,đằng nào ngày mai chẳng nghĩ,nhờ chúng nó điểm danh giùm cũng được.Để xem có chuyện gì đã.

“Hôm nay anh có lớp.Có gì không?”

“Thế hôm nay anh bận rồi à?” giọng em xìu xuống.

“Nghỉ cũng được.Mà có chuyện gì không đã?”

“Đi chơi…..”

“Trời,để tối cũng được mà…”

“Không,bây giờ cơ.”

“Sao hôm nay sớm vậy,mọi khi mình toàn hẹn buổi tối mà?”

“Hỏi nhiều quá…..Có đi không?”

“Vâng vâng,chưa gì đã gắt lên.Thế mấy giờ?”

“2 tiếng nữa nhé.”

“Trễ chút nữa đi.”

“Sao thế?”

“Nướng thêm chút nữa…..”

“Không trả giá,đúng 2 tiếng nữa,không đến tôi dẹp anh luôn….” Em cúp máy cái rụp.

Lại là cái giọng điệu chua ngoa đó,đến phát mệt,dẹp thì thôi vậy,bộ cần lắm sao?

Tôi tiếp tục trùm chăn kín mít,định bụng ngủ tiếp.Nhưng nhắm mắt lại,tưởng tượng ra gương mặt giận dỗi của em khi tôi không đến,tôi chợt phì cười.Lết khỏi giường,tôi vươn vai mệt mỏi,2 ngày ngủ được 5 tiếng,mai phải ngủ bù,không thì tiêu chắc…

…………………..

Đến chỗ hẹn,tôi tìm mãi không thấy em đâu,định lấy điện thoại ra gọi thì bất chợt từ phía sau 1 đôi bàn tay nhỏ nhắn che lấy 2 mắt tôi lại.

“Tìm gì đấy? ^^ “

Hóa ra em biết tôi đã đến và cố tình núp đâu đó,làm tôi tìm nãy giờ.

“Tìm người.” tôi mỉm cười đáp.

“Tìm ai?”

“Một cô mèo con đi lạc,chắc bị ai bắt cóc rồi.”

“Mèo cái đầu anh.”

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay em xuống,đưa lên môi hôn một cái,mùi nước hoa thoang thoảng thật dễ chịu.

Em rụt tay lại,xoay người ra sau tôi thấy em đang làm vẻ hờn dỗi.Đôi môi hồng xinh cong lên nhìn muốn cắn cho 1 phát.

“Sao?Hẹn anh ra gấp thế có chuyện gì?”

Em không trả lời,vẫn làm cái vẻ mặt đáng ghét đó.

“Gì nữa đây nữ hoàng?”

“Anh trễ….6 phút.”

Tôi muốn té ngữa.

“Trời,làm gì mà tính từng phút ghê thế.Cho anh thời gian tắm rửa nữa chứ.”

“Không biết,xin lỗi đi.”

“Rồi rồi,xin lỗi mèo con.Sợ thật.” tôi đưa tay vuốt nhẹ má em.

“Đi thôi….” Vừa nói em vừa nắm tay tôi kéo đi.

“Đi đâu vậy?”

“Cứ đi theo em.” Em mỉm cười thật tươi.

Hôm nay em mặc 1 cái váy màu trắng tinh,để tóc xõa.Nhìn từ phía sau,mái tóc em bồng bềnh trong gió,váy áo phất phơ,cứ như là một cánh bướm trắng đang bay lượn giữa cánh đồng hoa.Tôi cảm thấy rạo rực trong lòng,hôm nay em đẹp lạ,vẻ đẹp ngây thơ đến khó tả.

Chúng tôi bước vào nhà hàng,kéo ghế cho em ngồi xuống,tôi hỏi:

“Hẹn anh ra gấp vậy chỉ để đi ăn thôi à?”

“Anh không muốn đi với em sao?” ánh mắt em dò xét.

“Không phải,chỉ là…”

“Thưa anh chị dùng gì?” cô hầu bàn cắt ngang lời của tôi.

Sau khi gọi món,chúng tôi tiếp tục nói chuyện.Tôi thường nói em cười rất đẹp,tại sao không cười thường xuyên hơn,cứ giữ cái vẻ mặt lạnh lùng kênh kiệu ấy trông thật khó gần.Mỗi khi như vậy em lại cong môi lên:”Kệ tôi.Không thích cười.” Nhưng hôm nay em cười thật nhiều,trông em cứ như là một bông hoa dưới ánh nắng ban mai,hồn nhiên,trong sáng.

“Sao hôm nay em cười nhiếu thế?”

“Không phải anh thích em cười à?” mắt em tròn xoe,nhấp nháy nhìn tôi.

Tôi vốn quen với ánh mắt lãnh cảm của em thường ngày,hôm nay nó thật khác lạ,nó khiến tim tôi đâp nhanh hơn.

“Không,anh thích lắm.Từ nay cười nhiều hơn nhé.”

“Em…chỉ cười với anh thôi…” đôi má em ửng hồng.

Bất chợt tôi cảm nhận được tâm hồn tôi đang dâng lên điều gì đó khác lạ.Con tim của tôi không phải là bãi cát vàng trên biển,dễ dàng in dấu nhưng cũng dễ dàng xóa sạch sau một cơn gió.Trải qua nhiều biến cố,sóng gió cuộc đời,nó trở nên chai sạn biến thành 1 tảng đá,trơ trơ trước nắng mưa cảm xúc,nhưng giờ đây lẽ nào nó đang được ai đó khắc lên những dòng chữ mãi không thể phai mờ???

Sau món tráng miệng,em nói nhỏ gì đó với cô hầu bàn,cô ta gật đầu rồi trở vào trong.Tôi thắc mắc hỏi nhưng em chỉ tủm tỉm cười,làm tôi càng thêm tò mò hơn.Lát sau cô ta mang ra 1 chiếc bánh đặt xuống bàn,tôi nhìn dòng chữ trên đó:”Happy birthday to Alan.”Tôi sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình….Mấy năm gần đây,với tôi ngày này cũng bình thường như bao ngày khác,dần dần ngay cả bản thân mình cũng quên mất.Đang ngạc nhiên thì em cất giọng hát:

“Happy birthday to you,happy birthday to you…..Happy birthday to Alan,happy birthday to you.” Em vừa hát vừa vỗ tay,đôi mắt tròn xoe,cái miệng xinh xinh,sao hôm nay em đáng yêu đến thế.Nhìn em tôi ngẩn người ra,đờ đẫn như thằng khờ.

“Này,thổi nến đi chứ.Sao nhìn chằm chằm người ta vậy?” vẫn là đôi mắt chớp chớp đầy vẻ ngây thơ đó,cứ như là em đang dùng mắt nói chuyện với tôi vậy.

“Đừng dùng ánh mắt đó cười với anh.”

“Hử?”

“Nó làm tim anh đập nhanh hơn.”

“Vớ vẩn…..Cầu nguyện rồi thổi nến đi kìa….” Em đỏ mặt.

Cầu nguyện à?....Mong sao những người thân yêu của tôi luôn mạnh khỏe,mong sao tôi sớm gặp lại Tiểu Lợi….Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi….Phải rồi,mong sao tôi luôn được nhìn thấy nụ cười,ánh mắt ngày hôm nay của em.

“Phù….ù…ù…..”

Cám ơn em,mèo con……Cám ơn em nhiều lắm………….

………………………….

Trong quán bar quen thuộc,

“Này,chơi trò chơi đi.” Em lay lấy tay tôi.

“Chơi trò gì?”

“Năm,mười.Ai thua bị phạt rượu và búng tai…” hơi men làm khuôn mặt em ửng hồng,nổi bật lên giữa làn da trắng muốt.

“Ok”

………….

“Anh thua rồi.Uống đi,mau lên….”

“Ực.”

“Đưa tai đây….”

“Chóc !”

“Đau,mạnh tay thế.”

“Hì hì…” em cười có vẻ thích thú lắm.

“Chơi lại nào…”

………..

“Em thua rồi.”

Em nốc hết 1 hơi,dưới tác dụng của rượu,dôi mắt và khuôn mặt em trở nên quyến rũ lạ kỳ,ừ,chả phải tôi đả nói sao,em có sự thu hút mạnh mẽ của 1 ma nữ,một vẻ đẹp bí ẩn.Đang mãi chìm trong suy nghĩ vẩn vơ thì…

“Chóc !”

“Ê,ăn gian quá vậy?Em thua sao lại búng tai người ta?”

“Ha ha…” em ôm bụng cười nắc nẻ.

“Không chơi nữa.” tôi tỏ vẻ cáu giận

“Chơi đi,chơi tiếp đi mà…..đi….”

Em lay mạnh tay tôi,cái mỏ chu lên rồi cười hì hì.

“Rồi,nhưng không được ăn gian nữa.”

“Biết…rồi…mà.”

Hôm nay,mọi ánh nhìn đều hút về phía em,từ anh bồi bàn đến những người khách quen đều như vậy.Quả thật em như 1 con người khác,không còn là 1 tảng băng lạnh cóng,mà là 1 bông hoa biết nói biết cười,không ai có thể cưỡng lại sức hút mãnh liệt đang tỏa ra từ em,tôi cũng không ngoại lệ…

……………………….

“Chơi….tiếp….đi….ợ.” em loạng choạng.

“Chơi cái gì mà chơi.Người ta đóng cửa rồi.Đi được không đấy?” tôi dìu lấy em bước ra khỏi cửa.

“Em…chưa say…”

“Chờ chút,anh bắt taxi đưa em về..”

“Ợ…trễ quá rồi…Híc...Nhà khóa cửa rồi…Không về nhà đâu…” em xua tay.

“Chứ bây giờ đi đâu?”

“Đi…chơi…tiếp đi.”

“Say mềm ra mà còn đòi chơi.Về nhà anh nhé?” tôi buộc miệng,chắc em lại nổi nóng lên nữa đây.

“Ừ….Đi đi……”

“Em nói gì?” tôi sợ mình nghe nhầm.

“Thì….đi về nhà….anh….Bộ không nghe à?” em nhéo tay tôi rồi lại tiếp tục cười lớn.

“OMG.Rồi,đi nào…..”

Em bước đi lảo đảo.Quàng tay qua eo em,tôi cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ của mái tóc,mặt em kề sát bên mặt tôi,thỉnh thoảng em xoay người sang thì thầm gì đó,hơi thở nóng ấm phả vào tai tôi.Chút nữa có khi nào….. Tự mình trấn tĩnh,tôi xua đi cái tư tưởng vừa mới thoáng qua trong đầu ấy.

“Ọe…Ọe…”

“Trời ơi,coi chừng trúng người anh.”

Tôi thở dài.Ôi,sinh nhật…..

……………………..

Dìu em về đến nhà,có vẻ em đã tỉnh ra được 1 chút.

“Sao?Có vào thật không?” tôi hỏi lại.

Vẫn ôm chặt lấy tôi,kéo nhẹ tay áo,em lí nhí: “Vào…đi..”

“Cạch…”

Tôi mở cửa vào nhà,khuya rồi,hai thằng lập dị kia đi ngủ hết,cả căn nhà im lặng.Dìu em vào phòng,đặt em nằm xuống giường,đắp mền lại kĩ càng,tôi cởi cáo áo dính đầy rượu và nước ói của em quẳng vào phòng vệ sinh.Mở tủ lấy bộ chăn gối dự phòng,thở dài bước ra cửa.Sinh với chả nhật….

“Alan….”

“Gì nữa đây nữ hoàng?”

“Lại đây…” em nằm trên giường,vươn tay vẫy vẫy,ngực em phập phồng theo từng hơi thở.

“Sao nào?” tôi đưa mặt sát lại gần.

Bỗng nhiên em kéo đầu tôi xuống,mất đà,tôi úp mặt vào ngực của em,tôi cảm nhận được sự mềm mại đằng sau lớp vải mỏng manh kia,nghe được cả tiếng đập của con tim trong lòng ngực,càng lúc càng nhanh.Những nón tay thon mềm,nõn nà luồn vào tóc tôi.Em xoa đầu tôi rồi cười:”Ngoan ngoan…..hì hì.”

Tôi ngẩng đầu lên.Nhìn vào mắt em.Em không cười nữa,đôi mắt em mơ màng,môi em khép hờ,hơi thở em trở nên gấp gáp hơn,cả tôi cũng vậy.

“Tiff….” Tôi gọi tên em trong tiếng thở dồn dập.

Em nhắm mắt lại,ngẩn đầu lên đợi chờ.Lúc này ngọn lửa trong lòng tôi đã bùng cháy dữ dội,không thể kiểm soát được nữa.

Tôi không nghĩ nhiều,mặc kệ tất cả,lao vào em.Chúng tôi trao cho nhau 1 nụ hôn mãnh liệt,nồng cháy.Em vẫn ghì chặt lấy cổ tôi,tay tôi luồn vào váy em khám phá…

“Ư..” em cong người rên lên,nhưng không chống cự...

Môi tôi từ trên mặt em,lướt dần xuống cổ,rồi dừng lại ở ngực.Cả người tôi nóng ran lên,từng thớ thịt căng ra,tôi lần mở hết hàng nút rồi đến áo lót,tôi vục mặt vào ngực em.Tôi hít hà lấy cái hương thơm dịu dàng đặc trưng đó,da thịt em mát rượi,ngọt ngào.

Từng mảnh quần áo của chúng tôi được vứt xuống sàn,em vẫn rên khe khẽ,hình như có lực hút làm chúng tôi dính sát vào nhau.Tôi từ từ tiến vào người em.

“Ư…á..nhẹ thôi….đau…Ưm….”

Hai hàng lệ em tuôn trào,tôi nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp rồi đặt lên môi em một nụ hôn sâu lắng.Sau nụ hôn dài,tôi bắt đầu di chuyển…..

Tôi chuyển động mỗi lúc một nhanh hơn,em bấu chặt vào lưng tôi,tiếng rên lớn dần….

Tôi cảm giác có 1 dòng điện đang chạy dọc sống lưng,truyền lên đến não,tất cả cảm xúc tuôn ra ngoài,tràn vào người em.Em rên thật to,hạ thể run lên bần bật.Tôi gục xuống người em,chân em quắp chặt lấy hông tôi,tay vẫn ghì chặt vai tôi,cả hai mồ hôi nhễ nhại,thở dốc,giây phút đó chúng tôi như hòa tan vào nhau…

Tôi say sưa nhìn em,gương mặt em đỏ hồng,hơi thở đứt đoạn,em dụi đầu vào ngực tôi thật ngoan ngoãn.

Ôm nhau một hồi,cảm xúc trong tôi lại bừng lên.Cảm nhận được điều đó,thoáng chút ngạc nhiên,em mệt mỏi cất tiếng:

“Á…Lại nữa sao…Anh….Còn đau lắm…”

Tôi mặc kệ lời em nói,xoay người em nằm sấp xuống giường,nhìn đôi mông căng tròn của em nhấp nhô theo từng nhịp thở,tôi lại lao vào.

“Á…..Hự……”

Đêm đó,bao nhiêu cảm xúc tôi dồn nén,chất chứa bấy lâu nay đều trút hết vào em.Khắp căn phòng giờ đây không chỉ còn mùi rượu nồng nặc,thay vào đó là bầu không khí đầy nhục dục.Trong đêm tối tĩnh lặng,chỉ còn tiếng máy lạnh chạy êm đều hòa cùng tiếng thở dốc,tiếng rên rỉ và âm thanh đặc trưng của những lần giao hoan cuồng nhiệt….

………………

Trời đã sáng,những tia nắng đầu tiên đang rọi vào cửa sổ,tôi mở mắt nhìn sang bên cạnh,em gối đầu lên tay tôi,khẽ nép vào ngực.Lúc em ngủ thật dễ thương,đôi mắt nhắm hờ,khuôn mặt hồng hào vẫn còn thoáng chút ngại ngùng,hơi thở đều đặn.Trông em cứ như 1 thiên thần đang say giấc mộng.

Tôi ôm lấy em,hôn nhẹ lên trán.Em thức giấc,khẽ dụi mắt,bĩu môi tinh nghịch,giống như môt chú mèo con bị đánh thức bất thình lình.Em là con mèo nhỏ đáng yêu của tôi.

“Em dậy rồi sao?” tôi hỏi trong khi tay vẫn xoa lấy bờ vai tròn trịa của em.

“Ừ.Nhưng mà ngủ chưa sướng.…”

Em vừa nói vừa nũng nịu dụi đầu vào lòng tôi,dịu dàng hiền lành.Vuốt nhẹ mái tóc suôn dài,tôi nói:

“Lúc nào cũng ngoan như vậy có phải hơn không?”

“Xì” em nhéo tôi 1 cái rõ đau.

“Gì thế?Mới vừa khen xong…”

“Anh đó nha.Đáng ghét lắm.”

“Sao?”

“Giờ vẫn còn….ê...” em thủ thỉ.

Tôi hôn lên má em rồi mỉm cười,môt nụ cười thật tươi,đầy vui vẻ,không âu lo.Nụ cười mà tôi đã đánh mất từ lâu rồi.

“Em…đi tắm trước.”

Em đỏ mặt,gom lấy áo quần chạy nhanh vào nhà vệ sinh.Tôi nhìn theo em mà lòng yêu thương vô hạn.Mở bao thuốc,tôi châm lửa….”Tách”.Có lẽ nào,anh lại phải buông em ra lần nữa,Lợi Lợi.

………..

Chỉnh trang lại quần áo.em quay sang nhìn tôi:

“Anh còn mệt thì ngủ tiếp đi.Em gọi thức ăn sáng cho anh.”

Tôi hỏi:

“Còn em đi đâu?”

“Em đi về đây.”

Em khoác lấy túi xách,quay bước ra cửa.Tự dưng tơi cảm nhận được một tảng băng vừa xuất hiện,nó khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo.

“Tiff…” tôi gọi với theo.

“Sao hả?” em xoay đầu lại.

Đúng rồi,chính ánh mắt đó,ánh mắt lãnh cảm thường ngày mà tôi nhìn thấy.Em làm sao vậy?Sao lại có sự thay đổi nhanh như thế.

“Em…làm bạn gái của anh nhé?” tôi ngập ngừng trong mong chờ.

Em đáp lại bằng cái lắc đầu nhẹ và nụ cười nhạt.Tôi thẩn thờ,lẽ nào em đã hối hận?Lẽ nào đêm qua chỉ là phút nông nổi của em thôi sao?

“Vì sao?” tôi vẫn cố hi vọng.

“Không vì sao cả.Như bây giờ có phải tốt không?”

“Nhưng mà…..”

“Em không cần anh chịu trách nhiệm.Bây giờ là thời nào rồi.”

Tôi nghe rõ từng câu từng chữ phát ra từ đôi môi xinh đẹp của em,chúng thật lạnh lùng,tàn nhẫn.

“Chúng ta….còn gặp lại nhau không em?” tôi hướng đôi mắt thoáng chút buồn bã về phía em.

“Khi nào anh rảnh thì gọi cho em.”

“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”

“Không là gì cả.” em lạnh lùng quay ra cửa.

“Rầm” cánh cửa đóng lại,em đi,bỏ lại tôi một mình với những câu hỏi khó mà giải thích.

……………………………

Tắm xong,tôi mở cửa bước ra khỏi phòng.

“Giỏi đấy,kiếm đâu ra vậy?” thằng MC như mọi ngày vẫn ngồi trên cái bàn,mở miệng.

“Có kiếm gì đâu.” Tôi lắc đầu.

“Thôi đừng chối nữa,tao thấy rồi.”

“………..”

“Hai đứa bây xứng nhau đấy.Đi chung với nhau cứ như hai cục nước đá vậy.Đứa nào cũng mặt lạnh như băng.”

“…………”

“Hợp cái con khỉ.” Thằng OD ngồi trên ghế quát to,miệng đang nhai điếu xì gà.

Thằng MC thấy vậy,lặng thinh không nói gì.

……………..

“Ding…doong..”

Có tiếng chuông ,có phải em quay lại không?Tôi lao nhanh về phía cửa.

“Tôi giao thức ăn sáng.”

“Cảm ơn anh,bao tiền thế.”

“Có người trả rồi thưa anh.”

“Cám ơn.”

Tôi cầm bọc thức ăn nhanh,bước vào trong nhà…..

“Sướng chưa,tận tình hết biết,lại còn kêu cả đồ ăn sáng nữa.Người vừa đẹp lại vừa biết quan tâm,phải mà tao…..”

“Hừm….Rầm….” thằng OD bực dọc đạp cái ghế,bước ra khỏi nhà.

……………..

“Nó hôm nay ăn trúng gì à?Mới sáng sớm tự dưng nổi điên…” thằng MC hỏi tôi.

Không trả lời,tôi bước theo OD ra cửa.Nó xoay lưng lại miệng vẫn phì phèo nhả khói….

“Mày….”

“Im đi,mày làm vậy là sao?Mày đã quên Tiểu Lợi của mày rồi hả?Tao tưởng mày là người chung thủy,ai ngờ cũng là hạng Sở Khanh,thấy trăng quên đèn thôi.Cái thứ đồ ăn cơm ở bát mà còn dòm trong nồi….” nó tuôn 1 tràng khiến tôi im lặng.

Nó bực dọc quay bước hướng ra đường,vừa đi vừa lẩm bẩm.Tôi không trách nó,tình nó vốn bảo thủ quá mức,giận chút rồi lại đâu vào đó thôi.Đứng yên 1 chỗ hồi lâu,tôi suy nghĩ….Phải rồi,Lợi Lợi.Anh có lỗi với em.Điều nó nói đúng hay không?Chẳng lẽ mình thật sự là 1 thằng Sở Khanh hay sao?Trong mắt nó,mình tồi tệ như vậy à?

Lúc này trong đầu tôi còn vang lên 1 câu nói….

“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”

“Không là gì cả.”

……………………

“Không là gì cả.”

…………………..

“Không là gì cả.”

………………….


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com