Phần 1 :
Đang nói chuyện vui vẻ với con bạn thân Hoa thì có người gọi:
_ Hương có người đến tìm kìa.
Tôi vội chạy ra hỏi:
_ Ai thế?
Theo hướng tay chỉ của thằng bạn thì ra là bác quản gia của nhà tôi, đã lâu rồi tôi không về nhà, vì ở trọ gần trường học cho tiện việc đi lại, mặc dù nhà tôi giàu có nhưng tôi không muốn một mình trong căn nhà lạnh lẽo ấy, ở đây dù có thiếu thốn tôi vẫn cảm thấy vui vì nó luôn ấm áp tình người, tôi với con bạn thân ở đây đã được mấy tháng rồi, kể từ ngày tôi thi đậu đại học Y Dược, mặc dù bị bố phản đối kịch liệt và đe dọa nhưng tôi nhất quết đến đây sống nên cuối cùng bố cũng phải nhượng bộ, nhưng không biết hôm nay có chuyện gì mà bố cho người lên tận đây tìm tôi, vẫy tay chào con bạn tôi bước lên xe mà không biết rằng sóng gió đang chờ mình, vừa bước vào nhà tôi đã thấy lạ vì thấy có một chiếc xe màu bạc đậu trong ga ra, không khí rất náo nhiệt, chuyện gì đang xảy ra ở đây, tôi bước từng bước vào nhà, chỉ kịp chào ba, và một người đàn ông bước đến nói:
_ Chào con dâu, trông con xinh hơn ở trong ảnh nhiều.
Tôi chố mắt, không hiểu, con dâu nào ở đây. Tôi nghĩ chắc chỉ là trò đùa nên lễ phép chào lại:
_ Con chào bác. Tôi đang định đi, thì bố tôi bảo:
_ Hương đứng lại, bố có chuyện muốn nói với con.
Tôi ngồi xuống mà hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra. Giọng bố tôi vang lên:
_ Đây là Bác Tài, bố và bác là bạn đối tác làm ăn, bác đã giúp đỡ gia đình ta rất nhiều, mong muốn của ta và bác là tác hợp con và con trai bác đây nên duyên vợ chồng.
Tôi nghe như xét đánh ngang tai, không tin những điều bố tôi nói là thật, lấy chồng ư sao có thể chứ, tôi đáp lại:
_ Chắc bố đang đùa con có phải không?
Bố tôi nghiêm nghị nhìn tôi đáp:
_ Đây là sự thật, bố không đùa con, vả lại chuyện cưới xin đã chọn được ngày rồi.
Tôi cảm thấy như ai đang bóp nghẹt buồng phổi của mình, sao lại có chuyện vô lý như thế được, chưa hỏi ý kiến của tôi đã chọn ngày kết hôn, vậy tôi là con rối hay sao. Tôi hét lên:
_ Con không đồng ý, con còn phải đi học, vả lại con không kết hôn với người mà con không yêu. Chưa nói hết câu, tôi đã lãnh nguyên cái tát từ bố tôi:
_ Tao nói cho mày biết, chuyện đã định rồi, dù mày có muốn hay không thì cũng không thay đổi được gì. Ông quát:
_ Quản gia đâu, đưa con bé lên phòng, canh chừng nó cẩn thận, nó mà trốn thoát thì ông liệu hồn với tôi. Thế là tôi bị xách lên phòng trong lòng tôi lúc này chỉ còn lại cảm giác trống trải mà thôi, sao cha tôi lại có thể đối sử với tôi như thế, tôi khóc ướt đãm gối, có tiêng gõ cửa, bác Tài bước vào phòng:
_ Hương, bác biết như vậy là làm khó cho con, nhưng không còn cách nào khác con ạ. Thằng con trai nhà bác nó cần một người vợ như con, bác mong là con có thể giúp bác trong truyện này.
Nước mắt tôi đầm đìa, tôi quay lại nhìn người đàn ông ấy, tôi biết bác là một người tốt nhưng sao lại ép gả tôi cho con trai mình trong khi tôi không muốn.
_ Cháu không biết được, có thể bác đã nhìn nhầm người rồi. Cháu chỉ muốn sống cuộc sống bình yên thôi, và làm những gì mà cháu thích. Cuộc hôn nhân này cháu không chấp nhận đâu.
Bác bảo:
_ Sau khi kết hôn, cháu vẫn đến trường được mà, vả lại nếu hai đứa không hợp nhau thì ta cũng không ép, lúc đó cháu có thể ra đi và làm những gì mà mình thích.
Bác mỉm cười xoa đầu tôi, và nhẹ nhàng bước ra cửa, tôi ngồi suy nghĩ là những điều mà bác nói, tôi không biết phải làm gì bây giờ tôi muốn trốn đi nhưng vô vọng vì đã bị nhốt như tù nhân mất rồi, tôi chợt cảm thấy sợ, tôi nhớ con bạn thân, nhớ trường lớp, nhớ thầy cô, ôi giá mà, giá mà…
Hôn nhân ư, không bao giờ tôi đồng ý, tôi không muốn kết hôn khi tôi đang đi học, tôi muốn trở thành một bác sĩ thật giỏi để chữa bệnh cho mọi người, tôi không thể nào quên ánh mắt mẹ tôi trước lúc lìa đời, lúc đó giá mà tôi có thể làm gì để giúp mẹ, căn bệnh hiểm nghèo đã cướp mẹ của tôi đi, không tôi không thể đồng ý được, tôi không thể lấy chồng khi mọi chuyện còn dang dở và tôi đã yêu ai đâu, tôi còn chưa biết mùi vị của tình yêu thì làm sao tôi có thể kết hôn được, nhưng mà tôi có thể thoát khỏi nó không, khi ba tôi là một người lạnh lùng, kể từ khi mẹ tôi mất, ông chỉ biết lao vào kiếm tiền, ông quên mất là bên ông còn có một đứa con gái cần chăm sóc, mỗi đêm một mình cô đơn trong căn nhà rộng lớn của mình tôi sợ bóng tối nhưng không ai ở bên tôi, ba ơi, sao ba lại thế này, ba có biết là con đau lắm không, đã bao lâu rồi ba con mình không nói chuyện với nhau ba nhỉ, gặp nhau dù là chỉ nói chuyện dăm ba câu thôi, nhưng ba luôn vội, vì ba có chuyện quan trọng hơn phải làm, ngay cả chuyện đóng tiền học cho con, ba luôn cho con thừa, nhưng mà ba có hiểu là con cần ba lắm không, với con tiền đâu quan trọng đến thế, nhưng hình như ba không hiểu, còn đâu tiếng cười ngày xưa ấy, đã xa rồi cái cảm giác yêu thương, kể từ ngày mẹ ra đi hai cha con ta đã có một bức tường ngăn cách, có cách nào xóa nó được không ba, chắc là ba không còn thương con nữa rồi, sao ba lại độc tài đến như vậy, ba không thèm nghe ý kiến của con mà vội quyết định cuộc đời của con, với ba chuyện làm ăn quan trọng hơn con thế sao, bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra trong đầu tôi, nó cứ xoay mòng mòng, tôi ước giá mà mẹ ở đây, giá mà. Khóc chán, nước mắt đã cạn khô, tôi chợp mắt trong ác mộng, giá mà tôi có thể trốn được, tôi muốn được như con chim kia, có thể tung cánh bay và làm những điều mà mình muốn, hình như có tiếng ai mở cửa.
_ Hương à, con ngủ chưa, dậy ăn cơm đi con. Tiếng của bố tôi.
………
_ Ba biết là con chưa ngủ, nhưng ba không thể nào làm khác được, mình có ơn vời người ta, mà người ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất là gả con cho con trai mình, thôi thì coi như ba cầu xin con vậy, ngày mai người ta đến rước dâu rồi.
Không nghe thấy tiếng tôi trả lời, ông quay ra khép cửa lại, nhưng không quên dặn dò
_ Canh chừng cô chủ cẩn thận, nó mà trốn thoát hay có mệnh hề gì thì chúng mày không yên với tao đâu.
_ Dạ, ông chủ yên tâm.
Chỉ nghe đến đây thôi, lòng tôi tan nát, chỉ ngày mai thôi tôi phải lấy một người mà tôi chưa một lần gặp mặt, già hay trẻ, béo hay gầy, tốt hay xấu ra sao tôi còn không biết, tim tôi đau vì tôi chỉ là một món hàng trao đổi, sao bố nỡ xem tôi như một món hàng như thế, nước mắt lăn dài trên mi, tôi lặng câm không thốt nên lời, nhìn mâm cơm mà bố đem vào cho tôi, phải đây là lần đầu tiên kể từ ngày mẹ tôi mất bố mới có cử chỉ này, và có lẽ cũng có thể là lần cuối hai bố con tôi nói chuyện với nhau, chỉ ngày mai thôi mọi chuyện sẽ khác, chỉ ngày mai thôi cuộc đời tôi cũng sẽ khác, tôi thấy không ai cưới như tôi, người ta có cả một tháng để chuẩn bị cho ngày cưới của mình, tôi không biết mặt chú dể, không có thời gian để chuẩn bị tâm lý, không biết gì cả, không có cả thời gian để lựa chọn áo cưới cho mình, sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế này, tôi phải gọi điện cho con bạn thân, tôi cần có ai bên tôi lúc này, vớ lấy cái điện thoại, tôi bấm số của nhỏ Hoa.
_ A lo, Hương hả?
_ Ừ, tao đây. Tiếng của tôi sụt sĩ.
_ Có chuyện gì hay sao, mà mày khỏc.
_ Ừ, tôi bật khóc, mai tao lấy chồng rồi.
_ Cái gì? Nó hét lên.
_ Tao không nghe nhầm đấy chứ.
Tôi khóc nấc lên, không biết nói gì cả. Chỉ có tiếng thờ dài trong ống nghe mà thôi.
_ Có chuyện gì hay sao, mà tại sao đột nhiên mày lại đi lấy chồng.
_ Tao đầu có muốn, tôi vừa khóc vừa trả lời, tại bố tao ép tao.
_ Hoa à, tao xin mày đừng nói chuyện này cho các bạn biết nhé, tao không muốn ai trong lớp mình biết chuyện của tao.
_ Được rồi, tao hứa, mai tao đến.
_ Không cần đâu, dù gì cũng chẳng có gì vui cả, mày cố gắng học nhé, tao sẽ gặp lại mày sớm thôi.
_ Tạm biệt mày, nói chuyện với mày làm cho tao thấy nhẹ nhõm hơn.
_ Tạm biệt, chúc mày may mắn.
Tôi cúp máy, lòng bâng khuâng, tôi với Hoa chơi thân với nhau từ nhỏ, hai đứa chúng tôi quấn quýt với nhau không rời, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng tâm sự với nó, nó là một cô bé tốt bụng luôn giúp đỡ người khác, tôi coi nó như người chị của mình, dù nhà nó không giàu bằng nhà tôi, nhưng tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp trong ngôi nhà của nó, mẹ nó quý tôi như con gái, tôi thường hay đến ăn cơm, ngủ lại ở đó, chúng tôi giúp đỡ nhau học tập, chia sẻ vui buồn, nhưng mà có lẽ chuyện này nó không thể nào giúp được gì cho tôi, nhiều lúc tôi ước giá mà tôi được là con của gia đình nó, nhưng thôi mọi chuyện cũng không thể thay đổi được gì nghĩ nhiều chỉ làm đau buồn thêm mà thôi. Tôi cũng không biết mình đã thiếp đi lúc nào, chỉ khi nghe tiếng động tôi mới giật mình tỉnh giấc, với khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt sưng húp, tôi biết mình đã khóc rất nhiều vào đêm hôm qua, thế là một ngày mới lại đến, nhưng tôi không mong nó đến quá nhanh như thế này, tôi chỉ mong nó biến mãi mãi. Có tiếng của bác Hùng, quản gia nhà tôi:
_ Cô chủ, cô dậy chưa?
_ Dạ, cháu dậy rồi. Tôi trả lời ông một cách mệt mỏi.
Ông nhìn tôi, với đôi mắt buồn, ngay từ nhỏ tôi được vợ chồng ông chăm sóc, yêu thương như con, tôi cũng vậy hay quấn quýt bên vợ chồng bác quản gia tốt bụng. Ông an ủi tôi:
_ Cô chủ đừng buồn rồi moị chuyện cũng sẽ tốt đẹp thôi.
Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng nước mắt đang rơi. Tôi ôm ông khóc vùi, ông xoa lưng tôi an ủi thì có tiếng của bố tôi.
_Huơng, xuống ăn cơm đi, nhà trai xắp đến rồi.
_ Dạ.
Tôi xuống bếp với ông, nhưng tôi không thể nuốt nổi, tôi ăn cơm mà như nhai sỏi đá trong mồm, buông bát cơm xuống, lúc này tôi muốn khóc lắm, nhưng tôi cố gắng không để cho nước mắt rơi, tôi cũng không dám nhìn bố tôi, nếu nhìn ông lúc này thì có thê tôi sẽ ghét mình hơn. Ông nhìn tôi thở dài, tôi không biết ông thở dài vì lo cho tôi hay vì lí do nào khác, giọng ông đều đều.
_ Bố xin lỗi, kể từ khi mẹ con mất, ta đã không để ý chăm lo đến cho con, đó là lỗi của bố, bố cũng không sống lâu hơn được, không biêt lúc nào bố sẽ ra đi, nên đây là việc mà bố có thể làm cho con.
Tôi nghe ông nói hoang mang không hiểu, không sống lâu hơn được nữa là sao, có phải là ông bị bệnh gì mà dấu tôi không.
_ Bố bị bệnh gì sao, tôi nhìn ông lo lắng hỏi.
Ông cười với tôi.
_ Không, bố không sao, bố chỉ giả dụ thế thôi.
Tôi không thể tin vào tai mình nữa, ông có thể đem chuyện sống chết ra đùa với tôi như thế hay sao, mất đi người mẹ thân yêu đã làm cho tôi đau khổ lắm rồi, mặc dù ông luôn làm cho tôi đau khổ và cảm thấy căm giận nhưng tự sâu thẳm trong lòng mình tôi kính yêu ông, tôi không thể nào chịu đựng hơn được nữa nên xin phép về phòng mình.
_ Con no rồi, con xin phép.
_ Ừ, con đi đi, lúc nữa người của cửa hàng áo cưới sẽ đến, con nên chuẩn bị.
Tôi bước lên phòng mình, chỉ muốn nhìn lại căn phòng lần cuối, dù tôi không thích sống ở đây, nhưng căn phòng này nó là thiên đường của tôi.
Tôi lấy tay chạm nhẹ lên từng khung hình mà tôi nâng niu từ nhỏ, nhìn hình của mẹ tôi nói, mẹ có biết là hôm nay con gái mẹ đi lấy chồng không, mẹ có vui không khi biết điều này, mẹ hãy chúc phúc cho con mẹ nhé,dù có chuyện gì xảy ra con cũng cố gắng vượt qua, lấy chiếc va ly tôi cẩn thận xếp từng khung hình của mẹ, các bạn tôi, và của cha tôi, quần áo thì cũng chẳng có gì nhiều nên cũng mất ít thời gian để xắp sếp, quay nhìn căn phòng lần cuối tôi nói tạm biệt, có thể tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để quay về đây nữa, gia đình tôi chỉ năm người, tôi với cha tôi, vợ chồng bác quản gia và một anh tài xế, nên cũng vắng vẻ, bố tôi thì đi luôn, ít khi ở nhà còn tôi kể từ khi đậu đại học, tôi cũng dọn nhà ra ở riêng nên ngôi nhà lúc nào cũng vắng vẻ, tôi xuống tạm biệt mọi người, ai cũng nhìn tôi cười buồn, với đôi mắt trìu mến, tôi cũng mỉm cười đáp lại, tôi muốn trước lúc ra đi có thể tạm biệt hết mọi người mà đã gắn bó với tôi suốt thời gian qua, tôi yêu họ và coi họ như người thân của mình.
8 giờ, người của cửa hàng áo cưới đến, tôi để mặc học muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm là xấu hay đẹp, cha tôi thì có vẻ hài lòng, lúc này tôi lòng tôi đã chết, tôi phó mặc số phận mình đến đâu thì đến, cuối cùng mọi chuyện cũng xong, con bạn Hoa của tôi tới, tôi ôm chầm lấy nó, khóc nắc lên, nó cũng khóc, hai chúng tôi nhìn nhau không biết nói gì, nó bảo nó tới đây để làm phụ dâu cho tôi, tôi nhìn nó cảm động, không biết nên cười hay nên khóc.
Nó bảo:
_ Hôm qua, nghe mày nói tao hoang mang quá, lẽ ra tao đã đến từ tối hôm qua, nhưng không đến được, nên sáng nay tao phải đến sớm để xem mày thế nào.
Tôi nhìn nó, cười gượng bảo:
_ Không sao, tao ổn, dù gì tao cũng đã chuẩn bị rồi, tao sẽ ly hôn với hắn, và lúc đó tao sẽ tự do.
Nó nhìn tôi sửng sốt:
_ Mày bảo sao, ly hôn, nhưng biết đâu mày và anh ta nên đuyên thì sao.
Tôi cười bảo:
_ Chắc không có chuyện đó đâu, vì tao đã viết sẵn giấy ly hôn rồi.
Nó nhin tôi một lúc:
_ Tao không thể tin đựoc, hôm qua tao và mày vẫn bình thường, rồi đột nhiên mày bảo mai mày lấy chồng, rồi hôm nay mày bảo mày đã viết giấy ly hôn khi chưa cưới, thật không thể tin đựoc.
_ Hôm qua, các bạn trong lớp chúng nó hỏi là mày đâu, tao chỉ biết bảo nó là mày có việc bận, tao cũng không dám nói cho chúng nó biết là mày về nhà để lấy chồng, nếu mà biết được chắc là chúng nó sốc lắm, đặc biệt là mấy thằng si mày, chúng nó sẽ tan nát mất.
Nghe giọng của nó, tôi phải bật cười, dù gì cũng phải cảm ơn nó vì đã cố làm cho tôi phấn chấn lên.
Tôi cũng không biết giải thích với nó thế nào, nên hai đứa chúng tôi chỉ biết im lặng, mõi đứa theo đưổi một ý nghĩ riêng.
Cuối cùng cái giờ khủng khiếp cũng đến, tôi nắm tay con Hoa thật chặt, có tiếng của bố tôi.
_ Hương, xong chưa ra đây, nhà trai đến rồi.
Tôi bước đi mà không biết mình sẽ đi đâu, con Hoa cầm tay tôi như động viên cho tôi bước tiếp, bố chồng tôi nhìn tôi cười bảo:
_ Con dâu của bố xinh quá, bố xin lỗi vì đám cưới chỉ đơn giản thế này thôi, chỉ có gia đình hai bên và một ít bạn bè.
Tôi nhìn thấy sự bối rối trong lời nói của ông, tôi cũng không hiểu, mặc dù tôi mong muốn đám cưới này qua nhanh, và càng ít người càng tốt nhưng tại sao tôi cảm thấy có gì đó không ổn trong việc này, tại sao chứ, hai gia đình giàu có, con cái lấy nhau lẽ ra phải là ngày vui chứ, tại sao lại tẻ nhạt thế này, không có khung hình cưới, không có bạn bè, tất cả diễn ra trong vội vã và buồn tẻ, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.
Lẽ ra ngày cưới là ngày hạnh phúc nhất của cô dâu, nhưng trông tôi giống như là đưa tang vậy, tôi không thể nào cười nổi dù chỉ là gượng ép, nhìn khuông mặt tươi rói của ba tôi, tiếng chúc tụng nhau, tất cả đã tạo nên một màu hỗn loạn, tôi choáng váng bước đi liêu xiêu lên chiếc xe hoa màu trắng, tiệc đã tan cô dâu phải theo về nhà chồng, nhưng chồng của tôi đâu, anh ta không đến, có ai lấy chồng mà bố chồng thay đón dâu không nhỉ, tôi không biết kiếp trước của mình đã làm gì điều sai trái nên kiếp này tôi mới bị trời hành như vậy, nhưng lòng tôi thì lại hoan hỉ vì nếu anh ta đến thì tôi không biết phải đối diện với anh ta như thế nào, nửa vui, nửa buồn vì tôi nghĩ anh ta cũng không thích cuộc hôn nhân này, vậy thì kế hoạch ly hôn của tôi đã thành công được một nửa. Trước lúc bước lên xe, bố đã ôm tôi vào lòng, dặn dò tôi đôi câu, nhưng sao từng lời bố nói lại gượng ép quá vậy, tôi mong bố đã nói với tôi những lời này biết bao, nhưng nay nó chỉ làm tôi thêm buồn, có lẽ tôi không có duyên được làm một người con của ông, chỉ vì hai cha con tôi không hợp nhau, đã có biết bao chuyện xảy ra, thôi nay đành quên hết, gạt nước mắt bước đi, tôi mong ông ở lại mạnh khỏe, vẫy tay chào mọi người, tôi bước lên xe như mang cả một khoảng trắng mênh mông vào cõi lòng mình, ngồi bên cạnh Hoa, tôi dựa đầu vào nó, cả hai cùng im lặng, không biết nói gì để an ủi nhau, bố chồng tôi thỉnh thoảng quay xuống hỏi han tôi, tôi chỉ đáp lời ông cho có lệ, có lẽ ông hiểu tôi đang buồn ghê gớm lắm.
Nhìn căn biệt thự màu trắng trước mặt, đúng là nó to hơn căn biệt thự nhà tôi nhiều, với đủ thứ hoa trong vườn, tôi đi mà như lạc vào một câu chuyện cổ tích, nhưng liệu đây có phải là thiên đường cho tôi, hành lý đã có bác tài sách, tôi bước cùng Hoa theo bố chồng vào nhà, mọi người đều đừng chờ và cúi chào tôi, tôi bỡ ngỡ với kiểu đón tiếp này, nên cố mỉm cười chào đáp lại.Bố chồng tôi giới thiệu:
_ Đây là ông Tú, quản gia nhà mình
_ Chào cô chủ
_ Chào bác.
_ Đây là bà Lý, phụ trách việc nấu nướng
_ Chào cô chủ
_ Chào bác.
_ Đây là cô Hồng, phụ việc trong nhà
_ Chào cô chủ
_ Chào cô.
Sau khi chào hết mọi người, ông dẫn tôi đến căn phòng tân hôn, mới thoáng nhìn tôi đã dùng mình sợ hãi, căn phòng đúng là đẹp thật với thảm hoa, được sơn màu hồng nhạt, màu mà tôi thích nhất, nhìn chiếc bản trang điểm vẫn còn mới, tôi biết nó mới được đặt mua, nhưng thứ mà tôi thích nhất là có cửa sổ nhìn ra sau vườn tôi rất yêu thiên nhiên, nên vội mở cửa ra cho gió ùa vào phòng. Thấy tôi còn mệt nên bố chồng tôi bảo:
_ Con và Hoa nghỉ ngơi đi, tí nữa bố cho người gọi hai đưa xuống ăn cơm
_ Cảm ơn bố, tí nữa chúng con xuống.
Ông cười, rồi rời khỏi phòng, chỉ còn lại tôi và Hoa, hai đứa lo xắp sếp lại quần áo vào tủ, dọn lại vài thứ linh tinh
_ Mày sẽ sống tốt thôi Huơng ạ, đừng lo lắng nhiều.
_ Ừ, cám ơn mày nhiều, tao cũng mong như vậy.
_ Mà mấy khung hình này, mày định treo ở đâu?
_ Không cần đâu, tao nghĩ là để trong va li thôi, lúc nào nhớ thì tao đem ra xem, mày sẽ ở đây với tao chứ.
Nghe thế con bạn tôi nó lăn ra cười.
_ Mày điên à, mày lấy chồng, chứ có phải về quê chơi đâu, mà mày bảo tao ở đây với mày.
_ Kệ người ta, tao thích mày ở đây với tao.
_ Thế còn chồng mày, mà dù mày có muốn tao cũng không ở được, mày biết rồi còn gì.
Hai đứa đang nói chuyện với nhau thì có tiếng cô Hồng.
_ Cô chủ, ông chủ bảo hai cô xuống ăn cơm
_ Vâng, cháu xuống ngay.
Tôi và Hoa đi theo xuống phòng ăn thì bố chồng tôi đã ở đấy, ông cười bảo:
_ Thế nào hai đứa đã đói chưa, ăn cơm đi nào
_ Vâng, cháu đói rồi. Hoa cười bảo.
_ Dạ. Tôi nhẹ gật đầu đáp, vì với tôi lúc này xưng con với ông vẫn còn xa lạ quá nên tôi không thể nào quen ngay được.
Bữa ăn diễn ra nhẹ nhàng, Hoa ăn nói rất vui vẻ với bố chồng tôi, còn tôi chỉ trả lời qua loa những câu hỏi mà ông dành cho tôi. Kết thúc bữa ăn tôi và Hoa lo phụ cô Hồng dọn dẹp, nhưng ông yêu cầu tôi đi nghỉ, không còn việc gì khác tôi và Hoa về phòng, chúng tôi chuyện trò với nhau một lúc, rồi vì quá mệt nên tôi ngủ lúc nào không hay, đến chiều dậy thì Hoa đã đi từ lúc nào, chỉ để lại cho tôi một bức thư, tôi giận nó sao lại bỏ tôi một mình ở nơi này, nhưng cũng mở bức thư ra đọc
“Hương mình biết bỏ bạn mà đi không một lời từ biệt, đã làm cho bạn buồn nhưng mình không còn cách nào khác cả, mình muốn được ở bên bạn nhiều hơn, được an ủi bạn, cho bạn một bờ vai để dựa, nhưng bạn biêt đấy mình không thể nào sống ở trong căn nhà đó được nó không thuộc về mình, mình và nó là hai thế giờ khác nhau, mình muốn đợi đến khi bạn tỉnh rồi nói lời chia tay bạn, nhưng nhìn bạn ngủ ngon quá, mình không nỡ đánh thức giậy, và hơn nữa mình không có dũng khí để nói lời chia tay vào lúc này, nhưng mà chúng ta còn gặp lại nhau ở trên lớp mà lo gì đúng không, cố gắng lên nhé và đừng buồn, bất cứ chuyện gì xảy ra thì tìm mình hay gọi điện cho mình, mình luôn ở bên bạn, à mà bài học hôm qua ở lớp mình đã chép bài và xin phép cho cậu nghỉ rồi, vì vậy đừng lo lắng gì cả, mau sớm đi học lại nhé, các bạn ở lớp chúng nó nhớ cậu lắm, thôi dài dòng quá, cứ như chúng ta phải chia xa mãi vậy, thôi ngủ ngon nhé mèo con, mình về đây, hẹn gặp lại ngày mai, mình thấy bố chồng cậu là một người tốt chắc cuộc sống của cậu cũng sẽ tốt thôi, cười nhiều lên nhé và đừng có buồn, tạm biệt”
Đọc xong thư của con bạn, tôi phải bật cười, cái tính lý lắc của nó không bao giờ thay đổi, nhưng nó đã cố làm cho tôi vui và tôi cũng cảm thấy đỡ hơn, không biết là mấy giờ rồi nhỉ, tôi phải xuống nhà và chào bồ chồng tôi mới được, tôi tự hỏi là chồng của tôi đâu, từ lúc tôi về đây, không thấy anh ta, chắc là anh ta không có nhà, vừa đi vừa nghĩ tôi không biết là mình đã đến cửa phòng của bố chồng tôi, khẽ gõ cửa:
_ Ai đó?
_ Dạ là con đây.
_ Huơng hả, đã dậy rồi hả con, thế nào đã đói chưa để bố bào cô Hồng dọn cơm cho con.
_ Dạ, con không đói, với lại con vừa ăn lúc chiều.
Tôi bước vào phòng làm việc của ông, với giầy tờ ngổn ngang và ông đang chăm chú vào máy tính của mình, tôi định hỏi ông anh ta đâu nhưng thấy ông quá bận chắc là chuyện của công ty, vì không muốn làm phiền tôi xin phép về phòng.
_ Ừ, thôi con về phòng đi, nếu đói thì bảo người dọn cơm nhé, đừng có mang bụng đói đi ngủ đâu đấy.
_ Dạ, con biết rồi, nói xong tôi khép cửa phòng ông lại, định đi về phòng mình, nhưng khu vườn hấp dẫn quá không cưỡng lại được, tôi bước từng bước theo hai hàng cây xanh mướt, buổi đêm đã tạo cho nó một sức hút mãnh liệt với tôi, ngồi dưới gốc cây liễu cạnh chiếc ao xen nhỏ, tôi thả hồn mình theo từng đợt sóng lăn tăn, tôi chợt muốn hát lên một bài gì đó trong không gian như thế này, thế là cùng gió, cùng ánh trăng đêm nay, giọng hát nhỏ của tôi vang lên, tôi muốn mình tạm quên trong lúc này những chuyện mà tôi phải đối mặt trong cuộc sống chỉ có mình tôi với tôi mà thôi, hát chán tôi ngồi nghịch nước trong hồ sen hình như có một nụ hoa sen vừa nở, tôi muốn nó ngự trị trong phòng mình thế là tôi với tay hái nó, trời cũng đã khuya tôi phải quay về phòng để ngủ, cắm song nụ hoa xen vào bình, đêm khuya chỉ có một mình trong căn phòng tân hôn, tôi không biết phải làm gì lúc này, thôi thì lấy sách ra để đọc giết thời gian và quên đi cảm giác sợ hãi trong lòng, đọc sách đã làm mắt tôi díp lại, tôi lăn ra giường ngủ, trong giấc mơ tôi thấy mình bị rơi xuống một cái hố sâu thẳm, tôi cố vũng vẫy thoát ra nhưng nhiều cánh tay đã cố níu tôi lại, tôi không tài nào thoát ra được, ú ớ trong miệng tôi kêu lên và giật mình thức dậy, mồ hôi ướt đẫm áo, đây là giấc mơ khủng khiếp nhất mà tôi từng gặp trong đời mình, tôi sợ không dám ngủ tiếp nữa, trời vẫn còn sáng, tôi xuống bếp làm đồ ăn sáng cho mọi người, đó là thói quen từ khi mẹ mất của tôi, có lẽ là mọi người ngủ ngon lắm nên không biết là tôi đã dậy, tôi cũng không biết làm gì nhiều chỉ làm những phần thức ăn trong tủ lạnh, dù gì nhà cũng đông nên tôi làm hơi nhiều thức ăn một chút, hy vọng họ ăn ngon và không chê là tôi nấu dở, dù sao thì nấu ăn cũng giúp cho tôi giải stress rất nhiều. Cố tập trung vào làm bữa sáng cho mọi người tôi không biết là bác Lý đã dậy từ lúc nào và đang quan sát tôi làm việc, đến khi xong suôi tôi quay ra mới giật mình và gật đầu chào:
_ Chào bác, bác dậy sớm thế
_ Ừ, cô cũng vậy.
Nói xong câu đó, bà lẳng lặng bỏ đi, bỏ mặc tôi ở lại, tôi không hiểu đã làm gì sai, mà ngay lần gặp mặt đầu tiên bà đã ghét tôi đến như vậy.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng xong, bố chồng tôi ăn ngon và không ngớt lời khen ngợi tôi cảm thấy vui lắm, nhưng ông cũng nói
_ Bố biết, là con là một đứa con dâu đảm đang, nhưng mọi chuyện trong nhà cứ để cho bác Lý và cô Hồng lo con không nên làm gì cả.
_ Dạ, không sao đâu bố, chuyện này con làm quen rồi, nên bố không cần phải lo lắng đâu
_ Ừ, thôi tùy con vậy, nhưng làm gì thì làm cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.
_ Vâng, cảm ơn bố.
Khi mọi việc xong suôi, tôi phụ cô Hồng và bà Lý dọn chén đĩa, và lau nhà, mặc dù bị yêu cầu đi nghỉ nhưng mà nếu không làm gì thì tôi cảm thấy buồn nên mặc kệ tôi cứ xông vào dọn dẹp, hôm nay là chủ nhật nên tôi không phải đến lớp, bố chồng tôi đã dẫn tôi tham quan khắp nhà, và giới thiệu từng phòng cho tôi, đúng là căn nhà rộng thật có quá nhiều phòng, đứng trước một căn phòng khóa cửa ông nói trước đây nó từng là phòng của chồng tôi. Tôi nhìn ông tò mò không hiểu, trước đây là sao, vậy là anh ta không sống ở đây, tôi không muốn gặp anh ta nhưng nếu anh ta không về thì chuyện ly hôn giữa tôi và anh ta biết giải quyết như thế nào, như đọc được suy nghĩ của tôi, ông bảo:
_ Con đừng lo, nó sắp về rồi, bố hy vọng là hai đứa hợp nhau
_ Con cũng mong là thế. Tôi trả lời ông mà trong lòng bức rức không yên, vì tôi đang nói rối ông, tôi muốn thoát khỏi nơi này, nó không thuộc về tôi, và tôi mong ra đi càng sớm càng tốt, tên chồng của tôi là Quốc Huy, cái tên nghe cũng hay nhưng không biết anh ta là con người như thế nào, có tốt như bố chồng tôi không hay anh ta là ác quỷ, cả đời của tôi, đã có nhiều ác quỷ vây quanh lắm rồi, nên tôi nghĩ thêm một người nữa chắc cũng không sao, cái mà tôi thích nhất ở trong căn nhà này, ngoài khu vườn tuyệt đẹp ra, là phòng thư viện với nhiều loại sách mà tôi lại là người rất thích sách, tôi reo lên sung sương ùa vào phòng tay mâm mê từng cuốn
_ Tuyệt quá bố ạ, có nhiều sách quá mà hình như cuốn nào cũng hay.
_ Thế là con đã có điểm chung với căn nhà này rồi đấy, ông nhìn tôi mỉm cười khi thấy cái tính trẻ con của tôi. Ông nói:
_ Chắc là con sẽ dành cả hôm nay ở đây đấy nhỉ ? thôi đọc đi nhé bố có chuyện phải làm, gặp lại con sau
_ Vâng, con chào ba, chúc ba một ngày tốt lành.
_ Ừ, con cũng vậy
Ông bỏ đi chỉ còn lại một mình tôi, tôi lục tìm mấy cuốn mà mình thích bật chiếc đèn con lên, tôi say sưa đọc, quyên thời gian, quyên hiện tại, tôi nhớ những ngày còn nhỏ, mỗi tối trước khi đi ngủ mẹ hay đọc cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích thật hay, tôi mở to mắt dõi theo như nuốt từng lời của mẹ, mẹ bảo:
_ Huơng của mẹ ngoan lắm, mai sau nhất định con sẽ gặp được người mà con yêu thương.
Tôi ngây thơ hỏi lại:
_ Người yêu thương là gì hả mẹ?
_ Là người sẽ cùng con đi hết cuộc đời. Bà xoa đầu tôi trả lời.
Tôi nhìn bà không hiểu, hình như với tôi lúc đó những từ này sao mà cao xa quá, nó quá tầm hiểu biết của một con nhóc như tôi, nay tôi trong tình trạng này, thì làm sao thực hiện được những gì mà mẹ mong muốn cho tôi, tôi thở dài. Tiếng cô Hồng:
_ Cô chủ, mời cô xuống ăn cơm.
_ Vâng, cháu xuống ngay.
Xếp lại mấy cuốn sách, tôi tìm thêm mấy cuốn định đem về phòng đọc tiếp, chỉ có mình tôi ăn cơm tối, vì bố chồng tôi vẫn chưa về, mọi người ai cũng có việc bận cả, quay về phòng mình tôi tắm rửa, rồi lôi sách ra đọc, nhưng tôi chợt nhớ là mình phải gọi điện cho con nhỏ Hoa, tôi cũng muốn gọi cho bố tôi, nhưng mà biết nói gì với ông bây giờ, thôi thì gọi cho con Hoa vậy
_ A lô, Hoa hả, mày đang làm gì đấy.
_ Tao đang học bài, thế còn mày.
_ Đang đọc sách, hôm nay mày có đi đâu chơi không?
_ Có chứ, tao cùng mấy đứa đi picnic, thế còn mày.
_ Ừ, tao ở nhà, không làm gì cả, mà tại sao mày lại bỏ đi như vậy hả, mai đến lớp mày sẽ biết tay tao.
Nó cười sặc lên, làm tôi tức nghẹn họng nhưng mà cũng phải bật cười vì tính con bạn tôi nó thế, nếu mà giận nó có giận cả đời. Nó kể cho tôi nghe chuyến đi ngày hôm nay của nó, đúng là các bạn của tôi vui thật, tôi ước giá mà tôi vô tư được như thế.
_ Chúc ngủ ngon.
_ Chúc mày ngủ ngon.
Tôi cúp máy, thấy lòng nhẹ nhàng hơn, gập sách lại tôi phải đi dạo mới được, lang thang ngoài vườn tôi giật mình vì hình như là có ai đang ngồi cạnh gốc liễu, nghe tiếng sột soạt người đó quay lại, tôi hét lên một tiếng và ngất lịm.
Tỉnh dậy trong căn phòng của mình, tôi không biết là mình đã mơ hay tỉnh, cố nhớ lại chuyện tối hôm qua, sau khi gọi điện cho con Hoa, tôi đi dạo một mình trong vườn, dưới gốc liễu tôi nhìn thấy một người, khi anh ta quay lại nhìn tôi ấn tượng đầu tiên là tóc anh ta rất dài, che gần hết khuôn mặt anh ta mặc một bộ đồ trắng, tôi chỉ kịp nhìn thấy như vậy thì đã hét lên bất tỉnh mất rồi, vì từ bé tôi đã rất sợ ma, mà anh ta lại ăn mặc như vậy thị làm sao mà tôi không sợ cho được, không biết anh ta có phải là người nữa hay không, mà ai đã mang tôi về phòng này, tôi đang tự hỏi lòng mình như vậy thì có tiếng gõ cửa:
_ Cô chủ, ông chủ mời cô xuống dưới nhà.
_ Vâng, cháu xuống ngay.
Chạy vội vào nhà tắm, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, bước xuống phòng khách, thì đã có bố chồng tôi và một người thanh niên lạ đang nói chuyện với nhau, nhìn thấy tôi, ông lo lắng hỏi:
_ Con đã khỏe chưa, mà tại sao hôm qua lại một mình đi dạo khuya như thế?
_ Dạ con không sao. Tôi đang định hỏi ông đã xảy ra chuyện gì, và ai đã mang tôi về phòng thì.
_ Ngồi xuống đây đi con, à mà bố quên không giới thiệu, đây là Minh Thái, bác sĩ và là bạn của chồng con.
Tôi mỉm cười và gật đầu chào lại anh ta:
_ Chào anh.
_ Còn đây là Hương, con dâu bác.
_ Chào cô. Anh ta mỉm cười chào lại tôi, nhưng ánh mắt thì đang quan sát tôi, tôi không hiểu là anh ta làm như thế có ý gì, và bố chồng tôi gọi tôi xuống nhà chỉ đơn giản giới thiệu tôi với ban của con trai thôi sao, nhìn anh ta không giống với người mà tôi đã trông thấy tối hôm qua, vậy thì ai trong nhà này ngoài những người mà tôi biết ra thì còn có ai khác ư? tại sao tôi lại không biết, không để cho tôi suy nghĩ nhiều, ông bảo:
_ Tối hôm qua chồng con nó về rồi.
_ A. Tôi kêu lên, vậy là cái người mà tôi trông thấy tối hôm qua là chồng của tôi sao, hic tôi không biết là mình phải đối diện với anh ta như thế nào, nhưng nếu xảy ra lần nữa chắc tôi đau tim chết mất.
_ Hôm qua, bố đã đi đón nó về đây, chắc là con đã gặp nó rồi.
_ Vâng. Tôi đáp lời ông mà như gió thoảng, phải tôi đã gặp anh ta, nhưng mà sao giống như trong mấy truyện liêu trai thế, đến bây giờ tôi vẫn còn rùng mình sợ hãi, vậy chắc là anh ta đã đưa tôi về phòng, nghĩ đến đây tôi đỏ mặt cũng xen lẫn nỗi sợ hãi, tôi nửa muốn gặp anh ta nửa lại không. Ông bảo:
_ Chúng ta đi ăn sáng thôi, rồi con theo ta đi gặp nó.
_ Vâng. Tôi đáp lời ông, nhưng trong giọng nói của ông tôi cảm nhận được có một cái gì đó không ổn, tôi quay sang nhìn Thái , tôi thấy anh cũng có tâm trạng giống như ba chồng tôi, vậy chuyện mà hai người cố dấu tôi là chuyện gì, mà tai sao sắc mặt của họ lại khó coi đến như vậy và tại sao chồng tôi không ăn sáng cùng mọi người, tại sao, bữa ăn diễn ra trong không khí buồn tẻ, và căng thẳng, tôi cố gắng ăn cho xong bữa sáng của mình, bố chồng tôi mọi hôm hay cười và nói chuyện với tôi nhưng hôm nay hình như mọi chuyện đã khác, thỉnh thoảng chỉ trao đổi vài câu ngắn ngủi, tôi giúp bác Lý dọn dẹp mọi thứ và cố chào hỏi bác, nhưng bác lờ tôi đi và nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, chỉ có cô Hồng là thân thiện với tôi, tôi không biết là vì sao, đã có biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi, tôi cũng không trả lời được.
Ông dẫn tôi đến trước cửa phòng của chồng tôi, ông gõ cửa, rồi bước vào, tôi hồi hộp bước theo ông, khi cảnh cửa mở ra tôi thấy có một không khí lạnh ùa vào mình, căn phòng tối om, không có ánh sáng.
Tôi phải cố gắng lắm mới quen dần được bóng tối trong căn phòng, mọi thứ xung quanh tôi như một màu đen đặc, không có lối thoát tôi thấy sợ nên nắm chặt hai tay vào nhau, tôi cảm tưởng ngón tay mình sắp vỡ nát, một không khí lạnh lùng bao quanh tôi, xác định mãi tôi mới thấy có một người đang nằm trên chiếc giường ở cuối phòng.
_ Huy, dậy chưa con? Tiếng bố chồng tôi vang lên.
_ …………….
_ Bố mang vợ con đến đây, chúng ta cần phải nói chuyện.
Tôi rụt rè lên tiếng.
_ Chào anh !
Không có tiếng trả lởi, bố chồng tôi thở dài còn tôi lúc này như người mới rớt từ cung trăng xuống vậy là sao tôi không hiểu, anh ta bị sao vậy, hay là anh ta không biết nói, để đáp lại suy nghĩ của tôi, thì một tiếng khô khốc vang lên, anh ta quay lại nhìn tôi, vẫn mái tóc dài che lấp khuôn mặt, nhưng hình như nửa khuôn mặt đã được băng bó lại, ánh mắt nhìn tôi trừng trừng đầy căm giận, tôi co rúm lại vì sợ hãi, tôi có cảm tưởng chân tay mình run rẩy đến nỗi không còn sức lực mà đứng dậy nữa, tôi nghĩ anh ta có lẽ giống ác quỷ hơn là người, bố chồng tôi phải đỡ tôi dậy. Ngay cái nhìn đầu tiên, anh ta nhìn tôi như muốn ăn tuơi nuốt sống, mặt anh ta nhăn lại nhìn bố tôi hỏi:
_ Cô ta là ai, và đang làm gì trong phòng con thế này?
_ Đây là vợ con, nó tên là Hương.
_ Cái gì ! Anh ta hét lên với tất cả sức lực của mình.