Tháo hẳn chiếc headphones ra để âm nhạc thổi bùng không gian im lìm của căn phòng rộng lớn, Vy Anh phấn khích nhảy nhảy trên giường nệm .
Cô đang bấn loạn vì album mới của Rin đây !
Bài nào bài nấy chất không chịu được, vừa nghe đã nghiện như thể bị thôi miên.
- Aaaaa, Rin ơi, anh làm em phát điên mất !
Vy Anh ôm con gấu heo, lăn một vòng trên giường rồi dán đôi mắt mê mẩn vào lap top để xem MV của Rin.
Chợt, di động của cô nhóc reo vang giai điệu Lolli quen thuộc đúng vào lúc Vy Anh tập trung nhất.
Cô nhóc miễn cưỡng nghe máy, giọng bực bội :
- Gì nào Best CEO ?
- Em đâu ?
- Em ở nhà ! Em sẽ không tới công ty ! Tối gặp lại anh sau !
Vy Anh nhanh chóng tắt máy, cô không thích bị gián đoạn vào lúc bấn loạn thế này.
- Sao anh lại so em với tên Rin đấy ! Em thay thế hắn là sao ? Em hơi đâu mà đâm đầu vào ngành giải trí này ! Anh muốn tống cổ Rin thì cứ làm, thiếu hắn, công ty cũng chẳng chết được !
Cậu ta chê anh kém cỏi, chẳng biết tí gì về nơi mình đang sống. Rõ vớ vẩn, anh ngược lại rất rành về những nơi giải trí như rạp kino, công viên và sở thú. Gì chứ vợ bắt anh đi chơi cùng suốt …
Về tới nhà, anh bắt gặp cô vợ nhỏ đang ngủ gục trên bàn ăn đã bày sẵn bữa tối. Có lẽ, vợ chờ anh.
Duy Phong ho nhẹ làm cô vợ nhỏ bừng tỉnh, với gương mặt ngái ngủ và buồn buồn, cô ngước mắt nhìn anh :
- Em gọi anh tắt máy là thế nào? Thư ký Hoàng bảo anh rời công ty từ lúc chiều cơ mà! Anh đã đi đâu vậy?
- Xem Rin!
Duy Phong đáp hời hợt rồi bỏ thẳng lên phòng, để lại dấu hỏi to đùng cho cô vợ nhỏ vừa đáng yêu, vừa đáng giận.
Lúc Duy Phong tắm xong, Vy Anh bắt anh phải sấy tóc thật khô rồi mới được làm việc nhưng anh nhất quyết không nghe theo. Cô đành phải tự mình làm, tiện thể nắn bóp vai anh.
- Đừng nói là anh giận em vì không tới công ty cùng anh nhé!
Duy Phong nín thinh, chờ từ cô lời xin lỗi hay thú tội nào đó. Anh rất thích nhìn vẻ mặt phụng phịu và nghe giọng nói nũng nịu của vợ. Rồi thì sẽ xoá tội cho cô nhóc ngay lập tức!
Vy Anh choàng tay lên cổ anh, đầu kê lên bờ vai rộng. Cô thủ thỉ :
- Em thương anh nên mới không đến. Anh thử tính xem, em mà đến thì anh sẽ phải mệt lắm. Vừa phải canh cho em ngủ vừa phải làm việc. Đã thế, em còn hay phàn nàn về anh nữa, em ở nhà thì anh yên ổn hơn mà!
Duy Phong cất laptop, anh nhìn cô vợ nhỏ thật lâu. Giỏi lắm! Ham chơi mê tên chết bầm nào đó nên trốn anh, thế mà còn lôi ra lắm lý lẽ như vậy đấy! Anh nghiêm túc hỏi:
- Rin có album mới. Hay nên em nghe không dứt ra nổi!
Duy Phong thoáng trầm tư. Cô vợ nhỏ nín thở chờ anh phán xét nhưng cuối cùng, anh chỉ gật đầu.
- Ừ. Rất hay!
Vy Anh kinh ngạc, có phần xúc động lay mạnh tay anh và hỏi dồn dập.
- Anh nói hay là thế nào? Anh cũng xem Rin hay sao? Chiều nay anh đã đi xem liveshow của Rin thật à?
Tiếng uh huh vô tâm của Duy Phong gây choáng cho cô vợ nhỏ, cứ mở to mắt nhìn anh đầy lạ lẫm. Phải đến khi bị anh cắn nhẹ vào môi, cô mới sửng sốt thốt ra câu hỏi ngớ ngẩn :
- Em cũng đến xem! Biết anh thế thì em đã rủ anh đi cùng rồi!
Vy Anh tiếc, cô cứ tưởng anh … thù Rin nhưng hóa ra là … âm thầm thích. Để xem nào, vì sao anh cấm đoán cô tiếp xúc với những gì liên quan tới Rin nhưng lại một mình đi xem idol này? Chỉ có thể là anh … vờ ghét Rin. Cô hiểu được vấn đề rồi, thần tượng nam thì đa phần fan là girl, Duy Phong nhà cô sợ bị xoi mói nên mới việc anh là fanboy!
Con gái mê Rin thì đương nhiên vì Rin đẹp trai theo kiểu con gái, còn boy mà mê Rin thì … hơi lạ. Thôi không sao, cô sẽ thoải mái với sở thích của chồng dù thấy hơi khó chịu vì anh chỉ nên thích và yêu mỗi mình cô!
- Em có rất nhiều ảnh của Rin. Anh muốn xem không? – Vy Anh bắt đầu khoe.
Nén bực tức, Duy Phong gật đầu với vợ. Anh phải diễn đúng kế hoạch đã đặt ra, là vờ mê mệt tên idol chết bầm của cô vợ nhỏ. Giả làm fan cuồng thì hay hơn nữa!
Duy Phong miễn cưỡng xem tập poster dày cộm và vợ đưa cho, mắt thì ghim chặt vào người trong ảnh nhưng tâm trí đã bị anh vứt đi nơi khác. Anh đang nghĩ về lời Bùi Quang lúc chiều, cậu ta nói anh nên nhuộm tóc màu bạch kim…
Chẳng mấy chốc, cơn bấn loạn đã choán kín Vy Anh. Cô không ngừng khen Rin trước mặt Duy Phong:
- Mắt Rin này, trong và to như búp bê ấy. Con trai thế này thì dịu dàng phải biết! Lông mi dài nữa, là người tâm lý lắm!
Duy Phong cố cười nhẹ với cô vợ nhỏ, nhân lúc cô không để ý thì xé rách vài tấm poster và vứt thẳng ra ngoài cửa sổ.
- Da của Rin kìa, trắng và mịn hơn da em nữa! Ai nhìn vào mà không muốn cắn cơ chứ!
Duy Phong tiếp tục nhịn nhưng cô vợ nhỏ lại cứ như rút dần kiên nhẫn của anh khi liên tục tung hô Rin lên cao tít. Rin đẹp nỗi gì! Xấu, quá xấu!
- Môi Rin kìa, nhìn yêu quá! Môi Rin mỏng, muốn hôn thật!
Thật lạ… thần tượng của mình đang bị xúc phạm nhưng cô lại thấy vui đôi chút. Từ khi biết chồng mình cũng thích Rin và muốn hôn Rin thì cô ghét Rin một phần nào đó…
- Thế anh đừng xem Rin nữa. Không hợp với anh đâu!
Hôm sau đó, Vy Anh chờ tới quá trưa vẫn không thấy Duy Phong điện thoại giục cô tới công ty như mọi ngày. Cô cứ ở nhà vật vờ mãi … Tối qua, anh làm cô tức nghẹn vì nhắc về Rin suốt đêm nên cô không có hứng xem Rin thêm nữa!
Bức bối, Vy Anh tự mình tìm tới công ty. Vừa bước vào tầng 10, cô đã phải choáng vì không gian đầy ắp tiếng nhạc … của Rin. Hoảng hơn nữa là cảnh tượng trong căn phòng kính. Trước máy laptop, Duy Phong, thư kí Hoàng, Mạnh Vũ và Bùi Quang đang chăm chú xem Mv của Rin. Tập trung tới nỗi không biết rằng Vy Anh đang đứng sau họ. Sắc mặt cô dần tối sầm vì những lời bàn tán về Rin.
- CEO xem kìa, chân Rin dài! – Nguyên thốt lên, ánh mắt tinh quái ngầm ra ám hiệu cho ba người còn lại về sự xuất hiện của Vy Anh.
Họ gật gù, vờ như không biết tới ai đó đang đứng ngay phía sau.
- CEO, da Rin trắng mịn hơn da Vy Anh nữa. – Mạnh Vũ độp thẳng.
- Sao lại đem Rin so với Vy Anh? – Bùi Quang gắt – Vy Anh đâu so được với Rin.
- Không sao. – Duy Phong nói bâng quơ – Mắt Rin to hơn mắt Vy Anh nữa.
Ai đó vừa dứt lời, ba tiếng “ Đúng ” cùng lúc vang lên. Còn Vy Anh … máu đã dồn tới tận đỉnh đầu …
- Mắt Rin mà to hơn mắt em à!!!
Vy Anh tức tối hét ầm lên khiến hết thảy bốn người kia im bặt. Trừ Duy Phong ra thì những người còn lại cố nín cười, chỉ dám thầm đắc ý.
Vy Anh trừng mắt nhìn chồng mình, nhấn giọng:
- Anh nói mắt ai to hơn, hả?
- Rin! Nhìn qua là biết ngay. Mắt Rin không chỉ to mà còn đẹp. Nhìn phát yêu ngay!
Thư ký Hoàng tấm tắc khen Rin, mặc cho người bạn nhỏ đang tối sầm mặt mũi. Môi bặm chặt như muốn đánh người.
Mạnh Vũ vờ an ủi:
- Vy Anh đừng để ý. Mỗi người có một nét đẹp riêng. Không ai giống ai cả!
- Vừa nãy, anh nói da Rin đẹp hơn da em. Là thế nào, hả?
Vy Anh lôi lời nói xấu của Mạnh Vũ ra tra hỏi, tiện thể lườm Bùi Quang và quay sang phía Nguyên:
- Anh khen chân Rin dài là có ý gì?
Nguyên trưng ra vẻ mặt rất ư là vô tội, cứ như là không hiểu và không biết Vy Anh đang nói gì.
- Anh đừng giả vờ! Đừng tưởng anh có ngoại hình ngây thơ thì lừa được em. Em nhắc lại, anh khen Rin chân dài là có ý gì?
- Anh… – Nguyên lần đầu tiên thấy Vy Anh nổi giận nên có phần lúng túng. Cậu ngay lập tức đẩy quyền trả lời sang cho Duy Phong bằng cách đổ tội – CEO khen Rin như thế trước.
Ánh mắt hình viện đạn của Vy Anh ngay tức thì bắn thẳng vào Best CEO…
- Em sẽ chuyển lời cho Rin là anh đang quan tâm Rin. Cậu ta cũng thích anh lắm!
***
Vy Anh lần đầu tiên nổi điên. Ngồi trong xe với Duy Phong, tay cô cứ bấu chặt thắt dây an toàn, vừa nghiến răng vừa nguýt lườm người đang điều khiển volant:
- Em nghi ngờ về giới tính của anh!
- Anh không gay. – Duy Phong chậm rãi đáp, tâm trạng khá thoải mái vì Vy Anh đang tức sôi người.
- Thế anh với mấy người có vẻ tha thiết Rin quá thế? – Vy Anh khoanh tay lại như tra hỏi. Cô đã bắt đầu ghen với Rin…
- Ừ.
- Ừ? Rin là con trai. Anh không thấy mình có vấn đề à?
Duy Phong ậm ừ:
- Trai gái không vấn đề. Quan trọng, anh thấy thích Rin!
Vy Anh choáng. Tựa hồ như đầu cô bị giáng mạnh vào tường sắp nổ tung, các thùy não gần như đứt phựt. Cô đập đập tay vào cửa xe:
- Em muốn xuống! Em muốn xuống!
***
Về tới nhà, Vy Anh tếch ngay vào phòng và chui trong chăn. Cô cần bình tâm, cần nhìn nhận sự việc kỳ quái này một cách sáng suốt hơn.
Cô đang tức vì chồng mình nói thích người khác! Rin là thần tượng của cô, có khi anh vì thế nên thích Rin, cô đừng phức tạp hóa mọi chuyện lên thì hơn.
Và lại, anh không gay. Giữa anh và Rin không thể tồn tại gì gì đó được. Cho nên, cô đừng ghen vớ vẩn như thể Rin là tình nhân của anh và hà khắc với chồng!
Vy Anh ngẫm nghĩ thật lâu, ôm gấu heo thật chặt rồi quyết định sẽ cấm tiệt người kia động tới bất cứ thứ gì liên quan tới Rin. Còn cô vẫn là fan trung thành của Rin!
Cô sang phòng bên cạnh thăm Duy Phong, vì giận nên cô cách ly anh… Duy Phong của cô đang ngủ nên phải nhón chân thật nhẹ để anh không tỉnh giấc.
Ngay khi Vy Anh định kéo chăn đắp cho anh thì Duy Phong mở mắt, giọng uể oải:
- Anh đói.
- Anh muốn ăn gì nào?
Duy Phong không đáp, anh ngoắc tay ra hiệu cho cô vợ nhỏ lại gần mình hơn và thì thầm:
- Live show Rin. Đi không?
Vy Anh định nói có theo phản xạ nhưng câu trả lời bật ra khỏi miệng là KHÔNG! Cô vực chồng dậy, lôi anh xuống bếp nấu ăn cùng cô. Rốt cuộc là khi cô bảo anh thái hành thì anh trốn đi đâu mất…
Vy Anh bận nấu bao nhiêu là món để bồi dưỡng anh nhưng anh ăn rất ít. Kệ anh có muốn hay không, Vy Anh ép anh phải ăn hết!
Vừa ăn tối, hai người vừa xem tivi. Vy Anh vừa định xem hoạt hình thì Duy Phong chuyển sang kênh ca nhạc. Nể tình anh đang ăn nên cô vợ nhỏ không giành lại remote, chỉ thấy ngạc nhiên vì người khô khan như ai kia cũng biết nghe nhạc.
Thật trùng hợp! Rin đang xuất hiện trên truyền hình trong một cuộc phỏng vấn và Rin đã nói với Mc…
- Thật ra, tôi là người đồng tính.
Vy Anh nghẹn, cô ho sặc sụa và ngồi bất động thật lâu vì sốc. Duy Phong rất đắc ý, gì chứ anh chả cần cướp sự nghiệp Rin, chỉ việc “nhờ” Bùi Vĩnh…
- Rin gay à. Thích thật! – Duy Phong dị ứng với lời nói của mình nhưng nhìn cô vợ nhỏ đang đờ mặt thì nói thêm:
- Vợ ơi, Bùi Quang nói Rin muốn gặp anh.
- Còn lâu! Rin gì mà Rin. Em cấm anh nhắc tới Rin! Anh biết chưa?
Kể từ tối hôm đó… thần tượng Rin mất đi một fan trung thành
Một tháng nằm mê man nhưng không hề bất tỉnh. Duy Phong hoàn toàn biết đến những chuyện đã xảy ra với mình, chỉ là mắt anh không cách nào gượng dậy nổi.
Đầu anh ngập những ý nghĩ và hình ảnh về Vy Anh – người mà anh đã chia tay vào chiều muộn của một hôm nào đó …
Hình như, anh sẽ chỉ lặng lẽ bên đời người con gái ấy.
Đôi môi lạnh lẽo khẽ mím lại .
Dường như anh là một linh hồn vờn quanh cô nhóc ngốc nghếch ấy, có thể thấy rõ những nơi cô đặt chân tới và biết rõ cô đang làm gì.
Như lúc này, người con gái anh yêu đang nắm chặt chiếc máy ghi âm trong tay, ngước lên toà cao ốc Khánh Phong với ánh nhìn ngây dại, nước mắt cô chảy dài …
Cô đứng lặng rất lâu, cho tới khi nắng vàng được thay bằng những tia tím nhạt của hoàng hôn, cô gái nhỏ mới lê đôi giày vải.
Duy Phong im lặng bước theo cô lên một chuyến bus nào đó, hàng ghế tận cuối xe.
Người anh yêu thương áp má vào cửa kính, đôi vai gầy run lên từng đợt vì lạnh và vì khóc. Duy Phong ôm cô thật chặt nhưng vòng ôm của anh, cô chẳng thể nào cảm nhận, cứ khóc mãi như đứa trẻ mất đi món đồ chơi quí giá.
Xuống bus, người anh yêu thương vụng về lau quệt mặt mũi, nhìn đờ đẫn vào trường Đại học kinh tế .
- Anh chưa từng bước chân vào đây, phải thế không anh Duy Phong ?
Duy Phong gật đầu …
- Em biết mà ! Anh toàn cúp học thôi !
Người anh yêu thương cười yếu ớt, bóng mảnh mai của cô như tan dần vào ráng chiều.
Có ai đó gọi người anh yêu thương:
- Cháu ơi, lại đây ngồi !
- Đừng !
Duy Phong giữ vai cô lại, ngăn cô bước tới chỗ người bán quà vặt. Anh thì thầm :
- Lạnh. Về nhà và ngủ đi !
Người anh yêu thương thật bướng bỉnh, cô không thèm nghe lời anh. Cô ngồi xuống cạnh quán hàng vặt, thò tay lấy chiếc bánh bao nóng hổi, ăn ngon lành.
Đến giờ , anh vẫn không biết là linh hồn anh theo cô hay tất cả chỉ dựa theo tưởng tượng của anh về cô …
Gần 9 giờ tối, Vy Anh ngáp nhẹ và rời bàn học, đi uống sữa . Bỗng, cô cúi mặt nhìn sữa trong cốc một lúc thật lâu, thở dài :
- Em vẫn thắc mắc, lần anh cười vì chiều cao khiêm tốn của em ấy. Anh bảo sẽ phải mỏi cổ, là sao nhỉ.
- Là vì anh thích hôn em !
Vy Anh chớp nhẹ mắt, thả trôi giọt khóc xuống cốc sữa ấm. Mắt cô nhoè đi, qua màng nước mắt , cô thấy dáng người ngạo mạn in loáng thoáng trên ô cửa kính.
Nhưng khi dụi mắt, cô mới biết đó là ảo ảnh …
- Đừng khóc vì anh ! Rồi anh sẽ về.
Duy Phong đau đớn ôm người anh yêu thương vào lòng, dường như vòng tay anh rất lạnh nên cô gái nhỏ trốn vào chăn cùng đám thú nhồi bông.
Đêm buông dần. Anh lắng nghe hơi thở thở đều đặn xen lẫn những tiếng nấc của người anh yêu thương.k Anh muốn vực cô dậy khỏi chuỗi ngày đau đớn này nhưng chịu thôi, chính anh vẫn chưa thoát khỏi bàn tay tử thần.
Nửa đêm, Vy Anh giật mình bừng tỉnh vì ác mộng. Cô nép người vào góc tường,mặt chôn sâu vào hai chân.
Cô buồn, muốn khóc nhưng sợ bố mẹ sẽ tỉnh giấc. Cô đau, muốn trốn khỏi thành phố này nhưng sợ sẽ không thấy người ấy nữa. Cô bất lực với chính mình …
Thức tới sáng đêm, Vy Anh chợp mắt đôi chút vì quá mệt. Dường như có giọng nói trầm lạnh đi vào giấc mơ của cô.
“ Anh sẽ về, thật đấy ! ”
***
Ngày nối tiếp ngày qua đi. Duy Phong trong lặng lẽ vẫn kề bên người anh yêu thương.
Cô thường thẫn thờ trong lúc làm việc gì đó. Như khi ngồi trên lớp học,mắt cô nhìn lên bảng nhưng tai lại đeo phones để nghe lời anh phát ra từ máy ghi âm.
Như khi cô chơi đùa với Trúc Vũ, môi cười vui vẻ nhưng phảng phất trong nét mặt rạng rỡ ấy là nỗi đau xót và thương tổn.
- Vy Anh này, quán Mun có loại bánh kem mới. Thứ bảy hai đứa mình tới nhé ?
Người anh yêu thương nhoẻn miệng cười :
- Trúc Vũ, cậu có nhớ lần tớ với anh Huy đến quán Mun không ? Tớ đã ngủ quên trên xe anh Duy Phong, còn cầm áo anh ấy về nữa. Ngại thật !
Trúc Vũ thay anh ôm chầm lấy Vy Anh, giọng cầu xin :
- Quên đi được không bạn của tớ ?
Vy Anh chầm chậm nói :
- Tớ sẽ quên mà !
Duy Phong mím môi, cười nhạt :
- Để xem, em có dám không ?
Ngày hôm ấy, Vy Anh lang thang tới quảng trường. Cô thả một đồng xu xuống nước và chắp tai lại, lẩm bẩm điều ước kỳ quái :
- God, con ước thiên thần ấy sẽ mãi hạnh phúc bên người anh ấy yêu ! Nếu God không thực hiện điều này, người sẽ biến thái hơn cả thư ký của Hoàng Duy Phong !
Duy Phong cùng người anh yêu nhìn xu lấp lánh , anh ôm cô gái nhỏ, tựa đầu lên làn tóc thơm ngát. God gì chứ, chính anh sẽ thực hiện điều ước này !
- Anh đâu thế ? Để em thấy anh đi. Tại sao biến mất như chưa từng tồn tại trong đời em vậy ?
Vy Anh khóc nức nở, từ ngày cá tháng tư, cô đã chẳng thể thấy anh thêm một tích tắc nào nữa. Những nơi từng có anh, giờ chỉ còn mình cô với trái tim tan nát.
Có phải là cô đau chưa đủ nên anh vẫn chưa xuất hiện ?
Bao nhiêu cánh hoa đã tàn, bao nhiêu cầu vồng đã tan và bao nhiêu cơn mưa đã tạnh rồi … Sao vẫn chưa thấy anh ?
Vy Anh buông xuôi cơ thể, mấp máy môi.
- Xin anh đấy, cho em thấy anh đi !
Duy Phong chìa tay ra để kéo người anh yêu dậy, đáy mắt anh tĩnh lặng hiện thấp thoáng chút buồn chút khổ sở.
- Dậy nào ! Chờ anh thêm nữa, được không ?
[ Kể về những ngày Duy Phong bất tỉnh sau vụt tai nạn. Linh hồn anh thoát khỏi thể xác còn chìm trong mê man, hóa thành làn gió lạnh để theo sát người anh yêu thương … ]
- Vy Anh : Người là gió thoảng bên em. Ừm, thoảng qua … chỉ thế … nhưng quên Người với em là điều không thể …
- Duy Phong : Anh sẽ về !
***
Cuối tuần là ngày Vy Anh nhớ người ấy nhiều nhất vì cô hay lang thang tới những nơi in chút bóng dáng ngạo mạn.
Vị đắng , ngọt trộn lẫn nhau khiến cô không còn cảm nhận được hương vị nào nữa.
Vậy là lần ấy, lần cô cùng anh Huy tới đây, người ấy đã bị mất vị giác …
Cả đêm qua không ngủ nên gục thẳng trên bàn kính.
Duy Phong ngồi đối diện người anh yêu thương, vươn tay ra muốn vuốt nhẹ mái tóc ngắn cũn cợn nhưng sợ cô bé con sẽ thức giấc.
Cô mơ gì đó nên cười mỉm , và rồi giọt nước tinh khiết ứa ra từ khoé mắt buồn thẳm.
Vy Anh nấc một tiếng rồi chầm chậm nhấc đầu khỏi mặt kính mát lạnh, những ngón tay bé xíu của cô e dè chạm vào khoảng không trước mặt. Cô biết đây chỉ là ảo giác nhưng không tài nào dứt mắt khỏi hình ảnh mờ nhạt trước mắt mình. Cô đang chạm tay vào khuôn mặt lạnh lẽo của người ấy …
- Em thấy anh này. Còn anh, trong mắt anh giờ còn em không ?
Duy Phong cười khẽ, gật nhẹ đầu. Không chỉ mắt mà ngay chính linh hồn của anh cũng thuộc về cô .
- Em muốn quên anh lắm nhưng không thể. Hay là em chờ anh và chị ấy chia tay ?
- Em ngốc ! Anh và cô ta …
Chưa để Duy Phong kịp nói hết lời, Vy Anh đã đứng dậy và đi khỏi quán Mun.
Cô bước đi vô định trên vỉa hè, không biết tới anh luôn sánh bước cạnh bên. Chợt điện thoại cô reo lên đoạn nhạc lollipop thân quen nhưng cô cũng không buồn nghe. Chỉ đến khi một tin nhắn gửi tới, cô mới miễn cưỡng đọc.
Duy Phong ghé đầu sang để xem nội dung Sms kia thế nào nhưng rất tiếc là nửa chữ anh cũng không hiểu ! Là tiếng việt đấy nhưng theo kiểu xì tin …
- Bạn cùng lớp muốn giới thiệu em cho một vài chàng trai khác. Em có nên quen người mới như một cách quên anh không nhỉ ?
- Không cho phép em !
Duy Phong bực mình dang tay siết mạnh người anh yêu thương nhưng đáp lại vòng ôm đó là vẻ ảo não của người ấy.
Vy Anh lẩm bẩm :
- Nào có ai, đẹp trai như anh !
***
Tối hôm đó, Nguyên tìm gặp Vy Anh. Cậu muốn nói điều gì đó để an ủi cô nhóc nhưng lời nói ra cứ cứng nhắc như dạy bảo.
- Em cố lên đi. Tổng giám đốc có lý do riêng mới nói chia tay với em mà !
- Em nghe câu này tới chán ngấy rồi. Sao chính anh ấy không tự nói ra mà mấy người cứ thay nhau khuyên em vậy !
Vy Anh không nhìn Nguyên nữa, mắt cô hôn sâu vào mũi giày của mình.
Nguyên khẽ thở dài :
- Tổng giám đốc hiện nay đang … thôi bỏ đi, chỉ cần em còn ở đây thì Duy Phong sẽ trở về sớm !
Nguyên lúc ấy phải về gấp biệt thự trắng để xem xét tình hình của Duy Phong nên chỉ nói chuyện với Vy Anh rất ít.
Cậu ta đi rồi, Vy Anh trở vào trong nhà với tâm trạng trống rỗng.
Sự biến mất của anh với cô là một hiện thực tàn nhẫn, cô buộc phải chấp nhận nhưng rồi thì sao ? Ngày mai cô sẽ lại đau hơn hôm nay …
Vy Anh không muốn ngủ, cứ lôi bức ảnh mà cô lấy trộm từ nhà anh ra để ngắm nghía. Ngón tay của cô di di lên cậu bé đang tựa người vào cửa gỗ màu nâu nhạt.
- Anh đẹp trai từ bé !
Duy Phong cười khẽ, tâm trí anh tạm thời băng ngược về những ngày xưa ấy. Khoảng thời gian anh có cô bé con , anh biết bé con rất dễ thương nhưng không thể nào hình dung ra cô .
- Anh Duy Phong ơi!
Lúc anh còn nhớ về bé còn thì người anh yêu thương chợt gọi, giọng cô buồn buồn :
- Em muốn gặp anh ngay lúc này nhưng anh đang ở đâu vậy ?
- Ngay bên em .
Vy Anh lặng người, cô nghi ngờ vào những gì mình vừa nghe. Lại là ảo giác ! Cô gái nhỏ lục tung tủ thuốc , uống liền hai viên thuốc ngủ. Cô sợ hãi những ảo giác thường xuyên lởn vởn quanh cô, nó là ảo giác nhưng mang tới cô cảm giác thật sự khiến cô không dứt nổi mình khỏi nỗi nhớ về anh.
Đêm ấy,
Duy Phong không thể ngắm người anh yêu thương ngủ say.
Anh phải gắng thoát ra khỏi cơn hôn mê chết tiệt mà mình đang mắc phải. Cả thể xác và linh hồn anh đều vùng lên điên cuồng để anh tỉnh dậy.
Anh luôn nghe thấy giọng nói trong trẻo thúc giục bên tai .
- Cho em thấy anh đi. Đừng là gió thoảng qua như người chưa từng tồn tại trong đời em như thế.
***
Duy Phong tỉnh dậy vào mờ sáng của ngày nào đó. Anh nghe tim đập loạn nhịp vì chuỗi giấc mơ sắc nét luôn đeo bám anh trong những ngày qua.
Cơ thể anh còn yếu ớt vì dư âm của vụ tai nạn nhưng anh vẫn gượng dậy.
Bác sỹ khuyên can và xin anh đừng cử động nhiều nhưng không thể.
Anh gọi Nguyên, bảo cậu ta chuẩn bị xe đua cho anh.
Nguyên biết tính anh nên không ngăn cản, chỉ nói bâng quơ.
Ngay lập tức, Vy Anh liếc xéo ai đó: Anh thôi đi!
- Những kẻ tò mò: Chiều cao thật sự của hai người?
Duy Phong đáp ngắn gọn: 1m86.
Vy Anh chần chừ thật lâu rồi nói thật khẽ: Mình thấp hơn anh ấy 31cm.
Những kẻ tò mò nhẩm phép tính nhanh, sau đó phá lên cười: Thua tận 31cm? Vy Anh chỉ 1m55 thôi à?
Vy Anh gắt: Câu tiếp theo!
- Những kẻ tò mò mới hỏi hai câu đã quay hẳn sang Duy Phong vì tinh thần bấn loạn, họ phớt lờ hẳn Vy Anh và chỉ phỏng vấn riêng Gió Độc: Anh hãy tự nhận xét về mình!
Duy Phong: Đẹp trai.
Những kẻ tò mò: Công nhận anh đẹp tuyệt nhưng tại sao anh không nhận xét mình tài giỏi, bản lĩnh chẳng hạn và anh nói nhiều hơn một chút được chứ? Anh nhận xét lại nào! Anh tự thấy mình thế nào?
Ai kia vừa dứt câu, Vy Anh liền hung hăng cắn mạnh tay anh còn những kẻ tò mò thì nhảy dựng, hét toáng lên: Tụi em còn hơn thế, anh không cần dụ, tụi em cũng tự lao vào anh mà Hoàng Duy Phong!!!
- Thì anh giờ mới rời công ty mà! Dạo này Duy Phong lười kinh khủng, việc gì cũng phải đến tay anh.
Thư ký Hoàng lắc đầu thở dài, nói dối mà không chớp mắt, lại còn làm ra vẻ khổ sở như mình rất ư là tận tụy với Khánh Phong. Anh ta muốn vào nhà nhưng cô vợ trẻ chắn ngay trước cửa, mặt hằm hằm như muốn băm anh ta thành trăm mảnh. Nhận thấy tình thế này khá nguy hiểm nên anh ta cất giọng ngọt ngào:
- Sao vợ tôi xinh xắn, đáng yêu, tuyệt vời thế! Thiên sứ, thiên thần mà có gặp vợ cũng sẽ tự bẻ gãy đôi cánh vì quá xấu hổ. Em mà xuất hiện trên thế gian thì truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn sẽ bị cho là nói láo, gương thần sẽ là kẻ nói xạo vì Nàng Ngọc Mỹ mới là người đẹp nhất vũ trụ. Còn người đàn ông nào mà không rung động trước vợ thì hắn chắc chắn là bị tâm thần phân liệt hoặc não phẳng!
Chồng vừa dứt câu, Ngọc Mỹ liền tút điện thoại ra, rà một cái tên trong danh bạ rồi áp vào tai. Cô vợ trẻ khoái chí nghĩ thầm “ Này thì tâm thần phân liệt, này thì não phẳng. Anh chết chắc! ”
- Em gọi ai thế?
- CEO của anh. Hoàng Duy Phong!
- Em gọi cậu ta làm gì? – Thư kí Hoàng khó hiểu nhìn vợ, chả rõ vợ đang có âm mưu gì. Thường thì lúc tức anh, Ngọc Mỹ vẫn hay liên lạc với Duy Phong để cậu ta chất đống việc ngập đầu anh ở công ty.
- Em gọi anh ấy, để hỏi xem có thật anh ấy bị tâm thần phân liệt và não anh ấy có phẳng thật hay không. Vì anh ấy không rung động trước em! – Ngọc Mỹ đáp rõ ràng từng chữ.
Duy Phong cúp máy sau câu nói ngắn gọn và không liên quan tới không thể hiểu nổi. Cũng may là thư kí Hoàng đã quá quen thân với cậu ta nên ngẫm vài giây mới hiểu rõ câu cụt lủn ấy. Nghĩa là Vy Anh đang học, nhưng có lẽ cô nhóc gặp bài khó nên Duy Phong phải giúp, vì thế, cậu ta không có thời gian nói chuyện với người thứ kí “tận tâm, tận lực”, và vì thế, cậu ta cúp máy…
Ngọc Mỹ hết lườm rồi nguýt thư kí Hoàng, vẫn không có ý định cho anh ta vào nhà vì lí do về trễ … mười ba phút!
- Mỹ à, anh bị kẹt xe mà! Em phải tin anh chứ! – Thư kí Hoàng
nhăn nhó, không ngừng nâng lên hạ xuống túi đựng laptop, vờ như là nó rất nặng – Kìa Mỹ, anh đói lắm rồi!
- Đi nhà hàng mà ăn!
- Không được! Dạ dày anh chỉ quen với đồ em nấu! – Thư ký Hoàng giở trò nịnh nọt.
- Đồ em nấu đổ hết rồi!
- Sao em lại đổ đi?
- Chờ anh lâu thì đổ chứ sao! – Ngọc Mỹ trợn mắt – Anh dám ý kiến hả?
- Có mười ba phút thôi mà! Em đừng hành hạ chồng em thế chứ Ngọc Mỹ xinh đẹp! – Thư ký Hoàng nói như rên rỉ – Cho anh vào nhà đi, để anh còn ăn, còn sống vì em nữa!
Ngọc Mỹ né người sang một bên, chừa khoảng trống để chồng có thể vào, nhưng ngay khi thư kí Hoàng vừa hí hửng cởi giày thì cô ra lệnh:
- Hôm nay anh nấu một bữa đi. Em nấu mãi rồi!
- Được rồi. Thì anh nấu. Có vấn đề gì đâu! – Thư kí Hoàng vui vẻ đáp, vòng tay ôm chặt eo vợ, cười gian – Còn em, giúp anh tắm nhé! ”
Luật sư Huy mấy hôm liền thường xuyên trốn văn phòng tới quán Mun thăm vợ. Nếu bắt gặp vợ không chịu ngồi yên một chỗ mà nhúng tay vào việc quán thì anh sẽ lôi hết nhân viên ra nạt nộ. Còn nếu thấy vợ ngoan ngoãn đợi anh tới thì khỏi phải nói, Nguyễn Huy sẽ tăng lương cho nhân viên vô điều kiện!
Hôm nay cũng vậy, Nguyễn Huy đùn đẩy hết cho cấp dưới rồi chạy đến vợ. Nhân viên thấy anh thì liếc nhau cười tủm tỉm còn Mun vẫn chăm chú tìm hiểu loại bánh mới, biết chồng tới vẫn kệ. Luật sư Huy che miệng ho khan, có ý đánh tiếng nhưng đổi lại là câu nói thờ ơ:
- Anh ốm à?
- Đúng đúng. Anh ốm! – Luật sư lập tức sà vào người vợ, đầu còn dụi dụi ngực vợ như trẻ con – Anh ốm!
Phì! Nhịn không được nên nhân viên trong quán bật cười thành tiếng, họ liền bị Nguyễn Huy xua tay giải tán. Mun ngại, xô mạnh đầu chồng:
- Anh kỳ quá!
- Anh ốm không lo, lo gì người ta nhìn!
- Ôm gái nhiều thì ốm! Đáng. – Mun lườm.
- Em vẫn ghen đấy à? – Nguyễn Huy thở dài – Anh đã nói là cô ấy nhắn nhầm máy rồi mà.
- Nhầm, nhầm anh còn nhắn lại. Hai người ve vãn nhau qua điện thoại, tưởng em không biết sao?
- Một phút bốc đồng của anh. Em tha thứ đi vợ!
- Không!
Nguyễn Huy chưng hửng, vẻ mặt rất tội. Thực ra, anh phạm lỗi nhưng lỗi đó đâu đáng để Mun giận anh lâu như thế. Chẳng qua là tuần trước, có số lạ nhắn vào máy anh một cái tin rất ư mùi mẫn. Tính lả lơi nổi lên nên anh nhắn lại. Cứ thế được vài tin thì bị Mun phát hiện, anh giải thích thế nào vợ cũng không chịu nghe, một mực cho rằng anh ngựa quen đường cũ như lúc trước. Anh xuống nước, nịnh nọt vợ mà vợ vẫn chả thèm đếm xỉa gì hết!
- Ghét vợ thật. Anh thề anh chỉ yêu em, thật đấy! – Nguyễn Huy gần như hét lên.
- Anh thề thốt ăn thua gì. Thư kí Hoàng bạn anh còn dọa từ bỏ tất cả nếu Ngọc Mỹ không tha thứ kia kìa! – Mun lườm – Đâu rồi cũng vào đấy! Đàn ông các anh không đáng tin.
- Anh không như hắn. Anh từ bỏ thật đấy! – Nguyễn Huy làm mặt hình sự, tháo sim quăng máy rồi ngồi khoanh tay. Cứ như thế là từ bỏ hết rồi…
- Ôi anh à! Đừng từ bỏ mà anh. Anh vứt di động thì chúng mình còn đâu cơ hội tán tỉnh nhau!
Cùng lúc, Nguyễn Huy và Mun nhìn chằm chằm người vừa nói ra câu ấy. Đó là một cô gái trẻ, mặt mũi trông nhanh nhẹn và khá nghịch ngợm. Cô ta lăng xăng chạy tới ôm vai bá cổ Nguyễn Huy, mắt chớp chớp: