Hina tươi cười chào hắn và đi ra khỏi phòng trước,cũng đến giờ ăn trưa rồi.
“Sao nhóc, lại nói xấu gì tôi đấy, nhóc quên điều luật rồi à?”
Yuu bước đến trước mặt tôi và nở nụ cười toe toét thường ngày của mình.
“Tôi không quên và cũng không nói xấu anh, chỉ nói sự thật thôi”
“Vậy sao?”
“Tại sao hôm nay đích thân “rồng đến thăm tôm” thế?”
Tôi đáp lại, hướng câu chuyện sang chuyện khác, nhưng trong giọng điệu của chính mình thấy có chút mỉa mai.
“Đương nhiên là có chuyện,chiều nay sắp xếp ra sớm đi với tôi”
“Quái nhỉ, thân anh là giám đốc mà chuyên trốn việc là sao?”
“Hehehe…tôi không trốn việc, chỉ đi xả stress thôi, chiều nay, cậu sẽ gặp những người đặc biệt đấy.Bây giờ đi ăn trưa, tôi cũng đang đói cồn cào này”
Yuu nói, đứng lên và nắm tay tôi kéo đi.Hắn rất tự nhiên đến nỗi chung quanh tôi ai cũng nhìn.Tôi khi tôi cảm thấy ngượng muốn chín cả cái mặt, hắn thản nhiên huýt sáo rất vui vẻ, lâu lâu còn chọt vào vài câu tròng ghẹo.Hôm nay, hắn gọi cho tôi một xuất đồ ăn đặc biệt, mắc hơn thường ngày một chút.Đồ ăn thì ngon thế,nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy mắc nghẹn đến mức nuốt không trôi một miếng cơm…nguyên nhân là…
“Này, tại sao ngày nào anh cũng rủ tôi đi ăn, bộ anh không thấy người ta “phổi phồng sự thật” lên hay sao?”
“Rồi sao, tin vịt ấy mà, ai mà tin”
Yuu vui vẻ trả lời, tọng vào họng một muỗng cơm lớn.
“Thì cứ cho là không ai tin,nhưng bộ anh không thấy tiếc tiền khi mỗi bữa đều ăn Double lên à?”
“Không”
Hắn bắt đầu cười một cách nham nhở và chọt thêm một câu…
“Cậu có tin rằng con người sắp xếp được những điều họ muốn đến mức hoàn hảo không?”
Cạch…
Tiếng động cái muỗng trên tay tôi rơi xuống đụng sàn nhà bóng loáng.
“Anh…đã sắp đặt trước hết?”
Cái mặt của tôi hiện giờ, có cái hình dạng buồn cười nhất để các bạn có thể tưởng tượng ra.Mắt chữ O mồm chữ Ô, há hốc ra.Bấy lâu nay tôi cứ tưởng hắn “nhân đạo” mà tổt với tôi, không dè…
“Hahaha,đúng thế, phần ăn này là ½ của ½ tiền lương của cậu.Tức là cậu vốn chỉ nhận được có một nửa tiền lương chính thức của mình, một nửa tôi giữ và chi tiêu dùm cho cậu đấy”
“Cái gì????”
“Cái đó là cái đó chứ là cái gì?”
Cạch…
Bây giờ đến lượt đôi đũa tôi cầm trên tay cũng rơi xuống luôn…trời…
“Tôi biết ngay mà, anh có tốt không công với ai bao giờ”
“Đừng nói thế bé cưng, có tốt với một người đấy mà chỉ tiếc là người đó không hiểu”
Hắn cười, tiếp tục ghắp thức ăn bỏ miệng như trêu ngươi tôi…Điện xẹt tá lả, tôi liếc hắn một cú nảy lửa và thò tay xuống dưới bàn véo hắn một cách thật mạnh,này thì “bé cưng”…
“Oái!”
Hắn la lên và xoa xoa tay vào chỗ tôi vừa mới nhéo hắn và nhăn nhó một cách đầy biểu cảm,tên này chắc đi làm diễn viên kịch nghệ được quá, biểu cảm của hắn lúc sợ sệt (như hôm bị Ryo “bắt” được) và biểu cảm lúc hắn bị đau nhìn nó mới…diễn cảm và mắc cười làm sao.Nhưng mà tôi không thể cười được nữa rồi, lý do thì bạn đã biết rồi đấy… >-<
4h30’ chiều…
Như đã hẹn, tôi rời khỏi phòng làm việc sớm hơn 30’ và chạy xuống nhà để xe.Vừa xuống đến nơi thì thấy hắn cũng vừa xuống và đưa chiếc Mercedes đen ra ngoài.
“Rất đúng hẹn”
Hắn vẫy tay khi thấy tôi và nói.Nhanh chóng, tôi chui tọt vào xe hắn nếu “không muốn tiền lương giảm xuống còn 1/3 tiền lương chính thức thì ngoan ngoãn nghe lời sếp”.Hắn là đồ ép người quá đáng, nếu ở một vị trí khác, có lẽ tôi đã phục hắn sát đất về khoảng “sắp xếp” để mọi chuyện “diễn biến” theo ý mình.
Yuu lái xe, đưa tôi đến một khu phố mua sắm, rồi dắt vào một cửa hàng.Cửa hàng này khá vắng khách, nhưng lại sang trọng và có vẻ giàu có.Vừa bước vào, một chị chạy ra bắt tay hắn, mừng như người quen lâu ngày không gặp.
“Chị Asami, hôm nay chị có bận gì không?”
“Không, sao hôm nay em đến bất ngờ vậy?”
Yuu hỏi, và chị ấy đáp lại một cách thân mật tự nhiên.Rồi hắn lôi tôi ra trước mặt chị ấy.
“Em muốn nhờ chị Make-up cho cậu này”
“Make-up?”
“Uh”
“Ok”
Chị ấy nhìn tôi một lúc, rồi đồng ý, tôi tọt tôi vào phòng trong.Asami chỉ tôi ngồi lên một cái ghế dựa cao trước một cái gương lớn và bắt đầu lấy bộ dụng cụ ra.Ban đầu chị ấy chỉ chào hỏi tôi vài câu, nhưng sau 10’ thì cũng trở nên khá thân mật.
“Nè, chị hỏi thiệt nha, em là gì của Yuu?”
“Ơ thì là bạn…là nhân viên…chưa kể là con nợ nữa >_<”
“Thiệt hông đó?”
Asami cười cười đầy ẩn ý, hỏi lại tôi.Sao tôi có cảm giác bất cứ ai là người quen của hắn thì đều hắc ám cả.
“Thật mà, chị không tin em sao?”
“Vậy ra em là “con nợ” dễ thương của Yuu, thiệt không tưởng”
“Chứ chị nghĩ em là cái gì của hắn?”
Bắt đầu rồi đó,sao ai cũng có cái ý nghĩ đó thế nhỉ…?
“Chị tưởng em là “bồ” của nó chứ,Yuu có bao giờ quan tâm ai đặc biệt đâu”
“Nhưng mà chị ơi, em là…con trai mừ, sao ai cũng có cái ý nghĩ kì quặc thế nhỉ?”
“Hihihi…chuyện trai hay gái không quan trọng,nhà Hamamoto cũng rất thoáng”
Chị ấy nói, và trên mặt thì lộ vẻ thích thú.Ờ mà đúng thế thật, người yêu của Ryo, em trai Yuu là Shiho.Thế mà gia đình bên đó vẫn để yên được thì đúng là thoáng thật.Thế cũng hay!Hắn quan tâm đến tôi ư, sao ai cũng nghĩ thế nhỉ? Nếu cái những cử chỉ của hắn mà là “quan tâm” thì đúng là dễ sợ thật.Gọi là “hành hạ” thì đúng hơn.Chị Asami làm Make – up cũng rất nhanh, chỉ gần 20 phút là đã xong rồi.Nhìn tôi bây giờ có khác đi, nhìn có vẻ trẻ trung và…baby hơn trước.Ở đây cũng có quần áo luôn nên chỉ ấy chọn cho tôi một bộ.Áo sơmi ngắn tay cách điệu và quần jean, lại thêm cái áo khoác trắng nữa.Đi kế Yuu thiệt “chỏi” lắm luôn.
“Oh hô”
Asami reo lên khe khẽ khi thấy Yuu đang ngồi…ngủ gục trên ghế.Tôi cũng thấy lạ, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà hắn đánh được một giấc ngon lành thế này, chắc là thiếu ngủ, tội nghiệp.Cái gì? Cái chữ gì mới hiện trong đầu tôi đấy? “tội nghiệp” à, đáng đời.Tôi đến gần hắn và ngồi xuống bên cạnh, ngó nghiêng cái mặt của hắn.Chà, hắn lúc ngủ nhìn cũng…đẹp trai chán.Tôi đưa hai tay lên bẹo má hắn, ui chời, làn da mịn gớm, đúng là công tử có khác.
“Nghịch ngợm quá đấy Masako”
Bỗng nhiên hắn lên tiếng và chụp lấy tay tôi.Yuu mở mắt ra và nhìn tôi chằm chằm,tự dưng tôi cảm thấy ngượng vì cái hành động kì quặc của mình.Nhưng mà ai biểu, hắn ngủ nhìn dễ thương quá chi.
“Dễ thương quá”
Hắn reo lên, nhìn tôi và cười.
“Công nhận tay nghề chị Asami xịn thiệt, vịt thành thiên nga luôn”
Nổi cục máu nóng trên não…Tôi như vầy mà chê là…Vịt sao?
“È hèm, Yuu, chẳng phải Masako dễ thương đến mức em “đeo” luôn sao còn chê người ta là vịt”
“Ờ thì có ngu mới “đeo” một con vịt.Thôi em về nha chị”
Yuu cười, nhưng hắn nhanh chóng chào chị Asami rồi lôi tôi ra xe phóng đi.
---
“Điểm hẹn quê hương” của chúng tôi là một nơi gọi là Billiard & Bar.Ở đây, người ta có thể vừa chơi Billiard, vừa gọi rượu.Vì đã đặt phòng trước, nên khi bước vào, Yuu đưa một tấm thẻ và được người ta dẫn lên tầng 3.Chưa bước đến cửa thì đã nghe tiếng cãi nhau của hai nhân vật mà tôi cho là quen quen với các bạn.
“Hi, chờ lâu không?”
Yuu lên tiếng chào khi bước vào phòng và nghe tiếng trách móc.
“Yuu, trễ 1 phút 12 giây”
“Trời ơi, 1 phút cũng kể”
Yuu đáp lại, và rồi cả phòng cùng rộ lên tiếng cười.Vì tôi đi đàng sau hắn, nên chả nhìn thấy gì ráo.Bây giờ hắn lôi tôi ra phía trước thì có một tiếng “Oh” đầy kinh ngạc.
“Người cũ”
“Tưởng ai, hóa ra “người đẹp” Masako”
“Em đã nói rồi mà, ông anh em chung thủy số một”
“Còn em là số mấy?”
Một tiếng nhát gừng vang lên và tôi cũng đã kịp nhận ra, lời giới thiệu “đặc biệt của hắn” là cái gì. Má ơi, các member của “180 Degree club”.Và cái người nhát gừng hồi nãy chính là Shiho,ấn tượng khó phai của tôi.
“Hehehe, đặc biệt chưa, giờ chúng ta tập họp đông đủ rồi, Introduce yourself”
Hắn nói, và mọi người quây quần bên cái bàn Billiard và tự giới thiệu.
“Onozaki Hiroshi, hiện đang nắm giữ hãng luật của Papa, nghề nghiệp chính: luật sư”
Ông anh này oách quá, nghe chững chạc vậy chứ hồi nãy phát ngôn ra câu “người đẹp”
“Miami Shiho, hiện cũng đang quản lý Company của gia đình, nghề nghiệp chính: môi giới chứng khoáng”
“Hamamoto Ryo, quản lý company gia đình, nghề nghiệp chính: đối thủ của Shiho”
Oh…Ryo vừa nói xong thì Shiho quay qua liếc một cú nảy lửa xẹt điện.
“Em hay quá ha”
“Hay chứ sao không hay”
“Stop, để tui nói”
Hắn chen vào, mục đích ngăn cản hai người này cãi nhau…chuyện gì thế nhỉ?
“Hamamoto Yuu, giám đốc Apollo, nghề nghiệp chính: đã nói rồi”
“Taira Usami, hiện đang là hướng dẫn viên du lịch, nghề nghiệp chính : chưa biết”
“Usagi…”
Tự dưng tôi có một phản ứng lại.Chạy đến bắt tay anh chàng.
“Nhớ em không? Usagi?”
“Masako – chan, vẫn như xưa”
Usami là thành viên duy nhất của Club làm tôi yêu quí.Anh chàng rất tốt bụng với tôi, và tôi hay chọc anh là “Usagi”.
“Kuraichi Masako, nhân viên của…tên đó, nghề nghiệp: Magaka”
Tôi và chỉ tay về phía Yuu, ngay lập tức, tất cả bọn họ lăn ra cười.
“Kiếp Masako chắc khổ, không thoát được tên này”
Đúng đó, ông trời đày tôi, chắc suốt đời cũng không thoát khỏi Yuu.
“Được rùi mấy bồ, đừng chọc Masako nữa”
Usami lên tiếng giải vây cho tôi, nhưng…
“Đi với anh thì em hết khổ liền à”
Đó, bản tính của anh ta cũng không hẳn là “đàng hoàng” ^^”, nhưng dù sao vẫn hơn mấy tên kia. Suốt thời đi học của tôi, phải nói là tôi không có bạn nhiều.Phần lớn thời gian của tôi đâm đầu vào tự học, làm thêm phụ bố mẹ nên chẳng giao tiếp với ai.Lên cấp 3, gặp Yuu, hắn lôi tôi đi lung tung.Và thời gian của tôi cũng chỉ là đi với hắn, nên “bạn” của tôi chủ yếu cũng là mấy tên này >_<
Bây giờ gặp lại nhau, tôi vui vẻ chào tất cả.
“Coi bộ Masako chỉ ghét mỗi mình anh”
Ryo chép miệng lên tiếng nói với Yuu.Tôi vui vẻ với tất cả, trừ hắn, con người tâm địa độc ác ạ.
Yuu cũng chỉ cười cho qua chuyện, nhưng hình như chuyện gia đình hắn cũng đã xong rồi thì phải! Nên hắn mới có thể đường đường chính chính gặp mặt Ryo.Vẫn là thói quen cố hữu của Club : Billiard, họ chơi với nhau trong khi tôi ngồi nhấm nháp ly nước táo (ngon tuyệt).Cuối cùng, Yuu đề nghị:
“Bọn mình du lịch đâu đó đi, xả hơi vài ngày”
“Bồ rảnh quá hen”
Hiro đáp trả, cũng phải thôi, tất cả bọn họ giờ đã là những “ông nọ bà kia”, bận tối mắt tối mũi.
“Đâu đến mức thế, các cậu chỉ nghỉ chừng gần 2 tuần thôi mà”
“Uhm…”
Yuu thuyết phục, và tất cả trầm ngâm suy nghĩ, trừ tôi và Usami ^^
Đơn giản bởi vì tôi rất rảnh rỗi, nếu hắn đi thì tôi còn rảnh hơn nữa.Cuối cùng, Ryo đưa ra ý kiến.Cậu ta lúc nào cũng là người cho ý kiến cuối cùng, nhưng đa phần được chấp nhận.
“Có sẵn hướng dẫn viên du lịch nè, nhờ tư vấn đi”
Thế là…quay sang Usami đồng loạt.
“Ơ…mấy bồ định đi thiệt hả?”
“Uh”
“Thế định đi đâu?”
“Đang muốn hỏi cậu đây”
“Chuyên môn của tôi là tiếng Pháp, Việt và Anh nên thường dẫn tour Châu Âu, Ai Cập và Việt Nam.Mấy bồ muốn đi đâu?”
“Uhm…khó quá, đi đâu cũng được”
Đi đâu cũng được…nói sao mà dễ nghe thế không biết, đúng là mấy kẻ thừa tiền mừ, chẳng bao giờ phải suy nghĩ là sẽ chi bao nhiêu cho một chuyến du lịch, kiểu này chắc tôi không có vé quá.
“Đi Việt Nam đi”
“Chi?”
“Mấy bồ cứ đi đi, tôi sẽ giới thiệu “bồ” của tôi với mấy bồ ^^”
Usami lên tiếng, ngay lập tức, cả đám im lặng…Và bản thân tôi cảm thấy có cái gì đó tiêng tiếc chặn ngay cổ họng.Usami là người tôi mến nhất trong đám.Tôi biết anh cũng có ý với tôi, nhưng thật không ngờ anh lại có người yêu rồi.Cảm giác trong tôi không hẳn là “yêu”, nhưng tôi không muốn anh khẳng định điều này.
“Cái gì, có “bồ” rồi à?”
“Thiệt hông đó?”
“Thiệt”
Anh khẳng định, có chút gì đó ngường ngượng trong chất giọng của anh.
“Rồi, chỉ còn tên Hiro là chủ nghĩa “độc thân muôn năm”.Bao giờ thì cho tụi này ăn mừng đây?”
Thấy sắp sửa có kẻ bị hứng đạn thọc mói. Hắn lên tiếng giải phóng cho Usami, lại chĩa qua Hiro.Kể ra thì con người của Yuu không đến mức quá “tàn nhẫn” với bạn bè của mình.
“Úi trời…Tôi cũng không biết nữa”
“Hô hô…”đi chót” là phải bao đó nha”
“Được rồi, quyết định vậy đi, tối nay tôi sẽ gọi lên tổng công ty sắp xếp cho mấy cha, nhiều tiền quá”
Tiếng nói của Usami lôi cả đám về thực tại.
“Ok”
“Nè Masako, em sao vậy?”
Anh bước đến gần tôi và hỏi.Tự nãy giờ, tôi vẫn lặng im nơi góc phòng.Tôi ngước lên nhìn anh không trả lời.Xin đừng ân cần với em như thế khi trong anh đã có một người khác.
“Ê Yuu, chăm sóc kiểu gì để “bé cưng” của nhóm bệnh vậy nè”
Anh rờ trán tôi và quay sang trách móc tên Yuu, hắn đáp lại bằng một câu chẳng đâu vào đâu:
“Ai biết, lâu lâu nổi hứng nóng đầu thì có trời mới biết”
“Em không sao chứ? Mặt tái mét à?”
“Không”
Tôi gạt tay anh ra và đứng dậy, tiến về phía Yuu và yêu cầu hắn đưa tôi đi khỏi nơi này.Lần đầu tiên, tôi lại muốn trốn tránh anh.Ngày xưa, tôi đã từng tưởng tôi và anh đã là một cặp.Trong khi Yuu khẳng định muốn tôi là người yêu của hắn, thì anh chỉ thầm lặng đến với tôi từ đàng sau.Nếu với các member khác của Club là chọc ghẹo tôi, thì chính anh là người giải vây cho tôi.Anh chu đáo, ân cần đến mức tôi cảm thấy như bị nhấn chìm trong sự quan tâm đó…
Và lúc này, tôi cảm thấy mình đang đau khi anh khẳng định là đã có ai khác…
“Masako đang giận vì không mời “bé” đi chung với chúng ta”
Yuu nói, vẫn theo cái cách chòng ghẹo của hắn.Nhưng tự dưng tôi lại muốn hưởng ứng.
“Ra thế, em được mời đấy Masako”
“Em không đi đâu”
“Sao vậy?”
“Em không có tiền”
“Trời!!”
Cả bọn thở phào ngao ngán…
“Masako, ở đây ai cũng có thể bao trọn cho em.Tùy em chọn: Apollo nè,S.M.E (Stock Market Expo), P.M (Property Market), Lawyer hay em chọn J.T (Japan Travel) cũng được”
Giải thích cho các bạn hiểu thêm nha, S.M.E là của nhà Hamamoto, P.M là của Miami, Lawyer là của Hiroshi, J.T là của Taira và Apollo thì các bạn biết rồi đấy.Cảm động quá đi thôi, được một lúc 5 nhà tài trợ đài thọ mờ.
“Cưng yên tâm đi, tôi sẽ bao cưng mà”
Đó, gặp cái mặt hắn nữa, nếu mà là hắn thì tôi thà chết cũng không đi.Thế là tôi từ chối.Anh cứ luôn miệng bảo tôi là đi chung với nhóm cho vui, lâu quá mới gặp nhau, nhưng tôi không muốn phải mắc nợ ai nữa.
Cuối cùng, Club quyết định đi vào giữa tháng 9.Sẵn tiện cho Hiro đi dự cuộc họp của đoàn luật sư châu á.Còn tên Yuu thì vừa mới kí kết hợp đồng trang trí nội thất cho một Resort bên Việt Nam, nên sẵn tiện thì đi luôn.Thế là, kéo dài thêm hơn 2 tháng để mọi người chuẩn bị chu toàn cho công việc của mình.Có lẽ…chỉ có tôi là rảnh, bởi vì tôi phụ thuộc vào hắn.
—
Tháng 9…Tại phòng giám đốc Apollo…
“Nè, có đi không?”
“Không”
“Tại sao? Không đi tôi trừ lương à”
Cuộc cãi tay đôi giữa tôi và hắn đã kéo dài hơn 30 phút rồi.Chẳng qua là xoay quanh chuyện tôi có đi với Club hay không.
“Không, kì này anh trừ lương tôi mặc kệ”
“Cha…quyết liệt dữ ta…”
“…”
Tôi im lặng nhìn hắn.Tôi đã bảo là không đi vì có lý do riêng…Tôi không muốn phụ thuộc thêm vào ai ( nhất là hắn), và…càng không muốn nhìn thấy người mình mến đi chung với người khác.Nhưng cái lý do tế nhị đó, tôi chẳng thể nào bày ra trước mắt Yuu được.Hắn sẽ lại cười cho xem.
“Được…Tôi sẽ để cậu ở nhà”
“Anh đồng ý dễ dàng vậy sao?”
“Tối nay bay rồi, tôi không muốn cãi nhau chỉ để thêm phiền phức”
Yuu cười…nụ cười của ông bụt.Tôi đã vui mừng khi hắn chấp nhận vô điều kiện như thế, nhưng thật không ngờ một chuyện “động trời” khác đã xảy ra.Từ chỗ này về sau, có những chuyện tôi biết nhưng tôi không hề có ở đó ^^” .Các bạn đừng hỏi tại sao, bởi vì tôi không biết đâu, đi mà hỏi tác giả ấy (Ý, tác giả cũng không biết đâu ^_^)
—
8h00’ cùng ngày…
Đang nằm phè phỡn ở nhà, căn hộ cao cấp hơn mà chính hắn là người bỏ tiền thuê cho tôi.Thì tôi nghe một tiếng cãi vã ở ngoài hành lang,tuy đã cố nén, nhưng tôi vẫn nghe rõ…Bởi vì tôi đang cố tình nghe mừ ^^
“Điên hả, sao tự nhiên lôi tui đến đây”
“Xụyt, có chuyện, sẽ hậu tạ sau”
“Hậu tạ, cái gì?”
“….”
Hai người đó rì rầm cái gì đấy thì có trời biết.Cuối cùng, hai cái người đó tiến gần đến nhà tôi hơn và gõ cửa.
“Hi…zui hông?”
Má ơi…tên Yuu và…Shiho.Nhìn thấy cái mặt hắn thôi cũng đủ điên rồi.
“Đến đây chi?”
Tôi gào lên.
“Trời ơi…người ta đến chào “good bye” mà cũng không cho sao?”
“Được rồi,có chuyện gì không?”
“Có…”
Hắn trả lời và quay qua nháy mắt với Shiho.
“Đến để đưa cậu đi đó”
Đó là những lời cuối cùng trước khi tôi ngất đi.Tên Shiho vốn biết thuật thôi miên, mà còn thôi miên cực lẹ nữa là đàng khác.Hắn chỉ cần nhấn một phát vào trán ai là người đó lăn quay ra rồi.
“Xong,đi”
“Cám ơn nha Shiho”
Yuu nhe răng cười.
“Làm chi phiền phức vậy, một liều Ete là đủ rồi”
“Thôi, làm vậy “không quân tử”, đường hoàng vẫn hay hơn”
Trời…hắn còn sợ không quân tử.Nếu quân tử thì hắn để tôi thức đi, đàng này…Tỉnh dậy thì đã thấy ngồi trên máy bay,quần áo thì đã nhờ Ryo xắp dùm.Nói chung,khi tỉnh giấc thì tôi đã an tọa trên máy bay và hắn thì ngồi đọc sách kế bên, hắn thản nhiên nhìn tôi cười trong lúc tôi vô cùng giận dữ.
“Anh tránh ra”
“Chi?”
“Đi WC không được à?”
“Thế thì được”
Hắn trả lời rồi đứng lên để tôi chui ra ngoài.Ngồi đối diện là Hiro và Ryo,tôi chào họ bằng nụ cười méo mó.Nhưng cuối cùng chỉ có Hiro là thông cảm cho tôi,còn tên kia ôm bụng cười.
“Đã nói rồi, những điều Yuu muốn thì khó cưỡng lại lắm”
Tôi lườm cậu ta rồi đi thẳng vào WC, hất nước vào mặt cho tỉnh táo rồi quay xuống lại chỗ ngồi, dù tôi không muốn.
“Tôi biết ngay là anh không bao giờ chấp nhận cái gì dễ dàng, thật không ngờ là anh lại…vô tư cách như thế…”
Tôi bực mình nói với hắn.
“Masako, tôi biết tại sao cậu không đi mừ”
“Cái gì?”
“Tôi nói là tôi biết…”
Hắn quay sang nhìn tôi mỉm cười, ban đầu hai con mắt nhắm tịt lại, sau đó mở ra và dí sát vào tôi.
“…Và tôi muốn thấy cậu như thế”
Thề với trời rằng lúc này trông Yuu rất kinh dị.Đôi mắt hắn nửa như đe dọa, nửa như giễu cợt.Sau đó thì tôi không nói với hắn câu nào nữa cho đến lúc ngủ thiếp đi một chút, đổi máy bay và cuối cùng là phi trường Tân Sân Nhất – HCMC – Việt Nam.Usami đánh thức tôi dậy khi hắn đang lay hoay xếp lại cái balo của hắn.Hành lý của chúng tôi đã gởi đi trước rồi nên chẳng phải xách gì ngoài mấy cái balo chứa toàn Latop, MP3, máy ảnh và điện thoại.Riêng cái balo của tôi thì bữa hổm đến nhà tôi, hắn vơ luôn cả giấy vẽ, bút chì và lung tung thứ lỉnh khỉnh…
“Xin quí khách hãy kiểm tra dây an toàn…”
Chúng tôi sắp đáp xuống rồi, lúc này tại HCMC đang khỏang giấc sáng.Tôi cũng không rõ là mấy giờ, vì bay đêm nên bây giờ tôi cảm thấy rất mệt, chỉ muốn nằm xuống và ngủ thôi. Khi máy bay đáp xuống, chúng tôi phải làm thủ tục thêm 2h nữa, gì mà đông quá chừng. Đến lúc chui ra được thì cũng sáng hẳn luôn rồi.
“Đừng đi đâu lung tung, để tôi kiếm người đón đã”
Usami nhắc tất cả khi chúng tôi chui ra khỏi phòng cách ly.
“Ok, cứ tự nhiên”
Trời đất mấy tên này, người nào cũng tai nhét MP3 hết, lại ăn mặc đắt tiền, không hành lý không đồ đạc gì hết.Đứng với họ, tôi có cảm tưởng như bị nhìn nhiều lắm, cũng đành chịu, đây không phải nước mình nên chẳng biết đi đâu để tránh xa ra.
“Nguyên, ở đây nè”
Usami đưa tay vẫy chào ai đấy, nhưng anh ấy nói bằng tiếng Anh, nên cũng nghe được.
“Đứng đó đi”
Người kia lại đáp lại bằng…tiếng Nhật.Vừa lúc đó thì một người chạy tới, tay còn cầm cái bản đề tên anh ấy.Cao hơn tôi, cỡ hơn 1m73, tóc hơi dài, người cũng hơi gầy, đeo kính và…cực dễ thương.
“Hi…!”
Cậu ấy chào tất cả, bắt tay tôi luôn và cười rất chi là đáng yêu, lại có cái răng khểnh xinh chết.
“Giới thiệu với tất cả, đây là Trần Hải Nguyên,…eh…my lover”
“Còn đây là 180 Degree Club, từ trái qua, Hiro,Ryo,Yuu,Shiho,và Masako”
“Chào mọi người”
“Bồ ông đây sao Usa? Dễ thương quá ha?”
Yuu xoa cằm, từ từ bước tới và nắm tay Nguyên lắc lia lịa.
“Này này, coi chừng cái này nó vào đầu ông đấy”
Usa phản ứng lại, cầm nguyên cái Alô chuẩn bị chọi rồi.Sau đó nắm tay Nguyên kéo qua một bên đứng cạnh anh ấy.Họ hạnh phúc ghê kia, tôi nhìn mà ghen tị luôn.Thiệt sự là tôi không ưa cậu ta lắm đâu.
“Nguyên nói được tiếng Nhật và tiếng Anh, tùy ý giao tiếp nhé”
Usa giới thiệu, mọi người chào Nguyên một câu rồi đi ra ngoài, xe của khách sạn đã chờ sẵn.Usa bảo với chúng tôi là cứ về khách sạn trước, vào tiếp tân nhận phòng,còn anh đi với Nguyên trên 1 chiếc xe tay ga màu đen rẽ tới công ty có chút chuyện, thế nên chúng tôi đi trước.
Onmi là khách sạn chúng tôi sẽ trọ lại ở HCMC.Vì đây cũng là một khách sạn của Nhật, quản lý cũng người Nhật nên khá dễ dàng để nói chuyện và yêu cầu họ.Lúc này là 8h00’ đúng, chúng tôi thống nhất ngồi lại phòng khách của khách sạn để chờ Usa về, có người hướng dẫn vẫn hay hơn.
15’ sau, anh ấy quay về cùng với Nguyên, họ đã sắp được lịch tham quan cho chúng tôi.Đi theo liên doanh Việt – Nhật giữa công ty của anh Usa và của VN nên cũng khá thoải mái cho chúng tôi.
“Sao các anh không về phòng trước?”
Nguyên lên tiếng, tươi cười hỏi tất cả.Đúng là dân du lịch, thân thiện ghê.
“Chờ cha này về đi chung cho vui”
Yuu trả lời.Hắn đang muốn chọc ghẹo xơ múi để chọc điên Usa lên đó mà.Nhưng mà chỉ tiếc là không được…
“Ok, chúng ta đã đặt phòng như sau. Usami đặt phòng đôi, Shiho và Ryo phòng đôi, còn lại Masako, Yuu và Hiro phòng ba.Vậy khỏi thắc mắc gì nhé”
Cái gì cơ??? Tôi phải ở chung phòng với hắn ư? Phen này chắc chết.Tuy nhiên có cái may là lại gộp chung với anh Hiro, nên chắc chắn hắn sẽ chẳng thể làm gì mờ ám được. Usami vừa đọc xong, thì lập tức Ryo bỏ ngay cái tai nghe của cậu ta xuống và gào lên :
“Quỷ gì thế này, tại sao em lại phải chung phòng với tên này?”
“Nào nào Ryo, bình tĩnh, chuyện này do Yuu sắp đặt, có gì…hội đồng nó”
Hiro phát biểu, và ngay tức thời, Ryo lao như tên bắn đến chỗ ông anh và…bóp cổ hắn.Cậu này nhìn cũng xương xẩu mà khỏe ghê gớm.Thật đúng với châm ngôn của nhà Hamamoto là “không quản hình thể, không quản tuổi tác, bạo lực…mọi lúc mọi nơi khi cần thiết”. Bạn có thể thấy Yuu là kẻ như thế nào, nhưng đặc biệt hắn vẫn sợ gia đình của mình.Vậy chứng tỏ là họ…kinh khủng gấp mấy lần hắn.
“Ặc…tha cho anh, tại tên đó cơ mà”
Yuu rên rỉ và chỉ sang Shiho.
“Cái gì? Tôi mà thèm ở chung với cậu ta à?”
Shiho chối đây đẩy, nhưng Ryo chỉ phản ứng bằng cách lườm một cái rồi bỏ lên phòng trước.Theo sự hướng dẫn của Usa thì tôi,Hiro và hắn ở tầng trên và Ryo, Shiho và anh sẽ ở tầng dưới.Khi đã ai về phòng nấy rồi thì tôi mới phát hiện ra hành lý của mình không có.Lý do là gởi tên Ryo,nên bây giờ cậu ta giữ hành lý của tôi.Tôi bước ra ngoài và đi xuống tầng dưới, đặc biệt là Yuu không nói gì.Có lẽ hắn cũng mệt, dường như hắn đã không ngủ suốt chuyến bay.
Phòng của Ryo và Usami lại nằm ở hai chỗ khác nhau.Phòng Ryo nằm ngay đầu hành lang, còn phòng Usami thì lại thụt vào trong ở cuối dãy, khá khuẩt và kín đáo.Khi tôi đã lấy hành lý xong và tỏ ý muốn xin vài viên Aspirin thì Ryo chỉ là Usami có.Thế nên tôi mò mò đến phòng anh,khi vừa bước đến, thì tôi nghe thấy cửa phòng anh bật mở.Do là khuất cái tường, nên chẳng ai thấy tôi cả.
“Chờ chút, để em xuống kêu tiếp tân lấy thêm một cái miếng thấm nước”
Đó là tiếng của cậu ta, người yêu của Usa.Đây là khách sạn 5 sao, nhưng có lẽ trong lúc dọn dẹp, nhân viên đã quên để một miếng thảm lau chân nơi phòng tắm.Mà cũng cần lắm, vì khi bước ra thì nước sẽ dây ra sàn chèm nhẹp.
“Khoan nào”
Tiếng anh lại vang lên kéo cậu ta lại.
“Cái anh này kì cục, người ta nhìn thấy bây giờ”
“Ai thấy, mà thấy thì có sao? Mặc kệ người ta”
Tôi nghe hai người họ nói và đùa giỡn với nhau những câu yêu thương.Và nghe tiếng động của một nụ hôn…ngay trước cửa phòng.Bây giờ tôi mới biết là anh cũng dạn dĩ chẳng kém gì tên Yuu.
“Em đừng đi đâu, anh cần em được rồi”
Anh lại lên tiếng để ngăn Nguyên đi.Chỉ nghe cậu ta cười khúc khích và trách anh không ý tứ gì hết.Tôi định bỏ đi, nhưng giật thót người khi nghe cậu ta nhắc đến tôi.
“Cái cậu tên Masako ấy, hình như không ưa em thì phải?”
“Masako? Anh thấy cũng bình thường mà, có ai là không hài lòng về em đâu”
“Không đâu, khi em chào, cậu ta nhìn em rất kì lạ.Có cảm tưởng là cậu ta muốn đem em làm nguyên liệu cho món gà xé phay.Nhìn kinh dị lắm”
“Ồi trời ạ…bé Nguyên hôm nay đùa hay nhỉ”
Anh cười và ghẹo cậu ta.
“Này,em không bé, em 23 tuổi rồi”
Oh…hóa ra bằng tuổi tôi.
“Được rồi được rồi, bé lớn, đi vào”
Sau đó là tiếng đóng cửa một cái “sầm”.Thế là kế hoạch xin Aspirin của tôi đã bị phá bỏ hoàn toàn, đành về phòng và chịu cơn đau đầu hành hạ vậy.Tôi buồn chán và thất vọng, quay bước trở ra thì gặp Yuu ở đâu cũng đi xuống.Nhìn khuôn mặt chán nản của tôi, hắn hỏi han:
“Sao vậy, mới tới mà cái mặt đã thê thảm thảm thê rồi?”
“Không có gì đâu, chỉ hơi nhức đầu một tẹo.Tính xuống xin anh Usa, mà tại thấy ngại nên thôi”
“Trời, vậy cũng ngại.Để tôi xin cho”
Nói rồi hắn hùng hổ bước về phía cửa phòng đó.Tôi hoảng hồn, vội níu tay hắn lại trước khi hắn kịp gõ cửa.
“Sao vậy? Không xin thuốc à”
“Đừng Yuu, có lẽ tôi ngủ một lúc sẽ khỏe thôi”
Tôi kéo tay hắn, nhưng vì cũng đã mệt, tôi tựa vào hắn và lôi hắn đi.
“Bé hôm nay ngoan khác thường”
Hắn cười, lấy tay trái xoa xoa đầu tôi như thế tôi là một đứa trẻ.Như mọi lần, có lẽ trên tay hắn sẽ có thêm vài vết cào cấu.Nhưng bây giờ, tôi đã quá mệt để có thể phản ứng lại.Tôi im lặng.Dường như Yuu cũng đoán được phần nào tâm trạng của tôi, nên hắn không nói gì, làm điểm tựa cho tôi suốt từ tầng dưới đến lúc về phòng.
“Đi đâu nãy giờ đó hai you?”
Hiro cất tiếng hỏi khi chúng tôi quay lại phòng, anh chàng đã kịp xếp xong hành lý và đang nghe nhạc bằng MP3.
“Hóng mát”
Yuu trả lời.
“Giờ có làm gì không?”
Hiro nói tiếp, quăng cho tôi một chai nước suối.Sao tôi có cảm giác là ai cũng biết được tâm trạng của tôi, dù đã giấu rất kĩ.
“Không, Usami nói cứ ngủ đã đến 10h30’ rồi tập trung dưới phòng khách của Hotel.Từ giờ đến đó còn hơn 4h30’ lận”
Hắn nói, lay hoay lấy một bộ đồ mới và bước vào phòng tắm.
“Vậy em ngủ trước đây.Có gì kêu em dậy nha anh Hiro”
“Ok”
Tôi nhắn với Hiro rồi leo lên một cái giường ngủ thẳng cẳng.Nói là phòng 3 chứ 6 người ở chắc cũng đủ.Giường rộng và cũng khá thoải mái.Tôi cũng đã chỉ định sẵn là nếu tên Yuu mon men đến thì tôi ra ghế Salon ngủ ngay lập tức.
Một giấc ngủ chập chờn mệt mỏi, sức khỏe của tôi vốn không thể chịu được chuyến bay nhiều giờ…
—
“Ầy, ngủ rồi à?”
Yuu bước đến gần tôi, trong lúc tôi đang ngủ say.Cái đầu hắn ướt mem do mới vừa tắm xong.
“Cậu ấy dặn có gì thì kêu dậy, tôi thấy hình như Masako không được khỏe”
“Ông cũng thấy vậy à?”
Hắn hỏi lại, leo lên cái giường còn trống và nhắm mắt.
“Thấy rõ là đàng khác.Thôi, tắt đèn nha?”
“Uh, nhớ kéo màn lại đó”
Sau đó thì Hiro cũng leo lên ngủ chung với Yuu.
—
“Nè nè…Dậy đi Masako!”
Tiếng Yuu vang bên lỗ tai tôi và tay hắn lay tôi liên tục.
“Được rồi, được rồi.Xê ra đi”
Tôi lầm bầm trả lời rồi từ từ ngồi dậy.Cũng may cho hắn là tôi không có thói quen xấu lúc ngủ như tên Shiho, chứ không thì có lẽ nãy giờ hắn đã nằm đo ván rồi.
“Mấy giờ rồi?”
“10h00’.Đợi chút đi, Hiro sắp ra rồi”
Hắn trả lời tôi trong khi tôi lay đồ ra từ hành lý của mình.Quái gở thật, nguyên một vali cả chục bộ.Mà cũng không phải đồ của tôi nữa chứ -__-.Tôi thấy hơi bực mình, nhưng cũng có cái lợi là toàn đồ xịn.Ở phòng nhiều người cũng có cái cực,tranh nhau cái nhà tắm.Mà cũng tại tôi dậy trễ, nếu không thì dành được rồi.
10h10’ thì anh Hiro chui ra, nhường lại cho tôi cái nhà tắm.Tôi ngán ngẩm đi vào khi nghĩ đến cái viễn cảnh, không biết rồi chốc nữa, cái đám này nó sẽ ăn mặc như thế nào.Chưa gì, thấy hai chàng trước mặt tôi là đủ lắc đầu rồi.Tên Yuu thì quá nổi, một bộ cây đen, đi giầy Adidas.Hôm nay hắn nổi hứng xì-tin, mặc áo pull quần jean đen.Còn ông anh “luật sư” thì cũng áo pull đen có nguyên cái đầu lâu, xây xích chằng chịt kiểu hip hop, may thay là ổng còn tròng thêm cái áo sơmi bên ngoài.Còn tôi, trong Vali có còn bộ nào đỡ chỏi hơn cái bộ này thì tôi mặc liền á.Áo sơmi xanh dương, jean lửng đến ngang bắp chân.Trời ạ, không hiểu cái thằng Ryo nó nghĩ gì mà xếp cho tôi toàn quần jean lửng thế này.Chưa kể cái đống phụ trang lỉnh khỉnh >___<
10h20’, chúng tôi cùng xuống phòng khách.Anh Hiro đi chung với tôi, Yuu còn sọan cái gì đấy và nói sẽ xuống sau.
“Anh, mặc vầy không sợ…nổi bật quá sao?”
Tôi dè dặt hỏi.Tôi có cảm tưởng là khi bước xuống cầu thang, nhân viên khách sạn nhìn chúng tôi hơi nhiều.
“Hahaha…nổi gì cưng, đi kế mấy đứa kia thì vẫn chìm thôi.Bộ em không thấy là Yuu sẽ nổi nhất sao?”
“Yuu thì khỏi nói, nổi mọi lúc mọi nơi rồi.Nhưng anh ăn mặc kiểu này, trông không được đúng tác phong nghề nghiệp”
“Nhóc ơi, anh mới có 25 tuổi mà”
Anh ấy cười và trả lời tôi.Tôi cũng chỉ mỉm cười và không nói gì thêm.Khi chúng tôi bước xuống thì đã thấy em trai Yuu và bạn trai của nó ngồi đó rồi.Chúng nó mỗi người quay mặt một nơi, mỗi người một việc.Ryo thì đang gõ Latop lia lịa,còn Shiho thì đang chơi game trên điện thoại.
“Mấy you xuống sớm thế”
“Sớm gì, tụi này mới xuống thôi”
“Shiho, sao mặt u sầu vậy, cãi nhau nữa à?”
“Không cãi nhau mới là lạ”
Hiro bắt chuyện với Shiho, và ngay lập tức, hai người họ không để ý gì đến chúng tôi nữa.Tôi thấy mình quá rảnh rỗi, tiến đến ngồi cạnh Ryo và bắt chuyện với cậu ấy.Tôi biết Ryo đang bực mình, bởi vì tốc độ đánh máy quá nhanh,điều này chỉ thấy mỗi khi cậu ta muốn xả stress.
“Tôi có chuyện muốn tính sổ với cậu đây Ryo!”
“Cái gì?”
Ryo quay qua, nhìn chằm chằm tôi đầy vẻ…hình sự.
“Cậu nghĩ sao mà xếp cho tôi toàn đồ như thế này?”
“Oh…”
Tôi bắt đầu toát mồ hôi rồi đó.Sau một tiếng kêu nho nhỏ, biểu cảm trên gương mặt Ryo đã xoay 360 độ.Từ cái mặt nhăn nhó, chuyển thành một khuôn mặt cười nhìn dễ sợ.Cái miệng cười toét ra, mắt thì híp lại.Trời ơi,…tôi đã quá quen cái kiểu biểu cảm này từ Yuu, nếu là người bình thường chắc tái mét mặc mày rồi.
“Cậu không thấy mặc vầy là dễ thương lắm sao?”
Ryo nói, đưa hai cái tay lên bẹo má tôi.
“Phục tôi đi, trang nhã thế thôi chứ”
…rồi tiếp tục ôm chặt lấy tôi mặc kệ tôi có thích hay không.Tôi đưa hai tay vùng vẫy mà không được,cậu ta khỏe thật.Hai cánh tay tôi bơi bơi như người chết đuối, trời ơi…có ai kíu không…!!!
“Nè em trai, bỏ Masako ra”
Một tiếng nói đầy dứt khoát vang lên.Giọng nói có một sự uy nghiêm khó tả,vừa nghe thấy, Ryo đã buông tôi ra làm tôi suýt té xuống đất.Định mở miệng cảm ơn, trong khoảnh khắc đó, tôi không ra đó là ai.Vừa ngước lên nhìn thì…
“Bé, không cám ơn suông đâu nha”
…Thánh thần tứ phương ơi…là hắn…với nụ cười hiền như…ác quỉ!Ngay lập tức, tôi lùi xa trong khi hắn từ từ tiến tới.Hắn chụp lấy tay tôi và giữ chặt hai bên.Anh định làm cái gì???Một tay hắn thì đẩy cằm tôi lên trong khi tôi cố gắng quay mặt đi.Không phải hắn định kiss tôi đó chứ???
“Hô hô…điệu bộ của cậu lúc sợ sệt trông hệt diễn viên hài kịch, vui quá đi”
Hắn dí sát mặt hắn vào mặt tôi, ngay lúc tôi nhắm lại hứng chịu thì hắn buông ra và cười một tràn dã man.Nụ cười đó ngay tức thì được Ryo hưởng ứng.Hai anh em này, kẻ tung người hứng, thiệt đúng là hai anh em. >”<
Tôi bực mình ngồi nhích ra xa hắn với cái mặt bí xị.Hiro và Shiho quay qua thấy thì hai người đó cũng phá lên cười, chẳng nhẽ cái “mẹt” tôi lúc ấm ức nó buồn cười lắm sao.Tôi ngồi co hai chân lên ghế,vùi đầu vào hai cánh tay.
“Thôi gọi cái gì uống đi, tên Usa này giờ này chưa xuống”
Đã 10h30’, vậy mà anh ấy vẫn chưa xuống.Chắc là lại ngủ quên bên cạnh người yêu rồi.Khi ngủ mà có cái đó nằm bên cạnh để ôm thì đã phải biết.Mà nhất là người yêu nữa.Ryo kêu lên và gọi nhân viên trong khách sạn.Yêu cầu họ đưa mấy lon Coca ra.Thôi thì uống nước ngọt đi, biết uống cái gì nữa đâu.
“Xin lỗi, để các bạn chờ đến 15 phút”
Usa bước vào, và đàng sau anh vẫn là cậu ta.
“15 phút 3 giây”
Hiro, nhân vật chuyên đi đo đồng hồ thời gian “dây thun” lên tiếng.
“Hai you đi đâu? Không phải là hú hí trên phòng đến quên thời gian đó chứ?”
Yuu ngồi bắc chân chữ ngũ, nói kèm một nụ cười đầy ẩn ý.Sau câu nói đó, Nguyên đỏ mặt.Tôi phải công nhận rằng cậu ta dễ thương thật.Nụ cười rất có duyên, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không ưa cậu ta.
“Không dám đâu mấy ông, đầu óc mấy ông toàn chất đen thay cho chất xám không à”
Usa biện minh cho hành động đi trễ của mình. Rồi anh bảo Nguyên đưa cho một tập hồ sơ.Nguyên bỏ cái balo to tướng của cậu ta xuống bàn.Sau đó, Usa lôi ra một lúc 5,6 cái điện thoại di động.
“Lôi điện thoại của mấy ông ra thay sim đi”
Usa nói, thảy cho mỗi người một cái hộp bé bé đựng sim.
“Chi vậy?”
Yuu hỏi lại.
“Qua VN, mấy you phải xài loại sim khác chứ, tôi nạp tiền và mua sim cách đây 1 tuần.Mấy ông cài sim xong, lưu số điện thoại của khách sạn, của tôi và Nguyên vào.Có chuyện gì thì gọi”
“Ok”
Tất cả đồng loạt nói.Riêng tôi thì không có điện thoại, bởi vì Yuu đã không gom điện thoại của tôi vào túi >_<
“Bé Masako, điện thoại của em đâu?”
“Yuu không bỏ vào balô của em, nên em không có”
Tôi trả lời và nhìn anh đầy chán nản.
“Nguyên, em coi còn cái điện thoại nào dư không, đưa anh một cái”
“Còn một cái Samsung, có sẵn sim”
“Ok, đưa đây cho anh.Masako không mang điện thoại”