XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Nhật ký chàng lọ lem - Phần 11


Cuối cùng tôi cũng lết đi ăn được. Hôm nay, ai cũng chén no say hết. Tôi ngồi cạnh hắn nhưng ko nhậu. Yuu hôm nay uống nhiều quá, rượu Sake mà hắn uống quá trời

“Mùa xuân sang có hoa Sakura……haha…..”

“Trời ơi!”

Tôi đưa hắn về phòng khi hắn say khướt, có động đất chắc cũng không biết….Lôi được cái thân nặng nề của hắn vào giường, tôi tính quăng hắn luôn. Nhưng nhìn thấy tội nên tôi lấy khăn lau mặt cho Yuu, giúp hắn tháo áo khoác và giày. Khi tôi đang làm việc đó thì bỗng 1 bàn tay chụp lấy tay tôi. Nhanh như chớp, Yuu quay tôi xuống dưới và kề sát mặt tôi.

“Nồng nặc mùi rượu >”< “

Tôi đẩy hắn ra nhưng dường như có cái gì đó không ổn. Hắn thì thầm…

“Tôi có chuyện muốn nói….”

“Lẹ đi!”

“Uhm…..tôi…”

Hắn nói, dường như Yuu chưa say lắm đâu

“Nói đi còn ra….”

“Uhm…..tôi……tôi thích em!”

“??????”

“Thật đấy…..tôi thích em…”

“Anh nói hay rượu nói?”

“Uhm….tôi…”

“Rồi có gì không?”

“Em…..là người yêu chính thức được ko?”

……………
……….

Tôi im lặng khá lâu và rồi quyết định

“Không được!”

“Uhm…..cảm ơn em đã trả lời ^__^”

Hắn cười mỉm, đứng lên và ngật ngưỡng đi ra khỏi phòng. Tôi đã mở lòng ra, nhưng vẫn không thể quên người cũ. Cho dù tôi và anh ấy chưa từng nói yêu nhau, nhưng tôi yêu anh trong im lặng. Yuu đã….chính thức nói là hắn thích tôi….nhưng…..sao….tôi ko thể mở miệng đồng ý được!

Yuu trở về phòng lúc 3h15’ sáng. Hắn leo lên giường nằm cạnh tôi và quay qua 1 bên ngủ khò. Sau khi hắn về phòng, tôi đã tỉnh giấc và thức luôn. Nằm cạnh Yuu, tự nhiên thấy có gì lạ lắm…..ấm hơn lúc nằm 1 mình…. (chiện đương nhiên, dzậy cũng nói)

-----

Sáng hôm sau, giáp mặt Yuu mà tôi thấy lòng bồn chồn. Tôi chẳng biết phải làm gì trước mặt hắn, trong khi hắn thì tươi tỉnh như ko có gì

“Yuu à, cho tôi xin lỗi”

“Về cái gì cơ? ^_^”

Hắn quay qua mỉm cười hỏi, tay quơ quần áo vào balo chuẩn bị đi về

“Uhm…..ko có gì!”

Chẳng lẽ hắn đã quên hết rồi sao?

“OK! Đi ăn sáng nào!”

Yuu đáp lại, xách luôn vali của tôi đi. Uh, nếu hắn đã quên thì tốt quá. Quan hệ của tôi và Yuu sẽ trở về bình thường. Hôm nay là tết nên tôi về nhà thăm bố mẹ. Vừa gặp tôi mẹ đã lo lắng hỏi tôi sống thế nào. Tôi bảo cuộc sống của tôi rất ổn, nhưng có thật là ổn hay ko?

-----

Chuyện động trời 0_o
Hôm nay tôi đã biết 1 chuyện động trời. Đang làm việc, Yuu réo làm tôi chạy muốn chết. Vừa vào đến nơi, Yuu túm cổ tôi tống vào WC

“Thả tui ra coi, anh điên à??!!!”

“Suỵt, im nào!”

Hắn mở cửa ra bảo tôi im rồi đóng lại. Đang định đập cửa thì 1 bàn tay đặt lên vai tôi làm tôi muốn rụng tim vì sợ

“Suỵt!”

“Hiroshi?”

“Suỵt!”

“Ờ, suỵt 0_0”

Thì ra đó là Hiroshi, anh ta làm gì ở đây? Tôi và anh ta nói thầm thật nhỏ, Hiro nhờ tôi một chuyện, tí hồi Yuu kêu ra thì đừng bảo có anh ta ở đây.

Toi gật gật chả hiểu gì, đang định hỏi lại thì nghe tiếng ngươi lạ ở phòng ngoài. Yuu có khách à?

“Xin lỗi, anh có phải là Hamamoto Yuu?”

Giọng người lạ mặt, nghe hay đấy chứ ^_^ Rất dịu dàng và dễ thương, chủ nhân của giọng nói hẳn super cute.

“Ờ….tôi là Yuu ^___^ Có gì không?”

“Xin lỗi cho em hỏi anh Hiroshi nhà em có đến đây không ạ?”

“Àh không? ^___^”

Tiếng bước chân người lạ đi khắp phòng

“Phòng này là….”

Tiến đến gần và sắp mở cửa. Hiro vội lủi vào bồn tắm và kéo màn lại. Anh ta xua tay ra dấu và Yuu thì đâp đập cửa. Tôi đánh liều mở cửa bước ra và….

“WC…..cậu đây đang ở trong đó ^__^”

Yuu nói và chỉ sang tôi. Người lạ là 1 cô gái vận kimono cực xinh, tóc dài đến vai, tỉa mái, cô ấy có cột tóc và 2 mái phủ tai nhìn xinh lắm cơ. Cô ấy cao hơn tôi và có đôi mắt xanh dương….Xanh dương à, giống ai ta? Có giống 1 người quen mà tôi ko nhớ nổi là ai!

“Cậu ở trong đó nãy giờ….?”

Cô ấy hỏi tôi, nghe gần thấy giọng hơi lạ ^^”

“Ờ ờ……tôi ở trong đó!”

Gật đầu lia lịa…

“Uhm…cám ơn anh, nếu anh Hiro có đến anh nhắn dùm em là “nhớ ăn trưa, Haruka đã mang đến rồi!” được ko?”

Cô ấy cười, xinh thật đấy! Gương mặt thon, dáng mảnh, nhưng vận kimono nên đi hơi chậm chạp. Yuu gật đầu và ra tiễn….

“Uhm, tôi sẽ nhắn, RA về cẩn thận nha”

Hắn nhấn mạnh chữ “ra” để anh Hiro trong WC có thể nghe. Anh ấy bước ra và quệt mồ hôi như trút được gánh nặng.

“Thảm ghê chưa, vest quăng bỏ chạy, áo sơmi vạt trong vạt ngoài. Ông có phải là lãnh đạo ko dzậy? >”<”

“Thì tôi đã nói với ông rồi mà”

“Chuyện gì vậy?”

Tôi vừa mới mở miệng hỏi, chưa hiểu mô tê gì thì ….cô ấy quay lại.

“Xin lỗi, có thể cho em vào không?”

Cô ấy gõ cửa….ở trong này, Hiro chui vào gầm bàn làm việc của Yuu, may mà có che trúc, chứ ko thì…..

“Có gì nữa ko em? ^___^”

“Anh nói Hiro không có đây, sao có cái xe đạp vàng chóe của anh ấy vậy?”

“À….”

Hắn đảo mắt 1 vòng

“Xe của tôi đấy, mua chung với cậu ta”

“Uhm….thôi em về, em nhầm. Anh có gặp nói dùm em :Anh có muốn né em thì cũng đừng như thế. Cám ơn Yuu-san”

Cô ấy nói 1 mạch rồi bỏ đi luôn, lần này là đi luôn rồi. Trông cô ấy có vẻ buồn, mà cô ấy là ai ta?

“Cô ấy là ai dzậy? 0_0”

Tôi hỏi, anh Hiro đã chui ra khỏi gầm bàn và anh nhìn tôi chớp…..chớp. Yuu cũng …chớp….chớp…mắt

“Masako,,,,,! Em ấm đầu rồi à? 0__0”

Hiro sờ trán tôi và nói. Tôi gạt tay anh ra và giận dữ

“Ấm hồi nào, nghiêm túc đó!”

“Er….người hồi nãy là “guy” àh nha”

Yuu nói, hắn vẫn nhìn tôi ngạc nhiên

“What? Mà cô…..à cậu ta là ai?”

“Vợ tôi đấy! Narumi Haruka!”

Hiro đáp, anh ta thở dài ngao ngán. What what? Vợ của anh Hiro ư? 0__0

“Ủa….anh đùa à?”

“Ko đùa đâu, vợ của Hiro đấy. gọi là vợ vì được công khai. Bị papa bắt rước về dinh mà ^_<”

“Oh…haha….ngộ quá ‘____’ “

Tôi vừa mếu vừa cười. Trời ạ, chuyện gì đang diễn ra dzầy nè? ‘___’ lấy uke làm vợ, được phép công khai?? Đền nước này thì không thể ko tin nổi, cả Yuu và Hiro đều khẳng định. Thì ra Hiro trốn Haruka vì cảm thấy thiếu tự do. Trưa nào cậu ấy cũng đem cơm đến, mà hỏi ra là bị mama bắt làm thế. Riết Hiro chịu ko nổi, bỏ trốn = chiếc xe đạp qua chỗ Yuu. Hiro đi làm =……. xe đạp, từ nhà ra côngty có gần 300m, đi Civic tốn tiết kiệm. Cái mà tôi đang thắc mắc là sao bố mẹ Hiro có thể ủngxăng hộ họ 1 cách bình thản thế? 0___0 Mà Haruka cũng còn nhỏ, mới có 19tuổi

“Haruka bắt đầu đến nhà tôi từ 2 tháng trước. Cậu ta ko phản đối 1 câu về vụ “hôn nhân” này >”<, ko có cớ để bỏ được!”

“Cái ông này lạ, người ta xinh thế không thích thì thôi…..nhường cho tui nè ^___^”

Yuu nói, hắn cười nham nhở ^”^ Tôi vớ lấy xấp hồ sơ gần đó và chọi thẳng vào người hắn.

“Nhường nè! Vợ người ta, ông đừng có giở cái màn 35 ra nha!”

“Ây! Ghen à? ^__^”

“Ghen cái cùi loi!”

Tôi bực mình rủa xả hắn, trong khi hắn và Hiro muốn bò ra sàn vì cười. Thấy vậy, tôi vừa tức vừa buồn cười. Yuu làm thế để giúp Hiro cảm thấy bớt căng thẳng, cười sẽ làm con người ta đỡ stress. Và ngày hôm nay, cũng là ngày đặc biệt nhất bắt đầu những chuỗi ngày sóng gió suốt 24 năm cuộc đời tôi…..

Tối hôm nay, Yuu đã 1 lần nữa bày tỏ tình cảm của hắn. Chúng tôi dừng xe đứng trên cầu, nhìn xuống dòng sông Sumida. Gió tháng 1 thổi lồng lộng, lạnh giá khi tôi bước ra khỏi xe và tiến đến thành cầu

“Uhm…..lạnh quá!”

Yuu đã bắt đầu câu chuyện như thế. Sau 15’ im lặng ngắm sông, hắn nắm lấy tay tôi 1 cách khẽ khàng rồi nói. Giọng của Yuu cũng nhẹ như cái nắm tay ấy

“Tôi yêu em!”

Lời hắn thốt ra thật nhanh và dứt khoát. Một cách tự động, tôi bỏ tay mình ra khỏi tay hắn và nhìn Yuu ngạc nhiên

“Masako, em có thể là người yêu của tôi không?”

Hắn tiếp tục nói và chờ câu trả lời nơi tôi. Trong lòng tôi bây giờ chộn rộn hỗn loạn cảm xúc. Tôi phải làm gì đây? Tôi nhìn hắn cau mày lại và……

“Oh không….chúng ta chỉ đóng kịch thôi!”

Tôi quay đi và trả lời. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại từ chối, nếu là 1 người khác, có lẽ họ đã đồng ý ngay tắp lự.

“Masako, tôi nghiêm túc đấy”

Hắn nói to với theo tôi. Tôi im lặng trong giây lát và quay lại

“Hãy cho tôi thêm thời gian!”

Tôi trả lời và quan sát thái độ của hắn, Yuu cúi đầu nghĩ ngợi. Thật tâm tôi ko cố ý làm hắn buồn, nhưng tôi chưa sẵn sàng để yêu ai hết. Yuu mỉm cười sau 5’ im lặng, mắt hắn nhìn ra xa những tòa cao ốc bên sông, hắn đút tay vào túi và chậm rãi bước đến đối diện với tôi:

“Uhm…. Tôi không thể chờ lâu hơn, hạn định cho phép đã sắp hết. Nếu em thực lòng không muốn, em đã được tự do từ hôm nay”

“Sao cơ?”

Tôi ngước mắt nhìn Yuu, tôi được tự do, thế là sao? Hắn đang muốn nói gì? Như hiểu được thắc mắc của tôi, Yuu cười khẩy, thở hắt ra và nói tiếp

“Từ hôm nay, tôi và em sẽ là 2 người xa lạ. Tôi sẽ trả đủ cho em 3000UD mỗi tháng và tôi sẽ không gặp em nữa. Sau này, tôi là cấp trên của em, muốn gặp tôi em sẽ phải hẹn trước. Như thế là được rồi chứ gì?”

“Yuu! Anh giận tôi đấy ứ? Tôi…..tôi ko cố ý làm anh buồn đâu!”

“….Uhm…. tôi không giận ^___^ Tôi thật lòng yêu em và chờ đợi em. Nhưng thời gian sắp hết rồi. Nếu em ko muốn và không thích tôi thì tôi không ép. Tôi sẵn sàng làm tất cả vì em, cũng có thể giải quyết khó khăn giúp em….nhưng tôi không muốn ràng buộc em nữa. Em đã được tự do!”

Yuu nói những lời này chậm rãi, từ tốn và nghiêm túc nhất từ trước tới giờ mà tôi từng được thấy. Yuu cười, nhưng sao tôi thấy nụ cười đó chua chát biết bao. Tôi đã lỡ thốt ra lời từ chối, không thể rút lại. Được! Từ hôm nay tôi và anh sẽ là người xa lạ. Yuu àh, từ nay xin mỗi người mỗi ngã….. Tôi xin lỗi!

“ Thôi trễ rồi, tôi đưa em về!”

Hắn nói, lại cười. Tạm biệt nhau ở trước cổng chung cư. Yuu quay xe và đi nhanh ra khỏi đây. Hắn không dây dưa tạm biệt tôi như những lần trước.

“Phù ….phù,,,,”

Tôi hít vào và thở ra thật mạnh. Quên đi, không phải dựa dẫm vào Yuu thì tốt chứ sao!


“Reng….”

Chuông đồng hồ lôi tôi dậy. Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên của quãng đời tự do còn lại trong cuộc đời tôi. Tôi vươn vai dậy, còn sớm chán, mới 6h30’, cứ từ từ, tôi sẽ ko đi trễ đâu. Nghĩ thế, tôi nằm xuống tính ngủ thêm 15’ rồi dậy đi làm nhưng….ngáp…..ngáp….

……………..
………

“Á….gần 7h15’ rồi?”

Tôi bật dậy như cái lò xo và dán mắt vào mặt đồng hồ. Trời ơi…..sao lại thế này? Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, tôi chạy như tên lửa ra trạm xe điện…..15’ nữa vào làm rồi >”<

Khi ngồi trên xe điện, tôi nghịch cái phone của mình và phát hiện 1 cuộc gọi nhỡ. Đúng hơn là 1 cái nhá máy lúc 7h kém

“Yuu ư?”

Yuu đã nhá máy cho tôi, để làm gì? Tôi suy nghĩ lý do và phát hiện ra 1 điều, hắn luôn gọi tôi dậy đi làm mỗi sáng. Nghĩ đến Yuu, tôi mỉm cười, có lẽ tôi đã phụ thuộc vào hắn việc thức dậy mỗi sáng

“Chào, dậy đi nhóc. Đến trễ là 1 cái kiss đó nha!”

Cái câu đe dọa này lúc nào cũng hiệu nghiệm. Chắc Yuu gọi tôi theo thói quen, nhưng rồi chợt nhớ chuyện hôm qua nên lại cúp máy….

Ngày hôm nay của tôi vô cùng yên tĩnh. Chẳng còn ai gọi điện quấy rầy. Đến bữa trưa 1 mình tôi xuống nhà ăn. Tôi ngồi vào chỗ quen thuộc và nghĩ ngợi lan man, đang mơ màng, tự dưng thấy 1 cái muỗng giơ giơ trước mặt và….

“Nhóc…..nhớ ai thế? ^___^”

Kèm 1 nụ cười nham nhở

“Liên quan gì đến anh?”

Tôi đưa tay gạt ra theo trực giác và……tay tôi bỗng ơi vào không khí. Trước mặt tôi chẳng có ai hết! Uhm, Yuu có đi ăn trưa cùng tôi đâu mà thấy hắn chứ >”< Khốn thật, tự dưng lại nghĩ tới hắn. Để xem hắn sẽ không gọi cho tôi được bao lâu. Biết tính Yuu khá tình cảm, nên tôi chắc như đinh đóng cột là hắn sẽ gọi cho tôi….

Nhưng……

Chiều và rồi tối cũng chẳng thấy gì…..
1ngày, 2 ngày, ….. 1 tuần….. vẫn không có gì. Hắn ko muốn gặp tôi ư? Không muốn rồi cũng sẽ phải gặp, sắp đến là kì phát lương rồi. Mai là hết tháng 1 mà! Tôi sẽ “xử” anh Yuu à! Tôi ngẫm nghĩ rồi tự vả vào mặt. Trời ơi, đang nghĩ cái quái gì thế!

Chẳng lẽ tôi đang nhớ hắn hay sao?

--------

“Alô, phòng 196 nghe!”

“Mời cậu Masako lên nhận lương”

Không phải hắn, mà là cô thư kí xinh đẹp của hắn. Tôi hơi thất vọng và đi lên nhận lương. Tôi không vào phòng giám đốc mà đứng ngoài bỗng thấy 1 cô gái đi thẳng vào phòng hắn.

“Chà, cô ấy đẹp quá….thảo nào….”

3 nhân viên phát lương xì xầm với nhau về cô gái nọ. Cô gái ấy mặc 1 bộ váy trắng đơn giản, tóc xoăn và xõa ra

“Nghe đâu là vợ chưa cưới của giám đốc đó!”

Một cô lên tiếng. Tôi có nghe rõ không vậy? Vợ chưa cưới ư?

“Uhm….. khỏi nghe, đó là chắc rồi, bữa hôm lấy lươn, giám đốc đi chung với cô ấy mà”

“Uh, chính giám đốc nói nữa”

“Thế sao? Cô ta quả là may mắn. Giám đốc vừa đẹp trai, vừa giỏi lại con nhà giàu. Nghe đâu là con trai của Hamamoto Yuuhi, cả gia tài kếch xù!”

“Ôi, con của ông ta ư?”

“1 trong 5 ông hoàng chứng khoáng!”

“Khiếp thế! Biết vậy ngay từ đầu tôi phải “mồi chài” giám đốc rồi”

“hihi….bà thì còn lâu!”

3 cô nhân viên bàn chuyện với nhau. Sao chuyện này tôi chưa nghe thấy. Tôi kinh hãi về lại phòng 196 và nói với Hina – cô bạn đồng nghiệp. Hina bảo cả côngty đều biết, chỉ có tôi là “mù tin tức” thôi. Tin Yuu có vợ chưa cưới làm tôi cảm thấy……khó chịu. Tôi phải gặp Yuu để hỏi rõ chuyện này.

Tối về, tôi đã suy nghĩ, tại sao tôi lại phải tức và khó chịu khi biết tin nhỉ? Tôi và Yuu có gì đâu cơ chứ? Mặc dù nghĩ như thế nhưng tôi vẫn muốn gặp Yuu, có cái gì đó ko ổn và tôi muốn làm rõ.

--------------

Tôi đã cố gắng bắt 1 cái hẹn với Yuu trong 1 tuần mà không thể được. Hắn tránh né tôi đủ đường, đủ mọi cách. Tôi đã thất vọng và từ bỏ mọi ý định gặp hắn cho đến chiều hôm mùng 7-2 ngày thứ 5

Khi đi ngang qua 1 công viên gần công ty tôi trông thấy 1 lễ hội và có vào xem. Đang đứng ngon lành thì….

“Masako ơi ~~~”

Tiếng ai đó gọi tên tôi. Theo phản xạ, tôi quay lại và…..thấy Yuu

Tiếng ai đó gọi tên tôi. Theo phản xạ, tôi quay lại và…..thấy Yuu

“Ơ!!!”

Tôi nhìn hắn và tính bước đến nhưng…..từ đằng sau lưng tôi. Cô gái hôm nọ chạy đến cạnh Yuu. Hắn khoát vai cô ta và cả 2 leo lên xe chạy mất. Tôi nhìn theo chiếc xe trân trối như thể nó bắt hồn tôi đi…… Yuu ơi….. Anh thay đổi nhiều đến thế sao? Tôi cảm thấy nhói 1 cái, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.

Tôi chỉ muốn gào lên là tôi ghét hắn. Ghét cái cách hắn như thế với cô ta. Yuu đã trông già đi 1 chút sau 2 tuần ko gặp, nhưng việc già đi 1 chút chẳng ảnh hưởng gì. Thậm chí còn làm Yuu càng đẹp hơn…..cái đẹp của 1 người đàn ông chứ không phải lóc chóc như trước. Lúc nãy, hắn đeo kính râm màu trà và hút thuốc. Chỉ sau hơn 2 tuần ko gặp mà anh đã thay đổi đến thế. Anh thậm chí thay đổi cả style truyền thống của mình….. Yuu vận 1 bộ quần áo khá đẹp. Áo sọc caro đỏ và quần kaki trắng để đi hợp với cái đầm đỏ áo khoác trắng của cô gái (A/N:còn có thời gian nghía đồ nữa cơ đấy =___=)…..Họ đẹp đôi quá… tôi thầm nghĩ

Tôi đón xe điện nhưng bị trễ chuyến, lý do là tôi mãi nghĩ về…. Yuu. Tôi ước gì hắn là con thỏ nhồi bông, tôi sẽ bóp nát hắn. Tại sao hắn lại có thể như thế trước mặt tôi? Hắn vì cô ta mà thay đổi, tại sao vậy?..... Ko, tôi đang ghen t5, ghen tị với cô ta….Ko phải tôi đã thích Yuu rồi chứ?

Ban đầu là nhớ hắn, rồi nghĩ về hắn, sau đó là muốn gặp hắn và gặp rồi thì bối rối như bị khìn ấy…. ôi….sao mà khùng thế này >”<, đến hôm nay thì cảm giác này rõ như ban ngày! Tôi lắc đầu như điên mà ko gạt được những suy nghĩ về hắn cứ “nảy nở” trong tâm trí >”<

“Nhóc ơi, sao ngồi đó?”

“Hả?”

Tôi ngẩng lên ngơ ngác nhìn quanh, chiếc Civic màu đỏ boocđô đang đậu trước mặt trạm xe tôi ngồi chờ

“Anh Hiro??”

“Sao ngồi đó? Xe bus giờ này chuyến cuối rồi!”

“Uhm…. Em đi quá chuyến, giờ phải đón xe đi về nè!”

“8h rồi, lên xe đi anh đưa về!”

“Uhm…”

“Nhanh nào!”

Anh Hiro hối, tôi đành đứng lên vào xe. Tôi ngồi ở hàng ghế sau vì có ai đó ngồi cạnh anh rồi. Ban đầu còn ngờ ngợ, sau mới nhớ ra là vợ của Hiro

“Em đi đâu ra đây vậy Masako?”

“Thế, vợ chồng anh đi đâu thế?”

Tôi cười và hỏi, kín đáo quan sát Haruka, vẫn mặc kimono, đồ truyền thống à?

“Àh, mới đi tiệc về. Để anh đưa vợ anh về trước rồi chở em về sau, xíu nữa là đến nhà anh rồi”

Hiro nói, anh nhìn qua vợ và mỉm cười với cậu ấy. Hình như họ cũng thành 1 couple rồi. Tôi bất chợt cảm thấy buồn, cuối cùng thì “chàng độc thân” Hiroshi cũng có cặp. Còn tôi, sao mãi vẫn chả có mảnh tình vắt vai. Lúc nãy leo lên xe điện, do mãi suy nghĩ nhiều mà đi nhầm đường đến đây. Chỗ này khá xa trung tâm chỗ làm việc. Đi chưa đầy 5ph là tới nhà của Hiro, wow, lần đầu tôi đến đây đấy. Nhà của Hiroshi là theo kiểu truyền thống. Căn nhà dài hết cả con đường, bên trong chia thành 4 khu lớn.

Chiếc Civic đỗ xịch trước cổng lớn, Hiro bước xuống gọi cửa và 1 phụ nữ trẻ bước ra mở, cô ta mặc kimono. Tôi đã từng nghe Yuu kể gia đình Hiro ăn ở theo truyền thống, trong nhà phải mặc kimono, quả nhiên là đúng.

“Vào nhà đi em, để anh đưa bạn đưa 1 xíu”

“Uhm…..đau chân rồi!”

Hiro nói với vợ, nhưng cậu ấy lại nhõng nhẽo, bảo chân đau không đi được. Hiro kêu mãi mà cậu ấy ko chịu ra. Thế là anh chàng đành quay lại xe và….bế sốc cậu ấy lên bê ra đến cửa nhà. Khi đặt cậu ấy xuống trước cửa anh hôn nhẹ lên tóc cậu và nói:

“Chẳng lẽ anh phải kiếm 1 người vệ sĩ kiêm luôn việc bế bồng em à?” ^_^

“ứ chịu! Không thích có người theo đâu!”

Haruka quả là 1 cậu nhóc đáng yêu. Cái cách cậu ta nhõng nhẽo trông cũng rất dễ thương ^__^

“Đùa thôi. Ai lại đưa vợ cho người khác bế chứ!”

Hiro đáp lại. Hôn lên má vợ thêm 1 cái rồi quay trở lại xe. Khi cửa xe vừa đóng lại, vợ của Hiro lại chạy ra gõ vào cửa kính

“Nhớ về sớm nha chồng!”

“Okay, trước 10h ^__^”

“Uhm, thôi anh đi đi rồi còn về”

Cậu ấy dặn dò rồi mới cho anh Hiro đi. Khi chiếc xe lăn bánh, tôi và anh mới có dịp trò chuyện với nhau.

“2 người thành couple hùi nào dzạ? ^___^”

“Cũng mới hà, mà em biết tin gì chưa Masako?”

“Uhm…. Tin gì cơ?”

“….Tin về Yuu ấy….”

Hiro nói, giọng anh ko được tự nhiên cho lắm

“Có chuyện gì xảy ra với Yuu?”

“Ah ko, ko phải tin xấu…..bình tĩnh nào….”

Anh Hiro nhìn tôi ái ngại, có lẽ tôi hỏi xúc động 1 tý trước những tin về Yuu. Không thể phủ nhận là tôi lo cho Yuu.

“Uhm…..Anh nói đi Hiro…”

“Ngày 10-2 Yuu sẽ làm lễ cưới đấy!”

“Lễ cưới?”

“Uh, em chưa biết gì sao? Hồi chiều nay nó mời tụi anh ăn tiệc ra mắt đó!”

Lễ cưới và tiệc ra mắt? Tại sao tôi ko được biết gì cả? Tôi im lặng ko nói gì và chống tay lên thành cửa xe suy nghĩ. Yuu……Anh thật sự gạt tôi ra khỏi cuộc sống của anh sao? Tại sao anh ko nói với tôi 1 tiếng là anh sẽ lấy vợ…..Tôi lại cảm thấy xốn xang, nhói ở ngực…. Tôi bị shock trước tin này

……….
………..

“Ơ! Đây là…”

Chiếc Civic 1 lần nữa lại đỗ xịch lại. Nhưng ko phải chỗ ở của tôi mà là….nhà của Yuu…

“Em vào gặp Yuu đi”

“Sao…?”

“Không sao trăng gì hết, em vào gặp nó đi”

“Uhm….gặp làm gì cơ chứ?”

“Em lì quá, em đã rất muốn gặp Yuu, anh đưa đến tận nơi lại ko chịu. Nào đứng lên, anh đưa vào!”

Hiro cho xe vào sân sâu bên trong và lôi tôi ra khỏi xe. Ban đầu tôi chống cự nhưng sau thì không. Hiro đưa tôi lên tận phòng Yuu sau khi đã được cho phép. Căn phòng đóng cửa im lìm. Nghe theo lời anh, tôi đập cửa và gọi tên Yuu.

“Yuu, tôi có chuyện muốn nói!”

“………”

“Yuu, anh ra được ko?”

“……”

“Yuu, anh đừng né tránh tôi!”

“Cậu đi về đi!”

Sau 3 lần gọi cửa mới nghe thấy tiếng đáp lại….Yuu ko muốn gặp tôi. Tại sao vậy? Tôi nuốt nước miếng và chợt cảm thấy sống mũi cay xộc. Chưa bao giờ…..chưa bao giờ Yuu như thế! Tôi kiên trì gọi cửa nhưng người ra lại là
Ryo.

“Cậu về đi, anh hai tôi ko muốn gặp. Đừng làm phiền anh ấy nữa”

“Yuu có ở trong đó, hãy cho tôi gặp đi”

“Không mà!”

“Được không, 1ph thôi, tôi có chuyện muốn nói”

“Trời ơi, ko được, nhắn với tôi nè”

Ryo nói, cậu ta ngáng ngay cửa, qua vai cậu tôi nhìn vào phòng. Đúng là Yuu, đang ngồi trên ghế bành, quay mặt hướng ra cửa sổ. Tôi muốn đến ngay sau lưng Yuu và gọi nhưng không thể được…..quá xa…..

“Nhanh đi, tôi vào làm việc khác!”

“Thôi được……”

Tôi cúi xuống, tay nắm chặt vào dây cặp

“Thôi được……”

Tôi lặp lại 1 lần nữa như để có thêm dũng khí cho cái việc tôi sắp làm

“Yuu! Tôi nhớ anh!”

Tôi nói thật to và quay bước thật nhanh, chạy một mạch xuống lầu. Tôi cứ chạy mặc cho Hiro ở đằng sau gọi í ới. Tôi ko dừng lại được….. Nếu dừng lại sợ mọi người sẽ thấy mất…..Thấy, tôi sợ họ thấy…..tôi đang khóc vì Yuu…


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com