XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Nhật ký chàng lọ lem - Phần 1


Có lẽ trên đời này, bạn khó có thể gặp được người có số phận “éo le” và “kì quặc” như tôi.
Tôi tên là Kuraichi Masako, năm nay vừa tròn 23 tuổi,nghề nghiệp là Magaka, nhà thiết kế quảng cáo và ti tỉ thứ liên quan đến Mỹ Thuật công nghiệp Manga…và hiện đang ca khúc thất nghiệp.

Này, bạn đừng vội chê tôi là loại Mangaka dởm, trước đây,tôi từng được nhận vào làm cho vài thương hiệu tạp chí. Nhưng cái lý do mà tôi bị hất cẳng ra khỏi ngành là một cái lý do vô cùng là vô lý : Nghèo!…Và một lý do khác tôi cho rằng là vô cùng ấu trĩ : Hay có những ý tưởng điên rồ.

Cái nghèo đeo bám tôi từ những năm đầu đời. Nó khiến tôi có một tuổi thơ vô cùng vất vả với những bộ đồng phục ba năm thay một một lần hay có khi là hết một cấp lớp.Nó cũng khiến tôi trở nên khác lạ với người khác khi không mua nổi cho mình một bộ dụng cụ mới, thường xuyên xin trợ cấp.

Nhưng đấy chưa phải là lý do khiến tôi không thể xin được việc làm. Tôi chúa ghét bọn nhà giàu, càng ghét bạo những câu chuyện tình lọ lem giữa những cô nàng nghèo rớt mồng tơi và chàng hoàng tử nơi cung điện xa hoa. Rõ là hai thế giới ấy khác xa nhau,giàu và nghèo là hai thế giới vô cùng khác biệt…vậy mà,họ bắt tôi phải vẽ và dựng nên những câu chuyện ngớ ngẩn như thế. Tôi không thích,và tôi phản đối, và rồi…bị đuổi việc.

Hiện giờ,tình trạng của tôi vô cùng là khó khăn. Từ năm tôi lên đại học,bố mẹ đã bắt tôi phải tự lập một mình như các anh chị. Tôi biết là ông bà muốn tốt cho tôi,nhưng chí ít ra cũng phải biết là nghề của tôi rất khó để phất lên. Bây giờ,tôi thất nghiệp và nghèo đến mức phải ăn mì gói (do thằng bạn thương tình cấp cho) cả … ba tháng trời rồi chứ ít hả?

Ôi trời ơi, có ai khổ hơn tôi không…? Tôi quyết định xách đơn đi xin việc,rong ruổi từ công ty này đến công ty khác và vẫn…thất nghiệp. Bạn bè bảo tôi quá cứng đầu,hiện đang khó khăn thì cứ xin quách công việc nào đó cho qua ngày rồi từ từ kiếm ngành nghề phù hợp. Nhưng mà tôi không thích! Bỏ tiền ra học mấy năm,tốn kém bao nhiêu, không lẽ lại không kiếm nổi một công việc phù hợp?

Hôm nay là ngày 1 tháng 4.Ngày quốc tế nói dối,nhưng công ty này lại dở chứng tuyển dụng nhân viên. Đây là một công ty quảng cáo, công ty chuyên lăng – xê nghệ sĩ, công ty vẽ thiết kế…Sao mà kiêm nhiều thế không biết! Mệt quá, chỉ biết là công ty này mới nổi lên chừng 2 năm,nhưng lại sớm có tiếng nên người ta xin việc nhiều. Gì đâu tuyển có 2 nhân viên cho phòng thiết kế, một cho marketing, một thư kí văn phòng.Tổng cộng là 4/142 người xin việc.

Số của tôi là 120, gần chót rồi nên ngồi chờ mỏi cổ từ hôm qua. Hôm nay lại là ngày “Quốc tế nói dối”, không chừng họ lừa mình bây giờ. Chả hiểu sao năm nay Tokyo lại mở hội thi…nói dối, nếu ngày hôm nay,ai lừa được nhiều người nhất thì thắng. Chẳng biết cái công ty quái quỉ này có tham gia hay không, nếu có thì…chết toi tôi rồi.

“Ai là Masako? Kuraichi Masako?”

“Ah, là tôi!”

Mải mê nghĩ ngợi,tôi chẳng để ý là đã đến lượt mình. Cô nàng xinh như mộng đang xướng tên tôi đang đứng chống nạnh ngay trước cửa phòng đăng kí. Nàng xinh thật đấy, nhưng tôi có cảm giác là cô ấy đang nổi hết mạch máu lên…có lẽ kêu mãi mới thấy tôi lên tiếng.

“Mời anh đi theo tôi đến thẳng phòng giám đốc”

“Gì cơ? Không phải cô là người phỏng vấn sao?”

“Đúng,tôi là người phỏng vấn,nhưng anh là ngoại lệ”

“Ơ…Tôi mắc lỗi gì mà cô đưa tôi lên tận phòng giám đốc?”

“Đừng có nói nhiều,vào đi”

Cô nàng gắt, mở cửa phòng và đẩy tôi vào, sau đó nàng quay đi, còn lẩm bầm trong miệng những câu mà tôi nghĩ là mình đã nghe rõ từng chữ một :”Thấp người bé con, dở dở ương ương,lại còn điêng điếc, chả biết làm được gì”

Trời ơi,nàng quá đáng, đúng là tôi thiếu ăn,có thấp hơn người hơn nàng thật. Nhưng chắc gì nàng cao thật,hay là nhờ đôi giày 7 phân kia? Chà, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào nha,tôi mà được nhận việc tôi sẽ cho cô biết tay…

Phòng giám đốc rộng thật. Lại ở tận tầng 30, điều hòa, chậu cảnh, trang ảnh…bao nhiêu là thứ trang trí đẹp ơi là đẹp. Chả biết ăn gì mà giàu thế, chả bù với tôi…chỉ có được cái quạt cà tàng sắp bung cả bù loong ốc vít vì nó là đồ cổ xài gần chục năm do cha mẹ thương tình cấp cho.

Quái lạ, ông giám đốc này mãi chẳng thấy đâu,chờ gần 10 phút mà có thấy tăm hơi đâu cả. Ah, hay là ông định thử sức kiên nhẫn của tôi? Ông yên tâm đi, từ bé, tôi đã phải luyện ngồi yên cắt hộp giấy cả 2,3 giờ đồng hồ,nhiêu đây thì bỏ bẽn gì. Chắc ông ấy định luyện cho nhân viên sau này khi vào việc là chỉ ngồi cả ngày mà làm. Nếu tập trung làm thế thì đúng là có tăng năng suất thật,nhưng rất hại cho sức khỏe.

“Xin lỗi,tôi có việc chạy ra ngoài…”

Ah, bây giờ ông mới vào đấy hả. Theo phép lịch sự,tôi vội đứng lên cúi thấp đầu chào, dù gì cũng là giám đốc…tương lai, làm mất lòng ổng, đuổi việc chỉ có nước ăn mày.(Lời tác giả : Đã nhận làm đâu mà sợ đuổi việc -_-)

“Ơ…”

Giám đốc kêu lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Cái gì mà ngạc nhiên,chẳng nhẽ ông chưa từng thấy người nào mặc cái áo sơ mi trắng đi làm à. Đây là cái áo mới nhất của tôi, vốn là đồng phục đi học được một tên “khắc tinh” đền cho. Tôi thấy nó mới,lại mắc tiền nên cứ tiếc mãi, chẳng dám mặc, chỉ dám mặc đi xin việc cho nó mới thôi. Lấy le với giám đốc,chí ít ra cũng phải cho người ta thấy mình đàng hoàng chứ.

“Ah…Tưởng ai xa lạ, hóa ra là con nợ … hahahaha”

Ơ,cái ông này vô duyên nhỉ. Tôi với ông mới gặp nhau lần đâu,tôi nhớ là mình đã mượn tiền ứng trước của công ty này hồi nào đâu mà ông gọi tôi là… “Con nợ”.Trời ơi, tôi chúa ghét cái từ này, đây là cái “mĩ từ” mà thằng “khắc tinh” tặng cho tôi. Nó đeo bám tôi suốt thời cấp 3,mỗi lần nhắc đến là tôi muốn nổi điên. Ông quá đáng lắm,tôi nghèo,nhưng không phải là “con nợ” của ông đâu ông giám đốc.

Tôi ngẩn đầu lên liếc ông ta một cú nảy lửa,giờ thì tôi không tôn trọng ông nữa. Ai biểu ông không tôn trọng tôi.

“Ông…ah, anh bảo ai là “con nợ” của anh chứ”

Tôi vội chuyển “ông” sang “ anh”, giám đốc trẻ quá ta,chỉ bằng tôi là cùng. Nếu vậy thì càng không thể tha thứ được,còn trẻ mà đã ăn nói vô duyên, thật hết chịu nổi, đúng là miệng lưỡi lũ nhà giàu.

“Trời ơi, Kuraichi Masako, không gặp nhau mấy năm đã quên tôi rồi à”

Cái gì? “Không gặp nhau mấy năm”, tôi có quen anh hả? Trời ơi, coi điệu bộ kìa, lăn quay ra cái bộ ghế Salong mà cười.Vô duyên quá, mà anh ta là ai nhỉ? Ai mà gọi tôi là…là…”Con nợ”

“HAMAMOTO YUU”

“Exactly! Bây giờ mới nhớ ra hả?”

“Tôi không nhớ chắc ông trời cũng đánh cho tôi nhớ, anh…đồ đáng ghét”

Tôi thật sự nổi giận rồi đấy, đây chính là cái thằng “khắc tinh”, cái thằng đáng ghét làm tôi khốn đốn.Hừ, vậy là tôi đã nhận lầm người rồi, anh không phải là giám đốc. Người như Yuu mà có thể làm giám đốc thì chắc tôi phải là…tổng giám đốc.

“Sao, đến đây xin việc hả?”

“Ờ, có gì hông, tôi đang chờ giám đốc…”

“Er…tôi là…”

“Thôi khỏi nói nữa…” – tôi chặn miệng anh ta, hắn còn dám mon men lên chỗ của giám đốc nữa, kênh kiệu thật – “ Có phải là anh cũng xin việc giống tôi không, gia đình anh phá sản rồi, anh nghèo rớt mồng tơi rồi chứ gì?…hahaha tôi biết mà”

“Cái gì?”

Ơ cái tên này, hắn trố mắt nhìn tôi, sau đó từ từ bước đến gần tôi.

“Ê, anh định làm gì đó”

“Làm gì là làm gì?” – hắn, tên Yuu ấy, tiến đến sát hơn. Sát đến cái độ mà tôi nhìn rõ cái phần bên trong cái cổ áo không có Ca-ra-vát của hắn. Yuu dùng hai bàn tay ôm lấy mặt tôi và bắt đầu sụt sùi….ọe….

“Tội nghiệp Masako, có lẽ đói quá nên…bị điên”

Trời ơi, con sắp bị ám sát trời ơi. Người hắn nồng nặc mùi Rồ – ma – nồ, cái mùi “đàn ông đích thực”…ghê quá,cái mùi nồng nặc này đang bay quanh quẩn ngay trên lỗ mùi tôi. Á, cái tên này. Thấy tôi trợn mắt nổi điên hắn lại còn sụt sùi khóc lóc…sau đó hắn ôm chặt lấy tôi và cười như điên…ỌE…cái mùi…Tôi dị ứng nó…

“Ôi Masako yêu dấu, không ai nói cho cậu biết tôi là nhà tuyển dụng hả? Tôi là giám đốc!”

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Tôi hét lên, dùng hai tay đẩy mạnh theo kiểu “vùng lên anh em ơi” và chạy một mạch ra cửa. Trời ơi, hắn…hắn mà là giám đốc thì đời tôi tàn rồi. Có chết cũng phải thoát khỏi chỗ này…á,mẹ ơi kíu con với…quái vật…

“Chạy đâu Masako…hehehe…”

Hắn cười…nụ cười mà tôi cho là man dại nhất. Yuu chạy đến và chặn ngay cửa, sau đó túm chặt lấy tôi lôi xềnh xệch trở lại trong phòng. Hắn lôi tôi lên cái ghế Salong và đè chặt tôi xuống đó…Á….Trời ơi…có ai kíu tôi không…

“Anh định làm gì, anh…”

Tôi trở nên hoảng sợ khi hắn bắt đầu tháo mấy cái nút áo trên của hắn và cả của tôi nữa…Và rồi thật kinh khủng khi hắn cúi xuống nhìn tôi cười…Á…Con sắp bị người ta cưỡng bức,trời ơi…

“Masako,làm cái gì zậy?”

Hắn tỏ ra ngạc nhiên tột độ khi mắt tôi trợn ngược lên đầy đau khổ và lấy tay nắm chặt áo. Còn giả bộ nhân từ nữa,tôi biết cái bộ mặt giả dối của anh rồi. Muốn thì làm đi, đừng có ở đó mà giả vờ hỏi han. Tôi nghiến răng nhìn hắn đầy thù hận,hắn ngớ mặt ra rồi bắt đầu cười lớn.

“Trời ơi, nãy giờ vật lộn với cậu nóng quá nên tôi mới tháo bớt nút ra,tiện thể tháo luôn cho cậu đỡ nóng.Cậu không cám ơn tôi còn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?”

“…”

“Đừng sợ,tôi đê tiện đến mức phải cưỡng bức cậu đâu”

“…”

“Được rồi, cậu xin việc chứ gì,tôi nhận”

…Kinh hoàng…hắn nhận tôi???

“Sao,Masako không thích à?” – rồi, hắn cũng chịu buông tôi ra, và tử tế đến mức rót cho tôi một cốc nước táo ép.Ah, nước táo ép loại cao cấp…nhìn thấy nó là tôi muốn mê đi rồi…tôi thích nhất thứ đó…

“Hì…Masako vẫn dễ thương ghê, thấy nước táo ép với đồ ăn là mắt lại long lanh” – tôi cầm ly nước táo, bắt đầu đưa lên miệng uống,nhưng sau đó lại thôi ngay cái ý định đó…hắn…hắn…mới kiss vào má tôi một cái. Hắn định dụ dỗ tôi,tôi liền bỏ ly nước xuống bàn đánh bốp.

“Sao vậy, không thích uống à?”

“Không”

“…chứ sao…”

“Ai biết anh có bỏ bùa mê thuốc lú gì đó không, tôi sợ anh lắm”

“Bé ơi là bé…Anh không phải là thằng khốn đâu. Được rồi, anh không ép, chúng ta trở lại vấn đề chính”

…Chẳng biết có phải là tôi nhầm hay không,nhưng tự dưng thấy Yuu buồn. Có cái gì đó không vui thoáng qua trong đôi mắt hắn. Yuu quay lại bàn giám đốc,cầm xấp hồ sơ của tôi và đọc.

“Cậu vào làm phòng thiết kế,được không?”

“Thiết kế? Uhm…được…”

“Vậy tốt, cậu để lại số điện thoại, mai cậu đến để nhận việc rồi thảo luận lương luôn”

“Yuu, tại sao không phải là bây giờ?”

“Vì tôi chưa nghĩ ra phải đưa cậu mức lương nào”

Yuu nói, và cười ranh mãnh…é…

“…Anh thật là, anh chưa nghĩ ra cách để hành hạ tôi chứ gì?”

“Sao lại nói lời tàn độc thế Masako, làm sao tôi có thể làm như vậy với người mình yêu chứ!”

“Yêu đương cái đầu anh, nếu yêu tôi anh đã không làm tôi khốn khổ”

Tôi nói, nghiến răng ken két.Quả thật là mỗi lần gặp cái mặt hắn,bao nhiêu kí ức tồi tệ hiện về.Tức muốn điên người.Cái miệng hắn luôn nói “yêu tôi”, nhưng hành động của hắn thì ngược hoàn toàn.Lại nữa kìa,cười một cách đáng ghét.Chả hiểu nụ cười đó đẹp đẽ gì mà bao nhiêu cô đòi xông vào nhỉ?

“Masako thân yêu,dù cậu chửi mắng tôi,nhưng tôi vẫn thấy vui vì cậu đã mặc cái áo đó”

“Gì chứ?”

“Ờ,cái áo tôi “đền” cho cậu hôm tốt nghiệp cấp 3”

Hắn đưa tôi lại card cá nhân rồi mỉm cười thân thiện,đưa tay gạt mái tóc lòa xòa trước trán.

“Này,anh có thể cho tôi biết vì sao anh nhận tôi không?”

“Muốn biết à…”

Yuu trở lại với thái độ thường ngày của hắn,cười nửa miệng một cách gian manh.Hắn rời khỏi chiếc ghế xoay của mình và tiến sát đến bên tôi một lần nữa…ọe…lại nữa,tôi ghét cái mùi sữa tắm mà hắn dùng, bao năm nay “vũ như cẩn”.Tôi xoay mặt đi hướng khác và nhắm mắt chịu đựng.Không vì cái công việc dễ dàng này,tôi đã “go” khỏi đây rồi.

Thôi được rồi, cái hầu bao của tôi nó đang thủng nặng,dù gì thiết kế quảng cáo cũng là công việc liên quan đến vẽ vời.Chí ít ra thì tôi cũng đã tìm được công việc có dính dáng đến chuyên môn.Hắn nhận tôi một cách dễ dàng thế này,xem ra tôi cũng là người may mắn trong số mấy người xin việc.

“Masako – san, đơn giản bởi vì cậu đủ điều kiện,đừng thắc mắc,giờ hãy về nhà chuẩn bị mai làm việc”

“…”

“Cậu còn tròn mắt đứng đấy, hay là để tôi hôn tạm biệt rồi mới chịu đi?”

“Không!”

Yuu nói, nhìn tôi một cách hết sức là cáo già.Ngay lập tức,mọi Nơ-rôn thần kinh của tôi căng lên.Não bộ hoạt động một cách nhanh nhất để có tôi có thể hét lên và ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.Tôi chẳng biết là mình đã chạy với tốc độ bao nhiêu,nhưng lúc dừng lại đã xuống được đến tầng 12 mà không cần đi thang máy.Chúa ơi…Nghĩ lại vẫn còn sợ,hắn chỉ ôm tôi thôi là tôi đã muốn nôn hết đống mì ăn hồi sáng…Hic…nếu mà hắn hôn tôi thì chắc tôi sẽ hồn lìa khỏi xác…

Ông trời ơi…Sao người nỡ ác độc với con.Bao nhiêu chỗ làm,bao nhiêu công ty,người chẳng để con đậu chỗ nào cả,lại nhét con vào chốn này…Trời ơi…Nơi này là địa ngục!Con oán người…

“Thôi đi, có chỗ làm là tốt rồi,còn chửi ta nữa”

Ặc…ông trời hiện ra, rủa xả, àh không,giáo dục Masako tội nghiệp này …


Lê lết được về đến nhà thì trời đã trưa trờ trưa trật.
Tôi chỉ muốn nằm lăn ra sàn rồi chết giấc.Mệt không chịu được,rời nhà từ sáng sớm, trong bụng lại chỉ có Ramen “chay” với nước,tôi có cảm giác là mình đã xuống cân nhanh chóng một cách không mong đợi.Đang nằm ngon lành dưới nền nhà mát lạnh vì không có thảm thì có nguyên một miếng sơn tường to tướng rơi đánh bốp xuống mặt tôi.

“Má ơi,cả cái nhà nó cũng không thương mình,đã nghèo còn mắc cái eo”

Thì ra là cái nhà này (tôi thuê) người ta xây đã lâu nên xuống cấp.Sơn tường bong ra theo thời gian…Trời ơi,nhưng bong một mảng lớn thế này, mai mốt mưa lại thấm nước thì lại khổ…Lần sau phải cần thận hơn,ở trong nhà mà động chân động tay quá không chừng nó … sập,lấy tiền đâu mà đền >_<

“Masako – san,anh có nhà không....”

Àh, lại cái giọng eo éo của cô nàng nhà bên cạnh.Mỗi lần nghe đến là tôi toát hết cả mồ hôi hột ra rồi.

“Có tôi đây…Cô đừng đập cửa nữa kẻo nó bung…”

Trời ơi…ác mộng…Vừa nghe tiếng cô ta là dù chết tôi cũng phải bật dậy để mở cửa.Cô nàng có thân thể phốp pháp tuyệt đối mà không cần chế độ ăn dành cho người gầy.Năm nay cô ta tròn 20, lại có vẻ mến tôi mới chết.Tôi dọn về đây cũng 4 năm rồi,mấy năm trước cô ta còn bé thì không nói,tự dưng 2 năm nay dở chứng học nấu ăn…ngày nào cũng mang sang “biếu anh ăn lấy thảo” làm tôi sợ xanh mặt.

“Shima – chan, cứ đưa đây tôi mang vào”

“Thôi, cứ để em, kẻo nóng phỏng tay…”

Áh…Cô nàng vừa nói vừa nháy mắt với tôi,sau đó bước vào nhà….Trời ơi,cái nhà tội nghiệp nó đang rung lên…Xin đừng làm sập nhà em mà chị…Tôi rên rỉ,nhưng cũng chỉ dám lầm bầm, nói lớn quá,lỡ cô ta quay sang tát “yêu” tôi một cái thì chỉ có nước … đăng kí tạm trú bệnh viện…hu…hu…

Trời ơi,cô ta còn tốt bụng đến mức lấy luôn vào chén…và đang tiến đến gần tôi…Tôi có cảm giác là mình cứ lùi dần,lùi dần cho đến khi lưng chạm vào cái tường lạnh ngắt (do thấm nước mưa).

“Em làm cái…gì vậy Shima?”

“Nào,há miệng ra,để em đút anh…Nói A đi…”

“Á….Á”

Tiếc quá, không phải “A” mà là “Á” rồi.Trời ơi,còn thế nữa,hôm nay chắc cô ta ăn trúng cái gì rồi.

“Được rồi Shima, em về cho tôi tắm cái rồi qua ha”

“Thôi đi, ngày nào cũng tắm,kiếm cớ đuổi em về à…”

“Không…thôi không tắm,tôi cần đi WC, được chưa?”

Tôi bàn lui,không thể chiến đấu nổi với cô này.Đành phải tìm kế thoái lui thôi,mà má ơi,cô ta còn phụng phịu làm nũng nữa,sao mà tôi quá.Đi xin việc làm thì đụng đồ … 35 (Dê xồm,chắc ai cũng biết mà há), về nhà đụng …thôi thôi,nói mắc công lại bảo mình vô duyên.

“Thôi Shima về, tí nữa em qua hen”

Trời đất,tôi thở phào nhẹ nhõm khi cô ta chịu bước ra khỏi nhà tôi.Ơi cái nhà thân yêu,lần sau tao sẽ chiến đấu để bảo vệ mày,nhất định…Thà tan xương nát thịt còn hơn bị sập nhà…>_<

Đi rửa mặt cái đã…

“Masako – san ….”

Trời, lại nữa, lại đập cửa…Đừng mà…cái cửa cũ kĩ yêu dấu của tôi…

“Tôi đây…Đừng đập cửa…”

Lần này không phải là nàng Shima “đẫy đà” mà là ba nàng đã trên 40 tuổi sống ở khu nhà đối diện, ở kế bên cái tiệm bán thực phẩm mà hàng ngày tôi vẫn mua thiếu.Sao mà tôi muốn khóc quá…

“Masako – san,tụi tôi mang đồ ăn trưa đến cho cậu nè”

Các bạn coi, có phải tôi là người đáng thương lắm không.Chẳng có cô nàng nào thèm để ý đến tôi, chỉ toàn là những cô trên 40 và các cô nàng đẫy đà.Ngoài, còn một kẻ tên Yuu mà tôi thề là tôi ghét hắn.Số tôi sao mà nó khổ…
Chí ít ra thì các bà này cũng đỡ hơn cô Shima lúc nãy,không dài dòng nhõng nhẽo…Hồi nãy tôi bảo tôi phải ăn mì 3 tháng có lẽ là hơi sai,bởi vì ngày nào tôi chẳng có đồ ăn.Nói ngon thì không ngon chứ ăn thì tạm tạm…Thôi, đói mà, cái gì cũng quất hết,còn thừa đem qua chia sẻ với thằng nhóc đồng cảnh ngộ ở tầng trên (tôi ở chung cư).

Sau khi ba bà cô này rời khỏi,tôi liền lấy một tờ giấy A3, vẽ cái mặt người nhăn nhó sắp chết và hàng chữ to tổ bố:
MASAKO – SAN vắng nhà,có gì gọi di động!

Rồi xách mớ đồ ăn chuồn lên phòng trên,tôi mà còn ở đây thì chắc sẽ không ăn uống gì được,đời là bể khổ.

---

Thằng nhóc cười toe toét tỏ vẻ vui mừng khi thấy tôi,bảo nó là nhóc chứ cũng 21 rồi.Nó lên là Youka,người vùng Osaka lên Tokyo để học đại học, quen nhau cũng được gần 1 năm, nhưng tôi với nó khá thân thiết.Chắc là do cùng cảnh ngộ,con người ta xích gần và thông cảm cho nhau hơn.

“Hôm nay anh lại gặp rắc rối với mấy “nường” chứ gì?”

“Phew, không chỉ “nường” đâu,mà còn gặp cả Shonen-ai nữa”

“Shonen – ai? Ở đâu zậy?” – thằng nhóc cười, mở cửa cho tôi vào nhà rồi hai anh em ngồi bệt trên sàn tâm sự.Nó cũng là một Mangaka như tôi, hiện đang làm phụ tá cho một sensei nào đấy.

“Người quen cũ hồi cấp 3,giám đốc công ty Apollo!”

“Apollo? Anh xin được chỗ đó à?”

“Uh,nhưng gặp phải một gã…shonen – ai,lại còn hơi …35 nữa chứ!Đến là khổ!”

“Trời,may quá rồi,có việc làm là tốt” – Youka cười tít mắt – “Anh thế này, thu hút được cả hai giới chỉ với bề ngoài thôi, bộ anh không biết hả Masako?”

“Anh biết chứ…Gặp nạn từ hồi cấp 3, cứ tưởng mình thoát,đâu dè…”

Tôi trả lời,nhìn thằng nhóc một cách đầy tâm trạng.Có lẽ nó cũng hiểu cho điều khó xử của tôi.

“Masako,em hỏi anh một câu được không?”

“Sao?”

“Anh…ghét người đó lắm hả? Tại sao vậy?”

“Chuyện dài lắm em à…Phải nói là anh không hề thích hắn”

“Uhm…kể cho em nghe được không?”

Thằng nhóc nói nhỏ,rót cho tôi một ly nước.Tôi nhìn nó mỉm cười…Uh thì…dù sao tôi cũng có tâm trạng,cần được chia sẻ.

---

Cách đây 6 năm,khi tôi mới vào cấp 3, gia đình tôi cực kì khó khăn và hiện giờ đã khá hơn.
Tôi sinh trưởng trong một gia đình quí tộc phong kiến,nhưng đến đời tôi thì đã suy tàn.Nhà tôi đông anh chị em,tôi có đến 3 người anh và một người chị,còn tôi là con út.Dù nghèo,nhưng bố mẹ vẫn lo cho 5 người con ăn học đầy đủ,tuy có thiếu thốn nhiều.Hồi học tiểu học, tôi chỉ thay đồng phục đúng 2 lần.Lên cấp 2 thì nhiều hơn vì cơ thể tôi lớn nhanh.Bố mẹ tôi lo chạy ăn cũng đủ mệt, cũng may hai người anh vừa xong đại học,chỉ còn anh thứ 3 và chị thôi.Tuy chỉ còn 3 người đi học,nhưng cũng đủ để bố mẹ vay mượn người khác một khoảng tiền khá lớn : 20 triệu Yen.

Tôi từ bé đã ý thức được hoàn cảnh gia đình,chẳng bao giờ dám đòi hòi gì cả.Ngay từ lúc nhỏ đã phải phụ mẹ đủ thứ để kiếm tiền.Rồi tự học, mặc dù con người ta khi thi cử đều được học thêm.Lúc ấy, gần nhà tôi có một ngôi trường công lập lớn.Nơi có danh tiếng, tuy là trường nhà nước,nhưng cũng không ít con nhà quí tộc học.Tôi khi đó không hề biết điều này,cứ nghĩ vào một trường công lập sẽ thoát được bọn nhà giàu khoe của.

Mục đích của tôi nói ra cũng thật kì quặc,muốn tiết kiệm những đồng Yen lẻ đi xe bus hay tàu điện,vì ngôi trường ấy chỉ cách nhà 15 phút lội bộ mà thôi.Đầu năm,được khoác bộ đồng phục cấp 3 (của anh nhường lại),dù không mới,nhưng cũng đủ làm tôi vui sướng khi thấy mình càng lúc càng lớn thêm.Những ngày đầu học thật vui vẻ, bởi vì tôi đậu loại giỏi,nhận cũng nhận được một vài học bổng khuyến học,tôi cứ tưởng đời mình đến đây là tươi sáng nếu không có ngày đó…

Một buổi sáng đẹp trời thường ngày,tôi tung tăng lôi chiếc xe đạp bà chị cho mượn.Học được một tuần rồi,cả nhà thấy tôi giỏi nên mới bảo chị nhường xe để tôi khỏi lội bộ.Cái xe cũng cũ rồi,nhưng đạp khá nhanh…Cái xe không có khuyết điểm gì ngoài cái màu hồng con gái và…

“KÉTTTTTTTTTTTT……..”

“RẦM……………”

Á, mải mê nghĩ ngợi,tôi không chú ý đường đi.Một cái xe Mercedes lao đến,nó thắng kịp và không tông vào tôi.Nhưng…Á,tôi lại tông vào nó vì xe của chị tôi…KHÔNG CÓ THẮNG XE!

“Gì zậy?”

Một cậu con trai, tóc nhuộm màu hơi hung hung đỏ bước ra với vẻ mặt nhăn nhó.Cậu ta lịch sự đưa tay kéo tôi lên và sau đó quát vào mặt tôi : ĐI ĐỨNG KIỂU GÌ THẾ!

“Anh đi xe ôtô,còn tôi đi xe đạp, anh phải đền xe cho tôi!”

Trời ơi…cái xe Mercedes kia…Tróc sơn và hơi bị móp vào rồi.Xe đạp tông mà,sao ghê dữ vậy ta?

“Cậu ngang nhỉ,xe tôi chưa mua bảo hiểm đâu đó!”

Cậu ta bực mình nói, mặc đồng phục có huy hiệu trường Kain…Vậy là chung trường rồi,còn học trên một lớp nữa.

“Nhưng anh đi xe ôtô…không chịu đâu!” – chẳng hiểu do tiếc xe hay sợ tiền bồi thường mà tôi òa khóc…ăn vạ.Đã phóng lao rồi phải theo lao thôi,đành vậy.Xe lớn đụng xe bé, người ta phải bênh tôi chứ?

“Trời ơi…” – anh ta xoa xoa mái tóc rồi nhăn mặt.

“Anh hai,đi mau trễ giờ,đưa Card cho cậu ta đi rồi tính sau!”

Một giọng nói khác vang lên từ trong xe.Anh ta nghe thấy liền vội dúi vào tay tôi một tấm card cá nhân có ghi tên,địa chỉ và số điện thoại di động rồi lên xe dông thẳng.Trời ơi…còn tôi với chiếc xe hư…không thể sử dụng nữa.Tôi đành dắt xe đến trường,tối nay nhất định đến đòi hắn ta bồi thường…dù…tôi mới là kẻ có lỗi ^^

---

Ngay trưa hôm đó, lúc giờ nghỉ,chẳng hiểu bằng cái quái nào,hắn ta lần được lên tận lớp tôi học.Thế có điên không cơ chứ.

“Sao,cậu có chịu bồi thường cái xe cho tôi không?” – hắn ta hỏi,cùng với vẻ mặt ma mãnh đến đáng ghét.

“Không,anh phải đền xe cho tôi,vì đó là xe chị tôi”

“Cậu đền…”

“Anh đền…

“Cậu…”

“Anh…”

“Cậu phải đền…”

“Là anh mới đúng…”

“STOP”

Một tiếng “Stop” đâu phát ra.Một cậu con trai trạc tuổi tôi bước đến gần.Hiện giờ chúng tôi đang đứng trong phòng dụng cụ thể dục nên cũng hơi vắng.Tôi đâm lo, lỡ tên kia phe của hắn, đập tôi thì chỉ có nước chết!

“Anh hai,thôi đi, phiền phức quá, đôi co làm gì!”

“Ryo, em ra đây chi?”

“Đi theo anh đó, em có cách để anh không cần đôi co với cậu ta…”

Cái cậu tên là Ryo đó mỉm cười với ông anh mình và đưa cho hắn ta một tập giấy hồ sơ.Và kể từ hôm đó, số phận ở cấp 3 của tôi được quyết định…Tôi đã để mình rơi vào tay bọn ác quỉ rồi…>.<

—————————-
“Ặc!”

“Anh sao vậy Masako?” – thằng nhóc Youka nhìn tôi lo lắng.

“Neh, anh không sao…” – tôi nói và ho sù sụ vài cái.Nhìn đồng hồ đã quá 2 : 00 PM rồi,sao trễ dữ vậy.

“Anh nói tiếp đi,sau đó có chuyện gì không?”

“…Nhóc ơi…hơn 2 giờ chiều rồi, anh chưa ăn gì cả…nói không suốt gần 2 tiếng rồi đó!”

“Á…em quên mất,em cũng chưa ăn gì…5 giờ còn phải tới chỗ của sensei nữa”

Chèn ơi,tôi hăng say kể, nó chăm chú nghe…gần 2 tiếng đồng hồ huyên thuyên làm cái cổ họng của tôi hơi rát rát.Đâu phải là nói thường đâu,còn lên giọng xuống giọng biểu cảm nữa mới khổ chứ! Với lại…câu chuyện ở khúc sau kịch tính,nên càng phải biểu cảm thì cái cổ họng của tôi không…kiêm nổi.Tôi tìm kế bài lui, bảo với thằng nhóc hâm nóng đồ ăn rồi cả hai cùng xơi vội vàng, để chiều còn hơi sức làm việc nữa.

“Neh anh…”

“Sao nhóc?”

“Bữa nào rảnh kể tiếp em nghe he”

Thằng nhóc rụt rè mở lời…tưởng gì,hóa ra là chuyện này.Tôi nhìn thằng nhóc cười một cái cho nó yên tâm và nói:

“Không có chi,nếu em thích nghe thôi!”

“…Uhm…”

“Àh, thôi cũng trể rồi,anh về nha”

Tôi tạm biệt thằng nhóc.Nó mở cửa tiễn tôi ra cửa và đưa cho tôi một xấp bản thảo kịch bản.

“Gì vậy nhóc?”

“Novel mới, sắp được vẽ thành Manga”

“Của ai?”

“Rihito – sensei”

“Ah, sensei chỗ em đang làm à? Tạp chí nào?”

“Super BBC”

“Đưa anh chi?”

“Em nghĩ là anh có…kinh nghiệm nên đưa,chứ em non tay nên không diễn tả được cảm xúc nhân vật”

Thằng nhóc nói, nở nụ cười đặc chất…tà đạo.

“Errr…anh có kinh nghiệm gì, hả nhóc?”

“Kinh nghiệm bị Seme hành hạ…mà vẫn…É…sao đánh em…”

“Hè hè…Anh đây chưa từng “dưới” Seme nào đâu nhé,em mà nghĩ xấu về anh thì chúng ta sẽ cùng gặp lại nhau trong bệnh viện hay nhà xác cũng được ^.^”

Tôi đáp lại, bắt chước nở một nụ cười dữ dằng nhất có thể.

“Vậy mới đúng là Masako chứ…hahahaha”

Rồi cả hai cùng lăn ra cười…Ôi,những người bạn đồng cảnh mới thật đáng yêu làm sao…


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com