Đọc truyện

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối - Phần 14


Trong căng phòng họp rộng lớn nhưng chỉ được chiếu sángbằng thứ ánh sáng mờ nhạt của màn hình máy chiếu to rộng lắp sát vào bức tường phía sau…

Nụ cười rạng rỡ của một cô gái hiện lên trong bóng tối , đôi mắt cômở to tròn xoe có chút gì đó trẻ con, mái tóc dài đen thẫm của cô đượcbuộc gọn lại phía sau bằng một sợi dun nhỏ màu xanh, trên hai bầu mátrắng nõn của cô có vài sợi tóc bị bết lại vì mồ hôi có vẻ như trước đócô đã hoạt động nhiều lắm, nhưng nụ cười của cô vẫn không có một chút gì là mệt mỏi.

Bức ảnh dừng lại thật lâu trên màn hình rồi sau đó lại được chuyểnđổi bằng những bức ảnh khác, điều kì lạ là trong mỗi bức ảnh đều có sựxuất hiện của cô gái, vẫn nụ cười đó nhưng trong nhiều cảnh khác nhau:lúc thì cô đang chơi với các bạn của mình ở trường, lúc thì cô đứng bêncạnh cửa sổ phòng kí túc xá ở trường và nhìn ra một hướng nào đó., lúclại thấy cô chạy nhảy trên một bãi biễn xanh và cát trắng mịn .

Rất nhiều bức ảnh cứ dần hiện ra trên màn hình máy chiếu nhưng không hiểu sao mỗi bức ảnh hiện ra đều dừng lại một lúc rất lâu rồi mới đượcchuyển sang bức khác…

Bức ảnh tiếp đó dừng lại trên màn hình rất lâu ,lâu hơn những bứcảnh trước đó. Trong ảnh cũng cô gái đó nhưng bây giờ không phải cô đangchơi với bạn bè , cũng không phải cô đang ở một mình mà trong bức ảnh đó cô đang ngồi sau chiếc xe máy của một chàng trai, có vẻ như chàng traiđó nói gì đó làm cho nụ cười của cô gái càng rạng rỡ hơn…rồi màn hìnhmáy chiếu vụt tắt…Soẹt một cái,cả căn phòng đã tối nay lại càng tối hơn, nó như hoà vào khoảng không đen thẵm của vụ trụ, không có một chút ánhsáng.

Rất lâu sâu đó thứ ánh sáng vàng nhạt bên ngoài dần xâm chiếm cả cănphòng khi chiếc rèm cửa được kéo mạnh ra về hai phía. Xuyên qua lớp cửakính ta có thể nhìn thấy cảnh ban đêm của thành phố, hàng loạt màu sắckhác nhau của những chiếc bóng đèn tạo nên cho người nhìn cái cảm giácnhư dưới chân mình là cả một vũ trụ đầy ắp các vì sao. Những con đườnglớn nhỏ được chiếu sáng nhờ dãy đèn đường , xe cộ đi lại tấp nập khôngkhác gì ban ngày làm nên cuộc sồng thứ hai của thành phố…

Anh khẽ dựa người vào lớp kính lạnh lẽo phía sau lưng, khuôn mặt củaanh ngược với chiều ánh sáng nên người ta khó có thể đoán được ánh đangnghĩ gì. Anh đứng bất động rất lâu sau đó anh mới khẽ cựa người mộtchút, rồi màn hình máy chiếu lại được bật sáng lên…trên màn hình vẫn bức ảnh đó, bức ảnh cô gái đang tươi cười ngồi sau xe của một chàng trai.

Nhờ thứ ánh sáng nhàn nhạt của máy chiếu ta có thể thấy được cái nhíumày giữa trán của anh lúc màn hình mới được bật sáng, anh nhìn vào bứcảnh thật lâu , thật lâu sau đó anh mới đưa điều khiển tắt đi rồi quayngười nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt anh đâm xuyên qua lớp cửa kính rồi lạixuyên qua cái khoản không nào đó vô định. Chiếc bóng của anh đổ nghiênxuống sàn nhà tạo cho người ta cái cảm giác khó hiểu và không giám tớigần. Dường như anh đang ở một thế giới nào đó mà chỉ mình anh mới biếtđược. Bàn tay anh lúc này đang cầm hộp thuốc lá trong tay, khiến nó trởnên méo mó.

“Cốc..cốc…cooc…”_Tiếng gõ cửa một cách chậm rãi và nhẹ nhàng bên ngoài vọng đến đưa anh về thế giới thực tại của mình.

Không đợi người bên ngoài kịp cất lên tiếng gọi. Anh nhắm mắt thở nhẹ rồi nói nhỏ nhưng rất rõ:

-Vào đi!_anh vẫn đứng quay lưng đưa mắt nhìn ra bên ngoài như vẻ như đã biết trước người đi vào là ai.

-Vâng_Tiếng người đó đáp khẽ rồi tiếng vặn chốt cửa nhẹ nhàng và hoàn mĩ đến nỗi không gây ra một tiếng động.

-Mọi chuyện sao rồi?_Anh không quay người nhìn người vừa bướt vào mà cất tiếng hỏi. Giọng nói nhỏ nhưng rất có uy.

-Những chuyện khác đều đã được giải quyết ổn thoả. Nhưng còn mộtchuyện có đôi chút khó khăn…_Cô gái suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói.

-đôi chút khó khăn…?_anh quay người lại đôi mắt có vẻ hơi ngạc nhiênnhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt mình. Sau đó anh bước tới kéo mộtchiếc ghế gần đó và ngồi xuống để nghe cô gái nói tiếp.

-Vâng!Chuyện này liên quan đến tổng giám đốc của I’._Cô gái có vẻcũng hơi mất tự nhiên trả lời lại sự ngạc nhiên của sếp mình. Từ trướcđến giờ không có chuyện gì mà cô không làm được, đặc biệt là đối vớinhững đối tác làm ăn là đàn ông, vì cô luôn được mệnh danh là “khóaquỷ”, nhưng lần này thì có vẻ người đối tác được I’ cử tới tối nay thìquả thật làm cô “thân bại danh liệt”. Thật đáng hận vì bây giờ cô mớithấm thía câu nói “Mình cao tay nhưng có người khác còn cao tay hơnmình”…

-Cô thất bại!_Anh mỉm cười nhìn cô thư kí tài mạo song toàn củamình…Giọng nói bình thản nhưng vẫn không giấu đi cái vẻ ngạc nhiên và có chút mỉa trong câu nói.

-Vâng!_cô gái mỉm cười lại với sếp của mình rồi gật đầu trả lời. Ánhmắt đẹp của cô nhếch lên vẻ kiêu kì như muốn đối lại cái vẻ mỉa mai củaxếp. :Vậy thì sao. Con người mà ai chẳng có lúc thất bại.

-thôi! Đừng chơi trò chọi mắt nữa!_anh mỉm cười nhìn Thu, cô thư kí riêng của mình đồng thời cũng là người bạn thời đại học.

-Vâng! Vậy nói vào vấn đề chính 1_Thu quýt anh bạn đồng thời là sếp của mình một cái dài rồi lấy lại vẻ nghiêm nghị và nói.

-Tôi nay tôi đã đi gặp người đối tác được công ti I’ chỉ định đến. đó là một người đàn ông…_nói tới đây cô lại bắt gặp cái điệu cười mỉa củaxếp.

-Lần này tôi không làm tốt nhiệm vụ nên đã không thuyết phục được anh ta… nhưng khi biết tên tổng giám đốc là Trương Hoàng Phi của tập đoànW, thì anh ta bảo lần này chỉ cần sếp tới gặp và đàm phán với anh ta thì hợp đồng này xem như chính thức được thông qua. Tôi đã cố gắng nói vớianh ta đây là một hợp đồng quan trọng và thiệt hạy gây ra cũng khôngphải là nhỏ, vì vậy nếu có chuyện đó xảy ra thì người chịu trách nhiệmlà anh ta nhưng anh ta không nghe. Tôi cũng đã nói rằng chuyện này lànhiệm vụ của tôi thông thường nhưng anh ta nhất quyết nói là muốn đượcchính thức làm việc với người tài năng như sếp._Cô nhanh nhẹn truyền đạt lại rõ ràng những gì mà bên đối tác “khó’” đưa ra.

Sau một lúc nghe những lời mà cô thư kí bức xúc của mình truyền đạt lại thì anh mới cất tiếng :

-Có vẻ như người đàm phán lần này không phải là một nhân viên thôngthường để có thể xem chuyện thiệt hại như một trò chơi. …Vậy thì cô hãysắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với anh ta vào ngày mai. Huỷ mọi cuộc hẹntối mai.

-Như vậy có được không! Phi nhất quyết lần này cậu định ra mặt hả?_cô thư kí bức xúc , đôi mắt có vẻ ngạc nhiên nhìn sếp của mình. Cất tiếnghỏi như một người bạn.

-Chẳng phải đây là một hợp đồng lớn ak. Dù sao người ta cũng muốntiếp đãi mình. Không nên trốn tránh. Lần này tôi cũng muốn biết xemngười nào có thể làm cô thư kí “khoá quỷ” của tôi gặp người như thế nàomà đến nổi thân bại danh liệt…_Phi nháy mắt nhìn cô thư kí của mình.Xong đứng dậy đi về phía máy tính , mặc cho cô gái đang xanh mặt đứngphía sau.

-dừng có nói với tôi là cậu lại đến đây để xem ảnh của cô gái ấy nữanhé!_Thu có vẻ bức xúc nhưng khi trong thấy anh đi đến chỗ đặt chiếc máy tính xách tay thì cô mới thốt lên. Quả thật cô không biết cô gái đó làai , chứ cô mà biết thì thể nào cô cũng phải làm ra ngô ra khoai.(Chặcchặc…ss này hung hăng nhỉ?)


-Không có chuyện gì nữa thì cậu về trước đi. Tớ phải ghé chỗ này,không đưa cậu về nhà được._Phi lảng đi nhìn vào đồng hồ rồi xách chiếccặp da và với chiếc áo vét bên cạnh rồi bước ra ngoài để lại ánh mắt khó hiểu của Thu. Cái dáng cao gầy nhưng rất chuẩn của anh biến mất trongdãy hành lang dài vắng người.

************

Chiếc BMW đen sang trọng tiến vào con hẻm nhỏ tối đen rồi dừng lạidưới một cây đèn đường nhỏ yếu ớt phát sáng. Người ngồi trong xe khôngcó động tĩnh gì, cánh cửa xe vẫn chưa được mở ra. 

.
.
Nếu quan sát kĩ chiếc xe sang trọng đó thì người ta có thể thấy được sau lớp cửa kính màu đen là đốm lửa nhỏ, rất nhỏ…

Anh ngồi trong xe, trên hai ngón tay giữa của anh kẹp một điếu thuốcsắp tàn gần hết nhưng anh vẫn không buồn rảy nó đi, anh bất động… Dườngnhư anh đang suy nghĩ điều gì đó. Thứ ánh sáng vàng nhạt đâm xuyên qualớp cửa kính dày rồi động lại ở từng đường nét trên khuôn mặt anh. Làngkhói thuốc không có chỗ thoát ra nên bám víu lấy sống mũi cao cao đầynam tính của anh, môi anh nhếch lên tạo nên một đường cong tuyệt mĩ rồicứ cứng lại, Ánh mắt anh nhìn vô định ra bên ngoài xe nhưng có lẽ anhđang tự đấu tranh với ham muốn của mình để không phải nhìn về phía cánhcửa sổ đang bật mở có rèm cửa màu trắng sữa. Nơi mà anh biết ở đó đangcó một thứ mà anh ao ước bao năm qua…

Đưa điếu thuốc lên miệng rít dài một hơi đến tận đầu điếu làm cho da ở giữa hai đầu ngón tay đỏ cả lên, anh chỉ nhìn hai ngón tay của mình rồi mỉm cười mỉa, hai mắt nhắm hờ lại. Cuối cùng thì anh vẫn không thể nào tìm cho mình một lí do để bước vào căn phòng đó lần thứ hai.

Tại sao khi trở về anh luôn thấy giận và trách móc cô nhưng lại không thể hận cô. Suốt bao nhiêu năm đã có nhiều lí do để đáng hận cô, hậnbởi vì cô yêu người con trai khác, hận bởi cô không giữ lời hứa,hận…Nhưng dù liệt kê ra cả tá lí do thì anh vẫn không thể hận cô. Phảichăn khi đã yêu một người nào đó thì ta không thể hận người đó. Vậy thìtại sao người ta lại nói : “Càng yêu nhiều lại càng hận nhiêu”…Anh buồnbã nhẽo miệng cười thêm một lần nữa rồi bất chợt giật mình khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào.

-Tại sao anh không vào nhà mà đứng ở đây ?_Giọng nói ngọt ngào mang chút lo lắng và trách móc cất lên ở bên kia đường.

Anh cừng đờ lại, điếu thuốc trên tay rơi xuống nền thảm xe vùng vẩycháy một lổ nhỏ nơi thảm rồi yếu ớt tắt đi, làn khói mờ bay lên…Anh đưamắt sáng nhìn ra cửa kính xe…Cô gái đứng đó, trên người là chiếc áo lenmỏng, trên tay nắm một bịt nilong, dù trời có tối thế nào thìu qua giọng nói anh vẫn có thể đoán là người đó. Chính là cô, Trần Phương Di.
Đôi vai anh khẽ run lên, đồng tử mắt giật giật “Cô đã nhìn thấy mình ư?”… Anh cứ ngỡ như vậy cho đến khi anh trông thấy một bóng người caoto bình thãn đi về phía cô, tiếng bước chân như rất gấp, như lại không.

Anh khẽ nhăn mặt lại. Người con trai ấy, khuôn mặt và dáng người đó anh không thể không nhận ra. 

Hai tay anh bám chặt vào tay lái, trán nhăn lại, mắt đỏ lên nhìnngười con trai đó đi về phía cô và ôm cô vào lòng. Tim anh ngừng đập…

Tiếng cô gái giật mình nhưng dịu dàng cất lên:

-Sao vậy anh? Ngoan buông em ra nào? Ở đây không tiện lắm. Lên nhà nhé?

Người con trai đó vẫn ôm lấy cô, vẫn không trả lời câu hỏi của cô.

-Có chuyện gì sao anh?_Cô gái ngước đầu lên lo lắng hỏi chàng trai.

-…_Chàng trai đó vẫn không trả lời và vẫn không buông cô ra.

-Lên nhà nói chuyện anh nhé? Em cho anh xem ảnh chụp chúng mình emmới lấy về! Đẹp lắm, ak còn cả thiệp nữa…_Cô gái nói giọng vui vẻ, khoenhững thứ mà mình đang có.
-…_Chàng trai vẫn tiếp tục không nói gì.

Hai bàn tay của anh nắm chặt lấy tay lái, gân xanh nổi lên trông rất đáng sợ, mặt khẽ đanh lại.

-Còn nửa tháng nữa anh nhỉ? Có chuyện gì? sao anh không nói gìcả._Bây giờ thì Di hết chịu nổi tách người Long ra xa rồi nhìn vào mắtanh với vẻ lo lắng. Mắt anh hôm nay rất lạ, chỉ một màu đen khó hiểu,lạnh lẽo, cô đơn… “Đã có chuyện gì xảy ra?”

-…_Long vẫn im lặng tránh ánh mắt của cô. 

-…Anh ? sao vậy?_Cô lo lắng nhìn Long, tay còn lại đưa lên vuốt má của Long vẻ lo lắng.

-Anh không sao? Chỉ nhớ em thôi!_Long gắng nở nụ cười gượng. Đưa tay lên vuốt tóc cô.

-Thật chứ?

-Em đi đâu về mà chỉ khoác mỗi cái áo mỏng này vậy?_Long tránh trảlời câu hỏi của cô, và chuyển sang câu hỏi đầy vẻ quan tâm.

-À! Em mới đi siêu thị về! Mua ít đồ cho Mi(Con mèo mà cô nuôi)_(*^^) Cô đưa túi đồ lên lắc lắc.

-Nhưng lần sau thì phải mặc áo dày vào? Lỡ cảm lạnh thì sao?_Long trách cô, lo lắng.

-Thì có anh rồi ! Không lo gì cả!! hihi_Cô ôm lấy thắt lưng anh.Đúng vậy, quyết định của cô, sau này cô sẽ sống với một người yêu thương cô hết mực và tốt như Long sao cô lại không vui được chứ.

-Lỡ như không có anh thì sao?_Long ngập ngừng nói với cô, giọng lạc đi hẳng.

-Sao lại không có anh được. Nửa tháng nửa là anh không chạy đi đâu được nữa mà? Hihi_Cô rúc đầu vào ngực Long. Vui vẻ nói.

-Cô nhóc này? Vẫn là nhóc con như ngày nào!_Long lắc đầu cười buồn. Quả thật cô không hiểu anh muốn nói gì hay thật sự cô vẫn không hiểu.Anh không biết. Nhưng thật sự khi nhìn thấy cô như vậy anh vừa thấy vuivừa thấy đau lòng.

Anh cừng đờ người lại. tại sao trong lúc này anh không thể chạy tới và giật lấy cô, có thể mãi mãi anh không giật lại cô được nữa… Khoé môi anh run run. Hai mắt nhắm chặt lại để kìm chết cơn đau nơi sau thẳmnhất…

“Cóc..cóc…”_tiếng người bên ngoài gõ cửa xe vang lên.

Anh mờ mắt nhìn ra bên ngoài. Thì ra Long đứng bên cạnh xe anh lúc nào, còn cô thì không thấy đâu cả.

“Cất”_Anh mở chốt cửa xe ra và bước ra bên ngoài. Đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng dựa người vào thành xe và đưa mắt nhìn về phía cửa sổrèm sữa có ánh đèn.

Anh bước tới đứng song song với Long.

-Cô ấy lên nhà được một lúc rồi!_Long cất tiếng nói không nhìn anh.

-Anh biết tôi ở đây từ trước?!_Một câu hỏi nhưng cũng không hẳn. 

-Đúng!_Long gật đầu vẫn không nhìn anh.

-Nếu anh không mang lại hạnh phúc cho cô ấy! thì anh đừng tráchtôi!_Anh cất tiếng nói với Long. Uy hiếp. Bây giờ thì anh mới hiểu racái cảm giác đem tình yêu của mình trao lại cho người khác là như thếnào… Nó đau, nhưng lại có cảm giác khác lạ đó là xù lông lên…(??? Cónghĩ là gì????)

-Cậu định bỏ cuộc?_Long trợn mắt quay sang nhìn anh vẻ không hài lòng.

-Tại sao không? Nếu cô ấy hạnh phúc!_Anh đưa mắt ra nhìn về phía của sổ, nơi mà anh đã từng trong thấy nụ cười đó. Nụ cười hạnh phúc đến nỗi làm tim anh vỡ ra từng mảnh một.

-Cô ấy hạnh phúc?_Long trợn mắt nhìn người con trai bên cạnh. Dongười con trai bên cạnh không bao giờ hiểu cô hay chính anh là ngườihiểu cô quá rõ. Rõ đến mức từng thớ thịt của cô anh đều biết rõ. Anh lắc đầu ngao ngán.

-Vậy anh không làm cô ấy hạnh phúc_Anh trừng mắt đe doạ nhìn Long. Câu nói của anh ta muốn ám chỉ điều gì.

-Không phải? nhưng có thể cô ấy không hạnh phúc cũng là vì tôi!_Long lắc đầu. Anh mắt anh trở nên buồn bã.

-…_Anh nhìn Long. Nhìn người con trai đã chiến thắng trong vụ cácược năm đó. Cái năm mà anh đã nhảy xuống biển. Tại sao có được điều anh ta mong muốn mà ánh mắt anh ta lại thay đổi như vậy, rất khác với cáingày cách đây nửa tháng, ngày đầu tiên anh về nước.

-Cậu đã thắng!_Long nói nhỏ rồi lất qua người anh bước về con đường tôi phía trước.

Anh đứng im bất động. Một lúc sau mới nói với theo hỏi Long.

-Vậy có nghĩa là gì?

-Hỏi cô ấy!_Long chỉ nói vọng về một câu rồi cái dáng cao cao của anh bị bóng tối ăn dần đến khi biến mất.

Anh muốn biết chuyện này có nghĩa là gì. Có phải có một bí mật nào đó mà anh không biết.

....................

Bạn đang đọc truyện online tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn có những phút giây vui vẻ.

..................

Hôm nay Di lại ngồi cái vị trí muôn thủa của mình trong quán café mang cái tên thuỷ chung “Sắc tím”…

Còn một tháng nữa thôi, chỉ một tháng nữa thì mọi thứ xem như đã được đặt vào những vị trí mà chắc chắn nó phải ở đó và sẽ ở đó. Thờigian trôi quá nhanh, nhanh đến nổi làm cho con người không thể đếm hếtđược số chữ “Ngờ” xuất hiện.

Năm tám tuổi cô gặp cậu, năm 16 tuổi lại gặp cậu, 18 tuổi biếtthế nào là yêu và biết thế nào là chia xa. Năm 26 nhận ra rằng tình yêukhông phải là một trò chơi và biết cách xắp xếp vị trí cho nó để có thểtrọn vẹn đôi đường. Càng lớn lên thì con người ta lại càng hình thànhlên cho mình một vỏ bọc thật chặt và thật khôn khéo để che dấu bản thânmình khỏi ánh mắt dò xét của người khác_Cô cười nhạt khi ngẫm lại nhữngsuy nghĩ của mình thêm một lần nữa. “Mọi thứ bắt buộc nó sẽ phải nhưthế”.

Một cơn gió lùa vào tóc cô, làm cho mấy sợi tóc xoăn hơi cử độngrồi lại thôi, gío mang theo cái mùi socola nóng trong chiếc ly vừa đượcđặt xuống bàn.

Di ngẩng đầu lên mỉm cười với người con trai vừa ngồi xuống đốidiện, không nói gì cô đưa ly socola lên nhấp một ngụn nhỏ, để cho cáimùi đắng và ngọt hoà quyện với nhau đâm lên não. Nó làm cho cô có cảmgiác mình tỉnh táo hơn.

-Không vui sao!_Anh cất giọng nhẹ nhàng như anh không biết tâm trạng của cô hiện giờ.

Cô ngẩng đầu lên lườm anh một cái rồi lại bật cười. Anh luôn vậy,bắt đầu cuộc nói chuyện anh luôn tỏ vẻ ngây ngô, dả vờ không hiểu ngườikhác đang nghĩ gì. Nhưng cô lại thích điều đó ở anh, khiến cô cảm thấytâm trạng của mình không bị người khác đoán trước được.

-Anh đã gặp cậu Phi đó!_Anh mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói.

Cô khựng lại, chiếc ly trên tay dừng lại trên khoảng không. Hai mắt cô tròn xoe nhìn anh, ánh mắt mang vẻ trách móc dò hỏi…

-Công ty anh kí kết hợp đồng với công ty cậu ấy!_Anh lại mỉm cười đưa tay cốc trên đầu cô một cái.

-Anh không nói gì với anh ấy chứ?_Cô đặt chiếc ly xuống bàn rồi bình thản như tiện thể hỏi anh. Nhưng anh biết cô không bình thản chút nào.Một người muốn che dấu bản thân thì trước hết phải biết cách nguỵ trangánh mắt, nhưng ánh mắt cô đã nói cho anh biết hết tất cả…Cô đang lolắng.

-Có!_Anh mỉm cười nhìn cô!

-Anh ấy nói gì?_Cô lại xem như không để ý rồi lại tiếp tục với chiếc ly trên bàn.

-Cậu ấy nói! Rất vui vì được hợp tác với anh!_Anh xoa xoa cằm như tỏvẻ đang cố tường thuật lại câu nói của người kia. Không phải anh khônghiểu cô đang có ý hỏi cái gì nhưng đại loại là anh không nói gì ngoàiviệc làm ăn cả.

-…_Cô lại ngước lên anh.

-Thì đi bàn chuyện kí kết, không nói chuyện kí kết thì nói chuyệngì!_Anh phì cười nhìn bộ mặt ngây ngô của cô. Đúng là không thể cướingười khác được rồi. Cô nói thì mạnh mẽ lắm nhưng tâm trạng thì luônhướng về một người.

-Anh thật là!_Cô thở dài nhẹ nhõm , giọng có vẻ trách móc anh.

-Theo ông anh trai này đánh gía thì trong tình trạng này em không thể lấy ai khác ngoài cậu ấy rồi. Cậu ấy thì anh duyệt 9 điềm trừ 1 điểm vì cái khoảng ngạo mạn quá._Nguyên cười toe rồi nói ra vẻ đăm chiêu lắm.Cân lên tính xuống.

Khi nhìn Nguyên như vậy cô không khỏi mỉm cười. Nói chuyện với anh cô luôn có cảm giác vui vẻ và thoải mái có lẽ lâu nay anh đã trở thànhngười bạn kiêm bác sĩ tâm lý của cô mất rồi.

Nhưng…Bây giờ cô chỉ có thể lắc đầu, cười buồn.

-Em đừng làm như vậy! Bản thân em đau khổ và Long cũng đang rất đaukhổ. Đàn ông họ không muốn nhận sự thương hại từ cô gái mình yêu. Emcàng làm như vậy họ lại cảm thấy em xem họ nhỏ bé và đang che trở chohọ. Mà em biết đàn ông chỉ muốn ra sức bảo vệ chứ không muốn người khácbảo vệ cho mình._Nguyên nhẹ nhàng cất giọng nói với cô. Như một lờikhuyên nhưng lại có xu hướng cấm đoán.

-…_Cô lắc đầu kèm theo ánh mắt bất lực nhìn Nguyên.

-Vậy em có thể nói với anh chắc chắn rằng em yêu cậu ấy!_Nguyên nhếch miệng tạo một nụ cười. 

Cô cứng người lại, lần đầu tiên cô thấy nụ cười này của Nguyên. Nó khiến cho suy nghĩ của cô rối loạn.

-Cô bé ạ! Anh đã cho em lời khuyên nhiều rồi! Vì vậy thì đến đâythôi, em tự quyết định đi nhé. Đưa ra quyết định mà không bao giờ để emthốt lên từ “Hối hận”

Nguyên đứng dậy. Vừa mỉm cười anh vừa hất mắt ra bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn theo hướng của anh. Và rồi ánh mắt của cô dừng lại ở bãi đỗ xe bên kia đường , chỗ chiếc xe thể thao màu xanh dương quen thuộc đang đỗlại.

-Anh…!_Cô quay đầu nhanh lại nhìn người con trai trước mặt. NhưngNguyên đã bước đến bên cửa quán, đẩy cửa bước ra ngoài và chào hỏi vịkhách đặc biệt trên chiếc xe xanh dương vừa bước xuống.

Di lặng người. Quả thật cô lại không thể tưởng tượng được Nguyên lại tặng cho cô một vố như vậy.

Cô cúi đầu. Thu mình vào một góc và cầu mong Nguyên không dẫn ngườicon trai ấy đến gần vị trí cô ngồi. Cô giật mình khi tiếng mở cửa vàtiếng đế giày đánh đều trên sàn gỗ, càng lúc nó càng hướng về phía cô…

Sau đó bên cạnh cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Nguyên:

-Cậu ngồi cùng bàn nhé! Cô ấy là em gái của tôi._Nguyên đưa tay xoa cái đầu đang cúi gằm của Di.

-Được!_Phi trả lời lãm đạm rồi kéo ghế ngồi xuống. Người đàn ông đang nói và hơn anh bốn tuổi kia có cách khôn khéo của một con cáo. Chỉ vàicâu nói của anh ta mà đã dụ được anh rồi khỏi công ty hôm nay. Anh tanói gì ư. Chỉ một câu: “Chẳng nhẽ đi uống một cốc café mà cậu khônggiám!?”

Phi đưa mắt nhìn người đàn ông đó đang cúi xuống nói cái gì đó với cô gái ngồi đối diện cậu. Rồi cô gái ngẩng đầu lên. Suy nghĩ của anh bịkhựng lại…

-Em…_Giọng anh lạc đi. NHìn chằm vào cô gái như sinh vật lạ.Tim anh nhói lên…

-Hai người ngồi chơi nhé! Tôi đi làm café !_Nguyên bước đi như không cảm nhận được ánh mắt van nài của Di.

Nguyên khuất dần vào trong bếp. Trong quán bây giờ yên tĩnh đến lạthường. Mấy người nhân viên không biết đi đâu cả vài người khách lúc nãy cũng đã ra về. Bây giờ chỉ còn lại cặp nam nữ. Người con trai bất độngnhìn cô gái, và cô gái thì đang cố lảnh tránh chàng trai bằng cách đọctiếp trang sách dan dở.

-Em…_Phi ngập ngừng cất lời. Hơi thở có vẻ nặng nhọc.

-…_cô không ngước mắt nhìn anh. Vẻ mặt vẫn lãm đạm đọc sách.

.
.
.

-á!_Cô giật mình khi tự dưng cả người mình bị giật mạnh đứng dậy. Côđưa mắt nhìn hai vai mình bị hai bàn tay của Phi nắm chặt, cảm giác nhói đau khi cậu dùng sức vào hai vai. Vì bị giật đứng dậy nên cô mất thăngbằng.

Phi không nói gì. Ánh mắt của anh lấp đi cái vẻ giận dữ trong lòng.Không ai biết sau đó anh định làm gì. Chỉ ít giây sau khi Di đã lấy lạiđược thăng bằng, anh nắm lấy tay Di và kéo cô ra khỏi vị trí thật nhanhhướng đến cửa ra vào. 

Di không kịp giằng tay lại đã bị Phi kéo ra bên ngoài quán. Cô cố lấy hết sức dừng lại rồi hét lớn:

-Anh làm gì vậy? Buông tay tôi ra?

-…_Phi không nói gì vẫn kéo cô hướng về phía bãi đổ xe.

Giằng tay thật mạnh ,và hỏi nhiều lần nhưng Phi vẫn không trả lời hay buông cô ra. Cô bất lực ,tính bỏ cuộc nhưng sau đó dường như cô bắt gặp một cái nhìn cách đó không xa. 

-Anh Nguyên! Anh Nguyên…_Cô cố gắng gọi thật to để người con traitrong quán ra giúp mình. Nhưng đáp lại cô là một nụ cười dịu dàng đếnnổi cô thấy nó hoá đắng.

-Buông tay tôi ra…_Biết tính hiệu cầu cứu của mình vô hiệu. Nên cô trở lại tức giận chống đối. người con trai kia vẫn không mảy may đến cơntức giận cỏn con của cô. Tức tức…Cô giằng tay mạnh thêm một lần nữa, vẫn không có gì dịch chuyển cả…

“Grạp”_Cô đưa miệng cắn vào bàn tay Phi. Sau đó bước chân của người đó chậm dần rồi dừng hẳn, lúc bước chân kia dừng lại cô đã cảm thấy thậthạnh phúc nhưng vài giây sau khi bắt gặp ánh mắt của Phi cô đã cảm thấyhối hận.

-Là em muốn đấy nhé!_Trước vẻ mặt hối hận của Di. Phi nhếch môi cườinụ cười nguyên thuỷ của mình rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai cô. Cùng lúcđó chưa để Di kịp phản ứng gì anh vác người cô lên vai ,mặc cho cô hétlớn và đánh mạnh vào lưng mình, Phi vẫn tiếp tục bước đến chiếc xe thểthao của mình cách đó không xa.

Ném mạnh cô vào phía sau xe và khoá chốt cửa lại. Anh đi vòng ratrước cửa. Khi quay đầu anh bắt gặp ánh mắt của Nguyên. Cúi đầu chàoNguyên sau đó anh vào xe và chiếc xe lao vút đi hoà vào dòng xe trênđường.

-Làm tốt lắm!_Nguyên mỉm cười khi chiếc xe đã lao đi mất hút. Anhvươn vai, hít một bụng không khí lạnh se vào. : “Mùa đông đến rồi! gần 3 năm mất rồi”

Anh quay người hướng về phía cửa quán. Vừa đẩy cửa bước vào anh bắt gặp cái điệu cười gượng gạo. 

Long đứng trong quán, với chiếc áo sơ mi màu sám nhẹ nhàng, nhưng trên mặt anh ánh lên nổi buồn. 

Nguyên chỉ lắc đầu rồi đến bên khoác vai Long dẫn đến trước quầy bar.

-Rươu nhé!_Anh không đợi cậu bạn trả lời mà lấy luôn trong tủ kính chai Vang1898 và hai chiếc ly.

-…_Long không nói gì. Anh đưa ly rượu lên lắc,ngửi rồi uống một ngụm sau đó anh uống cạn hết cả ly. 

Nguyên chẳng không nói gì. Chỉ lắc đầu nhẹ rồi cũng uống một ngụm nhỏ. Sau đó anh cất lời.

-Tôi biết cậu biết tất cả!_Nguyên nói như không cần câu trả lời. Bởivì học khoa tâm lý và cũng là một người đàn ông. Anh nhận ra.

Long khựng lại nhìn cậu bạn của mình. Rồi nhếch môi cười chua chát.

-Đúng vậy!_Long lại uống thêm một ly nữa.

-Nhưng tại sao cậu vẫn muốn tiếp tục! Làm vậy thì cả cậu và cô ấy đều bị tổn thương.

-Tại tôi quá ích kỉ. Cứ nghĩ đơn giản .Tôi muốn lợi dụng lòng thươngcảm của cô ấy để có được cô ấy…Nhưng tôi thất bại rồi._Long với lấy chai vodka bên cạnh uống, đổ ra đầy ly rồi uống hết ly này đến ly khác.

Nguyên không ngăn Long lại. Vì anh biết chỉ có như thế thì người ta mới cảm thấy nhẹ nhõm được.

-Tôi sẽ từ bỏ cô ấy!_Long cố gắng nói ra từng chử. Cổ hộng nghẹn lại,chất nóng trong dường như sọc thẳng lên mắt, nước mắt anh ứa ra. 

-Đó không gọi là từ bỏ. Đó được xem là một cách yêu khác của cậu dànhcho cô ấy. Tình yêu là mang đến hạnh phúc cho người mình yêu và muốn côấy hạnh phúc._Long vỗ vào vai Long. Anh im lặng, Long im lặng…Rồi dànhchìm vào khoảng không tràn đầy mìu nòng của rượu và mùi của nước mắt…

“Tình yêu không phải là thứ ích kỉ. Chẳng qua là bạn đang muốn mang đến cho người đó điều hạnh phúc mà thôi”…

Màn đêm vô tận kéo đến bao trùm tất cả…lần lượt các ngọn đèn được bật lên tô điểm cho bầu trời sắp đông không sao.

Chỉ có ánh đèn của quán café “Sắc tím” là mờ nhạt và khi nhìn vào cửa kính người ta chỉ nhìn thấy ở nơi quầy bar có hai cái bóng người đànông cao lớn đang quay người lại.

*****************************************
17h30…

Biệt thự “Oải Hương”….

-Ruốc cuộc anh muốn làm gì hả? Mở cửa để tôi về!_Cô đưa chân đá cánh cửa gỗ to lớn đã được khoá lại.

-Chúng ta cần nói chuyện!_Phi đặt chiếc khay với hai cốc caféxuống bàn. Rồi bình thãn trước cơn giận dữ của cô mà cất tiếng nói và hạ mình xuống chiếc ghế sofa màu đen nổi bật giưa không gian toàn là màutrắng. Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, chiếc áokhi vừa nhìn vào không bao giờ Di có thể quên được. Chiếc áo cô đã lựacho anh khi hai người đi chơi. 

Cô khựng người lại, cơn giận dữ tan biến và thay vào đó là vẻ mặt ngẩn ngơ hồi nhớ lại tất cả.

-Chiếc áo này cũ quá rồi! Hôm nào đó em và anh sẽ đi lựa một chiếcáo khác._Phi tới đứng trước mặt cô lúc này mà cô không hay biết. Với nụcười nhẹ và bàn tay anh chạn vào mất sợi tóc rối của cô và vuốt nó rasao vành tai.

Di cố tránh bàn tay của Phi nhưng mọi thứ điều vô ích. Cô trừng mắt nhìn anh rồi nói từng chữ.

-Không có lần sau đâu. Tôi sắp lấy chồng rồi!

-Sẽ không có chuyện đó! Tin anh đi!_Phi cười đắc thắng. Nụ cườinguyên thuỷ của mình, luôn tự tinh và ngạo mạn, mang theo vẻ quỷ quyệtkhó đoán.

-Anh điên rồi!_Di quay đi tránh ánh mắt của Phi.

-Em đang có một bí mật !_Phi tiếp tục giọng đều đều không chút biểu cảm.

-…_Di quay thật nhanh để nhìn vào ánh mắet của Phi xem anh nghĩ gì.Nhưng tất cả cỉ là con số không. Vốn cô không giỏi đoán suy nghĩ củangười khác và nhất lại là Phi.

-Thật sao?_Phi tiếp lời của mình. Trên môi nở nụ cười nửa miệng.

-Không!_Di quay đi tránh cái nhìn như thấy hết được tâm can người khác của Phi.

-Thật chứ?_Phi càng ép sát hơn làm cho Di phải đổ cả người ra đằng sau,lưng ép chặt vào cánh cửa.

-Tránh ra!_Di ra lệnh.

-Tại sao?_Phi càng ép sát hơn. Hơi thở bao trùm cả người đối diện. Như hút hêt không khí, làm nhịp thở của cô rối loạn.

-Tôi không thích!_Cô nói đưa tay cố đẩy mạnh nhưng thân hình cao lớn của Phi chẳng dịch chuyển một chút nào cả.

-Nhưng anh thích!_Phi bướng bỉnh.

“Bốp”_Tiếng động vang lên rất khẽ nhưng đủ để người đối diện thấy choáng váng phải cúi xuống ôm lấy chân. Mà nhảy lò cò.

Di phủi tay điệu nghệ rồi bước đi thứơt tha đến và ngồi xuống ghế sofa. Uống một ngụm café sau đó cô hất mắt dò hỏi.

-Khi nào thì anh cho tôi ra về đây!

-Khi chúng ta nói chuyện xong!_Phi cố gắng đi cà nhắc tới ngòi đối diện với di. Kèm theo nụ cười hài lòng.

-Vậy có gì thì nói đi!_Di hối thúc.

-Nhưng trước tiên…_Phi nhìn chăm chú vào Di. Vẻ lấp lửng.

-Cái gì?_Di trừng mắt nhìn Phi. Đưa hai tay bắt chéo vẻ phòng bị.

-Trước tiên…Anh muốn ăn mì!_Phi đưa tay ôm bụng vẻ đòi hỏi.

-Không phiềm anh ăn. Anh ăn xong chúng ta nói chuyện._Di bình thảntrả lời. Đưa ly café lên nhấp một ngụm. đưa mắt quan sát xung quanh cănphòng. Bài trí giống như căn phòng khách trước đây nhưng có sự khác biệt là bên cạnh cửa sổ hướng ra biển là một kệ trừng nhiều khung ảnh.

Cô đứng lên bước đến bên cạnh cửa sổ. Trong khi Phi đã đi vào phòngbếp. Đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ…Một bầu trời đen rộng với tiếng sóngvỗ vào những tảng đá và mùi hương mát lạnh của biển được gió thổi vào.Cô nghiên người đưa mắt nhìn những tấm ảnh được chưng bày…

Tim cô ngừng lại, ánh mắt lạc đi và ướt ướt…

Trong mỗi bức ảnh đều có sự hiển diện của một cô gái. Mà người congái đó không ai khác lại là cô. Nhưng lại là những bức ảnh chụp khoảngthời gian cô học đại học. Tất cả… Cô đưa tay bịt lấy miệng để tránhnhững tiếng nấc thoát ra ngoài, hai vai cô run run…

“Đoàng…đ.đ…”

Cô giật mình quay đầu lại hướng ánh mắt về phía tiếng động vừa diễn ra…Lau vội giọt nước mắt cô bước nhanh về phía nhà bếp.

Cô phải bật cười khi thấy người con trai to lớn mang tạp dề đangđứng sững trước một đống đò sứ vừa bể. Có lẽ đây là cơ nguồn của tiếngđộng đó.

Nghe được tiếng cười của Di, anh bất giác quay lại và bắt gặp ngaycái nhìn dịu dàng của cô. Rồi cô bước cúi xuống và nhặt mấy mảnh vỡgiưới đất.bỏ vào thùng rác bên cạnh trước sự ngỡ ngàng và sau đó chuyểnthành hài lòng của Phi.

-Để tôi nấu!_Di với tay lấy chiếc tạp dề mắc bên cạnh tủ và nhanhnhẹn mở gói mì đặt trên bàn ăn, nấu nước sôi, và thái các loại rau…

Nhìn thấy cảnh trước mắt, lòng Phi dâng lên một cảm giác ngọt ngào.Cái cảnh người con gái ấy làm bếp mấy năm qua khiến cậu nhớ nhung bâygiờ lại xuất hiện trước mắt cậu một cách nhẹ nhàng như trước đây, nhưchưa từng có chuyện gì xảy ra.

-Đừng xa anh nữa nhé!_Phi vòng tay ôm lấy eo của Di. Vòng tay anhsiết chặt lại và cúi đầu hút hà mùi dầu gọi bạt hà quen thuộc trên tócDi. Anh thì thào nhỏ.

Người con gái ấy đứng khựng lại, nhịp thở chậm lại, nhưng tim lại đập nhanh thêm. Tim cô nhói lên từng nhịp một.

Trong căn phòng bếp, tiếng nước chảy hoà quyện vs nhịp đập của trái tim…Tạo ra không khí ấm áp của một gia đình…


Đọc tiếp: Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối - Phần 15

Truyen teen Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

XtGem Forum catalog