-Hai đứa có im lặng đi không hả!!!!_Người mẹ trẻ gầm gừvới hai đứa nhóc sinh đôi đang bấm lấy váy của cô gái vừa bước từ cổngvào và hét ầm loạn cả lên.
-Ứ Chịu! mẹ Di Di…Con không thích búp bê đâu con thích robot cơ…_Đứa bé gái cột tóc đuôi ngựa mặc chiếc váy trắng lấm lem chút đất túm lấyváy của cô gái , mặt miếu máo. Bỏ qua lời nói của mẹ mình. (O_____o bótay)
-Mẹ Di Di! Sao hôm vừa rồi mẹ hứa đi chơi công viên với con mà mẹkhông đi!_Cậu bé con mặt miếu máo không kém. Miệng phụng phịn dễ thươngđưa đôi mắt to tròn có vẻ trách móc. Chú robot trên tay bị cậu bé vấtxuống sân một cách không thương tiếc. Đưa bàn tay nhỏ bụ bẫm kéo kéo gấu váy của cô không kém gì cô chị bên cạnh.
Cô không nói gì chỉ cười cười rồi ngẩng đầu lên nhìn cô bạn của mình mặt đang tím dần lại vì tức giận. Cô mỉm cười bất lực rồi lại cúi đầuxoa xoa hai tay lên hai mớ tóc tơ mịn của hai đứa con nuôi song sinh của mình.
-Xu Xu con gái thì phải chơi búp bê chứ! Chút mẹ chơi búp bê với Xu nhé!_Cô xoa xoa đầu cô bé con.
-Ứ chịu đâu!_Cô bé con hờn dỗi quay đầu đi. Buông váy của cô ra.
-Xu là con gái phải dịu dàng chứ nhỉ!_Cô cúi xuống đưa tay véo nhẹ vào má cô bé con.
-Kệ nó đi Di Di…Chơi với con thôi!_Cậu bé con thấy chị nhõng nhẽo nên đang im lặng mới giật giật gấu váy của cô. Rồi nói.
-Ca Ca xấu! Mẹ Di chơi với con!_Cô bé tức giận đưa tay giật váy củacô đưa mắt tức giận nhìn cậu em trai thua mình mấy phút và hét ầm lên.
-Lêu lêu …Xu Xu…Ngốc nghếch!_Cậu bé con hừ mũi le lưỡi khích chị.
-Mày… mày…._Cô bé con tức giận lao thẳng về phía cậu bé con.
-Á…!_Cậu bé con bị bất ngờ ngã xuống mặt sân.
Cô mim cười nhìn cái cảnh “bình thường như chuyện ở Huyện” mà chỉ lắc đầu với hai đứa trẻ quá ư là nghịch ngợm này.
-THÔI NGAY!_Ngọc hét lên giận dữ. Nhìn trừng trừng hai đứa con của mình với ánh mắt bóc lửa.
Thế là theo bản năng sinh tồn hai đứa bé tất rời nhau ra. Im lặng đứng nghiệm cúi đầu.
Cô khẽ lắc đầu bái phục cô bạn của mình có cách dạy con quái dị đến cỡ nào mà mấy đứa trẻ đến nước phải run bần bật mỗi khi thấy mẹ mìnhhét lên.
Và thế là chiến tránh kết thúc. Đổi lại là bà mẹ trẻ đáng khâm phục này trở thành phiên toàn phán quyết “nhanh gọn”
-Vào quỳ!_Ngọc nói với một bộ mặt rất chi là ngầu.
Thế đấy.
***********
-Con với chả cái! KHổ thế đấy!_Ngọc khẽ cười cười rồi lấy hai món đồ chơi Di vừa đem tới và đăt vào trong giỏ đồ chơi.
-Haha…Nói vậy nhưng sao trông mặt cậu hạnh phúc thế?!!!_Cô ngước nhìn cô bạn. Mắt nháy nháy dò hỏi.
-Uống nước đi ! Nói nhiều quá!_Ngọc đánh bốp vào vai Di. Cười lã chã.
-Hôm đi chơi công viên vui không?_Cô lên tiếng. Tay đón lấy cốc nước cam mà bạn mình đưa.
-Vui lắm ạ!!!!_Hai đứa nhỏ đang quỳ bên trước mặt chiếc ti vi nhưng thực ra là đang xem hoạt hình, nghe cô hỏi vậy thì khoái trí quay lại.Mặt hí hửng đồng thanh trả lời.
-Vui cái gì! Không có cậu. Chỉ mình tớ trông những hai đứa mệt chết đi được._Ngọc trừng mắt nhìn hai đứa nhóc làm chúng hoảng quá, im rerồi quay lại với nhiệm vụ của mình đó là quỳ và xem phim hoạt hình.(O_______o)
-Về có đi đâu nữa không?_Cô cười cười nhìn hai đứa trẻ rồi nói.
-Anh KHánh nghe nhận điện thoại của…Bạn nên chúng tớ về nhà._Ngọcđang nói hí hửng thì khựng lại như nhớ ra điều gì đó rồi cười lã chã nói tiếp. Nhìn cô với ánh mắt ái ngại.
-Bạn à!_di mỉm cười nói. Nhưng ánh mắt cô dường như còn để tâm đến cái vẻ khó hiểu của bạn.
-Mấy hôm nay cậu có đi làm không?_Ngọc chuyển sang chuyện khác. Quay đầu nhìn mấy đứa con như muốn tránh ánh mắt của cô.
-Không! Hôm đó anh Long đưa tớ về. Xong anh ấy bắt tớ nghỉ ở nhà không cho đi làm._Cô mỉm cười nhìn bạn mình.
-Anh ấy tốt thật!_Ngọc sáng mắt khen ngợi.
-Hahaa…
***
-Em yêu ơi!_Khánh bước chân vào cửa không để ý đến chiếc xe với biển số xe quen thuộc đang đậu bên cạnh cổng.
Vừa đẩy cửa bước ngang vào phòng khách. Không để vợ nói gì anh đã nói thêm:
-Hôm nay anh có gặp Hoàng Phi, Hắn ta có đem theo con traivà…v…_Anh há hốc miệng nhìn hai cô gái đang ngồi trên ghế sooffa…Một làvợ mình đang há hốc miệng to không kém gì mình và cô bạn là mẹ đỡ đầucủa hai con anh với nụ cười trên môi nhưng có vẻ biến sắc.
-hahaa…cái anh làm cùng công ti với anh ấy hả?_Ngọc cười lã chã. Lấp đậy cho cái bí mật sắp bị chồng mình phân phiu.
-Hhaaaa…Đúng thế!_Khánh nhìn vợ. Biết ý của vợ nên cũng phải chữacháy. Nếu không chắc chuyện bại lộ, anh sẽ làm mồi cho thú dữ mất.
-Ồ! Phương Di cũng tới chơi đấy à!_Khánh mỉm cười nhìn cô bạn.
-Vâng! Có thêm một chuyện nữa_Di gật đầu cười lại với Khánh.
-Chuyện gì vậy?_Ngọc tóm lấy cơ hội chuyển sang chuyện khác.
-À! Tớ sắp kết hôn!_Di mỉm cười có vẻ hạnh phúc.
-Với ai?_Hai vợ chồng Khánh Ngọc đồng thanh hét lên. Hai mắt Ngọc mở to hết độ.
-Với anh Long chứ với ai!!!_Di đanh vào vai cô bạn mỉm cười.
Hai vợ chồng Khánh Ngọc sững lại đôi chút rồi đưa mắt nhìn nhau.
-Sao chưa nghe cậu nói bao giờ?_Ngọc gắng từng chữ.
-CHặc! Quen nhau 3 năm không cưới thì làm gì? Có phải là mới quen đâu mà các cậu thấy ngạc nhiên…_Cô lại mỉm cười nhìn hai người bạn.
IM Lặng….
-Em biết Phi về chưa?_Không chịu nổi bầu không khí. Khánh đánh bạo vẻ mặt nghiêm túc nhìn Di.
-Vâng!_hơi khựng lại một chút.Di gật đầu.
-Tại sao lại vào đúng lúc cậu ấy về!_Ngọc bình tĩnh hỏi bạn.
-Không liên quan gì đến anh ấy! Chỉ là hôm vừa rồi Long cầu hômtớ! Và tớ quyết định hôm nay trả lời anh ấy. Tớ định nói với cậutrước_Di mỉm cười hạnh phúc. Che dấu không cho bạn biết cô đang nghĩ gì.
-Chỉ thế thôi!_Ngọc nhìn Khánh rồi quay sang nhìn Di.
-Tớ đang điều trị cho con trai anh ấy! Thằng bé rất dễ thương cảcô gái ấy cũng vậy!_Di lại cố lấy nụ cười làm mặt nạ cho mình. Khi nóimấy lời này. Tim cô như thắt lại. Có hàng ngàn mĩu kim đâm vào. Càng nói thì những mũi kim đâu càng sâu.
-Cậu gặp họ rồi!_Ngọc giật mình khi nhắc đến vợ con Phi.
-ưmk!_Di mỉm cười gật đầu.
-Không có chuyện gì chứ?_KHánh cương quyết hỏi.
-Có chuyện gì là có chuyện gì?_Di nghiên đầu dò hỏi lại KHánh.
-Chuyện…uwmk…_Khánh định nói thì bị bàn tay của vợ túm chặn lại.
-Thế các cậu tính khi nào tổ chức!_Ngọc cười cười nhìn cô bạn. “Có lẽ như vậy là tốt nhất”
-Tối nay chúng tớ sẽ tính…Ak Muộn mất rồi. Anh ấy bảo sẽ đến nhàtớ. Tớ phải về rồi!_Di cười cười với lấy chiếc túi bên cạnh.
-Vậy có gì nhớ đt cho tớ nhé!_Ngọc cuwoif cười buông chồng ra rồi đứng dậy nói với cô bạn đang ôm ôm hôn hôn hít hít hai đứa trẻ con đang bị trừng phạt.
-OK! Tớ về nhé!_Di mỉm cười nhìn vợ chồng KHánh. Nháy mắt đồng ý với Ngọc rồi đẩy chiếc cửa gỗ to bước ra bên ngoài…
*****
Hai chân cô như muốn khụi xuống. Toàn bộ sức lực như bị nhữngnụ cười giả tạo lúc nãy hút sạch…Có lẽ quyết đinh cuối cùng lúc này củacô là đúng. Dù gì 1 năm trước cái bí mật đó cũng chẳng là gì khi mọi thứ đã thay đổi không còn là những thứ của 8 năm trước.
Cô lái xe lao vụt ra hòa vào dòng người đang đi trên đường.
*****************************************
-Tôi đây! Phương Di cậu ấy nói sắp kết hôn rồi!_Ngọc trầm nhâm nhìn theo bống chiếc xe thân quen của cô bạn từ ngoài cổng đo ra rồimất hút vào dòng xe ngoài đường.
-…_Cô gái bên kia có vẻ hơi bất ngờ. Rồi vội dập máy khi nói một câu gì đó.
Ngọc lặng dựa người vào lớp kính dày của cửa sổ. Hai tay khoanh trước ngực.
-Sẽ ổn cả thôi!_Khánh đến bên ôm từ sau lưng vợ. Dựa đầu vào tóc cô. Nhẹ nhàng nói.
-Bạn của anh đúng là quá đáng!_Ngọc ngước lên nhìn chồng cs vẻ trách móc.
-Son nói sao?_Ah chỉ cười cười không nói gì xong chuyển sang chuyện khác.
-Không có gì cả!_Ngọc dựa cả người vào ngực vòng tay anh rồi thở nhẹ…
“Không ai có thể đoán được tương lai cả. Chuyện gì đến rồi nó cũng sẽ đến!”
******************************************
Trong phòng khách rộng của căng biệt thự ven biển…có cái tên một loài hoa…
-Cô ấy chuẩn bị kết hôn!_Son đứng dựa vào bức tường sau lưng. Hơi thở cô có vẻ mệt mỏi khi đối diện với chuyện của Phi và cú điệnthoại của Ngọc vừa rồi. Cô nói một cách nặng nhọc.
-…_Anh đang chơi đùa với cậu con trai khi nghe cô nói thì khựng lại. Sau đó chỉ mỉm cười rồi lắc đầu.
-Đừng cố chấp!_Son nhắm mắt hít một hơi rồi mở mắt nhìn cậu bạn một cách nghiêm túc.
-Tớ cô chấp gì đâu?_Anh lại cười cười chơi đùa với đứa con trai. Rồi không nhìn Son mà nói luôn.
-Cậu đừng tưởng mọi chuyện cậu ở bên ấy mà tớ không biếtgì!_Son không dựa người vào tường nữa. Cô đứng dậy bước về phía của ravào. Rồi không nhìn Phi chỉ nói vọng lại một câu.
-Cậu không nên kìm nén như vậy, tự ậu đến lúc sẽ biết làm gì!
Cô lái xe rời khỏi căn biệt thự màu trắng sữa với lối kiếntrúc đơn giản nhưng không kém phần hiện đại. Căng nhà được trồng xungquanh là giàn hoa Oải hương đang ở thờ kì ra hoa…
****************************
Cô gái ôm vòng từ phía sau lưng chàng trai đang đeo tạp dềnấu thức ăn trong căn bếp nhỏ có ánh đèn nhỏ màu vàng ấm áp.
Cô dựa đầu vào lưng anh hít hà cái mùi quen thuộc ba nămnay. Đã bao lâu rồi cô không thân mật với anh như vậy…Có lẽ là vàokhoảng cái ngày mùa đông của 7 năm trước…
Cô cảm thấy đây mới thực sự là nơi dành cho mình…Có phải thế không…???
Chàng trai khẽ giật minhfmootj chút. Xong chỉ mỉm cười nói nhỏ.
-Em đi về rồi đấy hả?_Chàng vẫn tiếp tục cái công việc người ta thường nói không phù hợp với đàn ông nhưng sao với chàng người contrai cao lớn bên cạnh căn bếp lại tạo nên một bức tranh đẹp đến lạthường.
-Vâng!_Cô mỉm cười lí nhí nói. Tay vẫn vòng lấy áp sát ngườivào lưng anh. CHẳng nhẽ cô đang để cho bản thân tìm một chỗ dựa một cáiđích cho suốt 8 năm qua…
-Có chuyện gì à!_Anh không quay người vẫn tiếp tục với công việc của mình.
-Không có gì cả! Chỉ là cảm thấy hạnh phúc quá thôi!_Di dụi dụi đầu vào lưng anh nũng nhịu.
-thật à!_Anh hỏi nhỏ. Mỉm cười.
-Chúng mình lấy nhau! Anh nhé!_Không phải vì người đó, khôngphải ăn miếng trả miếng mà bởi vì cô muốn một chỗ dựa và một cái đích mà bấy lâu nay cô chưa phát hiện. Vì người con trai này và vì cô….
-…_Chàng trai hơi giật mình một chút. Anh quay người lại nhìn sâu vào mắt cô. Anh thấy dường như trong mắt cô có một ánh sáng. Ánhsáng như lỗi thoát cho tất cả vấn đề…
Cô mỉm cười nhìn người con trai trước mặt rồi nhón chân lênhôn vào đôi môi đang mím chặt lại của anh…Xong cô lại cười khanh kháchgiống đứa trẻ…
“CÓ thật đó chính là một lối thoát….”
..................
Bạn đang đọc truyện online tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn có những phút giây vui vẻ.
...................
Chàng đứng dưới trông lên cửa sổ của căn phòng trên tầng 3 khu dân cư mới. Hàng long mày chàng khẽ nhăn lại, điếu thuốc bị kẹp vào hai ngón tay đã tàn gần hết đôi phần nhưng người hút lười nhác hất đi.Đôi mắt chàng đen thăm thẳm như không có đáy vì vậy chẳng ai biết chàngnghĩ gì. Chỉ khi khóe môi chàng hơi giật giật khi nhìn thấy đôi trai gái cười nói ôm nhau nơi cửa sổ thì người ta mới biết chàng đang run khẽ…
Ánh đèn màu vàng mờ mờ hắt lên khuôn mặt của chàng trai toát ra cái vẻ mệt mỏi. Dường như chàng đã đứng ở đây rất lâu…Rất lâu…
Cô gái nở nụ cười tươi nhìn chàng trai đối diện…Qua ánh sángcủa căng phòng rọi ra thì trong hai người họ rất hạnh phúc. Họ hạnh phúc đến nổi làm hàng long mày chàng trai đứng dưới nãy giờ khẽ nhăn bây giờ chuyển thành nhăn díu lại đến độ khó coi. Điếu thuốc trên tay chàng rơi xuống khi chàng trai ôm vai cô gái âu yếm đi vào bên trong khuất bóngsau lớp rèm cửa…Chàng đứng lặng đưa mắt nhìn lên cửa căn phòng hồi lâumột cách bất động, sau đó cho tay vào túi quần rút ra chiếc điện thoạivà bấm một số khá quen thuộc được gọi nhiều nhất trong danh bạ từ khichàng về nước.
Trên màng hình điện thoại hiện lên cái tên to oành… “SON”…
-Gặp cậu ở Kaben…_Nói xong không để người kia trả lời. Chàngtắt nguồn rồi cho điện thoại lại vào túi quần và vắt chiếc áo vét đentrên vai, bước đi khuất vào bóng tối…
*************
Cô gái trợn tròn mắt nhìn vào cái tên hiện trên màng hình điện thoại vừa ngắt lịm trong mấy giây…
-Thằng nhóc này.! _Cô lật đật bò ra khỏi lớp chăn bông ấm áp mà hai hàng long mày khẽ díu lại, miệng lẩm bẩm…
“TRời lạnh thế này mà quấy rối như vậy thì thật quá đáng! Chếttiệt…”…Vừa sỏ mình vào chiếc quần jean vừa lấy từ trên giá cô vừa ****thề một câu…
************
-Thằng nhóc này! Ngồi ở đâu mới được chứ. Ngay cả máy cùng tắtluôn…_Cô bước vội vào quán bar phía dưới của một quán café có tênKaben…Ném chiếc áo khoác và chiếc mũ len cho anh chàng nhân viên quenbiết ở quán cô vừa đưa mắt trông vào mấy dãy ghế vừa bấm số gọi cho “kẻphá rối”…
“Số điện thoại quý khách…”_Lại cái tạp âm cũ kĩ ấy cất lên...
-Chết tiệt!_Cô tức giận dập máy rôi quay sang nhìn người nhân viên đang mỉm cười với mình.
-Biết anh Phi đang ngồi ở đâu không?_Cô ghé sát tai cậu nhân viên nói tránh đi tiếng nhạc ầm ĩ.
-Tôi thấy anh ấy ngồi trong phòng K9, định vào chào hỏi nhưng anh ấy đuổi ra không cho ai vào cả…_Cậu nhân viên gật đầu rồi cũng ghé vàotai cô mà hét toáng lên…
-K9 hả?_Son hét lên hỏi lại.
-Vâng!_Cậu nhân viên mỉm cười gật đầu rồi cúi đầu chào khi cô gật đầu vs cậu rồi bước nhanh đi hướng về phía dãy phòng…
…
…
…
“Cách”
-Tôi đã bảo không được ai vào rồi mà?_Anh hét lên. Đưa li rựơulên miệng hớp một ngụm to như uống nước rồi đưa mắt nhìn trừng cái người vừa đẩy cửa bước vào.
Người vừa bước vảo sững lại một chút rồi thụt chân lại một bước và cất tiếng:
-Vậy tôi về!_Giọng hơi châm chọc.
-Vào đây đi!_Anh đặt li rượu trên tay xuống. Đưa tay với lấychiếc li mới bên cạnh và đổ đầy cái chất đỏ đỏ trong vào li…
Cô gái bước và ném chiếc túi xách xuống ghế và nhìn anh bạn của mình đang đưa li rượu lên uống như uống nước lã.
-Có chuyện gì à?_Cô lắc đầu với tay lấy li rượu anh bạn vừa đặt trước mặt mình. Hớp một ngụm nhỏ rồi hỏi.
-Không có gì!_Tay anh khựng lại một chút rồi lại uống một hơi hết li rượu vừa rót đầy.
-Cậu vẫn giống cái tối của 8 năm trước…Vẫn cái thói xem rượu như nước lã._Cô thờ ơ buông cho anh một câu.
-…_Anh không nói gì chỉ uống…Ưm 8 năm trước anh cũng xem rượunhư nước lã đấy. Nhưng lúc đó anh đau vì sự bất hạnh của anh và ngườiấy. Còn bây giờ anh đau vì nụ cười của cô, nụ cười hạnh phúc…Có lẽ támnăm qua, không có anh thì cô vẫn sống vui vẻ…Còn anh thì sao, tại saolúc nào cũng chìm đắm trong cái nỗi đau quá lớn như vậy…Phải chăng anhnên chấp nhận sự thật :Anh và cô là “CHị em” , hai từ ấy chỉ nghĩ đếnthôi là anh chỉ muốn ghê tởm, phải chăng cô đã chấp nhận và lãng quên đi tình yêu mà anh đã dành cho cô…Chẳng phải anh đã bảo với cô…Anh sẽ vềsao…Nhưng anh về rồi thì để làm gì…Chỉ tiếc là thời gian anh có thể lấylại cân bằng quá lâu và thời gian cô quên anh thì quá nhanh, nhanh đếnnổi, anh nghĩ tình yêu của mình trước đó không đủ để níu kéo cô…
-Cậu có nghĩ hai người nên nói chuyện với nhau không?_Son giậtlấy li rượu trên tay anh ra. Đưa mắt nhìn anh nghiêm túc hỏi.
-Không có gì để nói cả!_Anh lắc đầu , nhìn chiếc li bị Son lấyđi mà không thèm dành lại. Đưa tay với chiếc li khác rót một li rượu đầy rồi anh đưa lên môi đánh ực một hớp hết cạn.
-Tôi nghĩ cậu có cái để nói với cô ấy!_Son nghiêm nghj nhìn anh bạn vẻ không hài lòng. Chiếc áo sơ mi trắng nhăm nhúm với chiếc cavatđược kéo lỏng ra nhìn nhếch nhác…
-Quá lâu cho tất cả! Bây giờ nói ra cũng không được gì cả!_Anh lại tiếp tục uống hết li vừa mới rót ra.
-Đủ rồi đấy! Tôi không phải là cái bao rác để cậu vất những thứ ngu ngốc của cậu vào đâu!_Son tức giận đứng dậy. Nắm lấy chiếc túi xách bên cạnh định bước đi.
-Vừa rồi tôi đến nhà cô ấy…Tôi đứng rất lâu…Rất lâu…rồi trôngthấy nụ cười của cô ấy, vẫn như hôm nào …nhưng nó không dành chotôi…Không còn là của tôi và tôi biết không bao giờ nó có thể là của tôithêm một lần nữa. Dường như tôi đã đánh mất nó vào cái ngày của 8 nămtrước…_Anh nói một hơi dài, cái giọng khàn đặc lại, mỗi từ nói ra dườngnhư rất khó thoát ra khỏi cô hộng làm mắt anh cay sè…khó thở…và đau ởtim…Anh không biết cô gái bên cạnh đã đi chưa nhưng anh vẫn nói, có thểnói một mình cũng chẳng sao. Vì đây là cái đã đè nén anh suốt mấy tiếngvừa rồi…Nó nặng trĩu và khó thở…
-Cậu…_Son lắp bắp trước cái vẻ yếu đuối của cậu bạn. Vẫn giống cái đêm của tám năm trước …Cái đêm mà cô lần đầu tiên chứng kiến cái vẻ yếu đuối của thằng bạn nối khố. Cái vẻ yêu đuối khó gặp được khi nhữngngười như cô và như cậu ấy luôn dấu kính trong lòng, chỉ bọc lộ ra khinó thật sự đau…
-Khi nhìn nụ cười của cô ấy hạnh phúc bên một người khác tráitim tôi như bị ai đó bóp chặt lại…Đến nổi chỉ muốn bay lên đó và lôi côấy ra khỏi vòng tay anh ta…Nhưng tôi không thể. Tôi không có tư cách gicả…Lấy tư cách gì đây… Em trai”…hahaa…Thật đáng buồn cười…_Anh cười lớnnhư một người điên rồi lại uống cạn li thứ n+1 lần…
-…_Im lặng.
-…Tám năm trước tôi đã bảo với cô ấy hãy luôn nhớ rằng tôi yêucô ấy. Nhưng...dường như điều đó bây giờ chỉ mình tôi là nhớ đến. Tôiquả là một thằng ngốc…
-Nhưng cậu và cô ấy là chị em…_Son nhìn bạn. Trong đáy mắt chứa đựng vẻ đau buồn. Nói với giọng bất lực…
-Tôi cóc cần cái gọi là chị em đó…Tại sao lại để tâm đến mấythứ như vậy chứ. Tôi yêu cô ấy thế là đủ. Vậy tại sao cô ấy không chờtôi…_Anh bướng bỉnh cố níu kéo cho mình cái lí do để giữ lại cái hi vọng có thể yêu con người đó…
-Cậu làm được nhưng cô ấy không làm được…_Son bất lực. Giọng có vẻ giận dữ vì câu nói ích kỉ của anh bạn.
-…Cô ấy không làm được…Bời vậy….Bây giờ tôi rất đau…Rất đau…Đau ở đây này…_Anh đưa tay run run chỉ vào ngực mình, hai mắt đỏ lên…Xonganh lại cúi xuống uống cạn ly rựa rồi gục xuống bàn và thiếp đi…Miệnglầm nhẩm tên một người nào đó…
-Thật là…_Son lắc đầu đau khổ nhìn cậu bạn vừa bướng bỉnh như trẻ con xong rồi lại gục xuống bàn ngủ ngon lành…
Cả thân hình to lớn của anh gục xuống bàn trong đến tội nghiệpvì vậy cô phải gọi một cậu nhân viên phục vụ vào sửa giúp tư thế cho Phi rồi cô bấm điên thoại gọi cho cậu bạn thân thứ hai…Chắc lúc này đangnằm ngủ trong chăn bông êm ái với nhỏ Ngọc, gọi dậy thì tội nghiệpthật…Nhưng chuyện này không phải mỗi mình cô có thể làm được…
-…
-Tới Kaben đi! Cha nội này uống say nằm lăn ra đây. Tui không biết làm sao.
-“Tôi tới liền…”_Đầu dây bên kia vừa cất tiếng gật đầu thì lại có một giọng nói nhỏ nhẹ nói vọng ra…
-“Cậu gọi nhỏ Di đi”_Ngọc đầu dây giật lấy điện thoại của chồng và nói với Son.
-Làm gì?_Son hơi nhăn mặt vì mấy cái đề xuất của Ngọc.
-“Không phải hai người này cần nói rõ với nhau ak. Vậy thì chuyến này cho gặp luôn đi”.
-Ưm! Đúng! Nhưng cô ấy không đến thì sao?_Son hỏi tiếp.
-“Để tớ gọi! Nếu cô ấy đến thì cậu cứ nói vầy @%^'^'^ nói vầy @$%#^# là Ok…”
-Ưm. Nhanh đấy._Son gật đầu rồi đưa mắt nhìn thằng bạn đang ngủ ngon lành còn nói lảm nhảm…
**********************
“Reng…reng…”_Tiếng chuông điện thoại bàn rung lên…
Cô lấy chiếc bút đặt vào trang sách dày cộm đang đọc dở rồi đưatay với lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn đèn bên cạnh.
-Ai đấy ạ?_Cô cất tiếng…
-“Di! Tớ đây!”_Ngọc cất tiếng…^^*
-Sao lại điện giờ này?_Cô hơi lo lắng nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường 22h30…
-“Cậu có thể tới quán bar Kaben được không?”_Giọng Ngọc có vẻ hơi gấp.
-Có chuyện gì à?
-“Nhỏ Son đang ở đấy! Chuyện là tớ và Khánh mượn xe nhỏ Son đểvề nhà ông bà ngoại có việc gấp…mà cái ví của nhỏ lại ở trong xe nên…”
-Xe của các cậu đâu?_Cô nghi ngờ hỏi lại…
-“Á! Anh Khánh buổi chiều cho cậu tài sế mượn. nào ngờ tối nayngoài nhà tớ lại điện bảo vào…”_Ngọc cười lả chả…(kịch bản đã địnhtrước)
-Vậy nên bây giờ nhỏ son không có tiền…_Hoài nghi.
-“Biggo...cậu giúp nhé! Thôi tớ phải dẹp trật tự đây. Hai đứa nhóc này ồn quá. Chào cậu nhé” ^^
….
-Con nhỏ này thật là…
Cô vơ lấy chiếc áo dạ màu phấn hồng khoác vào rồi cho chiếc vítiền vào túi rồi bước ra đống cửa lại. Bên ngoài gió tấp vào mặt cô lạnh thấu xương.
Cô với tay gọi một chiếc taxi vừa chạy tới và đi đến chỗ để giải cứu nhỏ bạn…
“Lớn rồi mà như con nit vậy…”…Cô khẽ lắc đàu rồi cho hai tay lạnh của mình vào túi .
*************
Cậu nhân viên dẫn cô tới trước phòng của Son. Cô đẩy cửa bướcvào. Trái hẳng với cái không khí náo nhiệt bên ngoài thì bên trong yênlặng hơn vì có tường cất âm nên mọi tiếng nhac bên ngoài không thể trànvào trong phòng. Căn phòng tràn ngập một màu vàng ảm đạm nhìn quanhkhông có ai.
-Con nhỏ này! Đúng phòng này mà…_Cô khẽ nhăn mặt. Quan sát lại thêm một lần nửa…Lần này mắt cô dừng lại ở cái thân hình cao to đangnằm cái tướng đau khổ trên chiếc ghế sofa trước mặt cô.
Cô nhẹ nhàng bước tới. Hình như chỉ thấy cái vai của người đónho lên rồi hạ xuống…Ồ! Đang thở chứ không phải chết…Cô thở nhẹ ra khiphát hiện đó không phải là xác chết. Cứ ngỡ nhỏ Son gọi cô đến để dọndẹp cái xác cơ chứ…Hú vía…
Người kia bổng lật người một cái, cái tướng đau khổ khi nằm trên khuôn viên bó hẹp như vậy thật là buồn cười…
Ánh đèn vàng rọi vào khuôn mặt của người đó khi anh ta trởngười…Cái sống mũi cao quen thuộc, hàng long mi dài và cong, hàng longmày khẽ nhíu lại không hài lòng cái gì đó và bờ môi nhếch lên bướngbỉnh, mấy sợi tóc trước phủ xuống gò má…Tất cả dần định hình…quá quenthuộc…quen thuộc đến nổi cô muốn bỏ chạy…
….
-Cậu đến rồi đấy à?_Giọng nói phía sau lưng cô cất lên.
-Cậu…_Cô quay người nhìn cô bạn mới bước từ cửa vào._Miệng lắp bắp.
-Tớ mới đi phòng vệ sinh._Son mỉm cười rồi chìa tay ra trước mặt cô.
-Đây này!_Cô đặt chiếc ví của mình vào tay cô bạn.
-Giao cậu cái đó!_Son quay người chỉ về phía người nằm trên sofa.
-Đừng đùa như vậy?_Cô khẽ nhăn mặt nhìn Son. Son là một người luôn nghiêm túc cô không nghĩ lần này cô ấy lại làm vậy.
-Tớ đâu phải đùa! Do cậu nên cậu ấy mới như vậy! Nên cậu tự lo liệu đi…_Son mỉm cười nhìn Di.
-Nhưng…_Cô định nói gì đó thì Son đã trả lại ví cho cô rồi mỉm cười bước ra khỏi cửa. Chỉ để lại một cậu:
-Tớ nghĩ! Hai cậu cần nói chuyện.
…
Cô lặng lẽ và bất lực nhìn anh chàng nằm trên sofa…Cái tướnganh vẫn vậy, không khác gì tám năm trước vẫn cái vẻ trẻ con và cực khổkhi nằm trên một chiếc ghế bó hẹp về chiều dài…Hình như anh có gầy đithì phải…Cô lặng người…
“Phương Di…”_Giọng khàn ấm cất lên…
Cô giật mình tóm chặt lấy vạt áo. Quay lưng định bước đi…
“Đừng đi…”_Giọng anh nghẹn ngào…
Tay cô run run bám chặt vào lớp áo dạ dày côm…
Rất lâu sau không thấy anh nói thêm gì cô quay người lại…
Thì ra anh nằm mơ…Mơ mà cũng gọi tên cô ư…Ngốc quá…Cô run runđưa tay hạm vào hơi tóc bám vào má của anh hất chúng sang một bên…Đã lâu lắm…lâu lắm rồi cô không nhìn thấy anh, không gần anh như vậy và khôngđược nghe giọng nói của anh…
Cô tham lam đưa ngón tay nhẹ chạm vào chóp mũi của anh sau đóvô thức di chuyển xuống khóe môi hơi nhếch lên của anh…nhón tay cô runrun…khóe môi anh ấm nóng đến độ làm tim cô nhói lên như có hàng mũi kimnhỏ đâm vào…
Cô rụt tay lại. Quay người, giọt nước mắt cầm cự bao năm chảyra…Anh bảo đợi anh về vậy mà khi anh về thì cô và anh mãi mãi không baogiờ có thể quay lại được…Tại sao anh lại đi lâu như vậy, tại sao lại bắt cô đợi quá lâu, tại sao lại cho cô chứng kiến gia đình hạnh phúc củaanh…Tay cô run lên túm lấy miệng để cầm tiếng nấc phát ra…Cô vụt đứngdậy bước nhanh ra nhờ người nhân viên gọi một chiếc taxi và nhờ mấyngười dìu anh ra xe.
Khi anh đã ngồi vào trong xe cô tư lự đứng giữ cửa taxi bên ngoài nhìn vào…
-Cô gì ơi! Lên xe đi chứ!_Bác tài sế hơi nhăn nhó vì khí lạnh tràn vào trong xe.
-Vâng!_Cô giật mình rồi gật đầu một cái rụt rè bước vào xe rồi đống cửa xe lại.
-Đi đâu hả cô?_Bác tài nhìn cô qua kính chiếc hậu rồi lại liếc sang anh đang say ngồi bên cạnh cô. Có lẽ bác nghĩ hai người là vợchồng hay sao mà chỉ mỉm cười lắc đầu khi thấy anh cứ vong tay ôm lấyvai cô. Còn cô thì giật mình đẩy anh trúi đập đầu vào cửa kinh.
-Bác đi đến đường XX khu tập thể C._Cô lặng nhìn anh rồi nóikhẽ. Quả thật ngoài nhà cô ra thì cô cũng chẳng biết cho anh ở chỗ nào.
-Vâng!_Bác tài gật đầu rồi cho xe chạy vút đi nhanh trên đường.
*************************
Khó khăn lắm cô mới đặt anh nằm lên trên giường được. Cũng may lúc đó bác tài phụ đưa anh lên chứ không thì cô cho anh ngủ dưới garanhà xe của khu tập thể mất.
Cô cởi chiếc áo khoác ngoài ra móc vào tủ. Xong đưa tay lau mồ hôi rồi đi vào phòng tắm lấy chiếc khăn mặt trắng giặt sạch rồi đem vào phòng mình.
Người con trai nằm trên giường cô miệng vẫn lẩm bẩm cái gì đórồi lại chìm vào giấc ngủ khi chiếc khăn nhẹ thấm vào mặt.
Cô đưa tay gơ chiếc cavat trên cổ anh ra, gỡ đôi giày xuốngrồi lấy chăn đắp lại cho anh. Cô lặng người nhìn khuôn mặt trẻ con lúcnày của anh. Không biết nên khóc hay nên cười…Cô lặng lặng bước đi trong lòng nặng trĩu…
“Em đừng đi có được không?”_Giọng ấm ấm của người con trai sau lưng nghẹn ngào cất lên. Cô chỉ lắc đầu cười cười rồi lại bước đi tiếpcứ nghĩ chắc anh đang nói mớ. Cho đến khi có vòng tay ôm lấy eo cô và mớ tóc dụi dụi vào cổ cô nhột nhột thì cô mới biết…Anh không nói mớ…
Anh đã tỉnh từ bao giờ…Khóe môi cô run run chỉ lắp bắp mỗi từ…
“Anh…”