Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đọc truyện

Ma hả yêu luôn - Phần 3


Bỗng Hân nghe tiếng động bên ngoài.Nghĩ là Ju nên Hân vội bước ra xem thì bên ngoài ko có gì cả.Tiếng động Hân nghe được có lẽ chỉ là do tiếng gió thổi mạnh vào đập trúng cửa sổ.Hân vội đóng cửa sổ lại rồi nhìn quanh.Dường như căn nhà trống vắng quá,Hân thở 1 hơi dài rồi buộc miệng nói khẽ:

- Nói đi là đi thiệt sao?Con mắm này....!

- Nói ai là con mắm đấy?

Ju bỗng xuất hiện sau lưng của Hân làm Hân hết hồn nhưng vẫn cố tỏ ra ko có gì nói:

- Sao chưa đi nữa?

- Thì định đi rồi nhưng mà...Ju...Ju...

- Ju sao?-Hân hồi hộp chờ nghe Ju nói.Dường như Hân đang mong chờ Ju nói 1 cái gì đó

- Ju ko nỡ xa ngôi nhà của Ju.Hu.huhu..hu... 

-  -sét đánh ngang tai.Hân cảm giác hụt hẫng khi nghe Ju nói thế nhưng Ju thì ko để ý đến vẻ mặt của Hân mà cứ tiếp tục nói

- Hân cho Ju xin ở lại đi.Hiz..Hân đừng đuổi Ju đi khỏi nhà.Dù gì nó cũng từng là nhà của Ju mà..Hiz..hiz..

- Muốn ở lại thì cứ ở đi!

- Thật hả?

- Ừa!

- Ye..ye..hoan..hô!.Hân tuyệt nhất.Hân tốt nhất.Ju biết Hân là người tốt mà!

- Thôi đi.

Hân quay mặt đi vào phòng đóng cửa lại cái rầm.Nằm trên giường,Hân gác tay lên trán suy nghĩ.

- Con mắm!Chẳng còn gì để muốn được ở lại sao mà ở lại chỉ vì...chỉ vì...căn nhà này.Nghe mà bực mình.Mình chẳng là gì sao?Nhưng mà...sao mình phải bực nhỉ?Con mắm đó thì liên quan gì đến mình?Rắc rối,phiền phức,lúc nào cũng ồn ào,lanh chanh lóc chóc,con nít nữa,cỡ đó rồi mà còn hát con heo đất...còn...còn...mà..mà..sao việc gì mình để ý nhiều đến thế?Điên thật!

Rồi Hân chợt ngồi bật dậy nhìn vào gương nói với chính mình:

- Đừng nói mài thích nó nha Hân.Con mắm đó phiền phức lắm đấy.Mài với nó đều là con gái.Đừng điên đi.Ko chỉ vậy còn là ma nữa.Có điên mới thích nó biết ko?......A.a.a.a.a.a.....nghĩ gì thế trời?

Hân bỗng la lên trong phòng.Ju bên ngoài nghe tiếng la của Hân,sợ Hân bị giống đêm hôm trước nên định bay vào xem Hân thế nào thì Ju chợt khựng lại khi nhìn thấy...nhìn thấy...1 con ma ko có gương mặt,hàm răng thì thật là kinh khủng.

Ju hoảng quá la lên:

- Á..á...á...á..á..á.....!

Nghe tiếng la của Ju,Hân giật mình mở cửa phòng chạy ra xem.Vừa thấy Hân,Ju liền bay đến núp sau lưng Hân,miệng run run nói:

- Hân...H..â..n...Hâ..n....m..a...m...a...ma....g ..h...gh...ê...q..u...qu..á...!

Hân nhìn con ma kinh dị cũng cảm thấy sợ nhưng nếu lúc này Hân cũng sợ thì Ju sẽ ko biết thế nào nên Hân cố gắng bình tĩnh nói:

- Ju đừng sợ.Có Hân ở đây mà!Đừng sợ!

- Hân..Hân...ơi...ghê...quá....Hân...đuổi.. .đuổi..nó...đi...đi...!

- Grừ...grừ...!-con ma bước đến gần Hân và Ju,miệng cứ há ra kêu grừ..grừ thật kinh dị.Cả 2 bị dồn đến sát vách tường.Ju thì có thể xuyên qua tường chạy thoát nên Hân nói:

- Ju bay đi chạy trước đi.Để Hân giữ nó lại!

- Ko..ko được đâu!Nó..nó..là..ma...Hân chạm vào Ju còn chưa được thì..thì...làm..sao...giữ nó...?

- Hân có cách mà.Chạy đi!

- Ko!

Ju tuy sợ,rất sợ nhưng vẫn ko chịu bay đi,vẫn đứng cạnh Hân.Con ma thì càng lúc càng sát.Cuối cùng nó cũng giơ tay ra định bắt Ju thì Hân liền đưa tay ra nắm nó lại.Chẳng biết sức mạnh nào?Chẳng biết chuyện gì xảy ra,Hân có thể chạm vào con ma đó và giữ nó cứng ngắt,ko cử động được.Con ma xoay qua dùng cánh tay còn lại định đánh Hân thì cặp mắt của Hân nhìn vào con ma la lớn:

- Tránh xa tao ra.....!

1 ngọn lửa màu xanh bỗng phát ra thêu cháy con ma.Nó bị đốt cháy liền đi ra xa và cố gắng vật lộn với ngọn lửa trong đau đớn.Tiếng nó rên rỉ thật khinh khủng nhưng cuối cùng nó cũng bị thêu thành tro và biến mất.Trên nền nhà chỉ còn lại 1 vệt màu đen.Hân ko biết mình vừa làm gì nữa.Ko tin nổi và chưa kịp định thần lại thì Ju đã ôm lấy Hân.La?Ju ôm được Hân.Ko xuyên qua cơ thể của Hân giống lần đầu gặp nữa.Nhưng Ju ko để ý đến điều đó mà nước mắt cứ chảy ra nói:

- Hiz..hiz..đáng sợ quá..Hân ơi....!

- Ko sao!Ko sao!Nó bị thêu chết rồi.Ko sao nữa đâu!Ju đừng sợ!

Hân ôm Ju vào lòng mình cố gắng trấn an cho Ju bình tĩnh lại.Ju là ma mà nhưng ko hiểu sao khi ôm Ju,Hân lại ko thấy có cảm giác lạnh ngắt của người chết mà cảm thấy 1 cảm giác thật ấm áp.Hân cảm nhận được hơi ấm của Ju đang truyền qua cơ thể mình.Chuyện gì thế nhỉ?Hân ko biết!Ju cũng ko biết vì Ju cũng đang cảm thấy điều đó giống như Hân.Nhưng cả 2 ko biết đó là gì?Có lẽ...rồi họ sẽ khám phá ra được..đó là cảm giác gì?....

- Name: Judy (18t)

- Tiểu sử:là 1 con mắm [ theo lời Hân hay gọi ] lanh chanh,lóc chóc,thích hát [ hát hay đấy nhá  ]và theo Hân thì là 1 người rắc rối,phiền phức,ồn ào.1 con ma mới toanh[ chắc mới chết ]Ko nhớ gì về quá khứ của mình hay là tại sao mình chết nhưng từ khi xuất hiện thì luôn làm cho Hân gặp rắc rối.Chẳng biết được sau này Ju và Hân sẽ thế nào nhỉ?

- Đặc điểm nhận dạng:thích bay bay trước mặt Hân,tuy là ma nhưng lại sợ đủ thứ.Bề ngoài như 1 thiên thần,tất cả đều chuẩn từ trên xuống dưới 

1 lúc sau,Ju đã bình tĩnh lại nhưng Hân vẫn cứ ôm Ju chưa buông ra.Ju cũng ko biết sao mình cứ để vậy cho Hân ôm?Hay Ju muốn được nghe tiếng tim đang đập thình thịch của Hân?Ko biết nữa.Cả 2 cứ ngồi đó ôm nhau cho đến khi cái bụng reo lên thì Hân buông Ju ra nói:

- Hết chuyện rồi.Đói bụng quá!

- Ừm..ừm...Ju cũng hết sợ rồi!

- Hân vào phòng chút.

- Ờ!

Ngượng ngùng..ngại ngại...thế đấy!Cả 2 cố gắng ko nhìn nhau.Ju bay đến cái ghế ngồi.Còn Hân chạy vào phòng thay đồ để chuẩn bị qua nhà ngoại ăn tối cùng ngoại.Khi Hân bước ra đến cửa thì Ju hỏi:

- Hân định đi đâu vậy?

- Qua nhà bà ngoại ăn cơm!

- Vậy àh?-mặt Ju buồn buồn cúi xuống

- Ừm....Ju đi cùng ko?

- Hì..cho đi thì đi àh!-Ju cười tươi lên khi nghe Hân đề nghị như thế.Vậy là cả 2 đi ra khỏi nhà cùng đến nhà ngoại.Hân vẫn đi = chiếc xe đạp iu dấu của mình và Ju thì ngồi phía sau.Nhưng lần này thì Hân ko than gì về cái khoản nặng nặng phía sau của mình nữa.Cả 2 cảm thấy có cái gì đó thật vui vẻ riêng tư ở trong lòng mà ko hề biết rằng khi mình bước ra khỏi nhà thì có 1 người bí ẩn đã quan sát tất cả mọi chuyện và đang lục lọi tìm 1 thứ gì đó trong nhà...

Đến nhà bà ngoại,Hân mở cổng ra dắt xe vào và lễ phép chào ngoại cùng chú út của mình.Nhà ngoại Hân cũng rất bình dân và giản dị như mọi người.Ko có gì là sang trọng,xa hoa hết.Thấy Hân đến,chú út vui vẻ nói:

- Sao con qua trễ vậy?

- Dạ!Tại sáng ở trường hơi mệt nên giờ con mới qua!

- Vào lẹ đi,ngoại mong con lắm đấy!

- Hì,mới đi có 2 bữa mà ngoại nhớ con rồi hả chú út?

- Ừk,chứ sao?Ngoại cưng con nhất nhà mà!

- Hì

Hân bước vào phòng gặp bà ngoại.Thấy bà ngoại đang ngồi xem tivi,Hân đi thật nhẹ đến gần rồi quàng tay ôm lấy bà ngoại.Hân nói:

- Thưa ngoại con mới về!Nhớ ngoại quá!

- Cục vàng của ngoại về rồi àh?

- Hì..hì...!

- Nãy giờ chờ mài mà sang ăn cơm chung mà tao muốn ngủ luôn có biết ko?

- Dạ..dạ..con biết!Tại con hết >.<

- Ủa?Ai đây?-bỗng bà ngoại của Hân nhìn Ju rồi hỏi

- Dạ..dạ..chào...bà!Bà..thấy con hả?-Ju lễ phép cúi chào rồi ngạc nhiên hỏi

- Tao già chứ có mù đâu mà ko thấy hả?

- Ngoại..ngoại ơi,đây là Judy.Bạn của con!-Hân vội nói

Ngoại của Hân nhìn Ju thật kĩ từ trên xuống dưới rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng và nói:

- Thôi dẫn ra đây vào bàn ngồi ăn rồi nói!

- Dạ!

Hân nhìn Ju rồi cả 2 đi theo bà ngoại ra bàn ăn.Chú út dọn sẵn 3 chén cơm cho cả 3 rồi 1 tô canh chua cá lốc,1 dĩa sườn ram.Ngoại của Hân liền la:

- Sao có 3 chén thế?Còn 1 chén cho bạn con Hân đâu?

- Dạ?Hân có dẫn bạn qua nữa hả con?-chú út nhìn Hân hỏi

- Dạ..bạn..bạn..con..ko đói bụng.Mình cứ ăn đi!

Chú út ko hiểu gì lắc đầu vì nghĩ chắc ngoại già rồi nên lẩm cẩm.Nhưng bà ngoại của Hân thì trong lúc ăn ko ngừng gắp đồ ăn cho Hân và nói:

- Đút cho bạn mài ăn với!Tao thấy nó ngồi 1 bên nhìn thì thật kì!

- .....!- Hân ko nói gì chỉ im lặng ăn cho thật nhanh.Chú út cảm thấy ngoại lạ thật nên nói:

- Mẹ ăn cơm xong nằm nghỉ sớm đi nha!Đừng coi tivi nhiều quá!

- Cái thằng này,tao coi tivi là quyền của tao.Tao muốn ngủ sớm hay ko kệ tao chứ?

- Dạ..con...

- Mài đi ra kia mua mấy lon nước ngọt về cho con Hân với bạn nó uống đi!

- Nhưng mẹ...có..ai..

- Mài ko đi thì tao đi àh!

- Dạ..con đi ngay đây!

Chú út sợ nên đành đứng dậy đi.Hân ko dám nói gì hết cho đến khi chú út ra khỏi nhà thì Hân mới dám nói:

- Ngoại đừng la chú út.Chú út chỉ muốn tốt cho ngoại thôi mà!

- Thôi..thôi..tao biết rồi!Mài khỏi nói.Mài lo cho con bạn của mài kìa.

Bà ngoại của Hân nói rồi chỉ tay về phía Ju.Hân xoay qua nhìn Ju thấy Ju đang xoa xoa cái bụng.Hân liền hỏi:

- Ju sao vậy?

- Ko biết nữa!

- Nó đói bụng chứ có gì đâu?Mài đút nó miếng cơm xem!-bà ngoại của Hân lên tiếng.Hân nghĩ ma thì đâu có đói với lại...làm sao mà biết ăn cơm nhưng ngoại đã bảo thế nên Hân đành làm thử.Hân gắp 1 đũa cơm lên trước mặt Ju nói:

- A nào!

- >.< có phải con nít đâu mà a với à?

- Thì ngoại kiu Hân đút mà,há miệng ra nào!

Ju nhăn mặt lại nhưng cũng há miệng ra cho Hân đút.Lạ thật!Cảm giác như là mình còn sống chứ đâu có chết?Cơm ở trong miệng đây nè.Nhai được.Nuốt được.Ăn rồi nó nằm trong bao tử,đâu có rớt xuống đất như trong fim vẫn hay chiếu đâu?Hân cũng ngạc nhiên khi như thế liền xoay qua nhìn ngoại hỏi:

- Sao ngoại biết bạn con đói bụng?Sao bạn con ăn cơm được vậy ngoại?

Ngoại của Hân ko trả lời ngay mà suy nghĩ 1 hồi mới nói:

- Mài giúp bạn mài hết lòng vào.Nhìn nó ko đáng bị như thế này đâu!Chỉ có mài mới giúp được bạn mài thôi.Ko ai giúp được đâu.Chỉ cần trong lòng mài muốn là chuyện gì cũng có thể làm được!Thôi,tao mệt rồi,tao vào phòng nằm nghỉ đây!

Nói rồi,ngoại của Hân bước vào phòng nằm.Hân ngồi đó nhìn Ju và suy nghĩ về những lời ngoại vừa nói.Chỉ cần trong lòng mình muốn là được sao?Dường như trong đầu Hân lóe lên 1 cái gì đó.Hân đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt của Ju.Ju tự nhiên đỏ mặt nói:

- Gì..gì..vậy?

Hân ko trả lời Ju mà nhích ghế lại ngồi gần Ju hơn.Gương mặt của Hân kề sát Ju quá khiến Ju cảm giác như có 1 luồng điện đang chạy qua người mình.Ju hơi run run nói:

- Sao..sao...làm..gì..ngồi...gần..dữ..vậy?

- Ju thử đưa tay lên sờ mặt của Hân xem!

Ko biết Hân muốn gì nhưng Ju vẫn nghe lời đưa tay lên sờ mặt của Hân.Nhưng thật kì lạ.Bàn tay của Ju lại xuyên qua Hân như lúc đầu rồi.Ko chạm được.Ju ngạc nhiên và ko hiểu sao lại như vậy thì Hân đứng dậy nói:

- Vậy là hiểu rồi!

- Hiểu gì?

- Về nhà thôi.Buồn ngủ quá!

- Hả?Nhưng...nhưng..còn nước ngọt..?

- Ko uống nữa!

Hân vừa nói vừa dọn bàn ăn.Dọn xong,Hân ra cổng dẫn xe đạp ra rồi ngồi lên đạp đi.Ju cũng vội vã leo lên ngồi phía sau.Chú út của Hân mua nước ngọt về thì Hân đã ra về.Chú út lắc đầu ko hiểu nổi hôm nay 2 bà cháu nhà này!

Trên đường về nhà,Hân im lặng ko nói gì và Ju ngồi phía sau cũng ko biết nên hỏi thế nào khi trong đầu Ju có rất nhiều câu hỏi hiện ra.Cả 2 cứ im lặng cho đến khi về đến nhà.Mọi vật trong nhà đều bình thường nhưng Hân lại cảm nhận được lúc mình đi đã có người vào và lục lọi.Hân liền vội đi vào phòng của mình xem thế nào.Thấy Hân có vẻ khẩn trương,Ju hỏi:

- Có chuyện gì vậy Hân?

- Ko có gì!Thôi đi ngủ đi!

Hân đuổi Ju ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.Ju chợt thấy buồn vì ko hiểu được Hân nghĩ gì.Ju bay đến cái ghế sofa ngồi xuống xoay mặt ra cửa sổ nhìn bầu trời đêm.Còn Hân thì nằm ịch lên giường suy nghĩ.Suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra hôm nay.Nghĩ về lúc Ju ôm mình và lúc mình muốn được ôm Ju mãi như thế.....nghĩ rồi nghĩ....đêm nay thật khó ngủ.Ko chỉ với Hân mà còn cả với Ju....


Sáng hôm sau,Hân thức dậy trong giọng nói sao quá ngọt ngào của Ju.

- Hân ơi...dậy đi học thôi,đến giờ rồi kìa.Hân ơi....

- Ưm...

Hân còn say ngủ và nghĩ mình còn đang nằm mơ nên cứ lăn lóc trên giường.Ju chỉ biết ngồi nhìn và cố gọi vì ko thể lay Hân được.Hiz..hôm qua còn chạm được,hôm nay lại xuyên qua như lúc đầu àh!>"<Ko hiểu gì hết trơn.Nhưng rồi Hân cũng mở mắt ra.Vừa nhìn thấy Ju đang ngồi cạnh mình,gương mặt thì kề thật sát,Hân giật mình nằm lùi lại,cái đầu đập vào cạnh giường cái cốp.Hân ôm đầu nhăn mặt nói:

- Ui..da..!

- Tự nhiên lùi lại chi cho đập đầu?Ngốc dễ sợ!

- Ju biết gì mà nói.Tránh chỗ khác để người ta đi xuống coi!

- Xí!

Ju lè lưỡi với Hân rồi bay thẳng qua tường đi ra.Hân bước xuống giường gãi đầu đi vào phòng tắm rửa mặt.Thay đồ,chải đầu xong,Hân đeo cái cặp vào rồi chạy xuống lấy xe đạp đi.Vừa lên xe đạp thì Ju đã ngồi sẵn ở phía sau lưng,Hân nói:

- Đi nữa àh?

- Ở nhà cũng đâu có gì làm?Đi theo chứ sao?

- Lần này cố mà làm Hân bị phạt nữa đi.

- Ko dám!Nhưng nếu chọc Ju là biết tay.he..he...

- Hừ!

Hân hừ 1 tiếng rồi đạp đi.Ju ngồi phía sau cười hì hì thích thú và lại hát:

- ....ná..na..ná..na..na..nà..na...nghe, từng giọt nắng bên hiên rơi đầy.Bình minh đến xua tan đêm dài,sao lòng em còn nhớ anh hoài...oh...oh..Anh.Vì đôi lúc anh hay nghi ngờ,để cho trái em luôn thẫn thờ,phải làm sao để anh mãi yêu em?....

- Ồn ào quá!

- Ồn ào kệ Hân chứ?Ju thích hát kệ Ju. ....Đừng giận hờn anh yêu nhé,trái tim đã thuộc về nhau...ngọt ngào tình yêu lên tiếng khẽ kêu riêng anh là honey nà....

Mặc cho Hân ko thích,Ju cứ ngồi phía sau và hát.Hân lắc đầu bó tay nhưng sâu trong lòng thì cảm thấy rất thích.Đúng là con người kì lạ.Thích mà miệng là cứ chối ko.

Đến trường thì tiếng chuông cũng reng vào lớp.Hân vội vã chạy vào lớp thì đụng trúng người con gái mà Hân từng gặp trong phòng hôm khai giảng.Vốn ko có ấn tượng tốt gì về cô gái này nên Hân càng lạnh lùng hơn.Hân chỉ đỡ cô gái dậy rồi nói đúng 2 chữ " xin lỗi! " rồi bỏ đi về lớp.Cô nàng nhìn theo Hân ko nói gì rồi cũng bước đi theo.Hân bước vào lớp ngồi vào chỗ thì cô Loan bước vào.Cả lớp đứng dậy chào cô rồi ngồi xuống im lặng.Ko muốn mất thời gian dông dài,cô Loan nói:

- Lớp mình có 1 bạn mới chuyển qua từ lớp khác.Mọi người cho 1 tràn pháo tay chào đón bạn mới nào!

Tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp và cô gái đó bước vào.Vừa nhìn thấy người mới là 1 cô gái xinh đẹp,đám con trai liền huýt sáo thích thú.Cô Loan nói:

- Em tự giới thiệu về mình đi!

- Dạ!Chào mọi người.Tui tên Thy!Từ nay xin nhờ mọi người giúp đỡ nhiều!

- Thy ơi,chỗ này còn trống nè,ngồi ở đây nè!

Bọn con trai tranh nhau mời Thy ngồi cùng nhưng Thy chỉ chú ý đến bàn cuối chỗ của Hân.Hân liếc lên nhìn Thy như thách thức Thy dám bước xuống ngồi cạnh.Thy mỉm cười trước cái thách thức ngầm đó rồi bước xuống ngồi vào 1 bàn trống cách Hân 1 bàn.Ju ngồi cạnh Hân nói:

- Ju cảm thấy Thy để ý Hân rồi!Hân ghê quá ha!Chắc Thy nhầm Hân là con trai đó!

- Nhiều chuyện quá!

- Gì?Người ta nói vậy mà cũng cho là nhiều chuyện nữa hả?

- Mệt!

- >"< mệt thì nằm đó ngủ đi!

- Ừa,đừng làm ồn!

Cứ tưởng Hân nói đùa nhưng Hân nằm xuống bàn thật.Ju nhăn mặt lắc đầu nói:

- Mới vào học mà nằm rồi.Dậy dậy...dậy....!

Hân ko thèm nghe lời của Ju,cứ nằm ở đó.Bực vì Hân dám lơ mình,Ju chọt lét Hân nhưng có chọt được đâu.Ngón tay xuyên qua vào bên trong luôn.Hết cách,Ju bay ra bên ngoài cửa sổ lè lưỡi nói:

- Mặc kệ Hân,Ju đi chơi!

Thế là Ju bay đi mà ko hề biết rằng mình sắp gây họa nữa cho Hân..


Ju bay đi khắp trường từ phòng này đến phòng khác nhìn người này người kia rồi bỗng Ju bị cuốn hút bởi 1 phòng lớn nhất trường với rất nhiều sách.Đó chính là thư viện của trường.Thư viện được nhà trường đầu tư rất nhiều.Nó nằm hoàn toàn tách biệt với các dãy lớp học và cả với dãy phòng nghỉ của giáo viên.Nhìn thấy cả 1 kho sách,Ju thích thú bay vào bên trong tham quan.Nhưng vừa bay vào thì Ju đã bị 1 bàn tay nhăn nheo bắt lại.Giật mình,Ju xoay qua nhìn thì thấy người đang nắm tay mình lại là 1 bà lão.Ju hơi sợ nhưng vẫn lễ phép nói:

- Thưa..thưa..bà...bà có thể buông tay con ra ko?Bà..làm.tay..con đau quá...!

Bà lão liền buông tay của Ju ra và nói:

- Ta có chuyện muốn nói với con.Hãy đi theo ta!

Tuy biết ở bà lão có 1 cái gì đó rất nguy hiểm nhưng như bị thoi miên,Ju ko chống cự lại được mà bay theo bà lão đi khỏi trường.Lúc này,Hân vẫn còn ngồi trong lớp và ko hề hay biết gì vì phải đối phó với Thy.Ở trong lớp,Thy cứ lâu lâu lại xoay xuống nhìn Hân.Giờ ra chơi thì Thy cứ cố đi theo bắt chuyện với Hân.Hân phải chạy trốn và cố gắng tránh xa Thy ra nên quên mất Ju.Đến khi tan học,khi đạp xe về,Hân mới chợt nhớ đến Ju.Hân vội đạp về nhà vì sợ Ju giận bỏ về trước rồi nhưng về đến nhà cũng ko thấy Ju đâu.

Hân bắt đầu lo lắng và đi khắp nơi tìm Ju nhưng tất cả đều vô vọng.Hân ko hề thấy Ju ở đâu hết.Tình cờ,Hân đạp xe ngang qua trường và như có 1 cái gì đó thôi thúc Hân vào trường tìm nên Hân đã gửi xe đi vào trường.Linh cảm cho Hân biết Ju đang ở thư viện trường nên Hân chạy vội đến đó.Thật ko thể tin được.Ju đang nằm ngất xĩu lơ lửng giữa không trung.Hân hoảng hốt ko biết phải làm gì thì bà lão xuất hiện trước mặt Hân.Hân liền hỏi:

- Bà là ai?Bà đã làm gì Ju?

- Ta ko làm gì hại cô bé đó hết!Ta chỉ để cho cô bé đó ngủ 1 giấc thôi!Ta là người có trách nhiệm bảo vệ cậu.

- Bảo vệ tui?

- Đúng vậy!Cậu là người đang giữ "thứ đó" của Ei nên tui phải bảo vệ cậu cho đến khi Ei "thức tỉnh" và lấy lại "thứ đó"

- Bà nói gì tui ko hiểu gì hết!Ei là ai?Thứ đó là thứ gì?

- Cậu ko cần biết.Cậu chỉ cần biết nên tránh xa các hồn ma ra!

- Ý bà là tui phải tránh xa Ju ra àh?

- Đúng vậy!

- Tại sao tui phải tránh?

- Con người bình thường mà ở gần ma sẽ bị nó hút hết sức sống và bệnh 1 cách khó hiểu.Sau đó sẽ chết.Còn cậu ko phải là người bình thường.Có lẽ cậu cũng nhận ra được điều đó,đúng ko?Cho nên cậu càng ko được tiếp xúc với ma.Vì sức sống của cậu có thể làm cho 1 con ma sống lại nhưng đổi lại cậu sẽ là kẻ phải chết.Judy thuộc loại ma tốt,ko phải là con ma kinh dị như cậu từng gặp hôm trước nhưng cô ấy dù có tốt thì vẫn là ma và dù muốn hay ko thì cô ấy cũng đang từng ngày hấp thụ sức sống của cậu.Tui ko thể để cậu tiếp xúc với cô ấy nữa.

- ......Nếu tui nói tui sẽ ko rời xa cô ấy thì sao?

- Nếu thế thì bắt buộc tui phải làm cho cô ấy hồn siêu phách tán,ko thể làm ma cũng ko thể đầu thai làm người!

- Bà dám làm thế àh?

- Ta có quyền đó!

Nói rồi,cơ thể của Ju bỗng bay về phía của bà lão.Hân ko thể đứng nhìn như thế nên liền chạy đến ngăn lại nhưng bỗng có 1 lớp màn bao lấy Hân,ko cho Hân thoát ra.Nhìn gương mặt của Ju đang từ từ biến sắc,Hân ko thể chịu được nữa và sức mạnh chẳng biết từ đâu phát ra phá tan lớp màn bao bộc Hân.Cơ thể Hân phát ra 1 màu đỏ như máu.Hân chỉ tay về phía bà lão nói:

- Trả Ju lại cho tui!

- ........!

Bà lão im lặng ko nói gì quất tay lên trời và Ju từ từ rơi nhẹ xuống đất.Hân vội chạy lại bên Ju thì bà lão biến mất nhưng giọng nói của bà vẫn vang vọng lên:

- Sẽ là sai lầm nếu cậu có tình cảm với cô ấy vì nó là khắc tinh của cậu.Tiếp tục bên cô ấy,cậu cũng sẽ chết.Lúc đó dù cậu đang giữ "thứ đó" của Ei thì cũng ko thể bảo vệ được cậu.Cậu hãy suy nghĩ đi!

Hân ko quan tâm đến lời đe dọa mà chỉ nhìn Ju.Hân ko dám đụng đến Ju mà chỉ quì xuống cạnh Ju.Ju tỉnh dậy mở mắt ra thấy Hân đang nhìn mình với cặp mắt thật buồn.Ju ko hiểu gì hết ngồi dậy nói:

- Có chuyện gì vậy?Sao Ju lại nằm ở đây?Sao mặt của Hân nhìn kì quá àh? >"<

- Ko có gì!Ju bay đi chơi suốt nên mệt rồi nằm ngủ ở đây.Hân phải chạy đi kiếm.Mệt lắm nè!

- Ủa?Vậy hả?Xin lỗi nha,làm Hân lo lắng rồi

- Ko có gì.Nhưng lần sau mà để Hân lo lắng như vậy nữa thì Hân bỏ mặc luôn đấy!

- >.<

- Đi về nhà thôi nào!

- Ừa!

Hân đứng dậy đi ra cổng lấy xe đạp rồi chở Ju về.Ngồi sau lưng của Hân,Ju cảm thấy như Hân vừa che chở cho mình khỏi 1 cái gì đó.Bất giác,Ju vòng tay qua ôm Hân và tựa đầu vào lưng của Hân.Lúc đó ko hiểu sao Ju lại chạm được vào Hân nhưng giây phút đó đã khiến Hân bình tâm lại.

Về đến nhà,ko chờ gì hết,Hân đi vào phòng tắm ngay vì cái ánh sáng đỏ lúc nãy phát ra từ người Hân bây giờ vẫn làm cho Hân cảm giác nóng ran khắp người và khó chịu.Ju thì bay qua bay lại bên ngoài lo lắng vì lúc nãy Ju cảm thấy người của Hân nóng lắm.Hân tắm ra ko nói gì hết với Ju mà đi ngay vào phòng đóng cửa lại nằm xuống lên giường cái ịch.Thấy thế,Ju bay vào ngồi xuống cạnh Hân nói:

- Hân sao thế?Hân bệnh rồi đúng ko?Sao người Hân nóng quá!

- Ko sao!Ju ra ngoài đi.Cứ để Hân 1 mình.

- Sao lại để Hân 1 mình được?Hân cảm thấy trong người thế nào?Nói cho Ju nghe đi.

Nhìn gương mặt lo lắng của Ju,Hân mỉm cười vì vui rồi nói:

- Nếu vậy Hân nói ra,Ju sẽ giúp Hân thiệt chứ?

- Ừa,Hân nói đi.

- Ghé tai sát đây,Hân nói cho nghe

-  - Ju ko biết Hân sẽ nói chuyện gì nên cúi người xuống gần Hân thì Hân bỗng ôm lấy Ju và hôn Ju.Cặp mắt của Ju mở tròn ra nhìn Hân vì bất ngờ.Nhưng nụ hôn chỉ diễn ra trong tíc tắc thì Hân buông Ju ra.Nụ hôn chấm dứt,môi của Hân rời ra khỏi Ju thì Ju bỗng ôm lại Hân và hôn Hân.Ju ko biết mình đang làm gì nữa?Chỉ biết là Ju ko muốn dừng lại.Chẳng biết đó gọi là gì?Ma lực sao?Hân ko biết?Ju cũng ko biết?....Cả 2 chỉ muốn ôm nhau thật chặt và trao nhau nụ hôn nóng bỏng đó...Nhưng rồi ý thức trở lại,Ju đẩy Hân ra và lùi ra xa.Hân như cũng tỉnh khỏi cơn mê liền nói:

- Xin lỗi!

- Ko,Ju xin lỗi mới đúng!Xin lỗi!

Ju bay ra khỏi phòng và ko dám quay mặt lại nhìn Hân.Thấy Ju như thế,Hân tự tát vào mặt mình 1 cái thật đau,tự nói:

- Mài vừa làm chuyện ngu ngốc gì vậy Hân?Đồ ngốc!!


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com