Chương 12 RẤT MUỐN CHẠY ĐẾN BÊNANH
“Về Sài Gòn ngay”. Ông Thắng giậndữ nói với Phương trong hành lang bệnh viện.
“Ba! Con yêu anh ấy. Con sẽ khôngđi đâu cả!” Phương cúi mặt. Nước mắt trào ra.
“Con khờ lắm. Thằng đó giờ tànphế rồi con còn định nuôi nó. Ba nói rồi. Theo ba mẹ về Sài Gòn”.
“Không! Con không đi đâu cả?”Phương lắc đầu. “Con muốn ở bên anh ấy… cả đời”.
Bốp. Ba Phương giáng cho cô mộtcái bạc tai nổ đom đom mắt. Mẹ cô thương con vội giữ chặt lấy tay chồng:
“Mình, mình à. Đứng đánh connữa!”
“Huu!” Phương đứng chôn chân tạichỗ bật khóc. Má trái đau rát. Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ làm cho ba giậndữ như thế.
“Hừ!” Ông Thắng trừng mắt rồi bỏđi.
“Con vào trong với anh ấy nghemẹ. Tối con sẽ tới nhà chú nói chuyện với mẹ sau nhé”.
Phương nói với mẹ cô. Bà gật gậtđầu, nhìn theo bóng cô con gái gầy xọm đi vào trong phòng.
Bà Kim đang định về thì chợt nhìnthấy một người phụ nữ tất tả xách cà mèng định mở cửa phòng. Bà vội lên tiếng:
“Xin lỗi!”
*************
Mẹ Minh gọi riêng Phương ra nóichuyện. Thái độ của bà lạnh nhạt khác hẳn mọi hôm.
“Cô đừng đến đây nữa. Con traitôi không cần cô phải bận tâm”.
“Sao cơ ạ?” Phương hỏi.
“Tôi nói thằng Minh không cần côchăm sóc nữa. Cô đi về đi!”
“Tại sao cháu không thể chăm sóccho anh ấy. Minh là người yêu của cháu mà cô. Cháu rất yêu anh ấy. Sao cô lại…?”
Tôi cần một cô con dâukhỏe mạnh chứ không phải người mình dây như cô…”.
Phương ngẩn cả ra. Chỉ vì cô “hơigầy” mà mẹ anh phản đối anh và cô.
“Cô, cháu sẽ ăn thật nhiều và béora”.
“Tôi không cần biết… Nghe nói côlà con nhà giàu, chắc không biết nấu ăn, giặt giũ đâu nhỉ?..”.
“Cháu có thể học!” Phương trả lờingay.
“…” Bà Thanh bỏ vào trong phòng.
“Cô, cô à…”. Phương líu ríu chạytheo.
*************
Tối khuya, Phương lái xe về nhàchú. Mẹ nói ba rất giận.
Phù! Phương vừa bước vào nhà liềnbị hai anh chàng to con túm lấy cánh tay. Ba mẹ và chú cô đi từ trên tầng 2xuống.
Ông Thanh ra lệnh:
“Các cậu đưa nó vào phòng nhốtlại. Ngày mai lôi nó về Sài Gòn”.
“Baaaaa!” Phương gào thét, cốthoát khỏi hai anh chàng vệ sĩ. “Ba, sao ba lại đối xử thế này với con. Ba!”.
Vừa bị tống vào phòng, cô đã đậpcửa rầm rầm.
“Ba, mẹ. Thả con ra. Thả con ra.Con còn phải đến bệnh viện nữa. Baaaaaaa! Con xin ba đấy. Huuuuuuu”.
*************
Trong phòng bệnh, Minh thườngnhìn ra cửa chờ Phương. Đã hai ngày rồi, anh không thấy cô tới. Anh hỏi mẹ:
“Mẹ, trong lúc con ngủ Phương cótới không?”
“À… Nó có tới một lát rồi đingay. Hình như nó rất bận”.
“Vậy ạ? Chắc từ giờ con phải ngủít lại”. Minh choàng hai tay ra sau đầu. “Cô ấy không tới, buồn thật”.
Bà Thanh lẳng lặng nhìn con trai.Con ơi là con. Giờ này mà con còn trông ngóng con bé đó làm gì. Nhà mình khôngxứng với nhà người ta đâu. Họ giàu có, quyền quý, con người ta sẽ trở thànhTổng giám đốc một doanh nghiệp lớn trong thành phố. Quên nó đi…
*************
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạmthời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Khỉ thật! Phương tắt máy. Minhgiận dỗi quăng điện thoại. Mẹ anh đang gọt táo nhìn cậu con trai thở dài. Nóbực dọc suốt cả ngày.
“Con phải đi tìm cô ấy…”. Minhgạc chăn ra, với tay lấy nạng.
“Minh!” Bà Thanh giật lại câynạng. “Mẹ có chuyện muốn nói với con”.
“Sao mẹ?” Minh ngẩng đầu lên.
“Con phải bình tĩnh nghen con…”.Bà Thanh rơm rớm nước mắt nói với cậu con trai còn chưa biết việc mình bị liệt.“Chân của con… Chân của con bị liệt rồi Minh”.
“S-a-o?” Minh lặng người ngồitrên giường. “Mẹ… mẹ… nói chân con bị liệt?”
“Ừ!”
*************
Trong một căn biệt thự ở khu PhúMỹ Hưng, bà Kim nước mắt ngắn dài nói với chồng:
“Mình, mình làm gì đi. Hai ngàyrồi con nó không ăn gì. Sắp chết rồi kìa. Ông cứu con đi. Mình ơi, mình đừngnhốt con nữa được không mình? Nó tuyệt thực đòi chết. Tôi… tôi không thể chịuđựng được khi nhìn thấy nó… Mình….”.
“Con với cái!”
Ông Thắng giận dữ quăng mạnh tờbáo, rầm rầm đi lên gác. Ông mở cửa, nhìn căn phòng đồ ăn bị đổ hết ra nền,toàn mảnh chén mẻ ly.
Phương nằm trên giường, mặt màytái nhợt. Đưa đôi mắt sưng húp nhìn ba mình, cô thều thào:
“Ba! Nếu ba còn nhốt con… Con sẽchết cho ba xem”.
“Mày… mày định cứng đầu tới baogiờ, Phương”. Ông Thắng quát.
“…”.
Phương không trả lời, mắt nhắmlại rồi lịm đi. Anh, em rất muốn chạy đến bên anh. Ba cấm chúng ta yêu nhaunhưng chỉ có cách này mới có thể làm ba thay đổi. Chỉ có cách này thôi anh.
“Phương!” Bà Kim chạy vù vàophòng ôm lấy Phương. “Phương… Phương! Ôi, con tôi”.
Chương 13 ĐAU
Sau chuyến bay cấp tốc từ Sài Gònđến Kon Tum, Phương mỉm cười nói địa chỉ bệnh viện với chú tài xế taxi.
Anh! Ba cuối cùng cũng đồng ý chochúng mình yêu nhau rồi. Em rất vui.
Cô lôi chiếc gương trong túi xáchra, tô lại môi. Ai, mình xuống sắc quá.
Đến bệnh viện, cô cười rất tươibước nhanh trên sảnh bệnh viện. Khi nhìn thấy Minh đang ngồi trên xe lăn từ xa,Phương định gọi nhưng thấy người đẩy xe cho anh là Thảo thì nụ cười trên môi côtắt ngúm. Bảo là không còn liên lạc với Thảo nữa mà…
Nhìn thấy Phương, Minh gọi ngay:
“Phương!”
“Anh!” Phương cười, bước lại gần.“Em xin lỗi. Mấy bữa nay ba…”
“Anh muốn thông báo cho em biết:Tụi anh sắp làm đám cưới”.
Đám cưới…
“Ai làm đám cưới hả anh?”
“Anh và Thảo! Tụi anh đã đi đăngký kết hôn rồi”. Minh nói rồi quay lại nhìn Thảo cười âu yếm. Thảo mỉm cườingượng ngùng.
Hai người này…. Hai người nàyđang làm cái trò gì thế này?
“Anh…”. Phương bật cười. “Anhchọc em à? Đừng đùa nữa”. Cô nói với Thảo. “Để chị đẩy xe cho”.
“Chị Phương! Là thật đấy ạ!” Thảonhỏ nhẹ nói nhưng từng câu từng chữ lại như những mũi dao cứa vào trái timPhương. “Em và anh ấy… đã quay lại với nhau. Hai đứa định tổ chức đám cưới vàotháng sau”.
“Anh…” Phương nhìn Minh, hốc mắtcô đỏ lên.
**************
Trong vườn hoa bệnh viện, Phươngngồi trên ghế đá lặng ngắt khóc nức nở.
“Cứ nghĩ ở bên cạnh em anh sẽ yêuđược em, nhưng trong lòng anh cuối cùng vẫn chỉ có cô ấy…”. Minh ngồi trên xelăn, nói với Phương. “Anh yêu Thảo, cho dù cô ấy có phạm sai lầm anh vẫn yêu.Hì. Không ngờ rằng anh vẫn còn yêu cô ấy nhiều đến thế…”.
“Hic...”.
“Anh xin lỗi… Xin lỗi em”.
Minh càng nói Phương càng khóc.Những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống nền vỡ bung, tan nát như lòngcô lúc này.
“Vậy… còn em bé trong bụng củaThảo?” Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Anh vẫn chấp nhận đứa bé sao?”
“Ừ, anh yêu cô ấy nên anh cũng sẽyêu đứa bé”. Minh thở ra hơi trong không khí. “Trời lạnh thật đấy. Em cũng nênvề đi. Tạm biệt”.
Nói xong, Minh lấy tay lăn bánhxe đi, để lại một mình Phương ngồi đó.
Không khí se lạnh của mùa đôngdường như đang len lỏi vào tâm can cô. Trái tim cô đau nhói, rát buốt cứ như bịhàng tấn băng chèn lên.
“Anh định để chị ấy cứ ngồi ngoàitrời như thế hả?” Thảo nói với Minh trong hành lang bệnh viện. “Chị ấy sẽ ốmmất”.
“Anh…”. Minh nhìn Phương, giọngnói khàn đi. “Anh không biết nữa. Nửa muốn ra đó ôm cô ấy… nửa lại không”.
“Haizzzzz! Chuyện tình yêu củaanh chị thật rắc rối”. Thảo đặt tay lên vai Minh. “Nhưng em tôn trọng quyếtđịnh của anh… Thôi, em về nhà với chồng em đây”.
“Ừ!”
Phương lặng lẽ rời khỏi bệnhviện, đi bộ trên đường phố.
Tình yêu của em… như bọt biển vớianh sao?
Em làm sao có thể quên được anhkhi mà đã yêu anh, yêu anh rất nhiều.
Cô đi mãi, đi mãi khắp các conphố và rồi chợt nhận ra nơi mình đang đứng chính là công viên Trần Phú mà haingười thường tới. Những hàng cây xanh ngắt với những tán cây lao xao trong gió.Cô ngồi xuống một chiếc ghế đá, cảm giác như mình sắp chết cóng đến nơi.
Huuuuuuu……