Snack's 1967
Đọc truyện

Đại tiểu thư và chàng lưu manh - Phần 9


Chap 31




- Chị Lâm! Chị đi đâu vậy? – Mai í ới gọi theo khi thấy cô bỏ đi
\
Trương Thiếu Hạo cũng tức tối, nhìn Quân với ánh mắt khinh bỉ: “đồ khốn!!” rồi vội vã chạy theo…


Thái độ của Quân chùng xuống. Người con gái bên cạnh không nắm bắt được tình hình mà cứ nhõng nhẹo anh. Thật sai lầm! anh chỉ khẽ nghiến răng: BIẾN… cô ta lủi thủi ra về trông thật tội nghiệp. nhưng cô ta tưởng bước vào tim Quân dễ vậy thôi sao? Có chăng, cô ta chỉ là nước cờ trong tay Quân, để anh thoát khỏi cuộc tình đau khổ ấy mà thôi…



….
….
Dòng nước như thấm thẳng vào tim anh - lạnh buốt. Một Âu Thành Quân khác – trong gương – với gương mặt đểu giả… - Là anh đây sao?... ! anh bật cười…


Đôi tay này… đã có lúc ôm lấy Lâm, khẽ vuốt lên mái tóc bồng bềnh của cô, đã có lúc anh nhéo má cô bằng đôi tay ấy.. vậy mà giờ chính nó… ôm người con gái khác trước mặt Lâm! Đôi môi này, đã nói sẽ bảo vệ Lâm suốt đời, rằng cô là cả thế giới của anh… nhưng giờ… cũng chính nó – môi chạm môi với người con gái khác..Anh… có còn là con người nữa không? Có xứng đáng với tình yêu của cô nữa không?


I’m sorry, my love!

I’m crazy…. I don’t know…. 

I’m a bad boy…. You’re a good girl!!!
- ….- 




Lâm bước vội về phía cổng. Tuyệt nhiên cô không khóc. Cô không muốn anh chứng kiến cái cảnh Trịnh thiết Lâm vì Âu Thành Quân mà đổ lệ. Nó không đáng… Nhiều người cứ ngỡ rằng cô mạnh mẽ, nhưng nào ai hay, những giọt nước mắt đó chảy ngược, trào mạnh về tim!



Về đến nhà, cũng không kịp chào bác Tư, cô chạy lên phòng, đóng sầm cửa… úp mặt xuống gối…


Nước mắt Lâm rơi xuống…

1…
..
2…

3..


Ô hay! Đã bảo không được khóc cơ mà… cớ sao nó cứ chảy… chẳng thể dừng được… những gì cô linh cảm cả tuần qua đã đúng. Tất cả rồi sẽ tan vỡ… anh đã trở về… nhưng hoàn toàn biến hẳn thành con người khác… cô nhắm mắt, vội xóa đi những hình ảnh kia nhưng sao nó cứ hiện diện mãi trong cô… đôi tai cô cũng bịt đi rồi, cớ sao giọng nói anh và người con gái đó cứ vọng đến đây vậy?... Tiền? rốt cuộc cũng vì nó thôi sao? Cũng chỉ vì cô là Tiểu thư Hotest? Tiểu thư thì đã sao, cô cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt thôi mà…


Cái ranh giới mong manh để cô có được tình yêu , ngỡ rằng cô đã chạm tay vào nó… nhưng không!… cô đâu ngờ… tình yêu là một cái gì đó… càng cố gắng chạm vào nó bao nhiêu thì nó càng xa dần, trôi dần,… 


Ngày qua dần nhưng Lâm nào đâu hay..


Không biết bao nhiêu lần cô rơi nước mắt, tự nhốt mình trong phòng…
Cũng không biết bao lần cô vòng tay tự ôm lấy mình, hỏi trời sao lại quá bất công? Thà cứ để cho cô chết trong sự đau khổ khi Dương phản bội cô, thà cứ để cô hóa đá trái tim mình, cớ sao lại cho một người đến làm ấm nó, làm nó khao khát yêu thương rồi lại bắt người đó tự tay đâm nhát dao sâu vào tim cô….


You make me cry, make me smile,
Make me feel the love is true………!!!!!


Trái tim cô dẫu bị tổn thương… nhưng nó vẫn đập… Phải! cố đập từng nhịp khô khốc, cố giữ trọn vẹn hình hài này trong một tâm hồn tan nát…


Đêm đến, cô thức trắng bên chai rượu mạnh. Làm sao Lâm có thể ngủ khi chỉ cần nhắm mắt … hình ảnh anh lại hiện lên, thật rõ ràng, như một bức tượng mà cô là người làm ra nó. Từng chi tiết trên khuôn mặt anh, hơi thở của anh, cái nắm tay ấm áp của anh… cô đều nhớ như in… Vậy thà rằng hãy để cô đối mặt với hiện tại, còn hơn nằm trong giấc mộng hạnh phúc ấy nhưng đến một lúc nào đó, khi cô chợt tỉnh, nó sẽ lại tan theo… lại làm cô đau thêm một lần nữa…


Có lẽ rằng, cô đã quá đau khổ, đến nỗi không nhận ra sự bất thường trong lời nói của anh… “Yêu vì tiền?” – có đúng không khi trước giờ anh chưa bao giờ chịu nhận sự giúp đỡ của cô, cũng không đòi hỏi từ cô bất cứ thứ gì….? 


Ai mà biết được, tình yêu khiên con người ta mất kiểm soát như vậy?
Cô bắt đầu hận anh. Hận anh bội bạc. Hận anh tàn nhẫn. Hận anh đổi thay. Trước kia chẳng phải anh nói yêu cô mãi, sẽ bảo vệ cô sao? Sao anh không giữ lời hứa… hơn hết, cô chẳng thể tin anh đang tâm lợi dụng cô

. Nhưng, càng hận anh cô lại càng yêu anh. “ Âu Thành Quân !” – cô gào tên anh đến khô cả họng và đôi mắt cũng nhòa đi vì khóc. Đau! Đau chứ! Đau chết đi được… có ai thấu nổi không? Có ai biết cái cảm giác này không? Có ai cho cô biết lối thoát không? Cô như mất phương hướng trong cuộc tình rắc rối này rồi…

….

….


“Người ta nói rằng có những điều đã thay đổi.
Và cả tôi nữa, cũng đổi khác rồi.
Người ta nói đâu đó trong tôi đã trở nên giá lạnh,
Dẫu trước kia vẫn rất nồng nàn.



Người ta nói rằng họ không hiểu
Rằng tôi đã từng rất tươi cười, mà sao giờ đây
Trong đôi mắt và giọng nói đã mất đi sinh khí, chỉ còn lại nỗi sợ hãi…”

-Bad-


Quân đã thay đổi, rất nhiều đến anh cũng chẳng hề nhận ra sự thay đổi chớp nhoáng đó. Trước kia, anh ấm áp. Bây giờ lạnh lùng giá băng. Trước kia anh hào hoa. Bây giờ tiều tụy như một cái xác không hồn. Trước kia, anh luôn cười khi nhắc đến cô nhưng bây giờ cái tên ấy chỉ cho anh sự đau khổ. Anh buông xuôi, chẳng hề quan tâm mọi việc xung quanh, mặc kệ cho thế giới xoay chuyển.


Ánh mắt người khác nhìn anh trước kia là sự ngưỡng mộ, là sự đố kị của bao người. Anh quá hoàn hảo. Giờ thì khác, anh thấy được trong ánh mắt họ hiện lên sự sợ hãi, thậm chí khinh bỉ… con người của anh…!



Anh chưa từng nếm qua một giọt rượu mạnh – thứ mà anh cho rằng chẳng thể nuốt nổi, cũng chưa từng hút thuốc. Giờ thì hai thứ đó như chất nghiện mà anh không thể gỡ ra được! nó khiến anh đê mê với cái thế giới vui thú đó, quên đi nỗi đau điên cuồng này. Chỉ khi đến với men rượu, khi mất kiểm soát hoàn toàn, anh mới dám nói anh yêu cô. Đó mới chính là con người thật của anh…

Đêm qua, Quân đã đánh nhau với một người ở bar. Anh ta chỉ vô tình đụng vào chân Quân mà anh sẵn sàng đập vỡ chai rượu mà xông lên đánh
Có lẽ sẽ xảy ra án mạng nếu bảo vệ không lôi anh ra khỏi đó…


Anh loạng choạng bước về trong cơn mưa phùn lất phất… Gọi tên cô! Người con gái từ lâu ngự trị trong tim anh. Đôi mắt anh mờ đi khi nhìn thấy một dáng người giống cô. Không kiềm chế, anh chạy lại:

- Thiết Lâm….

Một khuôn mặt xa lạ quay lại. Không phải cô rồi! Mà làm sao lại là cô được cơ chứ? Anh cười điên dại… khiến cô gái đi đường nhìn anh như một thằng lưu manh say xỉn…


“ ĐỒ LƯU MANH!” – 3 từ thốt lên từ chính miệng Lâm. nhưng anh có hay…đó chỉ là điệu nhảy của chót lưỡi đầu môi, khi cô tức giận nhất thời. Nó không hề chảy qua tim mà cứ bộc phát như vậy. Nói ra ba lời nó, cô cũng cho anh một sự chấm dứt hoàn hảo nhất … cho anh cái lí do hận mình….


What we call love…..?


( viết đoạn này hại não quá ^ ^ )



Hai tuần, đó không phải khoảng thời gian quá dài nhưng cũng không quá ngắn để Lâm bình tâm lại…

Về anh…
Về tình yêu của cô….

Có vẻ cô đã trưởng thành hơn!

Cô không biết và cũng không muốn biết lí do anh phản bội cô. Nhưng, anh đã buông tay trước, thì cô cũng không hà cớ gì phải níu lấy bàn tay đó nữa. Cô sẽ sống một cuộc sống không anh. Tất cả sẽ ổn thôi mà… Chỉ là quên một người thôi mà… Điều đó dễ dàng với cô… 

Và tình yêu, nếu nó khiến cô đau khổ vậy thì cô không cần!




I don’t need a man
I don’t need a man ( what???)
I don’t need a man
I don’t need a man ( jiinjja)………


Tiếng nhạc quen thuộc lại vang lên. Rât đúng lúc. Hình như cô rất có duyên với bài này… cô lẩm nhẩm hát theo, liếc nhìn số người gọi, là Mai:


- Chị Lâm ak? – Mai lo lắng. Hai tuần rồi cô không liên lạc gì được với Lâm
- ừ …
- Chị không cần giấu em! Chúng ta gặp nhau chị nhé…
- Ừ
- Vậy thì chị đến Trà Sữa 186 nhá
- Ừ! Vậy đi!


Lâm đồng ý. Cô đang tập sống một cuộc sống không có anh. Tại sao không?


Đường phố hôm nay vẫn thật nhộn nhịp. Nó như muốn chứng minh rằng, dù có chuyện gì nó vẫn tuần hoàn như trời đất vậy. Vì thế, mọi điều Lâm chỉ cần cố gắng sẽ làm được, Nhất định là thế!

- Chị Lâm! – Mai vẫy vẫy tay…

Lâm cười nhạt…

- Chị uống gì em gọi?
- Đen không đường!


Lâm muốn thử một ly đen không cho đường đắng đến cỡ nào? Có đắng bằng tình yêu không? Cô như thôi miên, chỉ nhìn chăm chú vào ly cà phê đang nhỏ giọt nếu như không có tiếng gọi của Mai:

- Chị Lâm! Chị thật sự không sao chứ?
- Ukm! Tất nhiên rồi!
- Anh Quân….
- Đừng có nhắc đến con người đó… chị quên rồi…!
- Không! Em biết chị vẫn chưa quên được anh ấy mà… Anh ấy, từ hôm chị bỏ đi cũng đổ đốn lắm. Còn uống rượu, hút thuốc, cả đánh nhau nữa… dì Ngân khóc nhiều lắm…
- Chị không quan tâm!
- Chị Lâm! Em không biết lí do gì anh ấy lại làm như vậy nhưng anh ấy yêu chị! Chị biết không? Chập chờn giữa những cơn say… anh ấy luôn gọi tên chị...
- Giả dối!
- Chị! Khi một mình… anh ấy lấy chiếc aó có nửa trái tim đã úa máu của mình ra, ngồi nhìn nó và khóc… Anh ấy luôn miệng **** mình là thằng tồi… 

Một giọt nước mắt của Lâm rơi xuống, chảy vào ly cà phê cô đang uống dở.. Áo nửa trái tim, chẳng phải là áo đôi của hai người hay sao? Tại sao nó lại úa máu… Mà thôi! Có sao thì cũng không liên quan đến cô!

- Nếu em gặp chị chỉ để nói về anh ta thì chị về đây!
- Chị Lâm…! Chị Lâm!...


Lâm đi rồi. cô sợ nếu tiếp tục nghe những lời về anh thì cô không kiểm soát được bản thân! Cô lang thang… giữa đường phố đông người vậy mà thấy sao lạc lõng quá…!


Đúng như lời Lâm nói, Cô đang bắt đầu sống không anh. Cô đến trường trong tiếng xì xào thường thấy. Mặc kệ. Mệt mỏi đặt cái cặp lên bàn, cô nằm ủ rũ xuống, khẽ nhắm mặt ngủ nếu như không có tiếng của Trương Thiếu Hạo:

- Ê! Con khỉ? Cô sao đó….


“con khỉ… ?” . Tim Lâm chợt nhói. Hai từ đó chỉ anh mới gọi cô như vậy…

“….
- Tôi có tên có họ mà…. Sao anh cứ gọi tôi là khỉ hoài vậy… anh có thấy con khỉ nào đẹp như tôi không
- ều…. tự tin nhỉ…. Vậy gọi là khỉ mặt đẹp nhá….
- Thế tôi cũng gọi anh là khỉ mặt xấu…. cùng loại mới chơi nhau được chứ…
- Cô….cô….” 

Kí ức lại ùa về như một cuốn băng quay chậm. Ngày ấy cô đã rất hạnh phúc…

Thiếu Hạo huơ huơ tay, Lâm chợt trở về với hiện tại:

- chuyện gì! Mà sau này cấm anh gọi tôi như vậy?
- ok… đừng có nóng ảnh hưởng đến nhan sắc!
- ..
- Chuyện đính hôn đó…
- Sao?
- Tôi tính hôm nay nói chuyện với họ nè..
- Họ là ai?
- Thì ba tôi với ba cô chứ gì nữa?
- Rồi sao?
- Rồi sao ư? Sao cô chẳng có một tí cảm xúc gì vậy?
- Kệ tôi! Anh làm gì thì làm.. tôi không quan tâm!

Trương Thiếu Hạo lầm bầm : “chẳng hiểu nổi tụi con gái nữa!”

Lâm lại thần người ra. Đúng tối hôm đó, cái tối mà ba cô bảo đính hôn với Thiếu Hạo… anh đã nói lời yêu cô! Giả dối!

“…..
- lúc đó anh như phát điên, chỉ muốn chạy lại bóp chết hắn ta. Làm sao hắn… hắn có thể… ôm cả thể giới của anh thế chứ… nhưng không hiểu sao lúc đó anh lại bình tĩnh đến thế! Xin lỗi em!....”

Giờ cô mới hiểu… chẳng có gì gọi là tình yêu cả…!
Ngay cả con người cô tin tưởng hơn cả bản thân mình cũng phản bội cô thì có cái gì đảm bảo cho hai chữ “Thật lòng” ?

Quân cũng trở lại trường. ít nhất đó là một sự trùng hợp!

Anh vẫn chưa hoàn thành vai diễn của mình. CHính xác, anh phải nhận được câu nói : “chia tay đi!” của Lâm…

Anh lại cười…

Đốn mạt!

Sân trường Nhất Đẳng rộng lắm! cớ sao bây giờ ngột ngạt đến vậy! Một bên là Lâm đối diện với Quân cùng một cô gái khác… Mắt cô có cái gì đó cay cay. Đã bao lần cô muốn gạt bỏ tất cả nhưng chẳng đủ can đảm, muốn chạy lại ôm lấy anh nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh khiến tim cô như đông cứng. Cô sợ, sợ anh lại nói không cần cô. Sợ anh lại đẩy cô càng ra xa anh hơn. Vậy thì thôi… giả tạo chút, chắc sẽ đỡ đau hơn:


- Hi vọng anh sống tốt!

Rồi cô quay lưng lại… 


Quân đứng đó. Chôn chân. Hai bàn tay buông thõng. Vở kịch của anh đã thành công. Thành công mĩ mãn. Đến nỗi anh không tin đó là sự thật… “anh sống tốt…” – lời nói nhẹ nhàng cớ sao đâm vào tim anh, buốt quá!



Tạm biệt!


“ những lời nói, hành động của anh có thể khiến em bị tổn thương, có thể khiến em hận anh trọn đời… nhưng em hãy tin rằng… anh yêu em là sự thật…!”


Ngày mai, khi nắng lên…

cô rảo bước trên phố, muốn tìm lấy cái cảm giác yên bình trong suốt thời gian sóng gió qua… chợt khựng lại trước một quầy lưu niệm nhỏ, nhìn hồi lâu…

con khỉ…!

Tim cô lại nhói. Nhớ anh! Cái nỗi nhớ gặm nhấm trí óc cô lúc nào không hay! Nhớ cái hơi ấm của anh khi tái tê mùa đông giá… nhớ cái nắm tay của anh khi chiều hè buông xuông. Nhớ anh cười, nhớ anh nói… nhớ cả cái nháy mắt tinh nghịch của anh! Muốn quên một người sao khó quá… 


Bên kia đường, vô tình thôi, cũng có một người dừng lại. Vì ai đó… anh cũng nhìn thấy con khỉ, tim cũng cũng như ai bóp chặt. Cái dáng người nhỏ bé đó… đã bao lần anh mường tượng… cái anh nhìn thấy là nụ cười tỏa nắng của cô chứ không phải cái quay lưng xa lạ như vậy… Hình như nó quá xa vời với anh, anh cố bao nhiêu cũng chẳng thể với tới…


Chợt.. cô bước đi

Trong vô thức, theo tiếng gọi của trái tim, anh cũng bước theo…


Cô đó… thật gần anh, chỉ cần anh bước thêm một bước là đuổi kịp cô nhưng… đôi chân anh như tê cứng lại… bàn tay chỉ cần giơ lên là chạm vào bóng hình cô nhưng nó không đủ sức…


Anh giật mình… Lâm gục xuống… trước mặt anh. Anh chạy như bay đến, hết sức lay và luôn miệng gọi tên cô…. Nhưng vẫn chỉ là cái nhắm mắt của cô.. anh điên cuồng… lo lắng… bế cô ngay vào bệnh viện… 


- Không sao! Chỉ bị suy nhược quá thôi! Người nhà cần quan tâm hơn!

Lời nói của bác sĩ không làm Quân an lòng. Nhìn cô nằm đó, thật nhỏ bé, yếu ớt, anh khóc. Chắc chắn tại anh không ra gì nên cô mới vậy…


Lâm thiếp đi nhưng cô vẫn cảm nhận được cái gì đó thật gần gũi, ấm áp… và rất “ Quân” . Choàng tỉnh dậy, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, tất cả chỉ là một màu trắng lạnh lẽo. Nhưng, vương đâu đó hơi bàn tay ấm léo chăn đắp cho cô, cái hôn nhẹ nhàng trên má… Nhất định anh đã ở đây! Cô vùng hẳn dậy…. gỡ hết mấy cái dây chuyền nươc lằng nhằng, chạy đi trong hi vọng. Hi vọng anh quay trở lại. Hi vọng những gì cô mới trải qua chỉ là một cơn ác mộng


Cô đảo mắt nhìn quanh. Tất cả chỉ là những ánh nhìn xa lạ của những người không quen biết…. Vậy là anh đi thật rồi… rời xa cô mãi mãi….


Từ phía xa, khuất sau bức tường, Quân nép mình, ứa nước mắt. Lúc đó anh chỉ kịp đặt nhẹ một nụ hôn lên má cô rồi vội vàng rời đi sợ cô thức giấc.

Khoảng cách giữa hai người, nói gần cũng thật gần, chỉ cách mấy bước chân. Nói xa cũng không sai khi có một bức tường vô hình cứ chắn ngang giữa họ. Liệu có phải sự lựa chọn của Quân là sai? Liệu nó có đẩy anh và cô vào một con đường không lối thoát? Mọi chuyện sẽ đi về đâu nếu Quân nói cho Lâm biết toàn bộ sự thật, rằng chính ba cô là người giết cả nhà anh? Liệu cô có vượt qua được cú sốc này? …. Anh lắc đầu chán nản..!


Ra viện, Quân khong đến trường mà về thẳng nhà. Lúc này cô muốn ngủ một lúc, quên hết mọi chuyện!



- Thằng nhóc Quân đó biết hết mọi chuyện rồi sao? Cũng đã đến lúc rồi! chiều nay hẹn nó 3h ở Highland đi! Ta sẽ chấm dứt mọi chuyện tại đây trước khi con Lâm biết hết sự thật….


Cánh cửa khép hờ đủ để Lâm thấy mọi việc… ba cô đang nói chuyện với chú quản gia. Điều duy nhất khiến cô thắc mắc là cái tên Quân – liệu có phải anh hay không? Tại sao không thể cho cô biết? …. Đầu cô như muốn nổ tung lên!



Chiều…


Quân đi đi lại lại… chiếc áo đôi vẫn treo trên tường, giản dị, vẫn đẹp nhưng đẹp theo một cách khác…Đắn đo một lúc, anh lấy chiếc áo đó, mặc vào. Ngày hôm nay kết thúc mọi việc nên anh cũng muốn mặc chiếc áo này lần cuối, có thể chẳng bao giờ có cơ hội một lần nữa…. Chiếc áo, mỏng manh thôi nhưng chứa đựng ngàn nỗi nhớ…

Chiếc áo như lôi anh về tối hôm đó….


Quân lặng lẽ rời khỏi bar sau khi đã uống chục chai … đôi chân bước vô thức, chẳng biết sẽ đi về đâu… Nhà Lâm! Chính xác anh đã đến nhà cô…cũng chẳng nhớ tại sao anh lại đến được đó… Ngước mắt lên nhìn về phía phòng cô – một màu tối thui! Chắc có lẽ cô đã ngủ! Anh quay về. Vậy là được rồi, anh chỉ muốn ngắm cô từ xa, thấy cố bình yên trong giấc ngủ… vậy là quá đủ!

Vẫn chập choạng bước đi, anh vấp phải một người. Hơi thở quen thuộc. Cảm xúc da thịt cũng quen đến lạ! đến cái mùi hương trên tóc cũng như in sâu trong lòng anh vậy!

Người đối diện hình như cũng nhận ra sự thân quen đến lạ đó!

Khoảnh khắc đó…


..
Hai ánh mắt chạm nhau…
..


Một sự ngạc nhiên…

Trong hạnh phúc…

Trong đau khổ…

Là cô!

Là anh!

Quân tỉnh rượu hẳn. Còn Lâm cũng giật mình trước dáng vẻ tiều tụy của anh…!


- Anh Quân

Giọng cô cất lên, nhẹ nhàng nhưng sao mà đau đớn đến thế.. Còn anh, cũng muốn goi tên cô lắm cho thỏa nỗi nhớ nhung nhưng hình như trong cổ họng có cái gì đăng đắng chặn lại, chẳng nói nên lời… chẳng phải chia tay rồi sao? Anh lấy tư cách gì gọi cô như hồi còn nồng ấm?

Thái độ của anh làm cô đau. Lúc đầu, thấy anh, cô đã hi vọng nhận được lời xin lỗi từ anh, hàn gắn tình yêu này… nhưng không. Anh hờ hững… chắc anh đến đây chỉ là sự điều khiển của men rượu… và bản thân anh chẳng còn chút cảm xúc nào nữa hết…. cô mạnh mẽ… bước lướt qua anh… coi như chẳng quen biết….

Giọt nước mắt lăn dài trên má, chảy đến tận miệng khiến cô cảm nhận được cái vị chát mặn của nó… 

Đơ… anh như tê dại. Đau thêm lần nữa. Cái tình yêu này khiến anh đau quá rồi,chẳng thể chịu nỗi. Còn cô, hà cớ gì cứ bóp chặt trái tim anh vậy. Cô quay lưng về phía anh, xa thật rồi… Có chút gì đó nuối tiếc. Có chút gì đó lạc lõng… Như mất đi một thứ rất quan trong vậy… 

Có 
Phải
Anh
Đã
Sai!


Phải
Anh 
Vẫn
Còn
Yêu
Cô?




Có 
Phải
Buông
Tay
Cô 
Là 
Điều 
Hối
Tiếc
Nhất
Đời
Anh?


Mặc kệ, anh chạy đi… theo trái tim…


Nghe tiếng bước đi, Lâm chưa kịp quay lại… đã cảm nhận được một bàn tay nắm chặt lấy vai mình, chặt đến nỗi khiến cô khẽ rên .Vài giây sau, cô bị đẩy vào bức tường. Vai cô lần nữa va vào tường, đau đớn. chẳng kịp định thần chuyện gì đang diễn ra, cô im bặt. Hôn. Anh đang hôn cô.Mãnh liệt. trong cái mãnh liệt đó là nỗi đau đè nén bấy lâu, là nỗi nhớ da diết,… Đôi môi của anh ấn mạnh vào cô. Bàn tay anh ôm chặt lấy cô, sợ như nếu anh nới lỏng một tí thôi, cô cũng đi mất… 

Cô nhắm nghiền mắt. Có mùi rượu. Mùi thuốc lá. Và mùi của Quân. Nụ hôn đó. Liệu là cảm xúc thật của anh hay chỉ là vui đùa với cô chốc lát. Cô sợ. Tin người rồi lại chuốc lấy khổ đau. Tai cô văng vẳng tiếng anh… “Yêu vì tiền…” “Chơi đùa với cô thôi…”…. Tại sao cứ trêu đùa cô như vậy… Cô đột ngột cắn mạnh, một dòng máu bật ra từ khóe miệng Quân… anh buông cô ra…. Giữa 2 người có một khoảng trống vô hình….



Tiếng còi xe của một chiếc AB lôi anh về hiện tại. Và vết thương trên môi là minh chứng cho cái thế giới anh sống chẳng phải mơ… 


Highland vào một chiều nắng…


Ba Lâm đã đến trước. Khi Quân đến thì ly cà phê đã vơi nữa. Gương mặt hiền lành, dáng vẻ nhân từ đến nỗi Quân không tin nổi con người này đã làm chuyện đó với gia đình anh…. Thế mới thấm, biết người biết mặt không biết lòng!

- cậu đến rồi ak?
- …
- Mời ngồi…
- Tôi muốn nghe lời giải thích từ ông!
- …
- Sao ông làm vậy? Tiền quan trọng vậy sao? Cho dù có D-lite thì ông vẫn giàu vậy rồi cơ mà? Sao lại giết cả nhà tôi vậy? ông có còn là con ngừoi nữa không? – Quân tức giận hét lớn. Chưa bao giờ anh mất kiểm soát như bây giò. Con người trước mặt – ướcgì anh có thể giết được ông ta…



Khuất sau cánh cửa….

Lâm bàng hoàng, không tin nổi những gì vừa nghe thấy. Hóa ra, Quân chẳng phải một tên lưu manh như mọi người thường thấy mà là cậu ấm của D-lite tập đoàn hùng mạnh nhất. Hóa ra người khiến anh mất cả gia đình là ba cô. Hóa ra anh rời xa cô vì cô là con gái của kẻ thù… Hóa ra cuối cùng cô vẫn chỉ làcon ngốc/.

Lâm như ngã sụp xuống. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao người ba cô kính trọng lại trở thành kẻ giết người? Tại sao người con trai cô yêu nhất lại là con trai của D-lite? Tại sao cô không hề hay biết gì về chuyện đó….?

Có lẽ những ngày qua anh cũng rất đau khổ. Thậm chí hơn cô gấp vạn. Cảm giác sẽ thế nào nếu yêu nhầm con gái của kẻ thù giết cha? Cô đã quá ngốc khi không nhậ thấy sự bất thường của anh… Đáng lẽ cô phải tìm hiểu chứ không phải chỉ ngồi ôm gối và khóc….

Giá như…. Nếu như có hai từ đó…

Cô sẽ làm lại….

Cô bước ra trong nước mắt, trong sự ngỡ ngàng của ba cô và anh…. Người bối rối nhất chính là Quân khi Lâm cũng đang mặc chiếc áo đôi của hai ngừoi…

- Ba! Tại sao ba lại làm như vậy? Con…. Con ghét ba….!
- Lâm… lâm…. Nghe ba giải thích đã… Lâm!


Ba cô cố gọi theo nhưng chẳng kịp… cô bỏ đi ngay sau đó…. Điều duy nhất ông có thể làm bây giờ là bảo Quân chạy theo. Quân, tất nhiên là anh có lí do để không cần làm việc đó nhưng anh đã chạy. Anh biết cô đang rất sốc, vì chính anh cũng đã gặp phải chuyện như vậy….


- Lâm! Nghe anh nói….
- Không! Em không nghe! Tại sao anh lại dấu em? Tại sao? Anh đã sớm biết phải không? Anh muốn trả thù nên trêu đùa em phải không?...
- Không! Lâm… lâm….


Cô chạy băng qua đường.. Đầu óc cô trống rỗng… cô chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh… tiếng anh gọi…. tiếng còi xe…. 


Rầm…

Một chiếc ô tô lao tới…. 


Một dòng máu đỏ chảy ra… từ Quân và từ Lâm…. Anh đã xông đến khi thấy một chiếc xe nhằm phía cô mà lao tới…. Quá muộn….

Đúng như lời người bán hàng nói…. 2 chiếc áo sẽ phát sáng nếu đi cạnh nhau!

Và giờ…. 
Một đôi nam nữ nằm xuống… 
Người con trai ôm bạn gái mình …
Khoảng cách giữa họ thật gần, gần đến nỗi hai nửa trái tim ở hai chiếc áo đã ghép trọn một trái tim hoàn chỉnh… Cái ánh sáng bàng bạc hiện lên…giữa một vũng máu đỏ tươi!


Đọc tiếp: Đại tiểu thư và chàng lưu manh - Phần 10

Truyen teen Đại tiểu thư và chàng lưu manh
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com