Duck hunt
Đọc truyện
Truyện teen - Đại ca tôi dạy học - trang 1

Chương 1: Lớp học cá biệt
Cuối giờ học đang diễn ra yên bình trong ngôi trường dân lập Nguyễn Du,tiếng thầy cô giáo giảng dạy truyền đạt kiến thức cho học sinh vang đều đều,mọi người đều chăm chú vào công việc của họ đang làm.Chợt bầu không khí yên lặng vỡ tan tiếng cười ha hả,đập bàn ghế,một lớp học nhốn nháo cả lên như họp chợ.Cánh cửa lớp 11A9 đang đóng im lìm bỗng bật ra,một cô giáo còn rất trẻ ôm mặt khóc nức nở chạy ra ngoài,trên người cô không phải chiếc áo dài thanh thoát dành cho giáo viên mà là một màu áo trắng bao phủ.Tiếng bước chân kêu bình bịnh nặng nề vang vọng hết khu hành lang,sự bất bình thường này đã gây chú ý cho các học sinh lớp khác,chúng không hiểu đang có chuyện gì đang xảy ra tò mò cố gắng ngước cổ ra ngoài xem xét.
-Úi chà!Con gì vậy kìa?
-Ma à?
-Lại cái lớp trời đánh ấy làm rồi.
-….
Tất cả lớp trong trường bàn tán ầm ầm,khi có một “vật thể lạ” xuất hiện trong trường.Hiện tượng mà ai ai cũng nói tới đó chính là cô giáo mới chủ nhiệm của lớp 11A9,cái lớp được cả toàn trường ưu ái đặt được đặt tên “Lớp học cá biệt”.Cũng không ngẫu nhiên mà lớp đặc biệt này được mọi người chú ý đến thế,vì bảng thành tích có một không hai của mình, truyền thống bắt nạt,hành hạ giáo viên bằng những chiêu trò quái quỷ khiến nhiều thầy,cô giáo phải dở khóc dở cười.Đã có nhiều biện pháp để dạy dỗ bọn trẻ nhưng đều thu về một con số không tròn trĩnh,tất cả
đều bất lực với lớp này,từ những lời hăm dọa của giáo viên hay của chính hiệu trưởng cũng không làm “lay động” học sinh lớp này,cứ như
mỗi lần nhận được dọa dẫm chúng càng phấn khích,càng xài nhiều
chiêu trò hơn nữa để quấy phá giáo viên. Với thành tích tiêu biểu đó mà lớp 11A9 lần thi đua,xếp hạng nào cũng đứng nhất từ dưới lên.Chuyện gây rối trong giờ học diễn ra như cơm bữa,tất cả học sinh trong lớp đặc biệt này là không có điểm dừng,mỗi ngày chúng nghĩ được một trò để giáo viên phải khốn đốn,đến mức tất cả học sinh trong trường cũng đã quá quen với sự kiện diễn ra như thế này nên cũng nhanh chóng kết thúc sự tò mò của mình để ổn định tiếp tục học.Chưa một giáo viên nào muốn dạy lớp này,bởi cứ mỗi lần bước chân vào lớp thôi là phải đối mặt với trò đùa ác ý của chúng,nào rủ cùng nhau trốn tiết,đánh bài trong lớp đang học,giấu sổ đầu bài,tài liệu của thầy,cô giáo….Trong trường đã khổ với chúng nhưng khi ở ngoài,chúng vẫn không tha bằng việc khủng bố điện thoại,kéo đến nhà đòi dạy thêm nhưng thực chất đến là phá phách cho ngôi nhà mái ấm của gia đình giáo viên tan hoang. Và ngày hôm nay chúng lại bày trò làm cho chính giáo viên chủ nhiệm phải bật khóc chạy ra ngoài,cô giáo viên trẻ đã hết kiên nhẫn học sinh của mình,cô cố gắng bảo ban chúng bao nhiêu thì học sinh của cô đáp lại bằng trò đùa bấy nhiêu,chạy nhay tới phòng hiệu trưởng cô mở cửa.
-Bà hiệu trưởng.
Một “con ma” xuất hiện khiến người trong phòng đang nhâm nhi tách cà phê giật mình khiếp vía,hiệu trưởng cố gắng mới không phụt nước trong miệng.
-Ôi trời,lại bọn nó làm à?
Thầy hiệu phó hói cùng có mặt ở đó trợn tròn mắt nhìn cô giáo,ngạc nhiên.Nước mắt tran hòa chảy trên lớp bột trắng khiến khuôn mặt bình thường rất xinh đẹp cô giáo trở lên quái dị.
-Cô không sao chứ?
Tiến lại cô giáo trẻ khẽ đặt trên bàn hiệu trưởng đơn xin thôi việc.
-Cái này?
-Xin lỗi,tôi đã cố gắng hết sức nhưng chúng…
Nói chưa hết câu,cô bật khóc rưng rức,hiệu trưởng nhìn khắp người cô dính đầy bột trắng thở dài lắc đầu thất vọng,còn thầy hiệu phó lấy trong người ra khăn mùi xoa lau phủi cằn nhằn.
-Lũ quỷ,chúng mày hết việc làm rồi hay sao?Mà còn làm vậy?
-Cô biết đấy,cần phải từ từ dạy bảo chúng mới có thể vào khuôn khổ được.
Rời chỗ tiến lại cùng thầy hiệu phó lau giùm cô,nhưng cô giáo trẻ gạt tất cả nói quả quyết.
-Thưa bà hiệu trưởng,tôi không thể dạy chúng được nữa,học sinh của đó biến tôi thành con hề,tôi chẳng còn mặt mũi nào để giảng bài nữa rồi,đơn thôi việc tôi cũng đã đưa cho bà rồi,xin lỗi….
Giáo viên trẻ nói xong chạy đi,thầy hiệu phó cố gắng năn nỉ cô ở lại nhưng vô hiệu.
-Bà hiệu trưởng,thế này không ổn rồi.Cái lớp trời đánh ấy đã làm ba giáo viên thôi việc rồi.
-Tôi biết,những người kì vọng nhất cũng không thay đổi được chúng.
-Bây giờ phải làm gì đây?
Hiệu trưởng trở lại ghế ngồi đờ đẫn,thầy hiệu phó thở dài thườn thượt xoa xoa cái đầu hói của mình đăm chiêu như đang nghĩ ngợi nhiều lắm.

Trong khi đó ở lớp 11A9 khung cảnh diễn ra hết sức nhộn nhịp,chúng đang nói đến cô giáo tội nghiệp bởi những trò đùa quá ác của mình.
-Có thấy bộ mặt của cô ấy không?Ngộ ghê.
-Y hệt con quỷ ấy.
-Trên người dính toàn bột trắng toát như con ma.
Ba đứa con trai phấn khích,hớn hở.
-Ê.Trong lớp có đứa nào chụp ảnh được cô không?
-Đứa nào chụp được tối về đăng lên facebook cho mọi người xem nha.
Một đứa trong nhóm cười toe toét.
-Vậy đã loại được ba giáo viên rồi,bị như thế này chắc mai không dám đi dạy nữa đâu.
Một học sinh nữ đeo cặp đi tới cười khẩy.
-Thủ phạm của trò này là ba người đúng không?
-Đúng là tụi tui đó.
Cả ba đứa khoác tay,bá cổ nhau đồng thanh đáp như đầy tự hào.Học sinh nữ kia cười nhạt dơ tay cái lên tiếp.
-Hay đấy..
Lớp vẫn ồn ào không ngừng,các học sinh khác đang tuyên dương cho bộ ba đã làm ra chuyện này không ngớt lời khen.
-Tuyệt quá.
-Không ngờ mấy ông lại có trò “độc” đến vậy.
-Ba anh,em tiểu quỷ ơi còn chiêu nào nữa không?
-…..
Đang bàn tán xôn xao không ngừng,một đứa người khá thấp bé đứng lên khẽ nói.
-Mọi người không thấy mình làm những điều quá đáng à?
Sự nổi bật bất ngờ của chàng trai thu hút hết ánh mắt của mọi người.
-Mình nghĩ chúng ta nên dừng lại,trêu giáo viên thế đã quá đủ rồi.
Ngay lập tức tất cả cặp sách bay vèo vèo đến vị trí của học sinh vừa phát biểu,anh chàng tối tăm mặt mũi la oai oái.Cô nữ sinh vừa nói chuyện với bộ ba kia bước lại chống cằm nhìn vào cậu học sinh,nói.
-Lộc,hôm nay hay ta,tự nhiên lên tiếng bảo vệ cho giáo viên ha.
Cậu học sinh này nổi tiếng là gương mặt nhát gan nhất trường,chỉ cần có người dọa cho vài câu đã hãi đến xanh mặt.
-Mai Linh,mình chỉ muốn chúng ta lên dừng trò đùa với giáo viên.
-Gì cơ?Nghe hổng rõ.
Học sinh nữ tên Mai Linh cơn ác mộng của Lộc,hơn ai hết cậu ta sợ Mai Linh gấp trăm lần người khác,đến mức cô gái đứng ngay trước mặt mình còn không dám nhìn thẳng vào mắt.Mai Linh dùng ngón tay khẽ nghịch đầu tóc nhuộm tím nhẹ của mình tiếp.
-Lộc nói gì nhỉ?Nghe chưa rõ.
Toát mồ hôi cậu ta cúi gằm mặt ấp úng.
-Không…không….có gì đâu.
-Ngước lên nhìn coi.
Nhận được lệnh,miễn cưỡng ngẩng mặt lên cười méo xệch,Mai Linh nháy mắt tinh nghịch.
-Ngoan lắm cưng.
Cậu học sinh có lẽ là ngoan nhất lớp run rẩy bẩy bởi mỗi lần cô bạn nói vậy chắc chắn sẽ có một hình phạt dành riêng cho mình.Một đứa trong nhóm chễm chệ đi lên bục giảng lấy tay đập bảng nói lớn.
-Quý vị có vui không nào?
Cả lớp đồng thanh.
-Vui.
-Thế các bạn vui vì điều gì?
Lớp lại bắt đầu tiếp.
-Bắt nạt giáo viên.
Tiếng chống trường đánh hết giờ học,chúng lấy cắp sách đi ra ngoài, những học sinh lớp khác trông thấy đều tránh xa hầu hết tất cả đều ghét lớp này nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài cũng dễ hiểu vì chẳng ai muốn quan hệ với lớp cá biệt này,nếu làm ngược lại sẽ dính vào những vụ rắc rối y như chúng làm với giáo viên trong trường.Chính vì vậy các thành viên lớp 11A9 luôn bị cô lập,không ai muốn nói nhiều về lớp này,một vết nhơ so với những về dày thành tích mà toàn trường đạt được.

Chương 2: Côn đồ thất nghiệp
-Anh bị sa thải.
Ông chủ cửa hàng ăn buông một quyết định cả một đời nhân viên nhẹ nhàng như không,người đứng trước mặt ông đeo tạp dề hai tay còn đang cầm bát phở,há hốc miệng lắp bắt chẳng lên câu,run rẩy
một lát sau định thần hỏi.
-Ông nói gì vậy?Tôi bị đuổi việc à?
-Nghe không thông à?Từ ngày mai đừng đi làm nữa.
Đặt hai bát phở xuống bàn hắn sừng sỏ.
-Tại sao?Tôi làm rất chăm chỉ kìa mà?Ông lấy lí do gì mà đuổi vậy?
Lấy hết nhuệ khí ông chủ cửa hàng gằn giọng.
-Nhìn lại cậu đi,quần áo mặc thì lôi thôi,lếch thếch,đầu tóc còn nhuộm vàng,chỉ cần như vậy thôi cũng đã chứng tỏ cậu không nghiêm túc trong làm việc.
-Chỉ có thế mà đuổi nhân viên à?
-Vẫn chưa hết đâu?Mỗi lần cậu làm nhìn thấy khách hàng nữ là xí xớn lao vào tán tỉnh,bắt phải cho số điện thoại nếu không cho ra về.
Hắn cười hiền,nói nhỏ nhẹ hết sức như cầu xin.
-Ông chủ hiền từ ơi,đừng đuổi việc tôi nha.
-Khỏi nói nữa,tôi đã năm mươi rồi,hết thời trai tráng rồi đừng có xu nịnh.
Lại gần hắn cố gắng nhận nhịn,với những người nóng tính như hắn làm như thế này đã quá hết sức mình rồi.
-Đừng đuổi tui nha,ông biết đấy tui đã hai năm tuổi rồi, chưa có mảnh tình vắt vai,cũng phải ra làm quen với mấy em chứ?
Bực mình ông chủ nói lớn.
-Nói hay thiệt đó nha,có biết mỗi lần cậu làm thế quán mất đi khách hàng không? Còn những đàn em của cậu đến quán là phá phách,tôi còn chưa bắt đền những đồ đạc của mấy người làm hỏng đâu đấy.
-Nhưng…
-Im đi những người như cậu không xứng đáng làm ở đây đâu,mời đi cho.
Nắm chặt tay,hắn nghiến răng ken kén như sắp đấm thẳng mặt ông chủ,hơi lo hắn manh động ông ta lùi lại một bước giơ điện thoại ra dọa.
-Dám đánh không?Tôi sẽ gọi cho cảnh sát.
Hắn vẫn nhìn ông chủ với ánh mắt hình viên đạn,đột nhiên hắn cười hiền từ vừa cởi tạp dề vừa nói.
-Không cho làm thì thôi,thế còn lương tháng này của tôi.
Ông chủ nghiêng mặt đáp.
-Làm gì có lương,tiền của cậu sẽ bù lại những hỏng hóc của cậu và đàn em cậu gây ra.
-Hả?
Tay vò đầu hắn thầm nhủ.
-“Chết tiệt,ai biểu mình nổ cho lắm vào,mình đâu phải là chủ cửa hàng này đâu,chỉ muốn oai với lũ đệ tử,giờ thì tốt rồi một đồng xu cũng chẳng có.Đến cửa hàng chúng cứ tưởng của mình đập phá cho lắm vào,giờ tính sao đây?”
Nắm tạp dề trong tay hắn run run.
-Vậy là hết chỗ kiếm tiền,bụng thì đang đói đây….đã thế….tui xin hai cái này.Quăng tạp dề vào mặt ông chủ hắn lấy hai bát phở vừa để trên mặt bàn chạy ra khỏi cửa.
-Đứng lại,trả hai bát phở đây.

Đuổi theo nhưng hắn đã chạy đi mất dạng,tuy ấm ức vì bị chơi xỏ ông chủ cửa hàng chỉ biết quay lại quán ăn. Còn hắn khi lấy được chiến lợi phẩm cười khà khà như vừa nhặt được tiền lẩm bẩm.
-Lão già chết tiệt,may vẫn còn biển thủ được hai bát phở này,nếu không thì trưa nay chết đói mất.
Càng nghĩ hắn càng khoái chí,cười một mình,những người đi xung quanh tưởng hắn là bệnh nhân tâm thần trốn trại nên cố gắng tránh thật xa.Chợt hắn nhận ra một điều dừng bước nghệt mặt.
-Thôi rồi,mình quên không lấy đôi đũa,bây giờ ăn kiểu gì.
Mặt trời lên cao,ánh sang chói chang chiếu khắp con đường thành phố,hắn lật đật cầm hai bát phở loay hoay không biết xử lí,cứ giữ lâu thế này thì bát phở cũng hỏng hết.
-Đành vậy.
Đặt một bát xuống vỉa hè,hắn dùng thay mình thay đũa bốc từng sợi bỏ vào miệng mình,vừa ăn hắn vừa rủa.
-Khốn thật,đời mình chưa bao giờ gặp cảnh tượng thế này,có khác gì là thằng ăn mày không chứ.Nhưng mà được cái bát phở ngon ra phết.
Đương ăn,có tiếng nói phát ra.
-Uầy,Đạt mày làm cái trò gì thế?
Giữa chừng có người làm giật mình,hắn không ăn nổi phùng má trợn mắt quay lại nhìn,hình ảnh hắn không muốn nhất là bạn của hắn đã nhìn thấy cảnh không hợp với mình chút nào.
-Mày làm gì như thằng chết đói thế kia.
-Tao….

Kể hết chuyện cho tên bạn một thời “cùng sinh ra tử” với mình biết,gã bạn cười hề hề vỗ bồm bộp vào lưng nói.-Nổ cho lắm vào giờ biết hậu quả chưa? Đạt huyền thoại quận Tám giờ tàn tạ như thế này.
Cay cú khi bạn nói xỏ,hắn nổi khùng.
-Mày còn nói được hả? Chỉ tại chúng mày cứ đòi
muốn ăn cửa hàng sang trọng,tao làm gì có tiền mà bao cả bọn,giờ
thì ổn rồi bị đuổi việc mấy ngày sau chắc hít khí trời sống mất.
Gã bạn vẫn cười xòa,chấn an.
-Làm gì đến nỗi thế,ở cái đất Sài Gòn này thiếu gì việc cho mày làm,trông mày khá vạm vỡ đó,hay làm trai bao đi.
Mặt đỏ phừng phừng,hắn túm cổ áo gã bạn nói.
-Dẹp,muốn tao cho mày thấy đèn nhấp nháy không hả?
Thấy hắn làm dữ gã bạn thôi thái độ đùa cợt.
-Trêu một chút thôi mà,làm gì nóng thế,thôi về nhà tao, làm bữa nhậu nhé.
Bỏ ta ra khỏi người bạn mình,rút bao thuốc lấy điếu thuốc ra hút.
-Hứ,nói thế còn nghe được.
Cùng bước đi trên đường,tên bạn dơ túi đựng đầy đồ nhắm nói.
-Chuẩn bị trước hết rồi đây,về nhà tao nhậu nha.
-Ok.
Kết thúc trò chuyện cả hai Đạt ôm cổ bạn bước về nhà uống rượu cho tới say khướt.

Chương 3: Thầy giáo bất đắc dĩ.

-Anh bị đuổi việc.
-Sao?
Hắn không tin vào tai mình nữa,lần thứ hai nghe thấy điều này.
-Này,tui làm sai chuyện gì mà đuổi tôi?
-Đơn giản anh không đáp ứng chuyên môn của chúng tôi.
-Nhưng.
-Anh nhìn lại mình đi, bằng cấp thì không có,tuy khả năng lái xe của anh rất thuần thục nhưng không có bằng lái chúng tôi đâu có thể để cho anh ở lại được,anh Đạt à,rất tiếc.

Đạt ấm ức bước ra khỏi xe,vất chìa khóa cho quản lí,bước trên đường tức tối.
-“Mới xin được hai ngày đã bị đuổi,xã hội này chán thật cứ có bằng cấp mới sống nổi à,mình đã không muốn dính dáng tới giang hồ nữa,cứ như thế này chắc đi theo con đường cũ quá.” Về nhà bạn,hắn lao nhảy lên giường.
-Ơ hay,cái thằng này không đi làm sao lại tới đây?
-Bị đuổi rồi.
-Trời đất.
-Chán quá mày,muốn “gác kiếm” làm người lương thiện nhưng không được.
-Hình như câu này của Chí Phèo thì phải?
Đạt đứng dậy dơ nắm đấm ra sừng sỏ.
-Mày muốn tao kỉ niệm cho mày vài quả không hả? Dám so sánh tao với tên đó à?
Gã bạn cười khì khì,lấy tờ báo trên nóc tủ đưa cho Đạt coi.
-Mất việc này thì tìm việc khác lo gì?
-Tưởng kiếm việc dễ lắm ấy.
Vừa nói gã bạn ngồi xuống xem xét động cơ xe máy cho khách gửi sửa,còn Đạt lại leo lên giường nằm đọc mục tìm việc làm.
-Tuyển nhân viên yêu cầu có bằng đại học hoặc cao đẳng….Việc cần người,người cần việc công ty chúng tôi hiện đang tuyển người làm điều kiện cần có bằng đại học….
Đọc một hồi mắt hắn nheo lại vất tờ báo qua một bên hằm hè.
-Kiếm việc phải có tiêu chuẩn cao, ai đáp ứng cho nổi? Này có việc nào khỏi cần bằng mà lương cao không?Bạn của hắn tên Minh đang sửa xe máy,quần áo lấm lem dầu bụi bẩn gạt mồ hôi trên chán quay lại đáp.
-Cứ sửa xe như tao nè,khỏi cần bằng cấp luôn.
Đạt nhỏm người dậy thở dài.
-Tao đua xe, phá phách giỏi chứ bảo làm thì chịu.
-Ế,không phải mày có bằng đại học sao?
-Cái bằng đó của trường dân lập ấy hả,bây giờ thì ai nhận hơn nữa tao chẳng biết vất đâu rồi ấy.
Minh cầm chiếc cờ lê cười gãi đầu.
-Thế thì mày đi làm công nhân cũng được.
-Ngại làm việc nặng lắm.
-Bó tay tao chịu mày rồi đấy, đã không giỏi đòi làm việc nhàn lương cao.
Đạt lại cầm tờ báo,lật xang một bên đập vào mắt hắn là một ngôi trường đang tuyển người làm giáo viên,hắn đứng phốc dậy mắt dán vào tờ báo,Minh trợn tròn mắt hoảng hốt không hiểu bạn thân của mình đang bị sao nữa?
-Mày làm gì thế?
-Có việc nhàn hạ rồi mà à?
-Việc gì?
-Làm giáo viên.
-Hả?
Minh dừng việc sửa xe,chạy lại đưa tay lên chán Đạt.
-Mày có bị thần kinh không đấy? Một gã đầu gấu,biến thái như mày đòi làm giáo viên.
-Tại sao lại không? Vẫn còn hai chỗ chống đây này,cái ngành hồi đại học tao theo đúng đang thiếu người.
Minh vẫn chưng hửng.
-Thôi,tao can mày vào đó tính dạy lũ trẻ về cái gì?Đừng nói là dạy nó cạy két,đánh nhau nha.
-Kệ chứ,bây giờ tao chẳng còn việc làm những nơi khác toàn được một hai hôm lại bị đuổi.
-Ông tướng nhìn lại hình dáng của ông đi,có ra dáng người làm thuê không?
-Ơ hay, sao mày cứ cản tao thế?
-Tao sợ mày lại bị đuổi thôi,xin vào mất công lắm.
Đạt châm điếu thuốc hút,cười nhăn nhở.
-Yên tâm đi,cùng lắm tao sẽ sửa sang lại ngoại hình, mày biết không nếu chẳng may tao làm thầy giáo thì sẽ bắt bọn học sinh nghe theo lời của tao.Đỏ hơn thì cưa cẩm được em học sinh nữ con nhà giàu rồi đời tao coi như lên hương.
-Đó chính là điều tao lo nhất đấy.
-Thế nhé,tao về tìm bằng đây.
Minh toan nói thêm nhưng dừng lại bởi đã biết trước kết cục của hắn nếu cứ giữ kiểu thái độ làm việc đó chắc chắn sẽ bị đuổi việc lần nữa,nhưng nào có thể ngăn cản được bạn mình,lặng lẽ cầm tờ báo xem thư mục mà Đạt vừa nói sẽ xin vào làm kẽ lắc đầu nói một mình.
-Làm thầy giáo đâu dễ vậy?


Về phần Đạt hí hửng trở về nhà tìm bằng cấp,trong phòng thì bừa bộn đầy bụi bẩn,hôi hám lục tung tất cả lên càng làm phòng trở lên giống bãi rác hơn là nơi ở,vừa tìm hắn vừa nghĩ tới viễn cảnh được các nữ sinh ca tụng về bề ngoài mạnh mẽ,chịu chơi của mình.Tìm được bằng của mình,tấm bằng nhàu nát,mày hoen ố xuất hiện trên mặt,lấy tay phủi bụi hắn cười lắc lẻ.
-Không ngờ có ngày lại cần đến mày đấy,giáo viên mình sẽ trở thành một giáo viên…
Ngay cả trong khoảng khắc này hắn cũng không hiểu tại sao mình lại phấn khích đến thế? Có phải đây chính là công việc duy nhất hắn có được khi đủ điều kiện?

Ngày hôm sau Đạt đi thay đổi lại ngoại hình và chữa lại tấm bằng mình làm lem luốc.Bước vào nhà bạn của mình,gã bạn thân đang sửa xe cũng tròn mắt không dám tin đây là sự thật.Người xuất hiện trước mặt không phải Đạt từng quen biết, trước mắt một người đàn ông rất lịch sự,quần áo gọn gàng,tóc đen cắt vắt xang một bên trông giống như một người thành công trong lĩnh vực nào đó.
-Đạt,mày….đấy à?
-Ờ,tao đây.
Minh vẫn chưa hết ngạc nhiên,chỉ vào người.
-Có chuyện gì xảy ra với mày vậy,tao đây thấy mày trước đây.
Đạt dơ đơn xin việc nói.
-Đi làm thầy giáo cũng cần phải trau truốt chứ,tao có chuyện cần mày giúp.
-Chuyện gì?
-Mày cho tao mượn xe đi nộp đơn xin việc nhé.
-Được thôi.
Minh lấy trong gara một con Bobber màu đen,đập bồm bộp vào yên xe nói đầy tự hào.
-Đây,tích góp mấy năm trời khó khăn lắm tao mới mua được con này đấy.
-Uầy,đẹp nhỉ.Mình xin.
Đạt nhảy lên
xe,nổ máy.Minh hoảng hốt.
-Cái gì?
-Tao mượn thôi.
-Đội nón vào ông tướng,tao không muốn mày bị mấy anh cảnh bắt rồi giữ xe đâu.
-Rồi,rồi…Mày giống ông cụ non quá.
Nhìn Đạt chạy đi,Minh vẫn chưa hết bất ngờ vì thay đổi này của bạn
mình,trước đây bạn mình đâu có thái độ này,một thay đổi để phù hợp
với việc làm nếu như ngày xưa có bắt hắn thay đổi cũng không bao giờ
nghe,ấy vậy lần này hắn tự động rũ bỏ hình ảnh thường thấy của mình cho phù hợp với hoàn cảnh công việc. Phóng băng băng trên đường chẳng cần để ý đang vượt quá tốc độ cho phép,tâm chí hắn đang lơ lửng trên chín tầng mây xanh,với cái mục đích chẳng giống ai là vào trường tìm một nữ sinh thật trẻ,đẹp và điều kiện nhất thiết là phải nhà thật giàu cha phải làm tổng giám đốc của mấy công ty để tán tỉnh,cưa cẩm đợi nếu thành công đợi em ra trường rồi đường đường chính chính bước vào nhà em ấy,tất nhiên nếu may mắn “ẵm” được một em con một thì cả gia tài kếch sù sẽ thuộc về mình, rồi điện thoại Iphone 5, Samsung galaxy S4, siêu xe ferrari,siêu xe lamborghini, trên người mặc toàn đồ hiệu và cả một rừng em trẻ đẹp như hoa vây quanh cảm giác sướng điên người. Càng thêm phần phấn khích hắn rú ga ầm ầm,cười không thể đểu hơn về kế hoạch “đào mỏ rất lịch sự” của mình,cũng may Đạt cũng biết suy nghĩ chẳng muốn ngày đi nộp đơn xin việc lại bị mấy tay cảnh sát giao thông nhảy ra từ góc khuất nào đó phạt lỗi,nên đi rất đúng luật,nhưng hắn cảm thấy không thoải mái chút nào vì đây không phải hành động thường ngày của mình,nếu đây là những ngày bình thường thì hắn phạm luật như cơm bữa,đánh võng,bốc đầu,đua xe,trêu cảnh sát hắn làm tất,chính vì cái tính ương ạnh chẳng coi ai ra gì,luôn coi mình là số một cho dù có đánh chết cũng không chừa.Sắp đến nơi mà Đạt nộp hồ sơ,bỗng trên đường có một cô gái cũng đang chạy hớt hơ hớt hải,do mất đà mà ngã nhào ra đất,hôm nay tâm trạng đang vui hắn lái xe lại gần vuốt tóc lấy sự bảnh trai của mình nói:
-Cô không sao chứ?
Nghe tiếng nói,cô gái quay lại,Đạt suýt há hốc mồm vì cô gái đó rất xinh
đẹp,khuôn mặt ưa nhìn làn da trắng,tóc dài ngang vai mặc áo sơ mi
trắng.Đạt tròn mắt vui mừng trong bụng.
-“Con bé này sao đẹp vậy trời?Mình mà cưa đổ được thì chuẩn bị tước bỏ kiếp cô đơn rồi”
Nhanh chóng tắt máy,dựng xe ra vẻ ân cần.
-Sao cô chạy như ma đuổi thế?Ngã có đau lắm không?
Đỡ người đó dậy,cô ấy hơi đỏ mặt vì ngượng phần vẫn còn đau nên nắm phần cổ tay nhỏ nhẹ.
-Cảm ơn anh.
-Đừng khách sáo.
Mồ hôi của cô gái từ mặt chảy xuống cổ,rồi trôi xuống nữa,áo sơ mi trắng thấm mồ hôi làm lộ áo trong,Đạt nhìn chằm chằm vào vòng một như người mất hồn.
-Anh gì ơi?
-….
-Anh gì ơi?
-…
-Nè anh,có nghe tôi nói không?
-Ơ…Hả…!!?
Gọi đến câu thứ ba Đạt mới quay về với thực tại.
-Xin lỗi nhưng anh có thể lấy giùm hồ sơ của tôi đằng kia được không?
Cô gái chỉ vào hồ sơ bị rơi dưới mặt đường,nhanh chóng cầm lấy nó nhìn những dòng chữ trên bìa ngạc nhiên.
-Hồ sơ xin việc,trường trung học phổ thông dân lập Nguyễn Du? Không lẽ.

Đèo cô gái vừa quen trên đường Đạt cười,nói:
-Thật không ngờ cô lại xin việc ở đó.
-May thiệt,chúng ta quả có duyên, anh cũng xin việc ở trường.
Lái xe bon bon,Đạt đáp.
-Đúng thật,mà tôi chưa biết tên cô.
-Thu là tên tôi ,còn anh tên chi?
-Đạt…Đỗ Thành Đạt.
-Cảm ơn anh đã cho đi nhờ xe,thiệt ngại quá.
-Không sao,đây cũng có thể coi như giúp đỡ đồng nghiệp.
-Anh tự tin mình được chọn quá ha.
-Tất nhiên rồi.
-…….
Cả hai cứ nói chuyện cho đến khi,cổng trường hiện ra,đang là giờ vào lớp các học sinh đang chạy nhốn nháo vào lớp học của mình,dừng xe Đạt hít một hơi thật sâu,đây có lẽ sẽ là nơi làm việc tiếp theo của mình,đã rất lâu rồi hắn không được tới trường học.
Rất nhiều kỉ niệm thời học sinh ùa về,thời đó hắn một tay đầu gấu trong trường,thường xuyên đánh nhau,để được lên lớp hắn còn dọa giáo viên để nâng điểm thi,cuối cùng không được nâng điểm mà còn bị lưu ban lại mất một năm, những kí ức hào hùng thời cắp sách tới trường xoay quanh trong tâm trí hắn.
Lướt nhìn qua hàng cây,lớp học người Đạt lao lao buồn một cảm giác kì lạ,có lẽ cảm súc dâng trào lạ lẫm đó là của người đã xa quá lâu mái trường nay quay lại tuy không phải ngôi trường đào tạo mình nhưng cũng là một ngôi trường mang nhiều ý nghĩa của nó.
-Anh Đạt.
Thu người đi nhờ xe vỗ vai hỏi.
-Ờ,sao vậy?
-Anh làm gì mà thừ người ra thế?
-Tôi nhớ lại những kĩ niệm ngày xưa thôi. Thu khẽ cười che miệng trông rất dễ thương,cất bước chân thấy Đạt vẫn thẫn thờ một mình cô tiếp.
-Anh Đạt không định nộp hồ sơ à?
-Ừ nhỉ,xém quên mất.
Cả người đến phòng chuyên trách gửi hồ sơ xin việc,xong xuôi mọi thứ chỉ còn đợi ngày thử việc nữa mà thôi,khi về hai người vẫn trò chuyện Đạt muốn chở cô về nhưng bị từ chối,cô tự mình về nhà bằng xe buýt, vì thế hai người đành chia tay ở đây.

Về tới nhà của Minh,hắn hăm hở khoe thành tích đạt được trong lúc đi nộp đơn,hắn không ngớt mồn khen cô gái mới quen rất xinh đẹp chỉ cần mà vào làm giáo viên ở trường thì sau này có cơ hội tán tỉnh. Còn Minh chỉ thở dài nói nếu được nhận vào làm thì cần chuyên tâm vào công việc đừng nghĩ ngợi đến mấy trò nhăng nhít,nhưng lời nói của gã bạn thân hình như không vang tới tai Đạt,hắn lăn trên giường đọc tạp chí vừa đọc vừa vắt chân chữ ngũ rung đùi ra vẻ hài lòng lắm.
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com