Chap 1. Quá khứ đau thương
7 năm trước
- Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu..._ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix...
- KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN!
- Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai... Hai ơi... Hix...hix...
Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. \\\" Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó\\\".
Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó tràn theo.
...Cô bé tên Băng đó đã ko biết họ đã đau khổ thế nào...
Lầm lũi bước đi... Nó đi mãi, tay nó vẫn cầm con gấu Teddy, đến lúc nó mệt lả, chân tay rã rời, mắt nó tối sầm lại, hai tai ù đi. Choáng váng... Cuối cùng nó ngất xỉu. Nó vẫn mê sảng, nước mắt tràn trên gò má nhỏ bé.
- Papa... Hai ơi... Đừng... Đừng bỏ... Bỏ con... mà... Xin lỗi mọi... người... Con sai... sai rồi mà...
Quá khứ
Khi nó ngất xỉu đã được một gia đình mang tới bệnh viện và chăm sóc nó. Đó chính là gđ nó bây giờ. Họ luôn gặng hỏi nó về gđ nhưng nó chỉ im lặng, ánh mắt hướng về xa xa, nơi đang có những tiếng cười trong trẻo phát ra thật vui tai nhưng đối với nó thì nghe rất đắng.
\\\" Papa, anh hai. Con sẽ ko gây phiền toái cho hai người nữa. Hai người sống tốt nha.\\\"
Rồi nó lại gục đầu vào gối và khóc.
Năm nó 11t.
- Pama nuôi, con muốn ra nước ngoài một thời gian_ tiếng nó trong trẻo phát ra, nghe như tiếng đàn vậy.
- Nhưng con mới 11t, làm sao tới đó được_ mama nuôi của nó nói_ vả lại, ai ở đó với con?
- Ta sẽ cho con đi_ tiếng papa nuôi của nó phát ra
- Ông, sao cho nó đi được, mặc dù nó ko phải con ruột chúng ta, nhưng chúng ta luôn coi nó là một thành viên trong nhà, sao ông lại...
- Papa, ko cho chị Bảo Nhi đi đâu. Chị ở nhà chơi với con_ tiếng một cậu nhóc 8, 9t đang mè nheo với bố của mình.
- Tôi có một người bạn chuẩn bị ra nước ngoài làm ăn. Cho nó ra đó học. Còn chi phí thì...
Papa nuôi đang nói dở thì nó cắt ngang, giọng mang hơi lạnh:
- Chi phí con sẽ tự lo. Papa yên tâm.
- Nhưng con..._ mama lấp lửng_ con có 11t thôi mà...
- Con sẽ tự biết cách. Mama yên tâm. Con sẽ kiếm tiền bằng chính sức mình, ko kiếm những đồng tiền bẩn thỉu làm mất mặt gđ mình đâu.
- Ta sẽ gửi cho con hàng tháng 5 triệu. Tuy nó nhỏ nhưng sẽ giúp con chút ít. Ko được từ chối_ giọng papa nghiêm khắc
- Con biết rồi thưa papa.
Vậy là nó được ra nước ngoài. Cậu nhóc vừa mè nheo với papa giờ đang khóc thảm thiết và được mọi người dỗ dành.
1 tuần sau, nó được ra nước ngoài. Đúng như nó nói, nó đã kiếm tiền bằng chính sức mình. Nó cùng Ana, cô bạn mới quen tự mình lập một công ty lớn tên Pink. Công ty đã trở thành một công ty đứng trong Top 10 TG. Nó cũng cùng cô bạn mình lấy xong 4 bằng đại học quốc tế các ngành khác nhau chỉ trong vòng 3 năm. 2 bọn nó được đặt biệt danh: Nhị công chúa tài năng. Ana và nó luôn bí ẩn ko bao giờ xuất hiện trước công chúng với cái danh hiệu đó cả, chỉ được mọi người biết đến dưới những cái tên bình thường. Với Ana, nó vui vẻ và thi thoảng nở nụ cười. Còn với những người khác, nó là một CÔNG CHÚA BĂNG GIÁ.
Nó 15t, tạm biệt Ana và trở về nước. Nó gặp lại pama nuôi và em nuôi nó. Nó nói với pama nuôi nó về công ty, vấn đề học hành và cuộc sống của nó. Pama nuôi và em nó bảo phải giấu sự thực này và tiếp tục học để tránh nghi ngờ.
Chap 2: Hiện tại. Nỗi khổ.
Bây giờ, nó đã trở thành một cô gái tròn 17 tuổi. Đôi mắt nó luôn chứa một sự buồn bã và khổ đau. Đặc biệt, đôi mắt đó ko biết cười... Nghe lời pama nuôi, nó đã học và dưới một bộ mặt xấu xí với kính cận và khuôn mặt bị phấn nâu che đi vẻ xinh đẹp.
.....
Tại trường Green, nó đang bước vào lớp:
- Ê, con nhỏ xấu xí đến rùi kìa tụi bay_ một con nhỏ vẻ kênh kiệu bước tới, nói với nó vẻ mỉa mai_ ai chà, bạn Nhi vẫn quê mùa vậy nhỉ. Sang năm học mới chúc bạn vẫn như xưa nhá, đồ xấu xí!
Nó nghe nhưng vẫn cố nhịn. 2 năm rồi còn gì, nó nghe 2 năm rồi, bây giờ chỉ như gió thoảng thôi.
- Con nhỏ xấu xí.
- Nó di truyền từ ai mà xấu vậy nhỉ. Haha
Bla... Bla...
( Lâm Oanh Hạ: hotgirl của trường, kênh kiệu, đanh đá, hay bắt nạt nó khi ở trường)
Đúng vậy, 2 năm rồi, nó luôn sống chịu đựng như vậy. Ở nhà, nó vẫn cùng Ana ở bên Mĩ điều hành công ty đang phát triển ngày càng rộng. Còn ở lớp, nó là một cô bé xấu xí ko hơn ko kém.
Chap 3: Sự xuất hiện của 2 hotboy chuyển trường
Green school, 6. 58\\\ am
- Hộc... Hộc... Phù! May quá ko muộn học_ nó thở dốc, chạy vội vào trường. Lý do là nó hôm qua thức quá muộn nên bây giờ phải chạy hộc tốc thế này đây.
11A1
- Hê, Nhi, sao mà đến muộn vậy?_ cô bạn Như của nó bước tới, đập nhẹ vào người nó đang thở dốc.
- Ừm, hìhì, tại... tớ... dậy.. muộn_ nó vừa nói vừa thở.
- Mệt quá hả? Vào chỗ nghỉ ngơi đi.
- 0k. Nhưng mà hôm nay..._ nó nói lấp lửng, xem chừng đang nghi nghi điều gì đó.
- Sao? Hôm nay có vấn đề gì hả?_ Như ngó quanh_ bình thường mà.
- Ko. Hôm nay sao bọn con...
Tùng tùng tùng
- Thôi, vô lớp rồi. Tẹo nói tiếp nhá_ Như nháy mắt, rồi về chỗ của mình.
Nó ngồi một chỗ nhíu mày khó hiểu:\\\" Sao hôm nay bọn Kiều Oanh Hạ ko tới chỗ mình phá nữa ta?\\\" Nghĩ rồi nó gục đầu xuống ngủ. Tiết đầu là tiết tự chọn, nó cho phép mìng ngủ một chút.
Một lát sau, Kiều Oanh Hạ mới bước vào lớp, mặt tươi tỉnh, kênh kiệu nói:
- Này cả lớp, hôm nay có học sinh mới đó. Là boy. Từ trường KW đó, biết chứ?
Lập tức những tiếng xì xào nổi lên.
- KW? Đó là trường lớn nhất nước mình mà?
- Sao phải chuyển về trường bọn mình?
- Chắc học dốt quá hả?
Bla... Bla
Cô giáo từ ngoài bước vào, thấy học sinh ko đứng dậy chào mình thì bực tức, hét to:
- TRẬT TỰ! Mấy cô cậu im hết cho tôi!
Im bặt.
Hài lòng, cô giáo nói tiếp, mặt thay đổi, cười tươi như bắt được vàng:
- Hôm nay, lớp ta có 2 bạn mới chuyển tới_ quay sang cửa lớp_ hai em vào đi.
Có hai dáng người bước vào. Lập tức những tiếng thét của phái nữ trong lớp kêu lên:
- Ôi, đẹp trai quá! Pro thế.
- Mĩ nam! I love you! (oẹ)
- Ôi, anh ơi, tới rước em về làm vợ anh đi.( sặc, bằng tuổi gọi là anh)
bala bolo bulu belu
- IM!_ Một mĩ nam mang vẻ đẹp lạnh lùng đang bực mình quát lên một tiếng.
Im re.
Thấy tình hình đã ổn, cô giáo lên tiếng:
- Hai em tự giới thiệu đi.
- Lãnh Hoàng Minh Tuấn_ mĩ nam vừa rồi cất tiếng, giọng điệu lạnh lùng.
- Hi các girl xinh đẹp. Mình là Justin Ken, mong mọi người giúp đỡ tận tình_ chàng trai bên cạnh lên tiếng, rồi nở một nụ cười chết ruồi à nhầm chết người, quay sang hỏi cô giáo_ thưa cô, chỗ của bọn em ở đâu ạ?
Cô giáo ngây đơ bây giờ mới tỉnh, lắp bắp:
- À các... Các em tự chọn chỗ ngồi.
Hắn ngó quanh, thấy chỗ nó còn trống. Lạ kì là, sao nó ko như bọn con gái khác, hét ầm lên khi thấy mình mà chỉ ngước lên một cái rồi ngủ tiếp( chị này miễn nhiễm giai đẹp)
\\\" Thú vị\\\" Hắn nhếch môi cười nửa miệng, khiến bọn hám zai được dịp hét lên.
- Em ngồi cạnh bạn kia_ hắn chỉ vô chỗ nó, rồi bước thẳng ngồi cạnh.
- Em ngồi đằng sau bạn_ Ken nói, rồi chạy xuống ngồi đằng sau bàn nó.
Điện xẹt từ các nữ sinh hướng thẳng vào nó, nhưng nó vẫn ngủ ngon lành.
Hắn nhìn nó. \\\" xấu xí\\\" là lời nhận xét của hắn lúc này. Ken ngó vô \\\" nhỏ xấu xí. Vụ này cô chết chắc với nữ sinh trong trường này rồi. Xem cô xử sự thế nào. Ai biểu cô ko chào đón tôi. Kaka\\\"( nham hiểm)
Chap 4: Cuộc đấu đầu của công chúa lạnh lùng và hoàng tử băng giá
Reng... Reng...
Hết giờ học rồi. Nó tỉnh dậy, định bước tới chỗ Như để rủ ra căngtin ăn. Nhưng...
- Cậu là ai? Sao ngồi đây?_ nó nhíu mày, ngó hắn.
- Học sinh mới. Ngồi đây_ hắn nói, chân gác lên bàn.
- 0k. Hiểu. Tránh ra_ nó nói ngắn gọn, giọng nói sầm xuống.
- Ko. Thích thế_ vẫn giữ giọng điệu băng giá, hắn nói ngắn hơn nữa.
- Điên à?_ Nó phang hắn một câu ngắn hơn nữa.
- Ko_ nhếch môi cười nửa miệng, hắn nói.
- Khùng?_ -10 độ, nó bực rồi đấy.
- Ko.
- 0k. Đừng hối hận_ điệu cười hệt hắn, nhưng nó cười có vẻ nham hiểm hơn.
Hắn hơi rùng mình, nhưng đâm lao phải theo lao thôi:
- Thách!
- 0k!
Rầm! Hậu quả là đây! (>.<\\\) Chân hắn gác trên bàn bị nó giơ chân lên đạp xuống đất ko thương tiếc => người hắn theo đó rớt xuống đất
(=.=\\\" đáng đời).
- Cho chết. Ai biểu chặn đường của tui_ nó lấy lại giọng vui đùa mà hàng ngày vẫn sử dụng, mỉa hắn rồi bước ra căng tin, ko quên rủ Như đi cùng.
- Aisiz, đau quá. Cô đợi đó đồ xấu xí kia!_ hắn gào lên tức tối.
- 0lala! Anh bạn đánh chết cũng ko thay đổi giọng điệu đáng ghét của mình( băng giá đó mn. Tên này ko thích kiểu giọng đó nên mới nói là đáng ghét)_ Ken nói, giọng đầy đùa cợt.
- Nếu cậu muốn sống thì câm-miệng-lại_ tức lắm rồi nè.
Ken im luôn. Gì chứ tên Minh Tuấn này ko đùa được. Hắn nói là làm đó. Ko chừng bị xử ko biết đường về luôn.
Căngtin trường.
- 0a, ko ngờ đó. Cậu dám đạp hotboy trường mình một cú pro như vậy. Tớ tưởng cậu yếu lắm cơ_ Như nói, cười hìhì, tay bóc chiếc bánh rồi bỏ vô miệng.
Nó hơi khựng lại. Khoẻ? Hình như cú đó tầm thường mà. Rớt dễ dàng. Nghĩ rồi nó giả cười haha:
- Cậu nghĩ tớ là ai chứ? Nguyễn Bảo Nhi à nha. Chớ coi thường! Haha.
- Nhưng cậu phải cẩn thận. Bọn con gái trường này ko tha cho cậu đâu.
- Haizz. Mình biết rồi...
- Thôi, cậu ăn đi, tớ lên lớp làm bài tập đây.
- Ừ.
Như đi rồi, nó thở dài nhìn phần ăn của mình.
- Vịt xấu xí, cô ngồi đây hả?_ hắn và Ken từ đâu xuất hiện, ngồi vào 2 cái ghế trống đối diện nó làm cho nó giật nảy hết cả người.
- 0ái, tên điên kia mi từ đâu chui ra vậy.
- Từ lớp chui ra đây, được chứ?_ hắn thản nhiên ăn trước sự tức tối của nó.
- À. Ừm_ nó nhếch môi (nguy hiểm)_ hahaha. Xem anh thì chui ở đâu ra thì được nhỉ. Lớp đâu phải là cái hầm mà anh chui từ đấy ra. Bộ anh bị thiểu năng hả?
- Cô...cô...
- Khổ thân, cháu nó đã thiểu năng rồi còn nói lắp_ nó liếc sang tên Ken đang cười sằng sặc, ko nói nổi_ các anh nên học lại lớp 1 đi.
Ken cười một lúc nữa, cảm giác ko thở nổi. Ôi thằng bạn của mình đang đen xì mặt lại kìa. Vụ này mà lên báo chắc hay lắm đây... Mà khoan đã! \\\"Các anh nên học lại lớp 1\\\"? Các anh... Các anh... Ken ngừng cười và nhận ra (chậm tiêu):
- Này cô kia sao lôi tôi vào hả?
- Máu lên não chậm quá đó anh bạn_ nó mỉa mai rồi rời khỏi bàn, lên lớp trước bao con mắt tức giận của bọn hắn và nữ sinh trong trường_ pipi, tui lên lớp đây.
- Hãy đợi đó, con nhỏ xấu xí kia!
- Tôi sẽ chờ! Hahaha.
Ngoài căng tin, nụ cười của nó cũng vụt tắt. Nhưng... Cảm giác lúc đó... Khi ở cạnh hắn... Hình như... Nụ cười đó... Đó là... Một nụ cười thật sự. Thật sự...
Tại sao?
~
Trong lúc đó, có một người con gái nhìn bọn nó và hắn vui vẻ với nhau, rất tức giận, bàn tay cô gái đó vò nát bông hoa hồng.
\\\" Con nhỏ xấu xí, xem chừng mày ko muốn sống rồi. Dám động đến hai anh ý của tao là coi như mày hết đời rồi. Thích thu hút người khác bằng vẻ xấu xí của mày ư? Mấy anh ý rồi sẽ chán mày thôi. Ha. Tao sẽ dằn mặt mày để cho mày biết thế nào là lễ độ!\\\"
Bông hoa hồng bị vò nát rơi xuống đất, người con gái đó quay bước bỏ đi... Để lại một sát khí đáng sợ vương vấn lại. Ai?
Hehe. Mn nhớ đọc rồi cho ý kiến nhá. Nếu có sai sót gì nhớ nói để mình sửa chữa. Chap sau sẽ có bất ngờ lớn đó. Ai muốn đoán ko? ^o^
Chap5: Tính cách thực trở lại.
Tại nhà nó. 11h45 pm
\\\" Mình hôm nay thật lạ. Nụ cười thật sự của mình trừ gđ và Ana ra chưa hề xuất hiện. Vậy mà hắn lại có thể làm xuất hiện sao? Mà hắn tên gì nhỉ? Ôi trời mình ko biết nữa(=.=\\\ em phục chị) Mình lại nói đi đâu rồi. Ngủ thôi!\\\"
Lần đầu tiên, nó ko khóc kể từ khi đó. Lần đầu tiên, nó ko nhắc tới gđ cũ của nó trong nhật kí... Quên hay lý do khác?
Nhà hắn, cùng giờ
Hắn nằm trên giường, suy nghĩ: \\\" Con nhỏ xấu xí kia đáng ghét thật. Dám làm mình mất mặt trước bao nhiêu người như vậy. Xem mai tôi trả thù cô như thế nào!\\\" cười nham hiểm (ý đồ gì đây).
Sáng hôm sau, nó bước vào lớp, thấy hắn cười nửa miệng ẩn ý, nó bắt đầu nghi ngờ.
\\\"Để xem anh làm gì được tôi\\\"
Hắn đứng ra nhường đường cho nó vào chỗ khiến nó càng nghi ngờ hơn. Ngồi xuống, thò tay vào ngăn bàn thấy mềm mềm, ngó vào thấy một con chuột chết. \\\" Tầm thường\\\" nó nghĩ rồi nảy ra một ý (nguy hiểm quá).
- Ááá!_ nó giả vờ hét lên, tay cầm con chuột chết đó ném thẳng vào hắn_ ghê quá!
- Ááá! Cô kia sao ném nó vào tôi_ hắn giật mình rồi vung con chuột đó vào đám nữ sinh đang tập tụ, khiến bọn đó chạy toán loạn, hét toáng lên.
- Ai... Ai biểu anh ném vào tôi_ nó giả vờ sợ hãi, bên trong rất hả hê_ tôi trả anh thui mà!_ nói đến đây, nó thu vẻ mặt sợ hãi lại, cười đắc chí.
- Cô... Cô... Ai bảo cô đó là của tôi hả? Hắn giật mình, lắp bắp.
- Cháu à, ta chỉ bảo trả nó cho cháu thôi mà. Việc gì phải cà lăm vậy? Hay tật giật mình?_ nó khoanh hai tay lại, cười nửa miệng, dựa lưng vào bàn sau nói mỉa.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cười đểu lại với nó:
- Cụ à, cháu xin lỗi. Nó là của cháu, đúng. Cụ gần trăm tuổi rồi ko nên chấp nhặt chứ?
- Anh... Grừ tức chết mà! Hãy đợi đó!
- Tôi đợi!
Tiết học trôi qua dưới sự cãi vã của bọn nó.
Ra về.
Nó đang vội vàng ra về để giải quyết đống lộn xộn mà công ty mang lại thì gặp Lâm Oanh Hạ cùng bọn con gái dưới quyền cô ta chặn đường lại. Ước tính khoảng 25-30 đứa.
- Con nhỏ xấu xí kia, hôm nay mày chết chắc rồi!_ Lâm Oanh Hạ kênh kiệu lên tiếng, mắt lườm nó ko ngừng (cẩn thận lé)
- Chuyện gì? Tôi đang bận_ nó khó chịu lên tiếng. Đang vội mà bọn này thích gây sự quá!
- Tránh xa hai anh ấy ra_ Lâm Oanh Hạ gầm lên nói, mắt long lên.
- Anh? Anh nào?_ nó khó hiểu, rồi chợt nghĩ ra_ à hai cái tên trời đánh đó hả, why?
- TAO BẢO MÀY TRÁNH XA HAI ANH ẤY RA. HAI ANH ẤY LÀ CỦA TAO, AI CHO MÀY TỚI GẦN HỌ HẢ?!?_ Lâm Oanh Hạ thốt lên tức giận_ Tụi bay, đánh con ranh này cho nó biết lễ độ!
Thế là cả đám xông lên. Nó thủ thế lùi xuống. Lần này nó đã ko kịp suy nghĩ xong mà theo phản xạ tự nhiên của một bang chủ mà đánh gọn bọn nó. Từng cước nhanh thần tốc nó đã làm bọn con gái đó ngã gục xuống đất đau đớn.
1\\\... 5\\\... 10\\\
- Yếu quá đấy. Muốn thử ko, Lâm Oanh Hạ?_ giọng nó lạnh như băng, mắt sầm lại hướng về cô ta.
Dường như nó đã ko khống chế được bản thân theo ý mình nữa. Nó đang đe dọa Lâm Oanh Hạ! Cô ta tất nhiên sẽ ko ngờ tới.
- Mày... Mày... Mày mà dám đụng tới tao, tao sẽ ko tha cho mày đâu con nhỏ xấu xí!_ Lâm Oanh Hạ run cầm cập, lùi dần xuống theo bước tiến của nó.
- Tha? Tha cái gì? Ta sợ cô? Mơ đi! Ta ko muốn gây sự thôi. Cô tưởng 2 năm nay tôi sợ cô chắc? Ko bao giờ! Cô hiểu chứ?_ nó gằn lên từng tiếng, mắt đỏ lên.
- Xin cô... Tha cho tôi..._ Lâm 0anh Hạ khóc, cầu xin nó.
- Tha cho cô?_ giọng nó hạ thấp hơn nữa, cảm giác như đang có một tảng băng đi cùng_ haha. Buồn cười thật. Lúc tôi bị cô ăn hiếp thì cô có tha cho tôi ko?? HẢ? Tôi bây giờ ko thể nhịn nữa. 2 năm quá đủ rồi!
- Tôi... Tôi xin cô_ nước mắt cô ta chảy ra nhiều hơn.
- Tôi sẽ đưa cô về chầu Diêm Vương!_ nó thét lên, định đánh.
- Ko!!!_ Lâm Oanh Hạ kêu lên, nhắm tịt mắt lại.
~
(Héhé, tới đây thôi. Cho mọi người hồi hộp một phen. Ko ném gạch nhá)