XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Công chúa Hoa Tường Vi - Phần 1


Chương 1:Bông hoa đặc biệt nhất.

Hỡi nữ thần của các loài hoa,

Xin hãy cho con trở thành một đoá tường vi,

Và con muốn thử những điều mới mẻ

Được đến một vùng trời mới nơi dành riêng cho con.
……………………………………………..

Người đáp: “Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con.”

Và thế là tôi trở thành bông hoa lạc loài nhất trong vườn hồng rực rỡ.

Tại số nhà 12, đường Night Roland, thành phố Saint Hannee, tám giờ tối:

“Tường Vi! Hàn Tường Vi! Đó đúng là sự thật?” – Một cô gái vẻ mặt nghi ngờ, lấy tay chống cằm, ánh mắt sắc như muốn xuyên thủng cô gái còn lại trong phòng.
Cô gái tên Hàn Tường Vi nhìn hai chiếc vali trên giường, khẽ gật đầu. Tường Vi là một thiếu nữ có đôi mắt đẹp và huyền bí, chiếc mũi dọc dừa như càng làm nổi bật thêm đường nét thanh tú của khuôn mặt. Làn da trắng mịn mỏng manh, cảm tưởng chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể làm xước tạo vật kia vậy. Có thể vẻ đẹp của Tường Vi không khiến người khác trầm trồ nhưng vẫn tồn tại một sức hút đặc biệt. Đó là sự thuần khiết, dịu dàng đến thánh thiện, cao quý mà không kiêu ngạo, càng ngắm nhìn sẽ càng mê đắm, càng tìm hiểu sẽ càng trầm luân.

“Sao có thể như thế được chứ? Cậu sẽ chuyển sang học đại học ở Dracate, ngôi trường nổi tiếng nhất của thành phố Saint Hannee… à không, nhất nước mình ư?” – Cô gái với đôi mắt sắc vẻ mặt tựa như bị kích động ghê gớm lắm, hai tay ôm má, liên tục lắc đầu.

“Ừ, mình sẽ chuyển sang đó. Nhược Ninh, thật xin lỗi, không thể tiếp tục học với cậu ở Thạch An rồi.” – Tường Vi khuôn mặt buồn bã nói – “Nội quy của Dracate yêu cầu tất cả học sinh, sinh viên đều phải chuyển vào ở trong ký túc xá, không có việc quan trọng sẽ không thể rời trường nên cơ hội bọn mình gặp nhau… Ninh Ninh, tớ…”
Nhược Ninh lườm cô gái xinh đẹp trước mặt: “Cái cô ngốc này, xin lỗi gì chứ. Phấn chấn lên, kẻo ông anh cậu lại nghĩ tớ bắt nạt em gái yêu của anh ta. Tuy không thể thường xuyên gặp nhau nhưng vẫn nhắn tin được mà. Chậc chậc, Tường Vi, tớ thật nể phục cậu. Dracate chế đội tuyển sinh khủng bố như thế mà cậu vào được.”

Có người nào đó sau khi ăn xong trái táo cuối cùng, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó lại trở nên kích động: “Hàn tiểu thư, cô nói cho tôi biết, có phải cô có người quen dạy trong Dracate? Chứ không vì sao Mọt sách Sơn Nguyên điểm thi cao hơn cô vẫn trượt?”

Tường Vi thực vô tội, vì sự trong sạch của chính mình lên tiếng giải thích: “Cậu thừa biết nhà tớ chỉ còn hai anh em, không họ hàng thân thích. Anh Tường Lâm làm cho công ty du lịch, mai dẫn đoàn đi nơi này, ngày mốt dẫn đoàn tới chỗ khác. Thời gian anh ấy ở Saint Hannee còn chẳng bằng thời gian cậu bỏ ra để trang điểm mỗi tháng thì có thể quen thân với ai đây?!”

Ai kia rất tự tin vào khả năng suy luận của mình, lập tức lắc đầu, khoé miệng tạo thành đường cong quỷ dị: “Đấy, vấn đề chính là ở chỗ này. Có lẽ anh cậu đã kết thân được với người ta trong một chuyến du lịch nào đó.”

“Nhược Ninh tiểu thư, thân thiết đến mức độ có thể nhờ vả những việc thế này chẳng lẽ do người ta thường xuyên đi du lịch sao? Cậu nghĩ ai trong Dracate có nhiều thời gian đi dạo chơi như thế?” – Tường Vi hít thở thật sâu, trong đầu mặc niệm ba lần, phải bình tĩnh.

Có người biết mình đuối lý, nhe răng cười rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Đồ đệ ngoan, để sư phụ nói cho cô hay, Dracate cái gì cũng tốt, ngoại trừ việc trường họ có Đệ nhất Hoa khôi Saint Hannee. Cậu vào đó phải tự bảo vệ bản thân, biết chưa?”

Tường Vi đáng thương không biết nên khóc hay cười: “Tiểu thư à, giọng điệu của cậu thật… làm người ta liên tưởng Dracate tới đệ nhất thanh lâu của kinh thành ngày xưa.”

Nhược Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Im, chị đây là đang muốn tốt cho cô thôi. Công chúa Barbie Lâm Vũ Giai Đình xinh đẹp thứ nhất, thông minh thứ nhất, tài năng thứ nhất, dịu dàng thứ nhất? Hoàn mỹ như thế có quỷ mới tin. Lại nói, một núi không thể có hai hổ, Vi Vi thân yêu, em cẩn thận đấy, các người đẹp thường không ưa nhau. Với tư sắc của em, chắc chắn sẽ bị người ta đề phòng. Do đó, nhâp học rồi, em…”

“Nghiêm túc chấp hành năm không và ba hạn chế để giữ lấy hai chữ an toàn cho bản thân: Không đi đâu một mình, Không xen vào việc của người khác, Không gây chú ý, Không làm bất cứ điều nào ảnh hưởng tới cơ thể, Không dính dáng tới những gì nổi tiếng, Hạn chế xuất hiện trước đám đông, Hạn chế đi tới những nơi vắng vẻ và Hạn chế để lộ thực lực chân chính của bản thân.”  - Tường Vi một bộ dạng quyết tâm, thấy chết không sợ, thấy khó không lui.

Cô nàng nào đó thần kinh không bình thường, hài lòng mỹ mãn: “Đồ nhi ngoan, con trưởng thành rồi, đã lĩnh hội được mọi tinh hoa ta truyền dạy. Vi sư cuối cùng cũng có thể yên tâm để con xuất núi.”

Tường Vi cười mà như mếu. Bạn bè đầu óc quỷ dị, nhân phẩm bất thường không phải là lỗi của cô nha, chỉ có thể trách mình đã kết thân lầm người. Aisss. Được rồi, Tường Vi cô chắc chắn sẽ không nói cho bị tiểu thư kia biết, kết quả bói tú cho thấy, việc bản thân chuyển đến Dracate sẽ phá vỡ hoàn toàn quy tắc vàng “năm không và ba hạn chế”, thậm chí cuối cùng còn ảnh hưởng tới cả cô ấy nữa.

*

**

Dracate là trường học danh giá bậc nhất của thành phố Saint Hannee, được mệnh danh là “nơi sản sinh ra những nhân tài”, với diện tích gần 1km2, trường được chia thành bốn khối cấp: khối cấp I , khối cấp II, khối cấp III và khối Đại học. Được điều hành bởi bốn vị hiệu trưởng cùng đội ngũ hơn 200 giáo viên, Dracate hiện nay có tổng cộng 3000 học sinh, sinh viên đang theo học. Đại học Dracate gồm mười hai khoa lớn, mà khoa Tường Vi theo học chính là khoa Văn, nữ nhiều nam ít.

Tường Vi sau khi ngồi hai tiếng lắng nghe lịch sử và nội quy của trường, cuối cùng đã có thể hạnh phúc rời khỏi phòng hiệu trưởng. Cầm theo bản đồ Dracate và lần tìm về khu kí túc xá cho sinh viên đại học, cô không khỏi kinh ngạc về quang cảnh bên trong trường. Ngoài những đài phun nước lớn, khuôn viên trường học có rất nhiều những hồ nhân tạo cùng với hoa sen nở và những hàng ghế đá bên bờ hồ. Được rồi, Tường Vi biết Dracate là trường học tốt nhất đất nước, nhưng đây thực sự là trường học ư? Không phải là danh lam thắng cảnh chứ? Đến Đại học Yale của Mỹ cũng chẳng thể so sánh nổi mất. Nếu khu nhà khối cấp I được xây dựng theo phong cách Gothic với những mái nhọn, những kiến trúc bằng đá xám cùng những khoảng xanh xen kẽ thì khu nhà của khối cấp II lại vừa hiện đại vừa cổ kính và không kém phần lãng mạn với cổng vòm và những mái ngói phong cách Tây Ban Nha. Đến khu khối cấp III còn làm người ta kinh ngạc bởi một không khí tràn ngập mùa thu cùng những vườn hoa rực rỡ, kiến trúc toà nhà mang đậm hơi thở của các nhà thờ đạo Hồi. Nhưng đặc biệt nhất phải kể đến khu nhà của khối Đại học cùng những dãy phòng được thiết kế giống cung điện Versaille của Pháp. Tường Vi bị các kỳ quan vừa xem doạ cho đầu ốc mơ hồ, thậm chí còn cho mình đã hoa mắt khi trông thấy khu Thực Hành Đặc Biệt với toà nhà mỹ lệ không kém gì Radcliffe Camera của Đại học Oxford.

Cô gái đáng thương trong lòng khó nói nên lời, ngây ngốc tiến dần đến khu ký túc xá. Lúc còn cách năm mươi mét, Tường Vi đã có thể nhìn thấy kiến trúc bên ngoài của toà nhà. Cô muốn bất tỉnh rồi, đây chính xác là nơi ở cho sinh viên mà không phải Bảo tàng Guggenheim ởBilbao, Tây Ban Nha? Với việc có một người anh trai làm cho công ty du lịch quốc tế, Tường Vi đã sớm cập nhật không ít cảnh đẹp trên thế giới, nhưng những gì cô chứng kiến từ sáng đến giờ vẫn thật khó mà tin nổi. Đánh chết cô đi, cô chỉ muốn được sống cả đời ở đây thôi.

Đang mải trầm ngâm, suy nghĩ thì Tường Vi giật mình bởi một tiếng càu nhàu chất chứa đầy sự khó chịu: “Ê, dẫu hết việc làm cũng không nên đứng đây cản lối chứ? Tôi nói cô đấy, người lùn một mẩu”.

Tường Vi trong lòng tự trấn định: “Mình cao hơn mét bẩy. Không phải mình”. Tuy kiên quyết bản thân không lùn một mẩu nhưng phản ứng của cơ thể nhanh hơn, cô lập tức đứng gọn sang một bên. Vừa quay đầu lại nhìn, đập vào mắt cô là hình ảnh của một anh chàng siêu đẹp trai với mái tóc lãng tử bông bềnh. Da cậu ta trắng mịn đến mức Tường Vi tự hỏi, không biết so với mình, da ai trong hai người đẹp hơn nhỉ? Ánh mắt hắn lạnh lùng, tưởng như có thể soi thấu tâm can người khác. Cậu ta thoáng nhìn cô một chút rồi bê chồng sách cao quá đầu bỏ đi. Tường Vi luôn tự hào mình có đôi tai địa ngục, âm thanh rất nhỏ cũng vẫn nghe rõ được, lúc này đang hoang mang, phải chăng tai mình đã kém đi. Vì cô nghe thấy tiếng cậu ta lầm bầm: “Thật muốn đốt chết cô ta”.

Khi tới trước cửa vào ký túc xá, anh chàng đẹp đến tội lỗi kia quay đầu lại, liếc Tường Vi một cái, đôi lông mày khẽ nhướn lên: “Này, lùn một mẩu, cô đi theo tôi làm gì?”

“Tôi không có đi theo cậu.” – Tường Vi lắc đầu lia lịa. <Tôi là người lấy quy tắc ‘năm không, ba hạn chế’ là chuẩn mực sống, xin đừng vũ nhục>

Thấy đối phương không nói gì, cô càng khẩn trương: “Tôi là người mới chuyển đến.”

Cậu bạn đẹp trai kia nghe xong lời giải thích của Tường Vi mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Sau khi nhìn cô một lượt từ trên xuống, cậu ta bất ngờ hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây sao?”

“Có lẽ là không đâu, bởi tớ mới vào Dracate hôm nay…” – Tường Vi chưa nói hết câu đã cảm thấy xương sống sau lưng ớn lạnh, lúc này mới phát hiện ra nụ cười quỷ dị của người trước mặt.

Nụ cười của Âu Triết Vũ muốn bao nhiêu quỷ dị sẽ có bấy nhiêu quỷ dị, muốn bao nhiêu rùng rợn có bấy nhiêu rùng rợn: “Thì ra cô là người mới? Vậy phải cố gắng nhiều rồi.”

Tường Vi trong lòng thầm than, giữa ban ngày ban mặt mà gặp quỷ, đành cười gượng gạo: “A… vâng. Tôi là Hàn Tường Vi, năm I, khoa Văn. Mong nhận được sự chỉ bảo của cậu.”

“Tôi là Âu Triết Vũ, nămI. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.” – Âu Triết Vũ nói xong liền xoay mình tiến vào trong.

Đến khi bóng người đã hoàn toàn biến mất, Tường Vi mới dám ngửa đầu lên trời khóc: “Thật đáng sợ. Ông Trời ơi, xin đừng bắt con gặp lại cái tên Hoàng tử hắc ám kia nữa.”

Cô gái đáng thương vẫn chưa hay biết, ở Dracate, ký túc xá không phân chia riêng biệt khu nam và nữ, có thể phòng của nam sinh sẽ ngay bên cạnh phòng nữ sinh, mà phòng cô và phòng Âu Triết Vũ, haizzz… Đều là duyên phận!

Khi Hàn Tường Vi còn đang cầu nguyện ở ngoài kia, Âu Triết Vũ đã đi tới phòng 502.

“Này, Triết Vũ, phòng của cậu là 504, không phải 502.” – Một anh chàng đẹp trai với mái tóc đỏ rực như lửa ra mở cửa, vừa nhìn thấy nụ cười âm hiểu của người đối diện liền vội vàng đứng tránh sang một bên nhường lối – “Nể tình chúng ta thân quen từ nhỏ, tôi mới miễn cưỡng cho cậu vào đấy.”

Triết Vũ chẳng thèm để ý, đi thẳng vào bên trong. Lúc này, chàng trai đang đọc sách trên giường mới ngẩng lên nói chuyện. Cậu ta cũng là một anh chàng khôi ngô, tuấn tú, với mái tóc cắt ngắn, làn da rám nắng, từ người toát lên khí chất thân thiện cùng sự tự tin tuyệt đối.

“Triết Vũ, có tìm được không?”

Thay vì trả lời, Âu Triết Vũ cầm lấy cuốn sách trên cùng ném thẳng vào người đặt câu hỏi. Chàng trai có mái tóc đỏ cũng lại gần chụm đầu xem sách, trong lòng sinh bội phục: “Woah, Âu Triết Vũ, cậu thật đáng sợ. Ở đâu mà tìm được nó thế? Tớ lùng cả tháng nay cũng chưa thấy bóng dáng, mà cậu chỉ búng tay một cái đã có được.”

“Giang Chấn Thiên, đừng so sánh tôi với cậu. Đó là vũ nhục năng lực của tôi.” – Triết Vũ dùng vẻ ngạo nghễ của kẻ bề trên khinh thường liếc nhìn anh chàng tóc đỏ.

Chấn Thiên trong lòng dẫu phẫn nộ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ dáng không để ý: “Cậu đúng là kẻ ngạo mạn. Thế bài tập về nhà làm chưa?”

Triết Vũ cũng bắt đầu cầm một cuốn sách lên xem: “Bài nào?”

“Viết về nhân vật mình ngưỡng mộ.”

“Đã làm.” – Triết Vũ nhàn nhạt mở miệng.

Chấn Thiên lập tức hào hứng hẳn lên: “Cậu viết về ai thế? Cho tớ mượn tham khảo chút.”

Triết Vũ từ chối cho ý kiến, nhìn Tử Khiêm lúc này đang chăm chú xem sách: “Sao cậu không mượn cậu ta?”

“Nếu là Khiêm thì sẽ viết về anh Tường Luân thôi.” – Một trận bi thương tràn về trong lòng Chấn Thiên. Cậu tự dặn mình, chuyện đã qua lâu như thế, cũng phải học cách chấp nhận sự thật, nhưng vì sao mỗi lần nghĩ đến việc họ đã rời đi, trái tim vẫn đau như sắp nổ tung.

Tử Khiếm rời mắt khỏi trang sách, ngẩng đầu lên cười: “Đâu phải mình tớ. Dám cá với các cậu, đa phần mọi người sẽ chọn anh Tường Luân thôi. Thiên tài của những thiên tài. Mới mười hai tuổi, anh ấy đã trở thành người đứng đầu của Ngũ hành, giúp sức rất lớn trong việc đập tan nhiều cuộc tấn công của phe chống đối Dracate.”

“Hừ, giúp đỡ cho người khác, không tiếc hy sinh tính mạng nhưng kết quả thì sao? Làm bao nhiêu việc như thế để làm gì?” – Không có sự ngạo mạn như bình thường, trong lời nói của Âu Triết Vũ lúc này chỉ còn lại mất mác và thương tâm. Hình ảnh một bé gái xinh xắn mặc đồ trắng mông lung, mờ ảo, cậu muốn vươn tay ra giữ chặt nhưng chẳng được. Cô ấy đã rời cậu đi rồi. Đi đến một nơi xa cùng anh trai của cô ấy.

Carey của tớ…

“Triết Vũ, cái cậu Chấn Thiên kia là con trai bác Giang sao?”

“Cậu nhìn cậu ta làm gì? Nhìn mình tớ là đủ rồi.”

“Nhưng anh Luân nói, Chấn Thiên là thành viên mới của Ngũ hành, bảo tớ phải giúp đỡ cậu ấy.”

“Sau này hãy để tớ giúp cậu ta. Cậu đừng quan tâm, biết chưa?”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả. Ngoan, ngày mai tớ sẽ dẫn cậu tới Dracate gặp bọn anh Tường Luân.”

“Vũ, cậu là tốt nhất.”

Suy nghĩ của Triết Vũ bị cắt đứt bởi thanh âm của Chấn Thiên. Cậu ta đề xuất cả ba xuống sân chơi bóng rổ. Khi ba người vừa bước ra khỏi phòng, họ liền bắt gặp một cô gái dáng người thanh mảnh, mái tóc mượt mà, óng ả như suối.

Triết Vũ khôi phục dáng điệu lưu manh, cười ranh mãnh: “Lùn một mẩu, cô loay hoay đứng trước cửa phòng chúng tôi làm gì?”

Tường Vi quay đầu, khi nhìn thấy rõ Triết Vũ, trong lòng càng than khổ: “Tôi chỉ định tìm chìa khoá phòng thôi mà.”

Triết Vũ được mệnh danh là Hoàng tử trí tuệ của Dracate, đầu óc rất nhanh phán đoán được tình huống: “Cô ở phòng 503?”

Tường Vi thầm cả kinh: “Sao cậu biết?”

Đáp lại cô là nụ cười quỷ dị của Triết Vũ: “Đoán thôi. Lùn một mẩu, chúng ta thật sự có duyên nhỉ? Tôi ở phòng 504. Sau này sẽ gặp nhau nhiều rồi.”

Tường Vi hoá đá, miệng há hốc, sắc mặt tái nhợt. Cô có linh cảm xấu. Dường như mình đã đánh thức bản năng của ác quỷ.

Triết Vũ nụ cười càng sâu, khoé mắt loé lên tia nham hiểm: “Phòng 503 bỏ trống đã lâu. Hình như chưa từng có người nào trụ lâu được ở đây, tất cả đều sớm đòi đổi phòng. Nếu cô ở một mình buổi tối, có nghe thấy âm thanh gì cũng không cần hoảng sợ. Đặc biệt, không cần nghe người khác đồn đại linh tinh mà tự doạ mình.”

Người này… quả là độc ác mà. Tường Vi cô muốn đổi phòng.

“Bạn mới chuyển đến à? Tớ là Trần Tử Khiêm, năm I, phòng 502. Nếu có khó khăn gì thì cứ nói với tớ, đừng ngại nhé!” – Một giọng nói ấm áp, thân thiện vang lên. Tường Vi lúc này mới để ý còn hai nam sinh khác đứng sau lưng Âu Triết Vũ. Người vừa lên tiếng khiến cô có cảm giác đó là một thiên thần. Cậu ta làm cho bầu không khí xung quanh thoải mái hơn nhiều, chứ không bức bách như cảm giác mà Hoàng tử hắc ám mang lại. Người thứ ba là một nam sinh có mái tóc nhuộm đỏ, cậu ta đang hứng thú nhìn cô đánh giá. Tường Vi đột nhiên cảm tưởng, mình đã rơi vào hang sói rồi.

Thấy cô gái kia cũng đang trừng lại mình, Chấn Thiên mới nháy mắt tinh quái: “Chào người đẹp. Tớ là Giang Chấn Thiên, phòng 502. Người đẹp không cần lo lắng đâu. Nghe nói phòng cậu ngày trước có một người đi tắm dẫm phải xà bông trơn nên trượt ngã, đầp đầu xuống sàn mà chết, cũng chẳng phải chuyện ma quái gì.”

Tường Vi mặt trắng bệch, đến cười gượng cũng không nổi: “Tớ là Hàn Tường Vi. Sau này mong được các cậu giúp đỡ.” – Trong lòng âm thầm bỏ thêm câu, nếu có thể thì không cần gặp lại sẽ tốt hơn.

Tử Khiêm không thẹn với danh xưng Hoàng tử thân thiện, liền hướng về phía Tường Vi trấn an: “Vũ và Thiên trêu cậu thôi, không có ma quỷ gì ở phòng 503 đâu.”

Chỉ tiếc là lời động viên đến quá muộn, Tường Vi lúc này đã thăng lâu rồi.

Sau khi tạm biệt Tường Vi, rời xa khỏi kí túc xá, Khiêm mới quay sang nhìn hai người bạn: “Sao các cậu lại trêu đùa cô ấy vậy?”

Triết Vũ trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Không biết. Chỉ là khi đối diện với cô ấy, tự  dưng mà trêu chọc như vậy thôi. Giống như là chúng tôi đã thân quen rất lâu rồi”.

“Tớ cũng có cảm giác rằng mình đã quen biết cô ấy trước rồi. Đặc biệt khi nhìn vào mắt Tường Vi, bất giác trong lòng sinh ra cảm giác gần gũi.”

Câu nói của Chấn Thiên làm không khí trở nên ngừng trệ.

Tử Khiêm: “Hai cậu là bạn thân từ bé, có lẽ lúc trước đã từng tình cờ gặp Vi ở đâu chăng?”

Cả Triết Vũ và Chấn Thiên đều im lặng, không hẹn cùng nghĩ tới một bóng dáng trắng, đeo chiếc túi cỏ ba lá, nở nụ cười không vướng chút bụi trần.

“Vũ, Thiên, tớ mới điều chế ra được một loại thuốc mới. Chúng ta đi thử nghiệm hiệu quả đi.”

Chỉ tiếc là, từ rất lâu rồi, không còn có thể nhìn thấy nụ cười ấy lần nữa.

**

*

Tường Vi đang ở trong lớp học mới, cô không hiểu, vì sao buổi chiều mới học chuyên ngành, còn buổi sáng lại có lịch học đặc biệt. Vẫn chưa tới giờ vào lớp, Tường Vi đã làm quen được với một cô bạn gái vô cùng dễ thương ngồi bên cạnh, cô ấy cũng học khoa Văn, có lẽ buổi chiều họ sẽ gặp nhau tiếp thôi. Cô bạn này tên là Trịnh Trúc Lam, hai người tuy mới gặp nhưng đã rất thân.

Tường Vi: “Trúc Lam, cậu đang xem gì vậy?”

Trúc Lam đưa cho cô một tờ giấy, miệng cười tươi, nói: “Danh sách mười chàng nổi tiếng nhất trường mình có kèm theo một ít trích dẫn tiểu sử của họ. Cậu xem thử đi.”

Tường Vi nhận lấy tờ danh sách của Trúc Lam ,bắt đầu xem chăm chú.

DANH SÁCH TOP 10 HOÀNG TỬ TUYỆT VỜI CỦA DRACATE:

1. Đức Vua Dracate: Lý Thiên Dã. Hội trưởng Hội học sinh khối Đại học. Sinh ngày: 3/8. Sức mạnh: không rõ.
2. Hoàng tử Dracate: Trần Tử Khiêm. Sức mạnh: nước.
3. Hoàng tử Dracate: Âu Triết Vũ. Sức mạnh: lửa.
4. Hoàng tử Dracate: Giang Chấn Thiên. Sức mạnh: có khả năng dịch chuyển tức thời và chữa trị vết thương.
5. Đại Tướng quân Dracate: Đường Chí Kiệt. Hội phó Hội học sinh khối Đại học. Sức mạnh: mộc.
6. Đại Tướng quân Dracate: Đỗ Kì Bình. Uỷ viên Hội học sinh khối Đại học. Sức mạnh: âm thanh.
7. Đại Tướng quân Dracate: Lăng Vô Kỵ. Uỷ viên Hội học sinh khối Đại học. Sức mạnh: trực cảm, có thể nhìn thấy quá khứ của một người khi chạm vào người đó.
8. Dương Đạt Hùng: Hội trưởng Hội học sinh khối cấp III Dracate. Sức mạnh: gió.
9. Lại Quang Trường: Hội trưởng Hội học sinh khối cấp II Dracate. Sức mạnh: sấm sét.
10. Đổng Mạnh Ninh: Thành viên Ban cán sự Hội học sinh khối cấp I Dracate. Sức mạnh: tâm linh.

Đã kiểm tra và phê duyệt.

Thay mặt hội Fan Club Dracate:

Chủ tịch Club

Lâm Vũ Giai Đình

Cùng thời gian ấy, ở một góc khuất sân trường Dracate đang có bốn anh chàng đẹp hơn cả hoa ngồi thảo luận.

“Thiên Dã, cậu nói thật hả? Năm học mới này, anh Dylan sẽ không về trường dự khai giảng sao? Vậy bọn nữ sinh sẽ thất vọng lắm đây!” – Anh chàng mang vẻ đẹp nho nhã, thanh cao, khẽ nhăn mày, đăm chiêu.

Anh chàng có bộ dạng nghịch ngợm ngồi bên cạnh nghe vậy liền khinh bỉ liếc nhìn: “Ê Kiệt, sao cậu không nói thẳng ra là cậu sẽ mất đi vài trò vui tiêu khiển đi hả?

Anh chàng tên Kiệt hai mắt ánh lên tia quỷ dị, thong thả nhả từng chữ: “Đỗ Kì Bình, cậu muốn bình phẩm nhân cách của tôi? Đừng quên nhờ tôi mà cậu đã kiếm được một khoản không nhỏ trong vụ trước. Giờ muốn ‘qua cầu rút ván’?”

Đỗ Kì Bình cảm giác sau lưng thật lạnh, liền yếu ớt lắc đầu: “Hãy coi như tớ chưa nói gì cả.”

Chàng trai có vẻ mặt lạnh lùng, chuyên tâm chỉnh lại gọng kính, nhất quyết không thèm để ý đến hai người bên cạnh. Người ấy không ai khác là Lăng Vô Kỵ, kẻ khó gần nhất của Hội học sinh khối Đại học Dracate. Như vậy, anh chàng mang vẻ đẹp của mặt trời rực rỡ chỉ có thể là Lý Thiên Dã mà thôi.

Thiên Dã không để tâm đến ba cậu bạn mà chỉ chăm chú nhìn một tấm ảnh. Trong ảnh nổi bật nhất là hình ảnh một cô bé mặc váy trắng, đang ngồi giữa ba cậu nhóc con và hai cậu bé lớn tuổi hơn. Cô bé cười rạng ngời, thằng nhóc tóc dài tuy đang hằm hè với cậu bé bên cạnh, nhưng vẫn không quên kéo cô bé lại gần phía mình. Còn 2 cậu bé có vẻ lớn tuổi nhất cùng cậu nhóc còn lại đang mỉm cười với ống kính. Khoảnh khắc hạnh phúc đó, giá như có thể quay trở lại lần nữa!

Thiên Dã lật bức ảnh lên, đằng sau có một dòng chữ nhỏ: SINH NHẬT CÔNG CHÚA CAREY 5 TUỔI.

Vô Kỵ nhìn thấy biểu hiện buồn bã của bạn mình, không khỏi thở dài: “Thiên Dã, cậu nhớ họ?”

“Mình không biết phải nhớ hay hận họ nữa? Họ mang mình từ địa ngục lên thiên đường, cho mình biết được cảm giác gia đình, người thân là thế nào? Rồi chính họ lại đẩy tớ xuống vực tối, họ bỏ tớ lại một mình. Cảm giác cô độc lúc ấy thật sự đáng sợ. Luôn cô độc là một loại thống khổ, nhưng kẻ đang chìm giữa tình thân đột ngột mất đi tất cả mới là sự thống khổ tột cùng. Tham luyến cảm giác gia đình nhưng không còn cơ hội nữa. Tại sao hai người đó lại bỏ rơi tớ mà ra đi như vậy? Còn bọn mình, những kẻ ở lại biết làm sao đây? Tớ, anh Dylan, Âu Triết Vũ và Giang Chấn Thiên, phải mất bao lâu mới quên được cơn ác mộng này. Mười ba năm rồi, tới khi nào mới có thể kết thúc?” – Thanh âm của Lý Thiên Dã mang theo một sự đau đớn. Có những nỗi đau, khi đã cứa vào tim, sẽ mãi mãi không xoá hết được.

Trong khi Tường Vi đang xem danh sách top 10 hoàng tử Dracate thì ba anh bạn hàng xóm của cô đã bước vào lớp. Chấn Thiên bực mình kết luận một câu: “Tên Dylan lại dám không tới. Nhất định có việc mờ ám.”

Tử Khiêm nhìn thấy Tường Vi đầu tiên trong số ba người, liền cười thật tươi: “Tường Vi… thì ra cậu chính là bạn mới của lớp mình.”

Trái với vẻ mặt vui mừng của đối phương, Tường Vi kìm nén thở dài, đau khổ chào: “Khiêm, Thiên và cả Âu Triết Vũ nữa, ba người cũng học lớp này?”

Tử Khiêm thân thiện, rất nhiệt tình bắt chuyện: “Ừm, thật tuyệt phải không? Chẳng ngờ bọn mình lại có duyên như thế!”

Tường Vi rất muốn nói, rằng cô chẳng thích loại nghiệt duyên này, nhưng nào có can đảm mà nói ra. Triết Vũ sâu sắc quan sát biểu tình của Tường Vi, mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô đều không thoát được cặp mắt nhạy bén của cậu, mở miệng ra vẫn là âm điệu đùa cợt: “Lùn một mẩu, không nghĩ tới cô cũng học ở lớp đặc biệt này. Xem ra, sức mạnh của cô phải hay ho lắm đây? Là gì thế?”

Chấn Thiên cũng cười tinh quái: “Người đẹp, phải nhìn lại cậu bằng con mắt khác rồi.”

Tường Vi càng nghe càng cảm thấy không hiểu, đầu óc muốn mơ hồ: “Sức mạnh gì cơ? Mà đúng rồi. Sao trong tờ danh sách này lại nói các cậu có sức mạnh nước, lửa?”

Trúc Lam chính là bị câu hỏi của Tường Vi làm cho ngạc nhiên: “Nếu không có sức mạnh thì sao được học ở Dracate chứ? Tớ có thể tàng hình, đó là sức mạnh của tớ. Mục tiêu của tớ là, phấn đấu trở thành một phù thuỷ xuất sắc như công chúa Carey.”

Cơ thể Trúc Lam bỗng biến mất trong không khí rồi đột ngột xuất hiện trở lại. Hơi thở của Tường Vi bắt đầu trở nên gấp gáp. Đầu óc quay cuồng nhưng vẫn tỉnh táo để hiểu rõ một điều. Thì ra trường Dracate này là trường đào tạo phù thuỷ. Ngôi trường đẳng cấp với những tài năng của đất nước mỗi năm đều tuyển sinh rất ít, điều kiện đặc biệt chính là vì lẽ này sao?

Cuối cùng thì Tường Vi cũng biết được, lý do mình đỗ Dracate là do cô có khả năng bói tú chính xác. Các hiệu trưởng nghi ngờ không biết là do mánh khoé của cô hay là một loại sức mạnh tiềm ẩn tạo nên. Và để chắc chắn, họ muốn cô theo học ở đây rồi từ từ nghiên cứu. Trịnh Trúc Lam tỏ ra cực kì phấn khích khi biết Hàn Tường Vi có thể bói bài chính xác. Hai tên đáng ghét Âu Triết Vũ và Giang Chấn Thiên thì vẫn không thôi dừng cái trò bắt nạt cô. Có lẽ biết khả năng của cô chẳng thể đấu nổi lại họ, nên hai kẻ ác độc đó mới thản nhiên chà đạp mà.

Tại văn phòng của Hội học sinh khối Đại học Dracate, khi Thiên Dã đang chuyên chú nghiên cứu kế hoạch tổ chức hội lễ sắp tới thì Đường Chí Kiệt từ bên ngoài bước vào.

Chí Kiệt: “Thiên Dã, đoán xem cô gái mới chuyển đến trường mình là ai nào? Cậu sẽ không ngờ nổi đâu.”

Thiên Dã bỏ bản kế hoạch xuống bàn, hai tay chống cằm, nhắc nhở: “Nói ngắn gọn thôi.”

Chí Kiệt mất hứng thú, đành báo cáo vắn tắt: “Đó là Hàn Tường Vi, dưới chúng ta một khoá. Cô ta chính là người được mệnh danh ‘Công chúa lá bài’ của Saint Hannee.
Nghe đồn khả năng bói tú rất chính xác và chưa bao giờ tiên đoán sai cả. Vì thế mà Hàn Tường Vi đã được hiệu trưởng mời tới học.”

“Vậy có nghĩa là cô ta không có phép thuật?”

“Không rõ lắm. Nhưng có một điều rất thú vị là không có ai biết được quá khứ hồi nhỏ của cô ta. Xuất thân của Hàn Tường Vi là một bí ẩn lớn. Thế nào, Thiên Dã, thấy lạ rồi phải không ?”


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com