Trong màn đêm tĩnh lặng ,mọi người đang say giấc thì có những con người lại làm việc vào thời gian này điển hình như một vài trường hợp . Trong căn nhà kho không lấy một chút ánh sáng nhiều chỉ có ngọn đèn mờ mờ ảo ảo .Tiếng tra tấn dã man ghê gợn phát ra ,tiếng gào thét trong sự đau đớn khiến ai cũng phải rùng mình mà lo sợ .Tiếng quạ kêu làm cho màn đêm đã đáng sợ nay lại cáng đáng sợ hơn bội phần.
_Thưa công chúa tên đó vẫn không chịu khai.- tên thuộc hạ nói chuyện với người con gái đang ngồi trên bậc ghế cao kia
_tra tấn tiếp đi đến khi nào khai ra thì thôi .-âm lượng lạnh lùng vang lên
Một tiếng ,hai tiếng trôi qua thời gian như ngừng trôi khi tên đó vẫn cứng đầu không khai ra dự thật , buộc lòng vị công chúa kia phải rời khỏi chiếc ghế đang an tọa mà tiến về.Cô cầm tên tay sợi dây thừng được chế tạo riêng biệt cho cô.Mỗi lần âm thanh của sợi dây vang lên lại là một ít máu rơi xuống ,máu loang lỗ ra khắp nền nhà kho ẩm ướt ,trời vừa dứt những cơn mưa dài thì cũng là lúc vị công chúa kia ngừng di chiếc trên thận ảnh của tên đang bị tra tấn
_có khai không ? -âm vựa có phần lạnh hơn của cô
_ hừ ,muốn giết cứ giết có chết tao cũng không khai.
_tao hỏi lại lần nữa có khai không ? Ai ra lệnh cho mày ám toán Tiểu Hạnh Nhân của tao ?
_Tao nói rồi ,muốn giết cứ giết ,tao không khai .
_Được xem như im lặng đi ta sẽ buộc ngươi khai !-tiếng cô vừa dứt lời thí sao cánh cửa kia có tiếng khóc của đứa bé gái vang lên nhưng xé toạt đi cái không gian chết chóc này
_Các người định làm gì con gái tôi
“Đoàng ” tiếng đạn vang lên cấm ngay vào chân của hắn ,tiếng con bé ấy ngày càng lớn hơn ,tiếng gầm gừ như con hổ bị xổng chuồng của tên đó khiến cho cô cười thích thú hơn.
_tôi hỏi lại lần nửa có khai không ,nếu không thì….. – cô vừa nói khẩu súng trên tay hướng thẳng đến nơi con bé đang bị giam giữ
_Được tôi khai ,nếu như cô hứa không giết cha con tôi ?
_Được !
_ Là ,Ngọc Gia Linh của trường Vạn Thiên.
_Thả người đi !
Câu nói vẫn con quanh quẩn trong cân nhà kho kia nhưng thân ảnh của vị công chúa kia thì chẳng thấy đâu.Trong màn đêm đen kịch kia lại có một chiếc xe lao đi với vận tốc lớn khiến cho ai cũng hoảng sợ ,tiếng động cơ của chiếc xe gầm rú trong màn đêm làm ai cũng phải chau mày khó chịu .Chiếc xe đổ trước sân của một ngôi biệt thự lớn được xây theo kiểu cách của phương Tây nhưng điễm nhấn lại là của phương Đông khiến ai nhìn vào cũng phải trầm trồ khen ngợi .Tuy giờ này đã hơn 10 giờ đêm nhưng trong nhà vẫn tấp nập người đi lại ,làm việc .Thấy nó bước vào ,tất thẩy đều cuối đầu khép nép
_Công chúa mới về ! -tất cả mọi người cùng đồng thanh khiến cho người đang đi trên cầu thang phải khó chịu khi thấy bà họ chưa bao giờ cung kính như thế nhưng trước vị Thiếu gia ,chủ tịch và trước con nhỏ hỉ mũi chưa sạch này lại cung kính đến khó chịu khiến cho trong lòng bà ta càng ghen ghét hơn trước.
_thân là con gái mà lại đi thêm đêm đúng là đồ hư hỏng mà ! – tiếng nói vô duyên của ba ta phát ra
_Tôi hư hỏng cũng không đến lượt bà quản .-vị công chúa kia trả lời
_đồ ******* mày ăn nói với ****** thế à .
_Mẹ !! mẹ sao ? Trong nhà này đây ai công nhận bà là mẹ của tôi chứ vọng tưởng .-nó nói rồi đi lên phòng
_đồ ******* sao mày không biết điều như ****** trước đây vậy …. -bà ta nhận thấy mính vừa hố khi nói đến chuyện này nhưng một sai lầm bà vội bịch miệng lại
_Tôi ******* thì cũng không đến lượt bà dậy đâu đồ hai mặt !
Nó nói rồi bước thẳng lên phòng để lại cho bà tự xưng là mẹ nó tức muốn ói máu ra ngoài luôn nhưng vẫn cố gắng kìm chế để lết về phòng.Trong phòng nó tất cả chỉ toàn là một màu đen u tối ,màu của sự đáng sợ ,di thân ảnh mình vào nhà tắm ngăm mình trong làn nước nóng khiến cho nó cảm thấy dễ chịu vô cùng .Tắm xong nó bước ra ngoài ,ngồi vào bàn làm việc phía trong xem lại một số công việc còn dang dở như chợt nhớ ra chuyện gì nó lấy đệin thoại gọi cho ai đó
_”đăng kí cho tôi học trường Vạn THiên vào ngày mai ,làm thêm một bộ hồ sơ giả nữa! ”
_……………………
Chap 2: Đi học
Trời vẩn chưa sáng thì nó đã thức giấc ,mỗi ngày điều như thế riết rồi quen luôn với kiểu ngũ của ,người làm vẩn còn đang tấp nập chạy đi chạy lại để chuẩn bị thức ăn cho cô công chúa thì nó đã mặc xong đồng phục của trường mới .Ngồi trước bàn trang điểm , nhìn trong gương nó tự cảm thấy ghê tởm chính con người mình khi tay nó đã dính đầy chất chàm không thể nào rửa sạch đi .Nó tự thấy ghét bản thân đến lạ lùng ,cảm thấy ganh tị với hạnh nhân khi nhỏ có được tình yêu thương của ba còn cô không ,không có được sự hồn nhiên trong người thì cô lại tạo ra một vỏ bọc lạnh lùng khiến cho mọi người ghét cô . Cô cần sự yêu thương thì họ lại đem đến cho cô sự đau thương mất mác .Đang trong dòng suy nghĩ thí có tiếng gõ của phòng khiến cho nó nhíu mày .
_”cốc ” “cốc ”
_vào đi .
_ mời công chúa xuống ăn sáng 1 -cô người hầu run sợ khi nhìn căn phòng của nó một căn phòng quái đảng ,mọi thứ chỉ là màu đen ngoại trừ cái giường màu xám tro kia là điểm nhấn
_ tôi không ăn sáng -nó nói với vẻ khó chịu thì ngoài cửa đã có tiếng nói xen vào _công chúa không nên bỏ nữa nếu không chúng tôi sẽ bị thiếu gia mắng cho xem – giọng nói trầm ấm ấy không ai khác chính là vú nuôi của nó kim chức vị quản gia
_ Quản gia Lê không nói thì làm sao anh tôi biết ! -giọng nó có phần diệu đi đôi chút
_ thôi nào tiểu thư đừng làm cho mọi người khó sử nữa chỉ vì chuyện hôm bữa mà bọn họ đã bị thiếu gia cho một trận tơi bời rồi .
_thôi được rồi ,nói hoài nói mãi ,tôi xuống ăn được chưa còn bây giờ thí đi ra khỏi phòng của tôi đi đứng lâu quá rồi đó
_Vâng ,công chúa nhanh xuống nha .
Nó ăn sáng xong thì đồng hồ đã điềm 6h 30′ , nó cởi chiếc xe đạp mà anh hai tặng cho đến trường .Một ngôi trường tầm cở nhà nó với chiều rộng hơn một tí nhưng vẫn có sức chứa đến vài ngàn học viên .Trường được chia thành nhiều khu khác nhau .Khu hành chính ,khu vực cho học viên vui chơi ,khu rừng nhân tạo với hàng phong đỏ ,khu kí túc xá nhưn ích ai ở lại đây lắm….. ,giữa sân trường là một đài phun nước cao làm cho ngôi trường càng trở nên đẹp và lộng lẫy hơn rất nhiều . Nó đi nhanh đến phòng hiệu trưởng ,một căn phòng rộng và lớn bên trong với đầy đủ thiết bị hiện đại .Nó đẩy cửa bước vào chưa kịp mở miệng thì
_em là học sinh nhận học bổng phải không ?
_vâng
_em học lớp 11F lớp cuối cùng của khối
_thưa thầy …
_không cần nói nhiều em đi thẳng quẹo phải sau đó đi thẳng bỏ qua ba con đường ,đi qua trái quẹo phải rồi đi thẳng là tới lớp
_………..
Nó sau khi nghe chỉ dẫn của ông thầy hiệu trưởng xong thì đi xuống lớp .Một lớp học tuy giống với những lớp kia nhưng trong lớp thì rất khác biệt ,học viên điều là những học sinh nhận học bỗng bước vào trường nên vì thế mới bị bọn người đó xem thường và chắc chắn rằng Hạnh Nhân của nó cũng bị phân biệt đối xử như thế .Đứng trước của lớp nó thong thả bước vào sau khi nhìn tổng diệt một lần nữa để không bị nhầm rằng lớp học của nó vào vui đến thế .Nhìn nụ cười trên môi của từng người ở đây thì phải nghĩ đây là một lớp học thật sự chứ không ai nghĩ họ lại bị phân biệt đến thế .
_Các em trật tự lớp 11F có học viên mới -tiếng của cô bộ môn vang lên
_chào ,tôi là Lâm Nguyệt Anh ,có gì thì mọi người giúp đỡ -tiếng nó có phần dịu dàng hơn so với trước
_bạn là học sinh mới hả
_bạn đẹp quá ! -một câu khen ngợi từ cuối bàn vang lên
_bạn vào đây khi nào thế
_………………….
_các em trật tự đi nào ,bạn ấy vào đây nhờ học bổng -tiếng cô giáo nhấn mạnh từ học bỗng
Vào bằng học bổng sao ,một cái nhếch môi cực đểu hiện hữu trên g,ương mặt baby kia .xem ra cái trườnnày rất coi thường học sinh vào bằng học bổng .thảo nào Hạnh nhân của nó mới bị ăn hiếp.
Trong khi đó ở một nơi cách xa nơi nó đang ở nữa vòng trái đất ,Tại một ngôi biệt thự sang trọng và lộng lẫy ,trong thư phòng
_Thưa ngài công chúa đã đi học !- vị quản gia già của ngôi biệt thự nói
_chuyện đó ta đã biết rồi ,chỉ là sớm hơn ta dự định thôi .
_vâng ,ngài liệu việc như thần
_không phải là liệu việc mà vì chuyện này có liên quan đến người nó yêu thương nên nó mới đến trường thôi ,gọi điện cho hiệu trưởng trường đi vài ngày nữa tôi sẽ về nước
_nhưng còn công chúa ?
_không sao đâu ta biết nó vốn rất hận ta nhưng nó đã hiểu sai rồi ta chưa bao giờ ghét bỏ nó cả ,nó là đứa mà ta yêu rất nhiều hơn cả anh hai của nó .
_vậy sao từ trước đến giờ người chưa bao giờ ôm công chúa ,hôn công chúa như người cha yue6 thương con vậy tôi chỉ thấy ngài yêu thương tiểu Hạnh nhân mà thôi thật không công bằng cho công chúa .
_Ông Lâm chẳng lẽ ông the tôi bao năm nay mà không hiểu tôi sao ,ôm vào lòng đâu có nghỉ là yêu ,quan tâm đâu có nghĩa là thương .Lạnh nhạt đâu có nghĩa là ghét ,không ôm vào lòng đâu có nghĩa là không yêu .
_tôi chưa hiểu lắm
_con bé giống tôi lắm về tính cách lẫn diện mạo , ngay cả đến cách bày tỏ tình cảm .Ông có biết vì sao tôi lại làm thế không vì con bé quá hoàn hảo ,hoàn hảo đến mức khó tin từ nhỏ nó đã chứng tỏ được mình ,té đau mà không khóc chỉ biết im lặng chịu đựng ,mỗi lần như thế lòng tôi lại rất đau .Tôi chờ đợi tiếng nó gọi cha đã mười mấy năm rồi nhưng đáp lại tôi chỉ là con số không tròn trịa .từ từ nó lớn dần lên thì càng ngày tính cách của nó còn quái đảng hơn nhưng biết làm sao được mỗi lần tôi quan tâm thì nó lại từ chối sự quan tâm đó có lẽ võ bọc ấy đã ăn sâu vào người nó rồi .Biết đâu may mắn lần này sẽ giúp cho nó tìm lại nụ cười thì sao .Sau sự việc của hạnh nhân biết đâu nó lại tìm được những nụ cười hạnh phúc đã đanh mất trong ngần ấy năm trời.
” Nếu như có một ngày tôi biết rằng bạn không còn là bạn tôi nữa thì sẽ thế nào ,liệu tình bạn mới chớm nở có tàn lụi ,chắc sẽ không phải không đúng không .Hãy hưa đừng bao giờ làm thế với tôi nhá.”
Nó được cô giáo sắp cho một chỗ ngồi mà theo nó là lí tưởng vì nơi đó có ít người ngồi ,không nơi nào khác chính là bàn cuối lớp.Nơi có một cô bạn da trắng ,gương mặt baby giống như hạnh nhân của nó vậy chì khác là cô bạn này vui tính hơn ,bạo dạng hơn .Nó nhanh chống bị vẻ ngoài đáng yeu6 của cô bạn này thu hút .Người có khiến cho ánh mắt nó phải quan tâm nhiều nhất .Loay hoay một tí thì nó cũng có thể bắt chuyện được với cô ,Người đầu tiên được nó chủ động làm quen .trò chuyện một hồi no` cũng biết được tên của cô bạn nhỏ
_chào cậu tớ là Cao Thanh Trúc gọi tui là Miu được rồi nha ủa mà bạn họ lâm hả ?
_sao ,tớ là lâm nguyệt anh
_Biết rồi ,vậy sao này tớ gọi cậu là Bell nha ,tên đẹp hong tớ mới nghĩ ra đó .
_tuỳ thôi cậu muốn kêu gì cũng được.
Ngồi nghe cô bạn nhỏ nói chuyện mà nó muốn ngủ luôn nào là bạn sống ở đâu nhà cò những ai ,có được ba mẹ yêu thương không ? sống có hạnh phúc không ? có anh chị em gì không ? .Mỗi ngày đến trường bằng gì có ai đưa đi học hay là tự đi khiến cho nó chỉ biết cười trừ trước những câu hỏi của miu .Trước đây nó từng nghĩ đi học chỉ có thế hoặc là nhàm chán hơn nên chưa khi nào nó thích đi học cả , theo nó chỉ có hai lựa chọn thôi một là học ở nhà hai là học xong trong vòng một hai năm rồi ở nhà vui chơi chứ khi nào đến tuổi thì thi đại học học rồi ra trường thế thôi , nhưng có lẽ nó đã sai lầm sai lầm khi không biết định nghĩa thế nào là tình bạn ,tình cảm gia đình .Nó từng rất ngưỡng mộ Tiểu Hạnh nhân nhưng chỉ im lặng mà không dám nói ra . Nó chỉ biết câm lặng đứng từ xa quan sát quan sát người mà nó monh có được từ yêu thương từ rất lâu rồi nhưng mong ước chí là ước mong khi người đó chưa một lần ôm lấy nó ,chưa bao giờ hôn nó như khi ông làm cho tiểu Hạnh Nhân .Nó nhớ rất rõ những lúc nó bị bệnh thì điều do bà quản gia chăm sóc hoặc anh hai chăm sóc nhưng còn khi tiểu hạnh nhân bệnh thì ông luôn túc trực bên cạnh ,luôn gọi tên cô trong những lúc cô bé hét lên khi gặp ác mộng .Còn nó dù một lần bị như vậy ông cũng chẳng hề yêu thương hay vỗ về ,có lẽ vậy mà nó lớn lên trong vỏ bọc băng giá do mình tạo ra ,nó từ chối tất cả sự quan tâm của mọi người ngoại trừ anh hai vì quanh nó chỉ có anh hai là yêu thương nó thôi người có thể kéo nó quay về một cuộc sống bình thường nhưng rồi anh cũng bị bắt phải rời xa nó ,phải đến bên tiểu hạnh nhân chăm sóc cho cô bỏ lại mình nó bơ vơ trong ngôi nhà rộng lớn nhưng lại hiu hắt ảm đạm đến sầu thảm . Sống trong một ngôi nhà to lớn nhưng lại cô đơn đến phát thèm người chỉ mong có một người nói chuyện với mình nhưng họ chỉ biết cung kính làm theo những mệnh lệnh của nó ,chấp nhận tính cách khác người của nó .Nó nhớ lúc nó 10 tuổi chỉ sống một mình nhưng cuộc sống rất vui vẻ hằng ngày đều được nhìn thấy ba ,nhưng khi ông mang tiểu hạnh nhân về nhà và bảo cô là con gái của ông , lúc đó nó như bị nhấn chìm xuống địa ngục tâm tối kia khi hằng ngày phải nhìn thấy người mà mình rất muốn gọi một tiếng cha nhưng lại không được còn cô bé kia lại có thể vui chơi ,cười đùa bên ông .
Nó đang trong mớ suy nghĩ bòng bông kia thì có tiếng là hét ầm ĩ của những học viên khác khiến cho nó sực tĩnh .Nó ghét ồn ào nhưng có thể làm gì được nếu trong thân phận của một vị công chúa cao cao tại thượng kia thì nó đã vứt cả lũ nhốn nháo truớc mặt kia vào thùng rác mất rồi nhưng với thân phận là nữ sinh học bổng thì nó phải im lặng chịu đựng cho đến khi nào nó điều tra xong vụ việc kia đã .Đang trầm ngâm thì tiếng của miu vang lên bên tên ,nó quay lại và sút ngất khi thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí kia ,buôn một câu hết sức vô tình
_có chuyện gì vậy ?
_cậu còn hỏi sao ?,cậu có biết tớ kêu cậu bao nhiêu tiếng rồi không ,muốn khan cả cổ họnh rồi đây .- miu phụng phịu nói chuyện làm nó bật cười
_ha ha ,chỉ có vậy thôi sao ? thế mà cũng giận -nhận ra hành động hơi kí của mình nó lấy lại vẽ lạnh lùng vốn có hằng ngày
_cậu cười đẹp quá !- cô bé vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ sau mụ cười của nó
_ đi ăn thôi !-nó tránh câu nói của cô bé rồi toan bước đi để lại cô bé gọi í ơi theo phía sau
* Trong căn teen …….
Bây giờ là ra chơi thảo nào lúc nãy lại ồn ào đến vậy .Nó củng miu đi đến một cái bàn trong góc mắt ,đi ngang qua bàn nào thì những học viên bàn ấy lại dành cho nó một ánh mắt chẳng mấy là thân thiện ,nhửng anh mắt khinh thường ,có người còn kên tiếng nói xéo này kia nhất là bọn tiểu thư lắm tiền nhiều của kia .Nó chẳng quan tâm kéo tọt Miu đi xuống phía cuối ngồi .Nó thì đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh nhưng đầu óc thì lại không thảnh thôi mà đang phân tích về ngôi trường này .Mười lăm phút ngồi chờ đợi nhưng chẳng thấy miu đâu chẳng phải cô bé nói đi lấy đồ ăn sao ,sao lại đui lâu đến thế không lẽ có chuyện gì xảy ra và đúng như nó đoán .Từ phía xa kia có đám động bu quanh hét ầm lên ,ai củng tò mò và xót thương cho dồ phận của côp gái nhỏ vừa vô ý đổ phải ly cafê đan lên áo người kia . Nó chăm chú quan sát từng cử chỉ ,lúc này mới nhận ra người đang cúi gằm đầu kia không ai khác chính là miu .Đứng dậy đi lại nơi đám đông nó lách qua và bước vào đứng quan sát
_này có mắt không ? đổ cà phê lên áo hoàng từ rồi kìa .-một cô gái tóc đỏ đứng oan oan cái miệng
_mau xin lỗi đi – lần này là tên đi gần tên bị đổ cà phê
Thấy miu chẳng nói gì thì bọn họ càng làm tới ,họ ấn đầu miu xuống càng khiến cho cô bé lắp bắp run sợ
Riêng chỉ có nó và tên kia là im lặng nhưng rồi hắn cũng lên tiếng
_ lau sạch
_ xin …lỗi hoàng tử …tôi tôi …-miu chưa kịp nói hết câu thì có một bàn tay kéo nhỏ ra phía sau ,người đó không ai khác chính là nó
Ai củng nhìn nó như thể một xsinh vật lạ ,làn da trắng mắt to hai mí , đôi mắt có màu xám tro lạnh lùng và kiên định ,gương mặt xinh như thiên thần khiến cho tên đó khựng lại vài giây ,Nó đưa mắt nhìn tên trước mặt mình rồi quay lại nhìn miu ân cần hỏi
_có sao không ? . cô bé chỉ lắc đầu
_xin lỗi -nó buôn một câu lạnh lùng xin lỗi tên đó khiến cho tất thảy mọi người đều nhìn nó ngay cả miu ,sau khi nghe câu nói của nó cũng phải lạnh cả sống lưng
_không có thành ý ! -tên đó cũng chẳng vừa
_ muốn gì ?
_lau sạch
_có thể đi
Nó chẳng nói gì chỉ đi lại cái bàn trống nơi có bình nước đầy ,cầm bình nước trên tay ,mọi người ai cũng tròn mắt nhìn nó khi làm vậy với vị hoàng tử cao ngạo của học viện Vạn thiên này đây.Nó nắm tay của miu dắt đi ra khỏi đám đông để lại một còn người ướt như chuột lột .
Phía xa có một nụ cười bán nguyệt nở trên môi ,một cái nhếch môi căm phẫn ” Dám đối xử thế với hoàng tử thì các người phải trã giá ”
một câu nói” thú vị “trên đôi môi ngọc ngà phát ra từ moệng người bị tạt nước .Một nụ cười bán nguyệt tuyệt đẹp trên đôi môi nó như ấn chứa những điều ma mị
Hãy hứa rằng cậu sẽ mải là bạn của tớ m,đừng bao giờ rời xa tớ như họ ,hảy để tớ bảo vệ cậu ,nếu như có một ngày tôi biết rằng bạn không còn là bạn tôi nữa thì sẽ thế nào ,liệu tình bạn mới chớm nở có tàn lụi ,chắc sẽ không phải không đúng không .Hãy hứa đừng bao giờ làm thế với tôi nhá.
Chap 4 : Người Quen nhưng lại tỏ ra không quen
” Nó mà mọi người nhìn thấy là một người hay cười ,nụ cười hồn nhiên và vô tư đã biến mất.người ta bảo nó là trẻ con không biết suy nghĩ .Nhưng đâu ai biết đứa trẻ như nó lớn dần theo thời gian,nó đã học cách tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo và học cách che giấu đi cảm xúc và gượng cười trong lúc đau.”
Nó rời khỏi trường về nhà với chiếc xe đạp màu trắng ,cái giõ màu đen nổi bật ,không vội vã về nhà mà nó lại đạp xe đến nơi có hàng phong đỏ trãi dài ,hàng cây vẫn nguyên vẹn như ngày nào nhưng thời gian thì đả phai nhòa theo tháng năm ,nơi đây chứng kiến hết thảy sự đau buồn ,niềm vui hiếm hoi của nó ,nơi có một người phụ nữ với gương mặt phúc hậu vẫn mĩm cười ,nụ cười đẹp tựa thiên sứ sáng lấp lánh như ánh nắng mặt trời ban ngày ,nhưng thiên sứ ấy mãi chỉ nằm trên nền đất lạnh lẽo không ai đeny61 viếng thăm ngoại trừ nó -con gái của thiên sứ ấy .Nó dắt xe dựng trước ngôi mộ được phủ bởi lớp cỏ xanh của thời gian .17 năm chưa hề thấy người ấy đến đây từ khi nó chào đời chẳng gọi được tiếng mẹ ,chẳng thề có nụ cười như bao đứa trẻ cùng trang lứa .Nó lớn lên với sự ghẽ lạnh từ ba ,sự tàn nhẫn của cuộc đời duy chỉ có người nằm đây là yêu thương mình thôi !
Nó mà mọi người nhìn thấy là một người hay cười ,nụ cười hồn nhiên và vô tư đã biến mất.người ta bảo nó là trẻ con không biết suy nghĩ .Nhưng đâu ai biết đứa trẻ như nó lớn dần theo thời gian,nó đã học cách tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo và học cách che giấu đi cảm xúc và gượng cười trong lúc đau.
trời giờ đã nhuốm máu đỏ ,màu của máu thứ chất lỏng mà loài quỷ dử ưa thích . quỷ dữ là loài mà mọi ngườì nó luôn khinh tởm và ghê sợ thì nó lại đặc biệt thích loài ấy có lẽ vì nó giống với giống loài ấy nên luôn bị mọi người ghét bỏ .Mặt trời khuất dần sau hàng phong cũng là lúc nó rời mộ mẹ về . Lang thang trên đường dài nó chạy chậm thật chậm để ngắm hoàng hôn chiều .những chú chim bay gấp gáp về tỏ của mỉnh để xum hợp còn nó quay về nhà để xum hợp cùng ai ,một mỉnh lặng lẽ cô đơn mệt mõi có nhiều lúc nó lại muốn xuôi tất cả nhưng những lúc ấy giấc mơ kia lại ám ảnh lấy nó khiến nó không thể nào buôn lơi được hết mọi thứ .Giấc mơ như một phần cơ thể của nó lúc này vậy .Diễn ra chậm chạp nhưng lại dai dẵng bên cạnh .Mỗi giậc ngủ của nó cũng vì thế mà chập chờn nhấp nháy .tất cả như nỗi ám ảnh cứ vây chặt lấy nó .Miên mang trong dòng suy nghĩ nó không biết mình về nhà lúc nào nữa .thấy nó về vị quản gia hấp tấp chạy ra sau khi một cuộc điện thoại từ đâu đó ,gương mặt lo lắng hiện rõ trên từng cử chỉ .
_công chúa về rồi sao ,sao công chúa không mang theo điện thoại .
Lúc này đây nó mới nhớ ra rằng điện thoại mình không mang thoe bên mình chỉ cảm nhận được là mình thiếu một thứ gì đó nhưng nghĩ hoài vẫn không ra
_Quên
_có chuyện rồi thưa công chúa -bà quản gia sau khi nghe câu giải thích của nó thì vào thẳng vấn đề
_chuyện gì ?-vẫn bình thản trước sự lo lắng tột cùng của bà quản gia
_chuyện của nhị tiểu thư ,bệnh viện vừa gọi đến tình trạng của cô ấy hiện giờ không khả quan cho lắm ! họ gọi người giám hộ đến đó ngay ạ !
_chuẩn bị xe -câu nói của nó chẵng có gì tỏ vẻ là lo lắng gương mặt cũng chẳng hề biểu hiện cảm xúc
_vâng -bà quản gia chỉ biết làm theo mệnh lệnh mà thôi ,bà chăm sóc cô từ khi mới chào đời nhưng mà vậy bà vẫn không thể nào hiểu nổi tình cách quái dị ấy .Nếu như muốn cô làm một người ngoan hiền rất dễ .lạnh lùng sắc sảo hơn lại càng dễ hay làm một cô tiểu thư hư hỏng ăn chơi trác tán lại là một việc hết sức bình thường .
15′ sau trước cổng bệnh viện của thành phố ,khoác lên mình một chiếc quần jeans dài bó sát ,áo lệch vai màu đen nổi bật là hình đầu lâu màu trắng .Nó bước vào bệnh viện ,mùi este.thuốc sát trùng sọc vào mũi khiến nó khó chịu ,17 năm qua chưa một lần nó đặt chân đến đây ,những lúc bị bệnh thì lại có bác sĩ tư đến khám bệnh cho nó .Cảm giác lạnh lẽo quanh hành lang trải dài đến các phòng bệnh tuy hiện giờ có rất nhiều người đi lại nhưng vẫn có cảm giác ớn lạnh cả sống lưng ,có thế là do nó không quen với những nơi như thế này.Đứng trước phòng chăm sóc đặc biệt nhìn vào .Bên trong là một thiếu nữ đang nằm thoi thốp với những ống dây chằng chịt quanh người cô ,máy điện tim đang tít tít nhấp nháy như chỉ cần nhịp ấy đập lệch đi một nhịp thì sẽ là một đường thẳng dài .Đưa ánh mắt trầm buồn nó nhìn vào căn phòng ấy một lần nữa rồi bước đi đến phòng bác sĩ điều trị ,nó gõ cửa bước vào trong .trong căn phòng ấy có một vài người đang nói chuyện chẳng buồn quan tâm đến ,nó lại ghế sofa ngồi tự nhiên như nhà mình .Một lúc sau vị bác sĩ bước ra với một người đàn ông trung niên ,mặt một bộ vest đen rất sang trọng.Ông ta nhìn nó nó nhìn ông ta hai ánh mắt chạm nhau .Nhanh chống thu ánh mắt ấy về nó lướt qua như người xa lạ chưa hề quen biết khiến ông ấy phải khựng lại vài giây rồi lên tiếng .
_anh có thể ra ngoài cho tôi nói chuyện với cô gái ấy không ?
Hiểu câu hỏi của vị chủ tịch này đây anh ta gật đầu rồi ra ngoài nhường lại không gian riêng cho hai người .Tên bác sỉ kia vừa đi ra là lúc anh lên tiếng nói với nó nhưng đám lại ông chỉ là sự im lặng thờ ơ của một đứa con mà ông luôn lạnh lùng
_con có khỏe không ?
_…………………..
_con sống có tốt không ?
_……………………
_Con vẫn còn hận ta sao ?
_……………………
_sao con không nói chuyện ,con ghét ta đến mức đó sao ?
_Nói gì khi tôi không thể nói ?-như một câu hỏi ngược lại cho người được hỏi .Nghe câu này tim ông như thắt lại ,chẵng lẹ ông đã sai khi đối sử như thế với đứa con gái của mình
_không thể nói sao ?- ông lặp lại câu nói của nó mà tim ông như thắt lại ,chẵng lẹ ông đã sai khi đối sử như thế với đứa con gái của mình sao
_………………………….
_chẳng lẽ bao năm qua con không nhận ra ta rất yêu thương con sao ?
_yêu thương của ông không dành cho tôi nên đừng bao giờ làm những điều vô ích nữa !-như câu khẵng định với lòng mình ,nó chẵng bao giờ tha thứ đâu ,yêu thương nó sao ,cho nó tất cả quyền lực rồi ném nó vào một ngôi biệt thự to đùng xung quanh chẳng có gì ngoài bốn bức tường cao.yêu thương mà bắt người nó quý nhất rời xa nó ? yêu thương mà tàn nhẫn với nó sao .trên đời này có rất nhiều cách đễ yêu thương nhưng đừng dùng cách biến yêu thương của mình thành thù hận của người khác .
nói rồi nó bước ra khỏi phòng quay về ,nó biết ông ta đến đây thì thế nào cũng làm mọi cách để cứu lấy đứa mà ông yêu thương nhất thôi .Có bao giờ ai đó niết rằng xung quanh bạn không chỉ cần có của cải mà con rất cần lấy tình yêu thương .Một khi thứ đó đã không còn thì dù bạn có dùng bao nhiêu tiền đi chẵng nữa thì cũng chẵng có được thứ tình cảm đó đâu.
Chap 5 : giấc mơ của quá khứ
“Vấp ngã là để học cách đứng dậy
Đau là để học cách lớn lên đấy em gái ngoan à ”
Nó trở về nhà sau khi rời khỏi bệnh viện ,vừa vào đến nhà đã nhìn thấy người chẵng hề muốn thấy ,bà ta ngồi vắt chân lên bàn như thể mình mới chủ của ngôi nhà .mọi người thấy nó về thì cuối đầu chào nó không nói gì chỉ gật đầu nhẹ rồi đi lên phòng nhưng đâu có dễ thế ,cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng sẵn đang tâm trạng không vui thì đứng đây chơi với bà ta một chút cho vui chứ .Nó nhìn bà ta vẽ chẳng có gì là kình trọng khiến cho bà ta tức vì sự vô lễ của nó bây giờ lại càng tức hơn trước ánh mắt khinh thường của nó ,buộc lòng bà ta phải lên tiếng
_mày nhìn ****** với thái độ như thế à .-bà ta vừa dứt lời thì cũng là lúc ngồi thuốc nổ bực tức trong người nó sẽ được trúc lên người bà ta
_nhìn thì sao ?
_Đồ ******* mày ăn nói thế sao ,****** không dạy mày nên mày hư hỏng thế sao ,có một tí quyền mà định hóng hách sao ?
_tôi ******* thì sao ích ra thì cũng không cần bà dạy đâu mẹ ghẻ à !-nó cố nhấn mạnh từ ghẻ để bà hiểu rằng bà ta trong ngôi nhà này chẵng là gì cả ngoại trừ cái danh phận là phu nhân của ngài Lâm Hàn Long thì chẳng có gì cả nên đừng bao giờ tỏ ra vô lễ với nó .
_ Mẹ ghẻ ,mày gọi tao bằng mẹ ghẽ à bộ mày muốn chết hả -bà không thể kìm nén con tức giận hơn được nữa giơ tay lên cao …
_định đánh tôi sao bà không có tư cách đó đâu -nó nói rồi giơ tayt tát bà ta một cái nhưng chưa tát được thì nó lại lảnh trọn một cái tác từ người đàn ông vừa bước vào nhà .
Mọi người trong nhà ai cũng nín thở chờ đợi xem trận chiến sẽ đi đau khi đột ngột vị chủ tịch cao quý của họ bất ngờ xuất hiện và tát cho nó một cái sao bao năm cách ,chẳng hề hỏi thăm chỉ có đánh nhau và đánh nhau .Chẳng phải nó vừa gặp ông lúc chiều ở bệnh viện sao ,chẳng biết ai vừa nói muốn nó không hận mình muốn nó nói tiếng ba vậy mà giờ đây chỉ vì một người phụ nữ chẳng đáng mặt mẹ nó thế màlại đánh nó sao .mười bảy năm ,mười bảy cái tát ,mỗinăm ông luôn tặng cho nó không có quà ,không cóhạnh phúc không có những tiếng cổvũ mỗi khi thành tích của nó vượt bậc mà chỉ là những cái tát ,nhữngcái tát noúi lên sự tàn nhẫn của cuộc sống .Màu từ khéo môi nó rơi xuống nền gạch trắnglạnh toát kia .Lấy tay quẹt vệt màu đang chảy ánh mắt nó càng lạnh hơn ,lạnh hơn cả trước đây .Trái tim đóng băng bây giờ lại phủ lên một lớp sương mù dày đặc hơn chẵng thể thấy được ánh sáng
_ 17 cái tát – nó nói rõ từng chữ một _ minh chứng cho 17 năm tôi không có người yêu thương ,trước đây là thế bây giờ là vậy -nói rồi nó bỏ lên tầng trên
_Đứng im đó xin lỗi mẹ mau -người được mọi người tôn sùng làbậc đế vương ,người được gọi là cha nó chỉ vì một người ohụ nữ mà đã đánh 17 cái tát trong mười 17 năm qua
_mẹ sao ,bà ta không xứng !-nói rồi nó đi thẳng không hề quay đầu lại nhìn , để lại một người tức giận ,một người ,cười thỏa mãn nhưng vẫn căm phẩn
Trời về đêm lạnh ,lạnh đến thấu xương .Căn phòng màu đen kia chưa một hề mở cữa ,cành vật vẫn xao động vẫn di chuyển theo dự tuần hoàn của thời gian sự vận hành của trái đất .Nằmtrên chiếc giường xám ,người nó toát đầy mồ hôi lạnh.cái lạnh mà mỗi đêm nó phải hứng lấy trong mỗi giấc mơ ,mổi giấc mơ như một cổ máy quay ngược dòng thời gian .Trong một căn nhà vựa má hồ ,một bóng người mặt đồ trắng ,mái tóc dài ngang lưng được xõa dài ,bà ngồi bên mé hồ nở cười hiền nhìn cô bé vừa chập chững bước đi kia .Tiếng đàn violin vang vọng khắp nơi ,âm thanh da diết ,đau đớn đến não lòng .Bên bờphồ một bé gái nhìn người phụ nữ ấy mĩm cười nhưng rồi thì tiếng cô békhóc thét lên khi thấy mẹ mình nằm trên thức chất lỏng màu đỏ tươi đặt sánh , gương mặt bà đau khổ đến tột độ ,miệng vẫn luôn lẩm bẩm nói với đứa bé gái hãy trả thù .trước khi nhắm mắt bàcòn bắt cô bé phải hứa hứa với bà một chuyện
“_sao này lớn lên con phải trã thù cho ta ,con hứa đi
_trả thù cho mẹ con hứa
_nhất định phải trả thù ….
_trả thù ….”
lời nói cuối cùng bànói ra vẫn là hai từ trả thù rồi tắt lim ,nụ cườitrên môi vụt tắt ,bà đã được thiên sứ mang đi đến một nơi đầy ánh sáng mặt trời bỏ lại cô bé ngồico rúm bên cạnhthân xác người phụ nữ ấy
_hức …. – nó tỉnh giấc ,bất chợt một giọt nước mắt trào ra từ khéo mi tưởng chừng như đã cạn khô nước mắt , nỗi đau cứ âm ĩ xuất hiện ,dính vào nónhư mỗi giấc mơ thế này cái cảm giác cô đơn khiến nó cảm thấy hoang mang nhưng biết làm gì hơn khi mình chỉ có một mình .Nhìn đồng hồ trên điện thoại ,giờ mới có 2h47′ thôi nhưng nókhông thể ngủ được .Ngồi lặng bên bậu cửa sổ khôntg bậtđàn nó để mặc cho bòng tối ôm trọn lấy bản thân như soa dịu bớt đi phần nào nỗi đau trong tim ,gương mặt nó đã không xưng đỏ nữa bất chợt nó nhớ đến câu nói của anh hai” em hãy nhớ vấp ngã là để học cách đứng dậy ,đau là để học cánh lớn lên đấy em gái ngoan à ” ,chợt nó mĩm cuời ,nụ cười buồn nhưng đẹp tuyệt ,nụ cừơi như soi sàng moị vật trong đêm tối.
Chap 6: Đừng chạm vào ……. nếu không các người sẽ….
Mặt trời đã lên đến đỉnh điểm của buổi sáng trời trong lành ,nó thay đồng phục xuống nhà .Hôm nay trong nhà bếp bỗng rộn ràng hẵn lên chắc là do ông ta ở lại tối hôm qua .Thấy nó đi xuống bà quản gia lật đật chạy ra , cúi đầu chào nó nói gì vào tai nó rồi đi vào trong bếp .Nó nghee xong khuôn mặt từ hồng chuyển sang mà trắng ,nhanh lấy cặp ra khỏi nhà nó không hề bước xuống khuôn bếp xinh xắn ,nhộn nhịp kia lấy một lần .Phóng như bay đến bệnh viện trên chiếc Audi màu trắng của mình nó chạy đến bệnh viện .Trước cỗng bệnh viện có rất nhiều vệ sĩ đang đứng canh ,thấy nó họ liền cúi đầu chào ,đáp lại họ là cái vẻ lạnh lùng bất cần của nó.
Khu vực chăm sóc đặc biệt ,vừa vào đến nó đã nhìn thấy ông ta đang ngồi đó vời vẻ mặt lo lắng ,buồn khổ .ông ta thương tiểu hạnh nhân như thế chẳng lẽ lại không đâu khổ sao ,nếu như người nắm trên giường kia là nó thì liệu ông ta có như thế này không ,chắc là không rồi vì nó luôn là cái gai trong mắt của ông mà.Nó đứng dựa lưng vào thành tường đối diện nơi ông ngồi ,nó muốn nhìn ông thật lâu .Nó muốn nhìn rõ hơn người cha kia ,người mà 17 năm qua nó chưa hề ôm lấy ,nó cũng rất muốn biết cái cảm giác được ba ôm có ấm áp như những đưa trẻ khác từng được nó hỏi qua hay không .Đứng ngoài phòng chờ đợi nó lặng lẽ nhìn quanh mọi thứ ,hết nhìn căn phòng cấp cứu đang cháy đèn kia rồi lại nhìn sang người phụ nữ đang dựa đầu vào vai ba nó .
“Cạch ” cửa phòng căp cứu bật mở ,nó lao đến ngay bên bác sĩ tay siết chặt thành nắm đấm , nó hỏi ông ta với vẽ lo lắng ,lần đầu tiên ông thấy nó như thế ,có lẽ nó đang dần thay đổi nhưng ông đã lầm .
_cô bé đó sao rồi ?- câu hòi này đây có thể xem như là sự quan tâm không nó cũng không biết
_Xin lỗi chúng tôi đã cô gắng hết sức !- vị bác sĩ cuối gầm mặt xuống như chờ sự chỉtrích của nó vậy nhưng không không hề có lời ní nào cả tất cả im lặng như thời gian ngừng quay vậy
_bây giờ chúng tôi có thể vào thăm – ba nó lên tiếng phá tan không gian im lặng
_mọi người hãy vào thăm cô ấy lần cuối đi cô ấy đã tỉnh lại nhưng chỉ sống được khoản vài giờ nửa thôi .
Tay nó nắm lại thành nấm đấm ,tưởng chừng như bật máu ,miệng nó không ngừng lẩm nhẫm thứ gì đó rồi quay lưng bước đi không hề bước vào phòng nó không biết đối diện với mọi thứ như thế nào ,nó không dám hay là nó sợ ,nó sợ khi nó đối diện với Hạnh nhân như thế nào ,nó dợ khi thấy gương mặt xinh xắn phún phính kia đang thở từng hơi thở gấp ,nó lại sợ mình sẽ khóc ,khóc thật nhiều ,nó sợ lớp băng dày dặt mà nócố tạo ra trong mấy năm qua phút chốc sẽ tan biến .
Nó lái chiếc xe về nhà rồi đi bộ đến trường ,nó muốn đi bộ để tận hưởng cái không khí trong lành của buổi sáng ,trời trong xanh nhưng trong lòng nó thì lớp sương mù lại dày đặc hơn .Nó lang thang không biết đến trường lúc nào . Bướcvào trường thì nghe tiếng ai đó gọi í ới phía sau nóquay đầu lại
_Bell chờ tớ với -miu vừa chạy đến vừa thở gấp
_chuyện gì ?
_chờ tớ đi với .
Nó và miu bước đi được vài bước thì nghe cóptiếng la hét ,tiêng gọi ý ới kêu tên một vài người nào đó của đám con gái ,miu tò mò nên kéo nó lại đứng xem ,trện chiếc xe thuộc loại đắc tiền cóp hai tên con trai là người hôm trước được nótặngcho nguyện ly nước bước ra khỏi xe theo sau là tên lúc nào cũng thdo đuôi và thêm một cô gái nữa .nóthấy cô gái này rất quen hình như là đã gặp ở đâu rồi nhưng chẵng nhớ ra, miu thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào cô gái kia thì huýt nhẹ vào tay nó nói nhỏ
_người đi kế hoàng tử là kể hầu cận nhưng lại rất đẹp trai không thưa kém gì thiếu gia ,tên là Lý Thiên Bảo
_người con gái -nó đột nhiên hỏi ,mắt vẫn dán chặt vào cô gái kia dò xét
_cô ta à , là quận chúa của học viện này đó tên là Ngọc gia Linh
_Ngọc Gia linh ,quận chúa sao cô ta không xứng với danh hiệu đó !
_vì gia đình cô ta giàu cólại rất có thế lực ,gương mặt đẹp nên mới được gọi là quận chúa
_Vậy sao -nó nói rồi bước đi đễ lại một cái nhếch môi tạo thành nụ cười bán nguyệt hiếm thấy
Cả hai bướcvề lớp trong trạng tháimột người thì vui vẽ ,một người thì đau khổ ,trái tim như bị ai đó bốp nghẹn khi nhìn thấy niềmvui trên môi Hạnh nhân vụt tắt ,nónhất định sẽ bắt cô ta trã giá trả giá gắptrăm lần .
Buổi học nhàm chán trôi qua chẳng mấy là tốt lành .Bụng nó bắt đầu cồn cào do lúc sàng khôn ăn sáng ,giờ ra chơi đến nó đi ra khỏi lớp xuống căn teen ,chọn xcho mình một cái bàn trống ,một lysữa là bữa sàng của nó .Đang nhìn cảnh vật xung quanh thìnónghe tiếng bàn tán đành nhau trên sân thượng ,vốn là người thờ ơ với mọi thứ nên nó không quan tâm nhưng lời bàn tán ngày càng nhiều ,rồi cũng đến tai nó ,cái tên Cao thanh trúc của miu lại vang lên khiến nó chột dạ ,rời khỏi căn teen ,nó bước thật nhanh lên sân thượng .
Trên sân thượng một cành tượng ghê rợn diễn ra ,mấy chục người vây đánh một người lại còn là một người không biết võ nữa chứ
_Dừng lại -âmthanh lạnh lùng trong trẻo thánh thót vang lên sau cánh cửa
_Mày là đứa nào ,ở đây không phải chỗ của mày biến mau ! -một con nhỏ nắm lấy tóc miu nói
_tụi bây không có tư cách biết tên tao ,mau thả cô bé kia ra – vẫn là nó nói nhưng âm lượng có phần sắc lạnh hơn khiến bọn kia khẽ rùng mình
_Tao không thả thì sao -con đứng đầu cả bọn kia nói
_chẳng sao cả -nói vừa dứt lời thì _”chát ” mày vừa chạm vào người của tao đấy !
_con này láu ,dám đánh cả tao ,tụi bây đâu nhanh đánh nó cho tao
Nó vẫn không hề đành trả mà chỉ né đòn ,làm ra như kiểu mèo vợt chuột ,đến khi chơi đã rồi thì mới đánh .Chỉ trong vài phút bọn chúng đã nằm rạp dưới chân nó .Nó đi lại nắm lấy tóc con nhỏ vừa bị nó đánh lúc nãy giật mạnh mái tóc
_Ai sai mày đành bạn tao ,nói !- câu nói bây giờ mới thể hiện rõ rệt sự nguy hiểm khiến cho con nhỏ đó lắp bắp
_Là ,,,là ….. quận chúa ,….
_Là Ngọc gia Linh ,nợ trước nợ sau sẹ trã cùng một lúc ,về nói với cô ta như thế – nó nói rồi dìu Miu đi không quên để lại một câu nói _ Đừng bao giờ chạm vào thứ của tôi nếu không sẽ trả giá đó ,một cái giá rất đắt .
Đứng phía sau bức tường có người đãnghe tất cả ,những gì cậu ta nghe được lại truyền đến một người có uy quyền hơn và nhận lại câu nói khiến cho người nghe tò mò
_Điều tra đi ,về cô gái đó !
Chap 7: sự thật về ……..
Nó sau khi dìu miu đi khỏi sân thượng thì bọn kia lập túc chạy xuống báo cho Ngọc gia linh biết ,nhỏ nghiến răng kèn kẹt,bậm môi lại tưởng chừng như bật cả máu .
Bên trong phòng y tế ,mùi cồn sọc vào mũi khiến nó khó chịu,nhưng vẫn đứng yên đó chờ cô giáo băng vết thương lại cho miu ,nó nhìn Miu vẽ tội nghiệp ,vì nó mà nhỏ mới bị đánh nên ít ra cũng phải chịu trách nhiệm .Sau một hồi băng bó gì đó nó với miu về lớp là lúc chuông reo ra về .Gọi một chiếc taxi ,nó củng miu về nhà .Ban đầu thì nhỏ một mực là bão tự về được nhưng nó cương quyết không cho nên miu đành ngậm ngùi để cho nó đưa về .Chiếc taxi dừng trước một ngôi biệt thự to không thưa kém gì biệt thự nhà nó .Từ trong nhà một vị quản gia già chạy ra mở cổng ,cúi chào miu và nó .
-Tiểu thư về rồi sao ,lão gia vừa về đấy ạ ,còn đây là.. – vị quản gia kia nhìn nó hỏi
-đây là bạn cháu ,tại cháu bị thương nên bạn ấy đưa về giúp ạ ! -miu lễ phép nói
-vậy thì mời cô vào nhà mà tiểu thư bị thương ở đâu vậy ?
-chỉ trầy sơ thôi hà ,không sao đâu mà bác vào nhà đi bọn cháu ở ngoài này một lúc sẽ vào
- vâng vậy tiểu thư nhanh lên nhé !
-vâng
Khi vị quản gia kia đi khuất nó mới hỏi
- đây là nhà cậu ?
-ừm ! mình xin lỗi vì mình đã giấu cậu ….- giọng miu nhỏ dần rồi im lặng
- xin lỗi gì ,người xin lỗi là mình vì mình mà cậu thế này !
- không phải đâu? , tại vì tụi gia linh ghét mình từ lâu rồi mà không có cớ gì để đánh thôi nay lại đựng chuyện này nên bọn chúng mới thế ? -nmiu trả lời rồi nhìn thẳng vào mắt nó -cậu không thắc mắc tại sao tớ lại thi vào trường bằng học bổng sao ?
- ba cậu là thương gia . – nó lãng sang đề tài khác vì nó cũng đang dấu miu nên nó không muốn trả lời vì nó dợ ,nó sợ Miu sẽ xa lánh nó khi biết nó là ai .
-ừ ,ba mình là Cao Tiến Đạt
- người nổi tiếng kinh doanh về đồ trang sức đứng thứ 7 trên thế giới .
-ừ ,mà cậu biết hay vậy ?
- mình chỉ .. …. -chưa kịp nói hết câu gì đó thì điện thoại nó reo lên ,là quản gia nhà nó .
Nhanh chống bắt máy ,nó nghe xong thì vội vã tạm biệt Miu ra về .
Trong một ngôi biệt thự xa xỉ bật nhất của thành phố ,vị thiếu gia đang nhàn nhã ngồi uống trà ,mắt vẫn dán vào tấm hình hiện trên màn hình laptop ,một cô gái với chiếc đầm trắng ,làn da trắng muốt như tuyết ,mái tóc dài thướt tha ,đôi mắt xám tro đẹp long lanh trong ánh nắng nhưng lại vô cảm ,gương mặt ấy chẳng hề xuất hiện nụ cười .Tấm ảnh là hình một bé gái 10 tuổi đang ngắm thứ gì đó ở phía xa .Phải tấm hình đó không ai khác chính là nó ,nó của 7 năm trước……… , hắn luôn rất tò mò tại sao hình trong tấm ảnh này và nó hiện tại lại khác xa nhau đến thế thì từ phía ngoài có tiếng gõ cửa
- thiếu gia !
-vào đi ,điều tra được gì chưa?-hắn ta không nhín lên mà vẫn biết đó là ai
- rồi ,cô ta tên là Lâm Nguyệt Anh ,là công chúa của tập đoàn JK đang thâu tóm toàn bộ thị trường đấy ạ !
-JK chẳng phải chỉ có một cô công chúa nhưng đâu phải cô ta .
-cô ta đeo mặt nạ ,chẳng ai biết gương mặt thật ra sao cả nhưng nghe nói là một người rất xinh đẹp ,có đôi mắt xám tro và còn một điều đặc biệt nữa .
-còn gì nữa ?
- cô ta là người đứng đầu tập đoàn FJ thành lập cách đây 5 năm khi cô ta 12 tuổi hiện nay tập đoàn ấy rất phát triển ,với lại cô công chúa này mang trong mình dòng máu của dòng tộc Nauy ,hiện là người nắm toàn bộ quyền hành ,lại được bá tước người đứng đầu dòng tộc yêu thương .nên việc cô xuất hiện là một chuyện rất hiếm có nhưng lại xuất hiện ở trường thật khó hiểu ?
-Mức độ thông minh thì sao ?
- vẫn còn đi học .
- cứ tưởng thông minh lắm !
- không phải vậy ,cô ta đã học xong năm 14 tuổi rồi nhưng vẫn chưa đi thi đại học,
- điểm vào trường lần này thì sao ,vào bằng tiền hay là …-hắn bỏ lửng câu nói
-vào bằng học bổng với sồ điểm tuyệt đối !
- vậy xem ra không phải là người ngu ngốc rồi !-vị thiếu gia tuy ngoài miệng thì mỉa mai nhưng trong lòng lại có nhiều càm xúc dân lên -còn gia đình cô ta thì sao ?
-Như đã nói cô ta không phải là con nhà nghèo mà là con nhà giàu ,rất giàu nhưng gia đình lại không hạnh phúc ,từ khi sinh ra đến khi vừa biết đi chập chững thì mẹ cô ta qua đời do một tai nạn nhưng lại là một vụ ám sát , ông Louis hay là ông Lâm Chính Minh từ đó cũng không hề quan tâm đến cô ta , cho đến nay vẫn vậy ,còn anh trai thì Louis bắt sang Anh không cho quay về cho đến khi nào cô ta chịu gọi ông ta một tiếng ba thì thôi ……..,à năm mười tuổi cô ta chụp tấm ảnh ấy trước khi Louis đưa về một cô gái tự nhận là con mình ,ông ta hết mực yêu thương cô bé đó mặc kệ nó mới là con gái ruột của ông ……..
Nó lao về nhà với tốc độ nhanh chống sau cuộc điện thoại vừa rồi .Trong nhà nó mọi người ai cũng trầm mặc sợ rằng khi nó về họ sẽ không toàn thây mất .Vừa suy nghĩ miên mang thì nó về tới ,bọn người làm khi thấy nó mặt ai nấy đều tái mét vì sợ sệt riêng chỉ có bà quản gia là điềm tĩnh tiếp chuyện với nó
-Có chuyện gì ?
-thưa công chúa thông tin về cô vừa bị hack mất rồi ?
-quan trọng không ?
-chỉ là hồ sơ lí lịch thôi ạ !
-điều tra đi .-nói rồi nó đi thẳng lên phòng để lại bọn người làm thì thở phào nhẹ cứ tưởng nó sẽ tống họ ra khỏi nhà ,nhưng họ chưa vui được bao lâu thì tiếng nó lại vang lên – có tin gì từ bệnh viện không ?
Câu hỏi của nó khiến cho mọi người ai cũng ngây ra ,nó mà cũng biết quan tâm sao ,họ chưa bao giờ thấy cô ấy hỏi thăm ai cả ngay cả hạnh nhân vậy mà giờ đây lại hỏi ,có phải chăng nó đã thay đổi hay là đau quá mà phải hỏi để xua đi cảm giác đau khổ .Họ vẫn còn đang trong chìm trong suy nghĩ của mình thì nó lại lên tiếng phá đi dóng suy nghĩ ấy
-Không có thì thôi !
- có ạ -lúc này bà quản gia mới sực tỉnh trã lời câu hỏi của nó
- nói đi
-nhị công chúa vẫn phải theo dõi vì lúc chiều tình trạng của cô ấy đột nhiên có tiến triển ,có thể kì tích đã xãy ra
Nó không nói gì nữa chỉ đi thẳng .Trong căn phòng màu đen tối tâm ấy ,nó không hề bặt đèn nhưng lại sáng do phòng nó đặt ngay hướng mặt trời lặng nơi đứng từ ban công trước phòng nó có thể ngắm được mặt trời lặng ,có thể nhìn thấy phía xa kia từng đàn chim đang bay lũ lượt về tổ của mình .Ngoài đường dòng người vẫn tấp nập xe cộ ,đa phần là họ quay về nhà sau một ngày làm việc mệt mõi ,được ăn cơm cùng gia đình ,chia sẽ những câu chuyện phím còn nó thì chỉ một ,một mình trong căn biệt thự to lớn này với những vật vô tri vô giác trong căn phòng lạnh lẽo không có hình bóng ,hạnh phúc của một gia đình . Bước vào nhà tắm ngăm mình trong làn nước ấm thật lâu ,có lẽ nó đã thay đổi ,thay đổi khi biết thế nào là tình bạn ,một tình bạn đẹp.
Chap 8: chuyển lớp và những rắc rối
Vẫn như thường lệ ,căn bản giờ người ta đang say giấc nồng thì nó lại thức giấc ,ngồi thu mình trong một góc ,nó nhận thấy có vật gì đó lấp lánh ở góc tường ,với tay chạm nhẹ vào nút công tắc cảm ứng trên nền nhà .Toàn bộ căn phòng bừng sáng đến lạ lùng ,những hình thù nhiều đồ vật lâu nay sống trong bóng tối đột nhiên được hưởng thụ thứ ánh sáng như ánh nắng của mặt trời ,Góc khuất trong cạnh bàn là nơi phát ra ánh sáng ,Một cây đàn violin hiện ra trước mặt nó ,cây đàn màu trắng ,nhưng lại bị trấy một vết xướt nhỏ do va chạm nhưng vẩn làm cây đàn đẹp đến lạ lùng .Cầm cây đàn trên tay đặt lên vai ,nó nhẹ nhàng kéo một bản nhạc theo nhã hứng đang tuông trào .Bên ngoài ngôi biệt thực của nó ,một chiếc Lamborghini Aventador LP700-4 đang đậu ờ đó không biết từ khi nào ,người ngồi trên xe mắt vẫn dán vào tầng cao nhất của ngôi biệt thư nơi có tiếng đàn violin phát ra ,thanh thoát mà não nề , bản nhạc vang lên lúc trầm lúc bổng như đưa con người ta vào một thế giới khác, thế giới của những nỗi đau .Âm thanh vẫn vang lên đến gần sáng mới dừng lại ,chiếc xe ấy cũng đã rời khỏi đó ngay khi bản nhạc vừa dừng lại .
Nó rời khỏi phòng của mình xuống nhà ,một ngày mới của nó lại bắt đầu như thế ,vô vị là hai từ phát ra từ cửa miệng của nó dành cho cuộc đời này .Nó sống trong sự điều khiển của cuộc đời biết đâu hôm và mai sau cũng vậy ,mãi chỉ là con búp bê bị nhốt trong căn nhà bằng vàng ,chiếc chìa khoá để mở cánh cửa ấy đã mất đi thì rất khó để tìm lại .Mọi người thấy nó xuống thì cúi đầu chào
- Công chúa ngủ có ngon không ạ ?
Nó không nói gì chỉ nhìn tổng qua rồi đi ra vườn nơi mà nó thường hay ngồi ,nơi có những bong hoa đang hướng về phía đông để đón ánh sáng của buổi sớlm tinh mơ .Ngồi một lúc thì quản gia đi ra theo sau bà là một tốp người tay bưng khây đô ăn ,tay bưng thức uống ,một khây bưng sữa đặt lên bàn .Nó ra hiệu cho mọi người lui xuống chỉ còn bà quản gia đứng đó .
-Báo cáo đi -tuy miệng vẫn đang nhâm nhi ly sữa nóng kia nhưng tay vẫn làm việc thoăn thoắt trên màn hình máy tính
- vẫn đang điều tra – quản gia nói nhưng mắt lại nhìn vào gương mặt phẳng lặng như mặt hồ kia ,bà thật khăm phục nó ,mới mười mấy tuổi nhưng lại có được cái vẽ mặt bất cần ,lạnh lùng như tảng băng di động ,nhưng lại cảm thấy thương cho số phận ấy ,bà chăm sóc nó từ khi còn nhỏ nhưng lại không thể hiểu được tình cách ,ngoài cha của nó ,anh nó ra và bà thì không ai biết được gương mặt thật của nó ra sao ,đã mười mấy năm rồi từ khi nó biết nhận thức về cuộc sống ,về mức độ quan trong mà nó phải gánh vác thì nó đã đeo gương mặt ấy cho đến bây giờ .
- IP thì sao ?
- Không thu được gì cả .
- Được rồi bà lui đi -nó vừa nói tay vừa nhấn nút enter kết thúc chương trình mà nó vừa làm việc , đột nhiên nó nhớ ra điều gì liền lên tiếng – ông ta vẫn ở trong bệnh viện
- Vâng
-tình cảm cha con sâu nặng thật
-Nhưng ….
-chuyện gì ?
- lúc sáng ông ấy về đây và bảo công chúa thức dậy thì hãy đến trường ngay .
-chết tiệt ! sao giờ mới nói .chuẩn bị xe cho tôi đi hôm nay không đi xe đạp .
-Vâng .
Trong phòng hiệu trưởng trường Vạn Thiên
- không biết ngài Louis đến đây có việc gì ?- ông thầy vừa nói tay vừa lao mồ hôi lạnh trên trán
- chỉ là có chút việc thôi .
-Không biết là việc gì vậy ?
- chuyển lớp cho con gái của tôi .
-con gái ngài ,cô ấy không có học ở đây .
- có đấy ,con gái của tôi …-ông ta chưa kịp nói hết câu thì từ ngoài của có tiếng vọng vào
- tôi không phải là con ông nên đừng xưng hô thân mật thế thưa ngài Louis
- Nguyệt Anh con dám nói ..
- Chẳng có gì không dám cả ,nếu ngài rảnh rỗi thì mau đến bệnh viện trong chừng con gái yêu quý của ngài đi .-nó vừa nói vừa ra hiệu cho thầy hiệu trưởng đi ra chư đây là nhà mình vậy
- nếu con không nghe lời ta thì ..
- thì sao .
- con tự biết chứ sao lại hỏi ta , xem ra con cũng có bạn rồi ấy chứ
-Ông dám làm gì họ tôi sẽ cho ông không còn đường mà quay về Anh quốc đấy ?
- con nghĩ ta không dám sao ?
-ông nên nhớ quyền lục của dòng tộc đang nằm trong tay tôi nên nếu ông không muốn mất tát cả thì ….
-con đừng bao giờ đem quyền lực ấy nói chuyện với ta dù sao ….. ta cũng là cha của con.
- vậy thì ông cứ ở đó mà chuyển lớp đi tôi chẳng vào đâu ?
-con dám không nghe lời ta thì gia đình con bé ấy sẽ biến mất thật sự đấy ngay cả anh trai của con .
- ông muốn gì ?- trong lòng nó có chút dao động khi nhắc đến anh trai nó
- chỉ cần con vào cái lớp ta chọn trả thù cho em gái con là được ?
- ông nghĩ tôi sẽ làm điều đó sao ? em gái ư nghe mắc cười quá đấy .
- ta sẽ trả anh hai lại cho con .
- còn gì nữa ?
-Từ nay không đụng vào anh trai con nữa .
- còn nữa ?
- con nghĩ ta sẽ chấp nhận điều tiếp theo sau .
- tôi chắc là ông sẽ phải làm thôi .- câu khẳng định đầy uy quyền ,từ một người bị đưa vào tình thế ép buộc nó lại lật ngược biến thua thành thắng trong nháy mắt thật quả là một con người có đầu óc của thiên tài.
Ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng đưa raa sự lựa ,đúng như những gì nó nghĩ ông ta sẽ dễ dàng rơi vào bẫy do nó đặt sẵn từ trước ,nó vốn biết được toàn bộ kề hoạch của ông ta từ trước rồi .Lần này gác mọi công việc để bay về đây thì đâu có phải chĩ về để thăm con gái cưng của ông ….. . Hồi lâu im lặng ông lên tiếng
- ta chấp nhận điều kiện kế tiếp nhưng …
- nhưng gì ?
- con sẽ vào lớp ta chọn .
- tất nhiên nếu ông chấp nhận điều kiện của tôi .
- được ,ta chấp nhận .
- rời khỏi đây và đưa luôn những người liên quan đến ông rời khỏi đây ,nếu không …
- nếu không thì sao ?
- tôi không nghĩ là mình sẽ đối xử công bằng như lúc trước với họ đâu ,còn nữa nếu anh tôi không được trả lại sự tự do và ông cho dù ông là ba tôi hay ai đi còn đụng đến bạn của tôi thì chăng nữa thì cũng sẹ chì có kết cục mà thôi.
Nó nói rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng ,để lại cho ba nó đứng ngây người một lúc rồi mỉm cười hài lòng .Nó đã thay đổi ,biết quan tâm và dành tình cảm cho người mà nó quý trọng rồi . Nhưng đối với ông thì bao nhiêu đó vẫn chưa thể chứng minh được điều gì cả ,nó vẫn là nó không hề thay đổi nhưng có lẽ thứ đang đập thình thịch bên ngực trái của nó thay đổi rồi .
Lang thang trên dãy hành lang dài của học viện ,nó đi và cứ đi nhưng chẳng biết là đi đâu , đi mãi đi mãi cho đến lúc dừng lại cũng chẳng biết là nó đang ở đâu.Chỉ nghe thấy tiếng chim hót ,tiếng là cây xào xạc , men theo con đường nhỏ kéo dài nó lại tiếp tục đi .Cuối cùng cũng dừng lại trước mặt nó là đây là một khung cảnh thật đẹp ,cỏ mọc xanh um ,tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp một chốn bình yên . .Phía xa kia là một cánh đồng toàn là hoa hướng dương loài hoa vẫn luôn vươn mình về phía mặt trời chối chang kia ,đứng phía xa kia có một người con trai đẹp như thiên thần đang đứng nhìn nó ,một cái nhìn thật âu yếm như không muốn phá vỡ khung cảnh trước mặt nhưng người muốn mà trời không muốn thì cũng như không . Đột nhiên đâu đó một cành cây khô rơi xuống gây ra tiếng động ,nó quay lại đập vào mắt nó là một chàng trai đẹp như vị thần Apollo làn da cậu trắng như men sứ ,đôi môi đỏ như máu ,mi dài cong vút ,sống mũi dọc dừa cao vút phải nói rằng là tạo hoá đã tạo ra một con người đẹp thì cũng cướp đi của họ những thứ quý giá .
Thu ánh nhìn lại sau vài giây nhìn ngắm người con trai trước mặt ,nó quay lại nhìn cánh đồng hoa màu vàng kia .Hắn ta thấy vậy cũng đi đến đứng cạnh nó từ khi nào mà ngắm nhìn loài hoa ấy lâu lâu lại đưa ánh nhìn sang nó ,khiến nó khó chịu chau mày lên tiếng .
- đừng nhìn tôi như thế .
- cô không nhìn thì sao biết tôi nhỉn cô .
-giác quan của tôi cho biết
- cô rảnh quá nhỉ giác quan nữa chứ , mà cô là ai mà đứng đây.
- tôi sao , Học viên của trường này ,mà không biết Dương Định Vỹ thiếu gia hỏi tôi đễ làm gì không ?
- cô điều tra về tôi sao Lâm nguyệt anh ?
- Anh điều tra thân thế của tôi thì tại sao tôi lại không điều tra về anh được – nó nói rồi bước đi ra khỏi cánh đồng hoa mặt trời để lại hắn ta đứng đó với nụ cười thú vị
-” xem ra em rất thú vị đấy Nguyệt Anh à “- hắn vừa nghĩ trong đầu vừa bước đi theo sau nó.
Nó rời khỏi cánh đồng hoa mặt trời lang thang về lớp .Giờ đã quá tiết học thứ tư của buổi sáng .lại sắp ra chơi nên nó đành đi về lớp , vừa vào lớp là lúc chuông reo ,nó chờ cho bà giáo đi ra thì bước vào .Miu thấy nó liền nở nụ cười hiền nhìn nó hỏi :
- sáng giờ bà đi đâu thế ?
Nó chẳng buồn mà đáp lời miu ,cầm tay nhỏ nó dắt đi mặc cho nhỏ cứ la oan oan cái miệng không thôi .Trước căn teen nó chọn một cái bàn trống rồi xuống theo sau là miu với khây đồ ăn .
- ăn đi ,tớ có chuyện muốn nói .- mắt nó nhìn vào khoảng không trước mặt ,nhưng tay thì vẫn cầm ly sữa nóng uống một hơi hết sạch
” cạch”
có tiếng mở cửa nhà ăn ,tiếng hét ầm ĩ của đám con gái hám trai ,nó nhíu mày khó chịu rồi lại nhìn miu ăn ,15′ sau miu ăn xong ,miệng không ngừng nói ngon quá , ngon quá khiến nó bật cười ,nụ cười đẹp nhưng hiếm thấy trên khuôn mặt băng sầu ấy .
- cậu bảo có chuyện muốn nói mà ,nói đi chuyện gì thế nhìn nghe nghiêm trọng thế .
- cậu sẽ chuyển lớp lên 11 A học cùng tớ .
- sao chứ ,tớ và cậu được chuyển lớp sao ,làm sao cậu có thể ..
- cậu không cần biết đâu chỉ cần làm theo những gì tớ nói theo , nếu ăn xong rồi thì đi .
- đi đâu ?
- Nhận lớp .
-à – nhỏ à lên một tiếng như đã hiểu được vấn đề
Khoá học buổi chiều
Nó và miu cả hai sau khi nghĩ trưa ở căn teen thì cùng nhau vác cặp lên lớp 11 A ,một lớp học khác vơi những lớp học khác đầy đủ tiện nghi hơn lại được trang bị những thiết bị cao cấp tối tân ,hèn ông ba nó mới bắt nó vào lớp đầy .Là lớp học hiện đại và giỏi nhất nên các kì kiểm tra trong lớp cũng diển ra nhanh chống và đề bài thì khó hơn gấp mấy lần so với lớp khác .Nếu như kì thi kiểm tra ,bị điểm dưới 100 thì nguy cơ bị chuyển lớp là rất cao .Đứng lay hoay chờ bà giáo xuống lớp nó củng miu đứng ngắm cảnh ,ai đi ngang qua cũng nhìn nó như sinh vật lạ .
Một lúc sau cô giáo bước vào lớp theo sau là nó và miu ,bà cô giới thiệu này kia kia nọ thì cũng tới hồi kết thúc
- thôi cô không nói dài dòng nữa ,hai em tự giới thiệu về mình đi .
- Chào ,tớ là Cao Thanh Trúc ,học sinh chuyển từ lớp 11F lên có gì thì mọi người giúp đỡ nha
Miu vừa giới thiệu xong thì nhiều tiếng xì xầm lại vang lên ,
- chuyển từ lớp F lên sao ?
- sao lại vào được lớp mình ?
- lớp F thì sao lại học chung với lớp A được chứ ?
- Bla ……Bla ….
Nhiều tiếng bàn tán xôn xao nổi lên khiến cho nó cảm thấy bực mình lại có một tên ôn thần cứ ngồi đó nhìn nó mãi ánh mắt chăm chăm khiến cho nó càng bực dọc hơn .
- không sắp chỗ sao ?- nó lên tiếng làm cả lớp phải dừng ngay mọi hành động lại mà nhìn người từ đó đến gì chưa hề lên tiếng.
- ơ ,hai em ngồi bàn cuối đi ?- bà cô vừa thức tỉnh sao cơn mơ khi cứ nghĩ thiếu gia đang nhìn mình
- một chổ ? – vẫn là giọng nói ấy nhưng có phần lạnh hơn
- ngồi chỗ của tôi
Từ bàn cuối cùng vang lên một giọng nói lạnh không thua kém gì đó nhưng ánh mắt lại có vẻ ấm áp hơn .Nó chẳng nói gì chỉ cầm tay Miu dắt đi ,Khi đã an toạ trên ghế thì bây giờ nó mới để ý rằng có rất nhiều ánh mắt kẹo đồng được thân thương trao tặng cho nó .Bây giờ nó mới hiểu vì sao hắn ta lại tốt đột ngột thế là vì muốn nó bị đám con gái chỉ biết xài toàn võ mèo cào đối với nó sao .Xem ra hắn ta đã quá ngu ngốc khi dùng cách này rồi . Úp mặt xuống bàn ngủ nhưng tai nó vẫn hoạt động ,mọi âm thanh ,lời nói ,sự khinh thường ,mỉa mai nó đều biết tất chỉ là không nói ra thôi ,nó muốn xem thử coi bọn tiểu thư chỉ có cái đầu to mà không có óc thì làm được gì .Nhếch môi tạo thành nụ cười lạnh.Trong đầu đã vạch ra sẵn một kế hoạch vui chơi rồi đó .
Bên bàn của Miu thì lại ồn ào náo nhiệt hơn vì Miu gặp phải cái tên mà cô bảo rằng ghét nhất trên đời này chính là Lý Thiên Bảo .Cả hai ngồi cải cọ um sùm lên khiến cho nó phải thức giấc và hắn ta chau mày khó chịu thì cả hai mới im lặng :
- ai cho cô ngồi chỗ tôi chứ ,đồ chuột nhắt .
- gì chứ ,chuột nhắt hả ,anh mới là chuột nhắt đó
- cô đó
-Anh đó
- cô
- anh
- hai người là chuột hết ?- lúc này cuộc mới dừng lại để xem ai là người phá đám thì cả hai suýt té ngữa ra phía sau mai là có bức tường chặn lại nếu không thì …..
- hai người đồng thanh quá ha ?- Miu nói mặt hiện lên rõ hai chữ gian tà rành rành trước mặt luôn
- Ưm – Thiên bào nói theo thì liền bị miu phản bác – Ai cho anh nói theo thế chuột cống
- gì chứ cô dám bảo tôi là chuột cống sao ,bộ cô muốn chết hả ?
- ai nói thế tôi còn yêu đời lắm .- miu nói ,tay thì quơ lên quơ xuống diễn tả hành động như phồng mà ,chu mỏ trong thật đàng yêu khiến cho tên chuột kia bị lỗi mất một nhịp tim
- không cải với cô nữa chuột nhắt .
- anh ….
Miu chưa kịp nói hết câu thì bị ai đó chặn mắt tính nói
- im lặng .- không ai khác chính là tiếng của bà cô ,khiến cho cuộ c chiến cuối cùng cũng phải tạm dừng ,mỗi người một suy nghĩ ,mỗi người một việc ,chẵng ai quan tâm với nhau .Lâu lâu lại có ánh mắt quan tâm nhìn nó ,lại có ánh mắt căm ghét nhìn nó ,miệng không ngừng bẩm tức tối nhưng mắt vẫn dán chặt lấy vị hoàng từ đẹp như vị thần Apollo toả sáng kia .
Tất cả diễn ra theo vòng tuần hoàn của thời gian ,trời bắt đầu về chiều là lúc nó đi về ,Lấy hết tất cả những thứ trong học bàn ra ,bên trong là một bức thư ,ngắn có dính chút ít mực đỏ như máu , đọc xong vài dòng ,nó mỉm cười thích thú rồi ra về ,trước khi đi còn không quên gởi lại câu nói nhờ gió mang đến cho chủ nhân của nó .
” Muốn đấu với tôi sao ,cô còn non tay lắm ,tôi sẽ cho cô mếm được mùi vị đắng cay chua xót ,đau khổ là thế nào ”