Chap 24 : Giải cứu
NT phi như điên trên đường quốc lộ, còi cảnh sát, máy bay, cơ động hú vang, ai cũng nhận thấy đại thiếu gia ko phải đùa như mọi hôm vì mọi hôm anh có vòng vài vòng qua vòng tròn chuyển hướng trên đường quốc lộ để trêu đùa cảnh sát nhưng nay anh chỉ theo 1 hướng khiến lũ cảnh sát như đề cao cảnh giác và huy động rất nhiều ng hơn nữa...
- Chúng mày tìm ra chưa ? – NT hét lên trong điện thoại
- Dạ...bọn em đang cố tìm..ở đây hơn 5...
- Câm hết mồm chúng mày đi đừng lí do ko tao cắt lưỡi– NT gằn giọng.. - ..tao mà đến đến nơi mà chúng mày chưa tìm đc thì tao giết từng đứa một...
- Dạ...
Khu ổ chuột nằm ngoài thành phố, thuộc địa phận của bọn khác nhưng NT đã thu phục đc và lấy khu ổ chuột này làm căn cứ cho bọn đàn em của anh ở để tránh ánh mắt dòm ngó của bọn cảnh sát...đằng sau có tới tận hơn 50 cái nhà kho, nếu muốn tìm thì ko phải dễ...nhưng cũng ko quá khó với bọn đàn em của NT đông như 1 đội quân... nhưng cũng cần thời gian..
Tiếng chuông điện thoại NT vang lên...
- Bọn chó chúng mày tìm ra chưa ? – NT gào lên như 1 con mãnh thú..
- Bọn nó ở trong cái nhà kho số 37, anh ạ, tụi em vào trước nhé
- Cấm manh động, nghe tao nói, tản ra, trong đó còn có con tin... và nếu chúng mày manh động thì con tin sẽ bị nguy hiểm nên tao cấm chúng mày...cấm rõ chưa ? Mình tao giải quyết...
NT nhìn vào gương, lũ công an đang ở phía sau...rất gần
- Nào.. hãy theo tao và cho tao biết chúng mày có thể làm đc những gì, lũ cớm..nhanh lên đi...
NT rồ ga phi nhanh hết tốc lực, anh phi qua khu ổ chuột để đến bãi đỗ trước cửa nhà kho, lũ tay chân của anh trông thấy xe anh liền chạy theo sau…
- Trông lũ cớm cho tao – NT hét..
Anh phi thẳng vào sân trc của nhà kho số 37..
Trong kia là ông Trần đã trói Linh lên sau 1 trận đòn nhừ tử khiến Linh hết sức, ông ta trói 2 tay Linh và treo lơ lửng giữa trần nhà, điệu cười khả ố..
- Sao hả ? Cậu chủ yếu thế hả ? tao muốn xem mày là con trai hay con gái nào ?
Brummm.... Cả lũ trong nhà kho hoang mang…
- Tiếng gì ý nhỉ
- không biết..
- kệ nó đi…
Brummmmmmmm……..
- Ông chủ, nghe như tiếng xe..
- Ra xem đi chứ đứng đấy à? – Ông Trần ra lệnh
Khi cánh cửa vừa mở ra, thì, một chiếc xe ô tô bạc phi thẳng vào trong đâm 2 thằng ngã rũ rượi,..đâm nát cả cửa…lúc này, Linh mới nheo mắt nhìn … ‘xe bạc à, ai đó đang đến cứu mình thì phải…NT, là NT…không tin đc mình đi cứu anh ta thì giờ anh ta lại cứu mình, sự thật trớ trêu…..’
Chiếc xe vẫn im không nhúc nhích…NT đang ngồi im trong xe…quan sát..lẽ ra anh định sẽ đợi bọn kia mở cửa thì phanh lại và bước ra khỏi xe xử đẹp từng thằng, ai ngờ đâu, anh đạp nhầm cái tăng ga chứ không phải là phanh, nên nó đã rồ ga phi thẳng vào nhà kho không kịp suy nghĩ… chứ anh có cố ý đâu, tuy nhiên anh cũng phải tự thú nhận ban nãy mình ngầu thật (đến lúc này mà còn tự sướng).. anh rút phone ra nháy cho bọn đàn em bảo chúng không dây vào vì có thể lũ công an sẽ tóm gọn cả ổ, và bảo tụi nó đi sơ tán..
‘hắn ta làm gì mà không cứu mình?’ Linh nghĩ…
- Ông chủ…
- chắc thằng cha nào say ý mà…lôi ra đánh bầm dập…
Cả lũ đàn em của ông Trần từ từ tiến đến, đứa cầm tuýp, đứa cầm dao chém lia lịa nhiều nhát vào xe anh. Anh ngồi trong xe và đếm..
- 1..2..3..4..5..
Còn ông Trần đang từng bước tiến về phía Linh, ông ra lệnh cho bọn kia..
- Kiểm tra xem nó là con trai hay con gái...
Phăng...rầm...2 tiếng động phát ra cùng 1 lúc...3 chiếc cúc áo sơ mi của Linh bị đứt phăng, đồng thời cánh cửa xe ô tô của NT cũng bay ra... cả lũ côn đồ tránh ra..NT bước ra, anh mở cốp xe lấy ra cây côn bạc..và nhìn lũ côn đồ...cười nhẹ...rồi anh chỉ khúc côn vào mặt từng thằng và nói...
- Chúng mày... cho 1- tao trả 10…
Cái lũ kia không biết trời cao đất dày là gì chứ cứ chọc tiết NT là anh cho chúng nó thăng thiên, lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân hết 1 lượt..cả lũ sau 1 hồi bần thần thì nghe tiếng ông Trần ra hiệu
- Lên
Thế là từng tốp phi lên, chuyện gì chứ riêng đánh nhau thì kinh nghiệm của anh có thừa, anh cầm khúc côn múa 1 hồi và đập từng thằng chan chát...
- Chúng mày...mắc sai lầm...lớn rồi...tao cho ...chúng mày...biết..đây là,...địa bàn..của tao...kia là...ng của..tao...chúng mày...dám động vào...những thứ của...tao...tao cho chúng mày chết...
Anh vừa nói, vừa phang tới tấp, vẻ mặt anh lúc này hung dữ hơn bao giờ hết, nhìn anh như đang muốn thiêu chết ng đến nơi rồi…cả lũ khi nghe đến địa bàn thì…gì thì gì..chúng nó thừa biết đây là địa bàn của Trương Nghị Tường… chứ chúng nó ngu gì đâu mà không biết, nếu vậy thì cái thằng đang múa côn lia lịa kia là NT rồi…
Cả lũ biết mình đang mắc phải sai lầm lớn liền dừng lại, tản hết ra xa, cúi gằm mặt không dám nhìn nếu tụi nó còn muốn sống..NT lừ lừ tiến lại nhìn nắm cúc áo trong tay thằng tay chân của ông Trần dằn lên
- Mấy cái!
- Dạ.. –giọng run run
- Tao hỏi mày cầm mấy cái… - NT quát..
- B..ba…ba ạ - thằng này lúc này sợ thật rồi vội quỳ xuống -…anh ơi, em
- Câm – NT nói và phang liên tiếp ba phát vào bên vai đang cầm cúc của thằng đó... khiến cho xương bả vai của thằng đó nghe đc cả tiếng răng rắc..
Lúc này, ông Trần sợ quá bèn cầm con dao trong tay chặt phăng dây thừng treo Linh lơ lửng, khiến cô ngã xuống... huỵch...ông ta xách cô lên và dí con dao vào cổ cô rồi hét..
- Lùi lại.. lùi..lại...
- Chó cùng dứt giậu... – NT lùi lại, mắt liếc về phía Linh.
- Đặt côn xuống... – Ông ta la lên...
NT làm theo, đặt khúc côn xuống và đứng dậy.
- Trương Nghị Tường, cuối cùng mày cũng có ngày này..tao cho mày biết...chúng mày đâu xông lên – ông Trần gào lên
Nhưng cả lũ tụi nó sợ NT hơn cả ông Trần, tụi nó theo phe anh ý hết rồi còn đâu ? Ông ta nhìn mà nổ đom đóm mắt ra lệnh..
- Mấy thằng kia..tao nuôi ong tay áo chúng mày à...
Bụp...huỵch...Ông Trần ngã bổ ngửa về phía sau...ông ta mải lo về phía trước, lo NT mà đâu nghĩ rằng Linh cũng đâu yếu đuối gì, 1 phát cùi trỏ khiến ông ko định thần đc gì nữa thì Linh xoay ng đạp 1 phát vào bụng khiến ông ta lăn lộn ra đất, NT thừa thời cơ phi đến cầm cây côn và dí sát vào cổ ông ta đồng thời lấy chân dậm vào tay ông ta khiến cho ông ta phải thả con dao ra..
- Muốn biết tôi là nam hay nữ à.. – Linh ngồi xuống ghé sát vào tai ông ta nói- ...tôi là con gái...là Lâm Gia Linh.....Lâm Gia Huy là anh sinh đôi với tôi, nhưng anh đã chết rồi...bà già nhà tôi biết có kẻ hãm hại anh và ba tôi nên bà ta bắt tôi phải giả anh trai vì nếu kẻ đó mà biết anh còn sống thì bà sẽ an toàn ôm cái công ty kếch xù đó, nhưng nếu ko có tôi thì ng sẽ bị ám sát tiếp theo chính là bà ta..tôi và anh tôi chỉ là vật thế thân...lí do tôi vẫn sống đến ngày hôm nay là... tôi luôn bên cạnh NT, nên chúng ko dám đụng đến...đúng ko ông Trần...ng tình của mẹ tôi...kẻ đã thuê ng ám sát anh tôi.....
- Giỏi...giỏi – ông ta thở hổn hển
NT cầm khúc côn đánh 1 cái bốp vào đầu ông ta, nhưng ông ta ko chết, anh muốn cho công an đến để xử ông ta, anh và Linh quay đi...anh khoác chiếc áo cho Linh...
- Mượn – Mặt Linh lạnh tanh, tay chìa ra
- Không.. – NT nói – đây là bảo bối của anh, từng vào sinh ra tử với anh..
- Đưa – Linh trợn mắt
NT ngoan ngoãn làm theo, và cô chăm chú nhìn khúc côn..NT làu bàu
- Mượn đồ mà như du côn cướp đồ vậy, em bá đạo quá đấy..
- Nói gì – Linh nhìn NT, mặt đểu đểu - ..ko phải tôi đã nói, đồ của anh cũng là của tôi rồi sao?
- Nhưng ít ra cũng phải cho ng ta 1 nụ hôn đã chứ.. – NT làu bàu…
- Muốn hôn?
Linh nhếch mép cười nhạt (úi thôi,…) và bốp…cái côn bị cô ném tương ngay trúng đầu NT, anh ôm đầu lồm cồm nhặt khúc côn..nhìn Linh..cô vẫn lạnh băng và nói
- Ai bảo tới cứu ng ta muộn..đó là..
- CẨN THẬN… - NT hét lên và phi đến ôm lấy Linh đồng thời lúc đó 1 tiếng …đoàng chói tai vang lên…NT đã ngã xuống trước sự chứng kiến của Linh….rất nhanh…
Chap 25: Ranh giới giữa sự sống và cái chết
- Nghị…Tường… - Linh hét lên, lần đầu cô không giữ đc vẻ giá băng, lần đầu cô không giữ đc vẻ bình tĩnh, 2 mắt cô mở tròn...
- Em bất cẩn quá đấy..- NT cười nhạt
NT vẫn ôm cô, và từ từ ngã xuống bên Linh, anh nhìn Linh chăm chú..
- Này... này.. – Linh nhìn, từng giọt máu đỏ tươi đang nhỏ xuống đất, NT đã bị trúng đạn
Phát đạn đó, anh đã lãnh thay cho cô, anh nguyện chết thay cô, vậy tại sao đến lời yêu anh cô còn ko dám nói chứ? Anh đang từ từ nhắm mắt...Ông Trần cười ngẩn ngơ, công an đã xông vào và bắt gọn bọn bắt cóc...
- Này...này...Nghị Tường..tỉnh đi, mở mắt ra nhìn em... – Giọt nước mắt đầu tiên sau bao nhiêu năm kìm nén đã nhỏ giọt, cô ko thể kìm nén được nữa – nhìn em đi...
- Em khóc ư? – NT mắt nhắm nghiền, nói
- Tại ai...tại ai mà em mới khóc... Như nói đúng.... thời gian có hạn...em lẽ ra phải làm những thứ mà em có thể làm...vậy mà em luôn do dự....giờ muộn mất rồi....huhu...tỉnh đi...em ko muốn mất anh..em ko muốn mất anh thêm lần nào nữa...em đã mất G.Huy...đã quá đủ nỗi đau rồi, anh còn muốn em chịu sao nổi nỗi đau này đây?....sao anh ko để em chịu viên đạn đó?... tại sao anh ngốc quá vậy...cái đầu anh để trang trí thôi ư?....sao anh ngốc quá vậy...em ko muốn anh chết,....em yêu anh..nhiều lắm....em ko thể để anh chết... Nghị Tường....em sai rồi...lẽ ra em ko nên làm anh tổn thương....nhìn em đi...xin anh...mở mắt ra nhìn em đi....em ko muốn anh ngủ....em muốn nhìn thấy nụ cười của anh 1 lần nữa....
- G.Linh... – NT chỉ kịp nhắc tên cô, anh đã ngất đi vì mất nhiều máu
- Ng gì chứ? Đàn ông gì chứ? – Linh khóc to lên - ..anh ko đc ngủ, em ko cho anh ngủ, anh phải dậy, xin anh, vì em 1 lần này nữa thôi, em ko muốn mất anh...sao ai cũng bỏ rơi em vậy? Em ko đáng có 1 hạnh phúc nho nhỏ ư? Nếu ng lẽ ra phải chết là em mới đúng chứ, tại sao...anh Huy,...anh chết rồi...anh cũng muốn bỏ rơi em sao....
Chiếc xe cứu thương đã đưa NT đến bệnh viện, trường học cũng đã đc báo về việc của NT... Linh đứng ngoài hành lang...nước mắt cô đã nhòe...NT vẫn đang trong cơn nguy kịch, viên đạn chèn vào 1 động mạch gần tim, việc lấy ra là rất khó, nếu ko cẩn thận, NT sẽ mất mạng... Linh đang suy sụp, 1 bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Linh:
- Mình đã nói mà- Như khẽ nói...nước mắt như rưng rưng - ...anh Huy, đã chết, mà mình chưa có cơ hội nói lời yêu anh ấy...mình ko muốn bạn cũng như thế..
- Muộn rồi...thật sự muộn rồi – Linh lại thổn thức - .. mình ko kịp nói với anh ấy...mình đã khiến anh ấy buồn...phát đạn đó...lẽ ra phải là của mình...lẽ ra...lẽ ra...huhu
- Phải...phát đạn đó phải là của cậu – Như nhìn Linh - ...đáng lẽ ng chết phải là cậu, NT đã làm sai gì, anh ấy có liên quan gì đến cậu mà phải hứng chịu như thế....nhưng anh ấy đã cướp lấy cậu ra từ tay tử thần và....
- Thế thôi ư? – Linh gào lên - ...sao anh ấy phải trả giá bằng mạng sống của mình...
- Vì cậu ấy có quyền lựa chọn – Như hét - ...trong giây phút đó.....cậu ấy đã chọn cứu cậu...cậu ấy đã chọn giữ lại mạng sống cho cậu...hi sinh vì cậu...cũng như cậu đã lựa chọn làm tổn thương cậu ấy....thay vì nói yêu cậu ấy….
Linh ngồi sụp xuống..lẽ ra Linh phải nói yêu anh sớm hơn,..lẽ ra cô phải làm thật nhiều việc cùng anh khi cô còn có thể...thế nhưng, những gì anh nhận đc chỉ là sự đau đớn...cô sẽ lại cô đơn...1 lần nữa ư? Nhìn ng mình yêu bỏ đi...cô sẽ để anh đi như thế sao?
Bác sĩ đã từ phòng phẫu thuật đi ra...1 ca phẫu thuật thất bại, nghe lời từ ông bác sĩ...Linh như sụp đổ hoàn toàn...nụ cười của anh...lúc anh ngây thơ nói về cô..lúc anh quan tâm cô...tất cả...kết thúc rồi sao? Tất cả...đã sụp đổ..giấc mơ bên anh mãi mãi đã vỡ vụn rồi sao...từng mảnh vỡ như cứa sâu vào trái tim cô thêm nữa..anh đã bỏ cô đi..1 con ng nữa...đã ra đi…
Ranh giới ấy...của sự sống và cái chết...thật mong manh và anh ko thể vượt qua...anh đã đi thật sao...anh đã rời xa cô thật ư? 1 lần nữa cô nhìn ng con trai ấy bỏ đi...bao nhiêu câu hỏi dồn dập đang dồn đến với Linh...cô ko biết làm thế nào... cô sống để chờ đợi,..ngày đc gặp G.Huy....và khi anh chết, cô đã suy sụp...nhưng gặp anh...NT đã cho cô can đảm để cô tiếp tục sống nhưng sao..ngắn ngủi quá..giờ ông trời lại mang anh đi...có quá tàn nhẫn ko?
Ko, cô đáng bị vậy...cô đã làm tổn thương NT, cô đã khiến anh buồn...cô ko đáng để có anh...vậy sao ng chết ko phải là cô....
- Nghị Tường...sao em vẫn còn trên đời...sao.. – Linh suy sụp hoàn toàn
- Ng nhà của bệnh nhân Trương Nghị Tường... – tiếng cô y tá vang lên - ..ở đâu?
- ... – Linh đứng dậy, mắt đỏ hoe....nhìn cô y tá..
- Là cậu à? – Cô y tá nhìn ‘úi, đẹp trai quá’ - ...bệnh nhân Nghị Tường đã chuyển sang phòng bệnh 102 rồi...
-... – Linh ngạc nhiên, cô muốn phi nhanh tới bên Nghị Tường. - ...sao...bác sĩ...-cô nghẹn lại.. - ...bảo anh ấy...đã...
- Đó là bệnh nhân khác mà – cô y tá hồn nhiên - …cậu ấy đc chuyển qua bên khoa hô hấp vì lấy đạn xong…
Cô y tá chưa kịp nói xong thì Linh đã quay phắt đi, mặt hầm hầm như thịt bầm bún chả…nhìn mặ cô ai cũng tưởng tượng thằng nào vừa đắc tội với cô đang nằm còng queo trong 1 cái xó xỉnh nào đó khiến họ chợt rùng mình…thực ra Linh đang rất vui, NT không chết, cô sẽ chạy ngay đến với anh ấy và nói cô yêu anh ấy…
Đứng trước cửa phòng 102…cô không dám vào…nhỡ..trong đó lại là 1 sự nhầm lẫn như lúc nãy..cô sẽ mừng hụt thì sao…Một bàn tay khẽ đẩy cửa bước vào…
- Anh là.. – cô gái nói (con bé hôn thê của NT ý) - …bạn anh NT à..
- … - Linh đã chắc chắn sau cánh cửa kia, NT đang nằm đợi cô, cô ngồi xuống, từ xa để nhìn NT ngủ, bình thường, cô có để tâm đâu, nhưng nay, cô muốn ngắm anh thêm nữa, anh đẹp trai thật…cô chăm chú nhìn mà cái mặt Linh cứ như muốn chạy ngay lại bóp cổ anh đến nơi khiến cô bé kia lo lắng…
- Anh …không sao chứ? – ‘úi, anh ý là ai mà đẹp trai thế kia’
- Không..- Linh mắt dán vào NT và quay ra..- …cô là…
- Em là…Diệu Linh ..vị hôn thê tương lai của anh Tường..
‘C..cái gì ? hôn thê ? Mình ko nghe lầm đó chứ ? cô ta là vị hôn thê, hừ, NT anh mau dậy ngay cho tôi, giỏi lắm...đã có hôn thê rồi cơ à..giỏi,...giỏi...trong khi tôi lo cho anh...khóc hết nước mắt vì anh khi tưởng anh đã chết...còn anh ...nằm ko mà cũng tán tỉnh con gái nhà ng ta đc...sao anh ko chết quách đi cho rồi..hả...hả..tên NT ngốc nghếch kia ? Lại còn Diệu Linh nữa chứ. Cũng tên Linh cơ đấy. Bực mình thật, ôi, tức chết mà...’
Dường như hỏa khí đang bốc ra ngùn ngụt từ ng của Linh, cô bé kia ko dám nán thêm nữa, nhanh chân ko thì chết..Linh cầm quả táo lên và..phăm phăm phăm...cô cầm dao chém táo...chứ ko gọt nữa...1 lúc sau..trái táo thành 1 đống trên đĩa...chả biết nên gọi là đống gì nữa..
- Linh... Linh... – NT đang mê man…
‘Ờ..đến ngủ mê còn gọi tên đứa khác nữa…bực mình…mình ngồi ngay cạnh mà không gọi… (đâu..anh gọi tên chị mà)…rồi, thích gọi thì cho gọi…’. Lúc này, mặt Linh y như thịt bầm xông khói..cứ như chờ lúc NT dậy là phi đến luôn, tư thế đã chuẩn bị sẵn rồi…
Mấy tiếng sau..cái sát khí của chị Linh không những không giảm mà còn tăng ngút trời …vì sốt ruột, và cuối cùng…anh NT cũng tỉnh…thế nhưng trc khí thái cao ngút trời của chị Linh, anh chả dám mở mắt ra luôn…cứ ti hí, thi thoảng nhìn hé chị ý xem đã nguôi giận chưa?
- Dậy đc chưa – Linh nhìn, ánh mắt sát khí đằng đằng…nhìn NT chằm chằm…
- ..-biết không ngủ đc nữa..NT mở mắt.. – ôi, đây là đâu nhỉ, thèm ăn hoa quả ghê…
- Trên bàn… - Linh gằn giọng khiến NT khẽ giật mình…híc, anh nhìn lên bàn thì ối giời ơi, cái đống gì nằm lù lù trên đĩa thế kia? - …c..cái…gì… đây?
- Táo.. – Linh nhìn NT không chớp mắt..
- Ăn đc không? – NT nhìn Linh ái ngại..
- Không ăn tôi để đấy làm gì? – Linh hằn học..
NT không biết ai, cái gì, thứ gì, ng nào dám chọc giận Linh đến như thế, làm anh phải chịu vạ lây.. (anh là kẻ gián tiếp gây ra ý)
- Nay..-NT dò xét.. – ai chọc tức em vậy?
- Anh NT..anh tỉnh rồi sao? – Tiếng con bé Diệu Linh vang lên.. – em gọt quả táo cho anh ăn nha, ơ, anh đang ăn cái đống gì vậy – nghe đến đây, Linh bốc hỏa như muốn thiêu rụi luôn cả bệnh viện – không ăn thế đc đâu, anh đang bệnh, đưa đây, a, cái này chắc là anh kia gọt à? Con trai bất tài trong mấy cái này thật đấy, thôi, để em gọt cho dễ ăn…
Thôi, quả này cái bệnh viện này ra tro luôn, NT nhìn Linh và đã hiểu phần nào câu chuyện khiến nàng ta tức giận.. NT nhìn con nhóc kia..rồi lại nhìn Linh ‘úi, mẹ ơi, chọc vô tổ kiến lửa rùi’
‘hừ, lại còn liếc mắt đưa tình với con nhỏ nữa…cay cú’, Linh ngồi im, bất động. NT biết thừa, đằng sau im lặng là có giông tố. Anh hất nhẹ cô bé ra…hỏi
- Ơ…Huy này…
- Về đây! – Linh đứng phắt dậy, hỏa khí ngút trời giờ đã chuyển sang tử hàn khí lạnh thấu xương tủy khiến NT khẽ rùng mình.. – 2 vợ chồng cứ tiếp tục.
Linh đóng cửa cái rầm.. ‘thôi, thế này tiêu mình rồi, Linh giận mất rồi, hiểu lầm nữa, trớ trêu thay, thôi, cuộc đời mình chấm dứt tại đây luôn…huhu’ NT khóc thầm bên trong…
Chap 26: Hiểu lầm
2 tuần trôi qua kể từ ngày anh bị thương, Linh không đến thăm anh nữa, tất nhiên không phải vì cô ghét anh, không yêu anh mà là vì cô sợ nhìn cảnh ng khác chăm sóc anh mà không phải là cô (biết chăm sóc đâu, chị mà chăm sóc, anh ý nặng hơn thì có..). Nghĩ mà thấy bực, cô gái kia từ đâu chui ra thế không biết, làm Linh hậm hực suốt hai tuần, nửa tháng chứ phải ít à… còn anh, ngày nào anh cũng chờ cô đến, mà cô không đến…anh nghĩ chắc Linh giận anh thật rồi,..trc khi bất tỉnh, anh đã nghe thấy cô nói cô yêu anh, không biết có đúng không nhỉ, nhưng yêu phải tin nhau chứ..mà kể ra cô không tin cũng đúng, từ trước tới giờ đã lần nào anh chịu tỏ tình đàng hoàng đâu, mà có muốn thì nhìn nụ cười chết ng của Linh anh cũng nào dám nói đc gì nữa…lần này ra viện anh quyết tâm sẽ tỏ tình với Linh thật hoành tráng, khiến cho cô ấy không đồng ý không đc, nhưng trước hết cần giải quyết cái con bé Diệu Linh này đã…
Cuối tuần, chuẩn bị xuất viện, anh vừa ra đến cổng viện thì thấy, Như và Doanh đang lôi lôi, kéo kéo 1 cô nào đó, nhìn mãi mới ra, là G.Linh…anh vừa mừng, vừa sợ…hôm nay, cô ấy đã trở về với thân phận thật sự, cô mặc chiếc váy trắng, đôi giày búp bê màu hồng nhạt, mái tóc dài, trông cô không khác gì thiên thần, chỉ thiếu mỗi đôi cánh còn khuôn mặt thì lạnh lùng quá…
- Các em đến đón anh à ! – NT hỏi.
- Họ thôi, tôi tiện đường – Linh cắm cảu khi nhìn con bé cũng tên Linh kia
- Vẫn giận anh à? – NT dò hỏi
- … - Linh quay đi. Thôi, thế này là vẫn giận rồi, giờ phải làm sao cho cô hết giận đây,..
- Đừng giận… - NT đến gần Linh, đang sẵn cơn tức, anh lại tiến gần thế này, khoảng cách quá lí tưởng để Linh trút giận rồi còn gì, và không ngoài dự đoán, anh ăn trọn cú sút của Linh vào bụng - … anh đang bị thương mà…khụ…khụ…khụ..
- Về thôi.. – Linh quay đi…
Bỗng, 1 phát bốp…1 bàn tay ai đó vừa giáng cho Linh 1 cái tát nảy lửa, Linh chơ chọi giữa khoảng không và ngã phịch xuống đất…lúc định thần lại thì đó là con Diệu Linh…nó đã tát Linh…cô đứng dậy, không phải hỏa khí, không phải hàn khí, mà là tử khí bốc lên ngùn ngụt..
- Đừng tưởng cô có anh trai đẹp trai mà cô làm kiêu nhá – Con bé nói lớn
- 2 vợ chồng nhà người đc lắm..- Linh không nói thêm…
Linh bỏ về trong tiếng gọi của NT…
- Anh giỏi – Như nói - …đã có hôn thê…mà còn…tôi đánh giá anh cao quá…nghe đây, phát tát này… - Như quay sang, tát 1 cái không kém vào mặt của D.Linh… - như ng ta thường nói đấy, có vay có trả…
Như bỏ đi và không quên ném cho NT 1 câu rằng cô sẽ không để cho Linh động lòng với anh thêm 1 lần nào nữa đâu.
NT từ lúc nhìn Linh bị tát tới giờ, đứng chết trân, trong đầu anh chỉ có đúng duy nhất 1 dòng chữ mà Như đã từng nói với anh
- Cô ấy đã từng bị bắt nạt..
Anh thẫn thờ… Diệu Linh lay anh…gọi …gọi với ánh mắt “đòi công bằng cho em”
- Anh Tường…a..
NT nắm lấy bàn tay cô, mắt anh, không phải là đôi mắt như thường ngày, nó như ánh mắt của 1 con hổ khát mồi, anh nắm chặt như muốn bóp tay cô ra làm cháo vậy…
- A…em đau…đừng bóp tay em – D.Linh kêu lên
Bốp…1 cái tát như trời giáng giáng thẳng xuống mặt D.Linh, cô ta nằm chỏng chơ giữa mặt đất, trên mặt còn hằn sâu những nét lằn của bàn tay thô bạo kia..cô hoảng loạn tột độ mà không biết vì sao mình bị đánh 1 cách thô bạo như vậy, NT của thường ngày không còn nữa mà thay vào đó đang là NT tức giận tột độ, chỉ muốn xông đến bóp chết cô cho rồi…
- Không..ai…đc đụng vào..ng con gái..tao yêu…- NT nghiêng mặt nhìn cô ta - …như ng ta nói,…có vay có trả…riêng tao…nhận 1 trả 10…đừng tưởng..mày là con gái…tao không dám…đánh…
NT đang chực giơ tay lên, nhỏ Linh sợ hãi tột độ, 1 cái tát đã làm cho cô đau, xót như vậy thì 10 cái, cô sẽ không ra dáng ng nữa à…
- Dừng… - Linh kêu lên, bên cạnh Linh là Như và Doanh, có lẽ bọn họ đã nói chuyện, Linh mặt lạnh băng tiến về phía NT nhìn anh chăm chú, anh cũng nhìn cô, 4 ánh mắt chạm nhau nhưng không hề có sự đồng cảm mà ở mắt anh hiện lên 1 con mãnh thú, còn ở mắt cô là sự vô cảm…và ánh mắt vô cảm ấy đã chiến thắng, ánh mắt anh đã dịu đi, anh không bực nữa,..mà anh muốn ôm lấy cô..bỗng cô quay đi… - …sống tốt…
Lời nói ấy khiến anh như rơi từ 9 tầng mây cao xuống…cô bỏ anh đi ư? Sao cô lại làm thế..? anh không hiểu…và anh cứ đứng đấy nhìn Linh quay đi…
Sáng hôm sau, Linh uể oải bước đến trước gương, lâu không soi gương, giờ nhìn lại, cô cũng xinh đó chứ, cơ mà sao cứ bị nói là con trai khi cô cắt tóc ngắn thế nhỉ? Không lẽ…là vì đôi mắt cô lạnh lùng quá…hay…tại…cái ngực cô màn hình siêu phẳng, cô đã nhỏ ng rồi…lại còn vác màn hình siêu phẳng này nữa chứ, ai cũng nghĩ cô dễ bị bắt nạt…bỗng, cô lại nhớ tới NT: ‘công nhận ngực cô nhỏ thật..ko biết số đo vòng 1 là mấy?....đã đc 30 chưa…’’ . Linh cười ngẩn ngơ…nhưng nghĩ lại thì, hỏa khí lại bốc lên khi cô nói yêu hắn…mà hắn có nói yêu cô đâu bao giờ chứ? Cứ như cô đã tỏ tình trước vậy, ôi, ngại quá đi mất, giờ cô phải làm sao…cô đã lo cho hắn như thế, mà hắn lại thích ng con gái khác, hôn thê nữa chứ…cô tự nhủ thầm nếu lần sau cô mà còn gặp lại, không cho hắn 1 trận thì cô không phải là …LÂM GIA LINH…
- Linh, bây giờ mẹ cho con 2 lựa chọn…- Tiếng mẹ cô cất lên… - 1 là lấy chồng, mẹ có đám này, họ muốn hỏi cưới con….2 là không đồng ý thì quay về Mĩ…mẹ sẽ không có đứa con gái nào như con…
- Về Mĩ… - Linh buột miệng rồi phi lên nhà.
- Mày.. – Mẹ cô không tin nổi vào mắt mình nữa.. – mày biết đây là mối thông gia tốt không? 1 mối làm ăn từ trên trời rơi xuống đấy..
Linh lên phòng, không thèm nghe..ừ thì đi, cô cũng chả muốn cưới cái tên chết tiệt gì mẹ nói, cô cũng chả có hứng thú khi ở lại Đài Loan, sang Mĩ, cô lại học lại…cô cũng chả muốn ở đây lâu, nghĩ đến NT, cô thấy ghét…
Chiều hôm đó, Linh tới trường và thu dọn đồ đạc…cô nhìn quanh căn phòng thì..
- Quả thật cậu đã yêu hắn rồi – Như lên tiếng…
- Không có chuyện đó – Linh quay ngoắt…
- Nghĩ kĩ đi Linh, tôi không muốn xa cậu – Như nài nỉ - …NT thì sao? Trên đời này chỉ có mỗi tên đó thôi sao?
- Chả liên quan gì tới tôi, tôi đi đây – Linh mặt lạnh băng tiến về phía cửa và quay đi
- Chị Linh… - Doanh hét và thở hổn hển, hình như cô biết nay Linh sẽ đi, cô tới để tiễn Linh
- Doanh à. – Linh quay lại - …Huy chính là mình, mình xin lỗi vì đã lừa bạn..
- Không.. – Doanh lắc đầu nguầy nguậy, - …Linh là ai đi nữa, em sẽ luôn gọi chị 1 tiếng anh, chị…vì Linh đã cứu em..em là ng của Linh rồi…dù thế nào…trông chị rất ngầu…em thích chị ở điểm ấy…cho em theo chị nha!
Lúc này, Linh thấy cô nhóc lấy ra từ đằng sau 1 chiếc va li nhỏ, Linh khẽ gật đầu…và cô cùng nhỏ đi, cô sẽ đi chuyến máy bay đêm, để không ai biết rằng cô sẽ đi….để những chiếc đèn pha trên máy bay sáng lung linh như ngôi sao kia sẽ thu hút sự chú ý của ng đó…phần nào…hôm nay,…cô không gặp đc NT, anh đã về nhà…chắc lại đang chuẩn bị cho lễ cưới chứ gì…? NT chết tiệt, đợi đấy tôi sẽ có 1 ng chồng tốt hơn anh vạn lần cho mà xem.. Linh chợt nghĩ…
Như kéo nhỏ Doanh lại
- Cấm gọi cho NT rằng Linh đi rõ chưa..
- Nhưng – Doanh ấp úng..
- Không nhưng…. – Như nghiêm mặt..
Doanh ngậm ngùi đi theo…
6h tối, tại sân bay…
Linh quay lại như đang tìm kiếm 1 ai đó, và rồi, chuyến bay cũng sắp cất cánh,,.. không thấy bóng dáng anh…cô lại chột dạ…cô quay đi…hình như cô nghe thấy tiếng còi xe ô tô, tiếng xe công an đang chạy…cô chợt mỉm cười nhẹ ‘không thể nào’
- L..â…m..hộc…hộc..G…i…a…hộc…hộc…L…i…n..h…hộc…hộc…- từ phía sau, 1 chàng trai mồ hôi ướt đẫm, thở không ra hơi…nhìn anh bê bối không chịu đc, anh là NT, quần áo ngủ mặc nguyên, chân đất….
Linh quay phắt lại…nhìn NT…Doanh cũng cười vui vẻ…Linh rất vui, ánh mắt này y như cô lần đầu ra biển…2 má cô ửng hồng, và có phồng lên có chút giận dỗi, nhưng đôi mắt trong veo kia đang long lanh ánh lên những tia nhìn vô cùng đáng yêu…bỗng, chợt nhận ra, mình đang trong tình trạng mà xung quanh, mọi ánh mắt hình trái tim đang đổ dồn, mà lạ ở 1 chỗ,…không phải chỉ riêng đàn ông mà cả trẻ nhỏ, ng già và cả phụ nữ nữa…vì trông cô giống y như con búp bê babie vậy, NT đứng chết trân, ngẩn ng nhìn Linh…
- Về đi…- Linh lại lấy lại vẻ lạnh lùng…nói ‘cái miệng chết tiệt, sao mày ngu ngốc thế?’
Chợt nhận ra tử khí đang ngùn ngụt, NT mếu mó…
- Em…tha thứ cho a,….
NT chưa nói hết câu thì… Linh đã phi như bay đến thụi, huỵch, bụp, chát…liên tục…NT chỉ còn biết đỡ đòn..nói thật, …các đòn của Linh chỉ là muỗi đốt inox thôi…nếu đánh vào lưng…hay chân tay…đường này..cô cứ nhè bụng mà thụi, anh chỉ có nước ôm bụng..
- Hả dạ rồi.. – Linh thở hồng hộc
- Hết giận rồi hả em… - NT mếu máo
- …đi đc rồi – Linh quay mặt…
- Ơ…….
Cô quay đi trước sự ngạc nhiên tột độ của bao con ng nhìn cô sợ hãi (ai mượn đanh đá quá), và NT đang nhìn cô…mặt méo xẹo…bỗng anh đứng thẳng dậy, lấy lại phong độ của 1 tên nam nhi…và….tiến đến phía Linh, toàn sân bay im lặng…