______Ở trên lớp________
Đã vào tiết hơn 15’ rồi, từ khi vào lớp đã không thấy bóng nó và bọn họ, nhưng Minh không quan tâm, chỉ chú ý đến bàn của nó thôi, Minh không biết nó bị bệnh hay không mà hôm nay lại không đi học, không có nó, buổi học thật chán, anh lấy cái máy nghe nhạc được để trong tủ ra, nhưng anh vừa chạm được cái gì nhỉ, rác chăng, Minh lôi nó ra khỏi cái bàn yêu quý của mình, à thì ra là 1 tờ giấy, nó có chữ, để đọc xem
“Chúng tôi đã bắt bạn gái của cậu, mau xuống sân sau trường ngay bây giờ, nếu không chúng tôi không biết mình sẽ làm gì với cô ta đâu”. Còn in thêm dâu tay máu nữa chứ, cái này là dấu tay của anh Bảo nà.
Khi đọc xong bức thư, anh không nghĩ ngợi gì thêm mà phóng ngay xuống sân thượng, mặc cho ông thầy la hét, lớp trưởng kêu réo, bây giờ anh chỉ sợ nó có chuyện gì thôi, đâu cần nghỉ đến những chuyện tiếp theo chứ, nếu nó mà xảy ra chuyện không may anh sẽ hối hận xuốt đời.
_______Ở sân sau trường________
_Trời, cậu kều tôi chùm cái dớ thấy gớm này của cậu lên đầu hả? Nằm mơ đi!_Bảo la làng khi Hoàng bắt anh chum cái dớ bốc mùi lên đầu
_Ai kêu cậu không chuẩn bị cẩn thận trước làm chi, với lại tôi đã hi sinh đôi vớ, cắt nó ra 2 cái lỗ để vừa 2 con mắt to tướng của cậu nữa đó, biết tiết của lắm không hả?_Hoàng cũng ương ngạnh trách lại.
_Chứ chọn cái gì đẹp đẹp, sạch sạch chút đi, ai lại đi lấy vớ đội lên đầu chứ hả!_Bảo cũng không tha, cãi tiếp.
_Hai người thôi đi, tui nghe bọn đàn em nói cậu ta đang chạy xuống đây đó, ở đó mà lo cãi_Như trách cứ, nhéo hai lỗ tai của 2 anh làm 2 người cứ xoa xoa tai rồi lại nhăn nhó mặt vì quá đau.
_Một hồi hù hù cậu ta thôi nha, cho cậu ta đánh 1 2 cái rồi giả bộ xỉu, lén kím đường mà trốn nha, nếu không bị bắt lại là bể chuyện hết đó_Hoàng căn dặn nói với Bảo.
_Biết rồi, mà lúc chạy tui nói 1 2 3 thì chạy nha!_Bảo nói.
_ok!_Hoàng đồng ý.
_Hai người cứ lo chuyện đi nha, tui kiếm chỗ núp trước đây, không thôi bị lộ thì xong chuyện_ Tiếng Như nói văng vẳng đâu đây mà thân đã phi ra tuốt lên tầng 1 rồi.
Bịch, bịch, bịch….
_A, chắc tới rồi, chum vào mau_Hoàng căn dặn.
_Ờ, ôi, sao mà thúi quá vầy nè, mấy ngày không giặt rồi hả?_Bảo trợn mắt nhìn Hoàng.
_Hà hà, chỉ mới có tuần hà!__Hoàng vẫn còn tươi cười nói, trong khi Bảo đang tức ói máu.
Minh đứng trước mặt nó, mặt mầy lắm lem mồ hồi, anh khẽ vuốt mặt bước tới gần nó nhưng đã bị hai tên bịch mặt đen, nhìn giống mấy tên cướp, nhưng vẫn còn mặt đồng phục trường chắn lại.
_Mày muốn cứu con nhỏ này phải bước qua xác của tao cái đã_Tên bên trái nói (Hoàng đấy nhé, lúc này giả giọng, chắc hông ai nhận ra ổng nổi đâu)
_Ưk, cậu thắng tụi tui rồi mới thả cô ấy ra_Bảo nói bằng tiếng của mình, chưa gì đã bị Hoàng đánh vô lưng 1 cái binh, làm chới với, biết mình làm sai, anh thẳng lưng, ưởng ngực, giọng chí chóe cất lên_Mày đánh thắng 2 đứa tao rồi mới được dẫn con nhỏ này đi.
_Hừ!_Minh không nói gì chỉ bay đến đánh Hoàng và Bảo tới tấp, anh Hoàng nhà ta, nhát gan, mới bị anh Minh quýnh trúng có 1 cái hơi đau đã nằm lăn ra đất rồi, bỏ mặc anh Bảo bị Minh đánh bầm dập, choáng váng thấy thằng đồng bọn nằm lăn ra đất anh cũng giả vờ xỉu theo kế hoạch.
Minh chạy lại bên nó, cởi trói, tháo khăn ở quanh miệng ra, nước mắt nó ở đâu tuôn ra hết, nó nhào vào lòng Minh, cậu cũng không đẩy nó ra mà ôm chặt nó hơn, nó khóc ướt cả áo anh, nhưng anh không hề gì, khẽ hôn lên trán nó.
Thấy kế hoạch đã thành công, các thành viên làm nhiệm vụ quyết định rút lui, Hoàng khẽ khều khều Bảo vì thấy anh đang nằm bất động trên đât, chắc sắp ngủ luôn rồi.
Bảo giựt mình, biết sắp chuồn, anh bắt đầu đếm:
_ 1 2
Chưa đến 3 Hoàng đã co 2 cẳng chạy mất tiu bỏ đồng đội ở lại, than trời khấn phật cho khỏi bị Minh bắt lại, anh cũng hoảng hồn chạy theo bạn mình.
Minh định rượt theo, nhưng bị nó kéo lại. _Minh đừng đuổi theo, mình biết bọn họ là ai rồi, mình sẽ xử lý bọn họ sao_ nó nói đến đây thì bọn người (Như, Hoàng, Bảo) đang đứng ở 1 góc khuất, xem xét tình hình, rồi tự không rùng mình.
_ Minh xin lỗi vì tại Minh mà Hân bị bọn người đó bắt ra đây._Minh khẽ cuối đầu, tránh ánh mắt nó.
_Minh à, mình muốn kể cho Minh nghe chuyện này, mình biết Minh rất giận mình, nhưng Minh hãy cho mình 1 cơ hội giải thích, thật sự Minh đã hiểu lầm mình rồi!_nó khẽ nắm tay Minh và nói, có lẽ chính nó đã làm đau Minh, nên nó cần phải mở lời trước.
Minh nghe tới khúc đó, anh cảm thấy vui vui làm sao ấy, vẻ mặt anh trông sáng sủa hơn, nụ cười chợt xuất hiện trên khuôn mặt anh như ngày nào. Anh rất muốn nghe nó giải thích, thật sự anh cũng không muốn nó và anh kết thúc 1 cách lãng xẹt như vầy đâu.
“ Từ lúc sinh nhật tròn 10 tuổi mình, mình và anh mình đã quen được Nam, nhờ vào tiệc sinh nhật đó, ba anh ấy là đối tác của ba mình lẫn ba cậu, có lẽ cậu từ nhỏ cũng đã biết anh Nam rồi phải không?_nó nói rồi nhìn sang Minh, không thấy cậu ấy nói gì mà chỉ gật đầu_anh Nam bằng tuổi anh hai mình và còn học cùng trường nữa, nên mối quan hệ trở nên rất thân thiết, anh hai thường dẫn anh Nam về nhà mình chơi, lúc đó anh ấy rất baby nha, lại có tính hòa đồng nữa chứ, nên có rất nhiều người thích anh Nam và mình cũng không ngoại lệ_nói tới đây thì bắt gặp ánh mắt ai đó, như ngọn núi lửa đang bắt đầu hoạt động, nó cười với Minh, nó biết Minh đang ghen đây mà, nhìn khuôn mặt cậu ta bây giờ chỉ muốn “cạp” 1 cái thôi_để mình kể hết được chứ_ánh mắt Minh từ từ dịu xuống_mình thích anh ấy vào hồi lớp 7, có lẽ mình là con nít quỷ phải không! Đầu năm lớp 8 mình đã bày tỏ với anh ấy_giờ mắt Minh lại tiếp tục phát sáng, sao nó thích Minh tỏ thái độ thế này quá nhỉ_và anh Nam đã chấp nhận mình, lúc đó mình cảm thấy hạnh phúc biết bao, nhưng có lẽ đó chỉ là cảm giác thoáng thôi, vào cuối năm lớp 9, mình thấy anh ấy ôm ấp cô gái khác trong quán kỉ niệm của 2 đứa, lúc đó mình thấy hụt hẫn lắm, có lẽ mình đã quá ngốc, không biết giữ bạn trai mình chăng? Hức..hức.._nó bắt đầu khóc, làm Minh luống cuống, năn nỉ ỉ ôi nó, cậu nghĩ chắc nó phải thích Nam lắm nên mới thế, không hiểu sao tim cậu chợt nhói lên 1 cảm giác khó tả, nó thích Nam vậy còn anh, anh là gì đối với nó đây_mình không sao, mình không bao giờ khóc vì cái hạng người đó đâu, cứ để yên như vậy để mình kể tiếp,…dù biết anh ta phản bội mình, nhưng mình vẫn ngu muội, chẳng hiểu rõ sự thật, mặc cho anh hai mình khuyên can, dặn dò, đừng nên qua lại với Nam nữa, nhưng mình vẫn ngoan cố, cứ đâm đầu vào hạnh phúc ảo, đến 1 ngày anh ta dùng những lời ngon ngọt, đường mật, bảo mình hãy tin tưởng anh ta và trao cho anh ta cái quý gia nhất của đời con gái, thì tình cảm 2 người sẽ gắn bó hơn, thân thiết hơn, không còn xảy ra những hiểu lầm xung đột này nữa và khi ra trường anh ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho mình, sẽ lấy mình làm vợ, nhưng người tính không bằng trời tính, anh hai mình đã biết rõ bản tính Nam và biết Nam đưa mình vào khu du lịch quốc gia, anh hai chạy ngay đến đấy tìm kiếm khắp nơi và bắt gặp Nam đang ép bức, làm nhục mình, ở 1 góc khuất sau ngách đá, anh hai đã đến là đánh Nam, kéo anh ta ra khỏi mình, lúc đó mình hoảng lắm chưa biết làm gì cả, và chính lúc đó, hức..hức…_nó lại khóc và ôm chầm lấy Minh, Minh chỉ biết vỗ vỗ lưng nó, cho vơi đi nỗi buồn_chính Nam, chính Nam đã xô anh mình xuống thác suối, chính anh ta, chính ta đã hại chết anh hai, chính anh ta đã hại chết anh Long, hà..hức…hức…huhuhu…._chính Minh cũng bất ngờ trước lời nói của nó, chẳng lẽ Nam là người đã hại chết Long, đứa cháu đức tôn của tập đoàn Lâm thị, người được mệnh danh là thần đồng chứng khoán sao, anh Nam làm như thế là vì cái gì, vậy như thế nào mới là bộ mặt thật của anh đây hả anh Nam?, Minh ôm chầm lấy nó, anh tin nó, nó nói gì anh cũng tin, anh cảm thấy mình thật vô tâm khi không tìm hiểu thực hư mà đã trách oan nó, nó thật đáng thương lắm rồi, chắc nó nghĩ mình là đầu mối gây ra cái chết của anh mình nên mới trở thành con người như thế này. Minh nhớ về ngày sinh nhật thứ 10 của nó, nó mặt 1 bộ váy màu trắng tuyết, long lanh kim tuyến, có cái nơ màu đỏ ngày eo, mang giày búp bê, tóc thì xõa dài tới lưng, mái ngố, khi cười hiện lên 2 núm đồng tiền nhỏ nhỏ, xinh xinh, trông thật đáng yêu, anh nhìn nó y như 1 thiên thần vậy, nhưng từ buổi sinh nhật đó, anh khó mà gặp lại nó, cho đến tận bây giờ, chắc có lẽ lúc đó bên cạnh nó đã có Nam, mặc dù anh Nam có đến trước anh, dù anh ta có là 1 người bạn, người anh kết nghĩa của Minh, nhưng anh ta đã làm nó khổ, làm nó đau, và cả chị Thanh phải gầy gò vì mong nhớ anh ta, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cái tội lỗi này.
Ở 1 khúc xa có 3 con nháy nhảy lên nhảy xuống tìm chỗ sáng để rình mò xem cặp đôi ở đằng xa xa đã làm lành lại chưa, kế hoạch của họ đã hoàn thành ra sao và kết quả như thế nào?
Chẳng biết vô tình hay cố ý, nhưng việc từ đầu đến cuối từ lúc giăn bẫy dụ Minh vào, cho đến lúc nó kể cho Minh nghe, đều lọt được vào tai của ai đó, người đó chạy thẳng lên phòng 12B1, thủ thỉ vào tai 1 người khác, người đó nhíu mày, nghiến răng, bóp chặt tay, nói khẽ:
_Nếu em muốn có thêm người nhún tay vào cuộc chơi của chúng ta, thì hãy mua sẵn quan tài cho người đó đi!
_Này Như, mày làm gì mà mặt mầy chù ụ vậy hả?_nó đến gần Như, ngồi cạnh nói.
_Xí, bây giờ mới chịu chú ý đến con bạn này à, cứ tưởng trong đầu mày suốt ngày chỉ có Minh ga lăng, Minh đẹp trai, Minh phong độ của mày thôi chứ._Như làm mặt giận với nó.
_ờ, tao là vậy đó, bộ không được như thế thì ghen tị à!_nó chọc.
_Hứ, tao mà thèm, đang bực mình mà còn gặp mày nữa, thiệt không biết kiếp trước tao có thiếu nợ mày hay không?_Như than thở.
_Chỉ chọc 1 chút cho mày cười thôi mà, làm gì ghê vậy? Mà mày nói đang bực mình mà, chuyện gì dạ?_cái tính bao đồng của nó lại nổi lên.
Như liếc nó 1 cái, chỉ thấy nó cười còn nhướn nhướn chân mầy nữa chứ, nhìn gian bà cố lun.
_Để hết giờ học đi, rồi tao đưa mày tới chỗ này!_Như nhìn nó nói.
_Ok!_nó tủm tỉm đi về chỗ ngồi, suốt buổi học nó ngồi không yên, cứ kêu kêu tên Như, rồi lại khều khều Như hỏi này nọ về chuyện của nhỏ làm nhỏ chữi bới, bịt tai lại, úp mặt xuống bàn, nam mô a di đà phật làm ơn đuổi cái bà 8 này đi giùm con. _________Hết giờ học_____
_Để tao gọi cho Minh cái! Hồi sáng lỡ hứa đi ăn kem òi!_nó vừa đi vừa nói.
Còn cô bạn kế bên chỉ chặc lưỡi với con bạn thân của mình, lúc khi quen nó cô cứ tưởng nó sẽ không quen bạn trai chứ, nếu có chỉ vài ngày rồi bỏ thôi, chứ ai ngờ, chắc chỉ có Minh mới thay đổi được nó thôi, bây giờ trông nó đáng yêu, dễ thương hơn lúc trước nữa, ra vẻ con gái nhà lành hơn, mấy tuần nay chẳng quan tâm gì đến chuyện của bang hết, không biết nó làm như vậy là đúng hay sai đây?
Đi trên chiếc taxi chừng 15 phút, giờ đây nó và Như đang đứng trước 1 khách sạn hạng cao cấp nhất thành phố, người ra kẻ vào, từng cặp từng cặp một.
_Hả??_nó tròn xoe mắt nhìn cái khách sạn bự tổ chảng trước mặt_cậu..cậu muốn mình làm gì ở cái khách sạn này vậy?_nó sút cà lăm khi Như dẫn nó đến đây.
_Mày đang nghĩ lung tung gì hả con quỷ!_Như cú đầu nó 1 cái, quát.
_Hỳ hỳ, ai biểu dẫn tao đến chỗ này mà không nói gì hết, ai mà biết chuyện gì?_nó chưa kịp nói hết đã bị Như kéo tọt vô lùm cây.
_ế ế, con nhỏ này, đường rộng lớn không đi mà phái đi vô bụi lùm hả, hồi nãy mày dẫn tao đi tới khách sạn tao còn hơi lưỡng lự nghi ngờ giới tính của mày, còn bây giờ tao đã chắc chắn suy nghĩ của tao là đúng! Á!_nó nói lảm nhảm 1 lúc thì bị Như cho thêm cái nhéo làm nó hét lên.
_Nhỏ nhỏ thôi, đi theo dõi mà cái miệng như cái loa phát thanh á!_tay Như đang bịt miệng nó, mắt thì dáo dát nhìn đâu đó, khi xoay sang thì thấy nó đang nhìn trân trân mình, có lẽ hiểu việc làm của mình hơi vô duyên, cô liền buông tay ra, đánh lảng sang chuyện chính_mày nhìn kìa!_tay Như chỉ về phía cổng khách sạn.
_Đâu, đâu, để tao coi, làm gì mà mày bí mật thế không biết?_nó nhón lên nhìn cho thật kĩ, ở trong khách sạn có người bước ra, là 2 người đàn ông, có lẽ thân thiết lắm, còn kề vai sát cánh nữa mà, 1 người có vẻ lớn tuổi hơn đang xoa đầu người còn lại, người đàn ông trẻ tuổi hơn đang vui cười, ra vẻ ngoan ngoãn và ông kia đưa cho cậu 1 bao thư, hình như là tiền thì phải.
_Mày làm tao mất 1 buổi đi chơi với Minh, rồi làm tao bị kiến cắn nãy giờ chỉ vì đi nhìn lén 2 thằng đàn ông thôi sao, sao dạo này mày có tính khác người quá dạ mậy!_nó nổi sùng với Như.
_Mày làm như tao khùng lắm vậy, mà nãy giờ mày nhìn thấy gì rồi?_Như hỏi.
_Trời đất ơi, mày đâu có khùng đâu, mà là quá khùng luôn, trời nắng chan chan vầy nè, mà chui vô bụi lùm nhìn trộm trai, mà trai đẹp còn đỡ đỡ, trai xấu hoắc mới ghê chứ, mà còn già nữa chứ, bộ mày mới đổi gu hả Như!_nó chê trách cô.
_Á!_lại một phát rõ đau_Nãy giờ mày nói sàm gì vậy hả? Tao nói mày có nhìn ra ai không, cái người đang nhận bao thư đó!_Như nói rồi chỉ thật chính xác vô người anh ta.
_Sao không nói sớm để tao xem!_nó lại ngó đầu ra nhìn_AAAA….ứm.ứm..oái_nó bị Như chặn họng lại, nếu không sẽ lộ hết quá.
_Suỵt! Mày nhỏ tiếng giùm cái, người ta thấy bây giờ! Mà thấy được chưa._Như nhìn sang nó nói.
_Ờ, thấy được rồi, mà sao nó lại ở đây vậy, còn người đàn ông kia nữa._nó thắc mắc nói.
_Tao cũng đâu có biết đâu, mấy bữa nay tao thấy Hoàng cứ xin nghỉ về sớm hoài, nếu không thì khi hết giờ, cậu ấy, gắp rút xếp tập vở và chạy nhanh đi, tao thấy lạ nên đuổi theo, ai dè lại đến khách sạn này nè!_Như mặt buồn xo nói.
_Nó có quan hệ gì với cái ông đó ta, hồi nãy tao còn thấy cái ông đó đưa bao thư cho thằng Hoàng nữa, chẳng lẽ..thằng Hoàng…nó… nó làm cái chuyện đáng sỉ nhục đó hả?_nó e dè nói.
_Ưhm, tao không biết đâu, chắc không phải đâu mà, Hoàng không phải là người như vậy đâu, tuy cậu ấy đã ra sống riêng, nhưng gia đinh cậu ấy cũng đâu túng thiếu đến mức phải làm cái công việc đó chứ!_Như lắc đầu, trề miệng nói.
_Chứ những gì mình thấy là cái gì, nếu mày muốn biết sự thật thì dễ thôi!_nó nói chắc.
_Mày có cách hả??_Như mặt tươi tỉnh trở lại.
_Ờ, đi thôi!_nó kéo thẳng tay Như đi đến cổng khách sạn, mặc cho cô nàng năn nỉ, níu kéo, không chịu đi., thế là phi vụ thám tử của cô đã bị nó phá tan hết rồi, huhuhu…..
_Hoàng!!!_nó kêu lớn khi thân thì đang phi lại cậu. _Ủa, Băng, Như 2 người đi đâu đây?_Hoàng hỏi.
_Bạn cháu à?_Người đàn ông đứng tuổi cũng hỏi.
_À, vâng! Đây là 2 người bạn thân mà cháu thường nhắc với chú đấy ạ!_Hoàng cũng bình thản trả lời, trong khi hai cô nàng đứng cạnh đang chấm hỏi rồi lại chấm hỏi.
_Ưhm, thôi cũng đến giờ ta đi làm rồi, nếu được thì tối cháu lại đến chỗ chú nhá!_ông chú đó nói rồi tốc hành leo tuốt lên chiếc taxi gần đó.
_Âý ấy, làm gì mà kéo lỗ tai tui vậy hả! Ây da_Hoàng xoa xoa tai nói, rồi lại quát_Biết đau lắm không hả?
_giờ mà còn nghĩ đến việc đau nữa hả, hôm nay ông không nói rõ với tụi này thì ông đừng hòng ra khỏi chỗ này!_nó hùng hổ nói.
_Nói rõ gì?_Hoàng cũng khó hiểu hỏi.
_Tại sao, tại sao vậy hả? Làm 1 việc đáng xấu hổ như vậy mà cậu cũng quyết định làm hay sao, bạn bè đầy đủ ở đây sao cậu không nói lời nào, có phải cậu xem nhẹ chúng tôi lắm không hả?_nó lại gân cổ lên nói.
_Cậu nói cái gì vậy Băng? Mình không hiểu gì hết á!_Hoàng vẫn khăn khăn không hiểu.
_Hoàng!!!_tự nhiên Như đến gần Hoàng, hét tên cậu,dùng tay bá cổ cậu ấy làm 2 người đang đứng nói chuyện phải lấy keo dán miệng lại, nhìn chằm chằm cô_cậu đừng như thế mà, tụi mình đã biết hết mọi chuyện rồi, cậu và ông chú ấy, sao cậu không nói gì với mình hết vậy, cậu xem mình là gì trong cuộc đời cậu hả, nếu cậu nói ra mình nhất định sẽ giúp cậu mà, sao phải che giấu mình chứ, hix hix_cô nàng đang sấp làm thêm màn nước mắt đây mà.
_Mình xin lỗi vì đã không nói gì với 2 người, nhưng tại vì hoàn cảnh ép buộc nên mình phải làm thế thôi!_Hoàng bây giờ mới chịu thừa nhận, vì sợ nước mắt của người đẹp mà
_Hoàn cảnh ép buộc?? Hơ, cho dù cậu có túng thiếu đến đâu, khổ sở đến đâu, gia đình cậu chẳng lẽ bỏ mặc con mình mà không đoái hoài đến hay sao, đường đường là thiếu gia nhà danh giá lại đi làm cái công việc thua cả dân thường nữa à!_nó tức giận nói sối sả vào mặt Hoàng, cậu thì đơ người chả biết nó nói cái giống gì.
_Bộ làm lập trình viên cũng gọi là công việc thua cả dân thường sao?_Hoàng tròn mắt nhìn nó, miệng lẩm bẩm.
_Hả??? Lập trình viên sao?_nó và Như đồng thanh.
_Chứ các cậu chưa biết gì sao, mình đang thực tập làm 1 hacker đó, mình cứ tưởng các cậu biết hết rồi chứ._Hoàng cũng ngây ngô nói.
_Haizz…thì ra là vậy mà nãy giờ mình cứ nghĩ bậy bạ về công việc của cậu, hô hô_nó quê với cái tính tào tháo của mình liền cười nham nhở chữa cháy.
_Vậy còn cái ông chú vừa nãy là ai thế?_Như cười tươi hỏi.
_Ờ, đó là chú của Hoàng từ Mĩ đến, vì chú ấy là 1 lập trình viên cao cấp nên mình mới nhờ chú ấy chỉ dẫn ấy mà!_Hoàng nói rõ sự tình.
_Còn bao thư là gì?_nó lẫn Như đều rất tò mò.
_Cái này hả? Chỉ là vài đồng bạc lẽ để ăn kem thôi._Hoàng phe phẩy 1 xấp tiền lấy từ trong bao thư ra.
_Ồ, cả đóng tiền thế này mà nói là vài đồng bạc lẻ à, đúng là Bom thiếu gia có khác nha!_nó đưa tay giựt lấy cọc tiền vừa đếm vừa nói.
_Tui mà phải nói!_Hoàng vẫn tự cao tự đại đến khi_Bom thiếu gia, axxx, cậu chết với tôi!_Hoàng rượt nó chạy lòng vòng, cuối cùng cũng đến tiệm kem mà nó chờ đợi.
_Gì đây?_Hoàng hỏi nó, khi thấy nó định bước vào.
_Thì ăn kem chớ làm gì, hồi nãy chả phải cậu nói đây là những đồng bạc lẽ chỉ để ăn kem thôi sao, mau mau vào đi, đứng trước tiệm cãi vả là mất lịch sự đấy Bom thiếu gia ạ!_nó lại chọc cậu, khiến cậu tức xì khói.
_Như này, hồi nãy 2 cậu nói việc làm đáng xấu hổ, là việc làm gì thế?_Hoàng bắt lấy cổ tay Như khi cô bước qua mặt anh.
_Đâu có gì đâu, mà việc làm đó là Băng suy nghĩ ra chứ mình chưa có nói gì hết á!_Như đổ hết tội lên đầu nó, thiệt là tình mà.
_Băng, cái công việc thua cả dân thường của cậu vừa ghép cho tôi là gì thế hả?_Hoàng nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, nếu mà nó nói ra hồi nãy nó nghĩ cậu làm “TRAI BAO” thì nó tiêu luôn quá, nhất định không nên nói.
Trong lúc nó đang ú ớ chẳng biết làm gì thì có 1 tên nh0k, cở tuổi nó đi lại, lịch sự nói:
_Chào chị hai, chị đến để gặp đại ca em phải không ạ, ảnh vừa đi qua đó nói chuyện với anh Bảo rồi, hay để em qua đó báo cho đại ca biết nhé!
“Minh cũng ở đây sao, mình cứ tưởng cậu ấy không đi chứ, thôi kệ, mình qua đó hù cậu ấy cho bất ngờ vậy, hehe”_nó thầm nghĩ, cười tủm tỉm.
_Thôi, không cần đâu, nh0k về chỗ ngồi đi để chị qua đó được rồi!_nó ra giọng chị hai với nh0k, làm nh0k cung kính tuân lệnh.
_Hai cậu ngồi đây và kêu kem nhá, nhớ khẩu vị của tui oy chứ, tui đi ra đây tí vô liền hà, hjhj_nó xoay sang nói với 2 đứa bạn rồi bước đi.
_Gặp ai thế nhỉ?_Như thắc mắc.
_Còn ai vào đây nữa, chỉ có đại ca của Hắc ban hội thôi!_Hoàng chặc lưỡi nói với Như.
_ò, mà kêu kem ra đi, mình cũng thèm quá oy nà!_Như chu mỏ phồng miệng nói làm Hoàng cũng cười theo.
Hãy nhớ tới www.15giay.xtgem.com để đọc truyện Teen hay mỗi ngày nhé.
_______Ở khu hành lang_______
Có 1 cuộc nói chuyện căng thẳng giữa 2 người đàn ông.
_Bảo này, tụi mình là bạn bao nhiêu năm rồi nhỉ?_Minh chống 2 tay lên cột nói.
_Cũng 12 năm rồi còn gì? Nghĩ lại thời gian trôi qua nhanh thiệt ha!_Bảo với ánh mắt xa xăm, nhìn Minh như không nhìn, coi cậu như là người vô hình vậy.
_Chắc cũng đủ để có thể lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu chứ?_Minh nhìn thẳng vào mắt Bảo nói.
_Cậu nói thế có ý gì?_Bảo dần dần xoay người lại nhìn người đối diện đáp.
_Cậu đừng có dối tôi nữa, tôi biết cậu cũng thích Hân đúng không?_Minh hỏi nhưng lòng đang rối, không biết sự hiện diện của con mèo nhỏ đang thụp ló ở sao cánh cửa.
_Đúng, tôi thích Hân, à không phải nói là hơn thế nữa, tôi yêu Hân, tôi biết khi mình nói như vậy cậu sẽ bất ngờ nhưng đối với tôi đó là điều dấu kính trong tim từ lâu rồi. Tôi biết cô ấy trước cậu nữa kìa, từ lúc mừng sinh nhật cô ấy 10 tuổi, tôi đã đến bắt chuyện và gặp cô ấy trước khi cậu đến và 7 năm sau người cô ấy gặp trước cũng là tôi chứ không phải là cậu, nhưng tại sao, tại sao cô ấy không chọn tôi cơ chứ, cho dù tôi có đối xử tốt với cô ấy đến mức nào, bày tỏ cho cô ấy hiểu đến mức nào và những lúc cậu giận lầm cô ấy, người che chở an ủi cô ấy vẫn là tôi mà, tại sao cô ấy không nhìn tôi, nhận lấy tình cảm của tôi lấy 1 lần cơ chứ, tại sao lại thế hả???_Bảo nói như gào thét, anh khụy xuống, tay ôm đầu, nước mắt anh rơi.
Minh cũng ngạc nhiên với người bạn thân của mình, trước giờ khi đi đánh nhau dù có bầm dập, tan nát đến cở nào, thì anh vẫn chưa thấy Bảo rơi 1 giọt nước mắt nào, thế mà, vì 1 người cậu ấy yêu, không đáp trả lại tình yêu ấy, mà cậu ta đã khóc sao, thế thì chắc chắn Bảo yêu cô gái này lắm.
Nếu là những cô gái luôn đeo bám theo đuổi Minh như lúc kia thì cậu sẵn sang nhường ngay cho thằng bạn, nhưng đó là nó, là người mà anh yêu quý nhất, người mà anh trân trọng không muốn làm tổn thương đến, coi cô hơn cả bản thân mình thì anh không thể nào nhường cho ai được, cho dù đó là thằng bạn thân 12 năm của anh.
Anh phải làm sao đây rắc rối quá, 12 năm đấy, 12 năm là khoảng thời gian ròng rả bao năm tháng dài, thế mà phải chấm dứt trong 15 phút này, thật nuối tiếc quá, thật đau khổ quá, tại sao anh phải chọn 1 trong 2 chứ. Phải ra quyết định gì đây, giữa tình yêu và tình bạn sẽ đi về đâu đây?
“Sao lại thế được, Bảo thích mình sao, mình chỉ xem Bảo là bạn thôi, mình phải đối mặt với cậu ấy ra sao đây?”_nó lúng túng nghĩ, rồi chạy về chỗ ngồi, mặt thẫn thờ.
Như và Hoàng đang cãi nhau chí chóe cũng ngưng ngay nhìn nó.
___Ở ngoài hành lang_____
_Dù có thế nào, tôi cũng không nhường Hân lại cho cậu đâu!_Minh thẳng thắn nói.
_Hỳ hỳ_Bảo cười trong nước mắt_cậu yên tâm mình sẽ không nói với cô ấy là mình yêu cô ấy đâu, chỉ cần cô ấy được hạnh phúc khi ở bên cậu, mình nguyện làm cái bóng phía sau để theo dõi và bảo vệ cô ấy thôi, chỉ có thế là đủ lắm rồi_anh nghẹn ngào nói.
_Tôi sẽ tự mình bảo vệ cô ấy, không cần đến cậu đâu._Minh nói rồi bước đi để người ở lại như cái xác không hồn.
Đi đến gần chỗ đàn em mình đang ngồi, thì thằng nh0k ở phía đối diện lên tiếng:
_À, đại ca hồi nãy anh có gặp chị hai không vậy ạ?_thằng này nhiều truyện gớm.
_”chị hai? Chẳng lẽ là Hân sao, cô ấy tới đây làm gì”_Minh nghĩ rồi nhìn xung quanh_cô ấy đâu.
_Vừa nãy e thấy chị hai đi về với 2 người bạn rồi! Mà vừa nãy chị có đi lại chỗ đại ca với anh Bảo đấy ạ!_Vẫn ngoan ngoãn trả lời mà không thấy hàng chân mầy của Minh đang chau lại.
_Chết tiệt! “chẳng lẽ Hân nghe được cái gì rồi sao, sao không chờ mình mà đi mất rồi, phải tìm cô ấy hỏi rõ mới được”_Minh chạy đi thật nhanh ra khỏi quán.
Ở xa xa, khu thương mại sừng sững mọc trước mặt, nó kéo tay Như và Hoàng phóng bay vào trong.
_Pà kéo tụi tui vô đây để làm ôsin cho pà hả, mua cả đóng rồi, xách không nổi nữa đâu_Hoàng vừa la vừa chạy theo, trên 2 tay xách đồ lịnh kịnh.
_Chờ tui với, sao đeo mấy cái giỏ này lên cổ tui lun vậy? Huhuhu…_Như than thở, khóc sước mước.
Còn nó thì bay vẫn hoàn bay, làm Như và Hoàng 1 phen chạy té khói. Nhờ vào tài bay nhảy không nhìn đường của nó mà đâm đầu vô 1 người. _Ui da, cho mình xin lỗi nhe!_Nó phủi đồ mình nói.
_Mình không sao mà, Hân có sao không_người con trai cất tiếng.
Nghe giọng quen quen nó ngước lên nhìn thử, thì ra là Bảo, lúc nãy chạy ra đây để tránh mặt cậu rồi, giờ lại đối mặt với cậu ta, nó phải làm sao đây.
Đúng là từ trước đến nay có khá nhiều người nói thích nó, nhưng cậu tốt với nó quá, nó không nỡ làm cậu đau lòng nên cố tìm cách tránh mặt, bây giờ đứng trước mặt rồi, đâu có đường thoát đâu, phải giả vờ chưa biết gì vậy.
_Ờ, mình không sao, hôm nay cậu lại xuyên mà đến đây mua đồ vậy!_sao mình nói chuyện vô duyên vậy ta, rồi nó tự gãi gãi đầu mình, gượng cười.
_Hên là mình xuyên nên mới co duyên gặp được cậu nè!_Bảo giữ vẻ tươi cười nhất nói chuyện với nó.
_Hù, lại gặp cậu nữa hả?_Như ở phía chạy tới hù Bảo.
_Bộ sáng giờ tui có gặp cậu hả, tui nhớ hồi sáng tui không đi học mà!_Bảo suy nghĩ rồi nói.
_Không phải, hồi nãy gặp cậu ở quán Kem đó._giờ thì Hoàng lên tiếng.
_A A, mình có việc bận phải đi rồi mình đi trước nhe! Bye!_nó nói mà chưa hỏi ý kiến ai đã chạy biến đâu mất làm Như và Hoàng kêu mãi đến khan cả tiếng. òn ai kia nhìn theo bóng nó mà mắt đượm buồn, rồi lại thở dài. Haizz…
_Alo.
_Pà đang ở đâu vậy hả? Để tụi cầm 1 đóng đồ này đứng chết trân đây luôn sao HẢ?_Như hét như điên trong điện thoại.
_Tui đang ở…_nó nhìn quanh thì ra là chạy khá xa rồi, cũng gần tới nhà lun oy_mà pà cứ gửi những đồ đó về nhà tui đi, cái nào pà thích thì pà cứ giữ lại.
_Hoho, như thế mới được chứ, mà bà nhớ ngày mai là ngày gì không đó!_Như chợt chuyển sang chuyện khác.
_Biết sao không, tui biết trước nên mới mua nhiều quần áo đấy!_nó nói.
_Oh, pà chuẩn bị tỉ mỉ quá ta, không biết ngày mai pà tặng quà gì cho ông Minh nhỉ, tò mò quá!_Như lại nói tiếng ** **.
_Sinh nhật Minh, mà người ta không tò mò gì hết, mà pà lại tò mò, đúng là lo chuyện bao đồng không!_nó bắt bẻ.
_Ờ, tui là vậy đó mới ăn gơ với pà chớ!_Như cũng không thua gì.
_Em sợ chị quá đi, em biết rồi, ngày mai e với chị sẽ chuẩn bị quà được chưa._nó phục con bạn này.
_Hehe! Nhớ đó, tới lúc đi chị qua đón cưng nha, bái bai chụt._Như nói bằng cái giọng không thể nào ngọt bằng.
_Thấy gớm quá à!_nó chặc lưỡi nói.
Nó đi từ từ trên đường, gió hiu hiu thổi, luồn qua tóc nó, làm nó càng xinh hơn, nó nhảy nhót trên vỉa hè, rồi lại xoay vòng, miệng lẩm bẩm hát….
Ở phía xa xa, 1 chiếc xe hơi mui trần màu trắng sáng, lấp ló ở hàng cây phượng, người trên xe cũng mặc 1 bộ đồ vest trắng nốt, tóc hơi dài, mái thì che gần hết trán chấm đến mắt, khuôn mặt rám nắng nhưng không mất đi vẻ lịch lãm, thanh cao, trông anh y như 1 chàng bạch mã hoàng tử vậy, ai qua lại cũng nhìn chàng say đắm, nhưng anh không để tâm đến, ánh mắt vẫn nhìn về bóng dáng nho nhỏ đang tung tăng bên góc đường.
Anh chàng nhếch miệng cười đểu cán, khẽ dựa lưng vào ghế ngồi, nói lẩm bẩm:“Em cứ tươi cười, vui vẻ cho hết ngày hôm nay đi nhé, anh không đảm bảo ngày mai chuyện gì sẽ đến với em đâu, vì em đã ép buộc anh phải chơi trò chơi này và cuối cùng thì em vẫn về bên cạnh anh mà thôi”.
_Cuối cùng thì cũng đến nhà rồi! Hihi!_Nó bấm chuông 1 lúc rồi mới thấy bác giúp việc chạy ra mở cửa.
_Bác xin lỗi cháu nhé, tại bác định lỡ tay làm nốt công việc!_bác Phương xin lỗi rối rít.
_Đâu có sao đâu ạ, mà pama cháu đã về chưa bác!_nó lễ phép nói rồi từ từ bước vào nhà.
_Ông chủ với bà chủ nói hôm nay có cuộc họp quan trọng nên dặn tôi nói với cháu ăn cơm trước._bác Phương dịu hiền đáp.
_Vâng, thế cháu đi thay quần áo đây, rồi cháu và bác ăn cơm nhé!_nó xem bác Phương như người trong nhà vậy, không cần câu nệ gì.
_Ừ, cháu mau lên thay đồ đi, hôm nay bác nấu nhiều món cháu thích lắm đấy._bà cũng xem nó như con gái ruột mình, với lại bà cũng muốn đền bù tội lỗi mà nó phải gánh chịu bao năm qua.
Nó nhí nhảnh, chạy lon ton lên phòng rồi đi xuống dùng bữa với bác Phương, ăn một lúc nó xin phép đi lên phòng. Còn quay lại hỏi vài điều với bác:
_Bác Phương này, nhà mình còn trà nhân sâm không hở bác.
_Còn đấy cháu, mà cháu muốn uống à, để bác pha cho._bác Phương nói là làm, đang với tay lấy cái cốc.
_Ơ cháu không uống đâu, cháu định khi nào pama về cháu sẽ tự tay pha trà sâm cho pama uống cho đỡ mệt ấy mà, hỳ hỳ._nó thành thật đáp.
_Cháu thật là 1 đứa con ngoan đấy, được rồi, khi nào ông bà chủ về bác sẽ gọi cháu._bác Phương tốt bụng khen nó tấm tắt, khiến mũi mó phình to cả ra.
Nó chạy vút lên phòng, ôm con gấu bông màu trắng to tướng trên cái giường xinh xinh mà nó yêu thích, nằm lăn lộn với con gấu một hồi cũng mệt, nhưng vẫn tưởng tưởng gì đó mà ôm gấu hun chụt chụt, rồi miên man nghĩ đâu đâu. “Không biết ngày mai nên tặng cái gì cho Minh đây ta? Tặng đồ đắt tiền? Không được, nếu vậy thì không có ý nghĩa cho lắm, với lại nhà cậu ấy cũng đâu có thiếu thứ gì! Ai da, khó nghĩ quá, không lẽ tặng nhẫn hay dây chuyền cặp, cái đó hình như không có tặng vào ngày sinh nhật mà! Thế tặng cái gì đây nhỉ? Người ta thường tặng khăn choàng hay bao tay thì phải? Nhưng cái đó là mùa đông còn cái này mùa xuân mà! Haizz…con gái thì dễ rồi, con trai thì biết tặng gì đây, cái gì cho có ý nghĩa mà không quá đắt tiền nhỉ, lại còn không đụng hàng nữa chứ, khó chọn quá đi, nhức đầu quá hà, 0aaa….”_nó ôm đầu rồi khóc không ra nước mắt.
Cộc cộc…
_Băng à, ông chủ và bà chủ về rồi đấy cháu!_người ngoài cửa lên tiếng.
_Cháu xuống ngay đây ạ!_đầu tóc bù xù, mặt mầy bí xị, quần áo xốc xếch là những từ tả ngoại hình nó bây giờ.
Nó chỉnh trang quần áo, đầu tóc rồi chạy nhanh xuống nhà, làm 3 ly trà xâm thơm phức, nó đi đến bên bác Phương cho bác 1 ly với nụ cười tỏa sáng, làm bác cũng đành chấp nhận và cười hiền với nó.
Cốc, cốc….
_Pama ơi, con vào nhá!_nó với cái giọng lanh lảnh đó lên tiếng.
_Ừ, vào đi con gái yêu._giọng đàn ông nói.
_Pama hôm nay về trễ thế, công ty chắc nhiều việc lắm hả pa, con thấy sắc mặt pa xanh xao quá à, mama cũng vậy nữa!_nó nói xong liền để hai cốc trà xâm ở bàn và ôm ngay mama mình.
_Hôm nay con gái lí lắc nhà ta cũng biết quan tâm đến pama nữa à, chắc sắp có bão lớn đây!_pa nó trêu.
_Pa cứ chọc con, con gái ngoan của pa lúc nào mà không quan tâm pama chứ, tại pama không chú ý đến thôi, còn nói con!_nó giả vờ giận dỗi.
_Đúng đúng, tại pa sai, tại pa không tốt, không chú ý tấm lòng của con gái lo cho pama được chưa._mama nó dỗ ngọt.
_hihi, chỉ có mama là hiểu con nhất, mama là số 1._nó nịnh nọt.
_Haizz…mama con là nhất rồi vậy bỏ papa đứng thứ 2 sao, như vậy không công bằng rồi, thế pa không yêu con nữa._papa nó than thở.
_Đâu có, papa đứng số 0, trên cả số 1 nữa ấy chứ, papa con lúc nào cũng là người con quý nhất._nó lại nịnh hót nữa rồi.
_Cái con pé này, mới nói yêu mama nhất rồi giờ lại là papa, nịnh quá rồi đó cô!_mama lấy 1 ngón tay chỉ vào trán nó nói.
_Hì hì, mà công ty dạo này có chuyện gì sao pa, con cứ thấy pa ngồi 1 mình hút thuốc rất nhiều, rồi còn thở dài nữa._nó nói sang chuyện mà nó thắc mắc nãy giờ.
_Ờ,…_ông nhìn sang mama nó, thấy bà có cữ chỉ đừng nên nói, nên ông đành nghe theo_không có chuyện gì đâu con, tại công ty mình đang trên đà phát triển mở rộng ra nên papa mới bận như vậy.
_Dạ!_nó thấy họ tươi cười xoa xoa đầu nó, nhưng sao nó thấy họ đang giấu gì với nó nhỉ, chắc chỉ là linh cảm thôi.
_À, con có làm cho pama 2 ly trà sâm này, pama uống đi rồi ngủ cho khẻo nhé, con cũng về phòng đây ạ!_nó khoe với 2 người về thành quả của nó.
_Ừ, con về đi, mà pa có biết ngày mai là sinh nhật của chồng sắp cưới của con phải không?_Pa nó lại bắt đầu trêu nó đây mà, từ lúc nó từ bỏ cá cược với ông về vụ hóa trang trong trường để tránh mặt Minh, ông đã biết mối quan hệ của nó và anh có tiến triển nên ông tìm vài chuyện chọc nó chơi ấy mà, khì khì.
_Dạ, vâng!_nó đỏ mặt nói_pama ngủ ngon nhé!_rồi chạy biến về phòng mình.
_Hoho, con gái mình chưa gì đã biết yêu rồi đấy!_mama nó cười khi thấy nó lung túng.
_Uk, con mình mà gửi gắm cho thằng Minh được thì tôi ra đi cũng an lòng._papa nó nghẹn ngào nói.
_pa nó à, đừng nói thế chứ, chúng ta sẽ cố gắng vựt qua chuyện này mà, gia tộc Lâm thị này còn nhờ vào ông dài dài đấy, ông đừng nên buông suôi như thế chứ._mama nó khuyên bảo.
_Mong là thế!_ông cũng chạnh lòng khi nghe vợ nói.
Ông bà cùng cầm ly trà sâm trên tay, hưởng thụ hương vị đậm đà thanh ngọt của nó, họ không biết thời gian êm đềm này sẽ được kéo dài đến đâu đây. Một ngày mới lại bắt đầu….
Nó dậy thật sớm để đón nhận ánh ban mai chiếu qua khe cửa sổ, cười tủm tỉm suốt con đường đến trường, vì hôm nay khác hơn mọi ngày, hôm nay là ngày Minh cất tiếng 0e 0e chào đời.
Nó dạo quanh các con hẻm, khắp cửa hàng quà lưu niệm mà chẳng ưng ý cái gì cả, haizz…chán thật, vậy biết lấy gì tặng cho Minh đây, nó đành đến trường rồi trước rồi bàn tính việc này với Như sau.
_Hôm nay con nhỏ Như này sao đến trễ vậy nè, chờ cả tiếng rồi mà chưa thấy mặt mũi đâu hết trơn._nó uể oải nằm ịch xuống bàn.
_hé lu, đồng chí, hôm nay bận việc nên đến trễ chút đừng ghi tên nghe_Như vỗ vai nói với tên lớp phó như vậy, ai mà dám ghi cơ chứ.
_Pà lại đây!_nó nghe được tiếng như thì mắt mở to ra kéo cô lại ghế mình.
_Cái gì vậy con mắm này, mới sáng sớm đã lôi kéo rồi!_Như định nói gì nữa nhưng nhìn mặt nó đang tối sầm, nên tha.
_Tao định nhờ mày tư vấn vài chuyện…_nó còn ngập ngừng khó nói thì Như đã chen vô.
_Về sinh nhật của ông Minh chứ gì? Rành quá mà!_Như nói như thầy bói ấy.
_Hề hề, biết bà có khinh nghiệm lâu năm nên bà giúp tui đi, không biết chọn ra món quà gì luôn._nó xị mặt xuống trong rất đáng thương.
_Chuyện đó thì dễ mà, đưa vào tay Như tiểu thư này thì mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió thôi._Như ca bài ca cũ rich.
_Đúng đúng, Như là giỏi nhất, thế ra về mình đi mua quà nhá!_nó ra quyết định.
_Ok!
_Mà hình như hôm nay lớp mình vắng mặt vài người thì phải?_Như thấy trống vắng đâu đó hỏi.
_Bởi vì hôm nay bạn Hoàng nhà ta không có đi học cho nên bạn Như thấy buồn phải không?_nó đi guốc trong Như đây mà.
_Làm gì có chứ! Mà nếu có thì sao, nãy giờ cũng thấy có 1 ai đó toàn nhìn ra cửa lớp lóng ngóng 1 người nào đó đó !_Như bắt bẻ lại.
_Xí, mà hôm nay sao Minh không đến lớp học nhỉ?_nó hỏi như không biết ai trả lời.
_Pà không nhớ hôm nay là sinh nhật ổng sao, tất nhiên ổng phải ở nhà lo tiệc tùng nữa chứ, chắc hôm nay sẽ có nhiều khách quý lắm đây._Như ca thán.
Nó cũng gật gù đồng ý.
_Ý, còn ông Bảo nữa, mấy hôm nay ổng bị gì mà không thấy đi học không biết, không biết hôm nay có dự sinh nhật ông Minh không nữa?_Như lại bắt đầu bàn tán.
Nó không nói gì chỉ im lặng nhìn vào chỗ ngồi của Bảo, mấy hôm nay nó cố gắng tránh mặt anh, gặp ở đâu cũng né tránh không biết anh có thấy nó chưa nhưng nó thật bối rối khi đứng trước mặt anh đấy, khó hiểu quá, nhưng mấy hôm nay anh không đi học nó cũng lo lắng không kém, chả biết anh bị làm sao không, mà không báo cho ai 1 tiếng làm mọi người chạy đôn chạy đáo thế này, hay vì chuyện Bảo thích nó mà anh không thèm nói chuyện với nó nữa và cả sinh nhật Minh, Bảo cũng quên luôn sao, anh chàng này thật khiến người ta đứng ngồi không yên mà. Rengg…
_Mau lên đi, còn mấy tiếng nữa là tổ chức tiệc rồi đó!_nó hối thúc Như.
_Âý ấy, để nghe điện thoại cái_Như xoay mặt chỗ khác nói chuyện gì đó, rồi xoay sang nó, mặt bi thảm vô cùng_Băng này, 1 hồi bà đi 1 mình đi nghe, Hoàng mới vừa gọi điện cho tui, cậu ấy nói đang chờ tôi ở nhà á, cho nên bây giờ tui phải đi đến đó liền, không thôi.._Như ngập ngừng nhìn nó, y như nó là gì đó mà Như sợ lắm ấy.
_Thấy ghét, thôi đi đi không thôi tình yêu của bà gặp con nào đi ngang hớp hồn thì bà tiêu luôn đấy!_nó tha cho Như, nhưng vẫn muốn chọc cô chơi.
_Làm gì có chứ, thôi tui đi trước à!_Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng thì mau mau chạy đến bên chàng đây mà.
Nó cũng lắc đầu với đứa bạn cứng đầu cứng cổ này, đúng là trọng sắc khinh bạn mà, số nó khổ quá đi.
Nó vẫn tung tăng như sáo trên vỉa hè, hôm nay nó cho bác tài xế về nhà trước, nó quyết định mua một món quà có ý nghĩa đối với Minh vậy mà con bạn lắm trò của nó đi mất tiêu rồi, giờ nó phải tự giải quyết một mình thôi. Mua gì đây, trong shop lưu niệm đầy các món quà đẹp nhưng nó thấy thích hợp với con gái tụi nó hơn, thật nản quá, khó chọn quá đi.Nó lựa 1 lúc nhớ lại những gì Như nói vào những lúc đi mua quà cho bạn mình “bà phải xem xét xem họ thường có những thiếu xót gì, những gì họ chưa có, đừng có quá coi trọng về vật chất, cứ cảm nhận những tấm lòng của mình vào món quà đó, nhất định gười đó sẽ trân trọng và rất thích món quà của cho xem”
_Thế là xong mình mau về nhà rồi chuẩn bị đồ đạt nữa chứ, mau về thôi.
Nó tung tăng trên con đường dài, món quà này tuy không quý giá gì nhưng nó đã tìm hiểu rất kĩ và tin là cậu sẽ thích món quà này cho xem, nó ôm món quà vào lòng rồi cười tươi bước đi, chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật sắp đến.
Trước căn biệt thự rộng lớn, một cô gái bước ra từ chiếc ô tô đời mới nhất, khuôn mặt trái xoan, nụ cười toát lên vẻ hào nhoáng cho khuôn mặt, ánh mắt diễm lệ như nhìn sâu vào người khác, trên người mặc bộ váy màu hồng nhạt, dây váy choàng qua cổ hình chữ X, ôm xát người cô tạo đường cong quyến rũ một cách rõ rệt, ở cuối váy còn được đính kim tuyến lấp lánh mờ ảo, tôn lên làn da trắng nõn nà trong ánh sáng hoàng hôn.
_Chào ông Thanh Hà, tôi rất vui khi ông đã đến! A chào ông Lương, công việc làm ăn của ông vẫn tốt chứ, à vâng vâng_ Bác Hoàng bận rộn tiếp khách, vì chủ yếu của buổi tiệc này là tạo nên mối quan hệ trên thương trường cho Minh về sao thôi, chứ không bình thường là buổi tiệc sinh nhật như các nhà khác.
Nó đến nãy giờ rồi, mặc cho mọi lời xì sầm to nhỏ, có lẽ là khen ngợi và tò mò nó nhiều hơn, nhưng nó gạt qua chuyện đó, nó đang tìm Minh đây, không biết Minh đang làm gì nữa, không biết cậu ấy ăn mặc thế nào ta, chắc đẹp trai lắm, hí hí.
_Hôm nay em đẹp lắm!_nó nghe có tiếng nói sao lưng mình, chẳng lẽ là Minh sao, nó xoay lại miệng vẫn nụ cười rực rỡ, nhưng chắc nó nhầm to, người nói nó không ai khác mà chính là Nam, người mà nó cực kì ghét.
_Anh đến đây làm gì?_nó nói mà không thèm nhìn mặt Nam.
_Ồ, đích thân bác Hoàng mời anh đến đây dự tiệc đấy, không lẽ một tiểu thư như em mà lại đuổi khách của bác ấy về sao, nếu bác ấy mà biết thì em sẽ mất lòng tin cậy của cha chồng đấy, hì hì_Nam dùng giọng nói êm ái, thánh thiện nhưng những ngữ âm sao mà nghe thâm độc quá thế này.
_Hừ!_nó cũng không muốn đôi co với hắn ta làm gì, chỉ tốn thời gian thôi, nó đành nhin nhục mà bức đi trước, để Nam quê một cục, nghiến răng, tay bóp thành đấm kêu rắc rắc.
Lòng vòng một lúc cũng thấm mệt, công nhận vườn nhà Minh cũng không phải loại nhỏ, có thể lớn hơn vườn nhà nó nữa chứ không ít hơn đâu, đi nãy giờ chẳng thấy Minh đâu mà còn mệt lả người ra ấy chứ. Ở đây chẳng có ai cả, lại không có đèn sáng nữa chứ, chỉ lờ mờ kiếm đường vô cũng khó nữa là, Haizzz…
Đang than thở thì ai đó đập tay vào lưng nó, làm nó la chói lói:
_AAAAAAAAAAA…ỨM…ỨM!_kết quả của nó là đã bị người đó bịt mất cái miệng và mắt mất rồi, mà bịt bằng cái gì thì nó còn chưa biết rõ, khoảng 3 phút sao, mắt và môi nó mới được giải phóng hoàn toàn.
_Công nhận tần suất của Hân kinh thật đấy, mình mới có khều nhẹ thôi hà, mà Hân đã la làn rồi, hay là Hân…sợ ma hả?_Minh gian gian hỏi nó.