Teya Salat
Đọc truyện

Cô em, nhầm giường rồi - Phần 8


CHƯƠNG HAI MƯƠI:

Phi Long, tiến lên!

Nhà Phi Long. 6 giờ tối.

“Chết tiệt, ngàn lần chết tiệt!” Phi Long điên tiết rủa thầm, bực bội dồn toàn bộ sự tức giận xuống những bậc cầu thang vô tội, để lại những tiếng rầm rầm vô cùng ầm ĩ.

Bảy từ để miêu tả thôi: Mĩ nam lên cơn, hoành tráng tợn. >_<

Và rồi vẫn giữ nguyên thái độ đùng đùng như khủng long bị đau bụng ấy, bạn Phi Long của chúng ta tức tối phi thẳng vào phòng, sập mạnh cửa như một chú nhóc đang giận dỗi.

Mà quả là đúng thế thật. =.=

Trong phòng, Phi Long ngồi bệt xuống sàn, khó chịu đưa tay lên vò vò đầu.

Không nổi cơn thịnh nộ mới là lạ, toàn bộ thể diện của hắn lúc nãy đã bị cái bộ phim ma trời đánh đó đè cho bẹp dí.

Phim ma cái con khỉ, đó chắc chắn là phim hướng dẫn cách chế biến thịt người sao cho tươi ngon nhất. Nào là moi ruột, rồi thì phanh thây, móc mắt, vân vân, nghĩ đến đó hắn lại cảm thấy ruột gan mình lộn tùng phèo.

Cái thằng cha Hán Khanh đó cũng chả khá khẩm anh hùng gì hơn, coi như sĩ diện của Phi Long cũng được vớt vát chút đỉnh. Nhưng mà…

Nhưng mà Khiết Du từ đầu đến cuối vẫn vô cùng phấn khởi, lại còn luôn mồm bình luận, suýt chút nữa là hắn đã đứng phắt dậy bịt mồm cô lại. =”= Khỉ thật, con gái thời nay sao mà kinh khủng thế, xem phim ma mà cứ hớn hở như xem truyền hình “Những búp măng non” không bằng.

Sự trái ngược kì lạ giữa cô nàng Khiết Du nhỏ con và một cô quỷ dạ xoa hâm mộ cuồng nhiệt phim rùng rợn máu me làm Phi Long đột nhiên bật cười thích thú.

Hắn biết Khiết Du đã được vài tuần, trong khoảng thời gian đó mà hắn vẫn chưa chạm được vào người cô quả là một chuyện khó tin. Cô là một món rắc rối nho nhỏ mà Phi Long không bao giờ muốn tìm cách giải quyết.

Thường thì khi cô gái mình nhắm tới không để ý đến hắn, Phi Long có ba cách xử lí:

Một, ném cho cô ta một cục lơ.

Hai, doạ cho cô ta chạy mất dép.

Ba, mua đứt cô ta.

Và ba cách đó rõ ràng là không thể áp dụng với Khiết Du. Hắn cảm thấy cặp mắt đen láy tinh anh của cô ẩn giấu một tia sáng nổi loạn kì lạ - dấu hiệu của một người có khá nhiều bí mật, và Phi Long không thể chờ được cho đến khi khám phá ra chúng.

Cô ấy thoạt nhìn có vẻ bình thường: Tính tình ngốc nghếch, rất thích chọc người khác tức điên, nhiều lúc lại dễ bảo đến kì cục. Thế nhưng khi hắn lần đầu tiên gặp cô dưới sân, chẳng hiểu sao lại không thể quên được bóng dáng buồn cười đó, rồi lại “vô tình” ghi nhớ luôn bảng tên của cô.

Trịnh Khiết Du, lớp 11A3.

Với mối quen biết khá rộng của mình, Phi Long dễ dàng biết được khá nhiều thông tin của cô, thậm chí biết luôn việc cô là em gái của gã bạn cũ Trịnh Hải.

Ở Khiết Du có cái gì đó khiến hắn hứng thú, vô cùng hứng thú.

Thậm chí khiến hắn thấy thinh thích.

Sáng nay, khi dồn cô vào ngõ cụt, nhìn cặp mắt trong veo như mã não đen của cô đảo qua đảo lại lia lịa tìm lối thoát, trái tim hắn bắt đầu nện thình thịch thích thú trong lồng ngực.

Cô, quả thật rất ưa nhìn, nhất là cặp mắt sinh động đó.

Nhưng, khi Phi Long còn chưa kịp tấn công triệt để, thì một vật cản đường vô cùng khó chơi, vô cùng cà chớn lại lù lù xuất hiện.

Mai Hán Khanh.

Cái gì mà bạn gái, cái gì mà mật ong, cái gì mà bánh quy đường.

Hắn nghiến răng trèo trẹo.

Cái cặp đôi đó không biết có phải là đang đóng kịch hay không, nhưng mồm mép bọn họ mà phối hợp với nhau thì chỉ có nước làm người ta tắc nghẽn mạch máu mà chết. =.=

Quá biến thái, quá bá đạo đến từng hạt gạo.

Hán Khanh chơi thân với hắn từ xưa đến nay, nên Phi Long thừa biết tính khí tên đó thật sự như thế nào

Thất thường, khó nắm bắt và cực kì toan tính.

Thế nên, bảo rằng Phi Long đến từ thiên đường còn dễ tin hơn là việc Hán Khanh đột nhiên trúng tiếng sét ái tình với Khiết Du, rồi thì hai bọn họ nhanh chóng tìm được tình yêu đích thực.

Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy muốn chém giết thứ gì đó.

Rõ khỉ, hắn phải tìm hiểu rõ chuyện này, rốt cuộc Khiết Du và Hán Khanh đang diễn cái trò chết dẫm nào đây?

Vở kịch bé nhỏ khôi hài đó, chính tay Phi Long sẽ là người hạ màn.

Phi Long, tiến lên!

Nhưng chỉ có một mình hắn đơn thương độc mã, không biết sẽ bị bọn họ làm cho nghẹn hay là phun mà chết mất xác đây…

- “ Ông anh già, hôm nay ăn nhầm thứ gì thế? Thuốc súng à? Lúc nãy anh suýt làm sập cầu thang rồi đấy!” Một giọng nói khá là the thé, khá là quen thuộc bỗng vang lên, kéo tuột Phi Long ra khỏi dòng suy nghĩ càng lúc càng phong phú của mình.

A, đúng rồi, hắn có đồng minh rồi.

Phi Long cười toe toét, quay người lại nhìn Bội Di đang từ từ bước vào phòng:

- “ Em gái yêu quý, nghe nói hôn phu của em đã có bạn gái rồi đấy.”

Một tiếng gầm cực kì hoang dã đột nhiên lan toả khắp căn nhà.

- “Anh vừa nói cái gì?” Đình Bội Di bừng bừng lửa giận, phùng mang trợn mắt nhìn hắn hỏi lại.

Phi Long cố nín cười, cô em gái ngốc nghếch này, mỗi lần nghe có chuyện gì liên quan đến Hán Khanh thì lại nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi, buồn cười không chịu được.

Bội Di và Hán Khanh có thể gọi là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ hồi còn bé, cái hôn ước nhảm nhí đó, cũng là một trong những trò chơi nghịch ngợm của bọn họ. Tuy nhiên, Bội Di lại cứng đầu cứng cổ tin tưởng mình là vợ chưa cưới của Hán Khanh thật, mà gã đó cũng không phủ nhận gì, cho nên theo năm tháng, ý chí của bạn Bội Di càng lúc càng mạnh mẽ.

Đương nhiên, cả hai đương sự đều biết, Hán Khanh chỉ coi Bội Di như em gái, không hơn.

- “ Anh vừa nói…Hán Khanh có bạn gái à?” Giọng nói càng lúc càng tăng âm lượng của Bội Di lại đùng đùng vang lên.

- “Ừ.” Phi Long đáp gọn lỏn.

- “Em không tin, bằng chứng đâu?” Bội Di lừ mắt nhìn xuống sàn.

Á à, biểu hiện của sự ghen tuông là đây sao?

Rất thong thả, Phi Long mở máy tính, chậm rãi vào file hình ảnh, mở ra cho em gái hắn xem một chùm ảnh độc nhất vô nhị.

Chắc mọi người cũng biết nội dung của mớ ảnh đó là gì rồi nhỉ?

Hán Khanh mặc quần xà lỏn, được Khiết Du đèo đi bằng xe đạp! Vô cùng tình cảm, vô cùng lãng mạn!

Bội Di nổ đom đóm mắt, Phi Long cũng thấy máu nóng từ từ dồn lên đầu (mặc dù người chụp mớ hình này chính là hắn ==)

Rất nhanh chóng, cả hai anh em nhà họ Đình đã tìm được tiếng nói chung trong việc chia rẽ cặp uyên ương quái dị nào đó...

Đêm đó, ở phòng mình, Hán Khanh hắt xì liên tục.

Khiết Du cũng không thua kém, hắt hơi như điên.

Một cuộc chiến không khoan nhượng, máu me tung toé chính thức bắt đầu!


CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT:

Ra mắt cái mà ra mắt.

Tôi ngồi trên ghế mà có cảm giác như đang đặt mông lên tổ kiến lửa, vô cùng ngứa ngáy, vô cùng khó chịu. >_<

- “ Khiết Du, em có sao không? Tại sao lại ngọ nguậy liên tục vậy?” Một giọng nói dịu dàng đến mức có thể làm chết người đột ngột bay tới, càng làm sự bực bội ở bàn toạ của tôi ngày một tăng thêm.

Tôi quay sang lườm Hán Khanh một phát sắc như dao cạo, khó chịu rít qua kẽ răng:

- “ Việc gì đến cậu hử?”

- “ Bác gái thông cảm, cô ấy đôi lúc tính khí rất thất thường ạ.” Hán Khanh lờ tịt như không nghe thấy, miệng cong lên thành một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, giả lả nói với mẹ tôi.

Mọi người đã nghe thấy gì chưa? Là bác gái đó!! >_<

Mẹ tôi híp mắt cười chúm chím, đon đả phẩy phẩy tay như đang xua một con ruồi vô hình trong không trung:

- “Tất nhiên rồi, con bé này ngốc bẩm sinh mà, gặp được chàng trai tuyệt vời như con quả là duyên tốt của nó đó.”

Khoé miệng tôi giật giật hoảng loạn. Mẹ ơi, cái này không phải là duyên tốt, mà là nghiệt duyên! =.=

Cái tên khùng Hán Khanh này, chiều nay chẳng nói chẳng rằng, đột ngột nảy sinh ra một cái ý định ngu ngốc là “đi ra mắt gia đình bạn gái”. Thế là, mặc cho tôi hằm hè đe doạ sẽ lôi mười tám đời tổ tông hắn ra mà hỏi thăm sức khoẻ, Hán Khanh vẫn hùng dũng hạ cố đến nhà tôi chơi một bữa ra trò. T_T

Mẹ tôi vừa ra mở cửa, đã thấy một đại đại đại mỹ nam có sắc đẹp hại nước hại dân đang rụt rè đứng đó, vô cùng lễ phép cúi chào bà một tiếng, nhất thời làm hồn vía của bà cưỡi mây bay đi mất biệt.

Sau đó, như người mất hồn, bà đờ đẫn dẫn Hán Khanh vào nhà, suýt tí nữa đã sập cửa vào mặt tôi đánh rầm, đau lòng muốn chết. =.=

Và rồi chưa kịp để tôi kịp mở miệng ú ớ gì, hắn bắt đầu chân thành giới thiệu, hắn là bạn trai mới của tôi.

Mẹ tôi đương nhiên đã bị thứ nhan sắc chết người kia hớp hồn, trở nên vô cùng thân thiết với Hán Khanh, tay bắt mặt mừng nói chuyện với hắn rất tâm đầu ý hợp. Thậm chí tôi còn nghe loáng thoáng mẹ hỏi hắn làm thế nào để có làn da trắng đẹp không tì vết như vậy…

Rốt cuộc, tôi đau đớn phát hiện, mình dường như đã trở thành đứa con ghẻ. >_<

Cũng may là tôi vẫn còn có đồng minh: Ba.

Ba tôi từ xưa đến nay vốn nổi tiếng chúa ghét những gã công tử bột, nay nhìn thấy Hán Khanh thì sự không vừa mắt đã thể hiện lộ liễu ra ngoài, thế là cả buổi chiều ông chỉ ngồi đó nhìn hắn bằng ánh mắt mà một tên con trai gan dạ cũng phải rùng mình.

Quan trọng nhất, Hán Khanh không gan dạ. Hắn biến thái.

Lúc này đã là gần tối mịt, nhưng cuộc nói chuyện hào hứng của hắn và mẹ tôi vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ kết thúc. Quá bất bình, tôi bực bội đứng dậy đi thẳng lên phòng, ném lại một câu sặc mùi súng đạn:

- “ Mẹ, con đi tắm nhé, tiễn khách giúp con.”

Tiếng cười khanh khách của mẹ theo đuôi tôi tới tận phòng tắm.

----- 20 phút sau -----

- “Thơm quá, nghe như mùi cá chưng tương đấy nhỉ?” Tôi vui vẻ vừa lau khô tóc vừa bước xuống cầu thang, miệng lẩm nhẩm một giai điệu quen thuộc.

Nhưng khi vừa bước tới bếp, tôi á khẩu.

Hán Khanh đang đứng đó như một hung thần, một hung thần đeo tạp dề hình gấu Pooh. O_O

- " Cậu cậu cậu còn làm cái quái gì ở đây?" Tôi sợ hãi lắp bắp.

Hắn toét miệng cười, chùi bàn tay thanh tú dính đầy dầu mỡ vào tạp dề, nói bằng giọng bình thản:

- "Giúp mẹ nấu cơm."

Nay lập tức, tôi phát hiện ngữ khí tên này có gì đó không bình thường. Hán Khanh nói là "mẹ" chứ không phải "mẹ cậu", từ khi nào mà hắn trở nên trơ trẽn như vậy chứ á á!!! Đó là mẹ CỦA TÔI, không phải mẹ cậu, liều liệu hồn đấy. >"<

Ba tôi hí hửng từ bếp bước ra, tay cầm cái muỗng canh vung loạn xạ, thân mật vỗ vỗ vai Hán Khanh:

- "Tay nghề thằng nhóc này thực sự không tồi, đồ ăn rất tuyệt."

Thế là, chiều hôm đó, phụ huynh của bạn Trịnh Khiết Du chính thức bị anh chàng Hán Khanh thu phục một cách vẻ vang. >_<

Suốt bữa ăn, chỉ có ba mẹ tôi cười hi hi ha ha nói chuyện với hắn, còn tôi cúi đầu hùng hục nhai cơm, vô cùng đau khổ.

- “À Khanh này, thế lần đầu tiên con gặp con gái bác là ở đâu vậy?” Mẹ tôi đột nhiên tò mò, hỏi Hán Khanh bằng một vẻ mặt rất phấn kích.

Hán Khanh thong thả gảy gảy hạt cơm trên đũa, nho nhã đáp lời:

- “Làn đầu tiên con gặp Khiết Du, là khi cô ấy đang nằm trên giường con.”

Ngay tức khắc, dưới gầm bàn, chân anh thiếu gia nào đó bị đạp một cái thật mạnh. >_<

Tôi cố nuốt đống cơm trong miệng xuống, nói lúng búng trước cặp mắt kinh hoàng của ba mẹ:

- “ Hơ hơ, Hán Khanh nói đùa đấy mà, đùa thôi mà, ha ha…”

Hán Khanh tôi biết cậu không phịa chuyện, nhưng cậu ăn nói kiểu đó tôi sẽ bị lột da đấy biết không??? =.= Đêm đó tôi có cố ý đâu, là do tôi bị bệnh, do tôi bị bệnh mà!!

- “Mẹ ơi con đói!!” Đột nhiên ngoài cửa có tiếng hét quen thuộc của ba gã anh tôi vang lên, phá tan bầu không khí kì dị trong phòng. Dạo này bọn họ bắt đầu khoá học thêm nào đó ở khá xa nhà, nên tối nào cũng về muộn như vậy.

Sau đó, như một bầy tê giác giận dữ, Trịnh Hải, Trịnh Lâm và Trịnh Sơn đùng đùng bước vào, cặp sách mỗi người quăng một ngả, miệng vẫn không ngừng cười nói.

Nhưng khi nhìn thấy Hán Khanh ngồi đó, nụ cười trên môi họ tắt phụt.

Trịnh Sơn nhìn hắn một lúc, sau đó hét lên:

- “A, chú mày chính là thằng nhóc mặc quần xà lỏn mà hôm nọ em gái tôi đã đèo đi bằng xe đạp đúng không???”

Hán Khanh: “…..”

Ba: “….”

Mẹ: “…..”

Tôi: “…..”

------ Cuối cùng, bữa ăn tối kì quặc đó cũng kết thúc -----

Sau khi ngoan ngoãn chào mọi người trong nhà, Hán Khanh vẫn còn chần chừ nấn ná không chịu đi. Tôi hận không thể dùng chân đá văng tên quái đó vật ra khỏi nhà mình, khó chịu túm hắn lôi thẳng ra cửa, mặc cho cặp mắt gườm gườm của ba ông anh đang quét theo sau.

Trời đã sập tối.

Trăng đang lên.

Đứng tựa lưng vào cửa, tôi nhíu mày nhìn hắn:

- “Tại sao chưa về nữa?”

Hán Khanh chỉ im lặng, đứng khoanh tay nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nói:

- “Tôi thích bố mẹ cậu.”

Tôi thở dài, di di chân xuống đất:

- “Phải, họ cũng rất thích cậu.”

Đột nhiên, hắn bước lại một bước, rồi chưa kịp để tôi phòng bị gì, Hán Khanh bỗng hôn phớt lên trán tôi, giống như một cánh hoa lướt nhẹ qua.

Gió đêm mát lạnh.

Môi hắn ấm nóng.

Từng dây thần kinh dưới da tôi gào thét, nơi hắn chạm môi vào như phóng ra những tia lửa điện tí tách. Một cơn rùng mình chạy dọc qua thân thể, chỉ để lại nhịp tim đập gấp gáp.

Đầu óc tôi trống rỗng, không biết nên nói gì, nên làm gì,

Hán Khanh đứng lùi lại, miệng nở nụ cười dịu dàng, toả sáng rực rỡ còn hơn cả ánh trăng trên cao:

- “Khiết Du, chúc ngủ ngon.”

Sau đó, tôi cũng không rõ hắn đã đi từ lúc nào, chỉ lơ mơ nhớ mình đã “trôi” chầm chậm lên phòng dưới cặp mắt hiếu kì của ba gã anh và ba mẹ.

Tối đó, bạn Khiết Du nhanh chóng chìm trong mộng đẹp, khoé miệng vẫn còn vương một nụ cười ngây ngốc ngọt ngào.

"Người tình thật sự là người có thể làm bạn bủn rủn chân tay chỉ với một cái hôn nơi trán - Marilyn Monroe."


Đọc tiếp: Cô em, nhầm giường rồi - Phần 9

Truyen teen Cô em, nhầm giường rồi
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com