CHƯƠNG MƯỜI MỘT: Phao ơi phao à~~~
"Trịnh Lâm nhún vai:
"- Em thấy tối qua các anh phản ứng hơi quá, giống như gái mới lớn lần đầu mọc mụn ý. Thật sự đến tuổi này rồi thì yêu đương cũng là chuyện dễ hiểu, Khiết Du nó...."
Giọng Trịnh Sơn chậm rãi bay đến:
"- Chú có tin tôi cho chú điểm tâm bằng giấy vệ sinh không?"
Trịnh Lâm hãi hùng cụp mông chạy thẳng lên lầu, để lại phía sau một vạt khói hết sức nghệ thuật..."
( Lời tác giả: Chương này có thể mọi người sẽ thấy hơn lan man, nhưng đó chính là khởi đầu cho trận chiến ác liệt của nữ chính và nam chính, vậy nên, có gì không vừa ý thì cứ từ từ nhận xét ha. ^^)
o.0.o
Rốt cuộc, tối hôm đó, tôi gặp ác mộng. = =
Nhân vật chính của cơn ác mộng này, đương nhiên là anh thiếu gia cà chớn vô địch họ Mai nào đó.
Trong giấc mơ, tôi thấy hắn làm nhiều trò rất biến thái, mà nếu kể lại ở đây chắc chắn quý vị độc giả không phun thì cũng nghẹn, vậy nên, chỗ này xin tỉnh lược~~~
Nhưng vấn đề chính ở đây là, sáng nay, khi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình chưa học bài!!!!!!!!
Sau khi xem cái topic láo xược chết bầm đó xong, hình như tối qua tôi đã bị ba lão anh ma chê quỷ hờn hỏi cung như điên... Hỏi tới khi trăng núp vào bầu trời đầy sao, hỏi cho đến khi mắt tôi bắt đầu díp lại....
Hôm nay!
Kiểm tra rồi!
Tôi vò đầu bứt tai!!!!!
Trên đời này còn đạo lý hay không???
Ô ô ô tuyệt vọng quá, làm sao đây làm sao đây, tôi không muốn xơi trứng, tôi không muốn trở thành đại lý buôn bán trứng gà trứng ngỗng!!!!! >o<
Một lát sau, bộ não thiên tài chợt của tôi loé sáng.
Đúng rồi, chính là cách đó, đúng!
Vẫn còn kịp! Vẫn còn cứu vãn được.
Tôi ngẩng mặt lên trời, hừng hực khí thế hét:
"- Phao ơi ta đến đây!!!!!"
------ Nhiệt huyết tràn đầy -----
Mãi mà chưa thấy em gái xuống ăn sáng, Trịnh Lâm khều khều vai Trịnh Sơn:
"- Gọi nó xuống nhá?"
Trịnh Hải núp mặt sau tờ báo to sụ:
"- Chú không thấy lão ta vẫn còn đang giận đến nỗi mặt chuyển màu liên tục như tắc kè à? Gọi Khiết Du xuống chẳng khác nào gọi mồi lửa cho một quả bom siêu bự!"
Trịnh Lâm nhún vai:
"- Em thấy tối qua các anh phản ứng hơi quá, giống như gái mới lớn lần đầu mọc mụn ý. Thật sự đến tuổi này rồi thì yêu đương cũng là chuyện dễ hiểu, Khiết Du nó...."
Giọng Trịnh Sơn chậm rãi bay đến:
"- Chú có tin tôi cho chú điểm tâm bằng giấy vệ sinh không?"
Trịnh Lâm hãi hùng cụp mông chạy thẳng lên lầu, để lại phía sau một vạt khói hết sức nghệ thuật.
----- Cốc cốc cốc ------
"- Tủn à? Sao lâu quá vậy? Muộn rồi!!!" Giọng Trịnh Lâm lanh lảnh ngoài cửa.
Tôi toát mồ hôi hột chép công thức hoá lên mảnh giấy bé ri rí, bực bội nói vọng ra:
"- Làm ơn đừng có gọi tên ở nhà của em ra đây. Hôm nay em ăn sáng dưới căn tin, bây giờ xin đừng làm phiền."
"- Thì anh đang cố gắng làm điều đó đây!"
Tôi trợn mắt, á, viết sai rồi!!!!
"- Trịnh Lâm anh vui lòng khép cái mồm đáng yêu của anh lại, không thì anh không còn cơ hội nghe nó hót nữa đâu đấy! Ồn ào thế này, làm sao em viết phao cho xong được chứ???"
Ngoài cửa im lìm.
Hí hoáy một lúc, tôi chới với phát hiện, hình như lúc nãy quả thực nói sai cái gì đó mất rồi...
Chưa kịp có động tĩnh, đột nhiên cửa phòng tôi bị đạp ra rất đẹp mắt!(Nếu ai cũng ra vào như thế này chắc tôi nói với mẹ tháo hết cửa ra là vừa, haizzz....)
Trịnh Sơn bẻ tay rôm rốp đứng ngay ngưỡng cửa, nheo mắt đe doạ:
"- Nghe nói, em đang làm phao hỉ?"
Tôi liếc mắt ra phía sau, thấy Trịnh Lâm chết tiệt đột nhiên có hứng thú ngắm nhìn đôi dép đi trong nhà của mình.
Ôi xong rồi...
Trịnh Sơn im lặng bước đến bàn học của tôi, cầm tờ phao lên lắc đầu:
"- Thật không ngờ em lại tệ đến mức này...."
Tôi nước mắt lưng tròng, kéo kéo tay áo anh...
"- Kéo kéo cái gì???? Làm có cái phao cũng không nên thân, thật là quá mất mặt!"
Tôi nghệt ra.
Trịnh Sơn gắt:
"- Làm cái gì mà chảy mặt ra như thế? Làm phao là phải chép lên khăn giấy, nếu chúng ta đang xem trộm thì còn lý giải được là đang chùi nước mũi. Em viết lên tờ giấy to sụ thế này chẳng khác gì gào lên rằng ồ-ố-ô-tôi-đang-phao-đây-mọi-người-thấy-thế-nào?"
Trịnh Hải gục gặc đầu.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn ba vị sư huynh yêu dấu của mình, hoá ra bọn họ cũng từng...hê hê hi hi he he...
Trịnh Sơn xoa cằm, bình luận thêm:
"- Còn nữa, anh biết làm phao thì phải càng nhỏ càng tốt, nhưng em viết thế này, rốt cuộc để kiến đọc hay là để ruồi đọc? Khó coi chết đi được..."
Tôi cười tươi như hoa mùa xuân, nắm tay anh lắc lấy lắc để:
"- Đại ca, anh tài ghê!"
Trịnh Lâm trầm tĩnh bổ sung:
"- Hắn ta từng nổi tiếng toàn trường với kì tích chép bảng tuần hoàn nguyên tố hoá học lên tóc..."
Tôi lườm anh ta, hừ, đừng có mà cưa bom, tóc của Trịnh Sơn có phải rễ tre đâu...
Trịnh Sơn đột ngột hét lên:
"- Còn đứng ngây ra đó, làm thôi!"
Tôi bẹt miệng ra, hỏi ngơ ngác:
"- Làm cái gì?"
Anh nháy mắt:
"- Làm phao, hỏi thừa, cùng làm sẽ nhanh hơn đúng không?"
------ Cảm động vô ngần ------
Sau đó, trên đường đi học, Trịnh Sơn giảng giải cặn kẽ cho tôi về giá thị trường của các loại phao, cách chuyền phao, giấu phao, làm thế nào để không bị phao đè....
Trịnh Sơn anh nên viết sách về chuyên đề này đi!!!!!
Tới trước cổng trường, anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:
"- Em không được lạm dụng. Chỉ khi cùng đường mới phải sử dụng thứ này, còn không thì tự học bài vẫn tốt hơn, phải chứ?"
Tôi cười he he nhìn anh nói nhỏ:
"- Vậy trong quãng đời học sinh của mình anh cùng đường hơi bị nhiều đúng không?"
Trịnh Sơn tái mặt, vung tay cốc tôi một cái đau điếng, sau đó quay xe lóc cóc chạy đi. Nhưng không sao, tôi là người rất độ lượng, quan trọng nhất ở đây là anh ấy đã hoàn toàn tha thứ cho tôi, ya hô!
Trịnh Lâm và Trịnh Hải đứng phía xa, giơ ngón cái lên cười toe toét.
Vào giây phút đó, tôi bỗng nhiên nhận ra một điều, làm em gái của những ông anh xấu xa, thật sự không tệ chút nào.
Cảm giác ấm ấm dễ chịu lan toả trong tim, tôi đứng bất động cười vui sướng, bất chấp ánh mắt kì dị không giấu diếm của người đi đường. = =
---- Giờ kiểm tra đã đến -----
Cô Hùng nhịp nhịp cây thước gỗ trứ danh, chậm rãi đi qua đi lại.
Tôi im lặng nhìn đề bài trước mặt, thật sự muốn khóc mà không có nước mắt.
Oa oa oa soạn phao nhầm đề cương rồi!!!! Công cốc rồi!!!!!
Vật vã cắn bút nhìn xuống, cuối cùng tôi quyết định câu nào làm được thì làm, còn nước còn tát, tuyệt đối không đầu hàng.
"sột sột sột"
Tôi trợn mắt nhìn sang bên cạnh...
Gã tiểu tử họ Mai nào đó đang phi bút như bay, phát ra tiếng sột sột vô cùng hoành tráng.
Tôi bĩu môi.
Khoe mẽ!
Tôi lại nhìn xuống bài của mình... Hức, nếu nói hắn khoe mẽ thì tôi cũng sẵn sàng mặt dày khoe mẽ mà!
Quan trọng là, tôi có cái cóc khô gì để mà khoe đâu... -_-||||
"- Ê." Như một vị cứu tin, Đầu Đinh ngồi bàn trên hào hứng quay xuống nhìn tôi.
"- Hửm?" Tôi nhướn mày. Muốn giúp thì giúp đại đi, còn làm duyên làm dáng, rõ lằng nhằng!
"- Nhìn lưng cô Hùng kìa!"
Tôi nhăn mặt, cụt hứng:
"- Nhìn cái đầu cậu, trên lưng cô ý có dán phao hay sao mà phải nhìn chứ?"
"- Thì đúng là như vậy mà." Cậu ta tỉnh bơ đáp.
Tôi!
Lập tức!
Lia mắt sang tấm lưng kiêu kì của cô Hùng!
Trên đó, chễm chệ một tờ phao được dán hết sức đẹp mắt, hết sức tinh tế. Kẻ nào nội công ghê rợn thế nhỉ?
Tôi ngửa mặt cười, hôm nay nếu trúng số tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu!
Thế là, nếu có ai tình cờ đi ngang qua lớp 11A3 sẽ thấy một cảnh tượng hết sức quái dị: Cô giáo đi đến đâu, ánh mắt học sinh hau háu nhìn theo đến đó...
Được một lúc, sau khi cô Hùng đi ngang chỗ tôi khoảng 4 lần, đột nhiên tờ phao bị tróc ra!!!
Ố ố ố!
Cả đám kinh hoàng nín thở nhìn nhau.
Một cơn gió mạnh hồn nhiên thổi qua, tờ phao trên lưng cô cũng hồn nhiên đáp xuống....
Đáp xuống bàn của tôi!!!
Tôi có cảm giác như đang đặt mông trên một tổ kiến lửa, lo lắng bứt rứt đến tê liệt, chưa kịp có biện pháp thủ tiêu tờ phao thì....
Cô Hùng từ từ xoay người lại....
Thời khắc thập tử nhất sinh, cơ hồ như bản năng của tôi đã trỗi dậy. Thế là, túm lấy phao, ném sang bên cạnh, trúng đâu thì trúng, ai xui lão nương mặc kệ!!
"- Á à...." Giọng nói khủng bố của cô Hùng vang lên.
Tôi cầu trời khấn phật, lạy ông Địa ông Thọ ông Táo, cùng tất tần tật những vị thần biết và chưa biết tên, cho tôi qua ải đi sau này tôi sẽ học bài mà!
"- Hán Khanh, vào lớp mới chưa được bao lâu, đã gian lận thi cử rồi?"
Giọng cô giận dữ nhưng vẫn mềm mỏng đến toát mồ hôi. = =
Í, tôi thoát rồi!!
Đang cười sung sướng, đột nhiên nhìn sang bên cạnh, hình như lúc nãy tôi đã hồn nhiên ném phao sang bàn của bạn Hán Khanh gương mẫu bên cạnh....
Đôi mắt hắn ta như có lửa cháy tí tách, nhìn tôi căm hận.
Tiêu rồi, nếu hắn nổi khùng khai tên tôi và đám con trai trong lớp bày trò, thì tiêu chắc rồi.
Nhưng, sự việc lai không như tưởng tượng.
Sau khi bị tịch thu bài, Hán Khanh ngoan ngoãn theo cô Hùng xuống phòng Giám thị viết bản kiểm điểm, tuyệt nhiên không hé răng.
Chỉ là trước khi ra khỏi cửa lớp, hắn nhìn tôi một lúc với cặp mắt có hình giá treo cổ, trên trán mang một thông điệp: cậu teo rồi cưng ạ. -_-
-------- Tóc tôi dựng đứng -----
Cuối cùng, giờ kiểm tra cũng kết thúc.
Khi cô Hùng ra khỏi lớp một lúc, đột ngột có tiếng hét của Mì Xào Giòn:
"- Thắng ơi hình như mày làm phao nhầm rồi!"
Thắng - tên cậu con trai cả gan ịn phao lên lưng cô Hùng, gầm lên:
"- Đừng hòng doạ tao. Đừng có đùa!"
Mì Xào Giòn nét mặt thê thảm như bãi phân mèo, lắc đầu chìa quyển sách giáo khoa ra chỉ chỉ.
Thắng nhìn một lúc, sau đó kêu "trời" một tiếng rồi bất tỉnh.
Hay nói đúng hơn, là cả lớp cùng nhau lăn ra bất tỉnh.
Từ đó trở đi, ai nhắc đến từ phao là thế nào mặt tôi cũng chuyển sang màu xám ngoét. Thật ra học bài kĩ lưỡng, chính là cách có điểm "10" dễ dàng nhất.
Và rồi, trời ơi, tôi còn đắc tội với anh bạn Hán Khanh ngồi bên cạnh nữa... Hắn ta sẽ trả thù tôi rất thê thảm, chiều nay về nhà, chắc tôi phải cuốn gói sang biên giới trốn mất thôi.
Tội lỗi, tội lỗi, haizzz.
Thật không may, lần này trực giác tôi lại rất đúng. Sau này, tôi đã bị anh bạn đó trả thù đến sống dở chết dở, khốn khổ cùng cực...
Oan gia ngồi cùng bàn, chẳng chóng thì chầy cũng có hoạ lớn, câu nói đó rõ ràng là dành riêng cho sự kiện đáng ghi nhớ này...
CHƯƠNG 12.1: Haizzz...
“- Khiết Du, não cậu rõ ràng không có nếp nhăn.” Hán Khanh cười thô bỉ nói.
..................
“- Nói!!!”
“- Tớ không biết, đánh chết tớ cũng không biết!!!”
“- Rắc rắc rắc!!!”
Vào giữa giờ ra chơi, từ trong lớp 11A3 bỗng vọng ra những tiếng động dị thường.
Nếu chúng ta thử tò mò lại gần, nhìn vào trong, sẽ còn một cảnh tượng muôn phần dị thường hơn thế nữa….
Tôi một chân đạp lên bàn (rất may hôm nay có tiết Thể dục, không phải mặc váy = =) rất hùng dũng, nắm lấy cổ áo Mì Xào Giòn, rít lên:
“- Tiểu tử to gan, dám làm không dám nhận??”
Mì Xào Giòn mặt mày xám ngoét:
“- Tớ thật sự không biết….”
Rắc rắc rắc!!! Tôi bẻ tiếp cây thước thứ hai, ném xuống đất.
Toàn bộ con trai trong lớp đứng thành một vòng tròn quanh bàn của Mì Xào Giòn, lấm lét nhìn nhau.
“- Tôi hỏi lần cuối, có phải cậu dán kẹo cao su Doublemind lên ghế Hán Khanh không?” Mắt tôi long lên sòng sọc, nhìn Mì Xào Giòn gầm gừ.
Cậu ta gào lên đau đớn:
“- Không phải Doublemind mà là Big Baboon!”
Đám con trai đứng xung quanh nhìn nhau lắc đầu. Bạn trẻ này thật sự trình độ quá thấp kém.
Khoé miệng tôi cong thành một nụ cười ngọt ngào, nhìn kẻ đang co rúm trước mặt:
“- À há, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận. Trẻ ngoan không nên nói dối, như thế là rất hư, đúng không?”
Mì Xào Giòn toát mồ hôi lạnh, máy móc gật đầu:
“- Là tớ, tớ làm. Không liên quan gì đến mấy tên kia…”
Tôi đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn tít của Mì Xào Giòn, híp mắt nói:
“- Tiểu anh hùng, rất có chí khí.”
Mì Xào Giòn: “………….”
Đầu Đinh biến tiếng cười khùng khục thành một tiếng ho rất nghệ thuật.
“- Vậy, nếu thật sự thủ phạm là cậu…” Tôi mân mê mẩu thước gãy, giọng nói ém xuống thành dịu dàng đến quái dị…
Bọn con trai xung quanh chắp tay cầu nguyện cho linh hồn của Mì Xào…
“- Thì mau phun ra, kẹo cao su đó cậu mua ở đâu?” Tôi cười toe toét.
Mì Xào Giòn ú ớ…
Ô ô ô… Cô ấy hỏi nguồn gốc của mớ kẹo đó, chẳng lẽ là định đến đốt cửa hàng? Trả thù cho Hán Khanh? Mới gặp có một ngày mà họ đã tình sâu nghĩa nặng như vậy, thật sự Mì Xào mắc tội khi quân rồi – Đám con trai thâm thuý nhìn nhau.
Bằng chất giọng run run, Mì Xào Giòn nhìn tôi, mắt ầng ậng nước:
“- Khiết Du, tha cho tớ. Tớ làm vậy bởi vì tưởng hắn chọc ghẹo cậu…”
Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta, lắc lắc đầu:
“- Hán Khanh không chọc ghẹo tôi.”
Thật ra hắn chỉ quấy rối, sàm sỡ, khinh bỉ, biến thái với tôi thôi!
Mì Xào Giòn lập tức liến thoắng, ánh mắt loé lên sự thâm hiểu:
“- Đương nhiên…đương nhiên là không chọc ghẹo. Tha cho tớ lần này đi, chỗ kẹo đó chính là lấy từ cửa hàng của dì tớ đó. Lần sau tớ sẽ rút kinh nghiệm, không trêu chọc bạn trai của cậu nữa…”
BẠN TRAI???? Hai chữ đó dội một dư âm chát chúa trong đầu tôi…
“- Mì Xào, cậu làm ơn nhắc lại, cậu vừa nói cái gì?”
Cậu ta lắp bắp sợ hãi:
“- Thì tớ nói…”
“- Tôi thà làm bạn gái của quả xoài còn hơn nhận tên đó là bạn trai. Đầu óc các cậu bị kiến tha hết rồi à? Muốn chọc điên bản cô nương đúng không????” Tôi gào lên.
Bọn con trai trong lớp càng nghe càng thấy đầu mình ong ong u u…
“- Tôi hỏi cậu mua đám kẹo đó ở đâu, chỉ chỗ cho tôi tới mua với. Thật sự hôm qua rất công hiệu, gã công tử họ Mai đó thậm chí không gỡ được quần ra khỏi ghế, cho nên lần này tôi quyết định, sử dụng liều lượng gấp đôi. Các cậu đã thông chưa?” Tôi giận dữ huơ huơ tay, nói hùng hồn.
Nhưng mà, tại sao cả lớp không ai hưởng ứng hết vậy, tại sao họ lại nhìn tôi như nhìn một bãi phân mèo?
“- Mặt tôi có dính gì à?” Tôi nghi ngờ.
Đầu Đinh lắp bắp trong cổ họng:
“- Đằng sau…đằng sau…”
“- Đằng sau có cái gì????”
Tôi đột nhiên mơ hồ thấy một luồng khí nóng rực phả vào cổ, kèm theo đó là một giọng nói hết sức điềm đạm:
“- Đằng sau có cái gã cậu định dùng kẹo cao su tiếp tục ám hại ấy mà.”
Tôi: “@@^$$%***!!!”
Hán Khanh, rốt cuộc là kiếp trước tôi đã làm gì cậu, tại sao bây giờ cứ theo ám tôi chứ…
Hắn đã về lớp tự lúc nào, đứng khoanh tay nhìn tôi cười híp mắt:
“- Không sao, cứ tự nhiên.”
Tự nhiên cái con khỉ. = =
Đúng lúc đó, thầy Lâm dạy Toán bước vào lớp như một vị cứu tin, tôi lật đật phi về phía chỗ ngồi, hét:
“- Học sinh, nghiêm!”
------ Kim đồng hồ nhẩn nha bò -----
Tôi vật vã ôm quyển đề cương, trong lòng khóc như mưa như gió…
Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi từ tiểu học đến giờ chính là môn Toán. Mỗi lần thi còn khổ sở hơn bị táo bón cấp tính… Lên trung học Phổ thông cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, thật bất hạnh. = =
“- Khiết Du, lên bảng sửa bài 4!” Giọng thầy Lâm đột ngột bay đến.
Tiêu rồi, bài đó tôi chưa làm xong, tiêu rồi. tôi sắp thành tượng gỗ trên bảng rồi…
“- Đáp án là 16xy^2.”
Tôi cau mày nhìn sang. Là Hán Khanh. Hắn vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ điềm đạm ngồi làm bài, nhưng giọng nói vừa rồi, là của hắn.
Đừng có mơ, tôi không dễ dụ đâu.
Thế là khi lên bảng, tôi quyết định, ngoài đáp án Hán Khanh cho ra, những thứ còn lại đều đúng.
Sau khi phân vân một hồi, tôi quyết định lấy đáp án là: 6xy^2…
Một lúc sau, khi sửa bài, thầy Lâm lắc đầu nhìn tôi, dùng phấn đỏ sửa lại: 16xy^2…
Tôi cà lăm…
“- Khiết Du, não cậu rõ ràng không có nếp nhăn.” Hán Khanh cười thô bỉ nói.
Tên này cao siêu đến mức đến mức đọc được suy nghĩ của tôi, biết được tôi sẽ viết cái gì ư? Haizz, cũng phải thôi, vì tôi là người phàm, còn hắn, hắn là người ngoài hành tinh té giếng á á á á!!!
Thật kinh khủng, hắn biết tôi sẽ không tin lời hắn nên, nên hắn đưa đáp án đúng, mẹ ơi!!!!!
Trận đầu tiên: Hán Khanh VS Khiết Du.
Kết quả: Hán Khanh toàn thắng.
CHƯƠNG 12.2:
Tôi bức xúc đạp xe về nhà, cảm thấy vô cùng tức giận.
Rất tốt, lớp trưởng bách chiến bách thắng của lớp 11A3 đã bị một gã công tử bột dắt mũi.
Sự thật là, lúc sáng, khi tôi vô tình gây đại hoạ cho hắn thì đã có ý định sẽ xin lỗi thật đàng hoàng, nhưng mà, nhìn cái bản mặt thô bỉ vênh váo đó, tôi chỉ muốn sặc nước miếng.
Mặt khác, tôi không phải là người kiên nhẫn.
Tôi quyết định gã lợn ấy không đáng để bận tâm.
"- Kítttttttttttttttttttttttttttt"
Một chiếc xe hơi đột ngột thắng lại ngay bên cạnh, làm tôi lảo đảo suýt ngã.
"- Đồ ba trợn, đi đứng kiểu gì thế hử?" Sau khi lấy lại được thăng bằng, tôi hét vào chiếc xe cà chớn kia, vô cùng bực bội.
Chỉ một tí xíu nữa thôi là mặt đường gồ ghề đó đã dịu dàng ôm hôn tôi rồi, rùng cả mình!
"- Cạch." Cửa xe đột ngột bật mở.
Tôi nghi hoặc thụt lùi lại, nhìn chằm chằm.
Trong đầu tôi đột ngột bay đến một chùm ý nghĩ lộn xộn.
Mẩu số 1: Hình như tôi sắp bị bắt cóc.
Mẩu số 2: Xe rất đẹp, hình như là BMW,
Mẩu số 3: Chuồn thôi!!!!
Nhưng đã quá muộn, từ trong xe thò ra một cánh tay rắn chắc, lôi tuột tôi vào , lập tức, bản năng sinh tồn trỗi dậy, tôi lấy hết sức bình sinh gào lớn:
"- Bớ làng nước ơi bắt cóc giữa ban ngày!!!!!"
"- Im lặng đi, cậu đúng là to mồm quá." Một giọng nói lạ lẫm bò vào tai tôi.
Tôi cuống cuồng ngồi dậy nhìn kẻ ngồi bên cạnh, đột nhiên lắp bắp không nói nên lời.
"- Hi, tôi là Đình Phi Long, chúng ta đã gặp nhau một lần" Cậu ta cười nói.
Phi Long phi hành gì gì đó tôi không biết, nhưng tôi nhớ mang máng hôm nọ dưới sân trường, chính gã này đã có âm mưu ám sát tôi bằng một trái bóng rổ.
"- Cậu muốn gì?" Tôi cố gắng mở cửa xe, nhưng vô ích, nó đã khoá.
"- Hôm nay buồn buồn, bắt cóc cậu đi chơi một bữa." Cậu ta cười hehe đáp.
"- Tôi không đùa nhá, tiểu tử, tôi muốn về nhà." Tôi khó chịu gầm lên.
Cậu ta hoàn toàn phớt lờ, chỉ cao giọng nói với bác tài ngồi ghế trước:
"- Lái đi."
Chiếc xe lao vút vào dòng người tấp nập trên phố như một tia chớp bạc.
"- Khoan đã, còn xe đạp của tôi?" Tôi lo lắng kéo kéo áo cậu ta.
"- Yên tâm, sẽ có người đem về tận nhà. Bây giờ thì ngồi yên đi."
Tôi khoanh tay, nghiêm nghị nói với Phi Long:
"- Nhưng tôi không được đi với người lạ."
"- Trước lạ sau quen, không sao cả." Cậu ta khoát tay cười gian xảo.
Tôi mím môi:
"- Nhưng rốt cuộc cậu muốn gì?"
"- Khiết Du, cậu làm ơn bình tĩnh đi." Phi Long cau mày.
"- Hửm???" Sao cậu ta biết tên của tôi?
"- Trịnh Khiết Du, lớp 11A3 trường Olympus, nhóm máu O, cao 1m68, nặng 60 kg, thích màu xanh biển, số điện thoại 09XXXXXX, ghét ăn bông cải, số đo ba vòng..." Câu ta tuôn một tràng ồ ạt.
Tôi sợ hãi nhìn cậu ta:
"- Bạn trẻ, cậu không phải là hacker đó chứ?"
Phi Long xoa cằm cười không nói...
Chao ôi...
"- Nhưng mà rốt cuộc tại sao hôm nay lại bắt cóc tôi?" Tôi quay lại vấn đề chính.
"- Tôi muốn làm hoàng tử của cậu." Phi Long cười một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nhìn tôi vui vẻ nói.
Tôi lườm cậu ta, khoát tay:
"- Được thôi, hoàng tử, cứ gọi ta là mẫu hậu."
Phi Long: "......"
Tôi hài lòng ngồi thoải mái, chí ít phải dẫm nát cái ý định tán tỉnh của cậu ta đã, rồi mới yên tâm nói chuyện. Cậu tưởng tôi tầm thường à?