Đó là di nguyện của bố, nó không thể làm khác là đồng ý.
Tất nhiên, Mĩ mở cờ trong bụng. Kiểu này không có hắn mới là lạ.
“Nhưng em có quyền được gặp Mai chứ. Lúc chúng em ở cạnh nhau, chị cũng sống cùng kia mà.” – hắn rất khó chịu. Không có nó hắn thấy rất buồn.
“Anh nói thế là có ý gì?” – Mặt Mĩ không còn nét sung sướng mà là đen lại rồi.
“Không hiểu sao?” – hắn nhìn thẳng vào mắt Mĩ.
Mĩ cứng họng. Hắn…sao hắn có thẻ nói với cô như vậy?
“Thôi được. Nhưng chỉ 1 tuần một lần, không có thể nhiều hơn.” – Mĩ đành xuống giọng không thì nhỡ hắn đổi ý thì chết dở.
“Tuỳ cô. Hôm nay tính là một ngày. Và hôm nay cô tạm sống ở đây buổi tối hôm nay. Mai! Về phòng.” – hắn thờ ơ rồi kéo tay nó đi.
Cũng được thôi. Mất đi một ngày trọn vẹn cũng được, không phải lo!
Hắn nhanh kéo nó vào phòng, nó chỉ có thể nhìn hắn mà cảm thấy như sắp có gì đó rời xa bản thân.
“Anh có đi hắn đâu mà nhìn em như là chia tay với anh ấy.” – hắn véo mũi nó, cười trấn an. Còn thực ra trong lòng, anh cũng chẳng hơn nó được bao nhiêu.
“Mộng hả người? Người theo chị tôi tôi càng vui. Đỡ phải thực hiện cái điều chiều nay người mới “ban” cho, đỡ có người làm phiền, xong lại còn đỡ nấu nhiều cơm. Tốn hết cả gạo.” – nó hờn dỗi. Nhưng đôi mắt của nó đã đỏ hoe như sắp khóc.
Hắn như nhìn thấy được tâm trạng của nó, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng mà dỗ dành như dỗ em gái.
“Sao anh cứ đối xử tốt với em như vậy? Em càng không muốn cho anh đi.” – từng giọt nước mặt nó lặng rơi trên vai hắn.
“Ngu ngốc mà. Đã là vợ anh thì tốt nhất là nghe lời anh.”
“Em luôn nghe lời anh còn gì.”
“Bây giờ anh muốn em đáp ứng anh một điều thôi. Mai em cũng về nhà rồi.”
“Được. Anh nói đi.” – nó nín khóc rồi.
Hắn ngập ngừng, nhìn thằng vào mắt nó. Thường thường những người bị nhìn như vậy sẽ hồi hộp nhưng nó thì cứ nghiêng nghiêng cái đầu rất ngố.
“Hôn anh đi.” – cuối cùng hắn cũng nói ra.
Cách từ “từ” mà hắn nói ra chỉ một giây, hắn đã cảm nhận được hai cánh môi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn. Từ từ nhắm mắt và cảm nhận nụ hôn nóng bỏng, bình tình mà lãng mạng của nó dành cho hắn. Đây là nụ hôn tuyệt vời nhất hắn được nhận. Thực sự rất rất tuyệt vời.
Hắn với tay tắt điện, ôm nó ngủ. Nó còn nũng nịu, dựa vào ngực hắn mà thiếp đi.
————————————————————————————————-
Sáng dậy, hắn thấy nó đang ngồi gấp quần áo vào vali. Quần áo mang từ Mĩ về nhiều nhưng khi bố mẹ nó sắp xếp chuyển về đây thì giảm đi khá nhiều.
“Anh đã dậy rồi à? Em nấu bữa sáng rồi. Anh dậy đánh răng đi rồi ăn cho nóng.”
“Em đi thật sao?”
“Chẳng thật thì đùa. Thôi nhanh đi anh, chị Mĩ đợi anh đó.”
Hắn đành chịu, đi vào nhà vệ sinh và làm vệ sinh cá nhân.
Nó bước xuống nhà, còn vali thì người hầu làm hộ. Nó cũng chẳng định nhờ nhưng họ nói Mĩ bảo phải soát lại hộ nó và cầm xuống cho cô xem.
Quan tâm? Không có đâu! Chẳng qua chỉ là Mĩ không muốn có bất cứ thứ gì của nó ở nơi đây.
“Anh Nam không xuống sao? Sao lâu quá vậy?” – Mĩ ngẩng đầu, tưởng hắn nhưng lại là nó nên có chút hụt hẫng.
“Chị đợi anh ý một tí ạ! Anh ấy đang thay quần áo.” – nó đáp lễ phép. Dù sao Mĩ cũng là chị của nó kia mà.
“Chị này, chị đọc tờ giấy này và làm theo nhé! Anh ấy hay làm những việc này vào trong khoảng thời gian nhất định. Chị phải nhớ nhé!”
“Cô tưởng chỉ một mình cô biết. Chắc cô còn nhớ chứ? Tôi với anh ấy từng là người yêu, cô hiểu anh ấy còn quá ít rồi.”
“Mà tốt nhất, cô hãy từ bỏ anh ấy đi. Anh ấy chỉ xứng với tôi, cô chẳng là gì cả. Nếu cô cần, tôi giới thiệu cho cô người yêu cũ của tôi. Cô chỉ xứng với thằng nhãi đó thôi. Haha.” – Mĩ cười mỉa.
“Cám ơn chị nhưng em không cần. Em sẽ theo tới cùng, người em yêu chỉ có anh ấy.”
“Tuỳ cô. Tôi đây chẳng có ý kiến vì kết quả có sẵn rồi kia mà.”
“Vậy chào chị. Chị gửi lời chào của em tới anh Nam. Xin phép.”
Dành tặng người chị một nụ cười lạnh, cô quay bước đi ra khỏi chiếc cửa thân quen.
Chết tiệt, thật láo toét. Dám khiêu chiến với Mĩ này sao? Muốn cướp anh sao?
Mộng mơ. Mày sẽ không được toại nguyện đâu. Ngay bây giờ tao sẽ cho mày biết.
“Anh ơi, anh ơi. Giúp em, giúp em. Mai cứ đòi đi luôn này.” – Mĩ hét to lên.
Lập tức, hắn xuất hiện.
“Anh xuống chậm mất rồi. Em ấy chạy ra ngoài. Em ấy bảo anh đi theo. Em ấy không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.” – Mĩ làm vẻ mặt lo lắng.
“Vậy…thôi ăn cơm đi. Chắc em ấy không muốn buồn đó mà.” – hắn tự trấn an mình.
Hai người ngồi xuống bàn ăn. Mĩ mở miệng:
“Anh này, em muốn nói với anh một chuyện. Em mong anh sẽ đừng buồn. Nhưng…Mai bảo muốn em tìm cho nó một người bạn trai.”
Cái gì? Tìm bạn trai?
Anh bỗng khựng lại rồi lại tiếp tục ăn. Sau đó chỉ đáp một câu rồi rời bàn đi làm:
“Kệ đi. Em dọn đi, anh phải đi làm.”
Hoàng hôn buông xuống, nó vẫn đang ở trong bếp, lẩm bẩm:
“Sao 6h rồi mà anh chưa về?”
Nói xong liền nghĩ lại, anh đâu còn ở với mình kia chứ. Tự cười bản thân, rồi dọn cơm ăn cho xong bữa. Thực sự là nó chẳng có chút vui.
Đêm, nó cảm thấy thật cô đơn. Hằng ngày nó luôn có một vòng tay ôm nó để nó dựa vào ngực mà sao hôm nay lại chẳng có.
Trống trải quá! Mới có một ngày mà nó đã nhớ hắn tới vậy sao.
Cuộc sống không hắn thật buồn tẻ mà. Chẳng vui gì cả. Nó chẳng làm được như hứa với hắn.
Vậy thì chỉ một cách, trở về nơi sống xưa của mình.
Bar Month – bar của nhóm “Pernicious”
Đúng như tên gọi – cực kì nguy hiểm hay dễ hiểu hơn: Đây là một liều thuốc độc!
Chap 19: Chị cả đã về!
Ngay sau đó, nó lấy ra bộ quần áo dành riêng cho mình mà người ngoài chưa ai được chiêm ngưỡng: áo màu tím lệch vai thể hiện sự chung thủy với nhóm, quần bò bó màu đen tuyền ngắn ngang đùi. Quần áo này chỉ có chị cả mới được mặc, rất đơn giản. Điểm đặc biệt nhất là mặt nạ màu đỏ như máu che nửa khuôn mặt chỉ để lộ nửa khuôn mặt còn lại, đôi mắt hút hồn và đôi môi cũng màu như mặt nạ mà thôi. Ở một mắt có lông vũ màu đen. Nó thành một con người hoàn toàn xa lạ.
Rút điện thoại ra, nó gọi tới một số máy lạ, đầu bên liền nhanh chóng nhấc máy:
“Đưa con mui trần tới đây!”
Một nụ cười nguy hiểm lộ ra…
Chưa đầy 15 phút, hai chiếc xe một đỏ một đen đến trước ngôi biệt thự. Nó bước ra rồi đi thẳng vào xe, chạy với tốc độ ghê người.
Thực ra khi ở Mĩ, nó chẳng thích chút nào. Từ nhỏ được học võ, nó tự biết bảo vệ bản thân mình và người thân. Nhưng chưa thế chưa đủ, nó muốn mình có một đội người luôn sẵn sàng “chiến đấu”. Khi mới lập nhóm, nó không đeo mặt nạ. Nhưng sau này số lượng người trong nhóm rất đông, rất có thể là người của nhóm khác chà trộn vào để thám thính.
Và bây giờ đây không phải là nhóm mà nó là một tổ chức ngầm!
Dừng lại trước bar, đập vào mắt nó là đống hỗn độn. Định làm phản sao?
Nó không vội, từ từ bước vào bar. Tiếng đôi giày cao gót ngày càng rõ, nhưng người bên trong vẫn chiến đấu.
“Sao lại phải vội thế? Để tôi góp vui với chứ!” – giọng nó vang lên làm phá tan cái âm thanh muốn nổ tai trong đây. Nó chưa lộ mặt, vẫn đứng trong bong tối. Xem bọn này muốn làm gì.
“Mày là con nhãi nào mà dám vào đây? Biến nếu không muốn chết cũng với lũ chó con này.” – giọng một thằng con trai vang lên.
“Vậy các người là cùng một đội phải không? Sao lại đánh nhau thế?” – nó giả vờ giọng sợ hãi.
“Tao là chủ ở đây. Bọn nhãi này định làm phản đấy. Mà chuyện này có mắc mớ éo gì đến mày?
“Chủ ở đây? Haha, lâu ngày cũng lòi đuôi tôm mất rồi.” – nó cười lạnh lung.
“Tạch” – nó búng tay, những người vừa mang xe đến cho nó cúi đầu nhận lệnh.
“Giết không nương tay!” – bốn chữ nhắn gọn mà vô cùng dễ hiểu.
Lập tức, một người con trai trong nhóm người đó “nhẹ nhàng” rút khẩu sung lục bắn thẳng vào thái dương thằng vừa đứng ra chửi nó.
“Các người cũng giỏi ghê cơ! Ta mới đi chưa đầy 4 tháng mà đã thế này sao?”
Nó từng bước đứng ra trước mặt những người còn lại.
“Chị…chị cả” – tất cả đồng thanh.
Ngay sau đó, đồng loạt quỳ xuống mà mong nó tha lỗi.
Nhưng muộn rồi! Dám làm sao không dám chịu tội
Nhẹ thôi: MƯỜI NĂM TRONG TÙ RỒI RA ĐẢO HOANG SỐNG!
“Thật không hổ danh là công chúa bóng đêm của thế giới ngầm!” – đâu đó vang lên tiếng vỗ tay và giọng nói của người đàn ông đã lớn tuổi.
Nó cầm ly rượu đỏ trong tay, đưa lên nhấp vài ngụm rồi nói mà không cần nhìn xem người đó ở đâu:
“Còn bố nuôi của con cũng thật không hổ danh là sát thủ thể giới.”
“Haha, không ngờ con cũng còn nhớ bố đấy! Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây thế này? Chẳng phải là đã ẩn mình lâu lắm rồi sao?”
“Chán thì đến thôi bố! Con cần có việc cần giải quyết, bố về cẩn thận. Yêu bố!” – nó như gió chạy đến bên người đó rồi thơm lên má ông một cái, sau đó liền xuống tầng hầm.
“Bố cũng yêu con mà!” – người đàn ông nói xong liền biến mất.
Vũ – nhị chủ của tổ thức đang ngồi làm việc. Thực ra vừa nãy anh có biết việc đánh nhau nhưng nghe nói đã có người dẹp rồi nên không rat ay nữa. Nhưng ai ngờ lại là chị cả chứ!
“Lâu không gặp, làm ăn cũng giỏi đấy!” – giọng nó ở sau lưng anh làm anh không hề phòng bị mà quay người chuẩn bị đánh nó.
“Động thủ cũng nhanh thật.” – nó nhếch mép. Vừa rồi nó nhanh tay đỡ lấy hai cánh tay của anh. “Quên em rồi sao?”
“Mai…Mai sao? Em về rồi?” – Vũ mừng ra mặt. Lâu lắm rồi không gặp người em gái này.
“Em không về để loạn sao? Anh không giúp em gì cả đâu nhá!” – nó ôm cổ anh.
Vũ là người anh đã giúp nó hoàn thiện tổ chức này nên nó đã để anh làm nhị trưởng. Nó rất tin tưởng anh.
“Mới có thành viên mới. Là tứ trưởng. Em muốn xem không?” – Vũ giới thiệu.
“Ra đây đi tứ trưởng!” – nó gọi luôn.
“Có việc gì vậy nhị trưởng, giọng anh như giọng con gái vậy?” – một người con gái trẻ trung bước ra.
Là ai nữa? Người lâu rồi chưa được nhắc đến!
Trương Tuyết – người luôn giúp nó đây!
“Đây là…” – Tuyết chưa gặp tam trưởng bao giờ, chẳng lẽ chính là người này.
“Nhất trưởng, chị cả đấy! Mau chào đi.” – Vũ nhắc khéo.
“Haha. Không nhận ra chị sao, Tuyết? – nó cười rạng rỡ, không chút hiểm độc.
“Chị…chị Mai sao?”- Tuyết nghi ngờ.
“Đúng đấy, em gái.” nó cười ha hả. “Anh chọn đúng người đấy, anh Vũ!”
Chap 20: Gặp lại anh rồi!
“Bất ngờ thật đấy! Em không thể ngờ chị lại là chị cả của tổ chức này!” – Tuyết thốt lên. Chị ấy hiền lành như vậy mà lại là người đứng đầu ở đây. Giả nai quá!
“Vậy còn em, sao lại vào cái tổ chức này làm gì, rất nguy hiểm. Tốt nhất là rời đi đi!” – nó nghiêm túc. Nó quý Tuyết nhưng mà cho cô vào đây thì không thể chắc chắn sự an toàn cho cô.
“Không. Chị có tin bố em còn sống không?” – Tuyết nhìn cô.
“Bố em? Chẳng phải bố em chính là em của bố chị sao? Ông ấy còn sống?”
“Người chị gọi là bố nuôi chính là bố em. Chính ông đã giới thiệu em vào đây!”
Bố nuôi? Ông giới thiệu Tuyết vào đây?
Thực sự là từ khi nó nhận ông là bố nuôi vì sẽ có lợi cho tổ chức cô chưa từng nhìn mặt ông. Ông không ra mặt xuất hiện mà là đứng trong bóng tối. Chưa ai có thể đánh lại được ông, kể cả nó!
“Có một chuyện nữa có lẽ chị không tin nhưng mà bố chị không phải tự tử mà là…chị Mĩ giết. Chuyện này chị không biết phải không?” – Tuyết ngờ hỏi.
“Mĩ giết? Là thật sao?” – nó không thể tin. Người chị của nó giết sao?
“Bố em bảo vậy. Ông luôn theo dõi bố chị nên bố em bảo vậy.”
“Được rồi, chị về trước. Hai người quản nơi này cho cẩn thận, tôi sẽ quay trở lại đây.”
Quay sang Tuyết, nó nói: “Chị cần em giúp nhiều đấy!”
Ra khỏi bar, nó lại trở về nhà.
“Bố, con sẽ trả thù cho bố. Chị ta không phải là chị của con, không bao giờ!”
Cấm tấp ảnh có một người đàn ông ôm một đứa nhỏ xinh xắn, nó tự hứa với bố, quyết trả thù tới cùng.
Sáng hôm sau, nó dậy hơi muộn. Lững thững bước vào nhà vệ sinh, nó thay bộ quần áo ngắn hôm qua ra rồi thay bộ quần áo bình thường vào người. Nó lại sống giả tạo một lần nữa.
Sau một lúc, nó ra ngoài cửa. Sao hôm nay nhà mình lại thơm như thế này?
Trộm à? Nhưng mà trộm gì mà lại nấu bữa ăn sáng cơ chứ? Hay là mẹ về?
Đúng rồi, chắc là mẹ về, mẹ về thật rồi!
Nhanh chân bước xuống, nó nhìn thấy tấm lưng dài, rộng khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng, lại quấn tạp dề của nó nữa. Không phải mẹ, mà là anh!
Lần đầu tiên nhìn thấy anh như thế này, nhìn cứ là lạ. Người đàn ông đảm đang việc nhà thì thấy giống có chút thành “giới tính thứ 3” nhưng mà nhìn anh lại vẫn rất nam tính!
Yêu một người thế này có chết người không cơ chứ!
Anh đang nấu cháo. Vừa nãy đến thấy nó đang ngủ, sờ trán thấy hơi nóng nên anh nghĩ nó ốm mất rồi, liền xuống nấu cháo hành cho nó ăn. Đang nếm thử xem được chưa thì đã có người nhanh miệng ăn mất rồi ôm lấy eo anh, tấm tắc khen:
“Ngon không thể tả!”
“Em dậy rồi sao? Ngủ thêm chút nữa đi!” – anh nói giọng ngọt ngào làm tan chảy trái tim của bất cứ ai.
“Tại thơm quá nên dậy. Hôm qua em uống chút rượu nên hơi mệt, ngủ dậy muộn quá đi mất. Thế mà tự nhiên được ăn nồi cháo ngon như thế này.”
Anh phì cười, sao nó có thể trẻ con như thế này chứ! Càng như vậy anh càng yêu!
Nhẹ nhàng kéo tay nó ra, hắn nhìn sâu vào mắt nó rồi tăng cho nó một nụ hôn ngọt ngào nhưng bị nó chặn lại. “Để em”
Ngay sau đó, nó nhún chân, đặt môi mình lên môi anh. Đây là đôi môi nó luôn nhớ mong từng ngày. Nụ hôn như tẩy hết sự nhớ nhung, yêu thương của cả hai.
“Em muốn ăn cháo!” – nó dứt môi mình ra môi anh rồi nũng nịu.
“Ứ cho!”
“Anh à! Cho em ăn đi! Em mệt lắm rồi ý!”
Anh bưng nồi cháo ra, múc cho nó hẳn vào bát ô-tô. Nó ăn hết nhanh chóng.
Một loáng, nồi cháo đã hết sạch.
Anh đi rửa bát, nó lại ngồi xem tivi.
Chiều, anh đưa nó đi mua quần áo. Hai người khoác tay nhau vào Shop làm các nhân viên ngã như điếu đổ rồi xì xào bàn tán làm một người trong Shop quay lại.
Anh đưa con nhỏ đó đi sao? Mày giỏi thật, chưa gì đã gọi anh về với mày rồi.
Nó khi bước vào cửa đã nhìn thấy Tuyết nên nhanh chóng khoát tay anh. Anh cũng rất bình thản, chẳng quan tâm có người nào đó ở đây. Mĩ nhìn thấy tức điên lên. Bực mình, hoàn toàn bực mình.
Mới có một ngày bên cô mà anh đã tìm gặp nó thì 3 tháng chắc lúc nào anh cũng đi với con hồ ly đó mất.
Không! Cô không thể mất anh! Không thể được!
Hôm qua cô đã cố ra vẻ nhu mì, một người vợ hiền, dâu thảo mà anh chẳng hề quan tâm. Sao anh làm vậy chứ? Dù gì hai người cũng là người yêu và bây giờ là vợ chồng hờ mà.
Anh hết yêu cô rồi sao? Không cho phép!
Cầm máy lên, gọi cho anh. Anh thấy tên “Mĩ” trên màn hình liền cúp máy. Anh không thích cái vẻ giả vờ của cô.
Nó nhìn thấy anh cúp luôn cuộc gọi từ Mĩ, liền nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Thích đấu với tôi, cứ việc.
Tôi sẽ cho cô biết thế nào là trả giá , chữ “đau” đánh vần như thế nào và sẽ được nằm trong từ điển của cô. Chúng ta cùng chơi!
Cứ từ từ, tôi sẽ cho cô thứ cô muốn nhưng…
CHỈ TRONG MỘT THỜI GIAN THÔI!
Chap 21: Mĩ sẽ là vợ của anh. Em hết yêu anh rồi!
Một tuần sau, nó bảo anh đừng đến gặp nó nữa. Anh lúc đầu thì phản đối nhưng cuối cùng cũng phải nghe vì nó quá ư là bướng bỉnh. Thế nào thì sau này chẳng gặp nó 24/24 mà.
Cái ngày chủ nhật cuối cùng của tháng, trời mưa nặng hạt. Bây giờ là mùa đông, rét ngọt mà lại có mưa thì đúng là rét lại càng thêm rét. Nhìn ai ra đường cũng phải 3 áo là ít.
Tự nhiên trong lòng anh lại có chút gợn sóng. Hay có điềm xấu?
Tối hôm đó, nó hẹn anh và Mĩ ra ngoài ăn tối có việc cần nói. Anh nghĩ đến lúc được gặp nó thì ngay lập tức gác công việc sang một bên, chuẩn bị nguyên cả buổi chiều. Mĩ cũng chọn bộ váy thật lỗng lẫy và đắt tiền vì cô không muốn xấu mặt trước cái con hồ ly chuyên cản mũi cô!
Đúng 8h, nó xuất hiện trong nhà hàng đã hẹn. Nơi là nơi xa xỉ, chuyên dành cho người nhà giàu nên ít người ăn, trở lên thật yên bình.
Anh và Mĩ đã đến trước khoảng 15 phút. Mĩ rất vui vì nó tới muộn. Tí cô sẽ tha hồ làm xấu mặt nó trước mặt anh cho xem!
Nó xuất hiện trước hai người với hình ảnh một cô gái dịu dàng, bình thường nhưng quý phái trong bộ váy màu cam, áo trắng rồi khoác chiếc áo khoác chỉ đóng hai cúc cuối bên ngoài. Xong lại còn cắt đầu Vic, tay cầm chiếc ví da đắt tiền. Nó hoàn toàn thành một người khác.
Mĩ xấu mặt. Mình mặc những thứ vừa đắt tiền, vừa lộng lẫy như vậy mà lại chẳng đẹp bằng nó.
Không! Dù thế nào thì chắc chắn anh cũng thấy mình đẹp nhất!
Nhất định là như vậy! Nhất định là như vậy!
“Xin lỗi vì đã tới muộn. Tại đường hơi tắc một chút!” – nó cười nhẹ nhàng, nhỏ giọng xin lỗi.
“Chẳng biết là đường bị tắc hay cố tình đây!” – Mĩ nói với cái giọng mỉa mai.
“Không sao, không sao! Em mau ngồi đi.” – anh lên tiếng.
Nó dành cho anh một nụ cười đẹp nhất rồi làm theo anh bảo, ngồi xuống.
Nhưng Mĩ đã ngồi bên cạnh anh, nó cũng chẳng tỏ vẻ muốn ngồi chỗ Mĩ mà lại ngồi đối diện với anh, để thừa một chiếc ghế bên cạnh.
“Em mời cả ai khác sao?” – hắn hỏi.
“À vâng! Không bất tiện chứ? Em muốn giới thiệu người này cho hai người. Chị Mĩ à, người này chị rất quen đấy!” – nó đáp.
“Anh ấy đi sau, không biết làm sao mà tới muộn quá đi mất. Để em gọi.”
Là con trai sao? Nó gọi từ “anh ấy” nghe sao ngọt quá vậy?
“Anh ở đây rồi. Muốn gọi gì nữa đây?” – giọng một người con trai đằng sau nó, vừa nghe điện thoại, vừa nói ngay bên tai nó luôn.
“A, anh Vũ. Anh tới rồi. Em chờ anh rất lâu đấy. Anh muộn của em mất 5 phút nhá!” – nó giọng nũng nịu.
“Có 5 phút thôi mà. Có lần em còn bắt anh chờ tận cả tiếng kia.” – Vũ giọng hờn dỗi.
“Rồi rồi, coi như hòa. Haha! Anh ngồi đi.” – nó mời Vũ.
Anh cảm thấy rất khó chịu. Tại sao nó lại thân mật với người đàn ông tên Vũ kia chứ?
Giọng nói thì ngọt ngào, ánh mắt thì tình tứ. Nó làm anh ghen, ghen, ghen!
“Ồ! Gọi món nhé. Chị phục vụ ơi!” – nó gọi một cô gái phục vụ đeo tạp dề đỏ ở gần bàn nó.
Quay sang bên Mĩ và anh, nó hỏi: “Hai người muốn ăn gì gọi đi. Hôm nay em khao!”
“Vậy anh và em cứ chọn nhiệt tình đi, ăn không mất tiền kia mà.” – Mĩ như kẻ chết đói vậy. Anh thấy rất ngại.
Không cầm thực đơn, Mĩ tuôn ra một tràng các món đắt tiền mà chỉ có một hai miếng một suất.
Nó nhếch mép cười, để Mĩ nói xong, nó nói:
“Chị gái này, đây không phải nhà hàng Việt Nam, mà là nhà hàng Tây Ban Nha. Chị có muốn xem các món trong thực đơn rồi ăn không? Hình như chị không biết đây là nhà hàng gì thì phải.” – nó nhìn xoáy sâu vào mắt Mĩ.
Vũ nén cười, xin phép đi vệ sinh. Khi đi được vài bước, Vũ không nén được cười to lên, làm Mĩ ngại chính mặt. Anh ngồi cạnh Mĩ cũng cười nhỏ, chế giễu cô nữa.
“Thôi, nếu vậy thì để em chọn cho.” – nó cầm thực đơn rồi chọn vài món à nó từng ăn ở đây với cả gia đình.
“Cám ơn, món ăn sẽ được mang ra nhanh thôi.” – chị phục vụ cúi người rồi rời đi.
Vũ cuối cùng cũng ra. Ngay sau đó, thức ăn dần dần được mang lên.
Nó, anh, Vũ ăn rất bình thường. Nó và Vũ cũng rất hay phải đi dự tiệc ở thế giới ngầm còn anh thì hay dự tiệc với các công ty lớn để ngoại giao nên biết cách dùng nhiều loại dụng cụ ăn uống. Những món nó gọi đều ăn bằng dĩa, thìa và dao.
Còn Mĩ chưa ăn kiểu này bao giờ nên khó khăn đủ kiểu. Nó kinh thường cô ta, sao người có thể đi giết cả bố mình mà lại chẳng biết ăn nhỉ. Kì lạ thật!
“Hình như chị Mĩ ăn hơi quá khó khăn. Kìa anh Nam, giúp chị ấy đi chứ. Không tí nữa lại mang bụng đói về em bị trách chết!”
“Đúng rồi đó. Em chẳng ăn được. Anh ăn quen thì giúp em đi.” – Mĩ quay sang nhìn anh như trẻ con. Nhìn mà ghê.
Anh chẳng muốn. Sự thật là như vậy. Nhưng thôi, cố giữ lại chút thể diện cho Mĩ bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu thôi.
Mĩ thì luôn cho rằng anh quan tâm nên cười rạng rỡ, e thẹn.
Nó khinh!
Ăn xong, tất cả bốn người ăn đồ tráng miệng. Vũ cũng chẳng nói gì nhiều vì nó và anh có một thỏa thuận…
Tối hôm trước…
Vũ nhận được cuộc gọi từ nó. Đứa em gái này không biết có việc gì mà lại gọi cho anh chứ.
Thôi kệ, cứ nghe cái đã.
“Alô! Em gái gọi gì anh?”
“Anh trai yêu quý à. Anh giúp em một việc đi.”
“Gì nữa đây cô bé? Cô là cô rất khó chiều, chẳng biết tôi cho giúp được không.”
“Giả làm người yêu của em từ bây giờ tới lúc em cưới chồng đi.” – nó thẳng thắn.
“Rồi. Sao nữa?”
“Hết rồi. Anh ngủ ngon. Mai 8h ở nhà hàng cũ nhá anh. Ngủ ngon.” – nói xong nó chủ động cúp máy trước.
Từ xưa tới nay, nó bảo gì Vũ đều chiều, cũng chẳng hỏi lí do.
Hôm nay gặp lại Mĩ thế này, Vũ rất vui. Dần dần, Vũ sẽ trả thù được Mĩ, người con gái gian xảo này.Vũ đã thề không trả thù không làm nhị trưởng của tổ chức!
Đang ăn, nó lên tiếng:
“Chị Mĩ này, hôm nay em dẫn anh Vũ đến đây như đúng ý chị trước khi em bước ra khỏi căn nhà ấy. Chị nói rằng chị sẽ giới thiệu bạn trai cũ cho em và từ bỏ anh Nam, em sẽ làm theo ý chị.”
Anh cứng đờ. Ý nó là sao?
“Có ý gì?” – anh hỏi đúng với những gì mình thắc mắc.
“Anh à, nói thằng ra là em hết yêu anh rồi. Mĩ sẽ là vợ anh chứ không phải em!” – nó cười lạnh.
“Đúng ý chị rồi, chị vui không?” – nó quay sang hỏi Mĩ.
“Cái gì chứ? Chị nói thế bao giờ. Đừng đổ oan. Anh à, em ấy đổ oan cho em đó.”
“Haha. Thì cứ cho là đổ oan, thì dù thế nào Mai cũng là người yêu của tôi. Chúng tôi yêu nhau phải 3 năm rồi, thời gian yêu Mĩ chỉ là chán cơm thèm phở chút thôi. Việc người yêu tôi sống với anh chỉ là theo lời ba mẹ thôi, phải không em yêu?” – Vũ chợt lên tiếng.
“Sao mày lại đối xử thế với anh Nam? Mày đúng là hồ ly mà.” – Mĩ giả vờ đau buồn vì anh đang đau. Cầm ly nước trên tay, định hất vào người nó.
Nó liền cầm lại ly nước, làm nó cố định trên bàn, Mĩ chẳng thể nhúc nhích chiếc ly. Nó gỡ tay Mĩ ra rồi nói: “Nước này không phải nước đâu mà là cocktail đấy! Ngon như vậy thì có thể uống – nó để ly lên nhấp môi – hoặc là hất như thế này này.
Ngay sau đó, những giọt nước bắn tung tóe lên mặt Mĩ.
Mĩ tức giận nhưng chẳng làm được gì. Nó cầm tay Vũ, đứng lên rồi để lại một chiếc thẻ tín dụng:
“Tiền trả đây. Dùng xong thì có thể vứt hoặc tiếp tục sử dụng. Còn khá nhiều tiền đấy. Nói xong rồi, xin phép chúng tôi đi trước.”
Nó gọi từ chúng tôi sao mà thân thiết quá. Nó lại càng cứa vào tim anh.
Từ nãy anh không nói gì bởi vì anh sợ anh sẽ rơi nước mắt.
Mối tình đầu của anh lại trôi qua tẻ nhạt vậy thôi sao.
Vương Thu Mai! Vương Thu Mai! Tôi sẽ trả thù em! Em nhớ lấy!
Nó bước ra xe, một giọt nước mắt nơi ở bên mắt phải, nụ cười lạnh lẽo ở bên má trái tạo lên vẻ đối lập y hệt trái tim nó lúc này. Nó biết anh sẽ tổn thương, tổn thương rất nhiều.
Xin anh hãy hiểu cho em. Xin anh đấy, tình yêu của đời em!
Hãy đợi em, anh nhé!
Chap 22: Bắt đầu trả thù!
Hôm sau, toàn bộ nhân viên đều hoảng sợ trước thái độ lạnh tanh của vị tổng giám đốc của mình. Mọi người anh rất vui vẻ, đến đều dành cho mọi người nụ cười tỏa nắng để cố gắng làm việc mà sao hôm nay lại thay đổi 180 độ thế này.
Mĩ tỉnh dậy, sang phòng anh mà chẳng thấy anh đâu.
Từ tối hôm qua, cô lại thấy “yêu” nó quá.
Công nhận là rất ngoan và nghe lời. Nó đi yêu người yêu cũ của cô lại vừa trả Nam lại. Đúng là mèo thấy mỡ liền bỏ đi. Chắc chắn bây giờ anh sẽ ghét cay ghét đắng nó. Cô thì chỉ việc bên anh cùng hạnh phúc.
Tuyệt vời! Tuyệt vời!
Nó như bình thường, dậy đúng 7h rồi nấu bữa sáng cho mình.
Thực sự nó nhớ anh, nhớ cái món cháo đặc sệt của anh mà cô cố ăn rồi động viên! Nhưng tình hình không cho phép.
Bây giờ nó sẽ bắt đầu trả thù tất cả! Rồi xem tất cả sẽ ra sao!
Ăn xong, nó dọn rồi lại đến bar “Month” để xem tình hình thế nào!
Ở đây sau cái vụ nó “bất thình lình kiềm tra” thì đã đâu về đấy. Nó xuống thẳng tầng hầm. Vào buổi sáng, nó không đeo mặt nạ, cũng chẳng mặc quần áo riêng và cũng chẳng ai biết nó là chị cả cả!
“Anh Vũ, hôm qua gặp lại người yêu cũ vui không?”
“Vâng, tôi vui. Giỏi ghê cơ! Bỏ lại người mình yêu rồi cặp kè với tôi đó hả?”
“Ờ đấy! Em cũng chỉ muốn giúp anh, chẳng phải anh cũng muốn trả thù Mĩ đó sao?” – nó chẳng có vẻ đùa cợt nữa.
“Haha. Cái gì cũng bị em nhìn thấu. Vậy thì cùng nhau đi.”
“Thật nhé? Nếu anh đã quyết thì theo em.” – nó kéo tay anh ra ngoài.
Chiều, anh phải xuống kiểm tra các nơi buôn bán ngay trong công ty. Công ty nhà họ Hoàng là công ty lớn, buôn bán nhiều thứ khác nhau. Có thể nói là một trong những công ty hàng đầu Đông Nam Á!
“Reng…reng” – tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng làm việc của anh. Chậm rãi cầm ống nghe lên:
“Có việc gì?”
“Dạ thưa có tổng giám đốc mới của công ty nhà họ Vương muốn đến gặp.”
“Được. Hẹn 30 phút sau tôi sẽ gặp.”
Kì lạ đấy. Từ khi bố nó mất thì đâu có ai nói gì đến việc có người lên thay đâu?
Được thôi, anh rất tò mò và muốn gặp người này. Anh sẽ phá cô ngay chính công ty của gia đình mình!
Hoàn hảo! Vô cùng hoàn hảo! Anh sẽ cho cô phải hối hận!
Nó và Vũ bước vào công ty của anh. Chắc anh không biết cô chính là tổng giám đốc mới.
Cẩn thận lại muốn trả thù ngay cái công ty của cô ấy chứ!
Anh trực tiếp xuống tiếp đón. Khi nó quay mặt ra, anh không khỏi bất ngờ. Chính là cô!
“Chào tổng giám đốc nhà họ Hoàng. Anh nhớ tôi chứ? Chúng ta mới gặp hôm qua kia mà. Đây là Vũ, chắc anh còn nhớ. Chúng ta sẽ không phải giới thiệu dài dòng rồi.” – nó chìa tay ra nắm lấy tay anh như hai người giao tiếp với nhau thật lịch sự.
“Ồ, sao có thể quên chứ. Không ngờ em chính là người đứng đầu một công ty lớn như vậy.”
“Haha. Anh nói vậy như khinh thường tôi? Mà anh định để người luôn làm ăn với mình ở trước cửa ra vào sao?”
“Tất nhiên là không. Mời hai người vào phòng làm việc của tôi.”
Nó và vũ theo anh lên phòng làm việc. Quả là rất to, rất lớn.
“Cũng không muốn loằng quằng nhiều, tôi muốn chúng ta cùng bắt tay làm ăn với nhau như thường lệ. Liệu anh có muốn hay không?” – nó vào thẳng vấn đề.
“Lâu nay hai gia đình chúng ta đều như vậy nên cứ để như vậy đi. Mà anh Vũ đây là thư kí của em sao?”
“Anh đùa thật vui. Tôi mà làm thư kí cho em ấy thì đã tốt quá. Tôi là phó tổng!” – Vũ cười, đáp lại câu hỏi của anh.
“Anh đã đồng ý như vậy tôi cũng làm một bản hợp đồng. Thực sự trong khoảng thời gian này, công ty chúng tôi có chút khó khăn. Mong rằng công ty anh có mượn một khoản tiền nho nhỏ.” – nó nhìn thẳng vào mắt anh.
“Bao nhiêu?” – anh hơi ngả người ra phía sau.
“50 tỷ. Liệu có quá nhiều?”
“Được.” – anh gọi thư kí ở đằng sau – “Làm một bản hợp đồng theo ý cô đây trong thời gian ngắn nhất.”
“Vậy thì còn gì bằng.” – nó cười rạng rỡ.
Sau 10 phút, bản hợp đồng đã có mặt và có chữ kí của cả hai bên. Nó lại bắt tay anh, làm anh chẳng muốn dứt ra. Nó cũng chẳng khác là mấy.
“Đi thôi em. Chúng ta còn nhiều việc.” – Vũ nhắc khéo. Cứ thế này thì kế hoạch thể nào cũng phá hỏng.
Nó dứt tay mình ra khỏi tay anh rồi đi sau Vũ. Nó chỉ để lại câu nói nhỏ nhẹ như gió: “Xin lỗi anh!”
Anh chỉ nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng không rõ nó nói gì. Anh nghĩ nó không phải hết yêu anh.
Nhưng nếu đã thế này, anh vẫn sẽ trả thù nó, làm nó phải đau và xin anh. Anh tin chắc sẽ như vậy.
Cả bốn người: nó, anh, Vũ, Mĩ đã bắt đầu kế hoạch trả thù.
Tất cả sẽ về đâu…