Insane
Đọc truyện

Chú và cháu - Trang 8


Chương 42: Cơn Đau Sau Cùng.

Bệnh viện Quốc Tế.
Quốc Tuấn dựa lưng vào tường. Anh hối hận vì mình đã không bình tĩnh hơn để giải quyết vấn đề. Nếu đó là con anh…nếu anh là người cha đáng chết nhất trên thế giới này….Cầu mong cho Phương Vy đừng gặp điều gì hết.

Băng ca chuyển Phương Vy ra khỏi phòng cấp cứu, khuôn mặt cô tái hẳn đi.
Quốc Tuấn quay sang bác sĩ. Đôi mắt chờ đợi.
- Cô ấy sẽ sang phòng mổ. Anh và tôi cần kí 1 số giấy tờ.
Nỗi lo lắng không làm anh giữ được phong thái của mình.
- Xúc động mạnh khiến cô ấy bị động thai. Bản chất đã có màng tử cung mỏng. Anh biết cô ấy có thai mấy tháng chưa?
Quốc Tuấn lắc đầu.
- Chưa.
- Tử cung cô ấy có 1 vết xước nhẹ. Hình như anh và cô ấy vẫn còn sinh hoạt vợ chồng cách đây vài tuần phải không?
Anh nhớ đến cái đêm ấy.
- Đúng, cô ấy nói đau khi tôi…
Bác sĩ đưa cho anh 1 tờ giấy, giọng nói hơi run.
- Đó là lí do đấy. Cô ấy mang thai hơn 1 tháng rồi, thai non nhưng do stress và thể trạng yếu nên rất dễ tổn thương. Mất máu khá nhiều, tôi buộc lòng phải nạo bỏ thai, nếu không sẽ gây nhiễm trùng. Anh kí vào đây.
Quốc Tuấn giương mắt nhìn, tay anh làm theo như một phản xạ.
………..
Song Quỳnh chạy đến bệnh viện, đang có thai nhưng xem ra rất vội vã. Vừa thấy bóng dáng Quốc Tuấn, cô đã đi lại thật nhanh.
- Anh….còn là người không chứ?
Không gian xung quanh dường như dừng lại.
- Phương Vy đã chịu quá nhiều đau khổ, con bé nợ anh cái gì mà sao anh tàn nhẫn thế?!
Quốc Tuấn thở hắt, anh lửng lơ.
- Nếu chồng cô có đứa con với người phụ nữ khác, cô có đủ bình tĩnh không?
Song Quỳnh khựng lại, điều gì đó làm cô thông cảm cho anh hơn.
-… Phương Vy ở phòng nào?
Anh ngồi xuống, dùng đôi tay vuốt mặt.
- Đang ở trong phòng mổ.
- Nó bị gì sao?
Quốc Tuấn nghẹn giọng.
- Động thai. Màng tử cung mỏng nên không giữ được đứa nhỏ.
Song Quỳnh gần như gào lên.
- Chết tiệt. Nếu không phải vì anh từng là chồng của nó, tôi đã giết anh rồi.
Và không đợi xem phản ứng của Quốc Tuấn thế nào, cô hăm dọa.
- Chờ xem cái mạng anh ra sao khi Hải Anh biết chuyện.
Nói xong, cô bấm số điện thoại…
——————————– Song Quỳnh ngồi bên giường, chờ cơ thể Phương Vy tan dần thuốc mê sẽ tìm cách thông báo sự thật. Nhưng cứ nghĩ đến niềm hạnh phúc sắp làm mẹ của mình, cô thấy nhói lên nỗi đau cho Phương Vy. Kết tinh của tình yêu, liệu nhỏ bạn thân của cô sẽ đón nhận điều này thế nào? Nước mắt đột nhiên rơi xuống, nhỏ giọt trên đôi bàn tay gầy guộc nhỏ nhắn của Phương Vy.
Quỳnh đứng dậy, bước ra ngoài, cô đóng cửa phòng lại và nhìn thấy Quốc Tuấn đang dựa lưng vào tường ở phía đối diện. Anh ta ngẩng đầu, có vẻ như đau khổ đến đáng thương. Nhưng Quỳnh thì không cảm nhận gì hết, cô bước đến, vung tay lên cao.
“Bốp”
- Cái tát này, tôi thay cho Phương Vy!
“Bốp”
- Cái đây là dành cho đứa cháu của tôi!
“…”.
Song Quỳnh trợn mắt, cái đấm vừa rồi không phải của cô. Bầu bì cũng đâu có đủ sức làm trò đó cơ chứ?! Cô quay lại.
- Anh Vũ?
- Tao đã nói với mày điều gì hả Tuấn? Tao sẽ không can dự vào chuyện của mày, nhưng ngay cả tư cách là thằng đàn ông, mày cũng không thể làm nổi sao?
Vừa nói, anh vừa nắm áo Quốc Tuấn kéo dậy, đôi mắt đầy lửa hận.
- Đó là con mày đấy, mày có hiểu không hả?
- Nếu không phải, thì sao?
Quốc Tuấn hất đầu, anh chùi vệt máu ở mép miệng.
- Chúng tôi … luôn dùng biện pháp.
Khôi Vũ nới lỏng cơ thể, lùi vài bước.
Song Quỳnh nắm tay anh, cô trấn tĩnh.
- Đừng nóng vội. Chúng ta phải chờ Phương Vy tỉnh lại đã.
Họ quay lưng đi vào phòng. Chỉ còn lại Quốc Tuấn đang đứng giữa hành lang bệnh viện, đôi mắt anh hình như trong suốt màu của nước.
Chương 43: Trốn tránh. Hải Anh mở cửa phòng, cơn đau tê tái trong lòng anh cứ dâng lên vô thức. Phương Vy của anh đang nằm đó, trên giường bệnh, cô đơn và yếu đuối.
Khôi Vũ đặt tay lên vai anh.
- Con pé vừa tỉnh dậy lúc nãy, nhưng lại ngủ thiếp đi rồi.
Phương Vy xanh xao quá.
- Bác sĩ nói sao?
- Thì cũng chỉ những cái linh tinh, vớ vẩn về y học, nhưng tao nghĩ ý lão đó muốn nói là con pé không thể…có con sau này.
Hải Anh hôn lên trán Phương Vy – cô vẫn còn đang say giấc, đồng thời quay sang Khôi Vũ.
- Sao con pé xanh xao vậy?
Khôi Vũ bực bội, cách Hải Anh hỏi cứ như anh là tội phạm còn thằng bạn chí cốt là tòa án, cuộc nói chuyện trở thành hỏi cung.
- Thì chắc là mất sức. Mà mày đừng có hỏi tao kiểu đó, tao có phải vú em của Phương Vy đâu.
Nói xong, anh đứng dậy.
- Thôi, tao biến đây.
Và chợt nhớ lại một điều, anh lừng khừng đôi chút.
- Tao biết mày yêu Phương Vy, nếu có thể, mày hãy….
Hải Anh gằn giọng.
- Tao sẽ không gây chuyện với Quốc Tuấn, mày khỏi lo.
Tiếng cửa đóng lại sau lưng, tạo ra không gian riêng cho hai người. Giờ đây, anh mới thật sự được nhìn ngắm khuôn mặt quen thuộc ngày nào. Khao khát được nghe giọng nói của Phương Vy, được nhìn thấy nét sinh động rạng rỡ của của cô làm tim anh đau nhói. Anh cầm lấy tay cô, đặt môi mình vào đó với hy vọng sẽ mở được đôi mắt đang khép lại kia.
Hải Anh chỉ sợ Phương Vy không vượt qua nổi, sẽ quá đau khổ trước một thực tế khác, rằng cô đã mất khả năng làm mẹ suốt đời. Liệu anh có còn đủ khả năng đem hạnh phúc đến cho cô, che chở cho cô sau này chăng?
——————————- Mỗi ngày, Hải Anh đều đến thăm Phương Vy sau khi đã sắp xếp mọi việc trên công ty. Lúc đó cũng đã gần tối, mặt trời không còn ban tặng ánh sáng nữa. Người ở bên cạnh cô thường xuyên nhất là Song Quỳnh, và ai cũng nhận thức rõ ràng một điều: Phương Vy luôn “tránh” Hải Anh.
Khi anh đến, cô luôn tìm mọi cách để có thể ngủ hay đơn giản chỉ là nhắm mắt lại. Nhưng khi anh bận hay đến trễ hơn mọi ngày, đôi mắt Phương Vy cứ dáo dác nhìn ra cửa sổ như chờ đợi một điều gì đó.
Một lần như vậy, Song Quỳnh liền bắt bẻ:
- Nếu mày thật sự chờ Hải Anh, sao không chịu nói chuyện với anh ấy?
Phương Vy hơi đỏ mặt, cô đánh trống lảng.
- Khi nào thì bác sĩ cho tao về.
Lắc đầu trước sự bướng bỉnh của cô, Song Quỳnh đành trả lời.
- 2 ngày nữa. Chắc mày cũng không muốn ở trong này lâu, đúng không?
Giọng cô nghe thật buồn.
- Ừ…trong này cô đơn quá.
- Vậy mày muốn về đâu?
Phương Vy chớp mắt.
- Về…nhà.
- Nhà nào?… Ý tao là…
Tiếng cửa mở như một cây kéo cắt đứt sợi dây cảm xúc trong phòng. Phương Vy vội vàng nằm xuống, trốn tránh cái nhìn của Hải Anh.
- Anh đến rồi hả? Tụi em đang nói chuyện về việc Phương Vy sẽ ở đâu sau khi xuất viện đó.
“Song Quỳnh! Tao mà ngồi dậy được là mày không còn cái mạng về nhà đâu” – Cô rủa thầm.
Hải Anh ngồi xuống ghế, anh cầm lấy tay Phương Vy, hơi ấm như lan tỏa khắp cơ thể.
- Dĩ nhiên là nhà anh rồi. Như vậy sẽ tiện hơn.
Song Quỳnh háo hức như người sắp được về là chính mình.

- Thế à! Vậy thì em sẽ chuẩn bị quần áo mới cho Phương Vy nhé. Hành lí của con pé em làm…mất rồi.
Phương Vy mở hé mắt, trợn tròn nhìn về phía tri kỉ của mình.
“Mày đùa hả? Tao vẫn để ở nhà Quốc Tuấn mà?”
Vẫn làm như không có chuyện gì, Quỳnh tiếp tục cái nghề “đạo diễn” của mình.
- Em sẽ mua luôn những đồ dùng dành cho nó rồi sẽ mang đến nhà anh sau, okie? Em đảm bảo Phương Vy sẽ rất thích.
“Phải, rất thích được đập vào cái mặt mày đó, bạn bè kiểu gì tốt quá vậy?”
Hải Anh cố nén lại, không cho mình bật ra tiếng cười khi nhìn thấy đôi mắt nổi lửa của Phương Vy. Dù vẫn chưa nói chuyện và gần gũi được với cô, nhưng anh tin…ngày mai sẽ là một ngày mới.
Chương 44: Cắn rứt. Căn nhà của Hải Anh vẫn như vậy, không thay đổi so với lần đầu tiên Phương Vy đến đây: Hiện Đại và Tinh Tế. Phòng khách lớn được bao bọc bởi lớp kính trong suốt có thể nhìn ra vườn cây, một bức tường ngăn khu bếp cùng bộ bàn ghế màu trắng như bật lên sự tinh khiết vốn có. Biệt thự có 3 tầng, 4 phòng để dùng, 1 phòng tập gym và 1 phòng giải trí linh tinh mà Phương Vy không để ý lắm. Nhưng vấn đề là chỉ có 1 trong số 4 phòng là đã dọn dẹp và được bố trí nội thật cẩn thận, còn những phòng khác thì hoàn toàn sơ sài. Nói như vậy là còn khoan nhượng đấy, thật ra thì nó chẳng có cái khỉ gì ngoài 1 bathroom riêng và bộ bàn ghế gỗ, chấm hết.
Song Quỳnh không đến bệnh viện để đưa cô về nhà nên đành gửi số hành lí cùng mớ quần áo mới “coóng” chưa kịp tháo “mác” cho Hải Anh. Dù sao thì cũng chưa cần quan tâm đến điều đó lúc này, vì anh…đang ở đây, gần gũi mà xa lạ.
- Cô giúp việc sẽ chỉ có mắt từ sáng đến chiều để giúp chúng ta nấu nướng, dọn dẹp. Anh nghĩ một không gian riêng tư về đêm sẽ tốt cho anh và em hơn.
Phương Vy không trả lời, lặng lẽ nhìn Hải Anh xách những cái vali cồng kềnh vào phòng.
- Nếu em mệt thì nằm nghỉ đi, có đói không?
Lắc đầu từ chối một cách vô thức, Phương Vy cũng không biết mình có còn cái cảm giác “đói”, “khát” như một con người thực thụ không nữa, hình như là…KHÔNG.
Hải Anh đứng trước số nội thật đã được sắp xếp lại theo yêu cầu của mình, mỉm cười an ủi rằng…thời gian, hoàn cảnh sẽ kéo Phương Vy lại bên anh, chỉ cần tính toán một chút thôi.
———————— Đêm đầu tiên:
Hải Anh để xấp tài liệu lên bàn, cuộc họp gần như lấy hết thời gian của anh. Đã hơn 10h tối rồi, nhưng Phương Vy vẫn chưa ngủ, cô đang ngồi trên cái ghế sôfa nhỏ ở góc phòng, hướng ra cửa kính nhìn thẳng vào bầu trời đen kịt.
Bước đến cạnh cô, anh thì thầm bên tai làm cô chợt rùng mình.
- Có nhớ anh không, pé Pi?
Phương Vy định mở miệng nhưng không lên tiếng được, một chữ “có” cũng không thể nói. Phải, cô đã rất nhớ anh, nhớ đến quay quắt trong căn nhà rộng lớn cô đơn này. Không ai hỏi thăm, không ai chia sẻ và nói chuyện làm trái tim cô vốn dĩ đang đóng băng trở nên lạnh buốt hơn hết. Cái ý nghĩ chỉ cần Hải Anh trở về, cô sẽ nhảy xổ vào người anh, hét lên rằng “em nhớ anh, đừng để em phải ở nhà 1 mình” xuất hiện liên tục nhiều giờ đồng hồ. Vậy mà…tíc tắc trên thực tế thật sự không dễ dàng đến vậy.
Khó khăn lắm Phương Vy mới đứng lên được…và đi về phía giường, đặt mình xuống, lén thở dài như trút những nỗi lo lắng ra khỏi cơ thể.
Hải Anh cởi bỏ áo sơmi của mình, đặt nụ hôn lên trán Phương Vy.
- Ngủ đi cô pé, anh ra liền.
Rồi bước vào bathroom thư giãn.
“Em sẽ chờ anh, sẽ ngủ ngon…”
……………
Đêm thứ hai:
Hôm nay Hải Anh về sớm, chỉ mới 4h chiều mà anh đã có mặt trong nhà, mang đến luồng sinh khí cho Phương Vy. Cô vui nhưng không để lộ ra. Anh định vào phòng để xem Phương Vy đang làm gì thì vô tình nhìn thấy hình ảnh rất thú vị.
- Số quần áo này…? Sao mà mặc?
Vừa nói, Phương Vy vừa đưa những cái váy ngủ bằng loại vải satanh quyến rũ ra trước ánh sáng. Đủ màu, đủ kiểu và đủ…loại. Hải Anh chưa bao h được nhìn thấy những kiểu đồ đó, nhưng anh sẽ không phản đối nếu Phương Vy chịu ướm thử ngay lúc này đâu.
Chợt, anh phát hiện cô hay xấu hổ, hay đỏ mặt trước những suy nghĩ vẩn vơ. Trong đó, có hiện hữu hình ảnh của anh không nhỉ?
Hải Anh đẩy cửa phòng, cố tình vào bathroom trước để kịp cho Phương Vy quơ thật lẹ đống đồ lót, đồ ngủ ấy quăng vô tủ. Anh dám cá rằng tối nay, sẽ có nhiều cái để xem lắm đây.
7h tối.
Tiếng Hải Anh gọi từ dưới bếp.
- Phương Vy, em xuống đây ăn chút gì đi.
Phương Vy vẫn còn ngần ngừ đứng trước gương, cô đã cố gắng lựa ra cái váy “trang nghiêm” nhất để mặc vào nhưng vẫn không thoát nổi sự xấu hổ trước bản thân. Nó màu đen, cột dây ở cổ và để lộ da thịt phần lưng trước gió.
Phân vân hồi lâu, cô quyết định lấy cái vẻ mặt “chai sạn” của mình mà bước xuống lầu, tự trấn an rằng “không có gì hết, quen rồi…đâu phải lần đầu Hải Anh nhìn mình thế này”.
Thật ra, là lần đầu đấy chứ. Chưa bao giờ Hải Anh thấy Phương Vy lúng túng như lúc này. Cũng vui, vì anh đã quen với hình ảnh một “pé Pi” tự tin hơn bao giờ hết.
- Đẹp đấy. Nhưng em gầy quá, ăn nhiều vào nhé.
Dù không trả lời, nhưng một nụ cười bẽn lẽn có lẽ mang đến nhiều hy vọng sau đó.
…………..
Ngày thứ bảy.
Hôm nay là chủ nhật, Hải Anh tỉnh giấc với một cảm giác sảng khoái trong người, ít ra là không có những giấy tờ và rắc rối cần đến anh. Phương Vy vẫn nằm cạnh đó, co người nép sát vào khuôn ngực vững chắc của anh mà ngủ. Đã lâu lắm rồi anh không được ngắm cô trong giây phút bình yên này. Sức sống thởu nào giờ không còn, chỉ đọng lại chút gì của sự khắc khoải, mệt mỏi trước mọi thứ. Dẫu sao thì Phương Vy của anh vẫn giữ được cái nét riêng cho mình, một sức hút kì lạ khi nhìn vào. Đặt môi mình vào bờ môi căng đầy của cô, anh mỉm cười tự cho phép bản thân kéo dài thời gian này hơn.
Chỉ khi còn lại một mình…
Phương Vy đành để nước mắt lăn dài trên đôi gò má cùng nhiều nỗi đau, cô đã tự hứa sẽ đóng trái tim mình lại, không được phép đón nhận sự chăm sóc và tình yêu của Hải Anh như thế nữa…
Chương 45: Ngôi kể thứ nhất. 2 tuần từ lúc Phương Vy ở nhà Hải Anh.
Tôi nhìn vào màn hình, cố gắng nhớ rõ ràng hơn từng kỉ niệm giữa tôi và Hải Anh. Cả buổi sáng tôi cứ khóc cười liên tục mỗi khi viết ra những kí ức ấy. Rồi tôi dừng lại ở dòng chữ “Anh yêu em”, nước mắt rơi vô thức mà không ngừng lại. Tôi biết, biết chứ! Rằng anh bây giờ vẫn còn yêu tôi như 2 năm trước anh đã từng nói, tôi cũng vậy, … tôi yêu anh lúc này bằng sự ray rứt muốn rời xa anh.
Anh cứ nghĩ rằng tôi chẳng hề biết cuộc đối thoại giữa anh và chú Khôi Vũ về số phận của tôi, và đó cũng là lí do tôi không thể sống bên anh, không thể cho anh một gia đình thật sự. Tôi không đủ can đảm, tôi…tôi…Dù sao thì những lí do ấy cũng đủ làm tôi nghẹn ngào khó thở lắm rồi. Xa anh, tôi sẽ phải bắt đầu lại tất cả, lẻ loi một mình trên thế giới muôn màu này. Tương lai sao…đen mờ mịt.
“Cạch”…
Tiếng cửa mở làm tôi giật thót mình, vội vã đóng mạnh cái laptop trước ánh nhìn dò hỏi từ Hải Anh, tôi mong anh chỉ nghĩ tôi đang xem mấy thứ linh tinh không cần thiết.
- Em ở nhà mãi không chán à? Có muốn đi đâu không?
Một lần nữa, cái lưỡi chết tiệt của tôi lại không thể hoạt động theo ý muốn. Tôi tự nhủ “Chỉ một câu trả lời, chỉ một cái gật đầu mà thôi”…Khỉ thật, cái bệnh viện Quốc Tế ấy làm đứt dây thần kinh nói của tôi rồi.
Hải Anh ôm chặt lấy tôi, ghì sát.
- Sao, cô pé? Nếu em không thích, anh và em sẽ ở nhà…và…
Anh dừng lại, đặt môi lên từng chi tiết của khuôn mặt tôi, từ đôi mắt đang ngoan ngoãn nhắm chặt đến sợi dây cảm xúc chợt sống dậy mạnh liệt. Tôi muốn cưỡng lại, muốn đẩy anh ra khỏi tâm trí và cả đôi môi của mình nữa. Nhưng…
- Phương Vy? Nói đi em?!
Tôi hơi mở mắt, rời môi anh đúng 2 giây.
- Ưmm…
Hải Anh phì cười, tôi nghe rõ điều đó, thật gần gũi. Anh nhấc bổng tôi khỏi cái ghế xoay – cứng đơ và di chuyển thật nhanh về phía giường. Tôi xấu hổ rúc đầu vào cổ anh, giấu đôi gò má đang ửng hồng.
Đặt tôi ngồi vào lòng mình, anh vuốt ve làn da láng mịn.
- Nếu em không muốn, anh sẽ dừng lại.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh, thổn thức đôi chút.
- Xin lỗi anh!
Âm lượng rất nhỏ, dường như chỉ có tôi và Hải Anh nghe được. Anh hôn lên trán tôi, mỉm cười.
- Rất lâu rồi anh mới được nghe pé Pi nói đấy! Em mặc cảm chuyện gì sao?
Tôi cố ngăn tiếng nấc ngay cổ mình.
- Em xin lỗi!
- Tại sao? – Anh nheo mắt.
- Vì không giữ được…đứa con của chúng ta.
Hải Anh ôm chặt tôi hơn.
- Nghe anh nè, cô bé! Chỉ chuyện này thôi, một lần duy nhất rằng anh giận em thiếu hiểu biết, không nhận thức bản thân đã mang thai. Ngoài ra thì không còn gì hết. Biết chưa?!
Tôi thắt lòng lại, cố thoát khỏi vòng tay anh.
- Chỉ vì…em xin lỗi! Em…
Hải Anh giữ chặt hơn làm đôi vai tôi trở nên buốt nhức, anh ngắt lời:
- Chỉ 1 lần duy nhất. Và em đã xin lỗi rồi, chấm dứt chưa! Ok? Chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa, được không Phương Vy?
Tôi không giữ nổi cái cảm xúc đang nghẹn ở cổ họng mình Một cách miễn cưỡng, tôi vùng người thoát khỏi anh trước đôi mắt ngỡ ngàng.
- Xin anh, đừng đóng tiếp vở kịch này. Anh sẽ không thể hạnh phúc nếu sống với em. Cứ cho là anh yêu em và em cũng thế. Nhưng tình yêu không chỉ đến mức này thôi. Hoặc nói thẳng thì tình yêu không tồn tại sự thông cảm mãi đâu.
Tôi dừng lại vài giây và quyết định hít thật sâu trước khi nói tiếp:
- Em biết mình không còn khả năng…- Giọng tôi như vỡ ra – …làm mẹ, một mình em chịu đựng điều đó thôi đã rất khó khăn và nhiều cay đắng rồi, bây giờ…anh có muốn thì em cũng không thể chia sẻ nỗi niềm ấy cho anh.
Nước mắt cứ đua nhau rơi trên mặt tôi, thật ngớ ngẩn không khác một đứa con nít.
Hải Anh bước đến…
Tôi lùi lại…
Bước đến…
Lùi lại…
- Em không định ra khỏi căn phòng này luôn chứ?
- Nếu phải làm. Em thậm chí còn đồng ý rời khỏi ngôi nhà này ngay lập tức.
Đột nhiên, anh chồm đến gần, kéo lấy bàn tay đang nắm chặt lại của tôi. Ngã vào lòng anh, tim tôi đập nhanh hơn vài nhịp.
- Bình tĩnh để cho anh nói chứ, pé Pi.
Tôi phân vân?! Nghe thêm nữa thì cũng đâu có kết quả khác? Tôi phải cứng rắn lên, mạnh mẽ mà rời xa anh.
- Không. Buông em ra! Hải Anh.
Cả cơ thể tôi bị vật xuống giường, hơi thở gấp gáp dần làm mọi cảm xúc trên mặt anh co lại. Anh giữ hai tay tôi, đối diện trực tiếp.
- Nghe đây! Em không được phép rời bỏ anh. Không có quyền để anh sống như 1 thằng dở hơi trong suốt nửa đời còn lại, em càng không có tư cách quyết định anh hạnh phúc hay không khi ở bên em.
Tôi nghe một dòng máu nóng chảy lên đầu.
- Cái gì? Tư cách? Tôi phải có cái thứ “cao quý” ấy – Âm thanh bỗng cao hơn bình thường – để mà làm anh được hạnh phúc sao?
Hải Anh đùa giỡn.


- Sai! “Quyết Định” chứ không phải “Làm”…
Tôi cứng họng, vẫy vũng trước anh với hy vọng có thể vô tình đập vào cái mặt đó một cú thật mạnh. Tất cả là do tôi ăn ít quá, không đủ “dinh dưỡng” mà hành động được, chỉ mỗi việc điều hòa hơi thở thôi mà đã cực khó khăn rồi.
- Phương Vy?
Tôi trừng mắt trả lời:
- Sao?
…..
Hải Anh cuối xuống. Cơ thể tôi như bay bổng theo sức lôi kéo từ nụ hôn của anh. Say đắm, nhiều hương vị không cưỡng lại nỗi!
Dừng lại 3 giây…
- Môi em thơm quá!
Tôi mặc kệ, tay tôi đã được tự do để ghì lấy cổ anh gần mình hơn.

Điện thoại di động reo chuông…Tôi mở mắt, nuối tiếc khi buột phải đẩy anh ra.
Hải Anh bực dọc cầm máy lên.
- Alô?
Tôi kéo lại dây áo ngủ của mình.
- Sao? Bệnh viện nào?
Mặt Hải Anh mất đi sự bình tĩnh vốn có.
- Tôi đến liền.
Rồi như một cái máy, anh đến bên tủ quần áo, chọn cho tôi loại váy chấm bi trắng đen lịch sự và một bộ cho riêng mình.
- Em đi với anh.
Tôi vẫn chưa kịp hiểu hết mọi chuyện.
- Tại sao?
- Đoan Thụy tự tử rồi.
Chương 46: Rời xa. Gia đình Đoan Thụy rất đáng sợ, đó là cái nhìn nhận đầu tiên của Phương Vy. Mọi người có mặt đầy đủ, từ ông bà cho đến ba mẹ ngoài phòng cấp cứu. Hình như, trong mắt họ, cô là cái nguyên do dẫn đến sự việc tệ hại này.
Không quên phép lịch sự ở mình, Phương Vy cuối đầu chào.
- Cháu chào ông bà, chào 2 bác.
Hải Anh chỉ gật đầu thật nhanh, anh có vẻ thân với họ.
- Đoan Thụy sao vậy bác?
Đôi mắt của người mẹ se sắt lại.
- Lúc bác vào phòng nó thì đã thấy nó gục đầu trên giường, tay cầm lọ thuốc ngủ rồi. Có lẽ nó quá buồn sau chuyện con…chia tay với nó.
Bốn chữ cuối hơi trầm lại.
- Cháu xin lỗi vì không thể làm gì được.
Bác trai đặt tay lên vai Hải Anh.
- Không ai trách cháu hết, cháu không có lỗi!
Rồi mọi người dồn mắt về phía Phương Vy, chờ đợi.
- Đây là…
Câu nói buộc phải dừng lại theo một nỗi lo mơ hồ toát ra xung quanh.
Phương Vy khéo léo.
- Anh giúp mọi người gặp bác sĩ để biết rõ tình trạng sức khỏe của Đoan Thụy đi.
Cô nhìn theo dáng người mất hút của anh.
Lúc này, mới thật sự đúng nghĩa 2 chữ “đáng sợ”. Hành lang bệnh viện chỉ toàn sát khí từ các bậc tiền bối.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?
Phương Vy chớp mắt.
- Dạ, cháu 22 tuổi.
Người phụ nữ đứng tuổi – mẹ của Đoan Thụy nhếch mép.
- Trẻ nhỉ, chắc vẫn chưa hiểu hết được cuộc sống này.
Một câu nói nhiều ẩn ý.
- Dạ, cháu không cho phép mình được ngẩng cao đầu trước người lớn tuổi.
Bốn người và một huyết thông cùng có chung suy nghĩ: đứa con gái đang đứng trước mặt họ không hề đơn giản như số tuổi vốn thấy. Đôi mắt sắc sảo nhiều bí ẩn.
- Cháu già dặn hơn nhiều so với trang lứa. Điều đó tốt, cháu nhỉ?
Phương Vy mỉm cười thật hiền.
- Có lẽ cháu cần thêm thời gian để xác định điều đó. Cảm ơn bác đã nhắc nhở.
Một giọng thầm thì vang lên đằng sau.
- Đủ rồi, Loan… Ta đã thấy được điều con muốn con bé thể hiện.
Rõ rồi đấy. Họ tò mò Phương Vy có tài năng gì để lôi kéo được Hải Anh – phu quân hụt của Đoan Thụy. Tức cười quá!
—————————
Hải Anh ngồi trên mép giường, xót xa trước sự ốm yếu, xanh xao.
- Sao em phải dại dột như vậy chứ Thụy?!
Phương Vy đứng ở cửa, cô nuốt nước mắt vào lòng, tự nói với bản thân.
- Còn mình? Sao yêu anh nhiều đến vậy chứ?
Quay lưng với cánh cửa hé mở, Phương Vy bỏ chạy, trong đầu cứ âm vang câu nói khẩn khoảng của người phụ nữ kia.
- Tôi biết, nói những lời này chẳng khác nào ép cháu làm theo. Nhưng nếu cháu có thể nhường lại tình yêu cho Đoan Thụy, tôi sẽ biết ơn cháu lắm.
Một người mẹ thương con…!
…….
Cô kêu một chiếc taxi, ngồi vào trong thật nhanh.
- Nếu cháu từ chối? Vì đó cũng là hạnh phúc của cháu, là người đàn ông mà cháu yêu thương nhất trên cõi đời này?
Phương Vy nhắm hờ mắt lại, cô ngả lưng ra ghế sau chiếc taxi. Đường phố lúc này tấp nập quá.
- Cháu thấy đó, Đoan Thụy yếu đuối lắm, nó cần Hải Anh – người mà cháu cũng rất cần. Còn cháu, đủ mạnh mẽ để rời xa Hải Anh mà.
Đúng, từ nhỏ đến lớn, phải nuôi linh hồn bằng nước mắt, phải sống lẻ loi trong một căn nhà trống trải tình thương khiến Phương Vy trở nên mạnh mẽ hẳn. Cô không cần một ai đứng sau mình giúp đỡ, không cần một bệ phóng vững chắc nào để có những bước tiến xa sau này. Chỉ thế thôi…đủ tự tin rồi.
Một thứ cảm xúc chợt dâng lên.
- Mẹ ơi!… Con nhớ mẹ quá!
Chương 47: Xa cách.
Tôi nhấn chuông, chờ đợi khuôn mặt hiền từ xuất hiện.
- Mẹ!
Người phụ nữ đứng đó, trẻ hơn cái tuổi 60 của mình, nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên. Mẹ mỉm cười, giọng nói êm ái.
- Phương Vy phải không?
Tôi nhào đến, sợ không thể giữ được hình ảnh ấy nữa.
- Con nhớ mẹ lắm…
….
Mẹ vuốt tóc tôi, hỏi han:
- Con giống ba nhiều, Vy à! Tính ương bướng, kiêu ngạo và mạnh mẽ. Rất giống.
Tôi chớp mắt thật nhanh.
- Nhưng khuôn mặt lại giống mẹ.
- Con đã trải qua nhiều sóng gió rồi, đúng không con?
Con tim chợt thắt lại.
- Mẹ ơi, tha lỗi cho con.
Vòng tay người ôm lấy tôi.
- Mẹ chưa bao giờ trách con hết. Kể cho mẹ nghe đi, con gái.
Kí ức hiện về rõ ràng hơn trong từng lời nói, từng giọt lệ buông rơi.
- Có phải con rất…rất xấu xa không mẹ?! Có phải ông trời đã bỏ quên con rồi không, như cách mà con đã làm với mẹ đấy. Vì sao mà con phải chịu nhiều điều đau khổ thế hả mẹ? Con…
Tôi nghĩ về Hải Anh.
- Con không nên yêu anh ấy, không nên yêu người chú của con. Không nên tự cho mình nhiều cơ hội mà hàn gắn với anh. Tại sao con ngốc đến vậy chứ?!
Vết thương cũ lại rỉ máu.

- Mẹ ơi! – Tôi ngước nhìn lên bằng đôi mắt long lanh – Con chẳng thể làm “mẹ” nữa rồi, con không muốn vậy đâu. Con chưa bao giờ muốn như thế hết. Mẹ ơi!
Tôi cố thể hiện nỗi đau thống thiết ấy qua lời nói, lí trí tôi hình như không còn đủ sức mà kiềm giữ lại.
- Con nói gì vậy, Phương Vy?!
- Không thể có con, không thể làm mẹ, không thể…không thể…
Đầu óc tôi phát điên, tôi mất khả năng thở.
- Phương Vy? Bình tĩnh lại đi con.
Tiếng gào trong đêm của tôi nghe thật xót xa.
- Trời ơi. Tại sao con phải chịu mọi sự đau đớn trên cái cuộc đời này. Tại sao ông trời lỡ để con như thế? Chỉ một mơ ước nhỏ nhoi thôi mà… chỉ cần một cuộc sống lặng lẽ…
Tôi biết mình đã gục xuống, đã mất mọi giác quan. Màn đêm cô độc trùm lên tôi.
————————————
Hải Anh chạy khắp bệnh viện, anh hỏi thăm từng người về Phương Vy, nỗi lo lắng mơ hồ hiện lên trong suy nghĩ của anh. Anh đã gọi phone cho Song Quỳnh nhưng vô ích, anh gọi về nhà mà chẳng ai nghe máy. Không điện thoại và không giấy tờ tùy thân, Phương Vy có thể đi đâu chứ?
- Pé Pi ơi, anh chưa đủ rắc rối hay sao mà em phải bỏ anh đi như vậy.
Anh lẩm bẩm với bản thân, cố gắng tạo lên một hy vọng mong manh.
….
Đoan Thụy mở mắt, khóe miệng méo xệch nhưng thể hiện rõ sự thích thú. Đúng vậy, gia đình cô đủ mạnh để giúp cô hoàn thành trọn vẹn cái kế hoặch này. Chỉ cần cô còn diễn thật tốt vai diễn là đứa cháu gái tội nghiệp, đáng thương thì Hải Anh sẽ có thể ở bên cô, mãi mãi. Còn Phương Vy? Đoan Thụy có chút xót xa với nỗi mất mát lớn lao ấy. Nhưng sao? Chính đứa con gái đó đã cướp mất Hải Anh, làm tan biến tương lai huy hoàng vốn thuộc về cô mà.
- Đáng lắm!
Lời thì thầm cay độc thốt ra từ miệng cô, không một chút giằng xé với lương tâm.
Hải Anh mở cửa, anh đến bên Đoan Thụy, thể hiện sự quan tâm chẳng mấy nhiệt tình.
- Em sao rồi?
Vai diễn của cô được tiếp tục.
- Có anh ở đây, em rất yên tâm.
Hải Anh nhướng mắt.
- Anh vẫn không nhận ra tình yêu mà em dành cho anh sao? Em cần có anh hơn cuộc sống mình…
- Đừng nói mãi cái nhận định ấy nữa, Thụy à.
Hải Anh chau mày lại, tiếp tục.
- Anh bây giờ chỉ có Phương Vy mà thôi. Em sẽ mãi là người phụ nữ anh yêu, nhưng không thể là người con gái tinh khiết trong lòng anh.
Đoan Thụy đang mất cân bằng.
- Tinh Khiết sao?
- Phương Vy khác em. Anh nghĩ, cô bé đã cố gắng nhường tình yêu của mình lại cho em. Nhưng…
Cô mở lớn mắt, vui mừng.
- Nếu vậy thì hãy để em sở hữu tình yêu ấy, cùng anh xây dựng tiếp tục. Sự hy sinh của Phương Vy cần được tận dụng thật hữu ích, đúng không anh?!
Ánh mắt của Hải Anh trở nên tăm tối.
- Anh chưa bao giờ…thấy em thực dụng đến vậy. Tình yêu của em sao ích kỉ thế? Em hãy xem lại đi, Phương Vy có gì và em có gì? Anh không hiểu nổi nữa, em có còn lòng nhân ái cho bất kì ai không? Với cả bản thân mình mà em cũng chẳng ngại hủy hoại thì còn gì phải nói nữa chứ.
Đoan Thụy nghiến răng trước những lời lẽ buộc tội.
- Tôi vì anh, đánh mất tuổi xuân, phá hỏng từng bộ phận trong cơ thể. Vứt bỏ cái gọi là “lương tâm” chỉ để giành lấy anh. Vậy mà,…
Hải Anh tức giận.
- Anh tưởng chúng ta đã kết thúc chuyện này từ cách đây 1 tháng rồi chứ. Cuối cùng thì mục đích của em là gì?
- Chiếm đoạt anh.
- Bất chấp thủ đoạn?
Đoan Thụy cười lớn.
- Ừ. Nếu phải thế.
- …
Gia đình của cô đến, dĩ nhiên là họ không hề biết cuộc đối thoại vừa xảy ra. Vì vừa xuất hiện, họ đã nở nụ cười hài lòng.
- Có làm phiền hai đứa tâm sự không?!
Hải Anh bất mãn.
- Cháu xin phép về trước.
Anh đẩy cửa thật mạnh, hối hận đã để Phương Vy theo mình đến đây.
- Pé Pi. Về với anh đi…anh cần em.
Đọc tiếp: Chú và cháu - Trang 9

Truyện teen Chú và cháu
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com