Viết xong mới thấy sao mình viết dở 180 độ luôn hic hic
Muốn bỏ quá chả đi đến đâu cả
Ban đầu tính cho Vu Nhược có đứa con nữa cơ nhà nghèo rách mồng tơi rơi hột xòang luôn he he, nói vậy thôi nghèo mà rời hội xoàng chắc chỉ có thạch sùng
Phượng có một cái rất kém đó là trí nhớ nên Phượng hạn chế nhân vật, nên thành ra như thế này đó hic hic, Phượng bị ảnh hưởng nặng bởi ss Tiêu Hà (fan cực độc cửa ss đó), à còn bị ảnh hưởng bởi một người nữa người này chỉ viết được có một tác phẩm à nhưng phải công nhận hay kinh
Chắc bỏ của chạy lấy người quá
Vu Nhược chạy, cô chạy và khóc, rất lâu không ngừng lại, cô là gì kia chứ, chỉ là một món đồ trong tay Khiêm ko hơn ko kém
---
Việt Nam
-bố, mẹ sao rồi?
Bố Nhược ko nói gì mà chỉ khóc khóc, ông gục mặt xuống và khóc, Nhược quay sang hỏi Tùng và Thiên
-hai anh mẹ em sao rồi?
Thiên tới ôm chầm lấy cô và nói
-bác đi đến một nới rất đẹp em à
Nhược lặng người, mới hôm kia cô đi Pari bà còn dặn tôi phải lo cho bản thân mình nữa, sao lại có chuyện này được, cô nấc lên và khóc trong vòng tay Thiên, anh ôm cô thật chặt
Cô buồn và muốn chia sẻ nỗi buồn này với một người nhưng nghe xa vời quá người đó ko thuộc về thế giới của cô, anh đang vui vẻ với người con gái khác
Thiên đưa cô về nhà để tránh cô làm gì bậy, vừa bước vô cửa Nhược thấy có một cô gái rất đẹp đang ngồi ở ghế xalon nói chuyện với Khiêm, cô gái này khác những cô gái mà Nhược đã gặp, Nhược thấy mình thua hẳn cô gái này cô ta quá sắc sảo
Cô gái đứng dậy và mỉm cưởi với Nhược
-cô là vợ của anh Khiêm
Nhược ko nói mà chỉ gật, Khiêm nhìn chằm chằm vô Thiên một cách đáng sợ
-tôi là Thục bạn của Khiêm, từ nay sẽ ở đây
Tôi thấy đau đau lắm, chỉ muồn ngủ thôi, Thiên biết ý nên bỏ tay khỏi người tôi và nói
-em đi được ko
Nhược ko nói gì mà chỉ gật đầu, bước lên phòng. Khiêm ko khỏi ngứa mắt trước cảnh đó bèn cau có chửi
-cô như vậy với khách đó hả
-khách của anh chứ ko phải của tôi
Khiêm tức lắm anh kéo Nhược xuống khi cô đang đi lên phòng, Khiêm dằn cô xuống và nói
-cô có thái độ gì vậy
Nhược ko trả lời cô đã quá mệt mỏi rồi, Thiên thấy vậy liên tới kéo Nhược ra khỏi tay Khiêm như anh ko chịu buông. Thục đứng ở xa thấy hết cô cười thầm lần này chắc cô sẽ dành lại được Khiêm. Khi gặp Khiêm ở Pari cô ko tin vào mắt mình, đúng là Khiêm người mà cô rất muốn quên nhưng thật ko dễ, Khiêm nói anh đã có vợ cô buồn lắm thế là hết, hết. Nhưng khi chứng kiến cảnh Nhược và anh cãi nhau cô cười thầm
-cô nói đi câm hả
Bốp
Nhược ngã lăn ra, cô nằm đó ko nhúc nhich, Khiêm hoảng chẵng
lẽ anh quá mạnh tay,anh chạy đến thì Thiên đã bế Nhược lên và chạy ra ngõ
-Nhược em ko sao chứ-tiếng Thiên liên tục kêu nhưng vẫn ko được đáp lại mà chỉ có sự im lặng tuyệt đối, anh ko ngờ Khiêm lại quá tàn nhẫn như vậy
Tập 2
-Nhược em đừng bướng nữa
-em muốn về, ko khí bệnh viện ngột ngạt quá
-đừng mà Nhược bệnh của em cần được điều trị nếu ko
-em tự biết bệnh của mình
Tùng tức lên
-em ko biết gì hết cả
Nhược nhớ lại, khi cô biết tin mình bị bệnh, sẽ ko nhìn thấy được gì nữa vào một ngày ko xa thì điều quan trọng mà cô muốn làm nhất là về nhà. Ngôi nhà mà tại đó có Khiêm
-em muốn về nhà Khiêm
-em điên rồi, từ khi em vô viện tới giờ có thấy mặt anh ta đâu, chắc anh ta đang vui vẻ cùng cái cô Thục gì đó
Nhược bật khóc
-sao anh ác thế-đã biết cô ko muốn nghĩ nhưng lại nhắc
-anh xin lỗi, thôi đứng lên anh chở về
Vu Nhược được Tùng dìu lên, anh chở cô về nhà mà lòng buồn rười rượi thế là anh ko còn hi vọng gì cả
-em đeo kính vào đi
Nhược lấy cái kính Tùng đưa và đeo lên
-cho em xuống ở đây được rồi
Tùng ko nói gì chỉ biết tuân theo
Nhược đi bộ về tới nhà, cửa khóa cô đứng bên ngoài chờ, trong khi chờ Khiêm cô lấy ĐT ra gọi cho Khiêm
-alo?
-………
-alo?
-………
-nói gì đi chứ?
-…em đây, em đang ở cửa nhưng ko có chìa khóa
-chờchút
Sau hơn hai mươi phúc thì Khiêm cũng xuất hiện trước mặt cô
-em khỏe chưa
-rồi
Khiêm ko nói gì nữa, anh mở cửa cho Nhược vô
-vẫn vậy, chỉ khác
-sao
-ko
Nhược ngắm căn phòng mà cô đã ko có mặt một tháng.
-à-Khiêm lên tiếng
-căn phòng cuối hành lang còn trống anh cho Thục cô bạn cũ của anh ở
-ưhm
Nhược chỉ uhm cho qua chuyện, chứ cô nói được gì bảo Khiêm ko được cho cô ta ở chắc
Vừa lúc đó thì có tiếng xe chạy vô sân, một cô gái xinh đẹp với bộ đầm trắng bước vô
-anh Khiêm, xem nè-vừa nói cô gái vừa quay một vòng để khoe bộ đầm mới,
Nhược ko nói gì mà chỉ đi lên phòng của cô, lúc đó Thục thấy vậy liền lên tiếng
-à, Nhược nè mình có giặt đồ một ít đồ cho anh Khiêm đó xíu nữa mình treo vô phòng cho
Nhược cắn môi bước lên, vậy là một tháng cô đi, đã có cô gái khác vô căn phòng của cô và Khiêm. Nhược tan nát cõi lòng, cô ngả người ra nệm và thiếp đi, cô biết Khiêm ko bao giờ là của mình cả
-Nhược, Nhược con có sao ko-tiếng nói vang lên khiến Nhược tỉnh ngủ, cô ngồi dậy khi nhận ra đó là bà Hoàng, khi cô vô viện bà Hoàng là người đến thăm cô nhiều nhất
-con ko sao đâu mẹ ạ, lần sao đừng đi xa vì con nữa
-cha bố cô-nói rồi bà gõ yêu vô đầu tôi.
Bà Hoàng về Nhược ngồi trong phòng nhìn ra cửa, vẫn vậy, nắng chiếu vô mắt làm Nhược nhìu mày lại
-định thử tao đó hả
Nhược ngồi lặng, nhìn ra một nơi xa xăm nào đó, ratá lâu, cô ngồi cho mãi tới khi Khiêm lên kêu cô xuống ăn cơm
-Nhược ăn đi, Trông Nhược gầy quá-vừa nói Thục vừa gắp cho Nhược một ít rau xào (he he Phượng thik ăn đồ xào lắm ^______^, à quên cả gỏi+cà pháo nữa cà Phải tự Phượng làm cơ, cực ngon nhá)
-tôi ăn đủ rồi
-cô về rồi nên từ nay cô nấu cơm
-còn cô ta
-cô ấy là khách
Nhược ko nói gì rồi bỏ lên phòng, cuộc sống khiến cô cảm thấy quá ngột ngạt
Khiêm lên phòng thì thấy Nhược đang ngồi cửa sổ nhìn ra trời mưa mà ko để ý anh đang đứng gần cô
-cô thik mưa
-ko, rất ghét
-tại sao hôm đó cô ko nhích chân vô mà
-mà để cho mưa thấm vô chứ gì?
Vu Nhược im lặng một hồi rồi nói:
-tôi thik cái cảm giác đó, khi mà hạt mưa búng xuống chân, mẹ tôi
Ngừng một hồi cô nói
-ko thik tôi làm như thế, bà sợ tôi bị bệnh
Ko nói gì Khiêm chỉ đứng cạnh Nhược như muốn hiểu hơn, con người mà suốt một tháng qua luôn hiện diện trong tâm trí anh
-Nhược đi ngủ đi
Nhược quay lại nhìn Khiêm
-khi nào anh trả tự do cho tôi
Khiêm ko nói gì, anh lẳng lặng lên giường đi ngủ, Nhược lên giường kéo Khiêm dậy, nhưng với sức cô đâu thể kéo nổi, cô tức mình nhảy lên người anh ngồi
-khi nào?
Khiêm ko nói gì anh nằm úp mặt xuống để tránh ánh mắt dò hỏi của cô
-anh là đồ tồi
Nhược xuống giường cô nhảy lên chiếc ghế salon ngồi đối diện với giường và nhìn Khiêm
-em ghét anh lắm phải ko
-ko
-em eqtbg6=2 lên giường kéo Khiêm dậy, nhưng với sức cô đâu thể kéo nổi, cô tức mình nhảy lên người anh ngồi
-khi nào?
Khiêm ko nói gì anh nằm úp mặt xuống để tránh ánh mắt dò hỏi của cô
-anh là đồ tồi
Nhược xuống giường cô nhảy lên chiếc ghế salon ngồi đối diện với giường và nhìn Khiêm
-em ghét anh lắm phải ko?
-ko
-em ko thích Thục phải ko?
-phải
-em ghét anh nên mới đòi li dị phải ko?
-ko
-anh độc tài lắm ko?
-có
-anh có đẹp trai ko?
-có
-anh có dễ mến ko? Nói thật lòng đó
-có
-vậy em có yêu anh ko?
Chần chừ một lúc cô nói
-ko
-vậy anh sẽ suy nghĩ lại lời đề nghị của em
Nói xong Khiêm quay người lại, anh ko nói gì, ko khí im lặng tràn vô căn phòng
--
Từ khi Nhược xuất viện trở về căn nhà này, Khiêm vẫn vậy, lạnh lùng, vô cảm nhưng có phần quan tâm đến cô hơn
Có lần nghe tin Nhược bị té, anh lao ngay về ngay khi Thục gọi điện, mà ko biết mình đang họp. Một người luôn coi công việc lên đầu mà lại bỏ dở chỉ vì một cú điện thọai
-cô ấy đâu rồi
-trên lầu, em đỡ cô ấy lần đó
Khiêm chạy vộ lên lầu, thì thấy Nhược đang ngồi trên giường, đôi mắt hướng ra cửa số
-em ko sao chứ
-ko
-đưa chân anh coi
-ko mà
Chưa kịp thì Khiêm đã nâng cái chân phải của cô lên xem xét
-anh nhìn gì vậy
-á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
-phải đi bệnh viện
-đã nói ko sao mà
-em bị trật rồi, nếu để vậy sau này…
-em ko muốn đi, chân em mà có bị sao em chịu
-em bướng quá
-em là vậy đó
Khiêm vội rút điện thọai ra,một lúc sau thì bà Hoàng cùng một người trông già già bước vô
-Khiêm, mẹ đưa bác sĩ đến rồi nè
Nhược ngồi yên cho bác sĩ khám, nhìn khuôn mặt lo lắng của bà Hoàng, khuốn mặt đăm đăm của Khiêm mà Nhược bật khóc
-Nhược em sao vậy
Khiêm tới bên, và ôm cô
-em sao vậy
-em bướng thiệt, làm mọi người lo lắng
Nụ cười mãn nguyện trên môi bà Hoàng hiện rõ, bà biết con trai bà đã có tình cảm với Nhược và cô cũng vậy
Thục bực ra mặt khi bà Hoàng bảo Khiêm chở Thục ra Đà Lạt chơi, cô biết rõ bà Hoàng ghét cô từ lâu, nhưng chỉ ko nói ra thôi, bà nể cô là con của bạn bà nên bà ko tỏ gì ra mặt
-nhanh lên-tiếng Khiêm vang lên làm Nhược bực mình, đây là lần thứ mấy anh nói câu đó chứ anh chỉ đứng đó mà chả làm gì hết
-sao anh ko làm
-anh là chồng em là vợ, mà bổn phận của vợ là làm gì
Cô nghe quá nhiều nào là “lo cho chồng từ cơm nước, giặt dũ, giấc ngủ, vệ sinh……..” có lần anh đi làm về muộn mà ko chịu tắm, Nhược bực lắm vì anh rất hôi, lúc nào cũng thế ngủ anh cứ lấn ra cái vạch mà cô quy định, sáng ra anh nằm ôm cô ngon lành ma fko biết mình đã phạm luật, đã phạm còn chớ, đến lúc cịu phạt anh ta chỉ muốn nhận hình phạt nếu đó là một nụ hôn ko thì miễn bàn. Bảo anh nhưng vẫn thế riết thành quen, nhưng anh hôi thế sao cô chịu
Bảo mãi Khiêm mới vô được nhà tắm ai dè anh xịt nước vô cô ướt hết
Hic hic
Lúc đó anh nhe răng cười bảo “tắm chung, vợ có nghĩ vụ chăm sóc chồng”
-----
ĐàLạt
-em dậy đi, chúng ta đi chơi chứ có ai như em đâu suốt ngày chỉ ngủ-vừa nói Khiêm vừa lấy chân kều vô mền của Nhược đang ngủ, cô ko buồn nói chuyện mặc cho anh làm gì thì làm, cô quá mệt rồi, Tùng bảo cô đừng nên vận động nhiều ảnh hưởng lắm, cô nằm nhưng ko ngủ mà miên mam suy nghĩ
-Nhược dậy đi-hết chân rồi đến tay
-vợ iu-bây giờ thì Khiêm đã lọt vô được cái mềm Nhược nằm, cô ko nói gì, nhắm mắt làm thinh
Bỗng Nhược thấy mình được ai đó bế lên, cô la oai oái còn ai trồng khoai đất này, Khiêm bế cô lên **ng mũi anh và cô và nói
-đi chơi ko?
-ko, bỏ em xuống
-đi ko
Bạn đang đọc truyện Chú Ơi Cháu yêu chú tại wapsite 15giay.xtgem.com . chúc bạn đọc truyện vui vẻ.
-đã bảo ko mà
-vậy anh bế em đi-Nhược hỏang ai chứ Khiêm thì dám lắm, cô bực mình vì sự quan tâm quá mức của anh, đành phải thay đồ và đi chơi với anh
-em đem theo cái gì vậy
-máy quay
-làm gì?
-anh quay em
-em xấu như ma, mà đòi quay với chả kiếc
-kệ em-Nhược nói và bước đi trước, Khiêm chạy theo
-thôi, vì anh là một chàng đẹp trai, galăng nên anh sẽ quay dùm quý công Nương xinh gái này-vừa nói anh vừa nhúm người ra vẻ mình là một quý tộc chính gốc
---
-em đang ăn mà, quay gì, xấu lắm
-anh thik
-em ko muốn, xấu chết đi được-vừa nói Nhược vừa đẩy cái máy quay ra xa
-em xấu hay ko anh tự biết
-nhưng em thấy xấu hổ
-vìsao
Vừa nói cô chỉ tay qua một đám người đang nhìn cô va fKhiêm chằm chằm
-người ta nghen tị với em đóa
Nói mãi ko được cô đành để Khiêm quay luôn
--
-Nhược em đi đâu nãy giờ vậy, mặtem xanh quá
-ko sao đâu, bây giờ mình đi đâu hả anh
Nhược nói lảng sang vấn đề khác cho Khiêm khỏi lo, nhưng anh vẫn liên tục hỏi cô. Nhược cảm thấy vui lắm, vui vì Khiêm quan tâm đến cô rồi
-em có bị sao ko vậy
-ko chỉ sơ ý té thôi-vừa nói cô vừa cười cho Khiêm đỡ lo
-anh thấy em lạ lắm, hay có chuyện gì rồi
-đâu có, anh dẫn em ra xe đi
Cô càng cười càng cho Khiêm cảm giác bất an, suốt ngày hôm nay cô luôn đi cạnh anh, nếu anh đi xa một chút là cô gọi, cứ như cô ko thấy anh vậy
-Nhược nếu em có bị gì thì nói với anh nhá, em bị gì mẹ anh lo lắng lắm
Nhược bất ngờ, còn anh thì sao anh có lo cho cô ko, hay anh sợ mẹ la nên mới quan tâm tới cô như vậy. Nếu nói vợ anh bị bệnh chắc anh sẽ bỏ cô mất, Nhược ko muốn nghĩ đến, quá đau lòng cô khóc
-em bị đau hả
-anh có quan tâm tới em ko
-sao em hỏi vậy?
-thì ra từ trước đến giờ nếu ko có mẹ thì anh vẫn lạnh nhạt với em
Khiêm ko nói gì, anh cũng phát hiện ra dạo này anh rất quan tâm đến cô, bất kể đang làm gì cũng nhớ tới cô, chỉ cần nghe cô ko chịu ăn hay bị thương thì trong lòng anh đau nhói
Nhược ko nghĩ vậy, cô nghĩ anh ko nói tức là đồng ý rồi, cô ko quan tâm cô.
Khiêm cố gạt cái ý nghĩ mình thích Nhược ra khỏi đầu, làm sao có cái chuyện anh thik Nhược được. Anh đi dạo một mình sau khi cho Nhược ngủ, cô có vẻ mệt mỏi hẳn, sắc mặt hơn xanh khiến anh lo lắng vô cùng còn vì sao anh lo lắng thì anh ko biết.
Nhược trở mình thức dậy ko thấy Khiêm đâu cô liền đi tìm anh, cô đi khắp nơi hỏi thăm cũng ko thấy anh đâu. Cô đi dạo một vòng xem có gặp anh ko. Nhược hít thật sâu để nhớ được vị của Đà Lạt, hồi nhỏ cũng lên đây chơi ko khí vẫn thế ko thay đổi, có chỉ là chính cô thôi.
Đi một vòng thấy Nhược thấy bóng ai đó giống Khiêm đang đứng bên đường nhìn ra một cái hồ, Nhược mỉm cười chạy lại, nhưng nụ cười của cô tắt ngay. Bên cạnh Khiêm là Thục, đang ôm lấy anh âu yếm, Nhược biết cô chả là gì, chỉ là cô quá ảo tưởng thôi, một đứa bệnh tật thì có quyền gì chứ. Nhược đau lòng bỏ đi
Khiêm cảm thấy khác, khác quá, nụ hôn của Thục ko còn khiến anh thik thú và muốn đón nhận nữa, hay anh hết yêu cô. Anh phủ nhận điều đó, ko phải anh luôn nhớ đến cô sao. Sao hôn Thục mà anh luôn nghĩ về Nhược, hình ảnh cô luôn hiện trong anh quá rõ, anh ngồi xuống khiến Thục thấy khó chịu
-anh hết yêu em rồi sao
Anh im lặng khiến Thục sợ, cô sợ điều mà cô ko muốn cho nó là sự thật, rằng “anh đã yêu Nhược” ko còn là của cô nữa
-anh
Ngập ngừng anh nói tiếp:
-anh vừa nhận ra có một người con gái khác đã ngự trị trong lòng anh từ lâu chỉ là anh ko nhận ra thôi
-Nhược phải ko?
Khiêm gật đầu, anh phải cám ơn Thục vì đã cô cho anh biết, anh đã thay đổi và nhận ra tình cảm của mình
-anh nhận ra điều ấy khi nào?
-hồi nãy, khi em hôn anh
Thục bật khóc, chính cô đã làm cô thất bại, cô cười và bỏ đi để lại Khiêm một mình anh đi bộ về khách sạn nhưng ko thấy Nhược đâu anh ***g lên đi tìm cô nhưng ko thấy, anh như điên lên khi nhìn đồng hồ đã 4h sáng ko biết cô đang ở đâu
-Nhược em đi đâu vậy, anh lo quá chừng-Nhược đẩy cửa bước vô và gục vô anh
-trời người em lạnh ngắt
Vừa nói anh vừa bế cô lên giường
--------
-em muốn ăn bột lọc
-bột bột gì?, em đang bị bệnh mà
-chỉ có anh nghĩ em bị bệnh thôi
-em nằm đi cấm đi đâu
-cứ đi-nói là làm vu Nhược bước xuống giường thì cô đã ngã ngay vô lòng Khiêm, cô chợt nhớ ra hôm đó do buồn quá cô lang thang, chẳng may bị té nên chân ko cử động được đến hôm nay vẫn thế.
-đã nói mà bướng
-sao anh tốt với em thế
-cưng là vợ yêu mà
-anh nói thẳng thắng đi
Thấy khuôn mặt hình sự của cô Khiêm tức cười, muốn chọc cô
-anh mua em nên em là của anh, anh làm gì là quyền của anh-Khiêm thấy sắc mặt của Nhược thay đổi nên ko nói gì thêm tuy biết vậy là làm cô đau khổ
------------
-Nhược đến giờ uống thuốc rồi cưng-vừa nói anh vừa đẩy cửa vô, anh bực mình khi thấy cái giường trống rỗng. Chắc lại trốn anh đi chơi rồi, anh đặt nước và thuốc xuống bàn thì có một tờ giấy được ghi lại và đề tên người nhận là anh
Tay anh run run khi đọc bức thư
Ko ai khác chủ nhân của bức thư là Nhược. Anh biết mình đã làm tổn thương cô, Khiêm vội về Hà Nội tìm Nhược nhưng anh đã lục tung khắp HN nhưng vẫn ko tìm thấy cô.
Khiêm thấy mệt mỏi, anh ngả người xuống cái ghế salon nhìn lên trần nhà, anh nhớ cô ghê gớm “Nhược ơi em đang ở đâu” anh hét lên trong tim
Khiêm thấy đỡ hơn khi về nhà nhưng anh thấy nhớ cô da diết, cô hiện hữu khắp nơi .Tại nơi này làm gì anh cũng bắt gặp hình ảnh quen thuộc của cô, tối nào anh cũng xem đi xem lại đoạn phim quay cô. Sao mà cô đẹp đến vậy nếu anh nhận ra và ko phủ nhận việc anh thik cô, thổ lộ với cô thì cô đâu ra đi như vậy
----------
-Nhược ngồi yên đi, em ko biết là anh lo lắm ko
Vu Nhược biết ý liền ngồi ngay ngắn cho Tùng chích thuốc, tuy đã thành thói quen nhưng Nhược luôn thấy ghét khi bị chích.
-em nghĩ sao về đề nghị của Thiên-Nhược im lặng, cô biết Thiên rất lo cho cô, hôm từ Đà Lạt về cô ngất ngay tại nhà Thiên chị Tình người yêu của Thiên đưa cô vô viện, Thiên lo lắm chỉ vì chuyện đó mà Tình giận anh ko lo cho cô, nhưng khi biết thân phận của Nhược là em gái của anh cô đã bao dung hơn, cả Nhược cũng bất ngờ với cái tin này, Thiên là anh cùng cha khác mẹ của cô
-----------
-em gái tao lại nghịch mày hả
-anh hai-vừa nói Nhược níu áo Thiên
-đấy định đòi gì nữa đây
-cho em xuất viện đi
-ko, em còn yếu lắm
-em đỡ rồi mà, chứ ở đây chán chết được
-ko càu nhàu gì nữa
-anh
-hay anh cho Nhược về đi em chăm sóc cho-tình nói
-còn công việc của em
-khi nào rảnh em sẽ thăm nó
Sau một hồi năn nỉ thêm cô được anh cho về nha
---------
Đã một tháng Khiêm như biến thành con người khác suốt ngày rượu chè, anh làm bà Hoàng lo lắng, bà có nên nói sự thật cho con trai bà rằng Nhược rất yêu anh, và cô đang ở đâu ko?
-Khiêm, con dậy đi
-mẹ, con yêu Nhược
-con đứng lên đi
-mẹ, con chết mất
Bà Hoàng quá đau lòng, hồi Thục bỏ Khiêm, anh đã tự hủi hoại mình rất nhiều
-------------
Ông bà Hoàng liền vô viện khi nghe Khiêm bị tai nạn
-anh Nhân, thằng Khiêm nó sao rồi
-nó chỉ bị sơ thôi
-tôi vô thăm nó được ko?
-anh chị vô đi
Bà Hoàng đẩy cửa bước vô, con bà bây giờ thật khác, anh buông thả mình không còn phong độ như trước nữa
-Khiêm con nên lo cho mình hơn đi
Khiêm ko trả lời, anh vẫn chăm chăm nhìn ra xa, Bà Hoàng ko để ý lắm đến khi anh bật dậy.
--------------
Khiêm lao ra, anh đã thấy Nhược chắc chắn là cô, anh đâu thể nhầm
Anh tới gần cô nhưng Nhược ko phát hiện ra, anh lấy tay bịt mắt cô lại
Nhược bị bất ngờ bịt mắt, cô nghĩ ngay đến trò của Thiên
-anh Thiên đừng làm vậy nữa, đã biết là mắt em đang đau mà
Khiêm bất ngờ buông tay xuống, người đàn ông tên Thiên có quan hệ gì tới cô sao cô gọi anh thắm thiết vậy
Thấy Nhược ko trả lời, Nhược vội nắm lấy tay anh
-anh Thiên, sao rồi chúng ta về chứ
Khiêm đau lòng, anh gỡ mạnh tay cô ra và ném mạnh
-cô vui quá đó
Nhược bất ngờ, giọng nói này là của anh người mà cô luôn nghĩ tới, bất kể khi cô đang làm gì
-anh Khiêm
Nhược nói và sờ tìm anh, cô vội ôm lấy khi tìm được anh. Cô chỉ thấy mờ mờ cái dáng quen thuộc của anh thôi nhưng cô rất vui, nhưng niềm vui đó chợt vụt tắt khi anh đẩy cô ra
-cô là đúng là gái, cô có chồng rồi mà còn tơ tưởng đến đứa khác, thì ra cô bỏ tôi để đi theo cái thằng Thiên thiên gì đó
Nhược chưa kịp nói gì thì bị anh cho một bạt tay, cô ngã người xuống đất. Khiêm bỏ đi, bà Hoàng người chứng kiến hết bà bất ngờ khi Khiêm tát Nhược bà liền chạy tới bên Nhược, cô rất vui khi gặp lại bà nhưng cô không thể nghe theo lời bà về với Khiêm được
---------------
Khiêm bực mình anh đâu thể bỏ qua cho Nhược như vậy trên danh nghĩ cô đang còn là vợ của anh sao có chuyện ra ngoài được, anh liền chạy đến bệnh viện sau một hồi tìm kiếm anh đã tìm được Tùng và hỏi được địa chỉ của Nhược sau một hồi Khiêm năn nỉ
Khiêm đến đúng địa chỉ và đón Nhược về với lý lẽ cô đang là vợ anh, Thiên hơi bất mãn như ko thể quyết định được
Nhược theo anh về mà lòng buồn bã
-cô cười lên đi
-sao anh miễn cưỡng như thế, ko phải anh đã có Thục rồi sao
-tôi muốn hành hạ cô, đã là người của tôi thì ko được qua tay thằng đàn ông nào khác
-anh nói gì?
-ko phải cô có quan hệ với thằng cha đó sao
Bốp
Khiêm bất ngờ Nhược tát anh
-dừng xe lại tôi muốn xuống
Khiêm vẫn cho xe chạy với tốc độ nhanh
-nếu anh ko dừng tôi nhảy
Kéttttttttttttttttttttttttttttt
Nhược bị giật lại, nhưng cô kịp lấy lại bình tĩnh và đẩy cửa xe bước ra
Khiêm liền xuống theo và nắm tay cô lại nhưng Nhược đây phải vừa cô giằng ra và bỏ chạy, Khiêm chạy theo
-cô làm trò gì vậy?
-anh buông tôi ra
-tôi ko buông, cô phải theo tôi về
Nhược cố lấy tay gỡ tay anh ra, cô nhìn thấy mờ mờ ánh đèn xe đằng sau anh mà hốt hoảng liền cắn tay, và đẩy Khiêm ra
Khiêm bị ngã bật ngược ra còn Nhược thì ngã trúng chiếc xe đang lao tới
-------------
Khiêm hốt hoảng anh lao tới, Nhược nằm bất tỉnh
-Nhược Nhược mở mắt nhìn anh đi nào
Anh gào lên trong đau khỏ, chính anh đã hại cô mất rồi
----------------
-anh là đồ tồi, nếu em gái tôi có chuyện gì tôi sẽ ko tha cho anh đâu
Vừa nói Thiên vừa nắm lấy anh Khiêm, trông dáng vẻ thất thiểu của Khiêm mà Thiên buông anh luôn
-anh vừa mới nói gì? Anh với cô ấy là
-tôi là anh cùng cha khác mẹ với nó
Khiêm vò đầu ngồi xuống, anh đã hiểu lầm cô đã mắng cô một cách tồi tệ, anh đã đánh mất cô rồi
---------------
Cửa phòng cấp cứu bật mở
-Khiêm tình hình cô ấy ko mấy khả quan đâu, cô ấy cần tiếp máu
-để tôi cho nó-ông Lê ba Nhược lên tiếng, từ lúc biết tin đến giờ ông ko tin con ông lại khổ đến thế, ông thấy mình thật vô trách nhiệm
-----------------
Chương kết
He he Phương là chúa lười còn lười hơn tác gỉa của dice nữa thế mà lúc nào cũng hối anh ấy viết viết, còn chê này chê nọ anh ai ngờ mình còn lười hơn nữa
Định làm thêm mấy hồi gay cấn nữa như tạt axit chẳng hạn nhưng thôi
^_________________^
-Nhược em đau chỗ nào?
Nhược nói và chỉ vo cái bụng mình, cô bực lắm từ lúc mang thai đến giờ, Khiêm chả giúp gì cho cô mà suốt ngà coi em bé cử động, hết vụ đó rồi anh còn nói chuyện cho nó nghe kể cả khi anh đi làm lẫn đi ngủ
-em đau quá
-có phải em sắp sinh
-đau quá anh ơi
-vợ iu chờ anh chút nha anh đi gọi điện cho xe đến
-đi đâu
-đi đẻ
-chưa tới tháng mà
Chưa chi Khiêm đã gọi điện đưa cô đến bệnh viện
*_________*
-em ko muốn sinh
-em nói gì lạ vậy
-cố lên, anh chờ ( Trong bóng chày người nói cô slên ntn nhỉ? Hết touch rồi quên luôn )
Khiêm đi đi lại lại trước hành lang, bây giờ thì Thiên và bố mẹ Khiêm lẫn Nhược đều đến
Phòng mổ vụt tắt, bác sĩ bước ra
-chúc mừng bà nhà sinh con trai, bé nặng…….(vụ này Phượng ko rành *____*)
-ba, mẹ ơi con được làm cha rồi
Vừa nói anh vừa ôm mọi người
*______________*
-ba, sao lại ăn của con
-thì ba ăn hết rồi
Vừa nói anh vừa múc bên tô của Khang con anh một muỗng cháo và bỏ vô miệng
-anh này, sao cứ anh của con
-anh đói
-anh cả thay đổi gì cả
-kệ anh ai bảo em nấu ít
Vừa nói anh vừa ấm ức quay qua chỗ khác anh giận Nhược vì đến bây giừo chỉ anh nói yêu cô thôi, Nhược biết vậy liền rủ rỉ vô tai đứa con trai 4t của mình một hồi
-ba, con nói cho ba một bí mật nè
Khi thấy con trai kêu anh cũng hơi động lòng nên quay lại
-chú ơi !
Khiêm trố mắt lên nhìn cậu con trai ngạc nhiên
-cháu iu chú ^__________^ tèn ten ten ( đoạn này đánh lô tô dữ lắm, mà lô tô là gì nhỉ Phượng ko bíết có ai biết ko, thấy mọi người nói nhiều lắm nhưng Phượng hok biết *________*)
Anh bật ngửa người ra
-sao kêu bố vậy? (người miền nào thì kêu cha nhỉ)
-mẹ dạy
Khiêm nở nụ cười, thì ra Nhược yêu anh mà tại sao là cháu nhỉ
Bye bye chia tay nơi này còn mình tôi thôi xa nhau thật rồi ngẹn ngào trong tim….Ko nhớ chỉ thuộc bi nhiêu thôi Mọi người đừng quên Phượng nha, dám quên lắm chứ hic hic buồn quá Phượng ko muốn chia tay mọi người
Hết.