Chap 19
Trời gần sáng rồi nó lấy tay rờ trán đầu âm ấm, nó bò dậy tìm nước uống, lúc nó ngất đi Tuấn gọi cô Thủy sang giúp nó hạ sốt rồi để yên cho nó ngủ.
Nguyên gạt mồ hôi sốt kiểu này đâu làm gì nó được từ bé nó quen rồi, uống thuốc rồi khác khỏi.Hôm nay sẽ công bố kết quả luôn nên nó không muốn nghỉ,chuẩn bị mọi thứ chợt tiếng điện thoại nó kêu
-Thằng Tuấn nói em sốt không sao chứ?-là Tùng
-Đừng nói ông em biết.-Nguyên mệt mỏi đáp.
-Chuyện hôm qua..ừm ..anh xử chúng rồi.-Tùng ngập ngừng
-Em không quan tâm.
-Vẫn đi học à?-Tùng hơi lo
-Chết vẫn phải lê đến đó đó-Nguyên thở dài.
-Vẫn tới bar chứ?
-Anh học cách nói điệp khúc bao giờ thế, không đến lấy gì ăn-Nguyên giờ mới thấy bớt căng thẳng
-Thế thôi anh tới bar đây, cố mà lết đến trường nhá-Tùng trêu nó
Nó hết sức đáp lại rồi ông ta lúc nào cũng đùa được.
Sao hôm nay nó thấy trường ở xa thế, nó bước chân chậm rãi, vì cái bảng điểm mà nó quyết tâm mang thân xác mới ốm dậy đến trường.
-” Dù bị đau thế nào vẫn không được bỏ cuộc”-nó chợt nghĩ tới lời của bố, nhờ ơn ông ta mà nó có được thể lực tốt thế này.
Điều khiến nó bận tâm là trên tường khu nhà học có cái băng zôn-” CHÀO MỪNG HỘI TRƯỞNG HỘI HỌC SINH”
-Cuối cùng hắn cũng chịu lòi mặt ra làm ta bao nhiêu ngày chờ đợi-nó chậc lưỡi.
Bước tới cửa lớp nó linh cảm có gì đó không ổn, kéo cửa bước vào ai đó thủ sẵn một chậu nước hất thẳng vào mặt nó làm nó ướt như chuột lột, nó ngỡ ngàng còn cảm thấy hơi bực mình nhưng khi nó nhìn lên cái bảng
-Đồ tồi cút khỏi lớp đi….- Cô không còn lương tâm khi làm cái việc bẩn thỉu đó sao…- Đồ ***** biến khỏi trái đất nhanh…v…v..
Nó chưa bao giờ bị xúc phạm một cách bỉ ổi thế này đưa mắt nhìn cả lớp ai ai cũng không ngớt lời mắng **** nó, Hạnh người chứng kiến chuyện hôm qua ả ta đang chống nạnh cười hả hê.Nó cố bước tới bàn của mình, trên đó chằng chịt lời **** rủa nó, thái độ của My cũng khác hẳn, nó mong chờ gì sao chả phải nó đâu muốn quá thân thiết với My.
Giờ có thanh minh cũng chẳng ai nghe, nó chỉ tự trách bản thân mình, có lẽ việc này chỉ do Hạnh gây ra nhưng đâu có bằng chứng mà nói cô ta.Rồi chuyện này sẽ đồn ra toàn trường mất.
Nó cắm đầu chạy ra khỏi lớp, một cảm giác khó chịu nén trong lòng nó, nó tự hứa là không khóc vì những chuyện bình thường như này, nhưng cảm giác bị chối bỏ bị sỉ nhục thế này nó không sao chịu được.
Nó cần hít thở không khí.
Nguyên chạy tới hồ bơi nơi nó mới phát hiện chả ai lui tới đây và có lẽ là nơi yên tĩnh nhất.
-Áaaaaaaaaaaaaaaa-nó hét thật to để trút căng thẳng nhưng càn hét nó lại muốn chảy nước mắt.Nó cứ đứng đó cúp luôn tiết, giờ có vào lớp thì càng làm nó bực hơn thôi.
Nó chợt nhớ lại lúc nãy trong lớp không có bọn Khánh ở đó nó muốn mọi người nghe lời giải thích nhưng nói sao đây, trước giả nghèo giờ lại nói là cháu gái của tập đoàn này nọ thành ra nó mang theo tội nói dối nữa.
-Cô đứng đó làm nước xanh cũng vẩn đục đấy-Hạnh nhìn nó đầy khinh bỉ.Đằng sau có mấy đứa con gái tay cầm gậy chống tay cười nó.
Lại cái trò vớ vẩn này nó ngán ngẩm, đúng là lũ con gái lắm chuyện ( nó cũng là con gái mờ ?)
-Theo tôi nếu không muốn làm vỡ khung cảnh thơ mộng đối với cô-Hạnh ra hiệu bảo nó đi theo.
Tới sân bóng rổ cũ sau trường.
-Rồi giờ các cô muốn gì?-Nguyên nói lạnh băng
-Đập.Nhìn mà không biết à?- một cô gái giơ chiếc gậy trên tay lên trước mặt nó.
-Không thể để cô làm ô nhiễm ngôi trường này được-một cô gái khác
-Hãy trở về nơi cô đáng ở đi-Nói rồi cô ta vung gậy ra đằng trước
-”Toàn lũ tiểu thư thì đánh đấm cái gì chỉ giỏi đi bắt nạt kẻ yếu hơn mình”-nó nghĩ mắt vẫn hướng về lũ kia.
-Tôi chỉ muốn một câu trả lời. Hạnh là cô làm đúng không?-Nó vẫn giữ thái độ lạnh băng của mình.
-Cô nói gì tôi không hiểu-Hạnh tiến lên đứng đầu
-Cô hiểu mà-Nguyên
-Phải là tôi đó. Cô làm gì được tôi?-Hạnh hơi run, tay nắm chặt thủ thế.
Nó chỉ đứng đó mà cười .
-Đánh nó cho tao-Hạnh phất tay bảo bọn kia xông lên.
Nó chỉ né những cú đấm ( nhẹ tay) , phang gậy của lũ con gái mà không đánh trả.Miệng nó lẩm bẩm
-Đau tới đâu cũng không được biểu lộ ra mặt.
-Không đánh người có võ công quá thấp kém, hết khả năng chống cự.
-Và quan trọng nhất không được đánh phụ nữ và trẻ nhỏ.
Sau khi dứt 3 câu đó nó bị trúng một phát sau gáy trúng chỗ hiểm , nó khụy xuống
-Chết đến nơi rồi còn nói nhiều-Hạnh đá vào bụng nó
Bằng đấy đôi chân đạp không thương tiếc vào người nó, rất rất đau nhưng nó không được đánh lại chỉ ôm đầu mà chịu.
-Các cô làm gì thế không mau tránh ra-Thành từ đâu chạy tới lên tiếng, đỡ nó đứng dậy
-Sao anh lại cản em, anh có còn là thủ lĩnh bạo chúa không thế?-Hạnh tức lên
-Anh đừng thấy nó giống cô ta mà ra tay cứu, không đáng đâu.-hạnh chỉ tay vào nó.
-Em thôi đi được không anh chưa bao giờ có ý nghĩ đó-Thành phân trần
-Anh quá đáng lắm-Hạnh nói rồi bỏ đi có gì ướt trên má cô ta thì phải.
-Cô không sao chứ người xây xát hết rồi này-Thành nhìn nó quan tâm.
-Anh không nghe Hạnh nói gì à, anh không nên tới gần tôi đâu-Nguyên bắt đầu quan tâm đến mấy vết thương của mình.
-Cô muốn vậy à?-Thành hỏi lại nó
-Tùy anh thôi-Nguyên
-Có cần tới phòng y tế không?-Thành
-Nhẹ thôi mà không cần đâu tôi ghét mùi ở đó lắm-Nó tránh né.
-Tôi thấy cô đâu có yếu như vậy sao không đánh lại.-Thành
-Bố tôi nói không được đánh con gái-Nguyên
-Bộ cô không là con gái-Thành
-Ờ nhể, tôi quên-Nó đã có thể nhe nhởn được rồi.
Nó dẫn Thành tới hồ bơi.
-Tôi thấy hình như Hạnh thích anh thì phải -nó lên tiếng.
-Tôi biết cô ấy đã nói với tôi nhưng có thể sao khi tôi vẫn yêu người con gái đó-Thành ném cục đá xuống hồ( bảo vệ bắt đi này).
-Sao lúc nào tôi cũng gặp anh thế nhỉ?-nó thắc mắc
-Không phải học cùng trường sao-Thành-Cô bị đập một phát mà có vấn đề thế sao?
-Chắc vậy.Anh nên theo học ngành chuyên gia tâm lý bạo lực sau khi ra trường-Nguyên
-Cái gì mà tâm lý bạo lực-Thành nhại lại lời nó
-Rồi anh sẽ biết.hỳ-Giờ nó có thể cười cũng nhờ hắn ta
-Tôi muốn biết chuyện của anh với người tên Kim lúc trước.Được chứ?-Nó quyết tâm hỏi hắn.
-À..ừm…thì…
Nó bắt đầu lắng nghe những gì Thành kể.Chả hiểu sao nó yêu cầu mà hắn cũng đồng ý.Còn nó nghĩ rằng chỉ biết được mọi chuyện qua 3 người Hoàng Nam , My và tên Thành này.
-2 năm trước cô ấy sang đây học vì có hôn ước với Hoàng Nam.Lúc đó tôi chưa có gặp, cũng chỉ mới vào trường như cô ấy.Hoàng Nam đã có người yêu là Tiểu My nên không chấp nhận việc này, luôn tránh né cô ấy,Kim quay ra ganh ghét My.Kim gặp Hạnh em của Hoàng Nam cô ta cũng không ưa Tiểu My cho lắm nên cả hai bắt tay gạt My ra khỏi Nam-Thành chậc lưỡi.
-Có lẽ gây không ít sóng gió nhỉ? -Nguyên nhận định nó biết rõ tính chua ngoa của bà chị mà( thế mà tên Thành vẫn thích).
-Tôi gặp cô ấy trong lần dạ hội thế là tôi bị cuốn hút bởi cái nhìn đầu tiên.Sau này tìm hiểu tôi mới biết cô ấy là người thế nào nhưng tôi vẫn thích cái tính ương bướng đó.Chúng tôi có đi chơi chung cùng nhau mấy lần.
Tôi nghĩ mình sẽ làm cô ấy quên đi chuyện sẽ đính ước cùng Hoàng Nam nhưng cổ quá kiên định.
-” Không thì đó đâu phải bà chị họ mình”-nó nghĩ thầm.
-Mọi chuyện sẽ không thành ra thế này nếu Hạnh không bày ra kế dụ My vào tay của mấy tên xã hội đen nhưng kế hoạch bị Khánh làm vỡ lở bọn Hoàng Nam tới cứu My kịp thời Kim chứng kiến cảnh Nam liều mình cứu My, lên tiếng lăng mạ mình quá uất ức cô ấy chạy vào dòng xe đông đúc rồi bị tai nạn
-Tôi tới bệnh viện thì biết tin cô ấy đã ngừng thở, từ đó chả hiểu vì sao tôi luôn đối đầu với Hoàng Nam, cha tôi muốn phá vỡ con đường kinh doanh của nhà hắn tôi cũng có phần.Dần dần tôi đã nhận ra chả có lý do gì tôi lại làm thế cả-Thành tự cười chính mình.
-Giờ thì tôi đã hiểu hết mọi chuyện rồi.-Nguyên mỉm cười-Giờ tìm ông Hoàng Nam kia tính sổ thôi.
-Sao cô lại quan tâm chuyện này.Mà tính sổ hắn để làm gì?-Thành ngơ ngác hỏi nó
-Không sao tôi nói vớ vẩn ý mà-Nguyên gãi đầu
-Muốn gặp Hoàng Nam cũng dễ thôi tôi vừa gặp hắn đi cùng mấy đứa tứ trụ.-Thành
Chap 20
-Xem ra cô cũng hâm mộ hắn như những đứa con gái khác-Thành tự nhiên buột miệng.
-Hê đừng nói là anh thích tôi nhá, không được đâu.-Nguyên cười đùa hắn
-Sau những ngày gần đây tôi nhận ra mình chỉ là con tốt trong kế hoạch ôm mộng lớn của cha, tôi chả có lý do gì
để đối đầu với hắn, nhưng cũng hơi ghen tị là hắn làm bao nhiêu đứa con gái say như điếu đổ.
-Trừ tôi-Nguyên gạt phắt lời Thành.-”Trong chuyện này Hoàng Nam hay hắn đều không có lỗi gì cả chỉ tại bà Kim điên vì yêu”-nó đờ người ra.
-Cô không sao chứ có chắc là không cần băng bó gì không thế ?-Thành có vẻ lo cho nó.
-Cảm ơn anh, đúng là bạn tốt.Hè hè-nó nhe nhởn
-Tôi hơn tuổi cô, dám xưng bạn bè với tôi hả?-Thành trố mắt nhìn nó.
-Anh định không đối đầu với Hoàng Nam vậy anh làm gì?
-Tôi sẽ sang Mỹ, rồi tiếp quản công ty của nhà tôi bên đó.
-Nhà giàu sướng thật đấy cứ không gặp chuyện không đâu là chạy ra nước ngoài ý.
Blapblap….chuông điện thoại nó reo…
-Tối nay con đừng ở nhà riêng nữa, ông cho thằng Tùng tới đón về nhà vài hôm,ông phải sang châu Phi gấp mấy ngày tới không cần đi học ta sẽ cho tăng cường người bảo vệ con.-Ông Thái nói gấp rồi cúp máy luôn
-Ơ…ông….sao…-nó không kịp nói gì thêm.
Chuyện gì vậy? lòng nó hơi lo cho ông, mỗi lần ông nói sang châu Phi toàn là chuyện thanh toán lẫn nhau của mấy băng đảng xã hội đen.Trước lúc đón nó về thì ông Thái đang hoạt động trong tổ chức Gấu đen cũng uy tín lắm nhưng sau này ông lại về nước thành lập công ty riêng còn hoạt động ngầm bên dưới thì nhay không nó không hay biết gì.
-Tôi phải giải quyết nhanh việc này rồi phắn đây-nó nghĩ phải nói ra sự thật để bọn này không còn hiểu lầm nhau nữa.
-Anh đi cùng tôi đi gặp Hoàng Nam luôn nhá.
Nó cùng Thành đi tới căngtin.
Xoay lại đồng hồ lúc nó bị Hạnh gọi đi.Tại căng tin chỗ của Hoàng Nam.
(Đặc điểm chung: căngtin nơi luôn xảy ra mấy cuộc hỗn chiến )
-Anh Nam em rất nhớ anh-Tiểu My nói rồi chạy tới ôm chầm lấy Nam
-Nhìn thấy buồn nôn-Khánh bực mình
-Sao anh về giữa chừng thế này,không phải 1 tháng nữa mới xong việc hay sao?-Luân
-Thấy nhớ mấy em nên anh về thế thôi-Nam
-Thôi xin nhớ ai chứ 3 đứa em-Khánh đưa tay chỉ cả 2 thằng bạn.
-Anh đói lắm rồi vừa bị thầy gọi, tha cho anh đi mà Khánh-Nam năn nỉ
-Nhìn chỉ muốn đấm có còn ra dáng đàn anh không thế kia.
-Lúc anh đi không có gì xảy ra chứ-Nam
-Có sao không Tiểu My bị..-My nháy mắt nhanh với Khánh làm Nam nghi ngờ
-Không có gì trường ta có học sinh mới vào ý mà, em tưởng anh lên chỗ hiệu trưởng nhận hồ sơ của cô ta-Duy
-Đâu, thế cô bé ấy không có vấn đề gì chứ?-Nam
-Nói đến cô ta làm gì cho bẩn mồm-Khánh liếc Duy
-Cậu có quyền trách người ta hả, cũng vì nuôi sống bản thân thôi mà-Duy
-Sao mà lại cãi nhau thế, cô ấy mang trọng tội hả, đem ra pháp trường của bang xử luôn nhá-Nam quan sát Khánh.
-Đúng vậy cho cô ta ra khỏi trường lun-Luân
-Ấy..tớ..chỉ..-Khánh ấp úng.
-”Quan tâm đến người ta lại còn ra vẻ”-Luân
-Em thích cô ta hả?-Nam hỏi đểu Khánh
-Cô ta á..xứng với em sao ?-Khánh nhếch mép
-Tôi không còn gì để nói với cậu-Luân bộp vai Khánh.
-Có vẻ cô ta rất thân với Đại Thành-Duy
-Cậu ấy quá ngây thơ-My
-Sao các em không kéo cô ta ra khỏi hắn, con người gian xảo vậy mà để yên sao?-Nam quan tâm
-Cô ta tự nguyện thôi, anh trách gì bọn em-Khánh.
Chả ai nói với ai câu gì chúng chọn đồ ăn rồi mỗi người một suy nghĩ.
Chap 21
-Cô em chuẩn bị tinh thần bay khỏi Trái Đất chưa? Hảo cô nương nói đúng một câu rồi lướt đi trước mặt nó để lại 2 kẻ đang đầu óc trên mây chả hiểu gì.
Căng tin bé nhỏ đây nè.
-Tôi thề với anh là tôi phải lột da tên…tên…-nó mở mắt to hết cỡ để nhìn cho ra cái thằng con trai đang ngồi cạnh 4 đứa kia.
-Đại Thành…anh ta…là..là ..Trần Hoàng Nam hả? -nó lắp bắp đưa tay chỉ tên Nam.
Giờ thì sự xuất hiện của nó làm Nam sững sờ, bốn mắt nhìn nhau.Không có con mi nào chớp.
Bối cảnh bi giờ : Khán giả theo dõi tận tình, cả 4 người Evil bang đều đứng dậy ra khỏi bàn chỉ còn Nam đứng đó.
-Anh Nam sao vậy ?-My giật tay áo của Nam, hết nhìn nó lại nhìn Nam.
-Cô tới đây làm gì, phải biết đâu là chỗ mình nên đứng chứ?-Khánh quát lên hỏi nó( tự dưng nổi giận).
-Tên thiếu gia nhà họ Trần đây sao?-mắt nó vẫn nhìn chằm chằm Nam chả biết hỏi ai.
-Rất hân hạnh-Nam nhếch mép cười nó.
Nói rồi Nam đưa chân đạp ngay cái bàn vừa ngồi chạy thẳng tới phía Nguyên.( bàn đá chân sắt ý ).
Nó cứng đông cả người, -” hắn ta muốn giết mình sao “-như có một dòng điện xẹt qua người nó.Nhìn nhanh thế trận nó đưa tay trái ra trước chặn cái bàn kia lại khỏi va vào người nhưng cú đá của hắn cũng mạnh đó nó bị sượt chân cái bàn đẩy nó về phía sau va mạnh lưng vào tường, (vừa bị tẩn xong )chân nó khụy xuống.
-Mày làm cái quái gì vậy Nam, cô ấy vừa bị..-câu nói của Thành bị nó chặn ngay lại.
-Công lực mạnh đấy nhỉ-Nguyên nhếch mép cười, chỉnh lại bàn tay hơi tấy.
Bọn Tiểu My chả hiểu gì, tại sao mới gặp Nguyên mà anh Nam lại cố ý làm thương nó.
Nguyên lật đật đứng dậy , Nam theo đà đấm thẳng mặt nó, may nó tránh được luồn ra sau Nam.
Dừng vài s hai bên nhìn nhau.
Nam cố ý đánh vào tay phải vì biết giờ điểm yếu của nó( lúc nãy bị bọn kia dùng gậy đập vào đầu nó giơ tay đỡ).
đấu tay đôi, nó chỉ muốn né tất cả các đòn của Nam nhưng… BỐP… nó bị đấm vào mặt một lần nữa máu chảy ra từ khóe miệng nó.
-Anh Nam dừng lại đi Nguyên là bạn em mà-My hét lên
-Cô ta không đánh lại được anh đâu-Khánh hơi lo cho nó.
-Cô ấy vừa bị thương sao cậu lại nặng tay thế-Thành cũng không ngồi yên.
Cả căng tin xôn xao, một người như Nam lại đi đánh con gái không thể chống cự ư…
-Đánh trả đi-Nam quát nó.
Lau vết máu trên miệng, nó xông thẳng tới phía Nam nhằm vào điểm yếu của hắn ( giờ nó không đủ lực đánh hắn đành chọi vô điểm yếu mới mong thắng )
Nam hụt người dạng chân ngáng chân trụ của Nguyên, nó đập tay vào vai hắn bật người ra sau, đạp vào lưng
hắn, Nam bất ngờ bị ngã về trước chống tay xuống sàn nhìn nó.Nguyên thở dốc lấy hơi.
Mọi người quan sát theo từng bước đánh của hai đứa nó.
Nam lại thẳng tiến lao tới người nó, tay vuốt mái tóc rồi nó thu lại trước người mắt quan sát chuyển động của Nam.
1..2..3 s Nam đã khụy nằm ngửa mặt lên trần nhà.Nguyên hoa hết cả mắt tay đứng chống gối cười hắn.
Lúc Nam lao tới chỗ nó, xác định đứng hướng nó xoay người luồn qua vai Nam vung tay trái dồn lực bập vào chỗ hiểm sau gáy.
Nam nằm cười lớn, làm mọi người đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.Cả bọn há hốc mồm.
-Nó biết võ.-Hạnh quan sát nãy giờ mới tỉnh mộng.
-Cô..cô..ta-Khánh lắp bắp
-hạ gục đại ka của mình-Luân tiếp lời Khánh
Nguyên tới giơ tay kéo Nam lên trông hắn như thằng bị hâm ý cứ ôm bụng cười.
-Cười đủ chưa?-nguyên nhăn mặt kéo một cái ghế gần đó ngồi lên
Có lẽ hai đứa nó vừa đánh nhau vừa bảo vệ của công.
-Quá khứ hiện về-Nam thôi cười đứng cạnh nó.
-Đến 100 năm sau chắc vẫn thế-Nam
-Chắc không có tiến bộ rồi đó-Nó cười Nam.
Nghe xong câu đó Nam ôm chầm lấy nó, cả căng tin phen nữa giật mình.
-Chuyện này là sao anh Nam, giải thích đi chứ?-My chạy tới gạt Nam ra khỏi nó.
-Bảo vệ người yêu ghê-Nguyên lắc đầu nhìn My
Chap 22
-Blang..xin giới thiệu với mọi người đây là đối thủ truyền khiếp của Hoàng Nam đại ka-Nam tự hào nói lớn, cầng làm mọi người lơ lửng trên mây.
-Mất hứng..-Nó phán câu xanh rờn.
-Này tiểu muội ta chưa tính sổ tự dưng 2 năm trước nguội bốc hơi khỏi bang làm ta 1 thân lận đận-Nam giả vờ lau nước mắt
-Hê, ông Trần Hoàng Nam, đại thiếu gia tài giỏi nhà họ Trần, thủ lĩnh Evil bang, học trường New Star là thế nào hả?-Nguyên giương mắt nhìn Nam.Lúc trước nó với Nam chỉ biết tên của nhau còn gia cảnh thế nào không hay cũng hơn bọn đàn em trong Devil bang là Nam biết mặt nó.
-À ..cái..cái..này-Nam lấp lửng.
-Hai người có biết là mình lố bịch lắm không hả?-My tức lên rồi
-Giải thích đi anh Nam, tiểu muội đại ka cái gì ?-Khánh cũng điên luôn
Mọi người nhìn hắn đầy tò mò.
-Haizzz.là thế này.Nam kể lại chuyện nó cứu mình rồi làm thủ lĩnh Devil bang cùng nhau chinh phạt (đồng ruộng) khắp chốn.2 năm rồi mà hắn chưa đánh bại được nó.Ai cũng gật gù như hiểu ra.
-Người anh kể là cô ta sao-Khánh chọc thẳng mặt nó.
-Nam ka, sao anh lại là thủ lĩnh của Evil bang, từ Devil em lập nên đã nghe khủng rồi giờ tên Evil khiến em nổi da gà đây này-Nguyên quay sang hỏi Nam (vẫn nhớ vụ hôm qua.)
-Đâu có gì, sau khi em gửi anh lá thư tuyệt mệnh ý, anh cũng đau ốm liên miên đấy nhưng vì nghĩ tới anh em mà chống gậy đứng dậy lo bữa ăn tinh thần cho anh em, Evil bang gì đâu bỏ từ D trong Devil bang thôi vẫn tay chân cũ có chút thay đổi là anh vào New Star tiếp nhận thêm 4 tứ trụ đẹp trai xinh gái này-nam tự hào
-Đừng có bịa, giàu thế mà giấu anh em làm ta cật lực kiếm tiền nuôi, đúng là bóc lột quá đáng-Nguyên lườm Nam
-Ân oán gì nữa, cho qua đi gặp nhau thế này ka vui lắm cơ-Nam tính ôm nó nhưng bị Khánh ngáng chân.
-Mệt chết được, cô ta mà đánh lại được anh sao?-Khánh
-Nguội vẫn ngày đêm luyện tập hả?-Nam nguýt nó
-Ngày đêm ôm gối ngủ-Nó nhe răng cười
-Không sao, rồi có ngày ka sẽ cho nguội tới âm phủ-Nam cười hả hê
-Cô có chuyện muốn thanh toán Hoàng Nam mà Nguyên-Thành giờ mới chen chân.
-Sao cậu lại ở đây?-Lại muốn đánh nhau hả?-nam
-Anh ấy không làm gì đâu, hai anh nên sống hòa bình đi-nguyên xen vô
-Không thể-cả 4 người Khánh, My. Luân.Duy đồng thanh
-Nguội biết lý do 2 người đối đầu nhau-nguyên
-Là sao?-Nam
-Nguội nghe anh Thành kể hết rồi, vì Trịnh Ánh Kim mà hai anh ra nông nỗi này nhỉ-Nguyên
-Thôi khỏi-thành gạt tay nó
-Lý do tôi tới đây học là chuyện này, nói hết tôi cũng sẽ rời khỏi đây luôn.-nguyên lạnh băng
-Đúng rồi sao nguội vào đây học ka không hiểu?-nam
-Ka từ chối đính hôn Ánh Kim vì có cảm tình với Tiểu My, Thành lại yêu Kim nhưng bị cô ấy từ chối , Kim cùng Hạnh em gái ka nghĩ kế làm hại Tiểu My hậu quả là Kim bị tai nạn , sau khi nghe tin cô ấy chết Thành đứng ra đối đầu với bang của ka, Hạnh lại gia nhập bang của Thành những tưởng Thành lợi dụng Hạnh ka chính thức đứng ra ngăn chặn bang của Thành.Cũng chỉ tại Trịnh Ánh Kim.Nếu cô ta không về đây thì không ảnh hưởng đến nhiều người thế này.-Nguyên
-Sao nguội biết rõ vậy, toàn bộ mọi việc -Nam
vẻ mặt của nó làm mọi người quá kinh ngạc, nó mới vào trường sao hiểu quá nhiều chuyện của năm trước.
-Thay mặt Trịnh Ánh Kim tôi cúi gầu xin lỗi mọi người vì tất cả-Nguyên gập người cúi xuống cả bọn sững sờ
-Em tới đây điều tra việc này sao?-Thành( đổi xưng hô nè)
-Nguội làm điệp viên cho nhà họ hả?-Nam vẫn còn trêu nó được
-Mọi chuyện nguội không thể nói được chỉ cần mọi người chấp nhận và sống hòa nhập với nhau thôi.-Nguyên
-Thôi được anh đồng ý-Thành
-ka cũng vậy-nam
-Tớ cũng tán thành-My
-Coi như chưa hề xảy ra hả-Khánh
-Như vậy cũng tốt-Luân,Duy đồng thanh.
Hạnh xí hổ quá chui đi đâu mất rồi ý.
-Tiện thể thông báo Kim chưa có chết đâu-Nguyên
-Thật hả?-Thành.Mọi người cũng không tin tai mình nữa.
-Cô ấy đang điều trị ở Mỹ.Mọi người vẫn tha thứ cho cô ấy chứ?-Nguyên
-Cô ta đã lãnh đủ chuyện rồi, bọn tớ cũng không trách gì thêm đâu, nhờ cậu gởi lời-My
-Thế là xong tôi có thể thảnh thơi rời khỏi đây rồi-Nguyên thở dài
-Là sao cậu thôi học hả?-My
-Dù không tự nghỉ thì chuyện đấy cũng tới tai thầy đợi đến lúc bị đuổi thẳng cổ ra khỏi đây hả( ông chú vốn nhẫn tâm mà)-Nguyên tự quyết định cho mình.
Ai bắt nó nghỉ đâu chứ tự dựng chuyện làm ở bar , tự quyết cho mình nghỉ học.
-Không ai phải đi cả-Từ ngoài cửa vang lên giọng của Hải
Nó ngơ ngác nhìn hắn õng ẹo( giờ nó mới thấy tận mắt điệu chảy nước của ông nì mà)
-Tôi nghe thông báo từ hiệu trưởng, Nguyên cô đứng đầu kì thi khảo sát lần này hoàn chỉnh 300 điểm ,họ thua rồi.-Hải
-Vậy thì hên nha-My nắm tay nó
-Kết quả gì lạ vậy, cô ta đòi qua mặt hết chúng ta sao?-Khánh
-Chấp nhận sự thật có người giỏi hơn mình đi-Duy đập vai Khánh
Nguyên muốn cười cũng không được khóc cũng chẳng xong, nó đang lơ ngơ không hiểu toàn bộ chuyện này ra sao.
Cuối cùng cũng kết thúc câu chuyện dài nhất , ai về lớp nấy, tản ra cả rồi.
Bọn nó cũng về lớp, nhưng nó bị Nam kéo ra sân sau trường.
Chap 23
-Ka làm gì làm vậy , còn già là tay người nữa-Nguyên xoa cánh tay bị Nam lôi không thương tiếc.
-Nguội nói đi tại sao 2 năm rồi không gặp tự nhiên lại xuất hiện ở đây?-Nam
-Ờ thì…nguội-Nguyên cố tránh né
-Nói mau, lại còn nói những câu khó hiểu lúc nãy nữa, giấu ai thì được chứ giấu ta thì-Nam trừng mắt nhìn nó
-Nguội biết tất tần tật về ta đó mà ta không biết gì về nguội thì đâu có được-Nam
Nguyên hơi lưỡng lự nhưng cũng nôn ra hết cho tên Nam nghe
-Hảaaaaaaa….nguội …là..nguội…à là cháu ông Trịnh Thái tập đoàn..đó sao?-Nam nhìn nó như người trên trời rơi xuống.
-Bộ không được sao?-Nguyên thụi người Nam
-Nhìn muội thế này ai tin chứ,á thảo nào muội lém tiền thế, ta thắc mắc mãi làm gì đi làm thêm khổ sở vậy mà nguội chịu lòi tiền ra-Nam gật gù.
-Vì hứa với bác mà nguội khổ sở vào đây học điều tra mấy cái vụ của bà Kim đó-Nguyên tươi cười
-Vào được trường này đâu có dễ đúng là có hậu thuẫn lớn-Nam
-Nguội nghe nói ông cũng quen biết với cha ka hả?-Nguyên thắc mắc
-Hình như hay đi chơi với ông già nhà ka-Nam
-Cái gì mà hình như, ông biết rõ về ka mà dám giấu nguội-Nguyên đấm tay
-Mà nè nguội sao làm thêm ở quán bar M.O.M ka nghe mấy đứa kia bảo vậy?-Nam
-Quán đó do nguội quản lý mà.Tại lần Khánh bắt gặp nguội đang xử mấy thằng nhãi vướng chân không sao lại bị hiểu lầm thế này.-Nguyên bực tức
-Bớt nguội cứ nóng tiếp đi-nam bộp bộp vai nó-Sao nguội không giải thích bọn nó khinh em ghê gớm nhể.
-Có đứa nào chịu nghe mà tự dưng nói mình là chủ quán đó hả, nguội đâu có điên-Nguyên
-Để ka xử dám bắt nạt nguội yêu quý của ta à
-Một ván chứ-Nguyên xoay xoay quả bóng rổ trên tay
-ok
Mồ hôi thấm trên mặt nó, một ngày đáng nhớ, gặp lại Nam ka nó vui lắm nhưng giờ về nhà mà không có ông hơi buồn, nó sợ cô đơn nhưng lúc nào cũng tự đẩy mình vào cảnh đó.
Nguyên lê lết về nhà đợi ông Tùng tới đón.
Việc ông Thịnh nhờ nó đã hoàn thành, bắt đầu cuộc sống của nó, bao nhiêu điều không thể lường trước đang ở trước mắt nó chỉ cố gắng chịu đựng mà đi tiếp.
Nó nhớ cảm giác mái ấm gia đình,luôn len lỏi trong tim.Đã có lần nó buột miệng hỏi ông nhưng bị từ chối thẳng thừng bởi ông không muốn nó nhớ lại những kí ức đau khổ ấy.
————————
Mấy chap nì hơi nản( tớ nhận thấy thế)
Tớ viết thẳng lên fic nên có lẽ hơi lâu. sr để mọi người đợi.
Từ chap sau tớ sẽ viết về cuộc sống của Nguyên, hết chuyện làm trinh thám rồi.
Mong mọi người ủng hộ.
tk
Chap 24
1 ngày rồi đến 2..3..4..hôm nay là ngày thứ 5 nó không đến trường.
-Chán quá-Luân thở dài.
-Sao chán ?-Duy.
-Không được gặp bé Nguyên yêu quý
-Ai là bé Nguyên của cậu , hử?-My chông cằm nhìn Luân.
-Con heo đấy sao mấy hôm nay không đi học nhỉ?-Khánh.
-Nhớ quá rồi hả?-Duy
-Her, ai thèm, tại tớ không có ai để tra tấn mới hỏi thế-Khánh ngập ngừng.
-Cãi làm gì, ai mà chả biết.-3 đứa kia đồng thanh.
Sau khi nó kể hết mọi việc cho Nam, anh chàng đã bô bô thông tin cho 4 tên kia nghe nhưng ít nhất hắn còn lương tâm chỉ nói mối lý do tại sao Nguyên lại làm ở quán bar rằng : Có một người họ hàng xa nhờ nó quản lý giúp quán trong thời gian ngắn. Cái hôm ba thằng bắt gặp nó đang vào chân người phục vụ để sút mấy tên vô lại.
Chúng hiểu ra, còn bọn trong lớp sau khi nghe hết thấy hối lỗi vì đã xúc phạm nó khủng khiếp. Tên Khánh chẳng nói chẳng rằng phi hẳn ra ngoài lớp.
-Mà My không có số của Nguyên hả ?-Luân quay sang hỏi My.
-Chắc anh Nam có đó, nháy gọi ảnh đi-My.
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin ……tút…tút…
-Anh ý bốc hơi luôn rồi-Luân giơ chiếc đt lên.
-Hai người đó chơi trò đánh lẻ hả?-Duy
-Có trời mới biết-Luân.
Hiện tại Nguyên đang tạm trú tạm vắng ở nhà ông.
Bính…boooong….
Ông quản gia lật đật chạy ra mở cửa, mừng khi thấy ông Thái về.
-Đợt này giải quyết lâu ha ông chủ-QG
-Ừm.Con bé Nguyên thế nào rồi?-Ông Thái bước vào cổng.
-Cô chủ đang ở trong phòng khách có cả cậu Tùng luôn ạ-QG
-Ôi cô cháu gái yêu quý của ta-Ông Thái chạy tới ôm lấy Nguyên như mấy năm trời mới gặp lại ý.
-Ông bỏ cháu ra nào, sao mà dâng trào cảm xúc thể hử?-Nguyên nhăn nhó quan sát ông.
-Con chào bác-Tùng lễ phép chào ( ông này lên chức ông hơi sớm).
-Ông về sao không kêu con ra sân bay đón, lại còn giấu kĩ lưỡng lịch trình bay?-Nguyên trách .
-Không phải ta vẫn lành lặn đây sao-Nói rồi ông Thái xoay vòng nhe răng cười.
-Vẫn ổn chứ bác?-Tùng chen vô.
-Chuyện gì?-Ông Thái ngồi xuống nhấp hơi trà cô giúp việc vừa bưng ra.
-Bộ ông sang châu Phi săn bắt hái lượm-Nguyên ngồi xuống ghế.
-Hừm, có chuyện không hay rồi-Ông Thái nghiêm mặt khiến 2 đứa không khỏi lo lắng.
-Hai đứa còn nhớ tên Hùng lạnh trùm mafia chứ?
-Cái tên bị bắt 5 năm trước ạ?-Tùng
-Hắn đào tẩu rồi , cảnh sát đang truy lùng khắp nơi-Ông Thái ngả người ra sau ghế.
-Có hậu thuẫn-Nguyên.
-Ta lo quá, mấy anh em chiến hữu của ta về Việt Nam hết rồi, lần này ông Trần và ông Đoàn cũng quyết định ra mặt-ông không giấu 2 đứa nữa.
-Cháu còn nhớ hai ổng chứ?
-Vâng. 1 trong những ân nhân của cháu. Mà có phải đó là ba của Nam ka cháu và tên Khánh cùng lớp không ông?-Nguyên thắc mắc.
-Thế hả, sao ta không để ý mấy chuyện đấy nhỉ?-Ôi tuổi già ngày càng đáng sợ.-ông Thái than thở.
-Già ý ạ, bác còn khỏe hơn mấy thằng sumo Nhật ý chứ-Tùng đưa mắt nhìn ông Thái.
-Cái thằng quỷ muốn ăn đòn hả?-ông Thái ném ngay miếng táo vô họng Tùng.
-Có lẽ nghiêm trọng đây-Tùng nháy mắt với Nguyên.
-Vì hắn có thể về đây nên ta phải tăng cường cảnh giác tên sói điên đấy, vài ngày sau ta sẽ cho người tới lắp thiết bị bảo vệ cấp S cho 2 ông bạn-ông Thái đăm chiêu.
Thấy vẻ mặt của ông Nguyên bắt đầu lo lắng rồi , tên Hùng lạnh là một nhân tố đày đọa kí ức của nó.Ông Thái hiểu cảm giác của nó nên mới cho người bảo vệ xung quanh như vậy.
Quay lại quá khứ theo hồi tưởng của Nguyên.
Nó vốn nghịch ngợm mà, sau vài tháng ông Thái đón về nó muốn phi qua khỏi bức tường cao sau vườn để trốn ra ngoài dạo chơi.
Một lần nó lanh lợi đánh lạc hướng của mấy tên vệ sĩ đứng canh thế là kế hoạch trèo tường của nó thành công.
Thế giới bên ngoài rộng lớn khác hẳn với những gì nó ao ước, đang lơ ngơ thì bị một người phụ nữ va chầm vào người.
-Cháu không sao chứ?-một nụ cười hiền hậu.
-Dạ. cháu không sao.-Nguyên cũng lễ phép đáp lại.
Bà ta nói để chuộc lỗi nên sẽ dẫn nó vào khu vui chơi rồi dắt nó đi.Càng đi nó càng thấy xa nhà mình níu tay lại bà ta lại.
-Cô dẫn cháu tới đâu thế?-Nguyên ngơ ngác hỏi.
-Vào địa ngục con ranh ạ.-Bà ta nhảy phốc tới, nhét khăn vào miệng nó rồi đánh ngất nó.
Tỉnh dậy trong một nhà kho để hoang nó gào hét khô cả họng mà chả có ai.Một người phụ nữ với khuôn mặt hiền hậu vậy mà tâm hồn bên trong là một mụ phù thủy.Nó nhớ ông quá.
Bỏ đói nó một ngày, hôm sau bà ta đến nhưng chỉ cho nó uống nước.Lần đầu tiên có người đối xử với nó tàn nhẫn như bố vậy.
-Đừng trách ta vô ích.ta chỉ làm theo lệnh của anh Hùng thôi.Sau đợt này cả thế giới xã hội đen sẽ thành của chúng tao-Bà ta cười nham hiểm.
-Có trách hãy trách người ông đáng kính của mày ấy,đối đầu với chồng tao chi-Bà ta tiếp tục quát vào mặt nó.
Nguyên giương mắt nhìn mụ già đó không thèm đáp lại.
Cánh cửa nhà kho dần chuyển dời, đằng sau là khuôn mặt nó không bao giờ quên được.
-Em làm tốt lắm-hắn nhếch mép cười.
-Ta làm gì với cô cháu bé bỏng của tên Thái đây-Hắn lấy dao lướt trên mặt nó, mùi thuốc lá nồng nặc phả cả vào mặt nó.
Nguyên giơ chân đạp thẳng vào mặt tên Hùng lạnh làm hắn ngã ra sau không may con dao cứa vào tay nó chảy máu.Nó chỉ còn biết cắn răng chịu đựng thế này đã là gì trong những lần tra tấn của bố nó.
-Con ranh, rồi tao sẽ không tha cho mày đâu-Hắn mắt đỏ ngầu điên tiết nhìn nó.
Đúng. Hắn nói là làm, bắt cóc, rồi lôi nó đi khắp nơi để nó tận mắt chứng kiến cảnh chiếm giết lẫn nhau của giới giang hồ .Hay những lần bị hắn buộc vào đầu xe đua phóng mấy chục km/h.
Nó chỉ bật khóc gọi ông.
-Hùng hôm nay là ngày chết của mày-Ông Thái hết lớn ra lệnhcho đàn em xông thẳng vào nhà kho khử sạch người của Hùng lạnh.
Bị tập kích bất ngờ vì hắn không biết rằng nó đã âm thầm để lại kí hiệu cho ông mỗi khi ra khỏi nhà kho.Người của hắn bị tổn vong hơn nửa , cho người chặn đánh mọi ngả đường, tên Hùng bị bắt , vào tù bóc lịch vĩnh viễn.
Kí ức đó nó cố gắng chôn vùi sâu nhất có thể trong đầu .Lần này hắn trở về có lẽ sẽ nhắm tới ông Thái và nó không ngoài tầm ngắm.
Chap 25
-Em không sao chứ?-Tùng tới cốc đầu Nguyên.
Ông Thái và Tùng quan sát nó từ này giờ nhưng không ai nói gì.
-Cảm ơn ông đã cho con cuộc ssongs này-Nguyên thấy hơi cay mắt.
-Con bé này nói linh tinh gì thế?-Ông biết nó nghĩ gì nhưng vẫn giả vờ hỏi không lại chạm tự ái của nó chết.
-Ông biết mà.-Nguyên nhún vai.
-Con không định tới cảm ơn mấy chiến hữu của ta hả?-Ông Thái nhắc nó.
Ông Thái không biết rằng sau khi hồi phục tinh thần lẫn thể chất nó tới thăm tất cả những người tham gia sự việc hôm đó, cả những người phải bỏ mạng nữa.
-Con biết mà-Nguyên nghiêng đầu nhìn ông.
-Hình như con chưa gặp lại ông Trần và ông Đoàn nhỉ?( ông Thái lớn tuổi hơn nhưng 3 ông nì luôn coi nhau như bạn đồng tuổi ý)
-Có cơ hội sẽ gặp ạ-Nguyên tựa đầu vào thành ghế.
-Suýt quên, đưa ta-Ông Thái giơ tay ra trước mặt nó.
-Gì ạ?-Nguyên ngơ ngác hỏi.
-Thế mấy ngày cháu nghỉ ở nhà làm gì hả?
-Sao ông biết cháu nghỉ?
-Chỉ cần một cú điện thoại từ 2 điệp viên siêu hạng Thanh Tùng đây và Khánh Vương hiệu trưởng, sao thoát được-Tùng hất mặt tự hào.
-Anh ..bán đứng emmm..Đỡ chưởng của ta nè-Nguyên với tay lấy cái gối chọi vô người Tùng.
-Ự ..cảnh..cảnh sát..có kẻ giết người…-Tùng làm ra vẻ một người đang dần tắt thở chết.
Cả hai ông cháu Nguyên bò lăn ra cười.
-Nè ông-Nguyên trình ông Thái một xấp giấy.
-Hehe ta yêu cháu nhất mà-Ông Thái sung sướng nhìn vào đông giấy nó đưa.
-Thế bà cháu thứ 2 ạ, chết ông nhá cháu sẽ mách bà-Nguyên ranh mãnh nói.
-Hô bà ấy thì..đang đi du lịch không có hứng nghe cháu nói đâu.
-Gì đây ạ?-Tùng lơ mơ.
-Tia laze ba chiều chống trộm với răng giả kim loại hút nước-Nguyên
-Hả? Có thực thi không đó?-Tùng liếc nó.
-Anh coi em là gì hả?-Nguyên
-Là em gái anh-Tùng phán câu làm nó hụt tinh thần.
-Ta biết rồi cháu gái tài giỏi của ta ạ-Ông Thái nhìn nó lắc đầu.
-Ông cho người làm luôn nhá, cháu chỉ cần cái răng thôi-Nguyen cười tít mắt.
-vâng thưa cô.
-Chơi đủ rồi cháu về nhà đây, trộm vào khuân sạch đồ thì còn nước ra ở ngầm cầu-Nguyên chạy lên tầng.
-Cháu ở lại đây luôn đi bên ngoài giờ nguy hiểm lắm-Ông Thái đứng bật dậy.
-Con tự lo cho mình được mà-Nguyên ngoái đầu xuống.
Ông định phát biểu thêm thì bị Tùng lắc đầu ngăn lại, giờ chỉ còn cách theo ngầm bảo vệ nó thôi.ai mà chả hay tính của nó chứ.
Thành phố về chiều ngập trong ánh nắnng vàng rực, tấp ngập dòng người ngược xuôi. Nguyên chống tay lên thành cửa kính xe buýt nghĩ ngợi mông lung.Con người mạnh mẽ cũng có lúc mềm yếu bất thường.
Ông Thái không nói cho nó hay lần này ra nước ngoài ông đã gặp lại cô con dâu của mình, ông không trách cứ gì nhưng cũng không cho cô hay tin tức của Nguyên. Cũng mừng cho thằng cháu trai đã khỏe manh sau khi mổ tim thành công. Ông sợ nếu cô ấy trở về chỉ khiến Nguyên đau khổ thêm thôi.
Thấy bong người thậm thụt trước cửa nhà, Nguyên lấp ló đứng sau quan sát.
-”Hắn ta làm gì trước nhà mình thế kia…hay tính bẻ khóa chui vô nhà”-một suy nghĩ chạy qua nào nó.
Nó rón rén vác cặp tính đập vô đầu lúc hăn skhoong để ý.
BỐP.
Tên kia kêu oai oái , làm nó sững sờ hơn tên đứng trước mặt nó là Khánh.
-Anh tới đây làm gì, sao biết địa chie nhà tôi?-Nguyên giương mắt nhìn hắn.
-À.. tôi chỉ đi ngang qua thôi, thấy hoa đẹp nên vào ngó -Khánh lúng túng.
-Hoa nào? Trước cổng nhà tôi đâu trồng hoa-Nguyên nhìn chằm chằm vào hắn. Quá bất ngờ bị nó phủ đầu tên kia đỏ lừ cả mặt.
-Anh trúng gió à tự dưng mặt đỏ thế kia?
-Không có gì…tôi…à..chỉ-Khánh lắp bắp
Nguyên nhíu mắt không hiểu hành động kì lạ của Khánh.
-Thì tôi tới xin lỗi cô chuyện hôm nọ-Khánh
-Xin lỗi? Chuyện hôm nọ? là chuyện gì?
-Trách nhầm cô ở quán bar đó, cô đúng là óc heo mà-Khánh gắt.
-Anh hay nhỉ. Chuyện đó hả? không sao cả.Anh có vào nhà không-Nó gạt lời hắn rồi mở cửa nhà.
-Tôi vào được hả?-Tên kia ngơ ngác.
-Tôi không dám để bổn thiếu gia đứng ngoài muỗi châm đâu-Nguyên trừng mắt nhìn Khánh.
-Bộ cô quan tâm tôi rồi sao?-Khánh hứng khởi.
-Tôi không muốn vô tù vì tội ngược đãi động vật quý hiếm-Nguyên lém lỉnh.
-Thèm đấu khẩu với cô-Khánh nói rồi đi thẳng vào
-Đuối lý còn làm cao-Nguyên lí nhí để Khánh không nghe thấy.
-Tôi cho người điều tra mãi mới được địa chỉ nhà cô đấy.Mà nhà của heo mà cũng sạch ra phết nhỉ.
-Không phải chứ, tôi đã 5 ngày không lau dọn rồi. Anh bị mù hả?
-Ờ thì vì việc này ..
-Tôi không phải đụng vô-Nguyên tiếp lời hắn
-Anh uống gì không?
-Thô khỏi nhà cô thì có gì cơ chứ-Khánh nhìn khắp nhà.
-Nè-Nó đặt xuống cho hắn một cốc nước cam vắt còn hắn trố mắt nhìn.
Nhà nó có vẻ lớn hơn so với cho một người ở , 4 phòng ngủ , có sân thượng cả tầng hầm nhưng chua ai được phép xuống đó.Bên ngoài nhà phủ một màu trắng bên trong được quét một màu hồng phấn.Ấm cúng cực lun.Đầy đủ tiện nghi( cái này khỏi nói ai cũng thắc mắc).
-Tôi thấy có vấn đề-Khánh lên tiếng
-Sao? -Nguyên đang cất mấy thứ đồ chị giúp việc khăng khăng bắt nó vác về.
-Đây có đúng là nhà cô mua không thế, cái này không ít đâu, vào trong mới biết giá trị thực của nó.
-Xem ra anh cũng có mắt.Nguyên trề môi.
Nó quên mất mấy đồ đạc nên cất đi giờ thì bị Khánh thấy hết rồi, một người gia cảnh như nó lại có đầy đủ những thiết bị hiện đại này sao.
-Anh cứ coi như tôi ở trọ đây cũng được không phải thắc mắc nhiều.
-À tôi có mấy việc phải làm phiền anh lui tới lần khác.-Nguyên méo mặt nặn một nụ cười.
-Cũng tối rồi tôi về đây.
Nó theo Khánh ra cửa.
-Mà cô không định đi học à??
-Mai tôi tới không để anh độc chiếm trường được-Nguyên nháy mắt
-E hèm .Tôi về đây.
-Không tiễn.-Phù-Nguyên đóng sầm cửa lại cũng may đá được hắn ra không lộ hết bí mật.
Nó bật cười rồi quên luôn mọi chuyện.