XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Story 8:

Nụ cười của Báo Đốm không biết là có sức hút gì có thể khiến Ốc Sên không cử động nổi. Đó chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng chính cái nhẹ nhàng, ngọt ngào đó đã thu hút Ốc Sên. Chưa bao giờ có một ai lại cười với nó như vậy…
Tự dưng nó thấy xấu hổ khi cứ nhìn chằm chằm Báo Đốm, vội cúi xuống:
“Hì hì không có gì, để em tặng anh cái này, còn thừa thời gian!”
Ốc Sên lấy kim và chỉ ra (chỉ màu cho khỏi trùng màu trắng), xâu kim rất nhanh rồi lại khâu khâu gì đó ở bên tay áo mà Báo Đốm xé (chắc là bên phải, tạm vậy nhé). Nó cũng khâu hơi lâu, nhưng Báo Đốm vốn rất kiên nhẫn, cậu chẳng hề hấn gì cứ đứng đó cho nó khâu.

Haha đạo cụ với quần áo văn nghệ đẹp quá đi! Ngựa Đua mặc bộ quần áo võ màu vàng cổ xưa vào người, nhìn cậu càng cao lớn và đẹp đẽ, ai cũng khen. Lại còn kèm theo mấy cái gậy tập võ nữa, hehe thật vui vì được vào đội võ cho tiết mục này. Tụi con gái cứ chơi cái bài Lời ru Âu Lạc gì đó đi, Ngựa Đua đây được tập võ với tiết mục Dòng máu Lạc Hồng hoành tráng kia!
Bỗng có thằng con trai bảo:
“Nè áo xống kiểu gì thế kia, mày mặc ngược rồi đấy!”
Ngựa Đua nhìn xuống, tá hỏa vì mặc ngược, thế mà dám khen là đẹp! Lũ kia chỉ phỉnh nịnh.
“Mau vào nhà vệ sinh thay đi còn đứng đó. Chuẩn bị ra tập rồi!”
“Ờ đợi tao xíu!” – Ngựa Đua ngó ngơ, nhà vệ sinh nào gần bây giờ nhỉ? À kia, WC gần vườn trường.
Ngựa Đua vội chạy như bay tới đó, đi vào nhà vệ sinh. Mà hình như nó nhìn thấy ai đó thì phải, lại thò mặt ra vườn trường.
Gì thế kia????? Cái đồ chậm chạp đó đang làm gì cho anh Báo Đốm vậy?
Đứng cạnh Báo Đốm, khâu khâu vá vá gì ở tay anh ấy thế kia? Mắt Ngựa Đua không sáng như mắt Báo Đốm, hơi khó nhìn, chỉ biết Ốc Sên cười rạng rỡ còn Báo Đốm cũng cười theo.
Cảnh hay rồi đây!
Con ốc kia, để xem tao cho mày biết tay thế nào! Một ngày không trêu mày tao không chịu được!
Ngựa Đua rút luôn điện thoại ra, vào chức năng Camera.
Chụp ảnh! Tạch một cái, đã xong! Haha tung tin đồn thôi!
Nhưng điện thoại mà chụp ảnh lúc nào cũng vang lên tiếng. Báo Đốm và Ốc Sên giật mình, nhìn thấy Ngựa Đua. Ốc Sên ớ ra một hồi rồi kêu lên:
“Trời đất mày làm gì vậy hả?”
“Tao có làm gì đâu? Định làm phóng viên chụp ảnh rồi viết báo tý ấy mà!”
“Ôi trời ơi mày định…”
“Ốc Sên chậm chạp hẹn hò với Báo Đốm, giật tít thế có được không mày? Haha!!” – Ngựa Đua quay luôn đi – “Tao phải trình diện bức ảnh này đã, rồi viết tin sau!”
“Đồ con ngựa đáng chết, mày có xóa ngay đi không?” – Ốc Sên vội vàng chạy theo.
Sân trường thì quá rộng, mà Ngựa Đua chạy quá nhanh, Ốc Sên lại đang đau chân nữa, chẳng mấy chốc Ngựa Đua đã bỏ xa. Phen này thì chết rồi, Ốc Sên sẽ bị con gái cả trường “phanh thây” mất thôi!

“Chúng mày ơi, tin sốc đây!!” – Ngựa Đua chạy đến chỗ đông người.
Nhưng cậu đã bị kéo giật lại. Một bàn tay tóm lấy áo Ngựa Đua. Chắc lúc chạy Ngựa Đua chỉ nhớ Ốc Sên chạy rất chậm chứ quên mất một “nạn nhân” nữa chạy cực kỳ nhanh.
“Ơ anh Duy…”
“Xóa cái ảnh đó đi đi!” – Báo Đốm nghiêm mặt.
“Xóa làm gì anh? Đẹp mà!” – Ngựa Đua cười toe không sợ.
“Anh không rỗi rãi mà đùa đâu, mau xóa đi!”
“Không xóa, anh làm gì được em?” – Ngựa Đua vùng ra định quay lại chỗ bọn học sinh kia.

“Nếu muốn đi phong tỏa ảnh thì trả anh tiền đây!”
Ngựa Đua đứng sững lại. Cái gì cơ? Tiền? 50.000 ư? Trời ơi tiền ăn sáng cả tháng của cậu còn chưa đến 20.000 cơ mà! Mà cậu lại lỡ tiêu béng số tiền Báo Đốm đưa mất rồi…
Báo Đốm cười khẩy:
“Thế nào? Một là đi phong tỏa ảnh, hai là trả tiền anh. Nếu không trả thì anh cũng sẽ viết tin có người ăn quỵt anh đấy!”
Thật đúng là, tên Báo này thông minh hơn con Sên ngốc nghếch kia nhiều! Mà mình với hắn đang thân nhau, tốt nhất không nên cương quyết. Nhưng Ngựa Đua cũng không phải kẻ vừa, cậu quay lại:
“Vậy thế này nhé! Tiền em không trả được, em đã dùng để trả tiền sửa cái xe của em. Mà cái xe của em là thành quả của cuộc thi chạy. Thôi vậy đi, em với anh sẽ cược nhá! Anh thắng, em sẽ in hẳn ra bức và gửi lại cái ảnh này cho anh luôn! Còn nếu anh thua thì em sẽ phong tỏa cái ảnh này, hehe!”
“Cược gì?”
“Giải chạy Báo Hà Nội Mới, anh mà thắng thì anh thắng cược!”
“Được thôi! Nhớ giữ lời đấy!” – Báo Đốm tự tin mỉm cười. Hehe chạy ư, đừng có thách ta nhé!

“Cái gì? Anh và con ngựa đó đánh cược để lấy cái ảnh bằng giải chạy Báo Hà Nội Mới ư?” – Ốc Sên há hốc, cười sằng sặc khi nghe Báo Đốm kể khi tan học.
“Ừ, mà cái hôm chạy đấy trùng với buổi Lịch Sử Việt Nam đấy, thế là cả trường vừa được xem em hát vừa được coi tụi này chạy!”
“Có mà cả trường được hít bụi thì có, em phải chuẩn bị khẩu trang mất. Hôm anh chạy mẫu cho lớp em đã đủ em suýt mắc bệnh ho mãn tính đấy, anh lại còn chạy với con ngựa đấy nữa thì…”
“Thì giết mày chứ sao???” – Một giọng nói và cái bóng đó hùng hổ xông ra – “Con sên kia, mày bảo ai là đồ con ngựa hả?”
“Ối ối anh ơi cứu em!!” – Ốc Sên vội nấp sau lưng Báo Đốm tránh đòn Ngựa Đua, làm bộ lêu lêu Ngựa Đua khiến cậu tức muốn chết.
Báo Đốm bảo Ngựa Đua:
“Kêu cá cược mà còn có thời gian đi bắt nạt bạn nữa, em về mà lo chạy đi!”
“Xời em lo gì cái đó? Bạn nào chứ, con ốc sên này mà là bạn em á? Thà đập đầu xuống đất chết còn hơn!”
“Ừ thế mày thử đập luôn đi tao coi nào!” – Ốc Sên vẫn trốn sau lưng Báo Đốm, vọng ra.
“Được tao sẽ đập đầu mày trước!!!” – Ngựa Đua không thể nhịn được nữa, cậu lao đến tóm Ốc Sên.
Báo Đốm vội giữ cậu lại:
“Thôi thôi lạy bố ngựa, Hoa đang đau chân đừng bắt nạt nhau nữa!”
“Gớm nó làm gì cho anh mà anh lại bênh nó thế? Mà ban nãy nó khâu vá gì ở áo anh vậy?” – Ngựa Đua nhìn vào tay áo bên phải của Báo Đốm.

Một hình chú báo được thêu rất đẹp…

“Trời đất ơi con sên kia mà biết thêu đẹp thế sao?”
“Tất nhiên! Phục tao chưa, hehe!” – Ốc Sên phổng mũi.
“Gớm dám thêu trên áo đồng phục à, mày đúng là to gan! Chả phục!” – Ngựa Đua nguýt dài.
Nhưng thực tình cậu rất thích cái hình thêu ấy.
“Hoàng Duy này, mày có thích hình gì không tao thêu cho!” – Ốc Sên vẫn gạ.
“Mày lại khâu cái mặt ngựa lên áo tao à?”
“Mày thích gì cũng được mà, để xem là mày có xứng với hình thêu đó không thôi! Tao đợi mày chạy đấy, kaka!”
“Được, mày cứ đợi đó, tao mà chạy thắng thì mày phải thêu cho tao một hình đấy!”
Báo Đốm nhìn hai bạn, cậu cố gắng để không bật cười. Mới đây vừa định choảng nhau, thế mà đã thân nhau vì một hình thêu rồi.
Vậy là sắp có một sự tranh đấu giữa Báo Đốm Mạnh Duy và Ngựa Đua Hoàng Duy rồi!

Story 9:

Thứ 2 đầu tuần. Trời nắng nhẹ khá đẹp, gió thổi mát mẻ. Cũng gần hè rồi mà, Ốc Sên tung tăng đến trường. Chân nó đỡ nhiều rồi, dễ chịu chết đi được!
Nó vui mừng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hôm nay không phải mang cặp sách nên nó có thể nhìn thấy cả tấm lưng dài của cậu. Báo Đốm mặc bộ quần áo thể thao, áo kiểu áo phông dài nên nhìn dáng cậu càng cao và đẹp hơn. Bất giác Ốc Sên hơi chạnh lòng. Mình xấu xí thế này mà lúc nào cũng đi bên cạnh người đẹp trai như Báo Đốm, thấy hơi tủi…
Báo Đốm đã biết nó đi theo mình, quay lại:
“Sao cứ đi tụt đằng sau thế, anh có đi nhanh đâu?”
“Thì em…” – Ốc Sên rụt rè – “Đi bên cạnh anh, em thấy không hay!”
“Sao lại không hay?”
“Thì em xấu quá nên…” – Ốc Sên lúc nào cũng tự ti vì ngoại hình của nó.
“Ai nói em xấu?”
“Hả?” – Ốc Sên giật mình – “Cả trường đều bảo em xấu mà, mọi người họ hàng em cũng bảo em chẳng đẹp gì!”
“Ừ thì cả trường, trừ anh ra nhé!”
“Anh…” – Mắt Ốc Sên rưng rưng – “Thế anh thấy em thế nào?”
“Em rất xấu là đằng khác!” – Báo Đốm cười bí hiểm.
Ốc Sên cúi mặt, như là bị gáo nước lạnh dội vào vậy.
Báo Đốm đi tới, đứng gần nó, nó không ngẩng lên. Cậu đặt hai tay lên vai nó:
“Nhưng chính vì em xấu nên em có cái gì đó đặc biệt anh rất thích!”
Ốc Sên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt rất sáng và nụ cười tuyệt đẹp của Báo Đốm. Hóa ra là như vậy sao?
“Vì thế em cũng đừng tự ti về việc xấu hay đẹp. Mau đi thôi, em định mặc đồng phục lên sân khấu sao?”
Ừ nhỉ! Phải đến trường thay quần áo đã. Vui quá quên mất nhiệm vụ rồi! Báo Đốm không đợi Ốc Sên nữa, cậu rảo bước đi trước. Ốc Sên gọi với theo:
“Anh, chúc anh đoạt giải chạy Báo Hà Nội Mới!!”
Báo Đốm không quay lại, cậu chỉ mỉm cười.

“ÔI TRỜI ƠI CHẾT MẤT THÔI!!!! HAHAHAHA!!!!” – Ngựa Đua lăn đùng ra đất cười tưởng là tung cả bụng rồi.
Trước mặt cậu là một cô nhóc đen nhẻm, mặc áo yếm, khoác thêm cái áo mỏng kiểu cổ xưa dài đến gót chân, đầu còn búi tóc đội cái mũ lông chim nhìn càng muốn cười. Thực ra bộ đồ này rất đẹp, nhưng mà người mặc lại là Ốc Sên mới đau chứ!
Bọn con trai khác cũng cười phụ họa theo. Nhưng tâm trạng Ốc Sên rất tốt nên chọc lại:
“Còn bọn mày, vàng chóe với cái bộ võ đó thì đẹp gì?”
“Vàng thì sao, dẫu sao chúng tao còn đẹp hơn mày chán! Trời ơi tao không cười nổi nữa rồi!”
“Cho mày chết, đừng có cười nữa.”
“Ơ cái con này, hôm nay hùng hổ nhỉ?” – Ngựa Đua thấy ngứa tay lại xông đến.
Tay đang cầm chiếc quạt múa, Ốc Sên giơ ra chặn Ngựa Đua lại:
“Tao có vũ khí đó, mày thử đụng vào xem! Gẫy quạt của nhà trường thì mày đền!”
Hôm nay Ốc Sên “anh hùng” đến lạ. Ngựa Đua hậm hực cốc đầu Ốc Sên một cái đau điếng rồi bỏ đi. Hix dù thế nào cũng u một cục, mà lại còn đánh bên trái nữa, lệch cả đầu rồi.
“Cốc!” Một cái gì cốc xuống đầu bên phải của Ốc Sên, trời ơi ai đó???? U thêm cục nữa rồi!!
“Cốc thêm cho nó cân bằng thôi mà, gì mà nóng vậy?” – Nụ cười đó đã ở đằng sau Ốc Sên.
Á đồ Báo Lợn kia, dám cốc đầu mình sao? Đáng ghét, hôm nay xui thật đó!
Nhưng Ốc Sên chú ý ngay tới bộ đồ mà Báo Đốm mặc. Cũng là màu vàng viền đỏ như Ngựa Đua nhưng Báo Đốm cầm cờ chứ không cầm gậy:
“Anh tham gia đội cờ sao?”
“Ừ lớp anh múa cờ đấy, ngồi đó mà xem!”
Trông anh Báo mặc cái bộ này đẹp trai thế, còn đồ con ngựa kia chả đẹp tý nào, ghét!!
“Trông em ra dáng mẹ Âu Cơ quá nhỉ?” – Đến lượt Báo Đốm để ý.
“Trông xấu phải không ạ?”
“Mẹ Âu Cơ đẹp như thế, em được mặc đồ mẹ Âu Cơ là sướng lắm đấy! Cấm có nhắc đến xấu ở đây, nhìn em càng xấu đi đấy!”
Ốc Sên mỉm cười. May là anh ấy vẫn ủng hộ mình.

[flash]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?ZC8xNC9kMTRmMzk0YmFkOTmUsIC5ZjllOTmUsIC5NjY4NThmZTA4ZTU4Ny5cUIbaBmUsICDN8TOG7nWkgUnUgw4J1IEzhdUngqFjfE5ow7NcUIbaBIEPhdUng48gTOG6oXx8MQ[/flash]
Tâm trạng vui vẻ nên Ốc Sên biểu diễn rất đẹp trong nhóm của lớp 7C. Những bạn gái xinh xắn múa quạt rất dẻo và đẹp, còn Ngọc, Nga, Hoa thì “tam ca”. Vân Hoa Ốc Sên của chúng ta dù hát đoạn cao trào mà thường hát cuối cùng nhưng luôn bảo đảm giọng hát, vì ở dưới rất nhiều người thích giọng hát của nó.
Rì rào ngọn gió gió ở trên non
Gió gọi tình yêu tìm lời ru của biển
Rì rào ngọn sóng sóng ngoài khơi xa
Sóng ru tình cha lên ngàn non tìm mẹ
Giọng hát ngọt ngào mà cũng cao vút của Ốc Sên chẳng mấy chốc thu phục được những “anti-fan” ở dưới kia. Nhưng điểm nhấn nhất là trong bài có đoạn đánh trống, đoạn này tất cả chỉ việc lấy cái quạt làm động tác đánh trống, còn Ốc Sên thì “phiêu” Ế ế ế ru một lời ru thiết thaaaaa!!! Ế ế ế chung một dòng máu mẹ cha, hứ hứ…. với giọng hát “đệ tử Thùy Chi” của mình. Giọng nó cao tới mức tất cả cứ sợ nó đứt họng, nhưng không những không đứt họng mà đoạn sau nó còn hát hay khiến ai cũng đứng cả dậy vỗ tay rào rào.
Văn nghệ hôm đó đội lớp 7C về nhất, đội múa cờ của Báo Đốm lớp 9A chỉ về nhì mà thôi. Ốc Sên vui mừng đi tìm Báo Đốm, cậu đã trút ngay cái bộ vàng đỏ trên người mặc cái bộ thể thao vào.
“Anh, đội múa cờ của anh đẹp thật đấy!”
“Nhưng hay sao bằng đội hát của các em? Em hát hay lắm, giọng cao thật đấy!”
“Có gì mà cao chứ anh, phải hát được như Thùy Chi em mới công nhận ấy chứ.”

“Không cần cao như Thùy Chi, chỉ cần em cố gắng mạnh mẽ như chính giọng hát bây giờ của em là được rồi!”

Rồi Báo Đốm tặng Ốc Sên một nụ cười thật đẹp nữa.
Nó hạnh phúc vô cùng…
…mà không biết rằng đó là lời cuối cùng để Báo Đốm được nói chuyện với nó trong thời gian này…

“Đây, ảnh đây!” – Ngựa Đua giơ ra một tấm ảnh nhỏ. – “Em đã in hẳn hoi ra bức đấy, tý nữa để xem anh thắng không!”
“Thế còn ảnh trong điện thoại, rồi máy tính khi in, cậu vẫn giữ để còn sao ra nhiều bản à?” – Báo Đốm nguýt.

“Yên tâm, em delete lâu rồi, có cần kiểm tra không?”
“Thôi khỏi, vào thi thôi!”

Dù rằng rất ủng hộ Báo Đốm, nhưng không thể phản bội lớp được nên Ốc Sên vẫn ngồi ở đội cổ vũ Ngựa Đua. Ngựa Đua đã đi tới vạch xuất phát, thấy Ốc Sên ngồi ở đội cổ vũ của mình thì cười rất tự hào. Ốc Sên lè lưỡi cậu một cái, ai thèm cổ vũ cậu, vì cả lớp nên ngồi đây thôi!

4 học sinh đầu tiên chạy giải Báo Hà Nội Mới gồm có:

- Nguyễn Bảo Long, lớp 6B – tốc độ chạy có thể nhanh như là rồng bay (tên là Long mà lị).

- Phan Hoàng Duy, lớp 7C – tốc độ chạy ngang với ngựa đua trên chiến trường.

- Lê Cao Phong, lớp 8D – tốc độ chạy nhanh như gió.

- Võ Mạnh Duy, lớp 9A – tốc độ ngang với loài báo đốm chạy nhanh nhất Thế giới (nhanh nhất đúng ra phải là báo gepa).
Học sinh đã ồ ạt chen chúc nhau để xem, bởi đây là 4 người chạy nhanh nhất trường.
Thầy giáo thể dục đứng trên sân khấu nói vào micro:
“Chuẩn bị!!!”
4 học sinh đứng ra vạch xuất phát, cúi xuống lấy đà.
Thầy giáo tuýt còi PÍP một cái.

Tiếng còi vừa dứt thì cả 4 học sinh cùng lao người phi về phía trước. Cả 4 đều phải chạy 5 vòng, người đang dẫn đầu là Hoàng Duy Ngựa Đua, sau đó là Phong, rồi đến Long, cuối cùng mới là Mạnh Duy Báo Đốm. Nhiều người quá ngạc nhiên khi chạy nhanh như Báo Đốm lại tụt cuối cùng như vậy, tốc độ không hề tỏ ra báo đốm gì cả. Ốc Sên cũng rất ngạc nhiên.
Vòng thứ 3, người dẫn đầu vẫn là Ngựa Đua. Tất cả ồ ạt reo hò ủng hộ cậu, riêng lớp 9A thì hét:
“Báo Đốm ơi sao mày chạy chậm thế?”
“Chạy nhanh lên, nó sắp thắng rồi!!”
Báo Đốm không quay mặt lại, nhưng…
Đôi chân kia đã bắt đầu chạy dài hơn.
Bụi bắt đầu tung lên chứng tỏ cho tốc độ Báo Đốm đã tăng nhanh một cách chóng mặt.
Long và Phong đã bắt đầu mệt, Ngựa Đua mồ hôi đầm đìa vì chạy quá sức, chỉ riêng Báo Đốm vẫn chẳng hề mệt nhọc gì. Tốc độ của cậu chỉ trong vài giây đang chậm chạp bắt đầu lao nhanh, nhìn cậu người ta tưởng đó là con báo thực sự. Vụt, vụt, vụt, bụi cứ thế tung lên mù mịt. Khi bụi vừa đỡ đi thì cũng là lúc ai nấy như vỡ òa cảm xúc khi Báo Đốm đã dẫn đầu tất cả, thậm chí là bỏ xa Ngựa Đua tận mấy chục mét.
Vòng 4 đã qua với sự dẫn đầu tuyệt đỉnh của Báo Đốm.
Hóa ra là cậu đã chạy chậm để giữ sức, không hổ danh một người yêu chạy, rất có kinh nghiệm.
Cậu chạy vòng thứ 5.
Và cậu nhìn thấy Ốc Sên đang đứng đó.
Vì sợ cả lớp sẽ mắng là phản bội, Ốc Sên không dám hô to, chỉ giơ tay nở nụ cười với ý: “Anh hãy cố lên!!” Báo Đốm mỉm cười, nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời. Phải cố lên, đó luôn là phương châm khi chạy của cậu!
Những ánh nắng chiếu rọi lên Báo Đốm.
Đích đã gần kề kia rồi.
Tốc độ Báo Đốm ngày càng tăng.

Á! Sao tự dưng cậu cảm thấy chóng mặt thế này?
Ở bên ngực trái tự dưng tim đập rất nhanh, thậm chí là cậu cảm thấy đau ở đâu đó.
Càng lúc cơn đau càng rõ rệt.
Mồ hôi nhanh chóng tuốt ra đầm đìa, mặt Báo Đốm tái lại. Người cậu run lên, tốc độ giảm dần đi.
Cậu cố gắng quên đi, tiếp tục chạy.
Nhưng càng chạy thì càng thấy đau, cơn đau đã lan tỏa khắp người.
Cậu dừng lại, quỳ xuống.
Mọi người xì xào, không hiểu cậu bị làm sao.
Ngựa Đua đã đuổi kịp gần đến.
Đích chỉ còn cách vài mét, sao mình lại thế này chứ?
Ốc Sên không thể ngồi yên được, nó hét lên:
“Anh, anh làm sao thế? Mau đứng dậy đi!!!”
Là tiếng của Ốc Sên…
Mình làm sao thế này?
Phải đứng dậy, đứng dậy ngay.
Nhưng, sao nhìn ở đâu cũng thấy hoa mắt quá…

Báo Đốm gục ngất ngay phút giây chỉ còn cách đích vài mét.
Ngựa Đua, Phong, Long vụt lên cán đích.
Nhưng cả trường chỉ để ý đến cậu thiếu niên đang nằm trên con đường chạy kia.
Gần một nghìn học sinh chạy đến vây xung quanh Báo Đốm. Các cô phòng y tế, thầy cô giáo cũng chạy đến. Mặt Báo Đốm đã tái lại, người run giật lên. Ốc Sên chạy đến, nó hoảng loạn gọi cậu:
“Mạnh Duy, anh tỉnh lại đi!! Em van anh đấy, anh làm sao thế này? Anh ơi!!”
Đôi mắt Báo Đốm hơi mở ra, cố gắng nhìn nó. Hai tay cậu đưa lên định nắm lấy bàn tay kia, nhưng không thể được.
“Trời ơi anh, anh làm sao thế?” – Một cậu bé lao vào. Đó là Ngựa Đua. – “Anh chạy đâu có tốn sức, sao lại thế này?”
Báo Đốm không trả lời, chỉ run lên rất sợ. Ngựa Đua cuống cuồng, cậu còn sợ hơn rất nhiều, vội vàng lôi tấm ảnh mà Báo Đốm cần ra, đặt vào tay cậu:
“Đây, của anh đây! Em không phong tỏa nó nữa đâu, anh cứ cầm đi. Nhưng anh phải tỉnh lại, không được…”
Báo Đốm nắm chặt lấy tấm ảnh.
Đôi mắt lờ mờ nhìn Ốc Sên.
Nhìn cô bé ấy.
Rồi đóng lại.

“Cậu bé ngất xỉu rồi! Phải đưa đến bệnh viện thôi!” – Một cô làm trong phòng y tế của trường nói.
Các thầy giáo và bạn bè vội vàng đỡ Báo Đốm dậy đi ra bệnh viện gần đó. Chỉ còn tất cả đứng lại hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra với cậu…

Story 10:

Buổi sáng. Trời xầm xì, âm u.
Ốc Sên buồn bã ra khỏi nhà. Nó cảm thấy mọi thứ thật ảm đạm chán nản. Con đường đi học vẫn quen thuộc không thay đổi, nhưng với nó tất cả đã thay đổi rồi. Vì ngày hôm nay, nó không thấy người ấy đi cùng nó nữa.
Nó nhìn ra hàng trứng vịt lộn, không có…
Nó nhìn ra con đường, không có…
Sao nó cảm thấy cô đơn như vậy?
Nó quen cậu đâu có lâu, thời gian quen cậu còn chưa đến vài tuần.
Thế nhưng sao nó cảm thấy trống vắng như vậy chứ?

Hôm nay Ốc Sên đến trường sát giờ. Tiếng trống vang lên, nó vội vàng chạy vào lớp. Ngựa Đua là lớp trưởng, lẽ ra mọi khi cậu đã quát tháo ỏm tỏi lên rồi nhưng sao hôm nay nhìn thấy Ốc Sên cậu chẳng nói gì, chỉ bảo nó đi vào hàng tập trung nhanh.
Ốc Sên nhìn ra phía lớp 9A. Nó đứng đầu nên khó nhìn quá, hàng của lớp 9A rất dài vì đông học sinh, mà Báo Đốm thì rất cao, thường hay đứng cuối hàng. Ngựa Đua nhắc nó quay lên, nó buồn bã đành nhìn lên cái sân khấu kia.
Lớp 7C lên lớp và tiếp tục truy bài như thường. Ốc Sên nghe thấy mấy đứa xì xào:
“Hôm qua không hiểu anh Báo Đốm có chuyện gì vậy nhỉ?”
“Hình như hôm nay không thấy anh ấy đi học!”
“Vào bệnh viện rồi, còn đòi đi học gì chứ?”
Ngựa Đua cũng nghe thấy, tự dưng cậu gắt:
“Trật tự, cô giáo vào rồi!”
Tiết đầu là tiết Toán. Cô giáo bước vào, như thói quen hỏi luôn:
“Bài tập lớp đủ không?”
Một bạn nói:
“Cô ơi hôm trước cô thu vở bài tập của lớp em mà!”
“Ừ nhỉ, cô quên mất. Cô để ở dưới văn phòng mất rồi. Hoàng Duy, em xuống lấy hộ cô nhé!”
Ngựa Đua đang bận làm nốt mấy bài Tiếng Anh, lập tức đẩy cho Ốc Sên:
“Xuống lấy vở hộ tao!”
“Ơ nhưng tao…”
“Cứ xuống văn phòng, chồng vở của cô để đấy thì mang lên đây, có ai ăn thịt mày đâu!”
Ốc Sên không dám cãi lại, đành phải đi xuống. Trời hình như sắp mưa rồi, tối sầm lại. Nó tới văn phòng, giật mình khi thấy cô chủ nhiệm lớp 9A ngồi đó cùng một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng.
Ốc Sên rụt rè bước vào trong. Cô giáo thấy nó, hỏi:
“Có việc gì không em?”
“Dạ em lấy vở cho cô Bích ạ!”
“Ừ em cứ lấy đi!”
Chồng vở để ở ngay trên bàn kia rồi, Ốc Sên đi nhanh vào. Nó vừa nhấc chồng vở lên thì nghe thấy tiếng của người đàn ông:
“Tôi là bố của cháu Mạnh Duy, hôm nay tôi đến xin chuyển trường cho cháu!”
Chồng vở nặng rơi xuống bàn đánh “Bịch” một cái.
“Sao lại chuyển trường đột ngột thế ạ? Còn vài tháng nữa là hết năm rồi mà anh!”
“Tôi biết, nhưng có lẽ cháu không thể tiếp tục học ở đây nữa!”
Cô giáo trầm ngâm suy nghĩ, rồi hỏi:
“Vậy tôi có thể hỏi là hôm qua cháu bị làm sao không ạ? Hôm qua đang thi chạy thì cháu bị ngất…”
Người bố ấy cúi đầu, đôi mắt buồn hơi có những giọt lệ. Ông nấc nghẹn, nói rất nhỏ:
“Thưa cô, cháu bị BỆNH TIM…!”
“Cái gì???” – Cô giáo hét lên vì bàng hoàng.
“Ước mơ của cháu là được chạy, nhưng nếu chạy quá sức thì căn bệnh sẽ giết chết cháu. Xin cô đừng nói chuyện này với ai, và giờ chúng tôi cần phải chuyển đi, mong cô giáo giúp đỡ…”
Tai ù đi rồi.
Nó không nghe thấy gì nữa.
Nó chỉ nghe thấy tiếng gào thét ghê rợn của những thứ đau đớn nhất trong một khoảng không gian dành riêng cho bóng tối.
Những hạt mưa bắt đầu rơi nặng trĩu.
Cậu thiếu niên nhìn khỏe mạnh, to cao, với ước mơ cháy bỏng là được chạy trên con đường đua.
Vậy mà lại gặp căn bệnh chết người đó…

“Sao Hoa đi đâu mà lâu thế nhỉ?” – Cô Bích sốt ruột và cả lớp cũng đứng ngồi không yên.
Ngựa Đua đang viết cũng không viết được, con ốc sên đáng chết này đi đâu mà lâu vậy? Ngốc tới mức không biết văn phòng ở đâu sao?
“Hoàng Duy, em xuống tìm Hoa đi xem nào!” – Cô Bích nói.
“Dạ? À vâng ạ!” – Ngựa Đua bỏ bút xuống, chạy ra khỏi lớp.
Cậu xuống văn phòng, không thấy Ốc Sên đâu cả, chỉ có cô giáo chủ nhiệm lớp 9A ngồi một mình với gương mặt thất thần.
“Em thưa cô, cô có thấy bạn Vân Hoa lớp em xuống đây không ạ?”
“Cầm vở đi rồi…” – Cô giáo nói với giọng nghẹn ngào, hình như cô đang khóc.
Trời mưa thế này, lại còn cầm vở đi đâu chứ? Ngựa Đua tự dưng thấy lo sợ, cậu vội chạy đi. Nhưng chạy tới khắp nơi cũng chẳng thấy Ốc Sên đâu. Con chậm chạp này, đi đâu rồi!!??
Bỗng cậu nghe thấy…
Hình như là tiếng khóc.
Mưa rất to nhưng không át đi tiếng nức nở ấy.
Ngựa Đua vội chạy đến nơi có tiếng khóc. Là ở cuối hành lang.
Ốc Sên đang ngồi đó, ôm chồng vở, gương mặt đầm đìa nước mắt. Ngựa Đua quát:
“Này, bảo mày đi lấy vở chứ ngồi đây khóc à? Đứng dậy ngay đi!!”
Cậu xông tới định kéo Ốc Sên dậy, thì nó nghẹn giọng:
“Anh Mạnh Duy bị bệnh tim!”
Ngựa Đua sững lại.
“Mày…mày nói gì…?”
“Anh ấy bị bệnh tim, anh ấy không thể duy trì ước mơ được chạy, anh ấy đã chuyển trường, và anh ấy…” – Ốc Sên bật khóc to hơn.
Ngựa Đua cắn răng, đấm tay vào tường. Cậu gồng mình cố gắng không để mình phải khóc, nhưng những giọt nước mắt không biết vì sao cứ tuôn ra đôi mắt đã đỏ hoe của cậu.
Trời cứ mưa mãi…

Mưa đã ướt sũng người cậu rồi.
Nhưng mưa không thể trôi đi căn bệnh, trôi đi đau đớn mà cậu đang chịu đựng.
Cậu vẫn đang mặc bộ đồ bệnh viện.
Cậu trốn viện.
Cậu ghét nơi đó.
Cậu ghét tất cả!
Tại sao? Tại sao cậu không thể được chạy?
Tại sao điều đó lại xảy ra với cậu?
Cậu đâu có làm điều gì xấu mà cậu phải trả giá quá đắt như thế này?
Cậu đi ra đường, cậu tưởng đó là con đường mà cậu vẫn đang nuôi dưỡng ước mơ được chạy.
Nhưng không phải là đường đua…
Trong cơn mưa trắng xóa đất trời.
Tự dưng sáng chói.
Có một ánh đèn.

Một chiếc xe ô tô không kịp phanh lao đến…
CHƯƠNG 2: KÍ ỨC LÃNG QUÊN

“…Có thể, ký ức của anh đã hoàn toàn đánh mất em
Nhưng cho dù thời gian trôi qua
Anh vẫn là con người của ngày xưa em đã nhớ
Vẫn ước mơ ấy, vẫn niềm tin ấy
Anh không biết, nhưng chỉ em mới biết bí mật của anh
…”
Story 1:

“Ký ức của con người giống như một chùm hoa được tạo nên bởi rất nhiều bông hoa, chùm hoa đó rất đẹp và nếu được chăm sóc kỹ lưỡng thì sẽ tồn tại mãi. Thế nhưng, chỉ cần có một vài bông hoa rơi xuống, thì chùm hoa đó rồi cũng sẽ héo tàn…”

“Tao thắng rồi! 49 giây!!”
“Trời ơi tức chết đi được! Tao thua mày có 1 giây thôi à!?” – Cô gái xinh đẹp lầm bầm nhìn cái đồng hồ bấm giờ, mồ hôi nhễ nhại.
Người đi bộ trong công viên đã quá quen với hai cô gái trẻ hình như còn là sinh viên đã rất chăm chỉ tập chạy mỗi ngày mấy vòng quanh hồ liền.
“Ê Ngọc, vừa chạy được có mỗi một vòng, thế thì ăn thua gì mà mày đòi thắng? Chúng ta phải so tài tiếp mới được!”
“OK Nga, mày cứ nhớ đó! Ủa, nhưng cái Hoa đâu rồi?”
“Ừ nhỉ!” – Ngọc vội vàng quay lại – “Quái, nó đâu rồi?”
“Cái đồ chậm chạp này, đã thành sinh viên rồi mà chạy có một vòng cũng không nổi nữa! Ô mày ơi, xem ai kìa!!” – Nga vội chỉ về phía trước.
Ngọc và Nga sáng rực mắt lên khi thấy một chàng trai đang chạy về phía mình. Chàng trai cao hơn 1m8, dáng người khỏe mạnh, gương mặt đẹp trai tới mức những người đi bộ cứ phải ngoái lại nhìn, và đặc biệt là đôi chân dài chạy rất nhanh và khỏe. Nga thốt lên:
“Trời ơi mỗi ngày được nhìn thấy cậu ấy chạy như vậy tao chết cũng không hối tiếc!”
Ngọc vội gọi:
“Ngựa Đua, tụi này ở đây nè!”
Chàng trai dừng lại ở chỗ hai cô gái, lấy tay lau mồ hôi đẫm người như tắm.
“Lạy mấy bà, giữa chốn đông người cứ Ngựa Đua Ngựa Đua, người ta lại tưởng tôi là ngựa thật!”
“Hix hix quen rồi, sorry, gọi lại nhé: Hoàng Duy, tụi này…”
“Thôi con lạy mẹ, khỏi cần!” – Hoàng Duy át luôn tiếng Ngọc.
Nga đang hậm hực tức giận vì thua chạy tự dưng lại “biến” thành một cô gái dịu dàng, đưa cho Hoàng Duy cái khăn giấy:
“Cậu lau mồ hôi đi!”
Hoàng Duy cầm lấy cái khăn giấy, Nga sướng rơn người. Ngọc bĩu môi, lè lưỡi một cái.
“Nhưng hai người không đi với Hoa sao?”
“Đâu, có đi mà!”
“Có đi mà bốc hơi đâu rồi?”
“Chắc lại chết dọc đường rồi, tụi này thi chạy mà!”
Hoàng Duy ném luôn cái khăn giấy xuống đất:
“Thi chạy? Mấy mụ thi chạy với Hoa sao? Có biết thực lực của Hoa đến mức nào không hả?”
“Thì thi một vòng thôi mà…”
“Đúng là, lần sau cấm có thi thố gì hết đấy!” – Rồi Hoàng Duy chạy biến đi về phía ngược lại hồ.
Nga và Ngọc nhìn theo, ì xèo:
“Cái thằng ngựa này hình như nó biến thành người khác thật!”
“Phải đó, bao nhiêu năm học cấp I, cấp II thì bắt nạt con Hoa như hành hạ nô lệ ấy, thế mà giờ thì quan tâm nó thế!”
“Ừ nhưng Hoàng Duy dịu dàng tốt bụng có phải tốt hơn không?” – Nga ngẩng lên trời nghĩ đến một khung cảnh lãng mạn.
Ngọc đánh tét vào vai cô một cái:
“Thôi đi bà, mơ mơ mộng mộng! Chạy tiếp đi!”
“Đau quá, mày không đánh tao mày không chịu được à?”
“Thì giống Hoàng Duy ngày xưa mà, một ngày không bắt nạt người không chịu được. Chạy mau!”

Hoàng Duy cứ thế chạy ngược lại hồ.
Kia rồi! Trời đất ạ, chạy gì mà ngồi thở hổn hển như sắp chết ở ghế đá thế kia!
“Phạm Vân Hoa!!!” – Anh hét to.
Cô gái quay lại. Dưới ánh nắng ban mai sớm bình minh, một gương mặt xinh đẹp như thiên thần hiện ra. Nước da cô hơi đen, nhưng bù lại có một đôi mắt rất đẹp, mái tóc buộc gọn gàng, chiếc mũi không cao nhưng nhỏ nhắn, đôi môi hồng, thân hình thon thả, ai đi qua nhìn cũng phải xao xuyến.
Mặt cô đỏ bừng vì nóng, giật mình:
“Hoàng Duy?”
Hoàng Duy chạy về phía Hoa:
“Chạy gì mà lại ngồi thế này?”
“Tao mệt quá, không chạy nổi nữa!”
Hoàng Duy nắm lấy hai vai Hoa kéo dậy.
“Mày làm gì thế? Tao đang mệt lắm!”
“Mệt thì càng phải đứng! Mày mà ngồi như thế, tim mày đập loạn xạ bay ra ngoài thì biết làm thế nào?”
Tuy rằng giọng rất hùng hổ nhưng sự quan tâm thực sự của Hoàng Duy khiến Hoa bật cười:
“Mày càng ngày càng giống người tốt đấy Ngựa Đua à!”
“Cái gì mà giống chứ? Thế ngày trước tao không tốt chắc?”
“Tất nhiên, ngày trước mày đánh tao ghê lắm mà! Đúng là mày khác quá!”
“Tao khác hay mày khác?”
“Tao thì có gì khác chứ? Vẫn là con ốc sên ngày nào thôi!” – Hoa buồn rầu nghĩ đến tốc độ chạy của mình.
Hoàng Duy tiến sát Hoa hơn:
“Ờ thì vẫn là con ốc sên, nhưng con ốc sên ngày đó tao bắt nạt xấu lắm, yêu quái còn không bằng cơ mà! Nhưng giờ thì…”
Giờ thì Hoa càng lớn lại càng là một cô gái rất xinh đẹp, thấy ta biến hóa thế nào hở cả nhà?
“Thế chẳng lẽ vì tao xinh mà mày không bắt nạt tao à?” – Hoa chọc.
“Còn nhiều nữa lắm! Ngày đó con ốc sên này làm gì có bạn bè, giờ thì có tận hai con bạn kìa.”
“Thì cũng quen chúng nó từ cái buổi hát hò Lời ru Âu Lạc năm lớp 7 đó. Bạn bè gì sáng nào cũng lôi đi chạy, chết mệt!”
“Còn nữa đấy!”
“Còn khác cái gì nữa?”
“Bây giờ Ốc Sên rất mạnh mẽ, không còn hay khóc nhè nữa!” – Nói xong Hoàng Duy quay lưng đi.
Hoa đứng lặng.
Mạnh mẽ…
Hầu như giờ cô đã rất vui vẻ với cuộc sống hiện tại.
Nhưng cô sẽ không bao giờ quên được.
Một cậu thiếu niên ngày ấy chỉ quen cô được mấy tuần đã khiến cô không bao giờ có thể phai nhòa hình ảnh.
Cậu thiếu niên có nụ cười ngọt ngào như ánh nắng.
Có đôi chân dài chạy nhanh như loài báo đốm.
Khi tất cả mọi người tẩy chay cô thì chỉ có cậu thiếu niên đó là ở bên cô, làm bạn với cô.
Cậu thiếu niên mặc chiếc áo đồng phục rách ở tay…

“Không cần cao như Thùy Chi, chỉ cần em cố gắng mạnh mẽ như chính giọng hát bây giờ của em là được rồi!”
Đó là lời nói cuối cùng của anh ấy.
Và cũng nhờ lời nói đó mà có một Vân Hoa mạnh mẽ như bây giờ.
Nhờ lời nói đó mà có một Vân Hoa dù chậm chạp nhưng vẫn ước mơ cháy bỏng được trở thành một nữ vận động viên.

“Thật khổ quá đi! Mày có biết Hội khỏe Phù Đổng lại sắp diễn ra không hả, chỉ mong mày chạy cùng lũ này mà cũng không chạy được!” – Nga và Ngọc than thở.
“Tao xin lỗi, tao…” – Hoa bất lực.
“Đà này thì mày phải vào đội cổ vũ thôi!” – Hoàng Duy cũng hết cách. – “Tao mới là người thi, mày chỉ việc chạy trong cái đội chạy mở màn, thế mà cũng không xong. Chán mày quá!”
Hoa thở dài, buồn rầu. Cô không thích vào đội cổ vũ tí nào, nhưng sức cô không thể chạy được. Hoàng Duy nhìn cô, rồi anh nói:
“Thôi bỏ đi! Mau về mà chuẩn bị, sắp đến ngày rồi. Đội cổ vũ cũng quan trọng lắm đấy, và cả hai bà này nữa, nhớ mà chuẩn bị cho tốt, đừng có để trường đại học của chúng ta danh tiếng như vậy mà mất mặt!”
Cả bọn kéo nhau ra ngoài công viên. Hoa đau nhừ cả chân, đến đi bộ cũng rất chậm, chân cô như sắp rã ra rồi, không thể đi nổi nữa. Phải đi một đoạn xa nữa mới tới cổng công viên, ôi đau chân quá! Hoa ngồi bệt xuống đất, ôm cái chân đang rã ra của mình.

Hoàng Duy đang đi chợt nhận ra có gì đó, liền quay lại và nhìn thấy Hoa đang rên rỉ vì đau. Anh chạy tới:
“Đến đi bộ cũng không đi nổi sao?”
“Mày cứ đi đi, không lại chậm trễ thời gian tập đấy! Kệ tao! Ai da…” – Hoa nhăn mặt cố nhịn đau.
“Mày ngồi bệt giữa công viên thế này ai mà chịu được? Mau đứng lên đi!” – Anh kéo tay cô đứng dậy.
Nhưng Hoa không đứng dậy được, chân cô cứ như không tồn tại vậy. Đau quá đi, sao sinh ra cô lại khổ vậy chứ? Chạy có một vòng công viên mà đã gãy chân rồi. Hoàng Duy lắc đầu, rồi quỳ xuống:
“Lên đi!”
“Hả? Lên đâu?”
“Nhanh lên, để tao cõng đi cho nhanh!”
“Hả? Không cần đâu!!!”
“Có nhanh lên không? Tao đang vội lắm đấy!!”
Hoa luống cuống không biết làm thế nào, đành phải bám lên lưng Hoàng Duy. Cô rất nhẹ, anh chỉ cần nhấc lên một cái là cõng được cô đi. Nhưng cô cảm thấy áy náy kiểu gì ấy, hai tay quàng chặt lấy cổ anh nhưng cô chỉ muốn nhảy xuống thôi.
Dẫu sao, cô cũng cảm thấy vui.
Hoàng Duy không còn là Ngựa Đua xấu xa hôm nào nữa.
Anh đã thay đổi.
Còn anh ấy, liệu anh ấy có thay đổi không?
Lại sắp có một cuộc thi chạy ở Hội khỏe Phù Đổng rồi.
Nhưng có lẽ anh ấy không ở đó…


Story 2:

Sáng hôm ấy, trời râm mát. Cả sân vận động cho Hội khỏe Phù Đổng chật ních người dù mới có sáng sớm. Hoàng Duy mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, nhìn anh càng đẹp trai và cao ráo, cái Nga và Ngọc cứ thế cứ bám theo. Đội chạy mở màn đã đến, đội cổ vũ cũng kịp có mặt. Hoa cứ lẩn trốn mình sau đám người, cô không thích mọi người nhìn thấy mình vì hơi ngượng.
Nhưng Hoàng Duy đã đi đến kéo cô ra. Anh bật cười. Hoa buộc tóc cao, mặc chiếc áo bó sát người cùng với váy ngắn, kiểu này đúng là quần áo cổ vũ, trông cô rất xinh đẹp. Thế nhưng Hoa chẳng quen với cái đồ ngắn tũn này gì cả, cô đỏ bừng mặt khi mọi người chăm chú nhìn mình.
Hoàng Duy biết cô ngượng, đành quay đi nhìn lên phía khán đài. Ôi trời đông quá đi, phải nghìn người là ít! Ô có một góc trống, anh vội giục:
“Mọi người lên đó ngồi đi, không thể đứng đợi ở đây được!”
Tất cả nghe theo Hoàng Duy đi lên chỗ ngồi. Chà cũng phải lên bục cầu thang cao gớm, người thì đông nữa, đi cẩn thận không ngã xuống tan xác! Hix sao Hoa đúng là xui xẻo, vừa nghĩ đến đã đâm sầm vào một người.
“Á đau quá!!!” – Hoa ôm đầu, u cả một cục.
Người đó quay lại.
Cô đang kêu thì bỗng im bặt.

Chàng trai mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương kẻ trắng, cao hơn Hoa gần hai cái đầu. Hoa đờ người ra, cô không thể tin vào mắt mình nữa. Dù rằng anh rất cao, thế nhưng cô vẫn nhìn rõ khuôn mặt ấy. Anh đẹp trai như một vị thần trong truyện thần thoại, sống mũi thẳng tắp, làn da khỏe mạnh, mái tóc hơi nâu cắt đến gáy. Nhưng có lẽ cô chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt của anh. Đôi mắt không phải là hút hồn nhưng tưởng rằng trong đôi mắt ấy có những tia sáng của ánh mặt trời, ánh mắt này mãi mãi không thể là ai khác…
“Anh Mạnh Duy!!” – Cô bỗng hét lên.

Chàng trai giật mình:

“Cô biết tôi…?”

Cô nhào tới, ôm chầm lấy anh trong sự ngỡ ngàng của gần một nghìn người tại sân vận động. Hoàng Duy, Ngọc và Nga cũng không tin nổi vào mắt mình. Vân Hoa vẫn ôm chặt lấy chàng trai, nghẹn ngào:
“Anh, là em, là Ốc Sên đây mà! Em rất nhớ anh, đã quá lâu không gặp anh rồi!!”

Cô mỉm cười nghĩ đến…
Mạnh Duy đưa tay ôm chặt lấy cô, anh mỉm cười:
“Ốc Sên, là em sao? Em đã lớn và xinh đẹp thế này sao? Anh cũng nhớ em, không quên được em!”

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ mà thôi.

Và điều tiếp theo mới khiến Hoa bàng hoàng.

Chàng trai buông cô ra rất mạnh, đôi mắt như có hàng ngàn tia lửa chĩa vào cô, giọng anh như sấm vang:
“Cô là ai? Dám làm cái trò trơ trẽn ở chỗ này sao!!???”

Hoa đứng bất động.

Anh nói cái gì vậy?

Anh không biết cô là ai ư?
“Anh, là em mà, em Hoa đây, em và anh quen nhau mà! Anh không nhận ra em sao?”

“Quen nhau cái khỉ gì?” – Chàng trai tức giận – “Tôi chỉ biết cô là đứa con gái trơ trẽn nhất chỗ này!”

Hoàng Duy, Ngọc, Nga vội chạy đến. Thấy mắt Hoa đã đỏ hoe, Hoàng Duy vội hỏi:
“Có chuyện gì thế?”

“Hoàng Duy, lẽ nào tớ nhìn nhầm sao? Cậu nhìn đi, anh ấy chính là Báo Đốm!!”

Cả Hoàng Duy và hai người bạn kia quay lại.

“Trời ơi anh Báo Đốm!” – Nga thốt lên.
“Đúng là anh Báo Đốm, đúng là anh ấy!” – Ngọc cũng kêu lên.

Mọi người vây quanh, nghe vậy cười ồ lên. Chàng trai mặt đỏ hầm hầm:
“Báo Đốm là đứa nào, mấy người là ai mà dám gọi tôi là cái thằng Báo Đốm gì đó ấy?”
“Báo Đốm không phải kẻ thô lỗ như anh, anh nói chuyện cũng mất hòa khí như thế sao?” – Hoàng Duy bực mình – “Vậy anh là ai?”

Vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh, chàng trai cất tiếng:
“Tôi là Võ Mạnh Duy, đại diện thi chạy của trường Đại học X! Mà hình như cái cậu Báo Đốm gì đó các người tìm trùng tên với tôi hả?”

Tất cả sững người. Cũng là một cái tên Võ Mạnh Duy.
Cũng là một con người thi chạy.
Nhưng Võ Mạnh Duy – Báo Đốm ngày xưa có nụ cười ngọt ngào, bản tính hiền lành thân thiện chứ không phải con người lạnh lùng, thô lỗ này.

“Hoa, chắc mày nhầm người rồi!” – Hoàng Duy quay sang Hoa – “Chúng ta về chỗ đi, tao thề với mày là nhầm người! Trông anh ta giống Báo Đốm quá thôi, xin lỗi đã làm phiền anh!!”

Hoàng Duy và hai người bạn dìu Hoa đi, cô đi mà không biết mình đang đi đâu nữa. Trong đầu cô, chỉ có ánh mắt của người con trai ban nãy…
Ánh mắt của Báo Đốm ngày xưa không khác như vậy!
Không thể là nhầm người được…

“Đội mở màn đâu rồi, chúng ta xuống thôi, chuẩn bị đến lượt rồi!” – Hoàng Duy nói.

Đội mở màn đi theo anh xuống dưới sân, anh quay lại thấy Hoa đang thẫn thờ cũng không đành lòng. Thấy đội cổ vũ được phép xuống, Hoàng Duy gọi:
“Đội cổ vũ cũng xuống theo đi!”

Bình thường Hoa hay đứng cuối vì kém cỏi, nhưng vì cô đang mất tinh thần nên Hoàng Duy cho cô đứng đầu hàng đội cổ vũ. Cô vẫn chỉ im lặng nghe theo.

Đúng lúc đó, một đội mở màn của trường khác đi đến, đứng cạnh hàng của đội Hoàng Duy.

Hoa giật mình nhìn sang bên cạnh mình.

Là anh!

Chàng trai Mạnh Duy đó đứng đầu đội mở màn của trường X, chứng tỏ anh chính là người tham gia Hội khỏe Phù Đổng năm nay. Anh lạnh lùng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước một cách dũng mãnh, không hề nhìn lại cô gái bên cạnh dù chỉ một giây.

Có lẽ, đó không phải là Báo Đốm.
Báo Đốm không lạnh lùng như con người này.

Báo Đốm lại bị bệnh tim, làm sao có thể chạy được kia chứ?

Hoa hơi vững tin với ý nghĩ của mình, cô quay lại, không nhìn chàng trai đó nữa. Quên đi nào!

Thế nhưng, ngày hôm nay vẫn còn chưa hết…

Story 3:

Phần thi chạy cũng là phần thi đầu tiên của Hội khỏe Phù Đổng. Sau khi đội mở màn chạy xong thì các vận động viên (gọi thế cho oai nha) đã bắt đầu vào vạch xuất phát.
10 người đầu tiên đã sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị. Hoàng Duy đứng cạnh chàng trai Mạnh Duy đó. Anh liếc sang nhìn. Cái dáng chuẩn bị chạy này cũng rất giống Báo Đốm ngày xưa.
Nga và Ngọc bảo đội cổ vũ:
“Khi nào bắt đầu chạy thì tất cả hô to HOÀNG DUY CỐ LÊN hoặc hét tên trường mình nha!”
Tất cả ùa lên hưởng ứng, chỉ riêng có Hoa là ngồi thẫn thờ ở một góc.
“Hoa! Sao lại ngồi yên thế kia?” – Một giọng nói vang lên.
Hoa giật mình ngẩng đầu:
“Bố! Sao bố lại ở đây?”
“Bố đến làm khán giả thôi, vả lại xem con thế nào nữa.”
“Con thì có gì mà bố phải xem, con đâu còn là trẻ con!” – Hoa bực mình ra ngồi với bạn.
Tiếng từ trên sân khấu vang lên rất to:
“BẮT ĐẦU!!!”
Ngay lập tức các VĐV chồm người chạy lên phía trước. Trên khán đài hàng nghìn khán giả hò hét ủng hộ cho VĐV của mình. Mà trong số đó, chàng trai giống hệt Báo Đốm kia sở hữu một lượng fan chiếm gần hết chỗ khán giả này, kể cả không phải là học cùng trường. Thật đơn giản, dù có lạnh lùng thô lỗ tới mức nào, anh ta vẫn quá đẹp trai! Không chỉ thế, những bước chạy dài khỏe mạnh của anh dưới kia khiến cho Hoa ngỡ ngàng.
Chắc anh không phải Báo Đốm thật.
Báo Đốm bị bệnh tim, không thể nào chạy thế kia.
Nhưng dáng chạy của anh, những bước chân sải dài, nhìn rất giống con báo kia thì vẫn vậy. Cô làm sao có thể quên được chứ? Rốt cuộc thì anh ấy là ai? Là anh trai của Báo Đốm??? Không phải, Báo Đốm từng nói mình làm gì có anh chị.
Chạy ngay sát Mạnh Duy chính là Ngựa Đua Hoàng Duy. Với tốc độ phi thường, anh nhanh chóng đuổi kịp Mạnh Duy và vượt lên phía trước. Anh còn tranh thủ tặng cho kẻ thô lỗ đó một nụ cười khinh thường, vì với anh đó không phải là Báo Đốm. Mạnh Duy đáp trả một ánh mắt sắc nhọn lóe lên những tia sáng, bỗng dưng thấy anh chạy chậm lại. Các VĐV tranh thủ vượt hết lên. Mồ hôi Mạnh Duy đầm đìa, nếu nhìn từ xa thì tưởng anh bị làm sao.
Đội cổ vũ hét to:
“Cố lên Hoàng Duy, Hoàng Duy, Hoàng Duy!!!”
Riêng Hoa, cô không thấy Hoàng Duy.
Trước mặt cô lại hiện ra sân trường đang thi chạy giải Báo Hà Nội Mới hôm đó.
Báo Đốm đang quỳ xuống vì lên cơn đau tim giữa đường chạy đua.
Cô chỉ nhìn thấy thế…

“MẠNH DUY, CỐ LÊN!!” – Một tiếng hét vang lên khiến cho ai nấy bàng hoàng.
Cả đội quay lại. Người vừa nói câu ấy…
…là Vân Hoa!
Nga thét:
“Hoa, sao mày lại ủng hộ Mạnh Duy?”
“Ơ tao…” – Hoa sững người nhận ra mình vừa nói gì, người cô cứng đờ như bị đóng băng.

Cô nhìn xuống dưới đường đua. Mạnh Duy đang đứng lại, nhìn cô. Anh đã nghe thấy cô cổ vũ anh, nhưng đáp lại cô không phải là một nụ cười ngọt ngào ngày xưa, mà chỉ là ánh mắt lạnh lùng và ra vẻ khinh bỉ, anh không cười nhưng ánh mắt đó có một nụ cười rất khinh cô.

Mạnh Duy nhìn lại đường đua. Anh đã bị bỏ xa. Nhưng bỗng nhiên anh cúi người xuống, dường như lúc này anh mới bắt đầu lấy đà. Và vụt!!!!! Như một con báo săn mồi, anh phóng người về phía trước như một cơn gió bão. Tình thế dần dần bị lật ngược. 5 vận động viên bị Mạnh Duy tụt xuống phía dưới, anh dần dần vượt qua rồi dẫn đầu cả Hoàng Duy – chàng trai Ngựa Đua tưởng rằng đã giành được cúp vô địch.

Hoàng Duy bàng hoàng kinh ngạc.
Anh ta như một con báo thực sự vậy.

Nhưng nhất định anh ta không phải là Báo Đốm!

Không được! Không được để anh ta thắng! Hoàng Duy lấy hết sức lực, mặt anh đỏ lên, phóng người về phía trước. Đích kia rồi!
Nhưng anh đã chậm, chỉ chậm 1 giây mà thôi!
Hoàng Duy chạy rất sát Mạnh Duy.
Nhưng Hoàng Duy chỉ cao hơn 1m8, còn Mạnh Duy cao gần 1m9, nên đôi chân dài của Mạnh Duy đã nhanh chóng cán đích trước.

Khán đài như nổ tung! Cái tên MẠNH DUY được hét lên ầm ầm, một tràng vỗ tay như là định nổ cả sân vận động vang lên.
Đội của Hoàng Duy như bất động.
Và đúng lúc đó, không ai thấy Mạnh Duy đâu cả.
Anh đã cán đích, và chạy đi đâu không ai biết.
Nhưng cái tên của anh vẫn được xướng cho ngôi vô địch.

Nga, Ngọc cùng đội cổ vũ quay lại Hoa:
“Hoa, mày sướng chưa? Mạnh Duy thắng rồi đấy, Hoàng Duy thua rồi đấy!”
“Mày vẫn tin đó là anh Báo Đốm à? Vậy mày cứ tin đi, theo nó luôn đi, còn ngồi ở trường này làm gì?”

Hoa run người:
“Tao, tao xin lỗi…”

Đúng lúc đó bố của Hoa chạy đến:
“Các cháu không thể mắng Hoa được, Mạnh Duy thắng cũng xứng đáng, cậu bé ấy chạy rất nhanh, ai cũng phải được ủng hộ chứ!”
“Bác đừng xen vào! Hoa, mày sẽ không được nhận tiền thưởng nữa!” – Một đứa phụ trách đội cổ vũ nói.
“Cái gì? Tao rất cần tiền thưởng đó! Chỉ khi có tiền thưởng đó tao mới đủ tiền vào lớp thể thao.”
“Mày thì thể thao cái gì nữa? Mày đừng bao giờ xuất hiện là tốt nhất!”
“Sao? Chỉ cần tiền ư?” – Bố Hoa nói – “Hoa, nếu con cần tiền, có thể nói với bố. Còn các cháu, không được mắng Hoa!”
“Bố thôi đi!!!” – Hoa hét lên – “Con không cần tiền của bố, con không cần bố bênh con, che chở con cái kiểu ấy! Con sẽ tự kiếm ra tiền bằng sức của mình. Cứ coi như con không sống bằng tài sản của bố đi!!” – Hoa nghẹn ngào, rồi cô chạy vụt đi khỏi khán đài.

Cô cứ chạy không biết chạy đi đâu, cô chạy xuống dưới tầng hầm. Một nơi vắng vẻ có thể khiến cô bớt đi nỗi buồn, cô không muốn lên đó nữa. Cô đã rất cố gắng để có tiền vào lớp thể thao, để đào tạo thành một nữ vận động viên, nhưng tiền thưởng giờ đã bị hụt mất chỉ vì một lời cổ vũ sai lầm. Còn bố ư? Cô có chết cũng không dùng tiền của ông – những đồng tiền xa xỉ!

Cô cứ thế đứng ở tầng hầm khóc.
Chợt cô nghe thấy có tiếng:
“Cậu chủ, tỉnh lại đi!”
“Trời ơi đã nói không được thi, thế này thì mày đột tử giữa đường chạy thì sao hả?”

“Mau lên, mau cứu nó đi!”
Hoa giật mình, cô lau nước mắt đi vào sâu trong tầng hầm. Hình như có ánh đèn, và có rất nhiều người nữa. Hoa bàng hoàng khi thấy có rất nhiều người cùng bác sĩ, y tá vây quanh một chiếc giường bệnh nhỏ.

Trên chiếc giường ấy…
…chính là Mạnh Duy!

Anh đang được thở bằng oxy, làm các cấp cứu trợ tim, Hoa học khoa học tự nhiên rất giỏi nên cô biết đó là các hành động cấp cứu khi khó thở và vấn đề ở tim, những hành động rất vội vã và mạnh nữa, chỉ có ai bị bệnh tim mới được cấp cứu như vậy.

Hai tay cô nắm thành nắm đấm.

Mạnh Duy cũng bị bệnh tim.

Lẽ nào…

Người phụ nữ ngồi cạnh giường than khóc:
“Con ơi sao con khổ thế này? Mẹ đã nói con không được chạy cơ mà, con cứ thế này thì con chết mất mẹ sống thế nào được!”

Người đàn ông trung niên cũng ôm lấy bà, ông tức giận đập tay vào tường:
“Chỉ vì căn bệnh này mà con trai mới lớp 9 bị ô tô đâm mất trí nhớ, thậm chí trở thành một đứa lạnh lùng nóng nảy như vậy! Mạnh Duy, bố có tội với con! Ngày xưa bố chỉ mải kiếm tiền, không để ý đến con.”

Hoa ngồi sụp xuống.

Những dòng nước mắt cứ thế tuôn ra.

Chàng trai nóng nảy, lạnh lùng này…
…đã từng là Báo Đốm!

Anh bị mất trí nhớ.
Và anh đã không dũng cảm để có lại nụ cười.

Nhưng anh vẫn quyết theo ước mơ được chạy.

Thảo nào mà ban nãy thấy anh cứ chạy chậm lại.

Mỗi lúc chạy, anh phải đối đầu với một cơn đau tim.

Nước mắt đắng mặt chát bờ môi.

Sao lại có chuyện này cơ chứ?

“May quá, cậu ấy không sao rồi! Thật may là không chạy nhiều vòng, nếu không thì sẽ quá nguy hiểm!” – Bác sĩ nói – “Nếu gia đình muốn, chúng ta sẽ lên bệnh viện luôn, chứ cứ lén lút ở đây thì…”
“Không cần đâu!” – Một giọng nói vang lên.

Mạnh Duy nằm trên giường, anh đã tỉnh lại, mặt còn đẫm mồ hôi. Anh đã tự bỏ bình oxy ra từ lúc nào, lạnh lùng nói:
“Tôi không sao, tôi quen rồi!”
“Con trai, cứ thế con sẽ chết!”

“Mới chạy có một vòng, mẹ cứ lo xa thế nhỉ?” – Mạnh Duy ngồi dậy, nhưng hình như anh vẫn thấy đau nên ôm ngực, ngồi rất khó nhọc.

Anh không biết, có một người đã nhìn thấy tất cả…

“Hoa đâu rồi?” – Hoàng Duy chạy lên khán đài.

“Đi rồi! Nó ủng hộ Mạnh Duy đấy, cậu còn tìm nó sao?” – Một đứa nói.

Nga và Ngọc vì là bạn thân của Hoa nên không nói gì cả, nhưng hai cô cũng rất bực mình. Hoàng Duy cũng kinh ngạc khi Hoa ủng hộ Mạnh Duy, nhưng anh bình tĩnh lại ngay:
“Nhưng cô ấy đâu?”

“Ai mà biết được, chạy ra khỏi đây rồi! Hả, cậu đi đâu đó?” – Tất cả ngạc nhiên khi Hoàng Duy chạy đi.

Anh không giận cô, anh chỉ linh cảm cô có việc gì đó mà thôi.

Là bạn bao nhiêu năm, anh quá hiểu cô rồi.

Mỗi khi làm một việc gì sai trái, cô đều chạy đi khóc một mình, thậm chí có thể làm điều dại dột thì sao?

Hoàng Duy vừa chạy đến cầu thang, thấy một cô gái đi lên bậc thang nhưng đi không vững, cô lại gục ngã xuống.

“Hoa!” – Hoàng Duy vội chạy đến đỡ lấy cô.
Mặt cô lem nhem vì nước mắt đầm đìa, Hoàng Duy vội lau đi:
“Bẩn hết mặt rồi. Mày ủng hộ ai cũng được, cớ gì cứ phải khóc?”
“Nhưng….mày…đã thua…” – Hoa nấc nghẹn.
“Thua á? Cái giải nhì mày có biết nó to lớn đến mức nào không? Tao chạy bằng sức của mình mới là điều quan trọng chứ không quan trọng cái giải!”

“Nhưng, nhưng….”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tao không biết, tao chẳng biết có chuyện gì nữa!” – Hoa ngước lên nhìn ngang nhìn dọc.
“Hoa, mày có làm sao không thế?” – Hoàng Duy vỗ vỗ vai Hoa.

“Mất trí, bị bệnh, lạnh lùng,…”

“Mày mất trí rồi à, mày có làm sao không vậy?” – Hoàng Duy hét lên gọi cô.

Nhưng cô không thấy gì cả.
Chỉ thấy mắt mình bị một lớp nước che phủ.
Và rồi, xung quanh chỉ còn là bóng tối.

“Hoa, Hoa, tỉnh lại đi!”

Story 4:

Hoa mở mắt và thấy cô đang nằm trên một bãi cỏ xanh êm dịu, với mùi hương thơm ngát của những bông hoa đang nở đầy màu sắc. Cô ngồi dậy, nhìn ra thì thấy đằng xa kia là một con đường rất dài, dường như nó dài bất tận đến mãi chân trời xa kia. Bên con đường là những hàng cây xanh mát đung đưa xào xạc theo gió.
Cô bước đến con đường, ngẩng lên ngơ ngẩn nhìn những đám mây trôi lờ lững trên bầu trời rộng lớn. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu hơi chói mắt, nhưng giúp cô nhìn thấy một người đang đứng phía trước.
Người đó đi tới, nắm lấy bàn tay cô.

Chàng trai có gương mặt đẹp như một vị thần trong truyện thần thoại cô hay đọc, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sáng rực và có nụ cười ngọt ngào đẹp như ánh mặt trời đang nhìn cô. Bàn tay cô được anh nắm lấy cảm thấy ấm áp vô cùng. Trái tim cô bỗng run lên vì một cái gì đó rất lâng lâng, rạo rực, như vô thức trái tim gọi tên anh:
“Mạnh Duy…”
Anh mỉm cười, nắm tay cô chạy đi. Cô chạy chậm, con đường kia lại quá dài như thế, nhưng anh vẫn chạy cùng cô ư? Cô hạnh phúc vô cùng, trong lòng ngập tràn niềm vui.
Bỗng ẦM!!! Tiếng long trời lở đất vang lên!
Con đường kia bỗng nứt ra một khe nứt khổng lồ. Chuyện gì thế này? Vết nứt đã lan đến dưới chân cô, không, thế là thế nào? Mạnh Duy, cứu em với!!!
Cô giật mình…
Mạnh Duy lao tới, đẩy cô. Anh đẩy một cái mà cô đã bay ra xa khỏi vết nứt đó, còn anh thì rơi xuống mất hút trong sự hỗn loạn của những âm thanh khủng khiếp, mọi thứ xung quanh trở thành tối đen.

“KHÔNG!!!!” – Hoa hét lên.
“Hoa, mày tỉnh rồi sao?”
Hoa tỉnh dậy. Hoàng Duy đang ở trước mặt cô, và cô đang ở trên chiếc taxi, Nga và Ngọc cũng ngồi đó. Hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ sao?
Hoàng Duy nhìn cô mồ hôi ướt đầm trán, vội hỏi:
“Ban nãy sao mày lại ngất thế? Bố mày có việc không đưa mày đi bệnh viện được, tụi này đang đưa mày đi, may là mày đã tỉnh!”
“Tao…” – Hoa định nói gì nhưng cô lại thôi, buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba người bạn cũng không hiểu tại sao Hoa lại như vậy. Còn cô thì đang buồn bã nghĩ về giấc mơ vừa rồi của mình.
Bỗng qua cửa sổ cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô rất hiện đại đỗ ở một căn biệt thự lớn tuyệt đẹp.
Và người bước ra xe đó chính là…

“Dừng xe!!” – Hoa kêu lên.
“Hả? Sao vậy?” – Hoàng Duy giật mình.
“Bác tài, bác cho cháu xuống xe đi, cháu đang rất vội! Hoàng Duy, tao xin lỗi, tao cần xuống xe gấp!”
Thấy cô vội vã như vậy bác tài cũng dừng xe lại, cô vội mở cửa ra khỏi xe. Hoàng Duy mở kính cửa, hỏi:
“Mày không sao thật đấy chứ?”
“Không sao mà, tao ổn rồi! Mày cứ đi đi!”
“Nhưng mày về kiểu gì?”
“Tao sẽ gọi bác Lâm, đi đi nhé!”
Chiếc taxi vừa cất bánh đưa Hoàng Duy và các bạn đi, Hoa quay lại nhìn căn biệt thự đó. Căn biệt thự rất lớn, được trang trí tuyệt đẹp, người người ra vào chóng cả mặt, nhìn cũng biết phải dùng USD mới tính được giá trị. Hóa ra anh ở trong căn biệt thự này, anh giàu có hơn cô tưởng tượng nhiều. Thảo nào mà anh có cả một đội bác sĩ túc trực ở tầng hầm cấp cứu anh sau khi anh chạy.
Cô ngước lên. Có nhiều phòng quá. Không biết phòng nào là phòng của Mạnh Duy nhỉ?
“Cô gái, cô tìm gì à?” – Một giọng nói vang lên.
Hoa giật mình. Đó là một người phụ nữ già, hình như đã gần 60 tuổi, nhìn mặt bà phúc hậu và bà mặc rất sang trọng.
“Dạ, dạ cháu…”
“Cháu trẻ như vậy, chắc là quen Mạnh Duy hả?”
“Dạ cháu…” – Hoa luống cuống.
“Không sao đâu cháu, bà là bà nội của Mạnh Duy đây. Trông cháu xanh xao quá, mắt lại đỏ nữa, cháu có chuyện gì buồn à?”
Làm thế nào bây giờ? Người bà tốt như vậy, Hoa không thể không đáp, nhưng mà có đáp thì đáp kiểu gì? Không thể lấy lý do biết chuyện của Mạnh Duy được, kiếm lý do khác vậy.
“Thưa bà cháu muốn vào một lớp thể thao, nhưng mà cháu không có tiền, hôm nay vì sai sót nên các bạn không cho cháu nhận tiền thưởng khi cháu đi cổ vũ Hội khỏe Phù Đổng…”
“Ra vậy! Chắc cháu nghèo lắm à? Tội nghiệp cô bé!”
Hoa im lặng. Cô luôn giấu thân phận mình, ngoài bạn bè thì không ai biết cô rất giàu.
Bà lão mỉm cười:
“Bà có thể giúp cháu, miễn sao cháu giúp bà, được chứ?”
“Dạ, bà có thể ạ?”
“Bà đã tuổi già rồi, toàn bị bệnh đau lưng với nhiều bệnh khác suốt, nhưng những người giúp việc trong nhà thì bận bịu quá vì gia đình bà cũng đông mà, vì thế bà rất mong có một người ở cạnh bà, giúp đỡ bà chút ít! Cháu có thể không?”
Hoa suy nghĩ vài giây rồi cười:
“Bà cứ tin vào cháu, cháu rất cám ơn bà đã giúp cháu. Cháu sẽ làm việc ở đây, ở cạnh bà!”
“Cám ơn cháu! Giờ cháu vào nhà đi, tham quan với bà một chút!”
Hoa vâng dạ rồi đi theo bà. Vào trong nhà Hoa còn choáng ngợp hơn cả khi nhìn bề ngoài. Sàn nhà, tường nhà đều trang trí tuyệt đẹp, cửa sổ bóng loáng, những cái đèn chùm tinh xảo, phòng ốc rộng mênh mông ấy chứ. Nhìn đẹp gấp mấy lần ngôi nhà siêu giàu của Hoa, nhất là nhìn qua ban công ra vườn, như là vườn thiên đường cổ tích vậy.
Ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng khi bà Mạnh Duy đưa vào một cô gái vô cùng xinh đẹp như vậy. Mẹ và cha Mạnh Duy đang ngồi ở phòng khách, thấy thế liền hỏi:
“Mẹ! Mẹ đi đâu về vậy? Cô gái này là ai?”
“Người giúp việc riêng của mẹ đấy! Cô bé trông rất ngoan và xinh đúng không?”
Nghe thế Hoa lại càng yêu quý bà Mạnh Duy hơn. ^^
Đúng là trông Hoa rất xinh, lại có vẻ ngoan nữa nên mẹ Mạnh Duy cũng hài lòng:
“Vậy thì cháu cố gắng giúp đỡ bà nhé!”
“Vâng ạ cháu biết rồi thưa cô!” – Hoa lễ phép.
“Nhưng cho cô bé này ở đâu đây?” – Bố Mạnh Duy nói.
“Không cần đâu ạ, cháu sẽ về nhà…”
“Nhưng cháu vẫn cần phải ở lại đây cả ngày, tối mới được về. Nhà bác còn phòng trống mà, nhưng phòng gần phòng bà thì chỉ còn một cái ở tầng ba thôi. Mẹ nó đưa cô bé này lên đi!”
“Được rồi, lên đây với cô!” – Mẹ Mạnh Duy nói.
Hoa đi theo, trong lòng tự dưng thấy hồi hộp. Mạnh Duy cũng đang ở trong nhà này, nhưng giờ cô không thấy anh đâu cả. Giờ thì cô sẽ đến làm ở nhà anh sao?
Mẹ Mạnh Duy đưa cô lên tầng ba. Không khí ở đây thật thoáng mát. Bà chỉ vào căn phòng trống:
“Cháu ở đây được chứ, phòng này hơi nhỏ…”
Hoa nhìn vào. Không biết phòng ai mà được chuẩn bị giường, bàn ghế đẹp thế nhỉ, nhỏ thì sao, cô vẫn rất thích. Cô mỉm cười:
“Không sao đâu cô, phòng này rất đẹp cô ạ! Cháu không quan trọng phòng nhỏ hay phòng lớn đâu!”
“Được rồi, cháu cứ ở đây nhé, rồi sang làm giúp đỡ bà. Sẽ vất vả cho cháu đấy! Đây là phòng ngủ, phòng tắm ngay bên cạnh, cháu đừng lo về phòng ốc nữa nhé.”
“Ai đừng lo về phòng ốc vậy mẹ?” – Một giọng nói vang lên và cánh cửa phòng tắm được mở.

Chàng trai mặc áo phông, quần ngố bước ra ngoài, vai còn quàng chiếc khăn tắm, tóc anh vẫn dính những giọt nước lạnh rơi xuống khuôn mặt. Nhìn anh sau khi tắm lại càng đẹp trai vô cùng, Hoa đờ người ra, một phần vì anh quá đẹp và một phần vì anh chính là…
“À cô quên không nói, phòng con chung tầng với phòng thằng con trai cô, tên nó là Mạnh Duy! Duy à, đây là cô giúp việc riêng của bà con mới vào, cô ấy sẽ ở phòng này không sao chứ con?”
“Cô ta ở đâu sao mẹ cứ phải hỏi con?” – Mạnh Duy lấy khăn lau đầu, ngẩng lên và trợn tròn mắt – “HẢ, cô….????”
Hoa cuống quá, cúi mặt xuống. Nhưng Mạnh Duy đã nhìn thấy cô rồi. Anh có thể mất trí nhớ, nhưng giờ thì anh đâu dễ quên chứ?
“Cô là cái cô gái ở Hội khỏe sáng nay đúng không!!??”
“Dạ dạ…”
“Ủa con biết cô ấy sao?” – Mẹ Mạnh Duy hỏi.
“Sao lại không biết? Mẹ, mau đưa cô ta ra khỏi nhà mình ngay!!! Không thể để cô ta làm ở đây được!” – Mạnh Duy tức giận.
“Nhưng bà con đã chọn cô ấy, con định làm trái ý bà sao?”
“Nhưng….” – Mạnh Duy mím môi – “Muốn làm ở đây thì làm, nhưng không được để cô ta ở tầng này! Nhà mình đâu có hết phòng mà cứ phải để cô ta ở chỗ này?”
“Mẹ biết là nhà ta còn nhiều phòng, nhưng phòng nào cũng ở tầng cao quá, chỉ còn phòng này là gần phòng bà thôi. Con phải thông cảm chứ, bà đã già rồi, cần có người ở cạnh chăm sóc. Nếu con không thích cô ấy thì chăm sóc bà cả ngày đi, con có làm được không?”
Mạnh Duy không cãi được nữa, anh chỉ biết đứng đó hầm hầm tức giận, trút ánh mắt đang nảy lửa sang cô gái kia. Mẹ Mạnh Duy cười:
“Thế là đồng ý rồi nhé? Cháu cứ ở đây tốt nhé, à mà cháu tên là gì nhỉ?”
“Dạ cháu tên là Vân Hoa ạ!”
“Tên cháu đẹp lắm, cháu cũng rất xinh!” – Mẹ Mạnh Duy nháy mắt với con trai, dù rằng trong lúc Mạnh Duy đau tim thì bà rất đau khổ nhưng bà cũng khá “xì tin”. – “Thôi cô xuống nhà đây, cháu từ từ làm quen nhé!”
Rồi bà nhanh chóng đi xuống nhà, chỉ còn Mạnh Duy và Hoa ở lại. Mạnh Duy gầm gừ:
“Cả nhà quen cô nhanh thật, nhưng tôi thì quen cô thế nào đây?”
Hoa sững người trước sự thay đổi quá rõ rệt của Mạnh Duy, nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần rồi:
“Anh yên tâm, em sẽ làm tốt việc của mình. Còn chuyện sáng nay, cho em xin lỗi, có lẽ em nhận nhầm người!”
“Cô có vẻ lễ phép đấy, chắc là cô sẽ làm tốt chứ?” – Mạnh Duy tiến lại.
“Vâng, nhất định là như vậy ạ!”
“Nếu làm tốt thì vào phòng tắm lấy cho tôi cái khăn ra đây!”
“Hả? Cái gì ạ?”
“Cô là người giúp việc còn gì, còn không mau à?”
“Nhưng em chỉ giúp cho bà thôi!”
“Bà là bà tôi, lẽ nào cô không giúp tôi hả? Tôi cũng có quyền đuổi việc cô đấy! Nhanh lên!!”
Nghe tiếng quát của Mạnh Duy, Hoa vội vàng quay dọc nghiêng tìm phòng tắm. Anh lại gầm lên:
“Phòng tắm ngay đằng sau tôi đây này!”
“À vâng!”
“Vâng vâng dạ dạ cái gì? Nhanh lên, 10 giây nữa cô không lấy được khăn cho tôi thì cô sẽ bị đuổi luôn đấy!”
Hoa cuống cuồng chạy tới phòng tắm đằng sau Mạnh Duy, và…
…a mẹ ơi, lúc nào chạy thì chạy rõ chậm…
…lúc vội thì phóng không biết đường đi thế nào nữa!
Chân cô vấp luôn vào chân của Mạnh Duy, á trời đất thiên địa ơi!!! Cô mất đà ngã, mũi cô đập vào cánh cửa, sưng vù lên, máu chảy lem nhem mũi, nhìn cảnh đó ai cũng phải bật cười.
Nhưng Mạnh Duy không hề cười, gương mặt anh lạnh như băng:
“Cô đúng là đồ quái dị, giúp việc mà không làm được thì bỏ nghề đi!”
Cô đau đớn với cái mũi của mình, Mạnh Duy không chỉ thay đổi thành con người lạnh lùng, mà còn thay đổi thành một kẻ cố tình “dìm hàng” người khác nữa!
Lạy Chúa, giờ cô sẽ phải sống thế nào để có được tiền vào lớp thể thao đây?
Mạnh Duy kia, sao anh lại mất trí kia chứ?


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com