Duck hunt
Đọc truyện

Bên Nhau Trọn Đời - Phần 14


Nụ cười rất quen thuộc, trước đó không lâu tôi còn thường xuyên nhìn thấy.

Có lẽ là do thực sự vui sướng nên Mặc Sênhcưới rất thoải mái, rất tự nhiên,cuốn hút, thấp thoáng lún đồng tiền trên má, vừa tinh nghịch vừa ngây thơ , khiến người ta bất giác cũng thấy vui lây.

Có lẽ Dĩ Thâm thích cô ấy cười như vậy.

Thực ra tôi cũng cười rất đẹp, nhưng không giống cô ấy.

Trong một thoáng, tôi muốn vứt cái thẻ đi, bảo với Dĩ Thâm là không tìm thấy. nhưng cuối cùng tôi cầm ra ngoài đưa cho Dĩ Thâm, nhìn anh ấy bỏ nó vào túi áo ngực.

“Cô ấy đã đi rồi.” Nhìn theo bóng dáng lỉu thủi của Dĩ Thâm, tôi thầm nói với mình.

Cười rạng rỡ như thế cũng chẳng có ích gì, người đã đi rồi, đã rút lui, dù Dĩ Thâm nhất thời lưu luyến, có buồn tí chút nhưng rồi cũng sẽ quên.

Ít nhất bấy giờ anh ấy cũng rất bình tĩnh.

Lúc đó tôi còn chưa hiểu một ddieuf, có một kiểu bình thường có thể gọi là “sóng ở đáy sông”>

Không có Mặc Sênh, tôi và Dĩ Thâm trái lại còn ít gặp nhau hơn.

Không có người liên tục gọi điện bảo tôi sang bên trường, tôi chẳng tìm được lí do gì để sang bên đó.

Co nên khi tôi phát hiện Dĩ Thâm hút thuốc rất dữ thì việc đó xảy ra khá lâu rồi.

Con trai hút thuốc là chuyện quá bình thường, tôi không muôn gắn nó với chuyện khác. Lúc mới biết chuyện tôi tự dối mình là do hoàn cảnh, bạn bè hút thì Dĩ Thâm cũng hút, chẳng có gì đặc biệt dù đây rõ ràng không phù hợp với tính cách của Dĩ Thâm.

Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thây lại là chuyện khác. Một lần, tôi đến kí túc xá của anh ấy, tận mắt nhìn thấy Dĩ Thâm cùng đám bạn uống rượu say khướt. thự ra hôm đó là sinh nhật của một người bạn trong lớp, ai cũng uống rượu, không chỉ mình Dĩ Thâm,nhưng tôi không sao chịu đựng được chuyện đó.

Dĩ Thâm không phải là người tùy tiện, anh ấy vốn rất biết kìm chế, làm gì cũng có chừng mực. tôi rất muốn tự an ủi, chẳng qua anh ấy một phút vui cùng bạn vè thôi, k phải là mượn rượu quên sầu, nhưng sự u uất không thể che giấu trong đáy mắt Dĩ Thâm khiến tôi không thể tự lừa dối mình hơn nữa.

Nhiều điều trước đây tôi không nhìn thấy, hình như chính vào lúc đó bắt đầu hiện lên rõ ràng. Dần dần tôi mới nghĩ ra. Mỗi khi Dĩ Thâm nói đến chuyện Mặc Sê
nhđeo bám anh ấy, trong mắt Dĩ Thâm luôn thấp thoáng nu cười.

Có những lúc cô ấy đến muộn Dĩ Thâm cũng tỏ ra sốt ruột không yên.

Dù Mặc Sênh làm bao chuyện ngốc nghếch đến đâu, Dĩ Thâm cũng chỉ cau mày giúp cô ấy thu xếp.

Còn rất nhiều, rất nhiều chi tiết khác nữa, tại sao trước đây tôi không nhìn thấy.

Tôi trào nước mắt, không biết vì sao.

Thì ra Dĩ Thâm chỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh bên ngoài, bây giờ khi uống say, anh ấy không gắng gượng được nữa, tất cả đều lộ ra.

Khi Dĩ Thâm tỉnh rượu tôi đã bĩnh tĩnh trở lại, tôi chỉ nói với anh ấy bằng giọng buồn rầu: “Anh như thế này không chỉ bố mẹ em buồn mà cô chú dưới suối vàng nếu biết cũng rất đau lòng”

Em cũng rất buồn, Dĩ Thâm anh biết không?

Dĩ Thâm im lặng, mắt cụp xuống, cố lấy lại bình tĩnh. Một lúc sau mới nói giọng hoàn toàn tỉnh táo: “Em nói đúng, anh không có tư cách buông thả bản thân.”

Vạy là anh ấy trở lại là một Dĩ Thâm mực thước, nhưng tôi cảm thayas có chỗ nào đó không giống Dĩ Thâm trước đây.

Nhưng đó là cái gì thì tôi không nói ra được

Quạn hệ giữa tôi và Dĩ Thâm đại loại là như thế.

Có lẽ Mặc Sênh chưa kịp nói với Dĩ Thâm điều tôi đã nói với cô ấy, bởi vì Dĩ Thâm không hề nhắc đến chuyện đó.

Mà tôi không có can đảm hỏi anh ấy.

Tôi bằng lòng với thực tại. giữa tôi và Dĩ Thâm bây giờ hình như lại trở lại tình trạng trước đây, trước khi Mặc Sênh xuất hiện. Giữa chúng tôi không có tiến triển nhưng cũng không có người thứ ba.

Thực ra tôi rất yếu đuối, không dám chủ động theo đuổi, chỉ hi vọng có ngày anh ấy nhận ra và quay trở lại.

Nhưng nỗi cô đơn mỗi ngày thêm nặng nề.

Tôi đối với cũng tốt, nhưng như vậy lại khiến tôi không có bạn thân. Sau khi Mặc Sênhđi, không có ai rủ tôi đi phố, không có ai nhiệt tình khen bộ đồ mới của tôi,m cũng không có ai gọi điện báo trước cả tháng sắp đến ngày sinh nhật tôi… Toi cũng lờ mò cảm thấy thực ra tôi cũng rất thích cô ấy.

Chỉ có điều giữa chúng tôi có Dĩ Thâm.

Mấy năm đại học của tôi trôi qua đơn điệu như vậy, ngày nọ tiếp ngày kia chẳng có gì mới mẻ. cho đến khi tốt nghiệp tôi vẫn một mình. Bọn con gái lớp toi đều ngạc nhiên. Nhiều đứa bạn cùng lớp vừa ra trường là tổ chức đám cưới, chúng tôi thường nói đùa: “Một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy đăng kí kết hôn. Vừa liên oan chia tay đã lại đi ăn tiệc cưới.” Chuyện này trở thành giai thoại một thời.

Khi lĩnh tháng lương đầu tiên, tôi mời Dĩ Thâm đi ăn hiêu. Trong lúc toi kể cho anh nghe câu chyện trên như một câu chuyện cười. Dĩ Thâm nghe xong có vẻ thảng thốt, buột miện gnois: “Thực ra , anh cũng định sau khi tốt nghiệp sẽ làm lễ cưới.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Hình như lúc đó Dĩ Thâm mới í thức được điều anh ấy vừa nói, mắt anh thoáng buồn.

Từ lúc đó cả hai chúng tôi đều không nói gì thêm.

Tôi dần bình tĩnh lại, nói: “Dĩ Thâm, vừa rôi em về thăm mẹ, mẹ hỏi anh đã có người yêu chua. Anh cũng nên có bạn gái đi thôi.”

Khi nói câu đó tôi hoàn toàn thực lòng. Bốn năm đại học hoàn toàn cô dơn làm cho tôi hiêu ra. Sau khi Mặc Sênhra đi, có thể rồi đây Dĩ Thâm sẽ yêu người khác, nhưng tuyệt nhiên không phải là tôi.

Toi cũng không còn là Hà Dĩ Văn ngày xưa, bây giờ tôi thực sự mong anh ấy có thể yêu một cô gái nào đó. lần sau tôi sẽ thực lòng chúc phúc cho hai người.

Dù rất đau lòng.

Dĩ Thâm chỉ ậm ừ, k muốn nói chuyện đó.

Bữa ăn trôi quá trong những câu chuyện vụn vặt không đâu vào đau. Lúc thanh toán tiền,dù tôi mời nhưng Dĩ Thâm vẫn một mực đòi trả tiền.

Trong khi chờ đợi nhà hàng trả tiền lại, Dĩ Thâm đi vào nhà vệ sinh, khi họ thanh toán xong anh ấy vẫn chưa trở ra. Thấy áo khoác của Dĩ Thâm vắt trên tay ghế, tôi lây ví anh trong túi áo khoác bỏ tiền thừa vào đó.

Mở ví, tôi nhìn thấy bức ảnh đó.

Hình như nó được lấy ra từ hồ sơ nào đó, ở một góc vẫn còn dấu nổi.

Cô gái trong ảnh tết tóc đuôi sam, đôi mắt to cười tít trông như nửa vần trăng, khuôn mặt rạng rỡ.

Nụ cười quen thuộc, nhưng đã lâu tôi không nhìn thấy…

Khi Dĩ Thâm quay lại, tôi vẫn tần ngần cầm cái ví trên tay. Không kịp để vào chỗ cũ, tôi bỏ tiền thừa vào ví rồi đưa cho anh.

“tiền thừa.” Tôi nói.

“Ừ.” Dĩ Thâm gật đầu, vẫn thái độ bình thản như mấy năm trước, khi Mặc Sênhmới đi.

Vào lúc đó tôi chợt hiểu ra í nghĩ của thái độ bình thản đó.

Bình thản bởi vì đã quyết đinh.

Quyết định là sẽ chờ.

Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, ví dụ như trương hợp của tôi.

Đối với một số người thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như với Dĩ Thâm.

Thì ra những năm đó, sự bình thản của Dĩ Thâm chỉ là bề ngoài, có một loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai nhìn thấy.

Ra khỏi nhà hàng , chúng tôi đi bộ đến bến xe bus. Lúc đo Dĩ Thâm vừa công tác được vài năm, tôi cũng vừa đi làm nên chưa có điều kiện về kinh tế, phương tiện đi lại chủ yếu vẫn là xe bus.

Dứng đợ một lát thì xe cảu tôi đến, khi xe vừa dừng lại, Dĩ Thâm đột nhiên gọi tôi:’

“Dĩ Văn.”

Tôi quay lại nhìn nnh.

Trong hoàng hôn lãng đãng, ánh sáng cuối cùng của ngày bao trùm lên anh, tôi bỗng thấy Dĩ Thâm cô đơn hơn bao giờ hết.

“Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ.” Anh ấy nói: “Anh không muốn tạm bợ.”

Xe chuyển bánh, hình ảnh Dĩ Thâm mờ dần trước mắt tôi.

Trong đầu tôi văng vẳng lên câu nói của Dĩ Thâm – sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này nơi có cô ấy xuất hiện, những người khác đều chỉ là tạm bợ.

Việc gì phải đợi đến sau này, tôi vẫn luôn biết điều đó,

Chỉ có điều tôi cũng không muốn tạm bợ.

Vì vậy trong cái thành phố đầy ắp người này, trái tim của chúng tôi vẫn cô đơn một cách bướng bỉnh.

Mỗi người đều bận rộn công việc của mình, chúng tôi ngày càng ít liên hệ với nhau hơn cả lúc còn học đại học.

Trước đay tôi luôn sợ cái ngày này, nhưng cuối cùng nó vẫn đến.

Thực ra hình như cũng chẳng có gì.

Tôi không đau buồn nữa.

Bởi vì đã quen.

Dĩ Thâm cho tôi rất nhiều thời gian để quen.

Về sau có một lần Dĩ Thâm đến công ty để cùng về thăm cha tôi bị ốm, một cô bạn ở côn ty nhìn thấy Dĩ Thâm khi anh ấy đứng chờ tôi ngoài cổng.

Hôm sau cô ta hỏi tôi anh ấy là ai, cô ấy còn hỏi anh ấy có người yêu chưa.

Tôi nói anh ấy đã có người yêu rồi nhưng đang ở Mỹ.

Cô ấy tỏ vẻ thất vọng nhưng có vẻ không cam tâm nói: “Khoảng cách là kẻ thù của tình yêu, chẳng có gì đảm bảo.”

“Không đâu, họ nhất định sẽ cùng nhau…” Không hiểu tại sao tôi lại tin chắc như vây: “Cô ấy sẽ trở về.”

cô ta không tin: “Dĩ Văn, cậu không phải là cô ấy, sao cậu biết.”

tôi không trả lời.

nhưng tôi đã nhiều lần tự nói với mình, làm sao có thể cô ấy có thể không trở lại?

Dĩ Thâm vẫn đang chờ kia mà!

Chỉ có điều chúng tôi không ngờ lại lâu như vậy, chờ đợ không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ.

Một năm, hai năm…năm thứ năm… năm thứ sáu.

Năm thứ bảy.

Hôm đó tôi mang đến cho Dĩ Thâm chai tương quả do mẹ tôi làm , khi bỏ vào tủ lạnh thấy tủ trống không, chẳng có gì ăn được, vậy là tôi kéo Dĩ Thâm đi siêu thi.

Ngày cuối cùng siêu thị đông nghẹt.

Chúng tôi vừa đi vừa chuyện phiếm, lần gặp mặt cách đây đã hơn hai tháng.

Sau đó tôi nghe thấy có tiếng đồ đạc gì đó bị đổ.

Bất giác quay đầu lại.

Trong tiếng hàng đổ tôi nhìn thấy cô ấy.

Từ lần cuối gặp nhau ở nhà hàng Mcdonald, đã bảy năm trôi qua, tôi dột nhiên thấy quãng thời gian dằng đẳng như vậy chỉ như khoảnh khắc của một cái quay đầu.

Cuộc đời là dâu bể.

Cái thay đổi chỉ là trai tim ngày càng chai sạn của tôi, cái thay đổi chỉ là cái vỏ bề ngoài càng như hóa đá của Dĩ Thâm.

Còn cô ấy hầu như không thay đỏi.

Vẫn nụ cười vô tư.

Hôm đó về đến nhà, ngồi trên ghế sofa, nhìn trời sáng dần qua cửa sổ.

Do bận công việc, căn nhà thuê đã lâu không sử, chậy hoa trên ban công mua về để đấy, không biết đã ra hoa tự lúc nào, vài cánh đã tàn phất phơ trước gió, chỉ còn một cánh màu dỏ trên đài hoa nhỏ xíu màu tím nhạt.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình giống như loài hoa không biết tên này.

Lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai hỏi thăm

Từng chút, từng chút một

1.Chuyện bức ảnh.

Một hôm luật sư Hà Dĩ Thâm phát hiện bức ảnh trong ví mình đã bị thay bằng bức chân dung mói chụp của người ấy.

Về nhà hỏi người ấy.

Hãy nhớ tới www.15giay.xtgem.com để đọc truyện nhé!

Người ấy nói thẳng:

- Lúc nào anh cũng nhìn ảnh em lúc em mười chín tuổi, rồi lại nhìn em bây giờ, sẽ thấy em ngày càng già.

Từ ngày lấy chồng luật sư người ấy ngày càng biết ăn nói!

2. Chuyện đặt tên cho con.

Một hôm Mặc Sênh ngồi đợi nồi canh xương hầm trên bếp, bỗng cảm thấy nhàm chán mới quyết định tìm việc nào đó có ý nghĩa để làm, ví dụ đặt tên cho con.

Vậy là lôi ra cuốn từ điển dày cộm loay hoay tra cứu, cảm thấy đặt tên con đúng là một công việc khó khăn, đặt một cái tên âm ý hài hòa, vừa hay vừa có ý nghĩa, quả là không dễ.

Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Mặc Sênh nghĩ ra cách đặt tên con rất đơn giản.

Họ của bố, tên của mẹ, thêm một chữ, tên lập tức hiện ra – Hà Mộ Sênh.

Vừa đẹp vừa hay.

Quan trọng là rất ý nghĩa.

Mặc Sênh đắc ý, chạy vào phòng sách, viết lên giấy chìa trước mặt Dĩ Thâm.

Dĩ Thâm liến nhìn nhướn mày, lấy bút sửa mộ chữ: chữ Mộ sửa thành chữ Tất

Hà Tất Sênh.

Hà Tất Sinh??!

Mặc Sênh tiu nghỉu xị mặt, buồn cả phần con.

“Con đáng thương, con chưa ra đời đã bị bố chê!”.

3. Thổ lộ

Lại một ngày khác.

Dĩ Thâm trong lúc giải lao giữa giờ làm việc, bỗng nhớ ra hình như mình chưa nói với người ta ba “chữ đó”.

Vừa đúng lúc người ta vào phòng tìm sách đọc.

Kéo người ta vào lòng, để ngồi trên đầu gối, siết người ta vào lòng, tì cằm vào cổ người ta nói âu yếm

- Giở sách giúp anh

- Ứ – Mặc Sênh nhướng cặp lông mày thanh tú, nhìn tập tài
liệu trên bàn. Coi như hiểu anh muốn mình làm gì.

- Đồ lười!

Tuy luôn được chiều chuộng Mặc Sênh vẫn kiên nhẫn giở đến trang 14, nhưng không kiềm được liền trách:

- Dĩ Thâm, anh lười quá.

- Hừm… – Có lẽ Dĩ Thâm quyết định lười đến cùng – Câu đầu tiên, đoạn đầu tiên, gạch chân hộ anh.

Mặc Sênh lấy bút bi vạch một đường thẳng dưới câu đó.

“Nghiên cứu của giới tư pháp học quốc tế nước ta đối với vấn đề này vẫn luôn thừa kế quan điểm của J.H.Mori nhà luật học người Anh”.

- Dòng thứ ba từ dưới lên.

“Em đi gặp cảnh sát, có biết qui định ở đây đối với những việc như thế này không?”

“Thế là thế nào? Hình như là đoạn đối thoại trong một vụ án, tại sao phải gạch chân?”

Lại lật thêm mấy trang nữa theo yêu cầu của Dĩ Thâm.

- Còn một từ ở giữa chưa tìm thấy – Dĩ Thâm thầm thì.

Mặc Sênh hoàn toàn không hiểu.

- Tìm cuốn khác vậy – Dĩ Thâm giơ tay rút một cuốn tạp chí trên giá sách.

“Hình như đó là số đặc biệt của tạp chí phụ nữ, anh ấy quan tâm đến loại tạp chí đó từ bao giờ nhỉ?”

- Trang này, đoạn thứ ba, câu đầu tiên.

- Ồ, xem báo cũng phải gạch chân nôi dung trọng điểm sao?

“Vào mùa xuân, Anh thường thích ra ngoại ô chơi vào những ngày nghỉ, trời xanh không thể tưởng tượng…”

- Dòng thứ năm… Câu cuối cùng.

“Nó yêu mày này… anh mỉm cười véo mũi tôi…”

- Câu cuối cùng.

“Nhất định lúc chín giờ em sẽ nhìn thấy anh từ đây đi ra”.

- Cái gì sao lung tung lộn xộn thế? – Mặc Sênh vừa gạch chân những hàng chữ theo tay chỉ của Dĩ Thâm, bắt đầu ngáp.

Dĩ Thâm không nói nữa, nhẹ nhàng áp má mình vào mái tóc mềm mại thoảng mùi hương.

- Mặc Sênh?

- Ứ – Trả lời mơ hồ, giọng buồn ngủ.

Dĩ Thâm bế vợ lên giường, đắp chăn cẩn thận, đứng ngắm hồi lâu gương mặt phụng phịu như trẻ nhỏ, đoạn cuối xuống vầng trán rộng trắng xanh:

- Ngủ ngon nhé, ngốc ạ!

Hậu ký

Bây giờ là bốn giờ sáng.

Vừa viết xong đoạn ngoại truyện nhỏ.

Kỳ lạ, vừa rồi còn rất buồn ngủ, sợ để đến mai quên mất nên gắng ngồi thêm, bây giờ lại hoàn toàn tỉnh táo, vừa lên giường lại trở dậy, quyết định viết lời cuối.

Có lẽ do phấn khởi, cuốn “Bên nhau trọn đời ” cuối cùng đã hoàn thành.

“Bên nhau trọn đời” đăng liên tục trên mạng bắt đầu từ tháng 9 năm 2003, cuối năm đó sau khi đăng hết bảy vạn chữ đầu tiên, do bận học, bận công việc nên đành gác lại. Thiết nghĩ, nếu không có bạn đọc trên mạng liên tục khích lệ làm sao tôi có động lực để hoàn thành? Cho nên mặc dù thường xuyên bị bạn đọc thúc giục “đe dọa” “giết Rùa”, cũng đành chỉ biết “cảm kích và áy náy” mà thôi. Có lúc khi chuyện phiếm với bạn bè, tôi đ• cảm kích mà rằng: “Độc giả của Bên nhau trọn đời là độc giả dịu hiền nhất, nhẫn nại nhất”

Họ bảo: “Là độc giả của Rùa không nhẫn nại sao được!

Cũng phải ~ ~> _<  ~ ~

Tôi quả là chậm chạp (rất không muốn thừa nhận = _ =), luôn là người ì ạch, không có chí lớn, an phận thủ thường, quật một roi mới bước một bước, những người thuộc kiểu đó có lẽ không làm nên nghiệp lớn. Chỉ có điều, nếu tôi tích cực có câu chuyện viết ra không phải là  “Bên nhau trọn đời ” nữa.

Cuộc đời giống như xem phong cảnh, đi nhanh có thể xem được nhiều, đi chậm lại có thể thưởng thức cái đẹp, cái tuyệt diệu của cảnh sắc.

Tôi nghĩ mình thuộc kiểu người sau, thưởng thức những chi tiết vụn vặt bình thường nhất, sau đó cố gắng viết ra.

….

Sao nghe có vẻ như đang biện hộ cho sự chậm chạp của mình…

Vậy lại tiếp tục bàn về “Bên nhau trọn đời”. ý tưởng viết “Bên nhau trọn đời ” đến với tôi khi tôi cùng mẹ đi siêu thị. Siêu thị rất đông, rất chật chội, trong óc tôi bỗng nảy ra cảnh mở đầu của của truyện này.

Trai gái yêu nhau xa nhau, bao nhiêu năm sau gặp lại giữa đám đông, ánh mắt gặp nhau, lặng lẽ nhìn nhau… rồi bình thản lướt qua nhau.

“Bên nhau trọn đời” bắn đầu chỉ muốn viết một cảnh như vậy, sau đó mới dần dần có da có thịt, nhân vật có tính cách riêng, thậm chí không chịu sự kiểm soát của tôi.

Từng có người hỏi tôi, định nói gì trong cuốn sách?

Thực ra ban đầu khi viết, tôi đơn thuần chỉ muốn kể một câu chuyện, không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng người ta hỏi nghiêm túc, tôi cũng phải nghiêm túc trả lời.

Tôi nghĩ câu trả lời là thế này:

Có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều mà “Bên nhau trọn đời” muốn nói, chính là hạnh phúc đó!

Cố Mạn
14 tháng 12 năm 2005

Cố Mạn viết về “Hà Dĩ”

Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ không viết gì thêm cho “Hà Dĩ” (tên tựa sách gốc “Hà Dĩ Sênh Tiêu Mặc”) nữa, tình cảm khi ấy không thể quay lại, sợ viết gì ra sẽ phá hoại cảm xúc. Hoặc lại thấy, hạnh phúc của họ có thể thấy rõ ràng rồi, tác giả cần gì phải vẽ rắn thêm chân nữa. ^_^

Thế nhưng lần tái bản này, những tiếng kêu gọi đòi có ngoại truyện của mọi người quá nhiều, thế là tôi nói, để tôi thử xem sao.

Vậy là tôi lại để mặc mình chìm đắm trong “Hà Dĩ”.

Đó là một việc cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại có cảm giác kỳ diệu không thể diễn tả.

Tôi lại chìm đắm vào, đi mãi đi mãi, rồi sẽ nhớ đến Dĩ Thâm và Mặc Sênh, mọi khung cảnh có họ đều xuất hiện ồ ạt, ngọt ngào, khiến người ta không kìm được mà cười ngốc nghếch, hoặc cũng có thể là thương cảm. Những tình tiết ngoài kế hoạch viết mỗi lúc một nhiều, vốn dĩ không định viết về đứa trẻ, nhưng cuối cùng đã viết. Vốn dĩ chỉ định viết những tình tiết hạnh phúc, nhưng bất ngờ viết lại quá khứ, thậm chí khiến cả bản thân mình cũng khóc nấc lên.

Lúc ngồi trong quán cà phê lại khóc như thế thật ngượng, không phải vì người phục vụ đi ngang nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, mà là cảm thấy, đã lâu thế rồi mà tôi vẫn mê mẩn đến thế, thật sự là rất khó hiểu.

Rõ ràng đã nói tạm biệt, xa nhau đã lâu. Rõ ràng tôi đã già đi.

Mà lại dễ dàng bị họ ảnh hưởng.

Sao tôi lại nghĩ tôi sẽ không còn viết về họ, những người trong trái tim tôi nữa?

Họ là Dĩ Thâm và Mặc Sênh đấy, là những mơ ước vững bền nhất đã mọc rễ trong trái tim tôi, cho dù thời gian cố xóa nhòa thế nào, cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Cho dù chia xa lâu đến mấy, cũng sẽ không trở thành xa lạ.

Hi, Dĩ Thâm Mặc Sênh, chúng ta lại gặp nhau.

Tôi còn nhớ lần đầu gặp họ trong siêu thị ồn ào náo nhiệt, giống như phần hậu ký đã viết, bỗng một cảm xúc xuất hiện bao bọc lấy tôi. Có lẽ sớm một bước, muộn một bước, họ đã không phải là họ, tôi đã không là tôi, ai mà biết được, duyên phận luôn huyền ảo kỳ diệu như thế đấy.

Tôi còn nhớ đó là mùa hè năm ba đại học, trên chiếc máy vi tính cũ kỹ, tôi đã viết nên sự trùng phùng của họ, viết đến mười mấy lần, cuối cùng tôi đã hài lòng, họ cũng hài lòng.

Tôi còn nhớ khi đứng xếp hàng trước phòng máy của trường, không đợi được nữa, thế là lấy giấy viết những tình tiết ra trước, chỉ sợ linh cảm đột ngột biến mất.

Tôi còn nhớ lúc đi học họ cũng chưa bao giờ an phận, cứ xuất hiện mãi trong đầu tôi, khiến tôi đành phải làm một học sinh không chăm chỉ, viết tên họ lên quyển vở hết lần này đến lần khác, mới có thể bình yên sau khi đã được giải tỏa.

Trong một tích tắc tôi bỗng thấy chơi vơi.

Giống như chỉ trong chớp mắt, nhưng đã xa xôi lắm rồi.

Thời gian đúng là thứ tàn khốc nhất, nhưng cũng kỳ diệu nhất thế gian.

Bắt đầu từ khi viết câu chuyện này, đến bây giờ, đã qua bảy năm rồi, thời gian chia tay Dĩ Thâm và Mặc Sênh đã dài quá rồi.

Hi, Dĩ Thâm Mặc Sênh, lại gặp nhau rồi.

Có điều lại phải chia tay nhau.

Nhưng tôi nghĩ, đi mãi đi mãi, trong dòng người tấp nập, chúng tôi nhất định sẽ còn gặp lại.

Cố Mạn,

Tháng 11 năm 2010

Ngoại truyện 1 : Giáng sinh làm gì cho vui ?

Giáng Sinh, Thành phố A rất náo nhiệt, Dĩ Thâm lại buồn bực.

Mấy hôm trước Dĩ Thâm phải đi công tác, hôm nay vừa về nhà đã bị Mặc Sênh kéo đi siêu thị. Tối thứ bảy, mai là chủ nhật, rõ ràng là thời điểm tốt để mài mòn một thứ thể lực nào đó, tại sao lại cứ phải đi siêu thị?

Ừ, tuy dạo phố cũng là mài mòn thể lực…

Dĩ Thâm đẩy xe, Mặc Sênh ném đồ đạc vào đó. Lúc đi ngang khu vật dụng trang trí phòng ngủ, Mặc Sênh nhớ ra cần phải thay tấm ra trải giường nhà mình rồi.

Thế là cúi người xuống chọn.

Dĩ Thâm trước giờ không tham dự vào những chuyện nhỏ nhặt này, nên Mặc Sênh hoàn toàn chọn lựa dựa theo sở thích của mình.

Màu xanh da trời hoa văn màu ngà.

Chọn cái này vậy.


Đọc tiếp: Bên Nhau Trọn Đời - Phần 15

Truyen teen Bên Nhau Trọn Đời
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com