Cô vẫn giữ cung cách khách sáo khi nói chuyện với tôi. Gặp gỡ nhiều, tôi hiểu hơn về cô. Cô có tên thật khá đẹp nhưng yêu cầu tôi gọi bằng Mộc, nhiều người gọi cô như thế vì nét tự nhiên mộc mạc trong phong cách của cô, hơn nữa cô mạng Mộc. Cô tốt nghiệp trường văn hóa, nhưng không làm việc gì cụ thể. Cô từng chìa cho tôi xem rất nhiều giấy giới thiệu là cộng tác viên của các tổ chức từ thiện, phi chính phủ, phi kinh tế hoặc là phóng viên của vài tờ báo đậm tính thương mại. Cô thổ lộ rằng mệt mỏi với cái xã hội tôn thờ đồng tiền này, hụt hơi chạy theo nó nhưng không dám bỏ cuộc. Dân chơi gọi cô là "Nửa mùa", dân không chơi cũng dè bỉu cô "Nửa mùa", nhưng cô lại hào hứng nhận cái danh hiệu đó cho mình:
- Nửa mùa cũng đâu có sao, chẳng ai nhận thấy người nửa mùa như em là pha trộn một cách hài hòa truyền thống và hiện đại cả.
- nụ cười mộc mạc trên môi cô - em hài lòng với cái cái kiểu nửa mùa của mình.
- Anh thấy em lạ đấy chứ? Không giống ai, phong cách của em rất hay.
- Nghĩa là anh cũng thấy thích em? - Cô hỏi làm tôi bối rối - Ah... Uhm... Thì anh quý mến em như một người bạn.
- Thực tế lúc đó trong lòng tôi dâng lên những gợn sóng thương xót. Mộc cố gắng giữ lại những nét chân chất giản dị trong cái xã hội nháo nhào hội nhập này. Coi cô là bạn tôi không ngại đưa cô về thăm nhà mình. Cô nói cả đời mơ ước và phấn đấu cũng không chạm vào cuộc sống tiện nghi giống tôi. Mộc có tin nhắn, ngỏ ý phiền laptop của tôi để gửi tài liệu, nhìn thấy bức ảnh phong cách black&white của em phủ kín màn hình cô quay sang nói với tôi:
- Người yêu anh có đôi mắt đẹp thật! - Uh, cô ấy giống như một thiên thần - tôi mơ màng đầy vẻ tự hào - thuần khiết, nhẹ nhàng,...
- thoáng nét buồn qua ánh mắt Mộc, tôi chuyển đề tài - Hiện bạn trai của em đâu? - Em có rất nhiều bạn trai, nhưng mối quan hệ cũng nửa mùa như em vậy, chẳng thể nào rõ ràng được.
- Anh không hiểu? - Nghĩa là chỉ thinh thích chứ chưa yêu, nghĩa là chỉ dự định chứ chưa thực hiện, kiểu như 1 con thuyền lênh đênh với quá nhiều chỗ neo đậu nhưng không thể cập bến... chỉ cần hiểu đại khái thế thôi ạ! - Hay tại em kén chọn quá? - Em không hề kén chọn. Nói chung cũng chẳng hiểu tại sao... Tôi biết với một người như Mộc, sẽ khó định vị mình với một điểm tựa nào đó. Chẳng phải đã có lần cô đùa rằng mình chuyên đi săn các đại gia chạy xế hộp rồi sao? Đơn giản họ trả tiền để được lên báo còn cô thì hưởng hoa hồng. Tôi không có ý định thông qua cô để quảng cáo mình, nhưng cô vẫn đi cùng tôi.
- Anh mạng Thủy, em chơi với anh sẽ tốt cho em.
- Mộc thẳng thắn và thản nhiên - Hy vọng em cảm thấy tốt, nhưng e là anh không giúp được cho em thôi.
- Có những sự giúp đỡ đâu nhất thiết phải hữu hình... Tôi phải nằm viện vì mổ ruột thừa. Cha mẹ già ở Sài Gòn, những người họ hàng lại chưa đủ thân thiết để làm phiền, em có lẽ đang mùa thi,... Chỉ có Mộc ra vào bệnh viện chăm sóc tôi. Cô không nói nhiều, lặng lẽ thực hiện những ý muốn của tôi, cô bộc bạch: "Em không biết cách an ủi người khác. Thấy nó sao sao ấy. Anh cần gì thì cứ nói cho em biết...". Nói những lời hoa mỹ đều không phải là tính cách của tôi hay Mộc nên tất cả cứ trôi đi trong lặng lẽ. Tôi mang ơn Mộc trong lòng. Mấy tháng rồi chưa trở lại Sài Gòn thăm em. Nhiều lúc thoáng bâng quơ, yêu một người con gái ở xa và bên cạnh thường xuyên có một người con gái khác. Nên thoảng có những lúc lòng chợt vẩn vơ. Thiệt thòi cho cả em, thiệt thòi cho cả Mộc. Trái tim tôi bị kéo giãn ra bởi sự hoang mang. *** Bạn làm ăn của tôi già trẻ có đủ. Số ít tỏ ra tử tế, đa phần đều ham thích "thịt tươi" ôm ấp. Những vụ giao thương thường tổ chức ở những phòng nhậu Vip kín đáo, nhà hàng Karaoke hoặc dịch vụ massage cao cấp. Những nơi đó luôn có các cô đào lả lướt váy satin quệt đất nhưng khuôn ngực thì lồ lộ khêu gợi và ăn nói đầy dâm dật khiêu khích. Tôi không khinh thường các cô gái làm nghề đưa đẩy thân xác đó. Nhưng thực sự tôi không thích, đó là 1 cảm giác lờm lợm, không tình cảm, nên hiếm khi nào tôi để cho 1 em gái ngồi hầu mình. Thường thì tôi kiếm cớ chỉ thích ngồi trò chuyện với gã má mì điệu chảy nhớt, gã thường phải lăng xăng điều đào, nên tôi phần nào tránh được cảnh chung đụng với các cô gái sống trong mặt trái của xã hội này. Từ khi quen Mộc, cô trở thành lá chắn cho tôi. Trong những cuộc ăn nhậu với đối tác, tôi luôn dẫn Mộc theo cùng. Một đêm muộn, tôi chở Mộc về ngõ nhỏ phố Khâm Thiên. Dừng xe nhìn Mộc đi khuất vào ngõ nhỏ. Khi bóng dáng cô đã hút vào bóng tối, tôi nhấn ga hướng về căn nhà của mình. Chưa được bao xa, điện thoại của tôi rung lên, màn hình sáng tên Mộc. Tôi bấm từ chối và gọi lại cho Mộc.
- Em không vào được nhà, chắc ngồi ở cổng chờ trời sáng quá. Tự nhiên thấy hoang mang nên mới gọi cho anh.
- Em đi ra đầu ngõ đi, anh quay lại liền.
- Thôi em không sao đâu. Anh cứ về đi! - Không được. Ra đầu ngõ chờ anh đi... Tôi quay xe lại, không thấy bóng Mộc đâu. Tôi gọi vào số cô. Tín hiệu không trả lời và tôi nhìn thấy cô đang lững thững bước ra. Tôi hỏi cô có muốn về nhà tôi không? Cô nói là muốn, nhưng cách tốt nhất là cô không về để tránh thị phi và không muốn làm biến dạng tình bạn của chúng tôi. Tôi tìm cho cô 1 nhà nghỉ sạch sẽ, nhưng cô sơ sẩy quên chiếc túi xách ở nhà chìa khóa hay giấy tờ tùy thân đều không mang theo. Tôi để chứng minh thư của mình lại, trả trước tiền phòng rồi ra về. Sáng hôm sau tôi qua đón Mộc. Ngồi yên trên xe đợi cô xuống. Cô đưa trả chứng minh thư, tôi cầm để luôn vào hộp đựng đồ ngày chỗ cần số, rồi lái xe đưa cô về nhà. Mộc là người con gái nghiêm túc - tôi nghĩ thế và thấy kết bạn với cô là một việc xứng đáng. *** Một tuần trôi qua, chiều thứ 7 tôi đưa Mộc về căn hộ của mình để cô cùng bà giúp việc nấu vài món ăn cho khác không khí quán xá mọi khi, và tôi cũng bớt cảm giác nhạt nhẽo khi ăn cơm 1 mình. Mộc nhanh nhẹn đi vào bếp. Tôi lên lầu, mở cửa căn phòng của mình bước vào. Một đôi tay con gái thon nhỏ từ sau cánh cửa vươn ra bịt lấy mắt tôi. Mùi hương thoang thoảng quen. Là em.
- Đoán xem ai nè? - Em cố tình nói méo giọng.
- Là một thiên thần từ phương Nam bay đến...
- Ư... Hông chơi nữa. Anh phải nói là "không biết" cho thú vị chứ! - Thì anh có nói tên em đâu. Em ôm chầm lấy tôi, rồi bất chợt buông tay, vẻ mặt đầy âu lo:
- Đâu rồi? Cho em xem vết mổ của anh cái nào! Ghét cái ruột thừa ghê cơ, làm anh của em phải đau, phải nằm viện, phải bị mổ, bi giờ thì có sẹo nữa. Huhuh - Chút nữa xem được không em? Mà sao em không báo trước để anh ra sân bay đón? - Em muốn làm anh bất ngờ mà lị...
- Gan em to quá! Chưa ra Hà Nội bao giờ mà dám đi 1 mình, nhỡ lạc thì sao? - Nếu lạc thì em sẽ gọi điện cho anh - Nhỡ bị bắt cóc thì sao? - Thì em sẽ nói bọn bắt cóc gọi điện cho anh đòi tiền chuộc... hihi... Tôi ôm lấy em, xoa đầu thiên thần đáng yêu của mình. Lúc đó nghe tiếng bước chân đi nhẹ xuống cầu thang. Một lúc sau bà giúp việc lên mời tôi và em xuống ăn cơm. Không thấy bóng dáng Mộc đâu cả. Tôi hỏi bà giúp việc, bà trả lời kín đáo cô ấy đã xin phép về rồi. Có lẽ Mộc không muốn tôi phải khó xử. *** Ngày nghỉ tôi tắt di động. Đưa em đi thăm khắp thủ đô. Em cứ ríu rít như chú chim sẻ mùa xuân, tung tăng chụp hình 2 đứa. Nhìn em chẳng khác nào cánh bướm xinh đẹp chập chờn bay lượn tô điểm cho phong cảnh êm dịu đất Hà thành này. Mong sao mau đến ngày em tốt nghiệp để tôi có thể đưa em về bên cuộc sống độc thân của mình. Tôi sẽ hết đơn lẻ, trái tim thôi bị kéo dãn bởi sự xa cách. Sáng sớm ngày đầu tuần, tôi đưa em ra sân bay Nội Bài, đến trạm thu phí tôi nhờ em lấy hộ chiếc vé trong hộp đựng đồ (Tôi thường không mang theo tiền lẻ nên hay mua sẵn cả xấp vé cầu đường cho đỡ lách cách). Em nhanh nhảu lấy cho tôi, song đến lúc đóng nắp hộp lại bất chợt luống cuống. Ra đến sân bay em trầm tư hẳn đi, đôi mắt trong veo như nước hồ thu của em khảm buồn. Tôi bịn rịn ở bên em cho đến khi cận giờ vào phòng cách ly mới quay gót trở ra. Tôi thẫn thờ đứng ở sân bay cho đến khi phi cơ bay vút lên nền trời xanh thẳm, mang em của tôi trở về phương Nam. Lòng hẫng một khoảng không. *** Mộc vẫn lặng lẽ là một người bạn tốt của tôi. Là lá chắn giúp tôi giữ mình, tuy nhiên không thấy cô hỏi tôi bất cứ điều gì về chuyện tình cảm cả. Em thưa dần những cuộc điện thoại và blog phơi mốc meo trên không gian mạng. Vài tháng nữa em sẽ tốt nghiệp nên chắc là rất bận bịu. Mỗi lần tôi gọi điện, nghe giọng em rất mệt mỏi và thường hẹn tôi lúc khác gọi lại. Rồi em nhắn cho tôi đầy yêu thương: "Nhớ anh nhiều nhưng chẳng nói. Nói ra nhiều cũng vậy mà thôi...". Giá như tôi không quá tham vọng cho sự nghiệp của mình, thì có lẽ giờ đây tôi đã ở bên cạnh em, phần nào làm tiêu tan bớt mệt nhọc cho em. Thương em bao nhiêu, tôi dằn vặt tâm trạng mình bấy nhiêu. Nỗi nhớ quện với lo lắng nát nhừ. Ngày em tốt nghiệp. Tôi dẹp bỏ hết mọi công việc bay vào Sài Gòn chúc mừng em và suy tính một kế hoạch đưa em ra Hà Nội sống. Tôi sắp sẵn trong đầu mình bài diễn văn để thuyết phục gia đình em. Có em ở bên đời sống của tôi chắc chắn sẽ hoàn hảo. Tôi không báo trước cho em biết, tôi cũng muốn tạo cho em những điều bất ngờ. *** Tôi đón em ở khuôn viên trường náo nhiệt với bó hoa hồng rực rỡ trên tay. Chấm dứt cuộc đời sinh viên, em có vẻ tĩnh lặng hơn và gầy đi rất nhiều. Mùa xuân giữa mùa hè bức bối, nóng nảy. Tôi vùi mình vào công việc, ít tiếp khách và không còn nhiều những buổi tụ tập bạn bè. Thấy cuộc sống của mình sao mà mệt mỏi chán chường. Thỉnh thoảng tôi lầm lũi ở 1 góc quán bar uống rượu, chạnh lòng: "Em đang hạnh phúc chăng?". Có lần đầu óc tôi chếnh choáng men cay, bất chợt thoảng lên bóng hình của Mộc. Từ ngày trở về tôi chưa hề gặp Mộc, cú shock quá lớn khiến tôi quên mất mình có một người bạn lặng lẽ. Tôi gọi điện cho cô. Đầu máy bên kia là giọng của một người già: "Cháu nó đã mất cách đây nửa tháng do nhảy xuống sông cứu 1 đứa bé...". Tôi chết lặng, như trần nhà sập xuống đầu mình. Mộc chết rồi sao? Mộc không còn sống nữa sao? Chẳng lẽ Mộc cũng bỏ tôi đi không nói 1 lời nào sao? Chỉ trong một thời gian ngắn tôi mất đi người mình yêu thương nhất và người bạn đáng trân trọng nhất. Phải chăng chỉ là cơn ác mộng? Tôi buông lơi chiếc di động và nốc rượu như điên. Uống để thấy rằng mình đang tỉnh trong cơn say. Uống để mình say mềm ra, đến lúc tỉnh giấc sẽ chỉ thấy những chuyện đã qua là giấc mộng. Hai người con gái đều đã ra đi. Tôi ở đây một mình trong cơn say. Cô độc đến bàng hoàng. *** Ngày nghỉ tôi lái xe về Thái Nguyên viếng nơi an nghỉ của Mộc. Nấm mồ nhỏ của Mộc vương vãi những vòng hoa trắng lụi tàn. Tôi đặt lên mộ cô một bó cúc trắng, thắp nén hương chào linh hồn cô. Mộc đã về thiên đường vài tuần giờ tôi mới tới chào cô được. Tôi là một người bạn tồi, một kẻ thất bại trong cuộc sống hỗn loạn này. Mẹ Mộc kể, cô theo tổ chức từ thiện đi khám bệnh cho trẻ em nghèo ở 1 huyện thuộc Thái Bình, do nhảy xuống sông cứu 1 em bé bị dòng nước xoáy cuốn mà cô bị chết đuối. Mẹ cô khóc mãi, cô bơi đâu có giỏi, nhưng cô vẫn dám đánh đổi sự dũng cảm và sinh mạng của mình để cứu một sinh mạng khác. Mộc có lẽ đã ra đi thanh thản vì cô đã sống rất tốt khi luôn là chính bản thân mình. Cho đến khi trở thành 1 ông lão chống gậy bước xuống hố, Mộc sẽ vẫn hiện diện trong tâm trí tôi. Yên nghỉ nhé Mộc. *** Trên đường trở về thành phố, tôi nhận được tin nhắn từ em: "Em sắp bay qua Mỹ. Có lẽ anh trách em không nói rõ lý do mình chia tay, nên em đã gửi email cho anh. Hãy đọc nhé! Chào anh!". Tôi bấm phím gọi lại, định nói với em những lời chúc cuối nhưng đầu bên kia vang lên giọng nói công thức của tổng đài: "Thuê bao quý khách...". Vậy là em đã đi, đi thật xa khỏi cuộc sống của tôi. Buổi tối, tôi check mail, và em đã viết: "Nhớ anh nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi... Trong những tháng ngày qua, em đã dằn vặt thật nhiều, đã đau khổ thật nhiều, tưởng mình có thể chết đi được. Cho đến giờ em vẫn luôn luôn nhớ anh, nhớ về tình yêu của chúng mình. Em đã nghe hàng ngàn lần "Bài Không Tên Cuối Cùng" để nghiệm về con đường mình lựa chọn đúng hay sai? Chắc anh trách em ham giàu phụ bạc? Thực lòng em không có ham muốn đổi đời ở 1 đất nước xa lạ. Em chỉ đang chạy trốn khỏi thực tại của mình, để quên đi tình yêu thánh thiện giữa anh và em. Em cũng không hiểu tại sao mình nghĩ như thế, hay hành động như thế mà không để cho anh cơ hội giải thích nào... Nhưng từ lúc em đặt chân lên máy bay rời xa Hà Nội khi ra thăm anh thì tình yêu thánh thiện của chúng ta đã đổ sập và vỡ nát mà không cách gì hàn gắn nổi. Em đã mơ mộng, ảo tưởng quá nhiều. Em còn quá non nớt nên mới tin tưởng rằng trên đời vẫn tồn tại những tình yêu trong sáng, thánh thiện. Có lẽ tại em ngốc, nên bao năm cứ ngơ ngác thần thánh tình yêu, thần thánh linh hồn, thần thánh những điều đã không thuộc về mình từ rất lâu... Em tiếc cho em, tiếc cho tình chúng ta và hoàn toàn không muốn mình trở thành một kẻ mù quáng hoặc nhẫn tâm giành giật hạnh phúc của người khác. Cho nên em đã quyết định lặng lẽ rời xa anh mà không cần bất cứ lời giải thích nào. Em lấy một người đàn ông cũng chỉ vì một người đàn ông... Anh còn nhớ lúc đưa em ra sân bay, ngang qua trạm thu phí không? Giây phút em mở hộp đựng đồ lấy giúp anh tấm vé cũng chính là lúc linh hồn em kiệt quệ ngã gục. Em đã nhìn thấy trên chứng minh thư của anh có dán một mẩu giấy nhỏ ghi: P402. Vậy mà từ lúc em đứng trên lầu nhìn thấy anh đưa một cô gái về nhà em vẫn ngây thơ nghĩ rằng cô ấy chỉ đơn thuần là 1 người bạn nào đó của anh. Anh có người con gái khác ở bên cạnh và anh đã thuộc về cô ấy. Bao năm chúng mình yêu nhau, anh luôn giữ gìn cho tình cảm trong sáng của hai đứa. Vậy tại sao anh không giữ gìn được cho cô ấy? Nếu như em vẫn khăng khăng giữ anh bên mình thì hẳn đã có một người con gái khác chịu sự khổ đau, mất mát nơi tuổi thanh xuân...." Tôi không đọc được những gì em viết tiếp theo nữa. Tôi ngồi câm lặng bên màn hình, đôi mắt trống rỗng nhìn vào hư không. Hiểu lầm và không giải thích khiến tôi và em lạc mất nhau trong cuộc đời này. Giá như tôi chưa bao giờ hát mãi bản "Không tên cuối cùng" để tự nhắc lòng mình luôn phải biết cách nói lời yêu, nhớ thương để giữ gìn tình cảm của mình thì có lẽ giờ đây em đã ở bên tôi trong hạnh phúc. Chính sự im lặng đã giết chết tình yêu của chúng tôi, nhấn chìm cả hai trong tuyệt vọng khổ đau. Tình đã mất, người cũng đi mất rồi. Ở hai phương trời đâu ai thanh thản. *** Tôi gửi vào blog mốc meo, đơn lẻ của em hai câu thơ: "Tình yêu vốn mong manh như lá cỏ Nên suốt đời ta lạc mất nhau..." Nếu em còn quay trở lại, anh chỉ muốn nói một câu duy nhất: "Cho đến tận lúc em rời xa, chưa bao giờ anh phản bội tình yêu của em". Anh sẽ vẫn nhớ em, Và ru lòng mình trong thanh thản.
Nguồn: 15giay. xtgem. com
Viết tặng "ngừi iu" online... hihi ~~~ *** - Bạn hiền! Chúng ta yêu nhau được không? Tất nhiên là chỉ trên mạng thôi...
- Okie, nghe có vẻ hay hay đấy, từ giờ gọi nhau là "ngừi iu" nhé! - Mình nói thật đấy, không đùa đâu...
- K cũng đâu có đùa, thiệt mà... hihi... Vậy là yêu nhau online. Cô gái ấy tôi chưa gặp bao giờ. Song cô bộc lộ hầu như tất cả về bản thân mình trên một trang blog Việt: tính cách, suy nghĩ, tình cảm, gia đình, bạn bè, công việc, lối sống,... Cô khá thú vị trong mạng ảo nên friends list hơi nhiều. Tôi tò mò muốn kết bạn cùng. Đúng thời điểm đó cô ấy vướng vào 1 hay 2 scandal trên mạng, những entry nảy lửa nhưng u tối rải tràn blog nối tiếp những comment xúc phạm, tổn thương nhau... Cô từ bỏ cuộc chiến đó, khi những đối thủ của mình cũng tỏ vẻ mệt mỏi, và từ bỏ luôn cả trang web mà cô đã từng gửi gắm biết bao nỗi lòng, trăn trở, buồn vui,... cô niêm phong căn nhà tâm hồn thứ 2 của mình. Trước khi chuyển nhà cô để lại dòng địa chỉ trên Y!360. Tôi tìm cô trên Yahoo, rồi chat với nhau. Cảm thấy cô còn hụt hẫng và chưa thể quên chuyện cũ, tôi chia sẻ và động viên cô bình thản với những biến cố trên mạng. Cô cười ngất: Chuyện nhỏ mà... Cô bằng tuổi tôi, cũng cung Thiên Bình, mà tôi biết con người Thiên Bình luôn chất chứa sự đối kháng, mâu thuẫn để tìm kiếm một sự cân bằng. Hàng ngày nick cô online từ sáng tới chiều muộn (trừ nghỉ lễ). Tuy nhiên không phải lúc nào tôi cần người trò truyện là có thể chat với cô. Cô là copywriter nên công việc bận với những ý tưởng của mình. Có khi tôi đang hăm hở gõ thì bên cô im bặt, tôi la ầm ĩ lên rằng bị cô bỏ quên thì cũng phải 10phút sau mới thấy cô trả lời. Nhiều lúc ngồi trước màn hình nhìn cái nick sáng của cô mà tôi thấy oải. *** - Sao dễ dàng chấp nhận làm người yêu của anh vậy? - tôi cắc cớ hỏi cô, biết đâu với ai đó cô cũng như vậy.
- Thấy chuyện này cũng hay hay mà...
- cô nhanh chóng gõ trả lời tôi.
- Anh không thích lý do đó! - cô gái này ngộ ghê thấy hay hay thì ai cũng nhận lời yêu được à? - Em phải viết báo cáo rồi, chat sau héng! - hơ, chuồn nhanh thế... mỗi lần hỏi chuyện gì đó cô không muốn trả lời lại lấy lý do đi họp, viết báo cáo,... chán! Cô kể cuộc sống rất tẻ nhạt, ngoài công việc ra cô chẳng làm gì nữa, muốn bứt phá, làm những điều mình thích nhưng phải làm việc để kiếm tiền, mà hiện tại thì mức lương của cô khá ổn, nên cô an phận với lập trình chán ngắt của mình. Tuy nhiên cô lại mâu thuẫn rằng mình là 1 kẻ lông bông, gia đình ở xa, một mình bonchen giữa thành phố xô bồ, ngành quảng cáo thì dễ thay đổi, không biết bao giờ cô mới có một cuộc sống ổn định. Lần đó tôi chat với cô trong niềm xúc cảm dâng trào...
- Anh cần 1 sự ổn định, vì hiện tại anh rất hoang mang, không biết mục đích của mình là gì nữa? Hiện tại làm anh chán nản, anh muốn bỏ học trở về Việt Nam...
- Anh cố gắng học tiếp đi, nghề của anh bằng cấp càng cao thì càng dễ thăng tiến...
- Thực ra anh cần... mà thôi không nói nữa.
- Anh cần gì? Một điểm tựa, một chỗ dựa tinh thần? Cứ chia sẻ với em! - Cuộc sống của em lông bông, mà anh cần sự ổn định. Anh thực sự rất cần... em hiểu không? - Hôm nay anh bị sao vậy? Chúng ta chỉ yêu nhau qua mạng thôi mà! - Tại sao em lại coi đó như một trò chơi? Tại sao em không nghĩ rằng chúng ta sẽ có 1 kết thúc hạnh phúc? - Anh nghĩ rằng em trông chờ điều gì? Rằng em ảo tưởng sau này anh trở về Việt Nam chúng ta yêu nhau thật và kết hôn sao? - Đúng! Sao em không hy vọng? - Okie! Tết anh về cầu hôn em đi, em sẽ là chỗ dựa tinh thần ổn định cho anh. Anh cứ việc học thạc sỹ, tiến sỹ,... em sẽ chờ... Tôi choáng. Tôi lung lay. Cô ấy đùa hay thật? Cô ấy biết gì về tôi mà nói đơn giản như thế? Phút bốc đồng của tôi thoáng chốc biến thành sự bỡn cợt? Khi nhận lời yêu trên mạng, tôi tìm hiểu về cô, rất nhiều, rất kỹ. Cô chỉ trả lời những thắc mắc của tôi mà tuyệt nhiên không hỏi bất cứ câu nào. Dường như cô không muốn biết bất cứ điều gì về tôi. Tôi send cho cô những trăn trở trong lòng, nhận được 1 câu huề vốn: "Chưa đến lúc cần tìm hiểu".
- Em biết gì về anh mà coi mọi chuyện đơn giản thế? Tại sao em lại chấp nhận anh? Đừng nói em thấy hay hay nữa nhé...
- Thứ nhất: coi hình của anh trên blog, anh không xấu trai, chấm được điểm ngoại hình. Thứ hai: anh cố gắng hiểu em, nên anh quan tâm đến em, chấm được điểm tình cảm. Thứ ba: Anh có thể đi du học, nghĩa là gia đình anh không nghèo và anh có chí cầu tiến, chấm được điểm gia thế và năng lực. Thứ tư: vì chính bản thân em cũng thấy chuyện này hay hay... chấm được điểm khách quan.
- Bó tay! - Cô ấy trả lời tôi bằng những luận cứ như thế đấy, rạch ròi, chẳng chút e dè. Tôi nói cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Bởi tôi không hề đùa. Nhưng thực chất tôi thấy câu chuyện quá lố theo hướng hài hước mất rồi. Một cô gái chuyện gì cũng coi là "nhỏ" và "đơn giản" thì chắc cũng chẳng buồn, chẳng giận nếu tôi có lỡ đùa. Huống hồ tôi muốn kết bạn với cô ấy chỉ vì câu tự bạch "Tôi là một kẻ Vô Tâm, nhưng chính vì Vô Tâm nên không - thể - quên được những gì đã Để Tâm !!!". Cô sẽ không "Để Tâm" với câu chuyện của tôi. Song tôi bắt đầu nung nấu ý định khi nào về Việt Nam nhất định sẽ gặp cô gái "Vô Tâm" ấy. *** Tôi là 1 giảng viên đại học, mặc dù mới 24 tuổi. Hiện tôi đang du học 2 năm bên Thái, và có thể học xong ở Thái Lan, Trung Quốc là đất nước tôi tiếp tục sự nghiệp học tập của mình. Tôi thấy mình được nhiều người ngưỡng mộ, lời nói của tôi có trọng lượng trong bất cứ đám đông nào. Song cũng vì thế mọi người hành xử với tôi rất khách sáo. Tuổi trẻ của tôi cứ như bị đánh mất, bởi không lúc nào tôi được sống hồn nhiên với đồng loại được. Đạo mạo, mực thước đóng khung vào con người tôi... Tôi muốn thoải mái như mọi người vậy mà quá khó. Nên tôi tìm đến những người bạn ảo, để phần nào sống đúng với bản chất mình. Cô chỉ là một trong một số những người bạn ảo tôi cảm thấy thân thiết được trên mạng. Xa quê hương, tôi cô đơn, buồn chán, nhiều lúc chỉ muốn vứt bỏ tất cả trở về nước. Có thời gian tôi thường xuyên gọi điện cho cô, nghe cái giọng con gái xứ Bắc nằng nặng thấy hay hay, tôi nhại lại để chọc cô. Song có vẻ cô không thích nghe điện thoại nhiều hoặc do sóng kém nên cô hay lầm bẩm "Chẳng nghe rõ gì cả, thôi lúc khác anh gọi đi...". Tôi hạn chế không gọi cho cô nữa. Thực tế, vì nỗi buồn với 1 người con gái khác mà tôi tìm cô trút bầu tâm sự. Đó là người tôi đã từng đính hôn nhưng bây giờ lại đang rời xa tôi. Người con gái của tôi đã phải khóc mà tôi thì lại không thể lau những giọt nước mắt rơi mặn đắng của người mình yêu... Tôi đi du học cũng là để chạy trốn cái thực tại phũ phàng của mình. Và rồi tôi mông lung không viết lựa chọn của mình đúng hay sai? Tôi không biết lối nào mình nên đi nữa... Tôi muốn thoát khỏi đau khổ ái tình thì lại chui đầu vào một mớ bòng bong khác, khiến tôi rối mù. Giá như tôi vô tâm được... Quá khứ và hiện tại nhập nhằng, tôi bị kẹp chân nên chẳng thể nhảy đến một tương lai tươi sáng như mong muốn. Ngày cuối tuần, tôi nhắn cho cô gái vô tâm "Mình đang rất bế tắc, mình thấy mình chỉ là một kẻ hèn hạ đốn mạt, mình không xứng đáng là người yêu của K dù chỉ trên mạng. Mình xin lỗi K, chúng ta bắt đầu lại tình bạn nhé, và xin đừng hỏi mình tại vì sao?...". Cô không nhắn lại cho đến khi tôi click chuột vào chat với cô. Chúng tôi không xưng hô "anh - em" nữa, cô chỉ hỏi "có chuyện gì không ổn à?" rồi sau đó chúng tôi nói vu vơ những chuyện trên trời dưới bể... như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đúng là cô không hề "để tâm" thật! Là bạn thì những đùa cợt, hài hước đã tiêu biến nhanh chóng. *** Tôi về nước, lúc thảnh thơi gọi điện hẹn gặp cô gái vô tâm ở quán café. Cô ít nói và không sôi nổi như trên mạng. Lặng lẽ uống nước và nghe tôi kể chuyện, thỉnh thoảng mắt cô nhìn mông lung xa xa. Khi chẳng biết nói gì, kể gì cho cô nghe nữa, chúng tôi đều im lặng, cô gợi ý về. Trong lúc đợi tính tiền cô nói đã qua thời tuổi trẻ, nên giờ chỉ chiêm nghiệm cuộc sống với thái độ điềm tĩnh thôi, vì vậy một người bị đóng khung mô phạm và khao khát được thoải mái vô tư như tôi chắc không thích kiểu tính cách của cô. Tôi cười một cách xã giao: người sống nội tâm như cô sẽ dễ chia sẻ với tôi hơn, tôi mong sẽ giữ được tình bạn online với cô lâu nhất có thể. Cô cũng cười, khuôn mặt man mác tỏa sương, hình ảnh cô trước mặt tôi tự nhiên mờ dần, mờ như ảo ảnh và tan biến... tôi ngỡ ngàng, tôi bâng khuâng, thoáng chút lưu luyến... tôi rời khỏi quán café và trở về nhà. Trời không có nắng, hắt hiu những âm điệu buồn, tất cả thế giới chòng chành trong đồng tử của tôi. Màn đêm buông xuống tôi ngủ một giấc thật dài. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn ở Thái Lan. Tôi vẫn chưa trở về nước lần nào từ khi bắt đầu đi du học. Hóa ra là giấc mơ, mở YM, thấy nick cô online, tôi click vào, rồi ngần ngừ: Chắc cô ấy đang bận, thôi mình không làm phiền cô nữa. Tôi đóng cửa sổ chat và lôi sách vở ra học. Tôi băn khoăn không biết sắp tới về Việt Nam có nên gặp cô. Mà nên gác chuyện đó lại, bây giờ tôi cần phải học đã!
Nguồn: 15giay. xtgem. com
Chat 1 Người lạ: Hi, làm quen nhé! Keng: Hi, bạn là ai? Sao biết nick tui? Người lạ: Mình nhìn của 1 người bạn. Keng: Ai vậy? Người lạ: Nói bạn cũng không biết đâu. Đồng ý làm quen không? Keng: Okie thôi! Người lạ: Bạn tên gì?
Keng: Keng Người lạ: Không chơi trò biệt danh nhé! Keng: Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp,...ai cũng gọi Keng, quên mất tên thật rồi! Người lạ: Ờ! Vậy thì mình tên là Cốp Keng:
Keng, Cốp, toàn âm thanh không zị chùi! Vui tai đáo để! Người lạ: Ở nhà mình còn có tên Lốp nữa. Lốp Cốp. Có phải bạn cũng có thêm tên Leng nữa không?
Keng: Leng là một mối tình của tui thôi... Hai đứa Leng và Keng tình cờ gặp nhau iu nhau, rùi chia tay... Người lạ: ... Chat 2 Tuấn: Này người yêu! Sao người yêu dễ làm quen thế?
Keng: Nói zị là sao nè?
Tuấn: Lốp Cốp, Leng Keng. Sao mà Keng dễ tính thế? Vậy là lại có thêm một người yêu nữa rồi phải không?
Keng: Chùi ui! Sao người yêu biết? Keng mới chat với Cốp có 1 lần thui mừ! Yêu đương gì?
Tuấn: Hỏi thật nhé! Hiện tại Keng có bao nhiêu người yêu tất cả?
Keng: Tuấn biết thừa là Keng thích yêu nhiều mà! Người yêu ngoài đời thì nhiều lắm (mình yêu hay họ yêu chả biết được), nhưng người yêu online thì chỉ có mỗi mình Tuấn mà thôi!
Tuấn: Sặc!... Té ghế! Chat 3 Keng: Cốp kia! Nói gì với người yêu online của Keng? Để Keng bị giận rùi nè... Huhuhu Cốp: Ơ! Có nói gì đâu!
Keng: Hai người hè nhau ăn hiếp tui... Huhuhu Cốp: Cốp không nói gì thật mà!
Keng: Vậy tại sao lúc Keng hỏi sao biết nick Keng, Cốp không nói là thông qua
Tuấn? Cốp: Keng hỏi ai thôi chứ đâu có hỏi người đó tên gì đâu mà Cốp nói. Keng: Bắt nọn ngôn ngữ à! Giận Cốp luôn! Huhu... Cốp: Thui xin mà! Đừng khóc như thế nữa! Mà hỏi thiệt bộ Keng sợ Tuấn giận lắm à?
Keng: Chứ sao nữa. Tuấn là người yêu online của tui mà. Chat 4 Tuấn: Người yêu bận gì à? Hay lại đang Lốp Cốp nữa?
Keng: Đâu có đâu! Chỉ thỉnh thoảng mới chat với bạn Cốp thui mừ Tuấn: Trời! Bạn Cốp rồi cơ đấy! Thân thiết nhỉ?
Keng: Ai Keng cũng coi là bạn, mỗi Tuấn được làm người yêu thôi đấy!
Tuấn: Thật á?
Keng: Thật mừ! Chắc người yêu thích Keng thật
òy, nên mới ghen tuông như thế phải không?
Tuấn: Àh... Uhm... Ờ... Keng: Người yêu hết chuyện để nói với Keng rồi à?
Tuấn: Keng này! Sao càng ngày khoảng cách giữa chúng mình càng xa thế nhỉ?
Keng: Tự nhiên Keng nhớ ra 1 bài thơ, người yêu đọc nhé! Chúng mình dần trở thành khó hiểu trong nhau Câu chuyện như ấm trà nước thứ 3 nhạt thếch Em vặn vẹo bàn tay - Anh so bờ vai lệch Trái tim chúng mình hai nhịp cứ chênh vênh.
Tuấn: Sặc! Nghe ghê quá, không đọc nữa đâu Keng: Không chịu đâu! Cứ muốn bắt người yêu đọc hết cơ! Có phải thời gian làm hằn những vết nứt không anh?
Những vết nứt sau bao ngày mưa nắng Hạnh phúc bào mòn nụ cười thưa thớt Chỉ những nỗi buồn còn ghim lại trong nhau Tuấn: Thôi, Keng đừng gửi nữa! Sến quá!
Keng: Em chẳng bao giờ tin mình sẽ mất nhau đâu Tình yêu đầu tiên em có được Tình yêu đã một lần làm tim em bị xước Những giọt máu hồng cứ đỏ mãi nhường kia.
Tuấn: Thôi không đọc nữa đâu! Tối người yêu có rảnh không? Đâu rùi nè? Biết ngay mà, cứ lúc cần lại lặn mất tăm. Buzzz Bó tay luôn! Bibi
(10 phút sau) Keng: Sozi người yêu! Keng phải họp brief đột xuất! Người yêu đâu rùi? Quay lại chat với Keng đi! Huhu... Vẫn thấy online cơ mà! Giận Keng nữa rồi sao? Chúng mình dần trở thành khó hiểu trong nhau Cái khó hiểu gợi bao điều mới mẻ Nên anh yêu ơi! Xin đừng lo lắng thế Phiền muộn nào rồi cũng sẽ qua đi Em chỉ sợ một ngày mình cũ kỹ trong nhau Cái cũ kỹ gợi bao điều nhàm chán... Khổ cuối cùng của bài thơ đó! Hix... Tuấn khôngthèm trả lời Keng nữa, một lúc sau thấy sign out ra khỏi YM. Keng buồn hiu hắt. Ôi có thế mà cũng giận được. Gần tan giờ làm một số máy bàn gọi vào di động của Keng - Alo, xin lỗi ai ở đầu dây ạ? - Khụ... khụ... khụ... còn ai nữa chứ? - Sao người yêu lại bị ho vậy? Híc... Ốm à? - Không, đang ở nhà nấu cơm - Eo, người yêu giỏi thế! Có vất vả lắm không? - Mình nấu cho có 2 người ăn thôi mà, nên đơn giản lắm! - Người yêu với ai nữa nè? - Nấu cho ba mẹ mình Keng à! - Ủa! Tuấn không ăn sao? - Không, nên mới hỏi Keng tối có rảnh không đấy chứ! - Keng tối nào mà chả rảnh, trừ những lúc... đi chơi... hihi - Vậy thì khoảng 7h qua cổng trường Sư phạm rùi gọi cho mình nhé! Canh me hết giờ làm, Keng le te chạy về, tắm ù một cái rồi phục trang và phóng xe ra khỏi nhà, đi "hẹn hò" với người yêu online. *** Mỗi lần gặp Tuấn là một lần bất ngờ. Keng luôn nhận được những khám phá thú vị từ những bữa off ngoài đời thực của hai người yêu online. Tuấn biết cách phân tích tâm lý của Keng, như một bác sỹ giải phẫu hiểu rõ từng khối nội tạng bệnh nhân. Keng cũng không phiền lòng bởi luôn tự mãn rằng mình vô tâm chẳng để ý chuyện gì. Lần thứ tư, 2 người gặp nhau để Keng có dịp thực hiện lời hứa mời Tuấn đi ăn là vào 1 buổi trưa. Tuấn nói muốn thay đổi cách thức, chả nhẽ cứ gặp gỡ vào buổi tối hoài. Quá 12h, Tuấn qua công ty đón Keng. Lòng vòng giữa trưa nắng khá lâu, hai người quyết định vào Wrap&Roll ăn món lạ của Việt Nam. Tuấn hỏi Keng nếu ở trong trường hợp người con gái đã đính hôn với mình, Keng sẽ làm gì. Keng hồn nhiên trả lời "sẽ từ bỏ luôn" khi nghe Tuấn kể đã lâu rồi không gặp cô ấy. Vậy là nảy ra một cuộc tranh luận về cái "About me" của Keng: "Tôi là một kẻ Vô tâm, nhưng chính vì vô tâm nên không thể quên được những gì đã để tâm".
- Thực ra Keng sống không hề vô tâm, Keng để tâm đến rất nhiều điều không đáng nhưng lại vô trách nhiệm trong cách giải quyết.
- Nhưng rõ ràng ở trong vị trí đó, nếu là Keng, Keng sẽ quẳng vấn đề đó ra khỏi đầu. Tại sao phải nghĩ khi một người không còn tha thiết với mình? - Một vấn đề lớn như thế, đã nằm trong tâm trí bao nhiêu lâu, mà Keng nói có thể quẳng đi một cách dễ dàng sao? Buông xuôi như Keng chỉ là trốn tránh cách giải quyết. Còn mình khác Keng, mình thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng với vấn đề của mình.
- Ý người yêu là đang nói Keng vô trách nhiệm đúng không? - Không, mình chỉ muốn nói là Keng đang sống không đúng với cái quan niệm của chính mình thôi! - ... Chả bàn cãi chuyện này nữa đâu. Keng sẽ nghĩ về nó sau nhé! - Bao giờ Keng cho người yêu cưới đấy? - Ơ! Keng đâu có quyền gì mà cho phép hay cấm đoán. Trừ khi Tuấn định lấy Keng... hihi...
- Thì thế nên mình mới đang hỏi Keng nè! Keng bối rối, biết là Tuấn đùa, nhưng vẫn thấy sao sao ấy. Lúc về Keng nhờ Tuấn ghé vào bưu điện gửi 1 lá thư. Sau khi mua con tem 800 đồng, Keng không lấy lại 200 tiền thối, mà chạy thẳng ra thùng thư. Vừa nhét lá thư qua khe thì thấy 1 bàn tay chìa tờ 200 ra trước mặt, Keng cười, xua tay: "Dạ thôi, không cần đâu ạ!" rồi quay lưng bỏ đi. Chủ nhân bàn tay đó bám theo Keng khiến cô quay lại nhìn và thấy khuôn mặt méo xệch đầy xúc cảm của Tuấn.
- Bó tay với người yêu thật đấy! Làm lơ mình luôn! Kiểu này nhìn thấy Keng ngoài đường làm sao mà dám gọi cơ chứ? - Híc... Người yêu thông cảm đi, tại bình thường Keng chả bao giờ chú tâm điều gì cả.
- Ôi, người yêu mình tệ quá đi thôi... Trả Keng trước cổng công ty, Tuấn hỏi:
- Lúc nào lại gặp nhau nữa hỉ? Và với lý do gì nhỉ? - Chịu thôi! Hễ thấy nhớ thì phone, thích thì gặp vậy! - Ừ! Chắc thế! Bibi *** Chủ nhật, 15/04/2008, Keng dự buổi Offline của Yahoo Answers tại An Restaurant bên Thanh Đa. Trong lúc đang chờ đợi các thành viên đến, Keng nhận được điện thoại của Tuấn:
- Keng đang ở đâu đấy? - Đang chuẩn bị offline cùng Yahoo.
- Cho mình theo với được hông? - Người yêu qua bên Thanh Đa đi, nhà hàng An bờ sông ngay gần mấy cái nhà chung cư ý! - Ui không biết đâu, Keng ra đón nhé! - Okie, Keng ra đầu đường chờ. Đến nhanh nhé! Keng cùng Tuấn đi vào, chưa kịp giới thiệu thì cậu quản lý Team HCM chạy đến hỏi: "Bạn có phải là Tuấn không?", Keng trố mắt ngạc nhiên: "Ơ sao biết hay zị?", cậu ta trả lời tỉnh bơ: "Cái gì mà tui chẳng biết!". Tuấn không nói gì, chỉ cười cười một cách hiền lành. Keng hồ nghi, chắc là đọc trong blog của mình nên mới biết. Một lát sau, cô bé thư ký mang tờ danh sách đến: "Anh là thành viên mới phải không ạ? Mời anh đóng lệ phí cho buổi offline ạ!". Trong bản danh sách có tên và email của Tuấn. Keng bất ngờ như bị té giếng: "Ơ... ơ... sao tên người yêu lại có sẵn trong đây?", một nụ cười rất chi là độ lượng: "Tớ biết Yahoo trước cả Keng cơ ná!". Giá như đang chat, Keng sẽ gõ 1 dòng: Té ghế toàn tập! có ý đồ gì nữa. Keng chỉ biết nói với Tuấn: "Chắc chuẩn bị cho ra đời tập 3 về Người yêu online quá!". Tuấn không ở lại lâu, khi đồ ăn vừa được bày ra, cậu xin phép về vì có việc. Cô bé thư ký năn nỉ: "Em đã lỡ thu tiền của anh rồi thì anh ở lại ăn chút gì rồi về!". Nhưng Tuấn khước từ trong sự nhũn nhặn. Keng nhõng nhẽo:
- Huhu... hông đồng ý cho người yêu về đâu! Bỏ Keng lại một mình! - Thôi nào! Keng đâu có biết khóc phải không? Mà Keng có nhiều bạn lắm, đâu phải chỉ có mình tớ! - Huhu... nhưng Keng không thích người yêu về! Người yêu ở lại đi...
- Nhưng mình có việc thật mà! Sao tự nhiên Keng tình cảm thế? - Hì hì... giả bộ nhõng nhẽo đó! Dạo này thích làm nũng ghê lắm! Người yêu bận việc thì cứ về đi! Mặc dù Keng không thích người yêu về tẹo nào cả đâu! - Keng ở lại vui với mọi người nhé! Bibi Lần thứ 5 gặp nhau, Tuấn vẫn là một người thú vị với Keng. *** Trước lễ giỗ tổ Hùng Vương một ngày, tối Tuấn gọi điện buôn chuyện với Keng, vẩn vơ mọi nỗi buồn chán vì thành phố nhỏ bé ngột ngạt chẳng biết đi đâu. Keng gợi ý café, Tuấn kêu không thích. Keng đề nghị đi xem phim, Tuấn gạt luôn. Cuối cùng Keng đành chọc: "Hay chúng mình ra công viên ngắm đôi...", Tuấn thật thà: "Chỗ đấy đâu có hợp với bọn mình". Tuấn bảo hay là qua nhà Keng chơi, Keng chối luôn vì ở trọ chung với chủ nhà không mời khách vào được. Tuấn cũng nói dẫn Keng qua nhà chơi không ổn, nhà của ba mẹ thì kỳ vì Keng hổng phải người yêu thực, nhà riêng thì một trai một gái sợ xảy ra vấn đề bất chính, chả nhẽ lại dắt qua nhà cho thuê chơi với những người đi ở trọ. Keng cười sằng sặc: "Ui, đang khoe có nhiều nhà với Keng hử?". Hai người cứ băn khoăn đưa đẩy rằng chẳng biết đi đâu trong cái đô thị rộng nhất nước này cả, thì đột nhiên mất tín hiệu. Keng đợi một phút sau không thấy Tuấn gọi lại bèn bấm số của Tuấn: