Disneyland 1972 Love the old s
Đọc truyện

Phượt trong cơn bão số 1 và chuyện tình cảm của mình - phần 1


Kể sơ hoàn cảnh, mình 21 tuổi, sv năm 3 của 1 trường DH trong TPHCM, học hành tàn tàn. Trong giảng đường DH mình có chơi với 1 nhóm bạn khoảng 10 đứa, nam nữ đủ cả, nhóm bạn này chơi thân với nhau đã từ lâu, mình là người mới, nhưng tụi nó cũng đối xử bình thường, hay ít nhất là tỏ ra bình thường. Nhóm này do 1 bạn nữ tên là P, theo em là xinh, cao 1m67 da trắng dáng chuẩn nhưng mặt ko phải là quá đẹp, dân lx chấm chắc khoảng 6.5/10. P là lớp phó học tập của lớp, là người xây dựng nên nhóm bạn này với tiêu chí là “vừa học vừa chơi”. Hễ khi sắp thi thì cả đám cùng nhau học, rảnh thì cùng nhau đi chơi bời, mình tham gia vì thấy nhóm này…hay hay. Mình là mem mới, tham gia nhóm chỉ vì muốn được học chung (mình học ko giỏi nên cần người kèm) , còn chơi thì...nói thật mình ko thích chơi chung, do tụi nó chơi “trong sáng” lắm (ko uống bia rượu, thuốc lá, massage,…) còn mình thì “trong tối” ko à, nói chung là mình khá “ăn chơi”, là checker bên liên xô, vẫn tuân thủ biện pháp an toàn nhé, các bác hiểu ý mình giùm, kể chi tiết sợ đi luôn cái nick.

Cách đây khoảng 1 tuần, trước khi TV có thông báo bão số 1 sẽ vào TPHCM thì nhóm có bàn là sẽ nhân dịp giỗ tỗ được nghỉ học, nhóm lên khu du lịch sinh thái Bò Cạp Vàng (ở Đồng Nai) chơi vào ngày CN (ngày ¼). Mình làm biếng chả muốn đi vì ko thích bơi lội gì ở đó, lên đó chỉ có nhậu là hay, mà đám này nó có biết nhậu đâu. Nhưng tụi nó cứ nằn nì mình đi, mình cũng sẽ ko đi nếu như P (con lớp phó học tập) ko lên tiếng. Mình thấy P dễ thương nên có cảm tình với P nhất, P cũng chèo kéo mình đi nên mình xiêu lòng, coi như đi 1 lần cho biết Bò cạp vàng nó ra sao. Kế hoạch đi chơi đã lên, chỉ còn chờ tới ngày là khởi hành.

Chuyện chỉ có vậy thôi thì tình cảm của mình đối với P cũng chỉ dừng lại ở mức “quý”, tức là yêu quý hơn bạn bình thường chứ chưa phải là yêu. Cho đến bữa sáng thứ 4 tuần trước (tức là cách bữa nay 5 ngày) thì P bị cô giáo chửi, mình thấy bị chửi như vậy là bình thường, cấp 3 mình bị cô chửi suốt, nhưng đối với P chắc nó shock lắm. 11h trưa tan học, mình về nhà móc điện thoại ra thì thấy 1 cuộc gọi nhỡ của P. Mình gọi lại thì P nói là buồn chuyện hồi sáng bị cô la và ko muốn về nhà, P đang ở trường, rủ mình đi nhậu. Đệch mẹ 12h trưa, 1 con lớp phó học tập ngoan hiền rủ 1 thằng ăn chơi đi nhậu. Nhà đang cúp điện nên mình cũng xách xe quay lại trường, vừa tót lên xe nó thỏ thẻ: nhậu rượu nhé, nhậu bia bụng bự xấu lắm. Rồi xong, đệch mẹ, cả cái quận 3 vào thời điểm đó đang cúp điện, chở nó vào quán ốc ko có quạt hay máy lạnh gì, đã vậy còn uống rượu, nóng vl. Nhưng chả lẽ ta chịu thua đứa con gái sao. P kêu đồ ăn rồi mình kêu 1 chai vodka HN 300ml, 2 đứa uống đều nhau, hết chai thứ 1, P kêu tiếp chai thứ 2 cũng 300ml, 2 đứa quất hết luôn. Lúc này mình nhức đầu muốn ói lắm rồi mà nhìn mặt nó tỉnh bơ. Nó đòi kêu chai thứ 3, mình xoắn lắm rồi nên nói “thôi tui còn lái xe chở P về nữa, uống vậy được rồi”. Nó cũng uh uh dứt lời xong gục xuống bàn nhậu ngủ luôn 1 tiếng đồng hồ, trong thời gian chờ nó thức mình kêu gói con mèo ngồi hút, trong bụng cười thầm: con gái nó lâu say nhưng nó đã say rồi là gục tại trận luôn, còn con trai mau say nhưng mau tỉnh. Mình đang tỉnh lại dần dần còn P thì vừa ngủ vừa luôn miệng than nhức đầu, cho đáng đời cái tội ko biết uống còn sung

1 tiếng sau P tỉnh dậy, lúc này là 4h chiều, vẫn còn than nhức đầu. Kè nó ra khỏi quán nhậu, chở tới quán trà sữa gần đó kêu cho ly nước chanh để giải rượu. 2 đứa ngồi kế nhau, P tựa đầu vào vai mình lim dim. Mình cho nó dựa vào 1 lúc lâu tê cả người nhưng vẫn giữ nguyên tư thế cho nó. 6h tối quán thông báo sắp đóng cửa (mình đếch hiểu quán trà sữa clg mà đóng cửa vào 6h). P nói:


-Nhức đầu quá bạn K ơi
-Chịu khó lên xe tui chở P về, nhà P gần đây à
-P tỉnh ko được.
-2 tiếng đồng hồ P ko hết nhức đầu thì về nhà thôi, đợi tới bao giờ
-Nhưng mà nhức lắm.
-Tui phải làm sao P mới tỉnh đây, tội nghiệp tui lắm P ơi hic hic
-K đánh cho P tỉnh
-Khùng hả, tui sao đánh bạn được.
-Vậy K làm gì đó để P tỉnh đi 

P vừa nói mà đầu vẫn gục lên vai mình, lúc này quán vắng hoe và đã tắt hết đèn để đuổi khách, đếch hiểu thế nào mình mình quay qua hun nó (hun miệng ấy ạ). Hun P khoảng 10s mình dứt ra, P vẫn im re gục đầu trên vai mình:, cảm thấy chưa đã mình quay qua hun thêm 1 phát 10s nữa là 20s. Dứt ra rồi P vẫn còn nằm im re đầu gục trên vai mình. Lúc này mình như chợt tỉnh, mình chơi với nhóm bạn DH này xác định từ đầu là sẽ ko có tình cảm với bất kì ai, do mình và tụi nó là 2 thế giới khác nhau, khác xa hoàn toàn. Mình chơi với tụi nó chỉ vì mình học kém nên cần người giỏi kèm thôi. Vậy mà bây giờ mình đã làm 1 chuyện…dcm dcm dcm dcm, làm sao còn học chung được, làm sao nhìn mặt nhau. Mình lẩm bẩm:
-Bể rồi, bể hết rồi.
P hỏi:
-K nói bể là bể cái gì?

To be continued…các bác ráng chờ, P vừa gọi cho em rủ đi họp nhóm nữa, dự là sẽ có chuyện hay xảy ra, ko vì chuyện này thì mình cũng ngồi viết tiếp rồi, sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể

******************************
Vừa đi với nhóm về. Họp nhóm lần này giúp mình nhận ra chuyện của mình và P rõ ràng hơn, mình xin được kể sau để câu chuyện liền mạch, bây giờ mình tiếp theo phần trước

Mình ậm ờ 1 hồi thì cũng nói thẳng luôn:
-Tui ko muốn có tình cảm với ai trong lớp cả, tui coi như là bạn thôi à
P vẫn im ko nói, mình giục:
-Thôi về P ơi, quán sắp đóng cửa
-Về cái gì, P muốn làm rõ chuyện này rồi về, ko thôi tui ngồi đây hoài luôn
Cũng may lúc đó thằng cha bảo vệ vào nói quán nghỉ làm, lúc đó P mới chịu đứng lên đi về, bước ra khỏi quán tự nhiên P ôm cây cột điện gần đó rồi nói giọng nhựa nhựa:
-P thích cây cột này luôn rồi bạn K ơi (đệch mợ nó mà giật cho phát mình đếch biết đường nào khai với công an luôn)
-P say rồi P, buông cây cột ra đi, đội nón vào rồi mình về
P miễn cưỡng buông ra ko quên nhắc:
-Ngày mai K phải giải thích rõ cho P biết đó nghe.
-ok ok, mai sẽ giải thích (trả lời cho qua chuyện)
Trong lúc chở P về thì P vẫn ngồi dựa đầu vào lưng mình nhưng tay ko ôm, P nói:
-Ngày mai bạn K phải nhắc bạn P về chuyện này nghe chưa
-Ờ ờ ok
-Nếu bạn K ko nhắc thì bạn K sẽ là 1 con chuột
-Ok ok, ko nhắc tui làm con chuột
-Bạn K dễ thương quá à, cái gì cũng nhường bạn P hết
-Vậy hả ? Quá khen.
-K nói chuyện với P mà có dùng chất xám ko vậy, hay là trả lời cho qua chuyện?
-Có chứ, có mà.
-P thấy K thật thà nên mới rủ K đi nhậu để tâm sự (tính của mình có gì nói đó chứ ko phải nói theo kiểu lấy lòng, mình cãi nhau với P mấy lần về mấy cái bài tập rồi, P nói mình là người đầu tiên dám bật lại P, tại bình thường nó học giỏi lắm, nói gì ai cũng nghe, đám kia toàn nghe theo nó, còn mình thì ko, nó nói sai là mình bật ngay)
Xong rồi nó im re cho tới lúc về luôn. Nói thật lúc đó mình chỉ mong chở nó về lẹ lẹ càng tốt, ở nhà còn 1 bài thuyết trình mà hạn chót là 8h tối nay phải gửi mail cho con lớp trưởng, bây giờ là 6h30 rồi mà mình chưa làm cái gì cả, điểm của mình đã thấp mà ăn thêm con 0 nữa chắc chuyển qua trường đời học luôn.

Qua ngày hôm sau (thứ 5 tuần trước) mình đi học lớp KTVM, bình thường mình cúp nhưng do hôm nay muốn gặp P xem thế nào nên mình mới đi. P vào lớp trễ 30’, 1 tay xách cặp, tay kia cầm ly sting dâu vừa đi vừa uống, mặt mũi có vẻ mệt mỏi. P thấy mình ngồi trước đó mà mặt nó tỉnh bơ, vừa vào chỗ ngồi thì P nằm gục mặt xuống bàn luôn, vl, uống có 1 chai vodka 300ml mà đã thế thì làm sao nhậu với mình đây. 
Suốt tiết học P vẫn bình thường như hôm qua ko có chuyện gì xảy ra. Mình thấy P ko đá động gì đến chuyện hôm qua nên giờ ra chơi mình cúp đi về thì P nói ở lại học đi, mình nói tối nay có kiểm tra AV nên bỏ về luôn. 

Qua buổi tối ngày hôm sau nữa (thứ 6 tuần trước) thì P chủ động nt cho mình. Nội dung nt toàn chuyện vớ vẩn thôi, nhưng mình vẫn thấy P ko nhắc đến chuyện đó. Mình tìm cách nt thử xem P giả vờ quên hay quên thật thì kết luận rút ra thật vl: nó đếch nhớ cái giống gì luôn, chỉ biết rằng hôm đó đi nhậu với mình xong rồi về, vậy thôi. Còn chuyện 2 đứa nói với nhau cái gì, đã làm gì thì nó quên tuốt luốt, lúc đó mình nghi nó nói dối nhưng sau này mình mới biết nó chả nhớ gì thật. Xong, coi như mình đỡ mệt, ko cần phải đối mặt tìm cách giải thích cho P biết là thế nọ thế chai mà tự nhiên tui hun P. Nhưng tận sâu trong trái tim mình cảm thấy nuối tiếc 1 điều gì đó, tại sao P có thể quên dễ dàng như vậy, rõ ràng lúc đó P thích thú vì được hun lắm mà, P còn khen tôi dễ thương vì toàn nhường P, P còn kêu tôi “bạn K ơiiiii” bằng 1 giọng rất cute, vậy mà bây giờ,…P nỡ lòng nào quên hết vậy sao P

Quá buồn vì mình ko phải là gì trong tâm trí của P, P coi mình như 1 người bạn để tâm sự lúc buồn, thế thôi, ko hơn ko kém. Chán đời, mình lên mạng bắn CS1.6 (bắn như cc,đút đầu ra toàn bị AWP bắn headshot lãnh ngay 400+dmg, chết ko kịp trối, tại hôm nay bố buồn thôi, bình thường còn lâu nhé). Chơi game được 1 lúc thì mình vội vàng đi ngủ sớm vì mai là ngày đi lên Bò cạp vàng chơi, mình là người chở P.

Cần nói thêm về nhóm của mình 1 chút, tụi nó chia couple bằng cách bốc thăm, cứ 1 nam và 1 nữ là thành 1 couple để đi chung xe, nam sẽ là người lái (tụi nó chia vậy cho vui thôi chứ mình thấy chả có yêu đương gì nhau, trong sáng vl). Đầu tiên mình bốc trúng với 1 con trong nhóm tên là U, còn P bốc trúng 1 thằng trong nhóm tên là R. Khổ cái U và R lại đang yêu nhau, nên mình chỉ đi chung xe với con U được 1 lần, rồi từ đó về sau couple bị đổi cặp lại cho phù hợp: U và R, mình và P. Nghĩ tới đây mình thấy xàm l`, chia cặp làm con mẹ gì để rồi đổi lại, nhưng thôi sao cũng được, cặp chung với P là mình vui rồi, ít nhất thì chừng nào mình còn chung nhóm thì mình cũng sẽ được là couple của P.

6h30 sáng CN, mình phóng tới nhà P chở đi đến điểm tập trung là Hồ con rùa. Thời tiết sáng hôm đó mưa lâm râm, lành lạnh báo hiệu cho 1 cơn bão sắp đến, trong lòng mình xoắn lắm nhưng lỡ hứa chở P rồi ko thể nào ko đi được. Đợi tới lúc mọi người có mặt đầy đủ đã là 7h30, dây thun vl. Mọi người chuẩn bị đi, P được giao nhiệm vụ vẽ bản đồ đường đi cho mọi người vào 1 miếng giấy nhỏ, trước khi đi P phát cho mỗi người 1 miếng. Miếng giấy được P vẽ hoa hoè hoa sói vào cho đẹp, đúng là con gái. Sau khi phát xong bản đồ thì mọi người đường ai nấy đi chứ ko đi chung đám, địa điểm tập kết là phà Cát Lái (tụi nó lấy lí do là đi chung sợ dàn hàng ngang bị CA phạt, mình lại thấy đi chung mới vui, kệ mẹ, nhờ vậy mà mình có thời gian riêng tư với P).

Chạy trên đường 2 đứa tán dóc trên trời dưới đất. Được 1 lúc thì P tựa đầu vào vai mình, mình thấy vậy im re chạy tiếp. Chạy 1 hồi tự nhiên thấy xa xa là toà nhà Bitexco, nhìn lại phía trước là hầm Thủ thiêm. Cái de’ll gì thế này? Phà Cát Lái đâu sao ko thấy? Hoảng hồn gọi P dậy thì nó nói hình như bản đồ nó vẽ sai, ôi dis, thế là mắc công hỏi đường người ta cái phà đó ở đâu. Chạy vòng vèo cuối cùng cũng qua phà, vòng vèo thêm 1 khúc quanh co nữa cũng đến BCV. Tới đó thì ôi thôi, mưa nhão nhoét sình lầy, nhìn đôi giày adidas hàng fake 1 dơ hầy mà muốn quăng luôn, trời lại mưa to hơn lúc nãy, lạnh hơn. Vậy mà P vẫn vui vẻ cười đùa như ko có gì xảy ra, mình bit nó tâm huyết với chuyến đi này lắm, P nằm trong ban tổ chức để mọi người vui chơi mà.

Tới đó rồi thì nhóm mình vào trong 1 cái chòi, chơi đánh bài, ăn uống, rồi thuê áo phao bơi lội. Mình ko bơi mà xung phong ở lại trong chòi để giữ đồ, P bơi được 1 lúc thì lạnh quá lên chòi. 2 đứa nằm võng mà ko nói gì nhiều, tranh thủ lúc này mình hỏi lại xem 1 lần nữa nó có nhớ chuyện hôm đó ko, kết hợp với quan sát thái độ, ánh mắt, cử chỉ,.. thì kết luận nó ko nhớ thật. Thở dài, hoá ra P quên thật rồi. Nhưng thôi, yêu đơn phương thế mà lại hay, giống như 1 cao nhân trên voz này đã từng nói: yêu đơn phương giống như tự đái vào chân mình vậy, người khác bảo ta ngu, nhưng ta lại cảm thấy rất ấm áp. Mãi suy nghĩ mông lung thì thằng R (bồ của con U và cũng là người có tiếng nói trong nhóm do nó là lớp trưởng) thông báo mới biết bây giờ là 3h30 chiều, nhóm chuẩn bị về SG. Lúc này mưa đã mạnh hơn kết hợp với cơn gió lạnh tê người, cái áo khoác của mình đã nhường cho P mặc rồi (P ko đem áo khoác, dcm), mình mặc mỗi cái áo thun và áo mưa bên ngoài, lạnh thấu xương. Mình mặc áo mưa, lên xe, đề máy, P ngồi sau lưng, cả đám chuẩn bị về SG mà ko biết rằng bão tố đang chờ trước mặt.

Vừa ra khỏi cổng BCV tới cái đường gì mà 2 bên toàn là cỏ cây, lâu lâu xuất hiện vài cái nhà, đồng ko mông quạnh heo hút…thì bão bắt đầu mạnh dần lên. Ban đầu là những cơn mưa ào ạt kèm theo vài cơn gió thổi mạnh làm xe của mình cứ dạt về 1 hướng. Tiếp theo là gió tạt nước mưa rát hết cả mặt. Tầm nhìn xa của mình lúc này chỉ còn 5m trước mặt. Nhìn tới nhìn lui ko thấy mấy đứa bạn kia đâu, có thể mình chạy quá nhanh. Lúc này chỉ còn mình và P. Bất ngờ gió thổi mạnh + thằng điên trước mặt tự nhiên chạy chậm lại, làm mình lao xuống ruộng con mẹ nó luôn, phải nhờ người kéo lên, may mà P ko sao, P có gì chắc mình dằn vặt lắm. Chạy vật vã 1 lúc hình như P phát hiện ra mình lạnh nên P hỏi:
-P trả áo khoác lại cho K nghe
-Thôi cứ mặc đi, P đang lạnh lắm mà (de’ll hiểu sao lại nói ra câu đó, mình lái xe bao nhiêu gió bão mưa dầm lãnh hết vào người, còn nó ngồi sau lưng đỡ hơn nhiều lắm)
Rồi tự nhiên P vòng 1 tay ôm lấy mình, mình để yên cho P ôm, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều mặc dù bên ngoài lạnh xanh tàu lá chuối. Chạy được 1 lúc nữa thì P ôm mình bằng cả 2 tay, cảm giác của mình lúc đó giống như tôn ngộ không vừa thoát ra khỏi ngũ hành sơn, như Kiều Phong luyện xong Giáng long thập bát chưởng, như chơi dota được godlike, chơi CS cầm awp 1vs5, như sinh viên thi qua môn triết học, như Trư bát giới fvck được chị Hằng...

Chạy tới gần phà CL (còn cách 7km) thì người dân chạy ngược chiều lại thông báo bão mạnh quá phà ngưng hoạt động, ôi đệch, cả đám đây là lần đầu tiên chân ướt chân ráo tới ĐN chơi, ko biết đường đi phải nhìn bản đồ, bây giờ phà ko chạy thì làm sao về SG? Lúc này mình đã lạnh quá, chân tay run lập cập, liền tấp vào lề trú mưa dưới mái hiên, P thì gọi điện thoại cho tụi kia tìm cách thông báo tụi nó đừng đi đến phà nữa. Mình đi tổng cộng là 5 xe, lúc P gọi thì có 2 xe biết đường vòng và đang chạy về sg (ngã ba Vũng Tàu – quốc lộ 51 – SG). Bụng bảo dạ 2 xe đó liều vl, đây là thời điểm bão mạnh nhất, mà sau này nghe kể lại là 2 xe đó phóng nhanh hơn cả moto (mấy chiếc dạng như ducati, cbr đấy ạ). Mình cũng thán phục 2 đứa cầm tài đó luôn, kiểu này cho tụi nó làm nài xe chắc hốt bạc
Còn lại 3 xe: của mình và P, của U và R, và của 1 cặp khác nữa. 2 xe kia đang ở cách phà CL cả chục cây, còn mình và P thì cách chỉ có 7km. Vậy mà tụi nó kêu mình và P quay lại chỗ tụi nó đi rồi cùng về (về đường vòng gì mà tụi nó nói 70km, nghe xong mình bị stun 2s luôn). Lúc này cả mình và P đều đã quá lạnh, P lại đang bị bệnh, nên P gọi cho tụi kia nói lại là đợi bớt mưa rồi sẽ quay lại. Tình hình bây giờ rất là tình hình: bão ko biết khi nào xong, phà ngưng hoạt động, đường về ko biết…đời em lúc này đen như chó mực các bác ạ. 
Trong lúc chờ hết mưa thì 2 đứa ngồi trên xe, P ngồi sau đầu gục lên vai, 2 tay ôm chặt lấy mình, mình cũng đưa tay vào trong cái áo mưa đang mặc và cầm lấy 2 bàn tay lạnh ngắt của P, tay của mình mân mê đầu ngón tay của P trong vô thức, P vẫn để yên và vẫn dựa đầu vào vai, hoàn toàn bình thường như ko có gì xảy ra. Có vẻ như trong lúc khốn cùng nhất thì con người ta lại càng tìm đến nhau, tất cả rào cản hoàn toàn bị xoá bỏ, để ko phải một mình đương đầu với những khó khăn quá lớn

Bớt mưa đâu ko thấy, thấy càng ngày mái tôn với dù bay càng nhiều hơn. Đang hăng say mân mê ngón tay của P thì P nói:
-Mình chạy tới chỗ các bạn kia đi K, K chạy nổi ko?
-Tụi nó đang ở đâu.
P đưa cho coi cái tin nhắn tụi kia gửi, đọc địa chỉ lần đầu ko biết là ở đâu, định thần đọc lại lần nữa cũng đếch biết là ở đâu luôn. Ở Đồng Nai này đường sá thế nào làm sao tui biết được đây trời (vừa nghĩ xong sét đánh cái rầm muốn rớt trym ra ngoài, rớt thật chắc đời con kết thúc tại đây, sống ko trym sao sống nổi). Mình nói với P:
-Địa chỉ như vậy làm sao biết ở đâu mà tới
P im lặng vì P cũng ko biết. Mình đề nghị:
-Hay là tụi mình mướn ks ngủ qua đêm, đợi sáng mai hết bão thì về
-Ko được, 2 bạn nữ kia nói với P phải về sớm nếu ko ba mẹ mong.
Cái dcm, hoá ra đây chính là vấn đề. Hồi nãy mưa gió bão bùng mình nói P kêu nguyên đám mướn ks ngủ thì P nói ko được, mình tưởng P sợ mình chở vô ks làm gì P nên mình cũng im (có tật giật mình). Thì ra do 2 con kia nhất quyết đòi về mặc cho mưa gió, 2 thằng con trai lái xe chở 2 con kia ko biết nghĩ gì mà cũng chiều theo tụi nó luôn. Mưa gió bão bùng thế này, ba mẹ phải khuyên con khoan hãy về, đợi qua cơn bão rồi về mới phải. Ba mẹ de’ll gì bắt con mình chạy về lúc đang bão. Mình biết P cũng rất muốn ở lại qua đêm vì P đã lạnh lắm rồi, nhưng vì cả nể các bạn kia nên phải chạy theo, mình là người chở P nên cũng phải đi theo luôn, ko có P là mình mướn mẹ cái ks ngủ qua đêm sáng về sớm rồi, việc de’ll gì phải khổ sở thế này.
Nhưng thôi kệ, tụi nó nói cách phà khoảng chục cây, tức là phải đi ngược về hướng phà, mình suy luận vậy nên lại đề máy xe và phóng về hướng ngược lại cái phà. P ngồi sau lưng ôm mình sát rạt, cảm giác chạy trong mưa mà được ôm từ đằng sau, như phê thuốc lắc í. Chạy 1 hồi khá lâu ko thấy tụi kia ở đâu, mà nhiều khi có đi ngang cũng ko thấy vì tầm nhìn có 5m trước mặt à. Mình thì đã quá lạnh nên nói với P:
-Vào chỗ nào trú mưa nghe P, tui run tay chạy ko nổi rồi
-Uh P cũng lạnh quá.
Vừa thấy cái nhà dân ở bên lề đường, mình vội tấp vào. Nhà này khá rộng, có 1 khoảng sân lớn trước mặt. Dựng xe trong sân, mình thấy trong nhà có 2 ông đang ngồi nhậu (dm sướng vl), mình bước vào định trình bày hoàn cảnh để mong 2 bác thương tình cho vào nhà ngồi đỡ lạnh thì 1 ông (có vẻ là chủ nhà) liền nói:
-Mắc bão hả 2 đứa, vào nhà ngồi đi cho đỡ lạnh
Nói rồi sai đám con cháu trong nhà lấy ghế cho mình và P ngồi. Lát sau 1 bà đi ra (có vẻ là vợ của ông kia) hỏi:
-Đói bụng ko 2 con, dì dọn cơm ra cho ăn nghe.
Nói thật lúc đó mình cảm xúc vl, nhưng lúc như thế này đây mới thấy tình người ấm áp trong cơn bão lạnh giá đang reo hò ngoài kia.
P và mình cũng lịch sự trả lời:
-Dạ ko dì ơi, tụi con mới ăn xong còn no lắm
Nhưng do dì cứ mời mãi nên mình và P cũng ăn lấy nửa chén cho dì vui. Cơm nấu từ gạo rẻ tiền, đồ ăn cũng ko có gì toàn dưa leo với mấy miệng thịt cứng ngắc. Nhưng mình ăn thấy ngon lắm các bác ạ , có vẻ như nồi cơm của gia đình này được pha thêm tình người vào nên mọi thứ đều trở nên thơm ngon và ấm áp

***************
Bây giờ là 6h30’ tối, lúc xuất phát từ BCV là 4h, vậy là đã 2 tiếng rưỡi trôi qua mà cả đám vẫn còn loay hoay ở ĐN. Mình và P được gia đình này tiếp đãi rất hiếu khách, 2 đứa tranh thủ mượn toilet thay quần áo khô (nói thật đi trong bão áo mưa mặc cứ như ko mặc ấy, ướt từ đầu tới chân, ướt luôn cả cái quần xì). Quan trọng là còn 2 xe kia (4 đứa) đang chạy cời cời ngoài trời mưa bão. P có vẻ rất lo cho tụi nó, đang gọi điện và tìm cách hướng dẫn tụi nó tới căn nhà này để cả đám gặp nhau. Thằng con trai cả của vợ chồng chủ nhà trông cao to đen hôi thế mà lại tốt bụng, nó biết đường sá ở ĐN thế nào nên hướng dẫn để P nói lại cho tụi kia tìm đường. Mình công nhận tụi kia trâu thật, chạy thế này mà no ko lạnh, nhìn lại tấm thân èo uột của mình ko đủ để che chở cho P, vừa chạy xe chút đã lạnh run, mình tự ti vl các bác ạ.

Nửa tiếng sau (tức 7h) thì 2 xe kia cũng tìm được căn nhà. Cứ tưởng tụi nó sẽ chịu ở lại nhà này để qua bão đi tiếp, nhưng ko đỡ được các bác à, tụi nó đòi đi ngay. Dcm nó chứ, có cần phải như vậy ko, người ướt như chuột lột từ trên xuống dưới, lạnh run cầm cập, đi là đi thế nào. Mình và P nhìn nhau 1 cái giống như là chịu thua rồi, P chơi với nhóm này thân lắm, tụi nó muốn về và bắt P phải về cùng do để P ở lại DN ko yên tâm, giống như sợ P bị mình ăn thịt ấy. Uổng công mình nãy giờ hỏi bác chủ nhà gần đây có ks ko, 1h bao nhiu tiền, 2h bao nhiu, qua đêm bao nhiu,…

Có biến rồi, tự nhiên P nt rủ mình đi café, thôi mình post tạm file gốc mình gõ trong word chưa chèn emotion vào, đọc đỡ đi, dự là đi xong có chuyện hay kể tiếp các bác nghe. Hứa đấy


Đọc tiếp: Phượt trong cơn bão số 1 và chuyện tình cảm của mình - Phần 2

Trang Chủ » Truyện » Truyện Teen » Phượt trong cơn bão số 1 và chuyện tình cảm của mình
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com