this is the real, this is me.........
tiếng chuông điện thoại dùng làm báo thức kêu inh ỏi, năm phút 1 lần làm nó bực mình, mở choàng mắt, tắt chuông. sao vẫn buồn ngủ thế này k biết =_=. lồm cồm bò ra khỏi giường, làm vệ sinh buổi sáng, thay quần áo, ăn sáng và chuẩn bị đi học. những công việc thường ngày, nhàm chán khiến nó bỗng dưng muốn giả ốm nghỉ ở nhà.
nhưng hôm nay khác với những hôm khác, và cả mấy ngày sau cũng sẽ thế. nó k thể nghỉ học khi con bạn thân đang gặp rắc rối.
xuống dưới nhà, làm 1 tô mỳ úp cho nhanh gọn, tranh thủ xem tivi 1 chút, rồi nó dắt xế điếc ra khỏi cổng, ngắm trời ngắm cây. hôm nay trời xanh, chắc trưa về nóng lắm đây.
lên đến lớp học khi mới có vài ngừi có mặt, nó bỗng thấy chán ngán kinh khủng.
ngồi về chỗ của mình, nó quay ra hỏi đứa em kết nghĩa:
-hôm nay có kiểm tra môn gì không muôi?
- ...hình như k, hôm nay chỉ có vài tiết luyện tập môn hoá chán ngắt thôi
nó kêu trời:
- trời ơi, biết thế nghỉ ở nhà cho xong!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- tỷ dạo này nghỉ học thường xuyên lắm đấy
Lynh - đứa em kết nghĩa của nó dừng tay, quay ra nhìn nó nhăn mặt nói.
- nghỉ nhiều quá thì sao học đc, năm nay cuối cấp rồi đấy!
- được rồi mà muội - nó quay ra "làm nũng" (làm nũng e mới sợ)- tỷ nói thế chứ vẫn đang ở trên lớp nè
- ở trên lớp nhưng trong giờ học ngủ chứ gì?
- muội này........
đang chuẩn bị phàn nàn tìm lý do cãi tiếp thì.......RẦM!!!!!!!!!!
1 tiếng động mạnh ở cửa lớp làm 2 đứa ngoảng ra nhìn
- hello mọi người
Dung- đứa bạn thân của nó, đồng thời cũng là anh em kết nghĩa (lại kết nghĩa ) của nó lên tiếng chào mà tâm trạng không tương xứng chút nào với câu chào đó
- hey, sao ủ rũ thế huynh, hôm qua mất ngủ ah?
nó quay ra te tởn cười và trêu trọc Dung
- thôi đi đệ, hết trò ah, biết rồi còn hỏi - Didi mệt mỏi ngồi xuống cạnh nó, nằm gục mặt xuống bàn.
- sao hôm nay ai cũng chán nản thế, chán giờ hoá thế cơ ah - giọng nói của LYnh vang lên tận ngoài....cửa lớp
- mụi không hiểu đâu, mà thôi cứ coi như thế đi - nó nói đỡ thay cho Didi đang nằm k biết trời trăng gì (ah mà tui đã nói đây là con gái chưa nhỉ? hình như oy` đúng k )
nó băn khoăn nhìn Dung, không biết nên nói cái gì. có nhiều điều mà Didi và cả nó mấy ngày nay đều đau đầu, mệt óc suy nghĩ, tính toán mà...chưa ra đâu vào đâu (dĩ nhiên không phải môn hoá)
- huynh nè....
nó vừa lên tiếng thì ngoài cửa lớp ồn ào, vài giây sau đám bà 8 của lớp kéo nhau vào làm lớp nhốn nháo như chợ vỡ, nó đành thôi, k nói nữa.
đang không biết làm gì trong tình trạng 1 đứa ngủ, 1 đứa ngồi ngắm thế này thi bỗng nhiên....Didi bật dậy như lò xo, ngóng tai ra ngoài cửa lớp, rồi như khẳng dịnh được điều gì đó lại nằm gục xuống tiếp, không phải tâm trạng chán nản như ban đầu mà hòi hộp,căng thẳng và... hy vọng
ngoài cửa lớp, tiếng ồn to hơn, tiếng nói chuyện ồn ào, nó tò mò nhìn ra cửa và ngay lập tức hiểu chuyện
hắn đã đến ngay khi nhìn thấy, hắn, nó quay lại nhìn Dung...đắm đuối =.='
"đệ ơi, hôm qua huynh với Long có nhắn tin nói chuyện, nhưng mà lại cãi nhau"
nó nhăn mặt khi đọc xong. muốn thân hơn còn chưa đc, lại cãi nhau là sao. ngước mắt lên canh chừng cô giáo, nó viết trả
"SAO LẠI CÃI NHAU, CÓ CHUYỆN GÌ AH? AI GÂY SỰ TRƯỚC? KỂ HẾT RA XEM NÀO?"
" hôm qua L nhắn tin hỏi huynh thời khoá biểu, huynh nhắc lại cho L, L cảm ơn, rồi hỏi đang làm gì, đã ngủ chưa, lúc đấy là 12h đêm (O_O), huyng bảo không ngủ đc. L nói con gái ngủ muộn thì nhanh già, xấu lắm. huynh bực mình bảo xấu thì làm sao, liên quan gì đến cậu. L không trả lời lại, chắc là tức rồi"
" SAK, HUYNH SAO THẾ. LONG NÓI ĐÙA THUI CHỨ AI BẢO THẬT MÀ TỰ DUNG NỎI KHÙNG LÊN THẾ, KHÔNG NÓI CHUYỆN TỪ TỐN VỚI LONG ĐC AH?"
"huynh cũng chả biết sao lần nào nói chuyện với nó huynh cũng nói thế, không sửa đc"
"NHƯNG CHắc LONG KHÔNG GIẬN HUYNH ĐÂU, SÁNG NAY LONG HỎI THĂM HUYNH TỬ TẾ CƠ MÀ" (trong khi nó ngồi bên cạnh không hỏi lấy 1 tiếng >_ "huynh cũng chả biết nữa"
.................................
đau đầu quá đi mất thôi. nếu không biết chuyện nó đã không mệt thế này. nhưng chính nó chứ không ai khác là người phát hiện ra tình cảm của Dunng dành cho Long, cái cảm xúc mà ngay cả Dung cũng không nhận ra. nó đã làm gì thế này???????????????????
nó muốn giúp Dung nhưng không biết làm thế nào. tan học nó đi về cùng Dung, 2 đứa tiếp tục nói chuyện về Long nhưng vẫn có cả ngàn dấu hỏi hiện lên. yêu phức tạp thế này thì nó chả dám yêu nữa >
-----------------------------
trời xanh, mây trắng, gió hiu hiu thổi, thời tiết thì đẹp thế nhưng lòng người thì.....nó đang nằm kềnh ra giường đọc truyện, sau khi giải quyết đống bài tập mãi không xong, bực quá không làm nữa
nó lại nghĩ đến Dung và Long. khó quá, nếu có thêm người biết chuyện, nó đã đỡ mệt nhưng đằng này nó là người duy nhất biết tình cảm của Dung. không thể nói cho người khác nên nó cứ ôm những băn khoăn càng ngày tích tụ càng nhiều trong lòng, muốn xả hết ra cũng không đc.
- mệt quá!
nó bỗng hét to lên, làm cho chị nó phải chạy lêm phòng hỏi thăm.
- Bị làm sao thế? đau ở đâu hả?
- k hihi, em không sao, ở nhà chán quá thôi
ping...........pong...........
có tin nhắn mới. nó mở máy ra đọc "chiều đi học toán lúc 4h- Dung"
lại học nữa rồi, nó thấy nản quá đi, k muốn đi chút nào.
- trời ơi, đang yên đang lành thay đổi lịch học làm gì không biết hix
- được đi dúng như mong ước còn hkêu gì - chị nó chen ngang
- nhưng không phải là đi học. đi học thì thà em ở nhà còn hơn
- thôi đi đi kêu ca gì.mấy giờ về chị chờ cơm?
- tầm 6h, bảo bố mẹ chờ luôn nhá
uể oải sắp xếp sách vở, vừa đi nó vừa gọi điện hỏi Linh có cần nó đi đón không, nó chào chị rồi đi học. nhìn trời, nó than:
-sao k mưa đi cho con nhờ, nắng làm j k biết!!!!!!!!!!!!!!! >_
nó và Linh đến nhà cô giáo học thêm, gần 4h nhưng vẫn chưa có ma nào đến. rõ thật cái bọn. quá quen với tình cảnh hôm nào cũng gặp nên nó và Linh chả lạ gì nữa. 2 đứa xách balo vào nhà cô, ngồi đợi lũ rùa kia đến. được 10p (muộn những 10p, =.=), mấy đứa còn lại mới xuất hiện. cả lũ kéo nhau lên phòng học, nhưng vẫn chưa thấy Dung, Long và Du đến.nó lo lắng không biết Dung buồn quá nghỉ học hay bị làm sao.
15p sau
có tiếng mở cửa, tiếng cười nói vui vẻ dưới nhà vọng lên. cả đám quay ra cửa nhìn ngó,nó dỏng tai nghe.....1s......2s.....3s
nó trố mắt nhìn ra cửa lớp và ngạc nhiên tột độ:
- cái quái j đang xảy ra thế này ?_?
trước con mắt của tất cả mọi người, Dung và Long cùng bước vào lớp học. sau khi xin lỗi cô vì đến muộn, 2 người ai về chỗ người nấy. nó vẫn trố nhìn Dung như không hiểu chuyện gì xảy ra, còn Dung thì.....vẫn ung dung lấy sách vở ra để học.
có vẻ Dung không hề có ý định kể cho nó nghe, nó đành chủ động vậy, dùng chiêu thức quen thuộc: thư tay
vứt sang phía Dung, nó nóng lòng chờ câu trả lời
"SAO HUYNH VÀ LONG LẠI ĐẾN LỚP MUỘN THẾ? 2 NGƯỜI ĐI ĐÂU VỚI NHAU AH?"
" đâu có đâu, có đi cùng với Du nữa kia mà, đệ nhìn nhầm không thế? có chút việc nên dến muộn, gặp nhau tình cờ thôi"
nó đọc nhưng không hài lòng với câu trả lời của Dung, vô lý đùng đùng. đúng là nó không để ý có cả Du đi cùng, nhìn thấy 2 người đi với nhau nó đã đủ sốc rồi, sao còn để ý đến chuyện khác được. nó trả lời lại ngay tức khắc
" HUYNH LỪA TRẺ CON AH? ĐỆ ĐÂU NGỐC ĐÂU, KHÔNG NÓI ĐỆ HỎI THẲNG LONG ĐẤY NHÁ!" (đe doạ)
"đệ thật là, thôi để mai huynh kể cho, giờ học đi"
"nói thế mà bảo người ta học đc ah", nó tức lắm nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, học mà k vào đầu đc tý kilogam kiến thức nào hết.
làm xong bài tập đã gần 10h, nó mệt, không học bài nữa mà đi ngủ luôn. bực, tức, tò mò...bao nhiêu cảm xúc lẫn lôn làm nó không ngủ đc. Dung bày tỏ rồi sao, Long đồng ý hay sao mà Dung khác hẳn vẻ chán nản buổi sáng, lại còn đi chung, lúc về Dung cũng k thèm đi cùng nó mà đi cùng Long và Du. điên mất!!!!!!!!!!!! mà không thể. Dung mạnh mẽ nhưng trong chuyện tình cảm lá gan còn bé hơn cả chuột, sao dám bày tỏ. bằng chứng là bao lần nó ủng hộ, khuyến khích nhiệt liệt nhưng có thèm nói cho đâu, cứ ôm tương tư trong lòng rồi kêu khổ với nó.
sáng hôm sau, nó soi gương mà tưởng nhìn thấy ma. giờ ai nhìn nó cho vào vườn quốc gia bảo tồn sinh vật quý hiếm cũng nê. 2 mắt nó...gấu trúc chính hiệu >_
chuồn ra khỏi nhà sớm để pama khỏi thắc mắc hỏi han,bù lại nó phải đi tốc độ rùa bò nếu k muốn là người đầu tiên đến lớp (thế thì chán lắm > - ah, hôm nay đến muộn thế đệ!
mới 6h30, thế mà bảo muộn? k thể tin nổi Dung còn đến sớm hơn cả nó. vầy là sao
_
.mọi khi thì gần đến giờ học mới thèm xuất hiện
- sao hôm nay huynh đột xuất đến sớm thế? không ngủ đc nữa nên đi học luôn ah? hay là nhớ lớp quá?
thắc mắc thật nhưng nó vẫn te tởn cười và trêu Dung
- đâu có, thích thì đến sớm thui. thôi trực nhật đi
uh nhỉ. quên hôm nay đến phiên bàn nó phải trức nhật lớp. nó rủa thầm, biết thế đến muộn còn hơn
vừa trực nhật xong quay về bàn, nó thấy Dung đang viết đơn xin nghỉ học
- huynh viết cho ai đấy- nó hỏi
- cho Long, Long nhờ huynh sáng nay
- lại nghỉ ah? cha này nghỉ học nhiều hơn đi học!
- đệ cũng có kém gì đâu - Dung dài giọng "chém" lại nó
- đệ học nhiều hơn chứ!! - nó gân cổ cãi, không khỏi bức xúc, đi bênh người dưng thế cơ đấy >"
- mà...vì thế nên huynh đến lớp sớm thế này ah? để viết đơn xin nghỉ cho Long ah? - nó thắc mắc ngay lập tức
- không, đời nào. Long (lại nữa >_
nghe thế không hiểu sao nó thấy....nóng mặt. Dung thành osin không lương cho Long từ khi nào vậy hả giời????????????
- Huynh có tình yêu thật cao cả - nó chép miệng thở dài
- đệ nói vậy là sao - Dung thắc mắc nhưng vẫn không thèm ngẩng đầu lên nhìn nó, cũng chả thèm hỏi han cái mặt gấu trúc goi bằng cụ của nó. hậu quả do ai gây ra chứ > - thì vì tình yêu đó mà huynh sẵn sàng làm những gì Long nhờ, chu đáo tận tình, vì tình yêu mà xả thân giúp đỡ. không cao cả thì thấp hèn ah? đệ thật khâm phục huynh
- chém gió hả? - Dung ngước mắt lườm nó cháy áo
- đâu có đâu! nói thật không tin thì thôi
nó để mặc Dung với cái đơn, bỏ ra ngoài ngắm cảnh.
sao mà lại thế cơ chứ. vì trai quên anh em ah >_
dắt xe, nói chuyện, dựng xe, xách balo, đi lên lớp. (cái j thế ?_?). nó dõi theo từng cử chỉ, từng hành động của Minh - người nó thầm để ý suốt từ những năm...tiểu học (O_O yêu sớm quá cưng ơi). nó, cũng như Dung, đều đang có mối tình đơn phương không dám bày tỏ, không có hy vọng. nhưng Dung may mắn hơn nó vì còn có thể nhìn thấy người mình thích mỗi ngày. còn nó thì không. nó học khác lớp Minh, được nhìn thoáng qua thế này thôi cũng hiếm. chính vì cùng cảnh ngộ nên nó mới giúp Dung nhiệt tình, tâm sự cho Dung nghe chuyện của nó. thế mà giờ Dung lại có bí mật không nói cho nó nghe, cảm giác tổn thương, cô độc lại trỗi dậy trong nó. tủi thân nữa chứ. vì chả ai hiểu cho hoàn cảnh của nó cả. mải suy nghĩ, nó k hề để ý rằng dưới sân trường, có người đang nhìn nó......mỉm cười ^0^.mà cũng không riêng gì ánh mắt đấy, cổng trường còn xuất hiện 1 bóng đen (nói cho hoành tráng chứ ban ngày mặt trời soi rõ thế không thấy khác gì mù ^^), ngước lên nhìn nó nở nụ cười....ranh mãnh
thời tiết đang chuyển mùa. mấy ngày trước còn nắng oi ả, giờ đây đã hơi se lạnh, không khí mát nẻ, sảng khoái. vài cơn gió hiu hiu thi thoảng nổi lên, làm bật những tiếng kêu thích thú của lũ học trò nghịch ngợm. với những ai thích lãng mạn thì thời tiết này khá lý tưởng để ngồi ghế đá mà mơ mộng. nó - nhân vật chính của chúng ta cực thích mùa đông, cảm giác mùa đông đang chuẩn bị đến làm nó hào hứng, chăm đi học hơn mọi khi. nhưng hôm nay thì nó không thể ngồi tận hưởng gió sớm của mùa đông hay ngồi vẽ nên những giấc mơ màu hồng được. lý do là......
lớp nó đang làm bài kiểm tra
không gian im ắng....giả tạo bao trùm lớp hoc, đâu đó vẫn vang lên những tiếng thì thầm to nhỏ. quay về với nhân vật chính. nó đang nát óc nhìn vào tờ đề thi, tay cầm máy tính mà không biết nên làm gì, không biết tính cái gì vì hiện g đầu óc nó không còn nhớ tí công thức nào hết (^_^). kiểm tra 1 tiết môn lý, môn nó cực ghét, ghét hơn cả hoá. nó rất ghét học lý, thế nên nó không có 1 chút xíu hiểu biết gì về cái môn quái đản này cả. trong giờ học nó chỉ chép cho có lệ, học vẹt công thức rồi ngồi ngắm nghía vẽ vời vào quyển sách là chính nên giờ mới khốn khổ thế này. 45p làm bài, có đến 30p nó phải đi cầu cứu người thân và những người xung quanh, cực hình trần gian T.T
còn 15p nữa thôi. thời gian nó ngồi chơi chắc đã đủ để ân nhân của nó làm xong bài. nghĩ là làm, với tia hy vọng duy nhất, nó khều lưng Long (ngồi ngay trên nó)
- hey, bác ơi giúp cháu
quên không biết đã nói là nó nhận Long làm bác chưa nhỉ, vì Du là bố nó (cũng tự nhận), Long thân với Du như anh em => Long bắt nó gọi là bác. ban đầu nó không chịu nghe, nhưng dần dần thì nó cũng quen miệng mà gọi thế. trong tình thế ngàn cân treo dây thừng thế này, nó đành dùng kế năn nỷ thui
Long dựa lưng vào ghế, không quay đầy xuống, hỏi nhỏ nó:
- chưa làm đc câu nào? (quá là tử tế ^^)
tốt quá đi mất. mừng như bắt đc vàng, nó nói luôn:
- chưa làm đc 1 câu nào hết (kém quá >_
may mà nó với Long cùng chung đề. thế là....Long đọc, nó khoanh. xong xuôi tất cả cũng mất 10p. thở phào nhẹ nhõm, nó đặt bút, ngắm nhìn thành quả (trong 10p ) của mình, cười mãn nguyện. thế là xong, không tốn công tốn sức mà bài vẫn được điểm cao, không ảnh hưởn điểm phẩy trung bình, nó cười thầm tự khen mình thông minh xuất chúng ( mèo khen mèo dài đuôi =_=)
dĩ nhiên cũng phải có qua có lại. Long rất giỏi trong khoản bài tập nhưng lý thuyết thì không bao giờ học lấy 1 chữ.nó cũng biết điều nên trong 30p đầu cố gắng dùng mọi cách giải quyết mớ lý thuyết rắc rối, kể cả biện pháp tiêu cực là vẫn phải quay sang hỏi Dung và quay xuống hỏi Linh, cầu cứu bác sách giáo khoa chình ình trên mặt bàn nữa (học sinh hư quá <_
giờ ra chơi
mọi người hỏi han nhau đáp án bài kiểm tra. Long là đối tượng đc nhìu người nhắm tới hỏi nhất (vì giỏi lý nhất lớp). nó tự hào quay xuống hỏi Linh:
- làm thế nào muội, tốt không?- cười toe toét
- không, chán lắm, muội ghét , căm thù lý (giống nó, tư tưởng lớn gặp nhau) - Linh ủ rũ nói
- sao k hỏi tỷ nhắc cho, tỷ làm đc hết, hê hê hê
- làm được hết ah? Long nhắc chứ gì - Linh từ ngạc nhiên chuyển sang.....thấu hiểu ^^
- đương nhiên, có nhân tài ngay cạnh sao không tận dụng, phí lắm :D.
- cũng phải ha, nhưng chỉ tiếc muội không tận dụng được. lần sau kiểm tra tỉ muội mìn chỗ nhá
- đổi chõ ah? được đấy. tỷ lên ngồi với Long, muội ngồi chỗ tỷ rồi tỷ nhắc hê hê
- oa, tỷ thông minh. như thế thì muội và Long cùng đề, tỷ thì khác đề hehehehe - Linh giở giọng khoái chí châm chọc sáng kiến hơi bị ngu của nó
- ừ nhỉ - nó đần mặt - thôi không đổi, lần sau tỷ nhắc cho he he - cười toe toét nịnh nọt
- tỷ đúng là.....- Linh bĩu môi
đang nói chuyện rôm rả thì......
_KHANHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!
CÁI gì THẾ? nó giật mình, ai kêu tên nó thảm thiết thế. nó ngẩng đầu, nhìn khắp lớp. Long đang xồng xộc xông về phía nó
- làm kiểu gì mà nhắc sai cho bác tận 2 câu lý thuyết thế hả??????? (mặt đỏ bừng bừng)
- ấy, bác đừng nóng, cháy nhà bây giờ - nó vừa xoa dịu, vừa trêu Long - sai có 2 câu, bác đảm bảo vẫn đc 9 trở lên thôi mà (cười cầu hoà)
- nhưng bác làm sai mất mấy câu bài tập
- MẤY CÂU? - nó hét trả
- tầm....5 - 6 câu gì đấy
nó thở dài. thiên tài cũng có lúc sai lầm thế đấy
- đấy, bác cũng nhắc sai cho cháu mà, còn sai nhiều hơn cháu nữa chứ.cháu cũng như bác thôi, khác gì nhau đâu! kiểu gì điểm của bác cũng cao hơn, cháu đã chấp nhận hy sinh đánh khác 1 câu ("nhiều" thật =_=') để thầy không nghi ngờ 2 bài giống nhau quá rồi còn gì nữa - nó phụng phịu mặt mèo nhìn Long
công nhận trình cãi của nó thuộc hạng siêu phẩm. sau 1 hồi dá qua đá lại, Long cũng thôi không trách nó mà bỏ đi chơi, sau khi đã thực hiện bổn phận người lớn,"an ủi" trẻ con
bấy giờ nó mới quay sang hỏi Dung:
- sao huynh, được bao nhiu? được 8 đ không (dung học cũng khá ổn)
- không, sao được như thế! huynh có ai nhắc cho nhiệt tình như đệ đâu - Dung làm mặt giận buồn phụng phịu, nhìn nó, nói như đúng rùi (thì đúng thế còn gì ^^)
- ui chết thật, chết thật, đệ hem biết hehehehe (cười đểu quá). thế sao không hỏi, đệ nhắc cho nhiệt tình hơn ý chứ. cái mặt đấy là sao? ghen hả (cười gian xảo)
- đệ điên ah? - Dung phì cười - huynh trêu đệ thui, làm cũng tạm. nhưng chắc không cao lắm
- huầy, thôi mấy người giỏi rồi thì nhận vài con điểm kém đi cho hoà nhập với cộng đồng, điểm cao mãi thì thành sự phụ hết ah, thế thì thân nhau sao được, nhể muội
nó quay sang Linh, chờ câu ủng hộ nhưng Linh...biến mất rồi
- nhỏ này đi đâu rồi? - nó liếc ngang ngó dọc, rồi thấy Linh đang đứng ngoài cửa nói chuyện với ai đó, nó nhún vai."biến mất nhanh thế hóa ra nói chuyện với anh nào chẹp. cả lũ mê trai rồi" (nó cũng đâu có ngoại lệ
buôn dưa hấu với Dung 1 lúc thì trống vào lớp. đang soạn sách vở, thấy Long về chỗ ngồi, nó tranh thủ:
- lúc nãy tks bác nhiều lắm. bác không nhắc cháu ăn trứng rồimà cháu thì....ăn trứng mấy bữa rồi, hehehehe
Long cũng cười (đểu) nói với nó:
- vậy thì phải hậu tạ đi chứ nhể? nếu không bác không đảm bảo còn có lần sau đâu!!!!!!!!!! (khôn thiệt)
định chơi nó ah, đâu dễ thế. không đổi sắc mặt, nó tiếp tục bô lô ba la:
- bác nghĩ kỹ chưa thế? thế ai nhắc cho bác mấy câu lý thuyết nhỉ, ai sẽ nhắc cho bác lúc kiểm tra sử, địa, GDCD, anh, tin, văn......(nhiều khủng khiếp). không cháu thì ai mà bác định doạ thế? doạ Dung may ra còn công hiệu chứ cháu không xi nhê gì đâu nhá!
nghe nhắc đến tên, Dung quay sang nhìn nó, chằm chằm nhưng không hề có sát khí (^_^). Long cứng họng, cười xuề xòa:
- thui được rồi`, lanh quá trời. bác chịu đấy. sao thằng Du chịu dược 1 đứa con gái như thế này nhỉ?
- bác cũng chịu được đứa cháu như cháu mà, hơi bị quý, thông minh trời cho, tốt bụng nữa chớ hehe
- tỷ thông minh mấo phải đi hỏi bài thế - Linh cũng tham gia chợ phiên
- ầy, nhân tài cũng phải có khuyết điểm không thì tội lỗi lắm ke ke ke
- tên này học ai mà tự sướng ác thế không biết - Dung
- học hỏi đâu xa, ngay cạnh này - nó
- 2 người giống nhau cả, cứ chê nhau làm gì, kiểu cách - Long
- nhầm đi, ta đây đâu như thế - Dung
- đúng rồi còn chi. cả 2 giống nhau ở TẤT CẢ MỌI MẶT luôn -Linh
- ý gì đấy hả muội - nó quay xuống lườm nguýt
- ý gì đâu, sự thật hiển nhiên he he - Linh cười mờ ám
Long, Dung, Linh và nó cười ầm ỹ cả 1 góc lớp, cười to quá khiến Trung lớp trưởng, ngồi cạnh Long phải lên tiếng nhắc nhở tụi nó cô giáo đến rồi
học típ, học típ, sự học muôn đời vất vả