XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Đến đây nào vợ ngốc - phần 1


Chap 1: Vợ chồng tương lai...?!! 

- Các con đã biết vì sao ta gọi các con đến đây rồi chứ? - Gõ gõ ngón tay lên ghế, Hàn lão gia uy nghiêm từ lời nói đến cử chỉ. Đưa đôi mắt nhìn hai đứa con gái đang ngồi trước mặt mình. Ông biết, chúng đã biết tất cả. Phải, ông muốn thông gia với nhà họ Đằng, một dòng dõi quý tộc giàu có, và ông sẽ có lợi nhuận từ việc này để cứu rỗi cái tập đoàn đang chơi vơi trên bờ phá sản. 

Cô con gái lớn chẳng mấy quan tâm, xòe bàn tay săm soi mấy cái móng vừa mới được sơn. Cất giọng chanh chua, ngạo mạn của một cô tiểu thư chính hiệu: 

- Ba muốn gả con gái mình cho nhà họ Đằng chứ gì! 

- Phải, vậy... trong hai con, ai sẽ đồng ý? - Hàn lão gia đan các ngón tay vào nhau, ngả người thoải mái ra chiếc ghế sofa. Nhưng ai biết được rằng, trong lòng lão gia là cả một cơn sóng. Làm sao mà ông an tâm giao con gái khi mà con trai của nhà họ Đằng bên đó là... một tên mafia của tập đoàn P&R. Nhưng ông bị dồn vào đường cùng rồi, hết cách rồi. 

- Ba, tên ấy nhỏ tuổi hơn con. Làm gì có cái chuyện vợ lại lớn tuổi hơn chồng được chứ! - Cô cả lên tiếng phản đối, vẫn chu môi thổi phù phù vào mấy cái móng tay còn chưa khô. Hàn lão gia ậm ừ tán thành rồi đưa mắt nhìn cô con gái còn lại, vẻ xót xa. 

Hàn Đông Nhi - cô con gái út của Hàn lão gia từ đầu đến giờ vẫn im lặng. Vì cô biết, người bị kéo vào cuộc ''ép hôn'' này chỉ có cô là phù hợp. Cụp đôi mắt đen láy sau hàng mi dài xuống, tỏ vẻ khó chịu. Sao cô lại vướng vào tình thế khốn đốn như thế này..? Ông trời thật nhẫn tâm với cô. Sau một hồi im lặng, Đông Nhi mới lên tiếng, giọng nói trầm uất mang cả một nỗi phiền lòng không biết làm thế nào để vơi đi bớt: 

- Ba... để con! 

.... 

Nâng bước chân nặng nề về phòng, Đông Nhi bần thần bước trong vô thức. Đưa tay mở cách cửa gỗ nặng trịch. Sao mà cách cửa nặng giống tâm trạng cô bây giờ quá..? Liệu khi cô lấy chồng, thế giới của cô sẽ tốt đẹp như khi cô bước qua cánh cửa để đến với căn phòng màu hồng phấn mà cô yêu thích...? Hay lại là một màu đen u tối bao trùm lấy cô...? 

Thả cơ thể rơi tự do xuống chiếc giường xinh xắn. Nhưng sao nó chẳng dễ chịu chút nào cả. Ngày mai, ngày cô đi gặp gia đình nhà chồng để ra mắt. Đông Nhi khẽ cười thành tiếng một cách khinh bỉ, khinh cái số phận sao lại sinh ra cô ở cõi đời này, để bây giờ cô phải chịu cái cảnh... lấy chồng sớm. Cô... cô mới 18 tuổi thôi mà. 

*** 

- Gì... gì cơ? - Minh Vũ ngạc nhiên. Con người lạnh băng như anh cũng có lúc phải sửng sốt như thế này. Vì sao ư? Vì cậu phải lấy vợ... ngay lúc này. 

- Con phải lấy vợ, đó là luật lệ của dòng họ ta khi con đến 21 tuổi! - Đằng lão gia lật lật đống hồ sơ trước mặt, cất giọng nghiêm nghị nói mà không nhìn Minh Vũ đang thấp thỏm đứng ngồi không yên với cái đề nghị hết sức là... điên rồ này. 

- Nhưng... nhưng không phải là bây giờ, còn cả cái tập đoàn của nhà mình thì sao...!! - Minh Vũ gằng giọng phản bác, anh nhíu mày bực dọc. Ở đâu ra cái luật lệ... chết người này không biết! 

- Không nói nữa! Mai lo mà đi gặp nhà người ta, hẹn hết cả rồi đấy! 

Minh Vũ đùng đùng bước ra ngoài, đóng cánh cửa một cách bạo lực nhất khiến Đằng lão gia giật thót người, sau đó lắc đầu ngán ngẫm với thằng con... trời đánh. Minh Vũ tiện chân đá luôn chậu cây kiểng trước phòng, hằng học bước lên phòng mình. 

*** 

Sáng, mặt trời vừa ló qua cái rèm cửa lớn màu trắng sữa trong phòng của Đông Nhi, cô đang còn ngủ thì bị cái ánh sáng ấy làm phiền, khó chịu với tay kéo cái chăn bông to sụ đắp lên mặt rồi... ngủ tiếp. Một lát sau thì inh ỏi ở đâu đó tiếng gọi tên cô. Chắc cô đang mơ nên tiếp tục với giấc ngủ ngàn vàng. Lát sau nữa thì tiếng bước chân rầm rầm ngày càng gần, sau đó nữa là tiếng đập cửa: 

- Tiểu thư!! Hôm nay cô có hẹn đấy! Dậy đi cô!! 

Bị quấy rầy, Đông Nhi nổi sùng, cô uể oải bước xuống chiếc giường yêu quý, cố gắng lết từng bước chân ra mở cửa, nheo mắt nhìn mấy chị người làm, cất giọng ngái ngủ: 

- Gì thế...? Trời ơi... !! Đang ngủ mà cứ kêu réo là thế nào hả??? 

- Nhưng thưa tiểu thư, hôm nay cô có hẹn, cô phải.... 

- Biết rồi, biết rồi... xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho em, em xuống liền... - Đông Nhi đưa tay che miệng bởi cú ngáp dài, mắt nhắm mắt mở đóng rầm cánh cửa gỗ. Vò vò mái tóc dài đến mức nó xù lên bởi bàn tay nõn nà, trắng trẻo của Đông Nhi. Tiếp tục lết cái xác "chuẩn" vào nhà tắm. 

Sau một hồi vật lộn với đống quần áo trong tủ, cuối cùng Đông Nhi cũng tìm ra bộ quần áo phù hợp. Chiếc váy ren màu xanh dương nhạt ngắn trên đầu gối, hơi bó sát eo làm tôn lên cái eo nuột nà rất chuẩn. Xỏ thêm đôi giày búp bê trông xinh cực. Tóc tết mái, xõa dài đến nửa lưng màu nâu hạt dẻ. 

.... 

- Con chào ba... 

- À, con gái! Đến ăn sáng rồi đến chỗ hẹn với ta! - Hàn lão gia nhìn Đông Nhi cười cười, sau đó tiếp tục phần ăn của mình. Uống một ngụm nước, ông lại ngước nhìn cô con gái bé nhỏ của mình mà tự hào. - Đông Nhi, hôm nay con đẹp lắm! Nhà chồng thế nào cũng thích con! 

- Cảm ơn ba, ba không cần làm con vui đâu, con ổn mà! - Đông Nhi nhìn thoáng qua cũng biết ông muốn gì. Hồi cô còn nhỏ, cứ mỗi lần cô không vui, ba cô lại khen cô xinh, dỗ ngọt cô. Bây giờ vẫn thế, cô khẽ cười vì ít ra, ba cô cũng muốn làm cô vui, vậy thì việc gì cô phải buồn. Kéo chiếc ghế rồi ngồi vào bàn ăn, cũng là lúc cô chị cả bước xuống. 

- Cố mà làm dâu nhà người ta cho tốt, không khéo lại bị đuổi về thì nhục lắm! - Cái giọng chanh chua vẫn không bỏ, cô đá đểu Đông Nhi. Chẳng hiểu vì sao cô lại ghét đứa em út này đến thế. Là vì, Đông Nhi được chiều chuộng hơn, hay vì sự có mặt của Đông Nhi làm chướng tai gai mắt cô? 

- Cảm ơn chị đã nhắc nhở em nhé! - Không chịu thua, Đông Nhi khẽ lườm bà chị một cái rồi nhếch môi cười, sau đó tiếp tục cắm cúi nhiệm vụ... là ăn để lót cái bụng đói meo như con mèo của mình. 

- Hai đứa có thôi ngay không?? Đông Nghi, sao con lại nói em mình như thế hả??? - Hàn lão gia lớn giọng, đến cô chị cả cũng phải im thin thít, lẳng lặng ngồi vào bàn ăn. 

*** 

Cuộc hẹn diễn ra khá suông sẻ. Tất nhiên đa phần là hai ông bố già ngồi nói chuyện với nhau, toàn là chuyện công ty gì gì ý. Đông Nhi nghe tai được tai không. Chỉ có đáng tiếc là ''chồng'' sắp cưới của cô không đến nên cô không gặp mặt được. Cũng hơi buồn tí tẹo. Nhưng vẫn cố giữ ý giữ tứ, chốc chốc lại phải mỉm cười đến mỏi cả quai hàm. 

- Xin lỗi con nhé! Thằng oát ấy chắc lại long nhong ở đâu đó rồi, mới sáng ra đã chẳng thấy mặt nó đâu! - Đằng lão gia hay còn gọi là... ''ba chồng'' của Đông Nhi lên tiếng an ủi cô con dâu tương lai, cười cười trấn an. 

- Không sao ạ! - Lại phải cười. Đông Nhi nở nụ cười tươi rói nhất, thầm nghĩ: "Đồ thằng chồng khốn khiếp, cưới về rồi thì bà phải dạy dỗ lại đàng hoàng mới được!!" 

Tối. Đông Nhi xin phép ba cho đi mua sắm ít đồ, chứ sự thật thì cô phi thẳng đến quán bar Trường Vũ, nơi mà cô vẫn thường hay lui tới, đến mức bà chủ quán... quen mặt. Nhằm xả xì trét trước ngày cưới. Cô mặc chiếc áo thun trắng kết hợp với quần thun đen và áo khoác da lửng đến nửa eo có đinh tán nhỏ, cũng màu đen nốt. Đôi giày cao gót màu đen giúp cô tăng thêm chút chiều cao. Mái tóc được buộc cao, mái búi phồng. Trông cực chất và dữ dằn. 

Sải bước chân bước vào quán bar, đưa tay đẩy mạnh cánh cửa kính cách âm. Thứ âm thanh dồn dã ập đến, to muốn lủng cả màng nhĩ với những người không quen không khí ở đây. Đông Nhi ngay lập tức gây sự chú ý với mọi người. Từ con trai đến con gái, và từ đàn ông đến đàn bà. 

Cả chục ánh mắt đổ dồn về phía Đông Nhi. Đám con trai nhìn mà thèm thuồng, muốn chảy cả dãi. Bọn con gái lại thể hiện sự ganh tức, ghen ghét đối với Đông Nhi. Tuy nhiên chỉ có một ánh nhìn không nhìn về hướng của cô giống như bao người khác. 

Đông Nhi tiến lại gần một chiếc bàn, rồi gọi phục vụ đem rượu cho mình. Một người đàn ông đã lớn tuổi cũng tiến đến gần, móc ra trong túi một xấp tiền đô để trước mặt Đông Nhi. Khỏi nói cũng biết, ông ta đang muốn gì. Đông Nhi không màng tới, tiền thì nhà cô không thiếu. 

Mặc kệ ông ta đang nhìn mình chằm chằm, Đông Nhi khẽ lắc người theo tiếng nhạc. Ông ấy bắt đầu làm càng, tiến đến gần Đông Nhi rồi vòng tay ôm lấy chiếc eo thon ấy rồi kéo dần xuống phần dưới. Cô giật mình, giãy nãy nhưng đã bị ông ta kiềm chặt hai cánh tay. Bất lực... muốn phát khóc. Làm gì bây giờ...? La hét chẳng ai nghe cả!! 

"Cạch" 

- Đứng yên nếu mày muốn sống! - Kèm theo cái âm thanh lạnh ấy là một giọng nói lạnh không kém vang lên. Nhỏ thôi, đủ để anh và người đàn ông ấy nghe thấy. Ông ta từ từ buông tay Đông Nhi ra, xoay người lại phía nòi súng đang hướng về mình. Toát mồ hôi hột khi nòi súng tử thần đang chĩa đến. 

- Mày... mày là... - Sau ánh đèn mập mờ ở quán bar, dường như ông ta không nhìn thấy rõ gương mặt người đối diện, nhưng sau vài giây ông bỗng thốt lên hốt hoảng, giọng lắp bắp run rẩy - Thiếu... thiếu gia của tập đoàn P&R.... 

Đông Nhi xoa xoa cổ tay bị đỏ ửng cả lên, nhăn mặt: "Chỉ là thiếu gia của tập đoàn P&R thôi mà, việc gì phải sợ hãi đến mức như thế!" 
- Dẫn đi! - Tiếp sau câu nói đó là cái hất mặt về phía người đàn ông, ngay lập tức đám người to cao bặm trợn mặc vest đen từ đầu đến chân đứng phía sau tiến tới, kéo người đàn ông ấy đi một cách mạnh bạo. 

Đông Nhi thở phào, cũng may có người giúp, nếu không.... Đông Nhi chưa kịp định thần lại thì đã bị một bàn tay nào đó nắm lấy tay cô, kéo nhanh ra khỏi quán bar. Mạnh bạo ném cô vào chiếc xe BMW màu đen bóng loáng đậu phía trước quán. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị con người bạo lực ấy ném cho một ánh nhìn ghê rợn. Minh Vũ ngồi vào xe, khoác tay trước ngực nhìn người con gái kế bên mình, gằng giọng: 

- Cô là... Hàn Đông Nhi? 

- Sao anh biết tên tôi? Tại sao lại kéo tôi ra đây hả?? - Đông Nhi hằng học xoa xoa cổ tay, vết đỏ khi nãy chưa kịp mờ đi đã bị người khác hành hạ tiếp. Cái số của cô không được yên ổn thì phải. 

Nhếch đôi môi hoàn mỹ nở nụ cười. Minh Vũ không ngờ, đây lại là... vợ mình. Gặp nhau trong lúc anh đang đi ''xử'' một thằng côn đồ. Sao mà éo le thế, chằng lãng mạn như mấy bộ phim Hàn Quốc mà mẹ anh hay xem mỗi tối. Chỉ thấy toàn mùi bạo lực. Nhưng thôi kệ, như thế mới để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng vợ anh. 

- Trước khi cưới, phải tìm hiểu vợ mình trước chứ, Hàn Đông Nhi! 

- Gì... ??? Nói thế anh là... - Được vế đầu mất vế sau. Đông Nhi không thốt ra lời. Không thể tưởng tượng nổi, cô có người chồng... đẹp trai đến như thế. Còn hơn diễn viên điện ảnh. Bàn tay trắng muốt của cô vô thức đưa lên muốn chạm vào đôi mắt Minh Vũ nhưng đã bị anh nắm lại. 

- .. Là chồng của em! - Minh Vũ một tay nắm lấy tay Đông Nhi, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm cô, rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi màu cánh hoa đào ấy. Chỉ chạm nhẹ giữa hai lớp môi mà đã khiến Đông Nhi bỏ bừng cả mặt, nóng ran. Minh Vũ cất giọng, khuôn âm trầm khàn mà lạnh như băng - Được rồi, nhà em ở đâu? Anh đưa về! 

- Không... không cần, tôi tự về được! 

- Đừng bướng với anh... - Minh Vũ ném cho Đông Nhi một cái nhìn hết sức ''bình thường'' nhưng khiến cô rợn hết da gà da vịt. Cái không khí lạnh ngắt từ giọng nói của Minh Vũ chạy dọc sống lưng khiến cô khẽ rùng mình. Minh Vũ quay hẳn người sang phía Đông Nhi, nhìn thách thức - .... nếu như em còn muốn sống! 

Chap 2: Lễ cưới...!! 

Cơ thể Đông Nhi chuyển sang chế độ bất động hoàn toàn. Căng tròn đôi mắt đen lay láy nhìn Minh Vũ. Ở đâu ra cái kiểu chồng mà đòi giết vợ thế này...? Thế mà mới sáng nay thôi, cô còn nghĩ rằng sẽ cho thằng chồng khốn nạn này một trận nhừ đòn cơ đấy! Bây giờ thì Đông Nhi bị lép vế mất tiêu rồi còn đâu. Cơ mà cái khí thế hùng hồn có sẵn trong con người cô khiến cô vùng dậy, mạnh miệng đàn áp Minh Vũ: 

- Anh đừng có mà hù tôi!! 

- Tất nhiên, anh đâu có hù. Dù có là vợ anh đi nữa thì anh vẫn không bỏ sót đâu! - Minh Vũ lên tiếng nhẹ nhàng. Không như Đông Nhi, hét to để đàn áp người khác. Đối với Minh Vũ, chỉ cần nói nhỏ nhẹ với cái thanh âm của quỷ thế này cũng đủ làm tinh thần của người nghe rụng rời thành từng mảnh nhỏ rồi rơi lả tả như lá rụng mùa thu. 

- Nhưng mà ông xã.... - Bỗng dưng giọng Đông Nhi ngọt lịm đi như mía lùi. Khoác tay Minh Vũ, rồi dựa đầu vai anh. Trong tình huống như thế này phải dùng ''Mỹ nhân kế'' là cách tốt nhất. Thằng con trai nào mà không xiêu lòng được chứ. - .... em chưa muốn về. Cho em đi chơi đi! 

Cười thầm trong bụng, Đông Nhi chắc chắn lần này thành công một cách mỹ mãn. Cô có thể đường hoàng bước ra khỏi xe rồi đi chơi một cách thoải mái dưới sự cho phép của chồng mình mà không sợ bất cứ lời bàn tán ra vào nào. Nhưng... cô đã sai lầm. Làm sao mà Minh Vũ có thể mắc cái bẫy ruồi của cô được. Ở cái thế giới phức tạp của Minh Vũ, ''Có qua có lại mới toại lòng nhau'' và ''Tiền trao thì cháo múc''. 

- Được thôi, hôn anh đi, em sẽ được những gì em muốn! - Minh Vũ nở nụ cười ma mị. Mái tóc đen tự do lòa xòa trước mắt y hệt mấy nhân vật nam chính trong mấy bộ truyện tranh mà Đông Nhi hay xem. Hai từ có thể diễn tả Minh Vũ trong lúc này: "Tuyệt đẹp!!" 

Bị mắc lại vài giây vì gương mặt điển trai của Minh Vũ đã hút hồn Đông Nhi, cô lắc đầu nguậy nguậy để óc cô được thông hơn. Lúc này chẳng biết là ai đang dụ ai nữa. Cô chỉ biết rằng, lúc này cần phải giữ tỉnh táo tuyệt đối để đối phó con người ''nguy hiểm'' trước mặt. 

Hôn... hôn ư??? 

- Anh... không trao đổi thứ khác được à?? 

Không trả lời vào đúng trọng tâm câu hỏi của Đông Nhi, Minh Vũ khẽ chồm người đặt thêm một nụ hôn nữa lên môi Đông Nhi. Nụ hôn trong chớp nhoáng, không để cho người ta kịp phản ứng hay bất kì chống cự nào. 

Nụ hôn thứ hai trong ngày....!! 

Không... thốt... nên... lời. Đông Nhi lần nữa bất động. Sao cô toàn bị ép hôn thế này...? Đúng là kêu trời không thấu mà!!! Trợn tròn đôi mắt hết nhìn Minh Vũ, xem lẫn tức giận tốt độ. Cái đầu như muốn bốc lửa phừng phừng. Định nhào tới cho Minh Vũ một trận túi bụi thì anh đưa ngón tay cái vuốt nhẹ làn môi của mình, khẽ cười: 

- Giao dịch đã xong! Anh sẽ đi với em! 

- Không... tôi muốn đi một mình! 

- Hoặc là đi với anh, hoặc là về nhà và bị mất trọn một cái hôn. Em muốn cái nào? 

Đông Nhi định lên tiếng phản bác lại thì tiếng chuông điện thoại của Minh Vũ reo lên. Anh rút trong túi quần ra chiếc Iphone 5 mới toanh màu đen. Ngón tay thon dài lướt nhẹ ngang qua màn hình điện thoại rồi áp lên tai nghe. Và Đông Nhi đã kịp nhìn thấy cái tên trên điện thoại: "Daddy" 

- Alo... 

- ''Minh Vũ! Con qua dẫn Đông Nhi đi mua nhẫn và váy cưới đi nhé!'' 

- Bây giờ sao?? 

- ''Phải, 2 tuần nữa sẽ tổ chức đám cưới đấy. Gấp lắm rồi!'' 

- Nhưng, có cần phải gấp như thế không? 

- ''Xem ngày tốt hết cả rồi! Đừng có cãi lời ta!'' 

Đằng lão gia cúp máy cái rụp. Để lại cho Minh Vũ một nỗi ấm ức to đùng. Sao mà phiền phức thế không biết...? 

- Cùng đi mua nhẫn cưới nào! 

- Nhẫn... nhẫn cưới á?? 

.... 

- Nhiệm vụ thứ nhất: Chọn nhẫn cưới! 

Chiếc xe BMW màu đen bóng loáng đỗ xịch trước một siêu thị lớn. Siêu thị này toàn bán đồ cưới, và tất nhiên có cả nhẫn. Đông Nhi vuốt vuốt lại mái tóc rồi xõa ra, cởi luôn chiếc áo khoác da màu đen có đinh tán rồi vứt lại trong xe. Cho bớt dữ dằn đi một chút, vì cả hai vợ chồng nhà này đều mang đồ... đen. Bước vào siêu thị người ta lại tưởng khủng bố thì khổ!! 

Đặt bàn chân đầu tiên vào siêu thị, Đông Nhi dường như bị lóa mắt bởi nơi đây. Không chỉ là vì nó được trang trí đẹp, mà còn là một màu trắng tinh khiết, trắng đến... bật ngửa. Minh Vũ nắm lấy tay Đông Nhi kéo đi sâu vào trong, mấy cô bán hàng đều dừng tay để tranh thủ nhìn Minh Vũ khi anh đi lướt qua, nhưng sau đó lại đổi thái độ ngay lập tức khi thấy Đông Nhi đang tay trong tay với trai đẹp. 

Dừng lại ở chỗ bán nhẫn. Đông Nhi nhìn muốn lóa mắt vì chiếc nào cũng đẹp cả. Còn tiền giá thì cao ngất ngưỡng trên tận mây xanh. Khiến cô muốn chóng mặt choáng váng. 

- Lấy cho tôi chiếc này! - Không thèm hỏi ý kiến Đông Nhi, Minh Vũ tự ý chọn cặp nhẫn. Đông Nhi ngớ người, cô muốn tức điên lên vì Minh Vũ. Gì thế này...? Vợ chồng sao lại thế...? Chẳng đồng lòng gì cả là thế nào...? 

- Tôi không thích chiếc đó! Tôi muốn chiếc này! - Đông Nhi cũng ngang ngạnh không kém. Cô chỉ vào một cặp nhẫn khác có đính viên kim cương nhỏ phía trên. Trông đơn giản nhưng đẹp hơn chiếc của Minh Vũ nhiều. 

- Nhưng chiếc này đẹp hơn! 

- Không, chiếc này! 

Hai vợ chồng trẻ cãi nhau qua lại như trẻ con ngay trước mặt cô nhân viên bán hàng khiến cô phải bụm miệng khẽ cười. Sau đó lên tiếng nhằm hòa giảng cặp đôi chưa cưới mà đã cãi nhau: 

- Quý khách có thể thiết kế nhẫn theo ý mình mà! Tôi nghĩ quý khách nên góp ý với nhau để tạo nên cặp nhẫn cho riêng mình! 

Sau một hồi ''chiến tranh'' bùng nổ xảy ra. Cuối cùng cả hai cũng thiết kế được cặp nhẫn vừa ý với mình. Mỗi chiếc nhẫn sẽ có một nửa trái tim đắp những hột kim cương bé xíu. Khi ghép hai chiếc nhẫn lại với nhau, sẽ có một trái tim trọn vẹn. Đông Nhi còn có ý tưởng muốn mỗi chiếc nhẫn sẽ khắc tên viết tắt chữ đầu người còn lại vào mặt trong của chiếc nhẫn. Minh Vũ hoàn toàn chiều theo ý vợ, ngồi gật gù tán thành cho bình yên thể xác và tâm hồn. 

- Tôi muốn có gấp. Tuần sau tôi sẽ quay lại lấy! - Minh Vũ gằng giọng lạnh tanh dặn dò cô nhân viên bán hàng. Chẳng biết cô có còn nghe thấy gì không, chỉ thấy cô cứ gật gật sau mỗi câu nói của Minh Vũ và nhìn anh chằm chằm với hai trái tim to màu đỏ chóe, căng mọng nơi hai con mắt. Minh Vũ lại tiếp tục kéo tay Đông Nhi đi tiếp. 

- Nhiệm vụ thứ hai: Thử váy cưới! 

Đông Nhi buông thõng tay để mặc cho Minh Vũ muốn kéo đi đâu thì kéo. Cái đầu vẫn quay vòng vòng chăm chú nhìn ngắm mấy bộ váy cưới lộng lẫy xung quanh mình. Bất giác cô lên tiếng bâng quơ hỏi Minh Vũ: 

- Cô nhân viên bán hàng khi nãy xem ra mê mệt anh rồi nhỉ? Cũng phải, ở đây mười cô thì hết chín cô nhìn anh mất rồi! 

- Sao thế? Em ghen à? - Minh Vũ chợt khựng lại vì câu nói của Đông Nhi, quay người sang nhìn cô mỉm cười đầy ẩn ý. 

- Điên à? Tôi việc gì mà phải ghen cơ chứ! 

- Yên tâm, anh chỉ yêu mỗi em! Theo anh nào! - Minh Vũ nở nụ cười hiếm hoi kể từ lúc cô gặp anh đến bây giờ. Nụ cười ấy thật sự rất đẹp, thế mà gương mặt Minh Vũ lúc nào cũng thấy lạnh ngắt cái vẻ ngạo mạn, bất cần. Đông Nhi biết, cuộc hôn nhân này chỉ là do hai gia đình ép buộc, chứ sự thật Minh Vũ chẳng hề yêu cô. Thế nhưng khi nghe anh nói ra câu nói ấy, tự dưng cô cũng thấy mát lòng đi một chút. Vẫn dặn lòng rằng, đây chỉ là sự ép buộc của hai gia đình mà thôi. 

Đông Nhi bắt đầu vào thử váy. Thật khó cho Minh Vũ vì dáng của Đông Nhi đã đẹp sẵn rồi, chỉ mỗi tội hơi nhỏ con một tý nhưng vẫn có thể khắc phục được. Cái khó ở đây là, Đông Nhi mặc bộ nào cũng đẹp cả, khiến anh chẳng biết nên chọn bộ nào. 

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng được giải quyết êm đẹp vì nhờ vào lời nhận xét của mấy cô nhân viên bán hàng. Minh Vũ có hơi thoáng ra một tý. Anh cũng chọn được bộ váy đẹp nhất. Còn về phía Đông Nhi, cô cảm thấy như mình là một con rối đang bị mọi người cho thử đồ, chẳng ai thèm quan tâm đến ý kiến của cô cả. Nhưng mà được người chồng có con mắt thẩm mỹ rất cao chọn đồ cho mình, Đông Nhi cũng vừa lòng. 

Read more: http://santruyen.com/den-day-nao-vo-ngoc-chuong-2-YmJlYmkw.html#ixzz2iYAyxqnA

Chap 3: Sự thật phơi bày! 

Sáng hôm sau... 

- Đông Nhi dậy đi, chị có chuyện muốn nói với em!! - Cô chị cả Đông Nghi ra sức lay người Đông Nhi đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông to sụ màu hồng phớt. Không có hiệu quả gì với con sâu ngủ này, Đông Nghi bất lực, đứng khoanh tay trước ngực nghênh mặt nhìn Đông Nhi. - Được thôi, không dậy cũng được, nhưng chuyện này có liên quan đến chuyện cưới hỏi của em. Sau này có chuyện gì thì đừng trách chị không báo trước! 

Bước chân quay lại, Đông Nghi toan bước ra khỏi phòng thì con ''sâu ngủ'' ngồi bật dậy. Cái mặt đờ ra như cái bánh bao chiều bị ế nhìn Đông Nghi. Mặc dù vẫn còn đang ngái ngủ nhưng Đông Nhi vẫn cố mở miệng cất tiếng gọi: 

- Khoan đã! Có gì chị nói đi! 

- Tốt... - Đông Nghi nhếch môi tạo thành nụ cười gai góc. Đẹp nhưng có sức công phá rất lớn. Đối với những người mới gặp lần đầu, họ sẽ chết đứ đừ ngay dưới tay cô. Nhưng với Đông Nhi, cô đã quá quen với nụ cười này đến mức hoàn toàn miễn dịch. Đông Nhi còn cho rằng, đó chỉ là một nụ cười bình thường và nhảm nhí, vô duyên nhất mà cô từng thấy. - ... Em đã biết lý do vì sao ba muốn gả con gái mình cho nhà họ Đằng chưa? 

- Em không biết! Còn chị, chị biết chuyện gì sao! 

- Tất nhiên! - Đưa ngón tay quấn quấn lọn tóc bên vai mình. Tiếp tục nở nụ cười kiêu sa, huyền bí. Thầm nghĩ: "Nếu như nói ra chuyện này, nó sẽ như thế nào nhỉ?''. Mới nghĩ thôi đã thấy sướng. - Tập đoàn nhà mình sắp phá sản, ba muốn kiếm chút vốn bên nhà họ Đằng để cứu cái tập đoàn bao lâu nay gầy dựng đó mà! 

Lần này thì Đông Nhi không giữ được bình tĩnh nữa. Cô bước ra khỏi giường, tiến tới nắm lấy vai Đông Nghi lay lay mạnh. Chuyện này không thể nào, không thể nào là thật được!! Ba cô... không thể nào...!! 

- Chị nói gì cơ??? Chị... chị nói dối! Không phải đúng không??? 

- Đau chị! Buông chị ra xem nào! - Đông Nghi nhíu mày khi hai bả vai mình bị Đông Nhi nắm chặt như muốn cấu xé nó ra. Phũ phàng hất tay Đông Nhi ra khỏi vai mình, Đông Nghi xoa xoa hai bả vai đau điếng rồi quát lớn - Chị mà biết em như thế này thì chị không nói ra làm gì đâu! Đồ ngốc! 

Phải, Đông Nhi cô ngốc thật. Bị ba mình lừa gạt mấy ngày nay mà không hề mảy may gì cả. Cô như một trò đùa của cả nhà vậy. Như một trái bóng lạc lõng giữa khoảng sân lớn, ''bị'' người ta đá qua đá lại không thương tiếc. Cô... cô đứng không vững nữa. Đôi chân khụy xuống nền nhà, Đông Nhi cũng thả cho cơ thể rơi tự do xuống nền đá lạnh toát. Cô bây giờ chơi vơi quá! Cô... phải làm gì bây giờ? 

- Đông Nghi! Sao con lại nói chuyện đó với em con??? - Hàn lão gia cũng từ cửa phòng bước vào. Đôi mắt đã có nhiều vết chân chim nơi khóe mắt lướt nhìn Đông Nhi xót xa. Cô con gái út của ông đang bần thần ngồi bệt dưới sàn nhà, đôi mắt vốn to tròn sau hàng mi cong vút kia ứ nước đỏ hoe cả mắt. Đôi mắt mà Hàn lão gia yêu nhất đâu mất rồi? Sao giờ đây chỉ còn là sự vô hồn, vô cảm. Hàn lão gia đưa tay ra muốn đỡ Đông Nhi dậy, cất giọng trầm khàn - .... Đông Nhi, con... 

- Ba định giấu con đến bao giờ? Đến chết sao ba?? - Đông Nhi đưa đôi mắt đầy nước nhìn Hàn lão gia. Cả một sự căm giận, nhưng... ông vẫn là người mà cô yêu quý nhất trong cái nhà này. 

Cánh tay chơi vơi giữa không trung, Hàn lão gia ngượng ngùng từ từ rút tay về. Ông im lặng. Ông biết ngày này rồi cũng đến, nhưng chỉ là nó đến nhanh quá. Ông chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho ông và Đông Nhi mà!! 

Không gian trong căn phòng này im thin thít. Chỉ có tiếng thở nặng nề của Hàn lão gia và chốc chốc là tiếng nấc uất ức từ Hàn Đông Nhi. Số phận trớ trêu thật!! Sao lại thành như thế này! Rốt cuộc thì, cuộc sống của cô sẽ là một màu hồng như cô mong muốn hay là một đen u ám bao trùm lấy cô, không cho cô len lỏi một chút ánh sáng nhỏ nhoi nào?? Cuộc hôn nhân này, chẳng khác nào là một cuộc mua bán. Và Hàn lão gia đã ''bán'' con gái mình cho nhà họ Đằng. 

- Đông Nhi à! Ta xin lỗi con, nhưng.... 

- Ba yên tâm, con vẫn sẽ tiếp tục của hôn nhân này, con không bỏ dở đâu... - Đông Nhi đưa tay quệt ngang dòng nước mắt đang chảy trên má. Cô gắng gượng đứng dậy. Giọng nói hoàn toàn bị thay đổi thành một thanh âm trầm, không còn lánh lót như mọi ngày. - Bây giờ thì mọi người ra ngoài đi, con cần thay đồ... 

Hàn lão gia xót xa nhìn đứa con gái. Ông cũng chẳng biết, cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu. Khi mà ông không chắc chắn, điều mà ông đang làm là đúng hay sai. Là ông đang giúp con gái mình có cuộc sống tốt đẹp hơn hay là đang từ từ đẩy nó xuống vực sâu thăm thẳm. Giờ đây, Hàn lão gia ông chỉ biết để phó mặc cho trời. Cũng phải đánh cược một cú với số phận! 

- Đông Nghi, ra ngoài thôi con! 

Sau khi đã chắc chắn rằng cánh cửa gỗ kia đã đóng lại. Đông Nhi bần thần ngồi xuống giường. Đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm xuống nền nhà. Bất giác khóe môi màu cánh hoa đào cong lên một đường cong hoàn hảo, một nụ cười khinh. Nụ cười khinh thành tiếng. Chiếc điện thoại của cô rung lên, sau đó đổ thành tiếng reo. 

- Alo.. 

- ''Đông Nhi à! Con đến nhà ta nhanh nhé! Ta có chuyện muốn nói với con!'' 

- Ơ... ba chồng... 

..... 

Đông Nhi băng qua khoảng sân ở căn biệt thự nhà mình để ra phía cánh cổng lớn. Cô giật mình vì cái dáng quen thuộc, gai ưa in sâu trong tâm trí cô giờ đây đang đứng trước cổng nhà mình. Không phải chứ...? Minh Vũ đứng tựa lưng vào chiếc xe BMW màu đen bóng loáng, khoác tay trước ngực nhìn về phía Đông Nhi. Trông cô thật khác hoàn toàn so với đêm hôm qua, cô bây giờ giản dị trong chiếc áo thun trắng dài tay và quần jean. Không đi giày cao gót mà thay vào đó là đôi giày búp bê màu nâu nhạt, cùng màu với mái tóc đang buộc cao của cô. 

Minh Vũ thích cô như thế. Đơn giản nhưng đẹp. Anh cảm thấy Đông Nhi có gì đó khác xa với các cô gái anh đã từng gặp trước đây. Không son phấn lòe loẹt, không quần áo kiêu sa, lộng lẫy nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người. Con gái thì anh đã gặp rất nhiều, và con gái đẹp thì anh không thiếu. Thường là anh quan hệ với họ mục đích là để phục vụ cho công việc của mình. Nhưng đối với Đông Nhi, anh cảm nhận được khi ở bên cạnh cô ấy, anh mới thật sự thoải mái sau đống công việc không mấy dễ dàng gì. 

Phải, cầm đầu một băng nhóm mafia lớn ở thế giới ngầm. Cốt yếu là đi ''triệt tiêu'' những tên làm ngáng bước tiến lên của tập đoàn P&R. Minh Vũ chẳng thiết tha gì với cái công việc ''đẫm'' máu này. Nhưng từ khi còn rất nhỏ, anh đã được Đằng lão gia huấn luyện cực kì nghiêm khắc để sau này thừa kế ba anh. Anh chỉ sợ, những cuộc chiến luôn luôn đổ máu này sẽ làm liên lụy đến Đông Nhi. 

- Này, nhìn vừa thôi chứ! - Đông Nhi đánh mạnh vào bả vai Minh Vũ. Kéo anh về hiện thực. Đôi đồng tử màu hổ phách của anh khẽ lay động, anh chau mày nhìn Đông Nhi. Cô vợ này thấp bé, nhỏ con mà đánh đau kinh khủng. Nhìn lại thì Đông Nhi cũng chỉ đứng đến vai Minh Vũ, thấp hơn anh cả một cái đầu cơ đấy!. Một lần nữa, cánh tay Đông Nhi lại muốn chạm vào đôi mắt của Minh Vũ, cô cất giọng hỏi - Mắt anh... đeo lens à? 

- Không, công việc của anh không cho phép anh đeo lens! - Minh Vũ không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi Đông Nhi. Hầu hết mọi người đều hỏi anh như thế. Đôi mắt đẹp mang sắc màu của một loài hổ báo hùng vĩ. Vả lại công việc của anh chủ yếu chỉ là toàn đánh đấm, gây xát thương cho nhau, không tiện mang lens - Mẹ anh là người Anh Quốc, anh lai gen của mẹ anh! 

- À.... Nhưng anh đến đây làm gì? 

- Tất nhiên là đi rước con dâu về cho ba anh rồi! Ba nói có chuyện muốn nói với em, nhưng anh không biết chuyện gì. Em nên cẩn thận với ông ấy thì hơn! - Minh Vũ nheo đôi mắt màu hổ phách tuyệt mỹ nhìn Đông Nhi. Có lẽ anh hiểu Đằng lão gia hơn ai hết. Ba anh là con người độc đoán, để tập đoàn P&R được như hôm nay, ông đã hại không biết bao nhiêu người. Và tất nhiên, nếu có cuộc trao đổi nào, ông sẽ tính đến chuyện lợi nhuận cho mình trước tiên bất kể người nhà hay người xa lạ. Minh Vũ mở cửa xe, cất giọng - Anh có việc phải đi. Xong việc anh sẽ đến đón em! 

Giờ thì Đông Nhi mới nhận ra, trước cổng nhà mình giờ đây có đến hai chiếc xe BMW màu đen. Một cho anh và một cho cô để đến nhà Đằng lão gia. Một tên mặc vest đen bước đến gần cô, cung kính cuối đầu trước cô, cả gương mặt và giọng nói đều lạnh nhưng không buốt giá bằng Minh Vũ: 

- Thiếu phu nhân, mời cô lên xe! 

Đông Nhi đưa mắt nhìn Minh Vũ kiểu không muốn. Thật sự thì đi bên anh, cô cảm thấy an tâm hơn. Nhưng sau đó cũng ngậm ngùi ngồi vào xe. Tên mặc vest đen khi 
Chap 3: Sự thật phơi bày! 

Sáng hôm sau... 

- Đông Nhi dậy đi, chị có chuyện muốn nói với em!! - Cô chị cả Đông Nghi ra sức lay người Đông Nhi đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông to sụ màu hồng phớt. Không có hiệu quả gì với con sâu ngủ này, Đông Nghi bất lực, đứng khoanh tay trước ngực nghênh mặt nhìn Đông Nhi. - Được thôi, không dậy cũng được, nhưng chuyện này có liên quan đến chuyện cưới hỏi của em. Sau này có chuyện gì thì đừng trách chị không báo trước! 

Bước chân quay lại, Đông Nghi toan bước ra khỏi phòng thì con ''sâu ngủ'' ngồi bật dậy. Cái mặt đờ ra như cái bánh bao chiều bị ế nhìn Đông Nghi. Mặc dù vẫn còn đang ngái ngủ nhưng Đông Nhi vẫn cố mở miệng cất tiếng gọi: 

- Khoan đã! Có gì chị nói đi! 

- Tốt... - Đông Nghi nhếch môi tạo thành nụ cười gai góc. Đẹp nhưng có sức công phá rất lớn. Đối với những người mới gặp lần đầu, họ sẽ chết đứ đừ ngay dưới tay cô. Nhưng với Đông Nhi, cô đã quá quen với nụ cười này đến mức hoàn toàn miễn dịch. Đông Nhi còn cho rằng, đó chỉ là một nụ cười bình thường và nhảm nhí, vô duyên nhất mà cô từng thấy. - ... Em đã biết lý do vì sao ba muốn gả con gái mình cho nhà họ Đằng chưa? 

- Em không biết! Còn chị, chị biết chuyện gì sao! 

- Tất nhiên! - Đưa ngón tay quấn quấn lọn tóc bên vai mình. Tiếp tục nở nụ cười kiêu sa, huyền bí. Thầm nghĩ: "Nếu như nói ra chuyện này, nó sẽ như thế nào nhỉ?''. Mới nghĩ thôi đã thấy sướng. - Tập đoàn nhà mình sắp phá sản, ba muốn kiếm chút vốn bên nhà họ Đằng để cứu cái tập đoàn bao lâu nay gầy dựng đó mà! 

Lần này thì Đông Nhi không giữ được bình tĩnh nữa. Cô bước ra khỏi giường, tiến tới nắm lấy vai Đông Nghi lay lay mạnh. Chuyện này không thể nào, không thể nào là thật được!! Ba cô... không thể nào...!! 

- Chị nói gì cơ??? Chị... chị nói dối! Không phải đúng không??? 

- Đau chị! Buông chị ra xem nào! - Đông Nghi nhíu mày khi hai bả vai mình bị Đông Nhi nắm chặt như muốn cấu xé nó ra. Phũ phàng hất tay Đông Nhi ra khỏi vai mình, Đông Nghi xoa xoa hai bả vai đau điếng rồi quát lớn - Chị mà biết em như thế này thì chị không nói ra làm gì đâu! Đồ ngốc! 

Phải, Đông Nhi cô ngốc thật. Bị ba mình lừa gạt mấy ngày nay mà không hề mảy may gì cả. Cô như một trò đùa của cả nhà vậy. Như một trái bóng lạc lõng giữa khoảng sân lớn, ''bị'' người ta đá qua đá lại không thương tiếc. Cô... cô đứng không vững nữa. Đôi chân khụy xuống nền nhà, Đông Nhi cũng thả cho cơ thể rơi tự do xuống nền đá lạnh toát. Cô bây giờ chơi vơi quá! Cô... phải làm gì bây giờ? 

- Đông Nghi! Sao con lại nói chuyện đó với em con??? - Hàn lão gia cũng từ cửa phòng bước vào. Đôi mắt đã có nhiều vết chân chim nơi khóe mắt lướt nhìn Đông Nhi xót xa. Cô con gái út của ông đang bần thần ngồi bệt dưới sàn nhà, đôi mắt vốn to tròn sau hàng mi cong vút kia ứ nước đỏ hoe cả mắt. Đôi mắt mà Hàn lão gia yêu nhất đâu mất rồi? Sao giờ đây chỉ còn là sự vô hồn, vô cảm. Hàn lão gia đưa tay ra muốn đỡ Đông Nhi dậy, cất giọng trầm khàn - .... Đông Nhi, con... 

- Ba định giấu con đến bao giờ? Đến chết sao ba?? - Đông Nhi đưa đôi mắt đầy nước nhìn Hàn lão gia. Cả một sự căm giận, nhưng... ông vẫn là người mà cô yêu quý nhất trong cái nhà này. 

Cánh tay chơi vơi giữa không trung, Hàn lão gia ngượng ngùng từ từ rút tay về. Ông im lặng. Ông biết ngày này rồi cũng đến, nhưng chỉ là nó đến nhanh quá. Ông chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho ông và Đông Nhi mà!! 

Không gian trong căn phòng này im thin thít. Chỉ có tiếng thở nặng nề của Hàn lão gia và chốc chốc là tiếng nấc uất ức từ Hàn Đông Nhi. Số phận trớ trêu thật!! Sao lại thành như thế này! Rốt cuộc thì, cuộc sống của cô sẽ là một màu hồng như cô mong muốn hay là một đen u ám bao trùm lấy cô, không cho cô len lỏi một chút ánh sáng nhỏ nhoi nào?? Cuộc hôn nhân này, chẳng khác nào là một cuộc mua bán. Và Hàn lão gia đã ''bán'' con gái mình cho nhà họ Đằng. 

- Đông Nhi à! Ta xin lỗi con, nhưng.... 

- Ba yên tâm, con vẫn sẽ tiếp tục của hôn nhân này, con không bỏ dở đâu... - Đông Nhi đưa tay quệt ngang dòng nước mắt đang chảy trên má. Cô gắng gượng đứng dậy. Giọng nói hoàn toàn bị thay đổi thành một thanh âm trầm, không còn lánh lót như mọi ngày. - Bây giờ thì mọi người ra ngoài đi, con cần thay đồ... 

Hàn lão gia xót xa nhìn đứa con gái. Ông cũng chẳng biết, cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu. Khi mà ông không chắc chắn, điều mà ông đang làm là đúng hay sai. Là ông đang giúp con gái mình có cuộc sống tốt đẹp hơn hay là đang từ từ đẩy nó xuống vực sâu thăm thẳm. Giờ đây, Hàn lão gia ông chỉ biết để phó mặc cho trời. Cũng phải đánh cược một cú với số phận! 

- Đông Nghi, ra ngoài thôi con! 

Sau khi đã chắc chắn rằng cánh cửa gỗ kia đã đóng lại. Đông Nhi bần thần ngồi xuống giường. Đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm xuống nền nhà. Bất giác khóe môi màu cánh hoa đào cong lên một đường cong hoàn hảo, một nụ cười khinh. Nụ cười khinh thành tiếng. Chiếc điện thoại của cô rung lên, sau đó đổ thành tiếng reo. 

- Alo.. 

- ''Đông Nhi à! Con đến nhà ta nhanh nhé! Ta có chuyện muốn nói với con!'' 

- Ơ... ba chồng... 

..... 

Đông Nhi băng qua khoảng sân ở căn biệt thự nhà mình để ra phía cánh cổng lớn. Cô giật mình vì cái dáng quen thuộc, gai ưa in sâu trong tâm trí cô giờ đây đang đứng trước cổng nhà mình. Không phải chứ...? Minh Vũ đứng tựa lưng vào chiếc xe BMW màu đen bóng loáng, khoác tay trước ngực nhìn về phía Đông Nhi. Trông cô thật khác hoàn toàn so với đêm hôm qua, cô bây giờ giản dị trong chiếc áo thun trắng dài tay và quần jean. Không đi giày cao gót mà thay vào đó là đôi giày búp bê màu nâu nhạt, cùng màu với mái tóc đang buộc cao của cô. 

Minh Vũ thích cô như thế. Đơn giản nhưng đẹp. Anh cảm thấy Đông Nhi có gì đó khác xa với các cô gái anh đã từng gặp trước đây. Không son phấn lòe loẹt, không quần áo kiêu sa, lộng lẫy nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người. Con gái thì anh đã gặp rất nhiều, và con gái đẹp thì anh không thiếu. Thường là anh quan hệ với họ mục đích là để phục vụ cho công việc của mình. Nhưng đối với Đông Nhi, anh cảm nhận được khi ở bên cạnh cô ấy, anh mới thật sự thoải mái sau đống công việc không mấy dễ dàng gì. 

Phải, cầm đầu một băng nhóm mafia lớn ở thế giới ngầm. Cốt yếu là đi ''triệt tiêu'' những tên làm ngáng bước tiến lên của tập đoàn P&R. Minh Vũ chẳng thiết tha gì với cái công việc ''đẫm'' máu này. Nhưng từ khi còn rất nhỏ, anh đã được Đằng lão gia huấn luyện cực kì nghiêm khắc để sau này thừa kế ba anh. Anh chỉ sợ, những cuộc chiến luôn luôn đổ máu này sẽ làm liên lụy đến Đông Nhi. 

- Này, nhìn vừa thôi chứ! - Đông Nhi đánh mạnh vào bả vai Minh Vũ. Kéo anh về hiện thực. Đôi đồng tử màu hổ phách của anh khẽ lay động, anh chau mày nhìn Đông Nhi. Cô vợ này thấp bé, nhỏ con mà đánh đau kinh khủng. Nhìn lại thì Đông Nhi cũng chỉ đứng đến vai Minh Vũ, thấp hơn anh cả một cái đầu cơ đấy!. Một lần nữa, cánh tay Đông Nhi lại muốn chạm vào đôi mắt của Minh Vũ, cô cất giọng hỏi - Mắt anh... đeo lens à? 

- Không, công việc của anh không cho phép anh đeo lens! - Minh Vũ không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi Đông Nhi. Hầu hết mọi người đều hỏi anh như thế. Đôi mắt đẹp mang sắc màu của một loài hổ báo hùng vĩ. Vả lại công việc của anh chủ yếu chỉ là toàn đánh đấm, gây xát thương cho nhau, không tiện mang lens - Mẹ anh là người Anh Quốc, anh lai gen của mẹ anh! 

- À.... Nhưng anh đến đây làm gì? 

- Tất nhiên là đi rước con dâu về cho ba anh rồi! Ba nói có chuyện muốn nói với em, nhưng anh không biết chuyện gì. Em nên cẩn thận với ông ấy thì hơn! - Minh Vũ nheo đôi mắt màu hổ phách tuyệt mỹ nhìn Đông Nhi. Có lẽ anh hiểu Đằng lão gia hơn ai hết. Ba anh là con người độc đoán, để tập đoàn P&R được như hôm nay, ông đã hại không biết bao nhiêu người. Và tất nhiên, nếu có cuộc trao đổi nào, ông sẽ tính đến chuyện lợi nhuận cho mình trước tiên bất kể người nhà hay người xa lạ. Minh Vũ mở cửa xe, cất giọng - Anh có việc phải đi. Xong việc anh sẽ đến đón em! 

Giờ thì Đông Nhi mới nhận ra, trước cổng nhà mình giờ đây có đến hai chiếc xe BMW màu đen. Một cho anh và một cho cô để đến nhà Đằng lão gia. Một tên mặc vest đen bước đến gần cô, cung kính cuối đầu trước cô, cả gương mặt và giọng nói đều lạnh nhưng không buốt giá bằng Minh Vũ: 

- Thiếu phu nhân, mời cô lên xe! 

Đông Nhi đưa mắt nhìn Minh Vũ kiểu không muốn. Thật sự thì đi bên anh, cô cảm thấy an tâm hơn. Nhưng sau đó cũng ngậm ngùi ngồi vào xe. Tên mặc vest đen khi nãy đóng cánh cửa xe sau khi Đông Nhi kịp nhìn Minh Vũ thêm lần nữa. Phải chi anh đi với cô thì hay biết mấy. Những lời Minh Vũ nói khi nãy làm cô thấy lo. Chiếc BMW từ từ lăn bánh. Minh Vũ cho hai tay vào túi quần, đứng nhìn theo chiếc xe ấy khuất dần, rồi cũng bước vào xe, đi về hướng ngược lại. 

Chap 4: Sự thật phơi bày phần 2. 

Chiếc xe chạy băng trên một đoạn đường dài. Đông Nhi cô cũng bắt đầu nhận ra chiếc xe đang hướng đến khu nhà chỉ dành cho ''đại gia''. Chiếc xe dừng hẳn, cô như bị choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt. 

Tọa lạc ở một vị trí cực đẹp và yên tĩnh, nằm kế bên con sông thơ mộng, căn biệt thự màu trắng nổi bật hẳn so với những căn hộ khác nhờ kiến trúc xa hoa, độc đáo nhưng không kém phần tinh tế. Bên ngoài ngôi biệt thự được trang trí bởi khá nhiều cây xanh và đặc biệt là cánh cửa sắt chạm khắc cầu kỳ có gắn thiết bị tự động rất hiện đại. 

Tuy nhiên, điều làm căn biệt thự trở nên đắt giá không phải nằm ở những thứ bên ngoài. Cánh cổng sắt có vẻ nặng nề từ từ mở ra, thứ đập vào mắt Đông Nhi là một màu xanh của cỏ cây. Mới nhìn thôi đã thấy mát mắt rồi. Nội thất trong căn nhà được thiết kế theo phong cách Châu Âu rất quý phái. Rất nhiều các đồ nội thất có hình dáng lạ và được phủ một lớp màu vàng bên ngoài tạo nên vẻ xa hoa, lộng lẫy. Ngôi nhà tinh tế đến từng chi tiết, ngay cả cầu thang cũng trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà ai thấy cũng phải khen ngợi. 

Bước vào sảnh chính của căn biệt thự, Đông Nhi đã thấy Đằng lão gia đang ngồi ở phòng khách, thông thả uống từng ngụm nước trà. Phòng khách trong nhà có không gian vừa lịch lãm, vừa kiêu sa, "ngợp mắt". Bộ ghế salon cũng cầu kì không kém căn biệt thự. Quả thật chủ nhân căn nhà này có con mắt thẩm mỹ rất tốt, kết hợp trang trí tạo cho người ta cảm giác dễ chịu. 

- Nào, ngồi xuống đây! - Đằng lão gia cất tiếng khi thấy Đông Nhi. Ông đặt tách trà xuống bàn, bắt chéo chân rồi ngả người ra chiếc ghế salon mềm mại. Dường như ông đang chọn lọc những từ ngữ thích hợp để nói vào lúc này. - ... Trước khi hai đứa tổ chức đám cưới, ta muốn cho con biết một chuyện! Con... phải thật bình tĩnh! 

- Thưa ba, ba cứ nói! - Đông Nhi cố gắng nhẹ giọng không để cho người nghe nhận thấy rằng giọng cô đang run. Cô cảm thấy bất an. Có chuyện gì khủng khiếp lắm hay sao mà Đằng lão gia lại bảo cô phải bình tĩnh. 

- Tốt lắm con gái!... Thật ra, Minh Vũ chính là... thiếu gia của tập đoàn Mafia P&R... 

- Gì... gì cơ ạ!! - Đông Nhi nhỏm người dậy. Cô mong rằng mình đang nghe nhầm hoặc Đằng lão gia đang nói nhầm, hoặc cũng có thể là một trò đùa, là một cuộc thử thách để thử lòng cô. Hay... cô đang nằm mơ một cơn ác mộng... Nhưng là gì cũng được, miễn đây không phải là sự thật. Không phải chứ...?? Hôm này ngày gì thế này...?? 

- Là sự thật! - Đằng lão gia nhấn mạnh ba chữ để khẳng định lại lần nữa. Dường như ông biết chắc rằng, Đông Nhi đang cố gắng lảng tránh sự thật -... Ta biết con là đứa con gái thông minh, xinh đẹp. Ta mong rằng, con có thể làm gì đó để có thể giúp đỡ cho Minh Vũ! 

Đông Nhi cuối gằm mặt để tránh những giọt nước mắt đang rơi xuống không ngừng, ướt cả chiếc quần jean trên đùi cô. Hai cánh tay chống lên đệm ghế để cố gắng vững vàng hơn. Không... không thể nào...!! Rồi cuộc sống của cô sẽ ra sao đây!!! Đông Nhi đã xem nhiều phim ảnh về Mafia, nhưng cô không ngờ, người bị vướng vào cái thế giới ngầm vô cùng phức tạp này lại chính là cô. 

Giờ thì cô đã hiểu, hôm đầu tiên gặp Minh Vũ, anh đã rút trong túi ra một khẩu súng và giải thoát cho cô khỏi tên đàn ông bẩn thỉu đó. Và cô cũng hiểu luôn, tại sao những tên to con bặm trợn hay đi theo sau Minh Vũ kia luôn mang những bộ vest đen từ đầu đến chân cùng chiếc kính cũng đen nốt, gương mặt thì lạnh toát không có bất cứ xúc cảm nào. 

Những thắc mắc trong cô đã được giải bày, nhưng sao cô lại không cảm thấy bất cứ sự thoải mái nào. Cô chỉ thấy, Đằng lão gia đang đè nặng lên vai cô một trọng trách hết sức nặng nề. Giúp đỡ Minh Vũ trong cái thế giới Mafia - cái thế giới không có bất cứ ai ngu ngốc lại đi tự nguyện dấn thân vào để rồi mang họa... 

- Giúp đỡ... hay lại là gánh nặng cho anh ấy?? - Đông Nhi ngẩng mặt, đôi mắt to tròn còn vương chút nước mắt cương quyết nhìn trực diện vào Đằng lão gia chờ đợi sự trả lời. Câu hỏi hết sức dễ dàng, nhưng có mấy ai trả lời được? Một con nhỏ chân yếu tay mềm làm nữ công gia chánh còn chưa xong, huống chi đến việc giúp đỡ ai đó trong thế giới ngầm. 

- Ta tin con! - Đằng lão gia có hơi chưng hửng trước ánh nhìn của Đông Nhi, nhưng rất nhanh sau đó, ông cất tiếng trả lời. Câu trả lời không vào đúng trọng tâm câu hỏi của Đông Nhi, nhưng khiến cho người nghe bàng hoàng, và để cố gắng hơn. - Ta về đây, đây sẽ là nhà của các con sau khi hai đứa cưới nhau! 

- Hàn Đông Nhi! 

Thanh âm trầm, lạnh, quen thuộc trong tâm trí Đông Nhi vang lên gọi đúng tên cô. Đông Nhi và Đằng lão gia đều quay đầu lại nhìn về hướng có phát ra tiếng nói. Dáng người cao cao hơi gầy, ngạo mạn, bất cần. Đó là những gì cô và Đằng lão gia nhìn thấy. Cái dáng từ từ bước đến gần và.... đôi mắt màu hổ phách!! 

- Minh... Minh Vũ... - Đông Nhi đứng bật dậy rồi thốt lên khi nhìn thấy Minh Vũ. Cô thật mừng vì có anh ở đây, cô sợ sẽ không còn gắng gượng để chống chọi với cú sốc này được nữa. Nước mắt vẫn rơi lã chã, có khi còn nhiều hơn khi nãy. 

Bất giác, cô nhanh chân chạy đến bên Minh Vũ rồi ôm chầm lấy anh. Minh Vũ hơn ngạc nhiên nhưng cũng cuối người, vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy Đông Nhi vào lòng. Đôi mắt màu hổ phách ánh lên ánh nhìn ghê sợ, trừng trừng nhìn về phía Đằng lão gia khi nghe thấy tiếng khóc nức nở từ Đông Nhi đang rúc trong ngực anh. Minh Vũ biết, Đông Nhi đã phải kiềm nén nước mắt vào trong. Nhưng khi nhìn thấy anh, lòng cô lại vỡ òa ra. ''Tức nước thì vỡ bờ mà!''. 

- Đông Nhi... sẽ không cần phải giúp đỡ tôi gì cả! Ông hiểu rồi chứ! - Minh Vũ rít lên nhấn mạnh từng chữ với cái thanh âm của quỷ sắp sửa len lỏi ra từ trong anh. Minh Vũ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến Đông Nhi, kể cả người đó có là người đã sinh ra anh trong cõi đời này đi chăng nữa. - Giờ thì mời ông về cho! 

- Sao cũng được... Nhưng ta chắc chắn, con bé sẽ giúp được rất nhiều cho con! - Đằng lão gia mỉm cười, mặc kệ cho Minh Vũ đang nhìn ông như muốn cấu xé ông ra từng mảnh. Nhún vai không có gì, Đằng lão gia từ từ đứng dậy, bước ra khỏi bộ bàn ghế salon, tiến đến gần chỗ Minh Vũ đang đứng. Ông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài màu hạt dẻ của Đông Nhi trước khi bước ra khỏi cửa, cười cười - Mạnh mẽ, lên con gái! 

Chờ cho Đằng lão gia đi khuất hẳn. Đông Nhi mới từ từ rời khỏi vòng tay của Minh Vũ. Cô ngượng ngùng chẳng hiểu mình đang làm gì, chẳng hiểu sao lúc ấy cô lại chạy đến ôm anh. Chẳng lẽ.... Đông Nhi cô yêu Minh Vũ rồi sao...??? Minh Vũ vẫn còn ôm ngang eo cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chằm chằm vẻ khó hiểu, anh cũng thắc mắc tại sao Đông Nhi lại ôm anh lúc ấy. Cảm thấy mát mát ở phần áo chỗ ngực, anh cuối xuống nhìn thì mới tá hỏa ra: 

- Này... tại em đấy, sao lại khóc trên áo anh chứ??!!! 

- Anh keo kiệt vừa thôi!!! Chỉ là cái áo thôi mà!!! Có cần phải quát mắng tôi như thế không??? 

- Đền đi!! 

- Gì cơ??? Chúng ta sắp là vợ chồng đấy ông xã ạ!!! 

Xem ra, Đông Nhi vẫn còn nhớ đúng vai trò của mình: Vợ của một thủ lĩnh cầm đầu tổ chức Mafia ở thế giới ngầm. Minh Vũ bật cười thành tiếng, nụ cười hiếm hoi chưa từng thấy mà chỉ khi ở bên cạnh Đông Nhi, nó mới xuất hiện. Mấy cô giúp việc nhà thay phiên nhau bụm miệng cười trước sự trẻ con của cả hai, bà vú già gật gù nhìn Đông Nhi. Tự hỏi, cô gái ấy là ai mà có thể khiến cho Minh Vũ cười sảng khoái đến như thế. Đến cả bà đã làm việc ở đây đã lâu, nhưng chưa bao giờ bà thấy Minh Vũ cười, dù chỉ là một cái nhếch môi. Trong phút chốc, Minh Vũ cuối người, đặt môi mình lên đôi môi màu cánh hoa đào của Đông Nhi trong chớp nhoáng. 

- Em ngoan lắm! Đền xong rồi đấy, anh đưa em về nào!!! 


Đọc tiếp: Đến đây nào vợ ngốc - Phần 2

Trang Chủ » Truyện » Truyện Teen » Đến đây nào vợ ngốc
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com