Mọi chuyện vẫn diễn ra hàng ngày đều đều, không ai nhận thấy ở Uyên 1 điều gì khác lạ, cô quá mạnh mẽ chăng…. Uyên biết không phải thế, nỗi đau này quá lớn, cô không thể nào chịu đựng được. Trong giấc mơ những giọt nước mắt cũng lăn trên má cô, những giọt nước mắt nhớ nhung mỗi khi cô thức dậy… mọi thứ đều làm cô nhớ đến Hùng – cô đã quen với hình ảnh của anh trong suốt 6 năm trời… cô không biết ở cách cô 5 km kia cũng có 1 người đang nhớ đến cô da diết.
Hùng tìm quên đi trong công việc, nhớ lại những giọt nước mắt của Uyên, lòng Hùng đau, anh đau lắm như chính bản thân anh đang phải khóc, phải đau như Uyên vậy. Không phải là vì anh không hiểu Uyên đang nghĩ gì, nhưng anh không đủ tự tin để mang đến cho Uyên niềm hạnh phúc mà Uyên cần có. Hùng không thể tưởng tượng 1 người con gái mạnh mẽ như Uyên có 1 ngày lại khóc trước mặt anh, những giọt nước mắt lăn nhanh để rồi Uyên cũng nhanh tay gạt lấy nó, Hùng nhìn thấy… sao lại không cơ chứ … Hùng muốn giang tay ra ôm lấy Uyên vào lòng, nhưng anh chỉ biết im lặng nhìn Uyên bước đi, nhìn cô lẻ loi quá… Anh không biết mình lựa chọn như thế có đúng không. Có phải chia tay Uyên là đúng đắn, dù anh biết rằng Uyên sẽ khó có thể yêu được người khác. Uyên là vậy… đã không yêu thì thôi, yêu rồi thì chung tình lắm.. Hùng nhớ có lần Uyên nói nếu đã yêu Hùng rồi thì người chồng tương lai của Uyên chỉ có thể là Hùng hoặc là không ai cả.
Hùng sợ gặp Uyên… Mỗi lần online, thấy nick Uyên sáng, Hùng cố gắng quên đi… cố gắng tập trung vào công việc, anh sợ đối diện với Uyên, anh sẽ không đủ can đảm để nói lời chia tay với Uyên. Quen có Uyên bên cạnh rồi, giờ 1 mình, cảm giác thật khó chịu… anh chỉ muốn lao lên xe, và đi như bay xuống gặp Uyên, ôm Uyên vào lòng và anh lại có Uyên bên cạnh. Biết bao nhiêu lần tự nhủ lòng mình như thế, nhưng đều kịp ngăn lại. Không thể ích kỉ như vậy được.
Cách nhau chỉ 5km thôi nhưng tưởng chừng xa lắm, Hùng cố gắng đi những đường có thể gặp Uyên, còn Uyên cố gắng đi thật nhanh và cũng về thật nhanh, Uyên sợ trên con đường về bất chợt bắt gặp 1 ai đó giống Hùng, Uyên sẽ không chịu nổi. Uyên cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, Uyên nói với Hùng rằng nếu không yêu có thể làm bạn, làm anh em, vẫn nói chuyện với Hùng bình thường khi mỗi lần cả 2 cùng online, nhắc lại chuyện đã qua như 1 kỉ niệm. Nhưng cô cũng không quên nói cho Hùng biết rằng cô vẫn nhớ Hùng, Uyên nghĩ chẳng có gì phải nói là không nhớ khi trong lòng đang nhớ, nhưng cô luôn nói là hy vọng ngày mai sẽ quên Hùng sau câu nói nhớ đó.
Uyên thay đổi nhiều, ban ngày cô làm cho bản thân bận rộn nhưng mỗi đêm, nỗi nhớ Hùng lại dồn nén, Hùng nói Hùng có người yêu mới, Uyên cảm thấy trái tim như muốn vỡ ra… mọi thứ Uyên hy vọng cũng mất, Uyên đã hy vọng 1 ngày Hùng sẽ trở lại bên Uyên.. nhưng có lẽ còn xa lắm. và có lẽ là chẳng bao giờ. Khi mà Hùng giờ đã có niềm vui mới. Cô không trách không hận Hùng. Có lẽ nên quên , quên đi là tốt nhất, Nhủ là là thế nhưng Uyên không thể lừa gạt bản thân được.
Dù cố tránh mặt nhau nhưng cuối cùng 2 người cũng phải gặp nhau. Trong ngày đám cưới chị gái Uyên.
Uyên vốn không định nói cho Hùng biết, nhưng Hùng quá thân thiết với gia đình cô, nếu Hùng không xuất hiện thì cô biết ăn nói sao về sự vắng mặt của Hùng người mà gia đình cô coi như là 1 thành viên trong gia đình? Cô sợ nếu gặp Hùng cô sẽ không thể kìm chế được, không thể tỏ ra mạnh mẽ được. Cô biết làm thế là vô lí nhưng cô đã cố ngăn sự xuất hiện của Hùng vào ngày đó. Cô cũng không ngại mà nói cho Hùng biết rằng cô đã suy nghĩ cái gì, anh đã yêu người khác anh có thể gặp Uyên mà không suy nghĩ gì nhưng Uyên thì không, từng ngày từng giờ hình ảnh của Hùng vẫn in đậm trong tâm trí Uyên, nếu gặp lại Uyên sẽ phải đối mặt thê nào đấy ? cố gắng tỏ vẻ không có gì chăng? Nhưng Uyên không ngăn được, Hùng có ảnh hưởng đến gia đình cô, và lại dù có thể nào cô cũng không mong gia đình cô nghĩ không hay về Hùng – người cô yêu thương.
Cứ nghĩ đến chuyện Hùng sắp xuất hiện trước mặt Uyên… Uyên hồi hộp lắm, dù bên cạnh cô vẫn có những thằng bạn chí cốt, cô mệt mỏi, chán nản… gặp Hùng nhưng chỉ toàn nói cạnh nói khóe nhau, thật khó mà tin được cô lại có thể nói ra những câu như thế, nhưng cũng tại Hùng làm cô muốn nổi điên, dù biết rằng trái tim cô vẫn yêu Hùng, Hùng lại còn khoe hồi tối đi chơi với người yêu. Uyên nào biết trong lúc đó, Hùng đang ghen, ghen với những thằng bạn chí cốt của Uyên, đang bên cạnh Uyên kia, cười cười nói nói,thỉnh thoảng lại ghé tai nhau thì thầm cái gì đó. Hùng ghen , Hùng ghét tất cả những thằng con trai đó, chỉ mong Uyên ở đó, chỉ cười, chỉ nói với 1 mình mình Hùng thôi….
Uyên không nhìn thẳng vào mắt Hùng. Hùng cũng tránh gặp Uyên, nhưng làm sao có thể không gặp được? cô luôn tỏ ra vui vẻ… năng động, mạnh mẽ, dường như sự có mặt của Hùng không hề ảnh hưởng đến cô, Hùng ở đó mà như người vô hình thôi, cô nghĩ rằng Hùng có người yêu mới thì vì lí do gì cô phải quỵ lụy Hùng cơ chứ… nhưng mỗi lần nhìn trộm Hùng trái tim cô lại nhói đau
Nhìn thấy Uyên vui vẻ, Hùng chẳng hiểu cảm giác của chính mình nữa… Uyên hết yêu HÙng rồi chăng? Sao cô lại có thể vui vẻ đến thế, Hùng đã hồi hộp biết bao nhiêu khi nghĩ rằng sẽ gặp lại Uyên, Uyên sẽ lại cười nói với anh… và lòng anh sẽ ấm lại. Nhưng không… không 1 lần Uyên nhìn Hùng, những nụ cười kia Uyên ban phát hào phóng cho bất cứ ai, trừ Hùng. Trái tim Hùng đau… trong đầu Hùng mâu thuẫn. Uyên không còn yêu anh nữa sao… trong đầu anh chỉ mong 1 lần Uyên quay lại cười với anh, Anh muốn ôm Uyên vào lòng và nói anh đã nhớ Uyên, đã mong Uyên như thế nào. Anh không muốn tự dối lòng, lừa dối Uyên, anh muốn ở bên Uyên. Chỉ mong lúc đó chỉ có mình anh và Uyên bên nhau, anh sẽ không ngần ngại ôm người con gái nhỏ bé kia vào lòng và nói hãy chỉ cười với 1 mình anh thôi.
Uyên vấp ngã…. Hùng nhớ Uyên có nói hôm trước Uyên mới ngã cầu thang xong, vẫn còn đau, giờ ngã đau lắm, mặc kệ bên cạnh Uyên là thằng bạn thân đẹp trai của Uyên, mặc dù Hùng đã ở rất xa, Hùng chạy như bay đến bên Uyên, kéo Uyên đứng dậy. Hùng vẫn không quên đôi mắt ngạc nhiên sửng sốt của Uyên. Uyên đau đến mức không thể đứng lên được, Hùng cảm nhận được cái cách Uyên cố nén nổi đau, 2 đầu gối sưng vù, tím bầm còn chảy máu nữa làm Hùng đau xót. Hùng nâng Uyên đứng dậy, mà chỉ mong lúc đó không có ai ở đó, anh sẽ ôm Uyên vào lòng, bế Uyên lên để Uyên sẽ không phải chịu đau.
Uyên cố gắng kìm nén, đau kinh khủng nhưng Uyên không muốn Hùng thương hại, Hùng chạy đến bên Uyên thật nhanh, dù thằng Khánh ở bên nó sẵn sàng nâng cô dậy, Uyên nhìn Hùng ngạc nhiên đến tột độ, và chẳng cảm thấy hạnh phúc. Thay vào đó là cảm giác đau nhói, sao anh không bỏ mặc Uyên để Uyên có thể quên anh, cứ tử tế với Uyên thế này, biết bao giờ Uyên mới quên được.? Hùng đang thương hại Uyên đấy thôi,
Cố nén đau, cô bước vào nhà, Hùng bước theo
- đau lắm không? Sao em không cẩn thận chút nào thế? – Hùng hỏi Uyên với giọng trách móc.
Uyên nhìn Hùng rồi lắc đầu :
- em không sao, anh không cần phải quan tâm.
Hùng im lặng nhìn Uyên nhưng Uyên nhìn vào đôi mắt đó, thấy một nỗi đau dường như đang hiện dần lên, cô bối rối quay mặt đi, bước nhanh vào nhà cố nén nỗi đau từ 2 cái đầu gối bầm tím. Uyên mong Hùng đừng bước theo Uyên nữa, Uyên sẽ mềm yếu mà ngả vào lòng hùng mất.. và rồi Hùng sẽ lại khinh bỉ 1 đứa con gái không có lòng tự trọng, vì tình yêu mà 1 chút tự trọng cũng không còn. Hùng vẫn bước theo.
Uyên bước nhanh vào buồng tắm, rửa vết thương, đau kinh khủng, Hùng vẫn bước theo, cô bối rối… bất chợt Hùng đóng cửa lại và ôm lấy Uyên. Dường như mọi cố gắng của cô cũng vụt vỡ theo, cô ôm lấy Hùng như sợ Hùng rời xa cô, như sợ nếu như cô buông tay Hùng sẽ biến mất khỏi mắt cô. Không biết đứng bên nhau bao nhiêu lâu, thời gian cứ trôi qua, Hùng ôm cô càng chặt hơn. Uyên cũng không muốn buông tay, cô quên đi Hùng đã có người yêu, Hùng quên đi mọi ý nghĩ trước đây, anh chỉ biết cần có Uyên, muốn Uyên ở bên, mong Uyên đừng rời xa anh nữa.
Hùng và Uyên lại trở về bên nhau, mọi khó khăn mới chỉ bắt đầu nhưng có lẽ khó có gì có thể chia cách được 2 người. Mẹ cùa Hùng cũng chấp nhận Uyên với tư cách là 1 người yêu chứ không phải là bạn thân như trước.
Cuộc sống của 2 người còn rất nhiều những biến cố, khó khăn, dù họ vẫn cãi nhau, vẫn giận hờn nhưng không gì có thể chia cách được 2 người.
Câu chuyện còn tiếp diễn, bởi vì nó là 1 câu chuyện có thực, tớ cũng không biết nó có hậu hay không, nhưng thật sự hy vọng rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi khó khăn thử thách.
Chỉ muốn nói với mọi người rằng, dù chơi thân với nhau, rất thân và hiểu nhau đi chăng nữa thì trong mỗi người đều có những điều mà chỉ đứng ở những vị trí khác nhau mới có thể thấy được. Và tớ cũng hiểu rằng, khi ở bạn thân có thể sẽ hiểu rõ về người bạn đó nhưng sẽ hoàn toàn khác nếu như bạn ở vị trí một người yêu. Cũng sẽ phải bắt đầu lại từ đầu … nhưng tình yêu này bền vững hơn bởi vì nó được xây dựng dựa trên 1 thứ tình cảm cũng bền vững không kém…. Là tình bạn
Hết.