"Anh... cho em ôm anh một chút thôi nhé!". Khoa in lặng, nghe nhịp tim Hạ thổn thức sau lưng mình.
Hạ bấm máy gọi cho Khoa, số điện thoại vẫn chẳng thay đổi trong suốt hai năm qua. Số điện thoại mà có sống đến một trăm năm nữa, cô vẫn chẳng thể nào quên được. Hạ run run, bỗng thấy mình không đủ bình tĩnh để cầm máy nữa.
- Alô. - Tiếng đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói vẫn quen thuộc ngày nào.
-…
- Alô, xin hỏi ai đấy?
- Là… em.
Đầu dây bên kia im lặng. Hạ im lặng, nghe như lồng ngực cô đang rung lên từng nhịp liên hồi.
- Em mới về hôm kia, anh có khỏe không? - Giọng Hạ nghèn nghẹn.
Tiếng đầu dây bên kia sau vài giây ngỡ ngàng cũng đáp trả cô bằng giọng nói ấm áp.
- Anh vẫn khỏe, em về bao giờ sẽ đi?
Bao giờ em sẽ đi ư? Hạ bối rối. Chẳng biết câu trả lời ấy sẽ như thế nào. Lần này trở về, cô đã xếp hết đồ đạc, chuẩn bị mọi thứ rời khỏi nước Anh, ngoái đầu nhìn lại và có cảm giác như cô sẽ chẳng quay trở lại nơi đó nữa. Nhưng ở đây, khi cô trở về, liệu có điều gì khiến cô không còn muốn một lần nữa ra đi nữa hay không?
- Chủ nhật mình gặp nhau được không anh?- Hạ đề nghị Khoa một cuộc hẹn. - Em nghe nói mấy đứa cũng tụ tập. - Thêm một câu giải thích dù hơi dài dòng nhưng cô cũng nghe thấy đầu dây bên kia đồng ý.
Sáng chủ nhật.
Trời mùa hè trong và xanh đến lạ lùng. Hạ dậy sớm, mặc một chiếc váy trắng điệu đà. Điểm một chút son đỏ, má hồng. Thời tiết ở Anh lúc nào cũng nhợt nhạt khiến cho nước da của cô trắng bệch. Nhưng hôm nay giữa phố Hà Nội, cô thấy mình ửng sắc má hồng, và đôi môi căng mọng như những cánh sen mùa hạ.
Hạ đến quán Mùa Xưa, quán cũ của ngày xưa khi Hạ và Khoa vẫn thường ghé chân. Đó là một không gian yên bình, mát mẻ xa rời với những xô bồ và tấp nập ngoài phố. Đám bạn đã đến từ lúc nào đang ngồi nói chuyện rôm rả, khi Hạ bước vào cả lũ ồ lên rồi hết đứa này đến đứa nọ tay bắt mặt mừng rồi hỏi han.
Hạ đưa mắt nhìn, Khoa ngồi một góc, trầm tư, thái độ không vồ vập chỉ khẽ gật đầu với cô rồi cúi xuống nhâm nhi cốc trà hoa. Hạ tám chuyện với lũ bạn nhưng chốc chốc, ánh mắt cô vẫn đưa nhìn về phía ấy. Khoa giờ đã khác xưa, trông anh chững chạc hơn nhiều. Nhưng Hạ thoáng buồn với những câu hỏi, liệu Khoa ngày xưa có còn không? Hạ mông lung lo sợ khi nghĩ về điều ấy.
Đám bạn đua nhau ra về, Hạ đứng đợi bên đường định bắt taxi. Khoa lấy xe ra, đứng bên cạnh.
- Có muốn đi quá giang một đoạn không? - Khoa cười với Hạ rất hiền. Cô bẽn lẽn khẽ gật đầu.
Hạ ngồi sau xe Khoa, tay muốn vòng qua ôm lấy anh nhưng có gì đó ngần ngại. Giờ Hạ mới thấm thía cái cảm giác khoảng cách không phải là xa ở cùng trời cuối đất mà khi người ta đang ngồi bên cạnh nhau mà ngỡ như người xa lạ. Hạ nắm chặt bàn tay, run run và nhớ lại những ngày tháng cách đây hai năm, khi anh và cô bên nhau vẫn còn nguyên những cảm giác yêu đương ngày nào.
Đêm hạ Hà Nội dịu dàng. Một cơn mưa vừa đổ xuống bất chợt rồi bỗng tạnh hẳn khiến cho đường phố mát mẻ như mùa Thu. Đám nước mưa loang loáng trên phố còn phản chiếu ánh đèn đêm xô bồ. Hạ hít một hơi sâu, chẳng biết nói gì với Khoa, và chẳng biết anh đang có cùng suy nghĩ như Hạ bây giờ không.
- Anh… Dạo này vẫn tốt chứ!
- Mọi chuyện vẫn tốt đẹp cả. Còn em?
- À, em cũng… tốt.
- Vậy là được.
- Anh… giờ yêu ai rồi?
Khoa dừng trước cửa nhà Hạ, cô bước xuống trao lại mũ bảo hiểm. Chiếc mũ đó có thể chẳng dành cho cô nữa. Anh vẫn luôn chu đáo như thế nhưng cô biết, có lẽ, sau hai năm, sau khi yêu thương và mọi thứ với Hạ trở nên xa cách thì anh sẽ cần một người khác yêu thương anh khi cô không bên cạnh. Hạ biết mình ích kỷ khi rời xa anh nhưng chẳng lẽ anh chẳng thể nào đợi cô lâu thêm một chút sao? Trong tình yêu người ta có rất nhiều phép thử, vậy mà cô đã có hai năm rời xa anh nhưng vẫn chẳng thể nào yêu một ai khác. Còn anh, chẳng lẽ anh không đủ nhẫn nại để vượt qua phép thử đó sao?
Nước mắt cô ngân ngấn nhìn Khoa trước khi anh định quay xe đi. Hạ lấy hết can đảm vòng tay qua eo anh. Khẽ khàng:
- Anh… cho em ôm anh một chút thôi nhé!
Khoa im lặng, nghe nhịp đập trái tim Hạ thổn thức sau lưng mình. Anh lặng lẽ giữa không gian đêm tĩnh lặng. Chỉ có tiếng nấc của Hạ cất lên từng tiếng xót xa...
- Em vào nghỉ đi. Chúc em ngủ ngon!
Hạ buông tay khỏi anh. Vậy đó, anh vẫn cứ mãi vô tình với Hạ, vẫn là cái cảm giác này như hai năm trước. Hạ òa khóc giữa hương đêm mê mải.
Vậy đó, mọi thứ đã hết, chỉ sau hai năm xa cách. Hai con người đã từng tưởng chừng như đã yêu và thuộc về nhau. Vậy mà hôm nay…
Hạ còn tiếc nuối cho mùa cũ, cho nơi tình yêu bắt đầu ấy có còn nữa không?