1. Dạo gần đây Nhi gặp một chuyện không như ý muốn, năm cuối cấp, thi cử và áp lực học hành đè nặng lên vai, thêm nữa là tình trạng mẹ trở bệnh nặng hơn, bố vẫn biền biệt chưa có tin tức hồi về nhà. Nhi gần như gục ngã. Một đứa con gái mười tám tuổi, cáng đáng hết mọi việc trong nhà, lo cho hai đứa em nhỏ… Cuộc sống của Nhi gần như chẳng có nổi một tia sáng của mặt trời. Ai đó đồng trang lứa có thể thấy một lứa tuổi mộng mơ rất đẹp, một màu hồng tươi sáng và một tương lai hứa hẹn ở phía trước, phía sau cánh cổng trung học phổ thông và trước ngưỡng cánh cổng đại học. Nhưng với Nhi thì không…
Chiều tan trường, tất tả trên đường về để lên viện thăm mẹ, Nhi nghe tiếng gọi từ phía sau của một cậu bạn trong lớp.
- Ê, đi đâu thế?
- Đi về chứ đi đâu.
Nam hỏi, Nhi quay lại đáp lời gọn lỏn. Nhi không biết sao cậu bạn lại ra bắt chuyện với mình, một người hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với đám con gái. Hơn nữa, Nhi cũng không thấy mình có mối liên quan gì lắm đến cậu bạn khi ở lớp. Ở lớp Nhi, thậm chí là ở trường mà Nhi đang học, cậu bạn ấy là hotboy gì đó, là thần tượng gì đó của bọn con gái. Nhi không quan tâm lắm, thấy bề ngoài có vẻ sáng sủa thông minh, cũng học giỏi nhưng lạnh lùng, chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với mọi người.
- Lên đi tôi đèo cậu về cho.
Nhi tròn mắt, giả lảng. Chắc hẳn không phải có ý tốt đèo Nhi về, chắc chắn là có chuyện gì đó.
- Lên đi, sao đứng im đó?
- Không cần đâu, tớ tự đi được, cậu cứ đi về đường của cậu đi.
Thấy Nhi bướng bỉnh, Nam cầm cặp Nhi để vội lên giỏ xe, phóng xe đi một mạch, cô bé cứ đứng đó, mặt nghệt ra, vừa ấm ức vừa buồn cười. Bình thường chuyện Nam chủ động tiếp xúc với một cô bé nào đó đã là chuyện lạ, đằng này lại đòi đưa Nhi về nhà…
- Lên đi, người đâu bướng thế? Biết cậu lên viện thăm mẹ nên tôi cho đi nhờ, tôi cũng có việc lên đó mà.
Chạy đi được một đoạn thì Nam quay lại, nói nhanh mà tránh nhìn vào mắt Nhi, cô bé nghe xong mới tin được năm trên mười phần, đến việc lại gần và ngồi trên yên xe cũng dè chừng cậu bạn. Đợi khi Nhi ngồi xong Nam mới bắt đầu đi và nhoẻn miệng cười, tiếng huýt sáo khe khẽ hòa cùng cơn gió đầu mùa hạ, gió nóng mà đường phố cũng nóng ran, chỉ có đôi má Nhi hây hây hồng và môi Nam cứ tủm tỉm cười như thích thú.
2. Từ sau lần đó, mỗi lần tan học Nam đều chủ động chờ Nhi ở cổng trường. Bạn bè cùng lớp lấy làm lạ, bạn bè trong trường càng tò mò thắc mắc. Có không ít những tin đồn xung quanh chuyện cậu chàng hotboy tăm tia để ý đến cô bé “lọ lem” của khối lớp mười hai. Chẳng ai trong số Nhi và Nam đứng ra thanh minh, cứ mặc kệ những lời xì xầm bàn tán. Nhưng Nhi cũng thắc mắc và băn khoăn nhiều, thấy việc đi nhờ Nam như thế rõ ràng là không đúng, chẳng vì lý gì Nam lại giúp đỡ Nhi nhiều đến thế. Có lần cô bé đánh bạo hỏi.
- Nam này, cậu có người thân trên viện thật à?
- Thật chứ sao không? Cậu không tin tôi à?
Trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác luôn là phong cách của Nam. Nhi nghe thấy vậy lặng thinh, chỉ gật gật đầu rồi nhanh chóng xua đi những hồ nghi khác. Cái cách Nam nói chuyện với Nhi vẫn còn dè chừng, còn nhiều xa cách như thế, đảm bảo là cậu ấy chẳng có ý gì với Nhi cả. Vẫn là một cậu bạn lạnh lùng khi bên Nhi, một người ít nói, đôi khi trầm tư, lúc nào cũng tỏ ra không liên can gì đến cậu ấy, kể cả có việc gì đi chăng nữa. Nhi mỉm cười, lúc bấy giờ mới thở dài ra một cái vô cùng nhẹ nhõm, như thể trút bỏ được những gì trăn trở từ lâu lắm.
- Ờ, vậy bao giờ cho tớ thăm người thân với cậu nhé. Cậu cũng hay thăm mẹ tớ mà tớ lại chưa đến thăm người nhà cậu được. Tớ vô tâm quá.
Nam lẳng lặng không trả lời bởi thật ra cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải.
Một lần đi qua văn phòng, nghe tiếng thầy chủ nhiệm và Nhi cùng nói chuyện, việc học hành của Nhi sa hút hẳn sau một thời gian, lý do là mẹ cô bạn nhập viện, bố đi biệt xứ, chẳng có tin tức hồi âm gì về cả. Một mình Nhi lo lắng cho mẹ và hai em nhỏ. Hoàn cảnh của Nhi khó khăn nhất lớp nhưng chẳng bao giờ chia sẻ với ai. Cả lớp không một ai biết chuyện của Nhi để giúp đỡ, Nam cũng vì vô tình nên mới nghe được.
Vốn dĩ người nhà Nam chẳng có ai phải vào viện cả. Chỉ vì thấy cô bạn cùng lớp ngày nào cũng vất vả đi đi về về giữa những đoạn đường nắng nôi như thế, vừa lo cho em vừa lo cho mẹ, Nam thấy cảm mến và muốn giúp đỡ Nhi. Nhưng vì sống khép mình, lại nổi tiếng lạnh lùng nên cậu chàng chẳng biết ngỏ lời giúp đỡ như thế nào cho phải, Nhi lại là cô gái nếu không có lý do chính đáng thì nhất định không nhận lời. Nam đành ngậm ngùi bịa ra một người họ hàng thân thích nào đó bị ốm phải nhập viện, thời gian dễ chừng ngang ngửa với thời gian mà mẹ Nhi ốm. Có vậy mới có lý do để ở bên cạnh giúp đỡ, cho đến khi mẹ Nhi ra viện…
Những ngày bên cạnh giúp đỡ Nhi là những ngày Nam cảm thấy mình đang sống rất khác. Cuộc sống của Nam có ý nghĩa hơn hẳn khi giúp đỡ một ai đó. Và một ai đó cũng dần trở nên đặc biệt. Nhi vẫn vô tư hồn nhiên như thế, những lo nghĩ cho chuyện gia đình choáng hầu hết thời gian của cô bạn, cô bé chỉ biết rằng mình có thêm một người bạn rất rất tốt, luôn bên cạnh để giúp đỡ, mặc dù khuôn mặt cậu ấy có hơi khó chịu, hơi khinh khỉnh một chút xong thật ra lại vô cùng nhiệt tình. Với Nhi, Nam cũng dần trở thành một người đặc biệt, một người bạn quan trọng theo một nghĩa nào đó.
- Mẹ cậu đỡ hơn nhiều chưa?
- Cũng đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ nói chắc đầu tuần sau là được ra viện.
Nhi mỉm cười, thần thái nhìn sáng rỡ như thể bây giờ bầu trời có sập xuống thì cũng chẳng có gì đáng phải lo ngại cả. Nam bị hút hồn bởi một phút lơ đãng nhìn thấy nụ cười của Nhi. Một nụ cười hiền, chắt chiu vất vả, một nụ cười không than oán hoàn cảnh éo le cũng không buôi xuôi số phận. Nam thích nhìn ngắm khuôn mặt của Nhi những lúc ấy, đôi mắt hiền và nụ cười thật hiền, nhẹ nhàng, trong trẻo như vạt nắng một sớm bình minh.
3. Từ sau khi mẹ Nhi ra viện, Nam không còn lý do nào để chở Nhi về nhà. Dù có cố chấp đứng đợi trước cổng trường, vòng vo đủ mọi lý do thì Nhi vẫn từ chối. Nhi luôn cho rằng Nam nên dừng lại sự giúp đỡ ở đây thôi, Nhi thấy vui vì có Nam đồng hành bên cạnh những tháng ngày như thế, nhưng nếu tiếp tục, Nhi sẽ cảm thấy có lỗi với Nam, giống như đang lợi dụng lòng tốt của Nam vậy. Hẳn nhiên Nam biết cô bạn sẽ có những suy nghĩ như thế nên ngoài việc chấp nhận thôi không đưa đón Nhi đi học nữa thì cũng chẳng biết làm thế nào hơn.
Đúng dịp đó, trường có tổ chức party cho học sinh khối lớp cuối cấp. Bọn con gái trong lớp đua nhau rộ lên về việc làm đẹp, sắm sửa trang phục các kiểu. Với bọn con gái lớp mười hai, đứa nào cũng biết làm điệu làm duyên nên thích thú ra mặt. Bọn con trai không quá mặn mà với buổi party xong cũng có vẻ hăng hái vì không muốn thua kém bọn con gái. Riêng Nam là bí thư đoàn trường nên phụ trách công tác chuẩn bị. Mọi việc đều yêu cầu phải được lo tươm tất để mang lại một buổi party thành công nhất có thể, ghi dấu ấn khó quên trong lòng mấy đứa học trò quỷ mà theo như thầy tổng phụ trách nói: “Để ra trường rồi chúng nó cứ nhớ mãi, muốn quay về trường mãi thôi.”