Tôi hướng mắt lên sân khấu khi không khí bữa tiệc đã chuyển sang thứ âm nhạc nhẹ nhàng. Mọi thứ như lắng xuống, không khí ồn ào đã thay vào đó là sự sâu lắng trong từng nốt nhạc. Chất men của chai bia ngấm dần vào họng, đi xuống cổ. Tôi đang thẩn thơ với những suy nghĩ thì người phục vụ mang cho tôi một két bia mới, dù tôi không có nhu cầu. Anh ta đưa tay hướng về phía bàn đối diện, một ai đó muốn mời tôi.
Tôi bật nắp chai bia cầm sang bàn đối diện. Dù sao cũng phải diện kiến kẻ đã có lòng tốt.
Trong thứ ánh sáng huyền ảo, dù hơi chếnh choáng với hơi men, tôi vẫn lờ mờ nhận ra khuôn mặt của người tôi đang tiến đến gần rất quen.
- Chào cô!- Hoàng Sơn nâng chai bia lên khẽ chạm nhẹ vào chai trên tay tôi.
- Rất vui vì được gặp cô ở đây. Uống mừng vì điều đó thôi!
Khuôn mặt ngạo nghễ của anh ta khác hoàn toàn với con người đã từng làm việc với tôi cách đây mấy ngày. Đứa con gái trát mặt bự phấn ngồi bên khẽ gục đầu vào anh ta. Tôi liếc sang cô ả cười khẩy. Hoàng Sơn thấy vậy ra hiệu cho cô ta tránh ra chỗ khác.
- Không ngờ đạo diễn bận bịu công việc cũng có thời gian đến những chỗ như thế này.
- Còn cô là một biên kịch tài năng và có tiếng tăm thế mà cũng đến đây sao? Uống mừng vì điều đó thôi. - Anh ta lại gạ gẫm.
Tôi cũng chẳng kiêng nể gì, ngồi tu cạn chai bia thứ hai. Lâu rồi tôi đã quên vị này nhưng giờ được trở về với thế giới của mình khiến tôi cảm giác lâng lâng. .
Tôi và Hoàng Sơn chẳng nói gì với nhau. Chúng tôi cứ thế uống, một chai, hai chai, ba chai, bốn chai… Tôi hơi choáng, hình như cơ thể tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa.
Trong tiếng nhạc chát chúa và thứ ánh sáng laser quay cuồng, tôi bỗng thấy tai mình ù đi và mọi thứ xung quanh như đang mờ nhòe. Tôi cô đơn biết bao nhiêu, tôi mệt mỏi biết bao nhiêu. Và có một điều hiển nhiên là tôi đang nhớ Minh. Tôi đã trở lại là chính tôi nhưng vẫn còn đó là khoảng rộng trong tim và tôi dường như không thấy niềm vui. Hoàng Sơn nhìn tôi với vẻ khó hiểu, tôi ghét cái nhìn đó từ anh ta.
- Hoàng Sơn!
Tôi bỗng giật mình bởi một cô nàng đang hằm hằm đứng trước mặt. Tôi không hiểu chuyện gì lại khiến cô ta có vẻ giận dữ vậy, Hoàng Sơn vẫn có vẻ rất đắc ý.
- Anh bỏ tôi để đến với con nhỏ này hả? Đã bao nhiêu lần tôi tha thứ cho anh rồi? - Cô ta dường như gào lên.- Bao nhiêu lần rồi anh biết không hả?
Tôi cười khẩy, tôi đang được chứng kiến một vụ đánh ghen và có vẻ như tôi đang là yếu tố liên quan.
Hoàng Sơn như muốn trêu ngươi cô gái. Anh ta cầm chai bia đưa cho tôi và khẽ cạch ra hiệu cạn ly. Thái độ của anh ta như thể không có sự hiện diện của cô ả trước mắt. Tôi sắp được chứng kiến một vụ khá hay ho đây.
Ả như điên lên rồi lao đến, đẩy hết mọi thứ trên bàn chúng tôi xuống, giằng lấy chai bia trên tay tôi quăng ra xa. Cô ta như một con hổ dữ lao đến tấn công tôi, giật mạnh tóc và cào cấu tôi. Tôi chẳng kịp phản ứng gì chỉ biết mình đang bị đánh và ôm lấy mặt.
Hoàng Sơn và đám người ở đó lôi cô ta ra, mấy cô gái khác đến xem tôi có bị sao không. Tôi ngẩng mặt lên, cười khẩy vào khuôn mặt giận dữ cực độ của cô ta. Dù chẳng liên quan gì đến Hoàng Sơn nhưng tôi muốn làm cho cô ả điên tiết bởi, cô ta có lao vào đánh tôi đến mấy thì người đàn ông mà cô ta yêu vẫn không thuộc về cô ta. Hoàng Sơn không thuộc về tôi, nhưng hành động này là hành động ngu ngốc nhất mà tôi đã thấy. Tôi cũng yêu, tôi cũng ghen, nhưng tôi chẳng làm những điều ngu xuẩn như vậy!
- Cô hãy biến đi. - Hoàng Sơn tức giận đẩy ả ra xa.
- Anh, em xin anh! Em yêu anh, em yêu anh mà. - Cô ta gào lên trong nước mắt rồi ngồi sụp xuống sàn run rẩy.
- Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nói rồi Hoàng Sơn kéo tôi đi, bàn tay Hoàng Sơn nắm vào cánh tay tôi chắc nịch. Nếu ở thêm đó nữa chắc tôi sẽ trở thành nạn nhân hứng chịu mọi uất ức của cô ả kia, và ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Tôi theo Hoàng Sơn ra ngoài, anh ta gọi taxi và đẩy tôi vào.
- Tôi sẽ đưa cô về, xin lỗi vì mọi việc đã xảy ra.
- Anh đúng là kẻ đào hoa.
- Cô hiểu tôi được bao nhiêu mà nói với tôi như vậy chứ!- Anh ta quay mặt ra cửa kính rồi nhìn ra ngoài.
- Như vậy là đủ hiểu rồi.
Không ai nói với ai câu nào nữa, tôi đưa tay che miệng ngáp vì tối nay tôi uống khá nhiều. Tôi lôi điện thoại ra nhắn với Kun rằng, rất tiếc khi tôi phải về trước do có vài chuyện, tôi cũng hứa hẹn nhất định lần sau sẽ ở lại và xem nhóm diễn.
- Cô thấy tôi xấu xa như vậy thật sao?
- Đúng vậy. - Tôi đáp mà không cần suy nghĩ.
- Họ đều tự nguyện đến với tôi, tôi không ép buộc ai cả. Và tôi cũng không thể hiểu được tình yêu mà họ dành cho tôi là gì. Kìm kẹp và muốn tôi ở trong thế giới của họ ư? Xin lỗi, tôi không thể. - Tiếng Hoàng Sơn cất lên chậm rãi.
- Nếu không muốn bước vào thế giới của họ thì đừng đứng có ở đó và ngắm nhìn. Cũng đừng làm tổn thương bất kỳ một ai cả. Khi người đàn ông mà họ yêu thương nhất quay lưng đi thực sự đau đớn lắm!- Tôi dịu giọng xuống.
Hoàng Sơn trầm ngâm không nói gì thêm nữa. Tôi cũng chẳng muốn phải tranh cãi với anh ta, mọi lý lẽ giờ đều là thừa. Tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh và leo lên giường ấm êm của mình để sáng hôm sau tỉnh dậy tôi có thể quên hết mọi thứ. Việc tôi bị đánh ghen nhầm như vậy chẳng hay ho gì cả.
Hoàng Sơn, dù có tài giỏi trong công việc như thế nào thì tôi vẫn không thể nghĩ tốt về anh ta. Điều đó là chắc chắn.
Và tôi, liệu có nhầm lẫn ở điều gì không khi tôi vẫn còn nhớ Minh da diết, tôi đã để tình yêu ấy ra đi, tôi đã tìm lại thế giới của mình?
* * *
Bộ mặt thật
Tôi hoàn thành xong kịch bản phim cho Hoàng Sơn. Sau khi suy nghĩ, tôi đã đổi tên thành “Tình Đắng”. Từ hôm đó anh ta không can thiệp gì cũng như không liên lạc với tôi. Duy chỉ có hôm đoàn phim gặp mặt, tôi phải đến gặp các diễn viên chính để bàn bạc cụ thể và thống nhất một số vấn đề nữa. Hoàng Sơn ngó lơ tôi, anh ta tập trung làm việc cao độ. Tôi cũng có ý định bắt chuyện nhưng có lẽ vì chuyện đánh ghen hôm nọ khiến anh ta ngại gặp mặt tôi.
Tôi quay lại với việc học ở trường, cuối tuần với lớp biên kịch, dường như mọi thứ vẫn đang là bước đầu tiên trong hành trình của tôi. Hồi hộp chờ bộ phim ra mắt vào cuối năm, tôi tự nhận thấy mình khá may mắn khi được gặp Hoàng Sơn. Dù ấn tượng về cả hai chẳng mấy tốt đẹp.
Trở về với cuộc sống đời thường và nín thở chờ đón đứa con đầu tiên của mình.
Tôi trở về tôi, đứa con gái vẫn âm ỉ một nỗi đau sau khi tay người yêu.
Tôi trở về tôi, đứa con gái cô đơn và lạc lõng với một nỗi nhớ dài chẳng thể nào lấp đầy.
Tôi trở về tôi, những tháng ngày không có tên Hoàng Sơn cứ lặp đi lặp lại hàng nghìn lần trong đầu tôi.
* * *
Cuối tháng Vy đi nên gia đình Vy tổ chức tiệc chia tay. Tôi vắt óc suy nghĩ xem sẽ dành tặng Vy cái gì. Có lẽ tôi sẽ làm bánh, một việc không hẳn thành thạo nhưng tôi sẽ thử làm để tặng cô ban thân yêu quý nhất trên đời này.
Ngày tổ chức tiệc mừng cho Vy, tôi háo hức như thể đó là ngày vui của mình, dù biết rằng sau ngày đó sẽ là ngày tôi không còn có Vy bên cạnh nữa. Chắc là tôi sẽ nhớ Vy lắm đây nhưng từ sâu thẳm trái tim mình, tôi mong bạn mình được hạnh phúc. Vy sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới ở nơi khác, dù trước mắt vẫn còn nhiều khó khăn.
Cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong chiếc bánh để tặng Vy, chiếc bánh hình bông hoa năm cánh thể hiện sự may mắn. Tôi hí hửng đem đến tặng Vy và cô ấy dường như reo lên khi nhìn thấy tôi và trên tay là món quà đặc biệt.
- Bảo Anh, cảm ơn cậu!
Vy nói rồi ôm chầm lấy tôi xúc động, tối nay trông cô ấy đẹp lộng lẫy trong chiếc váy trắng. Chẳng hiểu sao nhưng tôi chỉ thích Vy mặc style này, những lúc như vậy cô ấy rất giống thiên thần.
- Hy vọng là cậu thích nó.- Tôi cười toe và bộc lộ niềm vui sướng. – Khi cậu đi, tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy, đồ ngốc! - Tôi vờ trách móc.
- Tớ cũng vậy.- Vy cũng sụt sịt.
- Thôi, không được khóc hôm nay là ngày vui mà.- Tôi vỗ nhẹ lên vai Vy rồi buông cô ấy ra. Tôi bảo Vy ra đứng tiếp khách cùng bố mẹ chứ đừng đứng đây sụt sịt nữa. Cô ấy khẽ gật đầu và bảo rằng sẽ quay lại nhanh thôi.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Toàn những người tôi chưa gặp bao giờ. Bố mẹ Vy có tiềm lực tài chính nên mối quan hệ làm ăn của họ rất rộng rãi. Tôi tìm một chỗ để đứng và quan sát mọi thứ, tôi đưa mắt nhìn xem có Minh không. Anh ấy là người gia đình Vy rất yêu quý nên rất khó vắng mặt trong bữa tiệc trọng đại này.
- Cô cũng có mặt ở đây à?- Tôi giật mình khi có tiếng nói của ai đó bên mình.
- Là anh hả?- Tôi tròn mắt nhìn, Hoàng Sơn đang đứng bên cạnh tôi.
- Tôi được mời tham dự vì chủ khu resort này sẽ tài trợ cho đoàn làm phim của chúng ta.
- Hả? Bộ phim của chúng ta sao?
- Đúng thế!
- Sao tôi không được biết điều này.
- Tất nhiên là cô được biết sau chuyện này rồi, đây là việc riêng của hãng phim và nhà tài trợ.
- Ra là thế! - Tôi gật gù.
- Cô đang kiếm ai à?
- Ừ, à…. Không… không kiếm ai cả. - Tôi lỡ lời.
- Không phải cô đang kiếm người kia sao? - Hoàng Sơn chỉ tay về phía cách chúng tôi không xa.
Tôi nhìn theo hướng tay và chết lặng. “Minh ư? Sao anh ta biết mình đang kiếm Minh chứ?”. Tôi há hốc mồm không khỏi ngạc nhiên.
- Sao anh… sao anh biết? - Tôi lắp bắp.
- Tôi là người thông minh mà. - Hoàng Sơn cười đắc ý.
- Tóm lại, anh là ai?
- Cứ bình tĩnh nào, tôi là ai không quan trọng, tôi là bạn cô.
- Theo tôi được biết thì tôi và anh không coi nhau là bạn.
- Vậy là gì?
- Là người cần nhau.
- À, hay đây, đúng, công việc của tôi cần cô và cô cũng cần tôi. Cô nói đúng lắm.
Tôi lạnh người nghe tiếng cười của Hoàng Sơn.
- Tóm lại, anh là ai?
- Thôi được rồi, trò chơi đến đây là kết thúc. Cô còn nhớ cách đây hơn một năm trong chuyến đi nghỉ ở Cát Bà không nhỉ? Hôm đó đoàn chúng tôi cũng được mời tham gia cùng. Quả thật lời mời khá hấp dẫn và việc được du lịch nghỉ dưỡng miễn phí thì chẳng còn gì khoái hơn. Chuyến đi sẽ rất tuyệt nếu như không có một đứa con gái lanh chanh, lắm mồm lắm miệng và nói không ngừng nghỉ suốt cả ngày. Và chẳng may tôi ngồi bên cạnh cô ta, mặc dù đã trùm mũ kín đầu nhưng chẳng thể nào có thể yên tĩnh một chút để chợp mắt ngủ. Suốt đêm hôm trước tôi đã phải làm việc cật lực và chuyến nghỉ dưỡng mang tính chất miễn cưỡng này chẳng có gì thú vị khi có một kẻ ồn ào bên cạnh.
- Ôi, thì ra… Tôi há hốc mồm và cố nhớ lại những gì cách đây hơn một năm trong chuyến đi ấy.
- Tôi cũng chẳng chú ý gì đến cái kẻ lắm mồm đó đâu, nếu như không thấy cô ta cứ xun xoe và cố ý làm mọi cách để bắng nhắng theo một anh chàng tên gì nhỉ, à nhớ rồi, anh ta tên Minh.
Tôi như chết lặng sau từng câu nói của Hoàng Sơn. Thì ra cách đây hơn một năm anh ta đã biết đến tôi rồi.
- Tôi cũng sẽ không quan tâm nếu như gã tên Minh kia hơi có chút khó chịu và bất đồng trong cách làm việc với đoàn chúng tôi. Và tôi tự dưng lại có suy nghĩ rằng, cô thật đáng thương nếu như bỏ công sức ra để yêu một người như thế. Anh ta có thể là người tốt, nhưng anh ta với cô quá khác biệt.
- Trời ơi, vậy…
- Tôi cũng không tin mình có thể gặp lại cô gái ồn ào ngày nào và những gì cô ta viết trong kịch bản khiến tôi phải chú ý. Thêm nữa tôi lại gặp đúng lúc cô ta đang thất tình và trong đầu luôn lo sợ không dám làm những gì mình thích. - Hoàng Sơn nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Tay tôi bỗng run run, mọi kÝ ức về chuyến đi đó ào về, hoá ra Hoàng Sơn là kẻ chứng kiến mọi hành động của tôi lúac ấy. Và giờ nhắc lại, tôi đang nhìn về phía Minh, có một chút tiếc nuối ở đó. Tôi đã từng làm rất nhiều thứ điên rồ, tôi đã từng yêu anh tha thiết, không, phải nói là chúng tôi đã từng như vậy. Dù có là khác biệt quá lớn nhưng tôi không thể nào tin được mọi thứ chỉ là một cơn say.