XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Ngôi nhà đó… có anh đẹp trai - Phần 10


Tú hí hỏm nói:

- Nhờ tối qua, vợ con cho con cái liều thuốc gì đó mà con thấy không mệt chút nào hết đó ba.

- Anh xạo…em có cho cái thuốc gì đâu! – Phương ngắt mặt anh nói

- Có mà, hehe…

- Coi kìa, hai đứa như con nít vậy đó. Bà Nội xuống kìa! – mẹ Tú nói

Bà Nội từ trên lầu đi xuống gương mặt ủ rủ hơn bao giờ hết. Từ lúc nó ra đi bà chỉ biết nằm trong phòng mà thương nhớ tới nó. Bà chậm rãi đi xuống, tuy vậy nét đôn hậu của bà vẫn còn.

- Con mời mẹ ăn cơm – ba mẹ Tú cùng nói

- Con mời Nội ăn cơm! – vợ chồng anh đẹp trai cùng nói

Bà Nội trầm tĩnh nói:

- Ừ, ăn đi!

Thấy bà Nội có vẻ mệt mõi, mẹ Tú hỏi:

- Mẹ không khoẻ sao hả mẹ?

- Không, mẹ chỉ hơi mệt, mọi người ăn cơm đi.

- Vậy xíu nữa 2 vợ chồng coi đưa Nội lên lầu nghĩ ngơi nhe hai đứa? -ba Tú bảo

- Dạ…. – 2 vợ chồng gật gù

Bỗng dưng mọi người ngạc nhiên tột độ khi bà Nội hỏi một câu:

- Đám cưới đã qua chưa vậy ?

Tuy vậy, mẹ Tú vẫn trả lời kính trọng:

- Dạ…sáng nay đãi khách xong rồi mẹ, con đã cho người tháo rạp và bàn ghế hết rồi mẹ. Đám cưới đã xong xuôi hết rồi mẹ.

- Ừ, thôi ăn cơm đi.

Mọi người truyền cho nhau những ánh mắt thắc mắc, ngạc nhiên, không biết chuyện gì đã xãy ra với Nội

Bỗng dưng mới cầm đủa lên, anh đẹp trai chợt phát hiện chiếc ghế của Nho bị bỏ trống, đến lúc này anh mới tá hoả ra khi nhớ về thằng em thân thương của mình.

- Ủa, Nho…Nho đâu?

Mẹ Tú cũng chực nhớ ra:

- Ờ…Nho đâu rồi ta?

Lại một lần nữa, mọi người lại truyền cho nhau ánh mắt thắc mắc, riêng anh đẹp trai thì cảm thấy có lỗi vô cùng khi nhận ra mấy ngày qua bỏ quên một đứa em mà anh đã mang ơn rất nhiều.

Bà Nội liền tức giận, đập bàn một cái gầm:

- mọi người trong nhà sao vậy, thằng nhỏ bỏ đi mà cũng không ai hay là sao?

Mọi người lại trở nên rơi vào tình trạng bất ngờ liên tục:

- Sao mẹ, bỏ đi hả ? – mẹ Tú hỏi

- Nội! sao ….sao…Nho bỏ đi….. – Anh thốt không thành lời

Bà Nội không nói gì thêm nữa, nước mắt bắt đầu đổ xuống. Bà ngậm ngùi bước lên lầu. anh đẹp trai thấy vậy cũng phóng lên theo.

Bữa con chiều trở nên lạnh lẽo và u ám

Tại phòng bà:

Sau khi, anh đẹp trai đọc tờ giấy mà nó để lại trên giường được bà Nội đưa. Anh đọc mà tim gan sôi sung sục.

Anh tự trách mình đã quá vô tâm với nó, anh đã không hề quan tâm tới nó trong súôt mấy ngày qua. Thì ra, giờ đây anh mới hiểu, những ngày này anh vui sướng và hạnh phúc đến chừng nào thì nỗi đau của nó lại gấp bội anh vì một lý do riêng gì đó của nó.

Anh thấy mình thật đáng chết, thật không dám nhận vai làm anh chút nào, anh thổ thẹn và ân hận vô cùng.

Anh nói giọng ngậm ngùi xót xa:

- Sao vậy Nho, sao em không nghe lời anh, em đúng là đứa em hư hỏng. Sao lại không nói anh biết chứ!

- Nói sao được, nỗi đau của nó không hề ai quan tâm tới. Mấy người đám cưới vui lắm, vui lắm rồi. – bà Nội giọng hờn trách, nước mắt còn đâm đẫm

Anh chợt quỳ gối xuống đất xin lỗi Nội :

- Nội ! con xin lỗi Nội , xin Nội đừng nói vậy. Con biết lỗi rồi Nội! – dường như anh đã thấu hiểu bà Nội giận đến mức nào vì sự ra đi của nó, anh cũng hiểu được nó đã quan trọng thế nào trong lòng bà.

- Ta không có bắt con qùy, con đứng lên đi..

- Không, Nội con…có lỗi…

Chợt bà dịu nhẹ lại cơn giận, nhẹ nhàng đở anh đứng dậy:

- Con đứng lên đi.

- Nội ! -hướng mắt anh thăm dò Nội

- Đứng lên! – Bà nói

- Dạ.

Hai bà cháu cùng ngồi trên chiếc giường:

- Thật ra, Nho có nỗi khổ gì hả Nội ! – anh đẹp trai hỏi

- Nỗi khổ của nó, không ai hiểu được đâu. Có thể…trên đời này sẽ không ai hiểu được nó.

- Em ấy thật là khờ. Dù có chuyện gì ít ra em ấy cũng nói với con một tiếng chứ?

Bà Nội xoay sang anh nói:

- những ngày này, con còn tâm trí nào để nghe nó nói không?

- Con…..

- Nó buồn lắm con à, những ngày sắp đám cưới của con, nó cứ như một con mèo, cứ ủ rủ bên Nội . Tối ngày nó cứ kè kè bên Nội , không nói không rằng gì cả. như vậy đó, rồi không nói với ai lừoi nào mà bỏ đi… – Bà lại sụt sùi

Bỗng anh kiên định nói:

- Không, con phải đi tìm em Nho!

- Con biết tìm ở đâu hả?

- Trong tờ giấy em ấy có ghi là sẽ tìm người thân nào đó để trú thân, vậy sao mình không đi tìm em ấy tại nhà mấy người thân chứ Nội ?

Bà Nội lắc đầu:

- Nó còn ai nữa chứ? Ba mẹ thì mất tích, không một đứa bạn, không một bà con họ hàng. Biết đi đâu mà tìm nó chứ?!

Anhh nghe Nội nói vậy liền gục đầu, nắm vài sợi tóc, nhăn mặt, híp mắt mà thấy đau đớn, hụt hẫng .

- Tại sao em ấy lại làm như vậy chứ? Con còn chưa thực hiện được nhưng lời con đã hứa với em ấy!

- Bây giờ thì nó đi rồi, không còn ai bên Nội hết. Nội chỉ muốn có nó thôi – bà Nội lại bật khóc.

Anh thấy Nội khóc mà xót xa vô tận. Anh hận bản thân mình biết bao nhiêu, anh ước chi phải nó nói ra tất cả nỗi khổ riêng với anh thì tốt biết mấy, anh có thể cùng nó chia sẽ mà. Nhưng anh đâu hiểu nổi cái cảm giác đó, cái tâm sự đó là một chuyện động trời không thể nói là nói được. Vì nó….nó…nó đã yêu anh….yêu nhiều lắm.

Bà Nội vẫn đang kiềm cự, cố giấu bí mật của nó không để anh đẹp trai của nó biết sự ra đi của nó là vì anh.

Lòng bà mâu thuẫn vô cùng, nửa muốn nói nửa không. Bà sợ…bà sợ suốt đời này bà sẽ không được gặp lại nó. Bà đau như cắt.

- Nội rồi đây con sẽ cố gắng tìm kiếm Nho về bên Nội !

Bà Nội nghe anh nói vậy mà không nói được lời nào, chỉ biết thui thủi nằm xuống giường mà khóc than.

Anh cúi mặt, u sầu hơn bao giờ. Anh cũng không quên cái ngày hôm đó, anh thấy nó u sầu trong nếp cột nhà cũ của nó mà tràn trề nước mắt,khi thấy anh thì nó bỏ chạy. Anh tiếc vì hôm đó đã không đuổi theo để tìm tận nỗi buồn từ đáy lòng nó.

Tại phòng anh đẹp trai :

- Anh đừng buồn nữa mà! – Phương đang nằm trong vòng tay của anh trên giường ngủ khi anh đang buồn rười rượi

- Anh thật không tốt, anh đã hứa sẽ là người bạn, người anh tốt với Nho mà giờ này….giờ này không biết em ấy đang ở đâu, anh lo lắm.

- Em nghĩ rồi hai ba bữa nữa, Nho nhớ nhà, nhớ anh,nhớ Nội rồi sẽ quay lại mà.

Anh lắc đầu nói:

– Em không biết đâu, bản tính của Nho không giống như mấy đứa cùng trang lứa khác, cứng rắn như người lớn, dễ khóc như trẻ con nhưng khi nói gì thì phải làm. Anh nghĩ, Nho đã nói vậy thì chắc…chắc không quay lại đâu.Trừ khi…

- Trừ khi…sao anh? – Phương hỏi

- Trừ khi mình chủ động tìm Nho về.

- Nhưng mình biết tìm ở đâu chứ anh?

- Rồi để từ từ anh dò hỏi.

Phương thấy chồng mình buồn vì một đứa con nít mà cũng buồn lây theo, Phương cũng mong rồi đây Nho cũng sẽ về để cả nhà ai cũng được vui mừng.

Những ngày sau:

Trong khi cả nhà đang lo lắng và nhớ tới nó khôn xiết, nhất là bà Nội cứ ăn ngủ không yên, bà đã bắt đầu có những dấu hiệu ngã bệnh. Bà khóc liên miên…bà nhớ nó nhiều lắm. ba mẹ Tú thì cứ trách cứ mình sao lại vô tâm hững hờ với một người đã từng cứu lấy mạng sống của con trai mình đến như vậy?!, còn Phương thì dường như thấy ngôi nhà này chưa bao giờ u ám đến như vậy, Phương thầm nghĩ tại sao gia đình anh có thể đón một nàng dâu mới như vậy chứ? Một không khí không dễ chịu chút nào, chị vô cùng hụt hẫng và buồn lây theo cả nhà…tất cả đều do nó!

..Thì anh đẹp trai của nó đang dò tìm từng ngóc ngách của nó có thể đi, anh quyết không thể để cho nó thêm nhiều thiệt thòi nữa. Anh quyết tâm tìm nó tới cùng.

Dạo lê thê qua từng ngôi nhà trong xóm cũ của nó, và từng đứa bạn mà nó từng chơi, nhưng cũng ít có ai biết về danh phận của gia đình nó. Nó đến đây sống tự khi nào cả xóm không ai biết cả, do vậy cơ hội đi tìm nó rất mong manh đối với anh.

Anh suy sụp, chán nãn vô cùng khi không biết một đầu mối nào cho anh biết là nó đang trốn ẩn ở đây, anh cũng thoáng nghĩ nó đã đi xa nơi này lắm rồi.

Cả một ngày lê thê, lếch thết ở ngoài phố, bỏ cả một ngày đi học. Anh trở về nhà với gương mặt rũ rượi buồn, anh không như một ánh mặt trời sáng chói như nó từng nghĩ tới nữa mà thay vào là một ánh trăng khuyết không ngày rằm tròn trịa và tinh tương.

Tại ai, tại ai mà khiến một người con trai mới lấy vợ không thể hưởng trọn hết niềm vui vì sở hữu được một người mà mình rất yêu thương đến như vậy ? Tại ai, tại ai mà khiến cho người con trai ấy cứ tối ngày cảm thấy mình có lỗi rất nhiều với một ai đó? Và cũng tại ai, tại ai mà khiến đêm đêm người con trai ấy những đêm đầu đều không dành trọn cho vợ mình hết những ngọn lửa cháy bỏng?….

….Chỉ có nó…chỉ có nó thôi…

Nhà anh người nào người nấy đang nóng ruột chờ anh. Nhất là bà Nội, ngồi ở bộ ghế sa-lông phòng khách mà cứ rươm rướm nước mắt chờ đợi tin của thằng cháu mình.

Đến khi anh bước về….

Cả nhà đều sục sôi…

- Anh! anh sao rồi….? Có tin gì của bé Nho chưa? – vợ anh hỏi

- Tú! Con tìm được em chưa con ? – mẹ Tú lấp bấp hỏi

Anh thấy từng ánh mắt kỳ vọng của mọi người đều thắp lên làm anh cảm thấy áp lực nặng nề, anh cảm thấy như cả thế giới đang chờ đợi một nguồn sáng từ anh, anh cũng biết tất cả ai cũng lo lắng là cũng vì bà Nội , vì Nội có thể nói là linh hồn cho không khí cả nhà.

Anh gục đầu, lắc qua lắc lại

- Con xin lỗi cả nhà, con vẫn chưa tìm được em Nho !

Chợt biết bao ánh mắt thôi mong đợi dữ dội mà thay vào là những cặp mắt buồn thiu thỉu, gục mặt như tiếng gọi không thốt lời trong tĩnh mịch.

Chợt ba anh lên tiếng:

- Con nhìn bà Nội kìa

Cả bốn đôi mắt xoay sang bà… Bà không nói năng gì, đôi mắt lão ấy vẫn còn đọng những giọt nước lấm lem, bà bước lên lầu.

Chợt mẹ Tú bắt tay anh thật mạnh, nói:

- Tú ơi! Con ráng tìm em với con ơi! Nếu không bà Nội sẽ buồn chết mất…..con ơi!

Anh nghe từng tiếng nấc trong lòng mà gặng từng hơi thở:

- Dạ…con sẽ cố mà mẹ!

- Ừm

Anh não nề, gối một cuộn tóc thật mạnh… bước lê thê lên lầu.

Chỉ còn mỗi Phương đứng đây. Phương không nghĩ ra được gì nữa thật sự không biết phải làm thế nào khi thấy chồng mình và cả nhà thê thảm như vậy chỉ vì đứa bé.

Chiều hoàng hôn ở bến sông nhà Nu :

Đó là một buổi chiều thật mát m, gió thổi dịu nhẹ không đến nổi làm nó phải khập khiễng. Một ánh hoàng hôn thật lạ, những ánh nắng chiều tím rịm như những bông hoa sim trên đồi, mặt sông phản chiếu ánh nắng thật lộng lẫy.

Nó đứng trên bến sông có chiếc đò còn dỡ dang một đôi mái để xuôi, cứ mặc cho từng gợn sóng nhỏ làm nhấp nhô con đò. Một con đò neo trên bến vắng với một hoàng hôn màu tím làm cho lòng nó da diết, thương nhớ anh đến khôn cùng.

Nó tuy nghe lời thằng bạn nó là sẽ cố gắng sống tốt nhưng tuy bề ngoài nó luôn vui vẻ, làm việc chăm chỉ, cật lực nhưng thật sự mỗi khi chiều về là nó ra đứng bên bến sông buồn như thế này để nhớ về anh.

Một gương mặt không còn thuần khiết? Một ánh mắt không còn hồn nhiên? Một tâm hồn không còn thanh thản? Chính là nó?

Nó không còn là một thằng bé ngày nào tung tăng giữa trưa hay lụi cụi bên chân ba mẹ, nó đã khác từ khi gặp anh.

Nó đã đánh mất cái vẽ thánh thiện và ngoan hiền. Nó tiếc………

Những ngày qua nó như con thiêu thân cứ bay cứ bay mà cuối cùng không biết mình đang về đâu.

Đứng bên dòng sông, nó lại tưởng nhớ đến anh trước cái hoàng hôn màu tím này, cảnh buồn người buồn tam trạng buồn lại càng buồn hơn. Người anh nào mới ngày nào còn hứa hẹn sẽ xem nó là một đứa em thân thương nhất lại nhanh chóng qua đi, người anh sang sông bỏ lại mình nó mênh mông trên sông nước.

Chợt sau lưng giọng thằng Nu khẽ gọi khi nó còn lấm lem nước mắt:

- Nho! Lên làm cơm với tao nè, tao mới đi mò tép bắt được nhiều quá trời luôn nè, một mớ tao luộc bầu, một mớ tao kho khô..hehehee..

Nó đủ kịp để nhanh chóng vẹt vẹt đôi hàng mi để ngoảnh lại nhìn có bộ dạng của thằng Nu da trần lạnh cóng vì nước sông, cái nết của Nu vẫn vậy vẫn hồn nhiên và tinh nghịch.

Nó mĩm cười:

- Ừ, tao lên liền nè, hihi

- Mày làm cái gì ở dưới vậy?

- Tao..tao mới gác cái mái chèo lên ! – Giọng nó hô

- Hehe..siêng quá he, mới mua chiếc đò để đưa khách nên chăm sóc nó kĩ qúa trời luôn hé? – giọng thằng Nu vẳng xuống.

- Hihi

Nó leo lên bờ.

- Nu! Ngày mai mình đem rau ra chợ bán được chưa?

- Được rồi, ngày mai là có tiền bỏ ống nữa rồi! hehe

Nó chợt nãy ra những cái ý kiến để kiếm ra được nhiều tiền:

- Rồi tao với mày sẽ cố trồng thêm thật nhiều rau vào, mua gà mua vịt về nuôi nữa, cộng thêm tiền chèo đò chắc cũng khấm khá đó mày, hihihi

- dạo này tao thấy mày tươi lên rồi đó, sống tốt như vậy nhé? – thằng Nu đưa tay ra để móc nghéo với nó

- Ừhm tao hứa ! hihi

Trên một mái nhà nhỏ, có những đợt gió nhè nhẹ thổi, có hai đứa trẻ đang móc nghéo với nhau, hứa hẹn sẽ có cuộc sống tốt hơn nhưng dường như có một đứa đang nói dối. Tuy nói là sẽ sống tốt không nghĩ ngợi chuyện đã qua nhưng chưa chắc đứa trẻ đó sẽ làm được điều đó. Mỗi ngày đứa trẻ nó luôn nghĩ về anh…thương nhớ người anh của mình.

Tại phòng Phương :

Tại sao những ngày gần đây, hình ảnh cái cặp đèn long phụng bị tắt một cây cứ ám ảnh vào đầu Phương mãi, chị cứ thắc mắc không biết có ý nghĩa gì. Chị không nghĩ ngợi gì cả, đứng dậy đi tắm rửa để chuẩn bị đi học khi anh còn mệt nhoài trên giường ngủ.

Trước khi đi khỏi giường chị còn không quên chồm người nhè nhẹ hôn vào môi anh và nói thầm : “ Còn ít ngày nữa là hai đứa mình tốt nghiệp rồi, hai đứa mình sẽ có thể đi làm rồi tự kiếm tiền rồi anh hé? Em mong tới ngày đó, chúng ta có thể tự lo cho bản thân mình mà không trông cậy vào ba mẹ nữa! Nhé anh hihihi. Em yêu anh nhiều lắm! “

Nói xong chị bước ra khỏi giường…


Ngày định mệnh từ chuyện cây đèn Phụng bị tắt không ngờ lại đến quá nhanh như vậy, nó lại rơi vào chính ngày hôm nay.

Một ngày oan nghiệt…

Chị vẫn tươi tỉnh lái xe để đến trườn đại học, tự dưng những hình ảnh về cây đèn Phụng lại chớp nhoáng chớp nhoáng trước mặt chị làm chị cảm thấy chóng mặt dữ dội , từ phía sau chiếc xe tải trọng lớn nhấn tiếng còi thét thật lớn làm chị hoảng hồn chợt tay lái và xe chạy chậm hơn bao giờ hết, lúc đó xe tải tong vào xe chị thật bất ngờ. Những người đi đường đều la ồ lên vì tai nạn thật kinh hoàng và đáng sợ.

Sau tiếng tông mạnh đó, trên mặt đường chỉ thấy xe chị tan nát như những mãnh ve chai vụng về, còn chị cách thật lâu người ta mói có thể tìm được thân xác chị nằm trơ trọi trên bãi cỏ gần khu công viên.

Người bu lại như kiến, đường giao thông bị kẹt nghiêm trọng, tiếng gào tiếng thét của mọi người văng vẳng trên đường. Người đã đỡ chị dậy, tay chân chị mềm nhũng không cử động, đầu chị như mới bị cào xé… Chị đã mất quá nhiều máu và…tử vong tại chổ.

Tiếng xe cứu thương la tò te…vang khắp cả phố phường…

Ba ngày sau:

Tại nghĩa trang thành phố:

Sau khi cái chết thương tâm của chị khiến cho mọi người ai ai cũng hết sức bất ngờ và đau xót dữ dội.

Một cô dâu xinh xắn, giỏi giang, đáng yêu mới được bước lên xe hoa ai ngờ lại bạc phận đến vậy. Cái chết của chị đã được trời phật báo trước. Kêu trời trời có thấu cho nỗi lòng của anh.

Người vợ mà anh khát khao có được từ mười mấy năm nay. Một người anh hết mực yêu thương hơn chính bản thân mình. Một người có thể khiến anh quên cả đường đi và cả lối về. Một người có thể khiến anh bỏ hết tất cả !!!….

Nước mắt anh tràn trề như mưa tháng bảy, anh cú gối đầu suy tư như kẻ thất tình. Anh hoàn toàn suy sụp tinh thần.

Chú rể mới là vậy sao? Chưa được một tháng mà người vợ yêu thương của anh lại ra đi sớm vậy sao? Vậy mà còn nói trăm năm hạnh phúc, sống mãi trọn đời. Anh hận ông trời…

Gia đình bên chị Phương vẫn chưa còn nguôi ngoai được cái nỗi đau thấu trời xanh này, thì bên gtia đình anh có hơn kém gì. Bà Nội từ việc Nho ra đi đã ngã bệnh suốt, nay còn lại chứng kiến cái thảm họa mà ông trời ban tặng thế này làm cho bà cứ xỉu lên xỉu xuống liên tục.

Còn ba mẹ Tú thì khỏi nói, công ăn việc làm thì bỏ bê. Ba Tú mạnh mẽ có thể nén nỗi đau thì không nói gì còn mẹ Tú thì nằm ì luôn trong phòng vì những cơn xỉu liên tục. Bà quá đau lòng khi mất một nàng dâu xinh đẹp và giỏi giắn như vậy, bà đau lắm…

Anh còn nhớ rất rõ cái đám tang của vợ anh hôm ấy diễn ra thế nào…

Sau khi nhận xác chị về đám tang được diễn ra như tất cả mọi người chìm trong giấc ngủ, không ai ngờ đến chuyện như thế này.

Ai cũng mất cả linh hồn, còn anh anh cứ ngồi bên chiếc quan tài mặc cho ai khuyên nhủ gì, anh còn nhớ anh liên tục gọi tên chị liên tục như cái đĩa nhạc đang bị vấp đi vấp lại. Anh choàng cả người để giữ lấy chiếc quan tài không cho ai lấy mất.

Cả nhà thấy anh quằng quại như vậy đều không cầm lòng được mà bật khóc như một cái liên khúc của mưa nói không nên lời…

Đám tang của chị đã xong…

Anh đang ở nghĩa trang cùng với ba mẹ mình. Mẹ anh thì khóc than kêu trời dựa vào vai chồng mình.

- Tú à, con về đi con. Vợ còn đã mất thật rồi.

Anh nhìn vào cái tấm bia còn hình vợ anh vẫn đang mĩm cười với anh. Anh nói thật nhỏ:

- Không, con không tin, vợ con còn đang mĩm cười với con kìa !

- Con đừng vậy mà Tú!

- Con không tin, con không tin – Anh lắc đầu liên tục

- Cả nhà đang đợi con ở nhà, con về đi. Mấy ngày rồi con không ăn uống gì hết. …híc híc….con về nhà đi con – mẹ Tú khóc như mưa khuyên con mình.

Anh không nói gì cả, càng nhìn tấm bia anh càng câm giận ông trời tột đọ, anh ước gì có thể có phép nhiệm màu bay lên trời để hỏi tại sao lại bắt vợ anh chết oan nghiệt như vậy!

Anh thốt lên kinh hoàng:

- Phương ơi!………………………………………. …………………..

Giọng của anh vang cả khu này, người đi thăm viếng thấy chàng trai trên người toàn màu trắng đang khóc lóc thảm thiết mà cũng không cầm lòng được.

Mặc cho ai khuyên gì thì khuyên những ngày qua, anh vẫn vậy, vẫn như gã khờ cứ có một đôi mắt đăm chiêu về đâu đó xa xa rồi đôi lúc thét lên đôi chứ “ Phương …Phương “

Hình ảnh ấy cứ khiến cả gia đình đau hơn lúc nào hết.

Không khí nhà anh buồn hơn bao giờ hết, u ám và trầm lặng, tĩnh mịch và tối tăm. Như một âm vang của một thứ quý báu bị mất…..

Tại Phòng bà Nội :

Bà nằm ủ rủ như con chim đang bị mắc mưa vậy, bà tuôn dài những giọt nước không còn trong trẻo. Bà tưởng mình đang ở cùng địa ngục với cháu dâu, vì sống cũng như đã chết mất rồi

Ngay cả niềm vui của bà là Nho cũng mấ, cả cháu dâu mà bà thèm khát cũng mất, giờ bên bà không còn niềm vui gì cả, chỉ còn mỗi anh mà anh lại…..

Thật không biết nói gì về hoàn cảnh của bà trong lúc này….

Tại vùng quê:

- Nu ơi! ra đây coi mấy con gà dễ thương quá nè! – Giọng nó loáng thoáng với ở bờ rau

- Trời ơi! Dễ thương quá đi, để tao đếm coi…1…2…3…4…10…20…Trời 20 con luôn! – thằng Nu từ trong nhà cầm tô cơm chạy ra

- ủa mày đếm mấy con gà chi vậy?

- Thì đếm coi để bán được bao nhiêu tiền ,hehe…

- Mày đúng là…nhìn nó mà tao thấy thương không nở bán mày ơi, tội nghiệp nó quá đi à! Nuôi nó ríêt rồi mến làm sao á!

- Hihihi…gà là gà thôi, mà cũng nhờ nó mà tụi mình có tiền. thì mày cứ nghĩ đem đi bán tụi nó là phóng sinh đi, để tụi nó còn đầu thai làm người nữa. Cứ nghĩ vậy đi hehe! – thằng Nu nói

Nó chậc lưỡi nghĩ cũng đúng:

- Ờ biết đâu chừng vậy, mà nó mang ơn mình thì sao! Hì hì!

Một tuần sau :

Sau cơn bão lòng, anh đã vẹt những giọt nước mắt đang rơi những ngày bão qua để đứng lên sống tiếp, vì anh biết mọi người đang kỳ vọng quá nhiều vào mình, anh còn phải chăm sóc ba mẹ mình, còn phải lo lắng cho bà Nội và trên hết là phải tìm được em Nho – người em bị lãng quên trong ngày cưới.

- Giờ đây con đã tỉnh táo trở lại chưa ? – ba Tú hỏi

- Dạ, thưa ba. Con đã bình tĩnh lại rồi

Ba anh vỗ về vai anh từng nhịp trên bộ ghế sa-lông nói

- Phải như vậy mới là con của ba chứ !!

Dường như ai cũng nhận ra đôi mắt thâm quầng của anh vì thức trắng nhưng hình tượng anh trong lòng mọi người vẫn vậy, vẫn là một anh chàng điển trai là chàng sinh viên sắp ra trường giỏi giắn.

Bỗng dưng mẹ anh nói:

- Cơn bão rồi cũng qua, rồi cũng sẽ trả con trở về với gia đình, với mẹ. Con hãy sống quãng ngày của mình thật hạnh phúc và vui tươi lên nhe con trai của mẹ . Hãy xem mọi chuyện vừa qua như giấc ngủ và cũng hãy xem…con chưa từng….chưa từng gặp Phương ! – Ai cũng thấy rằng mẹ anh đang nghẹn ngào

- O..oo…. – anh không nói thành lời

- Bây giờ chúng ta hãy biết chấp nhận sự thật con à! Và quan trọng hãy để cho cả nhà được trở lại như xưa. Nhất là bà Nội ! Con hiểu không? – ba Tú cũng nghẹn tim nói

- Con phải làm cho bà Nội vui trở lại Tú ơi! Không thì bà của con sẽ chết mất! Bà nằm im bật trong phòng gần cả tháng rồi! – mẹ Tú nói

Anh lặng người từng phút, tự dưng luồng gió nào bay qua nhà anh khiến anh tự nhận ra rằng mình hãy bắt đầu có trách nhiệm với gia đình, hãy làm những gì cho cả nhà anh được vui vì trên đời này chỉ có họ….mới thương yêu anh.

Anh ngậm ngùi, khẽ :

- Dạ!

Tại phòng bà Nội :

Bà vẫn thế, từ ngày nó bỏ đi bà cứ la liệt trên giường không đọng đậy gì cả. Bà càng ốm hon, xanh xao hơn. Nếu tình trạng này còn kéo dài hơn nữa thì bà sẽ lâm bệnh nặng mà chết mất.

Anh bước vào phòng thấy căn phòng không còn như xưa, sao lạnh người đến vậy, sao u ám và đầy u buồn thế!

Anh không thể không thế một người bà thân thương của mình đang nằm ủ rủ trên giường còn mặt thì quay ụp vào phía trong tường.

Anh tiến lại gần hơn thì tiếng híc híc của bà thật nhỏ nhẹ vọng ra.

Anh khẽ gọi :

- Nội ơi!

Chưa kịp hỏi tiếp thì anh nghe được lời đầu tiên bà nói:

- Kiếm Nho về cho Nội đi!

- Nội , Nội đừng vậy!

- Kiếm Nho về cho Nội ! – Bà lại nức nở.

Anh lên giường, lật người Nội sang bên phải. Đỡ bà ngồi dậy!

- Sao Nội lại làm như vậy, Nội biết Nội làm vậy Nội sẽ bệnh không hả ? – Anh xúc động nói khi thấy bà sao tều tuỵ quá.

- Nội….Nội nhớ Nho quá con ơi! – Bà nghẹn ngào

- Rồi con sẽ tìm Nho về cho Nội mà! – Anh nói mà mắt nhắm lại vì biết rằng chưa chắc anh sẽ tìm được đứa em của mình.

- Con hứa rồi đấy, không được gạt Nội !

- Con hứa… mà….Bây giờ vợ con mất rồi, con chỉ còn mình Nội thương con thôi! – Anh ôm chầm lấy bà khóc

- Nội cũng nhớ Phương lắm, nhưng người chết rồi làm sao mà quay lại được hả con. Con đừng vậy nữa.

Đến khi bà nói:

- Con hãy tìm Nho về cho Nội liền đi, Nội sợ nó lang thang ở ngoài đường không khéo nó bị người ta bỏ đói, hay lăn lốc không nhà không cửa tội nghiệp nó con ơi, Nội còn sợ tối về nó không có chăn sẽ lạnh nữa.

- Dạ….

- Ngày mai con đi tìm liền cho Nội nghe!

Bà nói thêm giọng yếu ớt:

- Nếu con tìm được Nho về cho Nội thì Nội sẽ….sẽ nói cho con nghe một bí mật.

- Bí mật gì hả Nội ! – Anh thắc mắc hồi hộp

- Con hãy tìm Nho về đã!

Bà định nói bí mật đó là tình yêu nó dành cho anh bấy lâu nay, không chỉ là tình anh em bình thường, bà muốn anh phải biết được mọi sự thật.

Nhưng bí mật đó biết đến khi nào sẽ nói ra khi cơ hội tìm được nó với anh quá mong manh.???

2 NĂM SAU:

- Mua rau dùm con đi cô chú ơi, rau xanh tươi lắm nè!

Thằng Nu đang ngồi trên bờ sông ở chợ để bán mớ rau mà hai đứan ó trồng được. Hôm nay nó không ra chợ bán rau được vì nó còn mãi mê chăm sóc mấy con heo mà nó mới mua về. Nó quyết định, tháng này nó sẽ có thật nhiều tiền từ cái đám heo con này.

Vậy là thằng Nu phải một mình bán hết mớ rau này rồi….

Đã hai năm, người dân ở chợ Ngã Bãy đã quá quen thuộc với hai thằng nhóc bán rau Nu và Nho. Hễ đi tới khúc bờ sông, người ta không quên ghé vào mua ủng hộ cho hai đứa những bó rau tươi xanh. Rau hai đứa nó xanh mơn mỡn vừa được thu hoạch là đem ra chợ ngay, nên việc ai nói rau tụi nó héo úa là không xong với thằng Nu đâu!

Ở đây, người ta cũng dễ chứng kiến được cảnh hai đứa nhóc này hai ăn cơm bụi dưới mưa ướt như chuột lột, mà vẫn ráng mà cắn lấy để đở bụng. Ôi! người ta khâm phục hai đứa biết mấy. Nhờ tính kiên trì chịu khó mà hai đứa mới tồn tại được đến ngày nay và được nhiều người quan tâm yêu thương.

Trông kìa! Thằng Nu thật là hoạt bát và nhanh nhẹn trong cách mua bán rau. Người ta mấy người cộng lại còn chưa thể bằng cái miệng của nó nữa:

- Nhiêu bó vậy con?

- 2000đ một bó xanh lắm cô mua dùm con nhe!

- Thôi héo hết rồi! 1500đ thôi!

- Đâu có, con không thấy rau nó xanh như đọt chuối hả?

- Thôi 1500đ thôi con

- Thôi vậy cô lấy thêm một ít hành cho chẵn 2000đ đi hihi

- Mồ tổ mày! – Người mua rau bó tay với thằng Nu

Thằng Nu là vậy luôn tìm mọi cách lấy ra tiền bằng cái miệng nhạy bén của nó.

Bỗng dưng lại thêm một người khách lại mua rau, thằng Nu đang đếm tiền:

- Cho một bó rau đi Nu?

- Rồi lựa dùm con đi!

Bỗng thằng Nu ngước mặt lên thì tá hoả tâm tinh vì Nu còn nhớ rất rõ đây là ai, thằng Nu như muốn bật khóc vì quá đỗi bất ngoqf và ngạc nhiên khi nhận ra đây là anh đẹp trai của thằng Nho!!!

- Hả ? Anh Tú!

- Đúng là em rồi hả Nu ?

- Dạ dạ…ờ…sao anh biết được nơi này hả ? – thằng Nu bất ngờ và vui mừng bắt lấy tay anh thật chắc

- Chuyện dài lắm..để từ từ anh kể cho nghe! Anh tìm tụi em đã hai năm rồi đó. Thôi mình đi, đi đi rồi anh sẽ nói sau

Thằng Nu nhìn xuống đất, cả đống rau còn quá nhiều:

- Nhưng còn rau của em! Ơ…ơ….

- hihi…Để đó đi anh mua hết, có mất thì anh đền.

Trên đường về:

Anh – một anh chàng mặc bộ đồ thật lịch lãm, anh bây giờ và hai năm trước vẫn vậy vẫn đẹp trai vẫn phong độ đầy sức hấp dẫn. Anh xuống miền Tây mà mọi ánh mắt của thiếu nữ nơi đây phải nhìn theo rồi chết ngất vì anh.

Anh đang cặp kè đi với thằng Nu trên đường về nhà, một thằng nhóc áo dơ bẩn đi với anh đúng là dân miền Tây mới có chất đó.

- Gặp được em, anh mừng như ăn Tết vậy đó! – Anh nói

- Sao vậy anh, hihi

- Vì anh dã tìm hai năm trời mới có tin tức từ tụi em, anh đi tìm Nho! Nội nhớ Nho nhiều lắm

- Ủa, bây giờ bà Nội sao rồi anh?

- Nội yếu lắm, bác sĩ nói sẽ không qua khỏi năm nay – Anh buồn bã

- Dạ… – Mặt thằng Nu cũng bí xị.

- Nên bây giờ anh phải gấp rút tìm Nho, nếu không có gì cả đời anh sẽ ân hận mất vì điều Nội muốn mà không làm được. Và may mắn, ông trời đã cho anh gặp được em.

- Nhưng sao anh tìm được vậy ? – thằng Nu chân lấm lem bùn vì chân không đi trên quãng đường dài đầy đất bùn.

- Chuyện dài lắm khi nào về tới nhà anh sẽ nói em nghe!

- Dạ…

- Nho sống sao rồi em?

- Nó hả?

………….

- “ Em vu vơ câu ca…em hát từng khúc hát….em muốn thành vì sao…..em muốn thành người lớn…” – Nó đang vừa cho gà ăn vừa hát vu vơ

Trông nó thật là vui tươi hồn nhiên và khoẻ khoắn không còn như hai năm về trước cứ ủ rủ không ngừng.

Trông nó giờ đây ai cũng phải giật mình, thật trẻ trung pha chút nghịch ngợm, dễ thương vô cùng. Tuy rằng da nó đã bắt đầu ngâm ngâm nhưng tính cách ngoan hiền và trong sáng của nó vẫn vậy.

À, bắt gặp nó đang cười với lũ gà con. Một nụ cười thật đáng yêu làm sao, khồng ngờ sao một thời gian dài, nó lại thây đổi như vậy. Như những gì nó đã nói, nó đã thật sự sống tốt rồi.

- Con đường còn dài không Nu ? – Anh hỏi

- Tới rồi anh, đi qua nơi đây là tới rồi

- Ô! Nhà em cũng có bờ sông nữa hả, đẹp và thoáng quá.

- Hihihi em với thằng Nho thích nơi này lắm. nhưng buổi tối thì vắng người tối mịt nghe mấy bài vọng cổ thật thích luôn đó anh

- Nho thích sông lắm hả em ?

- Dạ…chiều nào lúc hoàng hôn nó cũng xuống bờ sông hết, nhưng nó nghĩ cái gì, nói cái gì ở dưới đó thì em không biết.

Bỗng thằng Nu hô lên:

- Kìa anh, tời rồi kìa anh!

- Ờ…

- Kìa kìa….thằng Nho kìa…nó đang cho gà ăn đó.

Anh dường như không tin vào mắt mình nữa. Không như những gì bà Nội nói Nho hoàn toàn sống tốt và tự nhiên. Trước mắt anh là thằng bé tuổi đầu đang tung tăng cho gà ăn lại còn hát vu vơ rất hồn nhiên, anh thấy vậy mà cũng rất mừng.

Gặp lại hình ảnh của đứa bé non nớt ngày nào, anh mừng biết mấy! Anh cảm thấy nhớ nó biết chừng nào. Anh khẽ cười.

..................

Bạn đang đọc truyện online tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.

..................

Thằng Nu nói:

- Anh đợi em xíu nhe!

- Nu! Em đi đâu vậy! – Anh giọ khi dáng thằng Nu chạy về phía nhà mình

Thằng Nu chạy một mạch lại phía nó thật nhanh chóng:

- hù!

- Ủa? Mày đi bán gì mà về sớm dạ?

- Hôm nay có khách quý nên mua hết dùm tao hết rồi, mừng quá mày ơi! – thằng Nu vừa thở vừa nói mệt nhọc vì chạy

- Ủa, là sao? Sao mày chạy mệt dữ dậy?

- Nho, có một điều bất ngờ cho mày! – thằng Nu nói

- Hả? – Nó thắc mắc cực độ

Bỗng thằng Nu đưa tay về phía cách tụi nó không xa

- Mày nhìn ai kìa!!!!!!

Theo thị giác nó nghoảnh đầu lại nhìn thật chậm để rồi nó như muốn khóc oà lên vi bất ngờ, vì ngạc Nội hiên và sung sướng.

Anh không thể nào không nhận ra một người quá quen thuộc trong tâm trí nó từng ngày đó là anh đẹp trai của nó .

Từ đằng xa, nó như muốn khóc chạy lại phía anh la lên:

- Anh đẹp trai???!!!!

- Nho!!!!!!! – Anh cũng chạy lại phía nó và hô lên

Vậy là những nỗi nhớ về anh từng ngày đã được ông trời đáp lại cho nó trong ngày hôm nay bằng sự tương phùng bất ngờ này. Anh hạnh phúc biết bao, trong khi chạy về phía anh làn gió nào đã cướp đi vài giọt nước mắt của nó bay theo. Bàn chân nó thoăn thoắt không dép, dẫm lên những hạt cát sông để mau chạy tới anh

Và……

Một màn ôm của nó và anh đã diễn ra. Nó tưởng mình đang ở trên mây vậy đó, nó không tin vào sự thật. Đây là anh? đây là anh hay sao? Nó không nằm mơ chứ!

Nó đã được ôm anh?!!

Trời ơi trái tim nó muốn nức ra vì sung sướng. Nó nhận thấy bờ vai anh vẫn săn chắc và dịu êm như ngày xưa, không chút thây đổi.

Ôm nhau dăm ba phút không nói lên được lời nào, cuối cùng nó cũng nén lại cơn xúc động mà thả người anh ra.

- Anh đẹp trai ?

- Nho!

- Sao anh lại đến đây? – Nó nhìn anh hỏi

- Anh đi tìm em, tìm em lâu lắm rồi

Nó đã bật khóc vì xúc động, nước mắt trên đôi mi nó tuôn dài, nó lại ôm thật chặt lấy anh như không muốn cho ai cướp đi anh của nó. Ký ức về anh lại tràn về trong nó biết bao nhiêu. Nó lại thương anh…thương anh nhiều lắm!

Bỗng nó tự nhéo và má của mình thật mạnh

- Ui!

- Em làm gì vậy Nho? – Anh ngăn cản hành động khờ dại của nó

- Em còn đau! Vậy có nghĩa không phải là mơ rồi. hì hì – Nó cười trong nước mắt.

- Em khờ quá! – Anh áp tay vào phía sau đầu nó ôm nó vào lòng mà anh cũng nghẹn ngào nhìn về phía lơ đãng

Dăm ba phút sau:

- Anh vẫn như vậy! vẫn là người anh đẹp trai của em! Anh không thay đổi gì cả?! – Nó nói

- Em cũng vậy, nhưng dường như da em ngâm ngâm hơn rồi đó! – Anh nhìn màu da nó nói

Bỗng nó chỉ về ngọn rau xa xa nhà nó và cười:

- Da em ngâm ngâm cũng tại vì tụi nó đó! Hì hì

- Nho!

- Dạ?

- Anh, cả nhà anh và bà Nội nhớ em nhiều lắm!

Bỗng mắt nó buồn buồn như có lỗi và nỗi nhớ tràn về:

- Em xin lỗi vì ngày đó đi mà không nói lời nào cả? bà Nội khoẻ không anh?

- Không, Nội …Nội yếu lắm rồi em!

- Sao vậy anh ? – Nó hốt hoảng, mắt long lanh chao cháo nhìn anh

- Chuyện là vầy….

Bỗng từ xa, thằng Nu ngắt nhịp cầu nói hai người bằng câu nói:

- Trời! Nắng chan chan mà hai người đứng ở ngoải làm gì dạ ? Vào đây ăn cơm, đói bụng lắm òi nè!

Bữa cơm ở đây thật đạm bạc như mọi ngày, vẫn có vài con tép , một dĩa rau là điều khó không có, và đặc biệt hôm nay có duy nhất có một con tôm mà nó mò được, như một điềm báo nó dành cho anh.

- Bữa cơm ở đây không ngon lắm, anh ăn đỡ nghen! – thằng Nu nói

- Không sao đâu em…

- Anh đẹp trai ăn nhiều nhiều vô nhe, cho anh nè – Nó gắp con tôm cho anh

Bỗng thằng Nu nói đùa:

- hồi đó tới giờ có con tôm nào mà thằng Nho cho mình không trời?!!!

Anh bật cười và nhường con tôm lại cho thằng Nu :

- Nè! Em ăn đi!

- Thôi ! em giỡn đó, hì hì. Hôm nay có khách qúy phải nhường chứ.

Nó sao không ăn, nó cứ nhìn anh nhìn cho thật đã, để mai này anh đi mất thì không còn cơ hội

- Nho! Em ăn đi!

- Anh cũng ăn đi!

Ăn xong, buổi chiều mát mẽ, tại cái bàn nhỏ cả ba người ra ngồi nói chuyện:

- Anh Tú! Sao anh tìm được tụi em vậy?

Anh bắt đầu kể lại :

- Hai năm trước bà Nội dặn anh phải tìm cho bằng được vì Nội nhớ em nhiều lắm! lúc đó anh nhận lời nhưng cảm thấy mình bất kực vì không cách nào manh mối nào để tìm được em. Mất một năm tìm kiếm khắp thành phố anh cũng có nhờ nhiều người bạn tìm hộ nhưng vẫn không thấy. Về nhà anh lại thấy Nội mắt đầm đìa nước mắt khiến anh đau lắm chính vì thế, hoàn cảnh bắt buộc anh không thể bỏ cuộc được. Anh tiếp tục tìm em. Nhưng bỗng một ngày thật may mắn với anh ,giúp anh nhớ ra em còn có một người bạn là Nu đây, anh cũng dần mất mấy ngày để nhớ ra địa chỉ nhà Nu mà em từng nói với anh về Nu. Và lại mất một năm nữa anh mới tìm được nơi đây. Khi về vùng này, anh thật sự bất ngờ khi thấy mọi người biết đến hai em như vậy, chỉ cần hỏi là người ta dắt anh lại ngày chỗ bán rau cạnh bờ sông của tụi em

- Ồ ra là vậy, thật là gian nan cho anh quá! – thằng Nu chậc lưỡi

- Không ngờ em lại làm khổ mọi người như vậy! – Nó buồn buồn

- Em biết vậy, mai này không được bỏ đi nữa nhe! – Anh nói mà vuốt đầu nó

Nó nhìn đôi mắt anh thật là đẹp, không biết tự bao giờ cặp mắt ấy luôn hiện diện trong nó.

Bỗng thằng Nu khơi lại nỗi đau của anh mà anh thầm cất kín bấy lâu nay:

- À! Quên nữa, em quên hỏi thăm vợ anh sao rồi?

Bỗng dưng hai đứa thấy anh gục đầu, buồn bã khi đọng lại ký ức:

- Cô ấy mất rồi, cô ấy mất từ khi sau một tháng cưới!

- Hả? Mất? – Hai đứa tròn xoe đôi mắt

Anh bắt đầu kể lại chuyện hai năm về trước.

Đêm đến, tại bờ sông. Anh và nó đang nằm cạnh bên nhau trên bờ sông.

Đêm nay có trăng sáng, đêm nay lại có vài người dân trên chiếc ghe cổ kính hát nghêu ngao vài câu vọng cổ quen thuộc. Nghe sao nhức nhối tâm hồn.

Nó nằm trên cánh tay của anh, anh dang tay ra cho nó nằm:

- Không ngờ, chị Phương lại đi quá nhanh như vậy! Em thật sự không ngờ! – Nó nói

- Anh cũng vậy, nhưng mọi chuyện đã qua hết rồi , anh không muốn nhớ đến nữa.

- Chắc anh đã gục ngã một thời gian dài ? – Nó hỏi

- Ừm, lúc đó anh không biết mình là ai. Mà thôi, em đừng nhắc lại nữa.

- Dạ!

Một lúc sau:

- Mình xa nhau lâu như vậy, em có nhớ đến anh không?

- Nhớ! Em nhớ anh đẹp trai nhiều lắm! – Nó nghiêng người dụi dụi vào ngực anh

- Anh cũng nhớ em lắm, và cả nhà cũng nhớ em ! nhớ một thằng nhóc siêng năng mỗi ngày thức sớm dọn dẹp nhà cửa, nấu đồ ăn sáng cho anh ăn. Từ khi không có em nhà anh như một cái quán bị bỏ hoang không một tiếng cười khúc khích – Anh thì thầm bên tai nó

- Em xin lối vì thật sự lúc đó…em không kiềm chế nổi cảm xúc của mình khi…

Bỗng anh xoay nhẹ sang nó, gương mặt anh sát gần bên gương mặt nó, nó có thể nghe được từng nhịp thoẻ của anh, nhìn rõ hơn gương mặt điển trai ngày nào của anh và nghe được mùi hương ngày xưa vẫn tồn tại trên người anh, hỏi nó:

- Sao hả Nho, sao ngày đó em bỏ đi, trong thư lại ghi có một chuyện riêng là chuyện gì?

- Em….

- Sao hả?

- Em…em không nói được!

- Ờ vậy thôi, anh không ép. Nhưng em phải nhanh chóng lên thành phố thăm Nội vì Nội yếu lắm rồi, Nội đang đợi em ở nhà đó!

Nó mâu thuẩn trong lòng, nó ngập ngừng từng phút, trongl òng nó có hai thứ gì đó cắn nhau dữ dội để quyết định.

- Em nhớ Nội lắm, em cũng muốn về thăm Nội. Em sẽ thăm Nội mà – Nó đã bắt đầu khóc

- Em đừng khóc, em chịu về thăm Nội là anh vui rồi. – Anh dỗ dành Nội !

- Em có lỗi với Nội nhiều lắm! híc híc

Bỗng hồi lâu anh nói:

- vậy là anh có thể yên tâm đi được rồi!

Nó bỗng giật người dậy hỏi anh:

- Anh đi đâu?

Anh cười bảo với nó:

- Anh phải đi Nho à, nơi này ngoại trừ gia đình em và Phương ra anh không còn luyến tiếc gì nữa .Anh muốn có một thời gian yên tĩnh và một khoảng lặng riêng.Anh muốn quên những thứ đau buồn nhất. Anh qua Mỹ một thời gian cũng để học hỏi thêm kinh nghiệm để sau này tiếp cha anh nữa. Anh phải đi em à!

- Vậy khi nào anh về. …híc híc… – nó lại khóc

Anh vừa nói vùa gạt đi đôi dòng lệ của nó, mắt nó ngơ ngắc ngước nhìn theo anh

- Anh đi khoảng 3 năm!

- Lâu quá! Mọi người sẽ nhớ anh chết mất!

- Cũng nhanh thôi, anh cũng nhớ mọi người nhiều lắm và nhất là em! Người đã giúp anh một mạng sống để anh có thể tồn tại đến giờ

- Anh đừng nói vậy mà

Bỗng anh nhớ lại một lời hứa mà anh đã từng nói sẽ dành tặng nó nếu nó muốn anh cũng sẽ cho

- Anh xin lỗi em nha!

- Sao lại xin lỗi em?

- Vụ lời hứa đó! Anh lại thất hứa rồi, ngày đó em nói khi nào suy nghĩ ra điều mà em muốn thực hiện thì sẽ nói với anh nhưng bây giờ cho dù em có muốn thì anh cũng không thể thực hiện kịp nữa rồi. Anh hứa 3 năm sau anhửtở về sẽ thực hiện tốt lời hứa mà anh dành cho em, em ở lại ráng suy nghĩ một việc gì thật có ý nghĩa để anh thực hiện nhe

- Thôi khỏi cũng được, em không cần đến nữa đâu. Em chỉ muốn anh ở lại thôi

- Không được đâu đứa em bé bỏng của anh à, chuyện này không phải chuyện đùa. Anh hứa thực hiện là sẽ thực hiện. 3 năm sau anh sẽ về và muốn gặp lại em đầu tiên chịu chưa?

- Em thương anh đẹp trai nhiều lắm ! – nó lại dụi vào ngực anh để trốn

Lúc này đây, nó thấy thương anh vô hạn vì anh sắp phải đi xa, cơ hội gặp anh thêm một khoảng thời gian tí tẹo sao ngắn quá, ông trời mới cho nó gặp lại anh thôi mà. Ông trời bất công quá sao lại đối xử với nó như vậy, tại sao lại bắt anh xa nó thêm 3 năm nữa chứ, chẳng lẽ bắt nó xa anh hai năm qua chưa đủ sao?

Nó lặng nhìn theo gương mặt u buồn của anh, nó biết anh cũng chẳng muốn đi đâu nhưng do hoàn cảnh, nó biết chắc là do chuyện của chị Phương nên anh muốn lánh mặt mọi người thời gian lâu dài như thế. Nó thật tội nghiệp anh biết mấy và thương anh biết mấy.

Anh nói:

- Ở đây thật yên bình, không hổ danh người ta nói Miền Tây thật chất phát mộc mạc

- Đúng ở đây yên bình lắm anh !

- Và em cũng vậy ?

- Không! Em muốn khi thăm Nội thì em cũng sẽ quay lại đây để sống với

thằng Nu . Nơi đó ngoài anh và Nội ra em không còn vương vấn điều gì nữa.

- Em nỡ bỏ Nội một mình sao?

- Em….em….

- Trong thời gian anh đi em ráng thay anh bên Nội được không?

- Em….

Nó chưa kịp trả lời thì anh lại siết nó vào lòng, làm cho nó phải bật khóc lâng lâng niệm hạnhp húc và nỗi đau:

- Anh đừng đi Mỹ mà!

-Anh xin lỗi, không được đâu Nho! Em và cả nhà hãy chờ anh nhe! 3 năm thôi mà

- Híc híc híc….. – Nước mắt nó đầm đìa

- Anh hứa sẽ mau về thôi.

Dưới mảnh trăng non vùng quê xa hẻo lánh, ánh trăng đó nghiêng nghiêng theo dáng cây dừa ở dưới bến sông, ngọn tàu lá phát phơ theo làn gió nhè nhẹ như đang vẫy chào ai đó, chắc có lẽ muốn nói đến anh, muốn vẫy chào anh sao?

Sao cảnh buồn người buồn đến thế ? Sao ông trời lại trớ trêu bắt nó phải anh lần nữa chứ? Ba năm không phải là ngắn, cũng khôngp hải là dài, liệu nó có còn đợi anh nỗi không?

Anh vẫn nằm trên cánh tay anh, anh ngã gục đầu vào đầu nó, hai tay nó ôm chầm lấy anh, một tay để trên bụng một tay thì rút rít trên ngực anh. đôi chân chéo nghoe với nhau. Đôi mắt nó lấm lem ôi toàn là nước gục ngủ thiếp đi bên anh từ chuyện hứa hẹn anh sẽ uqay về với nó sau ba năm nữa. Nó nhớ! Nó nhớ như đinh đóng cột! Nó nhớ!

Nó nhớ…………….

Vậy là anh đã đi, nó tự hỏi thâm sao anh đi sớm vậy. Sao không cho nó thêm vài ngày bên cạnh anh chứ? Sao không cho nó thêm những phút giây ấm áp bên anh sau mấy năm chờ đợi. Anh thật tàn nhẫn , lại bắt nó đợi chờ.

Nó còn nhớ y như rằng ngày tiễn anh đi, nước mắt nó đầm đìa, nó ôm chặt lấy anh, anh ôm chặt lấy nó.

Tiếng mic-rô của sân bay đâu đây vọng ra báo hiệu chuyến bay đi Mỹ sắp cất cánh, lại hối thúc anh mau chóng đi thôi, nó đứng lặng người chỉ thấy vòng tay anh ôm chặt nó ngày càng nới lỏng ra và sự ấm áp ngày dần tan biến. Hình bóng một anh chàng thanh cao lịch lãm và vô cùng đẹp trai đang dần xa khuất tầm nhìn nó nó chỉ thấy cánh tay của ai đó vẫy vẫy giữa chốn đông người.

…và rồi anh đã đi!

“ Nho ơi! Đợi anh 3 năm nữa! Anh sẽ về! Anh sẽ nhớ em nhiều! Nhóc nhỏ của anh! “

Đó là câu nói sau cùng nó nghe được từ anh dần xa khuất.

Nó tái tê tâm hồn , khuỵ ngã xuống giữa sân bay mà khóc òa lên, nước mắt như suối đổ gầm thét dữ dội. Nó nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm

Nó nhất định, nhất định phải đợi anh. Nhất định sẽ chờ anh.

Vậy là âm vang chuyến bay đọng lại từ đây trong ký ức nó, nó bắt đầu đếm từng ngày từng ngày trên tấm lịch treo lủng lẳng…..

Tại phòng Nội :

Nó đã rất ân hận vì cái hành động khờ dại của nó, chính vì nó mà Nội mới ra như vậy, một bà lão không còn vui tươi hay đùa với nó mà là một bà lão nằm la liệt trên giường đang chờ ngày theo suối nguồn thác lũ.

Bà…Bà yếu lắm rồi, không còn sức nữa. Đó là những gì sau nhữung năm tháng đợi chờ nó. Nó nhìn Nội mà ân hận, ân hận nhiều lắm.

- Nội ơi! Con xin lỗi Nội !

Bà lượm thượm không ngồi dậy nỗi, nằm đó nghe giọng nó, biết chắc chắn là nó đã về, bà cười và nói :

- Nho đó hả? Cháu của bà chịu về rồi sao?

- Nội ơi! con xin lỗi Nội ! Con đã làm Nội bệnh nặng thế này! – Nó đã bật khóc khi thấy dáng người mệt nhọc của bà.

- Con rong chơi ở đâu mấy năm qua giờ mới chịu trờ về, Nội vui lắm. Con đừng bỏ đi nữa nhe!

- Không không…hức hức…con không đi nữa. Nội hãy mạnh khoẻ mà sống với con. – Nó cầm lấy tay bà mà khóc nhừ tử

- Nội …Nội …không còn mạnh khoẻ như ngày xưa nữa đâu, Nội biết sức khoẻ mình thế nào mà.

- Không Nội ơi ….hic hic

- Con nè, sau này Nội đi rồi, con ráng mà sống tốt nhe, nghe rõ không hả? – Bà nhỏ giọt lệ dài

- Không Nội ơi…hic hic…trên đời này chỉ có Nội là người bảo bọc thương yêu con nhất…Nội đừng bỏ con mà – Nó bắt đầu gáo thét

Bỗng bà nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Trời mưa rồi phải không con, mưa lớn lắm phải không con?

- Dạ ..dạ…hic hic mưa lớn lắm Nội !

Bỗng bà giật từng cơn…đâu nhức nhối:

- Nho ơi!

- Dạ dạ…con đây – nó run lẫy bẫy

- Nội đau quá, chắc Nội phải đi thôi. Nội không thể nói nhiều với con nữa rồi

- Nội…Nội ..híc híc…. – Nó cầm lấy tay bà khóc còn hơn mưa ngoài kia nữa, một cơn mưa thật lớn kinh khủng, một cơn bão lòng đang gào thét trong tim nó

- Nội thấy con quay về bên Nội như vậy là Nội vui rồi, thấy con còn nguyên vẹn Nội cũng thấy vui lắm….

- Nội ơi…hic hic…xin Nội đừng nói vậy mà

- Nội không ngờ ông trời lại bắt Nội đi sớm như vậy, sao bắt Nội lại không cho con nói thêm với con chứ – Bà hước hước từng hồi…

- Nội ơi! Nội đừng làm con sợ mà…..

- Thôi, Nội không chịu nổi rồi….Nội phải đi đây….con ráng….

- Nội híc híc…Nội ơi!

- Ráng sống tốt…tốt…nhe con! – Bà hước một hơi thật dài và nở một nụ cười thật phúc hậu

Nó nhướng mắt lên khóc um trời, mặt mày tối om, la toáng khắp căn phòng, gào lên:

- Nội ơi! đừng bỏ con!

Vậy là bà đã ra đi bỏ lại quá nhiều thứ! Bà còn bỏ lại một bí mật mà chưa nói kịp với anh đẹp trai của nó nữa, vậy bí mật này khi nào anh sẽ biết đây chứ ?

Nó nghĩ đến bà như một ân nhân, như một người bà ruột thịt đã giúp nó rất nhiều từ khi nó bước vào cái nhà này. Bà cũng là người chia sẽ nhiều niềm vui nỗi buồn cùng nó, cùng nó cất giữ những kỹ niệm đẹp tình bà cháu, ấy thế mà….

Một người bà phúc hậu, hiền lành đến thế sao ông trời nở lòng nào bắt đi chứ? Lại một lần nữa nó oán trách ông trời.

Vậy là niềm vui niềm hi vọng cuối cùng của nó cũng đã mất. Anh đã đi , bà đã đi, ba mẹ cũng đã đi . Bây giờ nó như một con diều đứt dây rồi không biết sẽ chúi đầu xuống hướng nào nữa.. Nó không biết sẽ bắt đầu lại từ đâu

Nhưng…nó vẫn đợi anh cho dù thế nào đi nữa thì nó cũng vẫn quyết đợi anh. Nó sẽ trở lại với thằng Nu sẽ tìm lại những ngày tháng với bó rau những con tép con cua. Còn cả những đàn heo con còn phải đợi nó chăm sóc nữa.

Rồi đây nó sẽ lại sống thật yên bình như ngày ngày nào.

Một thằng bé chân lê thê chậm rãi từng bước đi không hướng. Nó mù mập đường về. Một thằng bé đáng thương mất hết tất cả những gì đáng lẽ thuộc về nó.

Rồi ba năm nữa đây nó sẽ trở lại đây…trở lại đây một lần để đón anh về…

Chắc là vậy ? !!

Thằng bé ấy…lại một lần nữa….đứng đằng xa xa tay vẫy balô, gượng nhìn lần nữa về phía cuối đường…nó chỉ biết nhìn lại thôi

Cuối cùng nó chỉ biết ……ngôi nhà đó…có anh đẹp trai…..


HẾT.


Truyện dài Ngôi nhà đó… có anh đẹp trai
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com