XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Em có tin vào định mệnh không - Phần 8


Máy lạnh tỏa những luồng hơi mát dễ chịu làm dịu hẳn đi không khí oi bức xung quanh,Long bước những bước chậm,ánh mắt anh đang cố tìm kiếm giữa biển người mênh mông 1 hình bóng rất đỗi quen thuộc: 

- Anh Long! - tiếng gọi bất ngờ vang lên. 

Cô gái kéo nhanh chiếc vali dáng người mảnh khảnh lao về phía anh,khuôn mặt kiều diễm tràn đầy vẻ hân hoan.Nhưng khi ánh mắt cô nhìn hết xung quanh,sự vui vẻ nhanh chóng biến mất.Long cười nhạt,bỗng thấy chua chát vô cùng: 

- Chỉ có anh thôi,chắc em buồn lắm hả. 

Cô gái không nói gì,lắc lắc đầu,nụ cười quay lại trên môi,mái tóc dài buông xõa những đợt sóng mềm mại khẽ tung bay trong gió.Long ngẩn ngơ nhìn,trái tim anh bất giác đau nhói. 

- Sao anh bảo có quà cho em? - cô gái mỉm cười. 

- Bây giờ thì hết mất rồi 

- Tại sao lại kì vậy - đôi lông mày khẽ nhíu lại,cô ấy nhìn sâu vào mắt Long - không quý em nữa à? 

Quý ư?Đúng,anh chưa bao giờ quý em,nếu anh có thể chỉ quý em anh đã không đau đớn đến thế,anh sẽ không xấu xa đến thế,cũng không phải dằn vặt mình như thế này. 

- Sao vậy - cô ấy lắc lắc bàn tay anh. 

- Không sao,anh chỉ đùa thôi... 

- - - - - - - - 

Giờ học mà Thanh Thanh cứ nhấp nha nhấp nhổm làm tôi cũng thấy lo lắng theo: 

- Em làm sao vậy? - cuối cùng tôi cũng không ngăn nổi mình bật ra câu hỏi 

- Thật đúng là bực mình quá đi mất....em không muốn đi học chút nào mà - con bé càu nhàu. 

Con bé đúng là kì lạ thật,không thích đi học nó còn đăng kí bằng được vào đây làm cái gì chứ?Rồi nó quay sang ngoắc ngoắc tên Dương: 

- Anh Dương... 

Hắn ta chẳng thèm quay sang nhìn lấy 1 cái,con bé lại gọi: 

- Anh Dương...chị Vy gọi này... 

Á,cái con bé này,đúng là gắp lửa bỏ tay người mà.Tôi đành quay ngoắt đi chỗ khác,tên kia quay sang thấy thế cũng bực tức quay đi. 

- Gruuu,bực mình quá đi mất - con bé bực bội 

Rồi nó đứng bật lên: 

- Thưa thầy,bạn Vy bị ốm ạ...em xin thầy để em đưa bạn ấy xuống phòng y tế. 

Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị nó giẫm vào chân cho 1 phát đau đến mức tôi kêu ầm lên làm thầy chủ nhiệm tưởng tôi bệnh tật trầm trọng thật hoảng hốt giục nó đưa tôi đi.Được thời cơ,nó quàng tay qua cổ tôi lôi xềnh xệch đi.Hic, sao nó cứ phải lôi tôi vào mọi việc như thế chứ. 

- Thả chị ra đi - tôi cố gỡ tay nó khỏi cổ. 

Nghe là làm,nó buông thõng tay ra khỏi cổ tôi luôn khiến thân hình đang lao ngược về đằng sau (do bị kéo) của tôi đổ rầm xuống sàn 1 cách không thương tiếc.....Hic...còn gì là người người ta nữa...vậy mà sau đấy nó vẫn điềm nhiên hỏi: 

- Làm thế nào mà qua cổng được đây bà chị? 

- Em định cúp học ha,chị mách anh Long nhé - tôi đe dọa 

- Nếu chị thích đi về nhà bằng ô tô thì cứ việc. 

- Đi về bằng ô tô thì càng thích chứ sao 

- Nhưng là ô tô cứu thương đó. 

Hic cả nhà côn đồ,chuyên gia đi bắt nạt người khác,từ ông anh đến con em (tất nhiên là trừ anh Long). 

- Có chuyện gì mà em cứ muốn về vậy? - tôi tò mò 

- Vì hôm nay chị ấy về,em muốn đi đón. 

- Chị ấy là ai? 

- Chị Thảo. 

Thảo?Lại Thảo,liệu đó có phải là người mà Tùng đã từng nhắc đến khi ở trên núi.Nhưng rốt cuộc cô ấy là ai mới được chứ?Tôi phải nhân cơ hội này điều tra mới được: 

- Chị ấy là chị họ em à? 

- Không,chị ấy chẳng có họ gì với em cả. 

- Vậy sao 3 anh em em đều quan tâm vậy? 

Nhưng con bé chẳng dễ mắc mưu chút nào,nó nhìn tôi,cười đểu giả: 

- Cái này sao chị không hỏi anh Long xem,biết đâu anh ấy sẽ kể cho chị nhiều chuyện hay lắm đó. 

Nói rồi nó chạy biến đi mất. 

- - - - - - - - 

Bực mình thật,tự nhiên cái con nhỏ lóc chóc ấy mọc từ đâu ra vậy,đúng là muốn trốn nó mà cũng không được nữa.Dương đi dọc hành lang.Lúc nhìn thấy nó cậu đã biết là sẽ không được yên thân đâu mà,nhưng nó làm cách nào mà lại quen được với Vy cơ chứ,đang giữa giờ nó lại bầy trò dẫn cô ấy đi đâu mất rồi. 

Bước đến cửa phòng y tế,cậu ngó vào trong....yên lặng quá...trên giường....cô ấy đang ngủ...khuôn mặt bình yên vô cùng....Cậu mỉm cười bước đến gần khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán cô ấy.Đôi lông mày khẽ nhíu lại nhưng rồi dãn ra nhanh chóng...cô bé Vy ngày nào giờ đã thực sự trở thành thiếu nữ rồi.....cậu nghĩ thế rồi bật cười...cảm thấy mình như ông già. 

Tôi tỉnh dậy...Dương đang ngồi đó,nhìn tôi chăm chú,ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa nhỏ,cái khuyên tai lấp lánh....cậu ta mỉm cười. 

- Tớ có chuyện muốn nói với cậu - Dương có vẻ nghiêm nghị 

- Uhm... 

Tôi cố nhìn xung quanh,tránh ánh mắt như muốn soi hết tâm can người ta của cậu ấy....tôi nhìn trần nhà.......nhìn cửa sổ...nhìn cái đồng hồ....nhìn ra xa xa.....Thôi chết rồi! 11h50 rồi.....tôi ngủ như chết vậy......Hôm nay anh Long đón tôi...nếu bây giờ anh ấy vẫn đợi là đã 40' rồi....chẳng kịp nghe Dương nói gì tôi thu gom mọi thứ chạy bán sống bán chết đi mất. 

Dưới ánh nắng chói chang người con trai đứng im lặng,giọt mồ hôi lăn nhẹ trên khuôn mặt anh....không hề có chút biểu hiện của sự bực tức.....Tôi lao đến,cúi đầu: 

- Em xin lỗi anh! 

Anh ấy không nói gì,lặng lẽ quay xe đợi tôi ngồi lên.Anh ấy giận rồi,sao tôi có thể ngớ ngẩn đến mức ngủ quên ở phòng y tế và bắt anh ấy đợi dưới nắng như thế này cơ chứ,tôi vẫn tiếp tục cúi đầu: 

- Em xin lỗi anh...là lỗi tại em...anh đừng giận em nữa nhé. 

Chắc trông bộ dạng của tôi lúc đó khổ sở lắm,anh ấy xoa đầu tôi: 

- Biết lỗi là được rồi,nhưng anh sẽ bắt đền đó nha. 

- Vâng ạ ^0^ - tôi mỉm cười leo lên xe anh ấy. 

- Biết anh bắt em đền cái gì chưa mà đã "vâng"? 

- Bất kể việc gì em có thể làm được. 

- Nếu vậy thì anh sẽ để dành. 

Anh Long lúc nào cũng thế,dịu dàng quá....ấm áp quá....khiến tôi rất muốn dựa vào... 

- - - - - - 

Chưa về đến nhà tôi đã nghe tiếng cười của Thanh Thanh,làm sao mà con bé trốn về giỏi thế cơ chứ.Mà chắc là cái chị gì đó của nó đã về đến đây rồi...nhưng lạ ghê....nhà này toàn người giàu sao ai cũng thích ở nhà của tôi vậy mà nhà tôi thì cũng đâu có đẹp đẽ gì cho cam. 

Mải suy nghĩ vẩn vơ tôi không để ý đến cô gái trước mặt cho đến khi cô ấy đưa bàn tay ra: 

- Chị là Dương Bích Thảo,rất vui được gặp em. 

Cô ấy mỉm cười,nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp,mái tóc nâu vàng xoăn những đượt sóng nhẹ buông xõa trên bờ vai trắng mịn...lần đầu tiên tôi được gặp 1 người đẹp đến thế.Tôi đứng im lặng...không thốt nên lời.... ....Cho đến khi chị ấy nắm lấy tay tôi lắc lắc: 

- Chị nên gọi em là gì đây?Vy hay Trang? 

Câu hỏi ấy đột nhiên làm tôi sững sờ,tại sao chị ấy có thể biết nhiều chuyện đến vậy: 

- Làm sao chị biết...? - tôi lắp bắp hỏi. 

- Thanh Thanh nói em có 2 tên,1 tên ở nhà và 1 tên ở ngoài mà. 

Ôi,vậy mà tôi cứ tưởng... 

- Chị cứ gọi em là Vy cũng được ạ. 

- Chị sẽ ở nhà em nhé? - chị ấy cười 

- Vâng ạ. 

Kể ra tôi có phản đối cũng đâu có ý nghĩa gì đâu,2 đánh 1 còn không chột cũng què thì 4 đánh 1 tôi sống làm sao được.Bữa cơm hôm ấy diễn ra rất vui vẻ,chỉ có tên Tùng chẳng biết đã đi đâu mất mà đến trưa cũng không thèm về...Bích Thảo..chị ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi......Ở bên những con người hoàn hảo đến vậy,đôi khi tôi thấy mình thật kém cỏi vô cùng... 

- - - - - - - 

- Tùng,sao anh lại ngồi đây 1 mình vậy? - Trang nghiêng nghiêng đầu nhìn Tùng. 

Anh ngồi 1 mình,tay xoay xoay li cà phê đen mắt đang nhìn ra vô định.Hôm nay Lặng ít khách,nên nhìn anh càng thêm lẻ loi: 

- Anh không biết phải làm như thế nào nữa - Tùng đáp,khuôn mặt anh không biểu lộ chút cảm xúc nào. 

Trang lo lắng ngồi xuống bên cạnh: 

- Anh rất yêu Trang,nhưng có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ lựa chọn anh đâu,phải không em? 

Trang im lặng,cách anh ấy gọi tên Vy khiến cô bất giác cảm thấy buồn,bí mật mà cô luôn cố giữ bao lâu nay liệu có thật sự là điều tốt đẹp hay không? 

- - - - - - - - 

Tôi vừa định vào phòng thì anh Long kéo lại: 

- Em chưa quên đấy chứ? 

- Quên gì cơ ạ? 

- Thì....cuộc hẹn chiều nay - anh ấy hơi nhíu mày. 

- Vâng ạ....? 

- Anh rất mong chờ đấy - anh ấy mỉm cười rồi đi mất. 

Tôi bất giác cũng mỉm cười theo 

- - - - - - 

Làm sao bây giờ,cái điện thoại của tôi vẫn chưa được hồi phục lại tôi chẳng có cách nào gọi được cho cái Trang cả,không có nó mỗi khi có việc hệ trọng tôi đều cảm thấy mất 1 nửa sự tự tin,hơn thế nữa đây lại là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi. 

Lục tung tủ quần áo lên,sao nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy cái nào vừa ý vậy?Tôi muốn tối nay mình phải thật xinh......vì bình thường anh ấy vốn quá đẹp để đi bên cạnh tôi mà....Cảm giác hồi hộp xen lẫn thích thú khiến tôi cứ mỉm cười mãi.... 

- - - - - 

Lặng. 

Long nhìn bó hoa hồng trắng được thắt nơ cẩn thận trên bàn,anh bất giác nở 1 nụ cười khi mường tượng đến khuôn mặt cô ấy khi nhận được bó hoa,khuôn mặt ấy sẽ hồng lên vì hạnh phúc,nụ cười của cô ấy sẽ rạng rỡ,cô ấy sẽ cười vì anh...hôm nay anh sẽ nói.....sẽ nói những điều thật lòng nhất mà anh ấp ủ 

- - - - 

- Thanh Thanh này chị muốn đi gặp mấy người bạn cũ,có quán nào hay không?Giới thiệu cho chị đi. - Bích Thảo gọi khẽ. 

- Uhm,em cũng không rõ lắm đâu - Thanh Thanh suy nghĩ 

- Chán thật đấy - Thảo ngửa người ra ghế bố. 

Bỗng cô bé tươi tỉnh hẳn lên: 

- À....có cái quán mà chị Vy vẫn hay làm,em thấy bảo quán ấy cũng đẹp lắm mà...xem nào....hình như tên là Lặng...... 

- - - 

Bích Thảo đi nhẹ giữa những lối đi rải sỏi của quán Lặng,khuôn viên quán này thật sự rất đẹp,định rủ mấy đứa bạn cũ đi chơi mà chẳng thấy đứa nào rảnh,cô đành đi 1 mình vậy. 

Bất chợt bóng dáng 1 người con trai quen thuộc khiến cô chú ý,anh đang ngồi đó,quay lưng lại phía cô,trên mặt bàn đặt 1 bó hoa hồng trắng - loài hoa cô thích nhất.Trái tim cô bỗng đập mạnh liên hồi.Thật ra,lần này cô về đây là vì anh,cô nhận ra mình đã yêu anh từ rất lâu,Tùng lúc này chỉ còn là hình bóng trong quá khứ. 

Cô bất giác mỉm cười,là anh....Giờ cô đã hiểu tại sao Thanh Thanh lại giới thiệu cô đến đây. 

- - - - -

Lâu lắm rồi tôi mới mặc lại váy,cũng tại tôi không mấy tự tin với chiều cao của mình nên không thích khoe chân,nhưng hôm nay thôi,chỉ hôm nay,tôi sẽ tự cho phép mình thật nữ tính,thật dịu dàng...vì anh ấy. 

Anh ấy hẹn tôi ở Lặng,cũng hơi ngại vì tôi quen hầu hết mọi người ở đấy nhưng anh ấy nói không gian yên tĩnh ở đây khiến anh ấy cảm thấy mọi thứ đều rất bình yên. 

Nhưng không biết anh ấy ngồi ở đâu,quán khá rộng mà tôi lại quên không hỏi trước,đành phải đi tìm vậy. 

- - - - 

Cô ấy đến muộn....Long đứng dậy định đi tìm...nhưng anh bất chợt khựng lại bởi vòng tay ôm chặt anh từ phía sau.Anh nghe rõ nhịp tim mình đập mạnh liên hồi,vòng tay nhỏ bé ấy ấm áp đến vô cùng. 

Anh quay người lại,khẽ nghiêng những cánh hoa hồng,vòng tay ấy vẫn đang siết chặt.....Bỗng....tim anh nghẹn lại..... 


Ly cà phê đã nguội lạnh,chưa được uống 1 ngụm nào,Tùng ngồi yên lặng nhìn bóng chiều ngả dần trên những nhánh cây,1 bóng người bé nhỏ chầm chậm bước qua,khuôn mặt anh ngỡ ngàng....bỏ vội cốc nước xuống,anh đứng dậy bước theo. 

- - - - - -

Anh Long...anh ấy kia rồi...tôi bước nhanh đến chỗ anh....trái tim đập mạnh quá....tôi nghe rõ cả hạnh phúc đang ngập tràn xung quanh...anh ấy đang mặc vest trắng...dù quay lưng lại phía tôi..tôi vẫn có thể nhận ra anh dễ dàng..... 

..nhưng.....hình như....tôi khựng lại...trái tim tôi quặn thắt....tôi không tin vào mắt mình.. 

Mọi thứ nhòa đi....tất cả xung quanh như sụp đổ hết...Có 1 bàn tay ôm lấy khuôn mặt tôi,che mắt tôi lại,giọng nói vang lên đều đều bên tai: 

- Đừng nhìn nữa,chẳng có gì đáng để nhìn đâu. 

Bàn tay khỏe mạnh nắm chặt lấy đôi tay đang lạnh cóng của tôi,kéo đi...tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng...mọi thứ xung quanh tối đen. 

- - - - - 

Tùng đứng lại,sững sờ nhìn những việc xảy ra trước mắt.....Trang đang đứng đó,khuôn mặt thất thần nhìn Long và Thảo....hai người đó đang ôm nhau,trên tay Long là bó hoa hồng trắng tinh,bó hoa nghiêng nghiêng về phía Thảo. 

Khuôn mặt trắng bệch của Trang khiến trái tim anh như bị dao cứa những vết thật sâu vào.....anh lao về phía cô ấy.... 

- - - - - - - 

Dương cảm thấy chán nản vô cùng khi nghĩ đến những việc xảy ra sáng nay,tại sao cô ấy không thể yên lặng,không thể bình tĩnh nghe anh nói,chẳng nhẽ những điều anh nói lại khiến cô ấy cảm thấy nặng nề ,chẳng nhẽ cô ấy lại chán ghét anh đến thế hay sao? 

Uống hết đống bia trên bàn,anh loạng choạng bước những bước không vững,bỗng,hình ảnh trước mắt làm anh khựng lại đó chẳng phải là Long sao?Tại sao hắn ta đến đây,cô gái đang ôm chặt hắn là ai kia?. 

...Máu nóng dồn lên mặt,cảm giác tức giận khiến anh cảm thấy có thể giết chết người đang đứng trước mặt kia..........nhưng trước khi kịp lao đến chỗ hắn ta...anh nhận ra trong hàng cây phía đối diện...dáng người con gái nhỏ bé đang đứng đó,khuôn mặt cô ấy không có 1 chút sức sống nào,trái tim anh đau nhói.....bước chân thêm vội vã....vòng tay anh che hết khuôn mặt cô ấy... 

...Giọt nước nóng ấm luồn qua những kẽ tay anh...anh kéo cô ấy đi....cô ấy phải tránh thật xa chỗ nãy.....thằng khốn nạn ấy không được phép làm cho cô ấy đau lòng thêm nữa........tất cả nóng giận anh sẽ dồn lại...sẽ nén hết đi....anh chỉ ước sao những giọt nước mắt ấy ngừng rơi ..................... 

- - - - - - - 

Tùng đứng lại trong bóng tối,anh đã có cơ hội,cơ hội gần lại bên cô ấy nhưng anh đã để vuột mất...cuối cùng anh vẫn chỉ là người đứng lại trong bóng tối........... 

- - - - - - - 

Long ngỡ ngàng khi nhìn thấy Bích Thảo đang ôm mình: 

- Em yêu anh - cô ấy ngước đôi mắt trong veo lên nhìn 

Đôi mắt ấy đã từng khiến trái tim anh tan nát,lúc này đây khi anh tìm được điều mang đến niềm hạnh phúc cho trái tim anh thì đôi mắt ấy lại quay lại làm anh day dứt...tất cả trở nên vô nghĩa.....Anh cảm thấy mình thực sự đắm chìm trong đôi mắt ấy....khuôn mặt cô ấy chờ đợi,hàng lông mi cong vút dần khép lại..... 

Bất giác,tà váy trắng lẫn nhanh vào màn đêm lôi anh về thực tại,anh rùng mình với những ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu....chẳng kịp suy nghĩ gì....anh đẩy vội Thảo ra....bước chân gấp gáp...bó hồng trắng rơi xuống đất.....bung ra thành những cánh trắng tinh...màu trắng lúc này bỗng nhiên trở nên tang tóc..... 

- - - - - - - 

Thảo sửng sốt nhìn theo dáng Long nhỏ dần trước mắt,mọi thứ đều nhòa đi bó hoa cô nghĩ sẽ được trao cẩn thận cho mình giờ nằm im lặng dưới đất,cánh hoa dập nát.....màu trắng tinh càng làm cho vẻ héo mòn thêm phần sống động... 

....4 năm trước cô đã không thể mở lòng mình ra để yêu anh....4 năm sau cô rất yêu anh nhưng anh đã không còn chờ cô được nữa.....trên khuôn mặt kiều diễm của cô bất giác xuất hiện 1 nụ cười nhạt...nụ cười xa xăm và chua xót khi cô nghĩ đến hình ảnh cô gái nhỏ mặc váy trắng với khuôn mặt đau đớn khôn cùng trong hàng cây đối diện. 

- - - - - - - 

Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng,nước mắt cứ thế trào ra mãi,bàn tay Dương bịt lấy mắt tôi từ từ gỡ ra,cậu ấy vòng tay ôm chặt tôi vào lòng,người cậu ấy nồng nặc mùi bia....tôi không muốn....tôi cảm thấy ngột ngạt trong vòng tay này....tôi cố đẩy cậu ấy ra nhưng không còn đủ sức....cả người tôi run lên.... Tại sao lại như thế?Tôi đã làm gì sai?Tại sao?....mọi thứ lẫn lộn trong lòng tôi...khiến trái tim tôi đau thắt lại....tại sao lại đối xử với tôi như thế.....tôi đã bắt đầu yêu anh ấy rồi mà.....tại sao lại phải là ngày hôm nay?....Tôi đã cố gắng xinh đẹp,cố gắng dịu dàng......vì anh ấy mà...tại sao?....Nước mắt rơi gấp gáp...nóng hổi và mặn chát....nước mắt thấm ướt vai áo Dương....ướt đầm khuôn mặt tôi.... 

- - - - - - 

Thanh Thanh đứng im lặng nhìn Dương đang ôm chặt người con gái ấy trong tay,chị ấy đang khóc,khuôn mặt anh ấy cũng đau đớn khôn cùng.Khuôn mặt cô bé không biểu hiện 1 chút cảm xúc nào....chiếc túi của Bích Thảo rơi xuống đất.....cô không nên đến đây...không nên biết chuyện này...không nên chút nào... 

..Gió đêm nay sao lạnh đến thế?.....Liệu người đang rơi nước mắt kia có thực sự bất hạnh hơn người yên lặng nơi này. 

- - - - - - - 

Long đã đuổi kịp cô ấy....nhưng bóng dáng nhỏ bé của cô ấy....bờ vai run lên......tiếng khóc và tiếng nấc bị chặn lại chỉ rất nhỏ trong cổ họng ấy đã ngăn bước chân anh bước tiếp.......là anh sai rồi.....là tại anh....tại anh luyến tiếc quá khứ không thật....là anh không trân trọng hiện thực quý giá......là anh đã cướp mất nụ cười trên khuôn mặt kia....là anh...những giọt nước trào khỏi khóe mi anh.....vòng tay đang siết chặt cô ấy....sẽ chẳng thể nào là vòng tay của anh được nữa rồi. 



- Nín đi nhé - Dương dịu dàng lau những giọt nước mắt vương lại trên khuôn mặt tôi. 

Mọi thứ xung quanh đều nhạt nhòa nên tôi không thể nhìn rõ cậu ấy....mắt tôi đã sưng lên rồi.....,tôi gật nhẹ đầu,khó khăn nói: 

- Cậu....đưa tớ về....được không? 

Dương không nói gì,chỉ mỉm cười dắt tôi ra chỗ để xe,nụ cười vừa như cảm thông vừa như chia sẻ,vừa như quan tâm vừa chất chứa yêu thương - nụ cười mà trước nay tôi vẫn luôn nhận được từ anh Long. 

Xe dừng lại trước cửa ngôi nhà quen thuộc,không có ai trong nhà,tôi cúi đầu chào Dương rồi chậm chạp mở cổng,cậu ấy cứ đứng nhìn theo mãi cho đến khi tôi vào nhà rất lâu tiếng xe mới nhỏ dần.... 

Ngồi sụp xuống 1 góc phòng...nước mắt lại tiếp tục rơi...tôi không muốn bật điện lên.....không muốn nhìn thấy bản thân mình lúc này.....muốn một mình mình gặm nhấm những đau khổ ấy..... 

Căn nhà bỗng hoang vu yên lặng quá,trống rỗng như trái tim tôi lúc này,hình ảnh anh Long cầm bó hoa đứng trong vòng tay ôm chặt của chị ấy cứ lặp đi lặp lại trước mắt tôi không sao khỏa lấp được....khuôn mặt hạnh phúc của chị ấy...tại sao chứ...nếu thế tại sao còn hẹn tôi đến đó....chẳng phải chỉ cần nói với tôi "anh chưa bao giờ yêu em" là được rồi sao.....tại sao trước nay luôn đối tốt với tôi...dịu dàng với tôi....khiến tôi đắm chìn tròng yêu thương rồi lại đẩy tôi ra thật xa như thế?....Tại sao lại độc ác với tôi như vậy......? 

Có tiếng gõ nhẹ vào cửa: 

- Anh....xin....lỗi - tiếng anh Long nhẹ nhàng vang lên. 

Tôi không thể thở nổi.....trái tim bị bóp chặt lại....phổi không còn dù chỉ là 1 chút không khí...: 

- Anh....xin....lỗi....em.... - tiếng anh ấy nghẹn lại.. 

Giọng nói thân thương mà tôi vô cùng yêu quý ấy...lúc này giống như hàng ngàn lưỡi dao nhẹ nhàng đâm sâu vào tôi....không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ......tôi nghe rõ tiếng tim mình đập liên hồi....nước mắt cứ chảy mãi không thôi....Đừng xin lỗi tôi...đừng bao giờ đối tốt với tôi nữa....tôi không muốn...tôi không thể chịu đựng được thêm nữa....tôi chỉ mong sao tất cả chỉ còn là 1 giấc mơ.....tôi sẽ trở về khi chưa biết anh ấy chưa biết Tùng,chưa biết Thanh Thanh....trái tim sẽ không phải đau đến thế này..... 

- - - - - 

Long quỳ xuống bên cửa phòng cô ấy,nước mắt anh không sao ngăn lại được....anh biết....trong căn phòng tối kia....cô ấy vẫn đang nghe những lời anh nói....những giọt nước mắt của cô ấy vẫn đang rơi.....nhưng anh không thể chạm đến....không thể giải thích...Nhưng đây chẳng phải chính là điều mà anh mong muốn ư...làm cho cô ấy đau khổ...làm cho cô ấy tuyệt vọng vì tình yêu..chẳng phải đây là việc mà anh phải làm cho tình yêu của mình đấy sao....anh sai rồi.....anh cố níu giữ những thứ xa vời mà quên mất hạnh phúc xung quanh.....tình yêu mà anh chưa thể nói ra bây giờ đã đứng trên bờ vực của sự tan vỡ... 

.....Những lời nói của dì cô ấy dội về trong tâm trí anh...anh đã không thực hiện được những điều ấy,anh không thể giữ được lời hứa chăm sóc cho cô ấy....anh chỉ mang đến đau khổ... 

Điện thoại bất ngờ rung lên....anh bắt máy....giọng nói quen thuộc vang lên...giọng nói đã răn dạy anh cả cuộc đời này....khuôn mặt anh lộ rõ vẻ không bằng lòng....tiếng nói trong điện thoại càng lúc càng giận dữ.....anh thở dài...bước những bước nặng nề ra khỏi ngôi nhà..... 

- - - - - - 

Ngoài cửa bỗng nhiên im ắng....anh ấy đã không còn ở đó nữa....có lẽ tôi không quan trọng đến mức đáng để anh ấy giải thích....để anh ấy an ủi thêm chút nào nữa...bây giờ tôi đã hiểu tại sao Tùng lại nói anh ấy không yêu tôi....ánh mắt anh ấy nhìn Thảo.....bó hoa hồng trắng nghiêng nhẹ về phía chị ấy....khuôn mặt ngập tràn yêu thương của chị....tất cả...chúng đã nói lên tất cả...tôi không tin....tôi không muốn tin...nhưng tất cả đều là sự thật....tôi chỉ là 1 vật thay thế...chỉ là cái bóng của người mà anh ấy yêu thương... 

Vuốt hết nước mắt....tôi cố nén những tiếng nấc trong cổ họng....tôi sẽ nói với anh ấy....tôi sẽ nói.....giải thoát cho cả 3 người...anh ấy sẽ không phải day dứt vì tôi...sẽ không phải thấy có lỗi vì tôi... 

- - - - - - 

Tùng đứng im lặng trong bóng tối.....anh phải làm gì đây? Anh muốn ôm lấy Trang muốn an ủi cô ấy...anh biết cô ấy đang ở nhà....nhưng anh phải làm sao đây.....phải bắt đầu như thế nào? 

Bỗng anh nghe thấy những tiếng bước chân vội vã....cô ấy đứng ngay mép cửa phòng...nhìn anh....đèn không bật lên....giọng nói cô ấy run run và nghẹn trong nước mắt: 

- Em biết....anh không yêu em....người anh yêu là chị Thảo.....em biết anh chỉ coi em như người thay thế.....em đã hiểu hết rồi....trước nay anh đối với em rất tốt...luôn quan tâm đến em..... chăm sóc cho em...em cảm ơn anh... 

Cô ấy đang nói gì vậy....những lời này là lời dành cho Long sao?....Tùng nắm chặt bàn tay.....tại sao...tại sao anh ta có thể để cô ấy phải đau khổ đến như thế này?... 

- Chúng ta...chia tay...anh nhé - lời nói của cô ấy ngắt quãng từng chặp vì nước mắt. 

Bàn tay Tùng run lên....trong bóng tối anh vẫn cảm thấy rất rõ những đau đớn trong lời nói....trong trái tim cô gái nhỏ bé kia....anh sẽ bất chấp tất cả...anh sẽ dành lại cô ấy...dù bằng thủ đoạn gì....dù bằng bất cứ thứ gì... 

- Được - anh nói...đây là lúc để anh sử dụng "giọng nói rất giống nhau" của mình. 

Cô ấy bước lùi ra khỏi cửa,ánh trăng hắt nhẹ qua khuôn mặt nhợt nhạt...trên đôi môi cô ấy vẽ ra 1 nụ cười...nụ cười đau đớn đến khôn cùng..... 

- - - - - - 

Tôi im lặng đi lên phòng....anh ấy nói thật nhẹ nhàng....chỉ có tôi là con ngốc bám víu lấy người ta.......nhưng từ nay sẽ không còn như thế nữa...sẽ không bao giờ như thế nữa.....tôi sẽ lại trở về con nhỏ vô tư như trước....tôi sẽ quên...sẽ quên tất cả...như một giấc mơ......mà chẳng bao giờ có thật 


- Thảo,em có chuyện muốn nói với chị - Thanh Thanh níu tay khi Thảo định bước vào nhà. 

Khuôn mặt còn vương nước mắt của cô khiến con bé hơi ngạc nhiên: 

- Có chuyện gì vậy - Thanh Thanh cau mày 

- ....... 

Thanh Thanh nhíu mày khi nghe xong chuyện...cô bé có vẻ suy nghĩ...rôi bất chợt ngẩng mặt lên: 

- Em muốn chị cùng em làm 1 việc,chị sẽ đồng ý chứ - ánh mắt cô bé ánh lên sự tức giận 

- - - - 

Tôi tỉnh dậy,đầu đau nhức và mắt sưng lên vì khóc nhiều,ngắm mình trong gương......chán thật....chưa gì đã tiều tụy như thế này rồi...Nở nụ cười thật tươi....cố xua đi những dấu vết tối qua.... 

Hôm nay tôi sẽ khác....tôi sẽ quên...quên tất cả......nhưng...liệu ......tôi.....có thể làm được không. 

Bước chầm chậm xuống dưới nhà....Thanh Thanh và Bích Thảo đang ngồi đó hai người có vẻ đang rất vui...cô bé hồn nhiên nhìn Thảo: 

- Chị sướng nhé 

Thảo không đáp lại,chị từ tốn ăn bữa sáng....đôi môi khẽ mỉm cười khuôn mặt bừng sáng hạnh phúc....trái tim tôi đau nhói....nhưng khuôn mặt vẫn gượng 1 nụ cười : 

- Em ăn sáng không? - chị ấy nhẹ nhàng hỏi. 

Chuyện tôi tối qua có lẽ chẳng ai biết....tôi phải để mọi việc thật bình thường.....tôi đã quyết định không làm anh ấy khó xử vì tôi mà....cuối cùng tôi đành ngồi xuống ăn như bình thường.Thanh Thanh có vẻ như chẳng thèm để ý đến tôi...con bé vẫn tiếp tục trêu Thảo: 

- Bây giờ chị vẫn thích hoa hồng trắng cơ à? - con bé xoay xoay đĩa trứng - Chị sướng ghê..bao nhiêu năm rồi mà anh ấy vẫn nhớ... 

Thảo nghiêng nghiêng đầu,ánh mắt chị mơ màng...Vậy mà tôi đã từng nghĩ anh ấy mua hoa hồng trắng cho tôi....vậy mà tôi cứ tưởng vì hoa hồng trắng mang ý nghĩa cho tình yêu chân thành....tôi sai rồi...tôi ngu ngốc quá.Tôi đứng dậy...hơi cúi mặt....sống mũi cay..: 

- Em đi học đây ạ - giọng nói cố gắng tự nhiên nhất. 

Tôi đã hứa sẽ không khóc nữa,đã nói sẽ không vì anh ấy mà khóc nữa...cũng không làm anh ấy khó xử nữa mà...tôi ngu ngốc quá....gạt nhanh những giọt nước mắt đang lăn dài...tôi bước thật nhanh ra khỏi cổng 

- - - - 

- Thanh Thanh,tại sao vậy? 

- Vì chị ta không đáng...1 đứa con gái dối trá như chị ta...không xứng đáng. Mà đó chỉ là bắt đầu thôi... 

- Còn anh Long? 

- Anh ấy sẽ không vội quay lại đâu....em đã nói bố gọi anh ấy về rồi 

- Vậy chị cũng rất muốn tham gia đến cùng đấy. 

- - - - - - 

Bầu trời không một gợn mây...chỉ lẩn khuất trong không khí mùi âm ẩm và hơi tối....tôi cảm thấy hít thở cũng là 1 việc khó chịu.....lồng ngực đau tức...nước mắt lại rơi.. 

Những hình ảnh ấy lại dội về trong tâm trí.....lòng người thay đổi nhanh quá....chỉ thoáng chốc...vậy mà.. 

Đến bao giờ tôi mới thực sự đủ dũng cảm để đối mặt với chuyện này bằng vẻ mặt bình thản?..... 

- - - - 

Thanh Thanh nhặt bức thư gấp gọn ở cửa phòng Vy..nét chữ quen thuộc của Long....nhòa dần trong ngọn lửa...mùi giấy cháy nồng nặc khắp nhà...xộc vào mũi cô bé..nhưng khuôn mặt cô không biểu lộ 1 chút cảm xúc nào...gương mặt vô hồn...vì trái tim đã lạnh. 

- - - - - 

Bước những bước thật chậm trên đường....sáng nay tôi đi học sớm...cũng không muốn phải vội vã....không khí vắng lặng càng khiến lòng tôi trùng xuống.... 

Mải nhìn bầu trời...tôi không để ý đến người trước mặt cho đến khi 

"Bịch" 

"Ui da" 

- Sao em đi đường mà mắt mũi cứ để lên giời vậy hả, cô bé ngốc này - Tùng xoa xoa bên vai bị tôi đâm vào. 

- Ai bảo anh đứng chắn đường tôi - tôi vội quay đi giấu khuôn mặt đầy nước mắt 

Nhưng anh ta chẳng chú ý gì đến vẻ đau khổ của tôi thì phải..anh ta kéo tay tôi: 

- Để em đi thế này thì chết người ta mất - anh ta càu nhàu 

- Chết người ta thì mặc người ta - tôi giằng tay lại 

- Anh đang định mời em đi ăn sáng đó nha,kéo tay về thiệt ráng chịu. 

Hừ dụ tôi đâu có dễ thế..nhất là những lúc "nhìn cái gì cũng thấy buồn nôn" như thế này thì càng khó.Tôi giằng tay lại. 

- Thật ra,Vy đang ở đó đợi em rồi...cô bé ấy nhờ anh ra đón em mà - hắn ta nói vẻ rất thành khẩn. 

- Khó tin lắm - tôi săm soi. 

- Em cứ gọi thử cho cô ấy xem. 

Hờ..cố tình nói thế vì biết điện thoại tôi hỏng chứ gì,đúng là cáo già: 

- Điện thoại tôi hỏng rồi. 

- Lấy máy anh này. 

Tôi chưa kịp gọi thì đã nghe thấy giọng con gái quát lên ở đầu bên kia 

- LỀ MỀ VỪA CHỨ,ANH CÓ ĐƯA NÓ ĐẾN NGAY KHÔNG HẢ? 

Đúng là đinh tai nhức óc mà.Tôi đành ngoan ngoãn trèo lên xe anh ta.....Nơi chúng tôi đến là 1 quán café được trang trí chủ yếu bằng màu xanh dương...có lần tôi đọc 1 bài bào nào đó nói rằng màu xanh dương giúp con người ổn định và thư giãn tâm lí.... 

Vừa vào tôi đã cố tìm cái Trang,thấy vậy anh ta tủm tỉm cười: 

- Chắc Vy về trước cùng anh Phong rồi. 

Gruuu...cái con này....nó lại bán đứng tôi nữa rồi.Anh ta bắt đầu gọi món...có lẽ nếu tôi không ngăn lại anh ta sẽ khiến chị phục vụ phải ghi hết cả quyển sổ của chị ấy mất. 

- Sao phải gọi nhiều thế? - tôi nhăn nhó. 

- Gọi nhiều thì em sẽ sợ lãng phí đồ ăn mà chịu ăn.Gọi ít em bỏ về thì sao? 

Rồi hắn ta quay sang nhăn nhở nhìn tôi,cái mặt thì cứ như con đười ươi ấy,chỉ muốn đấm cho phát thôi....Mà sao hắn ta có thể hiểu được những điều ấy nhỉ....Nhưng hình như "bản mặt đười ươi" ấy rất được hâm mộ thì phải...mấy nhỏ bàn đối diện cứ quay sang nhìn hắn ta rồi tủm tỉm cười.....khó chịu thật đấy....nhưng sao tôi lại khó chịu nhỉ...ngớ ngẩn rồi...mình có là cái gì đâu...kệ người ta chứ. 

Bỗng...1 đứa trong số đó đứng dậy....con nhỏ rất xinh...mái tóc ánh đỏ....được bện lệch sang 1 bên...nó đi về phía bàn tôi,đứng trước mặt tên Tùng nở nụ cười "quyến rũ": 

- Em là Nhung,rất vui được gặp anh - nó chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình về phía Tùng. 

Mấy đứa còn lại bắt đầu rúc rích cười,vẻ mặt con bé càng thêm phần tự tin. Ánh mắt nó dường như biết trước là mình sẽ đạt được vậy....Nhưng bàn tay nó cứ đưa ra trong khoảng không mãi...1 lúc...con bé đành rụt tay về..khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu: 

- Làm như thế rất khiếm nhã đấy - Tùng không thèm ngước lên nhìn 

Khuôn mặt con bé trắng bệch...rồi đỏ dần lên..nó dậm mạnh chân bước ra khỏi quán..mấy đứa bạn thanh toán nhanh chóng rồi cũng đi theo. 

Trong lòng tôi bất giác thấy 1 niềm vui len lỏi....tôi xấu xa quá...nhưng.. thật sự....rất hạnh phúc. 



- Thế nào mày?Bữa sáng có vui không? - vừa vào lớp,cái Trang đã víu lấy tôi để tra hỏi. 

- Sẽ rất vui nếu con bạn thân của tao không bán tao cho giặc như thế - tôi ngúng nguẩy. 

- Đâu mà,mày nặng lời thế - nó cười xuề xòa - tao đang tạo điều kiện cho mày tìm lại niềm vui sau chuyện hôm qua mà. 

Tôi tròn mắt quay sang nhìn nó: 

- Làm sao mày biết truyện tối qua? 

Nó nhìn quanh rồi như biết mình lỡ lời,nó ấp úng: 

- Ờ thì... 

- Tại sao? 

- À....tại Dương nói cho tao biết. 

Tôi quay ngoắt sang nhìn Dương,hắn ta nở nụ cười thân thiện,hừ..nhìn cái mặt vậy mà lại "bà tám" 

- Thế chẳng nhẽ mày định giấu tao à? - cái Trang tỏ vẻ giận dỗi 

- Không,tao chỉ ngạc nhiên là sao tao chưa kể mà mày đã biết thôi...hừ..chẳng ai ngờ Dương lại nhiều chuyện vậy. 

- - - - - - 

Thảo Trang thở phào,may quá....Tùng đã dặn không được cho Vy biết là anh ấy và nó đều nhìn thấy tất cả những sự việc tối qua... "Dương ơi,chịu khó nha" - Trang lẩm bẩm trước khi bước về chỗ ngồi. 

- - - - - - - - - - - 

Thanh Thanh nhìn Dương,trong lòng cô bé sự tức giận như những con sóng đang vần vũ....cô gái đó phải trả giá...sao cô ta dám làm như thế?Cô ta giả vờ khéo thật,nó cũng bị mắc lừa... 

Khi nó tâm sự với cô ta về Dương,cô ta còn tỏ vẻ khó chịu,còn gọi thằng nọ thằng kia,vậy mà khi không có nó lại lao vào vòng tay anh ấy.Lúc nào cũng tỏ ra tốt với nó,yêu quý nó...nhưng hóa ra cũng chỉ là 1 đứa con gái giẻ rách.. 

Trên đời này nó rất ghét loại con gái trơ trẽn như thế.....cô ta lấy tư cách gì mà được anh ấy yêu thương chứ....tại sao anh Long lại có thể buông chị Thảo ra để chạy về bên cô ta chứ?Còn anh Tùng nữa....tất cả...tất cả mọi người đều đang bị vẻ ngây thơ của cô ta lừa dối....cô ta muốn có tất cả ư...vậy nó sẽ khiến cô ta phải mất hết.... 

- - - - - - - - - - - - - - - 

- Dương,anh ghét em lắm sao? - Thanh Thanh luồn những ngón tay nhỏ của mình vào bàn tay Dương. 

- Tôi không ghét cô - Dương gạt tay mình ra. 

- Vậy là anh cho phép em ở bên cạnh anh rồi nha - cô bé vui vẻ hẳn lên 

- Tại sao cô cố chấp vậy? - anh vẫn tiếp tục bước. 

- Chẳng phải anh cũng thế sao? 

Dương không nói gì,anh cũng đến bó tay với cô nhóc này rồi,Thanh Thanh mỉm cười,ôm chặt lấy cánh tay Dương. 

Anh bất chợt đứng khựng lại khi nhìn thấy Vy,cô ấy đang leo lên xe 1 người con trai khác,anh chưa nhìn thấy người đó lần nào: 

- Anh trai thứ 2 của em đấy - Thanh Thanh đột nhiên nói. 

Cậu quay sang nhìn,khuôn mặt Thanh Thanh lộ vẻ khó chịu: 

- Chị ấy không đơn giản như anh nghĩ đâu....dù không có anh Long,chị ấy cũng còn nhiều người dự bị sẵn mà. 

Dương thấy khó chịu,cậu vung cánh tay định bước đến nhưng bị Thanh Thanh níu chặt lại: 

- Buông tôi ra - cậu gằn giọng 

- Anh đừng đi,anh chẳng thay đổi được gì đâu,đó là chồng chưa cưới của chị ấy đấy,em không muốn anh lún sâu vào đau khổ - giọng Thanh Thanh đều đều vang lên. 

Trái tim quặn thắt lại... khóe môi nhếch lên thành nụ cười mỉa mai,cậu vòng cánh tay mình qua eo Thanh Thanh,cô bé khẽ nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng dựa người vào ngực Dương,hai người bước nhanh về phía trước.... 

- - - - - 

Tùng đến đón tôi,tôi cũng chẳng phản đối nữa,tôi mệt mỏi lắm rồi.....cãi nhau hay không thì cũng vậy...leo lên xe hắn: 

- Em muốn đi đâu nào - hắn ta dở giọng dụ dỗ. 

- Đi về - tôi chán nản 

- Cái đó thì không được. 

Sao hắn ta và cái Trang giống nhau vậy?Nếu thế còn hỏi ý kiến tôi làm gì?....Thấy tôi xụ mặt ra không nói gì,hắn ta mỉm cười: 

- Anh có 1 nơi chắc chắn em sẽ thích.! 


Đọc tiếp: Em có tin vào định mệnh không - Phần 9

Truyện dài Em có tin vào định mệnh không
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com