XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Em có tin vào định mệnh không - Phần 3


Ngay khi hết tiết,tôi lao về nhà với tốc độ nhanh nhất,giật phăng cái cửa(hết ném xe giờ lại giật cửa,vì tên này mà đồ đạc nhà tôi chắc phải đem đi trùng tu một lượt mất): 

- Hoàng Nhất Tùng,anh ra đây cho tôi.-Tôi quát ầm lên. 

Nhưng mãi một lúc sau tôi mới thấy anh Long từ tốn đi xuống 

- Sao vậy em?Thằng Tùng nó đã về đâu mà. 

Chợt nhớ ra chuyện tối qua,tôi nhìn anh ấy: 

- Tối qua anh về lúc nào mà em không biết?Anh có bị ướt không? 

- Uhm - anh ấy cười(>_<)- Anh không,thằng Tùng nó gọi,bảo anh là em lo,nên anh về luôn. 

Anh ấy về là vì tôi,hì tôi lo nên anh ấy về.Bao nhiêu bực bội trong lòng tôi dẹp hết sang một bên,tôi cười: 

- Anh đói không?Em nấu bữa trưa nhé? 

- Ừ,nhưng cho anh phụ với,anh cũng thích nấu nướng lắm. 

Có cái gì đó nhói lên trong lòng tôi,là vui vẻ hay là hạnh phúc? Cũng có thể lắm. 

- Trưa nay anh muốn ăn gì? 

- Anh..... 

- Đừng lo,món nào em cũng làm được hết,trừ những món quá khó thì đành đi mua vậy ^^. 

- Anh muốn ăn bánh mật. 

- Cái gì ạ? 

- Em có biết làm bánh mật không?Cũng phải 10 năm rồi,anh không được ăn. 

- Em không biết làm,hi,nhưng anh vẫn sẽ được ăn món bánh mật cực ngon. 

- Em định đi mua à? 

- Không anh,mình phải tự làm ăn mới ngon chứ ^^. 

Rồi tôi rút điện thoại,biến ra sân ngoài nói chuyện.Lúc tôi vào,anh ấy đang lóng ngóng với cái bếp ga cổ lỗ sĩ của tôi,anh ấy hết vặn trái lại vặn phải nhưng nó cứ ì ra đấy chẳng chịu nhúc nhích gì.Xem ra anh ấy anh ấy thích làm bếp nhưng chẳng mấy khi được vào bếp thì phải. 

Thấy tôi đứng nhìn rồi cười một mình anh ây đỏ mặt nhìn dễ thương dã man luôn (thế là dễ thương hay là dã man): 

- Sao em cứ cười thế?Không bật bếp lên thì làm sao nâu được. 

Ha ha quan niệm làm bếp của anh ấy đơn thuần chỉ là bật bếp lên rồi làm được tất,tôi cố nén cười: 

- Ừ nhưng tại anh đòi món đặc biệt nên mình cũng phải đến nơi đặc biệt để làm.Giờ thì chở em đi nhé? 

- Tuân lệnh. 

Anh ấy giơ tay kiểu quân đội làm tôi phì cười. 

------------------- 

20 phút sau: 

- Đến nơi rồi anh. 

Tôi chỉ tay về căn nhà nhỏ có chiếc cổng bằng gỗ nâu. 

- Nhà ai vậy em? 

- Nhà dì của em. 

Anh Long giắt xe vào,dì tôi đã ra tận cổng đón 2 đứa,dì mới chừng 40 tuổi nhưng nhìn như đã quá 50 rồi vì những khắc khổ,cơ cực mà dì phải vượt qua trong cuộc đời lắm nỗi truân chuyên này.Anh ấy mỉm cười chào dì: 

- Con chào cô ạ. 

- Vào nhà đi con,chắc con là bạn của Vy à. 

- Ơ,Vy nào......à vâng ạ. 

Tôi còn đang mải xách lủng củng cách thứ nguyên liệu nên chẳng để ý đến những lời chào hỏi ấy. 

Dì tôi nhìn anh: 

- Con là đứa bạn đầu tiên mà nó đưa về đây chơi đấy,lần nào cô cũng bảo nó đem bạn đến nhưng nó toàn chối đây đẩy. 

- Thôi dì ơi,mình vào nhà đi dì. 

Chẳng biết nếu cứ đứng đấy dì sẽ còn tiết lộ những chuyện gì cho anh ấy nữa.Thế thì tôi xấu hổ chết mất. 

----------------- 

Trang à quên Vy đang lui cui dưới bếp,tôi chẳng hiểu tên thật của cô ấy là gì nữa,có thể Vy là tên ở nhà,cũng có thể có chuyện gì mà cô ấy chưa muốn nói với tôi. 

Từ lúc đến đây,tôi cảm thấy cô ấy có vẻ hơi khác,cô ấy nói nhiều hơn,cười nhiều hơn,dịu dàng hơn,mắt cô ấy lấp lánh hạnh phúc,dường như người dì này rất có ý nghĩa với cô ấy. 

Tôi được phân công đi nhặt vỏ đỗ =.=.Thật lòng mà nói tôi đã bao giờ phải nhặt vỏ đỗ đâu,đến cai bếp ga tôi còn chẳng biết bật nữa là.Nhưng nãy đã chót nói là thích làm bếp rồi.Haizzz rõ khổ mà,chẳng hiểu tại tôi ở hiền gặp lành hay sao dì cô ấy ở đâu đi đến,thấy tôi nhặt từng cái vỏ đỗ trông phát tội,dì cô ấy ngồi xuống: 

- Để cô làm cho. 

Rồi dì cầm cả cái rổ tráng qua tráng lại mấy cái đám vỏ đỗ khó ưa tự nhiên biến sạch. 

- Chắc con không quen với mấy việc này. 

- Vâng ạ.-tôi đáp. 

- Con là bạn thế nào với Vy? 

- Dạ,mới là ban bình thường thôi ạ. 

- Bạn bình thường cũng được,con là bạn nó,ở bên nó thường xuyên hơn cô,cô mong con chăm sóc nó dùm cô.Nó là đứa con gái ngoan,nó thiệt thòi vì phải một mình sống xa gia đình nhưng nó luôn tạo ra cho mình cái vỏ ngoài mạnh mẽ-nói đến đây nước mắt bà đã rơm rớm-cô mong con giúp đỡ nó,những lúc nó khó khăn.Từ nhỏ đến nay,có bất cứ chuyện gì buồn nó đều kể với cô,nhưng bây giờ cô hay đau ốm,nó chẳng dám kể nữa,có cái gì cũng giấu vào trong lòng.Năm trước,cô đến thăm nó đột xuất thấy nó ngất ở góc nhà,mắt sưng lên vì khóc nhiều.

Rồi dì đột nhiên quay sang tôi: 

- Cô mới gặp con lần đầu nhưng cô biết con có thể chăm sóc cho nó.Con sẽ giúp cô chứ? 

Tôi không hiểu dì đã nhìn thấy điều gì đáng tin cậy ở tôi đến mức ấy,chẳng hiểu sao,tôi thấy lời dì nói cứ như những lời trăn trối vậy.Ánh mắt hi vọng và gương mặt hiền lành kia làm cho tôi không thể từ chối: 

- Con nhất định sẽ làm thế. 

Dì không nói gì chỉ cười- nụ cười ánh lên sự mãn nguyện.Đúng lúc ấy Vy từ trong bếp thò đầu ra: 

- Hai người nói xấu gì con phải không? 

- Gớm,ai thèm nói xấu cô- Dì cô ấy đùa. 

- Con nghi lắm đấy nhé 

Chợt nhớ ra điều gì tôi vội hỏi theo: 

- Cô ơi,Vy còn tên nào khác không hả cô. 

- Ý con là biệt danh hả,ừm xem nào,hồi bé mọi người ai cũng gọi nó là Rùa,vì cái tính chậm chạp của nó hết. 

Ý tôi hỏi thì không phải như thế,nhưng nếu như thế thật thì đúng là kì lạ. 

Chiến lợi phẩm mà chúng tôi mang về nhà là một túi to oạch toàn bánh mật: 

- Anh định ăn bánh mật thay bữa trưa à?- tôi hỏi 

- Ừm.. 

- Thật á? 

- Ừm... 

- Nhưng nhiều thế này chắc phải ăn thay cả bữa tối nữa mất. 

- Ừm... 

- ANH LONG. 

Tôi hét vào tai anh ấy khi cái ô tô đi ngược chiều đang đến gần mà anh ấy vẫn tiếp tục "ừm",hú hồn,suýt chút đi tong cái mạng rồi: 

- Anh xin lỗi,tại nãy anh mải nghĩ quá. 

- Đã thế trưa nay và tối nay phạt anh ăn bánh mật thay cơm. 

- Á,tại sao? 

- Nãy em hỏi anh chả đồng ý hết rồi con gì. 

- Á,anh xin lỗi,anh có nghe thấy gì đâu. 

- Đấy nhá,lại còn không thèm nghe em nói nữa à,thêm tội. 

- Ơ,anh vô tội mà,đừng phạt cơm anh. 

- Anh đừng lo chỗ bánh mật này đủ anh ăn nứt bụng 2 ngày. 

- Đấy là em nghĩ thế thôi,lát nữa về đến nhà thằng Tùng nó nhìn thấy nữa thì 1 bữa là hết ngay.Thôi mà,nấu cơm cho cả anh nữa đi.Thằng Tùng nó mà thấy anh không được ăn cơm,nó trêu anh chết. 

- Yên tâm,em tính cả rồi,2 người đều không được ăn cơm. 

- HuHu anh năn nỉ mà. 

Thật lòng tôi đã nhũn ra như bún rồi ấy. 

- Hai người đi đâu,bắt tôi đứng đợi ngoài này,nắng chết được mất. 

Vừa về đến cổng hắn ta đã đứng đấy càu nhàu 

- Thế chìa khóa của anh đâu? 

- Anh làm mất rồi. 

- Vậy thì mai đánh cái khác đền tôi. 

- Mai tính. 

Sao anh ta lại vậy chứ,cáu bẳn vô cớ,tôi đã làm cái gì đâu nào.Chỉ có anh Long chẳng hiểu làm sao cứ đứng huýt sáo như có gì vui lắm vậy.Thật chẳng hiểu nổi anh em nhà này. 

Lui cui dọn cơm,tôi mới chợt nhớ đến mối thù sao chổi của mình: 

- Hoàng Nhất Tùng,anh xuống đây ngay cho tôi. 

- Sao vậy? 

- Hôm qua anh dám bảo cái gì mưa sao băng hả?Anh có biết cái hôm qua anh chỉ cho tôi là cái gì không? 

- Thì là sao băng chứ là cái gì? 

- Là sao chổi,đồ ngốc ạ. 

- Sao chổi là sao?Ơ anh xem thời sự nói thế mà. 

- Thời sự nói có sao băng từ hôm kia kìa. 

- Em biết sao không bảo anh chứ? 

Tôi tức thật muốn ói máu ra được 

" Cốp", "cốp", "cốp" 

"Uiiii daaa" 

- Anh xin lỗi,sao em mạnh tay thế,hic hic. 

- Anh bị phạt,cắt xuất ăn trưa. 

- Á,tại sao? 

- Thế chứ anh nghĩ còn tại sao nữa? 

- Ơ,anh vô tội mà,đừng phạt cơm anh.HuHu anh năn nỉ mà. 

Hic đúng là anh em,năn nỉ cũng giống nhau nữa.Cuối cùng tôi chẳng phạt nổi ai không ăn cả.Nhưng sức ăn của con trai thực sự là đáng sợ,sau khi ăn sạch sẽ chỗ cơm tôi nấu 2 người vẫn đủ sức ăn nốt chỗ bánh mật mà tôi vẫn nghĩ sẽ "ăn nứt bụng trong 2 ngày" 


Nếu bạn là một cô gái,hoặc một cô gái cực kì ngây thơ trong sáng như tôi (o_O!) bạn sẽ hiểu phải sống cùng 1 nhà với 2 người con trai bất tiện đến thế nào. 

Việc đầu tiên,bạn sẽ phải từ bỏ rất nhiều các thói quen,có thể theo những cách nhẹ nhàng,hoặc cũng có thể theo cách thức mà bạn sẽ phải cạch đến già. 

"Cooooooooong" cái đồng hồ báo thức đáng ghét,sao lúc nào nó cũng kêu đúng giờ cơ chứ(không đúng giờ ai dám mua).Cố ngủ nướng thêm chút nữa và hậu quả là tôi cuống cuồng mắt nhắm mắt mở lao vào nhà vệ sinh. 

Bình thường,tôi có thói quen luôn đóng cửa nhà vệ sinh,dù có người đang dùng hay không,vậy nên với tôi,cửa nhà vệ sinh đóng cũng chưa chắc là có người.Nhưng 2 anh em nhà này lại không vậy,họ không thích chốt cửa nhà vệ sinh và tự quy ước cứ đóng cửa là có người.Cái lối suy nghĩ ấy đã đem đến cho tôi 1 thảm họa.. 

Và...cái gì đến cũng sẽ đến...cảnh tương trước mắt lập tức làm tôi tỉnh giấc.Hoàng Nhất Tùng,hắn ta đang đứng trong nhà vệ sinh với độc 1 cái quần đùi và............chuẩn bị cởi nó ra khỏi người. 

- Á á á,đồ dê già 

Tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại hét lên như thế nữa.Nếu có ai nhìn trộm tôi chuẩn bị đi vệ sinh bị phát hiện lại chửi tôi là đồ dê già như thế chắc tôi bẻ răng hắn từ trước ra sau mất. 

Chỉ thế thôi thì cũng chưa đáng gọi là thảm họa,thảm họa thật sự là việc sau đó,hắn ta cứ nhìn thấy tôi là bắt đầu cười tủm tỉm.Thi thoảng lại phán cho mấy câu kiểu như: 

- Em dê thật. 

Hoặc 

- Anh hấp dẫn thế sao? 

Tất cả cũng là tại hắn ta,nếu không vì hắn chỉ cho tôi ngôi sao chổi ấy thì tôi đã không xui xẻo như thế này.Ôi tôi chết vì xấu hổ mất.Tôi thề rằng sau này vào nhà vệ sinh tôi cũng gõ cửa T_T 

Chiều,cái Trang sang nhà tôi chơi,kể ra từ hôm ấy đến nay nó cũng chưa biết mặt lão Tùng vuông tròn như thế nào,hầu hết chỉ qua miêu tả của tôi.Nhưng tôi nghĩ nếu đem những gì tôi miêu tả mà vẽ lại thì phải gọi đấy là tranh biếm họa của hắn ta mất. 

Vừa bước vào nhà,nó đã ríu rít: 

- Trang ơi,tao đến chơi này(bây giờ nó là tôi còn tôi bị buộc phải là nó) 

- Ừm đợi tao tí. 

Nhưng anh Long tốt bụng đã lon ton xuống mở cửa giùm: 

- Em...chào anh ạ,em là Trang...à quên,em là Vy,bạn Trang ạ. 

- Ừ,chào em,anh là....... 

Tý chết với cái con này,cứ thấy giai đẹp là quên hết xung quanh,trước khi nó kịp phun thêm cái gì tôi đành lao xuống kéo nó lên phòng,thế mà nó vẫn cố ngoái lại.Hic.Vừa vào phòng tôi nó hét ầm lên: 

- Đấy á?Chồng hụt của tao đẹp trai thế cơ à?Eo ôi,mũi cao,da trắng,tóc hung đỏ,lại còn người đẹp dáng chuẩn nữa.Đẹp trai chết mất.Bỏ anh này kể ra cũng tiếc nhỉ? 

Nó xổ ra một rổ chẳng để tôi kịp nói gì 

- Mày nói xong chưa để tao nói nào? 

- Chưa!- thế rồi nó lại tiếp tục cái điệp khúc "eo ôi...." 

Phải mất một lúc sau nó mới có dấu hiệu bình phục,bắt đầu nhìn tôi,ánh mắt ngờ vực: 

- Giai đẹp thế mà mày cũng chẳng thèm động lòng ư?Có phải mày bị les không đấy? 

- Mày hâm à,anh ấy thì có nhưng ông chồng hụt của mày thì biếu không tao cũng chẳng thèm. 

- Ơ,thế đấy chẳng là chồng hụt của tao chứ ai? 

- Ai bảo đấy là chồng hụt của mày?Đấy là anh Long anh giai của lão ấy đấy. 

- Hở thế chồng hụt của tao đâu? 

- Tao làm sao mà biết được. 

Đúng lúc ấy lão Tùng từ đâu phi vào phòng nó ré lên: 

- Trang ơi anh bảo cái này? 

Làm cái Trang giật mình quay ra: 

- Dạ?? 

- Ơ, chào em, chắc em là bạn của Trang hả. 

May mà lão ta không để ý,con bé đành lấp liếm: 

- Vâng em là Vy, bạn của Trang ạ. 

Rồi lão ta tí tởn xòe ra trước mặt tôi 2 tấm vé 

- Đi du lịch nha - Hắn ta nói với giọng quyến rũ vô cùng nhưng,có hề hấn gì với tôi đâu. 

- Tôi không đi. 

- Nhưng trường em vừa thi xong chẳng được nghỉ 5 ngày còn gì,đi đi mà,bao lâu rồi em chưa đi du lịch? 

Ừ nhỉ,bao lâu rồi tôi chưa đi du lịch,chắc cũng gần chục năm rồi. 

- Anh mời mà,chẳng nhẽ em không thích đi chơi à? 

- Nhưng đi với 1 mình anh thì không. 

- Ơ,anh có nói đi với mình anh đâu? 

Trời ạ,đúng là cái miệng làm hại cái thân mà,sao tôi chóng tưởng bở vậy không biết nữa.Hắn ta tủm tỉm cười rồi nói tiếp: 

- Anh Long cũng đi nữa,mà em cũng có thể rủ thêm bạn mà. 

- Em đi cùng được không ạ- Cái Trang hớn hở chen vào 

- Được chứ-hắn ta cười. 

- Nhưng đi đâu? 

- Nhà cô anh có khu biệt thự ở trên núi,không khí và khung cảnh ở đấy rất tuyệt,đảm bảo em sẽ không hối tiếc vì đã đi đâu.Giờ anh xuống báo với anh Long đã nhé. 

Tôi chưa kịp mừng thì hắn ta lại thò đầu vào: 

- Mà Trang này,em thích đi với mình anh hả?Anh vui lắm đấy.^^ 

May mà hắn chạy nhanh nếu không tất cả những thứ tôi có thể với được trong tầm tay đã bay ngay vào cái bản mặt nhăn nhở ấy cho xem.Huhu chắc kiếp trước tôi phải ăn ở thất đức lắm nên kiếp này mới phải chịu ngôi sao chổi như hắn ta. 


4 giờ sáng hôm sau,chuông đồng hồ reo,theo thói quen,tôi lại tiếp tục ngủ nướng và kết quả là cuống cuồng lao vào nhà vệ sinh,mắt nhắm mắt mở,lại đang mơ mơ màng màng,tôi quên hẳn việc gõ cửa. 

Và....cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa làm tôi tỉnh hẳn,nhưng lần này trong phòng tắm không phải là lão Tùng mà là ANH LONG (T_T). 

Anh ấy trố mắt ra nhìn tôi, còn tôi chết sững mất mấy giây và đóng sập cửa chạy mất dép.Ôi mẹ ơi,làm sao mà sống nổi đây? 

4h30,Trang và anh Phong đã có mặt ở trước cửa nhà.Đúng ra mà nói đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh Phong ngoài đời(vì hồi trước toàn xem ảnh thời cởi chuồng tắm mưa của ông ấy mà hehehe).Anh ấy cao,có nước da rám nắng khỏe mạnh và nụ cười hiền lành,rất thu hút.Thấy tôi,anh ấy mỉm cười chào: 

- Chào em,anh là Phong,người yêu Trang (đoạn này anh ấy hạ giọng rất thấp) 

- Hì,em nghe nó kể về anh suốt mà giờ mới được gặp,em là...-đúng lúc ấy lão Tùng uể oải bước ra-.....Trang ạ. 

Anh ấy hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy lão Tùng anh ấy chỉ cười nhẹ với tôi.Có lẽ anh ấy cũng biết hết cái kế hoạch này rồi. 

Anh Long lái xe rất êm,đến lúc tôi tưởng mình sắp chìm vào được giấc ngủ yên lành thì hắn ta từ đằng sau nói nhỏ vào tai tôi: 

- Em ngủ ngon nhé,nhưng lúc thức dậy đừng nhìn trộm bọn anh nữa nhé. 

Tôi cảm thấy mình có khả năng đổi màu da giống như tắc kè vậy,bằng chứng là lúc này mặt tôi đỏ tưng bừng hệt như màu cái áo tôi đang mặc vậy. 

Có lẽ như thế vẫn chưa thảm hại bằng việc anh Long nghe thấy thế quay sang tặng tôi một nụ cười "mùa thu tỏa nắng" nữa.Huhu tôi đành nhắm mắt giả vờ ngủ say như chết,mà thực ra có dám ngủ nữa đâu.Gruuu,Hoàng Nhất Tùng,cứ đợi đấy. 

9h sáng,xe dừng lại ở chân một ngọn núi.Không khí thoáng đãng rất dễ chịu,tôi bị đánh thức bởi tiếng chim ríu rít và ánh sáng nhẹ xuyên qua màn sương mờ ảo. 

Mọi người lục đục xuống xe,tôi vươn vai hít thật sâu cái không khí thấm đẫm mùi sương đêm mát lạnh và hương thơm cây cỏ vô cùng dễ chịu ấy.Quả là cái tên Tùng kia quảng cáo cũng không quá lời. 

Nhưng.....tôi vẫn chưa thấy ngôi biệt thự mà hắn nói nằm ở góc nào cả,đến khi anh Long đi cất xe xong quay lại,hắn ta bỗng quay lại,toe toét thông báo: 

- Nào,cả nhà,bây giờ hành trình mới bắt đầu đây. 

- Nghĩa là sao?- Cả tôi và cái Trang gần như đồng thanh. 

- Nghĩa là chúng ta sẽ phải leo lên đỉnh ngọn núi này để đến được biệt thự đó em- anh Long nhẹ nhàng giải thích. 

- CÁI GÌ Ạ? 

May mà tôi và cái Trang đều không đi giày cao gót mà đi basket cho lành,sau khi lót dạ bằng 1 đống bánh trái,hắn ta bắt đầu hăm hở dẫn đường.Ngọn núi rất cao,cây cối lại rậm rạp nên tôi thậm chí dù cố đứng rất xa để nhìn lại cũng chẳng nhìn thấy cái chóp ngôi nhà .Chúng tôi phải đi theo đường mòn để lên đến nơi,anh Long cầm hầu hết hành lí của tôi và của anh ấy,lão Tùng cầm nốt phần còn lại,còn hành lí của cái Trang thì anh Phong lo cả nên hai đứa tôi chẳng phải vướng bận cái gì,đầu tiên cả đoàn đi rất hăm hở,lòng nhiệt thành cao độ,với người dẫn đường thành thạo như kiểu đã sống ở đây cả thế kỉ rồi vậy(thảo nào chẳng khác gì con đười ươi). 

Giờ thì tôi đã hiểu con trai ăn lắm như thế thì calo sẽ được sử dụng vào việc gì,hắn ta vừa đi vừa huyên thuyên giải thích cho tôi đây là hoa gì,đây là cây gì,có tác dụng gì,có lúc hắn quên thì anh Long lại chen vào giải thích dùm,vậy mà cả 2 vẫn rất ung dung còn tôi thì chỉ việc nghe và đi mà cũng mệt đứt cả hơi,anh Phong với cái Trang thì khỏi nói,bệnh lười vận động của nó bây giờ đã gây hậu quả cứ đi được 1 đoạn nó lại thở hồng hộc như bị hen làm anh ấy lo sốt vó đến mức cứ nhất quyết đòi cõng nó cho nhanh. 

Nhưng chúng tôi còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng cái biệt thự nó như thế nào thì có 1 chuyện bất ngờ đã xảy ra. 

Mưa!Đầu tiên thì chỉ là những hạt nhỏ xuyên qua những khe thưa thớt ở một số cây nhưng càng về sau mưa càng nặng hạt,mưa trĩu những chiếc lá rỏ những giọt nặng và gấp gáp lên tóc,lên mặt,lên tay,lên lưng....mọi người.Chúng tôi chẳng còn chỗ nào để trú vì bốn mặt đều là rừng,mà ngôi biệt thự vẫn còn cách chúng tôi 2 giờ lần mò nếu thời tiết tốt,còn trong khi mưa to như lúc này chúng tôi chẳng thể làm được bất cứ điều gì hơn là phải dừng lại,đợi chờ và cầu mong cơn mưa này chưa đủ kéo lũ về. 

Bây giờ thì tôi bắt đầu thấy sai lầm khi giao cả tính mạng mình cho hắn ta để tham gia vào vụ đi chơi lần này.Ôi Hà Nhật Vy,mày mới ngu ngốc làm sao. 

Khi tôi tự chửi mình như thế tôi đâu biết những việc còn khiến tôi hối tiếc hơn nhiều đang chờ đợi trước mắt.... 


Không hiểu sao con trai lại mang theo nhiều thứ như vậy chỉ để đi nghỉ ở một ngôi biệt thự chứ?Nếu chỉ có anh và Long và lão Tùng mang theo cả lều và đồ ăn thì tôi cũng không ngạc nhiên đến vậy nhưng đến anh Phong cũng mang theo đủ loại từ đồ đóng hộp đến áo mưa và cả lều cho 2 người nữa.Cứ như là biết trước rồi vậy.Thảo nào balo của mấy ông ấy to chẳng kém gì balo của tôi và cái Trang. 

Nhưng trước khi đợi mấy lão ấy dựng lều xong,tuy được nhường cho cái áo mưa nhưng 2 đứa không chịu mặc,ướt thì ướt cả,cuối cùng không ép được chúng nó mấy lão ấy đành để yên. 

Mưa rừng rất đáng sợ,hạt mưa nặng trĩu bẻ cong cành để rơi xuống,nhưng nhờ thế làm những tán cây tách nhau đem cho chúng tôi chút ánh sáng nhạt nhòa... 

Ngồi im lặng trong lều,hơi ấm từ cốc sữa nóng phả ra lan tỏa trong không khí một mùi thơm dễ chịu.Cơn mưa vẫn không ngớt,cái Trang ngồi cạnh tôi,thi thoảng lại cười cười,mắt mơ màng.Chao ôi,mới yêu có khác: 

- Có chuyện gì vui hả mày-tôi huých nó. 

- Ừ,hì hì-Nó cười hiền lành như thục nữ 

- Ừ cái gì nữa,kể đi chứ lại. 

- Hôm qua,tao đi chơi với anh Phong.Lúc anh ấy đưa tao về đến cổng ý.Xong là......xong là......là - nó tự dưng đỏ mặt rồi lắp bắp. 

- Cái con này.Là cái gì,sao mà mày lắp bắp? 

- Ừ thì,lúc tao chào anh ấy xong định vào nhà,anh ấy kéo tao lại,xong là.....xong........là...là - nó lại lắp bắp 

Ôi cái con này,nói 1 câu lại lắp bắp 1 câu,ai mà hiểu nổi cơ chứ 

- Thế là mày mất đà,ngã oạch một cái hả? - tôi trêu 

- Không,hâm à. Xong anh ấy....hôn tao...-nó lại cười 

- CÁI GÌ? 

- Yên,nhỏ tiếng thôi-nó bịt vội mồm tôi lại 

- Thật á? 

- Chẳng thật thì đùa à,sao mày hỏi hay thế? 

- Vậy......như thế nào?-tôi nhìn nó 

Nó bối rối thấy rõ,đúng là con gái khi yêu xinh hơn thật,nhìn nó lúc này ai mà không khen dễ thương cho nổi. 

- Ừ thì...rất là ngọt ngào,và bất ngờ.....cũng thấy choáng ngợp và hồi hộp nữa.... 

Tôi cười toe toét,dang tay ôm lấy nó: 

- Mày hạnh phúc,tao cũng hạnh phúc. 

Nó im lặng,rồi mỉm cười vẻ đàn chị: 

- Tao đã yên bề gia thất rồi,giờ chỉ lo cho mày nữa là xong thôi 

- Khiếp mày nói cứ như mẹ có con gái sắp lấy chồng rồi ý.- tôi chớp chớp mắt-tao còn bé lắm,đã biết tí gì đâu. 

- Gớm quá đi mày-nó làm bộ sợ hãi. 

Nụ hôn đầu tiên mang nhiều cảm xúc đến vậy ư?Không biết nụ hôn đầu tiên của tôi sẽ như thế nào?? 

Mưa ngớt dần,chúng tôi bắt đầu thu dọn lều và chuẩn bị lên đường,rừng sau mưa có cái gì đó đẹp hơn bình thường,mùi thơm từ những cành cây đậm hơn,lá cây xanh tốt hơn,mọi thứ đều như tràn trề năng lượng. 

Cơn mưa này đối với chúng tôi là điều bất lợi nhưng đối với cánh rừng này thì đó dường như là điều mà nó đã chờ đợi từ rất lâu. 

Anh Long và Tùng hình như đã sống ở nơi này rất lâu thì phải,cả hai dường như đều rất yêu cánh rừng này yêu từ nhánh cây ngọn cỏ đến cả.......những con côn trùng. 

Tôi cũng rất yêu thiên nhiên,rất thích những nơi có nhiều cây cỏ,không khí thoáng đãng và màu xanh tươi mát luôn mang đến cảm giác rất dễ chịu nhưng tôi lại rất ít khi đến những nơi như thế một mình,vì tôi rất rất sợ côn trùng và những con vật có lắm chân.Thậm chí đến loài côn trùng đẹp nhất: bướm,tôi cũng sợ nốt.Tôi biết,tôi biết,chúng không thể ăn thịt tôi được,nhưng tôi đâu chỉ sợ những thứ có thể ăn thịt tôi.Tuy nhiên tôi không bao giờ vì nỗi sợ ấy mà xa lánh những cái cây vì ở đâu mà chẳng có cây,nỗi sợ của tôi chỉ trỗi lên khi tôi tận mắt nhìn thấy những con côn trùng ấy thôi. 

Chẳng hiểu sao cánh rừng này không như tôi nghĩ,tôi vẫn chưa nhìn thấy con bọ nào bay bay trước mặt mình cả,chỉ một vài lần nhìn thấy những con bọ nhỏ xíu luồn lách trong những chiếc lá cây âm ẩm dưới gốc.Chúng chẳng đáng để tôi phải sợ. 

Tên Tùng cứ vừa đi vừa huyên thuyên tiếp,thi thoảng lại đặt vào tay tôi những chiếc lá có màu sắc bắt mắt.Anh Long cũng đi bên cạnh tôi nhưng anh không nói gì,thi thoảng,anh ấy quay sang nhìn tôi,tặng tôi một nụ cười rồi lại im lặng.Anh Phong với cái Trang đi thụt hẳn xuống sau.Híc,chưa gì anh ấy đã nẫng mất con bạn của tôi rồi. 

Bỗng,tôi cảm thấy hình như chiếc lá mà tên Tùng vừa bỏ vào tay có phần hơi nặng,không những thế,nó còn đang.....nhúc nhích....tôi từ từ đưa tay lên trước mặt,cái vật mà hắn ta vừa đặt lên tay tôi là một con bọ rất to,nó có lớp vỏ xù xì màu nâu đất và cái đầu bé tí với 2 cái râu ngoe nguẩy.2 con mắt đen sì của nó giương lên nhìn tôi như thách thức.Phải mất mấy giây tôi mới định hình được đó là gì: 

- Đây là giống bọ đặc biệt của... 

- Á Á Á Á Á-tôi thét lên,tay vung hết cỡ mong con bọ ấy bay ra,nhưng trước những đặc tính của rừng,thường xuyên bám chặt các cành cây khi có gió to,tôi càng vung mạnh thì nó càng bám chặt. 

Nhưng sự sợ hãi không cho tôi dừng lại,tôi vừa hét vừa vung,nước mắt đã sắp trào ra rồi,anh Long cố lắm mới giữ được tôi lại,anh ấy đập lên lưng con bọ,nó bay vù đi,rồi biến mất sau những tán cây rừng dày đặc. 

Trang đã lên kịp tới nơi,nhìn thấy tôi,nó lo lắng chạy lại 

- Sao vậy mày? 

- Tại...con...bọ.-tôi đã dần lấy lại được bình tĩnh 

Bỗng nó nhấc tay tôi lên,hốt hoảng: 

- Tay mày chảy máu rồi này. 

Có lẽ do con bọ ấy bám chắc quá,những đường răng cửa trên tay nó găm sâu vào tay tôi tạo nên những vết cắt nhỏ nhưng rất nhiều.Máu đang chảy xối ra,lúc này tôi mới bắt đầu thấy đau buốt. 

Thảo Trang nhanh nhẹn lấy dụng cụ cứu thương băng bó cho tôi.Nó cứ vừa băng vừa xuýt xoa. 

- Anh xin lỗi,anh không biết em sợ bọ đến thế-anh ta cúi đầu xin lỗi nhìn rất chân thành. 

Chẳng biết vì mệt hay vì anh ta trông quá tội nghiệp,tôi chẳng muốn trách móc gì cả: 

- Thôi,không biết không có tội,đi tiếp thôi mọi người. 

Mọi người tiếp tục đi nhưng không khí có vẻ nặng nề hơn nhiều.... 


Đọc tiếp: Em có tin vào định mệnh không - Phần 4

Truyện dài Em có tin vào định mệnh không
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com