Lá phượng xanh quá.... cuối cùng mùa hè cũng làm những thân cây đen thẫm phủ đầy lá xanh nõn nà..... cành phượng mọc ngay sát cửa sổ phòng tôi mang đến mùi thơm dịu mát..... lùa tay vào lá.... dễ chịu quá... dường như lúc này cái gì cũng đẹp lên thì phải....
Cửa phòng vang lên những tiếng gõ cửa đều đều... tôi phì cười.....:
- Em thay quần áo đi, anh muốn đưa em đến một nơi - anh "ấy" thò đầu vào mỉm cười với tôi.
- Ừ - tôi vui vẻ cười.
Nghe thấy thế Tùng cau mặt lại, nhéo má tôi:
- "Vâng ạ" không được ừ nữa, mà phải gọi bằng anh, xưng em chứ.
- Ái...đau. Cậy lớn bắt nạt bé à, không gọi nữa, át xít... hít leeee
Tôi lè lưỡi trêu ,định rụt người vào để đóng cửa phòng nhưng cánh tay đã bị giữ chặt lại... anh... ấy cười nụ cười đểu giả:
- Có gọi bằng anh không hả - anh giả vờ vẻ ghê gớm để dọa tôi.
- Không - tôi cố nín cười
- Có gọi không....?
- Không hahaha không...
- Nào...có gọi không nào? - anh ấy kéo tôi lại gần
- K...không - tôi sờ sợ nhưng vẫn cố tỏ ra anh hùng.
Chụt... hmmm...
- Á Á Á Á
Tôi nhảy dựng lên...anh ta thản nhiên vẫy vẫy tay đi mất
- Nhanh nhé, anh đợi - rồi bỗng dưng anh ta quay lại nhìn tôi, vẻ mặt đểu không tả nổi - nếu lần sau dám không gọi thì còn hơn thế đấy nhé hahahaaaa
Rồi anh ta chạy mất.... má nóng bừng... Tùng vừa hôn tôi... anh ấy vừa hôn tôi.... hôn tôi...... không phải cảm giác tức giận khi bị Dương hôn...... không phải cảm giác phơn phớt như nụ hôn ở má....... không phải..... mà là cảm giác hạnh phúc đến mức bản thân có thể run bắn lên....... ngọt ngào đến mức trái tim có thể tan chảy ra được....
Khẽ chạm vào môi... tôi mỉm cười....
- - - - - - -
Cô ấy bước xuống... gương mặt không trang điểm nhưng vẫn rất dễ thương... má hơi hồng... con gái khi yêu hình như đẹp lên thì phải
- - - - -
Anh ấy cứ đứng ngẩn ra nhìn làm tôi ngại vô cùng
- Có đi không nào - tôi nói, quay đi, tránh ánh mắt ấy
Tùng cau mày, bước tới gần chỗ tôi:
- Anh vừa dạy mà đã quên hả.. có cần anh nhắc lại không.
Khuôn mặt anh ghé sát vào.. tôi giật bắn cả người vội vàng nói:
- Anh có đi không ạ?
Anh ta cười mãn nguyện, kéo tay tôi ra xe:
- Đi thôi, em.
- - - - - - -
Nơi chúng tôi đến là 1 nhà hàng mang phong cách rất Việt Nam được trang trí bởi những đóa sen trắng và hồng bằng lụa khắp nơi... hương sen thơm mát khiến tâm hồn tôi dịu lại... có 1 nơi dễ chịu thế này mà tại sao tôi chưa bao giờ biết nhỉ?
Anh ấy gọi món gì đó..... tôi cũng không rõ lắm vì mải ngắm nhà hàng...
- Em sẽ rất thích cho xem.
- Anh toàn nói trước thôi, nói trước bước không qua đấy
Chữ anh tôi cố tình nói thật nhẹ nhưng khuôn mặt anh ấy vẫn lộ rõ vẻ thích thú.
- Gọi anh ơi đi.
- ....
- Gọi đi mà, anh muốn nghe em gọi lắm.
- ....
- Đi màaaaaaa
- ....Anh....ơi.
Tôi ngại đến mức cứ cúi gằm mặt xuống.... tự nhiên lại gọi vậy... chẳng quen chút nào.
- Ơi, em muốn nói gì với anh? - anh ta nhìn tôi.
Ặc.... ác thật đấy.... bắt tôi gọi xong trả lời như thật ấy.... nếu thế, tôi cũng chẳng thèm nể nang nữa:
- Em muốn nói.......
- Em muốn nói gì - mắt anh ấy chớp chớp.
- Rằng......
- ...Gì...?
- Là.....
- Là sao....?
- Là em chẳng muốn nói gì cả hhaaa
Nhìn khuôn mặt tức muốn xì khói của anh ấy tôi không nhịn được cười
- Thích trêu anh không? - anh ấy đe dọa.
Hừ... chẳng nhẽ tôi lại sợ mãi thế này á?
- Anh định làm cái gì chứ - tôi hếch mặt lên thách thức.
- Này thì định làm gì này.
Dĩ nhiên là anh ấy chồm người lên định hôn tôi nhưng nhờ đã thủ thế từ trước, tôi né dễ dàng, còn "con người hiểm ác" kia cứ thế mà lao theo quán tính thôi. May sao cái bàn là loại vô cùng chắc chắn nên không bị đổ. Nhìn cảnh anh ấy nằm ngang bàn như con cá thờn bơn tôi chỉ biết đứng đó cười như nắc nẻ.
- Ha ha ha anh, anh đáng yêu quá đi mất.
- Hờ hờ anh sẽ báo thù.
Chắc anh ấy định lao ra chỗ tôi làm gì đó nhưng ngay khi nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn về chỗ 2 đứa, anh ấy vuốt vuôt áo, vẻ mặt lãng mạn như quý tộc, tay kéo lại ghế cho tôi :
- Chỉ cần em vui là được.
Hic, sởn cả gai ốc được mà. Tôi đành ngoan ngoãn ngồi vào ghế:
- Hic, anh gớm quá đi.
- Không thì làm sao trị được em.
Rồi tự nhiên anh ấy đứng lên:
- Đợi anh chút nhé.
- Anh đi đâu vậy? - tôi thắc mắc.
- Anh muốn tự tay mang món ăn ra cho em. Đợi chút thôi mà.
- - - - - - - -
- Tại sao tôi phải đi?
- Vì anh là người yêu của em, yêu nhau đi chơi với nhau cũng là chuyện thường thôi mà....Thanh Thanh đáp nhẹ nhàng.
- Cô muốn đi đâu? Tôi không rảnh rỗi đến thế đâu.
- Chỉ là đi ăn cùng em 1 bữa thôi mà. Địa chỉ lát nữa em sẽ nhắn cho anh sau.
- Mấy giờ?
- 10 phút nữa.
- Tại sao sát giờ mới báo cho tôi?
- Nếu cho anh quá nhiều thời gian anh đổi ý thì sao?
- Hừ.
Tiếng tút dài, Thanh Thanh khẽ cười, nụ cười tươi tắn mà đã bao lâu nay cô không còn biết đến nữa. Dương không hề phản đối. Chỉ luôn tỏ ra khó chịu, cô hiểu trong lòng anh đã chấp nhận cô rồi chỉ là anh cố chấp, anh cứng đầu mà không chịu thừa nhận thôi.
- - - - - - - -
Bàn tôi ngồi cạnh khung cửa bằng kính viền gỗ rất đẹp, nhìn giống như tấm gương lớn trong lâu đài nào đó vậy, khung cửa này nhìn thẳng ra một khu vườn trồng rất nhiều sen cạn được bày trí rất đẹp.
Tuy quán kê bàn rất gần nhau nhưng ghế ngồi là loại cao quá đầu người nên vẫn rất riêng tư, mải ngắm khung cảnh tôi không để ý đến 2 người vừa ngồi xuống bàn ngay cạnh cho khi tiếng nói chuyện bắt đầu:
- Tại sao cô lề mề quá đáng vậy - giọng con trai vang lên có vẻ khó chịu.
- Em là con gái mà, anh phải để em trang điểm chút chứ.
- Nếu vậy thì rút ngắn thời gian đi ăn lại.
Tôi giống kẻ nghe lén quá đi, nhưng thật ra là nó cứ đập vào tai ấy chứ có phải tôi muốn nghe đâu. Mà cái loại con trai gì mà lại hành xử với phụ nữ như thế. Vậy mà cũng kiếm được người yêu thì đúng là tài giỏi.
Tiếng nói chuyện lại tiếp tục, có vẻ 2 người đã bình tình trở lại, giọng nói khó chịu ban nãy của hắn ta đã dịu xuống, nhỏ lại:
- Tại sao hôm trước cô biết tôi hẹn Vy ở đâu mà đến?
Ơ.... Vy á? Là tôi sao? Hay là tên người giống người? Nhưng.... Sao hai giọng nói này quen quen...
- Chị ấy nói cho em biết đấy, chị ấy bảo chị ấy không thích đến, em có thích thì đi mà đến.
Lần này thì tôi biết đây là ai rồi. Thanh Thanh và Dương. Thật là trùng hợp. Nhưng hai người đang nói về cuộc hẹn nào vậy?
- Nếu hôm ấy em không đến, anh định đợi chị ta đến bao giờ? - Thanh Thanh hỏi giọng giận dỗi.
- Bao giờ mặc xác tôi.
Liệc... có phải hôm sinh nhật cậu ấy? Nhưng chẳng phải sáng hôm sau cậu ấy nói với tôi là có việc bận không đến được đó sao? Chết rồi, vậy là cậu ấy có đến. Và có lẽ đã đợi tôi rất lâu nữa. Tuy nhiên, tôi đâu có nhờ Thanh Thanh đến đó, cũng đâu có nói những lời như con bé đã nói?
- Anh cứ cố chấp thì ích gì, chị ta cả đời này cũng chẳng bao giờ yêu anh. Chị ta vừa bỏ anh Long đã quay ngay sang tán tỉnh anh Tùng rồi. Cái loại con gái tầm thường như vậy anh thích ở điểm nào chứ.
- .....
- Chị ta chẳng xứng đáng chút nào, con người dối trá và nham hiểm.
- Cô đừng nói nữa - Dương không nhìn Thanh Thanh.
- Anh tưởng chị ta tốt đẹp ư? Anh nghĩ vì anh nên em nói thế ư?
- Cô im đi - Dương gằn giọng - nếu cô nói thêm bất cứ câu nào nữa thì đi về!
Tôi choáng váng.... Cảm thấy ngạt thở vô cùng... Tại sao? Hóa ra trước nay con bé luôn nghĩ về tôi như thế... vậy mà.... Hóa ra chỉ có tôi ngu ngốc tin tưởng hay sao... tôi muốn rời khỏi đây... muốn đi ngay lập tức... tôi không thể chịu đựng thêm chút nào nữa... con người... thật đáng sợ.
Tôi vội vàng đứng dậy đi nhanh về phía phòng bếp... phải tìm Tùng...
- - - - - - - -
Anh đang đứng đợi người đầu bếp làm gì đó... khuôn mặt háo hức.... tấm lưng rộng quay nửa về phía tôi... bước chân tôi không vững... nước mắt sắp trào ra... sao tất cả những người tôi tin tưởng bao lâu thật ra đều lừa dối tôi... vòng tay dang rộng ra... tôi ôm lấy anh ấy:
- Em muốn ra khỏi đây.
Anh ấy hơi ngỡ ngàng ngoái lại nhìn tôi, ánh mắt trìu mến, anh quay sang nói gì đó với đầu bếp, rồi nắm lấy tay tôi dắt ra ngoài:
- Đừng.
Tôi khựng lại, tôi không muốn gặp Thanh Thanh trong bộ dạng này.
- Đi cửa khác được không anh? - tôi nài nỉ.
- - - - - - - - -
Tùng thấy cô ấy rất kì lạ, bỗng dưng ôm lấy anh rồi lại đòi đi về bằng cửa khác, trong lúc anh đi đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngồi trên xe, cô ấy ôm chặt anh, giọng nói hơi nghẹn lại:
- Em vừa gặp Thanh Thanh, con bé đi ăn với Dương...
- - - - - - -
Tùng dừng lại bên một dòng sông, gió thổi mạnh làm mái tóc tôi rối tung, anh khẽ đưa tay vuốt chúng, khuôn mặt anh dịu dàng nhìn tôi:
- Anh không hiểu có chuyện gì với con bé nữa, có lẽ chỉ là do nó thích Dương quá thôi.
- ...
- Em đừng suy nghĩ nhiều, người ta nghĩ gì về mình đâu có qua trọng, quan trọng là mình sống như thế nào.
Anh ấy ôm lấy tôi, vòng tay ấm áp quá, tôi dụi dụi mặt mình vào áo anh, hạnh phúc và bình yên quá... nhưng.... Nếu nói tôi dối trá... cũng đúng thôi... ngay lúc này đây... tôi vẫn đang lừa dối anh mà...
Kéo nhẹ vòng tay anh ra... tôi sẽ nói... sẽ nói hết....
Tôi chưa kịp nói, anh ấy đã đặt nhẹ ngón tay lên môi:
- Em đừng nói gì cả..... em có biết anh đã mong mỏi giây phút này như thế nào không? Chỉ bây giờ thôi cũng được, lúc này thôi cũng được, anh chỉ cần được đứng bên em, ôm em như thế này.
Nước mắt muốn trào ra...... tôi chẳng biết tại sao..... vòng tay anh ấy siết chặt lại.... ấm quá.... Giá như tôi có thể lưu giữ giây phút này mãi mãi..... ngón tay anh khẽ luồn vào mái tóc của tôi... hơi nghiêng đầu.....
Một nụ hôn ngọt ngào đặt nhẹ nhàng trên môi tôi... tất cả mọi thứ lúc này đều trở thành vô nghĩa....
- Anh yêu em..... rất nhiều.
- - - - - -
Tôi chạm những ngón tay của mình lên khung cửa sổ, dư âm tối qua khiến tôi ngẩn ngơ mãi.... má lại nóng lên rồi.... anh ấy...khiến tôi.... hạnh phúc quá...
Lúc nào tôi cũng muốn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh ấy.... muốn được anh ấy ôm và lòng... muốn nghe anh ấy nói những lời ngọt ngào.... muốn... muốn rất nhiều điều... từ bao giờ mà tôi trở nên tham lam như thế này nhỉ?
- - - - - - -
Bước chân đi bỗng thấy nhẹ bẫng... có lẽ do tôi vẫn đang ở trên mây. Thò mặt vào cửa lớp... những bông pháo giấy bắn khắp người tôi, một lũ quỷ trong lớp nhảy xổ ra:
- Happy birthday! Mày!
- Đây là quà sinh nhật của lớp tặng mày nè, chú ý lắng nghe nhé.
Rồi chúng nó nắm tay nhau hát ầm ĩ bài "happy birthday"... tôi ngẩn người ra... 5s sau não mới hoạt động trở lại... Tôi cười toe toét... bao nhiêu chuyện xảy ra... sinh nhật mình tôi cũng không nhớ nữa... và cũng không nghĩ chúng nó vẫn nhớ và làm những điều thế này cho tôi:
- Cảm ơn chúng mày - tôi nói, dang tay ôm lấy chúng nó, nụ cười vẫn còn trên môi sự ấm áp của tình bạn.
- Con này, mày hâm à, ơn huệ gì, thổi nến bánh kem đi này.
Chiếc bánh kem hình con rùa màu xanh được bê ra với rất nhiều nến thắp bên trên:
- Mày không thổi nhanh Trung Củ lạc đi qua tưởng mình đốt trường thì chết cả lũ.hihi
- Mà phải ước đã.
- Nhanh nào, bọn tao còn ăn.
Cả lũ xúm vào nói nhao nhao lên, tôi nhắm mắt lẩm nhẩm ước, rồi phùng mồm thổi
"Phùuuuuuuuuuuu"
- Xong rồi kìa, ăn thôi.
Dứt tiếng hô cả lũ nhảy vào xâu xé cái bánh....
- - - - - - -
Dương nhìn Vy, cô ấy đang nở nụ cười hạnh phúc trên môi, nhưng nụ cười ấy chẳng phải vì anh, cũng chẳng dành cho anh.... Hôm nay là sinh nhật cô ấy... muốn đến bên cô ấy... nói cho cô ấy nghe những lời ngọt ngào... muốn tặng cô ấy những tình cảm nồng nàn nhất.... nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không thích... thậm chí cô ấy còn ghét những hành động như thế thì sao?
Khoảng cách đã xa rồi, anh không muốn nó xa thêm chút nào nữa cả..... có lẽ mãi mãi anh cũng chẳng có nổi một khoảng trống dù là nhỏ nhoi trong trái tim ấm áp kia... nếu đã vậy, cố gắng cũng chỉ là vô ích... anh hãy cứ đóng tốt vai một người bạn trong lớp, như vậy là đủ...
Dương đứng dậy, đi về phía Vy, anh mỉm cười đưa ra 1 hộp quà màu đỏ:
- Đây là quà của Dương và Thanh Thanh tặng cho Vy.
Ý nghĩa của cả câu nói rất rõ ràng, anh và Thanh Thanh, đây không phải là tình cảm của anh dành cho người anh yêu mà chỉ là người bạn... Vy hơi ngạc nhiên, rồi cô ấy mỉm cười:
- Cảm ơn Dương - cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh - và cũng xin lỗi Dương nữa.
- Tại sao lại xin lỗi mình?
- Mình biết có việc mà mình cần xin lỗi. Xin lỗi Dương.
Cô ấy xin lỗi vì không thể yêu anh ư? Không cần thiết chút nào, chẳng ai có thể ép người khác yêu mình cả, mà anh cũng chẳng cần cái tình yêu ban phát, bố thí ấy cả. Anh cười nhạt, quay lưng bước về chỗ, Thanh Thanh đang nhìn anh , cô bé nở nụ cười mãn nguyện.
- - - - - - - -
Dương tặng quà cho tôi, có thể do cậu ấy ngại nên nói là của cậu ấy và Thanh Thanh, cũng có thể cậu ấy không muốn gây khó xử cho tôi, dù sao, việc đó cũng thực sự khiến tôi cảm thấy thoải mái khi nhận món quà ấy.
Nhưng thực sự món quà mà tôi mong nhất không phải từ Dương cũng không phải từ bạn bè.... Mà là....
- - - - - - - -
Tùng mỉm cười nhìn chiếc nhẫn, liệu cô ấy sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy nó nhỉ... bó hồng song hỉ nằm im trên bàn, chỉ một lát nữa thôi chúng sẽ nằm gọn trong vòng tay cô ấy, chúng sẽ đẹp hơn bất kể thứ gì trên đời này và khuôn mặt cô ấy lúc đó sẽ khiến anh hạnh phúc mãi mãi....
Đặt tấm thiệp đỏ trước cửa phòng Trang, anh rảo bước ra khỏi nhà.Tối nay, anh sẽ cầu hôn cô ấy.
- - - - - -
Tôi trở về nhà, hôm nay Tùng có việc bận, anh ấy không thể đến đón tôi về, thoáng một chút buồn... liệu anh ấy có nhớ hôm nay là ngày gì không nhỉ?
Uể oải bước lên phòng, căn nhà chẳng có ai, chìm trong im lặng, bỗng... tấm thiệp đỏ đặt ngay cửa phòng làm tôi chú ý.... Một ý nghĩ thoáng nhanh, tôi mỉm cười mở ra... anh ấy vẫn nhớ... tấm thiệp ghi lời chúc và địa chỉ mà anh ấy muốn gặp tôi tối nay... hơi ngạc nhiên khi đọc đến phần ghi địa chỉ nhưng... có lẽ anh ấy muốn có bất ngờ gì cho tôi chăng?
Tối nay... tôi sẽ nói ra... không thể lừa dối anh ấy thêm nữa... anh ấy là người mà tôi yêu... là người mà tôi tin tưởng... anh ấy phải được biết tất cả mọi chuyện... tôi không biết anh ấy có tha thứ hay không, nhưng tôi vẫn sẽ nói.
- - - - - - - -
Long bồn chồn xoay xoay tờ báo, máy bay đã bắt đầu bay vào không phận Việt Nam, anh muốn nó đáp xuống thật nhanh, từ buổi tối anh làm cô ấy khóc đến nay, anh vẫn chưa thể giải thích, chưa thể nói những lời thật lòng anh muốn nói... những tình cảm mà anh chôn giấu thật sâu trong lòng... liệu cô ấy có còn chờ đợi anh hay không?
Cơ trưởng thông báo trên loa chừng 15 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, Long hướng mắt ra bầu trời bên ngoài, đêm nay trăng đẹp quá.....
- - - - - - - -
Tùng nhìn đồng hồ, 15 phút nữa thôi, những điều anh vẫn chỉ coi là suy nghĩ sẽ trở thành hiện thực, mân mê những cánh hoa hồng, nhà hàng Pháp càng tôn thêm vẻ lãng mạn cho buổi tối hôm nay.
Chiếc bánh kem màu hồng có hình con rùa màu xanh cắm ngọn nến vẫn chưa được thắp, anh ngắm nhìn chiếc nhẫn, kim cương - tình yêu vĩnh cửu. Ánh mắt anh hướng ra ngoài khung cửa... thành phố đã lên đèn nhưng không át nổi ánh trăng trải rộng khắp nơi... đêm nay thực sự thích hợp để nói lời yêu...
- - - - - - -
Tôi bắt taxi đi đến sân bay, vẫn không thôi thắc mắc, sao anh ấy lại hẹn tôi đến sân bay nhỉ?...
- - - - - - -
Long vừa check out xong, lần này anh về chỉ có mình Thanh Thanh biết, con bé nói sẽ ra đón nên anh vẫn đứng yên bên sảnh lớn... dựa người vào vali, mong là con bé đến nhanh một chút...
Bỗng ánh mắt anh thôi kiếm tìm, dừng lại ở hình ảnh cô gái nhỏ mặc chiếc váy màu phấn hồng, trái tim quặn thắt lại, liệu đó có phải là ảo ảnh anh tạo ra để huyễn hoặc mình khi chạm chân đến mảnh đất mà cô ấy đang sinh sống?... Bước chân thêm gấp gáp... hơi thở dồn dập...
- - - - - - - -
Tùng bắt đầu lo lắng, sao cô ấy đến trễ vậy? Anh bồn chồn xem đồng hồ, 15 phút, là do anh nôn nóng quá thôi, có lẽ không có chuyện gì xảy ra cả, cô ấy còn phải trang điểm mà... nghĩ thế, anh tự cười mình....
- - - - - - - - - -
Tôi vẫn chưa thấy anh ấy đâu cả, chỉ toàn những người đi đón nhau, hôm nay có chuyến bay từ Mỹ về đón ở sảnh này thì phải.... đồng hồ sân bay chỉ 8h15 tôi đã trễ 15 phút rồi... tôi càng tìm thấy anh ấy muộn thì thời gian ở bên nhau càng rút ngắn lại.... bỗng một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy tôi từ sau... là Tùng ư... tôi mỉm cười quay lại, giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi cảm thấy ngạt thở vô cùng:
- Vy, thực sự là em rồi.
Anh Long, sao anh ấy lại ở đây, chuyện gì đang xảy ra vậy?
- -
Thanh Thanh đứng từ xa nhìn Long ôm Vy trong tay, khuôn mặt cô bé hiện lên 1 nụ cười ma quái, tấm thiệp Tùng đã cất công chuẩn bị, bị vất không thương tiếc vào thùng rác....
Thanh Thanh nhét điện thoại vào túi quần, quay lưng đi ra khỏi sân bay, tiếng nói của cô bé nhẹ như tiếng gió:
- Tùng, em đến gặp anh ngay đây.
- - - - - -
Trễ gần 1 tiếng rồi, sau lần này nhất định phải đi mua điện thoại cho cô ấy mới được, nhưng chắc chắn là có chuyện gì rồi, cô ấy không thể nào không có lí do lại để anh đợi chờ lâu như thế.
Tùng đứng dậy, nhưng anh chưa kịp bước thì bóng dáng quen thuộc đang bước đến khiến anh ngạc nhiên vô cùng:
- Anh không cần đi đâu cả. Ngồi lại đi, em có chuyện cần nói với anh...Thanh Thanh nhìn anh.
- Trang đâu? Tại sao em lại đến đây? Có chuyện gì với Trang rồi?
- Trang ư, hóa ra chị ta vẫn lừa dối anh sao?
- Em nói gì vậy? Anh không hiểu. Có chuyện gì xảy ra với Trang? Nói cho anh ngay đi.
- Chị ta chẳng có mệnh hệ gì cả.
- Vậy tại sao cô ấy lại không đến?
- Anh tự xem đi.
Thanh Thanh đẩy điện thoại về phía Tùng, đoạn clip được chiếu khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt lại. Cảnh cô ấy đứng trên sân bay rộng lớn, đôi mắt kiếm tìm, rồi Long xuất hiện, anh ta chạy lại, vòng tay ôm cô ấy từ phía sau, gục đầu vào vai cô ấy. Anh không tin, không thể có chuyện này, chắc chắn người con gái kia không phải cô ấy... không thể nào là cô ấy:
- Hôm nay anh Long trở về, chị ta đã không chọn anh rồi - giọng Thanh Thanh đều đều.
- Anh không tin, em nói dối - Tùng nói như người mộng du.
- Anh tin chị ta hơn tin em ư, em là em gái anh kia mà. Anh bị con người nham hiểm đó lừa gạt bao lâu nay mà anh vẫn nghĩ chị ta tốt đẹp ư?
- Em vì Dương nên mới căm ghét cô ấy, em nói dối - Tùng gần như hét lên.
- Đúng, em không phủ nhận, em vì Dương mới căm ghét chị ta, nhưng việc chị ta lừa dối anh, em không hề nói dối. Anh có biết tên chị ta là gì không?
- ...
- Anh vẫn tin chị ta là vợ chưa cưới của anh phải không? Vậy thì anh xem đi.
Tùng cầm xấp tài liệu cả người anh run lên, giấy khai sinh, chứng minh thư nhân dân, phù hiệu, học bạ, tất cả đều là bản gốc của cả cô ấy và bạn thân của cô ấy.
- ANH KHÔNG TIN - Tùng quát lên, anh lao ra khỏi nhà hàng.
Anh không tin, anh không bao giờ tin, cô ấy không thể nào như thế được, cô ấy chắc chắn không phải như vậy.... ánh trăng mờ dần, mây đen bao phủ khắp bầu trời, màn đêm quánh đặc lại như muốn nuốt lấy anh....
Tôi cúi rạp người xuống, bàn tay gần như chạm hẳn xuống mặt đất, chân vẫn bước những bước thật chậm, Long đi bên cạnh tôi, anh không ngừng ngăn cản
- Em làm sao vậy? Em cần tìn cái gì.
Mặc kệ anh ấy, ánh mắt tôi vẫn không ngừng kiếm tìm, nước mắt không thể ngừng rơi khiến mọi thứ càng lúc càng nhòa đi... chiếc nhẫn... tôi nghĩ nó chỉ rơi quanh đây thôi mà....
- - - - - -
Không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa... cô ấy cư xử kì lạ vô cùng... cô ấy ra đón anh mà? Vậy nghĩa là cô ấy vẫn còn tình cảm với anh mà... cô ấy mong gặp anh, tại sao cô ấy để Tùng dẫn đi dễ dàng vậy? Trước đây đâu có như thế....
Rồi cô ấy lại khóc nữa, trong lúc anh đi đã có những chuyện gì xảy ra vậy? Mặc kệ hết những lời ngăn cản của anh, cô ấy vẫn cố gắng tìm cái gì đó... biết mình không làm gì được anh cũng đành cúi xuống mò mẫm trong bóng đêm.
........ Ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn đang lóe lên trước mắt anh, đây là thứ cô ấy cần tìm ư?
- - - - - - -
Long đưa tôi chiếc nhẫn. Anh ấy không mỉm cười nữa, ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi.
- Chuyện này là sao? Em có thể giải thích cho anh được không?
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, gió đang lau khô dần nước mắt cho tôi. Luồn ngón tay của mình vào đó, tôi nắm chặt lại, lời cầu hôn mà tôi chẳng bao giờ xứng đáng được nhận, chiếc nhẫn này vốn không phải trao cho tôi, mà là người vợ chưa cưới của anh ấy.... tôi không phải cô ấy.
- Nói cho anh đi. Chiếc nhẫn này là sao.
Long nắm lấy vai tôi lắc mạnh.
- Em....xin... lỗi.
- Là của Tùng phải không?
Nước mắt lại rơi, tôi gật đầu. Long đứng thẳng người, bàn tay anh che gần hết khuôn mặt, đôi tay nắm lấy vai tôi run lên...
Anh lao đến ôm lấy tôi.
- Anh không quan tâm, anh không cần biết. Em vẫn là bạn gái anh kia mà, anh mặc kệ, mặc kệ tất cả chuyện này.
Tôi vùng ra.
- Anh không hiểu. Em nói đi, chuyện này là sao?
- Em yêu anh ấy.
- Nếu 2 người yêu nhau tại sao Tùng lại bỏ em lại.
- Vì... em là.. kẻ dối trá... em không thể giữ được anh ấy.
Long quay đi, dường như nước mắt anh cũng rơi... bỗng bóng người đang lao đến làm tôi chú ý:
- Vy, em về nhà ngay đi, Tùng đang định rời đi.
Ánh mắt Dương nhìn tôi rất chân thành.... Có lẽ cậu ấy đang lo lắng cho tôi thật, nhưng liệu tôi đến kịp thì có ích gì... anh ấy đâu có tha thứ cho tôi, con nhỏ dối trá như tôi chẳng đáng nhận được sự tha thứ... có lẽ anh ấy cố tình để địa chỉ cho tôi đến đón anh Long để thử lòng tôi....
Quẹt nước mắt, tôi lí nhí cảm ơn Dương rồi quay đi, nhưng cậu ấy kéo mạnh tay lại:
- Nếu bây giờ không giữ anh ta lại, cậu sẽ không bao giờ còn cơ hội đâu.
- Nhưng... tớ.... không.... giữ..... nổi..
Cậu ấy nắm lấy vai tôi lắc mạnh.
- Sao cậu có thể nói vậy chứ. Hạnh phúc là phải đấu tranh mà. Chưa làm gì mà cậu đã bỏ cuộc thế sao?
Nước mắt ngừng rơi, đúng, tôi không thể đứng đây khóc lóc mãi được. Tôi phải ngăn bước chân anh ấy lại, phải làm hết sức mình... dù kết quả như thế nào tôi cũng không phải hối tiếc nữa.
Tùng nhìn ngôi nhà, mùi hương hoa hồng thơm nồng trong gió đêm, anh muốn ôm chặt cô ấy lần cuối, ánh mắt lần vào bóng tối kiếm tìm những hạnh phúc còn sót lại xung quanh... nhưng......... chỉ còn là vụn vỡ...
Kéo vali, bước chân của anh nặng nề, ấn từng nhịp lên mặt đường, chiếc bóng đổ dài đơn độc và lẻ loi giữa đêm khuya vắng lặng.
- - - - - - -
Long vặn ga, chiếc xe phóng nhanh hơn, anh không muốn như thế này... muốn dừng ngay xe lại... muốn ngăn việc này xảy ra.... Nhưng khuôn mặt cố gắng của cô gái ngồi sau phản chiếu qua gương chiếu hậu khiến tim anh đau nhói, tay vặn ga càng nhanh hơn....
- - - - - - -
Gió vút qua tai, Dương cần gặp cô gái ấy, chỉ có cô ấy mới tháo gỡ được hết việc này... nhưng liệu cô ấy có chấp nhận không?
Bóng dáng nhỏ bé ngồi yên bên vỉa hè, cô ấy vẫn ngồi chỗ cũ, đã nửa tiếng rồi, khuôn mặt không chút cảm xúc, ánh mắt vô định, bàn tay ôm chặt con thỏ bông tâm hồn cô ấy dường như đang chênh vênh vô cùng.
Đôi môi hơi run, cô đứng bật dậy khi thấy Dương đến gần.
- Đi thôi.
- Anh.... muốn... em... đi.... đâu?
- Giải quyết hậu quả của việc cô gây ra.
- Em không đi - cô ấy không nhìn Dương nữa.
- Tại sao?
- Chị ta đáng bị như vậy.
- Cô ấy đâu làm gì sai, trong lòng cô thật ra cũng biết rõ cô ấy không sai, và cũng muốn giúp đỡ cô ấy chỉ là cô cố chấp thôi.
- Sao anh nghĩ anh có thể hiểu được em?
- Vì....
- ....
- Vì.... Tôi thích cô.
Thanh Thanh ngẩn người, gió đang hát khúc hát ngọt ngào nào đó bên tai cô. Cô bé cảm thấy tối nay ánh đèn cũng làm cô ấm áp.
- Anh.. nói thật chứ?
- .... Tin hay không tùy cô - Dương quay đi chỗ khác, cậu thấy hơi bối rối.
Vòng tay ấm áp bỗng dưng ôm lấy anh, Thanh Thanh tựa đầu vào vai Dương:
- Cảm ơn anh.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô bé luồn vào bàn tay Dương nắm chặt lại.
- Em yêu anh.
Dương lặng đi, trái tim chìm trong cảm xúc, tình yêu mà anh vừa nói, ngập tràn cả không gian xung quanh, giây phút hạnh phúc hiếm hoi bao bọc lấy tâm hồn 2 con người.....
- - - - - - -
Trang nhận được điện thoại của Dương, cô bước những bước hoảng hốt, nếu nhanh chân, cô vẫn có thể bắt kịp Tùng, có lẽ anh chỉ vừa rời nhà thôi.
Bóng dáng quen thuộc phía trước khiến cô mừng quýnh.... Nhưng.... Hôm nay anh khác quá.... đôi vai anh trùng xuống, nặng trĩu những đau thương... đầu hơi cúi, ánh sáng chẳng thể chiếu nổi cho khuôn mặt kia.... Trang hiểu, mình đã làm một việc thực sự rất quá đáng.... mà bây giờ người phải trả giá chính là những người cô rất yêu thương.
Đây chính là lúc để cô sửa chữa lỗi lầm của mính, bàn tay cô níu chặt lấy cánh tay anh. Ánh mắt của anh sao xa lạ và vô vọng, ánh mắt xoáy sâu vào cô những tia nhìn....... lạnh.
- Cô là ai?
Trang bàng hoàng, chưa bao giờ cô thấy Tùng như lúc này cả, anh đáng sợ quá.... nhưng vì Vy... cô phải giữ lấy hạnh phúc mong manh của Vy, hạnh phúc mà cô đã tự mình phá vỡ.
- Em xin lỗi anh.
- Tôi hỏi cô là ai?
- Tên của em là Nguyễn Thảo Trang, năm nay 17 tuổi, bố là Nguyễn Đức Hùng, và là vợ chưa cưới thật sự của anh.
Ánh mắt anh nhìn lúc này dường như còn hàm chứa cả sự mỉa mai, nụ cười nhếch mép khiến Trang cảm thấy buốt lạnh sống lưng.
- Vậy mà bao lâu nay tôi không biết đấy, lại còn ngu ngốc tâm sự với cô mọi chuyện. Lừa được người như tôi, chắc cô và cô ta thấy trò chơi ấy thú vị lắm.... tôi đúng là thằng ngu mà, chỉ là trò chơi của các người, vậy mà tôi lại lao vào, cài gì mà tình yêu chứ, cái gì mà đính hôn chứ, chỉ là dối trá. Tất cả cũng chỉ là dối trá.
- Anh đừng nói như thế - Trang thẳng thắn nhìn anh - mọi chuyện ra nông nỗi này, em biết mình thực sự có lỗi, anh cứ mắng chửi em thế nào cũng được. Nhưng xin anh đừng nói về Vy và tình yêu của hai người như thế. Nói với em là bao lâu nay anh không hề cảm nhận được tình yêu của nó dành cho anh, nói với em anh tin rằng tất cả những cảm xúc mà nó chia sẽ cùng anh là giả dối, nói với em tất cả những giây phút mà 2 người cùng trải qua chỉ là màn kich được dựng khéo léo, nói với em...
- CÔ THÔI ĐI - Tùng gào lên, mắt anh đỏ ngầu giận dữ - Đúng, đúng là tôi không thể nói như thế, tôi không thể huyễn hoặc mình rằng tất cả những điều đó không có thật, tôi không thể, nên khi cô ấy chọn Long, chạy đến bên anh ta tôi mới phát điên phát khùng lên như vậy.
- Nếu anh còn yêu nó tại sao không thể tha thứ cho 1 lời nói dối? Mà thực chất lời nói dối ấy đã kết thúc từ lâu rồi, ngay khi 2 người bắt đầu yêu nhau. Lời nói dối ấy coi như đã hết tác dụng rồi.
- Cô ấy không yêu tôi, cô hiểu không? Cô ấy không hề yêu tôi.
- Sao anh dám nói như thế?
- Tại sao ư? Tại vì tôi đã đợi cô ấy rất lâu, đã chuẩn bị 1 lời cầu hôn tuyệt nhất cho cô ấy, nhưng lại được tin cô ấy không thể đến vì phải qua sân bay đón Long. Cô hiểu chưa?
Trang choáng váng, sự thật và lời nói dối lẫn lộn vào nhau cô không thể nào phân biệt được...
- Anh hiểu nhầm rồi!
Thanh Thanh chạy vội đến, chiếc mũ bảo hiểm rơi xuống đất, khuôn mặt cô bé lo lắng đến nhợt nhạt cả đi:
- Tùng, em xin lỗi, anh hiểu nhầm chị ấy rồi.
- Sao em lại nói thế - Tùng ngạc nhiên quay sang nhìn cô em gái của mình.
- Thực ra, chị ấy không hề biết anh Long về, cũng không hề biết gì về cuộc hẹn tối nay với anh, tấm thiệp ghi địa chỉ anh đặt ở cửa phòng......... em đã thay bằng tấm thiệp khác, ghi địa chỉ là sân bay. - Thanh Thanh ngước lên nhìn Tùng - em xin lỗi, em biết em sai rồi, tại em ích kỉ quá. Nhưng anh đừng vì thế mà bỏ mất hạnh phúc của mình, em xin anh.
Tùng ngỡ ngàng, ánh mắt anh chông chênh chao đảo, sự thật mà anh chứng kiến tận mắt bây giờ lại trở thành không thật.
- Anh không thể - anh khó nhọc nói.
- Tại sao chứ? - Trang lao vào nắm lấy vai anh lắc mạnh - lời nói dối ngớ ngẩn kia thực ra trong lòng anh đã tha thứ ngay khi anh biết, chỉ là anh sợ hãi, anh muốn trốn tránh, anh không dám yêu nữa vì anh sợ tổn thương. Nhưng nếu anh bỏ đi lúc này cả 2 người còn đau đớn nhiều hơn.
Anh không nói gì, ánh mắt vô hồn.
- Chẳng nhẽ anh vẫn quyết tâm bỏ đi để mặc lại chị ấy hay sao?
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. 10h20' mà đường vẫn bị tắc... tháo đôi guốc cao gót, tôi cúi vội xin lỗi anh Long rồi chạy chân trần trên vỉa hè, gió mơn man trên da mặt, luồn vào mái tóc hất tung chúng lên. Trăng đêm nay sáng quá. Soi rõ cả những đau thương trong lòng.... nhìn đồng hồ.... nửa tiếng rồi... tôi phải thật nhanh lên, nếu không tôi sẽ mãi mãi mất anh ấy....
Bỗng.... đôi chân tôi khuỵu xuống.... máu xối ra... một nửa bàn chân vẫn mắc chặt vào khe nứt trên vỉa hè.... Tôi cố rút chân ra nhưng không được... người qua lại nhìn tôi như vật thể lạ.... chẳng ai có ý định giúp cả....
Anh ấy sẽ đi mất... anh ấy sẽ đi ngay mất.... tôi không thể đến kịp rồi... tôi chắc chắn không thể đến kịp rồi. Nước mắt tưởng như đã cạn khô lúc này lại trào ra.....
- - - - - - -
Trang nhìn thẳng vào mắt Tùng, giọng cô đanh lại:
- Anh hãy đi tìm nó ngay đi. Mọi hiểu nhầm đều đã được xóa bỏ rồi mà.
- Nhưng dù như thế, khi tôi đến, cô ấy và Long đang ôm nhau, nếu cô ấy thấy không phải là tôi, cô ấy phải chạy về chứ.
- Cô ấy không ôm tao - Long xuống xe, đẩy mạnh vai Tùng...mày là thằng hèn, đuổi theo và giữ lấy tình yêu của chính mày mà cũng không dám ư? Vậy thì mày chẳng đáng nhận được tình yêu của cô ấy.
- - - - - - - -
Tôi ngồi khóc giữa đường như một con ngốc, vêt thương ở chân không thể đau bằng trái tim tôi lúc này... bỗng... trong những thứ nhạt nhòa màu sắc trước mắt.... bóng hình ấy bỗng nhiên xuất hiện...
Bàn tay tôi vươn về phía trước... dù là ảo ảnh tôi cũng phải cố níu lại... vòng tay vững chãi ôm chặt lấy tôi, hơi ấm xộc vào.... Bao trùm lấy khắp người tôi... nếu phút giây này là mơ, tôi mong mình chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa...
- Anh xin lỗi..... anh xin lỗi em... - giọng nói ấy bất chợt vang lên
Là thật, anh ấy là thật rồi.... đôi tay tôi ghì chặt lại, nước mắt nén chặt những lời nói còn chưa kịp thốt ra....
- Anh hành xử vội vàng quá - rồi anh ấy kéo nhẹ tôi ra, nhìn thẳng vào mắt - Bây giờ anh muốn nghe chính em nói: Em có yêu anh không?
Nước mắt ướt nhòa vài áo anh ấy, hạnh phúc khiến tôi không sao bình tình được....
- Em....rất... yêu...anh ...
Anh ấy mỉm cười, nụ cười yêu thương và dịu dàng quá, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay tôi:
- Em... đồng ý lấy anh nhé?
Tôi òa khóc, tất cả nhanh như một giấc mơ, quá nhiều cảm xúc đến cùng một lúc, người con trai trước mặt tôi đây, người mà tôi yêu rất nhiều, đang cầu hôn tôi. Tình yêu mà tôi cố gắng níu giữ đang dần thuộc về tôi....
- Em đồng ý.
Nụ hôn ngọt ngào ghì chặt đôi môi tôi, tình yêu đang chảy trong huyết quản của tôi ấm áp, nồng nàn.
- Sao mày lại kéo nó xuống? - Trang gào lên.
- Nhưng mà nó cứ cọ cọ vào mặt tao, ngứa lắm.
- Mày mà bỏ ra hỏng hết tác phẩm của tao.
Cuối cùng tôi cùng đành ngồi im cho nó tô vẽ lên mặt mình.
- Mà bố mày chuyện bố mày định thế nào?
- Ui dời, lo gì, cưng tao như cưng trứng ấy, chẳng nhẽ lại bắt tao lấy lão già à? Mà bố tao cũng sợ bị mấy thằng chơi trống bỏi gọi là "nhạc phụ" lắm.
Cũng đến bó tay với độ phởn của con này... tuy nó nói thế nhưng tôi vẫn biết để bố nó chấp nhận truyện này chắc nó cũng phải vất vả lắm...
- Thế chuyện mày với anh Phong thì sao?
- Bố tao cũng xuôi xuôi rồi, tại lão ấy cũng nuột mà... ^^
- Gớm mày... hihi...
- Mày lo mà chuẩn bị đi, mới 17 đã đính hôn rồi, không sợ mất hết tự do à? - nó nhéo nhéo má tôi trêu chọc.
- Này, định xui cô dâu bỏ đám cưới đấy hả? - Dương và Thanh Thanh cùng bước vào.
Thanh Thanh mỉm cười, lâu rồi tôi mới thấy nụ cười dễ chịu ấy trên khuôn mặt con bé.
- Hôm nay chị đẹp lắm - nó đưa tôi bó hồng - chị này, em xin lỗi chị vì mọi chuyện. Em ích kỉ và xấu xa quá.
Tôi vòng tay ôm chặt nó, ôi, con bé ngốc này, thời gian tôi phải ở bệnh viện con bé đã luôn ở bên chăm sóc, lúc nào nó cũng luôn miệng xin lỗi như vậy cả
- Em ngốc quá, chị đâu có trách móc gì em đâu. Mọi chuyện ổn cả rồi mà.
" Tách"
- Tình chị em thắm thiết nha - Dương bỏ máy ảnh xuống cười với tôi.
Tùng đứng yên lặng, anh nhớ lại từng việc một, từ cây kem đầu tiên, đến buổi xem mặt nhầm.... anh khẽ mỉm cười, đôi mắt dừng lại ở cô gái mặt chiếc váy trắng tinh bước những bước chầm chậm đến gần.
- Sao anh lại cười?
- Vy này, em có tin vào định mệnh không?
Cô ấy luồn những ngón tay nhỏ nhắn vào bàn tay anh, nắm chặt lại:
- Vốn dĩ là em không tin .....Nhưng.... chính anh đã làm em tin vào điều đó ! " Em Yêu Anh "
- Con cũng thích ăn kem dâu sao? - Vy mỉm cười nhìn cậu con trai yêu dấu của mình.
- Thì con giống bố và mẹ mà, có lẽ đó là truyền thống gia đình mình - Nguyên nhìn mẹ láu lỉnh.
- Nhưng con trai mà thích ăn kem dâu như thế con gái sẽ không thích đâu.
- Chẳng phải mẹ vẫn lấy bố đó sao? Con chỉ cần vợ con bằng nửa mẹ thôi.
- Nhóc này, lại nịnh mẹ rồi - Vy xoa xoa đầu Nguyên.
- Mẹ nữa, con có phải trẻ con đâu mà cứ xoa đầu con thế? - Nguyên tránh cánh tay mẹ mình, cậu rướn người lên phía trước - nói đoạn con lại muốn ăn kem rồi, con đi mua, mẹ ở nhà đợi con chút xíu.
- Nhưng mẹ chỉ thích kem dâu ở hàng trên đường 21 thôi.
- Sao mẹ ăn kem ở đấy mấy chục năm rồi mà không chán nhỉ?
- Vì đối với mẹ cửa hàng đó mang đến nhiều hơn là 1 cây kem.
- Là nơi mang đến bố cho mẹ hả? - Nguyên nghiêng đầu nhìn - Nhưng con không nghe "chuyện tình Lan Điệp" của 2 anh chị đâu đấy nhé, sến lắm.
- Xùy, thế thì thôi, anh đi đi, để mặc mẹ già này ngồi mơ tưởng quá khứ 1 mình vậy.
- Êu, mẹ làm gì đã già, trông mẹ như mới ngoài 25 ấy. Haha
Vy nhìn bóng đứa con trai yêu dấu khuất dần... khuôn mặt cô ngập tràn hạnh phúc, những kí ức biết bao nhiêu năm bỗng chốc ùa về vây kín lấy tâm hồn.... cảm xúc từ lúc đó đến tận giờ dường như vẫn chưa từng phai nhòa
- - - - - - - -
12 tiếng trước....
- Con mặc kệ, không thích đâu, con đã ở Việt Nam rồi.
Nhu ghé mặt tránh tiếng quát với cường độ của sóng siêu âm trong điện thoại. Sau đó cô bé ghé miệng vào, tiếp tục gào lên.
- Không có xem mặt xem miếc gì hết, con không thích, con của bạn mẹ thì mẹ đi mà quý, mẹ thích thì mẹ đi mà lấy ấy, con không lấy.
Tiếng nói trong điện thoại tiếp tục bị đẩy lên âm sắc cao hơn hẳn, người đang nói chuyện ở đầu giây bên kia ắt hẳn phải rất rất tức giận rồi.
- Con đã nói là không thích cơ mà. Con sẽ tự tìm người yêu cho mình, mẹ sợ con ế hay sao thế hả? Con trai gì mà lại đi tên là Nguyên, nghe vừa yếu đuối vừa lại chẳng có tí năng động nào. Thôi mẹ để yên cho con thưởng thức quê hương đã xem nào.
Láng váng tiếng quát dội lại "mẹ sẽ về cho mày xem", Nhu chẳng quan tâm, phải kiếm cái gì bỏ bụng đã.
..................
Trang gập mạnh điện thoại lại, phát điên với con nhóc này mất, con gái con đứa gì mà cãi mẹ cham chảm, vừa làm cho cái visa là chạy tót về nước đi chơi, bực bội thật. "Tưởng mẹ không tìm ra mày sao?" Trang lẩm bẩm.
- Anh Phong, anh đặt vé cho em, chiều nay em về Việt Nam.
- Sao em đi gấp thế? - tiếng Phong vọng từ phòng làm việc ra.
- Em không thể chịu thua con nhóc tì ấy được.
- Hai mẹ con em cứ như thời kì chiến tranh ấy - Phong cười, hai mẹ con đều trẻ con khiến anh thường xuyên phải đứng ra làm hòa giải mà vẫn không khác được chút nào.
- Mặc kệ, đặt vé cho em. Em phải đi. Nó lại nghĩ trứng khôn hơn vịt cơ đấy.... mà tiện thể cũng về thăm Vy với Tùng luôn, từ hồi thằng Nguyên còn bé tí đến nay vợ chồng mình có về được đâu. Hay chiều nay anh cũng về luôn cùng em đi.
- Để anh xem đã...
- À, hay rủ cả Thanh Thanh với Dương nha, hai nhà mình đi 1 chuyến cho nhỏ Vy bất ngờ ngất xỉu luôn.
- Cũng hay đó.
- - - - -
Nguyên vừa đi khuất, Vy ngạc nhiên khi thấy chiếc xe con đỗ ngay trước cửa nhà, 4 người bước xuống, tay xách nách mang lủng củng đồ đạc chuẩn bị bước vào nhà........... trái tim cô lạc mất một nhịp...... không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình....
Cho đến khi 4 người vào hẳn trong nhà.... Tiếng nói lanh lảnh của Trang cất lên Vy mới bắt đầu định thần lại.
- Tao về chơi với mày mà mày không mừng à?
Nước mắt ứa ra, Vy lao đến, dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Trang:
- Mày là đồ tồi.... đồ tồi.... bây giờ mới thèm về thăm tao.... Mọi người đều là đồ tồi.... mà.
4 người cười xòa, Trang cốc nhẹ lên đầu Vy
- Mày ngốc à, sao lại khóc, không lấy nước ra mời khách à?
- Nước á? Không cho, mọi người bị phạt, phải ngồi đây nói chuyện đến lúc nẻ môi ra mới được uống nước.
- Hóa ra mày ác thế.... Hic hic... biết mày ác thế này tao đã chẳng vược muôn ngàn dặm xa để về thế này - Trang làm điệu bộ đau khổ, mọi người cười vang....
- -
- Vậy hóa ra con bé Nhu tự bỏ về đây 1 mình à? - Tùng về vừa kịp nghe câu chuyện của Trang, anh vòng tay ôm eo Vy, nhìn Trang và Phong chờ đợi câu trả lời.
- Nó bướng không thể chịu đựng được - Trang than thở - tao nói nó đi xem mặt mấy lần mà nó không chịu, 22 tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu.
- Mày nhắm được cháu trai nào tốt rồi mà bắt con bé?
- Trang nhắm Nguyên nhà em đấy Vy ạ - Phong chen vào, anh khẽ cười.
- Ối, thế thì quá tuyệt rồi, Nguyên nhà em thì nhất quả đất ấy chứ.
- Ha ha, biết rồi, thế tao mới muốn chúng nó thành đôi.
- Mày đừng ép buộc, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên thôi, trái đất tròn mà - Vy nhìn Tùng, khẽ nháy mắt.
- - - - -
Nguyên vừa vào nhà đã ngạc nhiên bởi tiếng cười nói rộn ràng bên trong, thấy cậu, mọi người đều ngước lên nhìn..... có lẽ họ đều là bạn của bố mẹ, hình như anh đã từng gặp.....sao kí ức nhạt nhòa và mơ hồ đến vậy?.... Lễ phép chào hỏi, anh định lỉnh đi, nhưng bị 1 cô giữ tay lại, cô ấy có mái tóc vàng, lượn sóng, khuôn mặt tuy đã có tuổi nhưng vẫn ánh lên sự mạnh mẽ và quyết đoán.... Cô nhìn anh, cười nhẹ:
- Con lớn thật đấy, có muốn làm con rể cô không? - giọng nói của cô nửa đùa nửa thật khiến Nguyên bối rối.
- Dạ, con rất muốn ạ - cuối cùng anh cũng đành trả lời cho qua chuyện.
- Đấy Vy nhé, nó đồng ý rồi đấy, mai cưới luôn nhé? - cô ấy quay sang nhìn mẹ anh giọng nói rất nghiêm túc.
- Cái... cái gì ạ?? - anh sửng sốt - thật... ấy ạ?
- Ha ha ha, thằng bé dễ thương quá đi - cô xoa đầu anh, cười sảng khoái....
- - - - - - - -
Nhu đọc thật kĩ lại mẩu giấy ghi địa chỉ đã ngả vàng, một vài chữ hơi nhòa làm cô đã hỏi nhầm đến 4 nhà rồi, nốt nhà này thôi, không phải nữa thì ngủ lều cũng được....
Tiếng chuông cửa vang lên, một người phụ nữ nhỏ nhắn chạy ra mở cửa, cô nhìn Nhu, ánh mắt hiền dịu, dường như Nhu rất quen thuộc với ánh mắt ấy... đúng là cô ấy rồi...
Nhu vui mừng chưa kịp thốt nên lời cô ấy bỗng ôm chầm lấy Nhu:
- Nhu, con lớn thế này rồi cơ đấy, vào nhà đi con.
- Sao... sao cô biết con là Nhu? - Nhu ngạc nhiên
- Người già nhớ mặt người rất tốt mà con - cô mỉm cười.
Nhu cũng cười theo, cô ấy đâu có già chút nào đâu.
- Cô này, con định ở Việt Nam một thời gian, con ở nhà cô có được không?
- Thế thì tốt quá, cô lúc nào cũng mong có đứa con gái như con mà chẳng được...
- - - - - - - -
Nguyên nhìn lên trần nhà, đôi môi anh khẽ nở một nụ cười, cô bé ấy, hay thật đấy.... chỉ là cái kem thôi, thế mà cũng nhẫn tâm đạp anh rồi quay ngoắt đi. Mạnh mẽ như thế đúng là anh mới gặp lần đầu tiên..... khuôn mặt cáu kỉnh... mà vẫn dễ thương ghê.... Anh để bàn tay che gần hết mắt mường tượng lại mọi việc.... dưới nhà lại có tiếng ồn ào... cô Trang vừa bảo là ra ngoài cơ mà? Sao về nhanh vậy nhỉ?
Đứng dậy, anh đi chầm chậm xuống dưới nhà...
- - - - - - - -
Con bé dễ thương quá, tóc buộc cao, da trắng, và đặc biệt là nụ cười rất thoải mái của nó.... Vy bất chợt cũng bị cuốn theo ý tưởng của Trang... nếu hai đứa nó mà thành đôi thì tuyệt lắm đây....
Nguyên chầm chậm đi từ trên gác xuống, nó vẫn chưa nhìn thấy vị khách mới thì phải, nhưng con bé Nhu, nó đang ăn hoa quả bỗng dưng tròn to mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên...... rồi nó đứng bật dậy.... chỉ thẳng tay vào thằng bé đang nhẩn nha uống cốc nước khiến Vy cũng ngạc nhiên không kém, rồi con bé gào lên:
- Tên cướp kem kia, anh muốn chết hay sao mà dám xuất hiện trước mặt tôi lần nữa hả?
Sau một phút định thần, Nguyên làm bộ mặt... "quyến rũ"
- À, nhưng đây là nhà anh mà em.
......... Vy khẽ cười, một ngày nào đó, cô mong sẽ được nghe Nguyên hỏi Nhu....... "Em có tin vào định mệnh không?...
Hết.