Con bé hí hửng lao vào tiệm kem ưa thích, cùng với nụ cười hết cỡ nó nói thật to:
-Cô ơi cho con 1 dâu và một sôcôla đi cô...
Cô bán hàng chưa kịp phản ứng gì thì người đứng trước nó bất chợt quay lại, sau khi nhìn nó, hắn nói với giọng như cố tình trêu tức:
-Bé à, xem ra đây là cây kem dâu cuối cùng rồi. Có muốn anh nhường lại cho không?
Hừ, bực bội, nó giương mắt ếch lên liếc (lườm) hắn ta rồi nhìn(nuối tiếc) cây kem dâu trên tay hắn sau đó quay ngoắt sang cô bán hàng
-Cô ơi, vậy cho con 2 sôcôla đi cô.
Mặc kệ tên kia đứng đó, nó cầm kem đi thẳng, hỉ hả vô cùng trước vẻ mặt quê độ của hắn ta.
-----------
Tên tôi là Hà Nhật Vy năm nay 17 tuổi. Tôi rất yêu cái tên của mình, nó do papa yêu quý của tôi đặt cho mà theo ông nhật nghĩa là mặt trời, vy có nghĩa là nhỏ bé, nhật vy nghĩa là mặt trời bé con. Hôm nay, con bạn yêu quý của tôi nổi hứng bất ngờ, nó đưa tôi đi chơi khắp nơi, trong khi cả hai đứa đang rất hỉ hả vì sắp được ăn kem thì..... một tên vô lại đã trắng trợn cướp mất cây kem dâu cuối cùng lại còn dám ngang nhiên trêu ngươi tôi nữa, dù đã trả thù bằng cách cho hắn quê độ nhưng tôi vẫn ấm ức vô cùng, cầm 2 cây kem, tôi vùng vằng đi ra khỏi cửa hàng. Nhìn khuôn mặt bí xị của tôi, Thảo Trang-con bạn yêu quý của tôi- làm bộ mặt khó hiểu
-Sao mày, đứa nào dành kem của mày à???- Thật không hổ danh là bạn thân bao nhiêu năm nay.
-Vừa rồi có cái thằng điên trong hàng kem mua mất cái kem dâu cuối cùng của tao xong nó còn cố tình trêu ngươi tao nữa, làm tao phải mua sôcôla này, tức không chịu được.
-Rồi mày để nó yên như thế rồi ấm ức đi ra ngoài này??
-Ờ thì... lúc đấy nó hỏi đểu tao là "bé có thích anh nhường kem cho không nài", mày nghe có bực không? Thế là tao bơ luôn, cho lão ta tha hồ quê. Con trai gì mà lại đi thích kem dâu cơ chứ, kem dâu vừa màu hồng vừa chua toàn những đặc điểm mà con trai đâu có thích .Cái thằng đó đúng là chẳng phải con trai.
Khuôn mặt Thảo Trang thoáng chút gì đó suy nghĩ nhưng nó nhanh chóng trở lại bình thường:
-Cho đáng đời, nhưng mày không định để thằng gàn dở ấy phá hỏng buổi chiều vui vẻ này đấy chứ?
-Dĩ nhiên không rồi. Hì hì
-Thế thì vui lên nào, vì chúng ta sắp đến..... Rose!!!!
Sau khi hét lên sung sướng tôi nhanh chóng loại tên điên kia ra khỏi đầu và tót lên xe con bạn.
Rose là tên hàng quần áo mà cả hai đứa tôi đều cực kì, cực kì thích. Gian hàng rộng mênh mông, phụ kiện đầy đủ, giá cả hợp lí, các chị nhân viên thì vui tính và nhiệt tình không chịu nổi, nhưng vì ở khuất trong một dãy nhà cách khá xa khu trung tâm nên Rose cũng không nổi tiếng lắm. Tôi vẫn chưa biết vì lí do gì cả ngày nay con bạn quý của tôi đưa tôi đi khắp nơi chơi bời ăn uống, giờ lại tha lôi tôi lên Rose thì nó đột nhiên nói:
-Mày chọn đi, tùy thích, tao mua cho.
Dường như nhìn bộ dạng ngạc nhiên của tôi lúc đó đáng sợ lắm, nó đành phân trần:
-Không sao đâu, ông già nhà tao về, đưa tiền bắt tao đi mua quần áo mới, tao có lộc thì mày cũng không tránh được.^^- bố mẹ con bé li dị từ khi nó còn nhỏ, mẹ nó bỏ con lại cho bố nó đi theo tình yêu của cuộc đời bà : nhiếp ảnh. Năm nó 10 tuổi, bố nó sang Mỹ sống và làm việc nhưng nó nhất quyết không chịu theo. Kết quả là nó sống một mình tại Việt Nam cùng vú nuôi, thi thoảng bố nó lại bay về xem xét tình hình, mỗi lần như thế ông lại đưa nó rất nhiều tiền- Hay mày không thích như thế này???- Nó xị mặt- Chỉ một bộ thôi mà, tao biết không phải mày không mua nổi nhưng để tao tặng mày một bộ, nhé?.
Trong giọng nó có chút gì đó buồn phiền vô cùng, bất chợt tôi cảm thấy như đây sẽ là lần đi chơi cuối cùng của hai đứa vậy. Từ khi hai đứa chơi với nhau đến nay, chẳng có lần nào đi chơi mà nó lại như thế cả, nhưng tôi biết tôi không nên hỏi, cũng không cần hỏi, nó tự biết lúc nào tôi nên được nghe, lúc này tôi chỉ cần ở bên nó là đủ. Tôi bối rối đáp:
-Uhm.... nhưng chỉ một bộ thôi nhé
Nghe thấy thế, nó hí hửng hẳn lên, lôi xềnh xệch tôi không thương tiếc, bắt tôi thử hết bộ này đến bộ khác. Nhưng phải công nhận mọi muộn phiền của con gái đều có thể giải quyết bằng cách shopping. Khi tôi đang hí hửng với đống quần áo vừa mua được, nó dừng lại trước một hàng trà sữa ven đường:
-Tao có chuyện muốn nói với mày, vào đây nhé.
Đợi hai đứa ngồi yên, nó nhìn tôi, ngập ngừng nói
-Mày ạ, bố tao về lần này không phải chỉ để thăm tao như những lần khác.... bố tao về vì... vì... vì....
-Làm sao mà mày cứ ngập ngừng vậy, bố mày về rốt cuộc là vì chuyện gì??- tôi lo sợ hỏi- ....Không lẽ.. bố mày muốn mày sang Mỹ cùng ông??
-Ừ, nhưng không chỉ thế, ông muốn tao đi.....coi mắt.
-CÁI GÌ???- Tôi gào lên
-Mày nói nhỏ thôi, người ta nhìn kìa.
Biết mình lỡ lời, tôi bèn nhỏ tiếng lại
-Bố mày bị làm sao vậy?? Mày mới có 17 tuổi thôi mà, coi mắt cái quái gì chứ. Việc ông muốn mày sang Mỹ cho bố con được gần nhau tao còn có thể hiểu, chứ bắt mày lấy chồng thì thật không thể hiểu nổi bố mày.
-Bố tao nói tao chắc chắn sẽ thích người đó.
-Gã ta đang ở Mỹ, và ông muốn mày sang Mỹ để coi mắt????
-Không, anh ta đang về Việt Nam mở thêm chi nhánh cho công ty nên sẽ ở đây chừng 5 tháng, bố tao muốn tao coi mắt, làm quen, rồi sang Mỹ "xây đắp quan hệ".
-Ôi trời ơi, tao thật không hiểu nổi nữa. Mà mày cũng không phản đối ư???
-Tao cũng muốn lắm nhưng ông dường như rất hi vọng, rất tin tưởng, rất mong chờ việc này, đến nỗi tao không dám từ chối nữa. Nhưng bây giờ tao biết là tao sai thật rồi, tao không muốn sang Mỹ cùng bố tao từ trước đây vì một người giờ đây cũng chỉ vì người đó và mày.
-Anh Phong?
Nó gật đầu
-Tao yêu anh ấy, yêu rất nhiều, làm sao tao có thể lấy một người lạ mặt trong khi tao vẫn yêu một người suốt 7 năm nay? Trước đây tao nghĩ tao đã quên anh ấy rồi nhưng hôm qua anh ấy về rồi mày ạ, vừa nhìn thấy anh ấy tao đã biết quyết định của tao là sai lầm rồi.
Anh Phong là hàng xóm của Thảo Trang, 10 tuổi nó đã yêu anh ấy, năm nó 14 tuổi(tức là lúc anh Phong 17 tuổi) anh theo gia đình phải định cư vào trong Nam, ngày chia tay, anh nắm chặt tay nó, nó khóc sướt mướt cố nói với theo khi chiếc xe lăn bánh: "Em sẽ chờ anh".
-Suốt 3 năm. Không một tin nhắn, không một lần gặp mặt, không một câu thăm hỏi. Tao đã có lúc nản, có lúc quên mất nhưng tao đã chờ được anh ấy trở về rồi. Tao đã hi vọng biết bao nhiêu khi anh ấy quay lại anh ấy sẽ ngỏ lời với tao hoặc ít nhất anh ấy cũng bắt đầu chấp nhận tình cảm của tao, nhưng lần này anh ấy về, tao chẳng hiểu vì sao, anh ấy không vồn vã ôm chầm lấy tao, cũng không ngỡ ngàng, không vui vẻ, không hạnh phúc hoặc bất cứ trạng thái cảm xúc nào mà tao từng nghĩ. Anh ấy lạnh nhạt với tao mày ạ.
-Có thể theo thời gian, con người ta thay đổi chăng??
-Vẫn biết là như thế nhưng tao vẫn yêu anh ấy, tao tin có lẽ đó chỉ là sự hiểu nhầm nào đó thôi.
-Vậy vụ kia mày định như thế nào đây?? Mà bao giờ thì xem mắt?
-Chắc là ngày mai mày ạ.
-CÁI GÌ??? NGÀY MAI Á.
-Ừ, nhưng mày đừng hét lên như thế.
-Thế mày tính sao??
-Chắc tao sẽ không đến đâu.
-Mày đã đồng ý với papa mày rồi, giờ lại không đến như thế, có quá đáng quá không?
-Mày đến hộ tao nhé.
Câu nói của nó tí nữa làm tôi phát sặc
-MÀY BỊ ĐIÊN À,CÁI CON NÀY.
Đến lần này không đợi con bạn tôi nhắc nhở, tôi cũng tự cảm thấy ánh mắt của rất nhiều người đang tò mò nhìn hai chúng tôi và cả ánh mắt khó chịu của nhân viên nữa, tôi đành hạ giọng.
-Mày nghĩ cái quái gì vậy, tao làm sao đi coi mắt hộ mày được.
-Tao có bảo mày đi coi mắt hộ tao đâu, chỉ là tao tò mò xem cái người "rất hợp với con" như bố tao nói trông như thế nào thôi mà. Mày đi trinh sát nhé.
Đúng ra tôi thấy việc này rất kì cục nhưng trong lòng sẵn chút tò mò cộng với việc bị kích thích bởi ý tưởng đó là chồng tương lai của bạn mình. Sau khi yên lặng suy tính rất lâu, tôi đành gật đầu trước khuôn mặt đang tươi như hoa của con bạn yêu dấu
-Ôi tao yêu mày nhất.
-Thế nhưng bố mày mà biết thì chết cả chùm mất.
-Bố tao không biết đâu, ông đi Mỹ rồi hehehe....
Đang say giấc nồng, nó bị đánh thức một cách nhẫn tâm bởi con bạn thân với tiếng hét chói tai:
-MÀY CÓ DẬY NGAY KHÔNG THÌ BẢO.
-Nếu.... oáp... không thì... oáp... sao- Nó uể oải đáp
-THÌ TAO GIẾT...- Con bé vẫn chưa dừng việc hét ầm ĩ và đột ngột lao vào cù nó, nó cười đến chảy nước mắt, đạp tung chăn tung gối vậy mà tới tận lúc nó suýt đạp vỡ luôn em Mac đang lăn lóc trên giường Thảo Trang mới chịu tha.
-Ày ác inh ủng uôn, iết ao ó áu uồn à ày òn ế à (mày ác kinh khủng luôn ,biết tao có máu buồn mà mày còn thế à)- Nó nói trong khi vẫn cố ngậm cái bàn chải đánh răng.
-Hư, không thế sao gọi được mày.
-Nhưng mày đến nhà tao sớm thế làm gì?
-Thì chuẩn bị cho mày đi hẹn hò.
-Hẹn hò cái quỷ gì, mày hâm à.
-À, tao quên, đi trinh sát chứ.
-Đi trinh sát thì cần gì chuẩn bị, tao chỉ ngồi thu lu một góc nhìn trộm thôi mà.
-Ấy, bậy nào, công việc của mày cao quý hơn thế nhiều. Nên mày cần phải make up một chút.
-Hâm, make up làm cái gì, tao đi xem hộ mắt chứ có đi xem mắt thật đâu mà.
-Không phải, ý tao, mày cần make up vì 2 lí do. Lí do thứ nhất để lỡ hắn có phát hiện mày đang nhìn hắn, hắn ta cũng sẽ để yên cho mày nhìn vì được 1 cô gái xinh đẹp chú ý ai chả thích. Mà nếu hắn ta không thích làm ra vẻ này kia thì hắn ta ắt hẳn là đồ máu lạnh, tao sẽ có cớ để từ chối với papa tao. Lí do thứ 2,nếu hắn bị sắc đẹp của mày làm cho điêu đứng, mà bỏ qua việc chờ đợi tao để tiến đến làm quen với mày thì... hừ.. bố tao sẽ không bao giờ bắt tao lấy hắn ta nữa đâu. Hehe
Sau khi thuyết giảng một hồi, con bé sung sướng bắt đầu công việc của mình, về phần nó chẳng có lí do gì để phản đối nên đành ngồi im
8.30 Quán Góc phố vẫn mang đến cảm giác yên bình, thoải mái như tất cả những lần nó từng đến đây, ngồi im lặng trong một góc khuất nó vờ như lơ đãng nhìn về phía cửa nhưng trong lòng thì hồi hộp vô cùng. Vì là chủ nhật nên quán khá đông người ra vào nó cố căng đôi mắt cận của mình ra để nhìn nhưng vẫn chưa nhận thấy bóng người nào như trong mô tả.
Chị phục vụ bê cho nó ly kem dâu vẫn đang phả ra những bụi khói nhỏ li ti, kem thật hay nhìn như ấm nóng mà lại rất lạnh. Đỡ lấy ly kem yêu thích nó mỉm cười rạng rỡ xúc những miếng thật to. Ly kem vơi mất một nửa nó mới nhận ra mình đã quên mất nhiệm vụ, nhanh chóng đảo mắt xung quanh quán. Góc Phố lúc này đã gần hết sạch bàn trống, bất chợt ánh mắt nó bị thu hút về phía người con trai đang ngồi ở dãy bàn đối diện, anh ta mặc áo phông trắng có in những chữ ánh vàng, áo vest đen khoác ngoài, quần jean và một đôi giày lười đúng như những gì có trong miêu tả. Nó kín đáo liếc, mặt anh ta rất đẹp, mũi cao, da trắng, nhìn có vẻ rất tây, khuôn mặt vuông vức nhưng không quá to. Nhìn chung là rất ổn, nhưng hình như nhìn anh ta rất quen, có vẻ như nó đã gặp ở đâu rồi. Những nét lờ mờ trong kí ức nó được khẳng định chắc chắn khi nó nhìn thấy li KEM DÂU trên bàn hắn ta. Vâng, là hắn, chính hắn, kẻ đã cướp kem của nó, trêu ngươi nó,phá hỏng tâm trạng của nó, thế mà còn đòi nó cho cưới Thảo Trang ư(thật ra mà nói thì việc này không phụ thuộc vào nó). Sau khi nhận ra hắn ta, nó quay ngoắt mặt đi bắt đầu lầm rầm chửi rủa:
-Tên chết toi, chết bầm chết dẫm, chết bờ chết bụi..
-Em đang chửi anh vì anh không nhận ra em ngay đấy à.
-Á.
Nó nhảy dựng lên vì giật mình, ôi mẹ ơi, trong lúc nó đang cúi mặt chửi hắn tả tơi chẳng biết hắn đã bò sang bàn nó ngồi từ lúc nào.
-Em ngồi đi, đừng hét thế người ta tưởng anh mang bệnh truyền nhiễm thì tội anh.
-Sao anh lại sang đây? Về bàn của anh đi, tôi quen biết gì anh-Nó đốp lại
-A, đúng rồi, em là cô bé ở hàng kem hôm trước đúng không, thảo nào anh cứ thấy quen tại hôm nay em make up nên anh không nhận ra đấy. Hì em vẫn giận anh vì cây kem hả?
-Kem kiếc gì, anh về bàn anh đi, tôi đã bảo tôi không quen anh mà.
-Thôi mà, nếu em vẫn giận thì hôm nay anh bù cho em nhé, mà hôm ấy anh đã định nhường cho em thật mà,chỉ muốn trêu em tí thôi, dù gì em cũng là vợ sắp cưới của anh, chẳng nhẽ em định giận anh cả đời vì 1 cây kem à?
-Đồ điên, anh không đi thì tôi đi.
Nói rồi nó vùng vằng bỏ đi. Để lại một người ngồi đó với nụ cười kì lạ trên môi.
Tôi điên lên mất,chẳng hiểu hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy,chắc tôi bị sao quả tạ chiếu thủng đầu rồi.Người mà con bạn yêu của tôi sắp(mong là không) phải cưới,người mà nó nhờ tôi đi xem (hộ) mặt,người mà ban đầu tôi đã định nhận xét là rất ổn và mang về cho con ban chút niềm tin vào con mắt nhìn người của papa nó,hóa ra lại là tên-cướp-kem,tên biến thái,tên dại gái đó.
Đã thế lúc nghe tôi thuật lại câu chuyện xong Thảo Trang ngồi cười như chưa bao giờ được cười,mà cái điệu cười của nó ngứa mắt đến nỗi nếu nó không dừng lại kịp chắc nó đã bị tôi ăn thịt mất.Nhưng điếc không sợ súng,đến cuối nó vẫn phán cho câu xanh rờn:
-Mày với lão ấy đúng là có duyên nhỉ,à không phải gọi là định mệnh mới đúng chứ.
Hậu quả của câu nói ấy là nó bị tôi giận cho tơi bời và phải nỉ non hàng tiếng.Ôi mẹ ơi định mệnh mà là như thế khác nào bắt tôi chết quách cho xong.
------------------------------------------
Đang yên bình ngồi nghe nhạc tôi bị con bạn dở hơi giật phăng cái tai phone một cách bạo lực,nó hét lên
-Mày vẫn bình yên thế sao,lớn chuyện rồi.
-Ơ con này,mày hay nhở,chuyện lớn là chuyện gì,làm sao mà tao biết được mà quát tao.
-Hôm qua bố tao gọi về..
-Á,bố mày phát hiện ra hết rồi à?
-Hừ,thế còn đỡ,đằng này ông gọi về giọng vui vẻ vô cùng,kể với tao là thằng kia gọi cho bố tao,nói là đã gặp tao rồi và nó RẤT THÍCH.
Tôi cảm thấy chao đảo,những từ ngữ ấy cứ bay vòng vòng quanh đầu, dường như có thể nhìn thấy rõ viễn cảnh cuộc sống yên bình của tôi từ giây phút này trở đi đang dần vỡ lụn vụn như những mảnh thủy tinh của chiếc ly rơi từ tầng 5 xuống.Tôi lắp bắp
-Rồi..rồi sao?
-Nó bảo bây giờ có lẽ tao chưa thích nó nhưng nó nhất định sẽ làm cho tao thích nó.Ý tức là mày đấy mày hiểu không,hả?
-Thế sao mày không giải thích với bố mày?Cứ nói tất luôn đi có phải nhanh không.
-Mày hâm à,tao không có sở thích chọc tức bố tao đâu.
-Vậy mày định tính sao?
-Còn tính sao nữa,đâm lao thì phải theo lao thôi.
-Cái gì,theo lao là làm sao?-tôi run sợ hỏi.
-Bốn tháng nữa bố tao mới về,trong vòng bốn tháng này mày có nhiệm vụ phải giả vờ làm tao và cho cái thằng ấy ghét mày đến nỗi phải điện cho bố tao để hủy hôn thì thôi.
-MÀY ĐIÊN RỒI.TAO KHÔNG LÀM.
-Hừ,không mày thì ai?Mày đừng phủi tay như mày không có lỗi thế chứ.Tao chỉ nhờ mày đi trinh sát,nào ngờ mày làm hắn nhầm luôn mày là tao để dẫn đến cơ sự này.
-Tao mặc kệ mày.
Thấy đe dọa quát nạt không làm gì được tôi,nó bèn dở giọng sầu thảm:
-Chẳng nhẽ mày định bắt tao phải lấy cái thằng dở hơi ấy hay sao.Tình bạn suốt 5 năm nay không đủ để mày động lòng trắc ẩn mà giúp đỡ tao khi tao gặp khó khăn hay sao?
Tôi bắt đầu xiêu xiêu,nó lại bồi thêm:
-Chỉ bốn tháng thôi mà,mà chẳng đến bốn tháng đâu,làm người ta yêu mình thì mới khó chứ làm người ta ghét mình thì khó gì.Mày nhéeeeeee............
Nó kéo dài giọng ra làm tôi phát sợ đến nỗi gật đầu lúc nào không hay.Nhưng tôi đâu biết cái gật đầu đó sẽ làm cuộc đời nhỏ bé của tôi thay đổi hoàn toàn....
Trước khi ra về con bạn còn nhồi nhét vào đầu nó cái kế hoạch tỉ mỉ và tường tận về chiến dịch làm người ta ghét nó nhưng theo một cách hóa học mà nói những điều con bạn nó vừa nhét lấy nhét để vào tai nó giờ đã khuếch tán ra chừng vài chục dặm không để lại chút dấu vết nào.Nó ngồi thẫn thờ nghĩ ngợi lan man,nó mới có 17 tuổi,chưa bao giờ yêu ai,mà cũng chưa có dự định yêu ai.Vậy mà đùng một cái nó phải lôi con bạn nó ra khỏi một vụ kết hôn kì quặc và làm cho một người mà nó chẳng ưa chút nào phải ghét nó nữa.Thật là....hức hức hức.........
Bất chợt,nó nhớ lại câu nói của hắn ta với bố Thảo Trang,hắn ta thích nó,trong lòng nó có điều gì nhen nhói,dù nói thế nào,việc được người khác thích cũng mang đến niềm vui nhẹ nhàng.Nhưng rồi nó lại nhớ đến vẻ mặt của hắn khi hắn ta chọc tức nó bằng cách huơ huơ cây kem dâu.Nó hiểu rồi,hiểu rất rõ ràng hắn ta là kiểu người nào,hắn ta là kiểu công tử con nhà giàu ,có chút bề ngoài nên trăng hoa ong bướm,chỉ trừ đàn ông,cụ gì và bà lão còn phàm là con gái trên đời hắn ta đều thích hết,chứ làm gì có loại người nào mà mới gặp mặt từng ấy lần,nói chuyện từng ấy câu đã thích nọ thích kia.Lại còn khẳng định sẽ làm cho nó thích hắn ta nữa,hừ chắc trước nay hắn ta rất dễ dàng có được tình cảm của những đứa con gái khác,cũng phải thôi,hắn ta rất đẹp trai mà.Nếu đã thế,hắn gặp phải đối thủ rồi,nó sẽ làm cho hắn nhận ra trên đời này vỏ quýt dày thì sẽ có móng tay nhọn.Hahhaa nghĩ thế nó bỗng thấy trước mắt tương lai thật rạng rỡ và quyết tâm ngập tràn trong lòng.
Đang trong giây phút ngộ ra chân lí,nó bị kéo về thực tại bởi tiếng hôn chùn chụt phát ra từ điện thoại,giật mình nó nhận ra đã đến giờ đi làm rồi.
Dĩ nhiên nó chưa đủ tuổi làm thêm nhưng nhờ một chút mẹo nhỏ nó đã xin làm bưng bê trong một quán cafe,quán không quá rộng nhưng mang đậm những nét yên bình cổ điển,khách đến đây rất thường đến một mình vì không gian tĩnh lặng rất hợp để suy ngẫm.Nó đi làm không vì gia đình thiếu thốn mà chỉ vì muốn kiếm thêm chút ít cho bản thân,và vì nó rất yêu quán Lặng,dù tâm trạng bất ổn đến đâu chỉ cần bước đến Lặng nó đều cảm thấy rất nhẹ nhõm.Có lẽ vì vậy nó ít khi bị stress do công việc tại đây.
Hôm nay quán có vẻ vắng hơn bình thường,nó nhanh chóng thay đồ nở nụ cười thật tươi,bước đến bàn của vị khách mới vào:
-Quý khách cần dùng gì ạ?
Vị khách không ngẩng mặt lên,có vẻ người đó đang cần suy ngẫm điều gì khổ sở lắm,hai tay anh ta vò đầu,chán nhíu lại,anh ta đáp khẽ:
-Tùy cô.
Một thoáng ngạc nhiên,nó đứng đờ người ra chẳng biết làm gì,thật là một vị khách kì lạ.Muốn gọi hắn ta,muốn hạnh họe lại,thật ra nó nghĩ nó hoàn toàn có quyền làm thế nhưng chẳng hiểu sao nó lại lặng lẽ rời đi,có thể vì nó đã biết vị khách này cần gì.
Đặt ly kem dâu lên bàn,nó nhẹ nhàng rời đi,trước khi hắn ta kịp ngẩng đầu lên.Nó đã nhìn thấy nhiều vị khách,trong nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau nhưng nó chưa từng được chứng kiến một người đàn ông nào trong lúc suy sụp đến thế.Có điều gì đó nhen nhói trong lòng nó,là thương cảm?Là đồng cảm? Nó cũng không rõ nữa.Khách đến lặng mỗi lúc một đông cuốn nó theo luồng công việc nhộn nhịp.
Chuẩn bị ra về,nó bị níu lại bởi tiếng gọi lanh lảnh của chị Hạnh-chị quản lí ở đây:
- Vy ơi,lúc nãy có vị khách đã ngồi đợi để gặp em rất lâu đấy,nhưng hình như anh ta có việc đột xuất nên đã rời đi rồi,anh ta nhờ chị đưa cho em tờ giấy này mà chị quên mất may là em chưa về hì.
- Em cảm ơn-nó mỉm cười.
Trong tờ giấy chỉ có một dòng chữ "cảm ơn em",con người này thật lạ lùng.Nó đạp xe về nhà,dường như mọi thứ hôm nay đều có phần dễ chịu.
-----------
Đang lơ mơ ngủ,chuông điện thoại của nó bỗng réo ầm lên bài I Like To Move It.Nó uể ỏai nhìn đồng hồ 11:45 p.m giờ này mà còn không cho nó ngủ chỉ có thể là một người:
-Aaaaa......lôôôôôôôô.
-Khiếp,làm gì mà mày đợt cái giọng ra như oan hồn vậy,gớm chết đi được.Mày không đoán được tối này đã có chuyện gì xảy ra đâu.TAO VỪA ĐI CHƠI VỚI ANH PHONG ĐẤY.
Có lẽ cũng không quá đáng mà nói rằng âm lượng giọng nói phấn khích cực độ của con bé đủ để giết chết cả một con voi.Nên dù đã để cái ống nghe cách xa tầm với nó vẫn cảm thấy váng cả đầu.
-Ừ,thế à.-Nó vừa đáp mà nước mắt đã chảy dài vì buồn ngủ
- Mày biết không hôm này anh ấy đã TỎ TÌNH VỚI TAO.Hồi trước anh ấy không nói chuyện với tao,lạnh nhạt với tao vì hôm anh ấy về anh ấy nhìn thấy Nam đèo tao,thấy 2 đứa có vẻ thân,anh ấy tưởng tao yêu người khác mà quên anh ấy mất rồi...Ngày mai.....cuộc hẹn....
Tiếng Thảo Trang bé dần,bé dần rồi chìm sâu vào giấc ngủ cùng nó.