Buổi sáng, căn phòng ngập ánh nắng làm San thức giấc. Cô cảm thấy đau đầu vì đi dưới mưa lạnh tối qua. Buổi sớm, nhìn mọi thứ xung quanh có vẻ như cảnh vật chẳng có dấu vết nào của cơn mưa hôm qua. Nắng chan hòa và bừng sáng mọi ngóc ngách.
San với điện thoại, nhắn tin cho Rượu Vang. "Chắc giờ này Rượu Vang đang bận rộn với hàng tá công việc" -San đoán thế.
Cô bò khỏi giường tìm một cái gì trong tủ lạnh để ăn. Bụng San bắt đầu có cảm giác đói.
Ăn xong, San đi lấy bộ quần áo tối qua ướt sũng trong nhà tắm để giặt.
Xong xuôi, San vào bật máy check mail, toàn những thư spam và một loạt thư được gửi đến từ Facebook, hệ quả của trình độ chém gió tài tình của lũ bạn rỗi rãi và thích thể hiện mình.
Thấy nick yahoo của Lâm bật sáng, tim San lại run bắn lên. Cô chẳng dám buzz bởi anh để chế độ busy. San ít khi dám buzz cho Lâm trừ khi có việc nhưng cô luôn quan tâm nick yahoo của Lâm có sáng hay không hoặc đang để status thế nào.
Cô lên giường nằm, bật tivi xem có gì hay ho không, chưa nghĩ ra việc gì để làm mặc dù hôm nay cô được nghỉ học. Có mấy đứa bạn thân thì giờ chúng nó đang đi chơi với người yêu nên cô cũng chẳng tiện gọi. Dung giờ này chắc cũng thế, từ ngày có người yêu, nó bỏ bê San quá thể.
Nhìn điện thoại, San vẫn không thấy tin nhắn từ Rượu Vang. Bình thường dù bận đến mấy, anh ta vẫn nhắn tin lại cho cô, chứ không như lúc này. San hơi lo lắng.
Cầm máy, San vội gọi cho Rượu Vang.
- Anh… nghe… đây!
Giọng Rượu Vang lạc đi, khản đặc, suýt nữa thì San không nhận ra. San biết ngay là Rượu Vang đang ốm, nguyên nhân thì chắc chắn do cơn mưa hôm qua rồi!
Tự dưng San thấy mình có lỗi với anh vì hôm qua Rượu Vang đã đi cùng cô một đoạn đường dài dưới mưa. Sau đó anh mới về nhà. Cơn mưa hôm qua xối xả… Có lẽ…
San đến nhà Rượu Vang sau hơn một tiếng gọi điện cho anh. Lòng vòng tìm đường với vài câu hướng dẫn, cuối cùng San cũng đến nơi. Mở cửa, trước mặt San là Rượu Vang mặt ửng đỏ, đầu tóc bù xù, trên người khoác cái khăn run lên vì lạnh và giọng không nói ra thành tiếng. Rượu Vang ra mở cửa rồi quay lại giường nằm bẹp dí bởi anh không thể đứng vững được nữa.
Cô xuống nhà bếp, lục tủ lạnh trống trơn, ngăn bếp gọn gàng những cũng không có giấu hiệu nấu nướng. San lên nhà xem tình hình Rượu Vang thì thấy trán anh nóng ran. Cô lấy khăn ướt rồi đắp cho anh rồi vội vàng đi mua thuốc cảm và đồ ăn.
San lách cách nấu cháo. Cô cũng tranh thủ pha một cốc nước gừng nóng, mật ong, chanh, muối và đường cho Rượu Vang uống, đây là thứ nước mà bà nội vẫn cho San uống mỗi khi bị ốm hay cảm lạnh.
Cháo chín, San ép Rượu Vang ăn gần hết lưng bát tô rồi cho anh uống thuốc. Nhìn bộ dạng Rượu Vang với đôi mắt nhắm nghiền và toàn thân run lên vì lạnh khiến San thấy tội lỗi quá. Cũng chỉ vì cơn mưa tối qua…
San ngồi máy tính của Rượu Vang, rồi vào yahoo, lại nhìn thấy nick của Lâm đang sáng. San trầm ngâm nhìn, vô hồn….
Cứ khoảng 20 phút San lại thay khăn ướt cho Rượu Vang, cơn sốt dần dần cũng đỡ hơn. Thỉnh thoảng Rượu Vang hé mắt nhìn rồi lại nhắm tịt. Rượu Vang nhờ San check hộ mail, trả lời điện thoại hộ anh và gọi điện cho thư kí sắp xếp công việc vì anh không thể đến công ty được. San làm đúng theo những gì Rượu Vang nói, thành thạo như chính công việc của mình.
Chiều, nắng gần tắt hẳn. San hâm nóng lại cháo và bón cho Rượu Vang thêm một bát nữa, rồi pha thêm cho anh một cuốc nước gừng và cho uống thuốc.
San cầm nhiệt độ lấy ra từ người Rượu Vang thấy chỉ còn 37 độ 8, cơn sốt đã giảm và Rượu Vang đã khỏe hơn.
- Em cứ như một bác sỹ thực thụ vậy.
- Em chỉ làm giống như bà vẫn chăm sóc khi em ốm thôi.- Cảm ơn em, cháo em nấu rất ngon và cả cốc nước gừng nữa, nó làm cho anh thấy dễ chịu lắm.
San cười với Rượu Vang và lắng nghe như một sự khen ngợi dành cho cô. Thật tình San cũng chưa chăm người ốm lần nào, cô chỉ cố nhớ lại và làm theo đúng như bà nội vẫn chăm sóc cô mà thôi. Thậm chí khi còn bé San vẫn làm nũng bà để được uống nước gừng với mật ong.
San trách mình vì chính cô là nguyên nhân làm anh bị cảm lạnh. Rượu Vang chỉ cười rồi phân trần bởi anh không muốn cô đi một mình và vì anh cũng… tự nguyện như thế. Ít ra nhìn Rượu Vang bây giờ và những gì anh nói cũng làm cho San đỡ áy náy hơn.
San về nhà khi thấy Rượu Vang đã tự lo cho mình được, anh cũng không quên hẹn một lúc nào đó sẽ đi lang thang với San. Cô cũng hứa mời anh một bữa thật ngon nếu như Rượu Vang khỏi ốm nhanh.
Quán vắng và yên tĩnh. Chỉ có những người thích thưởng thức âm nhạc và trà đạo mới đến đây. Quán này vô tình Hạ và San biết được và thỉnh thoảng vẫn đến đây vừa uống trà vừa nghe đàn. Khách đến quán thường rất lặng lẽ, không khí không quá ồn ào như những quán cà phê dành cho mấy nhóc tuổi teen.
- Mai tao đi mày ạ. Hạ nói rồi nhấp nháp li trà, mắt không nhìn vào San.
- Sao lại nhanh thế chứ?
- Thì cũng đến lúc phải đi rồi, ở lại, chỉ làm cho tao thêm chán nản mà thôi.
- Mày đi rồi, tao sẽ đến đây với ai được nữa.
San buồn rầu nghĩ đến viễn cảnh sẽ không còn bóng dáng Hạ nữa.
- Câu này hình như cũng có người nói với tao tương tự thế này. Hì, thì tìm một ai đấy thay thế cho đến ngày tao trở lại.
San mắt ngân ngấn, cô nhìn Hạ thật lâu, cố lưu giữ hình ảnh đứa bạn thân vào tâm trí. San sợ nếu khi Hạ đi, ai sẽ ngồi đây với mình? Hạ đi, cô sẽ đơn độc lắm. Nhưng San hiểu, chẳng còn lý do gì để Hạ ở lại nơi đau buồn này, nơi mà cứ mỗi con đường, từng hàng cây lại gợi lại cho Hạ những ký ức buồn.
Bản nhạc cất lên, du dương, êm dịu, hòa lẫn với cảm xúc của những người biết trước sẽ chia xa.
“Không còn mùa thu, sao rơi bên thềm, không còn lời ru, quấn quít bên nàng, em đi tiếc gì thu vàng tiếc gì xuân sang”...
- San, ở lại nhớ hãy sống hạnh phúc nhé…
- Mày đừng nói nữa…
- Điều quan trọng nhất tao muốn mày được hạnh phúc, hạnh phúc thật sự với những gì thuộc về mày. Tao có cái này dành cho mày, hãy đưa những gì mày viết cho người này, biết đâu có thể… Mày có thể lựa chọn có hoặc không, tùy thuộc vào quyết định của mày. Đây là điều cuối cùng tao có thể làm được cho mày khi ở đây. Cũng đừng tiễn tao ở sân bay, tao thích ra đi mà không phải ngoái đầu trở lại…
Mắt San nhòe nhoẹt nước. Hạ không muốn tin vào hiện thực này. Cầm cái phong bì Hạ đưa mà San không biết phải nói gì thêm nữa. Hạ cười, nụ cười của Hạ hòa lẫn với những giọt nước mắt long lanh…
“Em đi, tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang…”
Hạ đi rồi, San không ra sân bay tiễn đúng như Hạ muốn. Hạ đi thanh thản, nhẹ nhàng và cũng cô độc. Nhưng nơi này quá nhiều ký ức đau buồn, nơi này cũng chẳng còn ai để Hạ phải luyến tiếc nữa. Gia đình không có, bạn bè chỉ có mình San và tình yêu là những mảnh vụn.
San nhìn lên bầu trời, xanh, cao và rộng quá. Có những áng mây trắng bồng bềnh cuối chân trời, có những đàn chim tung cánh bay vượt gió ngàn. Ký ức về Hạ trôi theo những vệt nắng cuối ngày loang loáng….
***
- San ơi, có phải Hạ đi rồi không? Cô ấy đi đâu, sao cô ấy không nói với anh một câu nào.
- Anh lấy tư cách gì để nói câu ấy, anh đã lấy vợ, có con tốt nhất hãy quan tâm chăm chút đến gia đình của mình. Hãy để cho bạn tôi được yên!
- Anh xin em, cô ấy đi đâu, anh muốn tìm cô ấy.
San cầm cốc nước lạnh, hắt thẳng vào mặt gã trai đang cố gắng van nài cô, gã chính là người mà Hạ đã từng yêu và chính gã đã là tổn thương Hạ. “Choang!” - San dơ chiếc cốc lên không trung rồi thả tự do xuống sàn nhà. Mọi người xung quanh quán cà phê hướng mắt nhìn về phía bàn nơi phát ra âm thanh chói tai ấy.
- Anh chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu của bạn tôi, anh hãy tỉnh lại và nhìn xem anh đã làm gì được cho nó hay chỉ reo rắc những đau khổ. Hãy lau mặt, sau đó về nhà với vợ và con gái yêu của anh coi như không có chuyện gì. Quên người con gái có tên là Hạ đi, hãy coi như nó đã chết rồi. Tình yêu của anh, giờ cũng chỉ giống như chiếc cốc này, nó đã vỡ và không bao giờ có thể nguyên lành.
San nói xong, vứt cho gã một đống giấy ăn và đi thẳng đến quầy thanh toán trả tiền nước và tiền chiếc cốc cô cố tình làm vỡ. Gã trai với khuôn mặt sầu não ngồi lại. Cốc nước lạnh hắt lên mặt và chảy xuống áo thành một vệt loang lổ…
San đi ra khỏi quán cà phê, trời sáng, ánh nắng chan hòa. Ngước nhìn lên bầu trời về phía xa xăm.“Hạ ơi, đây là điều cuối cùng tao làm cho mày… khi mày không còn ở đây !”