Snack's 1967
Đọc truyện

Dường như em đã yêu - Phần 7

San nhận nhiệm vụ mới của hội tình nguyện để cùng với Lâm tổ chức chương trình đấu giá từ thiện cho những em nhỏ bị mắc bệnh tự kỉ. Đây cũng  coi như là lần thử thách đầu tiên đối với San. San miệt mài nghiên cứu, tìm tài liệu trên mạng và học tập kinh nghiệm cho tổ chức sự kiện.

Được biết, nhân sự kiện này bố nuôi của Lâm và cũng là bố của Mai Chi sẽ đến dự. San thấy được tầm quan trọng của công việc mà Lâm giao cho cô và nghĩ đến việc được Lâm tin tưởng, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

San hỏi tại sao Lâm lại chọn San mặc dù cô chưa hề có chút kinh nghiệm nào và anh có thể chọn bất cứ ai đó chứ không phải một người mới như San. Lâm cười thân mật giải thích, bởi anh cần những ý tưởng mới sáng tạo chứ không muốn những kịch bản cũ đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần. Vả lại anh cũng muốn dành cho cô một cơ hội để thể hiện chính mình. “cứ thể hiện hết những gì mà em có, SanSan ạ, đừng ngại ngần” - Lâm ân cần nói với cô.

San thức gần hai đêm để hoàn thành kịch bản chương trình, lên kế hoạch để chương trình có thể chạy tốt mà không vấp phải bất cứ điều gì. Tính toán chi phí để xin kinh phí từ nhà tài trợ. Buổi sáng cô vẫn lên giảng đường đều đặn, chiều chạy đôn đáo cùng Lâm đến đi các cơ quan xinh kinh phí, phân công nhiệm vụ cho những thành viên khác phụ trách âm thanh, ánh sáng, thuê MC, thuê diễn viên rồi đội ngũ phục vụ. Công việc ngập đầu nhưng San thấy vui, Lâm thấy vui thì chắc chắn cô sẽ vui rồi.

Cả tuần liền cùng Lâm chạy ngoài đường và mọi việc đã gần ổn. San đã quen với bận rộn tối mắt, quên cả ăn, thậm chí cả Lâm cũng không nhớ đến ăn uống mà làm việc quên cả mệt mỏi. Lâm khá bận với việc ở bệnh viện, lại thêm vụ chương trình này nữa, buổi tối Lâm còn phải trực ca đêm. San thấy anh vất vả quá, San lo lắng cho anh, nhưng đáp lại anh còn lo lắng cho cô hơn. Từng việc cô làm anh đều cẩn thận check lại rồi góp ý kiến, cũng nhắc nhở cô ăn uống và đừng thức đêm nhiều quá sợ đến lúc bắt đầu chương trình lại không đủ sức nữa. Nhưng San vui lắm, hàng ngày cô được gặp anh, được nói chuyện được nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, được nghe anh gọi hai tiếng “SanSan” đầy trìu mến. Mỗi lần gặp anh, trái tim cô dường như đập loạn xạ nhưng cô đều cố gắng hít thật sâu để giấu đi điều đó.

Buổi chiều chủ nhật, khi San và Lâm đã hoàn thành những công đoạn cuối cùng với buổi tổng duyệt khá thành công. Lâm mời cô đi ăn, quán ăn sang trọng yên tĩnh, mát mẻ và có rất nhiều khách nước ngoài ghé qua. Những món ăn lạ mắt mà San chưa biết tên, thậm chí việc đọc tên được chúng cũng thật là khó. Cô để Lâm tự chọn món bởi có vẻ như anh khá quen với những nơi thế này …

Nhìn phong cách từ tốn của anh với những chi tiết nhỏ, rất nhẹ nhàng và lịch sự với người phục vụ làm cho cô cũng không thể tự nhiên như bình thường được. Nhưng cô thích cái cách anh cư xử như thế.

-  Em thử món này đi, rất ngon ấy, nó được làm theo phong cách Ý.

-  Vâng, cảm ơn anh.- San nhẹ nhàng.

-  Đấy là món anh thích nhất đấy.

-  Thế ạ, em thấy nó khá ngon.-  San trả lời như một cái máy, mặc dù cái món ấy cô không thấy hấp dẫn nhiều.

-  Nói cho em biết nhé, anh ghét món susi như cô gái bàn bên cạnh đang háo hức ăn lắm, tanh và thật là khó chịu!- Lâm nói với cô rồi hướng mắt sang bàn bên cạnh có ý chỉ cho San thấy.

-  À vâng, em…,món đó, em cũng không hay ăn.-  San ngượng nghịu trả lời.

San không nói thêm nhiều nữa, có lẽ cô cũng không biết nói điều gì, cũng không hiểu tại sao cô nói thế. Có thể San muốn có cái gì đó hòa hợp với Lâm. San chỉ nghe Lâm nói, rằng anh thích nơi này, yên tĩnh và đồ ăn ngon, thích cái cách phục vụ ở đây, thích cả bản nhạc không lời nữa. San chăm chú lắng nghe anh nói, San muốn hiểu thêm về anh, xem anh thích gì...

Lâm thích sự nhẹ nhàng, thích những bản nhạc không lời cổ điển, không thích ồn ào và náo nhiệt, không thích những quán cóc vỉa hè mà mọi người vẫn đến. Anh tự nhận mình là người khó tính và đầy quy tắc. San thầm nghĩ, anh khác cô nhiều quá, nhưng… liệu đây có phải là sự bổ sung tính cách cho nhau được không?

Ăn tối xong, San và Lâm ngồi uống cà phê thưởng thức những bản nhạc, anh bảo đó là sở thích của anh, anh thích nhâm nhi li cà phê vị đắng trong nền tiếng nhạc du dương. San yên lặng, cô chỉ dịu dàng cười vì cô không biết phải nói những gì với anh. Hơn nữa vốn kiến thức về âm nhạc cô không hề có, những bản nhạc này lần đầu tiên San nghe và cảm nhận nó. Lâm yên lặng, thả hồn đâu đó như quên mất sự có mặt của San…

Lâm đưa San về, mùi hương hoa sữa thoảng quyện sương đêm. Vẫn là cái bóng cao lớn và đầy vững chãi, cô đi bên anh dịu dàng như cơn gió…


San về nhà, căn nhà trống trải, chị gái San vẫn chưa về. Vốn dĩ những căn nhà trọ bao giờ cũng như thế, chỉ thuê để ở không xác định lâu dài, không chăm chút cho căn nhà bởi biết nó không phải nhà của mình. Nhà San và chị gái thuê chỉ để có chỗ đi về, căn bếp vắng tanh cả năm cũng nhen lửa một vài lần vì ít khi có cả hai chị em cùng ăn cơm, đa số San ăn ngoài hàng, dù chẳng ngon nhưng ngồi trong quán ăn đông đúc cũng đỡ thấy lẻ loi hơn.

San bật đèn căn phòng, nằm bẹp lên giường, cả ngày hôm nay lo lắng và làm bao nhiêu việc cùng Lâm để hoàn thành chương trình khiến cô thấm mệt. Nhưng cô thấy vui, cuộc sống ít ra cũng có chút gì đó đỡ nhàm chán khi có một công việc gì đó để làm, và một ai đó để nhớ đến…

Mở điện thoại, có một cuộc gọi nhỡ của bố, một cuộc gọi nhỡ của Dung, hai tin nhắn một của anh chàng Rượu Vang và một của Hạ. Vứt điện thoại lên giường San đi tắm cho thoải mái rồi mới vào gọi điện thoại và trả lời những tin nhắn ấy.

Bố gọi nhắc nhở chủ nhật về giỗ chú. San vẫn nhớ và dự định về vì những ngày giỗ của mọi người trong gia đình, San thường nhớ rất rõ. Mỗi lần giỗ coi như là một lần anh em trong về tụ họp vì có khi cả năm chỉ có ngày giỗ, ngày Tết mới có thể gặp mặt được đông đủ.

Dung gọi hỏi xem bài tập luận đã hoàn thành xong chưa và lấy tài liệu ở đâu hay tự viết. Chỉ có như thế.

Một tin nhắn của Rượu Vang hỏi han xem hôm nay San làm gì và có thể bao giờ mời anh ta đi ăn như lần trước San nói. Hừ, có vẻ như anh chàng này không có tính hay quên thì phải. San nhắn lại hẹn chiều thứ 3.

Một tin nhắn của Hạ hẹn cuối tuần cà phê. San ok luôn.

Vứt điện thoại sang một bên, San lăn ra ngủ, mệt nhoài, trong giấc mơ, miên man, có nụ cười của ai đó….

“Lâm à, em rất thích anh”

***

Một tuần chuẩn bị và tổng duyệt cuối cùng cũng đến chương trình chính thức. San nín thở theo dõi từng phần của chương trình. Lần đầu tiên tổ chức một sự kiện khá lớn và hoành tráng như thế khiến San không khỏi lo lắng. Nhưng cũng may mắn, tất cả đều diễn ra đúng như kịch bản và thành công vang dội với số tiền khá lớn từ cuộc đấu giá những bức tranh của các em nhỏ.

Kết thúc chương trình, Lâm nhìn San trìu mến và nở nụ cười hiền từ. Còn San thì thở phào nhẹ nhõm và đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Lâm nói rằng thật sự chương trình đã gây ấn tượng tốt cho người xem, nhất là các nhà tài trợ và các doanh nhân đến dự chương trình. Đặc biệt bố nuôi anh có sự khen ngợi đến cô, người đã tham gia tổ chức chương trình này.



- Anh biết không, tim em dường như rụng khi phần chuẩn bị của Mai Chi gặp trục trặc. Phù…!


-  May là em nhanh trí xử lý nếu không thì sẽ không thành công được. -  Lâm hết lời khen cô.

-  Anh Lâm, chúng ta về chứ, muộn rồi! -  Mai Chi gọi.

Lâm anh quay lại ra hiệu đợi cho Mai Chi rồi bảo với San: "Anh về trước nhé, anh còn phải đưa Mai Chi về nên không đưa em về được, em về cẩn thận nhé”.

San khẽ gật đầu.

San nhìn thấy ánh mắt Mai Chi nhìn cô đầy tức giận. San có cảm giác ánh mắt ấy như đang muốn biến thành một vệt sắc lẹm cứa vào da thịt cô. Tính cách của Mai Chi vẫn thế, kiêu ngạo và lúc nào cũng coi Lâm là vật sở hữu của riêng mình. Chắc hẳn Mai Chi đang tức giận khi trong suốt thời gian tổ chức chương trình, Lâm kè kè bên San thay vì ở bên cô ta.

Có vẻ sự xuất hiện của San đang làm cho Mai Chi lo lắng bởi theo cảm quan của San thì cô ta cũng thích Lâm. Cho dù hai người đó lớn lên bên nhau nhưng những gì Lâm dành cho cô ta chỉ là một người trai chăm lo cho đứa em gái đỏng đảnh. Và có vẻ như cô nàng đã nhận thức được “đối thủ” của mình là San nên từng cử động của San và Lâm luôn trong tầm ngắm của cô nàng.

Cô ta ghét San, thậm chí hôm nay khi San thấy chiếc váy của cô ta bị tung phần ngực, cô có ý tốt bảo Mai Chi sửa nhưng cô ta gạt phắt tay San để đi tìm chị chuẩn bị phục trang chứ không hề nhờ đến sự giúp đỡ của San. Mặc dù lúc đó, trên tay San đang cầm kim chỉ và chỉ một thao tác nhỏ để đính lại thay vì làm mất thời gian và làm chậm chương trình. Vì điều nhỏ nhặt ấy mà Mai Chi làm cho cả ekip thực hiện suýt nữa không biết phải xoay sở thế nào. Nhưng cũng may là San đã nhanh trí xử lý giúp để thật nhanh sau đó, cô ta có thể xuất hiện trên sân khấu với tiết mục múa của mình.

San không nói điều này với Lâm, dù sao tất cả mọi thứ cũng đã qua và hoàn thành chương trình tốt đẹp, chỉ có điều là San dần dần đã cảm nhận được Mai Chi đang ghét cô và thái độ tức giận của cô nàng khi thấy Lâm quan tâm đến San.

San thích Lâm, Mai Chi cũng thích Lâm, rõ ràng đang có một sự cạnh tranh ngầm mà không ai nói với ai cả.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com